Chương 68: Quái Tài Trưởng Lão
" Thiên Hỏa Thiểm? Là Thiên Hỏa Thiểm."
Ở dưới đài, góc khuất xa xa, hai trung niên nhân đang đứng
xem trận đấu, người vừa mới nói là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Huyền Môn,
Cao Minh Trúc, vị này năm nay chỉ mới hơn sáu mươi, nếu nói về thực lực thì kém
nhất trong các vị trưởng lão, nhưng người này lại được xem quái tài của Huyền
Môn. Minh Trúc luận về thiên phú tu luyện có thể nói cực cao lại cũng xem như
thiên phú không cao lắm.
Hơn sáu mươi tuổi thực lực chỉ ở mức Nghịch Thiên Giả cấp bảy,
thực lực so với Lê Minh Phong còn kém hơn nữa, bất quá tài năng của hắn chính ở
chỗ nhìn ra chiêu thức, cũng hiểu cặn kẽ về chiêu thức, hầu hết tất cả bí tịch
của Huyền Môn hắn đều đọc qua hết, hắn tu luyện cũng cực nhanh, mỗi chiêu thức
chỉ xem qua một lần là hoàn toàn nắm vững yếu quyết. Tài năng của hắn ở lĩnh vực
này rất cao, có điều hắn chỉ hứng thú lý giải sự huyền diệu của chiêu thức mà
pháp quyết Huyền Băng Quyết tu luyện lại không chú ý, vì vậy thực lực chỉ dừng
lại ở cấp thứ bẩy.
" Trúc sư điệt, ngươi nói cái gì Thiên Hỏa Thiểm? Đó có
phải thân pháp của vị thanh niên trên đài kia vừa thi triển không?"
" Đúng vậy sư thúc, thanh niên kia vừa dùng chính là
Thiên Hỏa Thiểm, đệ tử từng xem trong bí tịch cổ, đây là khinh công thân pháp của
Đại yêu Hỏa Kỳ Lân. Chỉ là không biết vì sao thiếu niên này tu luyện được, quả
là thân pháp tuyệt diệu." Minh Trúc say mê nói.
" Hả, là khinh công thân pháp của yêu nghiệt, sư điệt
có chắc chắn không?." trung niên bên cạnh hỏi lại.
" Dạ đúng thế? Bí tịch cổ có ghi lại, thân pháp này tựa
như núi lửa bộc phát, chỉ một bước chân có thể di chuyển hơn trăm mét, so với
thiểm điện còn nhanh hơn một chút."
" Được, để ta lên, tu luyện pháp quyết của yêu nghiệt,
rất có thể hắn là yêu nghiệt hoặc đệ tử của yêu nghiệt, yêu nghiệt hoặc đồng đảng
của nó đều phải tiêu diệt, sư điệt đi cùng ta."
Thanh Thiện vốn định xuống đài, Lương Mỵ vì còn muốn để Lê
Minh Phong lên đấu, có điều nàng chưa kịp nói thì đã có hai thân ảnh phóng lên
Phong Hổ đài, nhìn lại đó là quái tài trưởng lão Minh Trúc cùng vị tứ trưởng
lão, chỉ là nàng không rõ vì sao hai người đó tự nhiên lên đài, nhìn khí thế của
vị tứ trưởng lão thì rõ ràng có địch ý.
" Xin hỏi vị đạo hữu, thân pháp đạo hữu vừa thi triển
có phải Thiên Hỏa Thiểm không?"
Thanh Thiện thấy hai trung niên phóng lên đài, mà một trong
đó ánh mắt có thể nhìn thấy sát ý, lại thấy hắn hỏi mình như vậy, hắn cũng
không có ý giấu giếm " Đúng vậy.".
" Yêu nghiệt, dám khinh thường Huyền Môn ta, nhanh tay
chịu trói hay để ta ra tay." trung niên nhân cười gằn lạnh lùng, trên tay
đã xuất hiện thanh kiếm, rõ ràng không thể thương lượng gì cả.
Trên đài chuyển biến quá nhanh, mọi người thấy chỉ vài phút
trước Tư Thanh đang thắng trở nên thảm bại, sau đó hai vị trưởng lão cũng lên,
vị tứ trưởng lão chỉ hỏi một câu sau đó rút vũ khí luôn, tình thế không phải là
đang so tài đơn thuần mà đối đãi như với kẻ địch vậy.
" Thiên Hỏa Thiểm, chẳng phải pháp quyết của Đại yêu Hỏa
Kỳ Lân sao?" Lương Mỵ cũng sửng sốt lẩm bẩm, giờ nàng đã hiểu vì sao tứ
trưởng lão lại địch ý như vậy, người này vô cùng căm thù yêu vật, chỉ cần thứ
gì liên quan tới yêu vật hắn đều muốn tuyệt diệt. Nghe nói năm xưa cha mẹ vị tứ
trưởng lão này đều là trưởng lão của Huyền Môn, trong trận chiến mấy trăm năm
trước đều bị yêu vật giết chết.
Với cảnh giới của Lương Mỵ dĩ nhiên nhìn ra Thanh Thiện
không phải yêu vật, hắn chỉ là một con người, nhưng hắn lại tu luyện pháp quyết
của yêu vật, trong Nghịch Thiên Giả có lẽ số người như vậy cũng có một ít,
nhưng không may hắn đến đệ nhất phái tu chân lại thể hiện pháp quyết của yêu vật.
Đây tuy là không phải cấm kỵ của tu luyện giới, cũng có vài người thành danh nhờ
pháp quyết do yêu vật sáng tạo, nếu ở tại Nghịch Thiên đại hội thi triển thì
thôi, ai ngờ hắn vào tận Huyền Môn thi triển. Đó xem như khinh thường Huyền
Môn.
Thanh Thiện từ khi trở thành Nghịch Thiên Giả nào có tiếp
xúc với thế giới này nhiều, các môn phái hắn còn chưa biết hết, huống chi là
các quy định bất thành văn này.
Chưa để Thanh Thiện nói gì Hoa Long tứ trưởng lão đã định tiến
tới.
Ở bên dưới Anh Thy cùng Tâm Nhiên không ngờ lại xảy ra như vậy,
hai nàng lo lắng muốn chết, ánh mắt Tâm Nhiên đều nhìn sư phụ mình như cầu cứu,
ở nơi này chỉ có Lương Mỵ có địa vị cao nhất, so với hai vị trưởng lão trên đài
còn cao hơn .
" Hắn còn giấu giếm nhiều thứ lắm, để xem lần này hắn
có lấy bản lãnh thật ra không? Không phải hắn còn có vũ khí sao? Yên tâm đi, nếu
hắn gặp nguy hiểm ta sẽ cứu hắn." Lương Mỵ vốn đang nghĩ cách cho Minh
Phong lên đài, ai ngờ vị tứ sư đệ của nàng lại lên, hắn có mạnh một chút thực lực
đã tới mười cấp Nghịch Thiên Giả, xem ra cách thử này còn hiệu nghiệm hơn là
dùng Lê Minh Phong.
Lại nói Thanh Thiện, linh hồn lực hắn không hề nhìn ra thực
lực của đối phương, hiển nhiên vị trung niên trước mắt này thực lực đã vượt qua
hắn, còn hơn bao nhiêu thì hắn không biết. Tâm ý vừa động, Tịch Diệt Long
Thương đã ở nơi tay. Giờ hắn không còn dám đùa giỡn như lúc giao đấu với Tư
Thanh nữa.
" Chủ nhân, đối phương là mười cấp Nghịch Thiên Giả, hiện
tại người không phải đối thủ của hắn, ta nghĩ chúng ta nên trốn đi." ngay
khi cầm Tịch Diệt Long Thương, linh hồn Thanh Thiện đã nghe thấy tiếng nhắc nhở
của Tam Nhãn Ngưu Yêu.
" Mười cấp sao, con mẹ nó quả nhiên là môn phái đứng đầu,
không ngờ vừa tới đã gặp phải đối thủ như vậy." Thanh Thiện cũng thầm chửi
một câu, thực lực đối phương như thế không phải tương đương cùng Địa liên yêu hỏa
sao? Hắn cùng lắm phát huy ra thực lực chín cấp mà thôi, tuy còn kém một cấp
nhưng đối phương muốn thịt hắn chỉ sợ dễ dàng như lấy đồ trong túi. Vốn tưởng đối
phương chỉ chín cấp là cùng, lúc đó còn liều mạng đánh một trận, nay Tam Nhãn
Ngưu Yêu nói vậy còn đánh gì nữa.
" Tiền bối, ta cùng tiền bối không thù oán, vì sao đổ
oan cho ta là yêu nghiệt, huống chi chỉ dựa vào thân pháp ta tu luyện mà phán
đoán, các ngươi không phải lấy lớn hiếp nhỏ sao?" Thanh Thiện tuy vẫn cầm
Tịch Diệt Long Thương đề phòng, nhưng hắn rõ ràng cố tránh giao chiến, nếu biết
chưa đánh đã thua còn cố ý đánh làm gì cho mang nhục.
Lương Mỵ tưởng Thanh Thiện lấy ra vũ khí là để quyết đấu, ai
ngờ vừa lấy ra đã nói như vậy, nàng vừa thấy thanh niên này không phải không biết
sợ, nếu là kẻ chưa hiểu gì đã chiến đấu nàng thật sự khinh thường, biết thua vẫn
đánh là anh hùng sao? Cái đó là người ngu.
" Tâm Nhiên à, con quả tinh mắt khi nhìn trúng hắn
đó." Lương Mỵ thì thầm bên tai Tâm Nhiên nói.
" Sư phụ, người còn nói nữa, người mau cứu hắn, hắn thực
lực chỉ cấp tám, còn sư thúc lại cấp mười, hắn làm sao đánh cho lại." Tâm
Nhiên thấy sư phụ vừa nói, má hơi ửng đỏ, sau đó nói.
" Yên tâm mà, ta xem hắn cũng không muốn đánh đâu, chỉ
là không biết vì sao hắn ở trong bản môn cố ý lộ ra pháp quyết của yêu vật a?"
Lương Mỵ liền nghi hoặc nói.
" Sư phụ, trong bản môn dùng pháp quyết vừa rồi là của
yêu vật sao? Đồ đệ không hiểu."
" Ài, con mới vào môn phái không lâu, hơn nữa suốt ngày
tu luyện nên không biết vài quy định của Nghịch Thiên Giả, lúc nãy Thanh Thiện
đánh thắng Tư Thanh chính là dùng Thiên Hỏa Thiểm, mà pháp quyết này chính do
yêu vật sáng tạo ra, nếu là ở bên ngoài cùng thôi, vì trên thực tế Nghịch Thiên
Giả cũng có số ít người vô tình có được pháp quyết của yêu vật và tu luyện,
nhưng các môn phái kiêng kỵ để đối phương sử dụng pháp quyết của yêu vật ngay
trong bản môn mình, như thế là khinh thường môn phái họ, ai ngờ tên tiểu tử bạn
trai của con lại dùng pháp quyết của Đại yêu Hỏa Kỳ Lân ngay trong môn phái, hỏi
sao tứ trưởng lão không ra mặt, huống chi tứ trưởng lão đối với những thứ liên
quan tới yêu vật rất căm ghét." Lương Mỵ liền giải thích.
" Sư phụ, ngươi nghi oan cho hắn rồi, hắn mới tu luyện
chưa đến hai năm, mà môn phái Thiên Nam cũng chỉ là võ giả, hắn đâu có được ai
nói cho Nghịch Thiên Giả có cái quy định đó."
Ngay khi Tâm Nhiên vừa nói xong thì trên đài đã lại chuyển
biến lần nữa. Vị thập trưởng lão Minh Trúc không ngờ lại lao tới bên cạnh sư
thúc mình ngăn cản.
" Sư thúc, khoan đã, hắn cầm là Tịch Diệt Long Thương,
là thần khí của Hư Thiên Quân."
" Ta mặc kệ hắn cầm cái gì? Những thứ liên quan tới yêu
vật đều phải chết."
" Sư thúc, hắn chính là truyền nhân của một trong tứ đại
thiên quân, hắn không phải yêu vật đâu? Nếu hắn không tu luyện Hư Thiên Quyết
thì không thể nào cầm được cây thương này."
Hoa Long lúc này mới bị câu nói của sư điệt mình cảnh tỉnh,
nếu so sánh về kiến thức không ai trong môn phái bằng vị sư điệt trưởng lão
này, cũng vì thế hắn mới được ngồi chức trưởng lão.
" Ngươi nói, hắn chính là truyền nhân của Hư Thiên Quân
sao?" Hoa Long hỏi lại.
" Đúng, sư thúc, trong các cổ thư của bổn môn ghi lại,
chỉ có người nào tu luyện Hư Thiên Quyết mới sử dụng được Tịch Diệt Long
Thương, nếu không sẽ bị chiến hồn của ngọn thương này công kích, mà thanh niên
này cầm Tịch Diệt Long Thương không bị gì cả, hắn đúng là truyền nhân của Hư
Thiên Quân." Minh Trúc một bên giải thích, một bên ánh mắt si mê nhìn vào
ngọn thương truyền thuyết này. Hắn đối với các truyền thuyết luôn nghiên cứu rất
kỹ, giờ thấy thần khí truyền thuyết sao không si mê cho được.
" Vậy, hắn thi triển Thiên Hỏa Thiểm thì sao?" cho
dù hắn là truyền nhân của Hư Thiên Quân, nhưng hắn lại dùng pháp quyết của yêu
vật đánh đệ tử của Huyền Môn, nếu việc này truyền ra bên ngoài, Huyền Môn chúng
ta còn gì mặt mũi.
" Tứ sư đệ, thanh niên này hắn đến đây chỉ là tìm bằng
hữu, hắn cũng không phải đến gây sự, còn hắn chỉ mới hai mươi tuổi, thời gian
tu luyện chỉ có hai năm, hắn không biết điều này cũng không phải lỗi của hắn."
Lương Mỵ thấy đến lúc mình lên tiếng, liền phi thân lên đài nói.
" Nhị sư tỷ."
" Nhị sư bá."
Lương Mỵ vừa lên, Hoa Long cùng Minh Trúc đều cúi người
chào.
" Sư tỷ, nhưng hắn tu luyện là pháp quyết của yêu vật Hỏa
Kỳ Lân."
" Ta biết, nhưng trong giới tu luyện, kẻ tu luyện pháp
quyết của yêu vật cũng không ít, chỉ cần bọn họ không làm ác, sư đệ còn không
thấu hiểu không có pháp quyết tà ác, chỉ còn lòng người ta ác thôi sao?"
" Dạ, sư tỷ."
" Được rồi, lần này hắn đến đây là khách, Huyền Môn
chúng ta không thể khi dễ một hậu bối, nếu không vị Đặng Tinh sẽ khinh thường
chúng ta, cuộc so tài đến đây là thôi, các ngươi cũng giải tán đi."
Nghe âm thanh của vị nhị trưởng lão trên đài, đám người bắt
đầu rời đi, Lê Minh Phong dù chưa cam lòng nhưng hắn hiện tại không muốn giao đấu
với Thanh Thiện, không nói hắn nhìn không thấu đối phương mà nghe thập trưởng
lão nói Thanh Thiện là truyền nhân của Hư Thiên Quân, mà vũ khí trên tay hắn
chính là Tịch Diệt Long Thương, về uy lực không hề thua kém Tàn Thần Đao của hắn.
Vị tứ trưởng lão Hoa Long cũng hậm hực rời đi, trên đài lúc
này chỉ còn lại vị quái tài trưởng lão, Lương Mỵ, Anh Thy, Tâm Nhiên, Đặng Tinh
cùng Thanh Thiện.
" Thanh Thiện, nghe nói cậu chỉ gia nhập môn phái võ giả,
cậu có nghĩ tới gia nhập Huyền Môn chúng ta không?" Lương Mỵ nở nụ cười tựa
như yêu mị, sau đó hướng Thanh Thiện nói.
" Đúng đó, hay ngươi gia nhập Huyền Môn đi, ba người
chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi." Anh Thy bên cạnh vui mừng nói.
Tâm Nhiên ánh mắt cũng gắt gao nhìn Thanh Thiện, hiển nhiên
nàng mong chờ hắn đồng ý.
Sự thật các môn phái cực ít thu nhận đệ tử giữa chừng như vậy,
tựa như Thanh Thiện, nếu thu nhận hắn thì phải để hắn tiếp tục tu luyện pháp
quyết của chính hắn, bọn họ không thể bắt hắn tu luyện lại từ đầu pháp quyết của
bổn môn, điều bọn họ cần là chỉ điểm cho hắn, và hắn vì môn phái làm dạng danh.
Tuy vậy, được chỉ điểm so với tự mình tu luyện tốt hơn rất
nhiều, cũng đỡ hắn đi đường vòng, kinh nghiệm đúc rút từ mấy ngàn năm đó không
phải đồ bỏ, mà là bảo tàng quý giá của các môn phái.
Lúc này Đặng Tinh thật sự bất an, vốn hắn nghĩ Thanh Thiện đã
đồng ý gia nhập Thiên Long phái của hắn, nhưng giờ hắn biết người Thanh Thiện
tìm lại chính là đệ tử của Huyền Môn, dựa vào biểu hiện lúc nãy quan hệ của ba
người rất không đơn giản là bằng hữu. Mà lúc này vị nhị trưởng lão yêu mị này lại
mời hắn gia nhập Huyền Môn, dù gì Huyền Môn cũng là đệ nhất phái trong Nghịch
Thiên giới, hắn là sợ Thanh Thiện đổi ý, vậy tất cả cố gắng của hắn đúng là đổ
xuống sống xuống biển hết.
" Tiền bối, vãn bối đã nhận lời Đặng Tinh tiền bối gia
nhập Thiên Long phái, vãn bối không thể vừa đáp ứng lại thay đổi, mong tiền bối
lượng thứ." Thanh Thiện liền nói, ánh mắt của hắn cũng hướng hai nàng tựa
như xin lỗi vậy.
Hắn vừa nói, Anh Thy liền sụ mặt, Tâm Nhiên không biết suy
nghĩ gì, nhưng xem bộ cũng không vui.
Lương Mỵ tuy cũng đoán trước Thiên Long phái sẽ ra tay trước,
nàng chỉ là không nghĩ tới Tâm Nhiên cùng Anh Thy ở nơi đây mà hắn không thay đổi
quyết định, xem ra thanh niên này rất có cốt khí, không giống đám nam nhân vì nữ
nhân mà thay đổi chủ kiến của mình.
" Ồ, nếu vậy thì phải chúc mừng Thiên Long phái thu được
nhân tài rồi, giờ cũng không còn sớm, có lẽ đã đến giờ ăn rồi, ta cũng phải cáo
lui." Lương Mỵ nói xong liền rời đi.
Đặng Tinh biết ba người bọn họ đều có chuyện muốn nói cũng
chủ động rời đi, cuối cũng chỉ còn lại ba người cùng vị quái tài Minh Trúc.
" Xin hỏi, vị tiền bối này xưng hô thế nào?" Thanh
Thiện thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào Tịch Diệt Long Thương, mà lại như
có điều gì muốn nói với mình, hắn liền lên tiếng nói.
" A, không cần, không cần xưng hô thế, ta nếu về bối phận
còn là sư đệ của hai nàng, ngươi cứ gọi ta là Minh Trúc cũng được."
Minh Trúc mặc dù tuổi đã quá sáu mươi, còn về bề ngoài cũng
gần bốn mươi, bất quá về bối phận chỉ là sư đệ của Anh Thy cùng Tâm Nhiên, dù
sao hai nàng cũng là đệ tử của chưởng môn cùng nhị trưởng lão, mà nhị trưởng
lão chính là sư bá của Minh Trúc, Minh Trúc hắn bảo Thanh Thiện xưng tên trực
tiếp cũng không sai.
" Không biết Thanh Thiện đạo hữu có thời gian rỗi
không? Tại hạ có thể lĩnh giáo một chút được không?" Minh Trúc liền nói tiếp.
" Lĩnh Giáo?" Thanh Thiện liền nhíu mày hỏi lại, bởi
hắn nhận ra đối phương chỉ mới ở cấp bảy Nghịch Thiên Giả, dù thế nào cũng
không phải đối thủ của mình, huống chi nếu phải đánh nhau nữa không biết còn xảy
ra cái gì nữa?
" Không, ý của ta không phải đánh nhau, nếu có thể ta
chỉ muốn, ... chỉ muốn xem thương pháp của Tịch Diệt Long Thương mà thôi."
Minh Trúc gãi đầu nói, hắn cũng biết muốn xem chiêu thức của người khác rất là
khó, đối phương lúc giao đấu thi triển ra nhìn cũng được, bởi trí nhớ hắn vô
cùng tốt, nhưng giờ hắn không may cản trận đấu, muốn nhìn chiêu thức đối phương
rất khó, có điều hắn rất thích nghiên cứu chiêu thức, nên lần này mới khó mở lời
như vậy.
" Xem thương pháp?" Thanh Thiện biết chiêu thức là
khó để người ngoài biết, mặc dù biết chiêu thức cũng vô dụng, bởi vì cách vận dụng
chân khí trong kinh mạch không ai có thể biết, tuy vậy đó cũng là cấm kỵ, nếu
biết chiêu thức, đối phương có thể đoán biết được trước để tránh né cùng phản
công, đó là vô cùng bất lợi.
" Thanh Thiện, vị này có danh hiệu quái tài của Huyền
Môn, nghe nói hắn chỉ một lần nhìn là nhớ được hết, cho dù nhanh đến đâu hắn
cũng nhìn ra, mà hắn có biệt tài đó là nhìn ra được sự ảo diệu của chiêu thức,
có rất nhiều võ công của bổn môn được hắn cải sửa lại uy lực tăng lên rất nhiều,
từng có cả vị trưởng lão đến nhờ hắn chỉ điểm chiêu thức nữa." thanh âm của
Anh Thy lúc này lại truyền tới tai Thanh Thiện.
" Hắn thật sự nhìn người ta thi triển một lần liền nhớ
hết sao?" Thanh Thiện liền truyền âm hỏi lại.
" Đúng thế, mười năm trước kia, hắn đi tham dự Nghịch
Thiên đại hội, các chiêu thức hắn xem qua một lần đều hiểu được ảo diệu trong
đó, vì thế hắn dù thực lực không mạnh lại chỉ là hậu bối mà vẫn được ngồi vào vị
trí trưởng lão."
Thanh Thiện nhớ rõ, ban nãy hai người lên đài, chỉ sợ Thiên
Hỏa Thiểm của hắn chính là vị quái tài trước mắt này nhìn ra, mà hắn cũng là
người ngăn cản vị trưởng lão kia giao đấu với mình? Nếu lúc đó hắn không ngăn cản
thì không phải hắn có thể nhìn thấy thương pháp của Thanh Thiện sao?
Thanh Thiện được Đặng Tinh nói về Nghịch Thiên đại hội, lúc
đó hắn nhất định tham gia, nếu bị vị quái tài này nhìn thấy không phải sẽ bị hắn
nhớ hết rồi sao?
Trong các thương pháp, Long Phá cùng Vô Cực Thủ đến nay
Thanh Thiện vẫn cảm giác vướng mắc, nói về Long Phá, khi đối chiêu Long Phá rất
có ưu thế, lực xuyên thấu của nó rất mạnh, chỉ là khi thi triển ra rất khó thu
hồi cùng chuyển hướng. Trong khi thương pháp đó có ghi, một chiêu này nhanh tựa
không ai tránh khỏi, cái này Thanh Thiện tựa như sắp đại thành, nhưng ở cảnh giới
thứ hai, "chậm vô cùng, lấy tĩnh chế động, lấy chậm thắng nhanh",
Thanh Thiện dù luyện bao nhiêu lần vẫn thấy mờ mịt, có thể hắn quá ít kinh nghiệm
cùng cao thủ giao đấu nên chưa lĩnh ngộ được, cũng có thể cảnh giới của hắn còn
chưa đủ.
Còn Vô Cực Thủ, phòng ngự thương pháp này nghe Hư Thiên Quân
nói, nếu luyện tới mức cao nhất thì có thể đứng dưới thiên kiếp mà vô sự, đến
nay Vô Cực Thủ của Thanh Thiện cũng mới ở mức ban đầu, dựa vào tốc độ để ngăn
chặn đối phương, cảnh giới tiếp theo hắn cũng không nghĩ ra.
" Có nên nhân cơ hội này học hỏi đối phương?"
Thanh Thiện trong lòng tranh đấu, bởi hắn biết chiêu thức nếu không có cách vận
dụng chân khí cũng vô dụng, không những uy lực giảm đi rất nhiều mà đó chỉ xem
như bắt chước đúng tư thế mà thôi. Huống chi đối phương đều có cơ hội nhìn thấy
chiêu thức của hắn, lúc giao đấu muốn không dùng chiêu thức là không thể a.
" Cũng được, chiều nay nếu Minh Trúc huynh không có việc
tiểu đệ cũng muốn nhờ huynh chỉ điểm thêm."
" Không dám, chiều nay, quyết định như vậy nha, lúc đó
Minh Trúc sẽ đến tìm, hiện tại cáo từ."
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.