Chương 16: Nha Đầu Đắc Ý.
Không gian không biết biến đổi từ bao giờ, Đậu đỏ phát hiện trên bàn
có thêm một cái cốc, trong cốc còn có nước. Nàng hiếu kỳ cầm cốc nước
lên uống thử, có vị nước khoáng.
“Thứ này hình như làm gì có ở đây!” Nàng kỳ quái hỏi.
QQ của Thiên Thượng Khách đột nhiên trả lời: “Bạn iu, bởi vì không
gian của bạn đã thăng lên cấp hai, cho nên mới có vật phẩm để dùng.”
Đậu đỏ vui mừng xen lẫn kinh ngạc, nói: “Gì thế, cái này còn có thể thăng cấp sao!”
Thiên Thượng Khách đánh chữ trả lời: “Bạn iu, trông kiểu chữ của tôi
cũng có chút thay đổi, đây là căn cứ chính xác là đã thăng cấp.”
Đậu đỏ vội vã ngồi xuống nhìn vào máy tính trên mặt bàn, tựa hồ không có gì biến đổi. Vẫn một QQ, một trang mạng, nàng hơi thất vọng nói:
“Dừơng như bên trong không thay đổi gì.”
Thiên Thượng Khách nói: “Thay đổi, bây giờ bạn có thể thêm một người
bạn trên QQ. Đương nhiên, thêm một cốc nước nhưng vĩnh viễn không bao
giờ uống hết nước.”
Đậu đỏ nói: “Tôi có thể thêm mẹ tôi làm bằng hữu chứ?”
Thiên Thượng Khách nói: “Bạn iu, bạn không thể thêm bạn với bằng hữu
cũ ở thế giới kia được, trên diễn đàn cũng không được để lộ chuyện bạn
xuyên không, bằng không sẽ bị đá ra khỏi không gian, kinh nghiệm giảm
một nửa.”
Đậu đỏ thất vọng nói: “Tôi có thêm ai?”
Thiên Thượng Khách nói: “Bạn iu, phải cấp mười mới có thể thay đổi nhóm bạn, đến lúc ấy bạn muốn thêm ai đều được.”
Đậu đỏ nói: “Như thế không phải lên đến cấp mười mới có thể thêm bạn
sao? Vậy thì thôi đi, bây giờ cứ nói cho tôi biết thăng cấp như thế
nào!”
Thiên Thượng Khách bình tĩnh nói: “Tuy rằng bây giờ Đậu đỏ đã sinh
hoạt ở đây, thế nhưng không chỉ có vậy. Chỉ cần bạn dùng không gian làm
những việc tốt bên ngoài thì giá trị kinh nghiệm sẽ tăng lên, còn nếu
như bạn dùng không gian để làm việc xấu thì sẽ bị giảm giá trị kinh
nghiệm.”
Đậu đỏ nói: “Đó là cách để tôi thăng cấp.” Dường như nàng phải làm thật nhiều việc tốt.
Thiên Thượng Khách đáp: “Bạn iu, bạn dùng không gian để làm gì rồi?
Lên đó chỉ lướt mạng và xem bát quái cũng đã là làm hai chuyện tốt rồi,
thật không tồi.”
“Hai chuyện tốt á? Tôi làm chuyện tốt sao?” Đâụ đỏ cũng không biết bản thân làm việc tốt khi nào.
Thiên Thượng Khách nói: “Bạn học cách đan mành với trang trí tân phòng cho đại ca.”
Đậu đỏ cười khổ nói: “Đó là chuyện tốt sao? Nếu như không phải tôi
nghịch ngợm làm ra mấy cái thứ đó không chừng bọn họ lúc này sẽ sống tốt hơn?” Cũng không bị Hổ Tử kia hại đến thảm.
Thiên Thượng Khách nói: “Âu cũng là mệnh, bạn cũng không có khả năng dự đoán trước được kết quả.”
“Đừng nói chuyện nhân quả nữa, trước tiên nói cho tôi biết cấp tiếp
theo sẽ được cái gì?” Sự quan tâm nhất của Đậu đỏ lúc này là sau khi
thăng cấp sẽ được thêm cái gì?
Thiên Thượng Khách nói: “Hiện tại tôi sẽ lập tức nói cho bạn phần thưởng khi thăng cấp, nhưng chỉ giới hạn trong mười cấp thôi.”
Đậu đỏ gật đầu, thấy trên QQ của Thiên Thượng Khách xuất hiện một cái bảng thống kê, bên trên viết về cấp bậc của chủ nhân không gian có hình vẽ và chú thích đi kèm.
Cấp hai: Được tặng thêm một cái cốc cùng với nước, trên QQ thì được phép thêm một người bạn.
Cấp ba: Tùy tiện tặng bạn ít trò chơi để giải sầu, như “Angry birds” hay “Plant vs Zombie”.
Cấp bốn: Tăng thêm mấy trang web xem phim, có thể xem miễn phí phim
ảnh hay TV trên mọi tần số, thế nhưng không bao gồm việc thu lại những
chương trình phim không thuần khiết.
Cấp năm: Không gian cung cấp giường chiếu, phục vụ chủ nhân nghỉ ngơi.
Cấp sáu: Không gian cung cấp tủ đựng đồ phòng khi chủ nhân cần dùng.
Cấp bảy: Không gian cung cấp túi cứu thương phòng khi chủ nhân cần sử dụng.
Cấp tám: Có thể xem phim cấp ba, thậm chí có thể đóng QQ lại tránh bị người khác làm phiền.
Cấp chín: Có thể mang đồ vật bên ngoài vào, nhưng không bao gồm con người.
Cấp mười: Có thể thêm một nhân vật cấp Thần làm bạn, cũng có thể nhờ
bọn họ giải quyết vấn đề. Mỗi người bạn, có thể thỉnh cầu một lần.
Đậu đỏ xúc động vô hạn, nhiều cấp như vậy nhất định khó thăng, không
chừng đến lúc nàng bảy, tám mươi tuổi rồi cũng chỉ lên đến cấp tám. Xem
ra nhất định phải làm thật nhiều việc tốt, vì tương lai hạnh phúc sau
này.
Từ xưa đến nay người tốt thường gặp hảo báo, Đậu đỏ mặt mày rạng rỡ
nói: “Thiên Thượng Khách, không biết tôi thay Giang công tử kia giải đáp câu đó có tính là làm chuyện tốt không?”
Thiên Thượng Khách trả lời: “Giúp người đương nhiên là chuyện tốt.”
Đậu đỏ vốn vì bản thân mới tìm đáp án, thế nhưng nghe được vừa là làm việc tốt vừa có thể thăng cấp thật nhất cử lưỡng tiện. Vì vậy vội vàng
lên diễn đàn, hưng phấn viết câu đố của Giang công tử lên đó cầu lời
giải, hơn nữa phía dưới ghi chú rõ: Gấp lắm, đang chờ.
Cái câu đố này khá khoa trương, trí nhớ Đậu đỏ không tốt cũng phải cố nhớ để đưa lên diễn đàn. Câu đố như sau:
Một nắng hai sương chém bụi gai
Lưng khiêng sắt thẳng tạo thành đầu
Tuy đầu ngày đêm cắm xuống đất
Vì nước vì dân vì xã tắc.
Không có gợi ý đó là thứ gì, Đậu đỏ cũng phải nghĩ rất lâu mới hiểu
là đó là một đồ vật gì đó. Không hổ là quan viên, nói được câu thì liên
quan ngay đến vì dân vì nước, nhưng đó là thứ gì mà lợi hại quá vậy? Có
thể là đao chẳng? Thế nhưng để một quan viên hộ bộ đoán là đao, còn
không bằng để bọn họ ra trận giết địch cho rồi!
Treo máy trên diễn đàn nửa giờ rốt cuộc có người trả lời: Dường như là cung tiễn.
Đậu đỏ trả lời phía dưới: Cung tiễn cắm đầu xuống đất làm gì? Hay là cái búa.
Có người nói: Cán búa không phải bằng gỗ sao?
Đậu đỏ nghĩ cũng thấy đúng, bản thân quả nhiên không phải nhân tài giải đố. Đành vừa uống nước vừa chờ đợi.
Đang uống nước thì thấy Thiên Thượng Khách cũng nhảy vào nói: “Có thể là máy ủi đất không?”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng nói: “Bạn ơi, bạn cho rằng bọn họ từng nhìn thấy máy ủi đất sao?”
Thiên Thượng Khách trầm mặc, chắc là đang tiếp tục phỏng đoán.
Tiếp sau đó dân tình tham dự đưa ra các loại giả thiết, nhưng Đậu đỏ
đều phủ định, kết quả là cả tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chẳng có gì tiến
triển.
Đậu đỏ phiền muộn, lẽ nào số mình đã định trước ngày mai phải đi
phòng giặt lao động nặng? Từ nhị đẳng giáng xuống tứ đẳng, khác biệt
cũng quá lớn đi! Ôm đầu bi thảm kêu lên: “Ta không muốn đi giặt quần áo, ta không muốn trời rét căm căm mà vẫn phải ở bên ngoài giặt quần áo.”
Lúc ngẩng đầu nhìn lên diễn đàn thì thấy có người đăng lên một đáp
án, viết như thế này: “Nhà ta làm nông, cho nên ta đoán thứ này có thể
là cái cuốc.”
Mắt Đậu đỏ sáng ngời, kế tiếp có mấy người cũng đồng quan điểm. Nàng
cảm thấy đáp án này sát nhất, cũng giải thích nguyên nhân vì sao bọn
Giang công tử không đoán ra được. Bọn họ đều là người chỉ biết đọc sách
đã làm ruộng bao giờ đâu, gia cảnh Giang công tử kia lại khá tốt, chỉ sợ ngay cả các phần trên cây cỏ cũng không phân biệt nổi. Hơn nữa vị
Thượng thư Hộ bộ kia ra đề quá trừu tượng, cho nên mới tạo thành cục
diện trước mắt.
Nàng chấp nhận đáp án này rồi ra khỏi không gian, phát hiện Mai Hoa
đang ưỡn ẹo trở về. Trông thấy Đậu đỏ liền thở dài nói: “Muốn ta giúp
ngươi thu dọn đồ không?”
Đậu đỏ cười nói: “Không cần, ta dù sao cũng chẳng thích thú gì việc
chung phòng với ngươi!” Những lời này tự nhiên là cậy mạnh, nàng cũng
không chắc đáp án kia là đúng.
Mai Hoa cười ha ha, nói: “Ngươi đắc ý thế cơ à!” Nàng dọn giường của
mình rồi ngồi lên đó mượn ánh đèn thêu nốt cái khăn rồi mới đi ngủ.
Tuy rằng nha đầu Mai Hoa này lười biếng nhưng nữ hồng lại không tồi,
ngay cả thêu hoa trên khăn tay Đậu đỏ chắc chắn rằng mình cả đời cũng
không làm nổi.
Nàng cứ trằn trọc cả đêm không cách nào ngủ được, sáng sớm hôm sau liền đi gặp Giang công tử.
Giang công tử chức quan nhỏ cho nên không thể lên triều, vì thế hắn
có thể dậy trễ hơn các quan viên kia. Lúc này đã dậy rồi, đang rửa mặt
chuẩn bị đi Hộ bộ.
Đậu đỏ dè dặt đứng bên ngoài nói: “Công tử dậy chưa ạ?”
Ngày hôm qua Giang công tử vốn rất tức giận, nhưng sáng sớm đã hối
hận rồi, dự định để nha đầu kia đi phòng giặt ăn chút khổ một ngày rồi
gọi nàng quay về, nhưng không nghĩ tới nàng sáng sớm thực sự đến tìm
hắn. Hắn mỉm cười, ngược lại muốn nhìn xem nàng có thể đoán được không.
“Vào đi!” Hắn ngồi trên ghế, mà thư đồng Thành Thư đang đứng bên cạnh dọn dẹp điểm tâm trên bàn. Giang Chí Thành rất thích dùng cơm trong
phòng, đây là thói quen do nhiều năm đọc sách tạo thành.
Đậu đỏ đi vào thi lễ, đưa tay đặt câu đố lên bàn nói: “Ta tới trả lời.”
Giang Chí Thành nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Đoán được rồi?” Kỳ thực hắn khẳng định nha đầu kia không đoán được.
Đậu đỏ bình tĩnh nói: “Thật ra nghĩ tới một vậy, có thể chính là nó.”
Giang Chí Thành đặt tách trà xuống, nói: “Nói ra xem nào.”
Đậu đỏ nói: “Cái cuốc.” Nói xong nhìn chằm chằm Giang công tử, rất sợ hắn lắc đầu không đồng ý.
Thế nhưng Giang công tử bày ra vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Cái cuốc là cái gì?”
Đậu đỏ cười ngất, nàng cố nín cười nghĩ: Đúng là thầy bói xem voi,
hắn là thư sinh chứ không phải nông phu, bản thân nhất định không được
cười ra tiếng.
Sau khi ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “Là nông cụ người nông dân dùng để giẫy cỏ khi làm ruộng.”
Giang Chí Thành hình như cũng đã từng nghe qua, thế nhưng chưa thấy hình dáng nó bao giờ, nhân tiện nói: “Hình dáng nó thế nào?”
Đậu đỏ vừa diễn tả bằng điệu bộ vừa nói: “Dài như vầy nè, cán làm
bằng gỗ, lưỡi làm bằng sắt…” Thấy vẻ mặt Giang công tử vẫn mờ mịt nói:
“Hay là dùng tranh để tả đi!”
Tuy rằng nàng chưa bao giờ dùng bút lông, thế nhưng vẽ ra một bức
tranh đơn giản chắc có thể. Đậu đỏ tự động đi tới trước bàn trải giấy
ra, sau đó cầm bút chấm vào mực bắt đầu vừa vẽ vừa giảng giải: “Cái này
là cán làm bằng gỗ, sau đó phía trước là đầu làm bằng sắt, có thể dùng
để cắt cỏ trên ruộng…, he, giải thích có hơi chút đáng sợ.” Nàng căn bản vẽ lại một cách đơn giản nhất rồi đưa cho Giang công tử.
Giang Chí Thành càng xem càng cảm thấy rất tương ứng với câu đố kia,
Đậu đỏ thì cho rằng hắn không tin liền đứng một bên giải thích: “Câu đầu tiên ‘Một nắng hai sương chém bụi gai’ là nói về công dụng của nó,
người nông dân luôn dùng nó từ sáng sớm cho đến tối mịt, cho nên mới là
một nắng hai sương. Câu thứ hai là nói về hình dạng của nó, không phải
lưỡi cuốc là một thanh sắt thẳng sao? Câu thứ ba nói về cách sử dụng,
đầu không cắm xuống đất làm sao nhổ cỏ được? Câu cuối cùng là hay nhất,
trực tiếp giải thích tầm quan trọng của nó…”
Đột nhiên thấy Giang Chí Thành híp mắt nhìn nàng, vội nói: “Chính là thế, công tử cho rằng đáp án này chính xác không?”
Giang Chí Thành vốn không tin đáp án này do nữ tử trước mắt nghĩ ra,
nhưng nàng lại vừa mới rõ ràng rành mạch giảng giải. Quan trọng là, một
thôn cô làm sao thông thạo mấy thứ này. Vấn đề này tuy đơn giản, nhưng
không phải một nữ tử chưa từng đọc sách hay tập viết chữ có thể giải
thích ra được. Huống hồ, một thôn cô thế nào lại biết chữ?
Bạn đang đọc truyện Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.