Chương 1: Cao Thủ Nhà Quê
Sau khi hắn học hết chương trình, đi thực tập, bảo vệ khoá luận xong thì
liền trở thành kẻ rảnh rỗi đệ nhất. Còn tận ba tháng nữa, lễ tốt nghiệp
mới được tổ chức. Bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi dài hạn sau thời gian
dài vật vã mài đít trên ghế nhà trường. Lẽ ra kế hoạch của hắn là cuốn
gói về quê, trở thành trạch nam hưởng phúc cha mẹ. Nhưng không may, thời điểm này nhà hắn đang xây lại, bây giờ hắn có về cũng không có chỗ mà
ngủ chứ nói gì nơi ở. Nguyễn Thiên Hùng đành gọi điện thoại về quê, báo
rằng hắn đang rất bận rộn đi tìm việc làm mới.
Thế nhưng ngành hắn học tuy cao cấp nhưng đầu ra lại hẹp. Bác sĩ loại
nào ra trường cũng có người ào ào chạy đến kéo về, chỉ riêng cái thứ bác sĩ gây mê hồi sức như hắn thì chỗ làm không nhiều lắm, có phải nội khoa hay nha khoa đâu mà có đông bệnh nhân.
Lại nói về cái chuyên khoa hắn học thì lại thêm một phần ly kỳ khúc
chiết. Thật ra năm học đại cương hắn muốn chen chân khoa ngoại kia kìa.
Hồi đó có phong trào hay gọi các giáo sư dạy môn kém hấp dẫn là tiến sĩ
gây mê, là bác sĩ gây mê không hồi sức. Bao nhiêu người vẫn nói như thế, nhưng có ai xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ có hắn cao giọng la lên, thì lại
mang vạ miệng.
“Oải, tiến sĩ gây mê hôm nay làm tao ngủ gục suốt hai tiết.”
Tiến sĩ gây mê mà hắn nói đây chính là trưởng khoa vừa dạy xong môn đạo
đức. Ông lão tóc bạc đột ngột từ phía góc hành lang quẹo tới, đối diện
với hắn. Mặt giáo sư hầm hầm cũng đủ cho thấy thái độ của ông trước đánh giá của sinh viên lười. Hắn và đám bạn thân đi kế bên cứng người sợ
hãi, “Tại sao đụng ai không đụng, lại đụng ngay trưởng khoa?”
Biết mình có trọng tội ‘phát ngôn bừa bãi’, hắn đã cố gắng biểu hiện cho giáo sư biết thành ý hối cãi của mình. Chăm chỉ học tập, lên khoa phụ
giúp việc giấy tờ, cần người bưng bê dọn dẹp thì không kêu cũng xuất
hiện ... Đến cuối cùng hắn cũng không biết tại sao mình lại trở thành đệ tử ruột của tiến sĩ, tại sao đơn đăng ký chuyên ngành của mình lại biến thành khoa gây mê hồi sức thế kia.
Nói tóm lại là ‘học tài thi phận’, là ‘liệu cơm gắp mắm’. Đám bạn kiên
cường của hắn muốn thi vào khoa ngoại đều văng vách hết, bây giờ không
phải ở khoa tiết niệu thì cũng là khoa sản. Chỉ duy nhất có Thiên Hùng
là trở thành thủ khoa khoa gây mê hồi sức. Bây giờ hắn cũng không hờn,
không trách tại sao tiến sĩ biến mình trở thành đệ tử gây mê đời thứ
hai. Hắn chỉ tiếc là ông ngay lúc mình học năm cuối lại về hưu, bỏ hắn
bơ vơ không có bệnh viện nào chịu nhận.
- Ý trời, quả thật là ý trời. – Hắn ngửa đầu than vãn.
- Anh Hùng, làm gì mà la ghê vậy? Thằng sinh viên năm ba
trọ đối diện phòng hắn lú đầu qua hỏi. Thằng nhóc này kể từ lúc chân ướt chân ráo lên thành phố học, thì đã ở chung khu nhà với hắn. Thiên Hùng
chứng kiến nó từ khi ngây thơ, quê mùa trở thành thằng ăn hại, vô dụng
như hiện nay cũng lấy làm đau lòng. Thằng Quý này là điển hình cho việc
chọn sai ngành. Nó thích viết truyện tranh mà cha mẹ cứ ép đi học kiến
trúc, thế nên học ba năm rồi mà nó vẫn đang miệt mài trả nợ từ năm nhất
chưa xong. Nhà nó lại là đại gia cà phê trên núi, nên cũng không gấp gáp gì. Cứ đều đặn gửi tiền lên cho thằng quý tử của mình ăn chơi và trả
nợ.
- Không có gì, chỉ là anh đang buồn chán thôi.
- Anh bảo vệ khoá luận xong không về quê hả?
- Nhà anh đang xây lại, bây giờ có nhà cũng không về được. Còn chú hè này thì sao?
- Em ở lại, đăng ký học hè trả nợ.Lại là cái điệp khúc trả
nợ mà năm nào hắn cũng nghe ra rả. Mấy năm đầu thằng Quý còn nhớ cha nhớ mẹ, chưa kịp thi xong nó đã cuốn gói về quê mất rồi. Đến nay sống đã
quen thành phố, râu đã mọc thì nó lại lười về quê. Ở nhà hết ăn rồi nằm, đâu có vui thú bằng ở đây, lúc nào cũng có bạn bè bù khú.
- Này có đĩa game gì không, cho anh mượn chơi đi. Nằm mãi ở nhà anh đến mọc rêu lên mất. Hắn ngoái đầu nhìn qua căn phòng trọ bừa bãi như chuồng heo của thằng Quý.
Phòng hai người đối diện sát nhau, nên tình cảnh ở dơ mỗi bên, đối
phương đều hiểu rõ. Phòng Thiên Hùng là quần áo bẩn và bát chén chưa
rửa. Phòng thằng Quý là tạp chí, truyện tranh, máy móc và đĩa phim quăng lăn lóc khắp nơi.
- Mượn đĩa làm gì, giờ chuyển sang chơi game online đi anh
ơi. Trên đó có nhiều bạn, mình vừa chơi vừa chat chit. Chứ thui thủi ở
nhà luyện offline thì dễ thành tự kỷ lắm. Anh lên mạng đi, rồi em chỉ
cho cài game chơi.Thằng Quý hăng hái bỏ máy PS ra, chạy qua phòng hắn. Cái thứ otaku này rất hào hiệp mỗi khi có cơ hội dụ người
khác làm đồng bọn, cũng giống như đám xỉn gặp ai cũng thảo ăn, rủ nhậu
cùng.
Thiên Hùng mở máy tính lên rồi ngồi nhích qua cho thằng Quý cài game.
Cái trang chủ của ‘Võ lâm truyền thuyết’ hiện ra rực rỡ đập ngay vào mắt hắn. Thiên Hùng không biết rằng mình đã bị dính vào một thứ nguy hiểm
mà bản thân không thể bỏ, mỗi ngày phải mò lên trang này luyện cấp vài
tiếng mới thôi. Trước mắt, hắn chỉ nghĩ đến cách giết thời gian cho qua
ngày đoạn tháng.
- Anh muốn đặt nick gì? – Thằng Quý hấp háy mắt trông đợi.
- ‘Anh Hùng’ đi, đơn giản và cũng là tên anh.Trang web hiện ra hàng chục gợi ý cho cái tên đăng nhập mới. Nào là ‘Anh hùng bản
sắc’, ‘anh hùng thiếu lâm’, ‘anh hùng 12345’ ... nhưng tuyệt nhiên chưa
có ai lấy tên anh hùng. Thế mới nói người ta hay làm rắc rối lên mọi
thứ, đôi khi chân lý đơn giản và gần gũi đến không ngờ.
Màn hình hiện ra trước mắt hắn một vùng thôn quê hẻo lánh. Trò chơi trực tuyến “Võ lâm truyền thuyết” này là game hay và có đồ hoạ đẹp nhất hiện nay. Nhân vật của hắn xuất hiện là anh nông dân áo vải vừa đi ra khỏi
Tam Tinh miếu (chỗ người chơi mới xuất hiện). Hắn nhìn vào avatar thấy
anh chàng trẻ măng, tóc cột cao, trong túi không một xu, trên người chỉ
có cây dao găm.
- Thế nhé, anh vào trong forum xem phần hướng dẫn cho người
chơi mới. Em sắp có hẹn co-op với đám bạn bên ‘Thành Phố Thây Ma’ rồi.Thằng Quý nhìn đồng hồ rồi bỏ chạy nhanh hơn bị đốt đít. Đôi khi Thiên Hùng
không thể hiểu nổi nó. “Chỉ là trò chơi thôi mà, có cần khẩn trương như
vậy không?”
Hắn quay trở lại với nhân vật của mình, dùng phím và chuột để điều khiển nhân vật bước đi. “Thời gian dư dả mà, ta cứ từ từ khám phá game này
thì mới thú.”
Hắn vung gươm chém vào con thỏ tinh đang nấp trong bụi rậm, sau đó lập tức
nhảy lùi lại. Đám thỏ tinh này khi tấn công lực sát thương không mạnh,
nhưng động tác lại nhanh nhẹn vô cùng. Lúc trước, mỗi lần hắn bị thỏ
đánh đều mất đi cả mười mấy máu, bây giờ thì đám thỏ đừng mong lấy cuả
hắn một giọt nào. Con thỏ giận dữ nhe răng nhảy về phiá Thiên Hùng, hắn
không giương vũ khí lên, mà chờ đợi để đạp cho nó một cú. Cái động tác
này hắn vừa mới phát hiện ra tháng trước. Lúc trước Thiên Hùng chỉ đơn
giản lấy chuột click click để chém thỏ. Nhưng sau này phát hiện nếu để
con thỏ đến gần, vừa ở khoảng cách thích hợp, trong tích tắc sẽ xuất
hiện phím sáng chớp một cái. Nếu canh chính xác, nhấn enter thì sẽ sử
dụng được đòn chân.
Đòn kick này của hắn ngày càng lợi hại. Lúc trước mỗi con thỏ phải chém
ba chục nhát, đạp hai chục cái thì mới chết. Dạo này đối với thỏ, hắn
chỉ cần chém năm nhát, đạp ba cái là nó chết tươi ngay. Xác con thỏ biến mất, để lại một đống tiền vàng và hai cái tai. Thiên Hùng chạy lại nhặt ngay. Hồi đó hắn không biết, mải mê đánh thỏ đến một lúc thì ánh sáng
tắt, tiền và tai thỏ đều mất tiêu.
Đột nhiên từ xa hắn nhìn thấy một kỵ sĩ đi tới. Người này cưỡi ngựa đen, mặc áo giáp đen, trên tay cầm một cây thương vừa dài vừa phát ánh sáng
lấp lánh đẹp vô cùng.
Chat box tự động nổi lên.
[Cận] Coffe đại sư: “Anh Hùng!”
Hắn ngơ ngác không biết làm gì thì nghe ở cửa sổ đối diện có người gọi mình.
- Là em đó. Trả lời đi! – Thằng Quý lú đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với hắn.
- Trả lời cái gì? – Hắn hỏi lại.[Cận] Coffe đại sư: “Chat trong này nè. Hỏi em làm gì.”
Thiên Hùng ngơ ngát nhìn thằng Quý rút đầu khỏi cửa sổ. Thằng này điên
rồi hay sao, có miệng không nói, lại bắt người ta chat mạng.
[Cận] Coffe đại sư: “Sao cả tháng qua anh vẫn y như cũ vậy? Chưa đi khỏi thôn, gia nhập môn phái nào sao? ”
[Cận] Anh Hùng: “Đánh thỏ hoài cũng chán. Anh muốn ra khỏi thôn nhưng mấy người canh gác cổng lại không cho.”
[Cận] Coffe đại sư: “Ủa gì kỳ vậy? Mà anh làm nhiệm vụ bên nhà đại thẩm chưa?”
[Cận] Anh Hùng: “Đại thẩm nào?”
[Cận] Coffe đại sư: “Cái bà ở bên nhà đó.”
[Cận] Anh Hùng: “À ... cái bà lẳng lơ, mỗi lúc anh đi ngang qua đều vẫy vẫy tay gọi đó hả?”
[Cận] Coffe đại sư: “Trời ... vậy là anh chưa làm quest đó thiệt hả? Đó
là nhiệm vụ hướng dẫn cho người mới bắt đầu học sử dụng các phím chức
năng. Thôi, anh tới nói chuyện với bà ta đi. Nghe giải thích xong rồi
giết một con thỏ thì sẽ được ra khỏi thôn.”
[Cận] Anh Hùng: “Anh giết thỏ nhiều lắm rồi. Mà sao phải làm phức tạp vậy?”
[Cận] Coffe đại sư: “Nhà sản xuất muốn bảo vệ người chơi mới đó mà. Anh
không biết điều khiển nhân vật mà ra khỏi thôn sẽ bị giết ngay.”
[Cận] Anh Hùng: “Ai giết?”
[Cận] Coffe đại sư: “Thú dữ, cũng có thể là người chơi khác. Có mấy
thằng điên thích đồ sát người mới chơi. Nhất là đám hắc hội Thần Long.”
Thiên Hùng nghe lời thằng Quý đi nói chuyện với đại thẩm lẳng lơ. Bà ta
kể lể rằng trước kia chồng mình là một thợ săn tài giỏi, sau đó giải
thích cách điều khiển nhân vật, cách dùng phím tổ hợp và cách thu rút vũ khí, ngoài ra còn có chức năng mở túi nãi hành trang và các thứ linh
tinh. Cuối cùng đại thẩm muốn hắn giết dùm bà một con thỏ để đi cúng ông chồng.
Hắn vốn ở trong thôn một tháng, đi ra núi sau giết biết bao nhiêu là thỏ rồi. Thiên Hùng đưa cho bà ta một cặp tai thỏ; đại thẩm liền khen hắn
tuổi trẻ khoẻ mạnh, nên đi gia nhập các đại môn phái mà rèn luyện võ
công. Sau đó là thêm một bài giới thiệu về các đại danh môn phái ở đông
tây nam bắc gì đó. Thiên Hùng nghe xong bài giảng thì đi ra cửa thôn,
bây giờ mấy người canh gác không còn làm khó hắn nữa.
Bên ngoài cửa thôn Khai Sinh, ‘Coffe đại sư’ vẫn đang im lặng đứng chờ hắn. Thiên Hùng vừa đi ra, thằng Quý đã nhảy tửng lên.
[Cận] Coffe đại sư: “Anh Hùng, thời gian qua anh đã chơi kiểu nào vậy?”
Thiên Hùng chưa kịp trả lời thì thằng Quý ở bên phòng kia đã xộc thẳng qua bên này.
- Trời ơi, chỉ đánh thỏ mà lên đến cấp 44. Rốt cuộc là anh đã đánh bao nhiêu con đây? Mau mở túi nãi ra cho em xem.
- Ờ, mở chỗ nào? – Hắn ngây thơ nhìn thằng Quý mong chờ.Thằng Quý trố mắt nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh. Sau đó nó chen vào bấm ‘Ctr + Túi’ trên bàn phím.
- Quỷ thần thiên địa ơi. – Thằng Quý kêu lên thảm thiết.Trong túi nãi của Thiên Hùng ngoại trừ đồ hắn nhặt được, còn có cuốn sổ ghi lại tình trạng của nhân vật hiện nay.
Anh Hùng: cấp 44
Tiền vàng: 6.742.056
Vũ khí: dao găm. Độ tương thích 100%
Máu: 3241 đơn vị
Chỉ số kháng đòn vật lý: 38
Chỉ số may mắn: 100
Bị giết: 0
Đã giết: 1.182. 030 thỏ tinh, 2 Dạ Thố Vương, 82 sói tinh, 1 hổ tinh
Báu vật: 2 tay thỏ, 344 tai thỏ, 55 răng sói, 1 đuôi hổ
- Anh đã giết cả triệu con thỏ rồi hả? Làm cách nào để gặp
Dạ Thố Vương vậy? Cái thứ quỷ đó hiếm cực kỳ. Lại còn tìm được hai cái
tay thỏ nữa, hèn chi chỉ số may mắn đến 100. Lần đầu tiên em thấy một
người ở trong thôn mà gặp được hổ tinh đó. Loại này thường chỉ có ở
ngoài rừng. Còn xui lắm trong thôn mới có sói, người chơi mới nào mà đen đủi gặp sói thì coi như mất mạng luôn. Có ai như anh, giết được gần
trăm con sói thế này. Đại ca, em thật bái phục anh sát đất. –Thằng Quý
nhìn Thiên Hùng đầy ngưỡng mộ.
- Thì một lần anh đánh cả chục con thỏ, tự nhiên chúng nổ cái bùm rồi
con thỏ đen một mắt đó xuất hiện. Đánh nó xong thì lụm tay thỏ đen thôi. – Hắn thật thà giải thích.
- Vậy có lẽ nếu chúng ta đánh trên 500 ngàn con thỏ thì Dạ Thố Vương sẽ
xuất hiện. Một thông tin cực kỳ quý giá. Hèn chi trước giờ chỉ có vài
nhân vật gặp được nó thôi. Đâu có ai kiên nhẫn giết tới cả triệu con như anh được. – Thằng Quý gãi gãi cằm. – Anh Hùng, có lẽ anh là người chơi
áo vải mạnh nhất trong lịch sử ‘Võ lâm truyền thuyết’ đó. Chưa ra khỏi
thôn mà lên đến cấp 44 rồi, kinh khủng nhất là chỉ toàn đánh thỏ.Thiên Hùng cười hì hì vì gương mặt nghiêm trọng của thằng Quý. Nó làm như hắn là vĩ nhân không bằng. Lý do đánh nhiều thỏ như vậy chỉ vì hắn không
biết cách ra khỏi thôn này mà thôi. Thiên Hùng vốn coi như game này là
Mario, cứ mỗi ngày cần mẫn giết thỏ như đạp đầu rùa, không phiền lòng
xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Mục đích duy nhất cuả hắn chỉ là giải trí cho đỡ nhàm chán.
- Đi, em dẫn anh vào thành mua đồ cho nhân vật. Trời ơi, cả
sáu triệu đồng vàng có thể mua đựơc biết bao nhiêu là thuốc hồi sinh và
trang bị hoàng kim. Anh thiệt siêu quá, anh Hùng ơi.^_^
Con vật cưỡi trong game ‘Võ lâm truyền thuyết’ có thể chở hai người. Chỉ cần chuyển sang chế độ đội nhóm thì thằng Quý có thể mang Thiên Hùng ở
phía sau. Nhưng thằng này kiên quyết bắt cả hai người đi bộ, nó nói hai
nam nhân mà cưỡi chung con ngựa thì thật là kỳ cục ghê.
Thằng Quý đã trở về phòng để điều khiển nhân vật Coffe đại sư. Trên
đường đi tới Thịnh Thế thành, nó tranh thủ giảng giải cho Thiên Hùng
nghe về tình hình ‘Võ lâm truyền thuyết’.
Game này được xây dựng dựa theo lịch sử Việt Quốc thời “Cửu Long Tranh
Châu”, tức khoảng năm 200 trước Khai Nguyên, khi Việt Quốc chưa thống
nhất và gồm chín nước nhỏ. Chỗ bọn họ ở là server Lê quốc, nằm ở phía
đông Thần Châu trên bản đồ game.
Cũng giống như biết bao trò chơi trực tuyến khác, “Võ Lâm Truyền Thuyết” cũng có hệ thống nhân vật cho nhiều môn phái và nghề nghiệp khác nhau.
Khi nhân vật mới đi ra khỏi thôn Khai Sinh sẽ bắt đầu chọn môn phái, học võ công và làm nhiệm vụ cho môn phái của mình. Sau khi tốt nghiệp sẽ
được tặng pho bí kiếp võ công và bắt đầu đi hành hiệp giang hồ.
Làm nhiệm vụ, giết quái hay giết người cũng đều có điểm kinh nghiệm.
Nhưng giết người nhiều thì điểm thanh danh sẽ mất và bị biến thành nick
đen. Giết người nick đen thì lại không bị mất điểm thanh danh nên có
nhiều người chuyên giết những đối tượng này (PK). Điểm kinh nghiệm được
tính dựa vào máu (HP) và lever của đối thủ. Có một số nhóm người chuyên
đi chọc phá cho người ta giết, sau đó đồng đội sẽ nhảy ra PK để lấy điểm kinh nghiệm của đối phương. Cách này thường giúp tăng lever nhanh do có thể chọn đối thủ lever cao để chọc, nhanh hơn giết quái và làm nhiệm vụ nhiều.
Lại nói về cấp độ thì hiện nay cao nhất là lever 200. Trên lever 200 thì đã được phi thăng thành tiên và chơi ở một đẳng cấp khác. Vì vậy có thể hiểu tên áo vải nhà quê như Thiên Hùng thì đã thuộc hàng cao thủ rồi,
hắn còn chưa gia nhập môn phái nào mà đã mạnh gần ngang với những người
đã ‘xuống núi’.
Đang mải mê giảng giải cho người mới chơi Thiên Hùng, bọn họ đột nhiên
đi qua một khu rừng vắng. Trong đó đang diễn ra một cuộc PK khoảng mười
mấy người chơi.
[Nhóm] Coffe đại sư: “Ghé xem mau, cao thủ đang quyết đấu.”
[Nhóm] Coffe đại sư: “Trời ơi, là Lam Y Công Tử của thành Thịnh Thế. Anh Hùng mau tới coi, đó là cao thủ mạnh nhất của server chúng ta hiện nay, cấp 192 rồi.”
[Nhóm] Coffe đại sư: “A, hoá ra là đám hắc hội Thần Long chuyên giết người chơi mới.”
[Nhóm] Coffe đại sư: “Phải rồi, Lam Y Công Tử vốn nổi tiếng chính nghĩa, chuyên giết những kẻ bại hoại võ lâm như thế này mà.”
Tốc độ ra gõ các messenger của thằng Quý phải nói là vô cùng lợi hại.
Chỉ trong có mấy giây mà tiếng tinh tinh báo có tin nhắn vang lên liên
tục. Thiên Hùng cũng không thể xem kịp với tốc độ này. Tuy nhiên trận
chiến giữa các cao thủ thật sự đã bắt đầu. Mỗi người tham dự trận PK đều võ giáp đầy mình, nick nổi đầy các loại màu sắc và danh hào.
Bạn đang đọc truyện Võ Lâm Huyền Thoại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.