Chương 37: Thân Thể Kỳ Lạ
"Hắn sử dụng đúng là Kim Cương Quyền của Thiên Nam môn
chúng ta."
" Đúng, là Kim Cương Quyền, nhưng đáng sợ hơn nữa hắn
còn chỉ ra ý cảnh của hai chiêu Nộ Hải Lôi Phong cùng Bôn Lôi Thiểm Điện, cái
này chỉ e ngay cả gia chủ cũng không nhất định biết được." Đức Trường một
mặt nhìn thiếu niên, cùng lẩm bẩm nói.
" Vậy hắn là sư huynh của chúng ta sao?" Liễu An
bên cạnh hỏi.
" Không biết được, cái này đợi tiểu thư về hỏi xem sao?
" ở bên cạnh hai người nam nhân cùng nói.
Ngay khi bọn họ đang trao đổi, Thanh Thiện đã lẩn đi vào đám
đông trở ra, hắn không muốn mình nổi tiếng đánh nhau trong trường dù là giao đấu
trên sàn đấu, lần trước là đánh chủ tướng của taekwondo, lần này lại đánh với
Karate, hắn không muốn nổi tiếng cũng khó, mà đó không phải điều Thanh Thiện muốn,
hắn chỉ muốn yên ổn cuộc sống sau đó dành thời gian tu luyện võ công.
Liễu An đang còn muốn đuổi theo để hỏi Thanh Thiện vài điều,
nhưng thấy bên mình còn hai người bị thương, mà đối phương lại lẩn vào đám đông
vừa xem trận đấu, rất nhanh chóng Thanh Thiện đã thoát khỏi tầm mắt của nàng,
vì thế nàng đành quay mặt nhìn hai vị sư huynh, hai người thấy như vậy cũng chỉ
cười trừ, đối phương đã không muốn cùng bọn họ nói chuyện thì còn biết làm sao.
Ra khỏi khu nhà, Thanh Thiện nhanh chóng lẩn vào chỗ đông
người sau khi đã biết không ai nhận ra mình nữa Thanh Thiện mới trở về lớp học,
lúc này lớp học đã vào tiết thứ năm, hắn đã bỏ trọn một tiết, cũng may giáo
viên không có điểm danh.
Vừa mới vào lớp Thanh Thiện đã thấy Anh Thy cùng Tâm Nhiên
đang ngồi bàn cuối chỗ chiếc cặp của hắn, mà bên trong lớp không thiếu ánh mắt
của mấy nam nhân đang nhìn hai nàng, bởi tự nhiên trong lớp mọc thêm hai người
hơn nữa còn là đại mỹ nhân sao không khiến họ nhìn theo, nhất là mấy thiếu niên
mới vào đại học bọn họ càng muốn gây ấn tượng với hai nàng.
Chỉ có điều từ khi vào hai nàng đều nói chuyện cùng nhau, một
chút để ý đến bọn họ cũng không, điều này không khỏi khiến đám thiếu niên này nản
lòng.
Đến khi Thanh Thiện đi đến chỗ hai người, đám nam nhân trong
lớp càng nhìn về cuối lớp nhiều hơn, bọn họ muốn xem thiếu niên mới nhập học
hôm nay quen biết hai đại mỹ nhân không, hay là đều giống bọn họ, đều muốn đến
làm quen với hai người mà thôi.
" Ê Thanh Thiện, mới buổi đầu tiên đã trốn tiết hả."
Thanh Thiện chưa đi đến, Anh Thy đã ngừng nói chuyện, hướng tới hắn hỏi.
" Vừa mới đi lượn xung quanh trường một vòng thôi, hai
người tại sao lại ở đây vậy?"
" Chúng ta không thể đến đây được sao?" ngồi bên cạnh
Tâm Nhiên khẽ cười hỏi.
Nghe ba người nói đến đây, đám thiếu niên trong lớp bắt đầu
chán nản, có người còn thầm rủa Thanh Thiện trong lòng, hắn không chỉ quen một
người mà còn quen cả hai người, mà hai người này cũng vì hắn mới đến đây.
" Ta hôm này chỉ phải học ba tiết, Tâm Nhiên tỷ hôm nay
lại không có tiết, vì thế chúng ta đến đây đợi ngươi, tý nữa không phải còn đi
cùng xe về sao." Anh Thy liền nói.
" À, vậy ta phải cảm ơn Anh Thy tiểu thư đã chiếu cố rồi."
" Biết thế là tốt rồi, nhớ chiều nay còn phải dạy ta
đó."
Còn hai tiết học, Anh Thy cùng Tâm Nhiên xem ra rất quen với
giáo viên của trường, thấy hai người ngồi sai lớp mấy giáo viên không nói gì,
chỉ là ánh mắt đều quan sát Thanh Thiện muốn biết hắn quan hệ ra sao với hai
người, hoặc giả gia đình hắn phải rất có thế lực, sau này thi cử hay hắn có trốn
tiết còn biết để chiếu cố.
Tâm Nhiên cũng ít nói, hơn nữa đây là trong lớp học nên nàng
ngoài ngồi im lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói cùng Anh Thy vài câu, đau đầu nhất
vẫn là Thanh Thiện, đầu óc hắn phải chia làm hai phần, một phần tán chuyện cùng
cô nàng Anh Thy, phần còn lại là nghe giảng, đôi khi trao đổi cùng Tâm Nhiên.
Cũng may mới vào học nên cũng chưa vào vấn đề gì khúc triết,
hắn học khối C cùng ngành với hai nàng, nhất là Tâm Nhiên đã học năm thứ tư, muốn
hỏi cách học nào hiệu quả nhất không hỏi nàng còn hỏi ai.
Hai tiết qua đi, Anh Thy hào hứng hẳn, ngay khi ba người rời
khỏi cổng chính thì ở bên kia đã có người nhận ra hắn, đó là nữ nhân Liễu An, ở
bên nàng lúc này còn một thiếu nữ rất xinh đẹp, nếu Thanh Thiện nhìn thấy nàng
sẽ nhận ra, nàng là vị sư muội xinh đẹp của mình, hai người từng có hai lần gặp
nhau.
" Là hắn." Ngọc Thảo khẽ lẩm bẩm.
" Tiểu thư đúng là thiếu niên này, hắn xưng là sư huynh
của ba người chúng ta." Liễu An đứng bên cạnh nói.
" Hắn là đệ tử của sư bá Ngộ Tuệ, hắn đúng là sư huynh
của chúng ta, chỉ là lần trước tưởng hắn đã chết, ai ngờ lại còn gặp được ở nơi
đây a."
Ngọc Thảo năm nay vừa vào đại học, sau khi vào học được một
tháng, biết trong trường có mấy lớp dạy võ, vì thế nàng liên lạc với gia đình tổ
chức lớp võ để truyền bá môn phái.
" Hèn gì võ công hắn cao vậy, sư huynh Đức Trường khổ
luyện Kim Cương Quyền gần mười năm vừa được hắn chỉ điểm, hiện giờ còn đang luyện
tập ở phòng tập."
" Lần trước muội gặp hắn, võ công của hắn đúng là rất
cao." Ngọc Thảo cũng nói .
...
Buổi chiều đến, ngay khi Thanh Thiện còn đang ngon giấc thì
bị điện thoại của Anh Thy đánh thức, hắn mới nhớ chiều nay hứa dạy cho nàng.
Nhìn đồng hồ chỉ mới hai giờ chiều, hắn vừa muốn tắt di động ngủ tiếp thì đã có
tiếng gõ cửa bên ngoài.
" Ai thế, đang ngủ trưa đừng quấy rầy người khác chứ."
" Ngủ cái gì mà ngủ, hai giờ rồi, Anh Thy đang ở dưới
nhà đợi con kìa, còn không mau dậy đi."
Nghe âm thanh của mẹ hắn, mà cô nàng Anh Thy lại đang trong
nhà mình, muốn trốn cũng không thoát vì thế hắn đành mặc quần áo đi xuống nhà.
" Biết ngay ngươi là con sâu lười nên ta phải đến tận
đây, hì hì." Anh Thy thấy hắn vừa đi vừa ngáp liền cười nói.
" Biết đại tiểu thư lợi hại rồi, chỉ không biết Thy tiểu
thư có chịu được khổ sở không mà thôi." Thanh Thiện liền nhạt nhạt nói, hiển
nhiên hắn còn hậm hực nàng phá giấc ngủ của hắn.
" Rất khổ sao? Sao Tâm Nhiên tỷ bảo rất dễ học
mà?."
"Dễ học, cô nàng Tâm Nhiên này liên tục dùng hai chiếc
lá Thất diệp tử thảo mới có võ công như vậy, đâu ai cũng có vận may như
nàng." Thanh Thiện bực mình lẩm bẩm, hắn biết Tâm Nhiên được một viên hoàn
dược trân quý, nhờ có nó mà kinh mạch gân cốt nàng được cải tạo, vì thế mới tiếp
thu liên tiếp hai lá Thất diệp tử thảo, nếu đổi người khác, chỉ dùng một là có
khi bạo thể mà chết cũng nên.
" Hì, hì, ngươi nói vận may là chiếc lá này phải không?
Tâm Nhiên tỷ cho ta đó, nàng bảo đưa cho ngươi ngươi sẽ chỉ ta cách dùng
nó." Anh Thy lấy trong túi chiếc lá màu tía đưa cho hắn cười nói.
Thất diệp tử thảo Thanh Thiện chỉ nghe Tâm Nhiên nói là nàng
nhai nó mà dùng, có điều hắn biết muốn thừa nhận luồng linh lực tương đương với
ba mươi năm công lực thì kinh mạch cơ thể phải chịu được nó cái đã, nếu không
yêu cầu điều này, với số linh khí khổng lồ chứa trong Tịch Diệt Long Thương
Thanh Thiện có thể tạo ra vài chục hoặc vài trăm người có thực lực như Tâm
Nhiên.
Nghĩ đi nghĩ lại Thanh Thiện chưa có dự định cụ thể gì, nếu
dạy theo thông thường thì quá dễ dàng, hắn cứ lấy những điều dạy em gái hay dạy
Tâm Nhiên ra dạy lại, nhưng giờ hắn muốn trả chút ân tình cho hai anh em nàng,
Thanh Thiện biết trong thời gian hắn vắng nhà, Anh Thy đã trợ giúp nhà hắn, nếu
không có nàng chưa chắc Văn Thành đã bỏ nhiều công sức sắp xếp con đường thoát
thân cho gia đình hắn, chính vì điều này mà mẹ hắn mới yêu quý nàng cùng nhận
nàng là con nuôi.
Thanh Thiện không biết nàng do ba điều hứa cá cược khi trước
hay vì sao, chỉ là nàng có ân với gia đình hắn, cho dù lúc này nàng muốn điều
gì hắn cũng nhất quyết làm cho bằng được, mà điều đầu tiên là trợ giúp nàng
tăng tiến võ công, một mặt sau này nguy hiểm xảy ra nàng có thể có thực lực tự
bảo vệ, hắn biết như gia đình nàng luôn luôn có kẻ thù.
" Được rồi, để ta xem trong cơ thể ngươi thế nào rồi
hãy tính." nói xong Thanh Thiện tiến lại bên nàng.
" Cái gì, ngươi xem cơ thể ta, cái tên sắc lang này,
không được đến gần ta, nếu không ta la đó."
Thanh Thiện cười không được mà khóc cũng không thành tiếng,
hắn chỉ muốn cho chân khí vào dò xét xem kinh mạch của nàng mà thôi. Có điều
cũng do hắn nói không rõ, cô nàng hiểu lầm cũng phải.
" Hiểu lầm thôi mà, ngươi nhìn ta giống sắc lang sao,
đưa tay ra đây."
" Hừ, ai biết bên trong ngươi thế nào, không lẽ sắc
lang lại nói mình là sắc lang sao?" Anh Thy liền nói, nhưng một bên nàng
cũng đưa tay mình cho hắn.
Đưa chân khí vào nội thể của nàng, Thanh Thiện rót chân khí
đến khắp toàn thân, hắn thấy kinh mạch của nàng còn nhỏ hơn so với nữ nhân bình
thường, hơn nữa ở huyệt kiên tĩnh, cùng huyệt sát cột sống đều bị tổn thương,
hai huyệt này đã bị tắc nghẽn hoàn toàn, với cơ thể như vậy đáng lý nàng sẽ rất
ốm yếu, cho dù có luyện võ thì cũng không thể luyện được, vậy mà nàng không có
biểu hiện như thường thấy như bại liệt hoặc suốt ngày chỉ nằm trên giường mà
không thể vui chơi chạy nhảy.
Thanh Thiện không dám dùng cường lực đả thông kinh mạch cho
nàng, hắn trước phải xem nguyên nhân sau đó mới tính, đưa chân khí thám hiểm
đan điền của nàng, chân khí vừa chảy đến đó Thanh Thiện cảm giác toàn thân mình
lạnh ngắt, bởi chân khí hắn đưa đến sắp bị đông cứng, đan điền của nàng là một
mảnh trắng xóa tựa như băng tuyết. Thanh Thiện vội rút lại chân khí của mình, hắn
dường như biết vì sao cơ thể nàng vẫn khỏe mạnh.
Bởi vừa rồi, hắn biết cơ thể của nàng chính là được chút ít
"lãnh khí" nuôi dưỡng, kỳ thật đây cũng là một dạng khác của linh
khí, chỉ là nó lạnh như băng, và bá đạo hơn nhiều so với linh khí cùng chân khí
bình thường.
" Có thể cởi áo ra một chút, để mình xem lưng cùng vai
bạn không?." Thanh Thiện âm thanh chợt nhỏ lại, bởi hắn biết cái này hơi
riêng tư mà có thể nơi đây nàng khi xưa bị thương nên mới xảy ra hiện tượng tắc
nghẽn kinh mạch.
" Ngươi biết ta bị tật ở chỗ đó sao? Là anh Văn Thành
nói cho ngươi sao?" Anh Thy lại không chút xem hắn như sắc lang, mà hỏi lại,
bởi nàng từng được rất nhiều người hỏi câu này, nếu không nhớ nhầm, những người
này mỗi lần xem xong đều hướng cha của nàng lắc đầu.
Cởi áo ngoài của nàng, Thanh Thiện xem qua vai cùng sau lưng
nàng, tuy là nhìn hai chỗ tắc nghẽn nhưng cái gì đập vào mắt đều khó mà không
nhìn, Anh Thy mặc một chiếc áo lót màu hồng, chỗ đó của nữ nhân cũng không còn
nhỏ, làm hắn cũng phải nước nuốt bọt mà khen thầm.
Khi quan sát đến, Thanh Thiện không khỏi thấy chỗ tật của
nàng mà kinh hãi, ngay chỗ hai đại huyệt đều có một vết thâm đen đã rất lâu rồi,
đây cũng không phải do dị tật mà do con người có ý hủy hoại thân thể nàng, nếu
nàng không phải có đan điền kỳ lạ chỉ sợ nàng đã bỏ mạng rất lâu về trước.
Thủ pháp này vô cùng tàn khốc, cơ hồ hai huyệt đạo này đều bị
phá hủy, mà cái này đã rất lâu, chính vì thế muốn đả thông nó đã trở nên vô
cùng khó khăn, hơn nữa khi đả thông chỉ sợ nàng sẽ rất đau đớn, mấy người khi
xưa từng xem qua, chỉ sợ không ai tiến tới cảnh giới Nghịch Thiên giả, khi vừa
tiếp xúc tới đan điền của nàng không chết cũng bị thương, làm gì còn có sức lực
để giúp nàng đả thông hai huyệt này.
" Hai chỗ "tật" này có phải từng có người xem
qua phải không, chắc có vài người trong bọn họ xem xong đã chết phải
không?" Thanh Thiện rút tay ra khỏi tay nàng rồi hỏi.
" A. Bạn sao lại biết? Mình có phải là bị nguyền rủa
không? Bạn không việc gì chứ. " Anh Thy nhớ lại vài chuyện trước kia, sau
đó căng thẳng nhìn Thanh Thiện, nàng sợ hiển nhiên là sự thật, nàng sợ hắn cũng
giống vài người trước kia, sau khi xem nàng đã chết.
" Hì, hì, mình không việc gì, bạn không thấy mình còn
cười được sao." Thanh Thiện cười an ủi nàng, kỳ thực hắn cũng đoán ra phần
nào, nhiều người xem qua nàng đều chết, nếu ai không hiểu nguyên nhân nói nàng
bị nguyền rủa cũng không sai lắm.
Hiện tại đang ở phòng khách, có muốn trợ giúp nàng cũng nhiều
yếu tố ảnh hưởng, đưa Anh Thy về phòng mình, Thanh Thiện cũng dặn mọi người đừng
quấy rối hắn, sau đó còn khóa chặt hết cửa lại. Anh Thy dù nghi hoặc nhưng tâm
lý lại tin tưởng hắn nên không nói gì. Làm xong mọi việc Thanh Thiện liền nói.
" Yên tâm đi, mình sẽ giúp bạn, chỉ là bạn có chịu được
đau không thôi, mình nói trước sẽ rất đau đó, nếu bạn chịu đựng được, hai
"tật" này sẽ biến mất, hơn nữa chỉ sợ võ công của bạn sẽ không thua
kém Tâm Nhiên đâu."
" Mình chịu được, nhưng bạn giúp mình, bạn sẽ không sao
chứ?" bình thường vẫn xưng hô ngươi ta, nhưng giờ này Anh Thy lại ôn nhu
nói, bởi nàng không muốn hắn xảy ra điều gì vì nàng, một mặt nàng cũng không muốn
thấy hai vết "tật" đen thui xấu xí trên thân thể nàng.
" Được rồi, vậy bạn trước hết nhai nát chiếc lá trên
tay sau đó ngồi xếp bằng xuống, nhớ là phải cố gắng chịu, dù xảy ra điều gì
cũng đừng cử động mạnh, nếu không cả hai chúng ta đều xong đời đó."
" Ừm, mình nhớ rồi."
Ngay khi Thanh Thiện thám thính kinh mạch của nàng, hắn mới
nhận ra kinh mạch của nàng không ngờ lại chắc chắn đến vậy, lý do nó nhỏ lại là
do hai huyệt bị phá, chân khí không lưu thông lâu ngày nên nó tóp lại, nhưng sự
vững chắc của nó Thanh Thiện đã thử qua, nên hắn nói nàng không kém Tâm Nhiên
cũng không nói quá.
Để hai tay ra sau lưng nàng, Thanh Thiện nhanh chóng tiếp
xúc luồng linh khí do dược lực của Thất diệp tử thảo ào ào phát tán, ba mươi
năm công lực, Thanh Thiện muốn khống chế thì vô cùng đơn giản, ngay khi lá Thất
diệp tử thảo được hòa tan hoàn toàn, chân khí của hắn đã khống chế luồng linh lực
này đổ vào đan điền của nàng, lần này đã đề phòng nên bên trong đan điền của
nàng không thể ảnh hưởng đến hắn.
Chân khí Thanh Thiện như thác lũ đổ vào bên trong đan điền của
nàng, sau khi chân khí đã đến giới hạn của kinh mạch nàng, Thanh Thiện bắt đầu
hướng nó chảy trên Nhâm Đốc nhị mạch, cơ thể Anh Thy vốn hơn hẳn người thường,
hơn nữa chân khí bá đạo của Thanh Thiện trợ giúp, rất nhanh chóng Nhâm mạch trước
ngực đã hoàn toàn đả thông, không dừng ở đó, chân khí cuồng mãnh vượt qua huyệt
Bách Hội trên đỉnh đầu rồi theo sống lưng đi xuống.
" Ư, ư,ư ."
Thân hình Anh Thy chấn động run lên bần bật, bởi vừa rồi
chân khí muốn xông phá huyệt đạo tắc nghẽn ở sau lưng, huyệt đạo này tắc nghẽn
đã lâu mà còn bị phá hủy gần hết, muốn đả thông càng cần chân khí vô cùng lớn.
Cảm giác được thân thể Anh Thy rất đau đớn, nhưng đây mới là
khởi đầu, hắn không muốn dừng lại, chân khí cơ thể Thanh Thiện càng nhanh hơn
chảy vào cơ thể nàng, kinh mạch nàng càng ngày càng căng cứng, tựa như chỉ cần
thêm chút nữa sẽ vỡ bung ra. Thanh Thiện lúc này đầu óc rối tung, thấy nàng đau
đớn mà không dám la hét hay cựa quậy hắn càng thương, ngay lúc này một âm thanh
ở trong đầu hắn vang lên kịp thời.
" Đồ ngốc, mau dùng chân khí bảo vệ tạm thời kinh mạch
của nàng."
" A, đúng rồi."
Thanh Thiện như người đi trong sương mù mà tìm được đường
đi, chân khí cơ thể lại cuồn cuộn chảy sang bao bọc lấy kinh mạch toàn thân
nàng, cùng lúc hắn lại tăng cường chân khí để nàng đả thông huyệt đạo sau lưng.
" Phanh."
Như thác lũ không gì không phá hủy được, huyệt đạo vốn đã bị
bịt kín đã hoàn toàn được đả thông, Ngay sau đó Đốc mạch cũng hoàn toàn đả
thông, có thể nói đây là kinh mạch võ giả mong muốn đả thông nhất, bởi chỉ khi
Nhâm Đốc nhị mạch đả thông thì chân khí mới cuồn cuộn lưu chuyển không chỗ
ngưng trệ.
Ngay khi chân khí quy tụ ở đan điền, Thanh Thiện lại dẫn nó
chạy theo Nhâm mạch lên tới huyệt Đản Trung trước ngực sau đó tập trung vào huyệt
Kiên Tĩnh bên trái để đả thông .
" Phanh."
Huyệt đạo này cũng lập tức được đả thông hoàn toàn, do được
chân khí của Thanh Thiện trợ giúp vì thế Anh Thy không còn cảm giác quá đau đớn
như trước nữa, huyệt đạo cuối cùng đã được đả thông, Thanh Thiện hướng chân khí
chạy vài vòng quanh nội thể của nàng sau đó mới quy tụ ở đan điền.
Vừa rút tay lại, dù công lực cường đại nhưng Thanh Thiện
cũng có chút mệt mỏi, nhìn đồng hồ hai người đã ngồi suốt hai tiếng đồng hồ,
công lực Thanh Thiện bỏ ra trợ giúp nàng không đáng kể bởi hắn hấp thu linh khí
thiên địa là có thể bù đắp lại. Hắn vừa định ngồi dậy thì đã thấy thân thể Anh
Thy mềm oặt ngả vào lòng hắn, dù có chân khí Thanh Thiện bảo vệ nhưng đau đớn
cũng chỉ giảm phần nào, nhưng nàng vẫn kiên trì, bởi một tín niệm, nếu nàng kêu
la hoặc cử động mạnh thì cả hai người có thể mất mạng.
Có thể kiên trì tới giờ đã là cực hạn của nàng, vì thế ngay
khi chân khí Thanh Thiện rút đi, chân khí của nàng cũng quy về đan điền thì tín
niệm cuối cùng cũng được giải thoát, cơ thể không còn cái gì chống đỡ liền mệt
mỏi ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.