Chương 1: Xổ Số Vũ Trụ Hay Là Một Giấc Mơ?
Đừng xô đẩy, đừng chen lấn, tôi biết mọi thứ đang chực trào
ra như một dòng lũ kéo xuống từ thượng nguồn. Nhưng nếu mọi thứ thực sự trở nên
như thế, câu chuyện sẽ trở nên rối rắm, lung tung và chẳng biết cần phải bắt đầu
từ đâu! Ok, hãy để nó bắt đầu như thế này…
Tôi sẽ cho các bạn mượn đôi mắt của tôi, chỉ mượn thôi, vì
khi câu chuyện kết thúc, các bạn sẽ phải trả lại nó.
Các bạn sẽ thấy “thế giới của chính mình”, “thế giới của
chúng tôi” và “thế giới của những thế giới”.
Dĩ nhiên, chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Nhưng nếu các bạn vẫn
chưa cảm thấy hài lòng với phần “nho nhỏ” này, vậy thì hãy đi tìm một người đàn
ông mặc váy, có đuôi và chưa bao giờ chạm chân xuống mặt đất. Bởi vì có thể ông
ta sẽ nổi hứng mà tuyên bố rằng bạn đã trúng thưởng một trò chơi mà bạn chưa hề
tham dự. Đến lúc đó, mặc dù không cần thông qua đôi mắt của tôi nhưng bạn vẫn
có thể tham dự trọn vẹn quá trình hình thành “thế giới của những thế giới”, hy
vọng là thế!
Tôi nghĩ mình phải đứng trước gương một chút! Hẳn các bạn rất
muốn biết nhân vật mà mình sắm vai trông thế nào, gương mặt thiên thần thân
hình ác quỷ hay ngược lại, đúng không? Đừng lo, tôi trông cũng…không đến nổi
nào! Nói đến mái tóc, nó có màu đỏ đồng ngoan cố và đang được bới gọn phía sau
gáy. Đừng xem thường hai chữ “bới gọn”, ba nhà tạo mẫu tóc đã phải lao động cật
lực suốt bốn giờ liên tục để có thể tạo nên kiểu dáng “đơn giản mà đầy khí thế”
này. Từ trên đỉnh đầu, một chiếc vương miện nạm kim cương tựa như vòng kim cô của
Đại Thánh được đính chắc chắn đâu vào đấy, chắc đến độ dù tôi có một mình đại
náo vườn đào rồi quần ẩu ba trăm trận với thiên binh thiên tướng thì nó cũng
không mảy may sai lệch. Chiếc vòng kim cô, nhầm, vòng kim cương hai mươi tư
viên ấy được tiếp nối với một dải voan dài mỏng dính và trắng toát buông rũ
trên đỉnh đầu qua khỏi gót chân. Đuôi của mảnh vải ấy sẽ quét lê thườn thượt
trên thảm nếu tôi bước đi, mà không chỉ vậy, cả chiếc váy màu trắng bạc mà tôi
đang mặc cũng sẽ lê thê như thế đúng theo ý muốn của John. John là ai? John
Cartney-nhà tạo mẫu với biệt danh “lưu manh thời trang” thường ngoác miệng cười
trên nhiều bìa tạp chí đình đám thời gian gần đây ấy!
Nhìn bộ dạng của tôi thế này, các bạn đã đoán được tôi đang ở
đâu chưa? À, tôi đang tham dự một hôn lễ vô cùng “náo nhiệt”. Trong đám cưới ấy,
tôi–chính–là–một–cô–dâu. Một tràng pháo tay giòn giã cho những ai đã lờ mờ đoán
trúng nào! Nhưng đừng mong tôi sẽ vỗ tay nhé, chuyện này sẽ chẳng hay ho chút
nào!
-Đến giờ rồi, chị sẵn sàng chưa?
Cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục lễ tân đứng chờ ngoài cửa
sốt ruột mở miệng hỏi. Tôi đã sẵn sàng cho vụ này từ bao giờ nhỉ? Nhưng không
còn cách nào khác, tôi đành đứng dậy, thu vén đống áo xống rườm rà rồi chậm rãi
bước theo cô ta tiến đến gần một cánh cửa lớn. Chính cánh cửa này sẽ mở ra đại
sảnh, nơi hiện diện hàng ngàn đôi mắt sẽ chăm chăm dõi theo từng bước chân của
tôi. Tôi hít sâu một hơi, phun ra vài câu chửi chó mắng mèo rồi ra dấu cho hai
gã cận vệ bên cạnh mở rộng cánh cửa. Lớp áo chống đạn bên trong đã tạo nên một
cô dâu độc nhất vô nhị đi đứng mô phỏng như Ashimo xuất hiện dưới ánh mắt của tất
cả mọi người.
Tôi chẳng muốn đứng đây để làm một cô dâu như thế này. Thằng
nhóc mà tôi sắp gọi là “chồng” đang đứng chờ trên bục làm lễ kia cũng chẳng vui
vẻ chút nào đâu. Chúng tôi gặp nhau chỉ vỏn vẹn năm lần tại biệt thự nhà bên
đó, thời gian cho mỗi lần như thế là hai giờ, không hơn không kém.
Gặp nhau để làm gì?
Lần thứ nhất: ao sen bên ngoài cửa sổ rất đẹp.
Lần thứ hai: trong ao có rất nhiều con nòng nọc đáng yêu, một
con, hai con,…, một trăm con, một trăm lẻ một con…
Lần thứ ba: ao rất sâu (bởi vì tên quản gia nhà hắn đã suýt
chết đuối dưới đó vì dám bảo tôi là “không tôn trọng cậu chủ” khi tôi không
thèm trả lời câu hỏi của hắn).
Lần thứ tư: không còn một con nòng nọc nào để đếm vì kẻ suýt
chết đuối hôm nọ ra lệnh vớt hết bọn chúng lên phơi nắng.
Lần thứ năm: chuyển địa điểm hẹn hò sang biệt thự nhà tôi
(biệt thự nhà bên kia nội trong một đêm đã bị san thành bình địa, mà nơi bị
oanh tạc nhiều nhất không ngờ lại là ao sen, không động vật nào trong ao còn sống
ngoại trừ lão quản gia vẫn đang thoi thóp bám vào thành ao)
Mỗi lần nhớ lại chuyện này tôi liền cảm thấy khó chịu không
thôi. Không cần phải san bằng một tòa biệt thự đẹp như vậy, cũng không cần giết
hết bầy cá đắt tiền tung tăng bơi lội dưới những đóa hoa sen, mấy anh em chỉ cần
trói tên quản gia kia lại, cột bao cát vào bụng hắn rồi đá một cước lăn xuống
ao là xong. Chẳng phải rất gọn gàng và sạch sẽ sao?
Nhạc nổi lên. Đã đến lúc cô dâu được người nhà “thỉnh” đến bục
làm lễ, nơi có vị cha xứ đang đứng trang nghiêm chờ đợi. Cha của tôi đã mất
cách đây mười lăm năm do một viên đạn cố ý bay tới mũi ông, vậy nên ông nội sẽ
thay cha ra mặt chủ trì hôn lễ này. Ông
nội đứng đó, trong bộ comple màu đen đắt tiền của mình và vòng tay chờ sẵn.
Đây chính là nhân vật đã lao tâm khổ tứ sắp xếp cuộc hôn nhân này. Ông đứng giữa,
gia đình thông gia phân biệt đứng hai bên trái phải rạch ròi, mà tùy tiện chỉ
vào bất cứ ai trong đám đông hiện diện ngày hôm nay cũng có thể xem là nhân vật
đủ khiến “người lành tránh xa, người lương thiện chớ dây vào”. Cũng phải thôi,
vốn dĩ chúng tôi là con cháu thuộc hai đại gia đình đâm thuê chém mướn khét tiếng
trong thế giới ngầm, mà hai đại gia đình này từ bao đời nay đều là fan hâm mộ của
Shakhespeare, duy trì lễ tiết cổ điển theo kiểu Capiulet và Montaghiu trong vở
bi kịch kinh điển Romeo và Juliet.
Cạnh tranh mà, đôi khi cần phải giết nhau thì họ mới cảm thấy
đảm bảo cho nguồn thu nhập của gia tộc mình.
Nguồn thu nhập chính của gia tộc chúng tôi chủ yếu dựa trên
đầu người. “Đầu” càng “to” bao nhiêu, càng được bảo vệ trong “lồng kính” cẩn thận
bao nhiêu thì chúng tôi sẽ tính phí trên trời bấy nhiêu. Chỉ cần khách hàng có
đủ khả năng tài chính, chúng tôi đảm bảo thần chết sẽ phải chiếu cố đến người
“được đặt hàng” dù đã tới số hay chưa tới số.
Theo truyện khoa học viễn tưởng, cô dâu và chú rể hôm nay sẽ
là bức tường chắn giữa hai gia đình kì phùng địch thủ, điều đó cũng đồng nghĩa
với khả năng bị “xử” đầu tiên trong trường hợp xung đột lại xảy ra. Chẳng biết
chính tôi hay hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường mà nhanh tay kết liễu nửa còn lại hợp
pháp của mình?
“Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ hay không?”
Ngay cả cha xứ cũng được trang bị áo chống đạn. Có bao nhiêu
đôi mắt trong căn phòng này đang đảo khắp nơi, sẵn sàng can thiệp nếu chẳng may
có bất kì động tĩnh khả nghi nào xuất hiện? Những thiết bị theo dõi, camera,
máy dò kim loại,… hoạt động hết công suất. Không khó để nhận ra vô số ánh mắt cảnh
giác đang đan thành mạng nhện trong giáo đường và những đôi môi thì thầm liên tục
vào chiếc micro bé xíu gắn nơi cổ áo.
“Con đồng ý”
Có những thế lực đôi khi lấn át cả lời thề với Chúa, tôi sẽ
phải quỳ mọp xuống trước mặt thế lực đó ngay bây giờ đây. Tôi thì có thể làm gì
chứ, trả lời theo ý mình và nhấn chìm mọi nỗ lực của cả hai bên trong biển máu
sao?
“Con có đồng ý lấy người này làm chồng không?”
Họ đã quyên góp cho nhà thờ bao nhiêu để Cha chịu đứng ra
làm lễ? Dĩ nhiên, Cha nào dám liều cái mạng già của Cha cho một lễ cưới hứa hẹn
ba mươi phần trăm kịch tính và bảy mươi phần trăm nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc
nào thế này…một cách tình nguyện. Trước sự hy sinh “cao cả” của Cha, con chiên
hèn mọn này biết phải làm gì ngoài việc mở mồm ra nói ba chữ “con đồng ý”?
“Con đồ…”
Một âm thanh đinh tai điếc óc đột ngột xé tung thánh đường.
Chưa đầy hai giây, tôi nằm thụp xuống, cuộn tròn rồi lăn tọt vào dưới bàn lễ
theo phản xạ có điều kiện. Tôi đạp một cước vào chân bàn, chiếc bàn ngã xuống
chắn giữa tôi và “chiến trường” bên ngoài. Biết ngay mà, thể nào cũng có chuyện!
Không biết là bên nào ra tay trước? Ai sẽ là nạn nhân đầu tiên? Không phải là
thằng nhóc láng lẩy đó chứ…chắc không, tôi nào được may mắn như vậy!
Tôi nhanh chóng chụp lấy khẩu súng giấu bên dưới váy cưới rồi
tháo chốt an toàn. Tôi nín thở chờ đợi! #@$!@%$, đã nói bao nhiêu lần rồi, hôn
lễ này thật ngu hết chỗ nói.
Có gì đó không đúng.
Tiếng người la, tiếng đổ vỡ, tiếng súng chói tai, tiếng gào
ra lệnh và cả đống những thứ âm thanh loạn xạ hỗn tạp không thể không xuất hiện
trong những tình huống như thế này…đi đâu mất rồi?
Im lặng. Mọi thứ bên ngoài kia im lặng đến kì lạ.
Tôi ló đầu ra nhìn ngó mặc dù biết rằng làm vậy thật ngu ngốc.
Tôi mặc áo chống đạn bên dưới váy cưới, vậy nên nếu đạn bay lạc vào cánh tay,
chỉ cần gắp nó ra khỏi cánh tay. Nếu cắm vào chân, tệ nhất là tháo khớp quẳng
cái chân đó vào thùng rác sinh lý trong bệnh viện. Xui xẻo hơn, nếu viên đạn
bay thẳng vào đầu thì chỉ còn duy nhất một cách xử lý là để nguyên xi cái đầu
xinh đẹp này trên cổ rồi cho tất cả vào hòm tẫn liệm. Nhưng làm như tôi quan
tâm đến chuyện ấy lắm vậy. Tôi chỉ muốn biết xem rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn
ra ngoài kia. Trong số khách mời tham dự hôn lễ hôm nay nếu không phải là “đầu
gấu” thì cũng “đầu trâu mặt ngựa” giết người như ngóe…
Tôi ngóc đầu lên và lập tức bị cảnh tượng bên ngoài làm đông
đặc đầu óc.
Đừng ngạc nhiên nếu tôi nói với bạn rằng đang có một người
đàn ông bay lơ lửng ngoài kia nhé! Quả thật ông ta đang lơ lửng, à không, chính
xác là đang “tà tà lả lướt” trên những chiếc bàn với vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu
như thể đang cố gắng nhớ lại chiếc vớ tối hôm qua đã vất đi đâu mà sáng nay lại
chỉ còn một chiếc. Đột nhiên, ông ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, và như thể
chẳng có chuyện gì với đôi chân không chạm đất của mình, ông ta mở miệng nói đều
đều nhưng người đọc bản tin “chào buổi sáng”.
“Chào cô nhóc. Ta là Người Phát Thưởng đi khắp vũ trụ để ban
phát phần thưởng cho những người may mắn. Ngươi chỉ cần im lặng, đừng hỏi gì cả,
bởi vì ta sẽ trả lời câu hỏi trong đầu ngươi ngay thôi”.
Dường như ông ta đã quá quen với những chuyện như thế này.
Ông ta vừa độc thoại vừa lả lướt vi vu khắp nơi trong khi tôi đang trợn mắt
chiêm ngưỡng một kiểu thị hiếu thẫm mỹ kì lạ. Một bộ comle đen có sọc ca rô màu
đỏ đi cùng với cái mũ chóp bê nguyên một cụ Santa Claus nhồi bông ngất ngểu
trên đỉnh. Ông ta lôi từ đâu ra cái thứ trang phục kinh khủng vậy chứ? Mà hiện
tại đang là buổi sáng mùa xuân trăm hoa đua nở chứ có phải đêm Giáng Sinh an
lành đâu!
“..Ta là người sẽ tìm đến những ai trúng giải thưởng đặc biệt
của vòng quay xổ số vũ trụ và trao giải thưởng cho họ. Bằng cách nào mà…”
“Ngừng lại!”
Tôi hét lên đủ to để bắt ông ta phải ngậm miệng lại. Xung
quanh tôi, đồng hồ thời gian dường như đã bị vật gì đó làm ngăn trở vòng xoay
vĩnh cửu của nó. Mọi thứ ngừng lại, tất cả mọi người đều bất động như những
hình nộm trưng bày trong tủ kính. Sau một thoáng ngỡ ngàng, tôi kéo chiếc ghế gần
đó nhất, thu vén bộ váy lùng thùng để “giáng mông” ngồi xuống.
“Được rồi, trò đùa nào đây?”
Ông ta trợn mắt nhìn tôi, hay ít ra tôi cho là như thế, bởi
vì đôi mắt kia làm tôi có cảm giác ông ta không phải đang nhìn tôi mà là bức tường
phía sau lưng tôi. Đúng vậy, tia nhìn xuyên thấu kì dị. Thái độ của ông ta rất
lạ lùng, như thể mọi hành vi đều được điều khiển không phải bởi bộ não của con
người bình thường. Một bên chân mày của ông ta nhướng lên tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi
nhìn kỹ, nhìn thật kỹ, đúng là phía sau mông ông ta mọc ra một cái đuôi!
Một cái đuôi đen dài và phe phẩy liên tục!
Cái đuôi ở đâu ra vậy nè? Hay thật, họ đã đầu tư bao nhiêu vốn
liếng cho tất cả những trò này đây. Nếu không kể những thuộc hạ của gia tộc
tôi, ban tổ chức hôn lễ đã nói gì để tất cả những khách mời giang hồ bặm trợn
này tham gia vào trò chơi một cách nhiệt tình đến thế. Bởi vì chẳng có ai nhúc
nhích cả, một cái quẹt mũi cũng không!
“Ngươi thật là lạ! Nhưng thôi, ta cũng không có nhiều thời
gian, còn một vạn sáu trăm tám mươi ba người trúng thưởng nữa. Ta hy vọng là họ
không chết mất trước khi ta đến”, ông ta xoa xoa tay rồi nói tiếp, “Rồi, vậy
thì thế này! Ngươi hãy chọn một trong bốn điều ước sau đây:
Điều thứ nhất, biến mất khỏi thế giới này và tái xuất hiện ở
một thế giới khác được lựa chọn hoàn toàn ngẫu nhiên.
Điều thứ hai, ngươi sẽ được đầu thai lại một lần nữa trong một
kiếp sống khác cũng tại thế giới này.
Điều thứ ba, ngươi sẽ có một cây kem chocolate đậu phộng loại
ngon nhất do hội đồng tài trợ chương trình trao tặng thông qua người đại diện
là ta.
Điều thứ tư và cũng là điều cuối cùng, không có phần thưởng
nào cả và xem như tất cả những chuyện này không hề tồn tại. Ngươi sẽ quên khoảng
khắc này và phần thưởng được xung vào công quỹ.
Nào, hãy chọn đi. Ngươi có mười giây để suy nghĩ. Sau mười
giây nếu ngươi vẫn chưa đưa ra được đáp án, ta sẽ mặc nhiên xem như ngươi đã chọn
điều ước cuối cùng, tất cả sẽ biến mất như chưa hề tồn tại. Mười…chín…tám…
Thật buồn cười! Nếu phải lựa chọn, tôi muốn ông nội kính yêu
của tôi biết rằng: thà là tôi biến mất khỏi thế gian này còn hơn phải kết hôn với
cái tên tốt mã mục nát này. Tôi liếc mắt nhìn sang vị hôn phu quá mức trang nhã
lịch sự được ông nội đặt nickname “đồ cổ” , trông hắn sao mà chán đến thảm hại!
Mái tóc màu hoàng kim hất ngược ra sau, mượt đến chảy nhớt. Tôi khát khao thọc
tay vào đấy để bới tung cho nó rối bời lên. Nhưng nếu làm thế thì phải nhanh
chóng chạy vào WC để rửa tay! Bẩn không chịu được!
Trở lại vấn đề của ông già lập dị. Nếu đây thật sự là một
trò chơi, tôi cũng không muốn để bọn họ có được cảm giác vui vẻ thỏa mãn. Chỉ
là một trò chơi thôi, con chỉ cần một que kem và tất cả chúng ta đều vui vẻ, phải
không? Giọng nói của ông nội hư hư thật thật vang lên trong đầu tôi. Đúng
không? Một cây kem và xem tất cả những là chưa từng xảy ra!
Ông già Santa Claus càng lúc càng nhảy múa sôi nổi trên chóp
nón, cái đuôi “của ông ta” quất điên cuồng phía sau mông.
“…bốn…ba…hai…”
“Điều thứ nhất”
Tôi đáp và tựa tay vào thành ghế. Hãy xem nào, cuối cùng thì
trò chơi này sẽ đi đến đâu! Ông ta ngạc nhiên hỏi lại, “Điều thứ nhất? Ngươi chắc
chắn?”
“Chắc”
“Rất ít người lựa chọn điều này (dĩ nhiên), thương thì họ sẽ
chọn điều thứ ba (vì nó dễ thực hiện) kế đến là điều thứ hai (vậy sao). Nhưng
được thôi, nếu đó là ý muốn của ngươi. Sẵn sàng chưa?
Tôi mỉm cười và kéo chốt khẩu súng trong tay làm thành một
tiếng “cách” giòn giã, “Sẵn sàng để lấy mạng ông đấy!”
“Vậy thì…đi thôi”
Ông ta nháy mắt, khoé miệng cong cong tạo thành một nụ cười
ma quái. Đột nhiên, khung cảnh phía sau lưng ông ta bắt đầu thay đổi.
Cảnh vật đang trộn lẫn màu sắc lại với nhau, như thể bản
thân nó đang bị đun chảy lớp màu sắc bên ngoài. Theo sự tan chảy ấy, dòng “chất
lỏng” lan dần đến chỗ tôi. Chính bản thân ông ta cũng nhạt nhòa biến mất như một
phần của bảng màu. Lớp bên ngoài tan ra, lớp bên trong đen kịt một màu. Tan chảy,
tan chảy và chẳng mấy chốc xung quanh chìm trong một màu đen âm u bốn bề.
Tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới chân mình…cũng là một màu đen
kịt.
Bạn đang đọc truyện Khi Găng Tơ Đi Lạc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.