Chương 15: Xem Kịch (2)
Ánh mắt nàng tuy mang vẻ cười cợt, hòa nhã nhưng thực sự ảo
diệu trong đó chỉ có Lan nhi cùng nha hoàn kia mới hiểu rõ là nàng đang uy hiếp.
Hoàng y nữ nhân đột nhiên cảm thấy không gian bị tạo áp lực
rất lớn khiến cho nàng liền cảm thấy ngực mình đau nhỏi, liệu không phải vương
phi kia đang dùng “ áp lực trận”. Không thể, nàng ta vốn hoàng hoa khuê nữ, làm
sao có thể biết võ công, huống chi “ áp lực trận” phải có võ công thượng đẳng
cùng thiên phú mới có thể luyện được.
Hoàng y không muốn dài dòng nữa, liền tránh đường, trong tâm
nảy sinh nghi ngờ, Dạ không lẽ điều tra thiếu, nữ nhân này phải chăng một cao
thủ thâm tàng bất lộ, như vậy vương gia liền cần cẩn thận hơn.
Ngọc Linh Hương mỉm cười, trước giờ không một ai có thể
thoát ra khỏi “ áp lực trận” của nàng, huống chi võ công của hoàng y nữ nhân
này cũng chỉ là hàng nhị đẳng trong giới giang hồ. Nhưng là, cho các nàng điều
tra đến Tết năm sau cũng không tra được cái gì, Trữ tin các của nàng đâu phải
chỉ để ngồi không.
Nếu nàng không muốn tổ chức động tay có lẽ chỉ cần một câu
nói cũng đủ để giết chết 1000 Tĩnh vương.
Bởi vì, hàng tháng trong chuyên mục đặc biệt của Nhật Nguyệt
báo có lập bảng xếp hạng thập đại cao thủ, dựa trên số người giết, người bị giết
có tầm cỡ như thế nào, v.v..; quan trọng nhất là nửa năm một lần phát ra “ Cửu
chuyển hoàn hồn đan” làm phần thưởng cho bất cứ ai có thể sát được đại nhân vật
mà bản báo đề ra cộng thêm danh hiệu đệ nhất nhân. Chỉ riêng cửu chuyển hoàn hồn
đan đã khiến người người mơ ước, nên nếu nói tài lực của nàng không đủ giết hắn,
nhưng nếu tất cả nhân sĩ cùng hùm nhau vào đánh, hắn chỉ sợ mười mạng cũng bị
giết.
Ai, nàng hiền lành mà, tội gì giết người sát khí đầy thân,
hơn nữa, nếu được nàng giết còn là một vinh hạnh a. ( Diễm * trừng mắt khinh bỉ
* tự sướng phát sợ ~ NLH: ngươi cũng muốn? sát khí đằng đằng ~ Diễm: không, chạy
mất dép.)
Ngọc Linh Hương suy nghĩ một hồi, tiêu sái đi vào. Bên trong
một lớp đồ đạc tinh xảo, tất cả đều là đồ thượng phẩm khó tìm, bàn ghế này nếu
nàng nhớ không nhầm thì hình như là đồ cống phẩm từ Tây Vực một năm trước, lần
đó nàng vào Hoàng cung trộm đi Thuỷ Hồng Ngọc cùng bộ với cái này, thật ra nàng
cũng muốn đem về dùng nhưng ngại cồng kềnh, hoa văn thực sống động a, quá đẹp
luôn, chắc hẳn nhà thiết kế phải rất tài năng a.
Chân hương, nhuyễn ngọc, hắn quả thực rất biết hưởng thụ,
tuy hơi kém một chút về khoản dùng tranh cổ làm giấy dán tường nhưng nàng vẫn rất
ghi nhận trình độ.
Lúc này nàng liền để ý tới một thân ảnh đang ngồi trên giường,
bên cạnh một nha hoàn đang cầm bát cháo dâng hắn. Hảo, cũng một soái ca, mắt
phượng, mày kiếm, mặt đẹp tựa trích tiên, quần áo tuy hỗn độn, mái tóc dài xoã
tung nửa người càng khiến hắn thêm yêu nghiệt hơn.
Nam nhân cần chi đẹp vậy, nếu ở hiện đại, chắc người hâm mộ
hắn đạp sập cả Tĩnh phủ này.
Nàng là một người không hề ngay thẳng, nên nói dối cũng là
nghề, trình độ diễn kịch lại thuộc hàng siêu sao, dĩ nhiên có khen hắn cả chục
câu trong khi nàng đang sớm phát ói cũng chẳng hề gì.
“ Thần thiếp thỉnh an vương gia.”
Nói rồi cũng chẳng đợi hắn ư hử, nàng liền tiếp lời:
“ Vương gia trong người không khoẻ? Liệu có cần phái thái y
chẩn bệnh. Ta cũng là biết chút ít y thuật học từ phụ thân nên vô cùng hiểu bệnh
mà càng nhẹ càng nguy hiểm hơn.”
Thượng Quan Vũ Hiên ngước mắt nhìn nàng. Đây là đối tượng mẫu
phi chọn cho hắn, quả thực không bằng một phần Thư Uyển, tuy có đẹp nhưng nàng
vẫn là rất bình thường trong mắt hắn, lại càng không thể so sánh cùng người
kia.
“ Vương phi không trách bản vương hôm qua không cùng nàng?”
Ngọc Linh Hương thầm cười, ta mừng còn chả được, mà xin lỗi
ngươi, ngươi khổ là do ta a. Thượng Quan Vũ Hiên nếu biết nàng chính thủ phạm
chắc chắn sẽ mời nàng vào lồi lẩu ngay lập tức. Hắn quả thực điên người, thật
không thể ngờ được lại có người đích thị ám hại hắn, không phải độc dược gì
nhưng trong bát chè hạt sen hôm qua rõ ràng có xuân dược, đáng hận hơn lại có cả
phệ cốt tán một lượng lớn làm cho hắn liền thống khổ cả đêm, đến giờ vẫn không
có một chút sức lực. ( Diễm: đáng đời, hứ.)
Nhưng người này nhất định là một thần y tái thế, phệ cốt tán
này không mùi, không màu, đến hắn cũng nhận không ra. Người làm được điều này
trước giờ chỉ có một mình Quỷ Y, không lẽ ai đã lấy được của lão. Nhưng trước
giờ Quỷ Y luôn độc lai độc vãng không thân thích ai, tùy thời cứu người, cũng
tùy thời giết người, người liền quỷ dị như tên. Đúng thật khó hiểu. Nhưng người
này càng không thương tổn hắn, đó mới chính là điều lạ lùng nhất.
“ Vương gia, ta đầu dám trách người, hơn nữa, là người đang
bị bệnh, cần tĩnh dưỡng cho khỏe.”
Một bên Lan nhi sắp ói đến nơi, tóc gáy dựng ngược lên. Nàng
sắp chết vì trình độ giả nai xuất sắc của tiểu thư. Buồn nôn vậy mà cũng nói được.
Haizzzz….
“ Nhưng là…….” Đột nhiên, khóe mắt nàng lấp lánh lệ quang,
chỉ trực trào khóc, tuy không có phương dung xuất sắc nhưng lại khiến người ta
không nhịn được mà che chở nàng.
Nàng đang chờ a, 3… 2… 1…, tách.
“ Vương phi có chuyện gì ủy khuất?”
Ngọc Linh Hương hài lòng, tốt a, rốt cuộc hắn cũng xứng đáng
lợn giống tu luyện, liền mới vậy thôi đã gục rồi. Nhưng mà không vậy sao nàng
dám đặt cược. Nàng xốc lại tinh thần, thầm nở một nụ cười đúng chất close up,
thanh âm phút chốc trở nên nghẹn ngào.
“ Nhưng là… lúc vào thăm vương gia, ta thấy thị nữ của Thu
Phong các có vẻ quá nhợt nhạt nên liền bảo Lan nhi đưa phấn thơm cho các nàng thoa,
không ngờ thoa xong rồi, các nàng liền trở mặt đòi lấy tiền của ta mới cho ta
vào, còn nói ta chỉ là vương phi thất sủng, không xứng đáng các nàng hầu hạ,
nên đi chết cho xong, chủ nhân thực sự mới là Uyển muội. Hu hu….”
Lan nhi cam bái hạ phong, chuyện vậy mà cũng nói được. Thật
thảm 5 cái nha hoàn kia a. Phạm vào chủ tử chỉ có một kết cục.
Thượng Quan Vũ Hiên trầm mặt lại, chẳng lẽ hạ nhân trong Thu
Phong các lại lớn gan như vậy? Nhưng nhìn biểu hiện của nàng cũng không phải là
nói dối. Nếu quả thực hắn có lẽ phải răn dạy lại tất cả, dám đối chủ tử như vậy,
nếu nàng có nói ra ngoài chỉ sợ mặt mũi của hắn cũng không còn.
“ Truyền các nàng.”
Hoàng y nữ nhân lạnh lùng gật đầu, sau đó phi ra ngoài. Chưa
đầy 10 giây, năm cái hồng y nha hoàn kia liền bước vào.
Hắn mặt lạnh nói:
“ Các ngươi đối chủ tử như vậy? Dám bất kính đối vương phi?”
Năm cái nha hoàn liền lập tức hiểu ra chuyện gì, căm hận
nhìn Ngọc Linh Hương, nhìn hắn ủy khuất:
“ Thật sự không có, vương gia, rõ ràng là nàng cho nha hoàn
đánh bọn nô tì.”
Nói rồi hướng mặt về phía hắn.
Thượng Quan Vũ Hiên nhìn mặt các nàng, xác thực có đỏ, nhưng
là giống đánh phần đậm hơn. Đúng lúc đó, nàng ngước khuôn mặt đẫm nước mắt về
phía 5 cái nha hoàn:
“ Sao các ngươi lại có thể vu oan ta như vậy. Ta biết rằng
ta không có được sủng nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy.”
5 nàng khiếp sợ nhìn Ngọc Linh Hương, nàng ta đổi trắng thay
đen, diễn giống y như là các nàng đã đánh nàng ta vậy. Nghĩ vậy cũng khóc hướng
Thượng Quan Vũ Hiên:
“ Vương gia, oan quá, bọn nô tì không có đối vương phi như vậy.”
“ Vậy ý các ngươi là ta nói dối. Thật không ngờ, địa vị
vương phi chỉ có vậy, tùy tiện nha hoàn cũng khi dễ được.” Ách, nước mắt của
nàng tốn quá đi, làm ơn tên chó chết kia mau xử tội giùm đi.
Thượng Quan Vũ Hiên sầm mặt lại, nàng sống chết làm sao hắn
không quan tâm nhưng là người ngoài biết được liền không hay, hắn cư nhiên
không ngờ nha hoàn Thu Phong các liền to gan như vậy? Phải chăng hắn không để ý
kỉ cương?
“ Lôi ra ngoài đánh 50 trượng, cho các nàng xuống phòng giặt.”
“ Vương gia, oan quá, vương gia,….” Các nàng vừa kêu xin, vừa
hận ý nhìn Ngọc Linh Hương, trong đôi mắt ngấn lệ kia đột nhiên nảy lên một tia
lạnh lẽo. Ngươi hãy cứ chờ đấy.
Ngọc Linh Hương cười khẩy, nàng làm sao không thấy sát ý
trong mắt các nàng nhưng là 50 trượng, các nàng có sống được hay không rồi tính
tiếp. Đụng vào nàng ư? Chuyện này khỏi cần nói. Nàng tiếc độc dược nên mượn tay
lợn giống, chứ nếu vào tay nàng, chỉ có nước cầu nguyện chết cho nhanh.
“ Vương phi đã vừa lòng?” Hắn liếc nàng. Thực ra, hắn cũng
nhân cơ hội này để chỉnh lại hạ nhân trong phủ, bớt đi một hai người cũng không
sao.
Nàng gạt lệ nhu thuận gật đầu:
“ Tạ ơn vương gia.”
“ Không có gì, vương phi về nghỉ ngơi đi.”
“ Dạ.”
Nàng lập tức quay ra, ở cùng hắn giây nào nàng tổn thọ giây
đó.
Hoàng y đợi đến khi nàng đi rồi mới nhẹ giọng bẩm báo:
“ Vương gia, nàng ta không bình thường.”
“ Không bình thường?” Hắn nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.