Chương 24: Hư Thiên Quân
" Bồng."
Thân người hắn va chạm vào mặt nước, chưa hết đà, hắn bị
đánh sâu tới đáy nước. Bất chợt từ dưới nước có một luồng hấp lực cực đại. Vừa
bị lực va chạm từ trên xuống nước, thần trí hắn có chút mơ hồ, nay bị hấp lực
cường đại hút vào. Chưa tới vài hô hấp, thân hình Thanh Thiện bị hút xuống đáy.
Không biết đã trải qua bao lâu, thần trí Thanh Thiện đã trở
lại, xương cốt toàn thân như rạn nứt, cơ nhục đau ê ẩm. Vừa mở mắt, Thanh Thiện
đã bị ánh sáng nơi đây chiếu vào, khiến hắn nhanh chóng nhắm lại.
Lần này hắn cẩn thận, mắt từ từ mở, ánh sáng cũng ít ảnh hưởng
hơn. Trước mắt hắn là một tấm bảng trắng, trên đó có bốn chữ mà hắn không rõ
nghĩa, xung quanh đều một màu trắng, Thanh Thiện cảm giác mình như đứng trước một
động phủ bằng tuyết.
Nhìn bốn phía xung quanh chẳng có gì, Thanh Thiện vừa định đứng
dậy thì lại thấy cánh tay phải của mình có gì vướng víu, nhìn xuống nhận ra
thân hình của Tam sắc mãng xà. Nó đã chết, tay phải Thanh Thiện đã bóp vỡ đầu của
nó.
" Ủa, bị cắn sao mình còn không chết?" Thanh Thiện
không tìm được câu trả lời, khẽ lắc lắc đầu. Bất quá lần trước sư phụ hắn từng
nói, bởi vì hắn uống máu và mật của Ngũ Ảnh Xà nên mới không chết. Để đảm bảo,
Thanh Thiện cũng cố nhịn mà làm lại một lần nữa, lần này hắn chỉ uống máu và
tìm mật nuốt vào mà thôi.
Cảm giác bụng đã căng hết cỡ, Thanh Thiện mới buông Tam sắc
mãng xà ra. Tam sắc mãng xà mặc dù không tốt như Ngũ Ảnh Xà, Tam sắc mãng xà
này đã sống được mấy chục năm, uống máu của nó có thể cường kiện xương cốt, cơ
nhục thêm săn chắc mà dẻo dai.
Xem lại một chút thân thể, không những toàn thân tổn hại mà
công lực tán loạn khắp nơi, nội thương không có nhẹ. Thanh Thiện cố gắng ngồi dậy,
hai chân khoanh lại, hai tay đặt lên hai chân, chợt tâm pháp của tầng sáu lại vận
chuyển, chưa tới vài lần hô hấp, từng đốm trắng linh khí tụ lại dày đặc quanh
thân thể
" A, linh khí quá đậm đặc rồi." Thanh Thiện khẽ
hô, nơi đây linh khí tụ tập còn dày đặc hơn gấp vài chục lần so với lúc ở cánh
rừng, linh khí tựa như đông đặc thành thực thể.
Toàn thân Thanh Thiện như hố đen điên cuồng hấp thu linh
khí, xương cốt, cơ nhục, kinh mạch, tất cả đều hấp thu. Tuy ban đầu rất đau đớn,
nhưng càng sau dần cơn đau không còn nữa, từng đoạn kinh mạch vốn thương tổn
nhanh chóng liền lại. Xương cốt, cơ nhục so với xưa càng thêm cứng rắn nhưng
không kém phần dẻo dai.
Ngồi càng lâu linh khí sinh ra càng nhiều, hơn nữa Thanh Thiện
dường như không có cảm giác đói. Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một chút vết
thương đều được chữa trị. Cảm giác kinh mạch vững chắc hơn xưa không ít, Thanh
Thiện không câu nệ, hấp thu không ít linh khí để tăng cường công lực bản thân.
Qua một đoạn thời gian tiếp, Thanh Thiện bị đánh thức dậy bởi
lúc này đầu của hắn khá đau đớn, đây là dấu hiệu cho thấy vết thương của hắn đã
được chữa khỏi. Do chưa đột phá tầng sáu, nếu hắn cứ cố vận dụng sẽ khiến đầu hắn
càng đau đớn. Chân khí trong đan điền cũng đi đến giới hạn chịu đựng của kinh mạch,
không thể hấp thu thêm.
Vừa đứng dậy, hắn vô cùng kinh ngạc khi nhận ra, số linh khí
vừa rồi chữa thương lại từ trong động phủ trước mặt, còn cánh của động cũng đã
mở từ lúc nào.
Bước chân Thanh Thiện liền bước về phía động phủ, vừa đi đến
trước cửa, một luồng sáng trắng đã bắn vào mi tâm. Từng ký tự vô nghĩa cứ tự động
xâm nhập vào não bộ.
" Hư Thiên động phủ." Thanh Thiện nhìn lên bốn chữ
trên cao khẽ nói. Có điều hắn cũng nghi hoặc vì sao hắn biết mấy chữ đó, hắn
không tìm ra nguyên nhân. Mà cảm giác này cũng không giống như học anh ngữ, chỉ
là trong đầu hắn chợt hiện lên mà thôi.
Đi qua cánh cửa, khí tức bên trong tỏa ra có chút quen thuộc,
hình như đồng dạng với chân khí bên trong nội thể hắn, đi nhanh tới trước,
Thanh Thiện đi tới căn phòng rất rộng lớn, phía trước mặt có một bức tượng điêu
khắc màu trắng toát, đó là một nam nhân trung nhiên cao tới gần mét chín, trong
tay cầm một cây thương. Thương gồm ba đầu nhọn, đầu giữa dài nhất, bên cạnh là
hai mũi nhọn ngắn hơn, mũi ở giữa có đính một viên ngọc, thân thương có khắc một
con rồng đang đớp viên ngọc.
Đang quan sát trung niên nhân, một đạo khí trắng mờ mờ nhanh
chóng tụ thành hình người, mà người này trông giống hệt với bức tượng trước mắt.
" Đứa nhỏ, ngươi có thể đến đây xem như giữa chúng ta
có duyên phận với nhau, ta không biết pháp quyết của mình có bao nhiêu người tu
luyện, nhưng chỉ một người có thể vào nơi đây, tất nhiên chỉ truyền nhân của Hư
Thiên quyết mới có thể tới đây. Thiếu chút quên, ta tự giới thiệu, ta là Hư
Thiên Quân, một trong tứ đại thiên quân của Âu Lạc bộ tộc."
Dừng một chút để cho Thanh Thiện hiểu ra, giọng nói từ bóng
nhân ảnh kia lại tiếp tục.
" Chúng ta bốn người gồm, Lạc Long Quân, Phá Diệt Quân,
Liễu Diệp Quân cùng ta Hư Thiên Quân. Trong đó Liễu Diệp Quân là nữ nhân duy nhất.
Sau này Lạc Long lấy Âu Cơ, thành lập ra Âu Lạc bộ tộc, ba người chúng ta vì là
bạn thân của Lạc Long mà trở thành vị thần che chở cho bọn họ. Đáng tiếc cuộc sống
thanh bình chỉ kéo dài vài trăm năm. Đầu tiên là phương bắc Hoa Hạ bộ lạc gây
chiến cùng yêu thú, nhưng yêu thú cũng có những cường giả vô cùng mạnh, có yêu
thú thậm chí siêu việt hơn chúng ta. Từ đó yêu thú cực kỳ thù ghét con người, mặc
dù chúng ta không muốn, có điều vẫn bị vướng vào trận chiến này. Rồi sau đó đến
cả những bộ lạc cách chúng ta vô cùng xa cũng tham chiến, mắt bọn họ màu xanh,
tóc màu vàng. Trận chiến đó vô cùng thảm thiết. Những yêu thú cường đại nhất đều
xuất hiện,
Trận chiến này chúng ta đã chiến thắng.
Phá Diệt Quân hi sinh, Lạc Long Quân cũng gục ngã, ta cùng
Liễu Diệp Quân đều trọng thương, linh hồn gần như tan rã. Phương bắc Hoa Hạ, bảy
vị cầm đầu cũng rơi rụng bốn người, ba người khác trọng thương. Còn những bộ lạc
đến từ phía Tây không khá hơn chúng ta. Yêu thú chết mười hai thủ lĩnh, bốn tên
khác bị đánh tan công lực trở lại yêu thú cấp một.
Sau trận chiến, những người thủ lĩnh chúng ta đều tự mình
thoái ẩn để chữa trị. Nhưng quái sự lại xảy ra, trận chiến của chúng ta gây nên
đã làm tổn thương nghiêm trọng các đại linh mạch. Nhất là linh mạch chủ trong
lòng đất đã bị hủy hoàn toàn, linh khí không còn sinh ra sung túc như xưa. Mà
những người như chúng ta phải cần lượng vô cùng lớn linh khí để chữa trị. Theo
ta dự đoán, tất cả các thủ lĩnh cũng đều như ta, có thể kiên trì sống thêm vài
chục năm đã là kỳ tích.
Mười năm sau trận chiến, linh hồn của ta lại càng thương tổn
nặng nề, trong lúc may mắn ta tìm ra được một nhánh linh mạch khá sung túc, bất
quá linh hồn đã không thể chữa trị nữa, ta liền thiết lập động phủ này chờ truyền
nhân của ta tới.
Và ngươi chính là kẻ được lựa chọn."
Giờ phút này Thanh Thiện đã hiểu được chút ít về chuyện xưa,
ngay cả sự tích Lạc Long Quân cùng Âu Cơ xem ra cũng là thật. Trận chiến năm đó
đã khiến linh khí suy yếu dần, khiến cho rất nhiều bí tịch đành vứt đi, Nghịch
Thiên giả chỉ còn trong truyền thuyết.
Thanh Thiện lại nghe bóng ảnh Hư Thiên Quân nói tiếp:
" Hài tử, theo ta dự đoán, sẽ có rất nhiều người chiếm
được vài linh mạch khá lớn, nhưng linh khí sẽ dần suy kiệt là không thể tránh
khỏi. Những kẻ có thể đột phá cực hạn cũng sẽ ít dần, bởi không có linh khí, bọn
họ sẽ không thọ được như chúng ta. Ta cũng không biết thời đại của ngươi cách
chúng ta bao nhiêu lâu, Âu Lạc bộ tộc có còn nữa hay không. Nếu còn tồn tại, ta
muốn ngươi kế thừa trọng trách của ta, trở thành vị thần bảo hộ cho bọn họ."
"Ực, vị thần bảo hộ, bọn họ đã hết sức truy lùng để giết
mình, giờ muốn mình bảo hộ, mình còn chưa bị điên a." Thanh Thiện trong đầu
thầm nghĩ vậy.
" Những năm cuối cùng của ta, ta đã hết sức hoàn thiện
Hư Thiên quyết, tuy nhiên không có gì là hoàn hảo cả. Sáu tầng ban đầu của Hư
Thiên chính là cực hạn của võ giả, từ tầng bẩy chúng ta đều gọi là Nghịch Thiên
giả, bởi chúng ta có thể sống lâu hơn, có sức mạnh đủ để xoay chuyển càn khôn.
Từ sơ nhập tầng bẩy đến giữa tầng bẩy thực lực tăng lên gấp năm lần, cứ như vậy
mỗi một tầng đều có ba cảnh giới tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Khi từ hậu kỳ tầng bẩy lên đến tiền kỳ tầng tám, chính là
chân khí một lần biến đổi, bản thân ngươi cũng được cải tạo một lần. Hai mươi
năm cuối cùng của ta, ta một mực suy diễn tầng thứ chín, nhưng ta chỉ mới suy
diễn thành công trung kỳ tầng chín. Còn hậu kỳ như thế nào?, ngay cả có hay
không tầng thứ mười? ta đều không thể đạt đến, chỉ có thể trông cậy vào ngươi.
Đằng sau căn phòng này chính là ta tu luyện, nơi đó có Tịch
Diệt Long Thương của ta cùng với những kinh nghiệm ta ngộ ra, tất cả ta đều vẽ
lại trên tường, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tùy vào tư chất của ngươi. Năm
xưa ta vô tình tìm được một khối Vạn Niên Huyền Thiết sâu trong lòng đất, ta tốn
mấy hơn chục năm tôi luyện, loại bỏ hết tạp chất, chỉ còn lại nguyên chất, sau
đó dùng máu và bổn mệnh chân hỏa để đúc thành Tịch Diệt Long Thương, trận chiến
năm xưa, cho dù dùng bất cứ vũ khí nào cũng không thể phá hủy nó. Ngay cả thần
khí Khai Thiên Phủ cũng không làm nó chút tổn hại.
Bên trong Tịch Diệt Long Thương ta có phong ấn một con quái
long, lai lịch của nó thế nào thì sau này gặp nó ngươi sẽ biết. Bất quá trận
chiến năm xưa nó cũng rất thảm, tuy vậy chưa đến nỗi mất mạng, sau này nó sẽ
giúp ngươi nhiều. Nhờ có quái long mà Tịch Diệt Long Thương có thể dễ dàng hấp
thu toàn bộ linh khí của linh mạch này. Căn phòng cuối cùng chính là nơi ta chuẩn
bị cho ngươi. Có thể đột phá bao nhiêu tùy vào căn cơ của ngươi." nói đến
đây, bóng ảnh của Hư Thiên Quân cũng mờ dần, sau đó tan biến.
" Ài, thật cứ y như giấc mơ." Thanh Thiện khẽ
than.
" Hư Thiên Quân, vãn bối được làm người kế thừa của người,
Âu Lạc bộ tộc tuy không còn nhưng nó đã đổi thành Việt Nam, vãn bối vẫn tự hào
mình là con rồng cháu tiên, tuy qua bao nhiêu đời, nhưng nguồn gốc vẫn là Âu Lạc
bộ tộc, nay dập đầu trước người để nhớ ơn truyền thụ." sau đó hắn cúi trước
bức tượng quỳ xuống, dập đầu ba cái.
" Tốt lắm, uống nước nhớ nguồn đây là châm ngôn của Âu
Lạc chúng ta, ngươi có thể thành kính như thế ta cũng không thể quá ki bo, ha
ha ha." âm thanh một lần nữa lại vang lên, lần này có chút làm Thanh Thiện
hoảng sợ, bởi hắn nghi người này còn chưa chết a.
" Cũng đừng sợ quá, đây chỉ là chút hình bóng còn xót lại
của ta. Ài cho dù đã chết ta cũng muốn đeo Hư Thiên giới chỉ a, nhưng nay ta
cũng đã an tâm giao lại nó cho ngươi. Ngươi chỉ cần bước tới bức tượng của ta,
gỡ nó ra, chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là có thể dùng được. Sự huyền diệu của
nó tự ngươi khám phá đi." Thanh Thiện hơi ngẩn người, hắn có cảm giác người
này đã thực sự tan biến vào hư vô, không còn giữ lại chút gì, hắn không khỏi thương
cảm, một trong bốn người mạnh nhất trong Nghịch Thiên Giả đã ra đi như vậy.
Hắn nhanh chóng lấy chiếc nhẫn bên trên bức tượng, thì ra
chiếc nhẫn được phủ một lớp màu trắng giống bức tượng, vì thế ai cũng cho rằng
nó chỉ là đá. Thanh Thiện cạo lớp bên ngoài, hiện lên một giới chỉ màu đen
bóng, nhỏ một giọt bổn mệnh tinh huyết vào nó, hắn lập tức phát hiện bên trong
chiếc nhẫn rất lớn, ngoài một đống thực vật kỳ lạ đủ loại màu sắc, Thanh Thiện
còn phát hiện vài thứ binh khí, còn có vài phiến đá rất lớn có ghi chữ trên đó,
tuy nhìn ký tự kỳ lạ, có điều hắn vẫn hiểu được nội dung của nó.
Một tấm đá có ghi Long Quân quyết, một phiến đá khác ghi Phá
Diệt quyết, một phiến đá ghi Đại Phá Diệt, bên trong ghi lại trận chiến năm
xưa, trong đó còn giới thiệu các loài yêu vật cường đại, có nói về các thủ lĩnh
của chúng, thủ lĩnh của nhân loại,... .Còn vài loại nữa, nhưng hắn không có thời
gian để xem.
Đeo Hư Thiên giới chỉ vào ngón tay, một cảm giác thân thiết
lan tỏa toàn thân, dường như chiếc nhẫn dính chặt vào cơ thể hắn, thử rút cũng
không kéo nó ra được.
Đi tới gian phòng kế tiếp, gian phòng này còn rộng gấp vài lần
so với gian vừa rồi, trên tường là chi chít các bức vẽ vô cùng sống động, có
hình trung niên nhân đang đạp chân trên sóng dữ, có hình đại chiến với yêu
quái, có hình lại đang trồng chuối, một ngón tay chống đỡ toàn thân ...
Ở giữa sân là Tịch Diệt Long Thương màu đen bóng dài tới hơn
mét tám, mũi thương cắm giữa một trận pháp trên sân, Thanh Thiện có thể cảm
giác được, tất cả linh khí sản sinh đều bị ngọn thương này hấp thu toàn bộ.
Nhìn kỹ vào thân thương, trên đó có khắc một con rồng màu tím, nó thân thì giống
con rắn, bất quá có bốn cái chân, trên đầu lại có sừng như hươu, bên dưới còn
có hai chiếc râu dài.
" Xem nào." Thanh Thiện vừa vận lực rút Tịch Diệt
Long Thương lên.
" Hống, gầm." chợt căn phòng như rung chuyển, viên
ngọc trên cây thương lóe sáng, một con tử long sống động bên trong Tịch Diệt
Long Thương vùng vẫy.
" Nhân loại đáng ghét, dám quấy rối giấc ngủ của
ta." âm thanh cổ quái truyền tới não bộ của Thanh Thiện, ngôn ngữ này cũng
là ngôn ngữ được ghi ngoài cửa động.
" Ngươi là ai," Thanh Thiện nhìn xung quanh hỏi.
" Kẻ mạnh nhất trong long tộc, thiên tài long tộc Lạc
Long Quân cũng là bại tướng trong tay ta, Tử Thiên Long chính là ta." âm
thanh một lần nữa vang lên. Lần này Thanh Thiện đã chú ý, âm thanh đúng là từ
trong Tịch Diệt Long Thương phát ra, xem ra đây đúng là con tử long bị phong ấn
trong cây thương rồi.
" Hừ, ngươi từng đánh bại Lạc Long Quân sao, vậy tại
sao còn bị Hư Thiên Quân phong ấn trong này."
" Ngươi thì biết cái gì, ta là đệ nhất thiên tài của
long tộc, Lạc Long sau này sở dĩ một trong tứ đại thiên quân là do hắn gặp được
kỳ ngộ. Nhớ năm xưa, long tộc so tài, hắn chỉ chống đỡ của ta được trăm chiêu
đã bại. Còn cái tên đáng hận Hư Thiên, sau trận chiến năm xưa, ta bị trọng
thương, hắn đánh lén sau đó bắt ta phong ấn tại vũ khí của hắn. Ta hận a."
"Hừ, ngu xuẩn, để người khác phong ấn mình, giờ còn bày
đặt hận này hận nọ." Thanh Thiện khẽ khinh thường. Sau đó nhỏ một giọt bổn
mệnh tinh huyết cùng ít chân khí vào trong Tịch Diệt Long Thương, ngọn thương
lóe sáng một chút sau đó ảm đạm dần.
Cảm nhận toàn bộ Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện biết rõ
vị trí của con tử long kia, còn có trận pháp bên trong đang giam cầm nó. Toàn bộ
linh khí đều tập hợp trong nơi viên ngọc trên cây thương, trong đó chỉ chảy ra
chút ít để cho con rồng này hấp thu. Bất quá thời gian đã quá lâu, hắn cũng
không rõ con rồng này khôi phục được bao nhiêu rồi.
" Ngươi dám nói ta ngu xuẩn, tên nhân loại đáng chết,
ta sẽ rút gân, lóc thịt ngươi."
" Hống, gầm."
" Hừ, con vật ngu xuẩn, Hư Thiên Quân từng nói ta nên
thu phục ngươi, nhưng ngươi quá ngu xuẩn, dẫn theo ngươi bên người có lẽ ta
cũng bị lây mất, giết ngươi là tốt nhất." Thanh Thiện khẽ nói, chân khí
toàn thân thẩm thấu vào cây thương truyền tới trận pháp đang giam giữ tử long.
" Nhân loại ti tiện, a, hống, hống." âm thanh lại
vang vọng cả căn phòng, chỉ là trận pháp nhận càng nhiều chân khí của Thanh Thiện,
tử long càng la hét thảm, chưa tới ba mươi phút, âm thanh của nó chỉ "hừ,
hừ" như người bị trúng phong, ba mươi phút nữa qua đi, Thanh Thiện có thể
nhận thấy hơi thở của nó chỉ còn thoi thóp.
Chỉ là Thanh Thiện một mực gia tăng chân khí để khởi động trận
pháp bên trong.
" Khoan ,... đã ..., không phải ... Hư Thiên Quân ... từng
nói, ... sẽ không giết ta sao?" âm thanh ngắt quãng từ bên trong vang lên.
" Hư Thiên Quân nói không giết ngươi, nhưng ta không
nói không giết ngươi, huống hồ, để một tên vô dụng như ngươi lại được tích sự
gì, chẳng bằng đem ngươi diệt, sau này bớt đi một mối họa." Thanh Thiện lạnh
nhạt, tay lại gia tăng chân khí.
" Đừng, ta có ích, ta có ích mà." tử long bên
trong nhanh miệng nói, bởi hắn sợ chỉ vài phút nữa mình không còn sức mà nói.
" Có ta bên trong, Tịch Diệt Long Thương mới hấp thu
linh khí vào viên ngọc được." tử long có vẻ thành khẩn nói.
" Ừm, xem ra có chút ích lợi, còn gì nữa không."
" Ta còn có thể hấp thu hoàn toàn nội đơn, sau đó ta có
thể dựa vào Tịch Diệt Long Thương chuyển cho ngươi." thấy Thanh Thiện
không hài lòng lắm, nó đành nói tiếp.
" Còn nữa không? "
" Hết rồi."
" Hừ, xem ngươi còn chút tác dụng, để ngươi sống xem biểu
hiện của ngươi. Nếu một ngày nào đó ta hài lòng, có thể cho ngươi cơ hội tự do,
bất quá ngươi cũng thật ngu ngốc, nếu là ta, ta sẽ giả vờ ngoan ngoãn, sau đó
khôi phục thực lực bản thân, sau khi được thả sẽ quay lại trả thù." Thanh
Thiện lạnh giọng nói.
Từ nãy giờ Thanh Thiện cũng làm theo cách của Hư Thiên Quân
nói cho hắn, con rồng này vốn nạt yếu sợ mạnh, nhất là những người càng độc ác
nó càng sợ.
" Đúng, có lý à, ... à không phải."
" Ta là nói thật lòng, chỉ cần ta mạnh hơn ngươi, lúc
đó ta sẽ suy nghĩ thả tự do cho ngươi, chỉ cần ngươi trợ giúp ta hết sức, ta có
thể cho ngươi hấp thu càng nhiều linh khí. Bất quá nếu ngươi cảm giác gian lận
được ta thì cứ thử xem."
" Thì ra là vậy, đợi hắn mạnh hơn mình thì trả thù quái
nào được nữa?" trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng hắn không nói ra.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.