Chương 429: Núi Thương Mang Biến Thái ((1))
Trên núi Thương Mang có rất nhiều chỗ hiểm yếu,
hùng vĩ. Phong cảnh nơi này cũng tươi đẹp nhiều vẻ. Giữa sườn núi cây
mọc thành rừng, đỉnh núi bao phủ bởi tuyết trắng. Trong núi này có không ít các bộ tộc nhỏ sống phân tán ở sâu bên trong. Tuy bọn họ đều có dòng dõi từ tộc Hột ở biên giới, nhưng đã không còn liên hệ gì với nhau.
Núi Thương Mang chính là thần thủ hộ của bọn họ. Người tộc Hột ở nơi
này rất ít xuống núi và tiếp xúc với người Hán. Trong mắt bọn họ, người
Hán đều là ác ma giết người không chớp mắt. Từ nhiều năm trước, sau vụ
võ sĩ của tộc Hột mai phục ý đồ ám sát con trai độc nhất của La Diệu là
La Văn, người tộc Hột trong núi Thương Mang càng không dám đi ra ngoài.
Bởi sau vụ án đó, bảy mươi mấy thích khách đều bị lão già xách hộp
kiếm giết chết. Nhưng như vậy chưa đủ khiến La Diệu bớt giận. Có không
ít người tộc Hột bị liên lụy chết trong đó. Từ đấy về sau, bọn họ không
dám có bất kỳ liên hệ với người bên ngoài hay là người tộc Hột ở biên
giới.
Rất lâu về trước, lúc Thương Quốc còn chưa thành lập, vùng đất đai
này là thiên hạ của người tộc Hột. Phạm vị mấy nghìn dặm đều do người
tộc Hột thống trị. Văn hóa tộc Hột phát triển phồn vinh, hưng thịnh.
Người dựng lên Thương Quốc là một vị Thân Vương của triều đình trung
nguyên khi đó. Ông ta phụng chỉ xuất quân nam chinh, đem chiến hỏa dẫn
tới nơi khá yên bình này. Vị thân vương kia dùng sức mạnh của quân đội
khiến người tộc Hột phải khuất phục. Sau khi chiến thắng, ông ta không
muốn trở lại trung nguyên làm thần tử, vì thế ở lại nơi này thành lập đế quốc mới.
Sau khi ông ta thành lập đế quốc và chiến đấu với vương triều trung
nguyên, người tộc Hột có vai trò khá quan trọng trong việc củng cố
Thương Quốc. Chính vì thế sau này Hoàng Đế Thương Quốc càng ngày càng si mê với văn hóa của tộc Hột. Vu sư của tộc Hột được triều đình cung
phụng, có địa vị cao quý. Lời của bọn họ thậm chí có thể ảnh hưởng tới
cả triều chính.
Luật pháp của Thương Quốc quy định rõ ràng, Vu sư giết người chỉ cần
bồi thường gia đình người chết một con lừa. Nhưng nếu có kẻ nào giết Vu
sư, thì sẽ liên lụy tới cửu tộc. Không chỉ là quan lớn hiển quý trở
thành tín đồ trung thành của Vu sư, mà ngay cả vợ con của bọn họ cũng
sùng bái Vu Sư. Vu Sư lấy lý do truyền thụ vu thuật mà cắm sừng không
biết bao nhiêu vị quan lại hiển quý. Mà lúc Vu Sư truyền thụ cái gọi là
pháp thuật cho những nữ tử kia, đám quan lại hiển quý không dám quấy
rầy, e sự quấy nhiễu Vu Sư thi triển pháp thuật.
Lúc ấy Vu Sư có quyền thế hiển hách thậm chí dâm loạn hậu cung, ngay cả nữ nhân của Hoàng Đế Thương Quốc cũng không buông tha.
Chính vì thế, mà người của tộc Hột từng có địa vị cực cao ở Thương
Quốc. Thậm chí bọn họ còn có nhiều đặc quyền hơn cả người Hán, tạo thành một kết cấu xã hội khá đặc biệt.
Dưới cái xã hội đó, mâu thuẫn giữa người Hán và người tộc Hột tất nhiên càng ngày càng nghiêm trọng.
Tới thời kỳ cuối của Thương Quốc, quan văn và Vu Sư tộc Hột cấu kết
xa lánh võ tướng. Cho nên cả một Thương Quốc lớn như vậy lại không có
một đội quân nào có thể chiến đấu với kẻ địch bên ngoài.
Ác mộng của người tộc Hột bắt đầu khi Thương Quốc diệt vong, sau khi
La Diệu tiến vào chiếm đóng Ung Châu. Quân đội Đại Tùy chèn ép tộc Hột
không ngừng nghỉ. Thế nên không tới mấy năm, người tộc Hột liên tục di
chuyển về hướng nam, cuối cùng trở lại với rừng rậm nguyên thủy. Dù vậy, hàng năm La Diệu đều cử quân đội trấn áp một số bộ lạc tộc Hột, giết
hại những nam tử cường tráng của tộc Hột, nhằm cam đoan dân tộc hùng
mạnh đó không thể quật khởi được nữa.
Sau khi phần lớn người tộc Hột đã lui về rừng rậm nguyên thủy, có một phần nhỏ người tộc Hột vẫn lưu luyến với chốn phồn hoa của đô thị mà ở
lại. Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sự trả thù của người Hán. Người Hán
bị người tộc Hột chèn ép mấy trăm năm, điên cuồng xa lánh. Chờ khi bọn
họ muốn trở lại rừng rậm nguyên thủy thì đã chậm. Người của tộc Hột ở
biên giới không tiếp nhận bọn họ. Bọn họ đành phải di chuyển tới núi
Thương Mang rồi ở lại đó.
Bởi vì núi Thương Mang có rất nhiều dã thú hung hãn, có rất nhiều cạm bẫy thiên nhiên. Thỉnh thoảng lại gặp phải nơi có khí độc. Hơn nữa một
nửa dòng nước trong núi là không thể uống được. Nơi này không thích hợp
để sinh sống. Nhưng vì bảo vệ mạng sống, người tộc Hột chỉ có thể sinh
sống trong ngọn núi có hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Tuy nhiên, chính vì hoàn cảnh khắc nghiệt của núi Thương Mang, nên
trừ khi là săn bắt dã thú, người Hán rất ít khi đặt chân vào. Giúp người tộc Hột trong này tránh bị chém giết.
Trong núi Thương Mang có hơn mười bộ tộc lớn nhỏ. Lớn thì có hơn
nghìn người, nhỏ thì bảy, tám chục. Trải qua mười mấy năm tìm hiểu thăm
dò, bọn họ đã dần thích ứng với cuộc sống nơi này. Bọn họ cũng đã tìm ra được quy luật xuất hiện chướng khí. Tìm ra được cách đối phó với những
dã thú kia. Cũng xác định được những nguồn nước an toàn. Cuộc sống dần
dần an ổn.
Nhưng bọn họ không dám tiếp cận với người Hán nữa. Nhìn thấy người
Hán vào núi sẽ lập tức núp xa xa. Sau khi chết rất nhiều người, ngay cả
sự thù hận bọn họ cũng không dám có.
Cho nên khi bốn người Phương Giải, Trác Bố Y, Trần Hanh, Trần Cáp tới núi Thương Mang, muốn tìm một người dẫn đường tới núi Lộc Hầu cũng
không tìm được. Người của tộc Hột thấy bọn họ đã chạy xa biến vào trong
rừng. Mà người nào chưa quen thuộc khu rừng này, căn bản không dám tùy
tiện đuổi theo. Khắp nơi trong ngọn núi này đều sát khí. Bất kỳ ai cũng
không dám đi lại linh tinh, để mà một giây sau có thể trở thành mồi ngon của mãng xà.
Trước khi rời Ung Châu, Phương Giải chọn một thị vệ có dáng người xấp xỉ với mình rồi đeo mặt nạ của mình. Bảo đám người Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đi cùng ra thành Ung Châu du sơn ngoạn thủy. Chỉ cần những kẻ giám thị không tới quá gần, thì bọn họ sẽ không lộ ra sơ hở. Bốn
người bọn họ chỉ cần cải trang rời khỏi thành, rồi đi tìm phi ngư bào ở
bên ngoài, chọn mấy con chiến mã rồi chạy tới núi Thương Mang.
- Không có nhiều đường lên núi cho lắm. Mấy hôm trước còn có một trận mưa.
Trác Bố Y nhìn xung quanh, rồi nói:
- Cho dù không tìm thấy người dẫn đường thì lên núi cũng không quá
khó. Lúc đầu ở Phan Cố, không phải sở trường lớn nhất của ngươi là tìm
kiếm dấu vết sao?
Phương Giải xuất thân thám báo, nên không xa lạ gì với việc tìm kiếm dấu vết.
Phương Giải gật đầu, quay đầu nhìn Trần Hanh, Trần Cáp, rất nghiêm túc nói:
- Hai người các ngươi nhất định phải thành thật đi bên cạnh ta, nghe
lời ta. Nếu dám chạy loạn không nghe lời, ta lập tức sẽ tìm người lúc
trước đánh các ngươi kia, rồi nhốt các ngươi vào trong động ăn cá sống
qua ngày.
Trần Hanh, Trần Cáp bị dọa tới biến sắc, vội vàng gật đầu như gà mổ
thóc. Hang núi và ăn cá chính là ác mộng của bọn họ, không thể chống cự
được.
Phương Giải cất kỹ chiến mã rồi lưu lại ký hiệu. Bọn họ không lo lắng người của tộc Hột sẽ trộm ngựa. Tộc Hột ở núi Thương Mang sợ người Hán
trả thù tới tình trạng thần hồn nát thần tính, sao còn dám chủ động đi
trêu trọc.
Phương Giải ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy ngọn núi này sẽ xảy ra một chuyện khó mà tin nổi.
Bạn đang đọc truyện Tranh Bá Thiên Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.