Chương 67: So Tài
Ngay khi ba người bọn họ đến Tâm Nhiên chỉ khẽ nhíu mày, Anh
Thy thì không hề nhìn ba người bọn họ. Điều này khiến ba người mới đến đều mất
mặt, nhưng ba người trước khi đến đã có ý định trước.
" Tại hạ là Minh Phong sư huynh của Anh Thy, không biết
vị bằng hữu này xưng hô thế nào?" Lê Minh Phong liền hướng Thanh Thiện
nói.
" Bạn của Anh Thy, tên Thanh Thiện."
" Thanh Thiện a, đúng rồi, nghe Anh Thy muội nói cậu thực
lực rất mạnh, không biết cậu gia nhập môn phái nào?"
" Thiên Nam môn."
" Thiên Nam môn?" Lê Minh Phong cũng cảm thấy bất
ngờ, bởi hắn thấy bên ngoài có Đặng Tinh, hắn ban đầu đoán thanh niên này có lẽ
thuộc Thiên Long phái mới đúng chứ? Từ đâu nhảy ra cái Thiên Nam môn vậy, thực
lòng từ khi bước vào Nghịch Thiên Giả hắn chưa từng nghe qua Thiên Nam môn, cho
dù là tiểu môn phái hình như cũng chưa có thì phải.
" Trong các môn phái tu luyện ta biết không ít? Sao ta
không nhớ ra có Thiên Nam môn trong đó vậy?" một thanh niên bên cạnh liền
nhỏ giọng hỏi Lê Minh Phong. Có điều hắn cũng không biết đến cái môn phái này,
hoặc giả mới thành lập, hoặc giả nó không có tiếng tăm gì nên ít người biết.
" Các ngươi không biết cũng đúng thôi, bởi đó là môn
phái của võ giả chứ không phải tu luyện giả. Không biết còn việc gì cần hỏi nữa
không?" Thanh Thiện hơi khó chịu nói. Với bản thân hắn biết mình không thù
oán với môn phái này, chỉ có duy nhất ba tên đó vì Anh Thy cùng Tâm Nhiên mà đến.
Cái loại này hắn nghe nói đến rất nhiều, chỉ là giờ mới gặp.
Thanh Thiện âm thầm đánh giá ba người, kẻ đứng giữa thực lực
mạnh nhất đã đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp bẩy, hai tên còn lại đều đạt tới Nghịch
Thiên Giả cấp sáu, nếu là trước kia hắn còn sợ nhưng giờ thì không đáng ngại lắm,
có lẽ kẻ tên Lê Minh Phong còn có chút nguy hiểm, bởi hắn nghe Đặng Tinh nói đến
Phá Diệt Quyết cùng Tàn Thần Đao của hắn. Nếu hắn thi triển hoàn toàn thực lực
chỉ sợ Nghịch Thiên Giả cấp tám cũng khó đối phó, ít nhất cũng gần đạt tới
trung kỳ của cấp tám mới đối phó được hắn.
Tàn Thần Đao a, hắn cũng muốn so tài với thần binh trong
truyền thuyết của người đứng đầu tứ đại thiên quân Phá Diệt Quân.
" Môn phái của võ giả? Ha ha ha." hai người đứng
bên cạnh Lê Minh Phong không khống chế được liền cười, cái này nghe lạ lùng mà
đúng là tức cười, nam nhân trong lòng Anh Thy, thiên tài tu luyện, thực lực cực
mạnh, hóa ra lại là một võ giả, hèn gì khi đến đây hai người bọn hắn không có
nhìn ra được cảnh giới của đối phương ở mức nào.
Tuy nhiên chỉ có Lê Minh Phong hắn không cười, nếu một võ giả
có thể xuống dưới biển sâu vài trăm mét, nói chuyện cười đùa thoải mái thì phải
xem lại, Hắn đồng dạng cũng không xem thấu thực lực của thanh niên này, hắn biết
đối phương không phải là võ giả đơn thuần như lời hắn nói, vậy có hai khả năng,
đó là đối phương thực lực cao hơn mình? Cái này hắn không tin tưởng, vậy chỉ
còn lại đối phương đang dùng một thuật gì đó khiến che giấu linh hồn của mình
đi, cái này hắn cũng từng nghe Nhật Bản có đến pháp quyết này.
" Không biết ba vị còn có gì để hỏi nữa không?"
Thanh Thiện cũng mặc cho hai kẻ đó tự nhiên cười, mắt hắn giờ cũng rất cao, kẻ
khiến hắn để mắt đến còn chưa tới lượt hai tên này.
" Có ý tứ a, ba tên tiểu tử các ngươi hôm nào rảnh rỗi
đi cùng nhau như vậy." từ bên ngoài âm thanh nữ nhân vang lên, sau đó thân
hình của nàng đã tiến vào.
" Sư phụ." Tâm Nhiên liền hướng nữ nhân mới tới
thi lễ.
" Sư thúc."
" Sư thúc."
Người đó đúng là Lương Mỵ, nàng đang tu luyện thấy nữ đồ đệ
của mình từ trong phòng tu luyện chạy rất nhanh rời khỏi, nàng ở cùng Tâm Nhiên
cũng hơn sáu tháng, tính tình vị đồ đệ này nàng cũng hiểu rõ, trừ nàng cùng Anh
Thy ra Tâm Nhiên đều đối với người khác lạnh băng, cho dù là nam nhân nào đi nữa
nàng cũng không hề liếc mắt chút nào, giờ khiến cho Tâm Nhiên kích động chạy vội
đi thì hẳn không phải việc nhỏ. Chính vì thế nàng mới theo chân tới đây, nàng đứng
ngoài này quan sát khá lâu, từ khi Anh Thy ôm thanh niên kia tới lúc này, nàng
đều nhìn thấy. Nàng cũng đoán được người trong lòng đồ đệ mình là vị thanh niên
kia.
Nàng cũng quan sát Thanh Thiện rất kỹ, với thực lực của nàng
hắn làm sao có thể che giấu thực lực của mình được, Lương Mỵ hơn hắn tới ba cấp
bậc. Nàng cũng cực kỳ kinh ngạc, đối phương thực lực Nghịch Thiên Giả cấp tám.
Nếu nói nàng ra sức tài bồi Tâm Nhiên để trong thời gian ngắn
đạt tới cấp năm thì cần phải có thiên phú kinh người như Anh Thy mới có thể tiến
vào cấp sáu, nhưng về sau này, muốn tiến thêm thì phải dựa vào bản thân, huống
chi theo nàng dự đoán, Anh Thy nếu muốn tiến tới tầng bảy cũng phải hai năm nữa,
còn muốn đạt tới tầng tám ít cũng phải ba năm, tổng cộng phải mất năm năm. Đó
là đã kể đến môn phái hết sức tài bồi.
Vậy thanh niên này chỉ mới hai mươi tuổi, chỉ là đệ tử của
môn phái võ giả, hắn đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp tám, nếu nói hắn là quái vật
cũng không quá, nếu trước kia nghe Anh Thy kể về thiếu niên này hẳn còn chưa
đúng sự thật.
" Ta phải kéo hắn vào môn phái mới được, nếu chưởng môn
sư huynh nhìn thấy hắn hẳn cũng tìm mọi cách kéo hắn vào mình. Chỉ là nên để
cho tên tiểu tử Minh Phong bớt kiêu ngạo một chút đi." Lương Mỵ khẽ liếm
mép cười gian trá, tựa như Thanh Thiện là con mồi của nàng.
" Ra mắt tiền bối." Thanh Thiện thấy đối phương là
sư phụ của Tâm Nhiên cũng chào hỏi.
" Anh hùng xuất thiếu niên a, hèn gì đồ đệ ta lại ngắm
trúng ngươi." Lương Mỵ khẽ cười một cái rồi nói. Nơi này ai cũng bị nụ cười
của nàng câu dẫn, nói về sắc đẹp Tâm Nhiên thì lạnh lùng, Anh Thy lại hoạt bát,
còn Lương Mỵ là kiều diễm, ba nàng đứng trung đã trở thành tiêu điểm của mọi
người, chỉ là với Tâm Nhiên cùng Anh Thy mọi người dám theo đuổi chứ vị sư muội
của chưởng môn đúng là ít ai dám đánh chủ ý.
"Sư phụ." Tâm Nhiên thấy sư phụ mình nói thế liền
khẽ kéo tay áo nàng, khuôn mặt hơi ửng đỏ không dám nhìn Thanh Thiện.
Đây là lãnh diệm băng tâm sao? Tâm Nhiên dù mới vào môn phái
nhưng vì sư phụ nàng địa vị rất cao, nên rất nhiều người để ý tới, cái ngoại hiệu
lãnh diệm băng tâm cũng vì sự lạnh lùng mà mọi người đặt cho. Đây cũng là lần đầu
tiên mọi người thấy nàng đỏ mặt e thẹn giống thiếu nữ như vậy.
Hai thanh niên vừa nghe nói ý trung nhân của Tâm Nhiên thật
sự là thanh niên kia, tâm tính đã không thể nhẫn nhịn, chỉ là một tên võ giả nhỏ
nhoi lại dám tranh cướp nữ nhân cùng hai Nghịch Thiên Giả cấp sáu.
Nguyễn An cùng Tư Thanh chính là hai đệ tử của lục trưởng
lão cùng tam trưởng lão, về thân phận của hắn cũng là đệ tử hàng thứ hai, thực
lực trong lớp thanh niên cũng rất mạnh, nên trong trận chiến tranh đoạt Tâm
Nhiên, bọn họ hai người xem là ứng cử viên mạnh nhất, nay tự nhiên nảy ra một
tên cản mũi bọn họ sao không giận dữ.
" Thanh Thiện, nghe Anh Thy sư muội nói ngươi là người
mạnh nhất của lớp thanh niên, hôm nay Tư Thanh ta muốn lãnh giáo thực lực của
ngươi."
Trong tâm trí của Anh Thy, nàng luôn luôn xem Thanh Thiện là
mạnh nhất, nàng nguyện ý theo hắn học võ còn hơn ở nơi đây học, chính vì thế mỗi
lần nàng cùng đám nữ nhân nơi đây trò chuyện, đều kể về hắn rất hoàn mỹ, rất mạnh.
Chính vì thế đám nam nhân trong Huyền Môn đối với thanh niên tên Thanh Thiện rất
có ấn tượng xấu, còn nữ nhân lại muốn tận mắt chứng kiến thực lực của hắn. Tốt
nhất là hắn cùng Lê Minh Phong giao thủ các nàng lại càng muốn xem.
" Thanh Thiện, đánh hắn đi, hắn chính là kẻ hay quấy rầy
chị Tâm Nhiên nhất." Anh Thy bên cạnh vì Tâm Nhiên mà lên tiếng, hơn nữa
nàng muốn chứng minh với mọi người nàng không hề nói sai về hắn, nàng cũng có
chút chờ mong thực lực của Thanh Thiện, đối với nàng, hắn mới là mạnh nhất,
không ai sánh bằng.
Thanh Thiện từ lúc đầu đã muốn giáo huấn ba người này rồi,
nam nhân có tự tôn của mình, nhất là hắn ở tuổi thanh niên, sao có thể để người
khác khinh rẻ, nếu thực lực không bằng người hắn còn có thể suy nghĩ không
thoái thác, nhưng mà hắn mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều, vì sao phải ẩn nhẫn.
Thanh Thiện quay sang nhìn Tâm Nhiên, thấy nàng không có ý
phản đối, còn vị sư phụ nàng cũng không nói gì, hiển nhiên trận chiến này ai
cũng muốn xảy ra.
" Ta không cho mình là thiên tài hay mạnh nhất trong lớp
thanh niên gì đó, nhưng nếu ngươi muốn chiến thì ta vui lòng bồi tiếp." Thanh
Thiện lạnh nhạt nói.
" Tốt, xem như cuộc chiến giữa hai thanh niên, chỉ là
giao lưu mà thôi, hai người các ngươi theo ta tới Long Hổ đài, nơi đấy là nơi
các môn sinh dùng để tỷ thí." Lương Mỵ vỗ tay một cái rồi tuyên bố, ở đây
địa vị cao nhất chính là nàng, vì thế nàng vừa nói ai cũng không phản đối.
Đám người bắt đầu rời đi, đoàn người càng lúc càng đông, vốn
ban đầu chỉ hơn hai mươi, sau đó mọi người đều bàn tán rồi gọi nhau đi, lúc này
đã quá hai trăm người, mà đám người xem ra còn gọi thêm nữa.
Phong Hổ đài, đài cao gần một mét, sân hình vuông, không biết
dùng bằng loại gỗ gì, sân rộng cỡ bốn mươi mét, Thanh Thiện cùng Tư Thanh đều
tiến vào giữa sân, bên dưới đám người bắt đầu hò reo cổ vũ, có người bắt đầu
phán đoán xem ai là người chiến thắng.
Lương Mỵ từ bên dưới phi thân lên đài, tư thế của nàng tựa
như thiên tiên, khiến mấy nam nhân bên dưới không chịu được nước miếng chảy
dòng dòng, sức hấp dẫn của vị trưởng lão này quả không kém so với trận chiến
này chút nào .
" Các ngươi chỉ là giao lưu một chút, đánh đến là được,
không được gây chết người, hay cố ý hạ sát thủ, nghe rõ chưa."
" Vâng, sư thúc."
" Vâng, tiền bối." Thanh Thiện đối với vị sư phụ của
Tâm Nhiên lễ phép nói.
" À, Thanh Thiện, ngươi dùng vũ khí gì?" Lương Mỵ
thấy Thanh Thiện đi lên đài mà không mang theo vũ khí, vì thế mới hỏi.
" Vãn bối dùng quyền không dùng vũ khí."
" Vậy à, được, hai người các ngươi bắt đầu đi."
Ngay từ đầu Tư Thanh đã rút ra bảo đao của mình, vốn hắn thấy
đối phương chỉ là võ giả nên ý không có dùng đến đao pháp, chỉ là vừa rồi Minh
Phong hắn truyền âm nói đối phương không chỉ là võ giả mà là một Nghịch Thiên
Giả, nên hắn mới đề phòng như vậy.
Kỳ thực Lê Minh Phong hắn cũng không có lòng tốt đến vậy, hắn
chỉ không muốn Tư Thanh quá nhanh đã bị thua, hắn muốn thấy thực lực thật sự của
Thanh Thiện.
" Tiếp chiêu." Tư Thanh vừa lên tiếng, đao pháp từ
bên hông chém tới, đao quang phát ra âm thanh gió rít, có thể phát ra đao quang
dễ dàng như vậy thực lực của võ giả căn bản là không thể làm tới được.
Thanh Thiện vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, thân hình chỉ lùi
lại một bước đã tránh thoát được một đao.
" Ngươi dùng chân chính đao pháp đi, nếu không trận chiến
chẳng có thú vị gì cả." Thanh Thiện lạnh nhạt nói, sự thực hắn không cần
phải tránh, dù đứng im thì với thân thể mình hắn cũng không bị gì cả, bất quá hắn
không muốn để lộ là phòng ngự thân thể của hắn.
" Tốt, xem Cuồng Long tam đao."
Thân hình Tư Thanh bỗng rời khỏi mặt đất, chiến đao cũng
phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, đây là Huyền Băng chân khí hắn tu luyện, thân
hình vừa rời khỏi mặt sân, cả người hắn như cơn lốc xoay tròn.
" Đệ nhất đao." âm thanh hắn vừa hô, thân hình
đang xoay tròn giữa không trung liền cực tốc hạ xuống, chiến đao từ trên đầu
Thanh Thiện chém xuống.
" Oành." cả chiếc đài rung lên, lúc này Thanh Thiện
mới phát hiện cả Long Hổ đài này chắc chắn được cấm chế gì đó bảo hộ, nếu là gỗ
thông thường thì không loại nào chịu được sức mạnh như vậy.
Lần này Thanh Thiện cũng chỉ lùi lại hai bước đã tránh thoát
khỏi chiêu đao.
" Đệ nhị đao."
Thân hình Tư Thanh vừa hạ xuống đất mũi đao điểm vào sàn sau
đó bật trở lên không trung, thân hình một lần nữa xoay tròn. Thân hình hắn như
con giao long, đao thứ hai đã từ không trung chém tới.
Một lần nữa thân hình Thanh Thiện lùi ra sau, chỉ là bàn chân
vừa mới chuyển động thì đao quang đã thay đổi, vốn là tư thế chém xuống lúc này
đã chuyển sang chém ngang thân.
" Trốn đi đâu." Tư Thanh đắc ý hô lên.
Thanh Thiện chỉ "hừ" nhẹ một tiếng, mũi chân điểm
tới mặt sân rồi phóng lên cao tránh thoát được một đao.
" Đệ tam đao."
Ngay khi Thanh Thiện vừa phi thân lên không trung, thân hình
Tư Thanh lại xoay tròn, lần này hắn như mũi khoan, cả thân hình lao về phía
Thanh Thiện.
Nhìn thấy chiêu thứ ba này Thanh Thiện không khỏi liên tưởng
tới Long Phá của mình, đúng là dựa vào tốc độ xoáy tạo nên lực xuyên thấu, bất
quá thân hình đối phương quá to lớn, tốc độ lại chậm hơn nhiều, nếu cứng đối cứng
còn có uy lực, nếu đối phương cố tình tránh né thì chiêu này hoàn toàn vô dụng.
Huống chi dù đối phương đuổi theo thì chỉ sau vài lần đầu óc sẽ vì xoay nhiều
mà không chịu nổi.
Quả nhiên Tư Thanh khi thấy Thanh Thiện hạ thân xuống đài liền
dừng lại không dùng đệ tam đao đuổi theo.
" Thanh Thiện, ngươi là giao đấu hay là chơi trốn tìm,
có bản lĩnh đừng chạy trốn." Tư Thanh thấy ba lần đối phương đều chỉ tránh
né mà không tiếp chiêu liền bực tức nói.
" Nói thật ba chiêu đó quá bình thường, nên ta ngại
không muốn hoạt động chân tay. Có chiêu gì khá khá một tý đánh ra xem
nào."
" Ngươi. Được lắm, vậy đừng trách ta độc ác." Tư
Thanh cười gằn một tiếng, tư thế cầm đao cũng thay đổi.
Khí thế của Tư Thanh đã hoàn toàn thay đổi, từ thân thể hắn
lúc này toát ra khí thế cuồng bạo, đao tựa người, người tựa như đao, thanh chiến
đao cũng từ ảm đạm sáng lên rất nhiều.
" Đao Hồn." một đao từ cuồng bạo chém thẳng ra,
đao quang dài tới mấy mét tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
" Oành."
Thân hình Thanh Thiện lách qua hai bước lại đã tránh thoát.
Đao quang lần nữa va chạm vào sân đài, lần này đao quang chém rất sâu vào mặt
sân, xem ra lần này Tư Thanh hắn đã thực sự tung ra thực lực của mình.
" Hừ, lần này ngươi trốn đi đâu."
Chưa kịp để đối phương trụ vững, đao quang đã nhanh như chớp
xoay ngang chém tới hông của Thanh Thiện. Mọi người đang đợi Thanh Thiện như thế
nào tránh thoát đao quang kia thì đao quang đã chém thân hình Thanh Thiện thành
hai mảnh.
" A."
Mấy nữ nhân bên dưới liền kêu lên một tiếng, ngay cả Anh Thy
cùng Tâm Nhiên đều nắm chặt nắm tay. Có điều ở nơi đây chỉ mình Lương Mỵ lại khẽ
cười.
Đao quang vừa chém xuyên qua người Thanh Thiện sau đó liền
biến mất.
" Ngươi đã thua. " đó không phải là thanh âm của
Tư Thanh mà là thanh âm của Thanh Thiện, lúc này hắn đã đứng trước mặt đối
phương, cánh tay phải còn cầm thanh đao, cánh tay trái đã đánh trúng thân hình
Tư Thanh. Một quyền này Thanh Thiện chỉ dùng có hai thành thực lực. Sau đó thân
hình Tư Thanh đã run rẩy phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
" Đây là Phiên Giang Đảo Hải." Thanh âm của Anh
Thy dưới bên đài lẩm bẩm nói, chiêu này chính Thanh Thiện đã truyền cho nàng
cùng Tâm Nhiên.
Toàn trường chấn động, ai cũng không biết vì sao, lúc đầu họ
thấy rõ ràng thân hình Thanh Thiện đã bị đao quang chém thành hai nửa, vậy mà
chỉ trong tích tắc kẻ nằm xuống lại là Tư Thanh.
" Thân pháp quá nhanh, không biết hắn học ở đâu thứ
thân pháp này? xem ra hắn còn chưa tung hết thực lực, có lẽ nên để Minh Phong
so tài mới lôi hết chân chính thực lực của hắn." Lương Mỵ khẽ liếm mép
mình, nàng đã chọn hắn làm con mồi, lúc nãy chỉ là khởi động, cuộc chơi giờ mới
bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện Thiên Nam Tự được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.