Chương 18: Ám Kình
Sơn La, vùng biên giới phía tây bắc, phía tây giáp với nước
Lào. Nơi đây chủ yếu là vùng núi, Sơn La chia làm nhiều huyện gồm : Thị Xã Sơn
La, Huyện Bắc Yên, Mai Sơn, Mộc Châu, Mường La, Phù Yên, Quỳnh Nhai, Sông Mã,
Thuận Châu, Yên Châu.
Diện tích tuy đạt tới 14 nghìn km vuông, nhưng dân số chưa tới
một triệu, nơi đây phần nhiều là các dân tộc thiểu số sinh sống.
" Tiểu Cẩu, truyền lệnh xuống cho anh em, nếu thấy những
người bên trong ảnh này, lớp tức báo trở về, điều động tất cả anh em. Nhớ không
được gây sự, làm bọn họ chú ý." một thanh niên, trước ngực xăm hình bạch hổ,
nói .
" Vâng đại ca."
" Anh, bên trong có treo giá tính mạng bọn họ, một trăm
triệu để báo tin, không bằng chúng ta trực tiếp ra tay. " đứng bên cạnh
thanh niên xăm hình bạch hổ, một người nói. Ở nơi đây những người trong hắc đạo
không ai không biết hai anh em bọn họ, một người xưng bạch hổ Mã Tuấn, một người
là thiên hồ Mã Hùng.
" Hắc Long bang ra cái giá rất cao, nếu bọn họ có thể
giải quyết thì đã không đến lượt chúng ta." sống lâu trong giới giang hồ,
ánh mắt của Mã Tuấn nhìn sự việc rất cẩn thận. Nếu đối phương không có gì thần
kỳ, tại sao một thiếu niên mới mười chín tuổi, mạng của hắn là mười tỷ.
" Bất quá nếu đối phương đi qua địa bàn chúng ta, phát
hiện một người là một trăm triệu, chúng ta phải nắm chắc lấy." Mã Tuấn lại
nói.
Trên chuyến taxi, Tâm Nhiên cùng Thanh Thiện khởi hành, điểm
đến là Sơn La. Hắn không biết rằng trên giới hắc đạo, hắn đã khá nổi tiếng, một
thanh niên được Hắc Long bang ra giá mười tỷ, đây là điều chưa từng có từ trước
tới nay.
" Bạn nói mấy câu khẩu quyết này có thể luyện sao, xem
ra chỉ vài câu thôi mà?" Tâm Nhiên hỏi.
" Khi luyện tập, quan trọng là dẫn khí theo đúng đường,
tâm pháp chỉ là phụ trợ, còn ý nghĩa của nó là dẫn dắt chân khí không đi lệch
hướng mà thôi."
Hôm qua, Tâm Nhiên nói muốn học võ công. Thanh Thiện cũng
giúp nàng, hắn liền truyền cho nàng Thiên Nam tâm quyết, đây là tâm pháp chính
tông của Thiên Nam phái. Lúc ở chùa Ngộ Tuệ đã truyền thụ, tuy vẫn nói hắn
không nên luyện, nhưng là đệ tử của Thiên Nam môn, nếu không biết tâm quyết này
sẽ bị thiên hạ chê cười. Lần đầu là dạy cho em gái hắn Thịnh Minh.
Lúc này hắn lại dạy cho Tâm Nhiên, lúc đầu sư phụ hắn chỉ
nói, không được truyền cho người xấu, cũng không cấm hắn như đối với Hư Thiên
quyết.
Ngày hôm qua, hắn mất một buổi, dẫn chân khí của mình khi
thông vài kinh mạch giúp nàng, hơn nữa chỉ đúng lộ tuyến cho nàng sau này tu
luyện. Tuy đã truyền thụ, có điều mỗi lần bảo nàng phải gọi hắn là sư phụ, thì
nàng lại lờ đi, nhất quyết không gọi .
Lúc đầu hắn còn định dạy nàng Kim Cương quyền, chỉ là khi
xưa Ngộ Tuệ từng ám chỉ, bộ quyền này chỉ thích hợp với nam nhân, lục lọi trong
trí nhớ, hắn liền truyền cho nàng Ngọc Nữ kiếm, bởi thể chất nữ nhân kém hơn
nam nhân, nếu có vũ khí sẽ trợ giúp rất nhiều.
Trí nhớ của Thanh Thiện rất tốt, những thứ sư phụ truyền thụ,
hắn tuy không luyện nhưng vẫn có thể nhớ rõ, tuy vậy hắn cũng khâm phục nàng,
tuy chân tay đã cứng cáp hết, Tâm Nhiên vẫn nhớ rõ từng động tác, chỉ khi diễn
luyện lại có chút vất vả.
" Tại sao mình luyện kiếm lại khó như vậy, không lẽ
mình không có tư chất phải không?" Tâm Nhiên bên cạnh lại hỏi. Tu luyện nội
công nàng chưa cảm nhận được chút chân khí nào sinh ra, vậy mà ngay cả mấy
chiêu kiếm, nàng cũng đánh không được .
" Bạn mới tập có hai lần, làm sao học nhanh vậy được, mọi
người đều phải khổ luyện vài năm trời mà ."
" Vậy tại sao bạn học chưa tới một năm, mà võ giỏi vậy?"
" Ách" vấn đề này hắn cũng không rõ lắm, nghe nói
là sư phụ trợ giúp, hơn nữa hắn nuốt máu của mãng xà mà được như vậy. Nếu nói
ra cái này có vẻ hơi hoang đường giống như trong phim quá.
" Kỳ thực cái gì cũng phải từng bước một, càng về sau mới
có thành tựu. Ví dụ như xây nhà, chúng ta có một đống vật liệu, một đống công
nhân, tuy nhiên số đó không có chút công dụng gì, nếu sau ba tháng làm xong
nhà, cái nhà đó mới có tác dụng của nó." nói xong hắn không khỏi nhìn qua
nàng, thấy nàng dường như hiểu, hắn cũng không nói nữa.
Ba giờ chiều, hai người đã tới Sơn La, nơi xuống xe là Phù
Yên, mấy tiếng trên xe khiến Tâm Nhiên hơi khó chịu, mà hai người phải xuống xe
để ăn uống .
Quán ăn ở đây thì rất nhiều, chọn một quán thịt nướng mà
vào. Nơi này khá sạch sẽ, nhà hàng gồm hai lầu, bên trong rất đông thực khách.
Tìm một chỗ ngồi, hai người đều chọn món cho mình, ở nơi đây
so với nhà hàng Thiên Hương thì giá đúng là quá mềm, tùy ý chọn vài món, Tâm
Nhiên vẫn chọn các món rau là chủ yếu, trong khi Thanh Thiện là mấy suất thịt
dê nướng.
Trên lầu hai đi xuống là đám người, đi đầu là một thanh niên
tầm ba mươi, ăn mặc bảnh bao, đầu trải chuốt cẩn thận, theo sau là vài tên cùng
tuổi, nhưng bọn họ xem ra giống dân giang hồ hơn là người tử tế, trên người có
thể thấy được từng hình xăm.
"Lâm công tử, hôm nào có việc cứ gọi bọn em, hắn dám
tranh bạn gái với người đúng là tới số rồi mà."
"Yên tâm, cho dù không có việc, với giao tình của chúng
ta, chỉ cần rỗi, chúng ta lại quậy một bữa." thanh niên họ Lâm đi trước cười
nói. " Bây giờ chúng ta đi tới quán Mộng Mơ hát karaokê " hắn lại nói
tiếp. Bất quá đang đi tới quầy thanh toán, ánh mắt hắn bỗng sáng lên, bàn phía
bên phải có một đôi nam nữ vừa ăn vừa trò chuyện, hắn là để ý tới nữ nhân, có
thể nói, nữ nhân hắn gặp chưa có ai có khí chất cùng sắc đẹp nổi trội như nàng.
Có người vẻ đẹp nóng bỏng, có người hiền dịu, có người lương
thiện, nhưng vẻ đẹp băng lãnh rất ít, huống chi nữ nhân này phải gọi là tuyệt sắc,
làm cho nam nhân càng muốn chinh phục .
Thấy Lâm công tử ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc bàn bên phải,
đám người đằng sau liền quan sát bên đó, quả nhiên vài kẻ cũng mải mê nhìn.
" Lâm công tử, người nhìn trúng nàng sao? Có cần chúng
ta trợ giúp không?" kẻ vừa nói chuyện với vị Lâm công tử, giờ lại nói .
Mấy tên đệ bên cạnh hiển nhiên hiểu hai người nói gì, cái
trò "anh hùng cứu mỹ nhân" này bọn họ cũng làm không ít, có không ít
thiếu nữ trót lọt vào tay của Lâm công tử.
Mấy người cũng không phải không tìm hiểu gia thế người ta
trước khi hành động, thứ nhất, những người có thế lực ở đất này không bao giờ
ăn uống ở đây, thứ hai, trang phục của hai người không phải hàng hiệu, thứ ba,
trông hai người rất lạ, những con nhà thế gia có quyền lực không ai trông giống
bọn họ. Chính vì thế bọn họ mới dám động tới, hơn nữa có Lâm công tử đỡ đầu,
không mấy ai không nể mặt.
Ngay khi Thanh Thiện cùng Tâm Nhiên đang ăn uống, một âm
thanh từ sau vọng tới, tiếng nói rất to khiến thực khách đều chú ý.
" Tiểu tử, tìm được người rồi, khoản tiền nợ của chúng
ta tính thế nào?" vừa nói, mấy người đã đi tới trước mặt.
Vị quản lý thấy đám người đến, ánh mắt có chút sợ, đám người
này chính là thủ hạ của Thiên Hồ, từng vài lần gây sự tại đây, nhưng thế lực bọn
họ quá lớn, cho dù báo cảnh sát cũng không làm gì được, trong lòng chỉ biết cầu
khẩn cho hai vị khách của mình bình an mà thôi .
" Có việc gì vậy?" Thanh Thiện liền đứng dậy hỏi,
ban đầu nghe câu " tìm được ngươi rồi" còn tưởng đối phương là Hắc
Long bang tìm đến, sau nghe câu cuối mới biết đám người này không phải, cùng chỉ
là đám người lưu manh của bang hội ở nơi đây mà thôi.
" Mười triệu, hôm trước vay của anh, chú em cũng nên trả
rồi, nếu không gạt nợ bạn gái cũng tạm tạm." tên cầm đầu ánh mắt dâm tà,
nhìn Tâm Nhiên bên cạnh.
" Mẹ thật là quái dị, mình vừa mới tới chưa được mấy tiếng,
làm sao vay bọn chúng mười triệu chứ?" Thanh Thiện trong miệng chửi thầm,
bất quá, hắn đã gặp nhiều rắc rồi, nên không muốn gây sự thêm, lỡ Hắc Long bang
phát hiện, truy đuổi thì đúng là không đáng.
" Anh có phải lầm không, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau
mà." Thanh Thiện liền nói.
" Tiểu tử, mày nghĩ mười triệu có thể lầm được sao, đừng
để anh mày nóng giận." nói xong, cánh tay hắn sắp nắm lấy cổ áo Thanh Thiện
thì bên ngoài có tiếng người xen vào.
" Khoan đã, chắc có hiểu lầm, đây là bạn của tôi, nợ
bao nhiêu, tôi sẽ thanh toán hộ." vị Lâm công tử kia vừa chạy đến ngăn cản
tên cầm đầu nói. Nói xong hắn rút xếp tiền polime 500 nghìn, tất cả là hai mươi
tờ ra trả.
Sự việc càng lúc càng rắc rối, hắn không hiểu một tên không
quen biết mình liền tự nhiên rút mười triệu nhanh đến như vậy, thật là quái sự,
thời buổi này ai cũng chê nhiều tiền thì phải. Bất quá vừa suy nghĩ đến đó, thì
bàn phía xa, chợt có âm thanh làm hắn để ý.
" Tội nghiệp hai người kia, ai ngờ lại gặp tên Lâm Thế
Đức, hắn lại nhìn trúng nữ nhân kia rồi." người đó lắc đầu nói.
" Ai có nhiều tiền thật sướng, chỉ là với bề ngoài của
hắn cùng gia đình hắn, nữ nhân nào không muốn vớ được hắn." nam nhân bên cạnh
nói.
" Được rồi nói nhỏ thôi, bọn chúng là đầu gấu, cẩn thận
bị nghe thấy thì khổ vào người.".
Nghe được âm thanh, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao vị mạnh
thường quân này suất hiện kịp thời như vậy, hơn nữa, hiện tại hắn còn hướng Tâm
Nhiên bắt chuyện, miệng vẫn tươi cười.
Chỉ là không hiểu sao, thấy hắn ta như vậy với Tâm Nhiên,
Thanh Thiện trong lòng có một cỗ khó chịu.
Đám người kia vừa rời khỏi.
"Anh là?" Thanh Thiện liền hướng Lâm công tử mà hỏi.
" Anh là Lâm Thế Đức, không biết hai bạn xưng hô thế
nào?" hắn liền nói, ánh mắt lại không ngừng nhìn Tâm Nhiên nhiều hơn một
chút.
" Em là Minh Hải, đây là bạn em Như Loan." Thanh
Thiện thản nhiên nói, sau đó bí mật nháy mặt với Tâm Nhiên.
Đúng như hai người nói chuyện, đối phương luôn luôn gây thiện
cảm với Tâm Nhiên, hơn nhiều đều gợi chuyện để cùng nàng nói. Nghe đối phương
nói, hai người cũng biết, Lâm gia cũng có thế lực trên đất này, cha hắn là quản
lý vài cái siêu thị cỡ lớn ở nơi này, ngoài ra gia đình bọn họ còn kinh doanh
xe ô tô.
Bất quá dù gợi chuyện cùng quảng cáo gia cảnh của mình, Tâm
Nhiên đều nhàn nhạt trả lời cho qua, điều này làm hắn có chút tức tối, nhìn bền
ngoài, gia cảnh, thiếu niên trước mắt sao bì được với hắn, mà trước đó hắn còn
giúp đỡ bọn họ, hắn cho rằng, nữ nhân sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, như thế
mới đúng.
Bất quá mải bắt chuyện với Tâm Nhiên, hắn không để ý, mới vừa
rồi, có luồng gió nhẹ đánh vào người hắn, hơn nữa vị trí lại ở nơi quan trọng của
nam nhân.
" Hừ, ngươi đã nhìn trúng vài nữ nhân, nữ nhân bị hủy
trên tay ngươi có lẽ không ít, qua vài ngày nữa ngươi sẽ không thể làm hại thêm
nữ nhân nào nữa." ánh mắt Thanh Thiện lóe lên, trong đầu thầm nghĩ, miệng
lại không khỏi nhếch mép cười.
Từ khi lĩnh ngộ ý cảnh của Nộ Hải Lôi Phong, ám kình của hắn
đã tiến một bước lớn, có thể khống chế hoàn hảo, cách không đánh vào đối
phương, tất nhiên cự ly càng ngắn, uy lực càng lớn, khoảng cách càng xa, uy lực
càng giảm.
Ám kình rất có hiệu quả phá hoại từ trong, hiện tại hắn lại
hiểu sâu hơn một tầng, ngoài cách không đánh vào, còn có thể khống chế ám kình
sau một chút thời gian mới bạo phát.
" A, xin lỗi quá, Như Loan, bạn theo mình ra đây một
chút." âm thanh của Thanh Thiện vang lên, cắt đứt câu hỏi của Lâm Thế Đức.
Đối phương mặc dù tức giận vì Thanh Thiện bất lịch sự, nhưng thấy Như Loan cũng
đứng lên, liền không nói gì được.
Bất quá hai người ra đứng trước đại sảnh nhà ăn được vài
phút, hắn liền cảm thấy nơi phía dưới của mình như bị kim châm, càng lúc càng
đau, hắn liền nghĩ tới, có phải ban nãy mình đã ăn phải gì hay không, nhưng
trên trán càng lúc càng túa nhiều mồ hôi, cơn đau cũng theo đó mà tăng.
" Bạn gọi mình có việc gì sao? " nhìn thấy Thanh
Thiện khó chịu trong thời gian nàng và tên kia nói chuyện, tâm lý nàng lại chút
vui mừng không rõ, nhưng chắc phải có chuyện hắn mới gọi mình ra để nói, nàng
liền hỏi.
Rất nhanh Thanh Thiện nói lại câu chuyện vừa nghe của mấy
người ở bàn phía xa. Lúc đầu Tâm Nhiên cũng rất nghi ngờ, đến khi nghe Thanh
Thiện kể mới hiểu rõ. Thanh Thiện lại nói tiếp:
" Hắn rất nhanh sẽ tìm đến chúng ta nói tạm biệt mà
xem." vừa nói Thanh Thiện lại khẽ nhếch mép cười.
" Bạn cười trông rất gian trá đó, có phải đã làm chuyện
gì với tên kia không?" Tâm Nhiên cười nói .
" Bạn cười rất đẹp." Thanh Thiện tự nhiên nói.
Tâm Nhiên trong lòng không khỏi ngọt ngào, chỉ là điều Thanh
Thiện vừa nói đã thành sự thật, Lâm Thế Đức cả người khom lại nhanh chóng hướng
đại sảnh đi, đi qua hai người, nhanh chóng chào một câu rồi tiến vào xe của hắn
phóng đi.
Hai người liền trở lại bàn ăn, Thanh Thiện luôn luôn đánh
cho bụng căng mới thôi, Tâm Nhiên nghe hắn giải thích, ăn nhiều thì mới khỏe,
mà khỏe thì mới học võ được. Thế là nàng cũng cố gắng ăn, tuy vậy chỉ ăn nhiều
rau là chính, thịt rất ít.
" Đại ca, anh hắc cẩu vừa chuyển số ảnh này sáng nay, bảo
nếu gặp một trong số người này phải báo lại ngay." về tới chỗ cư trú, một
thanh niên liền đưa cho tên vừa mới đi cùng Lâm Thế Đức vài tấm ảnh .
" Đại ca, anh có thấy hai người này giống như hai người
chúng ta gặp tại quán ăn không?" một tên đàn em phía sau, vừa nhìn thấy
vài tấm ảnh, liền nói.
" Đúng rồi, con mẹ nó, sao tao không nghĩ sớm nhỉ, mau
báo lại với đại ca, chúng ta phát hiện hai người này ở quán ăn bà Loan, số 31
đường Trần Bình Trọng đó."
Nói xong đám người lại vội vàng đi tới quán ăn, đáng tiếc
khi đến nơi, cả Lâm công tử cùng hai người kia không thấy bóng dáng Thanh Thiện
và Tâm Nhiên đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.