Chương 3: Bị Sét Đánh
Bóng đêm mê ly, trong ngôi biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này không khí trong biệt thự rất im lặng, quả thực có chút… quỷ dị.
Chỉ thấy một mỹ nhân tóc dài nằm dựa trên sofa, hai tròng mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều, bộ dạng của nàng rõ ràng chính là đang ngủ say, da thịt
như tuyết dưới ánh sáng ngọn đèn nhìn qua lại càng thêm sáng mịn, trong
suốt.
Mà bên kia sofa, là một trung niên nam tử bộ dạng phát phì
đang đứng ngồi không yên, vẻ mặt bồn chồn, thỉnh thoảng lại vụng trộm
liếc mắt xem xét nàng một cái, mồ hôi lạnh ở thái dương không ngừng rơi
xuống, rốt cục nhịn không được mở miệng, “Thủy… Thủy tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Bất quá không có lời nào đáp lại hắn, người trên sofa vẫn ngủ say như trước.
“Đến đây, đến đây!”
Một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi trong tay dẫn theo một khất
cái bẩn thỉu xông vào phòng, miệng còn lớn tiếng hô to gọi nhỏ, trên
gương mặt tuấn tú hé sự hưng phấn.”Sư tỷ, ta rốt cục không phụ sứ mệnh
đã tìm được một khất cái bẩn thỉu cường tráng nhất, chắc chắn có thể
khiến nàng rất hưởng thụ!”
Mỹ nhân trên sofa hơi giật mình, đôi mắt rốt cục cũng khẽ mở một chút ” Ân, không sai.”
Nghe vậy, thiếu niên cười đến rất là sáng lạn, hai mắt sáng tỏa sáng, “Vậy…
Sư tỷ khi nào thì sẽ dạy ta võ công a?” Kỳ thật hắn vốn là muốn bái nàng làm vi sư, nhưng nàng lại ghét xưng hô là sư phụ vì thấy rất già, cho
nên hắn đành đổi kêu thành sư tỷ, dù sao sư tỷ dạy sư đệ cũng là đương
nhiên thôi!
Nữ tử trên sofa giống như không để ý lời của thiếu niên chỉ bất mãn thúc giục nói, “Nhanh lên, ta còn muốn trở về ngủ!”
Thừa dịp lão nhân không có ở đây, nàng mới có thể vụng trộm ngủ một hồi.
“Nga, hảo.” Thiếu niên cười đến vẻ mặt lấy lòng, sau đó chuyển hướng sang khất cái nói “Còn không nhanh đi!”
Trên mặt khất cái tươi cười lấy lòng so với thiếu niên còn hơn, hắn có thể
mất hứng sao? Tùy tiện vận động một chút là có thể kiếm được năm trăm
khối, tháng này không cần chịu đói rồi.
Thiếu niên khinh bỉ nhìn
hắn một cái, rõ ràng là thanh niên sức lực cường tráng, thế nhưng không
chịu tìm kiếm công việc mà lại muốn làm kẻ đi xin ăn, thật sự là làm mất mặt nam nhân mà!
Trung niên nam nhân tựa hồ rõ ràng ý đồ của bọn hắn, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt “Thủy Nhược Băng, ngươi không
thể đối xử với ta như vậy!”
Ánh mắt hơi trầm xuống, Thủy Nhược
Băng lười biếng nói, “Vì sao không thể? Gậy ông đập lưng ông, ngươi
không phải muốn cường bạo ta sao? Ta đây khiến cho người khác cường bạo
ngươi.” Nàng miễn cưỡng ngáp một cái, nói thầm, “Nói chuyện thật sự là
mệt người.”
Thiếu niên rút rút khóe miệng, hắn thật sự chưa từng
có gặp qua người nào yêu ngủ như vậy, nhưng sự lợi hại của nàng thật
khiến người ta vô cùng phẫn nộ hết lần này đến lần khác, làm cho hắn rất là sùng bái, cho nên khuyết điểm nhỏ ấy hắn có thể xem nhẹ bỏ qua.
Lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của trung niên nam nhân, thiếu niên hừ
lạnh nói, “Theo ta thì cần phải trả giá gấp bội mới đúng!” Cư nhiên mưu
toan nhúng chàm sư tỷ xinh đẹp của hắn, thật sự là đáng chết!
Thủy Nhược Băng miễn cưỡng xốc lên mí mắt, “Vậy làm phiền ngươi!”
Thiếu niên lại rút rút khóe miệng, nàng duy nhất không làm phiền lụy người khác hẳn là ngủ đi?
“Ngươi hảo hảo nhìn, ta đi trước!”
“Nga.” Đáp ứng một tiếng, hắn mới kịp phản ứng lại, nàng là nói cái gì a? Đang muốn gọi nàng, thì hắn lại chậm một bước, bóng người trước mặt chợt
loé, đã không còn thấy bóng dáng của Thủy Nhược Băng đâu. Thiếu niên vẻ
mặt ảo não giận dữ hét, “A… Như thế nào lại đem ta bỏ lại?” Khi nào thì
nàng mới dạy hắn võ công a?
Thủy Nhược Băng lười biếng đi trên
ngã tư đường có chút lạnh lẽo buồn tẻ, nhịn không được thở dài, không
phải nàng là keo kiệt, mà là lão nhân không cho nàng truyền công phu ra
ngoài, tóm lại nàng không thể phá lệ mà hắn đã đặt ra, kỳ thật tư chất
của thiếu niên kia thật đúng là rất được.
“Tiểu thư…”
Đang suy nghĩ, đột nhiên một lão nhân nhìn qua có chút đáng khinh xuất hiện
trước mặt nàng, hai mắt tỏa ánh sáng, khiến nàng có chút kinh hoảng.
Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, không muốn để ý tới hắn, nhưng là lão nhân
kia cũng không đồng ý buông tha nàng, nàng đi bên trái, hắn cũng đi bên
trái, nàng hướng qua phải, hắn cũng hướng qua phải, tóm lại là hắn đã
chọc giận nàng!
“Lão nhân, ngươi muốn chết phải không, cho dù là có chút mệt người nhưng ta cũng không ngại đánh ngươi một chút!”
“Đừng, đừng!” Lão nhân cười đến càng thêm chói mắt, cũng càng thêm đáng khinh, “Tiểu thư, ta là thầy tướng số, ta muốn giúp ngươi xem số mệnh, không
thu tiền!”
Nhìn vẻ mặt của lão nhân “Ngươi không cho ta xem, ta
sẽ không cho ngươi đi!” Thủy Nhược Băng hết chỗ nói rồi, không biết làm
sao đành nói “Vậy ngươi xem đi! Phiền toái nhanh lên!” Nếu lão nhân trở
về, nàng sẽ không thể tiếp tục ngủ.
Lão nhân đem nàng từ trên
xuống dưới tỉ mỉ nhìn nhìn, ngay thời điểm Thủy Nhược Băng sắp không thể nhịn được nữa, đột nhiên toát ra một câu “Tiểu thư, ngươi rất có thú
duyên!”
“Có ý tứ gì?”
“Tương lai ngươi sẽ có một trận oanh oanh liệt liệt nhân thú luyến”
Thủy Nhược Băng sắc mặt đen đen, cắn răng phun ra hai chữ, “Thần Côn!” Còn
nhân thú luyến? Nguyên lai nàng gặp phải một người bị bệnh thần kinh, đã thế cư nhiên còn cùng hắn lên cơn điên lâu như vậy, quả thực nàng chính là đồ ngu ngốc!
Thần Côn: pháp sư, thầy tướng số, thầy bói…
Thủy Nhược Băng không thèm tiếp tục nói chuyện với hắn, một đạo tàn ảnh xẹt
qua, bóng dáng của nàng đã xuất hiện ở cuối ngã tư đường, lão nhân không chết tâm rống lớn nói
“Này uy… Ngươi sao lại không tin ta a! Ta nói là sự thật mà!”
“Răng rắc…” Mở ra cửa, nhìn đèn bật sáng trong phòng, Thủy Nhược Băng khóc
không ra nước mắt, hữu khí vô lực hô, “Lão nhân, ngươi đã về rồi!”
Chỉ thấy một cái lão nhân tóc trắng như cước từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt
hồng nhuận, tinh thần khoẻ mạnh, so với người trẻ tuổi sức sống còn mạnh mẽ hơn, vừa nhìn thấy Thủy Nhược Băng liền mở miệng rống “Nha đầu chết
tiệt kia, ngươi lại vừa chạy đi đâu? Còn không mau luyện công, cả ngày
chỉ biết lười biếng!”
Thủy Nhược Băng không nói gì, ngửa mặt nhìn trời, gặp lão nhân bắt đầu trừng mắt, trên mặt vội vàng treo lên tươi
cười lấy lòng, “Sư phụ, cho ta ngủ một hồi có được không? Chỉ trong chốc lát!”
“Không thể!”
“Sư phụ…” Lấy tay chỉ chỉ đôi mắt của
mình, Thủy Nhược Băng rất là bi phẫn nói, “Quầng mắt đen, ngươi có thấy
không? Cực kì thâm quầng, sư phụ, ngươi nhẫn tâm nhìn người ta bị hủy
dung sao?”
Lão nhân không động đậy đáp, “Không hủy dung thì cũng
đã sắp đến điểm đột phá, chăm chỉ luyện công sẽ còn đẹp hơn!” Đến trình
độ nhất định, không phải còn có thể trường sinh bất lão sao!
Thủy Nhược Băng đang tính mở miệng nói, lão nhân đã giơ chân lên, một cỗ sức lực không tính là ôn nhu trực tiếp đem Thủy Nhược Băng đá vào phòng
ngủ, “Luyện công thật tốt cho ta!”
Từ nhỏ đến lớn, Thủy Nhược
Băng nghe câu này đến lỗ tai đã nhanh lớn thành kén, có trời chứng giám, nàng thật sự không phải là muốn nhàn hạ a! Nếu như có ai giống nàng, từ khi bắt đầu có trí nhớ, mỗi ngày đều ngủ tuyệt đối không quá một giờ,
vậy nhất định hắn cũng sẽ muốn hảo hảo ngủ một giấc.
Thủy Nhược
Băng thiên phú cực tốt, điểm này lão nhân rất vừa lòng, bất quá nàng vẫn không lí giải được vì sao lão nhân luôn bức nàng luyện công nhanh như
vậy, chẳng lẽ bởi vì thiên phú của nàng tốt?
Tuy rằng không rõ
ràng, nhưng nàng vẫn là làm theo ý tứ của lão nhân luyện công thực tốt,
dù sao lão nhân nhất định cũng là vì muốn tốt cho nàng.
Thủy Nhược Băng ở trong phòng đóng cửa bảy ngày, thời điểm đi ra cư nhiên thấy lão nhân rất hiền lành mặc tạp dề đang nấu đồ ăn.
“Lão nhân, ngươi bị điên?”
“Nha đầu chết tiệt kia, không có lúc nào nói được một câu dễ nghe sao? Ta
đây chính là vì chúc mừng ngươi đột phá, mới có thể tự mình xuống bếp.”
Thủy Nhược Băng gật gật đầu, đối với việc lão nhân cái gì cũng biết gặp mãi
đã thành quen, nhưng là nàng thực hoài nghi đồ ăn này thực có thể ăn
được? Thời điểm nàng bế quan, không phải hắn đều gọi đồ ăn ở ngoài sao?
Một già một trẻ ngồi chung trên bàn, Thủy Nhược Băng nhìn đồ ăn đầy bàn,
thật đúng là hữu mô hữu dạng, chính là không biết nếu ăn hương vị sẽ thế nào, đang muốn nếm thử, lão nhân lại rất nhanh lấy đi chiếc đũa của
nàng.
Thủy Nhược Băng rất buồn bực, “Làm gì vậy? Ngươi sẽ không là tính một mình ăn hết đi?”
Lão nhân liếc nhìn nàng một cái, “Trước đem toàn bộ thiên sát bí tịch học thuộc từ đầu đến cuối!”
“Ân?” Thủy Nhược Băng nghi hoặc nhìn hắn một cái, lão nhân vẫn đều không cho
phép nàng xem nhiều, đột phá một tầng mới được xem tầng tiếp theo, hiện
tại như thế nào đột nhiên làm cho nàng hoàn toàn học thuộc từ đầu tới
cuối? Tuy rằng nghi hoặc, Thủy Nhược Băng vẫn là lấy ra bản thiên sát bí tịch từ trong không gian tùy thân, bắt đầu lật xem. Mặc dù nàng luôn
oán giận lão nhân không cho nàng ngủ, nhưng hắn có thể xem chính là thân nhân duy nhất của nàng, là người chân chính quan tâm nàng, vì vậy nàng
vẫn là rất nghe lời hắn.
Chốc lát sau, Thủy Nhược Băng mở miệng nói, “Đã xong, không phải là ngươi muốn đem bí tịch thu hồi đi?”
Lão nhân lắc lắc đầu, “Không cần, bí tịch này căn bản người khác muốn luyện cũng luyện không được.”
Người khác luyện không được? Thủy Nhược Băng có chút giật mình, như thế nào
cho tới bây giờ đều không có nghe lão nhân đề cập qua chuyện này?
“Nha đầu…” Lão nhân ánh mắt phức tạp nhìn nàng, muốn nói gì lại thôi.
Thủy Nhược Băng có chút xem thường, “Làm gì mà nhìn ta như vậy? Không phải là muốn nói, ngươi yêu ta chứ!”
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lão nhân thở dài, lại lo lắng nói, “Nhớ kỹ, muốn
luyện công phải tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội!”
Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, như thế nào nàng tổng cảm thấy hôm nay lão
nhân có chút kỳ quái? Không đợi nàng nghĩ nhiều, lão nhân đột nhiên nói, “Hôm nay thực sự cho phép ngươi ngủ hai giờ.”
Nghe vậy, Thủy Nhược Băng cái gì cũng không thèm suy nghĩ nữa, “Thật sự?”
“Thật sự!” Thủy Nhược Băng cười chớp mắt, sau đó cầm lấy chiếc đũa bắt đầu
càn quét, no bụng rồi liền vội vọt ngay vào phòng ngủ, đóng cửa lại,
ngủ!
Hương vị đồ ăn nàng thật đúng là không có cảm nhận được gì, cũng không nghe thấy lão nhân thở dài một tiếng.
Đang mơ mơ màng, nàng bỗng cảm giác được một cỗ áp lực cường đại, hai mắt
không khỏi mở ra một khe hở, Thủy Nhược Băng chỉ nhìn thấy một đạo sấm
sét màu bạc thẳng tắp hướng tới nàng bổ xuống, tốc độ nhanh chóng như
vậy làm cho người ta không kịp có bất kì phản ứng nào.
Thủy Nhược Băng nội tâm bi thiết, đây là vì sao? Nàng thật vất vả mới được lão
nhân cho phép ngủ hai giờ, nhanh như vậy liền bị sét đánh, chẳng lẽ ngủ
vượt quá một giờ thật sự là điều khiến thiên lí không dung tha sao?
Bạn đang đọc truyện Thú Đế Tà Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.