Chương 62: Diễm Nguyệt Thương
Trên thiên không, từng ánh sao lập lòe, trời không chút gợn
mây, Thanh Thiện ngẩn ngơ nhìn xuống bên dưới, vẫn là ngôi nhà ấy, mọi vật chẳng
có gì thay đổi, chỉ một chút biến đổi là các cây cối trong nhà đều xanh tốt,
xung quanh nhà các cây trước đây Thanh Thiện trồng đều trưởng thành rất nhanh,
hắn nhắm mắt cũng nhận ra cả căn nhà đều được thiên địa linh khí bao phủ.
Trời lúc này vẫn chưa tối, cùng lắm cũng mười giờ mà thôi, cửa
sổ phòng Thịnh Minh vẫn sáng, hắn biết đứa em mình rất siêng học, mọi ngày phải
mười hai giờ kém nó mới đi ngủ, còn bố mẹ hắn bình thường đi ngủ cũng khá muộn,
hắn có thể biết hai người còn chưa ngủ, bởi căn phòng khách vẫn còn điện sáng.
Lần này về nhà hắn có cảm giác bùi ngùi, hắn tưởng mình sẽ
không bao giờ được trở lại nơi đây, không bao giờ thấy khuôn mặt vui vẻ của Thịnh
Minh, không thấy được khuôn mặt nghiêm nghị của bố hắn, không thấy khuôn mặt hiền
lành của mẹ hắn.
Thanh Thiện hạ xuống trước cổng chính, hắn ở vị trí này có
thể thấy gương mặt của cha mẹ, dù ngôi nhà tràn đầy linh khí, nhưng hắn cảm
giác được khuôn mặt mẹ mình già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mi mắt cũng nhiều
hơn lúc trước, bố hắn vẫn thích ngồi trầm ngâm, thỉnh thoảng nói vài câu, đối với
thói quen đó hắn vẫn nhớ, trên mái tóc ông cũng đã nhiều hơn tóc bạc.
" Reng, reng, reng."
" Có lẽ là Văn Thành đến, có phải nó có tin của Thanh
Thiện không? Bà mau ra mở cửa đi."
Dù âm thanh đó chỉ nghe rất nhỏ, có điều với thực lực của
Thanh Thiện tiếng động như vậy không khó để lọt đến tai, hắn biết từ xưa đến
nay ông rất trầm tính, dù trong lòng quan tâm đến nhưng bề ngoài luôn trầm ổn,
giờ để cha hắn nói ra những lời như vậy hắn mới biết cha mẹ hắn thời gian qua
lo lắng đến chừng nào nữa.
" Là Văn Thành hả cháu?" nhìn người thanh niên cao
lớn bên ngoài, mẹ hắn liền hỏi, tuy nhiên cảm giác của bà thấy được có sự khác
biệt, nhưng từ khi chuyển tới nơi này cũng mình Văn Thành qua lại, còn cơ bản
hàng xóm xung quanh chỉ biết nhau thô sơ mà thôi.
" Mẹ, là con."
Tựa như không tin vào tai mình, bà một lúc mới tỉnh táo lại,
bà từng nghĩ đến vô số lần hắn về nhà, nghe được tiếng hắn, hay là chỉ cần nghe
qua điện thoại thôi, bà đã vui lòng, con mình rứt ruột đẻ ra, nó ra sao cũng là
con mình, giờ bà muốn cho hắn ăn vài roi, vì hắn cả gia đình tựa như âm u không
còn ra dáng cái gia đình nữa, đi báo cảnh sát tìm người thì không có tin tức,
ngày ngày hai người chỉ biết chờ, chờ, chờ, chờ đến khi có người tìm thấy hắn,
bà lo lắng sẽ có tin xấu, bà lo hắn không còn nữa, tất cả cái đó như đè nén tâm
hồn bà, tuổi già người ta vui vầy cùng con cháu, trong khi hắn không rõ sống chết,
bà từng tưởng tượng tới cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, những lúc đó bà lại
khóc, nhưng bà không muốn ai thấy biết rằng mình khóc, bà chỉ âm thầm khóc. Giờ
hắn về, hắn gọi bà là mẹ, hai hốc mắt vốn đã khô cạn giờ lại chảy.
" Ngươi, đứa con bất hiếu, ngươi về đây làm cái gì? Sao
không đi luôn đi, ngươi còn nhớ đây là nhà của ngươi sao, đi đi, còn về làm gì
nữa? ." âm thanh của bà vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt cứ thế chảy.
" Mẹ, con xin lỗi?" Thanh Thiện đã mở cánh cửa mà
vào, vốn cánh cửa chỉ làm bằng thép sao chịu nổi sức lực của hắn, hắn đi đến
trước mặt bà mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được, hắn thực
sự đã sai.
Âm thanh của hai người vốn không nhỏ, lại ở buổi tối, vì thế
ở trong nhà bố hắn đều nghe rõ, ông cũng không kìm được liền đứng dậy đi ra.
" Ngươi đã về sao? Đã về thì vào nhà đi. Thịnh Minh, lấy
điện thoại báo với Văn Thành là anh con đã về." âm thanh của ông vẫn trầm
trầm như xưa, tuy nhiên Thanh Thiện biết ông lúc này có chút kích động. Thịnh
Minh vốn nghe thấy tiếng của anh mình cũng liền chạy xuống, sau đó mới lấy điện
thoại gọi.
Văn Thành buổi tối vẫn ở nhà, vì thế nghe điện thoại liền chạy
qua, hắn lâu nay vẫn một mực tìm kiếm, ở hắc đạo cũng trao giải thưởng để tìm
ba người, nhưng vẫn không chút tin tức, nay Thanh Thiện trở về, hắn mong muốn từ
đó có thể tìm ra Anh Thy.
Đợi Văn Thành tới, sau đó hắn kể một loạt tao ngộ của mình,
lần này chỉ vài điều giấu diếm, còn lại đều kể thật sự, hắn là một thành phần của
Nghịch Thiên Giả, hắn sau này rất có thể sẽ rời nhà lần nữa, vì thế hắn không
muốn mọi người cho hắn là người bình thường, một kẻ chưa trưởng thành.
Văn Thành dù gia đình tiếp xúc với võ giả, cũng từng nghe
qua các truyền thuyết về Nghịch Thiện Giả, nhưng hắn chỉ cho đó là giả tưởng, sự
thật các tồn tại đó đều không có thật, bất quá lúc này biểu hiện của Thanh Thiện
khiến hắn không thể không tin, Thanh Thiện đang lơ lửng giữa nhà, bay, đó là một
trong khả năng mà con người hiện tại không thể làm được.
Không những Văn Thành mà ba người còn lại cũng ngây người
ra, đây là đứa con trai thích nghịch net của họ sao, từ khi nào hắn biến đổi lớn
đến vậy?
Sau một hồi mọi người mới từ từ tiếp nhận, chỉ có lo lắng của
Văn Thành lại thành sự thật, đó là sự mất tích của Thanh Thiện không liên quan
tới em gái mình, lúc đầu hắn bám vào hi vọng ba người đi tới nơi nào đó, nhưng
giờ sự thật những gì Thanh Thiện kể đến không chút gì liên quan đến Anh Thy
cùng Tâm Nhiên, dù sao thì Thanh Thiện đi được ba ngày thì Anh Thy cùng Tâm
Nhiên mới mất tích.
" Hôm nay Anh Thy cùng Tâm Nhiên đi đâu hết vậy?"
Thanh Thiện kể xong, mới thấy thứ gì thiếu thiếu, hắn liền nghĩ đến ngày trước
vốn có hai nữ nhân nữa, giờ đã không thấy đâu.
" Sau khi em đi ba ngày thì hai đứa nó cũng tự nhiên mất
tích, cả nhà đi tìm đều không thấy, sau đó vài ngày thì Anh Thy gọi về, nó chỉ
nói nó gia nhập Huyền Môn gì đó." Văn Thành lo lắng kể lại.
" Huyền Môn?" Thanh Thiện dù được xem là Nghịch
Thiên Giả nhưng luận kiến thức thì hoàn toàn mù tịt.
" Anh nhờ bạn bè hỏi thăm qua, mấy tháng trước có người
từng nghe qua Huyền Môn, nhưng bọn họ bảo đó là truyền thuyết của những thần
tiên, giờ em chứng thực quả thật bọn họ tồn tại, anh nghĩ thực sự hai đứa đang
trong Huyền Môn."
" Vậy anh biết Huyền Môn ở chỗ nào không?"
" Lúc đó anh nghĩ thông tin này không quan trọng, nó
quá huyền hư, nên không để ý đến, để anh liên lạc với bạn bè hỏi lại sáng mai rồi
liên lạc lại với em."
Có nhiều việc phải có người gánh vác, vì tìm ra tung tích của
hai người, ba mẹ hắn biết hắn sẽ phải rời đi lần nữa, nhưng hai người cảm giác
được đó là điều hắn nên làm, hắn đã chứng minh được mình đã lớn, hắn phải đi
làm những việc mình phải làm.
Sau khi tiễn Văn Thành, bởi vì hắn mới trở về, hơn nữa lại
đem nhiều tư tưởng quái dị về theo, vì thế cả gia đình đến tận hai giờ sáng mới
đi ngủ. Thịnh Minh đòi hắn đem dạy cách bay nhưng hắn đành thoái thác, không phải
hắn không muốn, chỉ là đột phá cực hạn của võ giả lúc đó mới có thể bay được, ngoài
ra không có cách nào.
Hắn vốn định gọi điện thông báo cho Nguyễn Luân thượng tướng
một tiếng, hơn nữa thử hỏi về Huyền Môn một chút, nhìn lại trời đã tối, nên hắn
cũng không quấy rầy người ta, dù gì đến sáng mai phải đợi tin của Văn Thành,
lúc đó rảnh thì gọi điện hỏi cũng không muộn, lần đó số người còn sống sót chỉ
có vài người, đa số bị Địa liên yêu hỏa hấp thu, thực lực của nó cũng từ sơ kì
tầng mười đột phá trung kỳ mà bước vào hậu kỳ, bất quá muốn tiến lên yêu hoàng
hay cấp mười một thì còn một đoạn xa.
Có thể nói lúc này mọi tiện nghi đều bị Thanh Thiện chiếm hết,
hắn chỉ bị hủy đi công lực, đổi lại hắn có được một linh hồn mới cùng một thân
công lực hậu kỳ Nghịch Thiên Giả tầng mười. Tuy nói vậy, hắn còn không biết
trong mắt của một người hắn chỉ là kẻ bị lợi dụng, ở mắt bọn họ thực lực mười cấp
Nghịch Thiên Giả chỉ là một đứa bé còn chưa trưởng thành, mà con đường tiến triển
của đứa bé này đã bị bọn họ cắt đứt, đứa bé đó dù kỳ ngộ đến thế nào cũng không
gây nguy hại cho bọn họ.
Đứng trong công viên, Tịch Diệt Long Thương đã lâu không sử
dụng, lần trước hắn nghe vị Thanh Hải đó nói mỗi thần binh đều có chiến hồn của
nó, nếu có thể đánh thức được nó thì thực lực của thần binh mới được thể hiện.
Thanh Thiện thấy qua Khai Thiên Phủ, khi đó khí thế của nó quả nhiên đáng sợ, một
búa đó khí thế không gì không thể phá. Nghĩ lại Thanh Thiện còn chút sợ hãi, nếu
đối diện với một chiêu như thế hắn có thể còn sống sao?.
Từ khi đột phá tầng thứ tư, Thanh Thiện đã cảm giác linh hồn
của mình có mối liên hệ nào đó với Tịch Diệt Long Thương, khi đó hắn còn có cảm
giác, chỉ cần mình muốn ngọn thương có thể tăng sức nặng lên vài lần thậm chỉ cả
chục lần, đúng là cảm giác đấy, tâm ý tương liên.
Sau đó vì thời gian không cho phép nên Thanh Thiện chưa kịp
thử nghiệm, lần này hắn thử xem có thể đánh thức chiến hồn tỉnh giấc được hay
không?.
" Quả nhiên đúng như cảm giác."
Thanh Thiện chỉ truyền một cỗ chân khí vào bên trong Tịch Diệt
Long Thương, ngọn thương đã trở nên nặng hơn rất nhiều, bất quá với thân thể bước
vào tầng bảy Cửu Chuyển Kim Cương Thân của mình thì sức nặng đó còn không coi
vào đâu. Tiếp tục truyền tiếp chân khí vào bên trong, Thanh Thiện cảm giác được
ngọn thương càng lúc càng nặng.
Một nghìn cân, một nghìn năm trăm, ... ba nghìn, ... năm
nghìn cân, ... mười nghìn cân. Cảm giác cánh tay hơi run lên, Thanh Thiện biết
trọng lượng của ngọn thương ít nhất cũng đạt tới vạn cân, cầm trên tay một vạn
cân chỉ thấy cánh tay hơi khó chịu, nhưng nếu cầm để thi triển võ công thì lại
hoàn toàn khác .
Đến lúc này Thanh Thiện mới cảm giác được vì sao một búa của
Mộ Dung Linh Phong lại trầm trọng, khí thế không gì không thể phá được, chỉ sợ
lúc đó Khai Thiên Phủ không chỉ nặng vài chục cân như hình thái ban đầu, mà nó
nặng tới vài vạn cân, cộng thêm toàn lực một búa, cánh cửa kia không bị phá vỡ
mới là điều lạ.
Cầm một vạn cân sức nặng của Tịch Diệt Long Thương, Thanh
Thiện không dùng đến chân khí trong nội thể chống đỡ, chỉ dùng chính sức mạnh
thân thể diễn luyện thương pháp.
Bắt đầu từ cơ bản của thương pháp Hỗn Độn Thất Huyền Thương,
sau đó diễn luyện Long Phá cùng Vô Cực Thủ, chiêu thức Long Phá chính là chiêu
thức tấn công do Hư Thiên Quân truyền lại, cái tên chỉ là hắn nghĩ ra để đặt,
Long Phá chỉ là một chiêu nhưng có sáu thức đâm, nếu để riêng lẻ thì đơn thuần
là thế đâm, nhưng để sáu thức liền nhau lại thành liên miên bất tuyệt, thế mạnh
của chiêu này chính là đâm và xuyên thủng. Chiêu thức phòng thủ vốn là tám thức
gạt đỡ, thi triển chiêu này dù đối diện với một đám vây công cũng có thể phòng
thủ, lúc thương ảnh tựa như một lồng khí bao bọc lấy toàn thân.
Hỗn Độn Thất Huyền Thương tuy không mạnh mẽ như Long Phá, lại
không phòng thủ vững chắc như Vô Cực Thủ, nhưng nó cực kỳ uyển chuyển, thương
pháp khi đâm, khi lại đập như côn pháp, có thể nói Hư Thiên Quân đã nghiên cứu
tới cực hạn của đòn đâm cho thương pháp cùng phòng thủ thì Hỗn Độn Thất Huyền
Thương lại chia đều, tất cả ứng dụng của thương pháp đều có trong đó, nhưng
không có thứ nào đạt đến cực mạnh.
Sau khi diễn luyện hai loại thương pháp, Thanh Thiện chợt diễn
luyện một loại thương pháp khác hẳn, từng chiêu từng thức lấy thế mạnh mẽ như
vũ bão làm chủ đạo, các thế bổ, đập, xuất hiện liên miên không dứt, nếu không
phải Thanh Thiện đang cầm thương thì mọi người hẳn là nghĩ hắn đã tu luyện côn
pháp.
Có điều Thanh Thiện đúng là đang luyện thương pháp, Diễm
Nguyệt Thương chính là thương pháp do Đại yêu Hỏa Kỳ Lân sử dụng, đây chính là
thương pháp Thanh Thiện tìm được bên trong giới chỉ của Địa liên yêu hỏa, giới
chỉ này vốn của Đại yêu Hỏa Kỳ Lân, đó là môt giới chỉ màu huyết hồng, trên mặt
giới chỉ khắc một đầu hơi giống sư tử hiện nay, nhưng Thanh Thiện biết đó là Hỏa
Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân có thể xem yêu thú có sức mạnh trời sinh thần lực,
chính vì thế thương pháp sử dụng cùng dùng man lực là chủ yếu, man lực không có
nghĩa là chỉ biết dùng sức mạnh, thương pháp Diễm Nguyệt Thương chú trọng vào
đòn đập cùng bổ, tuy có chút tương tự như phủ pháp lại như côn pháp, bất quá
đòn bổ của thương pháp có uy lực thấp hơn so với đòn bổ của phủ pháp nhưng nó lớn
hơn ở độ dài, đòn đập của thương pháp hơn côn pháp ở cường mãnh, chính vì
thương lấy cứng rắn làm chủ yếu còn côn pháp lấy mềm dẻo là chủ.
Ở khía cạnh này Hỏa Kỳ Lân tâm tính tựa Hư Thiên Quân tương
đồng, Hỏa Kỳ Lân sáng tạo ra Diễm Nguyệt Thương pháp tuy ít thế đâm nhưng nhiều
hơn thế bổ, đập, có thể nói uy lực của nó đã đến cực hạn.
Thi triển Diễm Nguyệt Thương Thanh Thiện có cảm giác sức phá
hoại càng thêm kinh khủng, mỗi một chiêu đều làm không khí chấn động, nếu nói
thương pháp lúc trước Long Phá hiểm độc thì Diễm Nguyệt Thương lại man dại.
Càng luyện Thanh Thiện thấy sức lực tiêu hao càng nhanh, Diễm Nguyệt Thương yêu
cầu thân thể dẻo dai cùng sức mạnh rất lớn, nếu không phải đã luyện tới tầng bẩy
của Cửu Chuyển Kim Cương Thân, chỉ sợ Thanh Thiện phải dùng đến chân khí để chống
đỡ.
Cầm một vạn cân thi triển càng tiêu hao nhanh chóng, chỉ vài
tiếng đồng hồ cơ thể Thanh Thiện đã rã rời, cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.
" Hống, oành." chỉ thấy thân hình Thanh Thiên xoay
tròn trên không trung, Tịch Diệt Long Thương tựa như giao long giáng thẳng xuống
hồ nước. Thanh âm rít gào, tựa như sư thú rít gào, cả mặt nước hồ bị chia làm
hai nửa, có thể dễ dàng nhìn thấy đáy hồ, sóng nước không ngừng đánh sâu vào
hai thành bờ.
" A thật lợi hại, trong bia đá ghi lại, thương này sáu
thức, ta hiện tại chỉ có thể dùng được hai thức đầu, bốn thức sau yêu cầu thân
thể cùng chân khí tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ sử dụng một lần đã tiêu hao tới
quá nửa chân khí." Thanh Thiện cũng than thầm đáng sợ.
Vừa rồi hắn thi triển chính là chiêu thứ hai Cuồng Nộ, khi
thi triển tựa như sư hổ rít gào, uy thế đáng sợ vô cùng, đây chỉ mới chiêu thứ
hai, một chiêu này đã tiêu hao của hắn một phần mười chân khí, nếu thi triển
chiêu thứ ba, thứ tư, thậm chí là chiêu thứ sáu thì uy lực phải thế nào, bất
quá muốn thi triển nó phải tiêu hao rất nhiều, ít nhất lúc này hắn chỉ thi triển
được chiêu thứ hai, nếu thi triển chiêu thứ ba thì đánh xong nếu đối phương
không chết thì chính là mình chết. Bởi khi đó chân khí tiêu hao quá mức.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.