Chương 76: Chiêu Phu ( Hạ)
Tịch Diễm dường như cũng cảm thấy được ánh mắt của nàng nhìn
mình, môi bạc khẽ nhếch lên tà mị, Hương nhi của hắn đúng là một chút cũng
không có thay đổi.
“ Tiểu thư, tất cả những người cần đến đều đã đến rồi.” Ngữ
Lâm một thân lục y cung kính nói khiến cho đại sảnh đang ồn ào phút chốc yên lặng.
Người có thể khiến Lâm cô nương cung kính như vậy còn ai khác ngoài Ngọc cô
nương? Vì thế tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn đến thân ảnh mờ ảo sau rèm che.
Ngọc Linh Hương nghe vậy mới rời mắt, rốt cuộc là có chuyện
gì đã xảy ra? Nàng thế nhưng lại từng có quen biết với nam nhân tóc đỏ đó. Dường
như những cơn ác mộng 18 năm trước lại tái hiện, nàng đã tái sinh lại trên thân
thể Lâm Nguyệt Hương nhưng chúng lại vẫn đeo bám. Tay không tự chủ ôm lấy thân
mình đang run lên, nàng khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng đánh tan đi cảm giác
run sợ vừa rồi, khẩn trương nói:
“ Vậy bắt đầu đi.”
Ngữ Lâm không nghe ra điều gì khác thường lập tức quay ra
ngoài, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười lướt qua hàng ghế có Huyền vương, thanh
thanh cổ họng nói:
“ Các vị, tiểu thư ta chính là Ngọc cô nương, trước nay tuy
là nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng đã mấy năm cũng chưa tìm được đức
lang quân như ý, bất đắc dĩ mới phải lựa chọn biện pháp này. Cơ nghiệp của nàng
mặc dù trải dài Lục quốc nhưng các quốc gia khác cũng không mấy khi lui đến,
các vị được mời đến hôm nay, cũng chỉ là người của Vân Lạc quốc. Nếu trong đây
có người của ngũ quốc còn lại, thỉnh chỉ đến để xem náo nhiệt.”
Lời nàng vừa dứt, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, Tịch Diễm
đưa tay vân vê li rượu, khóe miệng tràn ra nụ cười. Nàng có cần phải tuyệt tình
như vậy không? Nếu muốn bắt con chuột, thì ít ra cũng nên đem đại lễ cho mèo.
Xem ra, hắn hôm nay chỉ có thể chờ xem Huyền vương có ngu ngốc lọt lưới hay
không.
Nam nhân đứng phía sau Tịch Diễm có vẻ lo lắng, thì thầm
nói:
“ Chúa thượng, phu nhân làm như vậy chẳng phải khiến cho
ngài không có cơ hội hay sao?”
Tịch Diễm ném cho hắn một ánh mắt lạnh như băng khiến hắn lập
tức ngậm miệng, mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn nói gì sai chăng? Hắn chỉ là lo cho
Chúa thượng thôi mà.
Vũ Hiên che giấu xúc động muốn chất vấn Huyền Tử trong lòng,
bởi vì bên phía đối diện kia, hắn đã thấy Thượng Quan Vũ Huyền. Tại sao hắn có
thể xuất hiện ở đây? Hoàng đế đã cấm hắn không được bước vào Kinh thành nửa bước,
nhưng hiện tại hắn xuất hiện ở đây, phải chăng hắn đã biết tin ông ta sắp gần đất
xa trời, hòng trở lại muốn chiếm lấy ngôi cửu ngũ?
Huyền Tử chạm ánh mắt với Huyền vương, đột nhiên có một cảm
giác kì dị lan tỏa, nhưng Vũ Hiên không hề chú ý đến. Huyền vương một thân hắc
y thêu tơ vàng, sắc mặt có phần tái nhợt như Nhược vương, mâu quang chăm chú
nhìn về phía rèm che.
Lúc này một hắc y nhân cung kính ghé tai vào hắn, nhỏ giọng
nói:
“ Vương gia, đã bắt được người rồi.”
Huyền vương gật đầu, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên thành một
nụ cười kì dị sởn gai ốc. Có lẽ ngũ ca hoàn toàn không ngờ đến hắn có thể bày
ra một phần thế cục như vậy trong khi vẫn ung dung ngồi đây dự tuyển.
Nào ai biết sau ngày hôm nay, mưa máu gió tanh sẽ giăng đầy
khắp Vân Lạc quốc.
Tiếng Ngữ Lâm vẫn vang lên đều đều:
“ Tiểu thư ta có hai đề thi, nếu người nào có thể vượt qua tất
cả, người đó tất có thể trở thành cô gia chúng ta. Đề thi ban đầu sẽ do Ngữ Lâm
tuyên bố, người vượt qua sẽ tiến vào trực tiếp tiểu thư ta sẽ hỏi đề thứ hai.”
Chúng nam nhân bên dưới hưng phấn không thôi. Hóa ra Ngọc cô
nương chỉ muốn đáp đề, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội. Huyền vương che giấu tia kinh
dị xẹt qua đáy mắt, Huyền Tử gấp quạt “ cạch” một tiếng cười nhạt, đứng dậy:
“ Chuyện hiếm có như vậy, nếu không đi thì thật có lỗi.”
“ Sư huynh….” Vũ Hiên nhíu mày định ngăn cản nhưng bóng Huyền
Tử đã khuất sau cửa. Tâm tình hắn càng ngày càng không tốt. Lời sư huynh nói
ban nãy là có ý gì?
Có lẽ chuyện ba năm trước đã không đơn giản như hắn nghĩ. Khẽ
liếc qua Huyền vương, Vũ Hiên cũng đứng dậy, bước chân ra ngoài. Thư Nguyệt thấy
hắn muốn đi, mỉm cười hỏi:
“ Vương gia không hài lòng chúng ta đã tiếp đãi? Nếu có gì
không vừa ý, vương gia cứ nói.”
“ Bổn vương có việc gấp phải trở về, nhờ cô nương chuyển lời
tới Ngọc cô nương rằng ân tình hôm trước bổn vương nhất định báo đáp.”
“ Mời vương gia.”
Thư Nguyệt nhìn hắn đi ra, trầm tư lạnh nhạt, tiểu thư đã vì
hắn làm nhiều như vậy, cầu mong hắn có thể đối xử tốt với tiểu thư, nếu không,
khóe mắt nàng nhăn lại, nàng sẽ là người đầu tiên giết hắn.
Ngữ Lâm nhìn đám nam nhân háo sắc chung quanh, cầm giấy lên
cao giọng nói:
“ Đề đầu tiên, xin hỏi có một loại bài có 52 cây, được đánh
số từ 1 đến 10, số 11, 12, 13 được tượng trưng bởi ba chữ J, Q, K, chia ra
thành bốn loại 2 đen và 2 đỏ, tên của loại bài đó là gì?”
Thanh âm Ngữ Lâm vừa dứt, phía dưới đã ầm ĩ lên. Ngọc Linh
Hương chống tay lên ghế, mặc dù câu này có hơi mạo hiểm thế nhưng nàng phải đảm
bảo chắc chắn rằng Huyền vương có thể hoàn toàn qua ải, hơn nữa…. nàng cần phải
xác định người kia có theo phe hắn hay không.
Huyền vương đặt ly rượu xuống, Ngọc cô nương và Tĩnh vương
phi có quan hệ? Hay là…
“ Vương gia, chúng ta có trả lời hay không?”
Khóe miệng hắn gợn lên, cho dù có là cái bẫy thì hắn cũng phải
xông vào.
“ Đó là bài poker.” Thanh âm hắn trầm trầm vang lên hữu lực,
cùng lúc với 2 người nữa. Huyền Tử khẽ liếc qua thanh y nam tử bên cạnh hắn.
Cùng đồng dạng mặc thanh y nhưng nam nhân này lại có một phong vận khác. Hắn có
nụ cười ấm áp như gió xuân, luôn ôn nhuận như nước. Ngọc Linh Hương cứng nhắc,
xem ra lúc nàng là Lâm Nguyệt Hương, người theo dõi không hề ít, còn Huyền Tử
kia, khiến nàng càng thêm chắc chắn hắn không đơn giản.
Ngữ Lâm tuy có sửng sốt nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh
thông báo:
“ Ba vị công tử này trả lời đều đúng, có thể qua đề 1.”
Những người khác âm thầm thở dài, tiếc hận nhìn về phía rèm
che, đúng là bọn họ không có phước. Người ta dù gì cũng là thiên hạ đệ nhất mĩ
nhân, đâu phải phàm phu tục tử là có thể được chiêm ngưỡng. Cũng phải nói ba vị
công tử kia, tướng mạo đều là nhân trung long phượng, thế gian khó tìm.
Huyền vương ngạc nhiên nhìn thanh y nam nhân không hề quen
biết kia, người này sẽ là địch hay bạn?
“ Vị công tử này không tầm thường, tại hạ kính phục.”
Thanh y nam nhân ôn hòa cười hướng hắn: “ Huynh đài đây quá
khen, Tịnh Lam cũng chỉ là tình cờ biết được.”
Huyền vương ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, hắn
không phải là người Vân Lạc quốc, nhưng màu mắt lại là màu đen. Trong Lục quốc,
người có màu mắt đen chỉ có Vân Lạc quốc và Ngữ Tịch quốc. Hắn chính là người
Ngữ Tịch quốc?
Ở nơi góc khuất, một nữ nhân choàng khăn đen che kín, chỉ để
lộ đôi mắt màu đỏ. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Tịch Diễm mang theo cố chấp
cùng si mê. Lúc này một thanh y nữ nhân khác đến bên cạnh nàng bẩm báo:
“ Nữ vương, nghe nói người đang ngồi sau rèm kia chính là Ngọc
cô nương.”
Hồng Di Liên trong mắt trào lên lửa giận, hóa ra hắn ra khỏi
Hoàng tử phủ là vì nữ nhân kia. Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân thì sao? Nếu dành người
của nàng thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng ta.
“ Xử lí gọn gàng cho bổn cung, nhất định không được để lại dấu
vết.”
Nếu nàng không có, ai cũng đừng hòng có được. Hắn, chỉ có thể
là của Hồng Di Liên nàng.
Ngữ Lâm tiếp tục nói:
“ Ba vị công tử thỉnh vào trong, tiểu thư của ta đang đợi”
Ngân Phong đúng với phẩm giá lạnh hơn tiền đưa tay làm động tác “ mời”. Huyền Tử
híp mắt bước vào. Bên trong gian phòng bày biện hoa mỹ, cần bao nhiêu cao sang
liền có bấy nhiêu, lấp lánh đến chói mắt, thoảng qua mùi hoa đinh hương nhàn nhạt.
Tịnh Lam không khỏi than thở:
“ Ngọc cô nương đúng là rất xa xỉ.” Dĩ nhiên về vấn đề tranh
cổ làm giấy dán tường thì….
Một tiếng cười khẽ trong vắt như nước vang lên.
“ Tịnh công tử nói vậy là sai rồi. Ngọc nhi thực ra ngồi
trong khuê phòng rất nhàm chán, cho nên lấy việc bày biện làm thú vui. Nếu công
tử nghĩ rằng ta xa xỉ ta cũng đành chịu.”
Huyền vương mỉm cười hữu lễ:
“ Nếu đã là thú vui, không biết lần này ta có thể cười mà ra
về hay không?”
“ Thượng Quan công tử dường như rất gấp gáp, xin mời hãy uống
một tách trà đi.” Ngay lập tức Tứ nhi mang bình trà rót ra ba chén. “ Bích Loa
Xuân này do tay ta pha, mong rằng ba vị công tử không chê.” Thanh âm kiều mị lại
vang lên, phàm là bất cứ nam nhân nào nghe được xương cốt lập tức nhũn ra. Ngọc
Linh Hương xoa xoa cổ, thuốc biến đổi giọng nói này đúng là không tệ nha, nàng
chưa từng biết mình cũng có thể nói ra những lời câu dẫn nam nhân như vậy.
Ba người dường như đều không bị ảnh hưởng, chỉ nâng ly trà
lên:
“ Ngọc cô nương khách khí.”
“ Hảo, mời ba vị nghe cho kĩ.” Ngọc Linh Hương nâng đàn, tay
khẽ gẩy nhẹ, thanh âm theo đó mà truyền ra, khi thì trong vắt mượt mà như tiếng
suối chảy, khi lại âm u tĩnh lặng như đêm khuya. Tất cả mọi người nghe được tiếng
đàn đều chìm vào im lặng, trong lòng cảm thán không thôi.
Thì ra trên đời còn có thứ âm thanh lay động lòng người như
vậy.
Dứt khúc, nàng mỉm cười hỏi:
“ Ba vị công tử, xin hỏi có ai biết đó là khúc gì chứ?”
“ Một khúc Thủy Yên, giang sơn liền tĩnh lặng.” Huyền vương
mỉm cười, khiến cho nét mặt trắng bệch của hắn dường như có sức sống hơn. Bên
trong, Ngọc Linh Hương âm thầm thở dài, nàng đã suy nghĩ đúng rồi, người muốn
Tuyệt Mệnh đao không phải là Sở Huy, mà chính là Thượng Quan Vũ Huyền. Thương
Huỳnh à Thương Huỳnh, ngươi có thể được xem là một con người vô tư, không màng
danh lợi, tại sao lại đi theo Huyền vương chứ? Khúc Thủy Yên này nàng đã đánh tặng
Thương Huỳnh tại Thủy Yên hồ, nếu Thương Huỳnh không nói cho Huyền vương thì hắn
sao có thể biết được.
Cánh tay trắng nõn nhấc rèm châu lên, những hạt châu va chạm
tạo thành một chuỗi âm thanh leng keng.
“ Thượng Quan công tử, ngài đoán đúng rồi.”
Mùi đinh hương thoang thoảng xộc vào mũi ba người.
Nữ nhân này, cho dù là vạn vật cũng phải thất sắc. Mày cong
như lá liễu, hàng mi như cánh bướm chập chờn lay động, sóng mắt long lanh như
nước tựa như muốn hãm sâu người ta vào trong đó, môi đỏ thắm như hoa hồng, da
thịt trắng như tuyết không chút tì vết. Khi mỉm cười như phù dung nhô mặt nước,
khi u buồn lại thánh khiết như sen. Nữ nhân như vậy, tuyệt đối xứng với 4 chữ
khuynh thành tuyệt sắc.
Ngay cả Huyền Tử, vốn đã nhìn qua hàng ngàn mĩ nhân cũng
không khỏi trầm trồ một tiếng, Tịnh Lam lại dường như không bất ngờ lắm, chỉ cười
cười:
“ Ngọc cô nương mỹ mạo so với vạn vật còn hơn nhiều.”
“ Tịnh công tử quá khen.” Ngọc Linh Hương mỉm cười hữu lễ,
khuôn mặt này cũng không bằng mặt thật, chẳng lẽ sức sát thương của Lâm Nguyệt
Hương lại đáng sợ như vậy chứ. Hồi nàng xuyên đến mới có 15 tuổi, mặt mũi chưa
trổ mã hoàn toàn, giờ đến 18, thì sánh bằng thiên tiên hạ phàm, ba lão già kia,
các ông cũng thật ưu đãi đứa nhỏ này a. Xuyên qua dù không được như người ta
khuấy động giang hồ, tròng ghẹo mĩ nam nhưng cái danh thiên hạ đệ nhất mĩ nhân
ít ra cũng hơn nhiều người.
“ Thượng Quan công tử, công tử đã qua được 2 đề thi của Ngọc
nhi, theo lí mà nói ngài sẽ trở thành phu quân của ta, nhưng ta phải nói trước
với ngài, ta sẽ không chung chồng với bất kì một ai, nếu ngài có ý định nạp
thêm thiếp thì tốt nhất không nên đưa ta về, nếu không ngài sẽ phải hối hận
đó.” Ngọc Linh Hương lấy khăn lau đi vết trà trên tay.
“ Dĩ nhiên là ta sẽ chỉ có một mình nàng, không nạp thêm bất
cứ một ai khác.” Thượng Quan Vũ Huyền nhợt nhạt cười, trong đáy mắt còn có một
chút lửa cháy khiến Ngọc Linh Hương tưởng mình nhìn lầm, ánh mắt hắn nhìn nàng,
tồn tại bá đạo và chiếm hữu, dường như rất giống với nam nhân tên Tịch Diễm
kia, chẳng lẽ Thượng Quan Vũ Huyền… Không thể nào, hắn chỉ muốn lợi dụng nàng
mà thôi.
“ Hảo.” Ngọc Linh Hương đưa tay nhận lấy khăn che mặt từ Tứ
nhi, nhẹ giọng nói:
“ Gọi Thủy nhi đi.”
“ Dạ, tiểu thư.”
Chưa đầy 10 giây sau, Vỹ Thủy đã bước vào.
“ Thủy nhi, ta đi rồi, muội phải quản lí công việc cho tốt.”
“ Vâng, thưa tiểu thư.” Vỹ Thủy nặng nhọc gật đầu, lần này
đi rồi, còn có thể an toàn trở lại hay không? Tiểu thư, cầu xin người đừng có
chuyện gì, nếu không Vỹ Thủy có chết xuống Hoàng tuyền cũng không có mặt mũi
nhìn lão gia. Hơn nữa…
Ngọc Linh Hương đeo khăn che mặt, ánh mắt cong lên như cười
nhìn Thượng Quan Vũ Huyền. Chúng ta nên kết thúc những ân oán này đi.
“ Thượng Quan công tử, có thể đi rồi.”
***
Tin tức Huyền vương gia có thể vượt qua 2 đề thi của Thiên hạ
đệ nhất mĩ nhân Ngọc cô nương, trở thành phu quân của nàng đã oanh động khắp Lục
quốc. Tại Vân Lạc quốc, hiển nhiên là đi ra đường tiện tay bắt lấy một người
cũng biết được. Quan viên trong triều hiện tại khi đang nghiêng về 2 phía, một
là Thái tử, hai là Cẩn vương, hiện tại đã có một bộ phận không nhỏ lén lút cầu
cạnh Huyền vương.
Đùa hay sao, Ngọc cô nương vừa có tiền vừa có quyền, một câu
nói của nàng có thể khiến cho phú hào một thương như Lăng gia trong vòng nửa
ngày suýt sạt nghiệp, thì nếu nàng có muốn phu quân nàng làm Hoàng đế cũng
không phải chuyện khó khăn. Chưa kể Huyền vương cũng là một trong những Hoàng tử
của Hoàng đế, theo lí mà nói hoàn toàn có quyền tiếp nhận ngôi Cửu ngũ, chỉ là
vấp phải một vấn đề nho nhỏ là chuyện Hoàng đế đã cấm Huyền vương không được
vào Kinh thành nửa bước, nhưng hiện tại hắn xuất hiện rồi, chứng tỏ bệnh tình
Hoàng đế đã cực kì nguy kịch.
Nhưng trật tự trị an của Kinh thành cũng đã được tứ sắc quản
lí rất tốt nên những tin tức không nên truyền thì dù là nửa chữ cũng không được
nhắc đến. Lan nhi chán đến phát ngán vì phải canh giữ Hoàng đế cứ im lìm trên
giường bệnh. Thái tử cũng đã đến hỏi nàng vài lần về vấn đề hợp tác nhưng chính
nàng cũng không hề biết Ngọc Linh Hương muốn làm gì nên chỉ đành nói chờ một thời
gian nữa.
Bên trong Bạch đình, một bộ trà cụ bằng tử sa được đặt trên
bàn. Ngọc Linh Hương đang chuyên tâm pha trà, dòng nước lấp lánh sóng sánh
trong li bạch ngọc. Tứ nhi nhìn nàng đến xuất thần, một lát sau mới để ý chim
thúy điểu đã đậu trên vai nàng. Đọc xong thư, Tứ nhi vận nội công biến tờ giấy
thành cho bụi, nhẹ nhàng đi đến bên tai Ngọc Linh Hương.
“ Tiểu thư, vương gia sau khi nhận được tin của Ảnh lập tức
rời khỏi vương phủ, có dặn lại cho Lan nhi, nếu tiểu thư có trở về thì cứ an ổn
ở Minh Nguyệt cư, mọi chuyện sắp kết thúc.”
Ngọc Linh Hương ngưng lại động tác khiến cho nước trong li
tràn ra ngoài. Mi tâm chau lại, rốt cuộc tin đã truyền đến là gì, khiến hắn có
thể ngay lập tức rời phủ.
Còn nữa, mọi chuyện sắp kết thúc ư?
Sắp kết thúc là gì ý gì đây?
“ Không biết có chuyện gì lại khiến Ngọc nhi của ta mặt mày
trầm tư như vậy?” Huyền vương một thân hắc bào dát tơ vàng tiến đến, thần thái
thanh sảng.
“ Người nói vậy là có ý gì?” Ngọc Linh Hương mỉm cười xoay
người, phong thái diễm lệ thanh tao không gì sánh được, không hề có một chút bất
ngờ.
“ Nàng không cần phải chau mày, bởi vì ta sẽ dần dần loại trừ
những gì cản đường ta, còn nàng, sẽ làm Mẫu nghi thiên hạ sánh vai cùng với Huyền
đế ta.” Hắn nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.
Ngọc Linh Hương không cười nghiêng mặt tránh đi:
“ Ngài có khả năng hậu cung ba nghìn độc sủng một chứ?” Mấy
ngày vừa qua nàng đã chậm rãi quan sát, cũng hiểu được tâm tính hắn. Hắn sẽ
không là một người chung thủy như lời hắn đã hứa, một khi là Hoàng đế thì chỉ sợ
con số không phải chỉ là ba nghìn.
Nhưng nàng sẽ không cho phép hắn lên ngôi.
“ Ta biết cái nàng cần là thứ gì, và ta cũng có thể cho
nàng.” Hắn không hề phiền lòng, nhẹ nhàng đưa tay đem mặt nàng trở lại nhìn hắn.
Ngọc Linh Hương cười lạnh. Nếu cái nàng cần là sự thất bại của
hắn thì hắn có cho không?
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.