Q.2 - Chương 121
Thân là người từng trải Đại thần khắc sâu một kinh nghiệm quan trọng
có thể chia sẻ với bọn nhỏ: Ngươi có thể ngông cuồng, ngươi có thể tự
đại, ngươi có thể ngẩng cao đầu 45° dùng giọng nói miệt thị phun ra hai
chữ “Cặn bã!” với kẻ địch, nhưng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ ỏ trong lòng
tuyệt đối không thể coi kẻ địch thực sự là cặn bã, dù là trường hợp nào
cũng không thể khinh địch.
Một đám đại hán sát khí đằng đằng đứng
trước cửa khách điếm hiển nhiên không hiểu được kinh nghiệm này, nhìn
chằm chằm tiểu nữ hài thấp hơn nửa người bọn họ, sau đó khinh thường
cười to.
“Một tiểu nha đầu mà cũng dám cản đường đại gia ta! Mau kêu một tiếng ‘Đại gia’ nghe xem nào!”
“Cây thương kia rất nặng, mau bỏ xuống kẻo mỏi tay a, gia sẽ đau lòng! Ha ha ha ha!”
“Mau giao Tang Nhiễm tiểu thư ra đây, nếu không thúc thúc sẽ đánh mông ngươi đó.”
Tiểu cô nương tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, đi đến bên cạnh
nam tử cao lớn tự xưng ‘đại gia’ kia kéo kéo góc áo của hắn, chớp chớp
đôi mắt to tròn ngây thơ khờ dại, dùng giọng nói ngọt ngào nói với hắn:
“Ta muốn cho thúc một món lễ vật, thúc đưa tai lại gần đây đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn so với gạo nếp còn trắng mịn hơn vốn đủ khiến
người ta sinh hảo cảm, lại phối hợp với nụ cười sáng lạn này càng thêm
khả ái động lòng người. Người nọ không nghĩ nhiều, lập tức cúi khuôn mặt đầy râu ria kia xuống gần, lại đột nhiên phát hiện tiểu nữ hài kia tươi cười dường như xen lẫn một tia âm hiểm: “Lễ vật kia chính là-”
“BINH – -” Một tiếng động cực lớn vang lên, sau đó một vật gì đó bay
vút lên cao, hóa thành sao trên trời, từ đó không còn lưu lại bất kỳ vết tích nào.
Phóng đại hình ảnh sinh vật vừa hóa thành sao trên trời kia, thì ra
chính là tên nam tử vừa rồi, trên mặt hắn máu mũi tung hoành, chính giữa mặt còn in một dấu giày nho nhỏ đỏ tươi cực kỳ chói mắt.
Những người vô tình đi ngang qua cùng đồng bọn của tên đại hán kia
đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cái chân đang nâng lên của nàng, mũi chân
cơ hồ còn bốc khói trắng, có thể thấy được vừa rồi đã ma sát kịch liệt
đến cỡ nào.
“Sáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của bổn đại gia, hôm nay nếu khiến ta không có tinh thần tu luyện, nhất định sẽ lại đi tìm ngươi tính sổ.” Nữ hài nhi lạnh nhạt thu hồi chân phải, che miệng ngáp một cái xoay
người trở vào khách điếm, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn đủ biết nàng
lúc nàng nhàn nhã vạn phần, phảng phất vừa rồi không hề xảy ra bất cứ
chuyện gì.
Cả con đường đều lâm vào cảnh tượng trầm mặc vạn năm khó gặp.
Có không ít người biết tiểu nữ hài này, vào hai tháng trước nàng cùng phụ mẫu đã chuyển đến trấn nhỏ này, không những dáng vẻ phấn điêu ngọc
trác mà ngay cả cái miệng nhỏ cũng ngọt như mật, gặp bọn họ liền thân
thiết kêu thúc thúc gọi di di, tất cả mọi người đều hết sức thương yêu
tiểu bất điểm này. Thật không ngờ tới tiểu bất điểm đã chung đụng với
bọn họ hai tháng qua lại hung hãn như thế!
Mà đám tráng hán còn lại triệt để sững sờ. Người vừa bị đá bay kia
hình như là Trúc Cơ tu sĩ đấy… Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, từ trong mắt đối phương cùng ngấm ngầm đạt chung một nhận thức – –
Người, không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Thật lâu, một gã nam tử khác tức giận đến hai mắt tràn đầy tơ máu,
điên tiết gào thét, rút ra đại đao bên hông xông vào khách điếm muốn đem tiểu nữ hài kia loạn đao chém chết, khiến chưởng quầy bị dọa đến mất
hồn, này này này ngươi thích chém ai thì cứ chém đi, ngàn vạn lần đừng
động vào gỗ đàn hương vô giá của lão phu a!
Nhưng mà, mọi người chỉ thấy bóng lưng nhẹ nhàng kia đột nhiên biến
mất tại chỗ, tàn ảnh màu phấn hồng dùng tốc độ mắt thường không thể nhận ra xuất hiện trước mặt nam tử, lại một tiếng BINH khác, có thêm một vì
sao biến mất nơi chân trời…
“…” “… …” “… … …”
Run rẩy đi, hỡi các đồng bào!
Nữ hài nhi duy trì động tác đá người, dùng ánh mắt khinh thường bắn
phá một lượt những người đứng bên ngoài khách điếm: “Ai, còn, dám, đến?” Trong lời nói lộ ra một cỗ hơi thở âm lãnh khiến người ta rợn cả tóc
gáy.
Gió nhẹ thổi qua, thanh âm tượng đá rạn nứt nối tiếp nhau vang vọng, vang vọng, lại vang vọng…
Nàng lúc này mới hài lòng xoay người lên lầu, hoàn toàn không thấy
một đống cát đá mảnh vụn sau lưng. Cho đến khi bóng lưng của nàng biến
mất hoàn toàn, từng trận thanh âm hút khí lạnh mới bùng nổ khắp phố.
“Ta… Ta dựa vào… Đây là tiểu nha đầu đã từng gọi ta là ‘Thúc thúc’ sao?”
“Ngày hôm qua nó làm vỡ một rổ trứng gà của ta, may mắn ta không có tìm nó tính sổ!”
“Nửa tháng trước xé rách một bức danh họa của ta, ta nên quên cho rồi…”
“Phụ thân nó trộm mất một rương dược liệu của lão phu, lão phu cũng không cần…”
“Còn có vòng ngọc của ta…”
Đủ loại việc xấu khiến cho người ta phẫn nộ, nhưng không một ai dám
đứng ra chỉ trích, dù sao một tiểu hài tử kinh khủng như vậy ai có thể
chọc nổi?
Phong Luyến Vãn lại ngáp một cái, cắm đầu ngã xuống giường, lập tức
muốn đi gặp Chu Công. Vừa rồi là lần thứ mấy xuất hiện mấy tên nhân sĩ
phế vật muốn bắt Nhiễm Nhiễm trở về rồi nhỉ? Đếm không hết, tóm lại mấy
ngày qua nàng luôn không được nhàn rỗi, thức khuya dậy sớm tu luyện
không nói, còn phải xử lý đoàn phế vật này, thực mau khiến nàng mệt
chết. Trước kia bọn chúng đều đợi đến đêm khuya yên tĩnh mới thần không
biết quỷ không hay mò tới, không ngờ hôm nay lại đường hoàng đi cửa
chính đến tìm cái chết, làm hại nàng bại lộ tu vi trước mặt mọi người,
thật sự là tức chết nàng! Được rồi, cũng may có đám này đến làm bao cát
cho nàng đánh, giúp nàng kiếm thêm điểm kinh nghiệm củng cố tu vi, cho
nên mới dứt khoát không dọn nhà ở lì chỗ này, mệt mỏi quá mệt mỏi quá
đi. Ngô… thật khổ… ZZzzzz…
Tang Nhiễm khoanh chân tu luyện nghe thấy tiếng hô hấp dần dần đều
đặn của nàng mới mở mắt ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, bên khóe môi còn chảy nước miếng, không khỏi lắc đầu cười cười.
Tang gia lão đầu tử không hề biết tu vi thực sự của nàng, cho rằng
nàng là một nha đầu không có linh khí chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng nên
mới phái đến một đám phế vật có chút ít đạo hạnh, vừa vặn để cho hảo tỷ
muội bắt đầu tu luyện lại của nàng có dịp được dãn gân cốt một tý. Thiên phú của Phong Luyến Vãn xác thực khiến nàng kinh ngạc vạn phần, chỉ hai tháng đã đột phá Trúc Cơ tầng một, bất quá ngẫm lại cũng là chuyện
đương nhiên. Những năm ở Huyền Tịch Tông nàng phải dùng sáu tháng mới có thể tấn nhập Trúc Cơ, đơn giản bởi vì không thực chiến, không đủ điểm
kinh nghiệm, hiện giờ thời gian đã rút ngắn gấp ba lần mà nàng vẫn còn
chê không đủ.
Tang Nhiễm đã từng nghĩ tới nếu lại bị nàng ấy vượt qua thì trong
lòng nàng sẽ cảm thấy không thoải mái như thế nào, bất quá ở Thương Lam
Đỉnh bị nàng ấy đả kích sớm đã thành thói quen, cao hơn thì cao hơn đi,
dù sao hai nàng một lòng, bạn tốt của mình trở nên cường đại nàng cũng
sẽ cao hứng không phải sao?
Cửa sổ vang lên một tiếng kẽo kẹt, Tang Nhiễm vội vàng ra hiệu cho kẻ vừa nhảy cửa sổ vào bảo hắn chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ Phong Luyến
Vãn đang ngủ say, Túc Vị Ly lập tức hiểu ý. Tang Nhiễm giờ đã hiểu vì
sao lúc trước Phong Luyến Vãn lại phản đối mướn thêm một gian phòng cho
tên này, hắn cũng không phải kẻ suốt ngày thành thành thật thật ở yên
trong phòng, hễ ra khỏi cửa là mười ngày nửa tháng không trở lại, đoán
chừng hai tháng qua hắn chưa từng bước vào cửa phòng mình đâu:”Ngươi đi
đâu về?”
Túc Vị Ly cười thần bí, mở túi trữ vật của mình lấy ra một đống bình
bình lọ lọ, đợi Tang Nhiễm nhìn rõ ràng rồi mới cất vào lại. Tang Nhiễm khẽ nhíu mày lâm vào trầm tư, cảm thấy hình như những vật này nhìn có
chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì, trong lòng chợt xuất
hiện loại dự cảm xấu…
Đợi Phong Luyến Vãn duỗi người thức dậy, Túc Vị Ly mới đi tới gần
nàng gật đầu một cái, Phong Luyến Vãn thoáng giật mình, cả hai liếc mắt
nhìn nhau cùng nở ra nụ cười vô cùng quỷ dị, khiến Tang Nhiễm vừa nhìn
thấy lập tức nổi da gà toàn thân. Ngay lúc đó, Phong Luyến Vãn đề nghị:
“Những kẻ đẳng cấp thấp kém đó không có tác dụng bao nhiêu đối với việc
nâng cao tu vi của ta, cả ngày quấn lấy chúng ta thật sự rất phiền,
không bằng trực tiếp đến nhà ngươi tìm lão gia tử của ngươi thảo luận
một chút nhân sinh, để cho hắn thu tay lại.”
Tang Nhiễm khịt mũi khinh thường, chỉ cảm thấy nha đầu kia hẳn là đầu óc bị nhúng nước rồi: “Đừng chỉ nhìn những kẻ hắn phái tới mà vội đánh
giá, Tang gia cao thủ nhiều như mây, Kết Đan tu sĩ cũng có vài người,
ngươi đến đó chỉ là tự tìm đường chết.”
“Ngươi còn không tin ta sao?” Phong Luyến Vãn bi thương nháy mắt mấy
cái, cũng chỉ khi đối mặt với bạn tốt của mình mới có thể thỉnh thoảng
giả ngây thơ đùa giỡn một chút: “Bản đại thần tự có biện pháp, Nhiễm
Nhiễm ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là được.”
Tang Nhiễm bán tín bán nghi, nhưng ngẫm lại dù Tiểu Vãn không đủ năng lực thì cũng vẫn còn Nhan đại thần thiên hạ vô địch thủ, cho nên liền
miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Ở lại khách điếm này đã hai tháng, cũng đến
thời điểm nên tính tiền, đưa tới cho người ta không ít phiền toái, thuận tay cấp thêm một ít phí tổn cũng là chuyện hợp tình. Nhưng khi nàng sờ
sờ bên hông trống rỗng mới chợt nhớ ra khi mình rời khỏi nhà vì quá vội
vàng nên đã quên mang theo ngân lượng: “Tiểu Vãn… Ngươi có tiền hay
không?”
Phong Luyến Vãn vừa đến thế giới này đã ngây ngốc một thời gian dài ở nơi cách biệt với đời như Huyền Tịch Tông, tất cả đều dùng điểm cống
hiến để trao đổi, làm sao có thứ gọi là tiền? Tên Túc Vị Ly kia thì càng không cần phải nói. Phong Luyến Vãn lúc này cũng ý thức được đang xảy
ra chuyện rất nghiêm trọng, không khỏi run rẩy khóe miệng, tỷ tỷ ơi
ngươi quên mang theo cái gì cũng được nhưng sao có thể quên Mao gia gia (*) a… Cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, mặc dù nàng nhiều lúc không nói
đạo lý, nhưng nàng vẫn không táng tận lương tâm đến nỗi ăn quỵt chưỡng
quầy đã một xấp dày tuổi kia a.
(*) Trên tờ tiền Trung Quốc có in hình
chủ tịch Mao Trạch Đông cũng giống như tiền Việt Nam mình có in ảnh Bác
Hồ ấy, cho nên quên mang theo Mao gia gia có nghĩa là quên mang tiền.
Thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào kẻ làm nhân viên tình báo làm
đến nghiện Túc Vị Ly: “Thành tây có một cửa hàng đang ra giá cao thu mua trang bị, có thể đem mấy món linh khí ngươi không dùng đến bán cho
hắn.”
Phong Luyến Vãn suy nghĩ một chút, đan dược trong túi trữ vật đều là
bảo bối của nàng, đánh chết cũng không bỏ được, về phần trang bị, nàng
là y sư thì làm sao có trang bị nào tốt mà lấy ra. Bất quá ở Khí Linh
Phong ẩn nấp lâu như vậy, một đống khoáng thạch không đáng giá bao nhiêu tiền như Kim Tinh Thạch hay Ngân Tinh Thạch gì đó bị nàng lừa gạt được
cũng nên đến lúc phát huy tác dụng, đã lâu không luyện khí nên tay cũng
cứng rồi.
“Linh khí không cùng đẳng cấp có thể bán bao nhiêu tiền?”
“Bên trong thành có không ít Luyện Khí Sư cấp thấp, bình thường người ta sẽ không thu mua, trừ phi đẳng cấp hơi cao một chút có lẽ còn có thể bán được ít tiền.” Nếu là ở Lam Uyên đại lục, một trấn nhỏ bình thường
thế này chỉ toàn người phàm sinh sống, nhưng nơi gần địa điểm tổ chức
hội nghị Tu Chân Giới ở Thương Kỳ đại lục không phải đơn giản như vậy,
cúi đầu ngẩng đầu cũng có thể đụng mặt một tu sĩ cấp thấp. Bất quá nơi
đây không phải khắp nơi đều là cao thủ, tu sĩ dưới Trúc Cơ, Luyện Đan Sư hoặc Luyện Khí Sư cấp một chiếm tuyệt đại đa số, tu sĩ cấp cao sớm đã
bị các đại gia tộc môn phái bỏ vào trong túi.
Biết được những tin tức này, Phong Luyến Vãn xem như hạ quyết tâm,
mặc dù cấp bậc của nàng không cao nhưng cũng được cấp bốn cấp năm a, đủ
kiếm một chút tiền dắt lưng sống qua ngày rồi.
Nếu để cho những cao thủ Thương Kỳ đại lục biết được suy nghĩ của
nàng, nhất định sẽ bị nàng chọc giận đến mức chết rồi cũng đội mồ sống
lại. Luyện Đan Sư kiêm Luyện Khí Sư cấp bốn cấp năm, bất kỳ một tông môn nào cũng nguyện ý dùng địa vị cực cao để giữ nàng lại, nhưng nàng lại
dùng luyện đan thuật cùng luyện khí thuật vạn kim khó cầu để đi kiếm một chút tiền lẻ đáng thương… Ai còn phá gia chi tử hơn nàng a!!
Bạn đang đọc truyện Thương Lam Đỉnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.