Chương 188: Tương Phùng
" Nhưng mà..."
Tô Thiên muốn nói lại thôi.
" Người tuổi trẻ ánh mắt nhìn xa một chút."
Âu Dương nhỏ giọng nói:
" Theo ta được biết, hoàng thượng tính tình như vậy, được Thục nhìn
Lũng, sớm muộn sẽ động thủ với người Liêu rồi sau đó là với Kim. Thừa
dịp bây giờ bị giáng chức, hảo hảo soạn một kế hoạch, tương lai làm sao
từ bên trong kiếm tiền."
Tô Thiên cùng Tô lão gia kinh hãi:
" Triều đình sẽ dụng binh với Liêu?"
" Dụng binh với Tây Hạ, dụng binh thắng Thập Tự Quân, nếu như nói trước
kia hoàng thượng vẫn rất cẩn thận, không hề có tự tin. Bây giờ chính là
khí phách phấn khởi."
Âu Dương nhìn trái phải nhỏ giọng nói:
" Hoàng thượng muốn học không phải là Đường Thái Tông, cũng không phải
Hán Vũ đế, mà là Tùy Văn Đế. Ngày nay đã đạt tới bước đầu tiên, chính là con đường tơ lụa, vào thời Tùy, rất nhiều thương nhân Âu Châu định cư ở thành Đại Hưng, còn có rất nhiều đặc phái viên Âu Dương đến Đại Hưng
triều bái. Tùy Văn Đế tôn chỉ là tứ hải thần phục, mặc dù không phải là
diệt quốc, nhưng muốn người Liêu thần phục cũng chẳng khác gì diệt quốc. Mà Liêu không thần phục, thì dùng võ lực mà nói chuyện. Hoàng thượng
vẫn luôn không hề tiếp nhận Thái Sơn phong thiện, chính là muốn đợi thần phục Liêu quốc con quái vật khổng lồ này rồi nói tiếp. Cho nên cuộc
chiến Tống Liêu, không thể tránh né."
Tô Thiên bị những lời này thức tỉnh, giật mình tỉnh ngộ nói:
" Ta thực sai rồi, tưởng rằng kết giao với vài đại thần liền liền có thể biết động tĩnh, lại thật không ngờ đương kim hoàng thượng ngoại trừ
Thái Tổ, hoàng thượng uy vọng cao nhất Đại Tống, làm sao có thể để ý đám thần tử xung quanh. Đại nhân yên tâm, Tô Thiên hiểu được làm như thế
nào."
" Ta tin tưởng ngươi."
Một mỹ nữ Ba Tư yểu điệu đi vào, ngồi vào trên người Âu Dương, vén cái
khăn che mặt cầm lấy trà uống một ngụm, miệng đối miệng mớm nước cho Âu
Dương. Âu Dương cười, mỹ nữ Ba Tư đưa tình liếc nhìn, duyên dáng xoay
người, lại đi lên đài.
Xuân cung sống khiến tứ phía reo hô, Tô Thiên một bên trợn mắt há hốc mồm nói:
" Đại nhân lịch duyệt đã đăng phong tạo cực rồi."
Thấy Âu Dương không chỉ không hề có bất kỳ gì khó chịu, ngược lại ôm eo
phối hợp, lại thêm nụ hôn dài, hiển nhiên là vô cùng chu đáo.
Âu Dương vội giải thích:
" Đừng hiểu lầm, ta cùng nàng lần đầu tiên tiếp xúc thân thể."
Cảnh tượng này cũng thấy nhiều rồi. Âu Dương thời gian nằm vùng, cũng
không phải là giống như đóng phim, cái này không thể làm, cái kia không
thể đụng vào, trải qua cuộc sống thanh tu.
Có điều thân là quan viên Đại Tống, thương nhân mẫu mực, thần tượng dân
gian, loại chuyện Ba Tư này vẫn không thể xảy ra được. Có điều, lửa đã
bị dấy lên rồi, quả thật không dễ dẹp yên. Đêm đó Âu Dương cùng với mỹ
nữ kia liền thuê một gian phòng. Mặc dù đối với bạn vạn cự tuyệt, nhưng
mỹ nữ này hiển nhiên rất nể mặt Âu Dương, phục thị chu đáo không nói,
hơn nữa không thu xu nào, ngược lại đưa Âu Dương một miếng tiền cất kỹ
nàng cất kỹ.
Âu Dương là có tiết chế, ngày hôm sau mặc dù cùng mỹ nữ khác cũng sinh
quan hệ, nhưng ngày thứ ba liền lên đường đi Hàng Châu. Nam tính mà nói, tính không phải là vòi nước, mà là chậu nước. Tài nguyên ít nhiều đại
khái đã cố định. Không cấm dục, không túng dục, là vì gốc rể dưỡng sinh
của nam nhân. Lúc tuổi còn trẻ không có nhận thực, đợi lớn rồi, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ chỗ lợi của nó.
Đi Hàng Châu là yêu cầu của Tống Huy Tông, từ đường thủy Thanh Hà, thông qua sông Hoài, rồi sau đó còn có Đại Vận hà. Ở Hạ Quý, phong cảnh hai
bờ sông tú lệ, gió mát thổi nhẹ, ngâm thơ đối từ, cao giọng ngâm nga,
nhân sinh khoái lạc.
Đến Hàng Châu, Tống Huy Tông muốn dẫn vài đệ tử đi theo, Âu Dương cùng
với hai hộ vệ vào thành Hàng Châu. Đi vào Hàng Châu rồi vừa nhìn nơi
Châu An ở trước kia đã trở thành quán rượu mất rồi, Âu Dương tùy tiện
tìm một hiệu buôn hải ngoại:
" Tìm Châu An, ta là Âu Dương."
Không quá nửa canh giờ, Châu An đi ra. Thấy Âu Dương, Châu An rất là cao hứng. Hai bên sau khi khách khí, Âu Dương mới biết được, Chu chưởng quỹ người ta bây giờ không ở trong thành, ở bờ biển vùng ngoại ô. Tòa nhà
lớn tám ra tám vào, tương đương tám cái Tứ Hợp Viện. Chiếm diện tích
rộng lớn, bờ biển còn có hai chiếc du thuyền thích hợp đi gần biển, cuộc sống khá là xa hoa lãng phí.
Cửa một đôi đại sư tử, tám nam tám nữ đứng bên cửa nghênh đón:
" Lão gia, Âu đại nhân."
Âu Dương cười nói:
" Chu chưởng quỹ, phô trương thế này có chút giống dữ dội đấy."
Châu An vội khoát tay nói:
" Hiểu lầm, hiểu lầm. Có điều lúc trước thật đúng là cùng một hộ dữ dội
ganh đua cạnh khóe một hồi. Nghĩ tới ta bốn đời làm thương, làm sao cũng không thể để cái hộ kia xem thường được. Về sau ngẫm lại cũng buồn
cười."
" Buồn cười? Tỷ như lần nam bắc chi tranh này?"
" Không sai biệt lắm."
Châu An hổ thẹn nói:
" Đại nhân mời bên này."
Hắn mới không tin Âu Dương rảnh rỗi đến nhàm chán cùng Tống Huy Tông du
sông, nếu như là du sông, Âu Dương chắc chắn sẽ không tìm mình. Tục ngữ
nói, vô sự bất đăng tam bảo điện. Bất quá hắn tin tưởng, Âu Dương đến
tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu.
Mấy ngày hôm trước vừa mở hội nghị chứng thực triều đình về quy định lưu truyền bạc trắng, chẳng lẽ là việc này. Không hề nghĩ Âu Dương câu đầu
tiên lại là:
" Châu Bình đâu?"
Châu An ngẩn người, rồi sau đó cả giận nói:
" Đứa con bất hiếu này, lão phu lúc trước không có nghe lời của đại
nhân, thăng chức cho nó là chưởng quỹ tiền trang, không hề nghĩ lại xảy
ra chuyện này. Lão phu thường nói với nó, chữ lợi rơi xuống là thương
nhân, chữ hòa rơi xuống là con buôn. Không ngờ nàng thở ra một hơi,
không ngờ một mình làm việc này."
" Châu chưởng quỹ thật ra không cần quá phiền não. Dù sao cũng là tiểu
hài tử mà. Hơn nữa hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cũng có vài người
khí thế hùng hổ hăm dọa. Lần này mặc dù là lưỡng bại câu thương, có điều dù sao còn có chút thu hoạch. Ta nghĩ Châu Bình cũng là bởi vì hiệp hội thương nghiệp Dương Bình muốn nhúng tay vào buôn bán đường biển, cố ý
tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương này."
" Chào tiên sinh."
Châu Bình bưng trà ra ngoài, cung kính nói.
Âu Dương gật đầu nói:
" Ngồi."
" Tạ tiên sinh."
Âu Dương nói:
" Lần này tới, chính là muốn nói, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình suy
nghĩ là tốt, ở Đạm Mã Tích xây dựng bến tàu quả thật có thể được. Bây
giờ ta đã cùng hiệp hội thương nghiệp Dương Bình nói qua, tương lai bọn
họ nhiều nhất sẽ dùng phương thức nhập cổ phần tiến hành nghề vận chuyển đường biển. Cho nên ta liền nghĩ Đạm Mã Tích có thể xây dựng thành một
bến tàu."
Châu Bình vui vẻ nói:
" Tiên sinh ý là..."
" Đóng quân Đạm Mã Tích, đem Đạm Mã Tích biến thành bến cảng quân
thương. Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam có thể thành lập một công ty vận chuyển đường biển, chuyên môn quản lý vận chuyển đường biển. Nơi này
không tồi, nếu các ngươi có thể nghĩ biện pháp nắm chắc nơi này, rất có
tương lai."
Châu An cẩn thận hỏi:
" Đại nhân ý là, việc này do tiểu nữ phụ trách?"
" Bây giờ đường biển chia rõ, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tạm thời sẽ không có hứng thú với ngành hàng hải. Châu Bình quản lý ngành hàng
hải cũng có thể tránh cho hai bên xấu hổ. Còn nữa, công ty vận chuyển
đường biển nói khó nghe chính là dùng các loại thủ đoạn đánh cướp. Châu
Bình tính tình như vậy dường như thích hợp, cấp tiến, không từ thủ đoạn, thật sự là không có sự lựa chọn thứ hai."
Châu Bình mặt đỏ nói:
" Tiên sinh đang nói đệ tử là người xấu."
" Gần đây ta lĩnh ngộ một chân lý, thua chính là người xấu, bởi vì là
dùng âm mưu quỷ kế. Thắng chính là người tốt, bởi vì là dùng trí tuệ."
" Tạ tiên sinh chỉ điểm."
" Ừm."
Âu Dương gật đầu nhìn Châu An:
" Châu chưởng quỹ, lần này tới còn một chuyện. Ta nghe nói nghe nói Âu
Bình cùng Châu Bình quan hệ phát triển cũng không tệ, cũng là muốn xem
thử ý tứ của Châu Bình."
" Cái này..."
Châu Bình do dự nói:
" Tiên sinh, hôn sự này vốn là cha mẹ dắt mối. Có điều theo như lời tiên sinh, vận chuyển đường biển mới bắt đầu, nếu bây giờ thành hôn, chỉ
sợ... Nếu như có thể trì hoãn hơn mấy năm, chờ mọi thứ ổn định rồi, đệ
tử tất nhiên không hề có dị nghị."
" Vậy được rồi, tư tình nhi nữ ta cũng không nên nói quá nhiều."
Âu Dương nói:
" Châu Bình, đối với Nhạc Phi vẫn là phải quan hệ nhiều hơn. Không phải
nói người này là chủ soái hạm đội. Mà người này là nam tử nhiệt huyết,
đối với việc khuếch trương thế lực hải ngoại vẫn tương đối tiên tiến, âm thầm có thể giúp đỡ chút tiền quân chứ."
Châu Bình gật đầu:
" Đệ tử hiểu rõ, đệ tử mang đến thêm phiền toái nhiều như vậy cho tiên sinh, cảm thấy thật hổ thẹn."
" Mở cửa alfm ăn, luôn có khách hàng khó nhằn. Nhưng có khó nhằn hơn nữa cũng là khách."
Âu Dương cười nói:
" Ngươi lại nghịch ngợm cũng là học trò ta, hơn nữa tiềm lực không tồi. Chỉ riêng việc chính là mắt nhìn đại cục hơi kém."
" Vâng, phu thân cũng dạy bảo ta như vậy."
Sau khi nói xong Âu Dương liền cáo từ, nói là chuẩn bị bản thân đi thăm
thú mọi nơi. Châu An mặc dù giữ lại, hi vọng Âu Dương ở mấy ngày. Nhưng
Âu Dương không thích quấy rầy người khác, thầm nghĩ bản thân đi những
xưởng tàu này xem thử thế nào. Châu An cũng không khách khí nữa, phái
hai gã bảo tiêu của mình đi theo Âu Dương, thứ nhất là vì an toàn, thứ
hai là vì hai người này hai người này quen thuộc, Âu Dương muốn làm gì
cũng tương đối dễ dàng.
Hải cảng Hàng Châu phân làm cảng cấm quân và cảng dân dụng. Khoảng cách
giữa hai nơi cũng không xa. Làm cảng cũng là có chú ý, ngậm nước sâu là
tất nhiên, còn có một yêu cầu đó là có thể tránh gió.
Bến tàu thương quân Hàng Châu đều xây dựng Tiêu Sơn, một trái một phải.
So sánh với thương cảng, đội thuyền bến tàu quân cảng ít đến thương cảm. Có điều nơi đây đóng quân có một quân doanh hai ngàn người. Còn có
người sương quân tạo thành hậu cần tiếp tế.
Âu Dương vốn chính là đến xem phong cảnh, nhưng không hề nghĩ lại nhìn
ra chút trò trống. Trò trống gì? Quân cảng đang buôn lậu. Thương cảng có chưởng quản Doanh Vận Tư đặc biệt, nếu muốn mua chuộc bọn họ, tiền để
đưa cho người liên quan cũng tiêu tốn nhiều hơn. Nhưng quân cảng không
giống vậy, thuyền đã có người dỡ hàng, chỉ cần quản sự phê chuẩn, vật tư trên thuyền có thể từ cảng vận chuyển vào đất liền. Làm lính cũng sẽ
không hỏi trên thuyền là vật gì. Lại càng không cần phải nói nộp thuế.
Quân đội vẫn là vấn đề lớn, cho dù cổ đại hay là hiện đại. Thông qua con đường dân gian buôn lậu, vẫn là có mạo hiểm nhất định, nhưng thông qua
quân sự để buôn lậu, người bên ngoài căn bản cũng không biết trình tự
thao tác bên trong. Âu Dương hỏi:
" Chu chưởng quỹ các ngươi biết việc này không?"
" Việc này?" Việc gì?"
Bảo tiêu khó hiểu một hồi, tỉnh ngộ nói:
" Đại nhân nói thương thuyền kia sao? Kia mặc dù là thương thuyền, nhưng lệ thuộc Soái Tư hạm đội Hàng Châu, bình thường là làm hậu cần tiếp tế. Buôn bán hiệp hội thương nghiệp ở hải ngoại rất nhiều nơi có thiết
điểm, không ít vật tư đều là thông qua thương thuyền như vậy vận
chuyển."
" Ngươi không thấy sao? Đây là từ trên thuyền dỡ hàng xuống, vừa dỡ đã là ba thuyền."
Âu Dương hỏi:
" Chẳng lẽ điểm tiếp tế vật tư quá nhiều, muốn tiêu thụ hộ Đại Tống?"
" Cái này..."
Âu Dương còn muốn lên tiếng, Trương Tam nói:
" Đại nhân, ngươi xem."
Âu Dương thuận tay xem xét, phương hướng bảy giờ, chừng mười chiếc chiến thuyền phá sóng lao đến bến tàu. Mà hai chiếc thuyền đang chuẩn bị dỡ
hàng lập tức nhổ neo chuẩn bị đi vào thương cảng. Mà một chiếc thuyền
đang dỡ hàng loạn thành một đoàn.
Trên chiến thuyền dường như đã lộ rõ, lập tức có vài chiến thuyền bọc
đánh chặn lại hai đội thuyền. Lúc này chợt xuất hiện hạm đội, các quan
tướng đang giám sát chuyển hàng, đột nhiên trở mặt. Một đám binh sĩ đem
nhân viên trên thuyền đang dỡ hàng giam giữ ngay tại chỗ."
Lý Tứ chỉ:
" Đại nhân, bên kia."
Vài thương nhân trông chừng muốn chạy ra bến tày, binh sĩ bên cạnh đối với bọn họ làm như không thấy. Âu Dương lắc đầu:
" Nói rõ muốn hy sinh hàng hóa rồi. Ta tính thử, lợi nhuận triều đình
thu thuế là hai phần, ba thuyền lỗ hai phần tư thuyền hàng. Bọn họ cần
hàng của mười hai thuyền mới có thể có lợi nhuận."
Buôn lậu không chỉ có bạc trắng, hơn nữa còn có buôn bán lương thực,
hàng da. Vì bảo đảm thị trường trong Tống, đánh thuế bình ổn giá cả là
tuyệt đối hợp lý.
Một bảo tiêu nói:
"Đại nhân minh xét, chưởng quầy nhà ta tuy rằng không có tham gia việc
này, thế nhưng cũng biết có người giở trò. Nhưng đại nhân có thể không
biết, không ít đại thần triều đình có cổ phần trong những thuyền này.
Giống như quan tướng quản doanh địa này. Tám chín phần mười bọn họ là
thân tín thông qua đặt vào đây."
Một bảo tiêu khác nói:
" Cái này giống như mèo bắt chuột. Bắt được, đại thần cũng tự nhận không may, sẽ không rêu rao cũng sẽ không trả thù, nhưng sẽ nghĩ biện pháp
đem thuyền này sung công, chứ không phải chìm thuyền. Cuối cùng sẽ đem
thuyền thu hồi về. Mà buôn lậu cho Kim quốc là không ít vật tư, cũng là
hàng từ quân cảng. Ngự Sử đài phái vài nhóm người đến điều tra, nhưng
bên trong rắc rối phức tạp, lại không có chứng cớ thực chất, cũng không
có cách gì chặt đứt. Lúc xui xẻo, ở trên biển đụng phải hạm đội, thì coi như xong rồi."
Bảo tiêu nói:
" Bọn họ không chỉ có chở hàng, còn chở lao công, nói bên dưới thuyền
này khẳng định có hơn trăm lao công, luôn luôn có giao dịch ngầm đặc
biệt chiêu mộ đến Tống làm công. Những người này đều là khuân vác, nghe
nói ở vành đai tam giác Hàng Châu, Dương Châu cùng Hồng Châu còn có thị
trường giao dịch nhân công riêng. Bình thường đại thương nhân sẽ không
đụng vào, phần lớn là thị trường của tiểu thương nhân, hoặc là giúp đỡ
các đại thương nhân có thêm nhân công, còn có một vài địa chủ cũng sẽ
làm như vậy. Tiền công của những người này chỉ có hai phần của người
Tống, hơn nữa thời gian công việc cũng không dễ quan tâm. Điểm tốt duy
nhất chính là, làm đủ năm năm, trường chủ sẽ giúp hắn sinh sống tại Đại
Tống. Nhưng đại bộ phận đều là sống ở thôn quê, sau khi có bản lĩnh thì
mới lăn lộn ra ngoài lại."
" Triều đình với việc này biết một ít, nhưng cũng không có can thiệp quá nhiều. Dù sao mệt chết cũng không phải con dân Đại Tống, hơn nữa công
việc bẩn thỉu, cực nhọc rốt cuộc cũng có người làm. Xe chở phân trong
thành, xe nước rửa chén, đều là những người này phụ trách. Mà những vị
trí này vốn dĩ trước kia có ra giá cao cũng không có bao nhiêu người
chịu làm."
Âu Dương hít ngụm lãnh khí, đây là triều đình ngầm đồng ý cướp đoạt dân
cư, buôn bán nô lệ. Đãi vàng, đào quặng đều dùng những người này, chết
rồi cũng không cần bồi thường. Vẽ cái bánh, để cho người đỡ đói. Không
biết có bao nhiêu người có thể chịu đựng được đến năm năm sau? Còn nữa
năm năm sau rồi, những thương nhân lòng dạ hiểm độc này có thể hay không thực hiện lời hứa của bọn hắn? Ồ... Dường như buôn bán nô lệ là do mình khởi xướng. Bởi vì bản thân đề nghị, triều đình dùng điều kiện để trao
đổi, từ Kim quốc đổi một vài đám thanh niên trai tráng khai hoang Tây
Bắc.
Đang nghĩ ngợi, quả nhiên bảo tiêu bảo tiêu nói, từ dưới buồng nhỏ trên
tàu đi ra chừng trăm người. Thuyền này cũng không lớn, lại nhét được
nhiều người như vậy? Âu Dương cảm giác đã có hình thức ban đầu Trung
Quốc nhập cư trái phép vào những năm 90 thế kỷ 20. Chủ tướng hạm đội bắt đầu lên đất liền, Âu Dương nói:
" Đi xuống xem một chút."
Âu Dương đến trước cảng, quân đội Hàng Châu đã đến trước một bước, đang
kiểm kê nhân số lao công phi pháp cùng sổ sách đăng ký. Những người này
đem tư nô biến thành quan nô, thay triều đình làm việc. May mắn thân thể tốt có thể sung vào sương quân, nếu không may thì cũng không biết thế
nào.
Đi đến nơi, Âu Dương cũng không nói tên mình, bởi vì chưa hẳn có người
bán đứng. Vì vậy uy lực bảo tiêu liền phát ra. Bảo tiêu không chỉ có
quen biết tướng lãnh quân đội Hàng Châu, hơn nữa cùng quan tướng doanh
địa hạm đội cũng có giao tình. Có điều lần này giao tình có lớn hơn nữa, nhưng cũng không cho phép vào trong, âm thầm nói: Có ông chủ ở nhà, tất cả đều theo quy củ, người không liên quan không được đi vào.
Cuối cùng quan tướng doanh địa vẫn nể mặt bảo tiêu, thay thương nhân Âu
Dương đưa một phần danh thiếp đến đại trướng nơi trú quân. Đại trướng
rất nhanh có thân binh ra ngoài trạm kiểm soát:
" Tướng quân cho mời."
...
Đến vị trí đại trướng, Âu Dương ngẩn người, không ngờ là Lương Hồng Ngọc đang ở đại trướng dẫn theo hơn mười người thuyền trưởng đứng chờ. Chỉnh tề nói:
" Chào tiên sinh."
Đều là đệ tử của mình. Âu Dương cười nói:
" Có việc cứ làm, ta chỉ là tùy ý dạo chơi thôi, thuận tiện xem các ngươi thế nào."
"Dạ"
Các thuyền trưởng đều tự giải tán.
"Ngươi đen đi nhiều rồi."
Âu Dương đi đến trước mặt Lương Hồng Ngọc thở dài:
" Không hề nghĩ trùng hợp như vậy?"
Lương Hồng Ngọc vừa đi vừa nói chuyện:
" Cũng chẳng phải khéo, sớm đã nghe thấy phong phanh rồi, hôm nay có
người chuẩn bị ở bến tàu dỡ hàng lậu. Nhạc tướng quân liền lệnh ta mượn
danh nghĩa rời bến, hai ngày sau lại quay trở về. Chỉ là không ngờ ngươi đã ở gần đây. Chẳng lẽ... Lô hàng này là của ngươi?"
Âu Dương cười hỏi:
" Là của ta, ngươi cho đi không?"
Lương Hồng Ngọc ngẩn người:
" Cái này..."
Nói quanh co đã lâu không biết nói như thế nào.
Âu Dương lại thở dài, vào đại trướng, hai nữ thân binh sau khi pha trà
liền đứng sau lưng Lương Hồng Ngọc. Âu Dương thấy Lương Hồng Ngọc thật
sự không có trả lời vấn đề này, cũng không phải làm khó nữa, nói:
" Không phải của ta."
"Ồ."
Lương Hồng Ngọc thở ra một hơi.
" Nhưng mà, nếu như là Nhạc Phi cùng Lý Bảo, nhất định sẽ cho ta mặt mũi."
" Các ngươi lui ra đi."
Lương Hồng Ngọc căn dặn:
" Ta cùng Âu đại nhân có chút việc riêng cần bàn."
...
Sau khi mọi người rời khỏi đây, Lương Hồng Ngọc mới nói:
" Không phải là ta không hề tình nghĩa. Mà là việc này đã ầm ĩ rất lớn.
Nếu thật là... Hàng của ngươi, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ bỏ lô hàng
này. Còn nữa, ta tin tưởng ngươi muốn, cũng có biện pháp lấy lại lô hàng này."
" Quả thật không phải của ta."
Âu Dương thấy Lương Hồng Ngọc hiểu lầm, giải thích một câu:
" Ta là cùng thái thượng hoàng du thuyền đến đây, rồi sau đó đi dạo Hàng Châu, không ngờ đúng lúc đang dạo chơi bến cảng lại đụng phải việc này. Nghe nói còn có mua bán người, bèn muốn hiểu thêm một chút."
" Ồ."
Có chút lạnh nhạt nhẽo, Âu Dương nếu biết là Lương Hồng Ngọc đang làm
nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không đến. Nếu tới rồi thì phải nói chuyện:
" Thoạt nhìn, ngươi so với lúc ở Dương Bình tinh thần khá hơn nhiều.
Nghe nói ngươi bây giờ là Chỉ Huy Sứ chính ngũ phẩm, không ngờ càng giỏi hơn ta nhiều, lăn lộn mãi vẫn quanh quẩn chức thất phẩm này."
Hắn bây giờ rất hiểu Lương Hồng Ngọc. Ở Dương Bình Lương Hồng Ngọc ngoại trừ đi dạo phố, chính là đi dạo phố. Niềm vui duy nhất chính là ban đêm cùng với Âu Dương uống chút rượu nói chuyện phiếm. Nhưng Âu Dương lại
thường xuyên không có nhà, Huệ Lan lại phải chịu trách nhiệm chuyện tòa
soạn báo, Lương Hồng Ngọc là nhàm chán đến sợ.
" Ngươi đừng chê cười ta."
Lương Hồng Ngọc mặt đỏ nói:
" Nghe nói ngươi đi Ngọc Châu."
" Ừm."
Âu Dương gật đầu:
" Mới vừa về mấy tháng."
" Bọn họ đều nói tiên sinh uy vũ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay uy chấn ngoại phiên."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Nhạc tướng quân còn cầm một bức bản đồ kỳ quái nghiên cứu mấy ngày,
nói là xem thử có thể mở hạm đội đi trợ giúp ngươi hay không. Bản đồ kia có phải là ngươi cho hắn không?
Âu Dương với Lương Hồng Ngọc không giấu diếm, gật đầu nói:
" Phải."
Bạn đang đọc truyện Thiên Tống được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.