Chương 32: Lễ Săn Bắn ( Hạ)
Nàng điều khiển ngựa chạy đến nửa vòng quanh đấu trường, sau
đó đưa tay ra sau lưng chống vào lưng ngựa, chân trái thúc vào bụng ngựa làm điểm
tựa, nhẹ nhàng hướng mũi chân phải lên phía trước đầu ngựa tạo thành một tư thế
giống như ưu nhã nằm trên nhuyễn tháp, một tay cầm dây cương giống như cầm cuốn
sách nhẹ nhàng đọc, tay kia đặt ra sau gáy giống như khẽ tựa đầu vào gối.
Tất cả mọi người phải cố gắng để mắt không rơi ra, nuốt một
ngụm nước bọt, có người còn tự đánh vào mặt mình, xác nhận là mình không mơ mới
hét lên:
“ Thật là kinh khủng, đó là tư thế có thể làm trên lưng ngựa
hay sao?”
“ Quá tuyệt vời!”
Lưu Như Tinh đang cầm cốc trà mà khi thấy vậy liền đánh rơi
“ choang” một tiếng vang vọng khắp sân đấu.
Nàng ta, cưỡi ngựa là như vậy?
Kĩ thuật của nàng tập suốt 10 năm trời mới có thể cong người
trên lưng ngựa. Vậy mà nàng ta, có thể tạo tư thế khó khăn đó dễ như uống một cốc
trà.
Nàng ta rốt cuộc có phải là thứ phế vật như lời đồn.
Nàng, đã thua hoàn toàn rồi.
Như Tinh cười khổ, muốn giễu cợt nàng ta, cuối cùng lại tự lấy
đá đập vào chân mình.
Đâu đó, trong lòng nàng, một cơn giận dữ cũng bùng lên.
Không, nàng không thể nhận thua. Không thắng được cưỡi ngựa, nàng không tin cầm
kì thư họa cũng thua nàng ta.
Thái hậu cùng Hoàng thượng nghiễm nhiên cũng kinh ngạc không
kém. Nhưng là Thái hậu thì càng thêm tán thưởng nàng, còn Hoàng thượng thì nhìn
nàng phức tạp cùng khó hiểu hiện hữu.
Mai nhi có thể dạy nữ nhi mình cưỡi ngựa hay sao?
Hay là Chính Viễn đã làm.
Ông ngửa mặt lên trời. Tuổi trẻ thanh niên không thể tránh
được bốc đồng. Sau này mỗi lần nhớ lại đều khiến tim can ông đau như đứt từng
khúc từng mảnh.
Nếu, được phép chọn lại.
Có lẽ, ông sẽ chúc nàng hạnh phúc. Mà không chọn cách cực
đoan như vậy.
Để đến lúc đó, chỉ cầu nàng nhìn một ánh mắt, nàng cũng
không cho!
Thái tử thì kinh ngạc không thôi. Nhị vương gia Vũ Ngọc thì
kinh điển hơn, miệng há hốc ra.
Lúc này, dường như có một vầng hào quang sáng chói bao quanh
lấy nàng, Thái tử thầm cảm thán.
Một nữ nhân tài giỏi đến bực ấy, lại không phải của hắn. Tại
sao nàng lại biểu hiện ra ngoài? Tâm hắn sẽ càng khổ sở hơn.
Vũ Hiên không mấy ngạc nhiên, chỉ nhìn nàng chăm chăm, sợ
nàng có thể bị hất tung khỏi lưng ngựa. Vừa nãy hắn không ngờ nàng lại dùng con
ngựa này, rõ ràng, nó có vấn đề, nhưng hắn không nói ra.
Lúc đó ngăn nàng lại, sẽ kinh động đến kẻ kia mất!
Dù kĩ thuật giữ thăng bằng của nàng rất tốt, nhưng là nếu đi
hai vòng, chắc chắn ngựa sẽ lồng lên. Mà Hắc mã này lại không thuần tính.
Huyền vương sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, lại lọt vào tầm mắt
của một nữ nhân. Khiến tâm nàng càng thêm hận Ngọc Linh Hương, nàng cắn răng đầy
hận ý nói:
“ Lâm Nguyệt Hương, ta nếu không giết ngươi, sẽ không làm
người.”
Ở trên một cây đại thụ, một bạch y nam nhân mâu quang mang
theo nhu tình nhìn theo bóng Ngọc Linh Hương. Dường như ánh sáng trong mắt hắn
đều dành cho nàng, yêu thương che chở đều hiện rõ ngoài mặt.
Một hắc y thị vệ bên cạnh hắn, nhìn hắn một lát, trong tâm
không khỏi do dự một chút nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng:
“ Vương gia, sao người không đến khán đài, vạn nhất bị phát
hiện sẽ nguy.”
Bạch y nam nhân hiển nhiên chính là Nhược vương, hắn mâu
quang vẫn đuổi theo nàng, chốc lát mới lên tiếng:
“ Ở dưới đó, ta sẽ không được tự do nhìn nàng.”
Hắc y nhìn Vũ Nhược cảm thán.
Vương gia dường như không phải là người trần. Mà chắc chắn
là người cõi tiên lạc phàm gian.
Hắn theo vương gia từ nhỏ, mang danh bảo vệ vương gia, gần
như là hình với bóng. Làm sao hắn không biết tính vương gia?
Mỗi một lần bị ngấm ngầm hạ độc, bị ám sát. Vương gia đều
không quan tâm.
Cuối cùng, đến một hôm, hắn đã không nhịn được mà hỏi vương
gia:
“ Vương gia, tại sao người phải đày đọa mình như vậy?”
Vương gia nhìn hắn một chút, sau đó quay mặt nhìn cành cây
đinh hương không có một bông hoa nào hết, thanh âm như ẩn như hiện:
“ Ta sống không phải để tranh đấu, còn có việc quan trọng
hơn, ta đang chờ hoa nở. Nàng đã nói, chỉ cần là đinh hương nở hoa màu trắng,
nàng sẽ xuất hiện.”
Hắn nhìn cây đinh hương không nói, nhưng cũng thầm nghĩ, cây
đinh hương này từ lúc chỉ là một cái mầm đến giờ vẫn chưa hề nở một bông hoa, tất
cả những người am hiểu nhất về chúng, cũng nói cây này sẽ không bao giờ nở hoa
vì lí do gì đó. Vương gia sẽ chờ đến lúc nào chứ?
Nhưng hắn gần như đã hoàn toàn đầu hàng, vì ngày nào, vương
gia cũng đi ra gốc cây ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, tận mắt thấy không có một
bông hoa nào nở, sau đó lẩm bẩm:
“ Đinh Hương, khi nào muội mới trở về? Huynh đã chờ rất lâu
rồi.”
Khiến nhiều lúc, hắn tưởng vương gia có bệnh trong người. Rồi
đến hôm nay hắn mới hiểu.
Thực ra.
Vương gia chính là chờ Tĩnh vương phi.
Vì đúng ngày nàng vào Tĩnh phủ, cũng là ngày cây đinh hương
kia nở một bông hoa màu trắng duy nhất.
Hôm đó, vương gia đã đứng rất lâu dưới gốc cây, khi một cánh
hoa nhẹ rơi xuống lòng bàn tay vương gia.
Hắn đã thấy.
Một giọt lệ rơi từ khóe mắt vương gia.
Trước giờ hắn chưa thấy vương gia khóc. Dù lúc khổ sở vì độc
phát ngài cũng chỉ cắn răng chịu đựng, đến mức môi bị bật máu.
Nhưng thế mà, lúc đó vương gia thật sự đã rơi lệ, thấm đẫm
vào cánh hoa bạch đinh hương, lúc đó, hắn tưởng như mình đã hoa mắt, vì cánh
hoa đó dường như tan ra thành nước.
Chỉ duy nhất một lần. Hắn đã nghe vương gia nói như vậy.
“ Chẳng lẽ thật sự là số mệnh hay sao?”
Vương gia cứ đứng như vậy suốt đêm, sương rơi xuống người
ngài cũng mặc. Hắn đứng cạnh vương gia, không có một lời khuyên, vì hắn biết,
dù hắn có khuyên vương gia cũng không chịu vào.
Nhưng, hắn không biết, nữ nhân kia thật có gì tốt, khiến
vương gia có thể sống chết vì nàng như vậy?
Vũ Nhược nhìn nàng, miệng ôn nhu cười. Nàng có thể cười vui
vẻ như vậy là tốt rồi. Hắn chỉ cần nàng hảo hảo sống.
Hắn đã thấy thỏa mãn. Cuộc sống không còn gì để tiếc nữa.
***
Ngọc Linh Hương thích thú điều khiển ngựa hơi nhướng người,
thanh thúy cười một tiếng vui vẻ khiến tất cả nhân dường như ngây dại, tưởng
như nàng không còn là người, mà giống như tiên nữ vậy, tỏa ra một hào quang
sáng rỡ, đẹp đẽ.
Tay không khỏi nhẹ nhàng điều chỉnh dây cương kéo dài ra một
chút, nàng khẽ nghiêng người, tay chống vào lưng ngựa hất tung mình lên tạo
thành một đường cong tuyệt sắc.
“ Có thể lộn nhào trên lưng ngựa hay sao?” Không biết ở đâu,
một thanh âm sửng sốt vang lên.
“ Thật sự là xinh đẹp mê người.”
Mọi người mắt há hốc nhìn nàng. Nguy hiểm như vậy, cũng có
thể làm hay sao? Nàng không phải là người nữa rồi.
Như Tinh lần này mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc.
Nàng ta, rốt cuộc, không chừa cho nàng một đường để lui hay sao? Lộn nhào trên
lưng ngựa, lại còn mĩ lệ sáng chói? Nàng
chưa từng gặp một nữ nhân nào dám đùa giỡn với tính mạng mình như vậy.
Đến khi nàng hoàn hồn lại, mắt nàng lại càng mở to hơn nữa.
Nàng ta, Lâm Nguyệt Hương, thực sự là nàng ta đang đứng trên
lưng ngựa. Một tay cầm dây cương kéo ngựa sang phải một chút, tránh góc quành.
Ngọc Linh Hương miệng cười mê hoặc, hai chân lợi dụng trọng
tâm nên có thể đứng vững trên lưng ngựa. Hôm nay, nàng muốn cho Lưu Như Tinh
kia phải hoàn toàn mất mặt, không thể nhìn ai.
Lúc đó, nàng đã để cho nàng ta một con đường, nhưng không chọn
thì đành chịu.
Vũ Hiên nhận thấy ngựa đã có vẻ thở dốc định hét lên một tiếng,
nhưng lúc đó đột nhiên lại có một viên đá nhằm hắn bay qua khiến hắn vội né
tránh, câu “ cẩn thận” vẫn tắc trong cổ họng.
Trên cây, hắc y nhân hỏi Vũ Nhược:
“ Vương gia không lo lắng hay sao?”
Hắn nghiêng đầu một chút nhìn nàng, khẽ khàng lên tiếng:
“ Không cần thiết, nàng đã có sự chuẩn bị.”
Hắn vừa dứt lời, hắc mã dưới chân Ngọc Linh Hương lập tức có
phản ứng, thở dốc phì phò, hai chân lồng người lên.
Linh Hương thấy vậy, nháy mắt âm trầm lại, hai chân hạ xuống
kẹp chặt vào bụng ngựa.
Hoàng thượng nhận thấy có biến, vội vàng hạ lệnh phân phó,
thanh âm lo lắng nhìn nàng:
“ Nhanh, giúp Tĩnh vương phi. Ngựa có vấn đề.”
Vũ Hiên thúc ngựa chạy ra ngoài, nhưng Thái tử còn nhanh hơn
hắn, nháy mắt đã chạy đến giữa sân, miệng hét to.
“ Hương nhi, mau nhảy xuống.”
Thái hậu cũng lo lắng, chạy ra khỏi chỗ nhưng bị Hoàng hậu
ngăn lại. Nên đành trở lại bực tức nói nếu Linh Hương có chuyện gì nhất định sẽ
lấy mạng bọn người này.
Binh lính thị vệ cũng chạy đến, nói to:
“ Vương phi hãy bình tĩnh một chút, kéo chặt dây cương đừng
buông, nhược không sẽ bị hất ra khỏi ngựa.”
Hồng y nữ nhân lặng yên nhìn cả người lẫn ngựa đang trong
tình trạng nguy hiểm. Đó là do ngươi không may, không thể trách ta được a. Tĩnh
vương phi.
Linh Hương chỉ cười trừ, dĩ nhiên là nàng phải bình tĩnh
thôi, vì biết trước rồi còn gì. Ngược lại, bọn hắn đang làm nàng loạn đầu đây.
Cần gì nhiều người vậy chứ.
Ánh mắt nàng vẫn tiêu diêu, cười nhẹ nhàng nhưng hành động lại
thập phần mạnh mẽ. Tay dùng lực kìm cương ngựa lại. Nhưng không hiểu vì sao,
con ngựa vẫn lồng lên, càng lúc càng mạnh mẽ, cố gắng hất nàng đi.
Nàng hơi khó hiểu, vừa nãy nàng nhìn móng ngựa, đã biết có
người cố tình ghim một mảnh sắt vào giữa, để đến một thời điểm, ngựa chạy lâu một
chút, mảnh sắt sẽ cứa vào, làm đau ngựa, dẫn đến lồng lộn, hất người ngồi trên
xuống.
Nàng không khỏi đưa mắt xem xét, nhìn kĩ lại.
Hắc mã đồng tử mở lớn, có những tia máu nổi lên kì dị, miệng
sùi bọt mép.
Rõ ràng những triệu chứng này là trúng độc!
Nàng kinh ngạc thốt lên. Lợn giống cũng gây thù chuốc oán
nhiều quá đi. Cứ thế này thì sớm muộn cũng đi chầu ông bà. Chẳng qua nàng mới “
nhân đạo” giúp hắn thêm một kẻ thù vào hôm qua thôi mà bây giờ cùng 1 con ngựa
cũng có đến 2 người ra tay.
Lát nữa, hắn mà đi săn, chắc cùng một lúc cũng có đến 10 mũi
tên nhắm hắn mà xông vô mất.
Chậc chậc, thế này thì kẻ thù của nàng phải lên đến trăm vạn
mất.
Vũ Hiên thấy nàng vẫn đang dùng dằng, hắc mã lại càng lúc
càng hung hăng hơn, không nhịn được vận khinh công bay đến. Trong đầu hắn chỉ
có một ý nghĩ hiện thời, nếu nàng có chuyện gì, hắn….. thật không dám tưởng tượng
nữa.
Cảm giác khó chịu, đau nhói từng hồi lan tỏa trong tim hắn.
Rất khổ sở.
Lúc nhìn Vũ Hiên bay đến, Thái tử chững lại một chút. Hắn cười
khổ. Cũng không có là gì của nàng, hắn việc gì phải quá khích như vậy? Nhưng
mà, cảm giác trong tâm khó chịu như vậy. Hắn không thể vờ như không biết.
Hắn như vậy, Vũ Nhược cũng như vậy. Dường như suốt kiếp chỉ
có thể như vậy thôi.
Đưa mắt dõi theo bóng nàng. Chỉ như vậy, không hơn, không
kém.
Duyên phận, là gì? Tại sao bọn họ lại bị vướng vào cái vòng
lẩn quẩn, suốt đời không có lối ra?
Gần như đã đến rất gần nàng, Vũ Hiên, đạp mạnh một chút hướng
lưng ngựa bay đến.
Hắn nhảy lên ngồi phía sau nàng, lực đạo cố nén ghìm cương
ngựa lại. Phút chốc, khiến cho tâm nàng cảm thấy bình yên, một thứ gì đó ấm áp
chậm rãi lan tỏa trong lòng.
Lúc này, Trữ vương mắt hơi lóe ra một tia tính toán, nhưng
sau đó cúi đầu che đi.
Cái gì cần đến cũng sẽ đến!
Ngay tức thì, một mũi tên từ phía đông xé gió bay đến.
Nhanh đến mức người ta cảm thấy ngỡ ngàng. Đầu tên một màu bạc
lấp lóe ánh sáng một mảnh lạnh lẽo, cứ rất nhanh, rất nhanh, lao đến chỗ hắn và
nàng!
Ngọc Linh Hương quay mặt ra, kinh hoảng nhìn mũi tên đó.
Vũ Nhược làm động tác như giơ tay cố nắm lấy cái gì đó.
Dù là ai, cũng chỉ có thể nghẹn họng nhìn theo, không thể thốt
lên bất cứ thanh âm nào.
Kể cả hốt hoảng, lo âu, hay sốt sắng! Vì sự việc này không
ai có thể lường trước được.
Cứ một mảnh im lặng. Im lặng đến vô tình.
Vũ Hiên tính lắc mình để tránh nhưng không hiểu sao chân hắn
đột nhiên không thể nhúc nhích, tê dại toàn phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi
tên lao đến. Chết tiệt, chắc chắn là hắn
đã bị hạ độc.
Hai tay hắn vô thức vươn ra ôm lấy nàng vào lòng.
Linh Hương ngỡ ngàng, môi thoáng hiện nụ cười.
Đột nhiên cảm giác thế giới thật nhỏ bé, chỉ thấy mình hắn
và nàng. Ước gì, thời gian lúc này đừng trôi, để sự ấm áp này cứ vĩnh viễn bên
nàng.
Hắn có thể tránh, nhưng lại lựa chọn che cho nàng. Riêng điều
này đã khiến nàng không thể bỏ mặc hắn.
Khẽ hất tay hắn ra, nàng hơi xoay người lại, bờ vai nhỏ bé
ôm lấy hắn! Giống như một hôm nào đó, một nữ nhân đã thay nam nhân kia lãnh một
mũi tên.
“ Phập!”
Mũi tên đâm thẳng vào ngực Ngọc Linh Hương, máu tuôn ra xối
xả, nhuộm đỏ bạch y trong suốt, nhuốm một màu tang thương.
“ Phốc!”
Miệng nàng cũng phun ra một ngụm máu, vấy lên áo và mặt Vũ
Hiên, nhưng hắn lại không hề có cảm giác!
Là ngỡ ngàng! Hay là bi thương!
Dường như là khi hầu hết tất cả mọi người đã tràn ra đấu trường,
hắn mới chợt sững lại. Cảnh tượng này, sao lại quen đến vậy? Sao lại khiến hắn
đau như tâm can bị xé thành ngàn mảnh.
Khóe mắt hắn rơi một giọt lệ, thấm vào huyết nàng, phương
dung rạng rỡ khẽ nở nụ cười, bàn tay nhuốm máu khẽ xoa vào mặt hắn:
“ Ngươi không sao, vậy là tốt rồi.”
Mi mắt mắt nàng từ từ khép lại, tay cũng buông thõng xuống.
Khiến cho nụ cười vừa rồi phảng phất như ẩn như hiện, dị thường
chói mắt cùng lấp lánh.
Lúc đó, hắn như phát điên, hét lên cuồng bạo như dã thú, mắt
như nhuộm huyết, từng tơ máu vằn đỏ lên căng ra, co rút thật mạnh.
Dữ tợn như ác quỷ.
Nhưng lại đau đớn đến không thể tưởng tượng!
“ Cứu nàng, bằng mọi giá phải cứu nàng!!!!!!!” Thanh âm hắn
cơ hồ như đứt nghẹn.
Trong không gian tĩnh lặng, mùi máu tanh phảng phất len lỏi………….
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.