Chương 16: Lôi Trì
Ngày hôm nay là
ngày đầu tiên mà Kinh Thiên tiến nhập vào học viện, nhưng hắn không ngờ
lại gây ra cái mớ hỗn loạn này, đối với cánh tay bị cháy đen của học tỷ
tên Hoa nhi làm hắn áy náy không ngớt. "Đợi một thời gian sau chắc phải đi kiếm Ngọc Hương đằng mới được, chỉ có cái thứ ấy mới hồi phục vết
thương bên ngoài nhanh nhất mà không để lại di chứng gì mà thôi, còn vị
viện trưởng kia chữa trị đảm bảo chỉ làm được tí lông da bên ngoài"
"Cái này do người chưa đủ hỏa hầu khống chế lôi điện thôi chứ đổ thừa
cho ai, trong người cầm toàn hàng tốt mà lại không biết xài, để chúng nó tự tung tự tác" Long ca trong đan điền liền giáo huấn hắn một trận.
"Long ca a, ta nói ngươi này, trong một ngày nhờ sự giúp đỡ của ngươi
nhảy vọt cái lên tới nhị phẩm sơ cấp đỉnh phong thì lấy cái gì mà tu
luyện khống chế lôi điện a, còn cái con Bôn Lôi Mã kia thì nó cường hãn
bao nhiêu ngươi tự biết, lấy cái gì khống chế, không biết ta nói nó nghe không nữa" Kinh Thiên tuy buồn bực những cũng chả có tâm hơi gây sự
với cái tên rắc rối này làm gì.
"Nói ngươi ngu đúng là quá ngu, nó đã được vị đại nhân kia tăng phúc, và giúp ngươi cùng nó tâm linh câu thông rồi, giờ nó thành nô bộc của
ngươi thì lấy cái gì mà kháng lệnh hả, ngươi kêu nó phóng mấy tia lôi
điện ra chơi nó cũng chả dám cãi" Mịa cái thằng này, nói không chịu
nghe toàn cãi mới tức chứ. Cái thứ gì mà vừa ngu lại vừa cứng đầu thế
này.
Kinh Thiên cũng bán tín bán nghi lời Long ca nói, nhưng hắn cũng chả
khùng gì mà đứng thử ở đây, mới vừa làm loạn xong giờ gây chuyện tiếp
thì không khỏi quá hổ báo, quá mất mặt đi.
Hắn cứ thế vừa đi vừa nói chuyện với Long ca, một thoáng sau thì đã đến một gian phòng nhỏ ở phía xa khu trung tâm.
"Từ nay trở đi thì ngươi sẽ ở tạm nơi đây, tân sinh mới vào thì ai cũng
như ai thôi, gian phòng này cũng được rồi" Vị học tỷ này nhìn hắn với
anh mắt kiêng kỵ chả dám đụng chạm gì, lỡ tay đụng cái bị cháy đen thì
nguy, lúc đó còn có viện trưởng và đại sư tỷ còn đỡ, giờ mà có chuyện gì thì chắc không xử lý được.
Kinh Thiên nghe nói vậy cũng gật gật đầu, hắn từ xưa tới giờ thì quan
trong quái gì mấy cái chuyện ăn ở này đâu, có nơi ngủ là được rồi.
"Đây là ngọc bội để vào gian phòng này của ngươi, nhớ phải đem theo nó
bên người đấy, đây cũng là vật chứng minh thân phận viện sinh, không có nó mà bị hình viện bắt lại thì lúc đó ngươi tự chịu" Vừa nói vị học tỷ này lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Kinh Thiên.
Kinh Thiên cầm ngọc bội ngắm nghía một hồi thì thấy trên ngọc bội có hình lôi văn và ghi số một trên đó.
Thấy sắc mặt của Kinh Thiên có vẻ không hiểu vị học tỷ liền giải thích
"Số trên ngọc bội là số năm mà ngươi học tại học viện này, số một là tân sinh, số hai là năm hai, cứ thế mà tính lên, ngọc bội màu bạc thì chỉ
là một tên cấp thấp mà thôi, còn nửa bạc nửa lam thì là cấp trung, còn
màu lam hết là bậc cao"
Kinh Thiên đã hiểu rõ, nên hắn cũng không nói nhiều mà cầm lấy ngọc bội
cho vào một cái lỗ trủng bên trái cánh cửa, cánh cửa liền mở, bên trong
gian phòng có một cái giường và vài cái ghế với cái bàn đơn sơ, nhưng
chỉ lạ một chỗ sao toàn làm bằng hàn thiết hết nhỉ, lúc này hắn nhìn kỹ
lại thì hình như cả chất liệu làm nên căn phòng này cũng như thế.
"Học tỷ cho đệ hỏi sao chỗ này làm bằng toàn hàn thiết không vậy" Kinh Thiên quay sang vị học tỷ này mà hỏi.
"Chẳng có gì cả, ngươi cũng biết chúng ta thuộc lôi hệ, mà bản chất của
nó phải cường mãnh bá đạo, nên đây là ý của viện trưởng, toàn bộ đồ dùng ở Lôi viện đều làm bằng hàn thiết, những hàn thiết này rất nặng nên vừa đúng để luyện cơ bắp bản thân, còn có ngươi thấy cái cây ở quảng trường không" Vị học tỷ vừa giải thích cho hắn vừa chỉ về cái cây cao tới nổi đứng xa ở đây cũng thấy.
Kinh Thiên nghe nói vậy cũng quay đầu nhìn lại rồi gật liên tục. Vị học
tỷ liền nói tiếp "Cái cây đó thật ra tên là Lôi Thần Thánh Thụ, do hai
vị viện trưởng ở tổng bộ vô tình tìm được, rồi đem hạt giống tới trồng ở mỗi một phân viện Thiên Minh, nghe nói cây này trăm năm nảy mầm, trăm
năm trưởng thành, ngàn năm mới sinh ra năng lực của nó"
Kinh Thiên nghe thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc "A cái gì mà lâu
vậy, theo như lời cô nói thì từ khi nảy mầm cho tới khi có năng lực thì
cũng hơn một ngàn năm a, chả lẽ hai vị viện trưởng tổng bộ sống lâu như
thế"
Vị học tỷ này liền dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn như mấy đứa dốt
nát "Ta nghe nói thì hơn vài trăm năm trước hai vị viện trưởng tổng bộ
đã là bát phẩm sơ kỳ cấp 71 rồi, mỗi khi ngươi tăng lên phẩm thì tuổi
thọ của ngươi cũng tăng theo, lên tới bát phẩm sống tới ngàn năm cũng
bình thường thôi, ta còn nghe được khi lên tới cửu phẩm có thể sống tới
vạn năm, còn nhất thiên thì nếu bình thường không bị gì có thể thọ ngang trời đất a"
Thọ ngang trời đất, mẹ cha ơi gì mà sống lâu ghê vậy, sống riết như thế
mà chỉ biết tu với chả luyện thì chưa bị người ta giết thì đã chán vì
chết rồi.
Không để ý tới Kinh Thiên nữa, vị học tỷ giải thích tiếp "Cái cây này
đã được hai vị viện trưởng tổng bộ lập cấm chế ở đó, bình thường nó sẽ
phát ra lôi điện khắp cái viện này, những đồ vật làm bằng hàn thiết ở
đây đều sẽ tích điện, viện trưởng làm thế để chúng ta hằng ngày phải
tiếp xúc và sống cùng với nó, làm cho quen dần cảm giác đi, cũng một
phần giúp tăng trưởng cường độ thân thể, càng ở gần Lôi Thần Thánh Thụ
thì lôi lực càng mạnh, cho nên chỉ có những người thuộc cấp cao trong
học viện mới được ở đó, khi nào ngươi được trao ngọc bội lam sắc thì tùy tiện được chọn một gian phòng gần khu vực trung tâm, gian phòng ở đó
đẹp và tiện nghi hơn nhiều"
"Thì ra là thế a, thật là suy nghĩ thấu đáo, viện trưởng này cũng thật
có chiêu trò" Kinh Thiên cũng phải khen ngợi cái tay viện trưởng này a.
"Thôi được rồi, ta không nói nhiều với ngươi nữa, ngươi cứ vào mà nghỉ
ngơi đi, ngày mai còn phải tập trung ở trước thánh thụ đó nữa, viện
trưởng sẽ mở ra lôi trì giúp các ngươi tăng trưởng một ít sức mạnh lôi
hệ của bản thân" Vị học tỷ này không nói nhiều nữa liền kiếm cớ rút
lui.
Không đợi Kinh Thiên hỏi lôi trì là gì thì vị học tỷ này đã biến mất
khuất dạng, ngay cả tên cũng chả kịp hỏi han nữa là. Kinh Thiên đem theo một số thắc mắc về lôi trì trong đầu cũng liền bước vào gian phòng mà
nghỉ ngơi ở đó, hôm nay thật sự là một ngày mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện Kinh Phá Thiên Không được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.