Chương 8: Xuyên Qua Là Động Lực Phát Triển Xã Hội!
“Nghe! Mong hoàng tẩu chỉ bảo!” Nam Cung Trạch ra vẻ khiêm tốn
chắp tay.
“Được rồi! Ta đây sẽ dạy cho ngươi một chút!” Tiểu Đa Đa ra
bộ dáng ta đây nói: “Là tướng công thì… nếu phát hiện nương tử sai thì nhất định
phải nói là ngươi sai, nếu không phải ngươi sai thì cũng phải nói vì ngươi mà
nương tử phạm lỗi. Nếu người khác cứ kiên trì nói nàng sai thì đó nhất định là
ngươi phải nói ngươi sai. Nếu nương tử biết sai lầm rồi thì phải tôn trọng sai
của nàng. Tóm lại, nương tử truyệt đối sẽ không sai—lời này khẳng định đúng như
vậy!” Tiểu Đa Đa nói một hơi giống như bài vè thuận tiện đọc lên vậy , nói xong
nhìn ba vị long tử bị nàng làm cho ngốc điệu. Thấy thế không khỏi đắc ý nâng cằm
lên tỏ vẻ kiêu ngạo! Thế kỉ 21 chính là tiên tiến, xem đi, một cái lý luận tùy
tiện mà cũng đủ hù dọa đám người cổ đại, aizzz!
Sự đắc ý dào dạt của Tiểu Đa Đa nhiều năm sau mới biết được,
bởi vì quái luận hôm nay của nàng khiến cho nam tôn nữ ti của Nam Cung Vương
triều xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất! Tư tưởng tiến lên, xã hội ngày
càng tiến bộ! Nhiều năm về sau Tiểu Đa Đa còn muốn, mỗi nữ chủ xuyên qua đều
đem tư tưởng kĩ thuật tiên tiến vào cổ đại, thúc đẩy xã hội cổ đại phát triển,
như vậy thì chẳng phải là – Xuyên qua, là động lực phát triển xã hội?! Đương
nhiên, đây là nói sau này.
“Ha ha, có ý tứ! Có ý tứ! Này tứ ca, tứ tẩu yêu cầu với
ngươi như thế nào a?” Nam Cung Trạch vẻ mặt gian trá nhìn Nam Cung Dục.
“Nương tử cũng không yêu cầu ta cái gì a! Nàng chỉ là nói ra
một chút yêu cầu, nói ta làm được là được!” Nam Cung Dục ngây ngô sờ sờ đầu cười
nói.
“Nga? Tứ tẩu đúng là một kì nữ tử, còn nói với tứ ca phải
đáp ứng yêu cầu gì?!” Nam Cung Trạch cùng Nam Cung Triệt liếc nhau, có chút khó
hiểu: “Là tứ tẩu đưa ra yêu cầu gì a?”
“Khụ, khụ” Nam Cung Dục cũng học theo bộ dáng của Tiểu Đa
Đa, hướng phía trước thanh thanh cổ giọng, sau đó hít một hơi: “Nương tử là nói
như thế này: Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi đối tốt với ta, phải sủng ta,
không thể gạt ta, mỗi chuyện ta yêu cầu đều phải làm được. Ta nói thì phải nhiệt
tình nghe, không được khi dễ ta, mắng ta, phải tin tưởng ta. Người khác khi dễ
ta thì trước tiên ngươi phải giúp ta. Ta vui vẻ ngươi cũng cùng ta vui vẻ. Ta
không vui thì ngươi phải làm ta vui vẻ. Vĩnh viển chỉ thấy ta là xinh đẹp nhất.
Trong mơ cũng phải nhìn thấy ta, ở trong lòng ngươi cũng chỉ có ta! Hô ~”
“Tứ…tứ ca…trí nhớ của ngươi càng ngày càng tiến bộ nha! Thế nhưng đem những yêu cầu này đều
nhớ hết, còn một hơi nói xong, tiểu đệ bội phục!” Nam Cung Trach trợn mắt há mồm,
lau mồ hôi lạnh trên trán, thời điểm còn cố ý nhấn mạnh từ “Những yêu cầu này”.
“Khụ khụ! Tứ đệ, ngươi…” Nam Cung Triết thì không trực tiếp
nói như vậy, nhưng mà trên mặt thì đầy hắc tuyến, không biết phải nói cái gì.
Ngẫm cũng đúng, người ta là nam tử ôn nhu như ngọc chứ không thể đem so sánh với
tên phong lưu Nam Cung Trạch được. “Tứ đệ, hoàng huynh bỗng nhiên nhớ tới còn
có chuyện phải làm, ta đi trước, ngươi chính là phải bảo trọng!” Nam Cung Triệt
vỗ vai Nam Cung Dục trịnh trọng nói xong liền không nghĩa khí gì mà chạy. Vừa rồi
còn nói hắn ôn nhu như ngọc a! Hắn thế nhưng không để ý hình tượng mà mau chóng
rời đi, giống như ở chỗ này có cái gì muốn ăn hắn vậy a~.
“Tứ ca, hoàng đệ bỗng nhiên nhớ tới ta và tam ca còn có việc
cần thương lượng, nên không quấy rầy vợ chồng các ngươi” Nam Cung Trạch thấy
Nam Cung Triệt đi rồi nên cũng cáo từ Nam Cung Dục. Bi thương liếc mắt nhìn Tiểu
Đa Đa một cái, lại dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Nam Cung Dục, rồi vỗ vai
hắn nói “Tứ…tứ ca….ngươi…ngươi nén bi thương!” Nói xong không để Nam Cung Dục
cùng Tiểu Đa Đa kịp phản ứng liền dùng khinh công trốn chạy. Nói giỡn! Ở đây một
hồi còn không bị hoàng tẩu này làm cho điên chết mới là lạ, kì thực thì trái
tim mình cũng rất yếu ớt, ô ô! Tính mạng quan trọng hơn!
“Này! Tại sao đều đi cả rồi?” Tiểu Đa Đa nhìn hướng hai
ngươi li khai liền hô.
“Nương tử, tam ca cùng ngũ đệ bề bộn nhiều việc, cho nên bọn
họ rất bận, nếu không thì nhất định sẽ cùng Dục nhi đùa a!” Nam Cung Dục hoàn
toàn không biết hai huynh đệ của hắn là bị Tiểu Đa Đa làm cho khiếp sợ bỏ chạy,
nàng quả thực chính là người đàn bà đánh đá nhất a!
“Nga, vậy thì hai ta đi chơi! Đúng rồi, ngươi bình thường đều
chơi cái gì a?” Tiểu Đa Đa quay đầu hỏi Nam Cung Dục.
“Bình thường nếu không có người chơi với ta thì ta tự mình
đi hoa viên bắt bướm, đến Luận Võ Tràng thả diều. Nếu không thì đi cho cá nhỏ
ăn, nếu không thì nằm trên bàn. Ngọc Châu tỷ tỷ nói mọi người cũng sẽ không
chơi với ta, nếu ta không ngoan liền nói mẫu hậu!” Con ngươi Nam Cung Dục lóe
sáng bỗng nhiên ảm đạm xuống dưới, giống như một đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ,
nàng độc tránh ở góc tối.
“Cái gì? Cuộc sống của ngươi lại buồn tẻ như vậy sao? Lại là
cái Ngọc Châu kia! Tức chết ta, thế nhưng lại dám khi dễ ngươi! Còn những người
khác cũng không cùng ngươi chơi sao?” Tiểu Đa Đa vừa thấy bộ dáng đáng thương của
Nam Cung Dục liền giống như trái pháo được châm ngòi chờ lúc nổ vậy
“Những người khác đều nghe Ngọc Châu tỷ tỷ, bọn họ nói ta là
ngốc tử, lời nói của ta không đúng cho nên không nghe ta. Kỳ thực ta đều biết,
có lần ta vụng trộm nghe được, bọn họ nói ta là một cái ngốc tử, dù sao cũng
không có người quản, phụ hoàng lại không thể quan tâm ta thường xuyên, mà mọi
người đều là người của mẫu hậu. Cho nên bọn họ tới Vương phủ cũng không sai đi,
tối thiểu thì bọn họ cũng không cần làm việc mà còn có người dưỡng” Nam Cung Dục
nói xong thì nước mắt đều đã đảo quanh hốc mắt, cúi đầu không dám nhìn Tiểu Đa
Đa “Kỳ thực bọn họ còn nói nương tử cũng là ngốc tử, nói ta xem như may mắn kiếm
được một người vợ xinh đẹp, nếu tân nương cũng không phải ngốc thì làm sao có
thể gả cho một ngốc tử như ta a?”
“A a a! Tnnd! Tức chết ta! Tức chết ta! Đã vậy còn quá càn rở,
xem ra thời điểm này Vương phủ cần thay đổi huyết!” Tiểu Đa Đa lạnh lùng nói.
“Nương tử, ngươi muốn giết người sao? Không cần, là bọn họ
nói đúng. Dục nhi vốn chính là ngốc tử!” Nam Cung Dục cúi đầu, thanh âm nho nhỏ
nói.
“Thúi lắm! Ngươi không phải ngốc tử, Dục nhi là tướng công của
ta, không phải ngốc tử, chính là ngươi so với bọn họ là đơn thuần một chút,
không có nhiều ý xấu, ngươi là người tốt nhất trên thế giới! Ngươi biết không?
Ta phải tìm hai thế giới mới tìm được ngươi!” Bây giờ và Thế kỉ 21 xem như là hai thế giới đi? Ách, gần
nhất là làm sao vậy? Tại sao lại lời nói luôn thô bạo và dễ dàng phát hỏa như vậy?
Thế giới tuyệt vời như thế, ta lại táo bạo như thế, không tốt, không tốt! Đậu hủ
A Thước, Thượng đế, tha thứ cho ta a! Ta đều là bị bọn trứng thồi này là cho tức
khí!
“Thật vậy sao? Nương tử là cố ý tìm đến Dục nhi?” Nam Cung Dục
không dám tin nhìn Tiểu Đa Đa, vẻ mặt hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên a! Dục nhi của chúng ta tốt như vậy, nương tử
chỉ thích Dục nhi!” Tiểu Đa Đa ôm Nam Cung Dục ôn nhu nói, ngay cả chính nàng
cũng cảm thấy mình giống người mẹ vậy “Nhưng là có người, hắc hắc! Sẽ sắp xong
đời! Hắc hắc!” Tiểu Đa Đa bổng nhiên vẻ mặt gian tà nói, trong lòng đã bắt đầu
tính toán.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.