Chương 11: Quỷ Bà Bà
Hoắc Phong ngẩn người nhìn khăn tay ấy. Đến khi trấn tĩnh lại
thì Lý Thư Yến đã chạy xa rồi. Y hỏi gấp:
“ Phú Thông, ngươi có biết tiểu cô nương ấy chạy về hướng
nào không?” , y thoáng nghĩ thông qua cô nương bướng bỉnh ấy thế nào cũng biết
được tung tích của Minh Nguyệt.
Chỉ cần gặp nàng một lần thôi y có chết cũng cam lòng.
Chung Phú Thông đưa tay chỉ về những rặng liễu um tùm ven hồ:
“ Chủ nhân, cô nương ấy chạy về hướng đó, với khinh công của
chủ nhân tin chắc không quá nửa canh giờ người sẽ đuổi kịp “.
Hoắc Phong nghe vậy lập tức phi thân đuôi theo. Thân hình y
như chim ưng bay liệng trên mặt hồ , hai chân đạp vào nước mà không tạo nên
chút gợn sóng nào. Đám tửu khách trong Phiêu Hương lâu không ít người là nhân
sĩ võ lâm thấy vậy không khỏi cất lời tán thưởng: “ Hảo khinh công”
Quả đúng như lời Chung Phú Thông, chẳng mấy chốc Hoắc Phong
đã nhìn thấy Lý Thư Yến. Y đang định xáp lại hỏi về chiếc khăn tay thì bất chợt
ba nam nhân nhung y gọn gàng đã chắn ngang đường , không cho Lý Thư Yến đi tiếp.
Hoắc Phong thoáng nhìn biết ngay đây ba kẻ này đều là cao thủ trên giang hồ. Một
người cầm một cây đoản thương, một kẻ giắt ngang lưng một chiếc thiết hoàn, người
còn lại cầm một đôi hổ đầu câu. Trên áo ba người đều có bốn chữ “ Thanh Long
tiêu cục”.
“ Xem chừng ba người này là tiêu đầu của Thanh Long tiêu cục”,
Hoắc Phong thầm nghĩ. Thanh Long tiêu cục được mệnh danh là đệ nhất tiêu cục
trên giang hồ cũng là cơ nghiệp mấy đời của nhà Dương Chấn Thiên. Nay ngôi vị Đại
đương gia thuộc về hiền tế của lão là Lý Tu Di. Thậm chí chức võ lâm minh chủ
cũng được truyền cho hắn, đó là điều mà Hoắc Phong không ngờ tới.
Nam tử cầm đoản thương nói:
“ Tiểu thư , người chạy đâu mà chúng thuộc hạ tìm không thấy
? Tiểu thư có biết phu nhân đang lo lắng cho người không?”
Lý Thư Yến đáp:
“ Có chuyện gì mà mẹ ta lại lo lắng?”
Nam tử cầm hổ đầu câu nói:
“ Tiêu thư, mấy ngày trước có một tiêu sư nhìn thấy Quỷ bà
bà ở thành Hàng Châu này. Thuộc hạ nghi ngờ mụ ta vẫn đang theo dõi tiểu thư”
Lý Thư Yến nghe thấy ba từ “Quỷ bà bà “ thi mạt mày tái lại
, lắp bắp nói:
“ Ngươi nói sao? Mụ quỷ ấy cũng ở Hàng Châu ư?”
Nam tử giắt thiết hoàn nói:
“ Tiêu thư, sự thực đúng là như vậy. Cho nên phu nhân mới ra
lệnh không cho tiêu thư ra ngoài chơi nữa, ba ngày này ngươi nên ở trong Kim phủ.
Các tiêu đầu quanh Hàng Châu sẽ tụ tập về đó để bảo vệ cho tiểu thư. Chúng ta
người đông thế mạnh , quỷ bà bà ấy không làm hại được người đâu.”
Lý Thư Yến ‘hứ’ lên một tiếng rồi hậm hực nói:
“ Bắt ta ba ngày không được ra ngoài ? Ta thà để mụ quỷ ấy bắt
còn hơn?”
Nam tử cầm hổ đầu câu nói:
“ Phu nhân cũng là muốn tốt cho tiểu thư thôi, xin người mau
trở về Kim phủ.”
Lý Thư Yến đành miễn cưỡng trở về, trong lòng rõ là không
vui. Hoắc Phong đứng từ xa nghe hết câu chuyện thầm nghĩ :” Tưởng tiểu cô nương
này trời không sợ đất không sợ, ai ngờ...Chắc là đi gây chuyện khắp nơi rồi gặp
tai họa đây mà.” Y quyết định bám theo Lý Thư Yến, tìm cơ hội để hỏi về chiếc
khăn tay. Tuy nhiên liệu một tiểu cô nương bướng bỉnh như Thư Yến liệu có hé nửa
lời không? Hoắc Phong nghĩ vậy đành thở dài. Phút chốc y đã thấy Lý Thư Yến
cùng ba nam tử kia đi vào một đại phủ nguy nga đồ sộ. ngoài của đại phủ ấy là một
đôi sư tử nạm bàng vàng rất lớn, trên cửa có một tấm biển đề ba chữ lớn “ Kim
gia phủ”.
“ Thì ra cô nương ấy là con nhà quyền quý, thảo nào mà ngạo
mạn đến vậy”, Hoắc Phong không biết mình đã đoán lầm. Thực ra đây chính là phủ
của Kim Thiếu Bảo, đệ nhất phú hộ ở Giang Nam. Kim Thiếu Bảo vốn là chỗ làm ăn
lâu năm với Thanh Long tiêu cục. Làn này sở dĩ Minh Nguyệt đến Hàng Châu là để
chữa bệnh cho Kim Thiếu Bảo tiện thể ghé qua ngắm cảnh Tây Hồ. Lý Thư Yến bản
tính hiếu kì lại ham chơi nên xin đi theo. Ai ngờ nàng gặp phải đại họa đành phải
nương náu trong Kim Phủ.
Hoắc Phong nhún chân một cái đã bay lên nóc nhà trong Kim phủ.
Bên trong là những căn nhà rất lớn , trang trí vô cùng khéo léo. Phải mất một
lúc Hoắc Phong mới tìm được đại sảnh – nơi mà Lý Thư Yến đang bị trông coi.
Y ngồi trên mái nhà nhìn Thư Yến. Đương nhiên Thư Yến và ba
tiêu sư kia không hề hay biết. Chợt tiếng bước chân vang lên, Hoắc Phong nhìn
xuống thì thấy một thiếu phụ và một nam nhân to béo bước vào. Đó chính là Minh
Nguyệt và Kim Thiếu Bảo. Ba tiêu sư trông thấy liền cúi xuống hành lễ còn Lý
Thư Yến thì sà đến nũng nịu:
“ Mẹ, con đợi ở đây rất lâu rồi.”
Minh Nguyệt ôn tồn nói:
“ Yến nhi, lần này chúng ta làm đã làm phiền rất nhiều đến
Kim lão gia, con có biết không?”
Kim Thiếu Bảo vội nói :
“ Ấy, Lý phu nhân nói quá rồi, ta vốn là chỗ thân quen với
Lý minh chủ hơn nữa lại chịu ơn cứu mạng của phu nhân, sao có thể làm ngơ trước
chuyện của Thư Yến cô nương? Tót nhất các vị cứ tạm lánh ở tệ xá.”
Hoắc Phong ngồi trên nóc nhà nhưng vẫn nghe rõ từng từ một.
Giọng nói của Minh Nguyệt khiến y giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thanh âm trong trẻo mà nàng phát ra cơ hồ như những ngọn giáo đâm vào người làm
cho y đau đớn vô cùng.
“ Đúng là nàng rồi, không ngờ nàng cũng ở đây....”, Hoắc
Phong lật một viên ngói lên, nhìn thật kĩ , thật lâu khuôn mặt của Minh Nguyệt.
“ Dung mạo của nàng vẫn như xưa, có chăng nàng đã búi tóc cao hơn mà
thôi..”Trong lòng y chợt dâng lên một niềm vui khôn tả. Sau hai mươi năm trường
đầng đẵng, cuối cùng y cũng lại gặp nàng. Nhưng khi nhìn sang Lý Thư Yến, niềm
vui mới nhen lên ấy bỗng bị vụt tắt.
“ Thì ra tiểu cô nương ấy là con của nàng...”, nghĩ tới đây
y không khỏi cảm thấy chua xót, cổ họng như nghẹn lại, muốn kêu to một tiếng
nhưng không sao kêu được. Y vốn bám theo Thư Yến để hỏi tung tích của Minh Nguyệt
, nào ngờ lại phải biết sự thật phũ phàng thế này.
Hoắc Phong ở gần với Minh Nguyệt, chỉ cần y nhảy xuống là gặp
được nàng, Nhưng giữa y và nàng như có một vực thẳm khôn cùng, khiến y không
dám vượt qua. Nàng ở đó, rất gần, vạy mà y chỉ biết đưa mắt nhìn. Biết bao tâm
sự, biết bao lời nói suốt hai mươi năm , đến lúc này y đành cất giấu trong
lòng.
“ Tốt nhất, ta không nên xuống. Nếu nàng biết ta vẫn còn sống,
e là nàng sẽ day dứt trong lòng.”, Hoắc Phong buồn bã nghĩ . Y dù sao cũng là
Trảm Ác Tử, cuộc đời như mây bay chu du bốn bể còn nàng phận nữ nhi cũng phải
thành gia lập thất, hưởng cuộc đời hạnh phúc như bao người...
Đang định ra đi thì một người lão bà bà mặc áo choàng đen
xông vào Kim Phủ kêu to:
“ Ta đến đón Lý tiểu thư đây”, giọng nói của lão bà bà như lời
của ma quỷ, vô cùng ghê rợn , quái dị.
Lý Thư Yến nghe giọng nói đó liền nép sau lưng Minh Nguyệt,
“ Mẹ, đó là Quỷ bà bà đó.”
Ba tiêu sư vội đứng chắn trước cửa, quát to:
“ To gan, dám động đến thê tử của võ lâm minh chủ, ngươi
chán sống rồi chắc?”
Quỷ bà bà bật cười khanh khách :
“ Ta có hảo ý muốn thu nhận Lý tiểu thư làm đồ đệ, không
liên quan gì đến đám cẩu nô tài các ngươi.”
Nam tử cầm đoản thương trừng mắt hét lên:
“ Có thu nhận đệ tử thì cũng không đến hạng như ngươi, còn
không mau cút đi”
Quỷ bà bà nghiêng đầu cười:
“ Ta đến đây thì ra không thể tay trắng được, lũ cẩu nô tài
các ngươi mới là kẻ phải cút”, mụ quay đầu về phía Lý Thư Yến nói:
“ Yến nhi, còn không mau theo sư phụ”
Thư Yến đáp lại:
“ Ai thèm bái ngươi làm sư phụ chứ, mấy cái công phu của
ngươi làm sao sánh được với cha ta. Ngươi không mau đi thì cha ta sẽ tới đó, đến
lúc đó thì e rằng ngay cả việc chạy trốn ngươi cũng không làm được đâu.”
“ Hảo đệ tử”, Quỷ bà bà bước lên, một luồng hắc khí bao bọc ấy
cơ thể của mụ.
“ Có phải đệ tử muốn chiêm ngưỡng võ công của sư phụ không?
Được, ta sẽ cho con toại
nguyện.”
Dứt lời , mụ tung một chưởng đánh vào nam tử cầm thương. Một
chưởng này như hư như thực, biến hóa khôn lường, khiến nam tử cầm thương không
dám coi thường. Y liền tận lực múa thương thành một màng chắn đồng thời hét
lên:
“ Võ công của mụ ta không tầm thường đâu.”
Hai người kia vội xáp lại tương trợ. Nam tử cầm thiết hoàn
giáng một chiêu trúng ngay lưng của Quỷ bà bà . Thế nhưng thiết hoàn của y như
chạm phải đá , đội ngược lại sau.
“ A...không lẽ mụ quỷ này đã luyện được Kim Cang bất hoại
thân “, y toát mồ hôi , khẽ thu thiết hoàn lại rồi nói:
“ Mau đánh vào huyệt Bách Hội”
Nam tử cầm câu liền tấn công ngay vào huyệt Bách Hội. Song
câu sắp chạm vào mái tóc của Quỷ bà bà thì bị mụ túm chặt.
“ Mẹ kiếp, con mụ này dùng tay không mà chọi lại được với hổ
đầu câu của ta”, y chỉ kịp nghĩ vậy thì bị Quỷ bà bà hất văng về phiá sau.
Quỷ bà lâm trận, thân hình vô cùng ma quái, lúc né lúc đỡ những
đòn tấn công của ba người kia. Ba nam tử kia không dám tấn công mà chỉ xa luân
chiến, thoáng cái đã sử ra ba mươi mấy chiêu. Bất chợt thiết hoàn của nam tử
kia bị Quỷ bà bà tóm được.
“ Ngươi là kẻ đầu tiên nộp mạng”, Quỷ bà bà phóng ngay một chưởng
vào đầu của nam tử nọ. Hai người còn lại vội vàng xông vào tương cứu. Nào ngờ
đây là mưu của Quỷ bà bà, nhác thấy hai ngươi bổ tới, Quỷ bà bà liền ném nam
nhân cầm thiết hoàn vào họ. Không kịp né, ba người va vào nhau rồi ngã lăn quay
ra.
“ Yến nhi, ta tới đây” , Quỷ bà bà cười vang , xông về phía
mẹ con Minh Nguyệt. Mụ đang định vươn tay chụp lấy Thư Yến thì cảm thấy một luồng
ấp lực nặng kinh khủng từ trên đè xuống.
“ Là ngươi...”, Thư Yến reo lên.
Bạch phát nam nhân mà cô gặp ở Phiêu hương lâu đã kịp thời bạt
đao chặn Quỷ bà bà lại
Bạn đang đọc truyện Trảm Ác Tử được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.