Chương 21: Nhận Sư Phụ
Thiên hạ có câu thường nói, ban đêm chớ vào rừng. Nhưng lúc
này Thanh Thiện cùng Tâm Nhiên đã khởi hành, mục tiêu là phương bắc. Tất nhiên
bọn họ đi đường rừng rồi.
Ban đêm, khi Thanh Thiện trợ giúp Tâm Nhiên gia tăng công lực,
cũng có vài vị khách không mời mà đến. Đó là mấy con quái xà, cóc đỏ, rết đỏ.
Nhìn kích thước của mấy loại, Thanh Thiện có thể khẳng định chúng là loài kịch
độc. Hắn vừa muốn động thủ thì đám động vật đó dừng cách hắn bốn năm mét không
dám tiến lại, dường như có điều gì kiêng kỵ hắn.
Vì vậy Thanh Thiện mới không ra tay, sau đó, nghĩ tới hắn từng
nuốt lượng lớn máu của Ngũ Ảnh Xà, có thể vì thế mà bọn chúng kiêng kỵ. Chỉ là
một lúc sau hắn mới biết vì sao đám động vật này tiến tới, chính là do linh khí
quy tụ tại đây quá đậm. Ngay khi linh khí bắt đầu tản dần, đám động vật liền tự
động rút lui.
Biết được đám độc vật còn phải tránh hắn, Thanh Thiện không
do dự cùng Tâm Nhiên khởi hành trong rừng. Bởi muốn cắt đứt sự truy đuổi của
đám sát thủ, chỉ còn cách này mà thôi.
Hiện tại, với công lực trong nội thể của Tâm Nhiên, việc đi
lại trong rừng không còn khó khăn, tai, mắt, đều nhạy bén hơn xưa. Khi nãy vừa
tỉnh lại, nàng còn hưng phấn luyện một lần Ngọc Nữ kiếm pháp. Quả nhiên khiến
nàng kinh hỉ, tuy còn hơi chút ngượng ngập, nhưng về căn bản đã luyện đúng.
Linh khí ngấm vào thân thể, không những tăng cường chân khí cho nàng, nó còn cải
tạo xương cốt, vì thế nàng mới dễ dàng luyện kiếm được.
" Bạn làm sao mà xung quanh lại xuất hiện nhiều đốm trắng
vậy, hơn nữa, tự nhiên trong nội thể của mình lại sinh ra một cỗ chân
khí?" Tâm Nhiên đang rất vui, lúc này khởi hành, mới nhân dịp hỏi.
" À, mình cũng không rõ lắm, do tâm pháp tu luyện mà
thôi, thứ đó có tác dụng chữa thương tốt. Mình cũng nhân tiện dẫn nó chuyển
thành chân khí cho bạn." Thanh Thiện cũng nói.
" Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên làm vậy,
chân khí của chúng ta không phải nhanh chóng mạnh hơn sao?" Tâm Nhiên càng
vui mừng nói. Bởi nàng được hắn nói, chân khí trong nội thể càng mạnh võ công
càng cao.
" Điều này không thể lúc nào cũng được, thứ nhất chỉ
khi nào mình bị nội thương mới có thể sinh ra, thứ hai, chúng ta không thể liên
tục hấp thu nó." Thanh Thiện thở dài nói. Không phải hắn không muốn, nhưng
chuyện thứ nhất đã miễn cưỡng. Cái thứ hai mới là chính, vừa nãy, chính bản
thân hắn cảm giác kinh mạch có chút tê dại, tựa như kim châm, bởi linh khí hắn
hấp thu đã tới cực hạn của kinh mạch chịu đựng, nếu hấp thu thêm nữa, có khả
năng sẽ vỡ kinh mạch.
" Tại sao?."
" Bạn cũng nhận ra chân khí chạy bên trong kinh mạch, bạn
nghĩ xem, nếu khi chân khí bạn nhiều quá mức chịu đựng của kinh mạch, lúc đó nó
sẽ phá nát kinh mạch." Thanh Thiện giải thích.
" Vậy làm sao bây giờ, có cách nào khiến kinh mạch chắc
hơn không?"
" Hiện tại không có cách nào nhanh cả, chỉ có không ngừng
dùng chân khí tôi luyện kinh mạch, dần dần nó sẽ tiếp nhận được càng nhiều chân
khí."
Ngay cả Thanh Thiện cũng không có cách nào khả thi, nếu
không hắn đã nghĩ cách gây thương tích cho mình mà hấp thu càng nhiều chân khí.
Bất quá chỉ tại Hư Thiên quyết quá ư nghịch thiên, ngay cả
linh khí cũng nồng đậm như vậy. May mắn hơn nữa, hắn được xà đan của Ngũ Ảnh Xà
cùng Ngộ Tuệ tẩy kinh phạt tủy cho mình. Nên kinh mạch chắc chắn hơn Tâm Nhiên,
vì thế cơ thể mới có thể hấp thu nhiều như vậy chân khí.
Hai người vì muốn cắt đuôi đám sát thủ, vì thế đi suốt một
đoạn dài trong rừng. Cảm giác đã khá xa, tự nhiên Thanh Thiện cảm giác chân khí
có chút kích động, mà bên ngoài, linh khí có chút đậm hơn ban nãy. Tuy không hiểu
lý do, nhưng hắn cùng Tâm Nhiên liền dừng lại, hai người liền ngồi xuống tu luyện.
Tâm Nhiên tuy không hiểu, có điều thấy hắn bảo mình vậy,
cũng ngồi xuống. Thanh Thiện cũng ngồi xuống tĩnh tọa, cảm nhận xung quanh một
chút hắn liền tìm ra nguyên nhân. Khi xưa Ngộ Tuệ có nói qua với hắn, khi luyện
công, tốt nhất là vào các thời điểm 11h - 1h sáng, 5h-6h sáng, trưa từ 11h - 1h
chiều, buổi tối 5h - 6h. Hắn lúc đó không rõ, nhưng lúc này tại trong rừng, cảm
thấy linh khí sinh ra liên miên không dứt, hắn biết rằng, tại những thời điểm
này, linh khí là nồng đậm nhất.
Nhưng hắn cũng không dám tu luyện, bởi chỉ cần hắn tu luyện,
có thể hai ba ngày không tỉnh lại, mà lúc này quả cực kỳ nguy hiểm.
Nhận thấy Tâm Nhiên đang tu luyện, hắn liền lấy ra bộ quyền
pháp rồi tự luyện, vì không muốn kinh động tới nàng, hắn cũng không dùng chân
khí. Bất quá đang luyện, điều khiến hắn để ý, đám linh khí tự động thẩm thấu
vào thân hắn, một phần vào đan điền, một phần lại vào cơ bắp, xương cốt.
Theo dõi một hồi, hắn chắc chắn rằng, linh khí chính là ngấm
vào xương cốt, cơ bắp, mà không đi vào kinh mạch, phát hiện này khiến hắn mừng
phát điên, dù chưa biết linh khí ngấm vào cơ bắp, xương cốt có tác dụng thế
nào, nhưng khẳng định không xấu, chỉ cần không hấp thu quá nhiều vào đan điền
cùng kinh mạch là được.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, cơ bắp, xương cốt càng mệt mỏi
thì linh khí càng thẩm thấu nhanh hơn, mà lúc đó từng cơ nhục, xương cốt lại vô
cùng thoải mái, cảm giác cơ nhục, xương cốt mềm dẻo ra không ít.
" Cần tiêu hao thể lực nhanh nhất." trong đầu nghĩ
như vậy, hắn liền thay đổi cách luyện quyền pháp, ban đầu lúc nhanh lúc chậm,
chân khí trầm ổn, lúc này thì nhanh vô cùng, càng đánh càng nhanh, cơ nhục cũng
gồng cứng hết cỡ.
Quả nhiên như hắn dự đoán, mô hôi chảy càng nhiều, xương cốt,
cơ nhục càng mệt mỏi, tốc độ thẩm thấu của linh khí càng kinh người. Tuy mệt mỏi
nhưng hắn cảm giác cơ nhục, xương cốt dẻo dai mà sắn chắc rất nhiều.
" Làm cách nào có thể hấp thu toàn bộ dẫn vào xương cốt
đây?" vừa đánh quyền để xương cốt có thể hấp thu nhanh nhất linh khí, hắn
lại vừa nghĩ.
Đáng tiếc, hai tiếng qua đi quá nhanh, linh khí trong khu rừng
bắt đầu ít dần đi. Lúc này Thanh Thiện chuẩn bị đánh thức Tâm Nhiên tỉnh dậy.
" A, chuyện gì vậy, tại sao linh khí chợt ít đi vậy?"
Không cần hắn đánh thức, nàng cũng vừa tỉnh lại, bởi vì linh
khí ít hơn lúc vừa rồi rất nhiều, tựa như sụt giảm mấy lần liền.
" Ài, vào các thời điểm nhất định trong ngày, linh khí
sẽ tự động sinh ra." Sau đó Thanh Thiện nói cho nàng các thời điểm luyện
công thích hợp nhất.
Hai người tiếp tục đi, Tâm Nhiên cũng không thấy chút mệt mỏi
cũng như buồn ngủ, vừa rồi lại còn hấp thu không ít chân khí, cảm giác thân thể
không gì tốt hơn.
" Có người." tai của Thanh Thiện cực kỳ linh mẫn,
từ xa hắn đã nghe tiếng hai người đang nói chuyện, hơn nữa mơ hồ có ánh lửa
phía rất xa. Mà đó là lại hướng bắc, hắn vốn định đi vòng qua, nhưng nghĩ lại,
bọn họ không thể là đám sát thủ, chính vì thế mà tiến về phía đó.
Đi thêm một lúc, quả có hai người đang ngồi quanh đống lửa,
đó là một nam, một nữ, tuổi tác có thể dễ dàng nhìn ra, hai người đều đã quá
sáu mươi.
Khi mới đến Thanh Thiện còn tưởng chỉ là người thường, chỉ
là ngoài ý nghĩ của hắn, thứ nhất cả hai đều già cả, lại ở trong rừng? thứ hai,
Thanh Thiện liếc qua, đôi mắt của hai người rất sáng, đến hắn nhìn vào cũng phải
quay đi.
" Cao thủ, công lực cao hơn cả Trương Hồng." Thanh
Thiện liền đoán, nhưng hắn không cảm giác sát khí của hai người.
" Hai bác có thể cho chúng cháu ngồi cùng được
không?" Thanh Thiện liền tiến lên nói.
" Tư chất rất tốt, nhất là nữ nhân, đáng tiếc phát hiện
hơi muộn." lão bà nhìn chằm chằm Tâm Nhiên đánh giá.
Tâm Nhiên thấy không khí có chút quỷ dị, cảm giác hơi hoang
đường, liền nắm lấy tay, hơi nép sau lưng hắn.
" Ồ, mời hai người ngồi, ban đêm trời lạnh, càng đông
càng vui." lão giả phía bên kia cười rất thân thiện mời hai người ngồi.
Thanh Thiện cũng không khách khí, dẫn theo Tâm Nhiên đi tới
bên đống lửa ngồi xuống.
Chỉ là, lão bà kia, chốc chốc lại nhìn Tâm Nhiên, sau đó lẳng
lặng cho thêm củi, một lần nhìn Thanh Thiện cũng không có, còn lão giả lại thân
thiện bắt chuyện hai người.
" Không biết hai bác xưng hô thế nào ạ?" Thanh Thiện
hướng lão giả hỏi.
" À, lão già ta tên Phong Long, lão bà của lão tên Nguyệt
Lệ, không biết hai bạn trẻ tên gì, sao còn trong rừng giờ này?" lão giả
nói.
" Cháu tên Thanh Thiện, bạn ấy tên Tâm Nhiên, chúng
cháu là bị người khác truy đuổi, vì vậy mới trốn trong này." Thanh Thiện không
che dấu nói, bởi trên áo hắn còn dính vết máu.
" Ừm, võ công không tệ, cháu là môn đồ của ai vậy?
" Lão giả lại hỏi.
" Sư phụ cháu là đại hòa thượng Ngộ Tuệ."
" Ồ, hóa ra là hắn, hèn gì võ công cậu cao như vậy."
lão giả lại nói.
" Hừ, cao gì chứ, không phải cũng bị người khác sát hại
sao." lão bà vừa nhìn Tâm Nhiên lần nữa, vừa nói.
" Cái gì, sư phụ cháu bị chết rồi ạ, vì sao người lại
chết, à không, là ai giết người ạ, hai bác có thể nói cho cháu không?"
Thanh Thiện giật mình nói, trong thư rõ ràng sư phụ bảo đã chuyển chỗ, bảo hắn
đừng đến tìm, ai ngờ tới nơi đây, có người nói sư phụ hắn bị sát hại.
Dù chỉ vài ngày ngẳn ngủi, nhưng hắn rất yêu quý vị sư phụ từ
ái này, Ngộ Tuệ không những dạy hắn võ công, còn cứu hắn, lúc trước còn để lại
vài trang võ công cho hắn. Có thể sư phụ cực kỳ quan tâm hắn, bảo sao giờ hắn
không kích động.
" Nói ngươi thì được gì, võ công hắn cao hơn ngươi
không biết bao nhiêu lần, sư phụ ngươi cùng sư đệ của hắn liên thủ còn bị thua.
Chúng ta hai người liên thủ chỉ đánh ngang ngửa hắn, với ngươi thì làm được
gì." lão bà lần nữa lên tiếng.
" Vậy đối phương là ai, hai bác có thể nói cháu biết
không?" Thanh Thiện không cam lòng, hỏi lại. Với hắn, hiện tại mới tu luyện
tầng năm Hư Thiên quyết, nếu tiến tới tầng sáu, tầng bảy, lúc đó chắc chắn có
thể trả thù.
" Nói cho cậu cũng không sao, hắn là Hoàng La, là sư
huynh của sư phụ ngươi, bất quá hắn đã bị sư tổ cậu trục xuất sư môn từ
lâu." lão giả Phong Long bên cạnh nói.
" Vậy sư huynh Huyền Hải, huynh ấy không sao chứ?"
chợt nghĩ tới vị sư huynh, Thanh Thiện liền hỏi.
" Sư huynh ngươi thì không sao, bất quá một vị sư muội
của ngươi bị Hoàng La bắt giữ, hắn bắt sư phụ ngươi giao ra cái gì đó, bất quá
nghe sư huynh ngươi nói, khi thất bại, sư phụ ngươi đã hủy nó trước mặt Hoàng
La." Phong Long liền nói.
" Sư muội? Sư phụ cháu không nhận nữ đệ tự nào nữa cả?"
Thanh Thiện nghi hoặc hỏi. Bất quá nói đến đây, hắn nghĩ đến một nữ nhân, nàng
là Ngọc Thảo, lần đó hắn gặp trong Thiên Nam tự.
" Nàng là con của sư thúc ngươi, tên Ngọc Thảo, chúng
ta thiếu cha nàng một ân tình, vì thế mới tìm cách cứu nàng."
" Vậy, đối phương bắt sư muội cũng ở gần đây ạ."
có chút bất ngờ hắn liền hỏi.
" Ài, hắn thì thật sự gần đây, chỉ là chúng ta không biết,
vì sao đánh nhau vài chục trận mà hắn cứ loanh quanh cái vùng này." Phong
Long nói.
" Hừ, hắn dẫn chúng ta đi khắp vùng phía nam, sau đó đi
tới đây thì cứ quanh quẩn đây, lão tặc chết tiệt." lão bà bên cạnh nói
thêm.
Sự thật hai người cũng không biết nhiều lắm về trận chiến của
Ngộ Tuệ, chỉ là Trần Dư đến thỉnh hai người, nên họ mới truy đuổi Hoàng La, cướp
người trở về. Bất quá võ công của Hoàng La quá cao, hai người hợp lực chỉ nhỉnh
hơn chút đỉnh. Mà Hoàng La lại còn có hai đồ đệ một nữ, một nam, vì thế hai người
bại nhiều hơn thắng. Tuy vậy hai người đều một mực truy đuổi, cứ vậy kéo dài ra
gần một năm trời.
" Tâm Nhiên, cháu có muốn nhận ta làm sư phụ
không?" bất chợt lão bà Nguyệt Lệ nói.
Câu hỏi này khiến cả Phong Long cùng Thanh Thiện đều ngó
sang hai người. Tâm Nhiên thì lại lúng túng, ánh mắt đều nhìn vào Thanh Thiện.
" Hừ, sư phụ hắn cũng chỉ ngang ngửa với ta, chỉ cần theo
ta, võ công cháu còn cao hơn hắn." lão bà lại nói.
" Nhưng cháu đang tu luyện Thiên Nam tâm quyết, còn có
Ngọc Nữ kiếm." Tâm Nhiên khẽ nói.
" Không sao cả, sau này ta truyền cho cháu Tử Nguyệt
Thiên tâm kinh, chắc chắn hơn cái tâm pháp kia, võ công chúng ta cũng thích hợp
cho nữ nhân tu luyện."
Thanh Thiện thấy tự nhiên có sự tốt như vậy, hắn rõ ràng biết
mình không thể là sư phụ tốt, bởi kiến thức của hắn còn quá thiếu sót, huống
chi còn có thể dạy sai cho nàng. Nay có sư phụ như vậy, cầu còn không được nữa
là.
" Tâm Nhiên, bạn nên đáp ứng đi." Thanh Thiện bên
cạnh khuyên.
Mấy ngày gần đây, Tâm Nhiên như dựa cả vào hắn, thấy hắn
nói, nàng liền đáp ứng. Tâm Nhiên được hắn nói cách nhập môn, sau đó dập đầu ba
cái trước lão bà Nguyệt Lệ.
" Quá tốt, con đứng lên đi, con là đệ tử duy nhất của
Nguyệt Lệ ta, tất cả những gì biết ta sẽ truyền hết cho con." lão bà tiến
lên nâng nàng dậy, sau đó nói.
" Lão già, tiểu tử, bảo vệ hai ta một lát, ta cần tẩy tủy
thông mạch cho đệ tử ta."
Nguyệt Lệ lão bà đưa cho nàng hai viên hoàn thuốc màu đỏ,
sau khi Tâm Nhiên uống vào, Nguyệt Lệ liền áp hai tay vào sau lưng nàng.
Thanh Thiện vừa quan sát hai người vừa cảnh giới xung quanh,
chỉ thấy khuôn mặt Tâm Nhiên lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi liên tục toát ra, trên đầu
nàng từng hơi khí màu trắng. Chỉ chưa tới ba mươi phút, lão bà Nguyệt Lệ đã uể
oải đứng dậy, Tâm Nhiên vẫn ngồi tại chỗ.
" Nàng bên trong người, kinh mạch cùng xương cốt cũng
không có cứng cáp như ta tưởng, có phải ngươi dẫn chân khí đả thông vài kinh mạch
cùng từng tẩy tủy cho nàng?" lão bà đứng dậy, hướng Thanh Thiện hỏi. Bởi
muốn tẩy tủy cho người khác, thứ nhất cần thuốc dẫn kích thích sau đó là dùng
chân khí cường đại đả thông .
Có điều Thanh Thiện dùng thuốc dẫn chính là linh khí, còn với
chân khí bản thân, mặc dù không đủ đả thông toàn bộ, nhưng cũng đủ hai phần ba
kinh mạch. Chính vì vậy, chỉ chưa tới một tiếng lão bà đã đả thông gần hết kinh
mạch của nàng trừ hai đại huyệt thuộc Nhâm Đốc nhị mạch.
Hai huyệt này bất cứ võ giả nào đều mong muốn đả thông, bởi
như vậy, chân khí toàn thân sẽ không còn chút cản trở, chân khí liên miên bất tận.
" Cháu là muốn giúp nàng tăng tiến, chỉ là công lực
không đủ, chỉ giúp nàng được có vậy."
Nguyệt Lệ nhìn kỹ hắn, sau đó có chút thưởng thức nói:
" Không tệ chút nào, chỉ mới từng này tuổi, công lực đã
tới mức này." Nguyệt Lệ nói.
" Hắn đúng là rất tốt, lúc đầu ta cũng có chút nhìn nhầm
hắn a. Ban nãy còn hỏi rất nhiều vấn đề làm khó ta nữa, không ngờ kiến thức hắn
khá như vậy." Phong Long bên cạnh nói, quả thật ban nãy, có rất nhiều điều
hắn tìm lão hỏi. Từ việc dùng linh khí dẫn nhập vào xương tủy, cho tới việc tu
luyện kinh mạch nhanh nhất.
Tất cả đều hỏi đúng trọng tâm, lão hơn năm mươi năm luyện
võ, kinh nghiệm đúc rút cũng bị hắn hỏi bằng sạch.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.