Chương 30: Long Phá
"Đạo hữu xin dừng bước." ngay khi Thanh Thiện chuẩn
bị rời đi, Nguyệt Thanh liền gọi lại.
" Tiền bối có điều gì chỉ bảo." Thanh Thiện dừng lại
nói.
" Tiền bối? Chức danh này ta không dám đương a, cứ gọi
ta là Nguyệt Thanh là được." Nguyệt Thanh từ từ đứng dậy nói, dù thấy
Thanh Thiện còn rất trẻ nhưng là Nghịch Thiên giả bề ngoài không quan trọng, có
người sống hơn trăm năm nhưng chỉ giống trung niên, tu luyện đến tầng này cảnh
giới bọn họ chỉ nói chuyện với nhau bằng thực lực. Hiển nhiên Thanh Thiện biểu
hiện thực lực là Nghịch Thiên giả cấp ba, còn cao hơn lão hai bậc. Bất quá
Thanh Thiện đúng là còn trẻ nên lão đành gọi "đạo hữu".
" Tiền bối, kỳ thật ta chỉ mới hai mươi, còn là khách của
Lam Sa phái, gọi thẳng tên người ta không dám."
" Hai mươi? Điều này... sao có thể chứ." Nguyệt
Thanh kinh hãi nhìn Thanh Thiện, lão nhờ linh khí sung túc, còn được tiền bối
trợ giúp, hơn sáu mươi mới tiến vào Nghịch Thiên giả cấp một. Một thiếu niên chỉ
mới hai mươi cho dù được cái gì kỳ ngộ sao có thể Nghịch Thiên giả cấp ba.
Nhưng sự thật Thanh Thiện thực lực chưa đạt tới Nghịch Thiên
giả cấp ba, có thể thắng được Kim Kê Tinh, một phần do nơi đây có vô số đạo
phong ấn khắc chế nó, mà trước đó chiến đấu cùng Nguyệt Thanh nó cũng bị thương
không nhẹ. Thanh Thiện với thực lực chỉ hơn Nghịch Thiên giả cấp hai nhưng hắn
có Tịch Diệt Long Thương. Xét cho cùng thiên thời địa lợi hắn đều chiếm cả, bảo
sao không thắng.
" Đạo hữu, tiến đến cảnh giới này, chúng ta đều dựa vào
thực lực để nói chuyện, thực lực của cậu hơn hẳn ta, ta gọi cậu một tiếng đạo hữu,
cậu có thể gọi ta là Nguyệt Thanh đạo hữu." Nguyệt Thanh vẫn cố chấp nói,
hơn nữa trước đây lão từng xưng hô với vài người là tiền bối, mà bề ngoài của họ
còn chưa đến bốn mươi, chỉ là khác với Thanh Thiện, bọn họ đều đã hơn trăm tuổi
cả.
Thanh Thiện thấy lão được tiện nghi không chiếm liền biết
lão rất cố chấp, sau đó đành mặc kệ tuổi tác xưng hô.
" Trưởng lão, có chuyện gì xảy ra không?"
Vừa mới nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân rất đông
người đi đến, bọn họ đang đứng trước cửa động, có vẻ như đây giống như cấm địa,
chưa được Nguyệt Thanh cho phép không ai dám đi tới, người vừa phát ra tiếng
nói là Lý Tri Thành.
Nguyệt Thanh nhìn qua Thanh Thiện một chút sau đó nói ra cửa:
" Chưởng môn, ta không sao cả, mọi chuyện vẫn bình thường." Nghe âm
thanh của Nguyệt Thanh vẫn ổn, Lý Tri Thành cũng an tâm, hơn ai hết lão biết
trong động phong ấn yêu vật đáng sợ cỡ nào, chỉ cần nó phá phong ấn thì Lam Sa
phái đến hồi tuyệt diệt a.
" Vậy trưởng lão nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa."
Đợi đám người bên ngoài rời đi Nguyệt Thanh liền mời Thanh
Thiện ra chỗ bằng phẳng ngồi nói chuyện.
" Cảm ơn đạo hữu vừa ra tay trợ giúp, nếu không để yêu
vật thoát ra Lam Sa phái đúng gặp phải tai ương."
"Cũng không có gì to tát cả, tiêu diệt yêu vật cũng là
trọng trách mỗi người chúng ta mà." Thanh Thiện thản nhiên nói.
" Đúng, đạo hữu nói rất đúng."
" Có một việc ta rất khó hiểu, tại sao yêu vật như vậy
mà không diệt trừ nó, mà chỉ phong ấn mà thôi?"
Nguyệt Thanh ngập ngừng một chút sau đó mới nói: " Kỳ
thật chúng ta chỉ là môn phái nhỏ, ít qua lại với các đại phái khác để mà nhờ vả,
chúng ta chỉ quen vài người đạt tới cấp hai, mà Kim Kê Tinh phòng ngự quá kinh
người, vì thế không thể tiêu diệt hoàn toàn nó."
"Ta có một thỉnh cầu không biết đạo hữu có thể đồng ý
không?" Nguyệt Thanh lại nói.
" Đạo hữu cứ nói, nếu có thể trợ giúp ta hẳn không từ
chối."
Nguyệt Thanh nhìn chút sau đó mới nói: " Thương pháp của
đạo hữu rất cao, mà chúng ta cũng có một cuốn thương phổ truyền thừa vài nghìn
năm, bất quá Lam Sa phái chúng ta rất ít chú trọng thương pháp, vì thế cho tới
bây giờ hoàn toàn để không. Mà ta còn chút nữa là đột phá Nghịch Thiên giả cấp
hai. Nếu có thể đạo hữu dùng nội đơn của Kim Kê Tinh đổi cho ta cuốn thương phổ
được không?"
Nguyệt Thanh có chút áy náy nhìn Thanh Thiện, nhưng vì lớn mạnh
của môn phái lão phải gia tăng thực lực. Lam Sa phái chỉ xem như tiểu môn phái,
chỉ có sở hữu Nghịch Thiên giả cấp hai, ba mới thay đổi được tình thế, mà Nguyệt
Thanh tu luyện đã lâu, cái thiếu nhất chính là một lượng lớn linh khí để đột
phá, nội đơn của Kim Kê Tinh rõ ràng là thứ tốt nhất với lão hiện tại.
" Đạo hữu ta thương phổ này từ thời xa xưa là của một vị
đạt tới Nghịch Thiên giả cấp mười, bên trong giảng giải từ cơ bản đến nâng cao,
có một bản nguyên văn chữ cổ và một bản do tiền bối chúng ta phiên dịch
ra." lão lại nói tiếp.
" Được, ta đồng ý." Thanh Thiện không do dự từ Hư
Thiên giới chỉ lấy ra nội đơn của Kim Kê Tinh.
" Cảm ơn đạo hữu, cảm ơn, ta sẽ đi lấy thương phổ
ngay." Nguyệt Thanh có chút kích động, thân hình còn nội thương vẫn không
màng, nhanh chóng rời khỏi hang động.
Sự thật một viên nội đan của Kim Kê Tinh không đối với Thanh
Thiện có bao nhiêu tác dụng, phải biết bên trong Tịch Diệt Long Thương chứa vô
cùng linh khí, dù khiến cho thực lực hắn sắp tăng tiến đến tầng bẩy trung kỳ
nhưng chỉ mới hết một phần năm mà thôi. Cái quan trọng hơn Thanh Thiện không thể
hấp thụ nội đơn hay linh khí quá nhiều nữa.
Huống chi Lam Sa phái từng che chở gia đình hắn, có bảo cho
không viên nội đơn hắn cũng vui lòng đồng ý nữa là còn được cuốn thương phổ.
Thanh Thiện thương pháp dù rất tốt nhưng hắn chỉ dựa vào
lĩnh ngộ của Hư Thiên Quân mà luyện theo, Hư Thiên Quân lại là tứ đại thiên
quân, uy lực thương pháp vô cùng lớn, bất quá trong Hư Thiên động không có nói
đến căn bản của thương pháp. Có được cuốn thương phổ này có thể rút ngắn rất
nhiều thời gian tu luyện của hắn xuống.
Rất nhanh Nguyệt Thanh đã quay lại, trên tay là hai bản
thương phổ, một khắc bằng chữ gỗ trên trúc đây chính là chữ cổ Thanh Thiện
trong Hư Thiên động từng thấy, một cuốn bằng giấy bình thường phiên dịch ra chữ
quốc ngữ thông thường.
Thanh Thiện mang cả hai bản thương phổ trở về, lúc này đã
hơn hai giờ sáng, nơi đây cũng không có điện, Thanh Thiện đành thắp nến để xem.
Hỗn Độn Thất Huyền Thương Phổ .
Thanh Thiện liền đọc nội dung bên trong, đúng như lời Nguyệt
Thanh nói, từ căn bản của thương pháp đều được diễn giải, sau đó là suy nghĩ của
tác giả cùng với hình vẽ minh họa, cực kỳ chi tiết. Đến bảy trang cuối là Hỗn Độn
Thất Huyền chiêu thức. Cuối cùng là người viết ra Nghịch Thiên giả cấp mười -
Minh Long Đại Đế."
Không cầm được vui mừng, đây chính là thứ Thanh Thiện vô
cùng cần lúc này, tuy cảm nhận thương pháp của Hư Thiên Quân để lại uy lực có
chút hơn so với Hỗn Độn Thất Huyền Thương, nhưng nếu tu luyện từ thương pháp của
Hư Thiên Quân là một quá trình tự ngộ, nay có thương phổ của vị Minh Long Đại Đế
hắn không cần quá sức lần tìm như trước nữa.
Gấp cuốn thương phổ, Thanh Thiện liền lên giường điều tức
khôi phục lại công lực, trận chiến với Kim Kê Tinh dù không chút bị thương nhưng
chân khí hao đi không ít, có thể tĩnh tọa vừa khôi phục chân khí lại thay thế
được cho giấc ngủ.
Sáng sớm, Thanh Thiện đã rời khỏi phòng luyện thương pháp.
" Thương pháp cũng như quyền pháp, nếu có thể ví, nó
chính là tay quyền phóng dài ra, mọi chiêu thức của quyền pháp để có thể áp dụng
cho thương pháp. Thương pháp chú trọng nhất là đâm, gạt, đâm có thể xuyên thủng
mọi thứ, gạt có thể phòng thủ tất cả. Tuy nhiên yếu điểm của thương chính là
quá dài, nếu đối phương áp sát chính là tử lộ, vì thế bộ pháp dành cho thương
pháp vô cùng quan trọng.
Thất Huyền Thân Pháp."
Vừa đọc tới đây Thanh Thiện liền dựa vào đồ hình Thất Huyền
Thân Pháp luyện tập. Thất Huyền Thân Pháp là một bộ thân pháp chỉ dành cho Hỗn
Độn Thất Huyền Thương, mỗi chiêu thức có bảy cách di chuyển, bảy chiêu có tất cả
bốn chín cách di chuyển khiến đối phương không thể áp sát.
Thanh Thiện vừa dùng Tịch Diệt Long Thương vừa diễn luyện Hỗn
Độn Thất Huyền Thương cùng luyện Thất Huyền Thân Pháp, ban đầu rất chậm chạp,
càng về sau thân pháp di chuyển càng nhanh, bảy chiêu thương pháp đánh ra cũng
gần nhuần nhuyễn, bất quá ban đầu chỉ đúng động tác, còn muốn thành thục hoàn
chỉnh thì xa xa chưa đạt đến.
Bất kỳ chiêu thức nào đều có cách vận chuyển chân khí, hô hấp,
cùng ý cảnh khác nhau, có thể dung hợp hoàn hảo mới tạo nên uy lực cực đại của
chiêu thức. Chỉ là cái đó cần thời gian khổ luyện, cùng một cảnh giới không phải
ai cũng như nhau, như yêu vật Kim Kê Tinh lực phòng ngự, tấn công vô cùng cường
đại, dù chỉ cấp ba nhưng gần chạm tới đỉnh cấp, cho dù cùng Nghịch Thiên giả
khác giao đấu, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Cũng như vậy, cùng Nghịch Thiên giả cấp ba, ai có chiêu thức
phát huy uy lực cường đại hơn kẻ đó sẽ nắm phần thắng cao hơn. Không có thứ gì
tuyệt đối bằng nhau, như cùng là chân khí nhưng chân khí của Hư Thiên quyết
khác với chân khí của tâm pháp khác, uy lực cũng khác nhau. Cùng một cấp chân
khí của Hư Thiên quyết gần như đứng tại đỉnh cấp.
Cùng một chiêu thương pháp, dù chỉ hơn vài ngày tu luyện, độ
nhuần nhuyễn, uy lực cũng có khác biệt, chỉ có tự mình khổ luyện mới nhanh
chóng đại thành.
Cách xa bản môn của Lam Sa phái, toàn thân Thanh Thiện ướt đẫm,
nhưng Tịch Diệt Long Thương vẫn không ngừng lóe lên từng đạo tàn ảnh, cùng với
thân thể luôn di chuyển theo lộ tuyến Thất Huyền Thân Pháp, Thanh Thiện không
ngừng luyện tập.
"Vù, vù."
Một thương đâm từ bên dưới đâm lên, bàn tay Thanh Thiện xoay
tròn cán thương, Tịch Diệt Long Thương xoay tít như xoắn ốc đánh tới tảng đá to
lớn trước mặt.
" Bồng, roạt, roạt." cả tảng đá như bị mũi khoan
xuyên thủng tạo thành một rãnh dài.
" Thất Huyền nhất thức, chiêu này có chút quái dị?, dường
như tạo thành xoắn ốc, lực xuyên thấu càng thêm đáng sợ a." Thanh Thiện khẽ
lẩm bẩm, bàn tay liên tiếp đưa ngọn thương xoay tròn đâm tới.
" Nếu có thể áp dụng nó vào chiêu thức trong Hư Thiên động
thì ... " Thanh Thiện suy nghĩ trong đầu, Tịch Diệt Long Thương trong tay
bất chi bất giác mô phỏng theo,
Một chiêu đâm nhanh tới tận cùng, đang đâm tới, cánh tay
Thanh Thiện chợt xoay mạnh, một lực xoáy từ thân thương truyền tới mũi ngọn
thương, ngọn thường rít gào, xuyên tới tảng đá .
" Oành, oành." khối đá cao hơn người hắn bị đánh vỡ
vụn.
" Quả nhiên uy lực hơn hẳn lúc xưa tới vài lần, sau này
gọi nó là Long Phá đi, ha ha." Thanh Thiện mỉm cười hài lòng, một chiêu
trong lúc vô ý mà thôi, nhưng uy lực lớn đến vậy, nếu dùng toàn thực lực thi
triển Thanh Thiện không biết sức tàn phá của nó còn đến mức nào .
Dừng luyện tập, Thanh Thiện quay trở lại Lam Sa môn, vừa vào
đến nơi, hắn liền nhận ra mọi người đều tập chung rất đông, tất cả còn mang
chút kích động, ánh mắt đều tập trung vào sau núi.
Nhìn thấy Thịnh Minh, Văn Thành, Anh Thy đứng một chỗ, Thanh
Thiện nhanh chóng đi đến
" Ngươi vừa mới đi đâu về vậy, ta qua phòng mà không thấy
người bên trong đó?" chưa để hắn hỏi, Anh Thy liền hướng hắn tò mò hỏi.
" Buổi sáng nơi đây thoáng đãng nên ta đi dạo một chút
cho thoải mái thôi, còn mọi người có chuyện gì mà tất cả tập chung ở đây đông đến
như vậy?" Thanh Thiện liền trả lời nàng, sau đó hỏi lại.
" Ta nghe mọi người nói, trưởng lão gì đó của bọn họ
đang sắp sửa đột phá cảnh giới gì quan trọng lắm, bên trong còn bảo vệ nghiêm
hơn, ngay cả bác Tri Thành cũng làm hộ vệ nữa." Anh Thy liền nói.
Anh Thy vừa nói Thanh Thiện đã biết chuyện gì, Nguyệt Thanh
lão đầu chuẩn bị hấp thu nội đơn của Kim Kê Tinh, trong lúc hấp thu dĩ nhiên
tránh người quấy rầy vì thế mới cần nhiều người làm hộ pháp, chỉ là bọn họ dường
như quá coi trọng việc này a, trong đầu Thanh Thiện nghĩ vậy nhưng chỉ để trong
lòng .
Với Thanh Thiện thì xem như không quá quan trọng nhưng với
người khác để đột phá từ Nghịch Thiên giả cấp một tới cấp hai là một quá trình
vô cùng quan trọng cùng cẩn thận, cả Lam Sa môn chỉ có một Nghịch Thiên giả mà
thôi, đó cũng là trụ cột môn phái, nếu để xảy ra chuyện bất trắc, môn phái sẽ
xuống dốc thảm trọng. Nếu có thể thành công, Lam Sa phái sẽ có Nghịch Thiên giả
cấp hai, thực lực môn phái càng tăng mạnh. Bảo sao ngay cả môn chủ cùng các trưởng
lão khác không làm hộ pháp.
Nồng đậm linh khí từ bên trong hang động tỏa ra, Thanh Thiện
biết Nguyệt Thanh đã dùng Kim Kê Tinh, hắn có thể cảm nhận được thực lực Nguyệt
Thanh đang cực tốc tăng lên, thêm một đoạn thời gian trôi qua, chân khí trong nội
thể Nguyệt Thanh đã tăng lên gấp ba lần, cũng sắp đến giai đoạn đột phá.
Đúng lúc này Thanh Thiện cảm giác một khí tức cường đại đang
tiếp cận, hướng tiếp cận lại chính là bên trong hang động," người này ít
nhất là Nghịch Thiên giả cấp hai ." Thanh Thiện có chút hình dung ra thực
lực của đối phương. Nhưng đối phương không xuất hiện mà âm thầm tiến sát hang động.
" Hắn hình như không có ý tốt, không lẽ địch nhân của
Nguyệt Thanh?" Thanh Thiện trong đầu cấp tốc suy đoán.
Bên trong hang động mặc dù khá đông người thủ hộ nhưng thực
lực còn chưa ai đạt đến Nghịch Thiên giả, muốn ngăn chặn đối phương chính là nằm
mơ.
" Xem ra nên trả ân tình cho Lam Sa phái a." Thanh
Thiện lại lẩm bẩm nói.
" Thanh Thiện ngươi nói gì thế, cái gì ân tình vậy?"
Anh Thy ngay sát hắn nghe loáng thoáng, tò mò liền hỏi.
" Không có gì, mấy người bọn họ đang gặp nguy hiểm."
vừa nói thân hình Thanh Thiện nhanh chóng bay về phía hang động.
" Đứng lại." nơi đây không được tiến vào. Thanh
Thiện vừa đi đến, vài trung niên nam nữ liền giơ binh khí cản lại.
" Cho ta qua, có kẻ đang tiến tới hang động. Nguyệt
Thanh trưởng lão cùng môn chủ các ngươi sắp gặp nguy hiểm, nếu không cho ta vào
xảy ra chuyện đừng có trách." Thanh Thiện lạnh lùng nói.
" Hừ, còn kẻ nào tiến vào ngoài ngươi, tốt nhất đừng nói
bậy, nơi đây cấm không ai được bước vào." trung niên nhân cầm trường kiếm
cương quyết nói.
" Có kẻ tiến vào sao, tại sao chúng ta không biết được,
không lẽ ngươi giỏi hơn chúng ta, ha ha. "
Một nam nhân khác vừa cười nói, bất quá hắn chưa kịp cười hết,
bên ngay cửa động đã xuất hiện một lão giả mặc trường bào màu xanh, trên tay là
thanh đao màu đen.
" Nguyệt Thanh tiểu nhi, mối thù hai mươi năm trước ta
đến để đòi đây, ha ha ha." lão giả áo xanh điên cuồng cười to, hiển nhiên
lão đã nhận ra tình thế lúc này của Nguyệt Thanh.
" Kẻ nào." vài người từ trong hang nghe thấy âm
thanh liền phóng ra, Lý Tri Thành liền quát hỏi.
" Mấy tiểu bối các ngươi, hôm nay Đỗ Tư ta sẽ xóa sổ
Lam Sa môn, có oán trách thì hãy trách tên Nguyệt Thanh, đi chết đi." lão
giả liền vung đao chém tới.
Nghịch Thiên giả cấp hai ra tay, cho dù không xuất toàn lực
đám võ giả nơi đây ai có thể tiếp được, bốn người của Lam Sa môn liền bị đao
khí chém đôi người, chỉ mỗi Lý Tri Thành nhanh chóng lùi lại thoát được một mạng,
nhưng tay bên phải cũng bị đao khí chém sâu vào.
Thanh Thiện bên ngoài vì muốn trả món nợ ân tình, bất chấp
đám người ngoài, hắn nhanh chóng gạt bọn họ qua mà lao vào.
Ngay khi lão giả áo xanh ra tay lần thứ hai, Lý Tri Thành vừa
nhìn đao khí chém tới cổ mình, bất quá vì đao pháp quá nhanh hắn muốn cản phá
nhưng không thể, đang đợi một đao chém xuống thì một thân ảnh đã đứng chắn trước
mặt.
" Bồng." Đao của lão giả va chạm vào Tịch Diệt
Long Thương, Thanh Thiện một chút di chuyển cũng không nhưng lão giả bị phản chấn
đẩy lùi ba bước mới ổn định lại được.
" Tiểu tử, ngươi là ai?" lão giả có chút kinh nghi
nhìn Thanh Thiện, mặc dù vừa rồi lão chỉ mới dùng năm thành thực lực, nhưng có
thể đẩy lùi lão tới ba bước, thiếu niên trước mặt này ít nhất cũng được vào Nghịch
Thiên giả.
" Đang lúc người khác không phòng bị mà ra tay, ta xem
lão cũng không ra gì, còn tên của ta lão chưa xứng để hỏi."
" Tiểu tử, ngươi đã muốn chết thì Đỗ Tư ta thành toàn
cho ngươi."
" Đi chết đi." toàn thân công lực vận chuyển tới
thân đao, cả cây đao sáng chói, một đao vừa nhanh vừa độc chém tới Thanh Thiện.
" Hừ, chỉ có như vậy thôi sao." Thanh Thiện vừa
nói, thân hình lùi lại một bước, Tịch Diệt Long Thương đâm tới, lực tay xoáy mạnh,
một cỗ cường đại lực lượng truyền tới ngọn thương, khiến nó xoáy tròn như xoắn ốc.
Hai cỗ lực lượng va chạm trực tiếp.
" Long Phá."
" Bồng, rắc."
Âm thanh vừa rứt, lão giả áo xanh như tia chớp bắn lại đằng
sau, cây đao trên tay chỉ còn lại chuôi cầm, thân hình bị xuyên thủng một lỗ
ngay vị trí tim, hiển nhiên không thể sống lại.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.