Chương 17: (H Nhẹ)
Là la la, giờ thiêng đã đến, đăng bài thôi ( ̄▽ ̄)
----------------------------------------------
Giờ nghỉ trưa, cô cùng Thiên Điệp xuống căn tin. Khi vừa mới vào đã thấy
bốn người Tiêu Chính Phong đang ngồi ở một góc. Cô và Thiên Điệp vội
chạy tới. Thấy cô và Thiên Điệp tới, Lôi Dạ Vũ liền cười cười chọc ghẹo
- Hai em tới trễ đấy, làm tụi anh chờ mãi
- Hì tụi em xin lỗi– Cô và Thiên Điệp đồng thanh trả lời
Bạch Dật thấy Tiểu Tuyết đã tới, mặt liền vui hẳn lên. Hắn đi tới chỗ Tiểu Tuyết, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nói
- Chúng ta đi lấy đồ ăn nào
- Được– Cô cũng cười nhìn Bạch Dật
Tiêu Chính Phong, Lôi Dạ Vũ và Hiên Viên Ngạo Thiên thấy thế liền nhíu mày,
khẳng định khi không có bọn hắn Bạch Dật đã làm cái gì rồi. Nên mới
khiến cho Tiểu Tuyết cười vui vẻ đến vậy. Còn Thiên Điệp thì nhìn cô và
Bạch Dật, sau đó lại nhìn bọn Chính Phong cười trông thật đáng đánh đòn, lòng thầm nghĩ: trò vui đây rồi.
Cô, Thiên Điệp cùng Bạch Dật đi mua đồ ăn. Sau đó liền trở về với một đống đồ trên tay. Toàn là đồ ăn
vặt, đương nhiên đồ ăn vặt này điều chủ yếu là cô và Thiên Điệp lựa
chọn. Còn đám mĩ nam tử kia chỉ biết lắc đầu thở dài.
Con gái là chúa ăn vặt
Điều này khẳng định là không sai tí nào. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Không khí đang êm đềm nếu như không có cái bóng đèn Tiểu Nhu lại đây. Tiểu
Nhu cầm khay đồ ăn bước nhẹ nhàng lại chỗ bọn cô, bộ mặt yếu đuối kèm
theo một nụ cười đầy dịu dàng, nói
- Chị, em có thể ngồi chung được không?
Cô híp mắt nhìn Tiểu Nhu, định giở trò gì đây? Quay mặt sang chỗ khác ném lại một câu
- Tuỳ
Tiểu Nhu nghe thế liền bước nhanh lại. Vì đi quá nhanh nên vất ngã, khay đồ
ăn không canh mà chuẩn bay về phía cô. Còn Tiểu Nhu vừa té xuống trên
gương mặt liền nở nụ cười độc ác
Cô thấy khay đồ ăn bay về phía
mình lòng liền khó chịu. Cô đã dự trước điều này nên không sợ nhưng cô
lại bị bệnh khiếm phích. Tiểu Nhu cô thật là....ಠ_ಠ
Tuy nhiên cô
chưa hành động đã thấy một bóng dáng còn nhanh hơn, kéo cô sang một bên. Lực kéo rất mạnh nhưng không làm cô bị thương. Cô quay đằng sau liền
thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Hiên Viên Ngạo Thiên, cô cũng công nhận
là trong nhóm người thì Hiên Viên Ngạo Thiên là mạnh nhất, vì hắn đã
được huấn luyện quân đội do gia đình đào tạo.
- Cảm ơn
Cười với hắn một cái cô liền quay sang nhìn Tiểu Nhu, đám Chính Phong cũng đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu thấy kế hoạch làm cô(Tiểu Tuyết) xấu mặt không thành công, liền
chuyển sang bộ mặt trắng bệch. Miệng thì lắp bắp xin lỗi đủ thứ
- Chị à, em...em không cố ý...thật đó
Cô nhìn Tiểu Nhu bộ dáng như thế, mặt không biểu hiện gì nói
- Đương nhiên là chị không để ý nhưng....
Lúc này mắt cô liền lạnh lùng hẳn đi, còn tản ra một chút sát khí nhè nhẹ
- Em làm sao có thể bất cẩn như thế, chị nhớ nhiều người đã dạy em lễ
nghi rồi mà. Dù em là "con riêng" nhưng cũng không nên làm mất mặt Vân
gia như thế
Cô đặc biệt nhấn mạnh từ "con riêng". Tiểu Nhu nghe thấy thế mặt đã trắng không còn một giọt máu. Nước mắt liền tràn ra
- Chị em xin lỗi....thật sự rất xin lỗi...
- Này, đừng có khóc như thế chứ, làm người ta còn tưởng tôi bắt nạt cô đấy
Tiểu Nhu nghe thấy thế liền khóc thảm hơn, cô thấy thế liền không chịu nổi mà bỏ đi, khi đi còn không quên ném thêm một câu
- Thật phiền phức
Đám người Tiêu Chính Phong thấy thế liền đuổi theo. Tiểu Nhu thấy thế liền
vội ngăn cản, khuôn mặt còn vương nước mắt trông thật dễ vỡ
- Này, khoan đã...em...em
Tiêu Chính Phong nhìn khuôn mặt của Tiểu Nhu liền phát chán. Lướt qua ả, sau đó dừng lại nhưng lại không quay đầu, nói một câu
- Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng phiền Tiểu Tuyết nữa
Nói xong liền đi mất, đám người Bạch Dật cũng mắt lạnh nhìn Tiểu Nhu, sau đó vội theo Chính Phong đi tìm Tiểu Tuyết.
Chỉ còn lại mình Tiểu Nhu đứng đó, mọi người trong căn tin xì xào bàn tán
vài câu cũng bỏ đi. Tiểu Nhu cuối đầu không để lộ khuôn mặt vặn vẹo
trong thật khó coi của mình, sau đó một mực bỏ đi.
Nói về Tiểu Tuyết, sau khi bỏ đi liền đi tìm một chỗ vắng vẻ mà.....ngủ. Còn đám người Tiêu Chính Phong vội chia ra đi tìm cô.
Lôi Dạ Vũ đi vào một chỗ vắng vẻ, nhớ đằng sau bụi cây là một chỗ rất yên
tĩnh, có khả năng Tiểu Tuyết sẽ ở đấy nên chạy lại xem. Quả nhiên hắn
đoán không sai, Tiểu Tuyết đang nằm yên một góc mà ngủ ngon lành liền
cười khổ. Bọn hắn chia nhau tìm cô như thế mà cô lại nằm đây ngủ. Lại
gần hơn về phía cô. Tiểu Tuyết có một tật xấu là khi ngủ sẽ không bao
giờ tỉnh trừ khi cô chịu tỉnh. Nên khi Lôi Dạ Vũ lại gần vẫn ngủ ngon
lành.
Lôi Dạ Vũ nhìn Tiểu Tuyết ngủ yên ở đó. Hai tay trắng trẻo
thon dài đặt trên cái bụng phẳng lì, mái tóc xoả tứ tung trong rất sống
động. Đôi con ngươi đen sáng lấp lánh bây giờ nhắm lại để lộ hàng mi dài cong vuốt như cánh bướm, chiếc môi đỏ mọng căn tròn khẽ mở thấp thoáng
thấy được cái lưỡi đinh hương phấn nộn. Ánh nắng chiếu xuống người cô
làm cho làn da của cô tựa như đang phát sáng, một vài chiếc lá còn vướng lên mái tóc đen như thác đổ cửa cô. Trong cô như một tinh linh lạc vào
trần gian, tựa như công chúa đang chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng để chờ đợi cho hoàng tử dùng nụ hôn để giải cứu cô.
Lôi Dạ Vũ bất giác tin
vào điều này, cuối đầu dùng đôi môi của mình phủ lên môi của cô. Hắn cảm thấy như có dòng điện chạy qua người làm hắn có cảm giác tê dại. Đôi
môi đỏ mộng của cô mềm mại lại rất ngọt, hắn không biết từ khi nào mà
một nụ hôn nhẹ đã trở thành một nụ hôn nồng cháy điên cuồng.
Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt chui vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, chơi đùa
cùng cái lưỡi đinh hương phấn nộn. Sau đó lại cuồng quét trong khoan
miệng của cô, từng khẽ răng tham lam hút hết mật ngọt. Cô cảm giác mình
bị mất hết dưỡng khí, vội "um" một cái bằng giọng mũi. Đương nhiên cái
giọng mũi ngọt ngào này đã đánh thức dục vọng của Lôi Dạ Vũ.
Hắn
nhìn cô đang ngủ say rồi nhìn vật đang cương cứng ở giữa quần. Không
biết làm thế nào, bỗng hắn nãy ra một ý tưởng. Cái này tuy có lẽ sẽ đánh thức cô nhưng hắn vẫn làm liều.
Mở khoá quần, lại mở quần lót
mình liền lộ ra phân thân to lớn đang dựng đứng lên, còn có thể thấy nó
đang nổi đầy gân xanh. Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô để vào vật
đang dựng thẳng đó. Sau đó hắn thở dài đầy thoải mãi, hắn tiếp tục cầm
bàn tay trắng noãn tựa không xương của cô mà theo trình tự lên xuống.
Tay kia thì đặt sau gáy cô mà hôn, nụ hôn chứa đầy dục vọng chiếm đoạt
và nóng bỏng. Ở phía dưới vẫn dùng tay cô lộng lấy phân thân của mình,
liên tục thở dóc, miệng không ngừng kêu hai chữ "Tiểu Tuyết"
Một
lúc sau, hắn liền bắn ra tinh hoa của mình. Tinh d*ch dính đầy tay cô,
một tí còn dính lên mặt cô. Lôi Dạ Vũ sau khi thoã mãn, liền lấy khăn
giấy từ túi quần ra lau tay và mặt của cô.
Sau đó hắn liền ôm cô
theo kiểu công chúa, cuối đầu nhìn cô in lên môi cô một nụ hôn chứa đầy
tình yêu và sự dịu dàng. Lôi Dạ Vũ liền một mạch bồng cô đến phòng y tế
cho cô nghỉ ngơi. Sau đó nói với bọn Tiêu Chính Phong là cô đang ngủ
đừng làm phiền. Bọn Tiêu Chính Phong thấy Lôi Dạ Vũ biểu tình hơi khác
nhưng cũng làm theo. Bốn người liền bắt đầu vào học. Nguyên một buổi ấy, Lôi Dạ Vũ ngồi suy nghĩ gì mà cười đầy ngọt ngào, khiến cho bọn Tiêu
Chính Phong nhìn hắn như....người điên.
Tội cho chị Tuyết, khi ngủ mà cũng không yên, bị mội con sói đói quấy rầy. Em khuyên chị nên bỏ cái tật xấu ấy đi ಥ_ಥ.
Bạn đang đọc truyện Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.