Chương 13: Đau Đầu
Ngọc Linh Hương cùng Phượng Diên Hồng nhẹ nhàng lướt qua
hàng loạt mê trận cùng bẫy xà. Thực ra Tuyết Diễm các ở sâu trong rừng phong một
phần cũng là do nàng thấy màu đỏ của lá phong rất đẹp, trông cực kì thơ mộng mặc
dù chỉ có nữ nhân mà không có nam nhân, trông thì vậy nhưng vào rồi mới nếm thử
địa ngục trần gian. Chỉ có một từ để hình dung: Thảm. Vì vậy Phượng Diên Hồng
cũng phải cực kì khó khăn mới vào được. Nàng ai oán lên tiếng:
“ Hương tỷ, ta nói thật chứ, 81 cái mê hượng trận pháp này quả
đủ làm người ta sống không được, chết không xong. Phá xong một trận cứ như qua
được một tầng địa ngục.” Cũng tại nàng chỉ chăm chăm học bì kíp “ ăn trộm” mà
không lo học võ công, thành ra nếu là cao thủ hạng nhất mới miễn cưỡng phá được
một nửa, nếu là đệ nhất giang hồ hoạ chăng mới có thể đi vào, còn nàng thì bị
loại ngay từ vòng gửi xe. Cao thủ chưa chắc đã tinh thông y thuật, còn Hương tỷ
của nàng chắc chắn là quái nhân. Đánh đấm cũng tài, dùng độc miễn chê, không biết
công phu diễn kịch sẽ thế nào đây?
Ngọc Linh Hương cười khẽ:
“ Hồng nhi, ngươi chẳng lẽ không hiểu quy luật người phạm
ta, ta phạm người hay sao? Ta mặc dù không phải người tốt nhưng cũng chẳng mấy
khi tự tay giết người, đó là do họ tự tìm chết thôi. Mà ngươi yên tâm, nếu lỡ
may không giải được, ngươi không chết quá khó coi đâu, đây toàn là thứ độc ta
khổ công điều chế, chạm vào người là thành tro bụi luôn”
Phượng Diên Hồng hai mắt trợn trắng như cá chết trôi. Trời đất,
may mà nàng không hề tắc tội gì quá đáng với Ngọc Linh Hương, nếu không, liếc
nhìn bụi bẩn dưới đất, biết đâu nàng cũng cùng nằm xuống với chúng, bay bay
theo gió…………. nàng rùng mình.
Ngọc Linh Hương cười ha hả: “ Được rồi, yên tâm đi, ta nào độc
ác vậy, nói giải dễ thực ra cũng không dễ, nói khó cũng chẳng khó, để ý kĩ một
chút sẽ thấy, làn mê hương này tồn tại thực chất là do tự nhiên, đó cũng là đặc
điểm riêng của Tuyết Diễm các, nhân các hàng tháng đều được ta phát độc dược
cho uống, toàn thân kịch độc hơn cả nọc độc rắn hổ mang nên tự nhiên sẽ không
có phản ứng với loại độc dược thông thường này, ngửi độc như ngửi sương mù buổi
sớm thôi. Còn ngươi, chưa nếm độc bao giờ nên ta sẽ cho ngươi uống hồng tuyết
linh đan.” Nói rồi ném cho nàng một viên thuốc.
Phượng Diên Hồng nhìn viên thuốc trong tay, oa, có điểm lạ,
màu đỏ rất đẹp, không lẽ… “ Hương tỷ, linh đan này…. có phải tỷ dùng máu để luyện
hay không?”
Ngọc Linh Hương ngã gãy đầu, nàng ngay lập tức đạp cho nàng
ta hai phát:
“ Đồ ngốc, ngươi ăn bã đậu hay sao mà ngu quá vậy? Tỷ tỷ
ngươi chẳng lẽ biến thái vậy? Cái này làm từ tuyết và 108 loại linh dược chỉ có
trong Tuyết Diễm các thôi.”
“ Tuyết ư?”
“ Vâng, thưa mẹ của con, chỉ có nhân các mới biết hàng tháng
cứ ngày 15 sẽ có hồng mai tuyết rơi. Không phải tuyết bình thường đâu, mà là
tuyết có màu đỏ ấy, đồ hiếm đấy, đảm bảo trên Trái đất này không có nơi thứ hai
như nơi đây đâu.”
“ Ách, tỷ nói thật?” Phượng Diên Hồng trong đầu xuất hiện
hàng ngàn dấu hỏi chấm.
“ Ngày 15 thì biết. Không dông dài nữa, hiện giờ có sự,
nhanh chóng vào trong.”
Viên Tâm đường.
Ngọc Linh Hương cùng Phượng Diên Hồng nhảy vào trong ngay lập
tức nhìn thấy thân ảnh Liễu Tử Viên đang nhàn nhã uống trà.
“ Viên nhi, có chuyện gì?”
Liễu Tử Viên gật đầu, liếc nhìn Phượng Diên Hồng bên cạnh: “
Ai?”
“ Đồng hương của tỷ tỷ ngươi, hiện giờ Nhị cô nương.”
Nàng liền nhận ra vấn đề, tỷ tỷ của nàng cũng từng nói, nàng
đến từ một thế giới rất xa, nên có những hành động kì cục + kinh thiên địa thế
+ suy nghĩ dở hơi và vớ vẩn.
“ Nàng là Hồng Yến, Phượng Diên Hồng.”
“ Tử Viên có lễ Hồng tỷ.” Nàng cúi đầu.
Phượng Diên Hồng thấy vậy lập tức xua tay: “ Làm ơn, đừng có
cúi đầu, nhất là quỳ lạy nữa, ta tổn thọ chết. Người cổ đại các ngươi động một
tí là lại quỳ, bộ muốn ta sống đến 30 tuổi rồi Văn Điển luôn hả?”
Tử Viên khẽ cười, đúng là tri kỉ của tỷ tỷ, cách nói chuyện
cũng giống hệt nhau, nhất là thân phận của nàng, Hồng Yến, đệ nhất thần thâu,
quá đúng nghề ăn trộm đồ cổ. Nhưng thôi, vào vấn đề chính.
“ Có ba chuyện cần tỷ giải quyết.”
“ Nói.” Ngọc Linh Hương bốc một chiếc bánh quy đặc chế hiệu
con voi mà nàng chính là tác giả bỏ vào miệng.
“ Thứ nhất, giang hồ đại hạ giá, nhầm, giang hồ mời tỷ đến dự
buổi concert chọn võ lâm minh chủ.”
Phượng Hồng Diên bò ra mà cười, đúng là dưới trướng Hương tỷ
cũng thật sự không có ai được bình thường, người cổ đại cũng biết nói concert (
buổi hòa nhạc), đã vậy lại còn gọi buổi tranh đấu võ lâm minh chủ là hòa nhạc mới
đáng sợ.
Ngọc Linh Hương cầm chùm nho:
“ Thế thì có gì đâu?”
“ Vấn đề là họ mời cả Ngọc cô nương lẫn Lam Nhạn.”
“ Tốt thôi, Lam Nhạn do muội dịch dung, Ngọc cô nương do
Phiêu Linh tái chế.”
Tử Viên chán nản, có chủ tịch tập đoàn nào lại lười đến mức
mà thân phận của mình cũng bắt người khác đi thay.
“ Thứ hai, hiện tại mỹ nhân y tiêu thụ quá mức vượt chỉ tiêu
quy định một tháng 10 ngàn bộ, người thiết kế có mấy người nghỉ sinh nở, cho
nên, mời tỷ hãy hoàn thành 100 bản thiết kế trong vòng hai ngày, cả y phục lẫn
trang sức.”
Ngọc Linh Hương bắn hột nho ra ngoài: “ Bộ muội định giết ta
hay sao, hai ngày, 100 bản thiết kế. Hức, sao số tôi lại khổ như vậy, muội muội
cũng bắt nạt.”
“ Tỷ im đi, ngày xưa tỷ lừa ta lên chức phó các chủ, toàn bộ
sự vụ đều do ta giải quyết, còn tỷ chỉ ngồi mát ăn bát vàng, mỗi ngày ngủ đến
khi gà gáy đã quá 1 canh giờ, còn ta 1 ngày ngủ được 6 tiếng. Tỷ ngược đãi lao
động.”
“ Được rồi.” Hai ngày nữa khổ rồi đây. Sau này nàng phải
chăm tìm thêm lao động vậy.
“ Thế tứ sắc đâu?”
“ Vỹ Thủy hiện tại đang quản lí Nam Phong các, buôn bán Trữ
tin các. Ngữ Lâm đang giải quyết chuyện Vô Tình môn, hình như bên đó môn chủ
Lãnh Vô Tình đang có ý định “ thôn tính” chúng ta. Thư Nguyệt thì vùi đầu vào sự
vụ buôn bán đến mức điên đảo. Ngân Phong thì thời kì khủng hoảng tiền mãn kinh
vì số người đến tìm giết người thuê quá nhiều. Đã vậy lại còn toàn những người
có tiếng xấu trong giang hồ.”
“ Được rồi.”
“ Thứ ba, cũng là chuyện quan trọng nhất. Tên kia đã làm gì
tỷ chưa?”
Ngọc Linh Hương cắn chặt răng, nhắm mắt lại. Ngay lập tức, một
phát cốc đầu trúng ngay Liễu Tử Viên khiến nàng chóng mặt.
“ Oái, tỷ làm gì vậy?”
“ Ngươi muốn chết hả? Gọi ta đến chỉ vì thứ việc cỏn con này
ấy hả?”
“ Đây không phải là chuyện cỏn con, mà là chuyện cực lớn, tỷ
nghĩ chuyện chung thân đại sự của mình là chuyện đùa hả.”
Phượng Diên Hồng ăn liền một lúc 10 cái bánh, bây giờ mới có
thời gian để mở miệng:
“ À, đúng, ta quên hỏi tỷ, sao tỷ phải làm vương phi của tên
chăng hoa kia?”
Thế là Ngọc Linh Hương vắt tay lên trán đành giải đáp thắc mắc
cô nàng kia.
“ ……………”
“ Rồi, đã hiểu.” Phượng Diên Hồng cầm cốc trà ra vẻ hiểu biết.
“ Và hiện tại tỷ đã làm cho hắn đau khổ bằng cách cho xuân
dược cùng phệ cốt tán khiến cho hắn có muốn làm việc kia cũng không thể bởi vì
không có sức lực.”
Liễu Tử Viên bò lăn bò lộn ra cười. Biết mà, Hương tỷ nào phải
người hiền lành gì cho cam. Dây vào chỉ có nước ăn cám trừ bữa.
“………”
Đêm qua đi rất nhanh, Ngọc Linh Hương về vương phủ để sáng sớm
đến xem kịch.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.