Q.1 - Chương 43: Cửu Kỳ Môn Trận
Nghe Thái tử nói tôi thực ngạc nhiên, cậu ta từ lúc nào lại trở lên lợi
hại như vậy, suy đoán rất tài tình. Nhưng vẻ mặt cậu ta còn toát ra
nhiều suy tư gì đó khác nữa chứ không chỉ như những gì cậu ta vừa nói.
Vẻ mặt này đích thực còn điều gì đó hệ trọng chưa nói cho tôi nghe. Nếu
đầu bên kia mật đạo là Anh Nhi và Dương Dương thì điều đó có nghĩa họ có thể vẫn còn sống, họ đụng độ Linh Ảnh rồi bị tước mất Kiếm Tiên, mà
Linh Ảnh lại đang bồng cái xác vô hồn của Quận chúa, không lẽ lúc đó họ
đã chạm mặt Quận chúa và...
“Anh Vũ, cậu có nghĩ Vương tử và Dương Dương đã đụng độ Quận chúa đầu
bên kia mật đạo không? Rất có thể lúc đó Anh Nhi đã mở cửa mật đạo rồi
Linh Ảnh và Quận chúa xuất hiện, giữa bọn họ đã xảy ra va chạm, sau đó
Linh Ảnh tước Kiếm Tiên. Liệu bọn họ có bị Quận chúa... làm gì không?”
Giọng tôi đã run run.
Thái tử vẻ mặt đã căng lắm rồi nhưng vẫn cố trấn tĩnh, cậu ta nhìn tôi tỏ ý đồng tình, nhưng ánh mắt vô cùng hoang mang át cả gương mặt này
còn như đang nghĩ tới điều gì đó vĩ mô và khủng khiếp hơn suy đoán của
tôi rất nhiều.
“Còn chuyện gì nữa vậy Anh Vũ, cậu còn nghĩ ra điều gì?” Tôi đã run
cực hạn. Thực trong lòng tôi sợ hai người kia có thể đã bị Quận chúa thủ tiêu rồi. Nên Linh Ảnh mới đoạt được Kiếm Tiên.
Thái tử im lặng thêm vài phút, mặc cho tôi suy nghĩ càng lúc càng tiêu cực cậu ta vẫn theo dõi biểu cảm của tôi từ đầu tới cuối làm tôi càng
hoảng, sau cậu ta mới bực dọc nói: “Cứ nghĩ đến Dương Tiên và Anh Nhi là cô lại lo lắng sốt vó lên thế hả? Trong lòng cô quan tâm họ đến vậy à?”
Trời, giờ phút nào rồi mà cậu ta còn nói những chuyện nhảm nhí vậy.
Thái tử thực làm tôi chưng hửng, nếu không phải tại cậu ta cứ phô mãi
cái bộ mặt căng thẳng kia thì tôi đời nào lại có những suy nghĩ tiêu cực đến mức đó. Nếu không phải vì lo cho tính mạng của Anh Nhi và Dương
Dương thì điều gì khiến Thái tử lại căng thẳng như vậy? Tôi bị tâm lý là do những biểu đạt của chính cậu ta đấy chứ.
“Cậu bớt nói nhảm đi!” Tôi nhăn nhó.
“Lúc nãy tôi bất tỉnh lại còn suýt chết cô cũng đâu có lo lắng như
vậy. Sao cô lại xem nhẹ tôi thế?” Thái tử trách hờn làm tôi càng muốn
nổi cáu.
Tôi thực muốn đạp cho Thái tử mấy phát nhưng nghĩ đến Vệ Môn Thần vẫn
còn đang thủ phục nghiêm trang trước mặt cậu ta như vậy lại đành nín
nhịn mà nuốt cục tức vào trong để tránh lỗ mãng, thôi thì cũng phải giữ
chút thể diện cho Thái tử.
Thái tử đã nản lòng, khẽ thở dài, sau đó vừa đăm chiêu vừa nói (những
suy đoán của Thái tử quả thực còn vượt xa trí tưởng tượng của tôi rất
nhiều): “Tôi e rằng tình hình còn tệ hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Nếu
Anh Nhi và Dương Tiên phải đánh thức Hoàng Nhãn Long mở cửa từ đầu bên
kia mật đạo thì có nghĩa gì cô biết không, điều đó có nghĩa là bọn họ
cũng chưa vào được thành Long Vĩ mà vẫn đang luẩn quẩn tìm lối vào
thành. Rất có thể tất cả chúng ta đều đang loanh quanh trong Cửu Kỳ Môn
Trận chứ chưa hề vào Long Vĩ Thành. Cửu Kỳ Môn Trận không phải là chín
cánh cửa bí ẩn được chín bức tượng thần thú ngồi trấn dọc theo bờ hào
này. Đây mới chỉ là một phần của Cửu Kỳ Môn Trận thôi. Rất có thể Cửu Kỳ Môn Trận là cả hòn đảo này. Cửu Kỳ Môn Trận là một mê cung phòng thủ.”
“Hả?” Tôi thất kinh. Những điều Thái tử vừa nói không phải là thật
chứ? Toàn bộ linh đảo này lại là một mê cung phòng thủ. Việc này làm sao có thể xảy ra được? Vậy Cửu Tử Long Môn ở dưới hào nước này là để làm
gì, chín bức tượng mang hình hài chín đứa con của rồng trong truyền
thuyết ở đây có ý nghĩa gì, chỉ là để trang trí và đánh lừa thị giác
thôi sao?
“Đấy là chưa tính đến Sơn Hải Giáng Long trận pháp ngoài vịnh Bái Tử
Long bao quanh hòn đảo này đã vô cùng xảo diệu như vậy rồi. Long Vĩ
Thành quả là nơi bất khả xâm phạm. Giáng Long Vương quả là cao nhân bậc
nhất thiên hạ. Bà ấy đã tạo ra nơi này bằng cả trí tuệ phi phàm và pháp
lực vô biên, đến cả Thượng Tiên cũng không sánh bằng với bà ấy. So với
thiên hạ, Giáng Long Vương thực ở tầm cao hơn rất nhiều, bà ấy đã đạt
tới cảnh giới cao nhất.” Thái tử nói rồi nhìn tôi trấn an: “Sẽ rất khó
khăn để đi tiếp đấy Bảo Bình. Sau mật đạo này không biết chuyện gì đang
chờ chúng ta. Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chúng ta vẫn sẽ vào đó,
tìm Anh Nhi và Dương Tiên, bọn họ có thể vẫn đang chờ chúng ta.”
Ánh mắt kiên định của Thái tử lúc này thực làm tôi choáng ngợp. Đứng
trước mặt tôi đây cũng là một cao nhân thực thụ chứ đâu phải hạng tầm
thường. Lúc này tôi đã quên béng mất mục đích lúc đầu tới đây là tìm Nam Vương, nhưng sao Thái tử lại không hề nhắc tới ông ấy?
Lúc này nước đã sánh đặc lại rất khó di chuyển. Thái tử kéo tôi mà
chân tôi cứ ì ra chỉ nhúc nhích được chút ít. Tôi cười khổ, nước đã kết
dính rất chắc quanh chân tôi rồi. Chẳng khác nào tôi đang bị trói chân
mà phải di chuyển vậy. Vệ Môn Thần im lặng nãy giờ thì lúc này đột nhiên níu Thái tử lại, cũng kỳ lạ quá, cô ta không hề bị thứ nước kết dính
này ảnh hưởng.
“Thái tử xin dừng bước, người không được mở kỳ môn này!”
“Hỗn láo, tránh ra!” Thái tử vội vung cánh tay của tôi với Hoàng Nhãn Long đang quấn chặt lên trước mặt Vệ Môn Thần cảnh cáo.
Vệ Môn Thần nhìn thấy Hoàng Nhãn Long thực thất kinh, cô ta vội lùi
lại quỳ sụp xuống, nhưng vẫn van nài: “Thái tử mau quay ra đi ạ, người
vào đó nguy hiểm lắm!”
“Ngươi dám cản Thái tử ta, dám coi thường cả Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long?” Thái tử đanh giọng.
Trong đầu tôi bất giác cười chế nhạo Thái tử, cậu ta vốn cũng đâu có
biết Hoàng Nhãn Long là Tam hoàng tử tộc Giáng Long thật hay không, cứ
mượn đại thanh danh của Kiếm Tiên mà nạt nộ cô gái Bí Hí vô tội ấy như
vậy thì hay ho gì đâu. Gian manh thật đấy!
“Thần không dám, Cửu Kỳ Môn Trận nguy hiểm muôn trùng, mấy trăm năm
nay chưa ai có thể phá giải và vượt qua nó. Người vào đó có thể mất mạng đấy ạ. Xin người mau quay trở lên trên rồi rời khỏi đảo này đi ạ.” Vệ
Môn Thần cực lực khuyên can. Bàn tay nhỏ nhắn đầy vảy sáng bóng cẩn
trọng níu chặt lấy chân Thái tử.
Thái tử quay sang nhìn tôi, vẻ mặt này không phải là thay đổi ý định
rồi đấy chứ. Tôi quắc mắt hằm hè khiến Thái tử nhếch môi miễn cưỡng.
“Ta vẫn phải vào đó, ngươi không còn bị phong ấn nên không phải canh
giữ nơi này nữa, ngươi mau đi đi. Cánh cửa này ta có cách mở, không phải do ngươi tự ý mở cho ta, ta sẽ không để ngươi bị liên lụy đâu.” Thái tử ra lệnh, giọng đã khẩn trương hơn.
“Không phải thần sợ bị liên lụy hay bị trừng phạt, thần không muốn
người bị nguy hiểm.” Vệ Môn Thần lúc này mới ngước nhìn Thái tử, ánh mắt vô cùng tha thiết.
“Ta vẫn phải vào đó.” Thái tử kiên quyết.
Vệ Môn Thần vội quỳ trước mặt Thái tử ngáng đường, không cho chúng tôi bước tiếp nữa. Tên này sức kiên nhẫn cũng có giới hạn, ánh mắt thoáng
chốc đã tối sầm lại rồi. Cậu ta không phải sắp ra tay với Vệ Môn Thần
đấy chứ?
“Ngươi đừng để ta dùng vũ lực. Kể cả với nữ nhi Thái tử ta cũng không khách khí đâu đấy.” Thái tử hầm hè.
Vệ Môn Thần vội dập đầu với Thái tử mấy cái, nét mặt vẫn rất vô cùng
khẩn thiết, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô ta phản ứng dữ dội như này có chút
không đúng, sao tự dưng lại lo lắng cho Thái tử như vậy, lại bất chấp
liều mạng can ngăn? Gã gian manh này là ong chúa siêu cấp đấy.
“Ngươi...” Thái tử tức giận bất thình lình vận công nhưng rồi tay lại
dừng lại giữa không trung, sau bất lực thu tay khi vẫn còn nắm chặt, cố
kiềm chế nuốt cơn khó chịu lại. Thái tử cũng có vấn đề nốt rồi, bình
thường cậu ta sẽ không đời nào lưỡng lự thế này, ra tay chẳng chút nương tình.
Không lẽ hai người này đã nảy sinh lòng cảm mến với nhau, nên Vệ Môn
Thần mới hết lòng lo lắng cho tính mạng của Thái tử như vậy, còn Thái tử thì không nỡ ra tay. Ầy da, tôi ở đây có vẻ không hợp lý chút nào, bối
cảnh lãng mạn này tôi bỗng chốc dư thừa quá. Họ có ai để ý đến bộ mặt
mếu máo của tôi khi đang bị thứ nước sánh đặc nghiến chặt lấy chân không còn nhấc lên nổi.
“Ngươi mau tránh ra!” Thái tử lại ra lệnh, ngữ khí có chút kìm nén.
Vệ Môn Thần thở hắt ra đầy cam chịu, cô ta ngước lên nhìn thẳng vào
Thái tử rồi dịu giọng nói: “Nếu Thái tử đã quyết thần không dám cản, xin người hãy cho thần theo hầu cận bên người. Người đi đâu thần theo đó,
dù có nguy hiểm gì thần cũng sẽ dốc sức bảo vệ người.”
Á! Tên Thái tử oan gia biết ý đồ của tôi hay sao mà tay cậu ta đã thô
bạo bịt chặt lấy miệng tôi ngăn tiếng cười khoái trá cứ bập bùng trong
cuống họng tôi không tài nào phát ra được. Tôi thực muốn cười phá lên
châm chọc Thái tử nhưng lại chậm hơn cậu ta nên bị chặn hết mọi đường
rồi. Cái tên hợm hĩnh này, đến cả cười cậu ta cũng nhanh hơn tôi là thế
nào. Không phải cậu ta xấu hổ quá khi có người bất chợt tỏ tình đấy chứ? Được con gái tỏ tình thì cứ mừng đi, bịt miệng tôi làm gì?
Kể cả Thái tử có cố bịt chặt miệng tôi thì cả mặt tôi rõ ràng đều đang hiện lên chữ “cười sung sướng”, cả âm thanh “hí hí” nho nhỏ từ họng tôi cũng không ngừng phát ra.
Thái tử bộ mặt hiện rõ vẻ bất mãn nhưng không thể cản tôi cười được.
Tên này sao lại có kiểu thể hiện sự xấu hổ quái đản như vậy? Người ta
xin theo không cậu kìa, mau trả lời đi chứ, còn đứng đó trừng trộ với
tôi làm gì?
Cả người tôi cứ rung lên không giấu nổi niềm thích thú. Thái tử thì vô cùng vô cùng ngứa mắt với bộ dạng của tôi.
“Xin người hãy cho tôi theo người.” Vệ Môn Thần lại khẩn khoản.
“Cậu đồng ý lẹ đi còn đứng đó nạt nộ tôi làm gì?” Tôi hất tay Thái tử
ra lớn giọng, sau phải tự che miệng giấu đi nụ cười thích thú.
Thái tử vẫn biểu cảm bất mãn nhìn tôi. Sau cậu ta quay đi nói với lại, giọng điệu rất chán ghét: “Nếu cô muốn thế thì nghe theo cô vậy.” Rồi
cậu ta cứ thế đi thẳng, Vệ Môn Thần ngay lập tức đứng dậy nhanh nhẹn
theo sau.
Cái câu này không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, không ngắn
không dài, nhưng thế quái nào lại khiến tôi rất khó chịu. Ý Thái tử là
ám chỉ cái gì vậy? Nghe theo tôi á, cậu ta biết nghe lời tôi từ bao giờ? Mà mấy người đi trước tôi làm gì, còn không thèm kéo tôi theo với, tôi
thực không nhấc nổi chân nữa rồi, không có Hoàng Nhãn Long trên tay tôi
đừng hòng mấy người mở được cửa.
Tôi dù rất hậm hực cũng chẳng cách nào kêu ca, vẫn phải chật vật từ từ lết đến chỗ kỳ môn mật đạo, gã Thái tử thì dã tâm bơ lác tôi, tôi thực
đã đắc tội gì với cậu ta cơ chứ? Tiến đến gần kỳ môn Thái tử còn hất hàm ý ra lệnh cho tôi mở cửa, điệu bộ cứ như lúc này cậu ta là cậu chủ cao
sang còn tôi là tì nữ trung thành ấy.
Tên này cố tình đây mà, cậy có ý trung nhân hết lòng bên cạnh liền coi tôi không ra gì ngay. Hừ, cái bản mặt khó ưa này sẽ có ngày bị tôi đập
vỡ.
Dù rằng Vệ Môn Thần đã nói Hoàng Nhãn Long có thể mở kỳ môn nhưng mở
như nào bây giờ? Trước mặt tôi lúc này là cánh cửa lừng lững gần ba mét
kiên cố án chặt vào bờ tường hào. Tượng Bí Hí ngồi trấn đã không còn, để trơ hơ lại cánh cửa im lìm, càng lúc càng thấy nó rất mờ ám.
Cái khe rỗng uốn lượn như hình con rồng trên kỳ môn này là để làm gì? Có liên quan gì đến Hoàng Nhãn Long?
Tôi loay hoay mãi không biết phải làm sao, Thái tử thì đứng cạnh hối
thúc, còn Vệ Môn Thần lại cứ lặng lẽ đứng sau hắn, lẽ ra cô ta phải cho
tôi biết cách mở cửa chứ. Vốn từ trước tới nay tôi đâu có biết điều
khiển Kiếm Tiên, tôi chỉ biết uống máu của tôi thì Kiếm Tiên hóa thành
Hoàng Nhãn Long thôi. Bây giờ với kỳ môn này tôi phải làm sao mới được?
Tôi lườm lườm Thái tử, cậu ta thì cố thủ bộ mặt hợm hĩnh đối đãi lại. Được lắm!
Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn quên mất một chuyện rất quan trọng,
chính vấn đề mấu chốt này là mã hóa của cả hệ thống mê cung Cửu Kỳ Môn
Trận. Bức tượng Bí Hí từ đầu vốn không có mắt và nó cũng ngậm một viên
ngọc minh châu bằng đá. Nhưng lúc Thái tử dùng chưởng lực Lôi Phong Thủ
phá bức tượng giải thoát cho Vệ Môn Thần thì viên minh châu thạch đó đã
biến mất, còn đôi mắt không tồn tại kia liên quan gì thì vẫn không thể
lý giải được.
Và điều quan trọng hơn mà tôi bây giờ mới phát hiện ra, từ lúc phá vỡ
tượng Bí Hí đôi mắt màu vàng của Hoàng Nhãn Long không hề phát sáng. Khi trong hang Mãng Xà Thạch và lòng chảo động rêu rõ ràng mắt Hoàng Nhãn
Long phát sáng ánh vàng chói lòa, không bóng tối nào phủ lấp được, vậy
mà giờ đây nó lại im lìm cứ như đã bị bịt kín. Bức tượng Bí Hí không có
mắt, và đôi mắt không phát sáng của Hoàng Nhãn Long liệu có liên quan
gì?
Tôi lúc này thực chẳng còn chút tâm trạng nào phá cửa vào mật đạo,
trong đầu cơ hồ cứ mải miết suy nghĩ về Hoàng Nhãn Long. Liệu có phải
khi Vệ Môn Thần xuất hiện đã có chuyện gì xảy ra với Hoàng Nhãn Long
không? Mà cũng không đúng, từ trước khi cô ta xuất hiện mắt Hoàng Nhãn
Long đã không còn phát sáng. Vệ Môn Thần cũng không hề biết có Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long đang ở đây nên kiên quyết không cho mở kỳ môn. Chỉ
sau khi Thái tử giơ tay tôi lên cô ta mới nhận ra sự hiện diện của Hoàng Nhãn Long. Điều đó có nghĩa là từ lúc Bí Hí hồi sinh Hoàng Nhãn Long đã bị bịt mắt khiến ánh sáng không thể thoát ra. Chính lúc xảy ra vụ nổ
đó, Thái tử dùng Lôi Phong Thủ đánh vào đôi mắt của Bí Hí khiến tôi bị
dội ngược lại, theo phản xạ tôi đã dùng tay để chắn đá văng vào mặt và
đầu, vô tình Hoàng Nhãn Long trên tay tôi đã hứng đủ hậu quả của vụ nổ
thay tôi.
Lúc vụ nổ xảy ra tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được tẹo nào, kết
giới trên người tôi do Thái tử tạo cũng không thể bảo vệ được tôi, chỉ
có Hoàng Nhãn Long lúc đó đã vô tình biến thành tấm khiên đỡ đạn đá cho
tôi và có thể đã gặp chuyện. Vậy là Hoàng Nhãn Long trên tay tôi là vật
thể sống, không phải chỉ là con rồng mắt vàng vô tri. Lẽ nào giọng nói
lúc tôi bất tỉnh chính là của Hoàng Nhãn Long? Chính nó đã gọi tôi tỉnh
lại. Không còn ai ở dưới hào nước lúc ấy có thể gọi tôi, Thái tử thì đã
bất tỉnh và bị vùi trong đống đá lởm chởm, Bí Hí thì chưa hiện hình
thành Vệ Môn Thần, giọng nói đó chắc chắn chỉ có thể là của Hoàng Nhãn
Long.
Tự dưng tôi cố hình dung lại mọi chuyện từ lúc Bí Hí bắt đầu hồi sinh, nó đòi máu Tiên trong người Thái tử (thực chất thì lúc đó tôi nghĩ đến
tôi còn chưa được hút máu của cậu ta thì nó làm sao to gan nẫng tay trên của tôi ngang nhiên thế, nên tôi quyết không giao Thái tử cho nó). Sau
đó... lúc đó mắt của Bí Hí đã thế nào nhỉ, tôi thực không nhớ ra nổi vì
còn mải kéo Thái tử lùi lại. Sau đó nữa khi Thái tử tỉnh lại thì tung
hai quả cầu nội công vào trúng hai con mắt của Bí Hí khiến toàn thân Bí
Hí nổ tung. Lúc đó...
Phải. Chính lúc đó đã xảy ra hai việc, viên minh châu trong miệng Bí
Hí biến mất và Vệ Môn Thần xuất hiện. Thôi rồi, rất có thể... Vệ Môn
Thần chính là hiện thân của viên minh châu đó.
Với những gì đã xảy ra với lũ Quỷ Xương dưới công trình bí ẩn dưới
đáy biển kia thì liệu những gì đang hiện hữu trước mặt tôi đây, gã Thái
tử hợm hĩnh, Vệ Môn Thần tha thiết, và kỳ môn khổng lồ án chặt vào bờ
tường hào với khe rãnh khó hiểu này liệu... có phải là ảo ảnh?
Bạn đang đọc truyện Dương - Bình - Nhi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.