Chương 193: Buôn Bán Nô Lệ
Âu Dương nhìn thấy phóng viên Lâm Hoàng phủ trở về đưa tin. Phóng viên
điều tra được, người Liêu thật sự hi vọng có được toàn bộ lãnh thổ Tây
Hạ, nhưng lại cố kỵ thái độ của Tống, nhưng bề ngoài cũng không tỏ vẻ gì là sợ Tống. Âu Dương rất không rõ người Liêu suy nghĩ như thế nào,
chiến tranh với Kim thì khí thế hừng hực, lại còn tơ tưởng muốn kiếm lợi ích từ phía bên Tây Hạ. Rồi sau đó thấy phân tích mới hiểu rõ, người
Liêu chủ yếu là là lo lắng sau khi Tây Hạ diệt vong, biên giới rộng lớn
của Liêu sẽ phải cùng lúc đối mặt ba đạo trọng quân của triều Tống. Tây
Hạ với người Liêu mà nói có thể xem như là một lá chắn tự nhiên. Cầm bản đồ xem xét, biên giới của Liêu không phải bình thường của rộng lớn, Tây giáp Siberia của nước Nga, mà nơi đó lại không đóng nhiều quân, người
Tống nếu chiếm lĩnh Tây Hạ rồi muốn xâm chiếm về phương bắc, Liêu quốc
liền căn bản không có bất cứ trọng điểm phòng vệ nào được bố trí cả.
Không giống Hà Bắc lộ, có thể có thời gian triệu tập binh lực tiến hành
bao vây. Cho nên trong các buổi nghị triều ở Liêu, những đại thần cùng
võ tướng am hiểu đạo lí này đều kiên trì dâng sớ phải bảo vệ Tây Hạ, ít
nhiều gì cũng phải trợ giúp đồng minh. Mà cũng có không ít người cho
rằng không thể vì lợi ích nhỏ nhặt này mà trở mặt với Tống. Tiêu điểm
tranh luận của hai bên chính là, Tống có không có ý đồ chinh phạt Liêu.
Nếu Tống không có ý đồ chinh phạt Liêu, Tây Hạ này tất nhiên không thể
giúp. Nếu Tống có ý đồ đó, có Tây Hạ cùng phối hợp tác chiến, quân Tống
muốn đối phó Liêu quốc vẫn sẽ tương đối vất vả.
Bên Tống cũng có điều lo lắng, kế hoạch tấn công Liêu trước kia là tính
toán dựa trên điều kiện Tây Hạ đứng ở thế trung lập. Nếu Liêu cùng Tây
Hạ liên kết làm một, chỉ sợ tiến trình chinh phạt Liêu sẽ gia tăng thêm
rất nhiều khó khăn. So với Kim quốc thì ổn định hơn nhiều, chỉ cần Liêu
điều bớt binh lực đi, Kim quốc tất nhiên sẽ toàn lực tiến công. Chỉ có
lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mới có thể khiến cho Kim quốc giàu có
cường đại lên.
Mà ngay trong lúc thế cuộc quay vần ấy, Tây Bắc quân lộ cùng Vĩnh Hưng
quân lộ xuất binh. Dựa theo kế hoạch xuất binh từ ba hướng, Tây Bắc quân đạo chia ra hai đường hành quân tương đối dễ dàng, mặc dù có gặp phải
vài sự chống cự, nhưng hành quân vẫn tương đối thuận lợi. Mục tiêu của
Vĩnh Hưng quân lộ là miếng xương cứng khó gặm Hoành Sơn. Cho dù có sự
trợ giúp của hỏa khí, nhưng tiến trình đánh chiếm vẫn tương đối chậm
chạp. Hơn nữa đây một toán quân dân thuần phụ Tây Hạ có ý chí chống cự
rất mạnh, Vĩnh Hưng quân lộ cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Địa thế phía bắc Tây Hạ Lương Châu thế nhưng lại không giống bên này,
bên kia chủ yếu là sản nghiệp chăn nuôi của Tây Hạ, núi cao sông lớn,
vách đá dựng đứng, khiến cấm quân khó mà thích ứng được. Đặc biệt vận
chuyển pháo cũng không thể dùng súc vật kéo, vô cùng khó khăn.
Tây Bắc quân lộ từ Sa Châu xuất binh lúc đầu thuận lợi, rồi sau đó cũng
phải mặt đối với vấn đề này. Bên này chủ tướng Lưu Kỹ ra lệnh cho vứt bỏ trọng pháo, xe hỏa tiễn. Toàn bộ hướng tới Hắc Thủy Trấn. Mà Tây Lương
châu binh là của Hàn bản bộ, gần như không hề xung đột đã có thể thông
qua hành lang Hà Tây, nhưng kế tiếp vẫn phải đối mặt với hơn mười vạn
quân binh của Hưng Khánh phủ.
Bên đám người chính trị gia còn đang thảo luận chỉ trích, triều Tống đã
tiến quân, chiêu ấy khiến người Liêu quả rất bất ngờ. Trong ấn tượng của Liêu, triều Tống gần đây thích dàn xếp ổn thỏa dàn xếp ổn thỏa, dĩ hòa
vi quí, mà lúc này địch ta còn chưa phân rõ liền dám tùy tiện tiến quân, xác thực là khiến bọn họ không ngờ.
Quân xưởng Dương Bình gần đây rất bận rộn, nhiệm vụ quan trọng nhất
chính là điều phối thuốc nổ. Đông Kinh liên tục sản xuất, không ngừng
chế tạo ra những cỗ máy chiến tranh.
Đã là thời gian giữa hè, Âu Dương rất nhàn nhã ăn dưa hấu. Nơi bắt nguồn của dưa hấu vẫn có chút tranh luận, nhưng có thể là trước khi Âu Dương
sửa lại tên, triều Tống có thể đã lấy được dưa hấu, gọi là hàn qua.
Ngoại trừ đơn đặt hàng tăng thêm ra, Âu Dương không có cảm giác trận
chiến này chiến cùng mình có quan hệ gì. Đánh thắng tất nhiên là tốt,
nhưng có thua thì cũng chẳng liên quan gì nhiều đến hắn. Mặc dù Dương
Bình thương hội có chút động tĩnh, nhưng nhìn chung mà nói, hiện tại
hứng thú của họ với quốc thổ Tây Hạ không lớn. Nhiều nhất cũng chỉ là
nơi nuôi ngựa hành lang Hà Tây mà thôi.
Thứ hắn quan tâm bây giờ chính là, Bạch Liên rốt cuộc phải gả đi rồi.
Đối tượng là một lão sư trong đại học Dương Bình, lệ thuộc tổng bộ ngân
hàng tư nhân Dương Bình. Kết hôn rồi còn phải sinh con, khó mà có thể
tiếp tục đến đại học Dương Bình làm việc nữa. Lão sư đáp ứng Bạch Liên
sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục làm quan sai. Huống hồ Âu Dương làm
chủ hôn, ai dám làm gì chứ.
Vì vậy Bạch Liên thuận lợi xuất giá. Kế tiếp là giải thi đấu bóng đá mỗi năm một lần. Hoạt động giải trí không thể bởi vì chiến tranh mà đình
chỉ được. Hoặc nói đơn giản là, thương nhân phụ nữ không biết đến mối
hận vong quốc. Chiến tranh là chủ đề nghị luận của lão bách tính, nhưng
điều kiện tiên quyết là không được phá hủy cuộc sống của bọn họ.
Đội đại biểu Dương Bình tiếp tục thi đấu với đội chủ nhà, nhưng hắn sớm
đã thành tâm điểm chú ý, ai cũng muốn ở cùng nhóm với hắn.
Bất ngờ là, không ngờ trận đấu này lại xuất hiện tỉ số 10-0, khiến Âu
Dương cảm giác quả thật dọa người. Nhưng lần này Liêu Kim cũng không
phái đội bóng tham gia, đương nhiên nguyên nhân cũng là vì lần thi đấu
bóng đá này lực chú ý không cao cùng báo Hoàng gia chủ lực tuyên truyền
chiến tranh.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Âu Dương căn cứ chỉ thị của Triệu Ngọc, đi Hàng Châu một chuyến, hội kiến đám người thương hội Đông Nam, thảo
luận về vấn đề sử dụng sai phạm lao động phi pháp, triều đình đưa lao
động phi pháp tiến hành điều tra. Mấy tháng này, tỉ lệ di dân phi pháp
phạm tội tăng lên, hơn nữa thủ đoạn tương đối tàn nhẫn. Thậm chí còn có
phát sinh một số vụ đình công.
Về bãi công, việc này ở thời kì dân quốc, và ở nước Pháp là thường thấy
nhất. Âu Dương đi sang Pháp, đúng lúc đụng phải cuộc bãi công tập thể
của công nhân đường sắt Pháp, kế hoạch gặp gỡ các ngôi sao Châu Âu cũng
đi tong luôn. Đã thế đến công ty hàng không lên máy bay, kết quả bị hoãn tiếp, tám phần cơ trưởng lại đình công hai ngày. Cứ như vậy, Âu Dương
đành nhịn. Trở về khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, chuẩn bị ra sân bay lại, nhưng điều khiến hắn phẫn nộ chính là, hôm nay tài xế xe taxi cũng bãi
công nốt. Cuối cùng hắn đành mặt dày đến chỗ cảnh sát địa phương tìm
cách liên lạc, cảnh sát dựa trên tình hữu nghị khác tốt của Pháp – Trung xem xét tình hình, phái xe tuần tra đưa Âu Dương đến sân bay. Có điều,
lái xe tuần tra đưa mẹ vợ về nhà trước rồi mới đi đến sân bay, Âu Dương
đến sân bay đã quá giờ check in. Nhưng vô cùng may mắn là, bởi vì nhân
viên bảo trì máy bay cùng ngày đó cũng đình công, thế nên thời gian cất
cánh của máy bay cũng được lùi lại ba tiếng. Về sau Âu Dương mới biết,
sau khi hắn tạm biệt cảnh kia mới biết hắn quá sức may mắn, bởi ngay
ngày hôm sau cảnh sát lái xe tuần tra cũng đình công một ngày.
Âu Dương về sau mới biết được, ở Pháp chỉ một ngành của thành phố bãi
công cũng không đáng sợ, nhân viên cả nước cùng bãi công mới là chuyện
kinh khủng nhất, đặc biệt phương tiện công cộng có nơi đình công kéo dài đến mấy tháng. Lấy năm 2008 làm chuẩn, tháng một đến tháng sáu ở Paris
phát sinh ba mươi mấy cuộc đình công. Mà mùa bãi công truyền thống là
vào mùa thu. Pháp thế kỷ 21, hàng năm đều phát sinh mấy vụ bãi công tập
thể, hơn nữa nhân số tham gia càng ngày lại càng nhiều.
Mà Trung Quốc của bãi công chỉ phát sinh ở thời dân quốc. Hiện đại cuộc
sống người Trung Quốc giàu có, công việc thoải mái, hàng hóa giá rẻ,
được tự do ngôn luận, khinh thường không thèm bãi công.
Lần này bãi công phát sinh ở địa khu Tiểu Tần Lĩnh Thiểm Tây của triều
Tống. Tiểu Tần Lĩnh xuất vàng vì kim trường vào của Tống là cao nhất,
mỗi năm xuất ra ba nghìn năm trăm lượng vàng. Mà hiện nay một lượng vàng đổi được hai mươi quan tiền. Lợi nhuận này mặc dù không có liên quan
tới tiền của quân xưởng Âu Dương, nhưng tuyệt đối sẽ thu được doanh thu
cao cho sản nghiệp.
Trong mỏ, để đề phòng các bí mật bị tiết lộ, những kẻ lao động phi pháp
chỉ được mặc nội khố cùng công cụ làm việc. Nguyên nhân gây ra bãi công
là một giám sát thấy một cô gái Nhật Bản ăn mặc **, thế là giữa ban ngày ban mặt sờ loạn một trận, còn bị kéo đi cường dâm. Cuối cùng cô gái
này tự vận mà chết, mà quan phủ căn bản không để ý đến án kiện này. Có
câu là dân không cáo quan không xét. Người có nguyện ý tới cáo trạng đều là những người không có thân phận, đơn kiện cũng không viết ra được,
thế nên đám nhân công lao động phi pháp tức giận, bắt đầu bãi công, yêu
cầu trừng trị đốc công.
Chuyện được giải quyết, tất cả mọi người tiếp tục làm việc. Mà lần này
Dương Bình cùng thương hội Đông Nam cùng họp với nhau, mục đích là, ngăn chặn loại sự tình này phát sinh.
"Đùa giỡn coi như thôi, lại còn cưỡng hiếp, cuối cùng còn chết người."
Âu Dương gõ bàn hỏi:
"Chẳng lẽ các ngươi chưa phát giác ra chuyện này hơi quá đáng rồi sao?"
Một tên thương nhân nói:
"Đại nhân, cũng không phải là đại sự gì. Hơn nữa đốc công cũng bồi
thường tiền, đem tro cốt cùng tiền bồi thường đưa cho Nhật Bản, coi như
là hết lòng quan tâm giúp đỡ đi. Nếu vì một người Nhật Bản mà phế đi
người Tống chúng ta, chúng ta biết công đạo thế nào với bên dưới?"
"Nhưng các ngươi không ngẫm lại sao, chính vì như vậy, những người này còn có tinh thần làm việc sao?"
Âu Dương nói:
"Ý kiến của ta là cần xử lí gắt gao hơn. Ít nhất phải thị uy với bọn
chúng. Nếu không chuyện này truyền đi, người tới làm việc sẽ càng ít đi. Ta cảm thấy mỏ than Đại Đồng không tồi chút nào, người lao động phi
pháp có bảy trăm người, hàng năm tuyển năm người biểu hiện tốt nhập hộ
tịch nước Tống. Nghe nói đám người liền liều mạng làm việc để có được
phần thưởng này."
Chu An gật đầu:
"Ta tán thành cách nhìn của đại nhân. Chỉ có một điều, ta muốn thiết lập sử dụng trường công nhân. Qua mấy ngày nữa sẽ có hơn ba trăm người đến
từ Cao Lệ và Kim quốc, có hứng thú có thể thống nhất đấu thầu báo danh."
Tô Thiên nói:
"Các vị, triều đình gần đây rất có ý kiến với lao công phi pháp, nửa năm qua, không ít lao công phi pháp chạy trốn ra ngoài gây họa cho bách
tính, có còn mười mấy người đánh nhau, tháng trước thì sáu người Cao Ly
đồ sát cả nhà Triệu Đại lương thiện ở Triệu gia thôn. Các ngươi thấy, có phải loạn không. Như đại nhân nói, chúng ta làm thương nhân vẫn phải có chút trách nhiệm đối với xã hội, liên lụy tai họa đến các hương thân
vậy cũng thật áy náy."
Đồng An gật đầu:
"Thương hội Đông Nam bên ta đây đã thương lượng qua, đồng ý."
Tô Thiên nói:
"Dương Bình thương hội ngoại trừ đại nhân không đồng ý ra, các cổ đông
khác đều đồng ý. Vậy chuyện cứ quyết định như vậy đi. Còn có, triều đình yêu cầu chúng ta thu thuế đầu người của những người này.
Lời này vừa nói ra, nhân viên tham dự hội nghị đều bất mãn:
"Có nhầm không vậy, phải nuôi không bọn họ một hai tháng lúc lang thang trên biển, bây giờ còn muốn thu thuế nữa à?!"
"Yên lặng chút đi!"
Âu Dương gõ bàn nói:
"Thuế chắc chắn sẽ thu, vấn đề là thu nhiều hay thu ít. Quan hệ tốt, thu tượng trưng phí tổn là được rồi. Bây giờ thảo luận chủ yếu là địa điểm
sử dụng trường công nhân, biện pháp quản lý, với bao nhiêu ngày làm một
lần đấu giá."
Giao dịch dơ bẩn ở trong miệng thương nhân mà nói chẳng khác gì là một
môn học, Âu Dương tin tưởng, nếu không phải vì bản thân cùng một số lão
cổ đông ra tay bao bọc, tình cảnh lao công Tống không biết sẽ trồi về
nơi nào. Thương nhân truy cầu lợi ích, mà lao công với bọn họ mà nói chỉ là công cụ. Trải qua thương nghị, quyết định sử dụng trường công nhân
đặt cách Hàng Châu dặm. Tất cả lao công phi pháp chỉ có thể báo danh lúc này. Lao công phi pháp phải dùng sức lao động hoàn lại vận chuyển đường biển tạo thành thành phẩm. Không được tục tĩu, cường lại nữ tính phi
pháp lao công. Mặt khác số phí mà thương nhân bỏ ra, ngược lại, thương
nhân bảo đảm cho quyền lợi của lao công, tỷ như tiêu chuẩn thức ăn thấp
nhất của một ngày, phải ngăn ngừa ôn dịch, còn phải làm vệ sinh sạch sẽ. Lao công tử vong ngoài ý muốn sẽ được bồi thường tiền. Còn có trọng
điểm là phải nghiêm khắc sàng lọc lao công, người có bệnh truyền nhiễm,
không cho phép lên bờ, đưa nguyên thuyền trở về.
Cuối cùng, Tô Thiên tổng kết hội nghị:
“Chúng ta tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, vì Đại Tống phục vụ.”
Trải qua mười ngày chuẩn bị ngược xuôi, lần thứ nhất sử dụng công nhân
sẽ cử hành ở một nhà ở vùng ngoại thành Hàng Châu. Có ba mươi mấy người
trong hiệp hội tham dự cạnh tranh. Hiện trường trị an do phủ Hàng Châu
phái binh lính đến duy trì. Lao công phi pháp đứng giữa một cái hố to
cách đó một mét nơm nớp lo sợ, vây quanh bọn họ đều là binh sĩ cầm đao.
Trương Tam nhỏ giọng nói với Âu Dương ngồi ở trên ghế:
"Đại nhân, có phải thế này vô nhân đạo quá không?"
"Ngươi nhìn bọn họ đi."
Âu Dương nhìn lướt qua người cùng mình an vị uống trà nhỏ giọng nói:
"Một lao công Dương Bình mù chữ tiền công mỗi tháng là hai quan tiền.
Bên này tiền công mỗi tháng của một lao công chỉ có một trăm hai mươi
văn. Tỷ như trường giáo dưỡng Dương Bình có hai ngàn công nhân. Chẳng
khác nào mỗi tháng tiết kiệm được ba nghìn quan tiền. Ngươi biết Tiểu
Tần Lĩnh có bao nhiêu người không?"
"Bao nhiêu?"
Âu Dương nói:
"Tổng cộng chín nghìn người, các ngươi tính xem một tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Cứ tính mỗi người một quan đi, vậy một tháng tiết kiệm được gần một vạn quan. Trương Tam hít một ngụm khí lạnh nói:
"Đại nhân đã sớm biết, đại nhân không cách nào phủ quyết sử dụng trường công nhân?"
Lý Tứ nói:
"Ngươi thật ngốc a. Thiên Tống có ai chống đói lại được uy vũ của nữ
vương chứ. Vậy mà Tiểu Tần Lĩnh kia vẫn không có ai nguyện ý đi, vậy địa phương kia là hang ổ của thương nhân rồi. Có bao nhiêu người liền có
thể kiếm bấy nhiêu vàng. Những người này không chỉ gần như không có tiền công, quan trọng nhất là bọn họ có thể làm những chuyện chúng ta không
muốn làm."
"Đúng, ngày nay thù lao của lao công đang tăng lên. Thanh niên trai
tráng bọn họ không muốn làm. Mà những người này sẽ không lo lắng nhiều
như vậy."
Âu Dương thở dài:
"Thật ra bản thân ta vẫn phản đối, có điều ta biết, thay vì phản đối,
không bằng làm tốt hạng mục này, giúp cho nhiều người có thể sống tốt
hơn. Còn nữa, đánh chiến ở Kim, Cao Ly cũng được, Nhật Bản cũng được,
nội chiến liên tục. Cho dù có bán nô lệ cho chúng ta, chưa hẳn đám người bị bán đó sẽ cảm thấy kém hơn cuộc sống trong nước trước đây. Ít nhất,
còn có thể ăn no."
Khi đang nói chuyện, trong đám lao công phi pháp đột nhiên phát sinh một số **, hơn mười lao công lao ra khỏi đám người, phát cuồng xô đẩy. Chu
An kinh hãi, những người đang ngồi bên này thế nhưng đều là những người
có uy tín danh dự, hôm nay ** là nhỏ, tất cả đều là tới chống đỡ tràng
diện lần đầu xảy ra này. Hắn vội vàng vung tay lên. Võ tướng phụ trách
phòng thủ gật đầu, hét một tiếng, hai mươi mấy binh sĩ ở phía chính diện rút đao ra.
" Thủ hạ lưu tình."
Âu Dương vội hô một câu, nhưng vẫn có chút phân cách, lại thêm tạp âm
lớn, bộ phận binh sĩ tựa hồ nghe thấy quay đầu lại nhìn thoáng qua,
nhưng phần lớn binh sĩ căn bản lại không nghe thấy được.
Trương Tam, Lý Tứ lập tức chạy tới, vừa kéo một tên lính ra vừa hô:
" Thủ hạ lưu tình."
Đình chỉ **, nhưng có mấy cổ thi thể thang trên mặt đất. Âu Dương với bên cạnh Chu An nói: "Đều là tiền a "
Chu An vội nói:
"Ta đây là sợ bọn họ khiến mọi người bị thương."
Âu Dương nhìn mấy người trong vũng máu kinh hồn nói:
"Chu chưởng quỹ, mấy kẻ này ta mua."
"Đại nhân, theo như ta thấy, những kẻ này đều là thứ phẩm cả. Vừa lùn vừa nhỏ con."
"Ồ?"
Âu Dương hỏi:
"Có phải là người Nhật Bản không?"
Theo Âu Dương biết, sau thế chiến thứ hai kế hoạch phát triển chiều cao
toàn dân Nhật Bản bắt đầu, đến năm 2000, chiều cao trung bình của nam
giới đã hơn 1m7. Đã vượt qua cả chiều cao trung bình của Trung Quốc.
Chu An cũng không biết đây là người nước nào, sau khi gọi một người chịu trách nhiệm đến hỏi thì trả lời:
"Một nhóm là người Nhật Bản, đám người còn lại là người Cao Ly. Vừa rồi
có người dùng tiếng Cao Ly bịa đặt, nói là chuẩn bị chôn sống bọn họ.
Thế nên bọn họ mới nổi loạn vậy."
Tục Dương hơi kinh ngạc:
"Còn có người Nhật Bản biết tiếng Cao Ly sao?"
"Mang hắn tới đây."
Chu An vung tay lên, người Nhật Bản nọ bị bắt tới, Chu An cũng kinh ngạc một tiếng:
"Nữ sao?"
Mặc dù bụi đất bùn lem dơ dáy, nhưng có thể lờ mờ trông thấy hình dáng.
Cô gái kia bị kéo tới, vừa khôi phục tự do liền quỳ trên mặt đất dập đầu:
"Van xin các ngươi thả ta ra?"
"Thả ngươi?"
Lại còn biết cả Hán ngữ. Âu Dương hỏi Chu An:
"Chuyện gì vậy?"
Chu An đương nhiên hiểu rõ Âu Dương hỏi không phải tại sao cô ta biết
tiếng Hán, nghe nói Nhật Bản biết tiếng Hán cũng không phải hiếm. Âu
Dương hỏi tại sao một phụ nữ biết cả tiếng Hán, tiếng Cao Ly, tiếng Nhật lại xuất hiện nơi đây, còn hỏi sao người phụ nữ này lại van xin họ thả
mình ra, mà không phải van xin cho cô ta một công việc tốt. Chu An có
chút lạnh gáy, đại khái đoán được một phần, nhưng không dám khẳng định.
Lập tức phái người đi tìm chủ thuyền.
"Đứng lên đi!"
Âu Dương gật đầu, Trương Tam Lý Tứ kéo nàng kia lên. Rồi sau đó đến gần đó, bắt đầu tra hỏi những người không liên quan.
Theo Âu Dương đoán, phụ nữ biết cả ba ngôn ngữ, nhất định là có địa vị.
Tùy triều Nhật Bản là phiên quốc, thời Đường đã phái sứ giả đi, giờ đến
triều Tống cũng vẫn tiếp tục phái đặc phái viên tới học tập trao đổi?
Nhật Bản ba trăm năm trước do hoàng thất thống nhất, nhưng vài chục năm
trở lại đây lại bắt đầu phân tranh cát cứ, võ sĩ đạo bắt đầu cầm quyền,
Thiên hoàng thân phận tôn quý thật ra không có thực quyền gì cả. Cô gái này hế nhưng lại là tiểu nữ của Nhật Bản Sùng Đức Thiên hoàng, vốn
chuẩn bị lấy chồng xa ở Cao Ly. Nhưng không ngờ trên biển vì cự tuyệt
ngừng thuyền kiểm tra, bị một hạm đội công kích, một thuyền mấy chục
người toàn bộ bị biến thành lao công phi pháp bán tới Hàng Châu.
Quả nhiên có thân thế. quan hệ của Âu Dương với người Nhật Bản dân gian
vẫn rất tốt. Nhưng dù sao Âu Dương cũng biết trong lịch sử Nhật Bản sẽ
xâm lược Trung Quốc. Dùng hạm đội Tống châm ngòi nội loạn, hắn hoàn toàn có thể làm được, lại có lợi nhuận cớ sao không làm.
Cướp đoạt con gái của Thiên hoàng Nhật Bản, vợ tương lai của vua Cao Ly. Việc này truyền đi, triều đình nhất định sẽ truy cứu.
"Có hai cách."
Âu Dương dựng thẳng một ngón tay lên nói:
"Diệt khẩu, giết nàng cùng người trên thuyền của nàng. Còn có các lao
công khác có tiếp xúc cùng bọn họ, biện pháp ổn thỏa là giết sạch toàn
bộ."
Mặc dù vài trăm người bán không được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Chu An lắc đầu:
"Đại nhân, chỉ sợ không ổn."
"Biện pháp thứ hai. Người phụ nữ này ta sẽ mang đi, dâng tấu báo với
triều đình, nói ở bờ biển Hàng cứu được một nữ tử tự nhận mình là con
gái của Thiên hoàng Nhật Bản. Hoàng thượng chưa chắc sẽ tin, nhưng rồi
cũng sẽ phải tin. Rồi sau đó báo tin đến Cao Ly hoặc Nhật Bản, việc này
liền được giải quyết. Nếu không, đám người Lễ bộ kia tiếp quản việc này, chúng ta cũng bị liên lụy. Còn có khả năng sẽ bị hỏi tội. Họa cập hạm
đội Hàng Châu."
Bạn đang đọc truyện Thiên Tống được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.