Chương 6: Chiến Đấu Thảm Liệt
Những tiếng sấm trầm thấp vang lên khắp cả khu rừng, ở một chỗ hoang tàn do chiến đấu, bụi mù khắp nơi, che khuất tầm mắt của mọi người. Khi bụi mù vừa tan, thì làm cho toàn trường ai nấy đều hoảng sợ, không dám tin
vào mắt mình.
Ba thân thể kia nằm dưới đất là Lệ Băng, Lục vương gia và Thiết Hùng, bốn tên cận vệ hỏa hệ thì đã không thấy đâu nữa.
- Không thể nào, chuyện gì xảy ra thế này
Thiên Văn hoảng sợ quay sang nhìn Kinh Thiên.
- Hình như có điều gì đó không ổn xảy ra.
Đùng! Đùng!
Những tiếng sấm vang vọng khắp nơi, ngày càng lớn hơn, chỗ tiếng sấm
phát ra đột ngột xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này thoạt nhìn giống
Bôn Lôi Mã, nhưng vẻ ngoài thì trông hơi lạ một chút, khi hiện rõ ra thì Kinh Thiên trợn mắt sợ hãi.
- Không ổn rồi, Tam hoàng tử ngươi mau kêu người tới đỡ ba người kia
dậy, rồi bỏ chạy khỏi đây ngay lập tức, con thú này vạn lần không thể
đụng vào được, ngoại trừ ngũ phẩm không ai chơi lại nó đâu.
Thiên Văn thấy hắn nói thế cũng không chần chừ nữa, mà lập tức ra lệnh
cho mọi người đỡ ba thân thể kia dậy rồi đồng loạt cấp tốc rút lui, vì
hắn hiện nay không có thời gian để thắc mắc, uy áp của con Bôn Lôi Mã
này đã chấn nhiếp hắn rồi.
Nhưng không như mong đợi, hai tên cận vệ thổ hệ và Tung Hoành vừa kịp đỡ ba thân thể kia dậy chạy trốn, thì tiếng la thảm của quân lính vang
lên, hàng chục đạo lam lôi cứ thế mà bắn phá khắp nơi, toàn quân không
còn lại ai may mắn sống sót.
- Tại sao mọi chuyện lại như thế này, không phải nó chỉ là tứ phẩm sơ kỳ lôi thú thôi sao, sức mạnh của nó không thể như thế này được, có điều
gì xảy ra rồi.
Tung Hoành và mọi người chạy được một đoạn, liền lên tiếng.
- Đây thật sự là sơ suất của ta, ta không ngờ được mình lại xui tới thế, trong một phần vạn cơ hội, lại gặp được loại dị biến thần thông.
Kinh Thiên sắc mặt trầm trọng.
- Cái gì là dị biến thần thông, người nói rõ xem nào, chúng ta trước giờ chưa bao giờ nghe qua dị biến thần thông.
Kinh Thiên suy tư một hồi, nhìn lại phía sau chỉ nghe thấy những tiếng sấm vang lên ngày càng gần.
- Thật là xui không gì nói được, Bôn Lôi Mã trong vạn con mới có được
một con có dị biến thần thông, thần thông này chính là Chiến Lôi Giáp,
nó bao bọc cơ thể của Bôn Lôi Mã, trong một thời gian nhất định sức mạnh nó có vượt hai cấp, ta chắc giờ nó đã là tứ phẩm đỉnh phong rồi, nên
những người kia tất bại vô nghi.
Mọi người ai nấy đều không nói nên lời, thật là vận *** chó mà, tại sao
lại gặp được cái thứ này cơ chứ, toàn quân hiện giờ chỉ còn lại chín
người mà thôi, ba trăm binh lính đều đã táng mạng.
- Tuyết Tuyết, muội lập tức lệnh cho hắc điểu chạy trốn trước đi, không
cần lo cho chúng ta, mau tìm nhị hoàng thúc ở tòa thành gần nhất tới đây chi viện.
Thiên Văn thấy càng ngày không ổn, mọi người đều bị Bôn Lôi Mã dồn ép về phía sâu trong rừng rậm, muốn thoát khỏi đây khó hơn lên trời, nên phải liền cấp tốc nhờ người đi tìm chi viện.
- Muội biết rồi, mọi người cẩn thận đợi người tới chi viện
Tuyết Tuyết thấy tình hình nguy cấp, nên không nói nhiều, liền ra lệnh cho hắc điểu cấp tốc bay đi.
Thấy tốc độ của Kinh Thiên chậm như rùa bò, mà bôn lôi mã đuổi gần tới, nên một tên cận vệ nắm hắn mà phóng đi.
- Ta có cách kéo dài thời gian tới khi có người tới cứu viện, nhưng cách này là rất nguy hiểm, cơ hội chỉ có năm thành.
Thiên Văn thấy vậy cũng gật đầu.
- Hiện giờ không còn đường lui nữa rồi, ngươi có cách gì cứ nỏi, dù sao cũng phải liều mạng một lần.
Ai nấy đều đồng ý, vì bây giờ đã không còn cách nào khác, dù cách này có nguy hiểm cũng phải thử một lần biết đâu còn có một tia hi vọng.
- Nếu ta đoán không lầm, thì ở phía trung khu của Thiên Thú Sâm Lâm này, có một loại dị thảo là Cửu Diệp Mạn Đà La, nó thường tản ra một âm
thanh kỳ lạ, gần đó có một con thiên thú ngũ phẩm sơ kỳ bảo vệ, nếu như
đi vào có thể sẽ làm con Bôn Lôi Mã kiêng kỵ vài phần, kéo dài thời
gian.
Mọi người nghe theo lời Kinh Thiên, cấp tốc chạy về phía sâu bên trong
khu rừng. Chạy được một hồi thì nghe được một âm thanh rất chói tai vang lên, đi theo thanh âm đó thì thấy một bông hoa màu trắng, chín phiến lá màu tím như lưu lỵ.
- Đây là Cửu Diệp Mạn Đà La rồi, chúng ta cần tìm nơi an toàn trốn ở đây thôi, mong sao cho con ngũ phẩm thiên thú gặp được và chiến với Bôn Lôi Mã, chứ đừng tới tìm chúng ta.
Nghe Kinh Thiên nói thế, mọi người liền tìm nơi an toàn mà trốn, đây là
hốc của một cái cây đại thụ khổng lồ, mọi người liền chui vào và chờ đợi ở trong đó, một lúc sau thì Lệ Băng, Lục vương gia, Thiết Hùng được mọi người sơ cứu nên cũng đã tỉnh lại.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, chúng ta đang ở nơi nào thế này?
Ba người vừa tỉnh dậy liền thắc mắc.
- Đây là phía trong của khu rừng, do Bôn Lôi Mã truy giết nên phải tạm
thời lánh ở đây, kéo dài thời gian đợi Nhị hoàng thúc tới tiếp viện.
Thiên Văn giải thích cho ba người, ai nấy giờ này đều cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân rụng rời, trong lòng tràn đầy lo lắng.
- Băng nhi, muội hãy nói xem lúc ở trong hộ tráo đã xảy ra chuyện gì,
lúc đầu ta thấy tiếng la thảm thiết của Bôn Lôi Mã, nên cứ ngỡ rằng là
mọi chuyện đã đúng theo kế hoạch, ai ngờ một tiếng nổ lớn vang lên thì
thấy ba người bị bay ra khỏi hộ tráo.
Nghe Tung Hoành hỏi thế, ba người không khỏi hoảng sợ, nhớ tới tình cảnh lúc đó thì giống như lưỡi hái tử thần đang kề cận ngay cổ.
- Lúc đó chúng ta đều đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, Bôn Lôi Mã
bị vây hãm liên tục dãy dụa, chúng ta cũng không chậm trễ mà toàn lực
chế trụ nó, thật không ngờ là chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh.
Lệ Băng là một người rất lạnh lùng, bình thường chuyện gì xảy ra sắc mặt luôn bình tĩnh, ít khi biến hóa, nhưng nói tới đây thì lại sợ tới mức
khuôn mặt trắng bệch.
Thì ra lúc đó tự nhiên xuất hiện bốn tia lam lôi rực rỡ phiêu phù trong
không trung, toàn thân Bôn Lôi Mã xuất hiện biến hóa kinh người. Bốn tia lam lôi ấy sản sinh ra lôi điện dày đặc như lôi hà bao phủ toàn thân
của Bôn Lôi Mã, một lúc sau nó đi ra từ lôi hà, thì trên người đã xuất
hiện thêm một bộ chiến giáp, trông rất là oai phong, phần đầu của chiến
giáp có một cái sừng xung quanh tỏa ra lôi điện mạnh mẽ.
- Lúc này chúng ta mới phát hiện có gì đó không ổn, liền lập tức đề cao
cảnh giác, nhưng không đợi chúng ta chuẩn bị, thì con lôi mã đó đã phóng ra bốn quả lôi cầu to bằng nắm tay, bắn thẳng vào bốn tên cận vệ, chúng liền biến thành tro bụi. Ba người bọn ta liểu mạng chiến đấu với nó một hồi, thì lôi điện càng ngày càng dày đặc, tập trung trước cái sừng của
nó, không lâu sau chỉ thấy một luồng lôi hà bắn thẳng vào tầng phòng ngự của ba chúng ta, tiếp đó xảy ra chuyện gì nữa thì không ai biết.
Lục vương gia vừa thở gấp vừa nói.
- Thật xin lỗi các vị, mặc dù mọi thứ đã theo như kế hoạch của ta tính
toán, nhưng ta không ngờ được con Bôn Lôi Mã này lại có biến dị thần
thông, thực lực kinh người. Lỗi một phần cũng là do ta không tìm hiểu
trước.
Kinh Thiên thấy tình cảnh hiện tại cũng một phần do mình mà ra nên không khỏi áy náy.
- Chuyện này thật cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ngươi, nếu cho
người đi tra xét trước thì chưa chắc gì đã biết được, chỉ khi mấy người
chúng ta dồn ép nó vào đường cùng, thì lúc này sức mạnh của nó bộc phát
ra mới đáng sợ như thế.
Lệ Băng biết mọi việc đều không thể trách hắn được, vì biến dị thần
thông từ hàng vạn năm nay ở đế quốc chưa từng thấy qua được một lần.
- Nếu vậy chúng ta phải trốn ở đây thôi, đợi tới ngày mai khi Tuyết
hoàng muội nhờ Nhị vương gia tới giúp thì còn có cơ may sống sót, dù sao Nhị Vương gia cũng là ngũ phẩm, dù không bắt được Bôn Lôi Mã nhưng củng đủ cho chúng ta chạy thoát. Kế hoạch lần này thật sự thất bại rồi, toàn quân ba trăm người đã táng mạng ở chốn rừng hoang này.
Thiên Văn mặc dù thấy tiếc nhưng không biết làm sao, con Bôn Lôi Mã này
quá cường hãn, cho dù Nhị vương gia tới đây hợp sức thì cũng chưa chắc
hạ được nó, có khi phải lưỡng bại câu thương.
Những người bị trọng thương liền điều tức, để khôi phục lại một phần sức mạnh, nếu ngày mai khi chạy trốn có xảy ra chuyện gì vẫn có thể tự bảo
vệ.
Bạn đang đọc truyện Kinh Phá Thiên Không được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.