Chương 151: Tháp Thí Luyện (3)
Người trông coi, quản lý công pháp cùng bảo vật
là một trung niên đầu tóc rối bù, râu cằm mọc dài, người này nhìn Vương
Lăng vẻ mặt tùy hứng hỏi:
-Tiểu tử ngươi là lần đầu đến đây.
-Đúng vậy.
Vương Lăng gật đầu, hắn có thể nhìn ra người trung niên kia đang dò xét hắn
khiến hắn không được tự nhiên. Vương Hàn nhìn qua Vương Lăng nói nhỏ,
hắn gật đầu hiểu rõ cuối cùng móc ra một cái lệnh bài màu bạc, đây là
thứ mà Long Linh Huyền đưa hắn lúc mới nhập môn, chứng minh cho thân
phận đệ tử chân truyền của hắn.
Người trung niên nhìn thấy lệnh bài gật gù:
-Nếu ngươi là đệ tử hạch tâm thì có thể miễn phí một lần chọn một công pháp trong không gian hoàn khố.
-Tiện lợi như vậy. Được, để đệ tử đi tìm.
-Tốt, để ta dẫn ngươi đi.
Vương Lăng không ngờ người này lại đích thân dẫn hắn đi vì đối phương cảnh
giới rất cao không phải là thân phận tầm thường, hắn cũng không hỏi
nhiều theo phía sau mà đi vào. Hắn nhận ra công pháp nơi này vô cùng
nhiều tràn đầy cả tầng đi hoài không hết, cuối cùng hắn được đưa đến
trước một cánh cổng màu trắng.
Vị trung niên nhìn hắn nói:
-Ngươi có 2 giờ để chọn cho mình một công pháp và bảo khí, tùy theo vận may
xem xem ngươi có thể tìm được công pháp gì. Ngươi là đệ tử chân truyền
cuối cùng vào đây đấy, những người khác đã sớm chọn cho mình một quyển
rồi.
-Vậy có ai có được công pháp thánh cấp hay không.
-Tiểu tử Lĩnh Phong, Hoàng Linh Du cùng nha đầu Tào Vận đều có công pháp
thánh cấp. Riêng tiểu tử Long Hàn Phong thì còn tìm được công pháp thần
cấp trung giai.
-Lợi hại như vậy.
Vương Lăng giật mình,
thật không ngờ những người khác vận may thật nghịch thiên, hắn cũng dần
cảm nhận bản thân trước giờ vẫn còn ếch ngồi đáy giếng, không biết chừng có ngày bị vượt mặt lúc nào không hay. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa
bước vào bên trong cổng, vị trung niên hai mắt tinh quang nhìn hắn sau
đó mới bước đi nói thầm:
-Hi vọng tiểu tử ngươi vận may tốt hơn đám kia.
Bước vào một không gian tối om có những vầng sáng tinh vân lấp lánh, hắn
nhận biết rõ ràng đây là những công pháp cực phẩm mà bao nhiêu người ao
ước, hắn hai mắt tinh quang thấy những vầng sáng đủ màu hấp dẫn nhưng
hắn hiểu những công pháp này chưa phải là lợi hại nhất, thứ hắn cần là
công pháp tốt nhất.
Hắn lơ lửng tìm kiếm công pháp tốt nhất,
càng lên cao áp lực đè nén càng lớn mà công pháp có được cũng càng cao
cũng thưa thớt theo, cuối cùng cũng nhìn thấy một tầng kim quang chói
sáng mãnh liệt, hắn vui mừng đuổi theo cố nắm lấy nhưng tinh vân này lập tức chạy đi để hắn dùng hết tốc lực mà đuổi theo.
Đi theo nó
hồi lâu hắn nhận ra xung quanh bản thân càng là tối hơn, mà công pháp
nãy giờ hắn theo đuổi chập tắt rồi biến mất. Hắn hoảng hốt khi cảm thấy
cơn đau đầu dữ dội, tầm khoảng hơn chục phút cơn đầu biến mất, hắn dần
thấy tầng bạch quang tỏa sáng xung quanh mà ngạc nhiên hơn khi thấy hắc
lôi chạy xẹt xẹt quanh người dường như bị cái gì đó kích thích. Hắn theo luồng kích thích đấy mà tìm đến cuối cùng nhìn thấy một quyển công pháp màu tím có hắc lôi bao bọc xung quanh.
Hắn nhìn thấy vậy thì vui mừng muốn hét, lập tức lao tới không khó khăn lắm để nắm lấy công pháp
nhưng thay vào đó là một cảm giác bị bóp nghẹt khó hiểu truyền đến chỉ
diễn ra vài tích tắc nhưng để lại cho hắn hậu quả kinh khủng.
Hắn mất ý thức tỉnh lại trong một không gian hoàn toàn khác, xung quanh vô
số kỳ trân dị thảo quý hiếm cùng kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ, mà ở trước mặt hắn là một trung niên nhân tầm 30 tuổi, anh tuấn bất phàm,
mái tóc dài đung đưa trong gió, khuôn mặt có nét tương đồng với Linh
Tôn.
Người trung niên tư dáng tiêu sái, hai tay chắp sau lưng,
chân không chạm đất, Vương Lăng vừa chớp mắt một cái cái người này đã
xuất hiện trước mặt hắn nở nụ cười tà dị:
-Khí tức này là của Cổ Thành Ảnh Lôi, tuy quá yếu nhưng không hề khác biệt.
-Tiền bối là Linh Tôn.
Vương Lăng tò mò hỏi, người trung niên nghe vậy khẽ cười:
-Ta không phải là Linh Tôn mà ngươi biết. Thật ra ta là Sáng Chế Thần của thế giới này.
-Sáng Chế Thần?
Nghe xong làm Vương Lăng choáng váng, người trước mặt hắn dường như có thể
biết hắn nghĩ gì mà hầu như là biết hết mọi thứ về hắn vậy. Sáng Chế
Thần cười mỉm nhìn Vương Lăng nói tiếp:
-Tuy chỉ có chút cổ lực
của Đế Lôi nhưng vẫn phù hợp để học công pháp của ta. Ta biết ngươi đang thắc mắc cái gì, hắc lôi mà ngươi nghĩ đến là một trong Tam Thiên Tạo
Lực thời thượng cổ, là nguồn gốc để sinh ra sự sống của toàn thế giới
này.
Ngay sau đó xuất hiện trong tay Vương Lăng là một quyển công pháp không hề để tên, ở bên trong không ngờ lại chỉ có một trang giấy
có chữ. Sáng Chế Thần cười giở tay áo lên lấy vào trong tay là Hấp Huyết Ma Kiếm.
-Đây là một mảnh nhỏ của Hắc Thiên, đúng là một vũ khí phù hợp với Đế Lôi của ngươi. Để ta giúp ngươi thay đổi một chút.
Nói rồi lập tức Hấp Huyết Ma Kiếm bị biến dạng trở thành một cục sắt màu
đen, sau đó một ánh sáng màu lam tỏa ra biến đổi hình dạng của Hấp Huyết Ma Kiếm, một thanh kiếm màu đen được chạm khắc tinh xảo với hình quần
long và lôi vân tinh tế được khắc trạm, bây giờ nó vô cùng trái ngược
với hình dáng thô xơ trước đó của nó, Sáng Chế Thần đã đặt tên mới cho
nó là “Tỏa Huyết Sát Kiếm”, một thanh kiếm có khả năng sát thần. Sáng
Chế thần ngáp dài nhìn Vương Lăng lần cuối rồi dần dần biến mất.
-Tiểu tử ngươi đúng là tích phúc vạn kiếp.
Nghe xong Vương Lăng bỉu môi tỏ vẻ coi khinh nhưng lập tức sau đó một lượng
lớn thông tin mà Sáng Chế thần để lại cho hắn hiện lên trong đầu. Thanh
Hấp Huyết Ma Kiếm nếu trước kia chỉ là một công cụ hút máu thì bây giờ
nó đã chính thức trở thành Thần binh, có điều năng lực hiện giờ của hắn
vẫn chưa thể sử dụng được hết một chút khả năng của Tỏa Huyết Sát Kiếm.
Công pháp hắn có được là “Thiên Tội Lôi Pháp” là công pháp duy nhất giúp hắn khống chế và sử dụng hắc lôi của bản thân.
Ngoài ra hắn còn
biết thêm một thông tin chấn động, Linh Tôn hóa ra là một tàn dư linh
khí của Sáng Chế thần, cụ thể là tàn linh khí đấy sau khi du nhập xuống
Đại Giới đã hóa thành một loại quả màu đỏ, vô tình một nữ nhân ăn vào
khiến nàng cảnh giới đại tăng nhưng đồng thời lại mang theo bụng chửa
lúc nào không hay, từ đó sinh ra Linh Tôn. Hắn giờ mới biết bản thân còn nhỏ bé như thế nào, hóa ra cường giả mà hắn luôn coi là đứng đầu lại là một tàn dư linh khí nho nhỏ không đáng nhắc của Sáng Chế Thần.
Bỏ qua sự kinh hoảng nhất thời, hắn mở mắt thoát khỏi linh khố của Thí
Luyện Tháp, cũng là vừa lúc hết thời gian. Vương Hàn còn đang lo lắng
Vương Lăng sẽ không kịp chọn được pháp quyết thì đúng lúc này Vương Lăng lại vừa ra kịp. Vị trung niên trông coi Linh Các nhìn Vương Lăng hỏi:
-Ngươi đã chọn được công pháp nào, đưa ta xác nhận.
-Đây là công pháp ta chọn, còn có Lôi Chu Kiếm vương khí cực phẩm.
Vị trung niên bỏ qua Lôi Chu Kiếm, tập trung vào công pháp mà Vương Lăng
đã chọn nhíu mày, quyển công pháp này không ngờ lại không hề có cấp bậc, nhìn không ra nó có phải là thần cấp công pháp hay không. Vị trung niên đánh giá lại Vương Lăng thở dài khoát tay.
-Tốt, ngươi cứ cầm đi đi.
-Đa tạ trưởng lão.
-À. Đây là 3 vạn linh trị tương ứng với xếp hạng ngươi.
Một tấm thẻ nhỏ màu đen có chứa linh khí khá nồng, hắn nhanh tay cầm lấy
lại cùng Vương Hàn bước ra ngoài. Đợi khi hắn đi rồi thì vị trung niên
kia nói:
-Tông chủ thấy công pháp trong tay tiểu tử kia thế nào.
-Cái này ta cũng không có khả năng khẳng định rõ được.
Hoàng Diệp không biết từ đâu bước ra, câu trả lời của tông chủ làm vị trung
niên kia cũng giật mình, không nghĩ ngay cả tông chủ cũng không nhìn ra
cao sâu của công pháp kia. Hòang Diệp bước đi nhẹ nhàng phất tay áo mỉm
cười.
-Bạch hộ pháp không cần lo lắng. Ta nghĩ tiểu tử này có
duyên với công pháp này thì chắc chắn là thiên ý. Chúng ta chỉ cần tiếp
tục quan sát là biết được tia thần khí nồng đậm tỏa ra lúc nãy có liên
quan đến tiểu tử đó hay không.
-Tông chủ nói phải.
Bạch hộ pháp Bạch Đà Vi khẽ gật đầu không nói gì thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.