Chương 46: La Sát Trận
Vạn vật chìm trong bóng tối mịt mù, Thương Ngọc sơn trang là
một mảnh cô tịch yên tĩnh. Phượng Diên Hồng một thân hắc y nhanh nhẹn ra khỏi
Ngọc viện, một đường hướng thẳng Trung viện.
Nhưng muôn đến gần Trung viện trước hết phải qua hoa viên.
Mà hoa viên lại có trận pháp kì ảo, chỉ được mở ra khi có người lạ xâm nhập ban
đêm.
Thân ảnh nhẹ nhàng như chim yến bay đến nấp sau một lùm cây.
Lúc này, 2 nam nhân đứng trước Thư phòng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Diên Hồng cau mày, cứ 2 canh giờ mới giao ca một lần, lần giao ca sắp tới chính
là 1 khắc sau, nếu trong một khắc này, nàng không thể giải trận pháp này thì
không thể bước vào mật thất.
Nàng chỉ biết mật thất nằm phía dưới Thư phòng của Thương Huỳnh,
còn công tắc khởi động ở đâu thì không hề biết. Thương Huỳnh sẽ quay lại trong
vòng nửa canh giờ nữa, nên nàng chỉ có 45 phút mò mẫm tìm công tắc và thanh kiếm
kia.
Thời gian thực sự rất ít ỏi.
Nhưng đối với thần thâu như nàng thì chưa chắc.
Diên Hồng nhếch môi. Mỗi lần nàng nhận nhiệm vụ không bao giờ
lộ mặt.
Chính chủ sẽ tự động đem yêu cầu viết trong giấy mang theo 1
vạn lượng để trong một chiếc bát vàng ở Hồng Yến lâu.
Hồng Yến lâu giống như một tòa nhà để không, được đặt ngay
chính giữa Kim Thành, nhưng điều kì diệu nhất chính là chỗ đó có rất nhiều bồ
câu.
Những con bồ câu đó đã được nàng huấn luyện, chỉ cần có giấy
được thả xuống, chúng sẽ tự động đem đến cho nàng.
Nếu nàng trộm được, vật đó sẽ tự động có trong nhà chính chủ
sau 1 tháng. Còn nếu nàng không trộm được hay không muốn nhận nhiệm vụ, số tiền
chính chủ đã đem đến, nàng sẽ trả lại họ.
Cho nên, làm sao có người có thể biết được Hồng Yến. Vì ngay
cả dáng vẻ của nàng béo gầy, cao thấp ra sao còn chưa rõ.
Nàng không nhận giết người vì nàng không thích nhìn thấy máu
và võ công thực sự cũng không được tốt. Chỉ có khinh công trốn chạy là nhất đẳng.
Trận pháp cũng là thứ nàng thích nghiên cứu nhất, vì hồi còn
ở hiện đại nàng học toán rất giỏi. Nên những kiến thức đó suy luận một chút, vận
dụng thêm ngũ hành bát quái liền có thể phá trận.
Có lẽ Thương Huỳnh rất tự tin về trận pháp này nên không có
một người nào canh giữ ở đây.
Thực ra, nó có điểm kì lạ là do tất cả những thứ đồ vật được
sắp xếp theo quy tắc hình tam giác. Hai ngày nay, nàng đã phải tốn rất nhiều
tinh lực mới có thể mô phỏng lại chính xác hoa viên không sai lệch một li.
Đặc biệt nhất chính là, tất cả các đồ vật nối với nhau thành
những tam giác có cùng trọng tâm, nếu không may đưa chân bước đúng vào những điểm
đó, có lẽ cơ quan ám khí sẽ khởi động. Nhưng đoán cũng chỉ là đoán, nhìn xuống
dưới chân có một viên đá, nàng lập tức lấy nó, ném nhẹ vào hoa viên.
“ Bộp!”
“ Ai?” Hai thị vệ nghe có tiếng động lập tức chạy ra quơ kiếm
hô lên. Sau đó mới nhận thấy có một viên đá nhỏ ở hoa viên mới trở lại đứng yên
như ban đầu tại cửa Thư phòng. Bọn họ không hề có một chút lo lắng.
Diên Hồng mở to mắt, rõ ràng viên đá đó đã lăn qua một vòng
hoa viên, tại sao lại không có cơ quan ám khí nào? Chẳng lẽ là nàng quá đa
nghi, bài trí như vậy là ngẫu nhiên theo sở thích?
Nhưng 2 gã thị vệ kia rõ ràng nhận thấy có tiếng động nhưng
lại không hề có điểm lo lắng, cũng không đuổi theo. Chỉ có thể giải thích là bọn
họ cực kì tự tin không ai có thể thoát thân.
Ai, càng nghĩ càng đau đầu a! Quyết định rồi, không vào hang
cọp làm sao bắt được cọp con? Nàng là ai a? Hồng Yến, đại danh đỉnh đỉnh thần
thâu, không gì không trộm được, kể cả có trận pháp thì sao, cứ thử rồi nhanh
chân chạy trốn là được.
Nghĩ là làm, thân nhẹ nhàng bay lên một trạc cây, nhưng chưa
kịp đứng vững, nàng đã bị một cánh tay lạnh ngắt bịt chặt lấy miệng.
Diên Hồng hoảng sợ không thôi, chẳng còn nghĩ được điều gì,
liều mình dãy dụa cùng chân đấm tay đá, miệng tuôn ra hàng tràng.
“ Ưm….. ưm…… ên… ỗn…. ản.. ỏ..a
….a……@#$%^^+&;*%$#^&%&>?<Ơ:””” ( Nguyên văn :Tên
hỗn đản, bỏ ta ra! còn phần sau ta xin phép lược bớt những câu chửi thề của Hồng
tỷ.)
“ Im miệng!” Nam nhân phía sau khẽ gắt, thanh âm tỏ vẻ chán
ghét. Đúng là nữ nhân thực ồn ào.
Diên Hồng bặm môi, kệ ta chứ! Ngươi không bỏ ta ra, ta còn
nói nhiều hơn. Thế là một tràng “ $()^$#&*??”Ư#&GBJ*T%^” lại xảy
ra. Cuối cùng, hắc y nam nhân không chịu được nữa, thanh âm nồng nặc mùi thuốc
súng rít lên.
“ Nếu ngươi còn dãy dụa nữa, có tin ta sẽ giết ngươi ngay
bây giờ hay không?”
Diên Hồng trừng mắt nhìn hắn, sau đó mới nhận ra 1 điều.
Cực kì quan trọng.
Hóa ra ………..hắn là một mĩ nam a.
Chẹp chẹp, kiểu này thì Lee Min Hoo cũng chào thua. Mày kiếm
sắc lạnh, tinh tế điếu mài, tóc dài phi vũ, mũi cao……….khiến nàng muốn phụt máu
mũi a.
Đến khi nàng đang thắc mắc tại sao nam nhân cổ đại để tóc
dài đẹp vậy mà ở hiện đại thì cứ cắt hết cạo bên này lại cạo bên kia, thì thanh
âm lãnh lạc lại vang lên:
“ Ngươi im lặng thì ta sẽ thả ngươi, tốt nhất hãy cư xử cho
đúng đắn.”
Diên Hồng xấu hổ muốn độn thổ, hức, tại sao cái tính mê giai
vẫn còn vậy, mất mặt quá đi, may mà đeo khăn che mặt, nếu không bị hắn nhìn thấy
nàng đã chảy nước miếng có phải hay không nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa
sạch.
Nàng gật đầu như gà bổ thóc, hắc y nam nhân lạnh lùng đem
tay bỏ ra, quay mặt đi nhìn đến trước cửa Thư phòng, sắc mặt vẫn lạnh băng.
Diên Hồng xoa xoa cổ, ko sao hết, chẳng phải chỉ có vẻ ngoài đẹp trai thôi sao?
Nàng mới không cần hắn!
“ Uy, ngươi là ai?”
Nam nhân làm như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ lạnh lùng
phun ra :
“ Ồn ào.”
Nếu không phải sợ bị bọn họ phát hiện, hắn đã ngay lập tức
giết nàng rồi, còn cần phải tha hay sao? Nàng là người đầu tiên có thể thoát khỏi
cái chết trong kiếm của hắn.
Tuy Thương Ngọc sơn trang cũng không có cao thủ gì đáng nói
nhưng hắn không dại dột đến mức tự mình đi khiêu chiến với một đám người. Rất mất
thời gian.
Diên Hồng hận không thể đánh chết hắn ngay bây giờ nhưng
nàng lại không có mạnh bằng hắn, trứng chọi đá sao có cửa thắng. Hừ, quân tử
báo thù, triệu năm chưa muộn, ngươi cứ chờ đó!
Phượng Diên Hồng ta nhất định giết chết ngươi!
Nhưng hắn ở đây làm gì, còn nhìn về phía Thư phòng, chẳng lẽ
cũng cùng mục đích như nàng?
Đáy mắt có một tia ngờ vực, nàng đè thấp thanh âm:
“ Ngươi muốn đến trộm báu vật?”
Nam nhân vẫn như cũ không trả lời nàng, nhưng đột nhiên quay
đầu lại, mâu quang ngưng kết thành một đường nguy hiểm, với ý biểu hiện rõ
ràng:
“ Nữ nhân ngươi im miệng.”
Diên Hồng rất thức thời ngậm miệng, nhưng mắt lại bắn ra tia
lửa điện trị số hàng nghìn vôn. Tức chết đi được, trước giờ chỉ có nàng chọc
ngoáy người khác, sao bây giờ gặp tên này luôn luôn bị động hả trời? Thật không
có thiên lí a.
Nam nhân nhíu chặt mày kiếm nhìn về phía hoa viên, khí tức
thay đổi khiến thanh kiếm trên tay vụt lóe sáng. Phượng Diên Hồng chu miệng,
nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm kia liền miệng há to có thể nuốt cùng lúc 3 quả
trứng gà.
Đó không phải là……
“ Ngươi là Lịch Tuyệt Tình?”
Có Tuyệt Tình kiếm, hắn không phải Lịch Tuyệt Tình chẳng lẽ
là có người nào phúc khí “cầm” được? Hừ, chỉ sợ người muốn trộm giờ mộ cũng đã
xanh cỏ. Đại ma vương, kẻ thù trên chiến tuyến của Tuyết Diễm các, à không, đã
hóa giải từ nửa tháng trước.
Lần này hắn tới đây làm gì chứ? Chẳng lẽ có vụ làm ăn nào
quan trọng đến mức đích thân cốc chủ như hắn phải ra mặt?
Nam nhân quay đầu, người nào biết hắn, chỉ có một kết cục phải
chết! Nhưng nàng lại là người của Tuyết Diễm các, Lam Nhạn và hắn hiện tại tuy
đã giải tỏa khúc mắc giữa Tử Lan, nhưng hắn cũng không thể vì thế mà giết người
của nàng.
Phượng Diên Hồng híp mắt, nhận ra được biểu tình của hắn là
gì cười nói:
“ Lịch đại ca, so về bối phận Lam Nhạn gọi ngươi một tiếng đại
ca, vì vậy ta cũng không có cách nào khác. Ngươi tốt hơn hết đừng trưng ra vẻ mặt
đó.” Làm nàng liên tưởng đến “ đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm.”
“ Ngươi là Hồng Yến?” Thanh âm hắn so với trước đã bớt lạnh.
Nàng gật đầu. “ Thông tin nhanh nhạy.”
Nếu nàng là Hồng Yến, hiển nhiên cũng cùng cùng đường với hắn,
chẳng qua là không có cùng mục đích mà thôi. Điểm đến của 2 người họ đều là mật
thất.
“ Nhưng ta nghe nói Hồng Yến xảo quyệt, thần long thấy đầu
không thấy đuôi, nhưng ngươi nhìn một chút thông minh cũng không có.”
Diên Hồng bị đẩy xuống hố sâu vạn trượng.
Bùm! Xin thông báo một vụ nổ bom B52 đã diễn ra, hoàn toàn
oanh tạc tàn phá đến mức kinh hoàng tất cả những thứ gì hảo cảm mà nàng dành
cho Lịch Tuyệt Tình, mặc dù thì hảo cảm đó chỉ dừng lại ở mức đẹp trai.
Cái gì, nàng ngu ngốc ư? Xin lỗi đi, IQ của bà cô đây là
197,9 nhá. Thiên tài thế hệ mới của thế giới lại bị hắn nói là không có nổi một
chút thông minh?
Vấn đề là, hắn không hề nói đến IQ của nàng, mà là nói đến sự
giữ thăng bằng ngu ngốc đáng cười của nàng. Kém cỏi.
Diên Hồng cười còn khó coi hơn khóc.
“ Vậy Lịch đại ca ngươi không cần phải ở đây nói chuyện với
một kẻ tối dạ như ta.”
Hắn lãnh khốc đã thành thói quen, chỉ khi đứng trước Tử Lan
mới hiện ra ôn nhu, nên để mặc Diên Hồng lảm nhảm kể lể, suy nghĩ giây lát sau
đó nhìn 2 thị vệ trước cửa.
Hắn là sát thủ, tuy không tinh thông trận pháp nhưng ít nhiều
cũng có chút hiểu biết. Diên Hồng thấy hắn như vậy bèn mở miệng:
“ Ở đó có trận pháp, không đi qua đó thì không thể vào được
mật thất.”
Hắn gật đầu. Nhưng trận pháp này khởi động ra sao còn chưa
biết, hiện tại chỉ còn có 5 phút, nếu không thử sẽ lỡ mất cơ hội.
Thoáng qua Diên Hồng cũng sâu sắc ánh mắt ngắm nhìn hoa
viên, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Một mình hắn có lẽ không thể, nhưng 2
người thì chưa chắc. Nàng là Hồng Yến, có thể tin tưởng được.
“ Nếu ta công phá hoa viên, ngươi trong lúc giao ca có thể
hóa giải nó chứ?”
Diên Hồng ngơ ngác nhìn hắn, tay vỗ vỗ đầu một chút. Không
ngờ hành động này lại khiến Lịch Tuyệt Tình có chút buồn cười, nhưng cũng chỉ
là khóe miệng hơi cong lên, không hề có biểu hiện gì khác nữa.
Nàng đúng là một nữ nhân ngốc nghếch.
Cũng rất đơn thuần.
Sau thời gian suy nghĩ khoảng 30 giây, nàng mới ngẩng đầu
lên khẽ nói:
“ Ngươi định cho một một vụ nổ hoành tráng hả?”
Lịch Tuyệt Tình từ lúc sinh ra chưa lúc nào xúc động muốn giết
người như vậy? Lúc này nhìn nàng trầm tư suy nghĩ, hắn còn tưởng nàng đang nghĩ
cách làm sao để hóa giải trận pháp kia, thật không ngờ nàng lại nghĩ đến hắn sẽ
làm thế nào!
Thực nên nói là nàng ngu ngơ hay là cố tình chọc tức hắn
đây?
Hắn xoa xoa nhẹ mi tâm, kiềm nén tức giận lại:
“ Ta làm thế nào là việc của ta, ngươi làm ơn suy nghĩ nhanh
lên một chút, chỉ còn một ít thời gian nữa thôi là giao ca.”
Diên Hồng “ hừ” một tiếng, nàng hỏi cũng không được sao chắc.
Đừng quên nàng là nữ sinh thiên tài a.
Nhưng mà nàng thực sự không biết trong phương diện mặt đối mặt,
nàng ngu ngơ đến mức nào. A men!
Mâu quang ánh lên kiên định, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng
của 2 người cầm đèn đi từ Đông viện. Nàng khẽ mỉm cười, nhưng tàn khốc.
“ Thực sự lần này đi làm ăn cũng không hề lỗ a!”
Lịch Tuyệt Tình chăm chú nhìn 2 bóng dáng thị vệ trước cửa,
khẽ chờ mong. Cho đến khi, 2 thị vệ kia đã nghe tiếng chuông giao ca vang lên,
không nhanh không chậm, chuẩn bị nhấc chân.
“ Đến!” Diên Hồng hô nhỏ.
Lịch Tuyệt Tình vẫn như cũ lãnh mạc, nhưng tay đã nhanh như
chớp giáng một đòn xuống hoa viên, thân mình cố áp chế lấy thanh âm xảy ra đến
độ nhỏ nhất.
“ Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên. Đúng lúc đó, ở phía xa trên trời,
hàng loạt pháo hoa bắn thẳng lên trời tạo thành những vệt sáng lung linh.
Mĩ lệ nở rộ giữa đêm đen.
Diên Hồng thoáng ngạc nhiên khi có pháo hoa cùng lúc như vậy
nhưng chưa kịp phản ứng gì, ngay lập tức hoa viên đột nhiên nổi lên một trận cuồng
phong.
“ Lập phập.”
Hàng ngàn tia sáng giống như chớp nhóa xen ngang nối dọc với
nhau từ dưới những viên gạch bắn lên bùng nổ như nham thạch đủ để khiến người ta
đui mùi. Lịch Tuyệt Tình vội vàng hô:
“ Nhanh!”
Diên Hồng phi thẳng người xuống dưới, giống như có một dòng
nhiệt lưu nổi lên, một dòng tia sáng từ tâm của hoa viên tỏa ra bốn phía len khắp
các ngõ ngách tạo thành những đường thẳng ngang dọc mù mịt, nhưng lại tạo thành
một phù hiệu.
Là âm dương bát quái, kết hợp với quy tắc trọng tâm, lợi dụng
đặc điểm của trọng tâm để chống đỡ hết thảy lực công kích. Cuồng phong nổi lên
càng lúc càng nhanh, gạch hoa viên lấp lánh ánh sáng đột nhiên “ rắc” một tiếng
toàn bộ vỡ vụn.
Trở thành một lỗ đen sâu hoắm hút người ta vào trong đó.
Tại một đình viện, một nam nhân xoay nhẹ người nhìn pháo hoa
rực trời, miệng cười như không cười:
“ Trận pháp bắt đầu.”
Lịch Tuyệt Tình cùng Phượng Diên Hồng sử dụng sức lực cố gắng
chống đỡ hết thảy, nàng vẫn còn chưa hết kinh hoàng, thì ra nàng cũng đoán đúng
một phần, đây chính là La sát trận kết hợp với trọng tâm trong tam giác. Chẳng
lẽ người thiết kế trận pháp này cũng là một người hiện đại xuyên không như nàng
và Ngọc Linh Hương?
Không được, La sát trận đã khó giải lại sử dụng thêm thứ kia
lại càng là bất khả xâm phạm. Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao mà Thương Huỳnh lại
không hề lo lắng chút nào có người xâm nhập mật thất, hắn chỉ phải lo sáng hôm
sau sai người xây lại hoa viên thôi.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Hóa giải La sát trận cần phải
tìm được đúng điểm vận hành trận pháp, vừa nãy hẳn là Lịch Tuyệt Tình đã đánh
trúng vào chỗ đó nên mới khiến cho nó trở thành hố sâu hút người kia, đâu đó
quanh đây.
Hơn nữa nó sẽ trùng đúng với tâm của trận pháp, nếu không
sao có thể vận dụng quy tắc trọng tâm? Nàng phải nhanh chóng tính toán.
Cuồng phong càng lúc càng mạnh khiến cho thân hình nàng có
chút lung lay.
Pặc!
Cành cây nàng nắm lấy cũng không chịu được mà bị hút sâu vào
trong hố đen, Diên Hồng cũng vì thế mà bị cuốn theo. Nàng không hề nói được câu
nào, chỉ cố gắng túm lấy thân cây nhưng cũng không chịu được mà bị buộc buông
tay.
“ Không!”
Thân ảnh dường như bị vùi lấp bởi hố đen.
Nhưng.
Một tay của nàng lại được một bàn tay thô ráp nắm lấy. Thật
chặt chẽ và ấm áp.
Diên Hồng ngẩng đầu lên, một tay của Lịch Tuyệt Tình nắm lấy
tay nàng, còn một bên kia…..tay áo dài rộng của hắn quấn chặt lấy thân cây làm
điểm tựa. Đột nhiên trong tâm có cảm giác ấm áp.
Hắn có thể bỏ nàng lại, nhưng dù chỉ có một cánh tay, biết
là thoát được rất khó khăn vẫn cứu nàng.
“ Bám thật chặt, ta sẽ kéo ngươi lên.”
Thanh âm vẫn lạnh lẽo nhưng nàng có thể nghe ra sự lo lắng
trong hắn. Nàng mỉm cười.
“ Đúng vậy, nếu ngươi cứu ta lên, ta sẽ trộm giúp ngươi 3 thứ.”
Lịch Tuyệt Tình vô vàn khó khăn. Hắn chỉ còn có một tay, bàn
tay trái đã phải khổ sở 3 năm luyện lại kiếm, thô ráp đến mức có hàng ngàn vết
thương lúc này lại cố chấp nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Đã bao lâu rồi kể
từ khi Tử Lan ra đi. Hắn đã không còn nắm tay bất kì ai.
Nhưng lúc này hắn lại không muốn nàng chết! Nàng chính là muội
muội của Lam Nhạn. Lam Nhạn cũng là thật tâm, chân thành với Tử Lan, là một bằng
hữu tốt, hắn khó có thể bỏ mặc nàng.
Tay nắm thật chặt, hắn vận hết khí lực của mình dồn tại đan
điền, hét lên một tiếng, dường như đã có thể kéo Diên Hồng trở nên.
Nhưng.
Cành cây quấn bởi tay áo hắn đã đứt rời, hắn dần mất trọng
tâm, cũng theo đà của nàng mà rơi xuống.
Trong nháy mắt, Phượng Diên Hồng cũng kinh hoàng, sao lại
như vậy? Chẳng lẽ lúc này nàng đành chết ở đây, trong đầu nàng nhanh chóng tính
toán, sau 2 giây, nàng nhìn đến chỗ cách mình 1 m.
Đó chính là tâm trận pháp, nhưng làm sao mới có thể phá hủy
nó?
Cành cây cùng lá cây ào ào bay đến hút sâu vào trong hố đen
giống như nàng và hắn, một cành cây to đập xuống tay nàng, ngay lập tức, máu
cũng theo cổ tay truyền ra, nàng ngã nhào xuống.
Máu nhỏ xuống đúng tâm trận pháp. Ngay lập tức, cuồng phong
bớt giảm, lực hút cũng nhẹ đi rất nhiều, Diên Hồng không hề có thời gian để ngạc
nhiên, lợi dụng khinh công mang theo Lịch Tuyệt Tình bay lên.
Hắn ngạc nhiên nói:
“ Thật không ngờ, máu lại có thể hóa giải trận pháp.”
Diên Hồng cũng thầm thở phào nhưng không ngờ sau đó, cuồng
phong lại nổi lên như cũ, hố đen càng thêm sâu hoắm, nàng hoảng sợ hét lên:
“ Nhanh đi.”
Hắn cũng nhanh chóng bay lên, 2 người chật vật mới có thể
leo lên, đúng lúc đó 2 thị vệ giao ca cũng đi tới, Diên Hồng và Lịch Tuyệt Tình
nhanh như chớp lợi dụng thời cơ, lẻn ngay vào trong Thư phòng.
Vào trong phòng, nàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người hỏi hắn:
“ Ngươi có sao không?”
Hắn lắc đầu nhìn vết thương trên người một chút nói:
“ Không đáng ngại.”
Mà không hề chú ý tay của 2 người vẫn nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện Danh Nghĩa Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.