Chương 69: Quái Tài Minh Trúc
" Chủ nhân, hắn thực lực ở tám cấp, có thêm Tịch Diệt
Long Thương thực lực cao nhất đạt tới chín cấp."
" Ma Long, ngươi nói nếu ta giao thủ cùng hắn phần thắng
sẽ thế nào?"
" Chủ nhân, về thực lực, thuộc hạ có lẽ mạnh hơn Ngưu
Yêu một chút, khi giao đấu thật sự nếu hắn thức tỉnh được Ngưu Yêu thì người
không thắng được hắn, nếu hắn còn chưa đánh thức được Ngưu Yêu thì người mới thắng
được."
Ma Long, bản thể là một Hắc Long, năm xưa hắn giết người vô
số, so với Tam Nhãn Ngưu Yêu chỉ hơn không kém, vì thế hắn còn được xưng hô là
Ma Long, Phá Diệt thiên quân sau trăm năm tu luyện trở thành đệ nhất thiên
quân, vì tìm kiếm chiến hồn nên mới ra tay thu phục Ma Long, Ma Long nếu so với
Ngưu Yêu thì còn thành danh trước rất nhiều, về thực lực cũng cao hơn Tam Nhãn
Ngưu Yêu một chút. Bởi vì Ma Long cùng Tam Nhãn Ngưu Yêu đều không thể tiến vào
thần thú cấp bậc cho nên dù mấy ngàn năm qua đi chúng nó thực lực vẫn không mấy
khác biệt.
"Nếu hắn không dùng được binh khí chẳng lẽ ta không giết
được hắn sao?" Lê Minh Phong nghiến răng nói.
Hắn về pháp quyết, binh khí đều chỉ nhỉnh hơn Thanh Thiện
chút ít, nhưng nói về thực lực thì hắn chỉ mới bước vào Nghịch Thiên Giả cấp bẩy
mà thôi, vẫn còn kém Thanh Thiện cả một cấp bậc. Ở tầng sáu đỉnh cấp hắn có thể
so sánh với cấp tám sơ cấp, mà hắn sơ nhập tầng bảy thực lực nếu dùng Tàn Thần
Đao liền ngang hàng với tám cấp Nghịch Thiên Giả trung kỳ, lấy thực lực này
đánh với Nghịch Thiên Giả cấp tám không phòng bị hắn tin tưởng mình có thể
thành công.
Đánh lén? Dựa vào linh hồn của Ma Long hắn có thể đến gần đối
phương mà đối phương không hề hay biết, huống chi Thanh Thiện không thể cả ngày
cầm Tịch Diệt Long Thương bên người, không cầm thần binh trên tay thì linh hồn
không thể tương thông, chỉ cần như thế cho dù Ngưu Yêu cũng không thể thông tri
được.
Chỉ cần giết chết Thanh Thiện hắn có thể chiếm được thân thể
của Anh Thy, không nói Anh Thy là Băng phách chi tinh mà thân hình nàng, khuôn
mặt đều tuyệt đối là mỹ nữ, có thể ôm mĩ nữ cùng nhau song tu, thực lực lại tiếp
tục tăng tiến, còn điều gì hoàn hảo hơn thế nữa? Càng nghĩ tới mĩ cảnh, Minh
Phong hắn càng quyết tâm giết chết cái gai trong mắt này.
Thanh Thiện lúc này lại vui vẻ cùng Anh Thy, Tâm Nhiên trò
chuyện, vui vẻ vì ba người xem như người thân lâu ngày gặp lại, sau đó càng
nàng muốn hắn kể xem ở nhà có gì xảy ra không?, Thanh Thiện vì cùng Văn Thành
trò chuyện nên cũng biết một chút, mà vui nữa là vì Thanh Thiện vừa giáo huấn
Tư Thanh, tuy cùng môn phái nhưng mấy người đó cứ bám lấy hai nàng, ai cũng thấy
khó chịu, các nàng còn tiếc vì Thanh Thiện không đánh cho Minh Phong một trận
a.
Đi dạo quanh Huyền Môn, vẫn có vài ánh mắt dõi theo ba người,
nam nhân thì đố kỵ, nữ thì hâm mộ, lúc sáng biểu hiện của Thanh Thiện đúng là
thiếu niên anh hùng trong lòng các nàng, mà các nàng lại từng nghe Anh Thy kể về
hắn từng một người tiêu diệt cả bang phái, ở Lam Sa phái một thương tiêu diệt địch
nhân, sau đó đại chiến cùng long tộc, tất cả dưới con mắt cường điệu của Anh
Thy có thể hắn là đại anh hùng võ công vô địch. Đó không phải mơ ước của vô số
nữ nhân sao?
Ba người đi dạo vài tiếng sau đó trở lại phòng khách Thanh
Thiện đang ở, vừa về tới các nàng đã thấy Minh Trúc đang đứng ở đó, xem ra vị
quái tài này vì được Thanh Thiện hứa hẹn nên đã tìm đến, với tính cách của hắn
có lẽ đợi cũng được một thời gian.
" Minh Trúc ra mắt hai vị sư tỷ, Thanh Thiện đạo hữu,
không biết lúc này đạo hữu đã rảnh rỗi chưa? " Minh Trúc thấy ba người đi
đến liền chào, nhưng ánh mắt chỉ chăm chú Thanh Thiện, nhìn thấy ánh mắt này
hai nữ nhân bên cạnh không khỏi có chút ghê người lại ghen tị a, may mắn Anh
Thy biết vị quái tài sư đệ này đơn thuần chỉ say mê võ công.
" Hai người các ngươi cứ trao đổi võ công đi, chúng ta
cũng còn có việc của mình." Tâm Nhiên cùng Anh Thy nói xong liền rời đi,
hai nàng vốn thông minh, ở thế giới này thực lực mới là đạo lý, dù hai người
còn muốn theo trò chuyện nhưng cũng biết lúc nào thì thích hợp.
"Thanh Thiện đạo hữu, chúng ta đi tới nơi của ta được
chứ? Nơi đây luận bàn chỉ sợ không tiện. Hay là đến nơi của tại hạ có được
không?" Minh Trúc liền lên tiếng nói.
Thanh Thiện cũng nhìn ra nơi này không thích hợp, nơi đây
không gian nhỏ hẹp không tiện để thi triển võ công, mà quan trọng là nơi đây đông
người qua lại, võ công luôn luôn là thứ cần ẩn giấu càng kỹ càng tốt, cũng chỉ
có vị quái tài này mới có quái ý này. Nếu Thanh Thiện không phải biết vị này chỉ
nhìn qua một lần là nhớ, hơn nữa năm nào hắn cũng đều đến Nghịch Thiên đại hội
thì lúc trước không đáp ứng hắn rồi.
Huyền Môn đệ tử chia làm năm phân khu, khu cao nhất cũng ở
sâu nhất là nơi trưởng môn ở, kế tiếp là nơi dành cho các trưởng lão, rồi đến nữa
là các đệ tử đời kế tiếp, ở mỗi phân khu đều phân biệt dành cho nữ nhân cùng
nam nhân, Huyền Môn có mười vị trưởng lão, trong đó có bảy vị là nam nhân,
phòng của Minh Trúc chính là phòng cuối cùng bên trong nơi này.
Thanh Thiện vừa đi tới nơi đây thì thấy vô cùng sảng khoái,
thiên địa linh khí nơi đây so với nơi hắn vừa ở càng nồng đậm gấp cả chục lần,
đệ nhất môn phái quả không phải hư danh a, Thanh Thiện cũng than một tiếng. Nơi
này đúng là thích hợp để luận bàn, trước căn nhà của Minh Trúc là khoảng sân rộng
tới mấy chục mét, ở trong đó còn có giá binh khí, đủ thập bát ban binh khí từ đại
đao cho đến nhỏ nhất là đoản kiếm.
" Chúng ta có thể bắt đầu rồi, đạo hữu có thể thi triển
thương pháp rồi." Minh Trúc đưa cho Thanh Thiện một ngọn thương rồi nói.
" À, Minh Trúc đạo hữu, trước khi thi triển ta có thể
nói một chút không?"
" Tất nhiên, xin mời nói."
"Thương pháp này trước khi tại hạ được truyền lại đã thề
không ngoại truyền ra ngoài, nếu giờ thi triển trước mặt đạo hữu há không phải
đã phá bỏ lời thề sao?" Thanh Thiện ra vẻ khó khăn nói.
" Cái này cũng tính truyền võ công sao? Không phải các
khẩu quyết cùng đường vận hành tại hạ đều không biết sao?" Minh Trúc khó
hiểu hỏi lại.
" Cái này đương nhiên a, khi lộ ra chiêu thức, nếu là địch
nhân biết trước thì có thể phá giải, phản kích, khi đó không phải tại hạ sẽ gặp
nguy hiểm sao?"
" Cũng đúng, nếu biết trước đúng là có thể tìm cách phá
giải, nhưng tại hạ xưa nay chỉ nghiên cứu ảo diệu của chiêu thức, chứ chưa từng
nghĩ cách phá giải nó, huống chi muốn phá giải cũng đâu dễ dàng, chiêu thức
càng cao càng không có nhược điểm, võ công lấy chân khí làm gốc, chiêu thức chỉ
là hình thái bên ngoài, chiêu thức lại biến hóa đa đoan, có thể phá được nhất
thời cũng không phá được hoàn toàn, nếu đạo hữu không tin Minh Trúc ta có thể lấy
danh nghĩa Huyền Môn ra thề." Minh Trúc thấy Thanh Thiện dường như không
nguyện ý thể hiện thương pháp liền nói.
Về thực chất đúng như Minh Trúc hắn nói, con đường của tu
luyện giả khác hẳn với võ giả, bởi khi tu luyện giả giao đấu đã không còn đứng
trên mặt đất giao đấu, rất nhiều chiêu thức khi thi triển ở góc độ khác nhau đều
hoàn toàn khác nhau, vì thế tu luyện giả lấy võ công, chiêu thức của mình để áp
đảo chứ không ai phí thời gian đi nhìn chiêu thức đối phương rồi nghĩ cách phá
giải, huống chi vũ khí của tu luyện giả đều có khả năng phóng là kiếm khí, đao
khí,.. còn các pháp bảo có thể tự do di chuyển, dùng chiêu thức khắc chế chiêu
thức chỉ đúng khi hai người giao đấu như võ giả mà thôi, vì thế con đường này
không ai đi cả.
Thanh Thiện cũng hiểu vấn đề này, vì thế hắn mới chấp nhận tới
đây, chỉ là hắn không muốn chịu thiệt, đã thi triển chiêu thức của mình thì đối
phương cũng nên xuất ra thứ gì a.
" Kỳ thực tại hạ cũng có thể thi triển, nhưng nếu như vậy
thì tại hạ có chút thiệt thòi, nếu Minh Trúc đạo hữu có thể lấy ra chiêu thức
hoặc thứ tương tự ra trao đổi cũng được." Thanh Thiện gợi ý nói.
" Trao đổi, Thanh Thiện đạo hữu muốn thứ gì trao đổi, tại
hạ ngoài các chiêu thức nắm rõ ra quả thật các thứ khác ... " nói đến đây
Minh Trúc cũng nói nhỏ lại tựa như xấu hổ, hắn si mê võ công của thiên hạ,
chiêu thức càng tinh diệu hắn càng si mê, thấu hiểu sự huyền ảo trong đó không
phải là khó với hắn, nhưng những thức khác hắn lại không mấy thành tựu lắm.
" Tại hạ là thi triển thương pháp của Hư Thiên Quân, nếu
các hạ có thể lấy võ công của thiên quân khác làm trao đổi cũng xem như công bằng."
" Võ công của thiên quân khác?" Minh Trúc cảm thấy
đối phương cũng không sai, ở trong môn phái, mỗi lần có người đến thi triển võ
công đừng nói trao đổi mà còn phải xin hắn, bởi khi thi triển hắn có thể nhìn
ra ảo diệu của chiêu thức, sau đó hắn sẽ truyền thụ lại, cái này xem như trao đổi
rồi, nhưng các lần đó là người ta tự nguyện đến, còn lần này là hắn mời Thanh
Thiện đến, hơn nữa Minh Trúc hắn cũng biết chiêu thức của thiên quân sáng tạo
ra ảo diệu tới mức nào, cho nên hắn cho rằng trao đổi cũng không sai.
" Năm xưa, sư phụ tại hạ từng nói, trong các thiên quân
thì Phá Diệt Quân là người mạnh nhất, cũng là thiên tư tu luyện cao nhất, chiêu
thức của Tàn Thần Đao bá đạo vô cùng, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng chưa từng
được tận mắt nhìn thấy." Thanh Thiện lại bên cạnh thở dài nói.
" A, đao pháp của Phá Diệt Quân đúng là rất bá đạo lại
chứa đựng rất nhiều ý cảnh trong đó, đó cũng là đao pháp cao nhất tại hạ từng
nhìn thấy." Minh Trúc cũng nói, về phương diện chiêu thức hắn cơ hồ thấy
được mọi ảo diệu, năm đó Lê Minh Phong cũng từng đến nhờ hắn chỉ điểm, hắn nghiền
ngẫm cả ngày trời mới có thể trả lời vấn đề của Minh Phong, vì thế Thanh Thiện
vừa khen đao pháp này hắn cũng không suy nghĩ nói ra.
" Không biết đao pháp của Phá Diệt Quân cùng thương
pháp của Hư Thiên Quân, thứ nào mạnh hơn thứ nào a. Minh Trúc đạo hữu, tại hạ
thi triển thương pháp, đạo hữu thi triển đao pháp, chúng ta ấn chứng xem chiêu
thức của người nào xuất sắc hơn có được không?"
Minh Trúc lúc đầu còn chút ngần ngại, sau đó liền gật đầu,
năm đó chỉ điểm cho Minh Phong, hắn cũng không thề sẽ không lấy đao pháp này sử
dụng trước mặt người khác, Minh Trúc hắn cho rằng, khi giao đấu Minh Phong hắn
có thể để người khác nhìn thấy đao pháp đó, người khác cũng có thể bắt chước sử
dụng nó, vì thế Minh Trúc giờ sử dụng cũng không vấn đề gì. Chỉ là Minh Trúc hắn
không nghĩ đến, ai có khả năng nhìn một lần thi triển mà hoàn toàn nhớ rõ chiêu
thức chứ? Ngoài hắn được xưng quái thiên tài còn ai khác đâu. Huống chi thi triển
chỉ là chiêu thức.
Thanh Thiện thấy đối phương đồng ý cũng liền vui mừng, hắn
không muốn học đao pháp gì đó, hắn hai lần gặp đã không thích cái tên Lê Minh
Phong, vì thế chuẩn bị một chút cũng không sao? Mà tu luyện giả có câu " vạn
pháp quy tông" tất cả con đường tu luyện đều dẫn tới một điểm, như Nghịch
Thiên Giả xưng hô là thiên quân, Tu Chân Giả xưng là chí tôn, Nhật Bản xưng là
thần giả, kỳ thực ba cảnh giới này của nhân loại đều tương đương nhau, đó gọi
là vạn pháp quy tông. Đao pháp có ý cảnh của nó, thương pháp cũng vậy, mà nó đi
đến tận cùng là cực mạnh công kích, cho nên rất nhiều thứ có thể cùng đường, dựa
vào đao pháp có thể tăng tiến cảnh giới của thương pháp bản thân.
Thanh Thiện bắt đầu xuất ra thương pháp công kích của Hư
Thiên Quyết, Long Phá. Sau đó vừa luyện vừa nói ra những cảnh giới của chiêu này.
Tiếp đến lại thi triển Vô Cực Thủ phòng ngự thương pháp, lúc này Minh Trúc cả
người đều chìm sâu vào yên tĩnh. Thanh Thiện cũng không quấy rầy hắn, hắn biết
Minh Trúc đang nhớ lại chiêu thức.
" Hay, quá hay."
Thanh Thiện ngồi một bên tu luyện, chưa tới hai giờ đã thấy
âm thanh của Minh Trúc vang lên, chỉ là không biết hắn đã thấu hiểu hết hai
chiêu đó chưa, nếu thật sự hiểu hết thì hắn đúng là quái vật a.
" Thanh Thiện đạo hữu, ngươi xem này, cái chiêu Long
Phá đó, ở cảnh giới thứ nhất xem như đạo hữu đã đạt được, còn ở cảnh giới thứ
hai? Ta xem nào, có thể là như thế này."
Minh Trúc vừa nói sau đó liền rút một ngọn thương trên giá
binh khí xuống, sau đó bắt đầu luyện, thương pháp của hắn bắt đầu rất nhanh, tựa
như không còn nhìn thấy ngọn thương, chỉ vài phút sau cây thương trong tay bắt
đầu chậm dần, tuy nói là chậm, nhưng Thanh Thiện lại cảm giác được nó không chậm,
một chiêu sáu thức này đều là đâm ra, mỗi chiêu ẩn chứa lực xuyên thấu, ở đầu
mũi thương tựa như xoắn ốc, đúng như trong bia đá từng ghi chép lại, càng về
sau Thanh Thiện càng kinh sợ, thương trong tay Minh Trúc thi triển ra rất chậm,
vậy mà lại xuất hiện thương ảnh, Thanh Thiện có thể thấy được mỗi nơi thương ảnh
đi qua khung cửa tựa như rung lên một chút, y hệt như lúc chụp ảnh mà tay người
chụp run run, bức ảnh sẽ bị rung hình.
Thanh Thiện hít một hơi dài, " Thiên tài a, không phải
là quái vật."
" Đạo hữu, người thấy ta thi triển có đúng không?"
Minh Trúc thấy Thanh Thiện trầm tư không nói, liền tưởng mình luyện có gì sai
liền hỏi.
" Không, ý cảnh của chiêu này ta nghĩ đúng như đạo hữu
vừa thi triển, mặc dù tại hạ vẫn chưa hiểu được nhưng thương quyết có nói tới.
Minh Trúc huynh quả nhiên là thiên tài trong thiên tài, tiểu đệ không thể không
khâm phục." lời của Thanh Thiện lúc này đúng là thật lòng mình.
" Đạo hữu chê cười, sự thật thì tại hạ từng thấy được ý
cảnh như vậy, nên lần này chỉ mất vài tiếng đồng hồ đã hiểu được, nếu không phải
trước kia xem qua đao pháp của Phá Diệt Quân chỉ sợ tại hạ phải mất một ngày mới
thấu hiểu." năm xưa chỉ điểm cho Minh Phong, hắn đã thấy qua ý cảnh này,
nên khi Thanh Thiện thi triển hắn liền rất nhanh hiểu được, lần trước phải mất
một ngày hắn mới hiểu, nên tất cả lời đều là sự thật.
" Đao pháp của Phá Diệt Quân cũng có ý cảnh như vậy?"
Thanh Thiện khẽ kêu may mắn, Lê Minh Phong hắn được quái tài này chỉ điểm, đao
pháp chỉ sợ đã hoàn thiện, trong khi hắn tự mình tu luyện, đúng là còn kém quá
xa, lần này nếu không tìm hiểu hết ảo diệu của Thương Pháp hắn thề không rời khỏi
Huyền Môn.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.