Chương 65: Thuốc Giải
Lúc Ngọc Linh Hương tỉnh lại đã là giữa trưa của sáng hôm
sau, còn chưa kịp suy nghĩ về giấc mơ hôm qua, vị thiếu phụ hôm qua nhìn thấy nàng
đã tỉnh lại thì vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đi, lát sau đã đem một bát
cháo vào bưng đến trước mặt nàng.
“ Cô nương đã tỉnh dậy rồi. Mau ăn đi cho nóng.”
“ Cảm tạ đại tẩu.”
Nàng cầm bát cháo lên ăn, cả ngày hôm qua ăn rất ít nên bây
giờ bụng đang rất đói. Ăn được nửa chừng, đột nhiên nhớ đến điều gì, nàng đặt bắt
xuống nói:
“ Đại tẩu, lương thực có còn hay không?”
Thiếu phụ nghe vậy, sắc mặt đang tươi cười phút chốc ảm đạm
đi:
“ Còn rất ít, chỉ sợ chiều nay sẽ không có gì hết để ăn.” Lấy
được bát cháo này, chẳng qua là vì họ biết ơn cô nương, nàng sáng giờ cũng chưa
ăn gì hết.
Ngọc Linh Hương thở dài, sao Tứ nhi vẫn còn chưa trở lại
đây. Chỉ sợ họ không cầm cự được qua ngày hôm nay.
“ Đại tẩu hãy ăn đi, ta không đói.”
“ Sao có thể, cô nương hôm qua chỉ ăn 1 bát cháo loãng, cô
nương hãy ăn đi.” Thiếu phụ lắc đầu.
“ Ta còn có việc phải làm, đại tẩu hãy ăn rồi ra ngoài đi
a.”
Thấy nàng kiên quyết, thiếu phụ rơi nước mắt. Vị cô nương
này thật tốt với nàng, nhi tử của nàng hôm qua chưa có được ăn gì, nếu có bát
cháo này có thể giúp nó cầm cự được.
“ Cảm ơn cô nương.”
Ngọc Linh Hương mỉm cười nhìn nàng, đóng cửa lại, nhìn vào
chỗ thuốc bột được chế từ cây kì lạ hôm qua. Nàng đã thử hết tất cả các phương
pháp có thể sử dụng, trong đó chỉ có 2 loại gần giống với kết cấu độc dân chúng
bị trúng phải.
Nhưng làm cách nào để thử? Nàng không thể tùy tiện chọn một
người ra làm vật thí nghiệm, rất mất nhân tính. Còn Thượng Quan Vũ Hiên, đã hơn
một ngày một đêm hắn chưa có trở về. Hắn có sao không? Nàng còn mệt như vậy, huống
chi là hắn.
Đang băn khoăn đứng ngồi không yên, nữ nhân hôm qua đập cửa
chạy đến, nước mắt rơi loạn:
“ Cô nương, nhi tử của ta sắc mặt dần tím lại. Hôm qua cô
nương chữa bệnh cho đã khá hơn một chút, sáng nó đã mở mắt, nhưng vừa nãy lại
ngất đi a.”
Ngọc Linh Hương sợ hãi, không lẽ hôm qua nàng làm lại có sơ
sót? Vội vàng đi theo nữ nhân kia đến chỗ đứa bé, 2 vị lang trung nhìn thấy
nàng cũng lập tức theo đến.
Xem xét kĩ thân thể không có điều gì khác thường, nàng cau mày,
sao lại rất giống dấu hiệu bị đào thải khi ghép các bộ phận? Một vị lang trung
lên tiếng:
“ Phương pháp cô nương dùng hôm qua, trước giờ chúng ta chưa
từng thấy qua, càng không ngờ lại khiến bệnh tình thuyên giảm, chỉ có điều, dấu
hiệu bệnh trạng bây giờ rất lạ.”
Người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Không, không đúng, chính xác là hôm qua nàng rất mệt mỏi nên
có thể lúc cắt đã vô tình chạm phải cái gì đó gây hiện tượng trúng độc. Nếu lại
phẫu thuật đứa bé nhất định không chịu được, chỉ có thể dùng thuốc.
Đột nhiên nhớ tới lúc đó ở trong phòng còn có thêm cả độc điều
chế, nàng mới chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, loại độc khi tán nhỏ phần hoa ở cây đó
có tác dụng là như vậy. Thật không ngờ tìm được cách chữa bệnh dịch này lại
trong hoàn cảnh này.
Dùng độc trị độc không xong, vậy thì chỉ còn một cách mà
thôi.
Đưa ngón tay vào trong miệng cắn ra, nữ nhân đang khóc lóc
cũng kinh ngạc mà dừng lại, 2 vị lang trung cũng kêu lên thành tiếng. Từng giọt
máu đỏ thẫm đẹp như những bông hoa từ ngón tay nàng chảy xuống miệng đứa bé.
Máu nàng có thể giải được trong phạm vi không phải là một
trong thập đại kì độc. Nhưng chữa cho cả dân thành Sa Châu, có mười nàng lấy
máu cũng không chữa hết được.
Ước chừng khoảng 1 khắc, nàng kéo lấy tay áo xé ra băng bó lại,
sắc mặt đứa bé cũng dần dần hồng hào trở lên, nữ nhân thấy vậy vui mừng khôn xiết,
vội vàng quỳ xuống:
“ Tạ ân đại ơn đại đức của cô nương, suốt đời này ta nhất định
không quên ơn của cô nương.” Nói rồi dập đầu thình thịch xuống nền gạch, nước mắt
rơi tí tách trên sàn.
Ngọc Linh Hương vội vàng đỡ nàng đứng trở dậy, thâm tình
nói:
“ Đại tẩu đừng nói như vậy, đây chính là việc nên làm. Hà đê
sứ đại nhân luôn mong muốn Sa Châu có thể hoàn toàn hồi sinh, chỉ cần là dân
chúng Vân Lạc quốc đều có thể an ổn an cư lạc nghiệp, áo cơm không lo.”
Nữ nhân rơi nước mắt gật đầu. Gặp được cô nương chính là
phúc phận của nàng, sau này có bán mạng vì cô nương nàng cũng không tiếc gì hết.
2 vị lang trung nghe được câu nói của nàng thì động dung.
Trước nay có quan nào chịu chú ý đến dân? Mà nàng, chỉ bằng một câu áo cơm
không lo đã khiến bọn họ hiểu được, hóa ra trên đời vẫn còn vị quan tận tình
chăm lo cho dân chúng như vậy.
Có hai vị này, Sa Châu có lẽ được cứu rồi.
Trời vẫn còn thương dân chúng này phải không?
***
Phía đông, Thượng Quan Vũ Hiên một thân ướt nhẹp, mặt mũi hốc
hác không thể tả. Hắn đã một ngày một đêm không ngủ. Dân chúng cũng không ngơi
nghỉ chút nào.
Gió và nước quất vào mặt đau điếng.
Từng bao cát vẫn được chuyển đến để đắp đê. Cảnh tượng ồn ã
và thê lương.
“ Chân đê phải đắp thật chặt, nhất định không được có một kẽ
hở.” Hắn vừa chỉ huy vừa nói, dù tiếng sóng rất lớn thậm chí át đi tiếng hắn,
những lại vang vọng rõ nét trong tai mỗi người.
Thượng Quan Vũ Hiên lấy tay lau nước trên mặt, hai mắt chỉ
trực nhắm vào. Hắn biết mình rất khó có thể trụ vững được, nhưng dân chúng cũng
mệt mỏi, hắn không thể gục ngã.
Không thể.
Một nam nhân thấy hắn đã một đêm không ngủ, không nhịn được
tiến đến nói:
“ Đại nhân hãy nghỉ ngơi một chút đi. Nếu không chỉ sợ sẽ
không trụ được.”
“ Đại thúc cứ nghỉ đi. Ta vẫn còn khỏe lắm.”
“ Ngài, ai….” Nam nhân không khuyên được đành quay người đi
vào trong nghỉ.
Hắn không thể bỏ mặc dân chúng còn mình nghỉ ngơi được. Lúc
hắn nghỉ, cũng là lúc Sa Châu này hoàn toàn hồi sinh.
***
Sau khi đưa đơn thuốc cho nữ nhân kia, Ngọc Linh Hương nhanh
chóng quay về làm số dược còn lại. Sai Dạ đi lấy thêm thứ cây đó về, mỗi một
cây có rất ít hoa, mà để thu được bột lại rất khó khăn, nàng chỉ có thể tự tay
làm, kiên trì từng chút một.
Đến khi tịch dương đã tắt, cửa phòng được mở ra, nàng ôm
trong tay từng chai lọ, rạng rỡ đưa đến cho 2 vị lang trung:
“ Thuốc giải đây rồi.”
2 vị lang trung ngỡ ngàng nhìn nàng không thể tin được. Những
đã có nhiều thứ không thể xảy ra trên người nàng, nên họ nguyện tin tưởng.
Phối thêm một số dược liệu giảm đau, 3 người cẩn thận đem đi
nấu thành thuốc. Dân chúng trong thành nghe được có thuốc chữa bệnh lập tức kéo
nhau đến chỗ dược quán.
Đường phố Sa Châu sau khi đốt hết xác chết và rắc vôi bột đã
trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều. Ngọc Linh Hương đứng lên cao giọng nói:
“ Dân thành Sa Châu hãy nghe ta nói. Hôm qua những người mắc
bệnh thông thường đã được uống thuốc chữa bệnh, còn thuốc lần này chính là dành
riêng cho những người mắc phải bệnh dịch, nhất thiết đừng uống lung tung.”
Mọi người không khỏi vui mừng rằng mình và người thân sẽ được
cứu, không phải chết, lập tức đến lấy thuốc về. Từng muôi nước thuốc đen ngòm
chảy vào bát, 3 người bận rộn lấy thuốc cho dân chúng không ngơi tay.
Đến khi đã không còn người nào cần lấy thuốc, Ngọc Linh
Hương mệt mỏi ngồi xuống ghế, mồ hôi lăn đầy trên mặt, nhớ đến Thượng Quan Vũ
Hiên, cố sức nhỏm dậy:
“ Dạ.”
“ Vương phi.” Dạ khom người hành lễ.
“ Vương gia sao rồi?”
Dạ suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng:
“ Không khả quan lắm, bởi vì hiện tại nước lũ sắp đến, bờ đê
chỉ mới được đắp có lẽ không chịu đựng được.”
Ngọc Linh Hương nhắm mắt ngưng thần. Dạ đứng chờ nàng một
lúc lâu còn tưởng nàng đã ngủ, đang định gọi người đến đưa nàng về phòng thì
nàng lại mở miệng:
“ Hãy nói với vương gia, dừng việc đắp đê lại.”
“ Dạ, sao ạ?” Dạ sửng sốt.
“ Dừng việc đắp đê lại, thay vào đó. Hãy cho người đi đào một
kênh rạch thông đến thung lũng sau ngọn núi phía Tây.”
“ Đây là……..” Dạ cuối cùng cũng hiểu nàng muốn làm gì, vui mừng
cúi người: “ Dạ, vương phi.”
Bóng hắn khuất sau rặng tre. Ngọc Linh Hương nhắm mắt lại, cả
ngày nàng mệt mỏi, còn hắn thì sao? Hiên, ta thực sự rất nhớ chàng. Giải quyết
xong Sa Châu, ta sẽ nói hết tất cả mọi chuyện, lựa chọn thế nào còn tùy chàng
mà thôi.
***
“ Vương phi nói như vậy?” Vũ Hiên nghiêm túc nhìn Dạ.
“ Vâng.” Dạ kiên định trả lời.
Vũ Hiên hiểu nàng muốn làm gì, nhưng cách đó rất nguy hiểm,
không sợ nhất vạn chỉ lo vạn nhất. Ánh mắt hắn nhìn đến cơn lũ ngoài kia trực
chờ xông vào tàn phá tất cả, cuối cùng hạ quyết tâm:
“ Gọi tất cả mọi người lại.”
Dân thành không biết tại sao Hà đê sứ đại nhân lại gọi bọn họ
vào, nhưng khi đã tề tựu đầy đủ, nghe được kế hoạch mà hắn nói có chút đắn đo,
nhưng nghĩ đến nếu không thử thì bọn họ cũng chưa chắc được sống. Một trung
niên nam tử hô lớn:
“ Hảo, chúng ta tin ngài.”
“ Đúng, phải tin tưởng vào đại nhân. “
“ Đúng vậy.”
“ Cảm ơn mọi người.” Hắn cảm nhận được khóe mắt đã ươn ướt,
những người dân này tin tưởng hắn, trong khi ở Hoàng thất, cái gọi là gia đình
lại không hề có một chút nào là thân tình.
Vậy là, từng bao cát được thay bằng cuốc và xẻng, đất được
xúc lên nhiều như núi, mỗi người một tay chân, không có mệt mỏi, không có đau
khổ, tất cả sức lực và tinh thần của họ tập trung vào công việc, vì cha nương,
vì vợ con, và vì chính họ, vì quê hương không thể nhấn chìm trong hồng thủy.
***
Lương thực không đến nơi, dù có chữa được dịch bệnh cũng vô
dụng. Ngọc Linh Hương đến xem triệu chứng của những người bị bệnh, quay trở về
bầu trời cũng đã biến thành màu đen.
Cả ngày mệt mỏi cộng thêm đói bụng khiến cho nàng xây xẩm mặt
mày, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn. Ước chừng khoảng canh hai, Thượng
Quan Vũ Hiên bước vào trong phòng, vốn dung mạo tuấn dật tiêu sái nay bị bụi bẩn
bám đầy trên mặt, y phục cũng toàn bùn đất vô cùng chật vật.
Vì đã 2 đêm hắn không ngủ nên lần này mọi người kiên quyết bắt
hắn trở về nghỉ ngơi. Nhưng vừa bước vào đã thấy nàng nằm tại đó, tâm không khỏi
có chút vui mừng. Nghe được Dạ nói nàng đã tìm được thuốc chữa bệnh dịch, ngày
mai lương thực cứu tế lại đến nơi, hắn có thể trút được một gánh nặng xuống.
Dạ bước đến nói nước nóng đã chuẩn bị xong, hắn gật đầu ra
khỏi phòng. Hai khắc sau, Vũ Hiên bước trở lại vào trong phòng, trên người thay
một kiện bạch y thông thường. Bước đến giường, ôm lấy nàng vào lòng, thấy mày của
nàng cau chặt, hắn ôn nhu lấy tay xoa nhẹ lên đó.
Nàng đã quá mệt mỏi.
Trong lòng hắn ấm áp giống như được ăn đường, nàng đã vì hắn
làm nhiều việc như vậy, sao hắn có thể không yêu thương nàng. Nhất là mỗi khi
nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn lại thấy cực kì quen thuộc, yêu đến sâu tận
xương tủy.
Khẽ hôn lên mắt nàng, mắt hắn cũng nhắm lại.
***
Trời còn chưa sáng hẳn, Thượng Quan Vũ Hiên đã rời đi, Ngọc
Linh Hương ngủ thêm được một lát cũng tỉnh dậy, thấy trên người có thêm chăn,
bên cạnh vẫn còn lưu chút hơn ấm phảng phất mùi long tiên hương, khóe miệng nhếch
lên thành một nụ cười.
Nàng còn lo hắn cứ cố chấp không chịu nghỉ ngơi, xem ra
không cần lo lắng nữa rồi.
Đến dược quán làm thêm một chút thuốc trị cảm, sau đó nàng
đi đến từng nhà có người bị bệnh dịch. Hoàn hảo mọi người đều ra mồ hôi đen, có
dấu hiệu bài trừ chất độc ra ngoài. Cho nên cách lấy độc trị độc hoàn toàn
không sai.
Đến hôm nay lương thực đã hết nhẵn không còn gì, hơn nữa người
bị bệnh còn cần ăn nhiều hơn khiến nàng không khỏi lo lắng, hôm nay không phải
cứu tế đến nơi hay sao?
Nhưng đợi đến giữa trưa cũng chưa thấy ai, dân chúng tuy nản
lòng, nhưng cũng không biểu hiện rõ rệt, có lẽ sợ nàng cảm thấy xấu hổ chăng?
Đúng lúc đó, một thị vệ thân mình đầy máu phi ngựa đi vào, dừng
tại trước mặt nàng, muốn xuống ngựa không được chỉ có thể cắn răng nhịn đau đớn,
nói:
“ Vương phi, nô tài thất trách, toàn bộ quân đội chuyển
lương thực cứu tế đều bị thổ phỉ tại vùng núi địa phận từ Huy Châu đến Kim
thành. Long Phi đại nhân bị người đánh lén không biết sống chết.”
Ngọc Linh Hương áp chế lửa giận, nàng không nghĩ bọn họ nhẫn
tâm đến mức có thể bỏ mặc dân chúng, nhưng xem ra nàng đã lầm, Trữ vương a Trữ
vương, ta tự hỏi nếu ngươi lên làm Hoàng đế thì sẽ ngồi trên Long ỷ được bao
ngày khi không biết quan tâm đến dân chúng?
“ Đỡ hắn vào trong đi.” Nàng phân phó Dạ đưa thị vệ đó vào.
Xung quanh thanh âm xì xào cũng dần vang lên, một nữ nhân
lên tiếng:
“ Cô nương, chuyện như vậy là sao, nếu không có lương thực
làm sao chúng ta có thể tiếp tục trụ được.”
“ Phải đó, ngày hôm qua chúng ta không có được ăn gì, vì cô
nương nói hôm nay lương thực sẽ đến nên mới kiên nhẫn chờ, giờ lương thực bị cướp
rồi phải biết làm sao?”
“ Bởi vậy mới nói, nếu triều đình thực sự quan tâm chúng ta,
thì Sa Châu đã không phải đi đến nước diệt vong như vậy. Đáng ra chúng ta không
nên tin tưởng các ngươi.”
Ngọc Linh Hương không ngờ bọn họ sẽ nói như vậy, chỉ thở
dài. Đúng là “ cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân báo oán.”
Mấy ngày nay nàng đã cố gắng hết sức để giúp họ có thể khỏi
bệnh, không cần chịu bệnh tật giày vò, vậy mà bây giờ họ có thể nói ra những lời
như vậy.
“ Sao mọi người có thể nói như vậy?” Thiếu phụ vẫn chăm sóc
nàng mấy hôm trước đứng ra nói. “ Cô nương cũng như mọi người, ăn không no, ngủ
không đủ, tỉ mỉ điều chế thuốc cứu chúng ta, nếu không mọi người có thể ở đây
nói chuyện hay sao?”
Nàng không quên cô nương đã nhường cháo cho nàng và con của
nàng. Cô nương tốt như vậy, lại bị người ta chỉ trích nàng không thể ngồi yên.
“ Nếu không có cô nương, con của ta cũng không thể sống được,
mọi người không thể đối xử với cô nương như vậy.” Nữ nhân hôm qua cũng lên tiếng
bênh vực nàng.
Ngọc Linh Hương nhìn 2 nàng mỉm cười:
“ Cảm ơn 2 người đã nói giúp ta.” Nàng quay người lại trước
mắt những nữ nhân kia, có một số nghe 2 người nói cũng ngẫm lại, trên mặt cũng
hiện ra nét xấu hổ. “ Ta biết khi đứng trước ranh giới sống chết thì là một con
người dù tình nghĩa sâu nặng đến mấy cũng không nhớ đến. Nhưng mọi người nghĩ
ta không thể bỏ mặc mọi người sao? Dù gì, khi trở về Kinh phụng mệnh, cũng sẽ
không có người trách phạt chúng ta vì tình huống Sa Châu đã quá khó khăn và
không thể khắc phục. Nếu chúng ta muốn làm như vậy thì đã làm từ lâu rồi, còn cần
đợi đến ngày hôm nay, chịu khổ tại đây đến một bữa cơm giấc ngủ đều không an ổn.
Nhưng vì hắn thương các người, không muốn từng này con dân Vân Lạc quốc cứ thế
biến mất, cũng vì ta không nhẫn tâm để mặc Sa Châu cho dịch bệnh hoành hành. Nhưng
xem ra, lần này chúng ta đặt tình cảm sai chỗ.”
Đám người nghe nàng nói cuối cùng đều cúi mặt xuống. Họ biết,
họ biết là nàng tốt bụng, biết nàng quan tâm họ, nhưng khi nghe tin lương thực
cứu tế không còn, nghĩ đến tất cả đều phải chết, dù là ai cũng khó có thể không
thốt ra như vậy.
“ Chúng ta đã sai khi nói cô nương như vậy. Giờ đây cuối
cùng ta cũng hiểu được thứ đáng trân trọng nhất không phải là mạng sống, mà
chính là chân tình. Nếu còn sống mà không có nổi một người đối tốt với mình thì
sống còn có ý nghĩa hay sao?” Nữ nhân chỉ trích nàng chua xót lên tiếng, khóe mắt
cũng đỏ hoe lên.
“ Ta, sẽ không để cho một ai phải chết.” Ngọc Linh Hương
nhìn về phía cổng thành, đáy mắt mỉm cười.
Mọi người sửng sốt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng hướng về
phía cổng thành cũng đồng loạt nhìn đến đó.
Dưới ánh nắng, một đoàn xe chở lương thực từ từ tiến vào,
khóe miệng nàng nhếch lên:
“ Hoàn hảo đến kịp.”
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.