Chương 20
Ở phòng tranh, nơi quen thuộc của nhiều người nhưng xa lạ với một người. Nhã Vi đưa mắt nhìn mọi vật xung quanh, đây là lân đầu tiên cô bước vào nơi này. Hoá ra nơi chấp cánh cho nguồn cảm hứng bất diệt của Minh Quân lại đơn giản đến mức mộc mạc thế này. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ
đạo, trên tường điểm vài hoa văn nhỏ xinh, một vài dòng chữ tiếng Anh
được viết phóng túng. Đặt biệt hơn hết vẫn là những bức tranh nào là trù tượng, nào phong cảnh, nào là chân dung. Nơi này, tạo cảm giác ấm áp,
đưa người khác đi từ khung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác,
rất khác biệt.
Cô chạm tay vào những bức tranh treo trên tường,
từ khung cảnh, màu sắc và cả hồn tranh điều mang một nổi buồn riêng
biệt. Khi một tác phẩm ra đời dựa trên cảm xúc của chính tác giả mà trở
nên có giá trị. Phải chăng người sáng tạo đã đặt những nổi buồn của
chính mình lên chúng? Điều này, Nhã Vi không lí giải được bởi cảm xúc
chính là loại khó đoán và khó phân định nhất.
-Sao cậu biết nơi này?-Minh Quân tay cầm bản vẽ, phóng túng bước về phía Nhã Vi như cái cách hằng ngày cậu vẫn làm.
Nhã Vi nhúng vai, mĩm cười mà không trả lời. Ánh mắt Vi dừng lại bên bức vẽ một cô gái đang chóng cầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh này, Nhã Vi đã từng thấy qua ở đâu đó chỉ là nhất thời không nhớ ra. Nhưng bức tranh
này, khiến người ta cảm thấy một thứ gì đó mong lung, khó nhìn nhận. Bức tranh không có gì đặc biệt, ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp của cô gái. Nó
trong veo, nhưng lại mang theo hơi hướng của tâm sự, đôi mắt này rất
giống với đôi mắt của Bình An.
-Tranh của cậu, có bán
không?-Chẳng rõ là vì đâu, vì điều gì Nhã Vi lại đặt câu hỏi như thế. Vi không thích hội hoạ, không thích trải lòng mình bằng những nét vẽ ngỗn
ngang khó đoán nhưng được mọi người gọi là "nghệ thuật". Có lẽ vì ngay
thời khắc này, những bức tranh này đây khiến tâm hồn Nhã Vi trở nên ngỗn ngang. Vi khẳng định mình thích chúng bởi lẽ người sáng tạo nên chúng
đã dàn trải lòng mình trên từng đường nét khiến một người không am hiểu
như Vi có thể một phần nào đó nhìn thấy nổi lòng trong tranh.
Minh Quân không vội đáp lời, cậu yên lặng đứng phía sau Nhã Vi đưa mắt đẹp
nhìn thật lâu vào bức tranh của cô gái có đôi mắt biếc giống mùa thu
kia. Suy nghĩ vài đều ngỗn ngang đến khi tưởng chừng Nhã Vi không đủ
kiên nhẫn chờ đợi hỏi lại, Minh Quân nở nụ cười mị hoặc nhìn Vi
-Không?
Quân không lấy gì làm lạ khi nhìn thấy loại biểu cảm ngạc nhiên đến bất ngờ
của Nhã Vi. Đã từng có một vài người đến xem tranh của cậu, họ có nhã ý
muốn mua tranh nhưng Quân đều từ chối. Phòng tranh này, mở ra không phải để trao đổi buôn bán mà để cậu trưng bài những tác phẩm của mình. Cậu
xem nơi này, tựa như cuốn nhật kí cảm xúc của chính mình. Mỗi bức vẽ đều là vì lòng người mà vẽ nên.
Vi không rõ lì do liền nhanh miệng hỏi
-Vì sao?
Trái với thái độ gắp gáp của Vi, Minh Quân bình thản, từ tốn như không
-Vì tôi chưa tìm được người thích hợp để bán
Quân đoán chắc Nhã Vi sẽ không hiểu dụng ý trong câu nói của mình. Chỉ nhìn
biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp kia thôi câu đã khẳng định. Vi thì làm sao hiểu được, người thích hợp mua tranh của cậu chỉ có hai người. Một
người từng là cảm xúc từng là khách hàng của cậu nhưng cô ấy đã không
còn tồn tại, còn một người được cậu mặc định là thích hợp để mua tranh
lại không biết rằng mình thích hợp. Có phải nực cười lắm không?
Rõ ràng Nhã Vi cảm thấy câu nói này, vạn phần mang ngụ ý nhưng nhất thời
không rõ nó chính là gì? Chỉ có thể cho rằng cậu đơn thuần chưa tìm được người bán tranh.
Chợt nhớ ra nguyên nhân đưa mình đến đây, Nhã
Vi bước đến chiếc ghế gỗ nơi đặt bức tranh vẫn chưa vẽ xong ngồi xuống.
Cô đưa mắt nhìn Minh Quân, cất giọng nhẹ nhàng
-Sắp thi rồi, sao cậu không đi học?
Cô gái này, lại bắt đâu lo việc không đâu rồi. Cậu có đi học hay không đi
thì việc của cậu cần gì phải chất vấn. Dạo gần đây cậu thực lòng không
muốn đến trường. Chỉ sợ bản thân không đủ dũng khí hứng chịu tổn thương
khi nhìn thấy Bình Anh cả ngày cười cười nói nói , an nhiên ở bên cạnh
Thiên Anh. Mặc khác, cậu muốn tự suy ngẫm phải chăng tình cảm cậu dành
cho Bình An xuất phát từ niềm yêu mãnh liệt nơi tim hay chỉ xem cô là
người thay thế, dùng cô khoả lắp nổi nhớ mong cậu dành cho người cũ.
Minh Quân thở hắt ra cười thiện chí
-Ngày mai tôi sẽ đến lớp
Cho dù Minh Quân có cười đi chăng nữa cũng không che lắp đi nét ưu tư
trong đôi mắt sâu hút ấy. Cậu luôn sôi nổi hoạt bát chứ không trầm ngâm
như bây giờ, Minh Quân hôm nay thật quá đổi khác thường. Nhưng với tư
cách một người bạn không hơn không kém Nhã Vi lấy tư cách gì quan tâm
đây. Cô chỉ có thể nở nụ cười tươi nhất, nói một vài câu chào rồi bước
đi khỏi phòng tranh.
Xúc cảm trong Vi hiện giờ rất khác lạ, một
chút buồn, một chút vui cơ hồ khó lí giải được. Một mình rong ruổi khắp
nơi, đế khi Vi trở về nhà trời đã chập tối. Vi ngã ngồi từa lưng vào
chiếc ghế gỗ, nhắm mắt hồi tưởng lại bức chân dung trong phòng tranh của Minh Quân. Cuối cùng cô biết người con gái đó là ai rồi. Chính là Bình
An, người có đôi mắt tựa như mặt hồ mùa thu nhưng bên trong trào dâng
những cơn sóng lớn.
******
Bình An vừa giải xong bài tập
tham khảo mà Thiên Anh đưa cho. Đúng lúc điện thoại cô sáng đèn, bản
thân không khỏi khó hiểu nhìn dòng chữ "Anh đang gọi" nhấp nhái trên màn hình. Bình An có bao giờ lưu tên ai thế đâu, cô nhấc máy. Đâu dây bên
kia liền vang lên thanh âm trầm ấm quen thuộc của người nào đấy. Bấy giờ thì cô biết "Anh" là ai rồi.
- Cậu đã làm bài tập xong chưa?- Giọng nói có chút quan tâm chút nhắc nhỡ xen lẫn sự yêu thương
- Xong cả rồi- Bình An vừa nói vừa gắp vở bài tập lại, ngã người ra chiếc giường êm quen thuộc của mình
-Bình An,... tôi có việc này muốn nói với cậu- Thiên Anh ngập ngừng, vừa rồi
đang chuẩn bị đi ngủ chợt nhớ đến dáng vẻ tươi cười, miệng nhỏ luyên
thuyên của Bình An liền không kiềm được mà gọi điện cho cô.
Bạn đang đọc truyện Thiên Thần Của Riêng Anh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.