Chương 9: Thành Thân (2)
Uyển các.
Tử Viên nhìn bộ giá y màu đỏ trong tay, rất bình thường,
trên cả bình thường, bình thường nhất trong các loại bình thường. Dù gì cũng là
một nhân vật tầm cỡ trâu bò trong giang hồ, vậy mà bây giờ gả đi lại có thể mặc
một bộ đồ nếu không muốn nói là xấu thậm tệ trong ngày chỉ một lần trong đời
người này.
Nàng thở dài, liếc về phía bàn trang điểm nhìn thân ảnh màu
trắng đang bôi vẽ loạn trên mặt.
“ Hương tỷ, tỷ đừng nói với ta là mặc cái thứ này trong ngày
hôm nay đấy, ta đã bảo Mỹ nhân y may cho tỷ một bộ giá y tuyệt thế, đẹp nhất thế
gian không ai có, kể cả quần áo phong chức hoàng hậu cũng không sánh được mà tỷ
lại muốn mặc.. cái thứ… giẻ lau này hay sao.” Tử Viên ho nhẹ.
“ Còn nữa, và tại sao tỷ dịch dung lại vẫn đẹp như vậy. Muốn
hắn hưu càng sớm càng tốt thì phải làm cho thật quỷ dị, xấu xí vào. Tốt nhất
dùng thử độc dược hủy dung có thể cải hoàn mới chế ấy.”
Ngọc Linh Hương đang bôi phấn lên mặt quay mặt ra. Tuy không
quá diễm lệ nhưng cũng được gọi là một mỹ nhân có khí chất thanh tao. Môi anh
đào khẽ mím lại: “ Tử Viên, mời ngươi nhắc lại gia chế thứ 34 của Tuyết Diễm
các.”
“ Lúc nào cũng phải bình thường, không gây chú ý đến người
khác.” Nhưng có liên quan gì đâu.
“ Bà cô của ta, nếu làm như ngươi thì sẽ càng khiến người ta
nghi ngờ hơn đó. Có con gái của một mĩ nhân khuynh quốc nào lại xấu thậm tệ như
vậy không? Theo ta lâu như vậy mà sao óc chẳng tăng thêm được nếp nhăn nào thế.”
Nàng quay người lại tiếp tục công việc.
Đúng lúc Tử Viên định phản bác lại, thì Lan nhi đã bê thau
nước vào.
“ Tử Viên, thực ra tiểu thư làm gì cũng có nguyên nhân,
ngươi không cần phải lo lắng. Bây giờ ta đi rồi, bảo Thu Cẩm quản lí Phong Vũ
lâu luôn đi, dù gì bây giờ Nam Phong các cũng nhiều người.”
Tử Viên giơ tay lên: “ Được rồi. Ta chỉ hơi lo lắng thôi. Thực
ra Thượng Quan Vũ Hiên cũng không phải là một tay vừa đâu, ta tra suốt 1 năm trời
cũng không thể tra ra được quá khứ của hắn từ 19 tuổi trở lại, còn từ 19 tuổi,
hắn cà lơ phất phơ không đi hoàng cung giải quyết sự vụ, đánh giặc thì cũng là
đi kĩ viện, v.. v… Kết lại một câu: cực kì bí ẩn.”
Ngọc Linh Hương tiếp tục thoa phấn: “ Lịch sử tình trường?”
Tử Viên cầm tách trà lên uống một ngụm cho bớt khô cổ, ngáp
ngáp: “ À, thị thiếp hầu hết là thuộc thanh lâu, chỉ có hai trắc phi là dòng
dõi quyền quý. Người đắc sủng nhất bây giờ là Lâm Thư Uyển, con gái của Lâm Ngọc
tướng quân, hình như ngày xưa hắn là yêu cô chị Lâm Thư Vân, nhưng mà chả biết
chết hay mất tích rồi.”
Lan nhi huýt một tiếng sáo: “ Tiêu biểu cho loài lợn giống?”
Ngọc Linh Hương giơ tay khen ngợi: “ Đúng là trợ lí mẫn cán
của ta. Không sai, chính cái ta mong là hắn yêu người khác càng sâu đậm càng tốt.”
Nàng là dùng chiêu “ Bọ ngựa rình ve sầu hoàng tước phía sau.” Cố tình phá Lâm
Thư Uyển kia khiến cho ả phải hất nàng ra khỏi vương phủ càng nhanh càng tốt.
Mà rời đi, chuẩn là cái nàng mong muốn.
“ Tỷ dù gì cũng cẩn thận. Lâm Ngọc là một kẻ có dã tâm cùng
đầu óc quá cơ mưu nên Lâm Thư Uyển cũng không thuộc hạng vừa.”
Ngọc Linh Hương phất tay ngắt lời Tử Viên: “ Yên tâm, những
thứ trò tranh sủng này ta biết đến từng chân tơ kẽ tóc, muội tưởng ba năm nay
ta đi khắp nơi cứu người tiện thể ăn trộm không thấy gì hay sao? Nếu Lâm Thư Uyển
là trâu bò thì tỷ tỷ của muội chính là tê giác đó. Mau giúp ta mặc áo.”
Lan nhi chạy đến khoác giá y vào người Ngọc Linh Hương nàng
tiếp lời: “ Nếu Lâm Thư Uyển hạ độc, yên tâm ta cho nàng sống không bằng chết,
độc của ta nếu không phải là thần y thì không thể giải.”
“ Cốc cốc.”
“ Tiểu thư, người vương phủ đã đến rồi.” Ngô quản gia nhẹ giọng
báo.
“ Đã biết. Ngô thúc mau đưa tất cả gia đinh và nha hoàn tập
trung ở trước cửa Uyển các.”
Một khắc sau, Ngọc Linh Hương bước ra cùng Lan nhi, còn Tử
Viên đã quay trở lại Tuyết Diễm các làm việc. Nàng để mặt đã dịch dung nói:
“ Các ngươi theo Lâm gia đã lâu. Bây giờ ta không còn ở đây
nữa, các người có thể trở về quê quán. Mỗi người sẽ được phát hai mươi lạng bạc
mưu sinh.”
Tất cả gia nhân nghe vậy liền ồ lên vui mừng. Hai mươi lạng
bạc quả thực là rất lớn so với họ, chưa kể thường ngày làm việc Lâm gia cũng
không hề ki kiệt tiền lương. Tất cả cùng rưng rưng nước mắt quỳ xuống: “ Tạ ơn
tiểu thư.”
“ Không có gì. Hôm nay là ngày ta xuất giá, không nên có nước
mắt.”
Lan nhi thuận thế đem khăn hỉ phủ lên đầu nàng, vừa vặn bà mối
tiến vào trong.
“ Ai da, tân nương đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao. Giờ lành sắp
đến rồi, kiệu hoa cùng đã chờ ở kia. Nhanh lên thôi.”
Ngọc Linh Hương cười cười, cho gia nhân nhìn lại mặt nàng chỉ
để ghi vào trí nhớ của họ, nếu sau này có người điều tra về nàng thì cũng không
liên quan gì đến Tuyết Diễm các. Tôn chỉ của nàng luôn là “ hành động cẩn thận,
chắc chắn, không có một kẽ hở chui ra.”
Càng tiến ra khỏi phủ, tiếng kèn càng rõ làm cho Ngọc Linh
Hương cảm thấy nhức đầu, sao thành thân ở cổ đại lại khổ sở như vậy chứ. Giời
nóng mặc mấy lớp quần áo đã khổ lắm rồi bây giờ lại chịu tra tấn bởi cái tiếng
kèn đám ma này không khéo nàng xỉu luôn.
Bà mối từ đầu đến cuối cười cười nói nói vung vẩy tay chân:
“ Khéo, cẩn thận bậc cửa. Kiệu hoa ở trước mặt rồi.”
Lan nhi ngó quanh quất. Đáng lẽ phải có chứ, sao lại không
thấy được. Chẳng lẽ mắt nàng có vấn đề? Nhưng nhìn đoàn người dài thế kia thực
sự là không có tân lang?
“ Tiểu thư, không thấy tân lang.” Lan nhi nhẹ giọng.
“ Không thấy hắn?”
Chẳng lẽ nàng lại có một lễ cưới chỉ có cô dâu mà không có
chú rể?
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.