Chương 56: Viếng Thăm
Thượng Quan Vũ Hiên giật mình, đầu có điểm đau. Giấc mơ vừa
nãy là gì? Tại sao nam nhân đó là là hắn? Còn, nữ nhân kia nói nàng là Bạch
Đinh Hương. Hắn quen biết nàng hay sao?
Vũ Hiên trong lòng tâm loạn không thôi, muốn phủ nhận đó chỉ
là mộng mị nhất thời, nhưng khuôn mặt của bạch y nữ nhân kia thực sự rất quen
thuộc, hắn nhất định đã từng nhìn thấy.
Còn có, hoa đinh hương.
Rất quen thuộc. Trong Minh Nguyệt cư, mẫu phi cũng trồng rất
nhiều đinh hương, từ lúc hắn còn rất bé.
“ Hiên nhi, con hãy nhớ đừng phá những gốc đinh hương này
nhé. Sau này chúng sẽ cho hoa rất đẹp. Nhưng ở Vân Lạc quốc lại không có bạch
đinh hương, thật là đáng tiếc.” Mẫu phi hắn tỏ vẻ tiếc nuối.
“ Vậy con sẽ chăm cho chúng thật lớn để tặng mẫu phi. Nhưng
sao mẫu phi thích hoa này vậy, chúng đâu có đẹp, mẫu đơn chẳng phải cao quý hơn
hay sao?” Hắn của lúc đó vẫn còn trẻ con bao nhiêu.
Lúc đó hắn đã thấy mắt mẫu phi thoáng qua một tiếng sáng kì
dị, cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu hắn:
“ Hiên nhi, hiện giờ con chưa hiểu đâu. Loài hoa này, một
người rất quan trọng với mẫu phi cực kì yêu quý, cho nên mẫu phi cũng vậy. Mẫu
phi không biết có một ngày những gốc tử đinh hương này sẽ cho hoa màu trắng hay
không, nhưng đinh hương trắng tượng trưng cho tuổi xuân của nữ nhân. Lúc còn sắc
tím, thì trẻ trung lộng lẫy, nhưng đến khi chuyển thành màu trắng……… sẽ thật cô
tịch và lạnh lẽo. Cuộc đời nữ nhân là như vậy đấy!” Nương theo một tiếng thở
dài, mẫu phi hắn nhìn về phía chân trời xa đã chuyển thành màu cam.
“ Hiên nhi à, chúng sẽ ngắm nhìn con, mẫu phi không thể chờ
được đến lúc những gốc cây này nở hoa, nhưng một khi chúng nở hoa, nếu nở ra
màu tím thì cuộc sống của con sẽ viên mãn tràn đầy. Còn khi, tất cả những bông
hoa đó chuyển thành màu trắng, Hiên nhi, lúc đó con sẽ mất đi một thứ quý giá
nhất.” Tiếng nói xa dần trong đầu Vũ Hiên.
Ở Minh Nguyệt cư, những gốc đinh hương đó vẫn chưa nở hoa, mặc
dù 15 năm đã trôi qua. Phải chăng mẫu phi đã sai lầm rồi?
Giấc mơ đó rốt cuộc là sao đây? Là hiện tại, hay kiếp trước
của hắn.
***
Dưới bầu trời đêm, Thượng Quan Vũ Nhược lặng yên trên xe
lăn. Phía sau A Khiêm đứng thẳng như một cây tùng, nhưng trong mắt không khỏi
toát ra lo lắng. Lát sau, hắn trầm giọng nói:
“ Có đúng đám người đã giết toán thích khách ám sát nàng có
kí hiệu hoa tường vi?”
“ Dạ, võ công của bọn họ rất lạ, dường như…… là của một nơi
rất khác chúng ta.” A Khiêm chau mày suy nghĩ.
Vũ Nhược nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa tiếu phi tiếu. Làm sao đây
Đinh Hương, đến cả Tịch Diễm cũng xuất hiện rồi, muội rốt cuộc sẽ lựa chọn thế
nào?
Nhưng hắn chỉ biết, nàng sẽ không chọn hắn mà thôi. Tịch Diễm
năm đó đã tử trong tay Dịch Hiên, Đinh Hương nếu biết quá khứ, có tha thứ cho hắn
hay không? Hắn phải làm gì đây? Hắn hận Vũ Hiên, nhưng đồng thời cũng không thể
ra tay.
Tịch Diễm quả xứng đáng là quân vương năm xưa, nắm rõ mọi
quy luật sinh tử trong tay, ngay cả lòng hắn cũng bị nhìn thấu. Nên trách kiếp
trước của bọn họ mà thôi. Hắn cùng Tịch Diễm phải trả giá rất đắt cho việc hất
Vong Xuyên Thủy, còn Vũ Hiên, hắn đã lựa chọn như thế nào?
Hẳn là hắn đã uống Vong xuyên thủy, nên mới có thể quên mất
nàng.
Nhưng hắn và Tịch Diễm rất ích kỉ, không muốn nàng biến mất
như vậy, mặc dù nàng đã thề với trời xanh không muốn tái sinh tại kiếp có bọn họ.
Cuộc sống luôn đáng buồn như vậy.
Tường vi và bạch đinh hương không thể nở cùng lúc, Tịch Diễm,
nếu hiện tại chúng ta vẫn còn chung một bầu trời, ngươi có nhận thấy được nhìn
nàng tìm thấy hạnh phúc cũng là một niềm vui.
Hắn đã ngộ ra điều đó từ rất lâu, lâu đến mức chưa bao giờ
dám nói yêu nàng. Nhưng như vậy sẽ giúp nàng không đau khổ vì phải lựa chọn.
“ Vương gia, Thủy Linh cô nương đã nói ngày mai muốn gặp
ngài.” A Khiêm khẽ khàng lên tiếng. Vị Thủy Linh cung chủ này cũng thật là, còn
tưởng nàng ta đến để tranh chức võ lâm minh chủ, nhưng mà hắn không ngờ rằng
nàng ta đến để quấn lấy vương gia. Hôm thi đấu cùng Thương Huỳnh cũng bỏ qua, đến
làm phiền vương gia.
Nhưng hắn cũng không ghét nàng, bởi vì chí ít, nàng không vì
Vương gia bệnh tật mà lộ ra thương hại. Cái nàng thể hiện là sự quan tâm, lo lắng
thật sự cho vương gia. Hắn cũng tin nàng có thể làm bất cứ điều gì vì vương
gia, nhưng vương gia trong lòng có Tĩnh vương phi, thì đâu còn chỗ cho nàng nữa?
“ Bảo nàng về đi.”
“ Nàng nói nếu vương gia không ra ngoài thì nàng có cách để
vào trong.”
Vũ Nhược cười khổ một tiếng, Thủy Linh kia sao cứ nhất quyết
bám theo hắn vậy nhỉ? Nhưng nàng cũng không hề có ý xấu, là một cô nương ngây
thơ trong sáng, không nhiễm bụi trần, không nên vì hắn mà bị hủy hoại.
“ Vậy thì để cho nàng vào.”
“ Vương gia… ngày mai vị vương gia của Hạo Long quốc đến,
Hoàng thượng lệnh cho toàn bộ vương gia phải đến, ngài cũng vậy.” A Khiêm cuối
cùng ngập ngừng lên tiếng.
“ Bọn họ đến đây vì cái gì thì ta không biết nhưng chắc chắn
không phải chỉ là viếng thăm bình thường. Chỉ mong không phải là do Tứ đệ và
Ngũ đệ.”
A Khiêm hiểu Vũ Nhược muốn nói gì, nhưng vẫn lặng yên không
lên tiếng. Sức khỏe Hoàng thượng đang yếu đi, Cẩn vương và Trữ vương dĩ nhiên
không thể bỏ qua cơ hội này, nếu bọn họ mượn sức của Hạo Long quốc để lên ngôi
vị thì sẽ là con dao hai lưỡi của Vân Lạc quốc.
Chiến tranh xảy ra, người khổ chỉ là dân chúng. Ai cũng hiểu
được. Hơn nữa, Trữ vương cũng là một bậc kì tài, chẳng qua, hắn là một người
không từ thủ đoạn, nếu như lên ngôi vị Hoàng đế, chắc chắn không tha cho những
người còn lại.
“ Nếu như Phụ hoàng có thể hiểu được, thì sự việc đã không xảy
ra như vậy rồi.” Khẽ thở dài một hơi, Vũ Nhược lại ngước mắt nhìn đêm.
Ánh sao kia cũng giống như ánh mắt của nàng.
***
Kinh thành Vân Lạc quốc hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường rất
nhiều.
Tùy tiện hỏi một người tại sao lại như vậy, chắc chắn hắn sẽ
trố mắt nhìn ngươi: “ Thế ngươi chưa nghe tin gì hay sao? Hôm nay Tứ hoàng tử
và Thất hoàng tử của Hạo Long quốc mang theo lễ vật tiến cống sang Vân Lạc quốc
chúng ta.”
“ Nghe nói Tứ hoàng tử rất tuấn mĩ, không biết có phải là thật
hay không?”
“ Tứ hoàng tử bằng tuổi với Trữ vương gia, nghe nói cũng
không kém vương gia là mấy.”
Nhắc đến Trữ vương, trong lòng tất cả các nữ nhân đã thấy
rung động mãnh liệt. Ôi, khắp Vân Lạc quốc có thể tìm đâu được một người như Trữ
vương. Vẻ mặt tuấn mĩ kia, giọng nói thu hút đó, ngay cả đại thẩm đã hơn 30 tuổi
cũng không thể không đỏ mặt. Bây giờ nghe Tứ hoàng tử và Trữ vương bất phân thắng
bại, dĩ nhiên càng muốn biết Tứ hoàng tử tuấn mĩ ra sao.
“ Vậy sao không ai nhắc đến Thất hoàng tử?”
“ Thất hoàng tử? Phải rồi, hình như không có mấy tin đồn về
Thất hoàng tử, chắc là do không thể so sánh với Tứ hoàng tử.”
Mọi người hùa nhau gật đầu cho là phải, ngay lúc đó đã thấy
Ngọc vương gia dẫn theo một đoàn cấm vệ quân, khí thế mãnh liệt giống như rung
chuyển đất trời. Hẳn nhiên rất coi trọng sự xuất hiện lần này của hai vị hoàng
tử.
Ngọc vương vừa đến gần, tất cả các nữ nhân mắt liền biến
thành hình trái tim, mặt đỏ bừng như cà chua chín. Ôi, sao Ngọc vương có thể có
một bộ dáng ngọc thụ lâm phong như vậy.
Dân chúng 2 bên dạt thành 2 hàng chỉnh tề, bên trên các trà
lâu cũng đông nghịt người. Đùa sao? Nhìn thấy Hoàng tộc đâu phải lúc nào cũng
được. Bọn họ không tranh thủ thì biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa. Cho nên,
thị vệ phải chặn trước dân chúng để tránh sơ sót.
Đợi được một khắc, vẻ mặt Ngọc vương đã có chút không kiên
nhẫn.
“ Có bị sai giờ hay không? Bây giờ vẫn còn chưa thấy họ?”
Một tướng quân cười cười an ủi: “ Vương gia đừng lo, có lẽ
là có 1 chút vấn đề.”
Hắn vừa dứt lời, ở phía xa, một hàng xe ngựa cao quý, cửa
ngoài sơn son thếp vàng, treo cờ đỏ lộng lẫy, màn che bằng gấm hoa tung bay phấp
phới đang chậm rãi đi đến. Dẫn đầu, một tướng lĩnh trẻ tuổi, mặt mũi không có
điểm gì đặc biệt cưỡi ngựa hiên ngang. Ngọc vương híp mắt nhìn hai chiếc xe ngựa
sang trọng, vẻ mặt liếc đến tên tướng lĩnh.
Kênh kiệu như vậy là coi khinh Vân Lạc quốc, nhưng hiện tại
hắn không thể bất hòa, chỉ có thể nhắm mắt cho qua. Hai vị hoàng tử, mong là
các ngươi không có ý đồ gì hết. Nếu không…..
Tên tướng lĩnh đến gần Ngọc vương, lập tức xuống ngựa chắp
tay thi lễ.
“ Thần thay hai vị hoàng tử cảm tạ sự tiếp đón thân tình của
Ngọc vương gia. Có điều do thời tiết thay đổi nên 2 vị hoàng tử không được khỏe
để cưỡi ngựa, đành phải ngồi xe ngựa, mong vương gia lượng thứ.”
Hừ, như vậy cũng biết là quá phận hay sao? Nhưng hắn vẫn mỉm
cười.
“ Tướng quân không cần đa lễ. Lần này hai vị hoàng tử đích
thân tới, ta đâu dám qua loa được. Hân hạnh được mời hai vị hoàng tử đến thăm
Vân Lạc quốc.”
Tướng lĩnh khách khí thi lễ một lần nữa, sau đó cung kính đi
đến trước chiếc xe ngựa thứ nhất:
“ Tứ hoàng tử, đã đến nơi rồi ạ.”
“ Ân.” Thanh âm trầm nhẹ vang lên. Một cung nữ nhẹ nhàng đem
rèm che vén lên, thân hình thon dài bước ra khỏi xe ngựa.
Lúc đó dường như tất cả ánh sáng liền ngưng tụ lại trên người
nam nhân đó. Hắn an nhiên tao nhã như một bức tranh thủy mặc, vẻ mặt ôn hòa tựa
trích tiên, nhưng cốt cách ngạo khí hoàng tộc lại không thể nào rũ bỏ được.
Người như vậy, đúng là so với Trữ vương của bọn họ bất phân
thắng bại!
Tất cả nữ nhân mặt mày ai cũng đỏ bừng, có người còn kích động
quá đến mức ngất xỉu khiến cho Ngọc vương đột nhiên không vui chút nào. Hừ, sao
lúc hắn xuất hiện đâu có nghiêm trọng như vậy?
Hắn mặc lam y phiêu hốt, bước đi nhẹ nhàng như mây, đến trước
mặt Ngọc vương ôn hòa nở nụ cười có lỗi:
“ Mong Ngọc vương gia tha thứ cho sự chậm trễ của Sở Huy.”
Ngọc vương xua tay: “ Không sao hết, Tứ hoàng tử không cần
phải đa lễ. Không biết Thất hoàng tử đang ở đâu?”
Sở Huy nhẹ phất tay, cung nữ ban nãy cũng nhanh chóng vén
rèm xe ngựa thứ 2 nhưng……..
“ Thất hoàng tử đâu, sao bên trong trống rỗng.” Ngọc vương
kinh ngạc nói.
Nụ cười của Sở Huy dường như kém đi một chút: “ Chắc chắn Sở
Hy lại trốn đi chơi, mong Ngọc vương đừng để bụng.”
“ Không sao hết.”
Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt của Ngọc vương cũng xám lại không
ít, hắn đã tự thân đi nghênh đón vậy mà, Sở Huy thì ở trong xe ngựa mãi mới ra,
còn Sở Hy thì biến tăm mất dạng.
***
Ngọc Linh Hương đang ăn sáng cùng Thượng Quan Vũ Hiên và Lâm
Thư Uyển. Không khí trên bàn có chút không được bình thường. Vũ Hiên vẻ mặt
không được tốt còn Thư Uyển thì xám xịt chỉ riêng có nàng là thản nhiên ăn.
“ Cạch” một tiếng, Thư Uyển chán nản bỏ bát xuống than vãn:
“ Hừ, hôm nay chúng ta phải vào cung là sao? Hiên ca ca, hôm
qua muội cùng vương phi tỷ tỷ chơi rất vui, hôm nay vào đó rồi lại gặp Trinh bà
già và Ngọc quái thai thì chán chết.”
Linh Hương đang thắc mắc không biết Trinh bà già có phải là
Thượng Quan Vũ Trinh và Ngọc quái thai là Ngọc vương hay không, nhưng chắc chắn
một điều nếu 2 người kia biết thì Thư Uyển đừng hòng toàn mạng.
Lạ một điều Vũ Hiên không nói gì, Linh Hương quay mặt nhìn hắn
thì thấy trên mặt hắn đang dính một chút nước sốt, đũa đưa đi đưa lại nhưng
không gắp được gì hết. Trời, hôm nay trời có bão chắc mà Thượng Quan Vũ Hiên lại
thất thần thế kia.
“ Tĩnh vương gia, có nước sốt trên má ngươi.”
Vũ Hiên giật mình lấy giấy lau đi, hắn cứ mải nghĩ đến giấc
mơ hôm qua nên không để ý gì hết.
“ Được rồi, dọn bàn đi, 2 người đều không có hứng thú ăn thì
còn ở đây làm gì.” Linh Hương phất tay gọi nha hoàn.
“ Hương nhi, nàng đã bao giờ nghe đến tên Bạch Đinh Hương
chưa?” Đột nhiên Vũ Hiên thốt ra.
Linh Hương nhìn hắn, hôm nay hắn rất lạ lùng, tên này cũng
không có gì đặc biệt hết.
“ Không có, có chuyện gì hả?”
“ Không sao.” Hắn vừa đứng dậy thì Hoàng Tần đã đi vào mang
theo quần áo mới cho hắn, nhìn đến Hoàng Tần, Vũ Hiên chợt nhớ đến hôm sau ngày
thành thân.
“ Hương nhi, nàng có võ công đúng không?”
Linh Hương nghe ra được trong giọng nói của hắn không có
thăm dò gì hết, chỉ đơn giản là muốn biết đột nhiên trong lòng nảy sinh ấm áp.
“ Đúng vậy.”
Vũ Hiên cũng không nói gì thêm, nếu đã nhận định tin tưởng
nàng, hắn sẽ không quan tâm quá khứ nàng trước đây như thế nào.
Linh Hương ẩn ẩn nụ cười, sẽ có một ngày ta nói cho ngươi biết,
chỉ là sau khi sóng gió qua đi thôi.
Lâm Thư Uyển cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của Vũ Hiên,
nàng âm thầm thở phào. Nàng vẫn nghĩ, hắn có lẽ sẽ không thể thoát ra được khỏi
bóng ma quá khứ ngày trước tỷ tỷ gây cho hắn, nhưng hiện tại, vương phi tỷ tỷ
cũng đã đi vào lòng hắn. Nàng có thể yên tâm tìm Dạ ca ca, thực hiện lời nguyện
ước 13 năm trước rồi.
Được khoảng 1 khắc, Long Phi đi vào phá tan sự trầm mặc của
3 người.
” Nô tài tham kiến vương gia, vương phi, trắc phi. Tứ hoàng
tử đã vào hoàng cung rồi, chỉ là không tìm được Thất hoàng tử,”
Vũ Hiên nhấc mày lên:
” Không biết Sở Huy muốn làm gì mà mang theo một đứa trẻ 11
tuổi?”
Linh Hương lấy khăn lau miệng:
” Hắn muốn làm gì thì kệ hắn, chẳng lẽ Phụ hoàng ngồi yên một
mình cho hắn tính kế hay sao? Tại vị đã 3 thập niên chắc chắn kinh nghiệm đâu
nhỏ nhặt?”
Vũ Hiên đột nhiên nhớ đến thân phận nàng cũng thuộc dòng dõi
cao quý nhất Vân Lạc quốc, nếu nàng biết chính triều đình đã làm nàng tan cửa
nát nhà thì nàng có còn ở bên cạnh hắn nữa hay không?
Không được, hắn không thể để nàng biết, một lần mất nàng
cũng quá đủ, dường như khi đó hắn cảm nhận được nỗi đau này đã ngấm vào xương tủy
rồi, yêu nàng đã không còn thuốc chữa.
Mặc kệ giấc mơ đó có ý nghĩa gì hay không, hắn nên trân trọng
hiện tại.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.