Chương 4: Đại Mĩ Nhân Thiên Nam Môn
" Trời cây cổ thụ sư huynh con thích nhất đó, con đánh
gãy nó rồi sao? "
Ngộ Tuệ đi đến bên Thanh Thiện lúc này đang ngơ ngẩn người,
thấy sư phụ đến Thanh Thiện mới biết.
" Sư phụ, là do sư huynh đánh đã lâu, cây cổ thụ vốn đã
sớm gãy, nên con chỉ đánh có một quyền mà nó đã đổ xuống rồi ạ? " Nhưng
trong đầu Thanh Thiện hắn lại nghĩ: " Yêu quý nó, yêu quý mà ngày nào cũng
đấm nó ầm ầm, sư huynh yêu quá hóa điên chắc! " Chỉ là dù sao hắn cũng là
một học sinh, hắn không nghĩ đến một quyền của mình vừa rồi cực biến thái mà
nghĩ đến mình đã tàn phá rừng cây, không biết mình có bị truy tố gì không nữa .
" Được rồi, cây bị gãy chỉ là một vấn đề, nếu đổi cái
cây thành một người, nghĩ lại người đó có lẽ không còn mệnh a. " Ngộ Tuệ
nhìn cái cây rồi làm như lẩm bẩm một mình. Ở bên cạnh, Thanh Thiện giật mình,
giả sử ngày nào đó hắn giận dữ mà ra tay đánh người, dù là ai có lỗi, nhưng giết
người dù cố tình hay vô tình đều vào tù .
" Sư phụ, con hiểu ý của người rồi, con vốn không có hiềm
khích với ai, tin rằng cũng chẳng ai tìm đến gây sự với con, hơn nữa con cũng
không muốn vào tù a! "
" Sư phụ, con muốn hỏi, con chỉ học võ với người có một
ngày, tại sao con đã khác như vậy, không phải người cho con uống nhân sâm ngàn
năm hay chu quả gì chứ, hì hì! "
" Tất cả đều là do tâm pháp con tu luyện, sư phụ chỉ trợ
giúp con một chút mà thôi. " Chỉ thấy Ngộ Tuệ mỉm cười giải thích.
- Cảm ơn sư phụ.
- Con biết tâm pháp của con đã luyện đến tầng mấy không?
" Con ngồi liên tục cả đêm, con chỉ nhớ lúc tỉnh lại
trong đầu con không ngừng nhớ đến tâm pháp tầng ba. Vậy có phải con đã luyện đến
tầng ba phải không ạ? " Thanh Thiện liền hỏi lại, tầng ba a, chắc vậy rồi,
chỉ có như vậy một quyền của mình mới uy lực như vậy, hắn thầm hô to trong
lòng, một đêm đã đến tầng ba, có phải trong vòng ba ngày hắn sẽ đến tầng chín
không, nếu Ngộ Tuệ mà biết suy nghĩ của hắn chắc nhảy đến bóp cổ hắn chết tươi
mất. Nhờ vào năm thành công lực của Ngộ Tuệ cùng với xà đan bắt đầu hòa tan vào
nội khí trong cơ thể, Thanh Thiện mới đủ đột phá tầng ba mà thôi, hơn nữa càng
về sau uy lực một tầng so với một tầng càng mạnh và thời gian cũng càng lâu .
" Đúng vậy, hiện tại con đang ở tầng ba, nhưng sư phụ
nhắc con, càng về sau tu luyện càng gian nan, sư phụ chỉ có thể trợ giúp con đến
vậy, sau này phải dựa vào chính mình. "
- Dạ, con biết rồi sư phụ.
Thanh Thiện mới biết hóa ra hắn lầm, hắn được như vậy là do
sư phụ giúp.
" Hình như con đã ghi nhớ Kim Cương Quyền rồi, chỉ cần
con chăm chỉ luyện, và nhớ những gì thầy từng nói, có thể tiến vào " như ý
chi cảnh" hay không đều do nỗ lực của mỗi người. "
" À, một điều nữa, trước khi tu luyện tâm pháp, tốt nhất
con nên ăn thật no, càng no càng tốt. "
" Như ý chi cảnh ? Ăn no rồi mới được luyện tâm pháp
kia ??? mình không ham lắm, chẳng phải sư phụ luyện cả đời cũng không đại thành
sao, còn ăn no mới luyện thì chỉ sợ, ăn no xong mình lại đi ngủ mất còn luyện
gì chứ? Xem ra tầng ba đã khá lợi hại, còn phải luyện tiếp chi cho mệt người.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Thiện không dám nói với sư phụ chỉ " Dạ, dạ
" cho qua .
" Con đi nghỉ sớm đi, võ học của Thiên Nam môn cũng
không chỉ có vậy, mai con cùng sư huynh đối luyện, hi vọng vài ngày tiếp theo
có thể khiến con tiến bộ! " Nói xong Ngộ Tuệ lão hòa thượng quay đầu bước
về phía dãy phòng của mình.
" Ngủ a, nhưng vừa ngủ mười mấy tiếng, giờ làm sao ngủ
nữa đây ?? thôi trở về phòng ngồi vậy, không sư huynh hòa thượng kia về thấy
cái cây gãy mà tìm mình tính sổ thì khổ. "
Cuộc sống ở nơi này quả rất thích hợp với hắn, yên tĩnh,
thanh bình, thoáng mát, hơn nữa lại còn được ngủ xả láng, còn gì mơ ước hơn, có
chăng nơi này không có ti vi, không có internet.
" Sư phụ bảo tiến thêm một tầng lại càng thêm lợi hại,
hiện tại không có việc gì làm, thử xem tối nay có lên tầng bốn không, nếu không
luyện mệt thì đi ngủ. " cảm thấy ý kiến của mình không đến nỗi tệ, Thanh
Thiện cũng chẳng để ý nhiều, khoanh chân ngồi lên giường, nhớ lại lộ tuyến hôm
trước, chỉ là vừa nghĩ đến đường đi của nội khí thì từng chữ của tâm pháp tầng
ba lại hiện lên trong óc.
" Ha ha, không ngờ tu luyện lại thoải mái như vậy, đâu
có giống như trong phim chưởng nói là khắc khổ tu luyện, thật thoải mái, Thanh
Thiện cảm giác mình như được vào tiệm mát xa miễn phí, từng li của cơ thể đều
được xoa bóp, mát xa, mà đầu óc lại như bay trên chín tầng mây, bay bổng phiêu
du. "
Cái cảm giác thoải mái đó dường như dài vô tận, nếu không phải
cái cơ thể của Thanh Thiện đang muốn đòi ngủ, cái bụng không kêu lên thì Thanh
Thiện còn trầm mình không biết đến khi nào nữa. Đôi mắt Thanh Thiện mở to, rõ
ràng hắn đã tỉnh, nhìn bầu trời lại đã gần về chiều. " Quái lạ, từ khi nào
mình siêng như vậy? " Thanh Thiện lẩm bẩm, chỉ là cái bụng ọc ọc không ngừng,
khiến hắn không suy nghĩ về nó nhiều. Mặc kệ đi, không phải siêng mới tốt sao?
" Lại đi lục cơm ở bếp, cảm giác đã không thể ăn thêm, Thanh Thiện liền
phi thân lên giường, tinh thần dường như quá độ tiêu hao, Thanh Thiện ngủ li
bì, hắn lại không rõ, vị sư phụ Ngộ Tuệ luôn luôn ở xa trông chừng hắn.
" Mười hai tiếng, tiến vào tầng ba mà có thể khiến hắn
tu luyện vậy, đồ nhi này quả nhiên có hi vọng. "
" Sư phụ, còn vài ngày nữa là đến cái hẹn mười năm.
" Ở phía sau Ngộ Tuệ, Huyền Hải hòa thượng đứng một bên nói.
" Tốt lắm, con đã chuẩn mọi thứ ổn cả chưa. "
" Dạ, con đã làm cả rồi, nhưng võ công sư bá... "
" Hắn không còn là sư bá của ngươi. " Chỉ thấy Ngộ
Tuệ giận dữ quát, Ngộ Tuệ xưa nay rất ít giận dữ, xem ra việc này cũng là điều
đại kỵ .
" Được rồi, ta biết con muốn nói gì, tên kia không thể
đoạt được tâm pháp Hư Thiên, đó là di huấn của sư tổ, còn sư đệ Thanh Thiện của
con, ta còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng sư tổ từng nói kẻ nào có được xà đan của
Ngũ Ảnh Xà mới hi vọng luyện được, tuy Thanh Thiện là đệ tử tục gia, nhưng vì
sư phụ không muốn Hư Thiên quyết thất truyền, nên truyền lại cho nó, hi vọng
đây là duyên phận của nó. " Dừng một chút, Ngộ Tuệ nhìn lại đồ nhi chính
thức cũng là cô nhi năm xưa được lão nuôi dưỡng, tình cảm của hai người ngoài
là sư đồ còn như phụ tử. " Sự tình của môn phái không phải con không biết,
tâm pháp kia con chỉ luyện tới tầng bốn mà một lần trầm mê suốt một tuần. Ngay
cả công lực như ta, luyện đến tầng sáu cũng trầm mê gần nửa tháng, điều này nói
lên chúng ta không thể tiếp tục tu luyện nó, tâm pháp chính thống Thiên Nam tâm
quyết chúng ta tu luyện tới cực hạn cũng không thua sút cái tâm pháp kia, Thiên
Nam môn nhất mạch của ta sau này đành nhờ cả vào con. "
" Dạ, sư phụ, nhưng tại sao sắp đến cái hẹn mười năm, người
còn tiêu hao năm thành công lực??? Vậy khi giao đấu cùng người kia không phải...
" Huyền Hải không dám nói tiếp, bởi hòa thượng biết vị sư bá kia võ công rất
cao siêu, ngay cả sư phụ cùng sư đệ Trần Dư, hai người liên thủ cũng chỉ đánh
ngang tay, vị sư đệ của Ngộ Tuệ năm xưa xuất gia, sau đó lại hoàn tục, tạo nên
một mạch Thiên Nam môn khác, đó cũng là hai mạch còn lại duy nhất của Thiên Nam
môn.
Năm xưa Thích Trần hòa thượng cũng là sư tổ của Huyền Hải,
thu nhận được ba đồ đệ, trong đó đại đồ đệ tư chất cao nhất, cũng là người có
hi vọng đạt được chân truyền của sư phụ để làm trưởng môn đời kế tiếp của Thiên
Nam môn, nhưng vì nóng vội, vị đại đồ đệ này đã định học trộm Hư Thiên quyết.
Thích Trần thất vọng đuổi tên kia khỏi sư môn, sự kiện đó qua đi hơn hai chục
năm. Trước khi Thích Trần hòa thượng mất đã truyền chưởng môn lệnh cho Ngộ Tuệ.
Sau đó vị đại đồ đệ trở lại núi muốn đoạt Hư Thiên quyết, cuối cùng Ngộ Tuệ đấu
không lại, sau đó bức bách sư huynh mình phải thắng cả mình cùng sư đệ mới giao
Hư Thiên quyết, không thì lập tức hủy cuốn sách. Mặc dù võ công của đại sư
huynh Ngộ Tuệ cực cao, có điều cũng chỉ ngang bằng với Ngộ Tuệ cùng Trần Dư
liên thủ, bởi thế mới có cuộc hẹn mười năm một lần này.
" Huyền Hải, mới gần đây sư phụ phát hiện, nội khí do
Hư Thiên quyết sinh ra không thể dung hợp vào nội khí do tâm pháp Thiên Nam tâm
quyết tu luyện, có thể một mặt nào đó hai luồng chân khí đó hỗ trợ tăng lên
không ít lực lượng, nhưng nó cũng kìm hãm thành tựu của tu luyện giả, vì thế vi
sư quyết định phế đi nội khí do tâm pháp Hư Thiên quyết luyện thành, một mặt có
thể thành toàn cho sư đệ con, mặt khác có thể chuyên tâm tu luyện Thiên Nam tâm
quyết. Có thể nói một núi không thể có hai hổ, con nên nghĩ kỹ lời của ta nói.
" Nói xong, Ngộ Tuệ liền bỏ đi, phải biết rằng năm thành chân khí Ngộ Tuệ
truyền cho Thanh Thiện chính là gần hai mươi năm tu luyện Hư Thiên quyết, có thể
cho người khác hai mươi năm khổ luyện không phải ai cũng làm được.
" Sư phụ, đệ tử biết nên làm gì. " Nói xong Huyền
Hải khẽ quan sát Thanh Thiện đang say mê ngủ. " Sư phụ nói đúng, nếu cứ chấp
mê tu luyện Hư Thiên quyết sẽ đi vào ngõ cụt. Ngay cả sư tổ cũng chưa từng tu
luyện nó, vậy dùng nó thành toàn cho sư đệ vậy, hi vọng đúng như sư tổ nói, nếu
không với sự quái dị của tâm pháp, chỉ sợ ai cũng đâm đầu vào tu luyện cho đến
chết. "
Năm xưa Thích Trần vì không muốn đệ tử đi vào đường cụt mà cất
giấu Hư Thiên quyết, chính thế khiến cho đại đệ tử bị trục xuất. Lão biết sự tò
mò khiến con người có thể làm tất cả, nên khi truyền lại chức chưởng môn cho Ngộ
Tuệ cũng cho phép Ngộ Tuệ luyện, chỉ là bắt Ngộ Tuệ thề không được tu luyện quá
tầng sáu. Mặt khác khi võ công Ngộ Tuệ rất cao, tâm trí rất mạnh, có thể đủ khống
chế bản thân, để cho Ngộ Tuệ từ trong đó lĩnh ngộ cái đáng sợ của tâm pháp này.
Huyền Hải từ nhỏ đã mồ côi, tự mình kiếm sống khi mới sáu bẩy tuổi và được sư
phụ Ngộ Tuệ nhận. Ngộ Tuệ truyền Hư Thiên quyết lại cho Huyền Hải bởi lão thấy
sự kiên cường từ nhỏ của đồ đệ, không ngờ Huyền Hải cũng không thể chống cự lại
được, nên Ngộ Tuệ chỉ truyền đến tầng bốn rồi dừng lại.
Nói đến Thanh Thiện, hiện tại đang li bì ngủ, nhưng trong nội
thể chân khí lại đang vận chuyển theo lộ tuyến Hư Thiên quyết, ở ngay sau lưng
hắn là một bóng người, chỉ thấy chân khí của người này không ngừng được truyền
vào thân thể Thanh Thiện, làm luồng chân khí kia bắt đầu hòa tan trong chân khí
nội thể của hắn. Lúc này toàn thân Thanh Thiện bắt đầu tỏa ra màu lục, một lúc
sau màu lục bắt đầu trở nên đậm hơn rất nhiều, dùng mắt thường có thể dễ dàng
nhận ra, khi màu lúc bắt đầu chuyển biến sang màu khác thì bàn tay người kia lại
rút trở lại. " À, đáng tiếc quá, chút nữa đã đột phá tầng năm, phải xem bản
thân sư đệ vậy. " Bóng đen nhanh chóng rời khỏi căn phòng, để lại Thanh
Thiện ngồi đó.
" Hành công hoán kinh, chân khí vi động, hình kháng ngũ
nhạc, thế áp tam phong, do từ nhập tật, di thiển nhập tâm, ủa hình như là khẩu
quyết tầng bốn, a a a, thật thoải mái quá. " Chỉ là chân khí vừa chạy được
vài vòng thân thể Thanh Thiện đã đổ ầm ra giường, mặc dù không ngáy to, nhưng
hơi thở phì phò như trâu còn có thể nghe thấy âm thanh, rất rõ ràng hắn đã chìm
vào giấc ngủ. Đối với Thanh Thiện mà nói, gần mười năm sinh hoạt lười nhác, muốn
ngủ là ngủ, nay thân thể hắn muốn ngủ, tâm trí cũng muốn ngủ, cho dù có thoải
mái hơn đi nữa thì hắn cũng ngủ đã, chuyện khác tính sau. Đây không rõ là do đặc
tính của xà đan hắn nuốt nhưng rất hiển nhiên nó cực kỳ có lợi với thân thể, Hư
Thiên quyết cũng không thể bắt hắn đang muốn ngủ mà tỉnh lại được.
" Sư phụ, sư huynh, hai người để phần con ít cơm quá vậy.
" Mỗi khi tỉnh dậy Thanh Thiện lại phải vào bếp lục cơm ăn, chỉ là lần này
hắn ăn hai bát to rồi mà vẫn thấy đói, hắn liền đi tìm, chỉ là không thấy ai
nên hắn mới phải gọi to vậy.
" Chưởng môn sư bá, phụ thân con đã đi trước chỗ đó, người
nói có thư muốn chuyển cho người. "
" Con là Thảo nhi à, mười năm trước ta đến nhà, lúc đó
con còn rất nhỏ, không ngờ hôm nay đã lớn trở thành đại mỹ nhân của Thiên Nam
môn chúng ta rồi. "
" Hì hì, đa tạ chưởng môn sư bá " .
" Oa đẹp quá " Thanh Thiện há cái mồm đang đói ra,
cái mắt cũng trơ tráo nhìn cô gái trước mắt, dáng người cân đối, cái eo mới mỏng
manh làm sao, đôi mắt đen nháy chớp chớp rất hoạt bát và cuốn hút, đôi má hây
hây hồng càng tôn lên nét đáng yêu .
" Nhìn cái gì thế, chưa thấy con gái bao giờ hả? "
Nàng phùng môi trợn mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt, nàng rõ ràng cảm nhận
được người này đã soi kỹ từng li từng tí trên thân thể nàng, đúng là đồ bất lịch
sự mà.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.