Chương 14: Xem Kịch (1)
Lúc Ngọc Linh Hương trở về thì Lan nhi đã thức dậy từ lâu.
Nàng cung kính nói:
“ Tiểu thư, hôm qua vương gia có cho người sang báo ngài có
việc gấp không thể sang đây.”
Ngọc Linh Hương nhìn lên bàn thức ăn trước mắt liền ngồi xuống,
đang cầm chiếc bánh bao nghe Lan nhi nói liền cười rộ lên như hoa đào, sóng mắt
lưu chuyển.
“ Hừm, căn bản là không thể đến, nốc từng đó phệ cốt tán thì
đến hôm nay đứng dậy cũng khó, chưa kể còn bị xuân dược hành hạ. Cho hắn chết,
bản cô nương đỡ phiền.”
Lan nhi cũng cười phụ họa, nói thật chiêu này quá thâm nho,
chỉ có tiểu thư ranh ma của nàng mới có thể nghĩ ra được. Nếu đánh hắn, có lẽ hắn
không sờn, độc phát thì nghi ngờ hắn có thuốc giải, nhưng xuân dược thì chỉ có
thể dùng nữ nhân, mà không có sức thì làm gì được, nếm mùi vị này cực kì thống
khổ a?
Ngọc Linh Hương căn bản không quan tâm, lặng lẽ dùng thức
ăn, mà ăn lại rất ngon miệng, mặc dù thức ăn vương phủ chẳng bằng 1/10 thức ăn
nàng vẫn dùng nhưng hôm nay tâm tình tốt thì dĩ nhiên cái gì cũng thấy đẹp, thấy
ngon.
Ăn xong, Lan nhi đem khăn đến trước mặt nàng giúp nàng lau
miệng.
“ Lan nhi thay quần áo a. Bây giờ đến Thu Phong các xem kịch
hay.”
Lan nhi nhanh nhẹn thay cho nàng một bộ bạch y thuần khiết,
lại trang điểm hết sức xinh đẹp. Mặc dù không có dung mạo tuyệt luân, nhưng lại
có một khí chất thanh nhã, cao quý không nói lên lời. Ngọc Linh Hương tự ngắm
mình trong gương, dung mạo như vầy làm vương phi của hắn cũng không có gì quá
đáng. Còn dung mạo thực sự của nàng a, nam nhân như hắn thì mơ đi. ( Diễm:
Haizzzzzzzz…..thế mà về sau tỷ vẫn chọn hắn.)
Lan nhi chợt nhớ ra: “ Tiểu thư, người là vương phi dĩ nhiên
là những trắc phi kia của hắn phải đến chỗ nàng dâng trà?”
Ngọc Linh Hương cười mỉa: “ Haizz, các nàng nghĩ ta sẽ không
cho được lợi lộc gì nên chắc chắn có tâm khinh thường, chỉ sợ bây giờ đang cũng
Lâm Thư Uyển bàn kế đối phó lật đổ ta. Thượng Quan Vũ Hiên kia cũng muốn hưu ta
nhưng không có lí do gì nên chắc chắn mắt nhắm mắt mở để cho các nàng hãm hại
ta. Ta chỉ cần thuận thế đẩy thuyền giúp bọn họ nhanh chóng hoàn thành “ sự vụ”
thôi.”
Lan nhi vái nàng hai tay. Tiểu thư của nàng rõ ràng quá
thông minh, bảo sao trong vòng có vài năm liền phát triển Lâm gia đến mức không
thể tưởng tượng, còn cho ra đời hẳn một môn phái không ai dám chung đụng.
Chủ tử ra ngoài, không có lấy một nha hoàn, nhìn lại tấm biển
mới biết hóa ra đây chính là Lãnh Đạm cư. Những nữ nhân thất sủng sẽ được đưa
vào đây, không có nha hoàn hầu hạ mà phải tự mình làm việc, nói chính xác thì hắn
chỉ cấp cho nàng chỗ ăn ngủ, không khác nuôi một con chó là mấy.
Lan nhi hừ lạnh, trên giang hồ, địa vị tiểu thư cao như vậy
mà lại bị một tên vương gia cỏn con khi dễ, thật tức chết nàng. Nàng đang cảm
thấy bực tại sao hôm qua không cho gấp đôi thuốc lên cho hắn bảy ngày không thể
xuống giường.
Ngọc Linh Hương không thèm để ý các nha hoàn thấy nàng cũng
không chịu hành lễ, bởi vì chỉ lát nữa thôi, chủ tử của bọn hắn sẽ làm gương
cho bọn hắn.
Đến Thu Phong các, nhìn rõ hai cảnh vệ đứng trước có ý “
không cho xông vào”. Nàng liền phất tay một cái, Lan nhi hiểu ý ra đứng trước,
lập tức hai thanh kiếm xòe ra phát thành hình chữ thập chắn trước mặt nàng. Rất
nhanh Lan nhi lớn tiếng:
“ To gan, ngay cả vương phi cũng dám cản đường.”
Hai thị vệ mặt mày không đổi, không xiểm nịnh, cũng không
khiếp sợ lãnh âm:
“ Thị, vương phi, trước giờ không ai có thể vào đây ngoại trừ
vương gia hoặc vương gia có lệnh.”
Ngọc Linh Hương thổi móng tay phù phù, biết ngay là kiểu gì
cũng nói như thế nhưng căn bản nàng không có thờ gian để đôi co với bọn chúng,
ok? Trước giờ không có nơi nào nàng muốn mà không thể vào, tại sao cứ ép nàng
phải đi vào con đường phi chính nghĩa hay còn gọi là bạo lực vậy? Quá đáng nha.
“ Bản phi dĩ nhiên biết, nhưng ta vào vấn an vương gia là lẽ
luân thường. Chẳng lẽ hai cái thị vệ nho nhỏ các ngươi ngăn được ta? Hay là, một
vương phi không được sủng như ta không xứng để các ngươi đặt vào mắt?”
Hai thị vệ nhìn nhau khó xử. Bọn hắn là không thể không làm
theo quy định, vì lệnh vương gia trước giờ chỉ cho phép Uyển trắc phi có thể bước
vào, giờ xác thực cũng một phần xem thường nàng, nhưng không ngờ một nữ nhân lại
có thể có khí chất hùng hồn như vậy? Nàng khôn khéo thông minh, biết nắm vào chỗ
yếu để bắt thóp người khác, chỉ sợ ngay cả vương gia cũng khó kiềm chế. Suy
nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là nhường đường cho nàng.
“ Thỉnh, vương phi.”
Lan nhi huýt một tiếng sáo, vẫn là tiểu thư cường đại a?
Hưm, nàng cũng thích hòa bình, không có bom lửa chiến tranh, đi theo tiểu thư
cũng học được kha khá thứ, nhất là tính cách bất cần đời, xem mọi người như củ
khoai lang.
Trong mắt nàng, tiểu thư là thiên tiên chuyển kiếp, à, giờ
còn thêm nhị tiểu thư nữa, còn tất cả những người khác, chỉ là động vật biết ăn
ngủ nhưng không biết suy nghĩ. ( Diễm: hoan hô, ta ủng hộ cách nhìn của Lan tỷ.
~ Lan nhi: dĩ nhiên, ta là ai. Há há há.)
Ngọc Linh Hương tiêu sái tiến vào, bạch y thanh khiết lấp
lánh, khiến cho nàng không hề mất đi vẻ mỹ lệ lại thêm ý vị thanh cao. Nha hoàn
đứng ngoài tuy một mặt khinh thường nàng nhưng vẫn có lễ:
“ Thỉnh an vương phi.” Một mặt nói, nhưng lại không có một
ai quỳ xuống, thậm chí cúi đầu cũng không.
Ngọc Linh Hương cười nhẹ liếc Lan nhi vân đạm phong khinh.
Lan nhi hiểu ý, hà hơi vào bàn tay xoa xoa, ngay sau đó một đạo âm thanh vang
lên:
“ Bốp!”
Liền một lúc năm hồng y nha hoàn đồng loạt ngã xuống đất,
bên má bị đánh một màu đỏ sậm, khóe miệng các nàng có chút rỉ máu. Lan nhi thổi
thổi hơi tay lãnh đạm cười đứng về phía sau. Năm nha hoàn nhìn nàng căm hận hét
to:
“ Ngươi đánh ta?”
Ngọc Linh Hương hơi lắc lắc đầu, nha hoàn y như chủ tử a,
ngông cuồng hết biết, không coi ai ra gì, đáng tiếc cho các nàng chọn nhầm người
để chơi. Đáy mắt lộ một tia âm ngoan cười cợt nói:
“ Sao, chẳng lẽ ta không thể dạy dỗ các ngươi?”
Một hồng y trong số đó cười đến khinh miệt nhìn nàng. Tất cả
thiếp thất của vương gia ai ai muốn đến đây cũng đều phải nịnh nọt ả, ngay cả
Uyển trắc phi cũng có thái độ hòa nhã mà nàng ta, chỉ là một vương phi thất sủng
lại dám để cho nha hoàn đánh nàng:
“ Ngươi nghĩ ngươi là ai? Thất sủng cũng đòi lên mặt. Ở đây,
nữ chủ mới chính là Uyển trắc phi, còn ngươi, vương phi chỉ là danh nghĩa
thôi.”
Cuồng vọng a. Bất quá nàng vẫn còn muốn chơi tiếp, Lan nhi
hiểu ý bèn đợi cho năm nữ nhân đã đứng thẳng dậy liền một bạt tai, đối hướng má
còn lại. Ngọc Linh Hương mỉm cười, hai bên cân rồi a, nàng rất tốt, hôm nay các
nàng ra ngoài liền không cần thoa phấn.
“ Thất sủng nhưng bản phi vẫn là vương phi, ngươi một nha
hoàn nho nhỏ, ta muốn các ngươi chết liền không có đường sống. Không tin thì thử
xem.”
Hồng y nha hoàn bị đánh đau, mắt đầy hận ý nhưng nghe nàng
nói vậy liền cười như điên. Nàng là ai a? Thiếp thân nha hoàn của vương gia, lẽ
nào hắn vì một vương phi thất sủng liền giết nàng.
“ Chỉ sợ người chết liền là ngươi.”
“ Được.”
Hai bên vừa “ thỏa thuận” xong, liền có một nữ nhân mặt mày
thanh tú, ánh mắt một tầng lạnh lẽo bao phủ, dù mặc trang phục nha hoàn nhưng
khí chất của nàng liền như một tiểu thư gia thế, đoán 200% chính là thuộc hạ cấp
cao của tên kia a. Nàng ta mở miệng:
“ Vương phi, vương gia không khỏe, liền mời ngài trở về Lãnh
Đạm cư.”
Ngọc Linh Hương nàng là ai? Làm sao vì không khí đột nhiên bị
hạ xuống mà làm theo ý nàng ta. Ha, không khỏe, dĩ nhiên, hắn mà khỏe thì thuốc
của nàng có vấn đề chắc. Bây giờ mà xuống giường được là giỏi a.
“ Cô nương, thân làm vương phi dĩ nhiên phải chăm lo cho
vương gia, ngươi nên để ta vào thì hơn.”
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.