Chương 72: Lời Tiên Tri.
Hồng Di Liên lảo đảo ngã xuống giường, nữ nhân mặc thanh y vội
vàng chạy đến đỡ nàng, lo lắng hô: “ Nữ vương!” Hồng Di Liên đưa tay ra ngăn lại,
suy nghĩ giây lát mới có thể định thần lại.
“ Nhanh, nhanh chóng thu xếp cho bổn cung, hiện tại phải đi
Vân Lạc quốc, ngay lập tức.”
Thanh y nghe vậy giật mình, có chút chần chờ:
“ Nhưng là, nữ vương, Ngọa Hồng quốc không thể một ngày
không có chủ, người sao có thể đi chứ, hơn nữa, Hồng Xà đã sắp thức tỉnh rồi….”
Nàng còn chưa dứt lời, Hồng Di Liên đã quăng đến một ánh mắt
lạnh lẽo khiến nàng phải rụt cổ lại.
“ Bổn cung làm gì còn cần các ngươi chỉ bảo hay sao? Cho dù
Hồng Xà có thức tỉnh, nhưng nếu không có huyết mạch thuần khiết của bổn cung
cũng không thể thuần phục nó, ngược lại còn làm đồ ăn cho nó.”
“ Dạ, nữ vương.” Thanh y thở dài lui ra ngoài.
Hồng Di Liên nhặt bức tranh lên, trong phút chốc xé tan
thành hàng nghìn mảnh, 2 mắt đỏ thẫm điên cuồng gằn từng tiếng:
“ Coi như là Vân Ngâm Huệ còn sống đi, chỉ cần đến gần
chàng, ta nhất định cho ngươi thưởng thức tư vị sống không bằng chết!”
***
Cẩn vương phủ.
Trữ vương tà mị lướt qua Thẩm Hi Nhược khiến cho nàng không
tự chủ đổ mồ hôi lạnh. Gió lướt qua một trận ác hàn, Cẩn vương nhíu nhíu mày,
ngón tay vân vê chiếc nhẫn dưỡng chi bạch ngọc từng nhịp gõ xuống bàn.
Không gian lắng đọng chỉ có thanh âm đó lặp đi lặp lại, Thẩm
Hi Nhược từ sợ hãi đã dần dần bình tĩnh lại, không lâu sau đó, Trữ vương mới mở
miệng.
“ Xem ra, Thẩm gia đã có lựa chọn?”
Thẩm Hi Nhược si ngốc nhìn hắn, trong mắt chỉ thấy một nam tử
đẹp như trích tiên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã nhận định, chỉ có hắn
mới xứng với nàng, và cũng chỉ có nàng mới xứng với hắn.
Danh hiệu Vân Lạc quốc đệ nhất mĩ nhân khó khăn lắm mới lấy
được từ tay Lâm Thư Vân, nàng không tin trên đời này có thể có ai xứng với hắn
hơn nàng.
“ Chỉ cần vương gia muốn, dĩ nhiên Thẩm gia luôn luôn cam
nguyện giúp sức.”
Trữ vương nhàn nhạt cười, Cẩn vương đã thôi nhíu mày, dường
như đang cố gắng ẩn nhẫn một điều gì đó, đang định đứng lên đi, lại bị Trữ
vương kéo lại.
“ Được vậy thì tốt. Vậy Thẩm tiểu thư đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
Thẩm Hi Nhược bất giác gật đầu.
“ Ta, ta….” Nàng chần chừ không thôi, chợt nhìn thấy xa kia
một lam y nữ nhân bưng theo điểm tâm đến, khẽ cắn môi lên tiếng “ Ta chỉ muốn ở
cạnh ngài mà thôi.”
Trữ vương ngưng mi. Không phải là ở cạnh, mà thực chất là muốn
làm vương phi. Tâm tình hắn có phần phức tạp, song vì đại sự lại không thể
không đồng ý. Thẩm gia tài lực đều hùng hậu, chưa kể đến đằng sau còn ngầm có sự
ủng hộ của Tử Việt quốc, đối với tình hình hiện tại của hắn mà nói là cực kì có
lợi.
Cẩn vương cứng người lại, song không nói gì. Thẩm Hi Nhược lại
lên tiếng:
“ Phụ thân tiểu nữ đã nói chỉ cần được kết thân với vương
gia, dù là việc gì Thẩm gia cũng tận lực giúp đỡ ngài.” Nói xong mặt nàng đỏ
lên, chỉ len lén liếc nhìn hắn. Trong tâm chỉ lo sợ hắn không đồng ý.
Nếu nàng muốn ở bên cạnh hắn, nhất định phụ thân sẽ giúp
nàng ngồi lên được vị trí vương phi, bởi vì nàng là trưởng nữ Thẩm gia, há có
thể ủy khuất làm trắc phi, đừng nói đến làm thiếp.
Trữ vương ôn nhuận cười khiến cho dung mạo hắn càng thêm yêu
nghiệt, nhưng Cẩn vương mơ hồ thấy được có tia lạnh lẽo trong không trung. Vũ
Thanh ghét nhất là bị đặt điều kiện và uy hiếp, xem ra lần này Thẩm Hi Nhược đã
chọc sai chỗ rồi.
Thẩm Hi Nhược da đầu tê dại, cảm giác bị áp lực đã sợ đến mức
suýt ngã từ trên ghế xuống. Đúng lúc đó, Trữ vương lại nói:
“ Hảo, nếu ngươi đã muốn, bổn vương sẽ tiếp nhận.”
“ Choang!” Thanh âm rơi vỡ lôi kéo sự chú ý của ba người.
Cách đó không xa, Uông Thủy Nhu sững sờ đau đớn nhìn Trữ vương, máu từ trên tay
nhỏ xuống tí tách trên đất.
Trữ vương nhìn máu trên tay nàng nhắm mắt lại, che giấu đi cảm
xúc, thanh âm trầm lạnh:
“ Nếu ngươi đã đến rồi thì tốt, chuẩn bị tiệc đón vương phi
cho bổn vương vào ba ngày sau.”
Uông Thủy Nhu đau thắt tâm can, giống như tim bị đục thành
những lỗ lớn. Những cái ôm ấm áp, mỉm cười ôn nhu của hắn đối với nàng đã trở
thành quá khứ.
Con người rất tham lam, khi đã có được thứ gì, thì càng muốn
nhiều hơn. Có lẽ bọn họ thực sự đã từng có nhau, nhưng giờ đây hắn đã không còn
cần nàng nữa rồi.
Nuốt lệ vào trong lòng, nàng cố gắng nở nụ cười:
“ Dạ, tiện thiếp biết.” Nhưng nụ cười nhợt nhạt đó có bao
nhiêu ưu thương đây? Bóng lưng run rẩy cứ xa dần xa dần.
Ngược lại bên đây, Thẩm Hi Nhược nghe đến ba chữ “ vương
phi” tâm tình sung sướng đến điên loạn nhưng vẫn cố gắng giữ phong phạm, bề
ngoài chỉ biểu hiện mềm mại.
“ Được vương gia để ý là phúc phần của tiểu nữ. Nhưng ba
ngày sau có phải là quá sớm hay không?” Mặc dù thực ra trong lòng nàng chỉ hận
không được hiện tại dọn luôn vào Trữ vương phủ kề cận hắn.
“ Bổn vương còn lo đại sự, không thể chậm trễ, ngươi hãy về
chuẩn bị đi.” Trữ vương phất tay, Thẩm Hi Nhược có chút ê ẩm khi bị hắn đuổi
nhưng nghĩ đến sau ba ngày nữa là có thể trở thành Trữ vương phi, lập tức cái
gì khó chịu đều tan biến, bèn uyển chuyển hành lễ cáo lui, nhưng thỉnh thoảng vẫn
len lén nhìn về phía hắn.
Đến khi xác nhận nàng đã thực sự đi rồi, Trữ vương hai mắt vằn
lên tia đỏ, bóp nát chén trà trong tay.
“ Thẩm gia thực sự rất quá phận, ngay cả đệ bây giờ cũng dám
uy hiếp.”
Cẩn vương thở dài một hơi, mi tâm chau lại:
“ Ai bảo đệ quá phong lưu?”
“ Hừ, nếu không phải mẫu thân nàng là công chúa của Tử Việt
quốc thì ngay cả liếc đệ cũng không thèm.” Trữ vương âm ngoan nói.
“ Thanh, hay đệ dừng lại đi.”
Trữ vương nhìn hắn một cái, miệng nhếch lên đau đớn:
“ Có thể dừng lại hay sao, nếu đã bước vào trận chiến rồi,
có muốn thu hồi cũng là điều không thể. Nếu…. nếu không thể tìm được thì…..”
Cẩn vương vỗ nhẹ vào vai hắn.
“ Không có việc gì, chỉ cần đệ muốn, cái gì ta cũng có thể
làm, kể cả gánh cái ác danh tạo phản trên lưng. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ lo
vạn nhất, đến cuối cùng chúng ta lại trắng tay, cái gì cũng không có.”
Trữ vương gục vào vai hắn. Rốt cuộc hắn còn phải làm bao
nhiêu việc mới có thể hoàn thành tâm nguyện đây. Hắn chỉ cần một cuộc sống bình
thường, ở bên cạnh người hắn tâm niệm, nhưng ước muốn mỏng manh chạm vào nàng
cũng phải kìm nén, chỉ có thể nhìn nàng ngày ngày đau đớn, nuốt lệ vào lòng.
Cẩn vương ngẩng đầu nhìn trời, cửu ngũ chí tôn ngàn người mơ
ước, nhưng chân chính vì cái gì thì đều là dục niệm của mỗi người.
Giống như Vũ Thanh, cái hắn muốn đâu phải là làm Hoàng đế,
mà chân chính là thứ chỉ có Hoàng đế được nắm giữ.
***
Kịm thành.
Thượng Quan Vũ Hiên ngồi trong nhã gian của một trà lâu. Dạ
và Ảnh ngưng trọng canh giữ tại cửa. Mặc dù mọi ngày bọn hắn cà lơ phất phơ
nhưng hiện tại sự việc cực kì quan trọng. Mấy ngày nay vương gia đã liên tiếp gặp
thích khách, hơn nữa mỗi lần đều là những đám người khác nhau không hề có liên
quan. Dạ không tự chủ rợn người, chẳng lẽ vương gia trước giờ gây thù chuốc oán
rất nhiều hay sao? Không có nha.
Vũ Hiên ngưng mi chau lại thành một đường. Hắn có cảm giác
dường như có rất nhiều sự việc quá trùng hợp. Mấy ngày nay, tất cả những cơ sở
ngầm hắn đặt tại Vân Lạc quốc đều lặng lẽ bị tiêu diệt một cách kì quái, mặc dù
số đó cũng không hề đáng kể nhưng nếu cứ tiếp tục thì sẽ gây ra thiệt hại rất lớn.
Bên ngoài đại sảnh trà lâu, một số người nói chuyện khá to
khiến cho tâm tình hắn nhiễu loạn.
“ Vân Lạc quốc chúng ta đúng là biến động không hề nhỏ a!
Ngươi nghĩ tân đế sẽ là ai đây?”
“ Hừ, còn không phải là Thái tử hay sao?” Một người lên tiếng.
“ Chưa chắc, Cẩn vương gia cũng là một kì tài, hơn nữa cực
kì quyết đoán, xử phạt phân minh, Thái tử cùng hắn so ra vẫn là kém một phần.”
“ Dĩ nhiên, Nhược vương gia bệnh tật quấn thân, Huyền vương
gia thì đã bị đày đến đất phong rồi, Trữ vương gia lại hoàn toàn ủng hộ Cẩn
vương gia, nếu hắn không làm Tân đế mới là lạ.”
“ Ha ha, Ngọc vương cùng Thái tử một chiến tuyến, chỉ duy nhất
có Tĩnh vương trung lập, biết đâu hắn mới là người lên làm Hoàng đế kìa…”
Những người này ăn nói có thể càn rỡ như thế chẳng qua vì hiện
tại không có quan viên nào, chứ mà có dù chỉ một người có cho tiền họ cũng
không dám bình luận chuyện Hoàng thất.
“ Thôi, khỏi nói mấy chuyện đó mất công vào nhà lao, nghe
nói trên Nhật Nguyệt báo đã ra giải thưởng một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan cho
ai có thể lấy đầu Bạch Diện – Minh chủ võ lâm hiện tại.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả nhân sĩ giang hồ đồng loạt
nhìn người vừa nói khiến hắn thụ sủng nhược kinh tiếp tục huyên thuyên:
“ Ta không hề nói dối, bởi vì cháu gái của bà nội của em
trai ông nội ta làm việc tại Nhật Nguyệt báo nên ta mới biết a.” Bộ mặt khinh
khỉnh lên như thể mọi người đều đang hâm mộ vây quanh hắn.
Đến lúc hắn khoái trá cúi đầu xuống, trà lâu đã vắng tanh
không còn một bóng người, tiểu nhị dùng vẻ mặt u oán nhìn hắn. Ngươi nói cái gì
không nói tại sao lại nói ra chuyện đó.
Khiến cho sinh ý của bọn họ tụt dốc không phanh.
Trong nhã gian, Ảnh lắc đầu suy tư. Tại sao hắn luôn cảm
giác có gì đó rất lạ lùng. Giống như là tin tức được lọt từ trong chính vương
phủ. Mà gần đây nha hoàn của vương phi thường xuyên biến mất vô tung. Hai chuyện
này, liệu có liên quan gì hay không?
Nhưng trước khi chưa có chứng cớ hắn không thể nào bẩm báo với
vương gia, giả dụ vương phi là oan uổng thì cực kì khó xử. Trước đó, hắn thấy
vương gia quan tâm Lâm Thư Vân, nhưng cũng không có điên cuồng như đối với
vương phi chứng tỏ lần này vương gia là động tâm thật sự.
Hắn thật sự rất rối rắm, không biết nên làm sao.
“ Ảnh, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi.” Thanh âm trầm nhẹ
vang lên.
Ảnh quay đầu chỉ thấy bóng lưng của Vũ Hiên, âm thầm thở
dài.
“ Vương gia nếu đã hiểu nô tài muốn nói gì thì hà tất phải hỏi
nữa đây?”
Vũ Hiên lắc đầu cười khổ, làm sao đây? Hắn tin tưởng nàng,
cho nên nếu đã không có bằng chứng, hắn nhất định không tin. Hắn đã nghi ngờ một
lần khiến nàng phải rơi vào thảm cảnh, nên lần này hắn nhất định toàn tâm tin
tưởng nàng.
Dạ mông lung gãi đầu nhìn hai người, trong đầu hiện lên hàng
ngàn dấu nghi vấn. Chậc, tại sao lời lẽ của bọn họ lúc nào cũng bay bổng, ách,
không đúng, phải là khó hiểu mới đúng.
Bên nhà trọ đối diện, một hắc y nhân đẩy cửa đi vào nhận mệnh:
“ Chúa thượng.”
Trên ghế, một bạch y nam nhân khép hờ mắt tựa như ngủ, mái
tóc đỏ như tường vi dại tùy ý buông xõa lộ ra vẻ cuồng dã, anh tuấn bức người
nhưng cũng là hấp dẫn trí mạng. Hắc y nhân thầm than trong lòng, ngay cả hắn
cũng không dám tin được Chúa thượng lãnh khốc chính là người ngồi đây, nếu đám
nữ nhân nhìn thấy Chúa thượng, có phải hay không đạp sập luôn cái nhà trọ này.
“ Nói.”
“ Tĩnh vương gia quả thực là một đích ngắm rất chuẩn xác,
các thế lực lớn của Lục quốc đều đang đuổi giết hắn. Có lẽ lời tiên tri đó đã sớm
lan truyền.”
Bạch y nam nhân thâm thúy cười, lười nhác mở mắt lộ ra tròng
mắt xanh dương.
“ Lời tiên tri đó mặc dù bổn tọa là người nhìn thấy đầu
tiên, nhưng cũng lười đối phó với hắn. Nếu lúc đầu Huyết Nhị nhanh chóng giải quyết
xong, thuận lợi làm hắn bị thương thì bổn tọa cũng không định cho hắn và Huyết
Ngân táng mệnh” Càng nghĩ vẻ mặt hắn càng trầm xuống, nếu lúc đó Thượng Quan Vũ
Hiên bị thương thì nàng đâu cần phải tham gia cái lễ hội săn bắn khỉ gió gì để
đến nỗi thụ thương. Tất cả mọi thứ đau khổ nàng phải chịu hắn sẽ tính hết lên
người Thượng Quan Vũ Hiên.
Hắc y nhân bây giờ mới biết được lí do Chúa thượng hắn phải
làm như vậy. Aiz, không phải chung quy cũng là vì phu nhân tương lai của bọn hắn
đi? Hắn âm thầm lau mồ hôi, tốt nhất ngàn vạn lần đừng đắc tội Chúa thượng, kết
cục không hề tốt.
“ Vậy bây giờ…”
“ Đi theo dõi hắn cho bổn tọa. Có gì lập tức về bẩm báo.” Hắn
lại khép hờ mắt như trước.
Hắc y nhân lĩnh mệnh đi ra ngoài, sống lưng lành lạnh. Ôi,
Chúa thượng cũng thực là…. làm hắn sợ muốn chết.
Lời tiên tri ư? Nếu là tiên tri của ba trăm năm trước có lẽ
Thượng Quan Vũ Hiên sẽ rất vui mừng, nhưng nếu hắn biết tiên tri của kiếp này đổi
lấy bằng mạng của nàng thì hắn sẽ làm sao? Tịch Diễm hắn chưa bao giờ biết được
mình tại sao thua kém Dịch Hiên, nhưng hiện tại cũng sắp có kết quả rồi.
Cái giá của hắn khi lựa chọn được tái sinh một lần nữa cùng
nàng.
Hắn sẽ không như Dư Nhược, có thể dễ dàng buông tha cho quá
khứ, mà ngược lại, hắn không bao giờ quên những đau khổ nàng đã từng chịu. Từng
thứ một, hắn sẽ thay nàng trả cho Dịch Hiên.
***
Vỹ Thủy ngưng trọng nhìn tờ giấy trên tay, lát sau ngẩng đầu
lên nhìn Ngân Phong.
“ Phong, ngươi nghĩ lần này kiếp nạn là lão gia nhắc đến
chính là một trận phong tinh huyết vũ của Hoàng cung không?”
“ Việc gì phải lo lắng như vậy, tiểu thư phúc lớn mạng lớn,
nhất định kiếp nạn gì cũng vượt qua.” Thư Nguyệt một thân hồng y lấy tay bốc điểm
tâm cho vào mồm. Ngữ Lâm nhìn thấy nàng như vậy cau mày lại:
“ Ngươi thật làm mất mặt hình tượng của Linh Đàn tứ nữ chúng
ta.”
“ Nói nhiều tốn nước bọt, chỉ cần bắt nàng cọ nhà xí một tuần
là đủ.” Ngân Phong mặt lạnh như tiền lên tiếng.
Thư Nguyệt sợ hãi co rụt người lại, hai tay kéo lấy áo Ngân
Phong nước mắt sụt sùi nhưng lại bị nàng ta vô tình đẩy ra.
“ Tiểu Phong Phong à, người ta thực sự rất là lo lắng cho tiểu
thư nga. Sao ngươi có thể vô tình như vậy.”
Ngân Phong lạnh lùng nhìn Thư Nguyệt, miệng gằn ra từng tiếng:
“ Còn để ta nghe một tiếng Tiểu Phong Phong nữa từ miệng
ngươi thì sau đó hãy chuẩn bị quan tài trước đi.”
Thư Nguyệt ủy khuất quay đi, nhưng trong lòng thì cười trộm.
Lần nào nàng làm chiêu này Ngân Phong chả nói câu đó, riết rồi cũng thành quen.
Vỹ Thủy ho nhẹ một tiếng:
“ Hai ngươi nghiêm túc chút đi, vương gia mấy hôm nay phiền
phức không hề ít, mặc dù chúng ta đã âm thầm giúp hắn giảm bớt không nhỏ một số
thế lực muốn thanh lí hắn. Ta thực sự không hiểu tại sao Hoàng đế lâm bệnh,
chưa định tân đế mà hắn lại trở thành đối tượng bị đuổi giết?”
Ngữ Lâm trầm tư, tay miết xung quanh chén trà:
“ Không lẽ lời tiên tri đó đã truyền ra ngoài rồi?”
Ngân Phong bất chợt quay đầu lên, ngay cả Thư Nguyệt cũng hoảng
sợ cướp lời:
“ Không thể, ta đã tận mắt thấy phu nhân…., các ngươi cũng vậy
cơ mà.”
Ngữ Lâm nhìn Thư Nguyệt, nàng cũng mong sự hi sinh của phu
nhân không phải là vô ích nhưng hiện tại chỉ có thể xảy ra khả năng đó. Vỹ Thủy
và Ngân Phong phập phồng lo sợ cùng bất an, liệu chuyện này có nên nói cho tiểu
thư hay không?
“ Lời tiên tri ngoại trừ tiểu thư và bốn người chúng ta đúng
là không ai biết. Nhưng chúng ta không thể đảm bảo trước đó không có ai phá hủy
kết giới để xem nó.”
“ Không thể nào, rõ ràng kết giới đó chưa từng bị phá vỡ. Đừng
quên để phá hủy nó phu nhân đã phải đánh đổi cả mạng sống.” Thư Nguyệt lệ rơi
như mưa. Nàng không muốn tin. Phu nhân trước giờ đối với nàng luôn quan tâm che
chở, chỉ vì muốn bảo vệ cuộc sống sau này của tiểu thư ngay cả mạng mình cũng
không cần.
“ Thư Nguyệt, ta biết ngươi không thể dối diện với nó, nhưng
ngươi không thể mù quáng. Phu nhân đối với ta cũng như mẫu thân với nữ nhi, ta
sao có thể không đau lòng, nhưng khóc không giải quyết được vấn đề, hiện tại nếu
lời tiên tri lan đi khắp lục quốc thì tiểu thư nhất định phải chịu kiếp nạn.”
Ngân Phong gắt nhẹ.
Vỹ Thủy thở dài, lúc đầu lấy danh nghĩa Linh đàn tứ nữ đến
tìm tiểu thư trao đổi Ngọc Diễm Hằng chẳng qua là để che mắt nhân gian, thực ra
bọn họ chính là cô nhi được lão gia và phu nhân thu nhận, lúc phu nhân chết, 4
người các nàng được lệnh trong bóng tối bảo vệ tiểu thư, chẳng qua sự việc lúc
đó rất lạ kì, lão gia luôn miệng nói, tiểu thư hiện tại không phải là người bọn
họ cần bảo vệ, mà chân chính tiểu thư của bọn họ phải chờ sau khi tìm ra lời
tiên tri 1 năm.
Đúng một năm sau, tiểu thư đột nhiên rơi xuống vách đá, khi
tỉnh lại tính tình đại biến, bọn họ mới hiểu lời lão gia nói, cho nên mới đem
quá khứ phong ấn của Lan nhi gỡ bỏ, theo hầu tiểu thư.
Ba năm sóng yên biển lặng khiến nàng tưởng điều đó sẽ không
xảy ra, thật không ngờ hóa ra bây giờ mới thực chất là bắt đầu của mọi sự việc.
Khoan đã, chẳng lẽ, thứ kiếp nạn đó chính là…..
“ Nhanh, mau chóng đem toàn lực Tuyết Diễm các đi bảo hộ
vương gia.” Vỹ Thủy hoảng sợ hét lớn.
Ngân Phong cũng đồng thời nhận ra, sững sờ nhìn nàng: “ Chỉ
sợ là đã muộn.”
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.