Chương 4: Thu Nhận Thêm Tiểu Đệ!
“Uyển Nhi, camera chuẩn bị tốt chưa?” Nói giỡn, đại hôn cổ đại
không phải ai cũng có cơ hội trải qua! Hừ! Nàng Tiểu Đa Đa luôn luôn như vậy
không giống người thường,ha ha ha! Tiểu Đa Đa lại ở trong lòng tự hào nghĩ.
“Chuẩn bị tốt!” Uyển Nhi trịnh trọng trả lời, giống như là
thực hiện một chuyện thần thánh vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Tiểu Đa Đa hùng dũng, oai vệ,
khí phách hiên ngang không thèm liếc mắt đến khoảng không ngoài cửa sổ mà hoàn
toàn tự kỷ đem chính mình trở thành ân nhân cứu mạng của hoàng đế! Sau đó trùm
cái khăn voan đỏ tinh xảo lên, theo Uyển Nhi chạy bộ ra ngoài.
Hiện tại Tiểu Đa Đa chỉ một lòng một dạ nghĩ đến cuộc sống hạnh
phúc của mình cùng ngốc tướng công, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài
khăn voan.
“Tân lang, tân nương quỳ lạy cha mẹ, cảm tạ đại ân dưỡng dục
của cha mẹ, chúc phúc cho cha mẹ mạnh khỏe trường thọ!” Thanh âm bà hỉ đánh thức
thần kinh của Tiểu Đa Đa. Quỳ lạy cha mẹ? Đúng vậy, cha mẹ dưỡng dục nữ nhi
cũng không dễ dàng, nếu Tiểu Đa Đa thật không ở đây thì nàng liền thay thế vậy!
Xem như là chính mình quỳ lạy cha mẹ ở thế kỉ 21 đi! Nàng bắt đầu quỳ lậy cảm tạ
đại ân dưỡng dục “…Nữ nhi khấu tạ đại ân dưỡng dục của cha mẹ, mong cha mẹ khỏe
mạnh trường thọ..!” Tiểu Đa Đa nước mắt chảy ra. Tuy thừa tướng cha mẹ trước mắt
chỉ ở chung trong một thời gian ngắn ngủi nhưng lại xem nàng như chính con của
mình mà chăm sóc, bổng nhiên có cảm giác luyến tiếc. Khấu xong ngẩng đầu, nhìn
qua khăn voan thấy mẫu thân lấy khăn lau nước mắt, phụ thân gắt gao nắm lấy tay
mẫu thân, nhìn uy nghiêm như bình thường nhưng chính trong con mắt từ ái kia lại
bán đứng tâm ông. “Cha mẹ, nữ nhi sẽ thường xuyên trở về gặp hai người” Tiểu Đa
Đa an ủi nói. “Hảo, hảo” Mẫu thân không ngừng gật đầu, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
“Buổi lễ kết thúc! Tân nương lên kiệu!” Bà hỉ cao giọng hô,
Tiểu Đa Đa cái gì cũng không biết, không để ý đến bên ngoài, bà hỉ làm như thế
nào liền làm như thế ấy, thời điểm khôi phục lại thần trí thì nàng đã ngồi
trong phòng tân hôn.
“A! Sao lại nhanh như vậy? Ta như thế nào cũng không biết a?
Bọn họ có phải hay không xem thường ta?” Tiểu Đa Đa khó hiểu tự hỏi, nàng tại
sao không nhớ rõ mình đi vào phòng tân hôn của Vương phủ như thế nào, nàng bái
đường sao? Haiz, phỏng chừng mình vừa mới bi thương quá, cho nên xem nhẹ hôn lễ
hết thảy. Hắc hắc, may mắn là mình kêu Uyển Nhi cầm camera quay lại toàn bộ quá
trình, aiz, vì sao mình luôn luôn thông minh như vậy? Mỗi lần mình vắt óc suy
nghĩ muốn tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn không được, người thông minh còn có
nguyên nhân sao? Đương nhiên là không có, co Tiểu Đa Đa chính là thông minh,
không có biện pháp a! Tiểu Đa Đa lại phe phẩy đầu cảm thán sao mình lại thông
minh tài trí như vậy?
“Thật đói a! Buồn ngủ quá a! Sao lại đáng thương như vậy a?
Tại sao cái nữ chủ xuyên qua trong thời điểm đại hôn đều đói thất điên bát đảo,
ta cũng vây a!”
Tiểu Đa Đa cúi đầu, nhìn bụng mình, sau đó cái bụng giống
như đáp lại cái nhìn của mình “Ọc…” kêu lên một tiếng “Đã biết, đừng kêu! Thời
điểm nữ chủ xuyên qua đều trong lúc đại hôn mà ăn vụng này nọ, ngươi trước đừng
kêu, để ta nghĩ, ta muốn làm một cái gì không giống với nữ chủ xuyên qua trước
đây!” Tiểu Đa Đa trừng mắt nhìn bụng mình nói.
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, bình thường đầu óc tràn ngập
ý đồ xấu nhưng nguyên nhân vì đói quá mới thực hiện. “Cạch….két ~!” Tiểu Đa Đa
mắt chuyển động, lôi khăn voan xuỗng, liền hướng của sổ mà trèo ra. Cố dùng sức
chín trâu hai hổ thật vất vả mới trèo được ra bên ngoài. Nhưng Tiểu Đa Đa bỗng
nhiên muốn mua một khỗi đậu hủ đâm đầu chết vì phía trước có một hài tử chừng
10 tuổi, bộ dạng tiểu nam hài phấn điêu mài ngọc đang trợn mắt há mồm mà nhìn
nàng, một hồi lâu rút cục lúng ta lúng túng hỏi nàng: “Tứ Hoàng tẩu, tẩu ra khỏi
phòng sao không đi bằng cửa chính lại muốn đi bằng cửa sổ a?”
“Vô nghĩa! Cửa chính…” Tiểu Đa Đa chỉ vào cửa, bổng nhiên muốn
cắn đầu lưỡi chính mình, sau đó đâm chết, bởi vì cửa đóng chặt nhưng không
khóa. Choáng váng! Lần này khứu giác của Tiểu Đa Đa hơi giật giật! “Ách, ha ha
ha, ta cái này gọi là đi không tầm thường! Cái này gọi là cá tính!” Tiểu Đa Đa
xấu hổ xoắn tóc sau đó nói bừa.
“Cá tính? Hắc hắc, ta thích! Hoàng tẩu, ngươi dạy ta đi!” Tiểu
nam hài hưng phấn mà lôi kéo góc áo Tiểu Đa Đa nói.
“Hoàng tẩu? Ngươi là ai a?” Tiểu Đa Đa nhìn tiểu nam hài
hưng phấn hỏi.
“Hoàng tẩu, ta là thất đệ của ngươi, ta gọi là Nam Cung Thuần,
ngươi cứ gọi ta Thuần Nhi là được. Hoàng tẩu, ngươi dạy ta cái cá tính ngươi vừa
nói đi, nghe tuyệt quá!” Nam Cung Thuần một mặt chờ mong nhìn Tiểu Đa Đa, đứa nỏ
đáng thương không biết chính mình sắp rơi vào tay sói.
“Ọc…” Bụng Tiểu Đa Đa vang lên một tiếng. “Được rồi, dạy
ngươi thì có thể, nhưng mà muốn theo ta, liền canh chừng cho ta!” Tiểu Đa Đa vẻ
mặt cười gian nhìn Nam Cung Thuần.
“Canh chừng? Vì sao muốn canh chừng a~, Hoàng tẩu?” Nam Cung
Thuần một mặt khó hiểu.
Chính là như vậy….*lầm bầm*..”Tiểu Đa Đa hướng lỗ tai Nam
Cung Thuần nói nhỏ. “Nghe hiểu chưa? Thời
điểm khảo nghiệm của ngươi đã đến!” Tiểu Đa Đa vỗ vai Nam Cung Thuần trịnh trọng
nói.
“Nghe hiểu, hoàng tẩu, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định làm
được!” Nam Cung Thuần mặt kiên định nói, giống như tuyên thế vậy.
“Tốt! Về sau ngươi liền đi theo ta! Còn có, về sau chúng ta
gây..ách..không phải..là lén thời điểm không có ai ngươi hãy kêu ta là lão đại
đi, nghe cho phong cách!” Tiểu Đa Đa hòa khí nhìn Nam Cung Thuần nói.
“Tốt, lão đại! Nhưng, lão đại, phong cách là cái gì?” Nam
Cung Thuần xoa đầu mình hỏi.
“Thực ngốc! Ý nói chính là rất khí thế!” Tiểu Đa Đa vỗ đầu
Nam Cung Thuần giải thích, sau đó hướng về mục đích của mình—phòng bếp xuất
phát. Nhìn Tiểu Đa Đa phía trước, Nam Cung Thuần một mặt sùng bái “Lão đại thật
có cá tính a!”
Vì thế, phòng bếp Dục vương phủ xuất hiện một màn như vậy –
Một cái nữ tử mặc hỉ phục lén la lén lút tiến đến phòng bếp, cầm một cái bánh
bao cắn mạnh, lại không quên nhìn ra bên ngoài, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.
Bên ngoài, tiểu đệ vừa mới thu- Thất Hoàng tử đương triều, quang minh chính đại
đứng trước cửa phòng bếp, dương cằm nhỏ, đứng bên ngoài canh cửa cho lão đại,
không cho người khác phát hiện. Chính là đứa nhỏ này không biết rằng, mỗi một
hành động của hai người đều bị tất cả mọi người nhìn thấy! Cho nên trong Vương
phủ bắt đầu truyền lưu…
“Ngươi nghe chưa? Nghe nói Thất Hoàng tử bởi vì sợ Dục Vương
Gia cưới vợ về sau này không cùng chơi với hắn, liền đứng chặn ở cửa phòng bếp,
không cho khai tiệc đâu!”
“Còn nghe nói Thất Hoàng tử đem tân nương tử bắt đến phòng bếp,
ép tân nương ăn bánh bao lạnh, tân nương tử sợ tới mức phải ăn nhanh, còn không
quên xem sắc mặt Thất Hoàng tử, làm hại thiếu chút nữa nghẹn chết a!”
………
Các loại thông tin vịt, càng truyền càng thái quá, tất cả mọi
người ở phủ Vương Gia sợ tới mức mặt đều biến sắc, sợ cái tên tiểu bá vương kia
thật sự nháo ra chuyện gì. Mà cái tên đầu sỏ kia ăn no uống đủ xong tiêu dao trở
lại phòng tân hôn như không có chuyện gì. Nam Cung Thuần thì vẻ mặt hứng thú
nghe Tiểu Đa Đa nói đến nước miếng bay tứ tung.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.