Chương 194: Nhật Tống Hòa Thân
Nữ tử vội nói:
"Ta chắc chắn sẽ không nói, xin các ngươi tin tưởng ta."
"Ngươi nói hay không chúng ta không dám tin, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường."
Âu Dương cười nói:
"Mỹ Trí Tử phải không. Cho dù đến lúc đó ngươi nói thật, chết cũng sẽ chỉ là mình."
Âu Dương nói như vậy cũng không phải là đe dọa, mà là sự thật. Cho
dù Mỹ Trí Tử nói với Hoàng đế là bị bắt tới, Hoàng đế cũng sẽ không để
nàng nói tiếp dựa theo lý do này. Bởi vì nếu như vậy, Tống liền biến
thành bên sai. Ngược lại phải giết sạch sẽ chút. Có điều phải khống chế
nữ nhân này không thể lén gặp mặt với các đại thần, nếu không chưa hẳn
không ai định cầm việc này làm trò. Làm láng giềng rạn nứt, là tội danh
rất nghiêm trọng. Lịch sử tội danh Đồng Quán bị giết chính là sinh rạn
nứt với Kim.
"Trương Tam."
Âu Dương căn dặn:
"Đi mua một ít xiêm y, lại mang nàng vào khách sạn sửa sang lại kỹ
càng. Trông coi cho cẩn thận, nếu dám chạy trốn liền ngay tại chỗ. . ."
Âu Dương xoẹt qua cổ.
"Dạ"
Trương Tam gật đầu.
"Cám ơn, cám ơn."
Mỹ Trí Tử rốt cuộc giữ được một mạng cảm kích cúi đầu liên tục.
Bên hội đấu giá kế tiếp là nghiệm thân thể, mặc dù đã được đấu giá
mới dựa theo khỏe mạnh phân ra ba cấp. Nhưng bên mua nên tự mình nghiệm
chứng, còn phải đẩy lợi ra xem, răng tốt khẩu vị sẽ tốt sao. Trả giá bắt đầu, cuối cùng vài trăm người này do ba gã thương nhân phân chia. Đấu
giá lần đầu tiên từ đó kết thúc. Lại thêm nửa tháng, sẽ có một thuyền
người đến.
. . .
Đoạt nô lệ, đây là điều tuyệt đối cấm. Cho dù là triều đình hay là
dân gian, cho dù là Tống có thoáng cỡ nào, nhưng tư tưởng Nho gia, lễ
nghĩa liêm sỉ đều ở trong khung. Mà lao công phi pháp thì lại là chuyện
khác, ngay cả có lao động nước ngoài nguyện ý tới Đại Tống làm việc, là
một loại chế độ khế ước thuê. So sánh thử, việc này cũng sẽ không khiến
người ta nghĩ sâu.
Cho dù là lúc Đạm Mã Tích cướp đoạt nhân khẩu đảo nhỏ phụ cận, đều
mịt mờ không dám đăng báo. Chớ nói chi là loại hành vi cướp đoạt ở Đông
Hải này, tuyệt đối không thể để triều đình tiếp nhận. Mà bọn cố chủ tất
nhiên cũng biết đạo lý kia, không nghe, không hỏi, làm gì cũng không
biết chính là thái độ của bọn hắn. Loại không khí này tất nhiên sẽ làm
cho đội thuyền võ trang phi pháp dân gian xuất hiện, kết quả là ở dưới
món lợi kếch sù sai khiến, chuyện gì đều có thể xảy ra.
Sau khi Mỹ Trí Tử tắm rửa sạch sẽ, có vẻ xinh xắn dễ thương. Thiên
hoàng Nhật Bản ở dưới lực ảnh hưởng của Nhật Bản khôi phục còn phải đến
một ngàn năm sau, nhưng thân phận thì tôn quý. Học Hán ngữ là phong trào của xã hội thượng tầng Nhật Bản lúc ấy, cho nên hắn sẽ không kỳ quái.
Nói một câu vô trách nhiệm, có vị bằng hữu người Hẹ nói, bây giờ tiếng
Nhật có chỗ tương tự tiếng người Hẹ. Thậm chí có bộ phận là giống như
đúc.
Mỹ Trí Tử là bị bức gả, bức nàng không phải Thiên hoàng, mà là tập
đoàn võ sĩ Quan Tây Bình thị. Từ nơi này cũng có thể thấy được địa vị
của Thiên hoàng.
Âu Dương trở về khách sạn, Mỹ Trí Tử đang dùng cơm, vừa thấy Âu Dương trở về, lập tức đứng lên, cúi đầu rất lễ phép:
"Ngươi đã trở lại."
". . ."
Đây hình như là kiều đoạn của vợ mới cưới. Âu Dương gật đầu:
"Ừm. Trương Tam, mở thêm gian phòng."
"Dạ"
Âu Dương đến thư phòng, Lý Tứ mài mực. Âu Dương suy nghĩ thật lâu,
rốt cuộc xách bút bắt đầu ghi. Ghi rất giản yếu, nói chính là việc mình ở một làng chài Hàng Châu gặp phải Mỹ Trí Tử được ngư dân cứu về, sau khi hỏi thăm tinh tường, căn cứ hữu hảo nước bạn, hàng xóm mang nước, cho
nên tạm thời thu lưu Mỹ Trí Tử. Bên này mới viết một nửa, đã có người
tới hỏi thăm, mở cửa xem xét, hóa ra là Chu An.
Chu An nhìn thoáng qua Mỹ Trí Tử đứng lên nghênh đón mình, sau đó nói:
"Đại nhân, mượn bước nói chuyện."
"Ừm"
Âu Dương cùng Chu An đến gian phòng cách vách Trương Tam vừa mở, đóng cửa lại.
Chu An nói:
"Đại nhân, ta vừa mới nghĩ ra Mỹ Trí Tử này chính là hoàng tộc Nhật Bản."
"Hửm?"
Âu Dương không hiểu lắm.
"Đại nhân, nếu Mỹ Trí Tử có mưu đồ giết Hoàng thượng. . ."
Âu Dương cười ha ha:
"Chu chưởng quỹ, không thể nào, nếu như vậy, vậy trường giao dịch cũng sẽ bị đào sâu ba thước, sau đó vừa hỏi liền lòi."
Chu An nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, người ngài vừa từ bên kia mang về chỉ là đứa con nít đen
đủi, là nam hay nữ không nhìn gần đều phân không rõ. Mà bây giờ trong
phòng là một cô nương kiều mỵ động lòng người. Chỉ cần bố cục tinh tế,
có thể bố trí thành một cục diện chủ mưu ám sát."
Âu Dương suy nghĩ một lát lắc đầu:
"Như vậy chắc chắn sẽ liên lụy ta."
Chu An cười nói:
"Đại nhân nếu có công cứu giá, sao lại sẽ liên lụy chứ?"
"Ta cân nhắc một lát."
Âu Dương biết, Chu An đây là muốn khơi mào tranh chấp Trung Nhật.
Mặc dù trước mắt có thẩm thấu với Nhật Bản, nhưng khẩu vị thương nhân là vĩnh viễn không có cách gì thỏa mãn, theo lịch sử ghi lại, rất nhiều
vàng bạc của Trung Quốc đến từ Nhật Bản. Nhưng Âu Dương không cho rằng
bây giờ là thời cơ xâm lược Nhật Bản. Đang giao chiến với Tây Hạ, Liêu
Kim lại lăm le. Lại thêm hạm đội rút đi bảy thành thực lực tiến hành
viễn xứ, hết thảy đều thuyết minh, trước mắt không có lực lượng dư thừa
đổ bộ Nhật Bản. Hơn nữa chiến tranh hết đợt sóng này tiếp đợt sóng khác, thời gian tu dưỡng sinh lợi cũng không có. Mặc dù Âu Dương cũng không
lập tức cự tuyệt Chu An, nhưng Chu An nhìn ra được Âu Dương là không
đồng ý.
Chu An thấy thái độ Âu Dương như vậy, cũng không nói gì nữa, sau khi khách khí vài câu liền cáo từ.
Mỹ Trí Tử rất lễ phép và gia giáo, đi đường nhỏ nhẹ, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, giống như là vợ bé. Âu Dương ở bên cửa sổ nhìn hồ trầm tư một
hồi lâu, tiếp tục ghi biểu. Biểu chương của quan địa phương bình thường
đều phải qua nội các, sau khi do nội các phán định, lại quyết định có
thông báo miệng Hoàng đế hay không, hoặc là nguyên biểu trình lên, một
nội các tin cậy có thể giảm lượng công việc đề cao hiệu suất công việc
Hoàng đế rất lớn. Có điều biểu chương của Âu Dương do Triệu Ngọc có căn
dặn, đều là trực tiếp đệ trình.
Âu Dương nhanh chóng viết xong, lại xé bỏ biểu chương, ngược lại bắt đầu ghi công văn. Mỹ Trí Tử này đã có người theo dõi, phải chuyển mấy
tay, giống rửa tiền vậy, để ngăn ngừa lỡ như có việc liên lụy mình, vẫn
nên tẩy sạch mình trước. Không có quan ấn, Âu Dương liền dùng ấn riêng.
Sau khi chuẩn bị xong, Âu Dương ra ngoài mời Mỹ Trí Tử ngồi xuống:
"Mỹ Trí Tử, ta không muốn có phiền toái, ta nghĩ ngươi cũng không
muốn có phiền toái. Không bằng chúng ta làm hiệp định quân tử thế nào?"
"Được"
"Nếu Cao Ly cùng Nhật Bản phát hiện ngươi đến Cao Ly không đúng thời hạn, tất sẽ phái người tìm kiếm tra hỏi. Nhưng nếu vậy, nhất định sẽ
liên quan đến rất nhiều người. Cho nên ta muốn nhờ ngươi ghi nhớ đoạn
lời thoại này."
Mỹ Trí Tử nhận lấy xem, trên đó ghi đội thuyền gặp nạn trên biển,
nàng được một thuyền đánh cá cứu đến Hàng Châu tĩnh dưỡng, sau đó trong
lúc vô tình gặp phải Âu Dương tới đây thẩm tra buôn lậu. Âu Dương một
bên nói:
"Ngươi phải quên một việc, còn phải nhớ rõ một việc. Nếu không ngươi có thể không trở về được Nhật Bản, cũng không đi Cao Ly được."
Mỹ Trí Tử không hề nghĩ ngợi mà trả lời:
"Hết thảy nghe sắp xếp của ngươi."
"Trương Tam"
Âu Dương lấy ra công văn nói:
"Đưa đến phủ Hàng Châu."
"Dạ"
. . .
Tối đêm, Trương Tam trở về báo:
"Ngày mai bọn họ tới tiếp người."
"Ừm"
Âu Dương nói:
"Gọi đồ ăn thôi, đói bụng rồi."
"Ta đi lau bàn."
Mỹ Trí Tử xung phong nhận việc.
"Ừm "
Trương Tam thấy Mỹ Trí Tử đi vội nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, nói thật ra, việc này quản không có chỗ tốt, quản không tốt còn khiến một thân phiền toái."
"Ta đang lập kế hoạch một việc. Trước tiên ta hỏi thử cái nhìn của ngươi."
Âu Dương nói:
"Bên Nhật Bản kia, bây giờ chư hầu cắt cứ, nhưng phân hai phái. Dân
gian, bao gồm hai phái đều tôn trọng hoàng tộc, nhưng lại hạn chế quyền
lợi hoàng tộc. Liền giống như chúng ta làm quan, ngoài miệng hô quan to
nhất phẩm, nhưng thật ra không có chút thực quyền. Vào chính lúc này,
nếu Mỹ Trí Tử mang về Nhật Bản một danh nho có diện mạo Đại Tống, danh
nho này thuận lý thành chương trở thành con rể Thiên hoàng Nhật Bản. Các ngươi nói có phải là có thể đem tư tưởng Nho gia chúng ta phát dương
quang đại ở Nhật Bản, khiến các võ sĩ Nhật Bản chịu thống lĩnh của Nho
gia?"
Trương Tam lo lắng nói:
"Đại nhân, Hán Vũ đế chính là độc tôn nho học, sau đó thành cường quốc. Nếu Nhật Bản. . ."
"Cho nên danh nho kia phải đủ nho."
"Cái gì gọi là đủ nho?"
Âu Dương cười nói:
"Chính là phải cổ hủ. Tràn đầy nghiên cứu với nho học, hơn nữa là người có chí lớn."
"Ồ"
Trương Tam Đạo:
"Loại người này Hàn Lâm Viện có rất nhiều. Mỗi ngày nghiên cứu tử gì tử gì đó, có điều đại nhân, sao phải vậy?"
"Ta cũng không biết nói như thế nào."
Âu Dương quả thật không biết nói như thế nào, nhưng có một điểm hắn
biết, Nho gia so với tinh thần võ sĩ sắp xuất hiện ở Nhật Bản bây giờ,
với hàng xóm Trung Quốc mà nói tốt hơn nhiều lắm. Mặc dù Âu Dương không
có ý định gây họa Nhật Bản, nhưng vốn một tấm giấy vệ sinh đều có quan
niệm tư tưởng cách dùng riêng của nó, với việc thuận nước đẩy thuyền,
hắn vẫn muốn làm. Nhật Bản không thể so với Trung Quốc, động đất liên
tục, hơn nữa đất đai cằn cỗi. Nếu bọn họ không xâm lược, vậy tư nguyên
bản địa căn bản không đủ tự cấp.
Sau khi ăn xong, Âu Dương ghi mật chiết:
"Vi thần nghe nói vũ lực đất Đông Doanh rất thịnh. Nó kết thành đàn, chiếm diện tích tự mãn là chư hầu. Chư hầu chiến nhau, cướp đoạt nữ tử
tiền lương Chiêm thành. Mặc dù không có cường giả dẫn dắt, nhưng vi thần rất lo. Đất Đông Doanh nghèo đất đai cằn cỗi, thiên tai mấy năm liên
tục, nếu có hạng người Hoàn Nhan A Cốt Đả thống lĩnh Đông Doanh, dưới sự sai khiến của tinh thần võ sĩ kia tất thò tay ra hải ngoại, mà trung
nguyên ta thà cứu giúp lúc hoạn nạn, còn hơn xông nó. . ."
Âu Dương trước tiên là nói về sầu lo của bản thân, cho rằng Nhật Bản một khi xuất hiện thống nhất, vậy bọn họ sẽ bắt đầu ý định thò xúc tua
ra hải ngoại. Lên bờ là chủ đề Nhật Bản hô hào mấy trăm năm, Âu Dương
cũng không vu khống. Âu Dương còn phân tích mặt tinh thần Nhật Bản, cho
rằng tư tưởng chủ đạo của nó bây giờ bất lợi với Đại Tống. Cho nên phải
đưa ra một biện pháp. . .
Sau khi viết xong hết thảy, Âu Dương dán lại giao cho Trương Tam, để hắn thượng kinh một chuyến. Trương Tam nhận thư, lập tức đi ra. Âu
Dương nghe tiếng canh, đã là canh hai. Đêm đó cũng bỏ ý định xuất môn,
sau đó cùng Lý Tứ còn cả Mỹ Trí Tử chơi Poker. Phải nói chuyện xấu
truyền ngàn dặm, tai họa di ngàn năm. Nhật Bản không ngờ đã có Poker
cùng mạt trượt. Kết quả Lý Tứ thua thảm.
Canh ba chuẩn bị nghỉ ngơi, Mỹ Trí Tử vô cùng ân cần phục thị Âu
Dương cởi áo múc nước. Mặc dù cô nàng có ý riêng, nhưng Âu Dương tống
nàng ra ngoài cửa. Nữ nhân có khắp nơi, lúc Âu Dương nằm vùng từng cùng
nữ học sinh cấp 3 mười sáu tuổi Nhật Bản ** qua, nói thật, tỉ lệ xinh
đẹp của nữ sinh Nhật Bản quả thực khá thấp, nhưng so với Hàn Quốc liền
tốt hơn nhiều, mặc dù nhân tạo, nhưng mắc mớ gì đến mình. . .
Âu Dương lại không biết ham vui nhất thời, mà tạo thành chi tiết.
. . .
Sáng sớm hôm sau, phủ Hàng Châu phái người đón Mỹ Trí Tử đi. Sau đó
sẽ ở lại trong phủ Hàng Châu trước, sau khi chờ triều đình trả lời, phủ
Hàng Châu sẽ an bài tiếp.
Triệu Ngọc ở Đông Kinh xem xong thư của Âu Dương, suy nghĩ thật lâu. Mặc dù nàng không cho rằng Nhật Bản sẽ có uy hiếp gì với trung nguyên,
nhưng từ từ thái độ mấy triều liền biết người Nhật Bản cũng không phải
là người lương thiện. Xưng thần với triều Tùy, với Đường Tống thì lại
dùng nước tương giao. Chính yếu nhất chính là vì Tùy quân cường hãn, bức nó thần phục. Mà không biết tin tức Nhật Bản cùng thái tử Cao Ly đám
hỏi trước đó, khiến Triệu Ngọc cũng cảm giác không thoải mái. Lại nhìn
Âu Dương phân tích, vì vậy căn cứ thái độ thà tin là có còn hơn là
không, vẫn đã khẳng định biện pháp của Âu Dương. Dù sao xung quanh Đại
Tống không có hy sinh. Lại nói thêm, sau Ngọc Châu, có đại thần nói
Triệu Ngọc bị Âu Dương đầu độc, có bóng dáng pháp gia. Bây giờ hay lắm,
thi học thuyết Nho gia đến hải ngoại, đã có thể thấy được Triệu Ngọc là
kiên định ủng hộ nho giả.
Trong học thuyết chư gia, Đạo gia cùng Nho gia là có thể cùng tồn
tại. Nhưng mọi người không cách nào tiếp nhận pháp gia cùng Nho gia cùng tồn tại. Về phần Âu Dương nói lựa chọn một Nho gia có chí lớn, có tài
học tư tưởng kiên định chưa lập gia đình. . . Đây, không phải là vấn đề. Cứ ba năm mở khoa cử, những người này nhiều đến mức kéo dài ra tận
biển. Bây giờ có thể đến Nhật Bản làm Phò mã, lại có cơ hội quan tịch
lưu Tống, tin tức vừa ra, tất nhiên rất nhiều người tranh đoạt.
Về phần Nhật Bản có thể đáp ứng hay không? Triệu Ngọc không quá lo
lắng. Từ thái độ đặc phái viên Nhật Bản tới có thể biết, Tống nói một,
Nhật Bản có lẽ sẽ không nói hai. Hơn nữa, đây là trợ giúp Thiên hoàng
Nhật Bản lập uy tín. Làm hoàng đế đều biết, tác dụng lớn nhất của Nho
gia chính là, thông qua lễ giáo thúc đẩy tập quyền trung ương, đem quyền lợi Hoàng đế phóng đại vô hạn. Thật ra Triệu Ngọc giống Âu Dương, không biết Nhật Bản nếu thực hành Nho gia thống trị xong, sẽ biến thành bộ
dáng gì. Nhưng có một điểm có thể xác định, Nho gia là tư tưởng khá ôn
hòa.
. . .
Âu Dương về tới Dương Bình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chiến báo.
Chiến tranh tiến hành cũng không thuận lợi, vì ngăn tổn thất, Hàn bộ
không hạ thủ với phủ Hưng Khánh, mà lại càn quét thành huyện phụ cận.
Hơn nữa trong tòng quân rút binh sĩ biết chữ bố trí tri huyện quản lý.
Một phương diện lại cùng tù trưởng, thủ lĩnh cùng người hiệp thương có
tiếng gần đó, bảo đảm ích lợi của bọn hắn sau khi quân Tống chiếm lĩnh,
cho nên những người này không chỉ hoan nghênh, hơn nữa rất phối hợp với
quân Tống.
Quân lộ Vĩnh Hưng mặc dù gặm mất ba huyện Hoành Sơn, đem ba huyện
cùng với Hoành Sơn khống chế ở trên tay quân Tống, nhưng tổn thất thảm
trọng, sĩ khí đê mê, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.
Sau khi Lưu Kỳ xâm nhập, rất nhiều binh sĩ thủy thổ bất phục. Mặc dù giữ **tiến công thịnh vượng, nhưng Lưu Kỳ bình tĩnh lại, chậm dần tiến
độ tiến công, chờ tiếp tế hậu cần.
Tây Hạ khiếp sợ sức chiến đấu quân Tống, mới thời gian mấy tháng,
liền chiếm được một nửa địa bàn. Hơn nữa cho dù là trận công kiên hay là tao ngộ chiến, quân Tống chưa từng ở thế hạ phong. Ba đường so ra, quân lộ Vĩnh Hưng cấm quân cơ bản là không đánh trận, nhưng nhân số nhiều
nhất, còn có Đồng Quán triều Tống đặc phái xuống giám quân, giẫm nát
tương lai, không chút nương tay. Đánh huyện nào đó của Hoành Sơn ba
ngày, giết sáu gã chính tướng, một tên Chỉ Huy Sứ doanh ngũ phẩm. Cuối
cùng Phòng Ngự Sử dưới tình huống tiến thối đều chết, tự xách đao lên,
mới đánh hạ được.
Tây Hạ nhìn đường này còn đỡ, hỏa khí vẫn chưa đổi trang bị xong
toàn bộ, hơn nữa tố chất binh sĩ không cao. Nhưng quân lộ Tây Bắc thì uy không thể đỡ. Hoàn toàn hỏa khí hóa trang bị, bố trí chiến thuật vô
cùng thành thạo. Cho dù dưới tình huống trúng mai phục, vẫn như cũ có
thể chuyển bại thành thắng.
Mà lúc này, Liêu Tống Tây Hạ như cũ cãi cọ ở phủ Lâm Hoàng. Bại Tây
Hạ thành kết cục đã định, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mà tin tức
của Tống lúc nào cũng kích thích người Liêu. Triệu Ngọc tuyên bố, nguyên quản hạt Tần Phượng Lộ đem nhập vào trong quân lộ Vĩnh Hưng. Mà quân lộ Tây Bắc thì quản hạt tất cả châu huyện nguyên Tây Hạ. Nhìn bên ngoài
thì không có gì, nhưng sau khi phân tích sẽ phát hiện, một khi Tây Hạ bị diệt, Tây Liêu liền hoàn toàn đối đầu chi tinh nhuệ triều Tống quân lộ
Tây Bắc này.
Hơn nữa có tin tức rằng, quyền thần triều Tống Âu Dương cố ý cưới
Thượng công chúa Tây Hạ, Tống Huy Tông cũng đồng ý con gái hắn đến Liêu
quốc. Việc này bên trong triều Tống đang bàn bạc, còn chưa phái đặc phái viên ra với Liêu.
"Vô nghĩa tật, đây thuần túy là tin tức giả các ngươi cũng dám đăng?"
Âu Dương cầm một phần báo hoàng gia mới xuất bản, trên đó nói mình
với Thượng công chúa sớm sinh tình tố, còn dẫn ngựa đạp thanh. Âu Dương
hỏi:
"Huệ Lan đâu?"
Trợ lý Huệ Lan trả lời:
"Huệ Lan tỷ nói, đại nhân xem tin này nếu tức giận, liền nói cho đại nhân, Huệ Lan về nhà mẹ đẻ. Nếu đại nhân không tức giận, nói Huệ Lan
thượng kinh."
Âu Dương nhịn không được bật cười một tiếng:
"Huệ Lan có nói vì sao đưa tin này không?"
"Cái này thì ta biết, là Cửu công công bảo Huệ Lan tỷ."
Đồng dạng tức giận đương nhiên còn cả Tống Huy Tông, mặc dù hai
người đều biết là chuyện không có, bởi vì triều đình cũng không thương
lượng với bọn họ. Nhưng hai người vẫn tức giận. Âu Dương còn đỡ, dù sao
Lương Hồng Ngọc ở hải ngoại. Mà Tống Huy Tông cảm thấy Triệu Ngọc rất
không tôn trọng mình, hất đổ mười mấy đồ sứ thượng đẳng. Âu Dương nói
với trợ lý:
"Nói một tiếng với Huệ Lan, chỗ ta không sao, bảo nàng có rảnh cùng
ta đi xem thử thái thượng hoàng, bồi hắn một lúc thì tốt rồi."
Không thể phủ nhận, Triệu Ngọc nhìn chuẩn tâm tư người Liêu, chiêu
này làm rất hay. Vốn bên kháng Tống viện Hạ đã chiếm thượng phong, nhưng bây giờ khoanh tay đứng nhìn phản phái chiếm thượng phong. Triều Liêu
tiếp tục cãi cọ không ngừng nghỉ.
Bởi vì chiến tranh nổ ra, và sắp đến mùa đông, hiệp tràng chủ hội
thương nghiệp nhận được lượng lớn đơn đặt hàng. Quần áo, giày, quân
lương. . . Chiến tranh lại mang cho thương nhân lợi nhuận không đồng
dạng. Hiện giờ cách nhìn của chủ lưu trong Tống quốc đối với chiến tranh là thái độ rất hoan nghênh. Một là tỉ lệ thất nghiệp giảm xuống, hai là lợi nhuận buôn bán, ba là sự phong phú của chủ đề, bốn là cảm giác tự
hào dân tộc tăng mạnh.
Dựa theo Quân Cơ xứ dự tính, lần này chiến tranh sẽ kết thúc trước
khi mùa hè năm nay tới, cũng có người cho rằng có thể chấm dứt trước
ngày tết.
Âu Dương còn chưa rời khỏi tổng xã báo hoàng gia, một tên Mã khoái cầm bản thảo tới:
"Tin tức mới nhất ở Đông Kinh. Huệ Lan tỷ đâu?"
Trợ lý nhìn Âu Dương cười đáp:
"Đi trốn nợ rồi."
"Tiểu nha đầu, ta xem thử."
Âu Dương cầm tin tức mở ra vừa nhìn cũng có chút kinh hãi, Triệu
Ngọc có điểm ra tay hào phóng, người kết hôn với Mỹ Trí Tử không phải là tiến sĩ gì, mà là con cháu hoàng tộc. Người này mười tám tuổi, năm tuổi bái đại nho làm thầy, rất có nghiên cứu với nho học, được triều đình
phong làm thân vương. Mà trong tin tức còn nói, Nhật Bản cảm tạ Đại Tống cứu trợ Mỹ Trí Tử gặp nạn trên biển, đồng thời cũng đồng ý cọc hôn nhân này. Con cháu hoàng tộc cùng Mỹ Trí Tử du lịch Đại Tống, đầu xuân sang
năm mang theo lễ trọng, do hạm đội Hàng Châu hộ tống đi Nhật Bản, thành
thân ở Nhật Bản. Âu Dương xem hết cảm thán, thân là bà tám Đại Tống là
một việc rất hạnh phúc, có vô số đề tài câu chuyện có thể tám với các
nàng.
Tin tức này là do rất nhiều đoạn ngắn tạo thành. Tỷ như có phỏng vấn với hoàng tộc, phỏng vấn với Mỹ Trí Tử, còn cả phỏng vấn với Lễ bộ. Còn có một số tin đồn thú vị do phóng viên nghe được, nhìn thấy mà tạo
thành. Những tư liệu này sẽ tập trung ở tổng xã Dương Bình, sau đó do
biên tập bố trí, kiểm tra rồi thành bản biểu.
Gần trăm năm qua, triều Tống rốt cuộc có bao nhiêu người có quan hệ
huyết thống với Tống thái tổ chứ? vấn đề này liền lớn nha, có câu là
Vương gia đi khắp nơi, thế tử không bằng cẩu. Tìm ra người tự nguyện có
quan hệ với Tống thái tổ, không hề khó chút nào.
Bạn đang đọc truyện Thiên Tống được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.