Q.1 - Chương 34: Tâm Tư
Tôi có thể chắc chắn trước khi hoàn toàn rời khỏi khe núi tôi đã nhìn
thấy ở hố cát thăm thẳm dưới đáy biển (cánh cửa mở ra lối đi từ địa
ngục) đó trồi lên một con Giao Long khổng lồ với những cái vảy lớn bóng
loáng và bộ hàm hung tợn đầy những chiếc răng sắc nhọn. Sau đó thì không thấy nó đâu nữa, nó đã đột ngột biến mất, chỉ còn tiếng gầm gừ đe dọa
vọng lên từ trong làn nước đang sôi lên ùng ục.
Đại Quy rất nhanh kéo tôi lên trên mặt nước. Cái râu rồng của nó lần
này thì an toàn hơn cái râu trước, không hề bị sứt mẻ tí nào, vì tôi rất ngoan ngoãn để yên cho nó kéo lên. Nhưng Đại Quy vẫn mang hình hài cái
đầu rùa chứ không phải đầu rồng oai hùng. Kể ra thì cái đầu rùa cứ ngúc
ngoắc liên hồi của nó tự dưng chỉ còn một cái râu phép lủng lẳng nhìn
cũng hơi kỳ dị.
Từ vị trí tôi đang nổi thì thấy hòn đảo có linh khí ngút trời hiện lên rất rõ ràng. Thật không hiểu nổi bên dưới hòn đảo linh khí thiêng liêng ấy lại có một công trình bí ẩn đầy tà khí và oán khí. Sự giao nhau giữa hai địa điểm trái ngược nhau này khiến tôi không khỏi hồ nghi liệu có
cánh cửa không gian bí mật nào mở ra giữa hòn đảo linh thiêng và địa
ngục trần gian kia? Giữa sống và chết có cửa ải Quỷ Môn, giữa địa linh
và địa ngục này liệu có cánh cửa xuyên không sang thế giới khác?
Còn Bộ Xương không cười kỳ lạ dưới công trình bí ẩn kia nữa, nó ở đâu
mà ra, tại sao lại có cảm giác giống Vương tử đến thế? Nó có phải hiện
thân của Anh Nhi không? Anh Nhi không thể nào lại chết không rõ ràng rồi biến thành bộ xương ma quái nhanh chóng như thế được.
Còn Bạch Nguyên và Ngô Thông tại sao cũng có mặt dưới công trình bí
ẩn? Họ có suôn sẻ thoát ra khỏi công trình đó chưa, liệu họ có nhìn thấy Giao Long khổng lồ đáng sợ chui ra từ lối lên của địa ngục kia không?
Còn...
Tôi lòng đã rối lại càng rối, chẳng biết phải nghĩ cái gì nữa. Quá
nhiều chuyện phức tạp mà chẳng liên quan đến nhau đã xảy ra rồi. Thôi
thì cứ lên đảo đã rồi tính, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của
tôi.
Nhìn thì hòn đảo này có vẻ rất gần nhưng Đại Quy bơi cả ngày mới lên
được đảo. Tôi nằm sõng soài ra bờ cát trải dài mà thở dốc. Đã phải ở lâu dưới nước sâu, giờ lên bờ không khỏi chưa thích ứng kịp. Giờ tôi mới
hiểu mục đích Thái tử để lại “dấu hiệu” lạ lùng này (Đại Quy) cho tôi là để phòng dùng lúc này, cậu ta quả là đã tính toán rất chu đáo, chứ nếu
để mình tôi bơi qua trận pháp rồi tìm đường lên linh đảo thì chắc chắn
tôi đã hết hơi giữa đường mà chết không ai biết rồi.
Tôi nhìn sang Đại Quy mà không khỏi cảm động dâng trào, nó đã cứu tôi
mấy lần, giờ thì tôi không thể nào ghét bỏ dòng máu Ma cà rồng lai rùa
nữa rồi. Thời thế thay đổi suy nghĩ nhanh thật đấy.
Đại Quy thì chẳng để ý đến ánh mắt quá đỗi thương mến thương giả tạo
của tôi, nó cứ đứng yên không phản ứng, không hiểu nó đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau Đại Quy đột nhiên lên tiếng: “Kết giới của lão Tiên đã bị
phá bởi Phụng Xà Tiễn, Quận chúa đã lên đảo rồi.”
“Hả, Quận chúa đang ở trên đảo này á?” Tôi kinh ngạc.
“Cô nhìn xem, đây chính là đảo Bạch Long Vĩ. Nam Vương đang ở đây.”
Đại Quy nghiêng đầu nhìn lên đảo, biểu cảm có chút xúc động.
“Cái gì? Nam Vương đúng là đang ở trên đảo này? Đây thực là đảo Bạch
Long Vĩ, nơi ở của Giáng Long Vương trong truyền thuyết sao?” Tôi ngỡ
ngàng, nhìn hòn đảo trước mặt mà không dám tin.
“Đúng thế, đây chính là đảo Bạch Long Vĩ, mảnh đất của Rồng. Kết giới Tiên của lão Tiên phủ quanh đảo, mạnh như vậy mà bị phá rỗng ngoác ra
thế này, Phụng Xà Tiễn quả thực là loại phá kết giới lợi hại nhất thiên
hạ.” Đại Quy nói có vẻ khá căng thẳng khiến tôi thực bất an. Quận chúa
đã lên đảo rồi thì tai họa chỉ trong gang tấc.
“Không lẽ chúng ta đã tới muộn, Quận chúa đã tiêu diệt bọn họ rồi.” Tôi hoang mang.
Đại Quy nhìn tôi rồi gượng ép an ủi: “Tình hình trên đảo như nào chưa
rõ, cô tuyệt đối phải cẩn thận. Trên đảo chắc chắn có Long Vĩ Thành. Còn nữa, Thái tử có bảo tôi đưa cô viên Long Phục Linh này, nó sẽ giúp cô
phần nào.”
Tôi nhìn viên hoàn Đại Quy đưa cho mà không hiểu, Thái tử đưa cho tôi
viên hoàn này làm gì, cậu ta không tử tế gì tự dưng tặng thuốc bổ cho
tôi được? Không lẽ đây là thuốc độc, cậu ta sợ tôi tiết lộ thiên cơ nên
định hạ độc chết tôi. Đại Quy gầm lên mắng cái trí tưởng tượng lúc nào
cũng tiêu cực của tôi, nó nói đây là linh dược rất quý, được điều chế và tinh luyện công phu từ máu của Ngũ Long trong thời gian dài, thiên hạ
không có được mấy viên, để có được nó cũng phải đổ máu không ít. Thái tử đã rất có lòng với tôi, tôi không được bất kính. Tôi cũng đâu có bất
kính, tôi chỉ khó hiểu thôi mà, Thái tử có lòng như thế từ bao giờ?
Đây có phải là Huyết Long mà lão Tiên từng nói không? Chẳng phải ông
ta đã nói Huyết Long không phải ai cũng uống được, nếu chủ thể không
chịu được mà kháng lại thuốc thì có thể chết bất đắc kỳ tử.
Tôi nhìn Đại Quy lưỡng lự, nó dường như cũng hiểu ý tôi, nó bảo thần
dược này trong truyền thuyết vốn là con dao hai lưỡi chưa mấy người
luyện thành hay thử qua nên cũng không hiểu tại sao Thái tử lại muốn
giao nó cho tôi. Cái tên Thái tử chết bằm này muốn biến tôi thành “chuột bạch” thí nghiệm thuốc sao? Nếu giống như linh dược từ cây Thạch Xương
Bồ của Tiên nữ thì viên thuốc này không phải do cậu ta tự luyện đấy chứ? Cậu ta thì biết quái gì về luyện thuốc. Như này rõ ràng là muốn hại
chết tôi mà. Mặt tôi không biết đã méo mó tới mức nào, lòng thầm rủa xả
Thái tử rất chu đáo.
“Cô còn phân vân gì, chẳng phải trong người cô cũng có Huyết Long rồi.” Đại Quy tỉnh bơ nói.
“Tôi á?” Tôi thốt lên đầy kinh ngạc, tôi có Huyết Long bao giờ chứ, thứ đó ở đâu ra?
“Cô có Huyết Long của Vương tử tộc Tiên. Điều này đầu tiên tôi không
dám khẳng định nhưng giờ thì tôi chắc chắn, không những thế người cô còn có rất nhiều luồng khí quái lạ khác.”
Đại Quy nói làm tôi càng ngây ngốc, Huyết Long của Vương tử tộc Tiên là thứ gì, là máu của Dương Dương à?
Thế là thế nào chứ? Lẽ nào lần đó khi ở đồi Bách Mộc Thảo anh đã dùng máu và pháp lực của mình làm thuốc dẫn cứu tôi?
“Vẻ mặt cô có vẻ như chính cô cũng không biết, trong người cô có huyết của Kiếm Tiên.”
“Kiếm Tiên? Ngươi càng nói ta càng chẳng hiểu gì cả.” Đầu óc tôi thực sự đã rối tinh lên rồi, miệng nói mà cứ ríu hết cả lại.
“Kiếm Tiên của Vương tử tộc Tiên chính là Hoàng Nhãn Long hoá thành,
ngài ấy đã chịu ra tay cứu cô vậy chắc cô không phải dạng đơn giản, hơn
nữa người thường cũng không mấy người chịu nổi huyết của Hoàng Nhãn
Long.”
“Ngươi đang nói đến con rồng mắt vàng đó hả?” Tôi càng ngố toàn tập.
“Hoàng Nhãn Long là thần tối cao sức mạnh vô biên, không phải là
con.” Cái từ “con” bị Đại Quy gằn thành tiếng rít qua khe miệng đầy khó
chịu.
Hóa ra nãy giờ tôi hiểu nhầm ý Đại Quy, linh dược Huyết Long mà nó nói không phải thuốc luyện từ máu của Dương Dương mà là máu của Hoàng Nhãn
Long. Nhưng tôi có uống máu của Hoàng Nhãn Long bao giờ đâu. Toàn nó gặp máu của tôi và của Vương tử thì mới hóa thành rồng mắt vàng đấy chứ.
Chuyện này thật kỳ quái. Kiếm Tiên của Dương Dương lại có lai lịch bí ẩn vậy sao? Đại Quy còn gọi nó là “ngài ấy” rất trịnh trọng.
“Thái tử đưa cô viên Long Phục Linh chắc chắn là có lý do.” Đại Quy trầm giọng.
Tôi khẽ cười nhạt, lý do là lý do gì mới được chứ? Viên Long Phục Linh này Thái tử đưa cho tôi chắc chắn không phải là để bổ dưỡng, cũng không phải là thần dược có thể khiến sức mạnh của tôi quay lại, cậu ta rốt
cuộc có mục đích gì? Cái tên đó rất ma mãnh, tôi không thể nào đoán được ý đồ của cậu ta.
Đại Quy lúc này nói một câu mà tôi như vỡ ra nhiều điều, cho đến
khi rời bãi cát trắng trải dài tiến sâu vào đảo Bạch Long Vĩ tôi vẫn
không ngừng suy ngẫm. Đại Quy nói: “Bảo Bình, có phải cô chẳng bao giờ
tin tưởng ai cho nên lúc nào cô cũng nghi ngờ và coi thường sự quan tâm
chân thành của người khác, cô nhìn thấy nhiều việc trước mắt nhưng liệu
cô có hiểu đúng bản chất những sự việc đó không?” Quả thực lúc đầu khi
mới nghe Đại Quy nói như thế tôi đã rất thái độ “lồi lõm” với nó. Khi
không mà nó dám giáo huấn tôi như thế, nó đâu có biết tôi là thứ gì mà
còn đòi dạy đời tôi. Phải mãi sau này tôi mới ngẫm ra lời nó nói không
phải không đúng. Từ trước tới giờ tôi luôn cậy mình biết nhiều thứ cho
nên tôi chẳng cần biết thế gian như nào, ai nghĩ cái gì cũng mặc, tôi
chỉ sống trong thế giới của riêng tôi. Tôi đã quá tự phụ rồi. Khi tới
thế giới này thì luôn được Vương tử, Dương Dương và cả Thái tử cứu giúp
vô điều kiện. Họ chưa bao giờ nghi ngờ tôi dù họ biết rõ ràng tôi quá
khác biệt với họ, nhưng họ không chấp nhặt với tôi, vẫn luôn đối tốt với tôi. Nhưng tôi thì đối đãi với họ thực chẳng thật lòng chút nào, lại
luôn nghi ngờ những việc họ đang làm, dù đã biết những gì họ đang làm
phải đánh đổi bằng chính tính mạng họ. Họ đã hao tổn quá nhiều tâm sức
để sắp đặt an toàn cho tôi. Tôi thực đã quá ích kỷ rồi.
(...)
Đặt chân lên đảo Bạch Long Vĩ mà lòng tôi không khỏi hồi hộp, ở đây mà có phục kích thì tôi tiêu rồi. Đại Quy không lên đảo cùng tôi, với thân hình của nó chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức, tôi đành chấp nhận
tự mình hi sinh làm gián điệp, một mình lên đảo. Bên người tôi lúc này
chỉ có cây sáo tôi tự chế và viên hoàn Long Phục Linh, chẳng có thứ gì
hữu dụng làm vũ khí.
Nhưng có còn hơn không, tôi lăm lăm cây sáo trong tay mò mẫm tiến vào,
tìm đường tới Long Vĩ Thành. Mò mẫm cả buổi trong rừng nguyên sinh còn
hoang sơ tôi không thấy có động tĩnh gì cả, cũng không phát hiện bóng
dáng quân binh hay dấu vết gì của nhóm Vương tử. Khu rừng này rậm rạp
nhưng rất im ắng, chẳng có tiếng động chứng tỏ có tồn tại sự sống càng
làm tăng vẻ huyền bí của đảo Bạch Long Vĩ.
Hòn đảo này thực kỳ quái, sao một chút dấu hiệu của con người đang
sống cũng không thấy. Như này thì làm sao biết được Long Vĩ Thành ở đâu, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng không có Long vĩ Thành, nơi ở của Giáng
Long Vương tồn tại trên đời. Còn cả Bạch Nguyên, Ngô Thông và đàn Bạch
Tượng khổng lồ nữa cũng không có dấu vết gì liên quan, họ chưa lên đảo
sao, không lẽ họ vẫn mắc kẹt dưới chỗ “cổng địa ngục”?
Phải mất một lúc quét ra-đa tôi mới phát hiện một dãy núi đá rất kỳ lạ ở cách xa tôi nửa ngày đi bộ. Dãy núi đá này lại có kết cấu là đá hoa
cương chứ không phải đá vôi như tất cả ngọn núi đá hay đảo đá tôi đã
thấy ở vịnh Bái Tử Long này. Thế núi cũng rất kỳ lạ, có một đoạn tuy vẫn uốn lượn theo địa hình nhưng phần trên đỉnh lại được mài dũa khá bằng
phẳng giống như tường thành. Bên trên nóc “tường thành” không thấy có
tháp canh gác hay đài quan sát, dưới chân “tường thành” cũng không thấy
đắp lũy. Tôi thực không khỏi tò mò, phải tới đó xem xét kỹ mới biết
được. Lòng hiếu kỳ nổi lên khiến tôi quên hết những lo lắng có mai phục
như lúc vừa đặt chân tiến vào đảo. Nửa ngày đường đi bộ mà tôi chẳng
biết mệt là gì, cứ một mạch thẳng tiến, lòng rất hồ hởi.
Đã đến sát chân núi nhưng tôi cũng không thấy có dấu vết gì khả nghi
xung quanh, bên trong có gì cũng không thể biết được, không lẽ cả dãy
núi này đang bị kết giới vây kín?
Đúng như tôi cảm nhận, đoạn núi đá hoa cương kỳ lạ đan xen giữa dải núi đá vôi này đích thị là một đoạn tường thành. Đến gần tôi mới biết chỉ
đoạn tường thành uốn lượn này là đá hoa cương, còn đâu xung quanh xen kẽ với nó vẫn là núi đá vôi được phủ kín hệ sinh thái cây xanh trù phú.
Thật kinh ngạc khi những dải núi đá vôi ở đây lại có rừng cây bao phủ
dày đặc như vậy, nếu nhìn từ trên xuống rất khó phát hiện ẩn dưới chúng
lại là núi đá, sẽ chỉ cảm thấy đây là dải lụa bồng bềnh của thiên nhiên
mà thôi. Tường thành được xây dựng dựa trên núi đá ngụy trang tự nhiên
thế này tạo cảm giác rất kiên cố và bí mật.
Tường thành này là khối đá hoa cương rắn chắc và cao phải đến hơn năm
mươi mét, có đoạn võng xuống thì cũng cách mặt đất hơn bốn mươi mét, mặt ngoài tường thành tương đối dốc. Kỳ lạ là không thấy có binh lính canh
gác xung quanh tường thành hay trên nóc tường thành, cũng không thấy có
dấu tích nào của một trận đại chiến đã từng xảy ra nơi đây. Cả đội quân
của An Hầu, cả đàn Bạch Tượng, cả quân binh của Quận chúa, chẳng lẽ
không để lại dấu vết gì?
Cổng thành cũng có kết cấu khá độc đáo, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không
phát hiện ở đây có cánh cửa đá. Cổng thành vốn một khuôn với tường thành cao phải đến ba mươi mét, nó ảo diệu đến nỗi cứ như được ai đó siêu
phàm xẻ núi cắt ra tạo thành cửa, không có một chút khe hở nào nếu không mở, hoàn toàn khít chặt với tường thành.
Thực tình tôi cũng không biết tường thành này dày bao nhiêu, nó dày
đến đâu thì cái cửa thành này cũng phải dày tương đương. Cánh cửa đá kỳ
quái như này mở kiểu gì được, nó vừa kín đáo, vừa to, vừa nặng, nếu
không có pháp lực hoặc cơ quan bí mật vô cùng tinh xảo mở ra thì người
ta đi vào thành bằng cách nào? Nếu cổng thành không mở thì chỉ có cách
bay qua hoặc dùng phép dịch chuyển mà vào thành thôi. Không lẽ thành này chỉ dành cho thần thánh đi lại còn người thường thì không cách nào vào
được? Giáng Long Vương sao lại hẹp hòi thế không biết. Bà ấy chỉ thích
giao du với cao nhân và bọn có phép thôi sao?
Suy đi tính lại với hoàn cảnh của tôi bây giờ thì chỉ có trèo tường mà vào chứ chẳng còn cách nào khác. Tôi chắc chắn không thể hô biến một
cái đã có mặt trong thành, cũng không thể bay vèo một phát qua tường
thành được. Muốn leo lên tường thành dốc này cũng không dễ dàng gì, với
độ cao thế này mà trèo bo thì cũng phải mất hai, ba ngày, còn nếu có
dụng cụ thì sẽ khả quan hơn một chút. Nhưng ở cái nơi quái quỷ thế này
thì đào đâu ra dụng cụ leo núi cơ chứ. Bộ môn leo núi của tôi cũng không đến nỗi nào. Những lúc không được dùng sức mạnh trước mặt dân thường để che dấu thân phận tôi đều phải tự rèn luyện thể lực, mỗi loại hình tập
luyện đều biết một ít. Nhưng khi đó tôi khỏe hơn bây giờ rất nhiều, có
leo núi mấy ngày cũng không nhỏ một giọt mồ hôi nào. Giờ với sức của tôi thì còn hi vọng gì không chứ, làm sao mà leo nổi bờ tường thành vừa dốc vừa cao như này?
Nhìn tường thành mà tôi không khỏi ngán ngẩm. Tôi đã tính leo lên sườn núi đá sát sạt tường thành có khi khả quan hơn, dọc sườn núi tuy cũng
khá dốc và cao nhưng có nhiều lùm cây bụi cỏ lớn um tùm và nhiều mô đá
để làm chỗ bám, leo sẽ dễ hơn. Có điều từ sườn núi để bò sang tường
thành cũng không dễ như tôi tưởng, vì tường thành này chạy dài phải đến
hơn bốn kilomet. Tầm mắt tôi có thể nhìn được xa chứ khoảng cách thực tế để di chuyển thì xa hơn tôi tưởng nhiều.
Tuy sườn núi sát sạt tường thành nhưng sau khoảng cách giao nhau giữa
chúng là núi hay là gì thì tôi không biết. Thật đáng tiếc mắt tôi không
thể nhìn xuyên qua núi đá để biết sau tường thành này là gì. Nếu là núi
đá thì tôi lại phải leo sang rồi mới trèo xuống được. Nếu sau khoảng
cách đó không phải núi đá thì tôi cũng phải leo lên sườn núi rồi trèo
sang tường thành dài dằng dặc này, rồi phải chạy trên đỉnh tường thành
vài cây số rồi mới quay lại được chỗ cổng thành đây. Trên đỉnh tường
thành còn không biết có bẫy hay cơ quan phòng thủ gì không, đoạn đường
dài đó tôi chạy kiểu gì nổi?
Bạn đang đọc truyện Dương - Bình - Nhi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.