Q.2 - Chương 22: Suy Nghĩ Đảo Chiều, Tâm Tình Thay Đổi
Tôi lặng lẽ nhìn về phía hang ổ của Tâm Nhân Ảnh. Điệu bộ cợt nhả giả tạo của Thái tử khiến lòng tôi trống rỗng.
Lại thêm một đêm dài buông xuống mà chúng tôi hoàn toàn không có cách
nào thoát ra khỏi nơi này. Công không được, thủ cũng không xong, thực vô cùng nản lòng. Vệ Môn Thần gây nhau một lúc với Bạch Nguyên nhưng sau
đó lại gục xuống chân anh ta mà ngủ ngon lành. Cô ta đúng là chẳng có
chút hình tượng gì cả. Mắng mỏ tôi là đồ biến thái suốt ngày nhưng còn
bản thân mình thì lại gần gũi nam nhân không chút e dè. Vệ Môn Thần cãi
lộn với Bạch Nguyên chẳng biết trên dưới, nhưng giờ lại như con mèo con
ngoan ngoãn ngủ trên lòng oan gia. Ai có thể hiểu những chuyện phi lý
này chứ tôi thì chẳng thể nào thông suốt được.
Thấy tôi cứ nhìn sang chòng chọc Bạch Nguyên có vẻ đã nghĩ lệch lạc gì đó liền cười thân thiện với tôi, sau đó nhiệt tình vỗ vỗ lên cái chân
còn lại như thể muốn nói rằng “chỗ này vẫn chừa lại cho cô đấy”. Anh ta
quả là thích gợi đòn mà. Bộ mặt đó không thể không cho ăn đấm. Cái sự
nhiệt tình của Bạch Nguyên bỗng chốc trở thành dễ dãi trong suy nghĩ của tôi, thật khó mà chấp nhận. Thực ra tôi cũng có chút hồi tưởng. Cái
chân duy nhất mà tôi đã từng gối đầu là của Thái tử, sau khi tôi bị Ngô
Thông giả ám sát. Lúc đó chúng tôi bị mắc kẹt trong rừng, Thái tử buộc
lòng phải ngồi im cả đêm cho tôi mượn chân mà không có cách nào hất tung tôi ra. Bộ mặt tối sầm của Thái tử chào đón tôi vào sáng hôm sau quả
rất ấn tượng. Chính tôi cũng không dám tin rằng Thái tử đủ kiên nhẫn và
cam chịu khi bị tôi áp bức đến độ biến thành gối ôm.
Tự nhiên trong lòng tôi lại có một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn rằng, lúc
này người ngồi trong lòng Thái tử, người đang vuốt ve Thái tử là Bảo
Bình thật thì sẽ thế nào? Tôi cũng không rõ khi đó thì chính mình sẽ có
phản ứng ra sao. Nếu thực có chuyện như vậy xảy ra thì vẻ mặt của Thái
tử có còn miễn cưỡng và giả tạo như bây giờ không? Nhìn cậu ta rõ ràng
là đang vui vẻ, thậm chí còn ăn chơi sa đọa, mà sao tôi lại thấy có gì
đó xót xa...
Sương đêm có vẻ lành lạnh. Bộ quần áo tôi đang mặc khá bốc mùi khiến
tôi không thoải mái chút nào, cứ trằn trọc mãi. Nhìn sang thì Bạch
Nguyên đã gật gà gật gù, điệu bộ anh ta nom thật tức cười. Bạch Nguyên
ngủ mà không hề tựa vào đâu cả, dáng người như bức tượng sống đang ngồi
với đôi mắt khép hờ, chân vẫn trụ vững cho Vệ Môn Thần ngả vào.
Khâm phục! Khâm phục!
Đầu óc tôi vẫn hoạt động tốt lắm nhưng rồi cũng không cưỡng lại được
cơn buồn ngủ. Khó hiểu thật! Cơ thể tôi vốn bật chế độ “treo” với giấc
ngủ. Tôi hiếm khi có cơn buồn ngủ kỳ lạ như vậy. Bởi kể cả giấc ngủ của
mình tôi cũng luôn là người làm chủ, không có chuyện tự rơi vào vô thức
thế này. Chẳng lẽ do tôi quá mỏi mệt đến mức đầu óc tê liệt hoàn toàn,
mí mắt cũng theo đà mà co giật liên hồi.
Không khí nơi này hình như có gì đó không đúng...
Khi tôi nhận ra thực sự không khí có vấn đề thì bên tai đã cảm ứng
được nhiều âm thanh bất thường đang đồng loạt tiến tới. Mắt tôi không
còn đủ tỉnh táo để nhìn cho rõ được những bóng dáng lờ nhờ đang di
chuyển tới đây với tốc độ gấp rút là cái gì. Với tần suất di chuyển và
loạt tiếng động như này thì phải là cả một đám người đang không ngừng
sục sạo con mồi.
Tôi không còn kiểm soát nổi chuyển động của mắt mình. Dù đã cố căng ra để quan sát nhưng lại bất lực. Tôi đã hoàn toàn bị cơn buồn ngủ khống
chế. Đến nhịp thở của mình cũng dần trôi vào trạng thái ngủ.
Trong không khí có gì đó như thuốc mê vậy. Đến cả tôi còn dễ dàng gục
như này thì chứng tỏ liều lượng của nó phải vô cùng nhiều.
Toàn thân tôi dần vô lực, cứ thế bất giác buông thõng. Đầu óc chẳng
thể nghĩ được cái gì nữa, hoàn toàn thả trôi. Tôi loáng thoáng nhìn thấy những bóng người lờ nhờ trước mắt có cái cổ khá kỳ dị. Những cái cổ này dài bất thường và uốn éo đến khó hiểu. Một vài người trong số đó đang
tiến lại gần chỗ của Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần. Những người đó săm soi
hai người họ rất kỹ, nhất là còn cúi sát xuống như thể dòm ngó hay hút
hút gì đó từ họ. Lúc này cái cổ của đám bóng lờ nhờ mới hiện hình rõ
nhất. Trong khoảnh khắc chập chờn đó, tôi đã nhận ra mấy cái bóng lờ nhờ kia là Tâm Nhân Ảnh. Là cả một đàn Tâm Nhân Ảnh đang vây kín quanh Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần.
Ngay khi trí óc tôi nhận thức được ra những cái bóng kỳ dị đó là lũ
Tâm Nhân Ảnh thì đồng loạt cả đám quay phắt sang phía tôi. Dù đã không
còn đủ khả năng cưỡng chế nổi cảm xúc của mình nhưng dường như ngay cái
thời khắc này tôi đã giật mình hốt hoảng, bởi lũ Tâm Nhân Ảnh đó không
hề có gương mặt. Tất cả chúng đều vậy.
Chết tiệt thật! Thà chúng mang bộ mặt quỷ hay yêu tinh tôi còn đỡ cảm
thấy kinh hãi, đằng này cả gương mặt của chúng hoàn toàn trống trơn,
chẳng có mắt mũi gì cả.
Lũ Tâm Nhân Ảnh này hình như đã phát hiện ra tôi. Nhưng gương mặt của
chúng trống trơn thì tôi chẳng biết được điều gì hơn nữa. Cử động cơ thể của chúng có dấu hiệu sắp lao sang phía tôi mà ăn tươi nuốt sống. Như
thế này thực hết cách rồi, tôi hoàn toàn đã bị cơn buồn ngủ cướp mất
thân xác, không thể làm chủ được. Tôi suýt đã hét toáng lên nhưng đột
nhiên có bàn tay của ai đó từ phía sau chồm ra bịt lấy miệng tôi. Người
này hành động nhanh nhưng rất thận trọng, không có vẻ gì là muốn thô bạo với tôi. Bàn tay của người này cho tôi cảm giác gì đó thân thuộc, nhưng khổ nỗi lại biến tôi thành con rối bị đứt dây, lập tức gục xuống mà
ngất lịm.
Dù vậy, bên tai tôi vẫn kịp nghe thấy giọng người đó thì thầm bên tai trước khi tâm thức rơi vào màn đêm.
“Em cứng đầu thật đấy, vạ lây cả ta rồi.”
(...)
Giấc ngủ này ban đầu tôi đã tưởng là cơn ác mộng sẽ vắt kiệt tôi cho
tới lúc chết. Nhưng cơn ác mộng lại có cái mùi dễ chịu mê dụ đến bất
ngờ, lại kèm theo một sự yên bình đến khó tả. Tôi còn cảm nhận được hơi
ấm cùng bàn tay dịu dàng lùa qua làn tóc tôi. Tuy rằng tóc tôi còn đang
bết đầy bùn đất và đã dài hơn trước, có khi bàn tay mềm mại này luồn qua tóc tôi rồi bị mắc kẹt tại đó cũng không biết chừng.
Tôi điên mất rồi, sao lại có thể để một kẻ tấn công mình từ phía sau
cuốn đi như thế này. Đến cả nhịp thở và hơi ấm của người đó cũng khiến
nhịp tim tôi thổn thức. Cái cảm giác yên bình khó cưỡng này, giấc mơ
không có hình ảnh chỉ có giác quan này là kiểu quái gì đây?
Nhưng dù là gì thì trạng thái bồng bềnh thế này tôi lại muốn cứ kéo
dài mãi mãi, chẳng muốn tỉnh lại một chút nào. Nếu tỉnh dậy rồi phải đối mặt với những chuyện mình không mong muốn thì dù có bị Tâm Nhân Ảnh
nuốt chửng tôi cũng cam tâm.
Nhưng trong bụng Tâm Nhân Ảnh mà lại êm ái ấm áp như này sao? Lại lâng lâng thế này á?
Nghĩ đến đây đột nhiên tôi bật dậy. Chết cũng không đời nào ở trong
bụng Tâm Nhân Ảnh được. Trong bụng nó còn có cái đống ấu trùng Nhu Nhu
Xà gớm ghiếc.
Khung cảnh mà tôi đã tưởng là trong bụng Tâm Nhân Ảnh lại làm tôi chết đứng. Ánh nắng buông nhẹ lên gương mặt thần thánh đang êm đềm chìm
trong giấc ngủ. Mái tóc ánh kim thả hờ hững trong vệt nắng trải dài trên nền đất. Tà áo xám đã bạc đi bởi sương gió cũng không làm lu mờ đi vẻ
đẹp của con người này. Từ anh tôi chỉ có thể nói được hai từ “thoát tục” để mô tả. Tôi hoàn toàn đã bị gương mặt hiền hòa này thôi miên. Đến
chết tôi cũng không chấp nhận nổi chuyện anh lại là kẻ chủ mưu cho mọi
chuyện kinh khủng với tôi. Tâm trí tôi như tê dại đi. Dương Dương đang
chìm sâu vào giấc ngủ, tôi không thể nào ngang bướng cáu giận với anh,
cũng không thể nào hạ thủ với anh khi mang vẻ đẹp chết người thế này.
Con người hiền hòa như vậy rốt cuộc đang ôm bao nhiêu bí mật?
Dù đã dặn lòng mình không thể bỏ qua nhưng tôi lấy gì ra để oán trách
Dương Dương đây khi chính anh là người kéo tôi ra khỏi lớp đất dày cộp
sau cả năm trời nằm ngủ và dẫn tôi vào cuộc sống ở nơi này. Gương mặt
thanh khiết nhuốm vẻ mệt mỏi lại sáng bừng trong ánh nắng ban mai tôi đã từng ngắm nhìn trước đây, giờ lại hiển hiện trước mặt tôi đầy ma mị.
Thần thái ôn nhu này đâu thể của một ác quỷ kia chứ.
Tôi mới đúng nghĩa là ác quỷ thì lại đi phán xét thứ thuần khiết trước mặt mình. Với thế giới này tôi luôn là một sinh vật lạc lõng, đâu có
biết được về nó được bao nhiêu. Tôi đâu có tư cách gì để đánh giá tốt
xấu, trong khi trước đây tôi còn làm nhiều việc kinh khủng hơn thế. Thậm chí tôi còn tàn bạo và nguy hiểm hơn.
Đột nhiên lòng tôi nặng nề suy nghĩ. Nếu như sức mạnh của tôi không bị lấy mất thì với mọi chuyện kinh khủng đã xảy ra có lẽ tôi đã không đủ
khả năng kiềm chế mà giết hết tất cả, có khi còn vấy máu cả gương mặt
thuần khiết trước mặt tôi đây. Bàn tay tôi sẽ nhuộm đầy máu tanh và
không thể ngừng lại. Tâm thức tôi sẽ hiện hữu đúng bản chất ác quỷ vô
tình đầy đói khát. Đó là điều mà ngài Max luôn lo sợ và người luôn cố
gắng ngăn cản tôi. Ba tôi đã làm tất cả để tôi có thể sống một cuộc sống bình thường. Max không muốn sức mạnh của tôi chiếm hữu tôi rồi mang đến bất hạnh cho tôi.
Đến tận bây giờ tôi mới hiểu ra rằng kẻ có sức mạnh phi phàm đến đâu
cũng chưa chắc là kẻ mạnh nhất nếu không thể điều khiển được nó. Nếu như bị chính nguồn sức mạnh tiềm ẩn chi phối lại thì ta chỉ còn hai lựa
chọn, một là thua cuộc và biến thành ác quỷ, hai là chết. Tôi đã không
làm chủ được sức mạnh mà mình có, và tôi đã tự biến mình thành ác quỷ.
Anh Nhi đã nói đúng. Tôi buộc lòng phải thừa nhận rằng những lời nói
sâu sắc đầy ẩn ý của Anh Nhi luôn đúng. Không ai có thể vất bỏ quá khứ,
nó đã tồn tại thì sẽ mãi tồn tại.
Đến với thế giới này sức mạnh của tôi đã bị tước đi quá dễ dàng. Đó có thể là sự thật kinh khủng hay là điều may mắn mà ông trời đã ban cho
tôi?
... Dương Dương là người đầu tiên không nhìn tôi như ác quỷ.
Lòng tôi chất chứa nhiều oán hận lắm, nhưng sao giờ mọi thứ đều trở
lên trống rỗng. Chỉ có nước mắt là vô thức rơi xuống. Dẫu rằng đầu óc
tôi không có chút gì yếu đuối hay cảm giác bi thương gì, nhưng nước mắt
thì tựa như vay mượn, cứ tùy hứng rơi. Tôi phải làm sao với con người
đang nằm ngủ trước mặt mình đây?
“Em có thể khóc mà không cần cử động cơ mặt thật à?” Dương Dương khẽ
đưa tay nựng gò má tôi một cách yếu ớt. Đôi mắt anh hé mở nặng nề hướng
thẳng ánh nhìn vào tôi. “Nước mắt là biểu trưng cảm xúc quý giá của con
người, vậy mà lại rơi trong vô thức trên gương mặt này... Ta đã gây ra
cho em tổn thương quá lớn. Giết ta có giúp em bớt đau đớn?”
Không ổn rồi, tôi hoàn toàn bị hạ gục bởi vẻ mặt ôn nhu này. Đột nhiên tôi lại thấy câu an ủi này vô cùng nặng ký. Chỉ một lời nói mà xóa tan
bao nỗi tủi hờn. Tôi ngồi bó gối ngay cạnh Dương Dương ra vẻ chất vấn:
“Anh lợi hại như vậy thì tôi làm gì được anh?”
“Vì không làm gì được ta nên tấm tức đến phát khóc à? Em thật kỳ lạ!
Muốn giết ta thì đây là cơ hội tốt đấy. Ta không thể cử động được lúc
này. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng. Em có thể làm gì mà chẳng được, ta
cũng không phản kháng.” Dương Dương chợt mỉm cười.
“Hừm!” Tôi cười ruồi. “Giết anh như này thì chẳng có gì là thú vị.”
“Không muốn giết ta? Nhưng em lại ngồi trong tư thế như vậy với đôi
mắt đầy khao khát... Chẳng lẽ là muốn ăn ta?” Dương Dương có vẻ hứng
khởi.
Cái từ “ăn” của Dương Dương có vẻ như không giống với nghĩa từ “xơi
tái” của tôi. Anh đang muốn nói tôi ăn anh là ăn như nào? Căn bệnh suy
nghĩ quái đản của Bạch Nguyên đã lây sang cả Dương Dương rồi.
“Tôi muốn đào mồ chôn anh.” Tôi gằn giọng tức tối. Cứ nghĩ đến cái
cảnh bị chôn dưới đất mấy ngày trời, chỉ thò mỗi cái đầu lên, bức bách
vô cùng thì lửa hận trong tôi lại dâng trào.
“Em vẫn chu đáo tính toán nợ nần nhỉ.” Dương Dương cười lớn, bàn tay
anh khẽ xòa mái tóc tôi rối bù. Cử chỉ này cứ như thể anh xem tôi là đứa trẻ không bằng. Thật không thể chấp nhận, anh có biết tôi bao nhiêu
tuổi rồi không, và chẳng ai làm thế với tôi ngoại trừ ngài Max.
“Đừng nghĩ tôi không dám.” Lúc này nụ cười của tôi nham hiểm vô cùng,
lại còn buông giọng đe dọa như thật. “Việc lấp đất luôn lên bộ mặt đẹp
đẽ của anh với tôi không khó.”
Nụ cười trên mặt Dương Dương tắt ngúm. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi bàn
tay trượt xuống vuốt má tôi. “Cứ hận ta nếu em muốn. Như vậy tốt hơn là
tự hành hạ bản thân.”
Hận ư? Hận gương mặt mệt mỏi vì lo âu và suy tư này ư? Tôi có thể không?
Tôi vốn định làm vài động tác ra vẻ mình muốn chém giết nhưng rồi bị
giật mình khi thấy hai gương mặt ngái ngủ thình lình thò vào giữa. Thành ra tôi mất đà mà ngã ngửa ra sau.
Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần cũng ngồi bó gối ngay cạnh chúng tôi tự bao giờ. Vẻ mặt của hai người họ vô cùng kỳ quái.
“Hai người chỉ thế thôi hả?” Bạch Nguyên tay chống cằm ngán ngẩm bình phẩm.
“Ôm nhau ngủ cả đêm mà tỉnh dậy lại nói toàn những lời không đâu. Hai
người lộn xộn quá!” Vệ Môn Thần vẻ mặt y xì Bạch Nguyên vội nói theo,
rồi nhìn sang bộ mặt đỏ gay của tôi cười đểu. “Hắn nói ngươi ăn hắn đi
kìa, còn ngượng ngùng gì nữa.”
Tai tôi như có sét đánh qua. Cái gì mà ôm nhau ngủ cả đêm, tôi và
Dương Dương á? Cái chuyện phi lý đó không thể nào xảy ra. Còn biểu tình
trên gương mặt lúc này của Vệ Môn Thần cứ như vừa bắt quả tang hai kẻ có hành động mờ ám vậy. Rõ ràng mọi chuyện xảy ra là do đám khói mê ma
quái, rồi cả đàn Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt bất ngờ đột kích chúng
tôi... chuyện đó mới đáng phải để tâm và soi xét. Nhưng Vệ Môn Thần thì
chẳng rời bộ mặt đa nghi đó khỏi tôi.
Đã thế hai nam nhân bên cạnh lại đấu khẩu những câu không đâu làm tôi càng muốn nổi điên.
“Dương huynh như này thật không được đâu nhá. Sao lại tranh thủ lúc
người ta mất hết tri giác mà thực hiện ý đồ ám muội.” Bạch Nguyên vừa
cười vừa lắc lắc cái đầu.
“Ta đâu còn cách nào khác. Do cô ấy quá cứng đầu thôi.” Dương Dương
chỉ cười trừ nói một cách lấp lửng càng dễ gây hiểu nhầm. Quả nhiên anh
vẫn không cử động nổi cơ thể. Có lẽ lượng thuốc mê về sau đã bị anh hứng đủ.
Bạch Nguyên lại chẳng dễ dàng tha cho Dương Dương. Nhưng Bạch Nguyên
cũng không phải hạng phi quân tử, tranh thủ lúc người ta yếu thế mà làm
càn. Mấy cái hành động tiểu nhân đó Bạch Nguyên tuyệt đối không sử dụng. Cũng một phần là do trong lòng Bạch Nguyên vẫn coi trọng Dương Dương.
Dù Dương Dương có là kẻ như nào thì giờ cũng không thể tự tung tự tác ra tay tổn hại được.
“Ngân Sa Mê Dược này là cái thứ đáng ghét của tộc Tiên các người. Đêm
qua ta đã nhận ra rồi. Nhưng Dương huynh cho liều lượng khá nặng, ta
cũng không kháng cự nổi. Vậy Vương tử tộc Tiên có thể giải thích cho
chúng tôi hiểu lý do quý ngài đánh thuốc mê chúng tôi rồi lại tự mình
lăn ra đất thế này là ý gì không?” Bạch Nguyên khẽ chọc chọc vào người
Dương Dương như vừa để kiểm tra, vừa để nhắc khéo rằng tốt nhất anh ta
nên trả lời cho rõ ràng đi, tra tấn thì có nhiều phương thức lắm.
Dương Dương toàn thân vẫn còn tê liệt, chỉ còn biết cười mếu. Trong tình cảnh này anh chỉ có thể chịu thua Bạch Nguyên mà ngoan ngoãn nghe lời. Những bí
mật về Tâm Nhân Ảnh cũng được hé lộ chi tiết hết mức có thể.
Bạn đang đọc truyện Dương - Bình - Nhi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.