Chương 94: Nghe Trộm
Phổ Tế tự nằm ở phía bắc kinh thành, xuất phát từ Cao phủ ước chừng phải đi ba canh giờ mới tới.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời nóng rực, Đại thái thái dẫn theo đám người xuất phát.
Trận thế cũng không quá lớn, chỉ có mấy chủ tớ nữ quyến của Cao gia.
Đại thái thái ngồi trong kiệu nhỏ đi ở phía đầu, ba người Lý Thanh Ca,
Cao Vân Bình, Cao Vân Tuệ ngồi trong một cái xe Bát Bảo, còn đám nha
hoàn như Túy Nhi, Lý Bích Như thì ngồi một cái xe Thúy Bình có che lọng.
Dọc đường, Dung ma ma quản sự và các ma ma khác đi đầu tiên, sau đó là
kiệu của Đại thái thái, tiếp đó là xe của Lý Thanh Ca, cuối cùng là đám
nha hoàn.
Trong xe Bát Bảo, Lý Thanh Ca dựa vào song cửa, chậm rãi nhìn người và phong cảnh chung quanh.
Cao Vân Tuệ ngồi đối diện nàng, vì không thường ra ngoài nên lần đi này
nàng cũng vui mừng đến mức nhoài người ra cửa sổ, nhìn cảnh quang náo
nhiệt bên ngoài một cách hứng thú, hơn nữa nàng vốn là người ít nói, giờ khắc này càng không lên tiếng.
Chỉ có Cao Vân Bình một mình tựa người vào một cái đệm tựa lưng nhỏ, tự
bóc nho ăn, vừa ăn vừa dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Thanh Ca, sau đó thì
cười gằn.
Lý Thanh Ca đã phát hiện từ sớm, nhưng làm như không biết.
Phía sau, trên xe lọng che, mấy nha hoàn lại tán gẫu vô cùng vui vẻ vì không có chủ nhân bên cạnh.
Câu chuyện xoay quanh việc Lý Bích Như đột nhiên từ phòng bếp được điều
đến bên người Đại thái thái, khiến mọi người cảm giác vô cùng hưng phấn, dồn dập bàn tán sôi nổi. Từ một tiện tì tam đẳng nhảy vọt lên thành
nhất đẳng nha hoàn, đây là điều khiến ai cũng ao ước và đố kỵ.
“Bích Như.” Nha hoàn của Cao Vân Bình là Tiểu Thúy rất tích cực hỏi:
“Thật sự là Đại thiếu gia anh hùng cứu mỹ nhân, đưa ngươi đến chỗ Đại
thái thái sao?”
Lý Bích Như sớm đã nhận ra ánh mắt ghen ghét của mọi người ở đây, liền
nhút nhát tựa vào một góc, nhẹ giọng nói: “Đại thiếu gia là người nhân
từ, ngày ấy thấy ta bị Hạ bà tử đánh nên mới ra tay cứu giúp.”
“Ôi Bích Như, ngươi thật may mắn.” Nha hoàn của Cao Vân Tuệ là Tiểu Liên ngưỡng mộ nói.
Ánh mắt Lý Bích Như long lanh, trên gương mặt gầy gò tràn trề một luồng
sáng hạnh phúc ngọt ngào: “Uhm, Bích Như may mắn, có thể được Đại thiếu
gia cứu giúp.” Nói xong, trong đôi mắt lấp lánh lại tỏa ra vẻ say đắm
yêu thương, nhưng thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm thì vội che
giấu đi, “Nhưng mà, Đại thiếu gia là người tốt, đổi lại nếu là người
khác bị bắt nạt thì cũng sẽ cứu thôi.”
“Thật sao? Vậy cũng không hẳn.” Nha hoàn của Đại thái thái là Kim Yến
bĩu môi, không cho là đúng: “Bọn ta theo Thái thái lâu như vậy cũng
không thấy Đại thiếu gia tốt với ai như thế.”
“Đúng đó.” Tiểu Liên cũng nói, “Lần trước, Tiểu Hỉ trong phòng Đại tiểu
thư tắm cho mèo của Đại tiểu thư, không cẩn thận móng tay làm con mèo bị thương, kết quả là bị đánh roi, lúc đó Đại thiếu gia nhìn thấy cũng
không nói tiếng nào, haizz, đáng thương cho Tiểu Hỉ, đêm đó khi đem trở
về thì đã không còn mạng.”
Nhắc đến việc này, vành mắt Kim Yến cũng đỏ lên, dù sao cũng là tỷ muội
nhiều năm, người nào phải ra đi như vậy thì trong lòng cũng không thể
thoải mái được.
“Nếu lúc đó Đại thiếu gia chịu lên tiếng nói giúp Tiểu Hỉ, cũng không đến nỗi như vậy.”
Bầu không khí lập tức trầm xuống, lập tức từ vui vẻ biến thành bi thương.
Từ đầu đến cuối Túy Nhi không tham dự một câu, không phải nàng không muốn, mà là tâm tình của nàng không ổn.
Sáng nay khi thức dậy, nàng phát hiện Lý Thanh Ca vẫn không ngủ, lúc
đang ngạc nhiên thì Lý Thanh Ca đã kéo nàng dậy, trịnh trọng dặn dò nàng một chuyện.
Nàng nghe mà hãi hùng khiếp vía, nhìn ánh mắt đau khổ của Lý Thanh Ca, trái tim nàng cũng chìm xuống.
Từ khi Lý lão gia và phu nhân qua đời, Túy Nhi liền cảm giác được cuộc
sống của mình đã sụp đổ, thậm chí còn thấy đau đớn hơn lúc Lão gù qua
đời.
Nhưng mà, còn tiểu thư và thiếu gia thì sao?
Nàng đau đến mấy cũng không bằng họ.
Nàng luôn tự an ủi mình, phải vui vẻ bầu bạn với hai tỷ đệ này.
Nhưng mà, biến cố lại sắp xảy ra rồi sao? Nàng tựa hồ ngửi được mùi vị trời long đất lở.
“Hay là lúc đó Đại thiếu gia không để ý tới, ngài ấy cũng không ngờ
chuyện sẽ thành ra như vậy.” Nghe được lời nghị luận này có ý trách móc
Cao Dật Đình, Lý Bích Như lập tức muốn bảo vệ hắn.
“Hừ, quả nhiên đi theo Đại thiếu gia rồi là khác hẳn, bảo vệ chăm sóc
rất kỹ nha? Chắc sau này Đại thiếu gia sẽ thu ngươi vào phòng chứ gì?”
Tiểu Thúy nghe vậy liền lạnh giọng châm chọc một tiếng, Tiểu Hỉ được mua vào phủ cùng ngày với nàng, cho nên quan hệ của hai người là thân thiết nhất.
Vẻ mặt Lý Bích Như ngượng ngùng: “Không, ta không có ý đó.”
“Hừ, ai mà không biết ngươi dựa vào quan hệ với Đại thiếu gia mới đến
được phòng Đại thái thái.” Tiểu Thúy không buông tha, thấy Lý Bích Như
trời sinh nhu nhược dễ bắt nạt thì trong lòng càng thêm ghen ghét, lại
mạnh mẽ châm chọc nàng.
Mặt Lý Bích Như đỏ chót, mới vừa rồi còn hưởng thụ ánh mắt ước ao ghen
tị của mọi người, giờ khắc này tất cả ánh mắt đều biến thành phẫn hận
làm cho nàng không kịp thích ứng.
“Không còn gì để nói hả?” Tiểu Thúy thấy nàng luống cuống càng thêm đắc ý.
Kim Yến thấy thế vội hòa giải: “Được rồi đừng nói lung tung, truyền đi
thì không ai được yên đâu.” Dù sao cũng là người theo Đại thái thái đã
lâu, nàng vẫn rất biết chừng mực,
Lúc này Tiểu Thúy mới hừ lạnh một cái, quay mặt đi không nói nữa.
Tiểu Liên vô tội nhún vai, cũng không nói nữa.
Kim Yến nhìn mọi người một chút, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người
Túy Nhi, hơi ngại ngùng, lúc nãy mọi người nói quá rôm rả, suýt nữa đã
quên mất còn một người nữa ở đây.
--- ------ ------ -----
Thời gian trôi qua từng chút một, khi mặt trời vừa lặn về Tây thì cũng
đến được Phổ Tế tự. Vì trụ trì ngôi chùa này là người quen của Lão thái
thái, Đại thái thái lại sớm thông báo trước, đoàn người chỉ toàn là nữ
quyến, cho nên sáng hôm nay Phổ Tế tự đã phong tỏa núi, trụ trì đích
thân ra cửa nghênh tiếp.
Đại thái thái và trụ trì đến thiện phòng nói chuyện, Dung ma ma và Kim Yến đi theo hầu.
Những người khác thì được sắp xếp thì biệt viện nghỉ ngơi.
Trong biệt viện có mấy gian phòng khách, sớm đã được quét dọn sạch sẽ.
Đại thái thái ở một mình tại phòng nhỏ phía đông, phía tây có tổng cộng
năm gian phòng. Lý Thanh Ca, Cao Vân Bình và Cao Vân Tuệ mỗi người một
gian, hai gian khác dành cho các ma ma và nha hoàn.
Chờ thu xếp xong xuôi thì sắc trời đã tối, không lâu sau đó có tiểu sa di đưa cơm chay đến, Túy Nhi tự mình ra lấy.
Lý Thanh Ca một mình ở lại trong phòng, phòng khách trong chùa đúng là
không giống với nơi ở bình thường, ngoại trừ sạch sẽ ra còn có một chút
phong thái khiến người ta kính nể.
Di tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, gió từ trên núi thổi xuống mang theo hương vị trong veo thoang thoảng mùi đàn hương.
Tâm tư cũng lay động theo bóng đêm, một cảm giác lo lắng chầm chầm dâng lên trong lòng.
Kiếp trước, đêm đầu tiên ở Phổ Tế tự, nàng ngủ rất say, không ngờ khi mở mắt ra thì lại không còn ở chùa nữa mà là ở trong Vạn Xuân Lâu,

Bạn đang đọc truyện Độc Thiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.