Chương 19: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân!
“Ô ô ô!” Tiểu Đa Đa dùng sức đẩy Nam Cung Dục ra, trừng mắt
hắn rồi lấy tay lau môi đỏ bị hắn chà đạp, mặt tức giận hỏi “Không phải nói một
chút sao? Ngươi như thế nào lại không nghe lời?”
“Lão bà nương tử, là một chút a! Dục nhi cũng chưa buông
ngươi ra nga! Một chút còn chưa xong a!” Nam Cung Dục ủy khuất biện giải, lão
bà nương tử nói rõ ràng cho thân một, làm sao có thể đổi ý a?
“Ách ~…” Tiểu Đa Đa mặt đầy hắc tuyến, nguyên lai “một chút”
thật là một chút, chỉ cần không buông ra thì là một chút, thật sự giống như
không sai nha! “Kia, kia hiện tại thân xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”
“Hảo! Dục nhi nghe lão bà nương tử!” Nam Cung Dục giống như
một tiểu hài tử được kẹo đường khoa chân múa tay vui sướng.
Giờ tý…
Nam Cung Dục trước sau như một nhìn camera, nhìn tiểu nữ
nhân nghịch ngợm ban ngày vì hắn làm mọi chuyện, lại nghĩ đến hắn hôn nàng, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi có chút sưng đỏ như tiên diễm ướt át hoa hồng của
Tiểu Đa Đa, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng mà sờ soạng, ha ha! Xem ra
chính mình thời điểm ban ngày mất đi thần chí còn không phải thực ngốc! Tối thiểu
còn biết chiếm tiện nghi của tiểu nữ nhân này! Ha ha ~
……….
“Này! Lão bát, ngươi hôm nay làm sao vậy? Sao lại nhìn Dục
nhi giống như thấy hổ vậy?” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Tuấn từ giữa trưa đi vào Dục
vương phủ giống như rất sợ sệt nhìn Nam Cung Dục, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì, lão đại, ngươi vẫn là nên cùng tứ ca
trò chuyện, không cần nói nhiều với ta” Nam Cung Tuấn thanh âm nho nhỏ trả lời.
Thất ca nói, muốn bảo trì khoảng cách tứ ca mới không ăn giấm chua, tứ ca không
ăn giấm chua thì sẽ không đánh hắn.
“A?” Tiểu Đa Đa lại nghe được không hiểu ra sao.
“Aiz, nữ nhân chính là phiền toái! Ta nói lão đại a, ngươi
là đi mời chào hạ nhân hay là đi nghi vấn lão bát?” Nam Cung Thuần giống như tiểu
đại nhân đi ra ngăn cản Tiểu Đa Đa không cho tiếp tục hỏi
“Nga, đúng ha! Ta là đi tìm hạ nhân!” Tiểu Đa Đa vỗ ót giật
mình nói, lập tức dùng tay đánh một cái thật mạnh vào trên đầu Nam Cung Thuần
“Nói cho ngươi bao nhiêu lần? Tiểu hài nhi không được giả thành thục cái gì?
Đáng đánh đòn!”
“Này! Lão đại, cũng không phải ta nói, là Ngũ ca nói” Nam
Cung Thuần ôm đầu ủy khuất than thở.
“Phiền toái sao hắn cưới nhiều như vậy?” Tiểu Đa Đa không
cho là đúng hừ hừ nói.
“Di? Lão bà nương tử, ngươi xem nơi đó thật nhiều người nha!
Bọn họ đang mắng người khác là ngốc tử có phải hay không?”Nam Cung Dục đánh gãy
lời nói giữa Tiểu Đa Đa và Nam Cung Thuần, chỉ vào đám người đứng hình thành một
vòng cách đó không xa nói “Lão bà nương tử, chúng ta đi giúp hắn đi, bị người
ta nói thành ngốc tử ở nơi này rất khó chịu nha” Nam Cung Dục chỉ vào ngực mình
thương tâm nói, hắn nhớ rõ mỗi lần bị mọi người vây quanh mắng hắn là ngốc tử
thì nơi này rất khó chịu.
“Đi, chúng ta đi xem một chút” Tiểu Đa Đa nói xong dắt Nam
Cung Dục đi đến đám người.
“Công tử, cầu ngươi buông tha ta đi! Ta còn muốn làm cho gia
phụ xuống mò vì an a!”Một cái nữ hài tử mang theo thanh âm nức nở. Tiểu Đa Đa
theo tiếng nhìn lại, oa! Mỹ nữ thật khá nha! Mặt hạnh má đào, không đánh phấn
trang điểm mà nhan sắc như bình minh ánh tuyết, mi giống như tân nguyệt, đôi mắt
ngập nước, môi chu đỏ mọng, trên người chỉ là một bố y mộc mạc nhưng không thể
che dấu được sự thanh tú.
“Hừ! Ngươi nếu bán mình chôn cha, ta lại mua ngươi, ngươi
nên cùng đại gia trở về! Đi!” Một đại hán thân thể cường tráng lạnh giọng nói,
bàn tay thô ráp cầm lấy cánh tay ngọc của nữ tử, liền hướng đám người đi ra.
Tiểu Đa Đa nghe lời này, ánh mắt lơ đãng nhìn đến dòng chữ
trên tấm vãn gỗ, thiên! Bán mình chôn cha! Cẩu huyết kịch tình như vậy sao cái
nữ chủ xuyên qua đều gặp a? Cổ đại này rốt cục có bao nhiêu người nghèo? Ai,
giàu nghèo chính là chênh lệch rất lớn a! Thiếu niên này nhiều lắm mới có thể
thực hiện tiểu khang xã hội a? Tiểu Đa Đa nhìn đến hai ngươi, không ngừng mà cảm
khái, aiz, vẫn là thế kỷ 21 tốt!
“Aiz, thật đáng thương a! Nàng nương này đúng là gặp phải
tai ương!” Bên cạnh là một lão giả diện mạo hòa ái mang một chút khôn khéo tiếc
hận lắc lắc đầu.
“Vị lão bá này, vì sao nói như vậy?” Tiểu Đa Đa nghi hoặc hỏi.
Loại sự tình bán mình chôn cha này có bán thì có mua, một cai nguyện đánh môt
cái nguyện a, nàng hẳn là không cẩu huyết cũng gặp gỡ cái loại nữ tử bị lưu
manh áp bức đi?
“Vị phu nhân này ngươi có điều không biết, đại hán này là
cái đồ tể giết heo, người nhìn rất thành thật nhưng kỳ thực hắn thực thích đánh
thê tử, thê tử trước đều bị hắn đánh chết, nào có người muốn gả cho hắn? Aiz,
nàng nương này thực đáng thương a!” Lão giả bất đắc dĩ thở dài.
“Giết heo?” Tiểu Đa Đa vốn nghĩ giáo huấn đại hán kia thì
tâm tư lập tức không thấy, giết heo? Hẳn là rất khí lực đi? “Ha ha! Vị đại ca
này, ngươi có nghĩ là đến Vương phủ nhận chức không? Ta cam đoan với ngươi là
so với giết heo kiếm nhiều tiền hơn, hơn nữa ngươi còn có thể làm thị vệ bên
người của Vương gia chúng ta, hẳn là rất mặt mũi đi? Thế nào? Ngươi lo lắng, lo
lắng!” Tiểu Đa Đa bỗng nhiên tiến lên giữ chặt cánh tay của tráng hán, một bộ
dáng tiểu sói xám lừa gạt tiểu hồng mạo.
“Cái gì?” Tráng hán nhất thời không phản ứng lại, đây là cái
tình huống gì?
“Chính là ngươi đi Vương phủ làm thị vệ a! Ta có thể bao
ngươi ăn ở, lương hàng tháng sơ với ngươi giết heo còn nhiều hơn, thế nào?” Tiểu
Đa Đa tiếp tục dụ hoặc, đem hắn thu vào Vương phủ không những làm được thủ vệ
mà còn phòng ngừa hắn lại tai họa cho nữ tử khác, nhất cử lưỡng tiện nha! Còn
có thể theo căn bản thương lượng giải quyết vấn đề.
Đại hán không hiểu ra sao nhìn Tiểu Đa Đa, nàng có vẻ không
phải nói dối, kia…. Đại hán nhìn chỗ rẽ xa xa, gật gật đầu. Chủ tử làm cho hắn
đường đường là hộ pháp Cung Sát lại diễn là giết heo đã không đủ tưởng tượng, nữ
nhân này thế nhưng còn muốn đem hắn thu đến trong Vương phủ, dựa theo lẽ thường,
nàng không phải là mắng mình hoặc đánh mình một chút sao, sau đó còn đem nữ tử
đáng thương thu vào trong Vương phủ không phải sao? Tại sao lại có thể như vậy?
Aiz, chủ tử ngàn tính vạn tính thế nhưng tính lậu nữ nhân này không giống với lẽ
thường, aiz!
“Nha! Dục nhi, lại đây, về sau ngươi đi đâu thì mang hắn đi
theo, đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Đông Phương Bạch” Đại hán thản nhiên trả lời, Tiểu Đa Đa
nhìn qua một vòng, chậc chậc! Nhìn rất thành thật một người thôi, không nghĩ tới
a! Quả nhiên là nhiều người không thể nhận xét nhờ tướng mạo! “Về sau theo hắn
đi những nơi nào?” Đại hán bị Tiểu Đa Đa xem xét không được tự nhiên hỏi.
“Nga, Tiểu Bạch a! Về sau ngươi liền đi theo Vương gia nhà
chúng ta, đi đến đâu liền triển lãm cơ bắp trên người ngươi, làm cho ngươi ta
nhìn thấy thực lực của ngươi, vẫy vẫy quyền đầu, bảo hộ Vương gia là được” Tiểu
Đa Đa học theo bộ dáng của kẻ biểu diễn cơ bắp cho Đông Phương Bạch xem.
Tiểu Bạch? Nghe cái xưng hô như thế, người chỗ rẽ mặt rút trừu,
lão giả vừa mới nói chuyện với Tiểu Đa Đa cùng nữ tử bán mình chôn cha không hẹn
mà khóe miệng cùng giật giật. Đông Phương Bạch càng ngưu, lớn tuổi như vậy thế
nhưng đỏ mặt. Lần này khứu càng lớn, đường đường là đứng đầu đại hộ pháp trước
phẫn thành giết heo, bây giờ bài trí to con hù dọa người, aiz! Tiểu Bạch! Ha
ha!
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.