Chương 25: Nam Cung Dục Bất Đắc Dĩ
“Ngọc lộ hoàn? Chủ tử người……..?” Đêm vốn cung kính thấp đầu
bỗng nhiên nâng lên, không dám tin nhìn Nam Cung Dục sắc mặt vẫn như cũ không đổi
đứng trước mặt.
“Là, ta muốn dùng! Ngươi chạy nhanh đi xuống làm đi!” Nam
Cung Dục xem nhẹ ánh mắt quan tâm cùng khó hiểu của Đêm, thản nhiên phân phó.
“Chủ tử, vạn vạn không thể a! Ngọc lộ hoàn có thể cho ngài tỉnh
lại trước một canh giờ, mà lại làm cho tính cách ban ngày cũng không biến mất,
đây rất là tiêu hao tinh lực, ngài cân nhắc a! Hơn nữa trong một canh giờ kia,
nội lực của ngài cũng hoàn toàn biến mất không có cách nào bảo hộ chính mình
thì không nói, nhưng thời gian thanh tỉnh mỗi ngày cũng từ bốn canh giờ biến
thành hai canh giờ, như vậy ngài không thể xử lý bình thường chuyện trong Cung
Sát a!” Đêm vừa nghe Nam Cung Dục vẫn kiên trì, lập tức nõi rõ ràng, tận tình
khuyên nhủ, trình độ trung tâm có thể thấy được.
“Những chuyện đó ta đều biết” Nhưng mà ta còn muốn cùng nàng
hảo hảo ở chung, giống như một nam tử bình thường cùng nữ nhân mà mình âu yếm,
âu yếm? Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Cung Dục tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiểu Đa Đa
đang ngủ, hắn nghĩ mình đối với nàng chính là đơn thuần cùng thích, nhưng mà
khi nào thì đến âu yếm? Hắn không biết. “Nhưng mà ta chỉ làm như vậy, như vậy
có lẽ cũng không sai đi” Nam Cung Dục có chút khao khát nhu tình đầy cõi lòng
nói, có một ngày hắn sẽ làm cho nàng thích ứng hắn như vậy đi?
“Chủ tử…” Đêm còn muốn nói cái gì nữa, đã bị Nam Cung Dục
vung bàn tay to lên đánh gãy
“Ta chủ ý đã định, ngươi đi xuống chuẩn bị đi!” Nam Cung Dục
thản nhiên phân phó, thanh âm mang theo một loại uy lực.
“Là!” Đêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nam Cung Dục một cái,
nhanh ẩn trong bóng tối.
“Ha ha, gặp ngươi, ta đều trở nên không giống ta đâu! Hy vọng
ngươi không cần làm ta thất vọng!” Nam Cung Dục ngồi ở bên giường, vương bàn
tay nhìn rõ khớp xương nhẹ nhàng vỗ về mặt Tiểu Đa Đa lẩm bẩm. Đôi khi hắn thật
sự bất đắc dĩ, nhưng mà lại không hề có biện pháp. Các nam nhân khác đều có thể
cùng nữ nhân mình âu yếm cười, cùng nhau nháo, cùng nhau chia sẽ mọi chuyện. Mà
hắn từng tháo quát chiến trường, làm cho quân đội quốc gia khác nghe đến Dục
vương gia liền sợ mất mật, thế nhưng ngay cả chuyện tình đơn giản nhất cũng
không làm được, chỉ có thể chờ thời điểm nàng ngủ mới có thể vỗ về khuôn mặt,
nhìn cái quái nọ (camera ý ^^) nhìn nàng ban ngày hỉ nộ ái ố. Hắn nghĩ muốn
cùng nàng nhạc, muốn cùng nàng chơi, khi dễ nàng hoặc bị nàng khi dễ, nhưng mà
hắn không thể. Ngày đó hắn bị người hãm hại liền không thể sống như người thường
có thể làm hết thảy mọi chuyện, che nên, hắn muốn cho người đó phải trả giá đại
giới. Nghĩ nghĩ, Nam Cung Dục trước mặt nhu tình nháy mắt biến thành cừu hận. Hắn
vĩnh viễn không thể quên người mà hắn từ nhỏ gọi là mẫu hậu cùng ca ca đối với
hắn làm hết thảy mọi chuyện! Nếu không phải bọn hắn hạ độc ở trong rượu, làm nội
lực hắn hỗn loạn, sau đó lại phái sát thủ ám sát hắn, hắn làm sao có thể biến
thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ? Năm đó nếu
không hắn mệnh lớn gặp được quái lão nhân say rượu ngã bên đường, nếu không phải
hắn dùng kim khâu che lại thần chí hắn, hắn phỏng chừng đã sớm đi đời nhà ma?
Kia chẳng phải là ngay cả cơ hội biến thành quỷ cũng không có? Nghĩ đến đây,
Nam Cung Dục gắt gao nắm chặt thành quyền, ngón tay nắm chặt đều trắng bệch
cũng không buông tay.
………………
Ngày kế, vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, Tiểu Đa Đa vẻ mặt
hưng phấn liền lôi kéo Nam Cung Dục líu ríu nói chuyện tình mình vừa mới nhớ tới
“Dục nhi, tối hôm qua ta mới nghĩ qua bắt đầu một kế hoạch, từng đó ngày mà ta
có thể làm chuyện gì. Như vậy, chúng ta dựa vào từng ngày mà tiến hành, cách
năm ngày tuần hoàn, chính là ngày đầu tiên hàng tháng, ngày thứ sáu, còn có
ngày mười một, cứ như vậy rồi tính, đều làm việc giống nhau, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Đa Đa nói xong còn không quên hỏi Nam Cung Dục hiểu không.
“Nga! Giống như Dục nhi tập hợp trước đây, cách vài ngày là
đuổi một cái chợ, lão bà nương tử, Dục nhi nói đúng không?” Nam Cung Dục vừa
nghe Tiểu Đa Đa nghĩ ra được chuyện cần làm, cũng là vẻ mặt hưng phấn. Lão bà
nương tử hảo hảo nha! Mỗi ngày đêỳ muốn biện pháp cùng hắn chơi, hắn rất cao hứng
nha!
“Ân, đúng! Dục nhi thực thông minh, đến, nương tử hôn một
cái! Bẹp!” Tiểu Đa Đa tận dụng hết tất cả cơ hội ăn bớt, môi mềm nhanh chóng
hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Dục một cái, nhìn đến trên mặt Nam Cung
Dục xuất hiện hai mạt mây đỏ, lập tức tâm tình tốt lên, tiếp tục hưng phấn nói
“Như vậy, ngày thứ nhất chúng ta liền thế nào cũng không đi, ta dạy cho ngươi đọc
sách viết thơ!”
“Đọc sách viết thơ? Lão bà nương tử, Dục nhi không học được
không? Dục nhi không thích đọc sách, Thái tử ca ca nói, dù sao ta cũng không nhớ
được, sẽ không cần lãng phí thời gian. Hơn nữa, lão bà nương tử, ngươi biết viết
thơ sao?” Nam Cung Dục vừa nghe “Đọc sách” lập tức buồn rầu, bộ dáng giống như
ăn đại tiện vậy.
“Đương nhiên rồi! Ta đọc sách viết thơ rất lợi hại! Hơn nữa
ngươi phải học, ngươi không học thì ta về sau sẽ không cùng ngươi chơi, hừ!” Tiểu
Đa Đa hợp tình hợp lý nói, nói giỡn! Đọc sách viết thơ ai mà không biết? Nàng
đã học mười mấy năm, đương nhiên biết đọc! Hơn nữa, mọi người nghe kĩ nha! Nàng
cũng không giống nữ chủ khác cướp bản quyền thơ thế kỉ 21 nha! Nàng nói rất rõ
ràng, là “Viết” thơ chứ không phải “Làm” thơ nha! Người khác không nên hiểu lầm,
kia, kia nàng cũng không có biện pháp nha! Hắc hắc!
“Được rồi, Dục nhi học!” Nam Cung Dục nghẹn hồng hồng đẹp mặt
môi không tình nguyện nói, một bộ dáng như sắp bị giết.
“Dục nhi thực nghe lời! Vậy nếu ngươi nghe lời như vậy,
nương tử sẽ cho ngươi hôn một cái đi!” Tiểu Đa Đa nháy mắt nghịch ngợm nói. Sau
đó oai nghiêm giáp mặt.
Nam Cung Dục vừa nghe liền hưng phấn vỗ tay “Oa, tốt nha! Dục
nhi về sau muốn học thiệt nhiều, thiệt nhiều sách!” Nói xong, bay nhanh đến trước
mặt Tiểu Đa Đa hạ một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, sau đó ngượng ngùng cúi
đầu, lần này thế nhưng ngay cả hai bên tai đều đỏ. Tiểu Đa Đa vuốt mặt mình, miệng
lộ ra tươi cười, kỳ thật thì bị hôn đúng là không sai a!
“Tốt lắm! Ta tiếp tục nói nga!” Tiểu Đa Đa vừa mới trong cái
hôn phục hồi tinh thần, nhắc nhở mỗ đầu đất chú ý nghe “Ngày thứ hai, chúng ta
liền trên đường đi chơi, có thể kêu lão thất, lão bát, thế nào?” Tiếp tục dừng
lại, trưng cầu ý kiến mỗ đầu đất.
“Nga!” Nam Cung Dục vỗn hồng hồng khuôn mặt nghe câu kia có
chút thất vọng, thản nhiên “Nga” một tiếng. Vì sao lão bà nương tử luôn muốn
tìm lão bát chơi a? Hừ, lão bát thật đáng ghét!
“Sau đó ngày thứ ba chúng ta ở nhà chơi cái trò chơi, chờ ta
dạy các ngươi chơi một số trò chơi mới, đảm bảo Dục nhi của ta thực vui vẻ”
Cũng bảo đảm hung hăng kiếm một bút! Vẻ mặt Tiểu Đa Đa cười đến gian trá.
“Trò chơi mới?” Nam Cung Dục khuôn mặt vốn ảm đạm nháy mắt
khôi phục sáng rọi, nhìn Tiểu Đa Đa nóng vội hỏi.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.