Chương 107: Rời Đi
Thoát khỏi vùng thần thức, bầu trời đã chuyển tối, hắn tuy ở trong đó
cảm nhận thì rất lâu nhưng hiện thực cũng không tốn bao thời gian, quả
nhiên là rất tiện. Mở mắt ngáp dài hắn bắt gặp ngay Lạc Dao Dao đang
nhìn chăm chăm hắn, Hắn giật mình nhìn nàng cười:
-Sao nhìn ta như vậy. Ta soái lắm sao.
-Ai nhìn ngươi, chỉ là Thanh Y tỷ đang tìm ngươi.
Lạc Dao Dao có chút xấu hổ rất nhanh che giấu, thấy hắn ngủ mê không biết
vì sao nàng vô thức lại ngắm nhìn lâu như vậy. Vương Lăng vừa nghe nhắc
tới Thanh Y thì tỉnh ngộ, vốn nếu hắn muốn tiến vào trong thì cần có lý
do để nàng bớt lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định cứ nói đi tìm
Thủy Linh Chi là được.
Nhưng điều hắn quan tâm là nếu như hắn đi thì ai bảo hộ mấy nàng đây, Hàm Trương thì cũng chưa chắc đủ sức, Lĩnh
Phong bản lĩnh hình như rất cao nhưng hắn vẫn chưa chứng kiến tận mắt
nên khó lòng tin tưởng. Thấy hắn thờ thẫn vuốt cằm, Lạc Dao Dao cũng
biết hắn đang suy nghĩ vấn đề gì rất nghiêm trọng nên không làm phiền.
Chốt lát hắn quay qua nhìn nàng hỏi:
-À phải rồi. Ngươi nói tìm người, rốt cuộc là tìm ai.
-Cái này không cần giấu. Người ta tìm là biểu muội của mình.
-Biểu muội.
-Là hai tỷ muội con của đại di ta.
-Thế tính danh hai người đó là gì.
Hắn vừa nghe thì cũng mường tượng người nàng đang tìm kiếm là ai.
-Người tỷ tỷ lớn hơn tên là Linh Mộng, còn vị tiểu muội là Linh Lung.
-A.
Quả nhiên hắn đoán không sai, nha đầu Linh Lung kia dù sao cũng giải được độc của Vạn Độc Môn kia mà.
-Ngươi quen 2 người họ à.
-Ừm. Hiện họ đang ở Cuồng Long thành.
-Cuồng Long thành. Không phải đã sớm rời đi rồi sao.
Lạc Dao Dao giật mình, vốn dĩ nàng không nghĩ hai người ở lại Cuồng Long
thành để làm gì, nàng chỉ nghĩ 2 người sẽ tìm chỗ dựa mà gia nhập Minh
Lam Tông. Vương Lăng cũng không che giấu nhiều đem việc hắn xếp 2 nàng ở Cuồng Long thành cho Lạc Dao Dao nghe. Lạc Dao Dao nghe xong gật gù,
đồng tình cùng cảm tạ với hắn, lúc sau nàng lại thở dài.
-Có lẽ như vậy là tốt nhất.
-Ngươi không định đi thăm 2 người họ sao.
-Ta không có ý định…
Lạc Dao Dao trầm lặng như không muốn tiếp tục câu chuyện, hắn chả biết quan hệ của mấy nữ nhân này cũng chả hứng thú mấy. Lần này tới Lạc Dao Dao
hỏi hắn:
-Nãy giờ ngươi đang suy nghĩ điều gì. Chắc không chỉ để hỏi ta một câu đâu nhỉ.
-Đúng rồi. Ta có chuyện muốn nhờ ngươi.
Vương Lăng kích động đi tới cầm chặt tay Lạc Dao Dao như xin giúp chuyện gì
khiến nàng xấu hổ cố vùng thoát khỏi ma trảo hắn, hắn biết bản thân quá
kích động nhanh chóng buông bỏ hừm giọng.
-Nếu ta đã giúp 2 biểu muội của nàng thì nàng cũng nên giúp ta một chuyện là lẽ dĩ thường.
-Ngươi nói đi.
-Giúp ta bảo hộ Thanh Y.
-Ngươi định đi đâu sao.
Nàng không ngốc, nghe hắn nói là biết hắn có chuyện để làm không tiện dẫn
theo Tần Thanh Y, hắn cũng không muốn nói nàng nghe, dù sao trên một
phương diện nàng vẫn là kẻ địch của hắn.
-Chỉ là có chút chuyện nhỏ, không tiện dẫn theo Thanh Y mà thôi.
-Ngươi khỏi lo. Dù người không nói thì ta cũng tự giúp, ta chỉ có hai vị tỷ muội tốt này thôi mà.
-Cảm ơn ngươi.
Hắn tỏ vẻ cảm kích, lấy ra hỏa lệnh của trưởng lão Long Võ đưa cho Lạc Dao Dao.
-Nếu đã thu thập đủ lệnh bài thì đưa cái này ra là biết là ngươi của ta, mau chóng rời khỏi nguy hiểm càng sớm càng tốt.
-Ngươi không tự mình đưa sao.
-Không tiện lắm.
-Thôi được.
Lạc Dao Dao cầm lấy hỏa lệnh không từ chối, hắn lần trước nghe thể lệ cuộc
thì thì có vẻ như chỉ cần thu thập lệnh bài là thông qua, cho thêm thời
gian dài như vậy hắn cũng biết rõ nhưng dường như ai cũng nghĩ là thời
gian ở trong là 1 tháng. Dù đúng dù sai thì có hỏa lệnh cũng không vấn
đề gì.
Bàn giao xong cho nàng hắn nhanh chóng rời đi, cũng không tiện gặp lại Thanh Y cùng Sở Ngọc, mặt dày bảo đi tìm Thủy Linh Chi nếu không tìm ra thì ăn nói sao đây. Lạc Dao Dao thẫn thờ lúc sau thở dài
đi vào trong trướng bồng của Tần Thanh Y, thấy nàng tiến vào Tần Thanh Y tò mò hỏi:
-Là Dao Dao muội, cảm ơn muội giúp tỷ giải độc.
-Tỷ khách sáo như vậy. Chúng ta là tỷ muội mà.
Đám nữ cười vui vẻ, lần này Lạc Dao Dao mới nói:
-Thật ra thì Vương Lăng vừa rời đi rồi.
-Rời đi? Chàng đi đâu.
-Không biết. Chỉ nói là có việc cần làm.
-Chẳng lẽ…
Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc nhìn nhau nghĩ tới Thủy Linh Chi, dù sao hắn cũng
nằm đấy lại tỉnh sau nghi 2 nàng nói chuyện nên cũng không khó hiểu. Lại nghĩ hắn đi tìm nó sợ bản thân 2 nàng không cho phép vì nguy hiểm nên
mới nhờ Lạc Dao Dao đưa tin. Cả hai nàng vừa cảm động vừa lo lắng cho
hắn, đều cho là hắn là một người nam nhân đáng tin tưởng, chốc thì bầu
không khí trầm lặng hơn cả.
Dĩ nhiên là Vương Lăng đi liều mạng
cũng không chỉ đi tìm một cái Thủy Linh Chỉ mà mục tiêu rõ ràng là Hắc
Đế Lôi Ảnh. Theo lời nói Linh Tôn hắn chả bận tâm nhiều mà đi dọc theo
bên bìa rừng sát đường mòn tiến tới Huyễn Linh Sơn phía trên ngọn đồi
kia, vốn dĩ huyễn cảnh này phải 10 năm mới mở một lần nên cơ hội lần này hắn không dám bỏ lỡ.
Dọc đường băng qua rừng cây hắn như cảm
nhận cơ thể linh lực tiêu tốn chả đáng kể, quả nhiên thức tỉnh Hồn lực
cảm giác thật mới lạ. Theo lời chỉ dạy của Linh Tôn, tay hắn vận khởi
tạo ra hồn kiếm màu trắng, là hồn lực của hắn “LINH KIẾM”.
Vốn
dĩ hồn lực là một thanh kiếm thì từ trước tới nay sau Linh Tôn chỉ có
hắn, còn có đặc điểm của gia tộc Mặc gia, bản thân người của Mặc gia có
thể sử dụng Thôn Phệ hỏa diễm, là loại hỏa diễm có uy lực mạnh nhất
trong tất cả các loại hỏa diễm.
Nhưng đó là kết quả cuối, bình
thường nó chỉ là Hỗn Nguyên hỏa diễm cháy với trạng thái màu đen chỉ
trông giống Thôn Phệ hỏa diễm, uy lực tuy không bằng phần vạn Thôn phệ
hỏa diễm nhưng cũng đủ đối địch với kẻ thù. Để nâng cấp loại Hỗn Nguyên
hỏa diễm này thành Thôn Phệ hỏa diễm yêu cầu phải cho Hỗn Nguyên hỏa
diễm thôn phụ các loại dị hỏa khác.
Lúc đầu hình dáng Hỗn Nguyên hỏa diểm có màu đen sau khi biến hóa thành đỏ, lần lượt: Đỏ -» Lam -»
Lục -» Vàng -» Đen -» Thôn Phệ hỏa diễm.
Hồn lực “Linh Kiếm” của hắn được định hình dựa vào hình dạng hồn lực cùng Hỗn Nguyên hỏa diễm.
Có vẻ do hắn vẫn chưa tu luyện linh lực bao lâu nên Hỗn Nguyên hỏa diễm
của hắn ở trạng thái sơ khai, tức là mới định hình như ngọn lửa thường
có màu trắng.
Nếu hắn có được Hắc Đế Lôi Ảnh thì Hỗn Nguyên hỏa
diễm của hắn sẽ được định tính. Linh Tôn còn nói hắn còn một hồn lực nữa vẫn chưa thức tỉnh, là gì thì Linh Tôn chỉ bảo hắn tự giác ngộ, với
người có 2 hồn lực thì cảm giác đứng đầu hiện hữu rõ ràng trong não, hắn cũng không bận tâm quá nhiều, trước tiên cứ tu luyện hồn lực “Linh
Kiếm” của hắn trước đã.
Hắn tạo ra linh kiếm, một dạng kiếm khí
màu trắng nhạt như khói trắng xuất hiện trong tay, vung tay chém một
cái, một cành cây ngay lập tức lìa thân. Tuy uy lực nó không lớn nhưng
độ nhanh và bén thì khỏi phải bàn. Tự sướng tinh thần một chút, lại cảm
nhận phía trước có vài nguồn linh lực dao động, so với trước thì giờ hắn nhạy cảm hơn nhiều, cảm thụ được linh lực người khác khoảng cách xa và
rõ ràng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.