Chương 50: Bảo Vật Xuất Thế
" Thế nào? Ngươi không phá được phòng ngự của ta, ta lại
có thể làm tổn thương ngươi." Thanh Thiện lùi lại xa một chút lấy sức rồi
nói.
" Không được, đánh tiếp, đó là ta ... " Hỏa Long hắn
định nói mình không đề phòng nên mới bị trúng ám toán, có điều hắn cũng không
nói ra, giao đấu mà không đề phòng thì có chết trách được ai, mà chiêu ban nãy
trông có vẻ giống ám toán kỳ thực lại không phải, chỉ là hắn quá tự tin về
phòng ngự của mình, thêm nữa Thanh Thiện từ nãy giờ bị hắn chèn ép, hắn biết thực
lực thật sự của đối phương không thể nào tổn thương đến mình nên đã bỏ trống
phòng thủ.
"Ủa, giờ có muốn đánh chỉ sợ cũng không được, có hai kẻ
đang đến, một kẻ có vẻ là người Nhật Bản thì phải?" không để ý đến đối
phương, Thanh Thiện nhìn về phía xa xa, linh hồn lực của hắn rất mạnh, hai người
này vừa tiến gần hắn đã cảm ứng được, một là vị thần bí nhân có khí tức giống
như trên tấm thẻ bài hắn đang cầm, kẻ còn lại có khí tức tương tự như Lãng Mộ Ảnh,
chỉ là thực lực mạnh hơn rất nhiều, người này đúng là người có thực lực tương
đương với Nghịch Thiên giả cấp bảy hắn từng cảm ứng khi còn ở trong bệnh viện.
" Bọn chúng tới rồi hả, lần này tha cho tiểu tử ngươi,
lần sau đánh tiếp. "
" Ê con rồng nhà ngươi, nói không giữ lời? Ta chẳng phải
đã đánh ngươi bị thương sao? Cũng nên kêu một tiếng đại ca chứ, không lẽ Long tộc
các ngươi đều bội tín như vậy." chưa đợi Hỏa Long rời khỏi Thanh Thiện đã
ngăn cản hắn lại, dù sao cũng nên để tiểu tử đó biết phận, tuy thật sự nó chắc
rất "già", chỉ là bề ngoài còn rất trẻ, nếu sau này cứ bị hắn kêu như
vậy Thanh Thiện cũng không thích .
" Ngươi ... được đại ca." lời vừa nói xong hắn đã
chạy thục mạng về hướng ngược lại với hướng Thanh Thiện vừa nhìn ban nãy.
Hỏa Long vừa đi, Thanh Thiện cũng không chậm trễ, thân hình
phóng xuống bên dưới, kẹp hai người Tâm Nhiên cùng Anh Thy sau đó chạy theo hướng
khác. Vốn Hỏa Long dụ Lãng Mộ Ảnh đi quá xa rồi mới chiến đấu, nên hai người vừa
chạy đến nơi đây thì đã không thấy bóng dáng ai cả, Thanh Thiện dù không dùng đến
Ẩn Thần Thuật thì hai người cũng không nhận ra được hắn, mà Anh Thy, Tâm Nhiên
thực lực chỉ là võ giả bình thường nên hai người kia càng không để ý đến.
Trên không trung hai người mặc áo bào xanh cùng áo khoác xám
đứng đối diện, cả hai đều đề phòng nhau, bởi khí tức của hai người tựa như
chênh lệch không nhiều, mỗi bên đều cảm giác nguy hiểm từ phía đối phương,
nhưng họ đều biết vụ giao chiến vừa xảy ra không phải do một trong hai người.
" Các hạ là Thần Đạo giả Nhật Bản sao? Hoan nghênh tới
Việt Nam." vị áo xanh tươi cười hướng người đối diện nói.
" Khổ hành giả Đạo Sâm Lang Nguyệt, không biết vị bằng
hữu xưng hô là gì."
" Tại hạ Trần Huyền." vị áo bào xanh khẽ giật
mình, sau đó cũng hồi phục rất nhanh nói.
Khổ hành giả, đó là một danh xưng cho những kẻ truy tìm võ đạo
tối cao, bọn họ đa phần là các trưởng lão của các võ quán, đạo quán Nhật Bản, tất
cả bọn họ đều có thực lực rất cao, hơn nữa một lòng khổ tu, bọn họ là lực lượng
chính của Thần Đạo Giả, chỉ là rất ít có sự việc mà cần phát động Khổ hành giả,
ngay cả Lãng Mộ Ảnh chỉ là một đệ tử thông thường chứ chưa đứng vào hàng ngũ
này được. Vì thế vị thần bí Trần Huyền thấy bất ngờ, sự việc gì mà khiến cho Khổ
hành giả không quản chuyện thế gian lại chạy tới nơi này.
Lúc này thân ảnh vị áo bào xám chợt lóe lên, trong chớp mắt
hắn đã xuất hiện phía xa xa ở trong cánh rừng, phải nói tốc độ rất kinh khủng,
so với Thanh Thiện thì hắn chỉ là đứa trẻ tập chạy còn vị áo xám này chính là
cao thủ võ lâm a.
Rất nhanh đã trở lại, vị áo bào xám đã cầm thêm một thanh kiếm,
nhìn thoáng qua đã biết một thanh bảo kiếm của các võ sĩ Nhật Bản, và trên thế
giới cũng chỉ bọn họ dùng loại kiếm này mà thôi. Thanh kiếm đã sứt mẻ đi rất
nhiều, trên đó còn có khí tức của Lãng Mộ Ảnh chưa tiêu tan hết, cán kiếm còn
dính một chút vết cháy có cả mùi khét cùng với mùi thịt cháy, rõ ràng là do một
chiêu Liệt Hỏa Phệ Thiên gây nên, vết cháy khét chính là cán kiếm, còn mùi thịt
có thể là thịt nơi cánh tay Lãng Mộ Ảnh để lại.
" Hỏa diễm cực mạnh, cùng thuộc tính với yêu vật lấy trộm,
lẽ nào hắn có đồng lõa hay tiền bối của nó?" Đạo Sâm Lang Nguyệt suy đoán,
nhưng cuối cùng không tìm được chút manh mối nào, đối phương đã giết đi Lãng Mộ
Nguyệt sư đệ của hắn, cũng là kẻ duy nhất theo dấu đối phương tới tận đây. Hắn
đúng là có thực lực mà chẳng thể làm gì, kẻ tên Trần Huyền có thể khả nghi,
nhưng Trần Huyền là cùng lúc tới với hắn nên không có khả năng ra tay.
" Bằng hữu, có việc phải đi, dịp khác trò chuyện."
nói xong Đạo Sâm Lang Nguyệt đã biến mất, hắn muốn quay lại tìm đám người Nhật
Bản Sinh Đảo A Tử để tìm cách, hơn nữa hắn nghĩ đối phương có thể chưa biết hắn
đã tới, chỉ cần tìm những kẻ có thực lực từ Nghịch Thiên Giả cấp bốn trở lên
thì sẽ có thể tìm được đối phương hoặc ít nhất có thể tìm chút manh mối.
Ẩn Thần Thuật đã được những người đứng đầu ra lệnh, bất cứ
giá nào cũng phải tìm về cho được. Trần Huyền thấy sự việc có chút nguy hiểm,
nhất là chuyện có thể liên quan đến kẻ mà lão quan tâm, Thanh Thiện. Lão từng
tìm hiểu qua tư liệu của Thanh Thiện, một thiếu niên gia thế bình thường, từ
khi sinh ra đến giờ đều bình thường đến không thể hơn, chỉ là từ sau khi đi
thăm Thiên Nam đệ nhất động trở về hắn đã đổi khác, được nhận vào môn hạ của
Thiên Nam môn, thời gian học võ nhiều nhất là bẩy ngày, sau đó vì giúp một nữ
nhân tên Tâm Nhiên mà bị truy sát, mất tích nửa năm, khi xuất hiện thực lực lại
đột biến thêm lần nữa. Đến lúc này Trần Huyền đã tin tưởng Thanh Thiện đã đạt tới
Nghịch Thiên Giả cấp bốn, điều đáng nói là hắn mới hai mươi tuổi.
Mấy năm trước Nghịch Thiên giả không đua tranh cùng tu luyện
giới bởi vì lứa tuổi thanh niên của bọn họ còn kém quá xa đối phương, Lê Minh
Phong được xem là thiên tài của Huyền Môn phái cũng đã ngoài bốn mươi tiến nhập
Nghịch Thiên Giả tầng năm, so với thiên tài của Nhật Bản, Trung Quốc thì kém
hơn rất nhiều.
Vì thế dù bất cứ giá nào thiếu niên này cũng phải được bảo vệ,
lão cũng thông tri cho các tiền bối trong phái để bàn bạc. Nếu có thể thu được
thiếu niên này, lão tin rằng Thiên Long phái sẽ trở lại đệ nhất môn phái, mà hiện
giờ cái danh đệ nhất là của Huyền Môn phái.
Thân hình của Trần Huyền vừa lóe lên đã biến mất, tốc độ so
với Đạo Sâm Lang Nguyệt còn nhỉnh hơn một chút.
Lúc này Thanh Thiện cùng hai nữ nhân đang trên taxi trở về
Hà Nội, bên trong taxi Anh Thy một mực bắt hắn dạy cho nàng bay, Tâm Nhiên bên
cạnh dù rất muốn nhưng nàng biết nếu muốn hắn đã dạy, còn không thì có thể các
nàng chưa đủ thực lực để phi hành như hắn mà thôi. Quả thực nàng cũng hiểu được
phần nào Thanh Thiện, muốn dạy bay sao? Hắn không có cách là chắc chắn, cách
duy nhất là tự thân các nàng đột phá cực hạn của võ giả để tiến vào Nghịch
Thiên Giả, khi đó không dạy các nàng tự nhiên sẽ bay được.
" Chết rồi!"
Đang ngồi trên xe Thanh Thiện chợt hét lên một tiếng, hắn
quên mất một việc quan trọng, đó là từ sáng đến giờ hắn chưa liên lạc về nhà, bệnh
viện bị địa chấn, giờ hắn lại biến mất, không biết lúc này mẹ hắn lo đến mức
nào nữa rồi .
" Sao thế?" hai nàng thấy khuôn mặt hắn trầm trọng,
hẳn là có việc gì quan trọng xảy ra cũng nên .
" Mình vội đi xem mà quên chưa thông báo cho mẹ mình, sợ
giờ này mẹ mình tìm loạn lên cũng nên."
" Hì, tưởng gì, xem ra còn có chút hiếu thảo đó, chị
Tâm Nhiên đã thay ngươi báo cho mẹ rồi." Anh Thy bên cạnh giành lời nói,
"mẹ" ở đây với nàng hiển nhiên là mẹ nuôi rồi, tuy thế nói từ mẹ này
trước mặt cả Tâm Nhiên cùng Thanh Thiện, gương mặt nàng có chút hồng lên, may
mà cả hai người đều không thấy được.
Tâm Nhiên dù gì cũng lớn hơn hai người ba tuổi, nàng học
ngành luật và cũng đã từng ra bào chữa, vì thế tính cánh nàng chín chắn hơn hai
người Thanh Thiện, Anh Thy nhiều, vì vậy lúc Thanh Thiện đấu với Hỏa Long, nàng
đã điện thoại báo tin của ba người cho mẹ hắn yên tâm, nàng còn nói hắn đã khỏi
hẳn để cả nhà còn mừng, mẹ hắn mừng quá nên nhất quyết bắt ba người về nhà hắn
liên hoan.
Ba người trở về nhà thì đã gần bốn giờ chiều, dù đi taxi
nhưng cũng hơn một tiếng mới về tới nhà đủ thấy bọn họ đi xa thế nào, vừa về
nhà Thanh Thiện đã thấy mùi thức ăn xông vào mũi, quả là mở tiệc ăn mừng, bố mẹ
hắn thấy hắn cùng đi với hai nữ nhân liền cười ra nước mắt, hắn không có bị liệt
như vị bác sĩ kia nói, có thể nói điều này còn hơn giống cứu sống một người.
" Hai đứa vào ngồi chơi một chút đi, bác làm sắp xong rồi,
sau đó chúng ta liên hoan mừng tên tiểu tử này."
" Mẹ nuôi, để con cùng chị Nhiên xuống giúp mẹ ."
Cuối cùng ba nữ nhân để mặc mình hắn. Trở về phòng thay quần
áo, nhân tiện Thanh Thiện nhận ra nội thể mình tuy không khác gì nhưng hắn biết
đã có một ít chân khí sau trận chiến với Hỏa Long mà đã dễ dàng khống chế, phải
nói là sức hồi phục của hắn rất biến thái, còn chưa tới một tiếng hắn đã khôi
phục hoàn toàn công lực, mà đó là hắn để tự nhiên chứ không có dùng sức, tất cả
đều dựa vào Ngũ Hành thương trận ở trong đan điền của hắn.
Phải nói Ngũ Hành thương trận này vô cùng kỳ diệu, quỹ tích
vận chuyển của nó không phải do Thanh Thiện khống chế, mà đều tự chúng nó di
chuyển, ở giữa trận càng là một mảnh trắng xóa mù mịt, chính cả Thanh Thiện
cũng vô pháp xem ở giữa thương trận đó là gì nữa, dù không biết nhưng thương trận
đã thể hiện ra hiệu quả rất bất ngờ, số chân khí vốn tản mát khi giao đấu chỉ
trong vòng một tiếng đã hoàn toàn quy hồi đan điền rồi chui vào các ngọn thương
trắng. Năm ngọn thương trắng cũng tương đương với năm nội đơn của hắn, trừ một
ngọn tiểu thương đã thuộc hắn khống chế thì bốn ngọn còn lại vẫn còn phải đợi
thời gian, tuy nhiên trong đó cũng có một ngọn thương mà chân khí trong đó có
chút ít được hắn thành thục khống chế.
Cũng không để ý nhiều, Nghịch Thiên Giả tuổi tác như vô tận,
hắn có thời gian, giờ hắn phải liên hoan cùng gia đình, sau đó còn phải tìm
cách thiết lập Ngũ Hành trận pháp giúp gia đình hắn, làm một Nghịch Thiên Giả
cường đại mà không giúp ích cho gia đình mình thì không xứng với danh xưng Nghịch
Thiên.
Buổi liên hoan cũng không lớn, nhà hắn không thuộc đẳng cấp
như nhà của Tâm Nhiên hay Anh Thy, tất cả đều tự mua về rồi làm, tuy không ngon
như ở nhà hàng hay như có đầu bếp riêng nấu, nhưng đó là công sức, tâm huyết của
người mẹ, và cũng là của gia đình, đôi khi chỉ cần như vậy là ngon miệng. Còn
hai nàng Anh Thy và Tâm Nhiên đều hào hứng xắn tay áo vào làm, các nàng tuy cuộc
sống cao hơn nhưng có vẻ thiếu đi sự ấm cúng của gia đình. Tựa như Tâm Nhiên,
ba của nàng luôn luôn trong quân ngũ, Anh Thy cũng vậy, anh trai cùng ba đều rất
ít cùng nàng ăn một bữa cơm đầy đủ, mà mẹ nàng lại mất sớm.
Ăn cơm xong, Thanh Thiện bị mẹ hắn bắt đưa hai nàng về tận
nhà, dù nhà của hai nàng chỉ cách nhà hắn có vài chục mét, Tâm Nhiên hiện tại đều
ở cùng Anh Thy, có lẽ vài ngày tới bố mẹ nàng mới trở về Hà Nội.
Cùng lúc này ngoài biển đông, rất nhiều ngư dân đang nhìn thấy
một cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời, cách đất liền mấy chục km từng đợt
sóng cao tới trăm mét không ngừng gầm thét.
" Ùm, ào, ào."
Từng chiếc thuyền đánh cá chìm vào biển cả, trước khi bị
sóng biển nuốt lấy, bọn họ chỉ thấy một ánh sáng ngũ sắc rực rỡ từ dưới biển
chiếu lên mặt biển... sóng biển vẫn không ngừng gào thét, đối với ngư dân chính
là địa ngục, bởi bên dưới biển toàn bộ đều là thủy quái đợi chờ bọn họ .
Động tĩnh lớn này đối với ngư dân chỉ là bão biển, chỉ có một
số lực lượng thần bí biết đó không phải. Ngay lúc này tại Trung Quốc, một cuộc
điện thoại với dãy số bí mật được liên lạc, sau đó là từng đoạn hình ảnh được gửi
về Bắc Kinh, hình ảnh này chính là được thu bởi một tàu ngầm của Trung Quốc tuần
tra qua. Chỉ trong tích tắc Tu Chân Giả của bọn họ đã xuất động, tuy bọn họ xem
như nhanh nhất, có điều cũng có kẻ nhận ra điều gì, bởi hiện tượng này đã được
vệ tinh của Nhật Bản thu được, bão biển tuy có đáng sợ nhưng cũng không được Nhật
Bản quá coi trọng, cái bọn họ coi trọng chính là cột sáng ngũ sắc trong đó.
Nhất thời Thần Đạo Giả bọn họ âm thầm xuất phát, không riêng
bọn họ, trên thế giới còn có không ít người đang nhanh chóng chạy đến, mà Việt
Nam là ở gần nhất, Nghịch Thiên Giả trong một đêm đã náo động, rất nhiều người
đã đến đó tra xét.
Có tin tức linh vật xuất thế, có tin tức lại là thần binh
thượng cổ đã phá phong ấn mà ra, có tin lại là bảo tàng của đại yêu linh trong
mười sáu đại yêu linh thời thượng cổ để lại.
Tuy là thứ gì, nhưng có thể gây là thiên địa chấn động như vậy
đều là thần vật hiếm có, tu luyện giới có thể tiền, quyền lực không hứng thú
nhưng thực lực cường đại cùng bảo vật lại cuốn hút vô cùng, cho dù là tu luyện
giả cũng là người, bọn họ cũng ham muốn như con người, chỉ là cái bọn họ ham muốn
lại khác so với nhân loại bình thường.
Cũng tối đó, Đạo Sâm Lang Nguyệt đã nhận được điện dừng cuộc
tìm kiếm Ẩn Thần Thuật, mục tiêu là biển đông cách bờ 70km.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.