Chương 31: Lễ Săn Bắn ( Trung.)
Linh Hương chạy đến bên cạnh Thái hậu an ủi bà, một tay vỗ
lưng giúp bà nhuận khí:
“ Hoàng tổ mẫu đừng tức giận. Là Hương nhi không tốt a. Sau
này Hương nhi sẽ không làm công chúa phải bận lòng.”
Thái hậu càng nhìn nàng lại càng ưa. Đúng là nữ nhi của người
kia. Nghĩ lại Vũ Trinh là cháu gái ruột mà một chút tốt tính cũng không có, bàn
tay nhăn nheo nhưng lại ấm áp vô cùng nhẹ nhàng cầm tay nàng.
“ Hương nhi của ta thật là lương thiện. Giam Vũ Trinh vào biệt
viện một tuần cho ai gia. Biết sám hối mới cho ra ngoài.”
Vũ Trinh nghe vậy tưởng như sét đánh giữa trời quang, điên
cuồng hét lên, nào còn vẻ ưu nhã, cao quý thường ngày của nàng.
“ Hoàng tổ mẫu, sao người có thể đối xử với Trinh nhi như vậy?
Nàng ta có gì hơn con chứ? Con mới là công chúa. Thân phận con mới là huyết mạch
hoàng gia!!!!!!!!!!”
Hoàng đế không chút lưu tình, kể cả đối với đứa con gái yêu
quý nhất. Hơn nữa, ánh mắt kia……..
Hoa lê mang vũ càng khiến ông không thể từ chối bất cứ điều
gì.
Giống nàng như vậy……….
“ Làm theo ý Thái hậu đi.”
Linh Hương lạnh lùng nhìn ánh mắt oán hận của Vũ Trinh chiếu
thẳng nàng.
Công công cùng cung nữ khó xử kéo tay nàng. Vũ Trinh vùng vằng
kéo ra, chỉ một mực nhìn Linh Hương.
Vũ Trinh nàng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nàng
sẽ khiến tiện nhân kia phải chịu gấp 10 lần nhưng nhục nhã nàng đã phải chịu
ngày hôm nay.
“ Bổn công chúa tự đi.”
Linh Hương bật cười.
Vẫn không biết khôn ra hay sao? Vậy thì sau này, nàng ta sẽ
khó sống a. Lần này nàng tha nhưng không có nghĩ là lần sau nàng vẫn bỏ qua.
Sự việc xảy ra khiến cho tất cả các thiên kim tiểu thư cùng
với quận chúa, phu nhân ngồi đây đều kinh hãi không thôi.
Rốt cuộc Tĩnh vương phi là người như thế nào mà khiến cho
Thái Hậu cùng Hoàng thượng đều bênh vực, còn thẳng tay trị tội Uẩn Châu công
chúa.
Không một chút nương tình.
Khuất sau lưng hoàng hậu, một nữ nhân mặc hồng y nhếch lên nụ
cười chua xót.
Tĩnh vương phi quả nhiên đủ cường đại. Nữ nhân như vậy,
chính xác là họa.
Giờ nàng cũng hiểu tại sao Chúa thượng muốn giết Tĩnh vương
đi.
Nhưng lòng nàng âm thầm ước nguyện. Mong là Chúa thượng sẽ
không gặp nàng ta.
Vì.
Nàng ta sáng chói như vậy. Giống như sao mai lấp lánh.
Dù là lạnh lùng như Chúa thượng, cũng sẽ động lòng.
Nàng ái hắn, nhưng dù một lần hắn cũng không nhìn đến nàng.
Vì vậy, nàng mới là Huyết Vân. Là mây nhẹ thoảng qua trong hắn
mà thôi.
Chỉ là Huyết Vân, mãi mãi không thể là Huyết Hương trong
lòng hắn, là giai nhân khuynh quốc khuynh thành trong bức họa.
“ Nhìn kìa! Thật là đẹp!”
“ Thật sự là tuyệt mĩ.”
Bất chợt một tiếng hô làm cả hồng y nữ nhân cùng Linh Hương
đều chú ý.
Nàng ngước mắt lên nhìn.
Giữa đấu trường.
Là thân ảnh một lam y nữ nhân cưỡi ngựa.
Phong thái tuyệt đẹp, còn có phần hùng dũng nhưng lại không
mất đi mềm mại phiêu vân.
Kĩ thuật rất tốt.
Bất chợt, nàng kia nhướng người một chút, tay cầm lấy dây
cương ghìm ngựa lại, cả người tạo thành một đường cong đẹp đẽ lấp lánh dưới ánh
nắng.
Lập tức, tất cả mọi người đều si ngốc ngước nhìn, ngay cả
Hoàng thượng đang giận dữ cũng có phần dịu đi, môi cũng vương nụ cười, tán thưởng
màn biểu diễn vừa rồi.
“ Thật là đẹp!”
Hoàng hậu hiển nhiên là rất vui vẻ nói:
“ Kĩ thuật của Tinh nhi tiến bộ rất nhiều.”
Thái hậu gật đầu, hiền hòa đáp lại:
“ Ừm, đứa trẻ này đúng là kì tài, để lát nữa tìm xem có người
nào thật thích hợp với nó không? Hôm nay rất nhiều vương tôn công tử a.”
Hoàng hậu kính cẩn đáp:
“ Dạ, tạ mẫu hậu quan tâm.”
Lam y nữ nhân nắm lấy dây cương dong duổi suốt một vòng
quang đấu trường, đột nhiên khi lướt qua trước mặt Vũ Hiên nhẹ nhàng nhếch môi
thành một vòng cung.
Mị nhãn như tơ, nhất tiếu khuynh thành.
Cuối cùng, khi đến gần khán đài, nàng mới nhảy xuống ngựa,
tiếp đất một cách mĩ lệ. Phương dung đỏ ửng lên vì thở dốc, nhưng vẫn hướng đến
Hoàng thượng yêu kiều nũng nịu:
“ Hoàng thượng, Tinh nhi biểu diễn mong ngài đừng sinh khí
a!”
Dường như không khí cứng nhắc ban nãy đã được màn biểu diễn
này giải tỏa, Hoàng thượng hòa nhã cười:
“ Tinh nhi con thật hiểu ý người khác a. Đem Tử ngọc Huyền
Nguyệt quốc tiến cống cho Tinh nhi.”
Nữ nhân kia hiển nhiên rất vui vẻ, thanh âm kiều mị hướng
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu:
“ Tinh nhi tạ ơn người.”
Linh Hương ngồi bên cạnh Thái hậu, khóe miệng dâng lên ý cười
mỉa mai. Tưởng là nhân vật xuất chúng nào, hóa ra chính là nữ nhân vừa nãy cùng
Thượng Quan Vũ Trinh cố ý khiêu khích nàng.
Nàng ta có tâm ý thâm sâu hay không nàng không cần biết,
nhưng là riêng việc làm người khác gặp họa mà mình vẫn mảy may thì đứng số 1 rồi
a. Nàng kéo nhẹ tay áo Thái hậu thanh âm ngọt ngào nói:
“ Hoàng Tổ mẫu a, nàng ta là ai vậy?” Ngón tay trắng mịn chỉ
thẳng vào nàng kia.
Thái hậu tươi cười nói với nàng:
“ Hương nhi a, nàng ấy chính là Lưu Như Tinh, con gái của
Lưu tướng quân, cũng là chất nữ của Hoàng hậu.”
Linh Hương cười cười, nhưng trong lòng thì đang suy tính, chất
nữ của Hoàng hậu thì hiển nhiên là lớn rồi. Lưu tướng quân nàng cũng từng nghe,
chinh chiến sa trường đã rất nhiều năm, Lưu Như Tinh biết cưỡi ngựa cũng là
chuyện thường, nhưng lí do gì mà nàng ta lại cố ý khiêu khích nàng?
Đơn thuần là coi thường giống như Vũ Trinh thôi sao?
Mới là chuyện lạ a.
Lưu Như Tinh cầm tử ngọc nhìn một chút, ưu nhã ngồi đến bên
cạnh Hoàng hậu, khác hẳn vẻ hùng dũng vừa rồi, nhẹ nhàng uyển chuyển nói:
“ Tinh nhi nghe nói Tĩnh vương phi cũng là một kì nữ, cưỡi
ngựa chỉ là chuyện thường, không biết người có thể cho Tinh nhi lĩnh giáo?”
Lời nàng vừa xuất ra khiến cho tất cả mọi người đều giật
mình.
Các thiên kim tiểu thư khác cùng phu nhân rỉ tai nhau này nọ
về thân phận Tĩnh vương phi, không hẹn mà gặp đều nhìn về phía Linh Hương.
Tuy vậy, cũng không ai nói hùa theo nàng, vì dư âm của chuyện
Uẩn Châu công chúa đã khiến bọn họ vừa tức nhưng cũng vừa tò mò về Linh Hương.
Ngọc Linh Hương cũng ngạc nhiên không kém, nàng ta nói chuyện
cũng không biết cân nhắc quá đi.
Nghe nói nàng là kì nữ? Không biết nàng ta nghe ở đâu hay cố
tình đơm đặt nhưng chắc chắn muốn nàng mất mặt phen này.
Tám phần là coi nàng như 1 tình địch, 2 phần còn lại, chắc
là do bị đột biến.
Thái hậu hơi mất tự nhiên nhìn nàng nói:
“ Hương nhi, con có biết cưỡi ngựa?”
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng hướng ánh mắt nhìn nàng tỏ
ý muốn nghe nên câu này không thể không trả lời.
Linh Hương nhẹ nhàng mỉm cười hướng Như Tinh, nhưng lại khiến
nàng ta rét run lên.
“ Không biết Tinh nhi cô nương nghe điều này ở đâu nữa?”
Lưu Như Tinh hơi mất giật mình nhưng ngay lập tức đã lấy lại
phong thái bình thường, một tay che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“ Tinh nhi là nghe những lời này từ nha hoàn trong phủ a. Bọn
chúng thường đi ra ngoài phủ nên cũng nghe được ít nhiều về vương phi.”
Linh Hương tán thưởng nhìn nàng. Xem xem a, nữ nhân Lưu Như
Tinh này có vẻ thông minh hơn Thượng Quan Vũ Trinh. Câu nào câu nấy đều hướng đến
người ta mà mỉa mai.
Nàng ta nói như vậy khác gì bảo nàng không biết liêm sỉ, thường
xuyên chường mặt ra ngoài đường để hạ nhân nhà nàng ta cũng biết.
Hoàng thượng hơi nghiêm mặt lại, hiển nhiên đã hiểu ý của
Như Tinh, chỉ có Thái hậu vẫn không hiểu, Hoàng hậu nhận ra sắc mặt Hoàng thượng
không tốt, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng nhưng nàng lại không để ý.
Ông đang định lên tiếng, thì Linh Hương đã mở miệng:
“ Tinh nhi cô nương thông tin nhanh nhẹn, ngay cả ta cũng biết
tường tận như vậy. Nếu ta nói ta cưỡi ngựa không giỏi lắm, chỉ biết một chút,
không thể sánh bằng cô nương, thì chắc là do cô nương đề cao ta quá. Hay là cô
nương lợi dụng ta để nâng cao mình?”
Mấy chữ cuối nàng cất cao giọng để nói, khiến cho tất cả mọi
người đều nghe rõ mồn một.
Lưu Như Tinh hơi ngẩn người, nhưng trong lòng thì muốn đem
Ngọc Linh Hương ra cắn xé hàng vạn lần. Đúng là “ không trộm được gà còn mất nắm
gạo”. Nàng cứ nghĩ nói vậy sẽ làm mất mặt nàng ta trước mặt mọi người, không ngờ
lại bị nàng ta khách chủ đảo ngược, chính mình trở thành kẻ bị động, làm một kẻ
tự cao, lấy người khác làm bàn đạp, mất mặt vạn lần so với kẻ không biết gì.
Nhưng đã đâm lao là phải theo lao, nàng không thể không nhắm
mắt làm liều. Cùng lắm là được ăn cả, ngã về không thôi chứ gì? Nàng không thể
bỏ qua cho nàng ta được.
Vì nàng ta không có gì hơn nàng.
“ Tĩnh vương phi, phải chăng có gì đó hiểu lầm. Nếu không,
người có thể cho Tinh nhi mở rộng tầm mắt, quả thực kĩ thuật của Tinh nhi cần
người chỉ bảo.”
Linh Hương lạnh lùng cười nhìn Như Tinh. Nàng đã để cho nàng
ta một bậc thanh đi xuống nhưng không biết đường để trèo.
Như vậy, đừng trách nàng độc ác. Làm mất hết danh tiếng nàng
ta.
Vì mười Như Tinh cũng không xứng làm đối thủ của nàng.
“ Hương nhi, con không cần phải………” Hoàng thượng nhìn Lưu
Như Tinh không vừa lòng hướng nàng.
Linh Hương đứng lên, cả gan cướp lời ông, mỉm cười thanh
thoát, như có vầng hào quang sáng bên người.
“ Phụ hoàng, nếu đó là ý muốn của Tinh nhi cô nương, Hương
nhi xin phụng bồi.”
Hoàng thượng nhìn nàng lặng đi, tưởng thấy như có một bóng
dáng khác, cũng mỉm cười diễm lệ như vậy, vô thức gật đầu mở miệng:
“ Được rồi.”
Linh Hương cúi người, tiêu sái quay đi, thân mình tản mát
khí chất thanh cao, nàng nhẹ nhàng từ trên bục đi xuống, phân phó thị vệ:
“ Mang đến cho bổn phi một con ngựa.”
Thị vệ cúi người vâng dạ rồi hướng chuồng ngựa đi đến.
Phía xa, Vũ Hiên thấy nàng đi xuống, vội vàng vẫy một thị vệ
khác tại khán đài đến. Tên kia vừa đến đã quỳ xuống, hắn phất tay hỏi nhanh:
“ Vương phi đang làm gì vậy?”
Thị vệ kia thật thà đáp:
“ Bẩm Tĩnh vương, vương phi chuẩn bị cưỡi ngựa ạ. A Cửu đã
đi lấy ngựa cho người.”
Câu nói này vừa vặn đến tai của đám nam nhân bên cạnh hắn.
Hiển nhiên Thái tử rất mẫn cảm với nàng, vội vàng mở miệng hỏi Vũ Hiên:
“ Hiên đệ, đệ muội biết cưỡi ngựa sao?”
Vũ Hiên mờ mịt nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nếu nàng
tỏ ra là người giỏi giang, chắc chắn sẽ làm mục tiêu nhắm tới, hơn nữa với giọng
điệu nàng nói với hắn hôm qua, hắn có thể chắc chắn, nàng cưỡi ngựa không chỉ
giỏi.
Trữ vương ngẫm nghĩ một chút, nhìn Cẩn vương không có phản ứng
mới mỉm cười sảng khoái:
“ Thái tử, trên đời có chuyện gì là không thể hết a. Cửu đệ
muội có thể nghĩ ra trò để tự mình chơi thì biết cưỡi ngựa cũng là bình thường.”
Huyền vương không nói, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chuồng
ngựa với vẻ âu lo.
Liệu, nàng có chuyện gì hay không?
Vũ Hiên trong tâm lo lắng không thôi, chỉ sợ nàng gặp phải
điều gì. Cứ nghĩ đến nàng bị thương, đột nhiên tâm hắn như co rút liên hồi.
Chẳng lẽ, là hắn thích nàng đi.
Không thể, hắn chỉ thích người kia.
Hồng y nữ nhân nhất vũ khuynh thành đoạt tâm hắn.
Linh Hương cảm giác có rất nhiều ánh mắt chòng chọc nhìn
nàng nhưng nàng không quan tâm. Ngày trước trong lúc học đại học cũng có học
qua cưỡi ngựa, nàng còn rất yêu môn thể thao này.
Vì nàng thích cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa, hưởng thụ
gió mát ngút ngàn. Cảm nhận được làn da như căng ra đón lấy tất cả thiên nhiên
trời đất.
Khiến nàng khoan khoái.
Và hơn cả, cũng làm vơi đi nỗi đau lớn nhất trong tim nàng.
Đợi một lúc, cuối cùng, thị vệ cũng đem đến một con ngựa đen
tuyền, nhưng lông lại có ánh xanh kì dị lạ thường.
Nàng đảo mắt một chút, quả thật là ngựa tốt. Thị vệ lại nghĩ
nàng sợ, nên mới nhanh chóng giải thích:
“ Vương phi yên tâm, đây chính là con ngựa của Tĩnh vương
gia, mọi lần ngài đều dùng con này, nhưng hôm nay không hiểu sao ngài nhìn một
lát liền lấy con khác nên tiểu nhân mới mang con này đến cho vương phi.”
Linh Hương nghe vậy càng xem xét kĩ hơn, đột nhiên có ánh nắng
lóe đến, khiến cho mắt nàng thoáng chốc mờ đi.
Nàng hoảng hốt nhìn lại, xác nhận mắt mình không bị phản xạ
nắng làm bị thương.
Nàng cuối cùng cũng hiểu. Miệng cười mỉa mai. Xem ra người
kia chọn hành động thật nhanh a. Nhưng nếu hắn đã mong muốn như vậy, nàng sẽ
cho hắn toại nguyện!
Linh Hương hướng đến khán đài cao giọng nói to:
“Tinh nhi cô nương, Lâm Nguyệt Hương bêu xấu.”
Dứt lời, nàng “ phốc” một tiếng, nhẹ nhàng phi người trên
lưng ngựa, bạch y bay lên phấp phới thanh thoát không nhiễm bụi trần.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.