Chương 117: Lại Mập Ra.
"Không phải như thế. . . . . ." Thiên Âm níu lấy ngực cuộn người lại,
nhỏ giọng thì thầm: "Không phải như thế. . . . . . Muội vẫn xem Huyền Tề ca ca là người thân, muội không muốn gả làm thê tử của huynh, đời muội
chỉ muốn theo sư phụ, ai muội cũng không gả, cho dù muốn gả muội cũng
chỉ cần gả cho sư phụ. . . . . ."
"Câm mồm!"
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, song song ngây người.
Huyền Tề chưa tàn khốc bao giờ làm Thiên Âm chợt giật mình tỉnh táo, từ
trong tròng mắt đen khiếp sợ kia, nàng nhìn thấy bộ dáng mình nhếch
nhác. Trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh, giật mình lại đau buồn nói lời trong
lòng ra. . . . . .
"Huyền Tề ca ca. . . . . . muội...muội không có ý gì khác. . . . . ."
"Huynh hiểu biết rõ." Huyền Tề dịu dàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của
nàng, nơi cổ họng cảm thấy đắng, nhìn thấy vẻ mặt nàng tái nhợt hiện lên lo lắng, hắn cố cười nói: "Thiên Thiên, có mấy lời, một khi nói ra là
biết đưa tới tai hoạ, loại lời nói phạm thượng này nếu để cho người khác nghe được, không chỉ có muội sẽ phải chịu trừng phạt, ngay cả tôn
thượng cũng sẽ bị liên lụy." Giọng nói dừng một chút, thấy nàng hối hận
nuốt nước mắt, hắn không đành lòng trách cứ nữa: "Muội đã không muốn
thành thân với huynh, huynh cũng không bắt muội. Khi nào muội nghĩ thông suốt rồi hãy nói."
Thiên Âm lúng túng lau mặt một cái, chống mạnh người lên cười: "Ha ha. . . . . . Huyền Tề ca ca huynh bị hù sợ đi, thật ra thì muội chọc huynh
chơi chút đấy! Sư phụ mới vừa nói cho muội biết, Tiên giới không cho
phép sư đồ mến nhau, muội dĩ nhiên là sẽ không xúc phạm tiên quy. Còn
nữa, muội là tiểu quỷ nhát gan, rất là sợ chết, mới sẽ không liều mạng
sinh ra loại suy nghĩ này!"
"Vậy sao. . . . . ." Huyền Tề cười, trong mắt vẻ mặt ảm đạm.
"Quả thật, muội là cô nương lương thiện, tuyệt đối là sẽ không lừa gạt
Huyền Tề ca ca muội thích nhất, chỉ là. . . . . ." Nàng chậc chậc mấy
tiếng lại thở dài nói: "Muội cảm thấy sư phụ đúng người đẹp mắt nhất mà
muội đã thấy, không biết, người cởi quần áo là dáng vẻ gì, trong sách
đông cung này. . . . . ."
Huyền Tề gảy nhẹ một chút trên trán nàng, sẳng giọng: "Muội thật đúng là muốn phạm thượng hay sao? Nếu Tôn thượng nghe lời này của muội, nhất
định phải đưa muội trục xuất sư môn!"
"Ha ha, cái đó. . . . . . Ha, muội chỉ muốn giải trí một chút mà thôi!"
"Được rồi, nhanh nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt."
"Nhưng bây giờ trời xanh mây trắng ban ngày ban mặt, huynh kêu muội làm sao nghỉ ngơi?"
Huyền Tề cúi đầu suy nghĩ một chút, hai mắt quét nàng hỏi "Bây giờ vết thương ở ngực muội còn đau hay không?"
"Không đau, chính là ngày đó chảy máu quá nhiều, trong thân thể
không...có nhiều hơi sức. Thật ra thì một kiếm của hồ ly tinh kia đâm
cũng không sâu, cũng không biết lúc ấy vì sao ngay cả ý chí phản kháng
muội cũng không sinh được."
"Muội đó, là bị trúng mị thuật của Hồ Tộc làm cho mê hoặc ý trí, nghĩ
đến thật là nguy hiểm, nếu như hôm đó Tiên Tôn chưa kịp lúc chạy tới,
thì muội sẽ là tiên nhân đầu tiên trong Tiên giới bởi vì mất máu quá
nhiều mà chết!"
"Hắc hắc. . . . . ."
Huyền Tề liếc nàng một cái, làm như nhớ ra cái gì đó, nói nhỏ: "Huynh
nghe nói trên Trường Lưu tiên sơn có một ôn trì, lại rửa sạch gân tủy,
càng là Thánh trì chữa thương, chỉ là kém hơn nhiều so với Linh Tuyền
trên đỉnh Thái A."
Thiên Âm có vẻ nóng lòng muốn thử không thể chờ đợi: "Vậy còn chờ gì, chúng ta phải đi ngay để biết!"
Huyền Tề quả quyết cự tuyệt: "Không được! Phải để tôn thượng đồng ý muội mới có thể đi ra!"
"Huynh. . . . . ." Com ngươi

Bạn đang đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.