Q.1 - Chương 9: Trùng Huyết Tử
P1: Tứ Linh huyền ảo
Dương Dương đi vòng quanh mật thất
xem xét. Kết cấu mật thất không có gì đặc biệt. Nó rất rộng, ngoài bốn
con thú bất động lơ lửng ở giữa kia thì không có gì khác, chỉ có tường
đá và tường đá. Gọi là bốn con thú bất động vì chúng thực sự rất thật,
không giống tượng chút nào. Những bức tường đá không bằng phẳng mà sần
sùi lồi lõm tầng tầng lớp lớp như ruột gan đang nằm yên chờ con mồi để
co bóp vậy. Nếu con rùa này mà sống lại thì quả thực mớ ruột gan này sẽ
nghiền tất cả bét nhè.
Trần mật thất cao hun hút, ánh sáng từ Trùng Đèn Chuông không thể chiếu
tới. Không biết trên đó có thứ quái quỷ gì? Chưa biết chừng có một đàn
Trùng Chi Độc đang sinh sống trên đó?
Dương Dương dừng lại chỗ bốn con thú kia ngắm nghía hồi lâu, điệu bộ rất chăm chú, rồi đăm chiêu suy nghĩ. Không biết đầu óc anh có nhạy bén như Vương tử không? Tôi lúc này chỉ chăm chăm để ý Anh Vũ, cậu ta đang rất
chú tâm quan sát Dương Dương. Cậu ta đang mưu tính gì? Gương mặt cậu ta
cứ thấy có gì đó quỷ dị.
Gian mật thất này rõ ràng để Tứ Linh ở đây là muốn dụ người khác mà. Khi không sao lại lơ lửng giữa không trung được như vậy? Thật khó hiểu!
Bằng cách nào chúng treo lơ lửng được và lơ lửng như thế để làm gì?
Quanh Tứ Linh không có khí sáng phát ra lung linh huyền ảo như tôi nghĩ
nhưng chúng im lìm như kia cũng khiến tôi có chút bất an rồi.
Dương Dương sờ sờ mấy con thú đó, nhưng vừa chạm đã bị bật ngược, tay
anh còn có khí mờ mờ xám đục thoát ra. Quanh chúng có kết giới? Cả bọn
thấy lạ liền vây quanh lấy bốn con thú, không hiểu tình hình ra sao, Anh Vũ giả và Tiên nữ cũng chạm thử nhưng đều bị hất ra giống Dương Dương.
Ngô Thông cũng định chạm nhưng nghĩ thế nào hắn lại quay sang nhìn tôi
nghiêng người ra hiệu mời tôi cứ tự nhiên. Tôi khẽ hừ lạnh, cái gã đáng
ghét, khi không lại muốn tôi "chuột bạch" trước, hắn sợ cái kết giới này làm hắn văng ra luôn khỏi mật thất à?
Vương tử nhắc tôi cẩn thận đề phòng có cơ quan nào đó bất ngờ hoạt động. Anh dám chắc tôi sẽ không bị kết giới hất tung ra hay sao mà chỉ lo có
cơ quan nào đó hoạt động? Hay anh đã biết rõ mật thất này hoạt động như
nào? Nghe Vương tử nhắc thành ra cả Dương Dương và Ngô Thông đều đứng
sát vào tôi đề phòng có gì bất trắc. Tôi thầm bất mãn. Nếu mấy Tứ Linh
này sống lại các anh làm gì được chúng cơ chứ, không khéo còn chắn mất
đường chạy của tôi.
Tôi hơi lưỡng lự nhưng cũng muốn biết xem chuyện gì sẽ xảy ra nên đánh
liều dùng cả hai tay vồ vào hai con thú gần mình nhất. Họ sờ vào một thì tôi chơi cả hai tay hai con luôn. Trống ngực tôi bất giác đập liên hồi, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác mình cũng có tim biết đập hỗn loạn như
vậy, một phần cảm xúc tầm thường của con người.
Sau vài giây hồi hộp chờ đợi thì không có chuyện gì xảy ra cả, mọi thứ
vẫn im lìm, tôi cũng không bị hất tung lên, hoàn toàn yên vị tại chỗ.
Nhìn nét mặt mấy người kia còn căng thẳng hơn cả tôi, ai nấy đều nhấp
nhỉ, nín thở. Sau rồi mấy bộ mặt ngớ ngẩn đó cũng dần giãn ra. Lúc này
tôi mới nhìn xem hai con thú nào vô phúc đã bị tôi vồ. Quái lạ! Sao lại
là Lân và Quy?
Thực ra thì tôi chưa kịp nghĩ xa, tôi chỉ nghĩ thế quái nào lại vồ lấy
tôi và Vương tử? (Tôi vẫn nghĩ tôi là Quy còn Vương tử là Kỳ Lân) Không
lẽ tôi và anh có mối liên hệ thật? Không phải ác duyên chứ? Tôi không
dám nhìn xem biểu cảm của Vương tử lúc này thế nào. Dương Dương khẽ
huých tay tôi nhấp nháy ý là đứng ngẩn ra làm gì thế, bị thứ gì đó vô
hình nuốt mất hồn rồi sao. Tôi chợt tỉnh, mặt mũi nhăn nhó nhìn anh.
Khen cho trí tưởng tượng của anh cũng phong phú ghê.
Nhìn lại hai con thú vừa bị tôi vồ trúng, thực sự là không có hiện tượng gì, chúng vẫn im lìm như lúc ban đầu. Cái khí xám xám vừa ở tay Dương
Dương cũng không thấy phát ra. Như này... hay là phải sờ thử cả bốn con? Tôi quay một vòng sờ hết cả lượt cũng không thấy gì khác. Tôi còn cố
đẩy chúng thật mạnh nhưng cũng chẳng nhúc nhích tẹo nào. Ngang tầm không có hiện tượng gì thì thử bên dưới. Tôi cúi xuống kéo đuôi cả bốn con,
còn tranh thủ quờ quạng xem có lực đẩy hay từ trường gì bên dưới khiến
chúng lơ lửng khó hiểu như này không nhưng cũng chẳng phát hiện được gì. Hết cách rồi. Chẳng lẽ thực sự trong mật thất này chúng chỉ để trang
trí thôi?
Lão Quy tổ của tôi chôn thân ở đây không phải chỉ để treo mấy cái thứ vô nghĩa này chứ? Tứ Linh... Tứ Linh ở đây... Tứ Linh có đủ cả bộ... Tôi
chợt nghĩ ra một vấn đề không liên quan. Nếu mọi thứ ở đây từ đầu tới
cuối đều liên quan mật thiết tới Tứ Linh thì sao lão Quy tổ lại có đầu
rắn? Sao không phải đầu Kỳ Lân hay đầu Phụng? Đầu rắn ở đây thực sự có ý nghĩa gì?
Tôi xem lại một lượt mấy con thú. Chẳng con nào có chút dấu ấn gì liên
quan đến rắn. Không phải Long Xà, không phải Quy Xà, cũng không phải Lân Xà, càng không phải Phụng Xà. Tôi xem tới xem lui cũng không thấy có
điểm nào đó có hình bóng con rắn cả. Thứ không liên quan ở đây đang ám
chỉ sự không tồn tại của nó hay sự tồn tại của nó ám chỉ thứ bị thiếu?
Đầu rắn ở đây không phải để chứng minh nó phải tồn tại ở đâu đó trên bốn con thú, mà chính là nhấn mạnh, có thứ đã bị thiếu mới có nó và khi
không có nó thì sẽ có thứ đã bị thiếu.
Chính là Lân, Phụng. Khi có Xà thì không có Lân, Phụng. Khi có Lân, Phụng thì khuyết Xà.
Tôi đánh liều với hai tay chạm vào hai con Lân, Phụng.
Dương Dương nhìn tôi vẻ khó hiểu. Anh cứ nhấp nhỉ mãi hành động kỳ lạ
của tôi. Tôi ra hiệu anh cứ mặc tôi, tôi chỉ thử xem giả thiết của mình
có đúng hay không thôi. Với khoảng cách này tôi lại không thể cùng chạm
vào hai con thú cùng lúc. Cố với tay mãi mới tóm được vào cái mõm đang
chìa ra của hai con thú. Nhìn hàm răng của chúng tôi thấy hơi rùng mình, lòng thầm cầu cho hai con thú ảo đừng có sống lại mà cắn tôi.
Chưa kịp nghĩ hết thì tôi đã bị chúng cắn thật. Tôi bị bất ngờ mà hét
lên kinh hãi. Hai con thú đang... chuyển động. Chúng bắt đầu uốn éo thân mình với những tiếng cục cựa ghê rợn. Đôi mắt chúng sáng lên hung tợn,
bộ hàm rắn chắc rung lên gầm gừ rồi cắn rất mạnh vào tay tôi, cứ như vừa có cơ quan bị kích hoạt vậy.
Thấy tôi hét Dương Dương liền phản ứng nhảy vào kéo tay tôi ra. Cật lực
một lúc nhưng không được, bàn tay tôi đã bị kẹp rất chặt. Bên kia Ngô
Thông cũng dồn sức nhưng không suy chuyển gì, càng cố kéo tay ra chúng
càng nghiến mạnh hơn, thực sự muốn ép dập tay tôi ra mà.
Máu tôi bắt đầu chảy ra từ kẽ răng của chúng. Máu chảy từng giọt to
xuống nền, rồi thành dòng chảy tong tong. Thấy vậy tôi càng sợ, Dương
Dương thì càng gấp gáp. Mấy người mau làm phép hay làm gì đi chứ. Máu
dưới nền từ hai bên chảy xuống đột nhiên chạy theo đường như bị thứ ma
quái nào đó điều khiển. Cuối cùng cả vũng máu cuộn vào nhau thành hình
thù gì đó mờ mờ, nhưng tôi đau quá không nhìn được ra là cái gì nữa.
Tôi chỉ còn biết cực lực giãy giụa. Hai người kia thì cố hết sức cạy
răng chúng cho tôi có khe hở để luồn tay ra. Nhưng mãi chúng vẫn cứ khép chặt. Tiên nữ thì luống cuống không biết phải dùng phép chữa cho tôi
kiểu gì. Sau cùng thì cô ta miễn cưỡng truyền vào tôi làn khói là lạ màu trắng xanh.
Cái này để giúp tôi giảm đau hay giúp tôi tỉnh táo vậy?
Đến khi cả Dương Dương và Ngô Thông tay cũng đầy máu chảy thành dòng
xuống tôi mới thấy những nét vẽ uốn lượn mờ mờ khó hiểu kia chập vào
thành một hình hoàn chỉnh. Cả nền đất bỗng sáng rực lên những đường máu
uốn lượn và chúng đang nứt ra theo những đường máu sáng đó. Cả hai bức
tượng thú ma quái kia cũng nứt vỡ theo. Một cánh cửa hầm bí mật như vừa
được khai ấn thình lình hiện ra trong tiếng rung chuyển ầm ầm.
Dương Dương bị mất thăng bằng chỉ kịp làm phép đẩy Tiên nữ ra khỏi cửa
hầm đang gãy rời nhiều mảng, tay còn lại thì cố tóm chặt lấy tay tôi
đang chới với. Tôi bị mất điểm trụ duy nhất ngay chính giữa cửa hầm,
hoàn toàn bất lực rơi tự do. Tay còn lại của tôi đương nhiên là cố túm
được thứ gì thì túm, và đó là tay của Ngô Thông. Tôi thì cười trừ còn
hắn thì vô cùng bất mãn. Hoạn nạn cũng phải có nhau chứ, từ đầu là hắn
dí tôi vào "chuột bạch" Tứ Linh mà.
Thế là cả ba chúng tôi đều kéo nhau rớt xuống. Dương Dương và Ngô Thông
thân thủ tốt nhưng chỉ kịp vồ lấy tôi rồi rơi theo chứ không kịp phóng
lên nữa. Khung cảnh phía trên tôi còn nhìn được là ánh mắt hai con linh
thú Long, Quy còn lại đang nhìn tôi hằn học rồi tất cả chìm vào bóng tối đáng sợ.
P2: Trùng Huyết Tử
Tôi đang mơ màng thì thấy hình như có ai đó đang lay người mình, lay rất mạnh. Vừa mở mắt ra đã thấy hai bộ
mặt làm tôi khiếp đảm. Định thần một lúc tôi mới nhìn ra là Dương Dương
và Ngô Thông. Tôi còn sờ nắn một lúc kiểm tra để chắc chắn họ không phải là do hai con quái thú kia biến thành. Thấy cả hai lườm lườm bực mình
nhìn thì tôi mới yên tâm. Cái gì mà Tứ Linh chứ, có mà tứ quái thì có,
tôi thầm rủa chúng không tiếc lời.
Tôi muốn đứng lên nhưng thật khó, nơi này tối tăm không nhận biết được
là đâu, dưới chân tôi toàn thứ dịch lỏng lỏng keo keo nhơm nhớp mùi nồng nặc kinh khủng. Tôi nhìn sang Dương Dương cầu cứu nhưng anh cũng đang
rất khó khăn di chuyển. Không biết đây là nơi nào mà lại như này, không
lẽ là dạ dày của lão Quy tổ? Cái thứ dịch lỏng lỏng là dịch vị chăng?
Tôi cứ túm chặt lấy Dương Dương, thật chỉ muốn nhảy bổ lên cho anh cõng, cái thứ dịch lỏng lỏng này làm tôi phát ớn. Không biết mật thất đã biến đi đâu mất? Vương tử , Tiên nữ giờ ra sao? Họ ở với tên Thái tử giả kia liệu có an toàn không?
Nơi này là nơi quái quỷ gì chứ? Cả ba chúng tôi mò mẫm một hồi cũng
không thoát ra được, chung quanh toàn là dịch lỏng keo keo nhầy nhầy,
mùi phát khiếp. Tôi bước khó khăn suýt ngã mấy lần, may là có Dương
Dương giữ, đằng sau có Ngô Thông kéo nên tôi không bị ngã. Nghĩ cái cảnh tôi phải ụp mặt vào trong thứ dịch nhầy tởm lợm này chắc chết ngộp
luôn, gương mặt tôi sẽ méo mó khó tả.
Tối tăm quá nên tôi cũng không biết bên trên có cái gì. Trên đó cứ hun
hút không nhìn rõ được. Mấy con Trùng Đèn Chuông trốn đâu hết rồi không
biết? Tôi vốn hoạt động trong bóng tối rất tốt nên chẳng sợ, chỉ kinh
cái thứ dịch lỏng lỏng dưới chân thôi. Có khi nào nó là dịch vị dạ dày
thật và nó đang ăn mòn chân chúng tôi, chỉ một lúc nữa là chúng tôi sẽ
mất hết cảm giác đôi chân, nhấc lên sẽ không còn thấy đôi chân xinh xắn
đâu nữa.
"Tay cô đang vã mồ hôi đấy! Đừng sợ! Không việc gì đâu." Ngô Thông đột nhiên lên tiếng an ủi.
Có ai trấn an người khác như hắn không? Tôi cười khổ, hắn nói không sợ
thì tôi không sợ sao, không sợ vì có hắn ở đây chắc? Đột nhiên nhớ tới
bài hát "Có anh đây rồi" mà thấy sao hợp hoàn cảnh thế.
"Ngô ca, anh nói xem chỗ này có thể là cái gì?" Dương Dương vừa lội bì bõm vừa thì thào.
"Có là chỗ nào cũng không cần người phải thì thào thế đâu Vương tử tộc
Tiên." Ngô Thông chậm rãi nhắc nhở, mắt vẫn liên tục đảo quanh xem xét.
"Em thấy đây đúng là dạ dày của lão Quy tổ rồi, chẳng mấy chốc chúng ta
sẽ bị nó tiêu hóa sạch sẽ không còn mẩu xương nào." Tôi cố tình thì thào chọc tức Ngô Thông.
"Khi không cô lại chọn dạ dày của Long Quy Xà mà nhảy xuống thế. Không
chọn phổi hay hậu môn của nó thì có phải chúng ta có cơ hội thoát ra dễ
dàng." Ngô Thông nguýt dài, buông lời oán trách một cách buồn cười. Chọn phổi để nó thở ra cho dễ còn hậu môn để nó ị ra chúng ta à. Hắn có ý
nghĩ gì mà thô thiển thế. Cả tôi và Dương Dương đều quay ra lườm hắn.
Nếu lúc này là ngoài trời tôi đảm bảo hắn sẽ bị lườm cháy mặt.
"Tôi cũng chỉ chọn bừa hai bức tượng thú thôi, đâu có biết sẽ thành ra
thế này. Cũng tại máu của các anh thực sự khiến chúng yêu thích nên
chúng mới "xơi" luôn thêm cả hai anh, "nuốt" mình tôi không đủ."
"Khi nãy em nhìn thấy hình vẽ bằng máu trên nền rồi, lúc nó sáng lên em có biết là hình gì không?" Dương Dương chợt hỏi.
Dương Dương nhắc tôi mới nhớ đến cái hình vẽ kỳ lạ đó, có gì đó quen
quen nhưng không hình dung được: "Em nhìn không rõ, nó giống... Mà em
cũng không biết phải nói nó là cái gì nữa, đây không phải thế giới của
em, thế giới của các anh toàn thứ quái đản."
Dương Dương nhìn Ngô Thông ra vẻ khó hiểu. Rồi cả hai ném ánh nhìn dò
xét về tôi như để xem tôi có vấn đề gì khác thường không. Tôi lừ mắt
không thèm chấp họ, tôi đúng là có vấn đề, căn bản tôi đâu có giống bọn
họ. Mà sao vẻ mặt của hai người đó lại đáng ghét vậy chứ, không mau tìm
cách rời khỏi cái chỗ quái quỷ này đi. Tôi nhìn xuống chân mình mà thực
sự muốn nôn. Cái thứ dịch lỏng lỏng này thật kinh khủng. Nó cứ quyện
chặt lấy chúng tôi, bên dưới không hiểu còn có cái gì nữa. Tối thế này
làm sao đề phòng được cái gì xảy ra.
Vừa nghĩ tới có cái gì không là có "cái gì" xuất hiện luôn. Một vệt lỏng lỏng đang di chuyển trong thứ dịch keo keo, rất từ từ phía sau chúng
tôi. Tôi kéo tay hai người kia ra hiệu cho họ nhìn xem thứ kia là thứ
gì. Bỗng chốc nét mặt họ đều biến sắc, có vẻ tình hình không ổn rồi.
Dương Dương hô lớn một tiếng "Chạy" là cả ba như có mô-tơ gắn vào chân
vậy, cứ thế tùm tùm trong đống dịch mà chạy. Không biết phải chạy về
hướng nào nhưng cả bọn cứ dốc hết sức cất vó.
Cái vệt lỏng lỏng thấy chúng tôi tăng tốc, nó cũng tăng tốc đuổi theo
chúng tôi mỗi lúc một nhanh hơn. Ngô Thông bọc hậu sau tôi và Dương
Dương, hắn có vẻ căng thẳng, cứ liên tục đẩy cho tôi di chuyển nhanh
hơn. Tôi hỏi Dương Dương sao anh không dùng phép dịch chuyển quay về mật thất, việc gì phải bì bõm chạy như này làm gì. Anh nhăn mặt rồi không
nói gì, chỉ một mạch kéo tôi chạy. Trong này lẽ nào kết giới mạnh khiến
các anh không dùng phép được?
Chạy như này thực sự rất mất sức, không khác gì lội bùn lầy cả, chẳng
mấy chốc tôi đã không còn nhấc nổi chân mình lên nữa. Ngô Thông gần như
sốc hẳn tôi lên mà bước. Tôi nhìn ra sau, nín thinh quan sát cái "vệt"
dịch lỏng kia. Tôi thoáng giật mình khi nhận ra, không phải một "vệt" mà là mấy "vệt". Chúng cứ uốn éo vặn vẹo trong lớp dịch lỏng sũng sình.
Mấy cái thứ quái đản này là thứ gì chứ? Chúng ngập hoàn toàn trong lớp
dịch lỏng, không thể nhìn thấy hình dáng, chỉ nhìn được hướng di chuyển
tạo thành vệt của chúng thôi.
Tôi thét lên đúng lúc phát hiện một "vệt" mờ mờ bay lên từ thứ dịch lỏng kia, nó nhè thẳng vai Ngô Thông mà phóng tới. Không còn cách nào khác,
tôi phản xạ vung tay gạt nó ra. Nhưng khả năng của tôi đâu có được công
lực mạnh như thế. Cái "vệt" này có hình hài rất quái gở, không gạt ra
được nên tôi đành túm chặt lấy nó, ngăn nó chạm tới Ngô Thông. Ngô Thông thấy vậy liền xoay người tôi ra nhìn cái thứ trên tay tôi mà bàng
hoàng.
"Vệt" này là một con gì đen đen to hơn cổ tay tôi, hình thù kỳ dị, toàn
thân nó mềm mềm nhớp nhớp, và cái mồm của nó thì nhiều xúc tu thật gớm
ghiếc. Nhìn nó thật giống lũ đỉa khổng lồ. Nó quẫy mạnh mấy cái rồi cái
miệng nó bất chợt há ra nhè thẳng tay tôi mà cắn. Những xúc tu quanh
miệng nó rung rung rồi luồn lách vào lớp da tay tôi mà mút cái thứ dịch
tanh tanh ấm nóng quen thuộc.
Nó đang hút máu tôi.
Ngô Thông nói cái thứ toàn thân nhớp nhớp này là Trùng Huyết Tử, nó sẽ
hút hết máu của nạn nhân cho đến chết. Tôi khẽ rùng mình. Đây là đồng
nghiệp hút máu với tôi sao? Tôi thực sự không muốn kết giao với lũ gớm
ghiếc này chút nào. Bình thường là tôi đi hút máu, chứ chưa bao giờ để
kẻ khác cướp đoạt máu của mình dễ dàng thế này. Ngô Thông cố lôi con
trùng ra nhưng những xúc tu của nó cứ mút chặt lấy tay tôi không rời.
Cùng lúc đó, mấy con trùng khác đã đuổi kịp chúng tôi, chúng ồ ạt phóng
lên khiến Dương Dương và Ngô Thông đều phải rút vũ khí ra phòng vệ.
Kiếm Tiên vừa rút ra là chiếu sáng lòa cả một góc.
Thì ra Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long có thể phát sáng trong bóng tối. Mắt
Hoàng Nhãn Long chiếu ra sắc vàng rực rỡ quanh chúng tôi. Kiếm Tiên vung lên là thấy rõ cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Một đàn Trùng Huyết Tử
đang phóng lên hung hãn, những xúc tu của chúng cọ sát vào nhau tạo ra
những âm thanh khát máu ghê rợn. Chúng thực sự rất nhanh. Kiếm của Dương Dương cứ vung lên sáng loáng, chém vun vút, một nhát đứt đôi người
chúng. Con này rồi con khác cứ bị chém tơi bời lả tả rơi xuống.
Ngô Thông đứng chắn cho tôi. Hắn dùng thanh đoản kiếm rất đặc biệt múa
loạn xạ, cắt bọn trùng hung hãn ra nhiều mảnh. Hắn ít khi sử dụng vũ
khí, khi đã sử dụng tới thì hung bạo khó lường. Lấy mạng đối phương rất
tàn ác.
Bọn trùng kéo đến ngày càng đông, Dương Dương và Ngô Thông dù có chém
giỏi đến mấy cũng không thể chém hết được bọn chúng. Dương Dương liền
cắp tôi lên chạy, Ngô Thông bọc hậu theo sau. Ánh sáng của Hoàng Nhãn
Long cứ nhảy múa theo hướng di chuyển của chúng tôi. Có một con trùng
nhanh hơn đã lướt cạnh chân Dương Dương từ lúc nào. Thấy nguy, Dương
Dương ngay lập tức xọc thẳng lưỡi kiếm xuống đâm xuyên qua người nó.
Kiếm Tiên đâm mạnh xuống cả cái gì đó phía dưới con trùng tạo một âm
thanh chói tai.
Bị đâm bất ngờ khiến con trùng quẫy đạp một hồi dữ dội. Cùng lúc đó một
cơn chấn động rất mạnh nổi lên. Tôi ôm chặt lấy Dương Dương không hiểu
chuyện gì sắp xảy ra. Toàn bộ nền dưới chân chúng tôi rung chuyển dữ
dội. Có những âm thanh nứt vỡ đâu đó vọng lại liên hồi.
Thứ dịch lỏng lỏng không hiểu vì cái gì mà đang rút đi rất nhanh cứ như
có cái khe sâu nào đó vừa xuất hiện đang hút hết lấy chúng vậy. Chẳng
mấy chốc thứ dịch lỏng sền sệt kia cạn sạch chỉ còn trơ lại nền đất bùn
ẩm ướt. Phía gần chúng tôi lộ ra con trùng đang bị Kiếm Tiên ghim chặt
xuống, nằm chỏng quèo ra đó. Con trùng này to hơn con trùng trên tay tôi nhiều. Đây không phải là Trùng Huyết Tử Chúa đấy chứ?
Dương Dương quay sang tôi ánh mắt vẫn còn sát khí đằng đằng, tôi thoáng
chút giật mình vội giơ con Trùng Huyết Tử đã chết cứng trên tay tôi ra
cho anh xem. Không hiểu là để cho anh thấy nó đã chết hay là phản xạ lấy nó ra làm khiên đỡ luồng sát khí kia nữa. Nét mặt anh giãn dần ra tôi
mới dám thở phào.
Vẻ mặt Dương Dương vừa rồi thật đáng sợ, nó làm tôi bị ám ảnh, bất giác
run run không dám lại gần, đành lùi lại về phía Ngô Thông.
Không có thứ dịch lỏng lỏng đó di chuyển dễ thật, chỉ nhón một cái tôi
đã lùi sát vào Ngô Thông rồi. Hắn cầm con trùng lên xem rồi thấy khó
hiểu, nhìn tôi tỏ ý hỏi như này là sao, tôi bị Dương Dương dọa cho sợ
đến tái cả mặt nên mồm cũng chẳng mở ra được mà trả lời. Kỳ thực có trả
lời thì cũng chỉ là câu "tôi làm sao mà biết". Thấy tôi tái mét mặt rồi
hắn cũng không làm khó tôi, chỉ lẳng lặng kéo tay tôi băng vết trùng cắn lại.
Cái mồm con trùng này đúng là gớm ghiếc. Dấu cắn của nó để lại trên tay
tôi nhìn là muốn nôn. Tay tôi mất hẳn miếng thịt để lộ ra một lỗ nham
nhở sâu hoắm, toàn bộ bề mặt da đều nát bét như bị nhai dở, nhưng không
có máu chảy.
Kỳ lạ quá! Máu tôi chẳng lẽ đã bị hút hết rồi sao? Mặt tôi lúc này không biết thành màu gì rồi, xanh mét hay tím tái? Con trùng này ghê thật, nó hút máu chuyên nghiệp đến nỗi không để lãng phí giọt nào rơi rớt ra
ngoài.
Ngô Thông xem tay tôi một hồi có vẻ hoang mang rồi ngước nhìn tôi lo
lắng. Hắn đang cảm ơn tôi vì đã hứng con trùng thay hắn hay sao mà ánh
mắt đầy vẻ áy náy thế? Tôi cười như mếu nói hắn không phải để ý. Tôi
biết con trùng có cắn tôi thì chắc cũng không toàn mạng nên mới hành
động ra vẻ nghĩa hiệp thế thôi. Lý do quái đản hơn là tôi cũng không
thích những đồng nghiệp hút máu gớm ghiếc như này.
Thấy Ngô Thông cứ lóng nga lóng ngóng mãi không sơ cứu được cho tôi
Dương Dương liền cúi xuống gạt hắn ra để anh tự băng bó vết thương cho
tôi. Anh khẽ thở dài khi nhìn tàn tích trên tay tôi. Thấy tôi hơi run
động tác anh có vẻ chậm lại. Tuyệt nhiên anh không hề nhìn tôi. Có lẽ
anh đã biết tôi đang sợ.
Bạn đang đọc truyện Dương - Bình - Nhi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.