Chương 1: Kỳ Ngộ Thiên Nam
" Các bạn, đây chính là Thiên Nam đệ nhất động của
chúng ta, động này sâu hun hút, có vô số ngã rẽ bên trong ..... "
Âm thanh của người hướng dẫn du lịch đến nhàm chán, Thanh
Thiện chỉ thiếu lấy tay bịt kín lỗ tai lại, không có cách nào khác, hắn không
thích nhưng đoàn người lại rất say sưa nghe tên hướng dẫn nói về lịch sử vùng đất
cùng cái đệ nhất động này.
Thanh Thiện năm nay vừa tròn mười tám, học hành không đến nỗi
nào, tính tình lười nhác và rất ghét nghe nói nhiều. Tóm lại hắn hơi ít nói, ít
bạn bè, ở tuổi mười tám, hắn cao cũng được mét bẩy, so với mọi người cũng tạm
chấp nhận. Hắn rất ít đi ra ngoài giao lưu cùng bạn bè vì thế da hắn trắng như
da con gái. Lần này mẹ hắn động viên mãi Thanh Thiện mới cùng cả lớp đi du lịch,
dù gì cũng là năm cuối cấp, sau này mỗi người một nơi ai biết ai với ai, nên
đây là lần đi chơi gần như cuối cùng của lớp, bọn họ chọn Thiên Nam đệ nhất động.
Thực ra thì Thanh Thiện cũng chả biết tên cùng lịch sử của động
hay của vùng này, hắn không quan tâm, cũng như không để ý những thứ không ảnh
hưởng đến hắn. Cả đoàn người chui vào trong một cái hang, lúc này Thanh Thiện mới
ý thức được mình đã đi vào động, có lẽ vì không còn ánh sáng mặt trời mà hắn nhận
ra. Cả lớp tụm năm tụm ba chụp ảnh, hắn thì kiếm một chỗ mà ngồi, ống quần bò
hơi ướt khiến hắn khó chịu.
" Thanh Thiện qua đây chụp kiểu ảnh đi. " Có đứa bạn
học ngồi gần thấy hắn một mình liền kêu hắn ra, tên này là Như Long, cũng xem
như biết hắn. Hắn uể oải phất phất tay rồi mặc kệ tên kia, cái gì không quan hệ
tốt nhất là không nên để ý, cái ảnh thôi mà, sau này ra trường hay đi làm, bạn
bè mấy ai biết ai chứ, nghĩ vậy nên hắn kiếm một chỗ khác để mọi người khỏi chú
ý đến hắn, vì thế hắn đi lung tung một vòng, một mặt xem cái động được mọi người
gọi đệ nhất nó thế nào luôn. Kể ra thì cái động này cũng đông khách du lịch, đi
tới đi lui đâu đâu cũng là người, mà hắn ghét nhất là tiếng ồn ào. Nhìn lên đồng
hồ thấy đang còn sớm, chắc bạn hắn còn chụp ảnh, mua quà lưu niệm chán, hắn lần
mò chỗ nào càng ít người càng tốt mà đi đến.
" Khu Vực Cấm. "
Đối diện với hắn là cái bảng màu đỏ to đùng, chỉ thấy bên
trong cũng không tối lắm, nhìn từ ngoài vào nó chỉ là một ngã rẽ của động.
" Khu vực cấm, tốt quá, càng ít người càng yên tĩnh.
" Thanh Thiện lẩm bẩm và đi vào đó, kiếm được chỗ ngồi nghỉ ngơi, hắn lau
phiến đá dưới đất rồi ngồi xuống. " Thật yên tĩnh, thật thoải mái. "
Ngồi nghỉ ngơi tại đó, Thanh Thiện thấy thật sự thư thái , cái động âm u này có
lẽ thích hợp với tính cách hắn.
" Ý, thời gian trôi nhanh thật, đã 11h rồi, có lẽ nên
trở lại. " Vì khi đoàn người tản ra, hẹn 11h30 là có mặt tại cửa động,
chính thế hiện tại hắn quay trở ra là thích hợp.
" Chi, chi, u ,u ~ ~ ~ "
" Hình như có tiếng gì kêu. " Hắn lại lẩm bẩm,
nhưng trong động không một tiếng ồn ào, mà trái lại cực kỳ yên tĩnh như ban
đêm, vì vậy âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng Thanh Thiện có thể nghe thấy. Hắn
đang lắng nghe, âm thanh kia lại biến mất " Quái không lẽ tai mình nghe nhầm,
cũng chẳng quan tâm, con gì kêu kệ nó, có liên quan gì đến mình chứ. Nghĩ vậy hắn
liền quay đầu định đi.
" Chi, chi, u u ~ ~ ~ "
Âm thanh này lại một lần nữa truyền tới tai hắn, tò mò,
Thanh Thiện chính là mẫu người rất tò mò, dù gì thì cái hang động này người ta
đã khám phá từ lâu, chắc chẳng có gì nguy hiểm cả. Thanh Thiện đã quên mất cái
biển " Khu vực cấm " khi nãy, mà dù sao cũng chỉ là khu vực cấm chứ
không ghi " nguy hiểm " . Thanh Thiện rút con dao bấm ở thắt lưng,
nói là con dao bấm, nhưng thực ra độ sắc chắc chỉ để gọt trái cây, mà Thanh Thiện
cũng chuyên dùng nó gọt trái cây. Có con dao, hắn tự tin bừng bừng, đi từng bước
vào bên trong. Cái âm thanh quái lạ kia cũng thi thoảng mới phát ra, mà càng
lúc càng nhỏ, hắn phải để ý cực kỳ mới nghe thấy. Cũng chẳng biết đi được bao
lâu thì âm thanh kia ngưng không còn phát ra nữa, hai tai Thanh Thiện vểnh lên
như muốn biết âm thanh kia ở đâu, chỉ có điều càng lắng nghe càng khiến hắn thất
vọng.
" Bụp. "
" Á. "
" Mẹ nó con gì vậy? " Lúc này Thanh Thiện mới nhận
ra hắn đã dẫm vào một đống mềm mềm, nhìn lại hắn mới biết mình đã dẫm vào một
con rắn rất lớn, nó cuộn tròn nằm dưới đất, bên cạnh là lớp vẩy sừng cứng rắn
mà nó mới lột ra, tại thân rắn còn lấp lánh ánh ngũ sắc.
" Chết rồi, bị rắn cắn. " Thanh Thiện nghĩ ngay
trong đầu, lại thấy chân bắt đầu truyền đến cảm giác tê liệt. Thanh Thiện ngồi
ngay xuống, lấy dao rạch cái gấu quần bò, mặc dù hắn mặc quần bò khá dầy nhưng
trên bắp chân vẫn in hai lỗ thủng đen ngòm. " Là rắn độc! " Thanh Thiện
lạnh run hết cả người, cái cảm giác bị rắn độc cắn, hơn nữa ở đây không có ai cả,
đó là cảm giác đối mặt với tử thần. Ngẩn ngơ chỉ chưa đến một phút, chất độc đã
truyền đến trên đùi, cả chân trái hắn đã biến màu tím pha màu đen.
" Cứu với, cứu với. " Nghĩ đến mình sắp chết, chết
vì rắn cắn, hắn bắt đầu sợ, nhưng hắn đã đi rất xa, kêu người chưa chắc có ai
nghe, mà đợi họ đến chắc gì hắn đã còn sống, nhưng hắn vẫn kêu.
Quả thật chẳng ai nghe thấy tiếng nói của hắn cả. " Khu
vực cấm " thực ra cái biển này trước đây chẳng có, chỉ là cách đây hai tuần,
hai người đã bị rắn cắn chết, cả hai đều không kịp đến bệnh viện đã bị chết độc
giết chết, thậm chí còn chưa kịp đưa ra khỏi động .
Không có ai, lúc sắp chết Thanh Thiện mới quên hết tất cả,
miệng không ngừng chửi " Mẹ nó chứ, dám cắn tao à? " Cái chân trái đã
tê dại, Thanh Thiện lê cái chân còn lại tới bên đống mềm mềm hắn vừa dẫm, nó
chính là con rắn đã cắn hắn. " Chết tao cũng kéo mày theo, mẹ mày chứ.
" Thanh Thiện không nghĩ nhiều, túm cái đầu mềm như bùn của nó mà đâm, cắn
một cái cũng chết, cắn mười cái cũng chết, hắn còn sợ nó cắn sao. Thanh Thiện cứ
túm chắt lấy đầu nó dùng con dao gọt hoa quả mà đâm. Một lúc sau trên tay hắn
đã có thêm ba phát cắn mà con rắn cũng lãnh vài chục phát đâm.
Có ai đã từng nói với hắn máu rắn rất bổ, ai đó đã từng uống
máu của con rắn, hoặc đại loại mật rắn có thể giải độc." Mẹ kiếp mặc kệ ai
nói, hôm nay dù chết cũng phải uống máu nó, nhai mật của nó, ăn thịt nó."
Thanh Thiện biết đó là câu truyện trong phim chưởng của Kim Dung, ai mà biết
lão đó viết đúng hay sai, lão đó có phải bác sỹ đâu. Có điều giờ hắn chẳng quan
tâm gì, lấy con dao cắt nát phần đuôi của con rắn, từ đó hắn ngậm miệng mà hút,
hút chán chê, mà cái chân đã đen hoàn toàn. Thanh Thiện càng điên tiết, mổ hết
con rắn ra, cứ cái gì tròn tròn mà màu xẫm hắn bỏ miệng nhai tuốt, dù gì cũng
là chết cả.
Cũng không biết hắn ăn bao nhiêu cục tròn tròn xẫm xẫm màu,
bất chấp ăn sống, có khi còn chưa nhai hắn đã nuốt tuột vào miệng, dù gì cái dạ
dày cũng phải làm việc của nó.
" Mẹ kiếp mày, sao nhanh hết thế. " Trong bụng nó
đã không còn gì ngoài cái ruột dài ngoằng nhỏ xíu, nhai không được Thanh Thiện
đành bỏ đi. Lúc này hắn mới nhớ ra cái mẩu truyện uống máu rắn, hắn chết lặng,
truyện chưởng, mẹ kiếp đến chín chín phần trăm là bịa rồi. Cuối cùng hắn cũng sắp
chết, Thanh Thiện nghĩ vậy, bởi vì cái đùi tím đen ngòm của hắn đang có dấu hiệu
lan lên trên, chỉ cần nó lan đến tim thì hắn chắc chết. Lan đến đâu chết thì
Thanh Thiện không rõ nhưng trong phim chưởng chả không nói "độc công
tâm" chết đó sao.
" Ha ha, chết đến nơi mà còn nhớ phim chưởng. "
Thanh Thiện cười mình, hắn rất mê phim chưởng, mê từ nhỏ, hầu như chả có bộ
phim cổ trang nào mà hắn chưa xem qua " không ngờ hôm nay mình cũng được uống
máu rắn, ăn mật rắn như trong phim, dù gì cũng chả sống bao lâu, cứ giống Quách
Tĩnh một lần cho biết. " thế là Thanh Thiện lại vác lấy con rắn mà hút tất
cả máu của nó, lần này cũng là lần hắn uống no nê nhất, không uống được cũng cứ
cho tuốt vào bụng, trong đầu hắn còn ảo tưởng mình tăng tiến công lực, sẽ trở
thành đại hiệp trên giang hồ, một chưởng đánh nát tảng đá... Thế rồi tâm trí hắn
dần dần mơ hồ và trầm mình vào hôn mê .
Ngũ Ảnh Xà là tên của con đã cắn Thanh Thiện, trên thân nó
có ngũ sắc, một năm tuổi chỉ nhỏ như cây đũa nhưng nọc của nó đã cực độc, mười
năm tuổi to bằng cây sáo trúc, được xưng bách độc vương, một trăm năm tuổi bắt
đầu xuất hiện bướu trên đầu, có người nói đó là sừng, hiển thị nó sắp hóa rồng,
không ai xác định việc này. Chỉ có điều một trăm năm tuổi nó to như một con
trăn, chất độc không có thuốc chữa, cho dù các loài độc vật khác cũng tìm cách
tránh xa nó.
Vì sắp đến ngày lột xác nên nó mới cắn chết hai người để cảnh
báo những người khác tránh xa khu vực đó, nên chỗ hang động đến một động vật
khác cũng không thấy, bởi nơi đó là địa bàn do Ngũ Ảnh Xà cư trú. Người phụ
trách an toàn ở đây cũng tìm cách giết nó, nhưng Ngũ Ảnh Xà quá nhanh, hơn nữa
tựa hồ nó có thể nhận ra cảm giác nguy hiểm mà tránh, chính vì thế bọn họ chỉ
đành đề cái bảng " Khu Vực Cấm. "
A di đà phật!
" Có lẽ người sắp viên mãn đại thành, nhưng ngươi không
nên giết người, đây cũng là số kiếp của ngươi. " Lão tăng lẩm nhẩm một hồi
như siêu thoát cho con rắn rồi mới vác Thanh Thiện lên vai bước sâu vào trong
hang động. Dù tuổi đã cao nhưng lão hòa thượng vẫn có thể vác một thanh niên nặng
sáu chục cân đi lại dễ dàng trong không gian tối om, đủ biết ông ta không hề
đơn giản.
" Tiểu thí chủ này kiếp trước quả thật tích nhiều công
đức, nên kiếp này bị Ngũ Ảnh Xà cắn mà không chết, may mắn
mà nuốt cả máu cùng mật của nó. Chỉ tiếc cho viên xà đan a,
nếu ta có nó có lẽ thọ mạng thêm hai chục năm nữa. "
" a di đà phật, đệ tử lại mắc tội tham lam. "
Lão hòa thượng, lúc này cũng đã dừng trước một ngôi cổ tự,
đúng là một ngôi cổ tự, bởi bất kỳ ai nhìn cũng thấy nó quá mục nát và xa xưa,
trên tấm hoành phi đề ba chữ :
" Thiên Nam Tự. "
" Sư phụ. " một trung niên hòa thượng đi từ trong
ngôi chùa ra đón, " Huyền Hải, con đưa vị thí chủ này vào phòng thầy.
"
Tiếp nhận Thanh Thiện từ tay lão hòa thượng, Huyền Hải đưa hắn
vào trong. Lão hòa thượng thì đi đến một gian phòng khác trong chùa.
Tới nơi, ông tiến đến gian thờ chính của chùa, bước lên lấy
ba nén hương đốt cháy rồi cắm vào, sau đó lùi lại và quỳ xuống " Liệt đại
tổ sư, đệ tử bất hiếu đã để Thiên Nam phái trầm luân, không thể vì Thiên Nam mà
phát dương quang đại, nhưng đệ tử không thể vì môn quy mà khiến tâm pháp bổn
môn biến mất từ đây, vì vậy xin liệt đại tổ sư tha tội. "
" Bộp, bộp, bộp. " Ba tiếng động do đầu lão hòa
thượng chạm vào nền mà phát ra. Sau đó lão bước tới bên dưới bát hương to nhất,
khẽ nhấn vào đâu đó, không ngờ bên dưới lại tách ra một chiếc hộp, bên trong đó
là một quyển sách màu nâu, đã quá cũ, cũng chẳng biết nó làm từ da gì mà hiện tại
chữ trên đó đều không chút mờ nào, có điều bên trong toàn là chữ cổ xưa. Nếu ai
đến nhìn chắc chắn nghĩ đó hẳn là chữ của bên Trung Quốc hoặc Nhật Bản, nhưng nếu
người nghiên cứu sâu về ngôn ngữ học thì sẽ nhận ra đó là chữ nôm. Ngoài bìa
còn ghi hai chữ như rồng bay phượng múa:
" Hư Thiên. "
" Sư phụ, xin tha lỗi cho đồ đệ đã truyền cho ngoại
nhân. " Nói xong, lão hòa thượng liền đi tới phòng của mình, bên trong còn
có đệ tử của ông và Thanh Thiện đang hôn mê.
" Huyền Hải, con ra bên ngoài một lát đi. "
" Dạ, sư phụ. "
Lão hòa thượng đến bên cạnh Thanh Thiện, chỉ thấy lúc này
chân trái của Thanh Thiện đã không còn tím đen như trước, có thể nói đúng như
lão hòa thượng này nói, chỉ có máu và mật của Ngũ Ảnh Xà mới giải được chất độc
của chính nó.
" Ài, tính ra tiểu thí chủ cũng có duyên với bần tăng,
hi vọng quyết định của bần tăng là một quyết định đúng. Hư Thiên không thể thất
truyền, mà với tư chất của Huyền Hải lại không đủ, chỉ trông cậy vào duyên phận
này. " Để Thanh Thiện ngồi lên giường, lão hòa thượng một tay áp chặt vào
đầu hắn một tay biến thành chỉ điểm ngay vào ngực. Đầu của Thanh Thiện đang hôn
mê liền thanh tỉnh lại, chưa kịp phát hiện mình đang ở đâu, thì hắn đã nghe âm
thanh của lão hòa thượng phía trước truyền vào tai. " Giữ tâm hồn thanh
tĩnh, đừng suy nghĩ gì. "
Dù biết mình có thể phản kháng, nhưng không hiểu sao, Thanh
Thiện vẫn làm theo lời của người trước mặt. Hắn không còn suy nghĩ gì, chỉ là cảm
giác từ tay của lão hòa thượng truyền đến hơi nóng lạ lạ đang đi vào thân thể,
nó như con rắn cứ chui hết chỗ này đến chỗ khác, làm cho người hắn ngứa ngáy, mồ
hôi thoát ra như suối. Thời gian cứ thế trôi qua, không biết được bao lâu,
trong người Thanh Thiện càng nóng, nếu có thể đo được chí ít cũng hơn bảy chục
độ là chắc, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở phì phò phun khói, mồ hồi túa ra càng nhiều,
cảm giác mất nước càng lúc càng lớn, người hắn lại không ngừng run lên, nếu
không ngờ số máu của Ngũ Ảnh Xà thì không biết hắn chịu nổi không nữa. Lại cỡ
ba mươi phút trôi qua, đến lúc Thanh Thiện cảm giác người như mê man đi thì âm
thanh của lão hòa thượng trước mặt uể oải vang lên đầy tiếc nuối:
" Đáng tiếc, đáng tiếc a, có thể là duyên số, không thể
cưỡng cầu. "
Bàn tay lão đã rời khỏi người Thanh Thiện, cả người như sau
một cơn bệnh nặng, trông lão trắng bệch và thảm hơn Thanh Thiện lúc này nhiều.
" Được rồi, tiểu thí chủ nghỉ ngơi một chút đi, bần
tăng xin phép cáo lui. "
Chẳng hiểu mô tê gì, có điều đến lúc này Thanh Thiện thấy mệt
dữ dội, nhưng hắn chắc chắn mình không có chết. Hắn nghĩ rằng hắn đã được lão
hòa thượng này đi ngang qua cứu sống. Lần thứ hai hắn tỉnh dậy thì trời đã đêm
đen, bên trong chùa chỉ có vài ánh nến leo lắt, lúc này Thanh Thiện mới nghĩ đến
bạn bè, không thấy hắn chắc sẽ đi tìm, hay ít nhất cũng báo công an, lúc đó chắc
sẽ hỗn loạn lắm. Hơn nữa hắn cũng không thích như vậy. Ngồi dậy lục cái di động,
thấy đang còn, hắn liền bật ra, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ và nhắn tin. Hắn
đành nhắn cho tên mập Như Long, kẻ có thể xem là bạn của hắn trong lớp.
" Long à, tao Thiện đây, tao không sao, tao gặp bạn và
đang ở nhà nó, mày nói với cô giáo hộ tao. "
Chưa kịp để tên kia nói gì, Thanh Thiện đã tắt máy. Hắn còn
sống, cảm giác đó thật tuyệt vời, mặc dù không hiểu mình đang ở đâu, nhưng theo
hắn biết mấy người này cứu hắn, hơn nữa lại còn là hòa thượng, mà hòa thượng chắc
không ai ác ý với hắn đâu .
Mặc dù mất nước trầm trọng, nhưng khi thức dậy, Thanh Thiện
vẫn không thấy mình khát mấy, hắn uống bao nhiêu máu của con quái xà kia, chắc
cũng đến mấy lít, bảo sao không cảm thấy gì. Chỉ là cái chân trái còn hơi đau
đau chút, ngoài ra thân thể chả mảy may đau đớn gì, hắn cũng yên tâm.
" Thí chủ đã tỉnh lại rồi. "
Bất chợt một âm thanh như ma mị đứng sau cách hắn vài bước
lên tiếng, làm Thanh Thiện hồn vía như lên mây, cứ thử nghĩ trong đêm, có ai đó
đứng cách mình vài bước đột nhiên lên tiếng xem bạn nghĩ sao?
" Lão hòa thượng a, làm cháu sợ quá! "
" Xin lỗi thí chủ, bần tăng vô ý quá, thực xin lỗi!
"
So với lúc trước thì vẻ mặt của lão hòa thượng dường như già
đi không ít, chỉ là Thanh Thiện không biết, vì lúc đó hắn đang hôn mê. Lão hòa
thượng ngồi xuồng bên cạnh Thanh Thiện, chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, làm hắn
thấy nhột nhột. Sau đó, hắn nhìn xung quanh và hỏi:
" Xin hỏi nơi này là nơi nào, có phải người đã cứu cháu
phải không? "
" Đây là Thiên Nam tự thuộc Thiên Nam động, còn thí chủ
bị rắn cắn, bần tăng lúc sáng đi ngang qua, nên mang thí chủ về đây, cũng xem
như cứu một nửa mà thôi. "
Thanh Thiện khó hiểu với câu cứu một nửa, có điều không chết
và còn được người ta chăm sóc, xem ra họ đã cứu mình rồi, cũng chẳng để ý nữa.
" Xin hỏi thí chủ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? "
" Cháu gần mười tám ạ! " Dù không hiểu sao hòa thượng
hỏi mình, nhưng Thanh Thiện vẫn lễ phép trả lời.
" Hèn gì, không trách được. " lão hòa thượng làm
như hiểu ra vấn đề gì, sau đó đột nhiên lẩm bẩm: " cũng may là còn đồng
nam. " Dù không biết sao lão hòa thượng này nói vậy, nhưng Thanh Thiện xem
nhiều phim chưởng hắn hiểu đồng nam đây là hắn còn "trinh" . Quả thật
hắn chưa từng cùng cô gái nào quan hệ cả, cho dù bạn bè hắn có vài đứa thử mùi
đời rồi.
Đang nghe nói chuyện bỗng Thanh Thiện nghe thấy từng tiếng bộp,
bộp, bộp từ xa truyền tới, âm thanh như có người đánh vào gỗ hay đá, hoặc đại
loại như vậy. Sẵn tính tò mò, hắn liền lắng tai nghe, có lẽ càng nghe càng rõ.
Lão hòa thượng thấy hắn đang lắng nghe thì mỉm cười như biết hắn đang nghe cái
gì.
" Thí chủ, đó là âm thanh của đồ đệ bần tăng luyện tập,
có lẽ ảnh hưởng đến thí chủ, bần tăng xin lỗi! "
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.