Chương 18: Nha Đầu Tranh Đấu
Thanh âm của Mai Hoa không hề khó nghe, chẳng qua lúc này nàng cố
tình hắng giọng nói móc, khiến cho Đậu đỏ rùng cả mình. Nàng chấn động
sởn cả gai ốc, phủi phủi bụi trên người chuẩn bị tiếp chiêu. Thế nhưng
có người còn nhanh hơn nàng, dĩ nhiên là Mễ Nhi thành thành thật thật
giúp nàng chạy ra trước cửa nói: “Mai Hoa tỷ tỷ ơi, không phải bọn muội
ném đồ đi đâu, mà đang dọn phòng đó.”
Mai Hoa hắng giọng nói: “Tố Nhi tỷ tỷ vừa qua đời vài ngày mà các
ngươi đã giở trò trộm cắp, phải báo lại với công tử nếu không…”
Đậu đỏ tựa đầu vào cửa, cười nói: “Đừng có trách móc người khác chứ,
chính là công tử bảo ta đi dọn dẹp, nếu ngươi hoài nghi thì đi mà hỏi
hắn.” Nói xong nàng đi vào bên trong tiếp tục dọn dẹp, phát hiện trong
tủ đầu giường có một túi bạc. Nàng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, ít
nhất cũng phải hơn hai mươi lượng, rất nặng.
Nàng để bạc sang một bên rồi tiếp tục lục lọi, lúc này nghe Mễ Nhi
nói: “Mai Hoa tỷ, sao cứ chen chúc vào đây vậy, một đống lớn đồ đạc cẩn
thận không ngã bây giờ.”
Mai Hoa căn bản không nghe lời của nàng, xông tới nói: “Ai ôi! Hóa ra muội muội đã được thăng chức, chỉ là có một số đồ đạc của Tố Nhi tỷ
không thể động vào. Bên ngoài nàng còn có người nha, công tử bảo ta tới
nhìn xem, có vài thứ đem trả cho người nhà nàng.”
Đậu đỏ nói: “Ta đã dọn dẹp xong rồi, đống đồ bên ngoài ta đều không
cần, gọi người tới ném đi! Còn túi bạc này, ta sẽ tự giao cho công tử
xin ý kiến của hắn!”
Mai Hoa lạnh lùng nói: “Cái gì ngươi không cần cũng phải giữ lại, đồ đạc của Tố Nhi tỷ không phải đều là của nhà nàng ta sao?”
Đậu đỏ cười nói: “Thế nhưng theo ta được biết Tố Nhi ký tử khế, lúc
đó công tử cũng nói ta muốn giữ thì giữ ta muốn vứt thì vứt. Ta thấy ném đi rất phí nên mới giữ lại cho bọn họ, nếu ngươi cảm thấy bất bình thì
đến hỏi ý kiến công tử, hắn nói được ta liền cho.”
Mai Hoa không nghĩ tới công tử sẽ nói như thế, vốn cho rằng công tử
vẫn không chịu cho dọn dẹp phòng Tố Nhi là vì chờ sau khi tâm tình tốt
lên sẽ gọi người nhà nàng đến sắp xếp, không nghĩ tới lại an bài như
vầy. Công tử sơ ý cũng thôi đi, sao lại có thể để cho nha đầu kia chiếm
hết tiện nghi chứ. Vì vậy lại nói: “Ta nhớ Tố Nhi tỷ tỷ từng đồng ý tặng ta hai bộ quần áo và một chiếc trâm ngọc, hiện tại ta có thể cầm đi
chứ?”
Đậu đỏ trở mặt xem thường, nói: “Tố Nhi đáp ứng ngươi thì đi tìm Tố
Nhi mà đòi, hiện tất cả đồ ở đây đều là của ta. Đậu đỏ ta mới đến cũng
không có gì để hiếu kính tỷ tỷ, thực sự xin lỗi.”
Mai Hoa vừa nghe nàng không nể mặt mình tí nào, hừ lạnh một tiếng,
nói: “Muội muội, tỷ tỷ nói cho ngươi biết làm người đối nhân xử thế
không thể quá tuyệt tình, cẩn thận đắc tội với người ta.”
Đậu đỏ cười nói: “Chỉ có tiểu nhân mới hay tính toán chi li.”
Mai Hoa cười lạnh nói: “Muội muội nói là ta tiểu nhân sao?”
Đậu đỏ nói thẳng: “Sai rồi, ta nói là mới là tiểu nhân.”
“Ngươi…” Mai Hoa lúc này mới nhận ra Đậu đỏ bình thường rất ngốc
nghếch kỳ thực rất lợi hại, chỉ là làm việc không khéo đưa đẩy như Tố
Nhi, không thể chiếm được một chút lợi ích trong tay nàng. Lúc này lòng
nàng tràn đầy phẫn uất, chỉ mong có ngày nha đầu kia lộ ra thiếu sót sẽ
lập tức đi chỗ lão phu nhân cáo trạng. Hừ lạnh một tiếng, xoay người đi
ra.
Mễ Nhi ở phía sau lưng nàng làm mặt quỷ, nói: “Tỷ tỷ vừa tới nên
không biết, Mai Hoa này còn tới viện này sớm hơn cả Tố Nhi và Thanh Nhi
tỷ. Nhưng thái độ làm người của nàng ham món lợi nhỏ lại thích ăn dấm
chua, chẳng ai ưa cả. Hồi đó Tố Nhi tỷ được công tử thu vào phòng, nàng
còn náo loạn một hồi, khắp nơi rêu rao Tố Nhi tỷ coi thường nàng ta.”
Đậu đỏ hỏi: “Muội tới đây đã bao lâu rồi?”
Mễ Nhi nói: “Muội sáu tuổi đã tới đây, tỷ tỷ có gì chưa quen thì cứ hỏi muội là được.”
Đậu đỏ gật đầu, cô bé này cũng là lão làng rồi.
Hai người dọn dẹp xong xuôi, Đậu đỏ liền cầm gói bạc đi đến chỗ Giang công tử, thấy hắn đang nằm nghỉ trên giường, liền muốn rời đi. Giang
công tử vốn không ngủ nên biết có người tới, hỏi: “Ai đó?”
Đậu đỏ nói: “Là nô tỳ.”
Giang công tử ngồi dậy nói: “Vào đi!”
Đậu đỏ nghĩ ngợi rồi nói: “Không có gì gấp cả, công tử cứ nghỉ ngơi đi ạ!”
Giang công tử nói: “Cũng chẳng ngủ được, vào đây nói mấy câu đi.”
Đậu đỏ đành phải đi vào, nàng đem túi bạc đặt lên bàn rồi nói: “Công
tử, đây là tiền tìm được trong ngăn tủ của Tố Nhi tỷ, ta nghĩ nên giao
lại cho người nhà của nàng, cho nên tới đưa cho ngài.”
Giang công tử nhìn túi bạc, cười nói: “Được, ta sẽ bảo Thành Thư đưa
đi. Chỉ là không nghĩ tới ngươi là một người rất trung thực, rõ ràng đã
nói đồ đều để ngươi sắp xếp, bản thân cầm lấy cũng chẳng có ai để ý.”
Đậu đỏ cười nói: “Công tử nói đùa rồi, trong viện nhiều người như
vậy, cho dù công tử không để ý cũng có người nhìn vào. Còn nữa, đây là
tiền của Tố Nhi tỷ tỷ, trả lại cho người nhà nàng cũng là lẽ đương
nhiên.”
Giang công tử gật đầu, hắn vốn tưởng rằng Đậu đỏ đến từ nông thôn sẽ
không có học thức hay giáo dưỡng. Nhưng hiện tại thấy nàng thích ứng với cuộc sống nơi này rất nhanh, tuy rằng khá lợi hại, nhưng vẫn biết nói
lý. Điểm lợi hại ấy hắn nghe được từ miệng của đám nha đầu bà tử trong
viện. Mai Hoa vừa mới ở trước mặt hắn tố cáo Đậu đỏ tham lam đồ của Tố
Nhi, nhưng hiện tại thấy nha đầu này rất thành thật, có sự chất phác của nông dân.
“Như vậy cũng tốt! Dọn xong phòng rồi chứ?”
“Đã xong rồi, mấy thứ lặt vặt Mễ Nhi có thể tự làm.”
Giang công tử gật đầu rồi chỉ vào đống sách xếp chồng lên nhau như
ngọn núi nhỏ, nói: “Sắp xếp lại chồng sách bên kia rồi đem vào thư
phòng! Nếu quá nặng liền gọi thêm người tới giúp.” Giang công tử rất
thích đọc sách, sách chất đống trong phòng. Bọn nha đầu cũng không dám
tự ý động tới sách của hắn, chỉ sợ làm hỏng. Nha đầu này biết chút chữ,
có thể hỗ trợ phân loại sách.
Đậu đỏ lại cảm thấy việc thu dọn sách không phải việc gì nặng nhọc,
nàng lau bụi trên sách rồi đem cất vào thư phòng, phân loại cho tốt rồi
lại tiếp tục dọn dẹp. Cứ làm liên tục chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, Giang công tử nằm một bên đọc sách, ngẩng đầu vừa vặn trông thấy nàng đi tới
đi lui đã hơn mười lần cũng không gọi người tới giúp. Dọn dẹp đến run cả tay, chắc vì mệt mỏi quá.
“Sao không gọi người tới giúp? Đám bà tử không có việc gì sẽ tụ tập uống trà tán gẫu mà thôi.”
Kỳ thực tuổi tác của đám bà tử cũng không lớn lắm, cũng chỉ hơn ba
mươi đến bốn mươi, làm những công việc thế này cũng chẳng mệt mỏi gì.
Chẳng qua Đậu đỏ đến từ hiện đại, cách nghĩ của nàng là: Chỉ cần bản
thân có thể làm sẽ không đi sai khiến người khác. Nàng không có quan
niệm chủ tớ, cho nên từ trước đến nay không xem người khác là nô tài mà
đối xử. Đương nhiên bị người khác sai khiến cũng cảm thấy không quen,
chỉ là ở trong lòng vẫn luôn tự nhủ nơi này không phải thế giới cũ,
không nhịn cũng phải nhịn.
“Cũng không có nhiều nhặn gì, xong ngay thôi mà.” Đậu đỏ nói.
“Có phải các nàng lại lười biếng, không phải ta đã cấp cho ngươi một
tiểu nha đầu từ phòng giặt sao, dùng không được à?” Giang công tử kỳ
quái hỏi.
Dùng được là để nói về con người sao? Đậu đỏ xoắn một lúc rồi nói:
“Dùng chứ, dùng chứ, chính là do ta từ nhỏ ở trong thôn chuyện gì cũng
đều tự làm, không có thói quen sai khiến người khác.”
Giang công tử lúc này mới biết tâm ý của nàng, tất cả chỉ do không
quen mà thôi. Hắn cười nói: “Ngươi nên biết, đại nha đầu trong viện này
chỉ phụ trách chăm sóc ta. Chuyện khác ngươi không cần quản cũng không
phải làm, đi gọi người khác tới, các nàng không nghe thì tới tìm ta.”
Đậu đỏ gật đầu, xem ra bản thân lần này nhất định phải cáo mượn oai
hùm rồi. Hít sâu rồi chậm rãi đi ra ngoài, trước đây lúc nàng mới tới
đám bà tử kia cũng chẳng coi nàng ra gì. Hiện tại thời thế thay đổi,
nàng cười hì hì nói: “Hai vị đại nương, trà này không cần phải uống nữa, sách của công tử trong phòng đang đợi các ngươi đến dọn dẹp đó.”
Hai bà tử này cũng đã trụ trong phủ này hơn chục năm, chuyện gì cũng
đã trải qua, nhưng các nàng chưa bao giờ thấy qua một con bé nhà quê lại có thể lực đến vậy. Giang gia này mặc dù không tính là dòng dõi thư
hương nhưng cũng là danh gia, một cô nương vẫn còn ám mùi đất mùi ruộng
trên người sao có thể chiếm được sự yêu thích của chủ tử? Nha đầu nay
hôm nay được thăng lên đại nha đầu, còn đứng trước mặt các nàng khoa tay múa chân.
Vương bà thẳng tính, vung tay, nói: “Hôm nay vừa mới chen chân vào
được phòng của Tố Nhi liền không thèm nhìn ai nữa à, tự ngươi làm không
phải được sao, hà tất phải đi tới gọi hai bà già xương cốt đều đau như
chúng ta.”
Đậu đỏ hết sức ủy khuất, thế nhưng đám người này rõ ràng coi thường
nàng, tức là nàng cũng không cần phải nể mặt bọn họ nữa. “Đây là công tử gọi các người tới, thích uống chà buôn chuyện thì cứ việc, lỡ việc ta
cũng mặc kệ.” Nàng nói xong học bộ dáng của Mai Hoa, hừ một tiếng, lắc
mông bỏ đi.
Hai bà tử không nghĩ tới nàng cứ như vậy bỏ đi, các nàng chỉ được cái nói kháy ngoài miệng, vội đứng lên đi làm việc.
Lần này đổi thành Đậu đỏ ngồi một bên uống trà nhìn các nàng bận rộn, trong lòng cười đến khoa trương: “Kỳ thực sai bảo người khác cũng không tồi, trách không được ai ai cũng đều muốn thăng quan.”
Vốn có chút xấu hổ, nhưng nhìn hai bà tử kia vừa dọn dẹp vừa lườm
nàng, nhân tiện nói: “Mễ Nhi, mang một đĩa hạt dưa ra đây cho tỷ tỷ.”
Mễ Nhi đáp ứng một tiếng, rất nhanh bưng hạt dưa tới, nàng vừa ăn vừa uống vừa xem, chậm rãi nói: “Hóa ra đời người cũng có thể đẹp như vậy.”
Đời người đẹp như vậy cũng chỉ duy trì được trong ba ngày, ngày hôm
đó Mai Hoa giống như ăn phải thuốc kích thích từ bên ngoài chạy vào nói: “Công tử, Thanh Nhi tỷ tỷ đã trở về.”
Giang công tử chau mày nói: “Trở về thì trở về, ngươi nhập phủ lâu rồi mà sao còn lỗ mãng như thế.”
Mai Hoa lập tức thận trọng, an tĩnh đứng một bên nói: “Đúng vậy công
tử, chỉ là nô tỳ quá nhớ Thanh Nhi tỷ mà thôi.” Nói lời này xong nàng
nhìn chằm chằm vào Đậu đỏ đang đứng bên cạnh quạt cho công tử, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Trong lòng Đậu đỏ rõ ràng, nàng ta không phải nhớ nhung cái gì Thanh
Nhi tỷ tỷ, dụng ý chính xác là muốn gây rắc rối cho nàng. Sau khi Thanh
Nhi kia trở về Mai Hoa này liền có thể nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc
lợi, tốt nhất là đấu đến lưỡng bại câu thương, nàng ta ngồi đó hưởng
lợi.
Một cô gái thì cần gì làm mấy việc đó? Đều đã là đại nha đầu, còn có
thể đấu cái gì nữa, lẽ nào muốn đấu xem ai trèo được lên giường Giang
công tử sao? Đậu đỏ cũng không có loại dã tâm đó, nàng đối với cuộc sống hiện tại đã rất thỏa mãn rồi!
Chỉ cần an phận thủ thường làm một đại nha đầu, một tháng tích góp
được ba lượng bạc, chờ đến khi đủ lộ phí liền gây chuyện sai trái để họ
đuổi mình về nhà. Nhưng như thế cũng không dễ dàng, bởi vì gia đình bình thường sẽ đem nha đầu đó gả ra ngoài. Trừ khi là lỗi lầm không thể cứu
vãn mới bị đuổi về nhà, quả thật có chút không dễ dàng gì.
Bạn đang đọc truyện Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.