Chương 113: Gặp Gỡ Một Đám Hồ Ly Tinh.
Song sinh đạo nhân ở
sau lưng kêu cái gì Thiên Âm không nghe được, trong nháy mắt, máu từ
trên trán của nàng rơi xuống đất khiến cho những cây cỏ nhỏ ở trước mặt
bắt đầu rối rít sinh trưởng tốt, giống như một làn sóng biển, tầng tầng
tràn ra phương xa.
Trong cốc đột nhiên vang lên Thần Âm réo rắt.
Thiên Âm chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người giống như nước suối
trong veo rửa qua, không có lời nào diễn tả được tinh thần sảng khoái tự tại. Ngay cả phong ấn của Hắc Mi đạo nhân cũng đã biến mất.
Nàng xoay người nhìn về hai người, đưa tay chộp một cái, khiến cho vẻ
mặt của hai người kinh dị khủng hoảng, Thiên Tuyết được nàng đoạt đi dễ
như trở bàn tay. Ngay cả chính nàng cũng nghĩ không thông suốt, nháy mắt vừa rồi lực lượng di chuyển trong lòng bàn tay này từ đâu mà đến, mắt
thấy sắc mặt Nhị lão thay đổi, từ trong mờ mịt mà hồi hồn nàng xoay
người liền chạy vào rừng sâu!
Song sinh đạo nhân đang muốn đuổi theo, có hồng bào màu máu rơi vào trước mắt.
"Song sinh đạo nhân, đã lâu không gặp!"
"Mặc Tử Tụ?" Sát khí trên mặt của Hắc Mi đạo nhân thoáng qua nổi sợ hãi: "Ngươi cũng có mưu đồ với Thần Tàng?"
"Ha ha. . . . . . Đúng thì như thế nào." Mặc Tử Tụ cười khẽ, binh khí
Mặc Phát trong tay hắn tung bay, giọng nói trầm thấp mơ hồ mang theo
chút mị hoặc: "Trước khi bổn tôn chưa đạt được mục đích, dám động vào
một phân hào nào trên người nàng, đều phải chết."
Tiếp theo hắn đến gần hai người, trong lòng hai người biết không địch
lại, muốn trốn đi, lại để cho Mặc Phát trong tay hắn ngăn lại.
"Bổn tôn khi nào nói qua, hai người các ngươi có thể rời đi?"
Hai người tức giận, mặt mo* đỏ bừng, Bạch Mi đạo nhân càng thêm giận
không kềm được: "Mặc Tử Tụ, ngươi đừng vội khinh người quá đáng!"
Mặt mo*: khuôn mặt già nua.
Mặc Tử Tụ xinh đẹp cười một tiếng, đùa cợt liếc nhìn hai người này: "Bắt nạt ngươi thì như thế nào? Lấy mạnh hiếp yếu mới phải là chuyện bổn tôn am hiểu nhất!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã ra tay.
Chỉ thoáng chốc, bụi đá trong miệng cốc đã bay tán loạn, ánh sáng lung linh nhưng đã nhuộm màu sát khí.
Thiên Âm không thấy được.
Bởi vì lúc này nàng, mịt mờ lạc đường ở trong biển rừng. Chung quanh
cảnh vật giống nhau, đi bên trái, bên trái khói sóng mù mịt, đi bên phải cũng như thế.
Tuy là từ trước đến giờ nàng vẫn luôn lạc quan nhưng giờ phút này cũng không thể không bắt đầu lo lắng.
Từ sau khi Thiên Tuyết đi vào nơi này thì vẫn buồn ngủ, lúc này càng
thêm hoàn toàn ngủ say, bởi vì nàng kêu thế nào cũng không thấy tỉnh
dậy.
Nhưng nơi này biển rừng mịt mờ, nơi nào mới là đầu rừng?
Nàng không có chú ý tới, theo tâm trạng lên xuống của nàng, linh khí
trong cốc cũng bắt đầu rung chuyển không yên, hoa cỏ rêu rao bắt đầu uể
oải.
"Oa? Thần thể?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ồ ngạc nhiên, không đợi nàng xoay người, một nhóm sáu người liền bao bọc vây quanh nàng.
Nàng ôm chặt Thiên Tuyết, không biến sắc nhìn sáu người này.
Sáu người đều là quấn áo bào máu trắng bên trong, mặt mũi rõ ràng rất
khó coi, thực lực. . . . . .Hiện tại với tu vi của nàng, còn chưa đủ để
nhìn lấy thấu thực lực đối phương.
Từ trên người đối phương truyền tới mùi vị hồ ly mặc dù không rõ ràng
giống như hai người trước kia, nhưng cũng khó có thể che lại, nàng kinh
ngạc nói: "Các ngươi đều là hồ ly tinh?"
Một người trong đó mở miệng, giọng nói từ tính cực kỳ dễ nghe, làm cho
người ta khó phân cao thấp: "Nghe nói hôm nay Tiên giới chỉ có một vị
thần thể, nghĩ đến chính là ngươi. Ngươi là Thiên Âm đúng không?"
Trong lòng Thiên Âm thật

Bạn đang đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.