Q.1 - Chương 3: Bắt Trùng Độc
Đêm đó tôi không ngủ. Không chỉ đêm đó, từ khi đến thế giới này tôi hầu
như không ngủ. Vết thương tuy rất tệ không khiến tôi mất ngủ nhưng làm
tôi thắc mắc. Tôi không hiểu tại sao đến giờ tôi vẫn chưa hồi phục, nơi
này có cái gì khiến tôi thành ra thế này, do không khí khác, môi trường
khác, hay có thứ gì đó phong ấn làm tôi mất đi hết sức mạnh. Vết thương
của tôi càng lâu lành càng làm tôi khó chịu.
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn từ chỗ Vương tử, mấy ngày nay anh ta hoàn toàn bình thường, đâu có bị thương ở đâu.
Tôi vội chạy tới Cung Tinh Ngư xem xét tình hình thì thấy Vương tử đang
quằn quại trên nền đất, mặt mũi nhăn nhó ôm lấy hai chân, dù đã cố gắng
cắn chặt răng để che dấu tiếng kêu phát ra nhưng thực không hiệu quả. Rõ ràng anh ta đang phải chịu nỗi đau đớn rất khủng khiếp. Thứ gì có thể
gây ra cơn đau dữ dội như vậy, tôi không hề thấy Vương tử có dấu hiệu
nào bị tấn công hay bị trọng thương. Hình như có thứ gì đó đang cắn xé
chân anh ta, nhưng là thứ gì thì tôi không biết. Sao Vương tử lại chịu
đựng cơn đau một mình thế này?
Tôi bối rối không biết phải làm gì thì Ngô Thông đột nhiên xuất hiện,
hắn đã trở về từ khi nào. Thấy bộ dạng Vương tử quằn quại đau đớn như
vậy hắn tím tái mặt, hốt hoảng hất tung cả khay điểm tâm trên tay. Thật
khó tin bộ dạng hốt hoảng của hắn lúc này, hắn ôm ghì lấy thân thể đang
run lên rồi co giật của Vương tử.
Tôi có nhìn nhầm không, có phải gã mặt lạnh đang khóc đấy không. Vương tử thều thào nói đừng lo cho anh ta, chịu đựng chút nữa là cơn đau sẽ
hết, nhưng Ngô Thông vẫn cứ ôm ghì lấy, để cánh tay mình cho Vương tử
cắn đề phòng có chuyện không hay xảy ra. Vương tử rõ ràng muốn đẩy Ngô
Thông ra nhưng cơn đau chế ngự khiến anh ta không chịu được mà cứ nghiến chặt răng vào cánh tay Ngô Thông đến tóe máu.
Tiên nữ lúc này cũng chạy tới, cô ấy cũng hốt hoảng khóc ầm lên, bối
rối vô cùng. Ngô Thông phải rất khó khăn mới thuyết phục được Tiên nữ
bình tĩnh lại, bây giờ Vương tử cần cô ấy chữa trị.
Sau một hồi Tiên nữ mới trấn tĩnh lại, vội đặt tay lên chân Vương tử
sờ sờ thăm dò, được một lúc như phát hiện có điểm bất thường, cô dừng
lại chỗ đùi trong. Tiên nữ bắt đầu làm phép trị thương, rất tập trung,
tôi thấy có ánh sáng phát ra từ bàn tay cô ấy. Vương tử có vẻ thôi co
giật, tay chân đã thả lỏng hơn. Đến lúc Tiên nữ bắt đầu lảo đảo vì mất
sức lực thì Vương tử lại co giật, lần này còn dữ dội hơn cả lúc trước,
mạch máu đen nổi đầy cơ thể anh ta.
"Không được rồi Ngô ca phép trị thương của muội làm con Trùng Chi Độc càng mạnh hơn. Nó đang ăn sâu vào cơ thể Anh Nhi, huynh ấy không chịu
được mất." Tiên nữ vừa cuống vừa mếu máo.
"An Vương Phi thật độc ác, bà ta muốn lấy mạng Vương tử thật sao, sao lại nhẫn tâm hành hạ Vương tử như này chứ?" Ngô Thông gầm rú lên đau
xót.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ Ngô ca? Con trùng này sẽ ăn hết gân cốt của huynh ấy mất." Tiên nữ bối rối.
"Vương tử đã mất đi cánh tay rồi, hai chân thì cũng đã tàn phế, giờ còn bị tra tấn như này người làm sao chịu được đây."
"Cứ... cắt... ch... ân ta... đi, Ngô Thông, kết cục... như nhau...
mà." Vương tử nghiến răng thều thào từng tiếng: "Ta cũng mù rồi, chi...
bằng... giết ta... luôn đi."
"K... H... Ô... N... G, người không được nghĩ đến cái chết. Dù có như
nào người cũng phải chiến đấu đến cùng, thuộc hạ hái được Thạch Xương
Bồ* rồi, chỉ chờ Thu Bích luyện xong thuốc là người có thể đi lại được." Ngô Thông gào lên thảm thương.
"Vô ích thôi Ngô huynh, ta không còn thời gian nữa rồi." Vương tử nói.
"Huynh đừng nói những lời tiêu cực như thế Anh Nhi, muội sắp chế được
thuốc rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, huynh sẽ không sao cả, xin huynh đừng
bỏ mọi người lại." Tiên nữ giọng run run cầu khẩn.
Nghe mấy người này nói tôi phát sốt ruột, tôi đại loại hiểu là Vương
tử bị trúng thứ độc gì đó của một loại trùng ăn gân cốt, sau này Ngô
Thông giải thích rõ tôi mới hiểu loại trùng độc này thực sự rất nguy
hiểm, là cách tra tấn vô cùng khủng khiếp. Nó đã ăn vào cơ thể thì không ngăn được, cơ thể vừa bị trúng độc vừa phải chịu cơn đau đớn khi con
trùng ăn dần ăn mòn gân cốt đến chết. Nếu như vậy thì chẳng phải cứ bắt
nó ra là được mà.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi, ngoài cách mổ bắt con trùng ra thì không có cách nào khả quan hơn lúc này cả. Tôi phải thử mới
được.
Nghĩ rồi làm luôn, tôi rút con dao găm mới kiếm được trong người ra, nhào đến chỗ Vương tử, chăm chăm tìm vị trí chỗ con trùng đang trú ngụ. Không hiểu tôi định làm gì mà lăm lăm con dao trong tay sát khí đằng
đằng như vậy, Tiên nữ ú ớ vì đã mất sức không cản được tôi, Ngô Thông
thì đang cố giữ chặt Vương tử thành ra chỉ còn một tay ngăn cản tôi
nhưng không gạt tới được chỗ tôi. May là Ngô Thông đang bận rộn chứ như
bình thường hắn chỉ cần bẻ một nhát là tôi đi đời rồi. Thực tình thì tôi cũng cân nhắc từ trước rồi nên mới hành động chớp nhoáng như vậy.
Ngô Thông bất lực quát: "Cô làm gì thế, mau cút ra, không được làm hại Vương tử."
Tôi có bộ dạng giống sắp giết người lắm sao? Người ta rõ ràng có hảo ý cứu người mà.
"Tôi bắt trùng độc." Tôi thản nhiên đáp, mắt chăm chăm nhìn vào mé đùi trong của Vương tử mà Tiên nữ vừa trị thương, quả thực thấy có thứ đang động đậy dưới lớp thịt kia. Tôi vung dao một nhát rất chuẩn xác đã rạch một đường sâu vào đùi Vương tử khiến anh ta khẽ rít lên.
"Ta sẽ giết cô." Ngô Thông lại gào lên.
Sao hắn ta cứ gào lên như thế nhỉ, tôi cũng đang rất hoang mang, mồ
hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra đầm đìa rồi. Tôi đã phải rất cố gắng trấn
tĩnh hắn ta còn làm tôi phân tâm. Bình thường tôi chỉ cần một vuốt là đã cào chết con mồi rồi, giờ tay bị thương mới phải dùng cách thủ công
này.
Tôi không thèm nhìn hắn mà lạnh lùng ra lệnh: "Anh giữ Vương tử chặt
vào, đừng để anh ta giãy, anh ta mà chết tôi sẽ chết theo làm bạn. Khi
tôi lấy được con trùng ra thì Tiên nữ hãy trị thương ngay cho anh ấy."
Sau này nghĩ lại tôi mới thấy khó hiểu, sao lúc đó mình lại nói những
lời ân tình sâu sắc vậy chứ. Nói rồi tôi không chần chừ gì nữa, dùng bàn tay không bị gãy thọc thẳng vào trong vết rạch vừa rồi. Ngón tay không
chút do dự luồn thẳng vào vị trí con trùng đang đỉnh đương đánh chén.
Thấy đột ngột có thứ chạm vào người, con trùng thô bạo liền cắn luôn vào tay tôi. Tôi khẽ kêu thành tiếng thì Tiên nữ vội giữ chặt lấy tay tôi,
vẻ mặt rất căng thẳng. Cô ta hành động như vậy là ý gì, không phải sợ
tôi bị trùng cắn chết đấy chứ?
Rất nhanh sau đó tôi cảm thấy con Trùng Chi Độc đã bám chặt vào bàn tay tôi. Tôi lập tức rút tay ra, lôi luôn cả con trùng ra khỏi chân
Vương tử. Thấy thế Tiên nữ trị thương cho Vương tử ngay, vết rạch sâu
hoắm dần dần liền lại rồi biến mất không dấu tích. Vương tử cũng không
co giật nữa, tinh thần dần ổn định lại. Tiên nữ mặt tím ngắt vì kiệt
sức, Ngô Thông mặt tái không kém, cả hai người bọn họ quay sang nhìn tôi như thể giờ đến lượt tôi được bắt trùng.
Tôi giơ tay lên cho họ nhìn con trùng đã chết cứng trong lòng bàn tay
tôi từ bao giờ. Hai người bọn họ hết sức kinh ngạc nhìn tôi, nét hoảng
sợ hiện lên trên mặt họ rõ mồn một như đang nhìn thấy quái vật vậy. Tôi
không lấy làm ngạc nhiên, đây là ánh mắt sợ hãi quen thuộc mà tôi luôn
bị nhìn suốt mấy thế kỉ qua. Chỉ có Dương Dương mới nhìn tôi như vật thể bình thường chứ không phải thứ quái vật khủng khiếp nào đó.
Tôi cũng không hiểu tại sao Trùng Chi Độc cắn tôi xong không khiến tôi
bị trúng độc mà chính nó lại bị trúng độc lăn quay ra chết. Chẳng lẽ do
tôi hút nhiều loại máu tạp nham hàng mấy thế kỷ qua nên máu tôi con
trùng này không tiêu hóa nổi? Hay là những loại trùng cổ trên trái đất
còn lợi hại hơn trùng ở đây nên trước đây tôi bị trùng trái đất cắn
nhiều rồi nên giờ máu tôi còn nguy hiểm hơn cả con Trùng Chi Độc này?
Hay chỉ đơn giản là tôi bị miễn nhiễm với tất cả loại độc?
Đang dòng suy nghĩ thì một chớp sáng lóe lên, đánh thức cả ba chúng
tôi, Vương tử thì đã hoàn toàn hôn mê, một giọng nói huyền ảo vang lên
từ chớp sáng:
"Tất cả về Nam Thành ngay!"
Tiên nữ chỉ kịp nói, "vâng thưa lão Tiên", là chớp sáng vụt mất vào không trung ngay lập tức. Tiên nữ nhìn Ngô Thông hỏi ánh mắt đầy quan
ngại: "Huynh chịu được chứ?"
"Không vấn đề." Ngô Thông bình thản khẳng định.
"Vậy muội đi trước, muội chờ mọi người ở Nam Thành." (Họ vừa nói đi
Nam Thành sao, đó chẳng phải là nơi Dương Dương muốn tới, liệu đến đó
tôi có gặp anh không?)
Nói xong Tiên nữ biến mất luôn không chút bóng dáng, tôi ngơ ngác
không hiểu gì cả, phép dịch chuyển tức thời đây sao? Nhưng sao không đưa cả bọn tôi theo, một mình biến mất thế mà được à.
Tôi khó chịu hỏi Ngô Thông, hắn khinh khinh nhìn tôi rồi nói phép
dịch chuyển này không phải ai cũng làm được, ngay chính người sử dụng
còn chưa chắc di chuyển được thành công mà toàn mạng chứ đừng nói là
mang thêm người khác đi cùng. Họ không chỉ dịch chuyển một lần, có khi
phải dịch chuyển liên tục nhiều lần mới đến được đích. Người có pháp lực dịch chuyển được người khác phải rất mạnh mới làm được, ngoài thượng
Tiên, pháp sư hoặc phù thủy lão luyện thì không ai có khả năng.
Pháp sư thì không nhiều, họ có nhiều năng lực biến hóa cũng tùy từng
người mới luyện đươc. Thượng Tiên thì ít pháp lực hơn, họ chủ yếu là hồi sinh và cứu trợ, nhưng khả năng dịch chuyển là bẩm sinh. Còn phù thủy
tộc Tà thì pháp lực hỗn loạn hiểm ác, không lường trước được, họ hầu như đã biến mất, không rõ còn hậu duệ không. Nói chung pháp lực là một mảng thiên biến vạn hóa, có thể chỉ thuần túy là những pháp lực đơn giản
nhưng cũng có thể nguy hiểm tột cùng với những cao thủ lão luyện, không
ai có thể biết tường tận có những loại pháp lực nào tồn tại.
Tôi càng nghe càng mơ hồ, không hiểu hết tất cả những gì Ngô Thông vừa
nói. Hư hư thực thực. Chỉ biết một điều rất chân thực là ở đây mọi thứ
kỳ lạ đều có thể xảy ra. Lúc này tôi chỉ nghĩ duy nhất đến Dương Dương,
hôm đó anh có thể dịch chuyển tôi mà không hề chạm vào tôi, điều đó
chứng tỏ anh cũng rất mạnh. Tôi không khỏi thắc mắc anh thực ra là người như nào.
(...)
Chúng tôi di chuyển bằng con vật giống kỳ nhông lai khủng long lúc
đầu Ngô Thông đã đưa tôi đến cung Tinh Ngư. Ngô Thông cưỡi một con, ôm
chặt Vương tử trong lòng hết sức cẩn thận nhẹ nhàng như đang bao bọc ấu
trùng non vậy, một người khác đeo mặt nạ đá thì chở tôi. Tôi đòi đi Nam
Thành cùng bọn họ, giờ phải đi lại bằng thứ khó chịu này tôi cũng không
dám phản ứng, chỉ ngoan ngoãn ngồi sau, thỉnh thoảng liếc sang quan sát
Ngô Thông. Chúng tôi cứ thế di chuyển, không hề nói chuyện với nhau câu
nào. Thỉnh thoảng tôi thấy Ngô Thông nhìn Vương tử lo lắng hồi lâu rồi
lại nghiêm nghị cưỡi “kỳ nhông” bay tiếp. Biểu hiện vô cùng trân quý báu vật của hắn thực sự rất trung thành. Quá mức trung thành đến thái quá.
Di chuyển liên tục cả ngày rồi cuối cùng chúng tôi cũng tới Nam
Thành. Từ xa tôi nhìn thấy thấp thoáng tòa thành đồ sộ xuất hiện ẩn núp
trong tán cây rậm rạp choáng ngợp. Tòa thành này như ăn chặt vào núi
vậy, hay chính xác hơn là nó giống như mọc ra từ vách núi, do vách núi
nứt ra mà tạo thành. Chúng tôi không đáp xuống cổng thành mà lao vút lên đỉnh tháp cao nhất của thành, đỉnh tháp này phải cao gần đỉnh núi, vô
cùng độc đáo, rồi hạ cánh xuống con đường đá trải dài phía gần chóp tòa
tháp trên cao. Tôi không hiểu đoạn cầu đá này họ xây dựng kiểu gì khi nó lộ thiên và lửng lơ giữa không trung mà không hề có gì chống đỡ bên
dưới, cũng không có cáp treo phía trên. Tôi đi lên cầu đá mà hồi hộp lo
lắng, có khi nào đây là ảo ảnh không, cây cầu đá có thể biến mất bất cứ
lúc nào mà tôi thì đâu có biết bay.
Cuối cây cầu đá phía trước là tầng chóp tòa tháp với mái vòm chạm khắc nguy nga. Tôi có chút cảm giác choáng váng khi đi vào tháp, Ngô Thông
nói đấy là do chúng tôi đi qua kết giới của Lão Tiên bao bọc toàn bộ
tháp này. Lại kết giới, tôi thầm nguyền rủa cái trò nhàm chán này, đúng
là toàn trò ma quái hại người, nghĩ đến những người bị treo ngược bất
động trong phòng giam kia tôi không khỏi rùng mình. Ngô Thông bế Vương
Tử đi trước, tôi theo sau sát nút. Tôi liếc trộm hắn vừa đúng lúc hắn
đang cúi xuống nhìn Vương tử, vẻ mặt hắn đăm chiêu như đang kiểm tra
tình hình xem anh ta có ổn không hay là đã chết khô rồi.
Đấy là tôi nghĩ thôi chứ thực ra vẻ mặt Ngô Thông rất ân cần, hắn
khẽ mỉm cười yên tâm khi thấy Vương tử vẫn đang ngủ ngon lành. Họ thực
chẳng giống chủ tớ chút nào, giống một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm
hơn. Tiên nữ đã đứng sẵn ở cửa đón chúng tôi, bên cạnh là vài tì nữ,
đằng sau là vài người nữa mặc quan phục nhã nhặn. Sau đó nữa mới là một
người dáng dấp thấp bé mặc áo choàng xám giống của Dương Dương khi tôi
gặp lần đầu, là người tộc Tiên chăng?
Thấy chúng tôi xuất hiện Tiên nữ chạy ra đón, sắc mặt cô đã tươi tỉnh
lên rất nhiều, cô nhìn Vương tử vẫn tốt rồi mới yên tâm đưa chúng tôi
vào trong. Ngô Thông chào hỏi qua mọi người rồi nhẹ nhàng đặt Vương tử
nằm xuống chiếc giường ở sâu trong tháp, đúng là một chiếc giường rất
tốt, sạch sẽ, nhẹ nhàng, êm ái, ấm áp. Nhìn Vương tử nằm trên đó cứ như
nàng công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử tới đánh thức vậy. Người mặc
áo choàng xám thấp bé sốt sắng tiến đến kiểm tra anh ta một hồi, chốc
chốc lại nhíu nhíu cặp lông mày trắng rồi thở dài, rồi lại lẩm bẩm gì
đó. Giờ tôi mới nhận ra người mặc áo choàng xám đó là một thiếu niên trẻ tuổi có lông mày và tóc màu ánh kim. Ngạc nhiên hơn Tiên nữ gọi thiếu
niên đó là Lão Tiên. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa, ở đây sao lại
kỳ cục thế này, Lão Tiên lại là một đứa trẻ, nếu thế ông già ở đây được
gọi là gì?
Lão Tiên đang làm phép gì đó với Vương tử. Mọi người xung quanh cũng
hồi hộp lo lắng quan sát ông ta, không ai nói lời nào, một lúc lâu sau
ông ta mới dừng lại, nhìn thần sắc Vương tử đã tươi sáng hơn rất nhiều.
Tôi không khỏi hoa mắt, lúc này nhìn anh ấy càng đẹp hơn, mê dụ hơn.
Vương tử không phải người tộc Tiên phát sáng khi gặp nắng nhưng nhìn anh ta nằm đó như đang tỏa sáng đến ma mị. Sau lão Tiên quay ra hỏi Ngô
Thông về những chuyện đã xảy ra với Vương tử, Ngô Thông lập tức quỳ
xuống bẩm báo cụ thể sự tình, tôi cũng tò mò muốn biết chuyện xảy ra như nào nên chăm chú lắng nghe.
Theo như lời Ngô Thông trình báo thì lúc ở cung điện ở Bắc Thành đã
xảy ra sự cố rất nghiêm trọng nhưng hắn không thể nhớ chuyện gì đã xảy
ra, mảng ký ức đó của hắn đã bị thay đổi, hắn chỉ nhớ khi quay về Bắc
Thành đã thấy xảy ra chính biến, khắp thành đều loan tin Vương tử đảo
chính hạ sát Quốc Vương đoạt ngôi của Thái tử Anh Vũ, cướp Ấn tín truyền ngôi, hạ thủ với An Vương Phi đuổi người khỏi hoàng cung. Thái tử đem
quân vây cung Gió Lạc của Vương tử đòi lại Ấn truyền ngôi nhưng bị Vương tử chống trả rất quyết liệt. Không biết Vương tử từ khi nào lại có sức
mạnh và bàn tay ác quỷ khi xưa, người hạ sát rất nhiều quân binh của
Quốc Vương và Thái tử. Quận chúa Thu Sa khuyên can Vương tử dừng tay
nhưng không được, hai người đã quyết đấu rất quyết liệt.
Khi Ngô Thông tới cung Gió Lạc tìm Vương tử thì anh ta đã bị thương
rất nghiêm trọng, Quận chúa cũng vậy, Thái tử thì nằm bất tỉnh, Ngô
Thông còn nghĩ Thái tử đã không còn sống. Sau đó Quận chúa niêm phong
mình vào Tinh kết giới, (Tinh kết giới là kết giới giam giữ linh hồn và
thể xác vào trong, sau hóa thành viên ngọc và biến mất, sau này có thể
hồi sinh nếu người trong kết giới có pháp lực mạnh thoát ra, hoặc có bảo vật phá kết giới mạnh nhất, còn nếu không thì vĩnh viễn ở trong đó).
Ngô Thông vốn rất mực trung thành với Vương tử, dù nghe những lời loan
truyền như vậy hắn vẫn bí mật đưa Vương tử bỏ trốn khỏi Bắc Thành. Vương tử chỉ hồi phục lại một chút, khi tỉnh lại anh ta đã bị mù, hoàn toàn
không đi lại được, và chuyện gì đã xảy ra chỉ còn nhớ mơ hồ.
Tin tức Vương tử đảo chính loan truyền rất nhanh. Lúc này Bắc Thành
như rắn mất đầu chưa có người lên kế vị cầm quân đi truy sát Vương tử
nhưng khắp nơi đều có người muốn giết Vương tử. Khó hiểu nhất là Nam
Vương vẫn án binh bất động. Ngô Thông đưa Vương tử đến thành Tây Sương
trú ẩn thì phát hiện toàn bộ dân trong thành đều biến mất khó hiểu, cứ
như tất cả đều bị bốc hơi vậy. Đến cung Tinh Ngư cũng không thấy bóng
dáng ai. Các Tinh Ngư cũng bốc hơi hết. Tìm kiếm cả ngày cuối cùng họ
phát hiện ra hang kết giới Âm.
Vương tử vốn rất thông minh dù không nhìn được vẫn tìm ra cách phá
kết giới Âm. Trong hang phát hiện ra Tây Sương Vương đã chết, chỉ còn
lại số ít Tinh Ngư và người dân trong thành, đáng ngạc nhiên hơn là có
cả Công chúa tộc Tiên Thu Bích ở đó. Vương tử giải thoát họ khỏi hang
kết giới Âm. (Lúc này Thu Bích vẫn chưa biết người vừa giải thoát cho
mình là Vương tử Anh Nhi, là kẻ mà khắp thiên hạ đang loan truyền đã
giết Quận chúa tộc Tiên Thu Sa chị gái của Thu Bích.) Để cảm ơn cứu mạng Thu Bích đã dùng phép Tiên chữa trị cho Vương tử nhưng cô không biết
trong người Vương tử có Trùng Chi Độc. Sau đó Thu Bích nói cho họ biết
chuyện đã xảy ra trong thành Tây Sương.
Khi đó Thu Bích đang nghiên cứu thuốc chữa bệnh tại thành thì bất chợt Quỷ Tinh tràn vào tấn công thành Tây Sương, chỉ trong chốc lát toàn
thành bị tàn phá, hầu hết dân cư biến mất không rõ lý do. Tây Sương
Vương đưa những người còn sống sót chạy tới hang Kết giới Âm cho mọi
người ẩn náu. Bên ngoài thành liến tục vang lên tiếng chém giết và tiếng hét ai oán. Lũ Quỷ Tinh bao vây hang Kết giới Âm. Chúng tìm mọi cách
phá kết giới nhưng không được. Mất mấy ngày chúng mới chịu bỏ đi nhưng
cũng lúc này Tây Sương Vương sức tàn lực kiệt qua đời, hang kết giới
không thể mở từ bên trong nên những người vào đây đều không thể thoát
ra. Cho đến khi Vương tử tới giải thoát cho họ. Sau đó Thu Bích cùng vài thị nữ nô bộc lo an táng cho Tây Sương Vương còn Ngô Thông lo việc giúp những người còn sống sót sửa sang nhà cửa ổn định lại cuộc sống.
Được vài ngày lũ Quỷ Tinh lại kéo tới. Chúng rất đông và hung dữ. Lần này chúng quyết giết sạch. Trong thành lúc này không có quân đội, chỉ
có vài quân sĩ đứng dưới trướng Phạm Tướng Quân và những người dân còn
sống sót sau đợt truy quét trước. Ngô Thông thân thủ cao, Thu Bích cũng
có phép nhưng hầu như không ngăn được lũ Quỷ Tinh. Thu Bích và Phạm
Tướng Quân bị Lũ Quỷ Tinh bao vây. Tình hình rất cam go.
Thình lình Vương tử xuất hiện trong tiếng nhạc mê hoặc của các
Tinh Ngư, chỉ một đường cước là tất cả lũ Quỷ Tinh bao vây Thu Bích đều
bị hạ gục. Tất cả đều rất bất ngờ khi một Vương tử tàn phế lại xuất hiện đáng sợ như thế. Có người còn nhìn thấy Vương tử có cánh tay ác quỷ và
có móng vuốt. Sau đó Vương tử và các Tinh Ngư điều khiển những Quỷ Tinh
còn lại vào hang Kết giới Âm, tất cả chúng sau khi vào đấy đều tự bị
treo ngược và ngủ đông. Khi Vương tử gục xuống thì Phạm Tướng Quân và
Thu Bích đã nhận ra Vương tử Anh Nhi. Họ không tin được một kẻ ác thủ
nguy hiểm nổi tiếng khắp Bắc Thành lại là kẻ tàn phế như này.
Dù họ có muốn động thủ hay bắt trói Vương tử thì chắc chắn Ngô Thông
cũng không cho họ làm thế. Các Tinh Ngư cũng hết mực bảo vệ Vương tử,
chỉ cần ai lại gần là họ dùng nhạc mê hoặc đuổi đi. Phạm Tướng Quân là
dũng sĩ hiểu chuyện, hắn không quên ơn cứu mạng của Vương tử và cũng
không tin Vương tử là kẻ ác tặc như trong lời loan truyền, hắn giữ Vương tử lại trong cung tĩnh dưỡng, sai cấp dưới phải lo chu đáo cho Vương
tử. Thu Bích cũng cùng suy nghĩ với Phạm Tướng Quân, dù cô không biết
chuyện gì xảy ra ở Bắc Thành nhưng sau những chuyện đã xảy ra cô không
tin Vương tử là kẻ tàn ác như thế. Cô luôn dò hỏi thông tin từ Vương tử
nhưng cô biết có một sự thật không thể phủ nhận là Vương tử đã không còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa.
Vương tử ở lại cung Tinh Ngư nhưng những lời đồn về ác quỷ đã loan
tới thành Tây Sương. Mọi người không chống lại lệnh Phạm Tướng Quân
nhưng họ kỳ thị Vương tử, vì họ sợ hãi nên họ càng hắt hủi Vương tử. Một đêm có mấy Quỷ Tinh hóa thành người dân vào cung Tinh Ngư ám sát Vương
tử đúng lúc anh đang bị trùng độc dày vò, các Tinh Ngư dùng nhạc mê hoặc đuổi chúng đi, sau chúng bị Ngô Thông cùng quân sỹ của Phạm Tướng Quân
truy bắt. Trên đường truy bắt họ tóm được hầu hết lũ Quỷ Tinh cùng với
một cô gái lạ mặt (là tôi) rồi đưa tất cả về hang kết giới Âm.
Kể đến đây Ngô Thông nhìn sang phía tôi khiến tôi còn đang chăm chú nghe câu chuyện cũng bất giác giật mình.
(*) Thạch Xương Bồ dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh
còn có tên Xương Bồ, Cửu Tiết Xương Bồ, là thân rễ phơi khô của cây
Thạch Xương Bồ Acorus Gramineus Soland. Còn Thủy Xương Bồ (Rhizoma Acori calami) là thân rễ phơi khô của cây Thủy Xương Bồ Acorus Calamus L.
Thạch Xương Bồ cũng như Thủy Xương Bồ mọc khắp nơi ở miền Trung và Bắc
Việt Nam. Cây Xương Bồ thuộc họ Ráy ( Araceae). Là cây cỏ, sống nhiều
năm. Thân rễ phân nhánh, mọc bò ngang gồm nhiều đốt. Lá hình dải hẹp, có bẹ, mọc ốp vào nhau và xòe sang hai bên ở ngọn. Cụm hoa hình bông mọc ở đầu một cán dẹt, phủ bởi một lá bắc to và dài, nom như cụm hoa mọc trên lá. Quả mọng khi chín màu đỏ nhạt. Thân rễ và lá có mùi thơm đặc biệt.
Cây Thạch Xương Bồ mọc hoang ở rừng núi, trên những tảng đá có nước chảy ở suối.
Bạn đang đọc truyện Dương - Bình - Nhi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.