Chương 1: Kiếp Này Chỉ Gả Ngốc Tử
“Không có thiên lý a! Tại sao mỗi lần đều là Tiểu Đa Đa cao
nhất a?” Một nam sinh có kính mắt thật dày nhìn bảng thành tích mà hét đến kinh
thiên động địa…
“Aiz, bạn thân, nhận mệnh đi! Cậu so với người ta là bất tài
a” Một nam sinh xem cảnh tượng thê thảm, vỗ vai nam sinh đeo mắt kính an ủi.
“Làm sao có thể? Nàng ta ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không
biết, làm sao có thể a? Đúng là không có thiên lý a!” Nam sinh đeo kính thủy
chung thì thào, xem ra chỉ còn một khoảng cách rất ngắn nữa thôi là bệnh tâm thần
a.
“Ha ha, nàng ta không phải ngu ngốc, ngươi xem Tiểu Đa Đa
đi, chính là phương diện tình cảm cái gì cũng không hiểu, điểm Tiểu Bạch (Ngây
thơ ý ^^). Nhưng ở phương diện khác thì nàng ta rất lợi hại, bằng không thì làm
sao thành công trong việc ở hội chủ tịch a! Nhìn xem, nàng ta phụ trách công
tác gì đều có thành tích rất tốt sao?” Nam sinh ánh mắt nhìn xa xăm.
“Haiz, là có điểm đạo lý, nhưng mà vì sao lại không có thiên
lý a? Ông trời ơi!” Nam sinh đeo kính ngửa mặt lên trời thét dài.
“Cậu sao không hiểu a? Tiểu Đa Đa tuy rằng bình thường hoạt
bát hiếu động, có điểm đơn thuần. Nhưng thời điểm xử lý các tình huống ở trường
thì luôn luôn có biện pháp, giống như một nữ vương vậy. Nàng ta tuy không hiểu
trong phương diện tình cảm nhưng cũng không phải là Tiểu Bạch, đó là đơn thuần,
đơn thuần a!” Nam sinh kia trong chốc lát khát khao nhìn phương xa giờ lại trừng
mắt lớn giọng nhìn nam sinh đeo kính.
“Đúng nha! Không đúng, nè bạn thân, cậu không phải thích
nàng ta đấy chứ?” Nam sinh đeo kính ái muội nhìn chằm chằm nam sinh kia hỏi.
“Aiz, ta thông minh cơ trí như vậy nhưng không có cơ hội! Trời
ơi, ông vì sao làm cho ta thông minh như vậy a? Trời ạ!” Lần này đến lượt nam
sinh kia ngửa mặt lên trời hét lớn.
“Này! Cái đó thì thông minh hay không thông minh thì liên
quan gì đến nhau?” Nam sinh đeo kính khinh thường hỏi, nói giỡn hả, người ta
ngu ngốc thì oán còn giờ chính mình thông minh lại kêu trời.
“Aiz, cậu lại không hiểu a! Căn cứ vào tin tức tin cậy, gần
đây nhất ở trong hội chủ tịch tuyên bố hào hùng, kiếp này nếu không phải ngốc tử
thì không lấy chồng.”
“…” Nam sinh đeo kính kịp thời trấn tĩnh đầu óc “ Haiz, xem
ra tôi vĩnh viễn không thể lý giải được suy nghĩ của người có trí tuệ cao siêu,
suy nghĩ của chúng ta đúng là không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của Tiểu
Đa Đa a! Trời ạ” Một góc trong phòng học không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết
làm người ta giận sôi gan.
…
“Nói nhiều lại nói nhiều, nói nhiều lại nói nhiều ~” Tiểu Đa
Đa nhảy một bước lại một bước về đến nhà.
“Đa Đa, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đã 18 tuổi,
ra đường không thể giống con nít như vậy được. Không thể cả ngày chạy nhảy như
vậy, cẩn thận tương lai không ai cưới a!” Mẹ nhỏ một trăm một vạn lần khuyên bảo
đứa con bảo bối của mình.
“Mẹ ơi, làm ơn đi, loại tình huống này vĩnh việt không thể
có khả năng tồn tại một chút! Con đáng yêu, thông minh, hoạt bát, sáng sủa như
vậy, về sau nhất định sẽ có một đống người muốn cưới con làm vợ, mẹ yên tâm!”
Tiểu Đa Đa bất đắc dĩ một trăm một vạn lần biện bạch.
“Con cả ngày phải trang điểm đi! Cả ngày điên điên khùng
khùng, một chút hình tượng thục nữ cũng không có, ngốc tử mới muốn cưới con!” Mẹ
nhỏ không nhịn nổi đả kích nói.
“Oa! Con yêu mẹ nhất! Lão thiên gia nhất định nghe được lời
chúc phúc của mẹ, làm cho con lấy được ngốc tử!” Tiểu Đa Đa hưng phấn nói.
Mẹ nhỏ hắc tuyến đầy mặt, nhìn con gái hưng phấn mà hoàn
toàn hết chỗ nói. Bà không hiểu sao con gái mình lại suy nghĩ như vậy, nếu
không tận mắt thấy là con do mình sinh ra, thì bà sẽ không chút do dự mà nói rằng
đó không phải là con gái mình: “Đa Đa, con đừng có hù dọa mẹ, mẹ thừa nhận trái
tim mẹ rất bị đả kích! Có hay không ai xem thường con? Trên thế giới này trai đẹp còn nhiều mà,
nam sinh tốt cũng có rất nhiều, thế nhưng tại sao con lại muốn cưới ngốc tử a?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì a? Con chính là muốn được gả cho ngốc
tử a! Mẹ nghĩ lại đi, ngốc tử thật tốt a, hắn sẽ không xem thường con, con nói
hắn đi hướng đông hắn liền đi đông, hắn sẽ không lừa gạt con, sẽ không chần chừ
mà một lòng đơn thuần như vậy… Dù sao thật nhiều thật nhiều, muốn thật tốt thì
có bao nhiêu tốt, muốn hạnh phúc có bao nhiêu hạnh phúc” Tiểu Đa Đa khát khao
tưởng tưởng chính mình trở thành nữ vương tương lai ở trong nhà. Hoàn toàn
không thấy được mẹ nàng đang muốn chết lên chết xuống bên cạnh. Đáng thương mẹ
nhỏ, hoàn cảnh không bình thường này lại bị con gái luyên thuyên diễn thuyết, đến
cả dũng khí tự sát cũng không có! (bi ai a~…)
Vì thế, đứng trước một thiếu gia, hai học sinh nổi trội, ba
trai đẹp, hay nhiều nam sinh trung học H vĩ đại, tất cả đều xuất hiện liền mất
hình tượng. Bởi vì người kia người gặp liền yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe dừng-
Tiểu Đa Đa, nhưng lại nói kiếp này chỉ muốn cưới ngốc tử! Đương nhiên giới thời
thượng, hay người khác đều oán mình không đủ thông minh, nam sinh trung học H đều
ngẩng lên trời chỉ trích, tại sao làm cho họ thông minh như vậy? Vì sao không
phải là ngốc tử? Quái a, quái a! Mà cái người đầu sỏ là Tiểu Đa Đa lại đang yên
tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống, hoàn toàn không biết chính mình làm thay đổi
chí hướng bao người, đánh nát vô số giấc mộng của người khác.
Tiểu Đa Đa còn có một cái ham, đó chính là cầm camera đi tất
cả mọi nơi quay chụp cảnh đẹp, bởi vì nàng nói trên thế giới người tốt chuyện tốt
so với người xấu chuyện xấu ít hơn, khiến cho người ta cảm thấy thể giới không
hề tốt đẹp, cho nên nàng dùng học bổng kì này mua một chiếc camera năng lượng mặt
trời, đi quay lại quang cảnh thế gian, để lại thế giới chân thực. Như vậy sẽ
không nhìn đến một người nào đó tham ô, người nào đó thấy chết mà không cứu, một
người nào đó…
Hôm nay là ngày nghỉ hè đầu tiên, Tiểu Đa Đa vác ba lô, cầm
camera đi quay xung quanh, nhìn chằm chằm vào camera nàng bỗng nhiên phát hiện
rừng hôm nay phá lệ rất tươi tốt, như vậy cũng rất tươi mát, hiện tại cảm giác
ô nhiễm lúc trước có điểm bất đồng, giống như lúc nàng đi qua thiên không Tây Tạng
xanh thẳm, cao rộng vậy. Tiểu Đa Đa càng xem càng hứng thú, hưng phấn bước về
phía trước, dang rộng hai tay cảm nhận ánh mặt trời ấm áp bao quanh, vui sướng
như được ôm cả thiên nhiên. Lúc này nàng mới cảm nhận đây mới chân chính là
thiên không, đây mới chân chính là màu xanh thiên không.
Vì vậy, nàng bỗng nhiên có cảm giác muốn hát, muốn hát liền
hát! Tiểu Đa Đa giống như một thục nữ, làm cho người ta cảm thấy nàng hát như
giọng của tiên tử, giống như thiên nữ hạ phàm chỉ vì một bài hát, sẽ làm cho
người khác cảm thấy có một không hai trên đời! Rốt cuộc, tiểu thư Vĩ đại Tiểu
Đa Đa của chúng ta cũng mở miệng—“Mặt trời chiếu lên cao, nhìn tôi cười! Chim
nhỏ nói sớm nhưng tôi vì sao trên lưng có túi nhỏ? Tôi đến trường học, mỗi ngày
đều không đến muộn, yêu học tập, yêu lao động, lớn lên vì nhân dân lập công
lao!” Tiểu Đa Đa thân ái của chúng ta giống như một học sinh tiểu học, một bên
hát, một bên múa, giống như…haiz…giống như một tên ngốc!
Thời điểm Tiểu Đa Đa đang say mê hát, một thanh âm hưng phấn
vang lên “Tiểu thư, ô ô, người ở trong này! Em rốt cuộc tìm thấy người, ô ô,
người đi đâu a? Người như thế nào lại ăn mặc như vậy a? Ô ô, tiểu thư đáng
thương, người chịu khổ, ở bên ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, người bị
bao nhiêu khổ a? Nhưng người yên tâm, em sẽ mang người về nhà, người về sau sẽ
không bao giờ bị chịu khổ! Ô ô, các ngươi còn không mau lại đây, tiểu thư,
chúng ta về nhà!” Tiểu Đa Đa say mê trực tiếp khiến đại não mất hết trạng thái,
thời điểm chờ nàng khôi phục, nàng đã ngồi trong kiệu từ khi nào: “Uy! Ngươi là
ai a?” Tiểu Đa Đa nghẹn nửa ngày mới hỏi được cái người đang nói không ngừng ấy,
một bên nước mắt nước mũi tèm lem, hoàn toàn không biết thời gian gì.
“Ô ô! Ô ô, tiểu thư đáng thương a, người rốt cuộc gặp bao
nhiêu khổ? Như thế nào cũng không biết em? Em là Uyển Nhi a, là người hầu hầu hạ
người từ nhỏ a! Ô ô ô….” Nói xong, cái
tiểu nha hoàn gọi là Uyển Nhi tiếp tục lau nước mắt, nước mũi.
“Ta thật sự là không biết ngươi! Ta không phải là tiểu thư của
ngươi, ta gọi là Tiểu Đa Đa, thật sự! Ngươi nói họ dừng kiệu lại, không ta sẽ
ói ra mất!” Tiểu Đa Đa khinh thường, hôm nay thật sự ra cửa không có xem lịch
a, lại gặp người như vậy! Haiz, sẽ không phải là nơi quay phim chứ? Nếu không tại
sao bọn họ đều mặc cổ trang, còn dùng kiệu. Tuy rằng cái kiệu này nhìn cũng
không tệ lắm, nhưng mà có xe sao lại dùng kiệu? Ân, khẳng định là người của tổ
kịch a? Trời ạ. Không lẽ tổ kịch này không có tiền, mời không được diễn viên quần
chúng nên thấy người là kéo vào sắm vai nhân vật sao? Không được, ta trước mặt
cũng không thể bán rẻ sức lao động , không đúng, là sức lao động miễn phí! Tiền
công tốt liền nói chuyện, quyết định không để cho bọn họ sắp đặt mình! Hắc hắc,
Tiểu Đa Đa ta thực sự là tham tiền một chút, không nhiều lắm, không nhiều lắm!
“Tiểu thư, đến! Mời xuống kiều!” Thanh âm Uyển Nhi bên ngoài
vang lên. Haiz, đến?! Thì là kết thúc công việc? Phát tiền công? “Tốt a! Xuống
liền xuống, ông chủ đâu? Chúng ta mau đi đi!” Tiểu Đa Đa lập tức bước ra khỏi
kiệu, kéo cánh tay Uyển Nhi.
“Tiểu thư, người…người” “Người người cái gì? Chạy nhanh, đi
tìm ông chủ, ta muốn về nhà!” Ha ha, money, ta đến đây! “Ông chủ?” Uyển Nhi mê
man nhìn Tiểu Đa Đa “Haiz, ông chủ không ở đây vậy mau đưa ta tìm người có quyền
lớn nhất ở đây!” Hắc hắc, xem ta không hung hăng với ngươi một chút, oa, thật
nhiều tiền nha!
“Ừ, chúng ta về nhà! Người đâu, tiểu thư đã về a!” Uyển Nhi
giúp đỡ Tiểu Đa Đa đi về phía trước. Tiểu Đa Đa giờ mới thấy một tòa nhà lớn
trước mặt! Oa! Lớn như vậy…PHỦ THỪA TƯỚNG…! Trời ạ, không phải diễn phim truyền
hình sao? Sao có phủ Thừa tướng xa hoa như vậy? Aiz, không lo sử dụng tài chính
a! Tốn tiền như vậy chắc cũng không cắt xén phần tiền công của quần chúng nhân
dân đâu?!
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.