Chương 69: Dương Quảng
Hạ Vũ đang đau tới mụ mẫm cả đầu óc, rơi trên không trung như diều đứt dây,nghe thấy tiếng
kêu của Lăng Vân bỗng như bừng tỉnh. Nàng đang trên sàn thi đấu,tại sao
lại có thể xao nhãng như thế được.
Nhăn mặt,cắn cắn đầu lưỡi,nếm thấy vị tanh nồng của máu truyền tới,Hạ Vũ mới tỉnh táo lại,thuận tay
xuất ra một viên đan dược mà hôm trước Lăng Vân đưa cho, tiện thể tiện
đà uốn mình bật ra xa hai bước.
Vừa tiếp đất cũng không kịp
thở,nàng lại lộn nhào thêm hai vòng nữa,cách ra xa khoảng cách so với
Dương Quảng. Nàng là biết đối thủ của bản thân không hề đơn giản như bản thân tưởng tượng,xem ra cách đánh nhanh thắng nhanh là không thể dùng
được nữa rồi.
Nói vậy bản thân cần nhất chính là thời gian để
đan dược phát huy tác dụng,lại cần nhìn xem cách nào để vật ngã được cỗ
máy chiến đấu kia.
Hạ Vũ vừa nhảy lùi lại hai bước,ngay lập tức
nơi đó dính xuống gim chặt hai viên cầu đá,vẽ ra hai lỗ nho nhỏ trên mặt sàn. Hạ Vũ trợn tròn mắt. Nói đùa gì vậy,Dương Quảng không chỉ tẩu hỏa
nhập ma khiến sức chiến đấu,lại còn là một cái băng dị năng.
Được a,mấy vị kia thực biết chọn a. Hạ Vũ cười khẩy một cái, truyền vào
Thanh Linh kiếm linh khí,khiến nó toàn thân xanh đỏ lẫn lộn, không khí
xung quanh cũng tăng thêm vài độ.
Bên dưới Hạ Vũ vừa kích nộ linh khí,bên trên Nhị trưởng lão bỗng nhổm đẩy,chỉ thẳng tay bất mãn nói
_" Làm sao có thể được chứ,làm sao lại là cái hỏa linh căn được ?"
_" Haha,các ngươi không ngờ đi,cứ chọn lên chọn xuống, lại chọn trúng kẻ
có linh căn bị Vũ nhi áp chế..." Lịch Thừa Bằng đưa lên ly trà nhỏ, nhấp một ngụm nhỏ, lại vuốt vuốt râu, nhìn sâu thẳm đầy ẩn ý về phía Nhị
trưởng lão, lại về Thiên Kiếm Kì
_" Hửm,vậy trận đấu này sẽ rất
hay đây". Thiên Kiếm Kì thấy Lịch Thừa Bằng liếc về phía mình, hắng
giọng một cái, sau đó đáp trả cho có lệ
_" Cũng đúng..." Nhị
trưởng lão nhìn về Thiên Kiếm Kì,con ngươi bỗng co rụt lại,sau đó nở nụ
cười đầy thâm ý mới quay lại chỗ ngồi,tiếp tục quan sát
Lịch Thừa Bằng ngồi đó thấy hai người đưa mắt trao đổi,mày bỗng nhíu chặt,mắt lại bắn xuống phía lôi đài Hạ Vũ đang chật vật tránh né.
Trong lòng hắn dậy lên lo lắng, hai người kia đối phó với Hạ Vũ không chỉ có chuyện Dương Quảng,có lẽ còn có cái gì khác nữa.
Chỉ mong người đồ nhi này sẽ có thể đủ khả năng đối phó được. Còn
chuyện ra tay giúp sao,sẽ không có như vậy,bởi đây mới chỉ là cuộc tranh đấu nho nhỏ thôi mà đã không đủ tâm nhãn vượt qua,nói gì tới cuộc sống
vốn ác liệt ngoài kia chứ!
Hạ Vũ bây giờ còn không biết mấy lão
hồ ly ngồi phía trên đang đánh gía, đánh giá, nàng là chỉ biết cố gắng
tránh né chưởng phong mà Dương Quảng phát ra liên tiếp. Các quả cầu gai
nhỏ cỡ đố ngón tay nhưng tràn đầy linh khí cùng lực sát thương cứ nối
tiếp nhau mà ra,khiến nàng không kịp thời gín mà quan sát đối phương.
Không được,cứ như thế này bản thân còn chưa kịp chạm vào cái lông chân
của đối thủ đã bị làm cho mệt đến chết rồi. Nghĩ như vậy,Hạ Vũ đưa Thanh Linh kiếm ra phía trước,tay niệm pháp quyết.
Lịch tiền bối vốn
là Địa linh căn,điều này hiển nhiên năm năm qua nàng đi theo cũng học
được một vài pháp quyết,trong số đó có cái mà lúc này nàng đang tính sử
dụng : Địa thành. Bất quá nàng là không sử dụng được địa linh lực,đành
bù đắp bằng hỏa linh thôi.
Nói cũng hay,Hạ Vũ vốn tu luyện không hề có một loại linh lực cụ thể,nhưng phượng hồn là cái thần hồn đầu
não,đem nàng sử dụng phát ra đúng thực thuần tính hỏa,như thế mới đem
mọi người lầm tưởng bản thân là Thiên linh căn hỏa thuộc tính. Nhưng lúc này đây,Hạ Vũ thấy dùng hỏa thay cho địa thế nào cũng mạnh hơn vài
phần.
Đem tâm cảnh thả lỏng,Hạ Vũ chìm sâu vào một nơi mà lâu lắm rồi nàng không có tiến tới: Sóng Lửa tháp. Đúng vậy,nơi đây năm năm
trước khi tái tạo lại kinh mạch đã trở thành tâm ngạch của nàng,tựa như
bản mệnh pháp bảo một dạng.
Hạ Vũ nhắm mắt,đem Phượng hồn tỏa
ra,vận dụng chiêu thức về " sóng" kết hợp cùng hỏa linh mà thành. Hạ Vũ
cũng không dám quá lộ liễu,nàng là biết bản thân đang trong trung tâm
của Nguyên Lực Tông. Ngươi cũng quá không muốn sống khi đem tuyệt chiêu
của Hạ gia cùng Phượng gia ra dùng đi.
Chính vì vậy,năm năm qua
thay vì luyện tập gia pháp,nàng lại thiên về kết hợp chúng với các pháp
quyết bên ngoài để che mắt thiên hạ. Đây thật sự là một cơ hội tốt để
thử nhiệm
Hạ Vũ đem thần thức sóng lửa tỏa ra,lại cùng pháp quyết của Địa Thành,vì vậy xung quanh tạo nên bốn bức tường lửa cao lớn vây
quanh. những viên cầu gai vừa tiến tới,va đập vào bức thành ngay lập tức bị tan chảy.
Hạ Vũ đem thần thức tỏa ra,lại khiến bản thân tiếp thêm linh lực,mang bốn bức hỏa thành dãn rộng ra,lấy chiếm diện tích
lôi đài ép Dương Quảng ra khỏi. Quả nhiên Băng Hỏa tương khắc. Dương
Quảng dù là bị tẩu hỏa nhập ma,nhưng sau vài lần ném ra băng cầu gai
không có hiệu quả thì hắn chợt không ném nữa mà lặng lẽ dãn cách so với
bức tường lửa. Nếu như bức hỏa thành tiến một bước,thì hắn lùi một bước.
Bỗng nhiên khi bản thân đã bị dồn ra sát mép biên thì Dương Quảng chợt khựng lại,trên tay không biết từ khi nào thì tế ra một chiếc cung tên sáng
loáng,lấp lánh tựa băng tuyết. Thấy cái này,Hạ Vũ thấy không ổn.
Dường như hắn lùi lại không phải là bị ép,mà như càng nhiều hơn bởi muốn lấy
khoảng cách tung ra chưởng phong này. Đây là cái quyết định đi. Nghĩ như vậy,nàng thôi không khiến hỏa thành dãn tiếp ra chiếm diện tích,mà tụ
tập về cùng một chỗ,tạo thành chiếc khiên bốn lớp nóng rực ánh lửa.
Không chỉ dừng lại ở đó,Hạ Vũ còn đêm một phần nhỏ linh lực phân chia
cho Thanh Linh Kiếm,đem nó lơ lửng trong không trung bao quanh bản thân
mình.
Nàng biết trận đụng độ này qua xảy ra phản phệ là nhất
thiết,nếu đã như vậy thì nên chuẩn bị phía sau một chút. Lúc này đây
không quan trọng ai tu vi cao hơn,chỉ cần đứng đến cuối cùng ắc là kẻ
thắng.
Phía kia Dương Quảng không đứng chơi,hắn cuốn mình tạo ra
một bệ băng nâng bản thân lên trên cao,bao bọc trong một chiếc kén khí
linh. Dưới chân băng sáng bạch,bên trên con người xuyên áo trắng,tóc xõa tự nhiên,tuy nhiên đôi mắt thì đỏ sậm,miệng không ngừng đọc pháp quyết.
Chiếc cung không tên,theo thời gian từ từ ngưng động ra một chiếc,trong suốt như có như không. Hạ Vũ thấy vậy rùng mình,nàng có thể khẳng định
Hỏa thành không phải là đối thủ của nhất chiếc băng tên kia. Nếu như cứ
cố thủ như này đến cuối rất có thể tính toán đều sai lịch,lĩnh hộp cơm
xuống sàn cũng không chừng.
Nhưng nói nàng dùng pháp quyết gia
tộc thì lại càng không thể. Nói vậy phải nhanh tìm ra cách,trước khi mũi tên kia kịp thành hình. Hạ Vũ não đảo quanh những gì Lăng Vân dặn dò.
Mày nhăn thật chặt,sau đó lại nhẹ nhàng dãn ra,môi khẽ cười :
_"
Đúng vậy, Vân ca không chỉ bảo nàng đánh nhanh thắng nhanh,mà còn nói
với nàng nhất đại sự kiện. Xem ra áp dụng ở đây là thật đúng đi"
Bạn đang đọc truyện Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.