Chương 6: Tĩnh Vương
Không biết đã bao lâu, hình như hai năm cũng đã qua đi. Gió
thu mơn man mùi hồng liên tinh khiết, nhẹ nhàng nhưng nồng đậm không nói lên lời.
Ngoài đường lúc nào cũng đông người qua lại. Kinh thành lại
là đại biểu của một nơi hồ ngôn loạn ngữ. Tin trên giời, tin dưới đất, tin vỉa
hè, tin dưa lê đều được tề tự rất đông đủ. Nhất là bây giờ, trong một khách điếm
bình thường….
Hắc y nam nhân cùng một đám người vừa ăn vừa nói chuyện.
“ Thế sự càng ngày càng khó lường. Lão tử nghe nói Ngọc cô
nương lại thành lập một phân đường nữa.”
“ Ngươi nói thật?” Những người bên cạnh thập phần ngạc
nhiên, kể cả những người khác cũng dỏng tai nghe ngóng.
Hắc y cầm bát rượu lên uống một hơi: “ Dĩ nhiên, ta lại lừa
các ngươi.”
Trong góc tối, một vị tiểu cô nương đích thị nhỏ nhắn, nhưng
dáng dấp lại mang phong phạm của một nữ nhân đã trưởng thành, khóe một bỗng nhếch
lên: “ Vậy không biết huynh đài đây có thể nói đó là gì hay không?”
Mọi người nhìn hết về phía thanh âm vang lên. Hóa ra chỉ là
một tiểu cô nương.
“ Tiểu cô nương, có lẽ ngươi nên về nhà học hỏi khuê phòng
đi, nếu phụ mẫu ngươi biết được thì chắc chắn không tốt.”
Cả đám người cười ầm lên. Tiểu cô nương chỉ cười nhạt không
nói, tao nhã cầm chén rượu lên nhấp thử. Quả là nữ nhi hồng, nhưng vẫn chưa phải
là loại thượng hạng.
“ Tiểu muội dĩ nhiên không biết nên mới phải vấn các đại ca,
chẳng lẽ không ai có thể giải đáp giùm ta?”
Được giai nhân khen lí nào không vui, hắc y nam nhân mở miệng:
“ Phân đường mới là Nhật Nguyệt báo.”
Phàm là nhân sĩ đều kinh ngạc. Không biết Nhật Nguyệt báo là
gì đây?
Họ tuy biết Vân Hương lâu, đệ nhất tửu lâu của kinh thành.
Đã là người, chắc chắn nếu có thể thì phải bước đến Vân Hương lâu ít nhất một lần.
Đó là bởi vì tuyệt phẩm mĩ vị, mĩ tửu khó quên, thức ăn của Vân Hương lâu cứ mỗi
tháng lại đổi mới một lần, nếu muốn còn có thể ăn thức ăn của các nước khác, và
quan trọng nhất đều ngon đến mức gây nghiện, còn rượu lại khiến cho người ta
say mê đến mất hồn. Có một câu nói mà người kinh thành không ai không biết, đó
là: “ Nếu mĩ vị đó không có ở Vân Hương lâu thì chắc chắn sẽ không bao giờ có
trên đời.”
Phong Vũ lâu, thanh lâu người người biết đến. Đã là nam
nhân, không một người nào có thể chê bai về Phong Vũ lâu. Bởi vì mĩ nhân trong
đây nhiều không đếm xuể, có mĩ nhân thanh cao diễm lệ, có mĩ nhân yếu đuối nhu
nhược, có mĩ nhân hào sảng cá tính. Tóm lại, tất cả đều diễm lệ vô song, còn là
kì tài thơ phú, âm luật, hoàn hảo không tì vết.
Thanh dược điếm, tất cả mọi nơi đều là dược thuốc, nhưng đặc
biệt hơn người ở chỗ thủ pháp chữa bệnh thập phần hoàn hảo. Có lẽ bình thường
ngươi đến một dược điếm sẽ phải uống thuốc rất khó uống cả tháng liền, nhưng nếu
đến Thanh dược điếm, có rất nhiều phương pháp trị liệu tùy khách nhân chọn lựa,
ví như: châm cứu, bấm huyệt, xoa bóp, giảm thiểu tối đa dược liệu…
Mĩ nhân y, có thể nói, thứ nhất, y phục của mĩ nhân y chắc
chắn sẽ làm ngươi trên cả hài lòng. Dù là yêu cầu khó đến đâu, mĩ nhân y cũng
có thể may được. Thứ hai là trang sức. Trang sức ở mĩ nhân y mỗi thứ chỉ có duy
nhất một cái nên chắc chắn sẽ không bị “ đụng hàng”. Ngoài ra tất cả đều được
làm công phu và tinh xảo tuyệt vời. Mĩ nhân y trở thành một thương hiệu nổi tiếng
trong kinh thành cũng do hai nguyên nhân trên.
Nghe nói, ai da, chỉ là nghe nói, bốn phân đường kia do cùng
một người đứng đằng sau tạo dựng. Người đó được gọi bằng một biệt danh: Ngọc cô
nương.
Tất cả những gì biết về nàng chỉ như bọt biển ngoài đại
dương, ngoại trừ việc là nữ nhân, không một ai nhận thức nàng: cao gầy, xinh đẹp,
xấu xí, già trẻ, blablabla…. Tất cả giống như một dấu hỏi chấm.
Chính vì vậy, Ngọc cô nương ngày càng nổi danh trong giới
giang hồ, bởi vì nếu có ai đắc tội với một trong bốn phân đường kia thì chắc chắn
nhẹ nhất là bị đánh cho “ xe lăn” suốt đời, nặng thì đi chầu ông bà. Quyền lực
lớn như vậy, ai không tò mò và kính sợ?
Nay khiến họ kinh ngạc không thôi là lại có một phân đường mới.
Nhật Nguyệt báo, thật khó hiểu.
“ Ngươi nói rõ hơn chút được không?”
Hắc y nam nhân cười hắc hắc ra chiều mọi việc đều biết hết,
vung vẩy hai tay:
“ Nhật Nguyệt báo chính là tổ chức thông tin tình báo, họ
thu thập thông tin sau đó xuất bản thành báo bán cho nhân khách muốn biết thông
tin.”
Mọi người “ ồ” ra một tiếng. Hóa ra là như vậy. Nhưng hình
thức này cũng rất mới mẻ, chắc chắn rất được hoan nghênh. Ngọc cô nương đúng là
một kì tài.
“ Ta còn nghe nói rằng, ngoài cho biết thông tin, trong tờ
báo Nhật Nguyệt còn có bảng xếp hạng thập đại mĩ nhân, thập đại cao thủ, thập đại
thần binh…. Rất đáng trông chờ.”
Tiểu cô nương lắng nghe mà như không lắng nghe, môi thoảng
qua một ý cười. Tiểu thư, ý tưởng của người quả thực là một hòn đá ném vào hồ
nước lặng, sức công phá ghê người. Đúng, tiểu cô nương khi nãy chính là Lan
nhi, nàng cố tình để lộ cho nam nhân kia biết được thông tin về Nhật Nguyệt báo
sau đó chờ có người đến tìm hiểu. Chỉ là, không biết người đó đã đến chưa?
Nếu nói Tuyết Diễm các là biểu trưng cho một vẻ đẹp thanh
tao mĩ lệ, yêu kiều quý phái, đủ làm lay động tất cả nhân thì phủ đệ của Cửu
vương gia Tĩnh vương Thượng Quan Vũ Hiên lại mang một ý vị khác.
Ngoài phủ là cổng sư tử, ba chữ Tĩnh vương đỏ tươi rồng bay
phượng múa phóng khoáng nổi bật trên nền vàng rực cho người ta một cảm giác rất
uy nghiêm. Đi vào trong lại cho một cảm giác khác hoàn toàn. Hoa viên lung linh
màu sắc, thác nước lấp lánh nhuộm một màu nắng vàng rực, hòn non bộ sừng sững một
bên, bên hồ váng vất những đóa hồng liên mới nở như những đốm lửa đỏ rực.
Thu Phong các.
Trong thư phòng, nam tử một thân trường bào bạch y tinh khiết,
một tay đặt lên thư án, tay chống cằm lơ đãng nhìn như không nhìn. Thanh âm trầm
trầm ổn định:
“ Dạ.”
Lập tức một hắc thân ảnh xuất ra, cung kính cúi đầu:
“ Có thuộc hạ.”
“ Điều tra được gì không?”
“ Bẩm vương gia, Ngọc cô nương quả thực rất thần bí, ngoài
những lâu chủ và các chủ, không ai có thể gặp mặt được nàng. Bất quá, thuộc hạ
vừa mới nghe được, Ngọc cô nương mới thành lập một phân đường mới: Nhật Nguyệt
báo.”
“ Nhật Nguyệt báo?”
Ám vệ tên Dạ kia lập tức giải thích:
“ Nhật Nguyệt báo thực ra là một phân đường thu thập tin tức
sau đó in thành một tập gọi là báo. Ngoài ra còn có nhiều hoạt động khác. Và
quan trọng hơn cả, ngoài, còn có một cơ sở ngầm mua bán thông tin là Trữ tin
các. Chỉ cần xuất ra nghìn lượng bạc thì dù tin tức gì cũng có thể tra ra.”
Bạch y nam tử khẽ nhíu mày, Nhật Nguyệt báo, Trữ tin các. Ngọc
cô nương kia rốt cuộc còn gây cho gắn bao nhiêu ngạc nhiên nữa.
Trong vòng hai năm, bốn phân đường kia trở thành những nơi
kinh thương buôn bán sầm uất nhất, và cũng bí ẩn nhất. Hắn cư nhiên biết thế lực
chống sau lưng chính là Ngọc cô nương nhưng lại không thể nào tra ra bất cứ tin
tức nào về nàng.
Giờ lại thêm tổ chức tin tức, quả là một nữ nhân có đầu óc
thông minh đến đáng sợ. Gần đây lại còn xuất hiện thêm Lam Nhạn, cung chủ Tuyết
Diễm các thần thần bí bí, chỉ trong một đêm đã lẻn vào phủ đệ nhất đại Bạch gia
lấy đi ngọc Diễm Hằng mà thần không biết quỷ không hay.
“ Còn Lam Nhạn?” Bạch y nam tử cầm cốc trà đã nguội lạnh từ
lâu đưa lên môi. Quả là trà lạnh có một ý vị khác.
“ Vương gia, Lam Nhạn cũng rất thần bí, Tuyết Diễm các ở sâu
trong rừng phong vùng phía nam. Ám vệ đi tra nhưng đến đó là mất dấu vì kết giới
và trận pháp xung quanh vô cùng hiểm độc, nếu không phải là nhân các chắc chắn
không vào được. Võ công nàng cao đến mức bọn họ chỉ dường như thấy một làn
sương lướt qua, sau đó không thấy thân ảnh.”
“ Rừng phong, phía nam….” Bạch y nam tử vân vê chiếc nhẫn
dương chi bạch ngọc. Hắn cũng từng đến đó hồi xưa cùng với nàng, nhưng giờ đây
cái gì cũng không còn…… Nàng từng một thân hồng y, phất phơ trong gió, khẽ ngân
nga những giai điệu hắn yêu đến tâm can liệt phế…….
“ Vương gia….” Dạ thấy chủ nhân dường như thất thần, nhỏ giọng
gọi.
“ Không có gì. Còn nàng ta?” Hắn đột nhiên nhớ đến nữ nhân
kia, thời hạn ba năm cũng đã tới.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.