Chương 171: Lịch Vạn Niên
Âu Dương hỏi:
" Mà nay danh vọng của bệ hạ tất nhiên không có vấn đề, nhưng đổi Đồng Quán thì người nào đi Tây Lộ giám quân đây?"
" Trẫm tính toán hợp Tây Lộ vào với Đông Lộ."
Triệu Ngọc nói:
" Hàn Tướng quân dâng tấu chương, triều đình binh lực phân phối thiếu
hụt. Đông Lộ Tây Lộ vốn là phòng người Liêu. Ngựa hậu cần là được ưu
tiên phân phối, mà Tây Lộ còn lại là nơi trọng yếu nhất, đóng gần năm
mươi vạn cấm quân. Nhưng vài chục năm nay, biên cảnh Tống Liêu từ trước
đến nay đều hòa hợp. Ngược lại bên Tần Phượng Lộ vật tư binh lực phân
phối ít nhất, chiến sự lại liên tục."
Triệu Ngọc nói:
" Ý tưởng của Hàn tướng quân là ... tạo ra một góc cạnh. Tần Phượng Lộ
bây giờ đổi tên thành Tây Bắc Quân Lộ là một điểm, Đông Hà Bắc, Tây Hà
Bắc là một điểm, Đông Kinh cùng với Vĩnh Hưng Quân Lộ là một điểm. Tây
Bắc quân lộ chiến tuyến dài, một khi người Tây Hạ trở mặt, Vĩnh Hưng
quân lộ cùng với Đông Kinh hoàn toàn có thể cùng Tây Bắc quân lộ cùng
nhau đuổi người Tây Hạ. Hơn nữa không thể không phòng Thổ Phiên, điểm Hà Bắc tiến vào Tây Hạ này, Tây có thể đi Thổ Phiên, chính là góc quan
trọng."
Âu Dương lắc đầu:
" Cái này vi thần không hiểu. Có điều nếu như vậy, phòng ngự ở Hà Bắc dường như yếu kém một chút."
" Hàn tướng quân nói, người Liêu không đến thì thôi. Một khi vào được Hà Bắc, quân tướng phía đông Hà Bắc chậm rãi hướng về Vĩnh Hưng Quân Lộ từ mặt Tây áp sát vào bao vây lấy địch, sau khi người Liêu tiến vào Hà
Bắc, Vĩnh Hưng quân lộ từ Nam lên Bắc chặn đường bọc đánh. Đồng thời từ Tây Bắc quân lộ thẳng đến phủ Đại Đồng, như thế lực lượng từ tam quân
không những có thể bao vây lấy địch, còn có thể thừa thế bắt lấy mười
sáu châu Yến Vân."
Triệu Ngọc nói:
" Nhưng trẫm thấy, Hàn Tướng quân quá mức cẩn thận. Mà nay Tây Hạ trong
vòng năm năm sẽ không có lực tái chiến. Liêu Kim vốn dĩ hay đối đầu
nhau, vốn là kẻ thù truyền kiếp, có thể nói không chết không thôi. Người Liêu ít khả năng sẽ động tâm tư với Đại Tống. Trong năm Chính Hòa, bốn
đường tinh nhuệ đông, tây, Vĩnh Hưng, Tần Phượng cùng nhau công Tây Hạ,
bên trong không phòng như thế mà người Liêu lại chưa từng xuất chinh
công kích với Tống. Huống chi hắn hiện tại thù trong giặc ngoài như
thế."
Âu Dương cẩn thận nói:
" Bệ hạ, vi thần có phải là biết quá nhiều?"
" Không nhiều lắm. Trẫm đã nhìn ra, cuộc chiến này không có tiền không
được. Tây Bắc quân lộ làm trẫm mở rộng tầm mắt, mấy châu Sa, Qua kia
trẫm vốn cho rằng nhất định sẽ nổi sóng gió dữ dội. Nhưng không ngờ
thương nhân vừa đến đã khiến dân bản xứ người người đều có việc làm, mỗi người có tiền có lợi nhuận, nhà nhà có cơm ăn. Triều đình làm không
được, triều đình phần lớn là trấn an, lấy tiền lấy lương để trấn an. Mà
còn thương nhân thì có thể xây dựng sản nghiệp để dân bản xứ làm việc,
rồi sau đó lấy làm việc tay chân đổi tiền và đổi lương thực. lúc này dân bản xứ đối với tân triều đình tất nhiên là có kháng cự, còn muốn làm
bậy tác loạn để vòi ít tiền và lương thực của triều đình, nhưng cũng
không kháng cự với thương nhân. Cho nên trẫm cảm thấy có một số việc
thương nhân ra mặt so với triều đình ra mặt tốt hơn rất nhiều."
" Bệ hạ nói phải. Thương nhân trục lợi, Tống đối với bọn họ tốt là được
rồi, bọn họ cũng tất nhiên sẽ vì Đại Tống làm chút việc. Mà nay Tây Bắc
quân lộ là một thị trường thật lớn. Không chỉ là con đường tơ lụa mà còn có lao động giá rẻ, đất đai giá rẻ, thuế má cũng thấp, hàng hoàn toàn
có thể được tiêu dùng vào Đại Tống. Mà còn việc buôn bán làm ăn vốn dĩ
hòa vi quý. Nếu đã làm việc với người của các bộ tộc, tự nhiên sẽ muốn
tạo quan hệ tốt với tù trưởng bộ tộc. Người triều đình đi liên hệ lại
vừa khiêm tốn lại có ý uy áp. Nhưng thương nhân đi liên hệ tất cả đều
là quan hệ đôi bên cùng có lợi."
Buôn bán tiến vào luôn so với để quân đội tiến vào làm cho người ta có
thể tiếp nhận dễ hơn, chính sách của trung nguyên đối với dân tộc thiểu
số rất tốt, nhưng người ta chưa hẳn đã tâm phục. Thương nhân thì lại
khác, bộ tộc ngươi không đến luôn luôn sẽ có bộ tộc khác đến. Dân tộc
hài hòa hay không bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm có lợi
nhuận hay không thôi.
"Ừ, nghe nói ngươi đã là chủ tịch danh dự của hiệp hội buôn bán Đông
Nam, ngươi lúc này thân là đại biểu thương nhân, biết rõ những thứ này
tự nhiên là tất yếu."
Triệu Ngọc nói:
" Có chút thần tử nói, lo lắng thương nhân lớn mạnh. Nhưng trẫm không lo lắng, bởi vì trẫm biết rõ chỉ cần ngươi không loạn, thương nhân lớn
mạnh hay không cũng không phải là chuyện lớn. Lý Hán viết thư cho trẫm,
nói ngươi người này không có một chút dã tâm nào cả, trung quân ái quốc
cũng không đáng phải hoài nghi. Trẫm thấy cũng đúng, nếu ngươi có dã tâm đã không phải không thích bò lên thượng triều rồi, ngươi có ảnh hưởng
thương trường, nếu lại vào miếu đường thậm chí là nội các thì thiên hạ
này chính là thiên hạ của Âu gia rồi."
Âu Dương miễn cưỡng cười nói:
" Bệ hạ đừng nói đùa như vậy."
" Trẫm không có nói đùa, trẫm nói là tình hình thực tế. Ngươi kết giao quan viên không kết giao đại thần, điều này rất tốt."
Triệu Ngọc nói:
" Thật ra thì lần trước kháng chỉ không thể trách ngươi toàn bộ. Trẫm dù sao ẩn cư trong thâm cung, cho dù là đại thần triều đình hay là Tây Hạ
với Liêu với Kim cũng không hiểu rõ được bao nhiêu. Đúng rồi, trẫm muốn
thay đổi quốc hiệu thành Tuyên Võ, ngươi thấy như thế nào?"
" Hồi bẩm bệ hạ, cái này sửa tới đổi lui vi thần cảm giác không có ý nghĩa lắm. Không bằng đổi thành quốc hiệu Vạn Niên."
" Ồ? Nói vậy là sao?"
"Lấy ngày Tống khai quốc định là năm thứ 0, mà nay đã khai quốc tám mươi năm, thì lấy kế hoạch tám mươi năm Đại Tống. Rồi sau đó đời đời truyền
lại."
Triệu Ngọc gật đầu:
" Có chút ý tứ. Các loại niên hiệu này trong tám mươi năm lại một vòng
rồi một vòng, nhưng mọi người nhớ kỹ chân chính được mấy cái? Khi còn bé nghe người ta nói Chính Hòa năm thứ X, trẫm bấm ngón tay suy tính chỉ
là chuyện mấy năm trước. Mà nói thẳng Đại Tống năm sáu mươi bốn trẫm
liền có thể vừa xem hiểu ngay. Việc này chuẩn, hồi sau trẫm sẽ hạ chỉ,
định ra quốc hiệu Vạn Niên."
" Bệ hạ anh minh."
Triệu Ngọc gật đầu:
" Đêm nay ở trong cung dùng bữa đi."
Tâm tình của nàng quả thực không tồi, mấy vấn đề này, Âu Dương đã lần
lượt giải quyết mấu chốt bên trong. Mà duy nhất không nói đến chuyện của Đồng Quán, Triệu Ngọc tin tưởng trong lòng Âu Dương cũng biết. Nói với
Âu Dương nhiều như vậy, không phải là muốn để Âu Dương đi truyền đạt ý
của mình sao? Tại sao gọi Âu Dương? Trong triều văn thần đối với Đồng
Quán đều không hài lòng lắm. Người Đồng Quán giao hảo trước kia bởi vì
thay triều đổi đại, hoặc chết hoặc giáng chức. Nội cung, nội thị cũng
toàn bộ thay mới. Mà để quan hệ tốt, cũng không thích hợp, vậy sẽ khiến
hắn càng thêm sinh nghi. Thấy thân phận Âu Dương thoả đáng, quan không
lớn, nhưng có danh hiệu tổng Hoàng Gia báo, cùng Đồng Quán quen biết
cũng chưa đến mức quá thân quen. Mặc dù là là quan văn, không khinh
thường Đồng Quán. Tổng bản thân có quân công, Đồng Quán cũng sẽ khách
khí vài phần.
...
Cùng hoàng đế ăn cơm thật ra lại không phải là một chuyện vui sướng. Nếu bên cạnh đều là thân tín Triệu Ngọc coi như còn được, đằng này hết lần
này tới lần khác còn phô trương. Hơn nữa bữa cơm này cũng vô cùng lãng
phí thời gian. Một canh giờ, mới ăn một nửa. Âu Dương sắp đứng ngồi
không yên. Triệu Ngọc nhìn thấy trong mắt lóe lên ánh cười nói:
" Biết hoàng đế này không phải người người đều có thể làm được không? Đặc biệt là nữ hoàng đế."
" Đúng vậy."
Âu Dương đồng ý phụ họa một tiếng, quả thật không sung sướng gì. Mỗi
ngày trong cung, nam hoàng đế còn có thể chơi đùa nữ nhân, nữ hoàng đế
ngoại trừ xem công văn chính là nghĩ biện pháp lãng phí thời gian còn
lại. Bản thân làm tri huyện, năm đó bận chẳng khác gì chó, phàm là mọi
việc luôn có một cái giá lớn. Muốn làm quan, thì phải bỏ công mười năm
gian khổ học tập. Rồi sau đó dựa vào cơ duyên, dựa vào cố gắng, dựa vào
trí tuệ, dựa vào gan dạ sáng suốt để thăng quan. Mà nhìn hoàng đế, hy
sinh chính là tự do, cô độc và tịch mịch. Thâm cung oán phụ? Âu Dương
rùng mình một cái. Lại nhìn Triệu Ngọc, không có nửa điểm hương vị oán
phụ. Hôm nay chỉ có khí phách hăng hái, dã tâm bừng bừng. Dã tâm cũng
không phải là nghĩa xấu, đặc biệt với người hiện đại mà nói. Có dã tâm
có thể lý giải vì có lý tưởng có mục tiêu. Ở cổ đại người như vậy không
nhiều lắm, Âu Dương thấy đa số người đều là cứ trôi dạt theo thời gian,
có rất ít người đấu tranh cho vận mệnh của mình. Quỹ đạo cuộc sống tổ
tiên để lại, bọn họ cứ theo đó mà lặp lại. Đương nhiên, xuất phát từ bản thân mình, rất nhiều người có mục tiêu, ít nhất có mục tiêu cùng động
lực kiếm tiền.
Triệu Ngọc nói:
" Tiểu Thanh sắp xuất giá rồi, ngươi nếu hối hận vẫn còn kịp."
Âu Dương vội nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã có thê tử rồi. Lần này tới Đông Kinh chính là để Lại bộ đăng ký trong danh sách."
" Hả?
Triệu Ngọc ngẩn người hỏi:
" Ai?"
Âu Dương không hề có chút động tĩnh nào đột nhiên kết hôn, thật đúng là hù Triệu Ngọc giật nảy mình.
" Lương Hồng Ngọc đó, hồi hương thăm nhà. Bá phụ ta với nàng khen không
dứt miệng, cho nên liền tác hợp. Vi thần nghĩ, bá phụ giống như cha của
vi thần, lời nói không thể không nghe, vì vậy liền nghe theo."
" Vậy sao?"
Triệu Ngọc nhẹ lắc đầu nói:
" Ngươi đó, không phải là trẫm can thiệp, chỉ là trẫm thấy phu nhân nhà
ngươi tính tình rất không giống người có thể an phận làm người vợ bình
thường được."
" Thật ra là vi thần thật sự chịu không nổi phiền nhiễu của bà mối, dứt khoát liền cưới Lương Hồng Ngọc."
" Ngươi sẽ không sợ Tiểu Thanh biết sẽ thương tâm sao?"
" Bẩm bệ hạ, Tiểu Thanh cùng vi thần năm đó ở bên nhau, căn bản không
phải là tuổi tác cảm tình ổn định. Hôm nay tình yêu chết đi sống lại
này, ngày mai có thể vì thứ kia mà thắt cổ tự sát. Không thể nói thương
tâm gì cả. Hãy xem Đông Kinh, còn nhiều tài tử phong độ phiêu dật mà. Vi thần nào dám trèo cao đến quận chúa."
" Haiz... Nói ngươi không có dã tâm, quả thật không có dã tâm."
Triệu Ngọc đã nghĩ Âu Dương cái gì cũng không yêu cầu, có phải là có âm
mưu gì không. Gần đây nhìn thấy rõ ràng, người này vẫn tương đối đạm
bạc. Tiền không thể không có, nhưng là không cần quá nhiều. Quyền tốt
nhất có một chút, không có cũng không sao. Nàng cùng Âu Dương dường như
đã quên chuyện phát sinh vào đêm đó. Âu Dương quên là bình thường, tình
một đêm thôi mà, ở quán bar thật là bình thường, về sau nếu gặp lại
nhau, cũng xem như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Triệu Ngọc quên,
nguyên nhân phải phức tạp hơn.
Âu Dương nói sang chuyện khác hỏi:
" Bệ hạ, Tiểu Thanh quận chúa gả cho ai?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Bởi vì trẫm không có con cái, Tiểu Thanh thân phận đặc thù. Nàng không phải là huyết thống hoàng gia, nhưng lại cùng trẫm quan hệ thân mật.
Liêu, Kim hai nước đều phái người nhắc tới hôn nhân, trẫm cũng có điểm
khó khăn."
Liên họ chính trị đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Chuyện xấu là
Tiểu Thanh mất đi quyền lợi truy cầu tình yêu. Chuyện tốt chính là Tiểu
Thanh sẽ sống rất tốt. Dựa theo trước mắt xem xét, Tống càng cường đại,
địa vị Tiểu Thanh lại càng cao, đây là vấn đề rất sự thật. Nữ nhân mà,
đến tuổi sẽ biết, tìm một người yếu mình so với tìm một người mình yêu
còn tốt hơn. Truy cầu tình yêu gì chứ, tình yêu chính là sao băng vụt
qua mà thôi...
Âu Dương lại nói sang chuyện khác:
" Bệ hạ nếu cảm thấy buồn bực, có thể xuất cung đi dạo, đi khắp nơi một
chút. Đại học Dương Bình của vi thần đều là tài năng rường cột tương lai Đại Tống. Quân lộ Tây Bắc cũng có thể đi xem. Đúng rồi tháng bảy này
lại một đợt Đại Tống thi đấu đá cầu. Lần này không chỉ có các Đại Tống
báo danh, hơn nữa Liêu Kim Đại Lý đều sẽ phái người tham gia."
" Đến chỗ của ngươi? Có làm phiền quá bổn địa không?"
Triệu Ngọc chậm rãi nói:
" Năm kia nhưng là có người nói, không có việc gì chạy tới thêm phiền sao."
" Cái này... Làm sao lại lọt vào trong tai bệ hạ."
Âu Dương khinh bỉ liếc Cửu công công, người này là một trong những người có khả năng mật báo nhất. Âu Dương nói:
" Lần này không giống, Dương Bình có đại tửu điếm Kim tôn, ở vùng ngoại
thành có bốn biệt thự xa hoa, mặc dù so ra kém so ra kém hành cung bệ
hạ, nhưng tổng thể vẫn thoải mái hơn so với cải tạo huyện nha."
" Lát bàn thêm. Trẫm sự vụ bận rộn, chưa hẳn có thời gian đi."
Bạn đang đọc truyện Thiên Tống được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.