Chương 24: Lục Địa Thiên Tước
Bầu trời đế quốc Phương Kiều.
.
.
.
Trên
không trung cách phạm vi rừng Khu Vụ hơn vài trăm dặm. Một Phi Thuyền
màu đen với hình dạng như một quả bóng bầu dục khổng lồ đang bay nhẹ về
phía trước. Chiếc Phi Thuyền không phát ra bất cứ một tiếng động nào,
lặng lẽ di chuyển trên không trung như một cơn gió, nhẹ nhàng và đều đều chứ không lao vùn vụt như những loại Phi Thuyền khác.
Bên trong Phi Thuyền.
.
.
.
“Mẹ nó, sao con rùa này bay chậm thế, còn thua cả tao chạy bộ nữa?” - Vân
Phi đang ngồi trên một chiếc ghế màu đen, hai chân gác lên thành của
chiếc ghế đặt ở phía trước. Hắn bây giờ mới nhận ra tốc độ rùa bò của
Phi Thuyền nên phàn nàn.
Đại sảnh của Phi thuyền có năm cái
ghế điều khiển đặt ở giữa gian phòng, với một ghế ở hàng đầu tiên là ghế của người điều khiển chính, Tiểu Thanh đang ngồi đó. Đằng sau là bốn
chiếc ghế còn lại được chia làm hai hàng, mỗi hàng hai ghế. Vân Phi cùng Tử Phong đang ngồi ở hai cái ghế sau cùng, nhưng hai tên này chỉ ngồi
chơi không chứ chẳng làm gì cả. Hàng ghế ở giữa thì không có ai nên Vân
Phi mới gác chân lên nó.
Đối diện với năm chiếc ghế là một màn
hình rất lớn được chia làm nhiều ô vuông hiển thị rất nhiều số liệu và
hình ảnh khác nhau. Trong đó có bốn ô vuông nằm giữa màn hình đang phân
biệt chiếu bốn khung cảnh bên ngoài Phi Thuyền theo các hướng đông, tây, nam, bắc. Tiểu Thanh đang quan sát bên ngoài thông qua bốn ô vuông đó
thì nghe giọng phàn nàn của Vân Phi nên lên tiếng nói.
“Đây không phải là Phi Thuyền chiến đấu nên tốc độ không thể nhanh hơn được”
“Đúng là cái thứ này chỉ để trưng diện là chính, chả được cái tích sự mẹ gì” - Vân Phi càu nhàu.
“Tốc độ như thế này cũng tương đối nhanh, chỉ cần mười lăm phút là tới Đế Đô rồi, mà bây giờ chúng ta cũng đã đi được hơn nửa chặng đường, mày có
cần tới đó sớm đâu mà ra vẻ nôn nóng làm gì?”
Vân Phi liền bật người đứng dậy, lấy tay vỗ vỗ lên đầu Tử Phong nói:
“Tao thì không có ý gì, chỉ tại tao lo lắng cho thằng đệ này thôi. Mày nhìn
mặt con kỳ nhông này mà xem, nó nhớ Đại Tỷ tới mức tâm thần điên đảo,
mất ăn mất ngủ mấy hôm nay, đến giờ còn như người mất hồn đây này. Tao
quả thực rất lo cho nó nên mới vậy”
Tử Phong đang ngồi ngồi
trầm tư suy nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tại Đế Đô, nhất là về cuộc chiến
tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân mà hắn sắp tham gia. Dù đó chỉ là một trận
thi đấu không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng dù sao cũng là trận
chiến thực thụ đầu tiên của hắn. Với một kẻ chưa có kinh nghiệm nào như
Tử Phong thì không lo lắng gì tới nó mới là chuyện lạ. Tử Phong đang tập trung suy nghĩ nên hắn trông như người mất hồn thật, mặt hơi đờ đẫn tí, nhưng khi Vân Phi chạm vào đầu hắn rồi nói mấy câu thì hắn liền trở về
thực tại.
“Thằng điên này, mày nói xàm vừa thôi” - Tử Phong gạt tay của Vân Phi qua một bên.
“Đó...tao nói trúng tim đen nên mày mới tỏ thái độ như thế chứ gì, tao biết tính của mày quá mà...khà khà”
Tử Phong bây giờ không có tâm trạng đùa cợt với tên cẩu tặc, thời gian qua hắn cũng đã quen với những lời như thế này rồi. Đôi lúc, hắn còn tung
hứng nói chuyện bông đùa với Vân Phi nên hai người mới thân hơn bình
thường, nhưng là thân theo kiểu cãi nhau là chính.
Tiểu Thanh nhìn Vân Phi sờ vào phần sụn nhô ra trên đầu Tử Phong liền sực nhớ đến một chuyện nên vội nói:
“Lần này Tử Phong đến Đế Đô tốt nhất không nên để lộ thân phận Tử Huyền Long, nếu không sẽ kéo đến vài chuyện không hay”
“Cần gì phải quan trọng thế, tên kỳ nhông này thì có gì đặc biệt đâu mà phải lo xa như vậy?” - Vân Phi phẩy phẩy tay nói.
“Mày không thấy nguyên nhân Đà Phu từng tấn công chúng ta là từ đâu à? Đó là chưa nói đến chuyện mày đã bao giờ gặp một Tử Huyền Long đi nghênh
ngang giữa chốn đông người chưa? Đằng này lại còn tham gia một sự kiện
dành cho rất đông người xem nữa. Nếu Tử Phong có bị bại lộ thân phận
cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, nhưng nếu bị kẻ khác dòm
ngó tới sẽ có thể liên lụy đến Nguyệt Tỷ. Nếu thân phận của Nguyệt Tỷ vì chuyện đó mà lộ ra thì mày cũng biết kết cục rồi đấy”
“Xùy
xùy...tao thừa sức biết chuyện này, không cần mày phải nhắc. Vừa rồi tao chỉ nói đùa thôi, chứ chuyện che dấu thân phận của con kỳ nhông này tất nhiên là phải làm rồi” - Vân Phi lại vuốt lên cái sụn trên đầu Tử Phong rồi nói tiếp - “Nhưng quan trọng là chúng ta không có một Pháp Bảo nào
để che dấu khí tức giống như Đại Tỷ cả”
Tiểu Thanh trầm mặc
trong giây lát, đúng là nếu không có loại Pháp Bảo để ẩn dấu khí tức
trong người thì khó mà che mắt được những kẻ có ý muốn dò xét. Nếu Tử
Phong bị phát hiện thì sẽ không tránh khỏi rắc rối, hắn lại là một Tử
Huyền Long chưa thức tỉnh nên càng là miếng mồi ngon cho những kẻ tham
lam để mắt đến. Nhưng vấn đề ở đây lại như Vân Phi nói, Nguyệt Tỷ vì có
một Pháp Bảo ẩn dấu khí tức trong người nên dù có là Tiên Vương cũng
không thể nhìn ra được Bản Thể của Tỷ ấy. Tuy nhiên loại Pháp Bảo có tác dụng như thế rất hiếm gặp, làm thế nào để kiếm ra một cái cho Tử Phong
được.
“Bây giờ tạm thời cứ che dấu những đặc điểm dễ bị nhận
dạng bên ngoài trước, đợi gặp Nguyệt Tỷ rồi chúng ta nghĩ cách sau vậy” - Tiểu Thanh không nghĩ ra cách nào khác khả thi hơn nên đành dùng cách
cổ điển nhất: hóa trang.
“Thằng này chỉ có mỗi ba cái cục trên đầu là dễ nhận ra thôi, còn lại thì có khác gì so với người thường đâu” - Vân Phi lấy ra một cái mũ lớn rồi chụp ngay vào đầu Tử Phong - “Chỉ
cần đội lên đầu một cái mũ là xong, quá đơn giản ha ha”
Tử
Phong từ đầu tới cuối vẫn yên lặng nghe hai người nói đến chuyện che dấu thân phận của mình. Hắn dù không rõ lắm bản thể Tử Huyền Long có thể
kéo tới bao nhiêu rắc rối, nhưng qua một lần xảy ra vụ việc Đà Phu tấn
công nhằm đoạt Long Châu của hắn cách đây một tháng cũng đủ để thấy tầm
thu hút của hắn với những kẻ tham lam là như thế nào. Nhưng đó chỉ là
một nguyên nhân nhỏ, theo như Tiểu Thanh nói thì mọi người không lo đến
chuyện hắn bại lộ thân phận lắm, vì lần tham gia cuộc chiến này có thể
sẽ có nhiều người còn có thân phận lớn hơn cả hắn nữa, việc hắn bị bại
lộ chắc cũng không kéo theo bao nhiêu rắc rối. Nguyên nhân chính mà hắn
cần che dấu là vì Minh Nguyệt, hay nói cách khác là để tránh sự chú ý
của người khác đến Nguyệt Tỷ.
“Chuyện che dấu Bản Thể Tử Huyền Long để tránh gặp rắc rối là điều nên làm, nhưng Vân Phi này, tao có
chuyện muốn hỏi mày” - Tử Phong chỉnh trang lại cái mũ to bè trên đầu
hắn, vì đầu hắn nhô ra ba cái sụn nên cái mũ cũng phải to hơn bình
thường không ít - “Bản thể của Nguyệt Tỷ rất quan trọng à? Tại sao lại
tuyệt đối không được để lộ?”
Tử Phong cũng từng nói chuyện qua với Vân Phi, có nghe hắn nói đến chuyện thân phận của Nguyệt Tỷ vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể cho người ngoài biết được. Lúc đó Tử
Phong cũng không hỏi gì thêm, nhưng hiện tại hắn không nhịn được sự hiếu kỳ về chuyện đó nữa, hắn rất muốn biết về Bản Thể của Minh Nguyệt, đặc
biệt là lý do tại sao phải che dấu?
“Tao chưa được Đại Tỷ cho
phép thì tao không thể nói ra được, đợi sau này Đại Tỷ sẽ nói cho mày
biết thôi, nhưng trước hết mày phải biết chuyện này.” - Vân Phi tỏ vẻ
nghiêm túc, một dáng vẻ rất khó gặp ở hắn - “Nếu thân phận của Đại Tỷ mà lộ ra, thì toàn bộ Lục Địa Thiên Tước này sẽ cực kỳ hỗn loạn, một sự
hỗn loạn chưa từng diễn ra suốt mười ngàn năm qua, có thể dẫn tới chiến
tranh toàn cục, thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông...”
Tử
Phong nghe xong phải hít một hơi dài để trấn tĩnh, thế nào mà thân phận
của một người lại khiến cả Lục Địa phải hỗn loạn đến mức ấy, còn có vụ
cả mười ngàn năm qua cũng chưa gặp phải, nói như thế có quá khoa trương
không. Đặc biệt là theo như Tử Phong được biết thì Minh Nguyệt cũng vừa
thăng lên Đại Yêu cao cấp thôi, với một người mang năng lực còn xếp ở
bậc kề cuối trong bảng phân chia hệ thống cấp bậc như thế thì sao lại có thể gây nên tình trạng đó được.
“Thân phận của Nguyệt Tỷ có
thật sự sẽ gây nên tình trạng lớn tới mức đó không?” - Tử Phong vẫn còn
nghi ngờ hỏi - “Cả nhóm chúng ta còn chưa có ai vượt qua Đại Yêu, trong
khi ngoài kia còn có biết bao nhiêu tên quái vật với đẳng cấp ta còn
chưa dám nghĩ tới thì sao có thể vì một người mà gây ra tình cảnh như
thế được.”
Vân Phi biết chuyện này khó tin, nhưng cũng khó mà giải thích được gì cho Tử Phong hiểu, hắn đành nói:
“Việc hỗn loạn như thế nào thì tao không biết rõ, nhưng việc của Đại Tỷ chắc
chắn sẽ đánh động đến những lão quái vật Huyền Tiên xuất hiện để truy
bắt, thậm chí cả Tiên Vương lộ diện cũng không biết chừng”
Huyền Tiên? Tiên Vương? Đó là đẳng cấp nào chứ, những tên quái vật như thế mà lại xuất hiện chỉ để truy bắt một Đại Yêu nhỏ nhoi ư? Nói không chừng
Bản Thể của Nguyệt Tỷ có gì đặc biệt liên quan tới đám quái vật đó nên
họ mới trực tiếp ra tay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tử Phong cũng không đoán ra nguyên nhân nào có thể dẫn đến chuyện Lục Địa hỗn loạn rồi những kẻ
có đẳng cấp cao như thế xuất hiện cả. Thôi thì cứ tạm thời ghìm cơn tò
mò trong người lại, đợi sau này nếu Nguyệt Tỷ muốn nói thì hắn cũng sẽ
biết thôi. Nhưng trước tiên hắn lại có thêm chuyện muốn thắc mắc khác:
“Được rồi, không nhắc đến thân phận của Nguyệt Tỷ nữa, bây giờ tao có vài
điều muốn hỏi” - Tử Phong chậm rãi hỏi - “Một tháng qua tao mải luyện
tập nên dù muốn hỏi cũng không có thời gian, bây giờ nhân lúc này mày
hãy nói sơ qua về Lục Địa Thiên Tước đi, tao muốn biết thêm về nơi này”
Vân Phi nghe tới chuyện giải thích thì tỏ vẻ hết hứng thú nói chuyện, hắn
chán nhất là mấy vụ giảng giải dài dòng này. Nhìn qua Tiểu Thanh, hắn
định lên tiếng bảo Tiểu Thanh nói thay thì Tiểu Thanh đã biết trước ý
định của hắn nên đáp:
“Nếu mày thích điều khiển cái Phi Thuyền này thì lại đây thay cho tao, tao sẽ giảng giải cho Tử Phong hộ mày”
Vân Phi ngồi không trên Phi Thuyền “rùa bò” này đã chán ngấy rồi, bây giờ
lại bảo hắn ngồi điều khiển thì thà không đụng tới nó còn hơn. Hắn nhìn
qua một bên khác, đó là khoảng không gian trưng bày trong đại sảnh Phi
Thuyền lúc trước, nơi hiện tại Đà Phu đang chơi đùa với Song Khả, dạo
này Song Khả coi bộ rất thích tên Kỳ Đà này, cứ đè đầu cưỡi cỗ hắn suốt. Vân Phi định gọi Đà Phu thay hắn nói chuyện, nhưng lại nghĩ đến Đà Phu
vốn là người của Lục Địa khác nên không rành chuyện của Lục Địa Thiên
Tước là mấy nên đành bỏ qua, chỉ còn lại Song Khả thì thôi cũng bỏ qua
nốt, hai thằng nhóc thiểu năng ấy thì biết cái gì để mà giải thích. Rốt
cuộc cũng không tránh được nên Vân Phi đành nói:
“Thôi được
rồi, tao sẽ nói ngắn gọn cho mày hiểu, tầm năm phút nữa là tới Thành
Phương Kiều nên bấy nhiêu đó thời gian cũng đủ rồi” - Vân Phi nhanh
chóng dặn trước - “Mà mày cũng hạn chế thắc mắc linh tinh trong lúc tao
đang nói đi, đợi tao nói hết rồi thì mày muốn hỏi gì thì hỏi”
“Trước tiên, mày hãy xem qua cái bản đồ này đi” - Vân Phi lấy ra một cái Ngọc Giản đưa cho Tử Phong.
Tử Phong đã từng dùng qua Ngọc Giản để học ba loại võ kỹ và một loại thân
pháp nên biết cách sử dụng ra sao. Tâm Năng vừa điều khiển Chân Khí chạm vào Ngọc Giản thì một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn. Đó là một bản đồ hoàn chỉnh trông như một mảnh đất thu nhỏ hiện lên trong đầu Tử Phong.
Trên hình ảnh đó có tên của từng vùng đất và địa danh, có cả những lời
giải thích ngắn gọn. Nhưng Tử Phong chỉ nhận thông tin đó vào đầu chứ
chưa chú tâm đến, vì đó toàn là những cái tên xa lạ đối với hắn. Tử
Phong chỉ cảm thấy ấn tượng đầu tiên của hắn là hình dạng của Lục Địa
Thiên Tước nếu nhìn từ trên cao thì có vẻ gần giống với hình tròn.
“Mày hãy nhìn về phía Nam, có một vùng đất có tên là Hữu Phần. Đế Quốc
Phương Kiều là một trong những đất nước nằm trong vùng đất đó”
Tử Phong vừa nghĩ đến bản đồ của Lục Địa thì nó liền hiện ra trong đầu, Tử Phong theo đó đưa ý thức nhìn về phần dưới bản đồ thì Lục Địa trong đầu Tử Phong liền phóng to ra. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy vùng được đánh
dấu có tên là Hữu Phần, không ngờ diện tích của nó lại bé hơn Tử Phong
tưởng tượng nhiều, nếu nhìn bao quát cả Lục Địa thì cả vùng đất ấy bé tí như hạt đậu đặt trên một cái sân lớn vậy. Tử Phong cũng nhanh chóng tìm xem Đế Quốc Phương Kiều nằm ở chỗ nào, nhưng tìm hoài mà không thấy đâu cả, không có một lời giải thích gì về Hữu Phần này luôn chứ đừng nói
tới Phương Kiều.
“Mày không cần tìm tên của nơi này làm gì,
một đất nước nhỏ bé như Phương Kiều thì ít khi có tên trong những loại
bản đồ này lắm. Nguyên nhân là vì một bản đồ như thế sẽ tồn tại rất lâu, nhưng một đất nước nhỏ bé thì rất nhanh sẽ bị sụp đổ hoặc bị cướp đoạt
rồi đổi tên. Cho nên chỉ có những vùng đất được quản lý bởi một chủng
tộc hay một thế lực lớn mới có tên trên bản đồ thôi”
“Vậy Hữu
Phần là vùng đất thuộc quản lý của ai?” - Tử Phong chỉ thấy hai chữ Hữu
Phần đại diện cho cả vùng đất này nên đoán nó thuộc về một chủng tộc nào đó chứ không phải một Đế Quốc lâu năm như Vân Phi nói.
“Thằng kỳ nhông này, tao đã bảo mày không được nói leo, đợi tao nói hết rồi
muốn hỏi gì thì hỏi rồi, bộ mày điếc à” - Vân Phi bực dọc nói, sở dĩ hắn không muốn Tử Phong hỏi thêm trong lúc hắn nói là vì hắn ngại phải tốn
thêm lời để giải thích cho Tử Phong - “Nhưng thôi tao bỏ qua cho lần
này, không được hỏi thêm nữa đâu đấy”
“Là thế này, Hữu Phần là một vùng đất có nhiều chủng tộc sinh sống, loại lãnh thổ như thế này ở
Lục Địa Thiên Tước tương đối nhiều. Những loại lãnh thổ này ai muốn
tranh đoạt, muốn chiếm cứ thế nào cũng được, không ai quản tới, chỉ cần
ngươi có thực lực là đủ, nhưng tên của vùng đất thì không được đổi. Hữu
Phần là một nơi không có chủ vì đơn giản là chả được lợi gì khi có được
cả vùng đất khỉ ho cò gáy này cả, trừ mấy tên tham danh lợi ra thôi, mà
những tên đó thì không đủ sức để thống nhất các thế lực ở Hữu Phần được. Nên đến nay nơi này vẫn là một nơi hỗn tạp”
“Cho nên có thể
nói những vùng đất hay lãnh địa thuộc dạng như Hữu Phần là chiếm số
lượng nhiều nhất, là nơi đổi chủ nhanh nhất, những nơi như thế này hay
được gọi là lãnh địa Trung Lập”
“Đó là nói sơ qua về nơi chúng ta đang đặt chân, còn nội dung chính mày muốn biết là về Lục Địa Thiên
Tước, tao cũng sẽ nói luôn bây giờ. Chủ nhân thật sự của toàn bộ Lục Địa cũng như của tất cả các vùng đất, bao gồm cả Hữu Phần, dù tao đã nói
Hữu Phần là một nơi ai muốn chiếm thì chiếm, nhưng dù có chiếm lấy thì
mày vẫn không được đổi tên nó, bởi vì chủ nhân thật sự của nó và cả Lục
Địa chính là con chim kia”
Vân Phi chỉ tay về bức tượng giữa
đại sảnh Phi Thuyền, chính là tượng con quái thú có bộ dạng như một loài chim với bộ lông năm màu óng ánh.
“Đó chính là Ngũ Quang
Tước, chủng tộc đứng đầu Lục Địa Thiên Tước, cái tên Thiên Tước chính là đại diện cho cả Lục Địa do loài lông vũ ấy cai quản”
Thì ra
là như vậy, lần trước Tử Phong cũng đã đoán ra lại lịch của bức tượng
nằm giữa đại sảnh này rất đặc biệt rồi. Nhưng không ngờ nó chính là hình tượng của chủ nhân cả Lục Địa này.
“Ngũ Quang Tước là chủng
tộc mạnh nhất trong họ nhà Điểu Tộc, nên có thể nói tất cả các tộc thuộc họ nhà chim khác đều xem mình là chủ nhân của Lục Địa này. Nói chung là một đám ăn theo, dựa hơi của Ngũ Quang Tước thôi”
“Nhưng bọn
chúng cũng không dám lợi dụng tiếng tăm của Ngũ Quang Tước để lên mặt,
vì ngoài Ngũ Quang Tước ra còn có mười hai đại tộc và nhiều thế lực khác có thực lực cũng rất mạnh. Tuy nhiên trong đó mười hai đại tộc là thế
lực nổi trội và mạnh nhất, chỉ xếp sau Ngũ Quang Tước. Nếu mười hai đại
tộc này liên minh với nhau thì Ngũ Quang Tước cũng chưa chắc dám làm gì
họ. Tuy nhiên mười hai đại tộc lại bất hòa nội bộ, trong đó cũng có vài
đại tộc theo chân Ngũ Quang Tước nên Lục Địa này vẫn là của loài lông
vũ”
“Những thế lực khác tao sẽ nói sau, còn mười hai đại tộc
là thế lực quan trọng nhất và có số lượng đông đảo nên tao sẽ nói sơ qua cho mày biết, mười hai đại tộc đó là:
-Thử Tộc (Chuột)
-Ngưu Tộc (Trâu)
-Hổ Tộc (Cọp)
-Miêu Tộc (Mèo)
-Long Tộc (Rồng)
-Xà Tộc (Rắn)
-Mã Tộc (Ngựa)
-Dương Tộc (Dê)
-Hầu Tộc (Khỉ)
-Kê Tộc (Gà)
-Khuyển Tộc (Chó)
-Trư Tộc (Lợn)
Trong mỗi tộc đều có rất nhiều hệ phái khác nhau, ví dụ như tao là Huyết
Lang, là một nhánh trong Khuyển tộc. Ảnh Miêu tộc của Tiểu Thanh là một
nhánh trong Miêu Tộc. Mày cũng được xếp vào một nhánh trong Long Tộc.
Nói chung là trong nhóm của chúng ta, trừ Song Khả ra, còn lại đều thuộc về mười hai đại tộc vừa nêu cả”
Tử Phong gật gù hiểu rõ, hắn
thuộc về Long tộc, điều này hắn đã biết rồi, nhưng không ngờ Long tộc
lại là một trong mười hai đại tộc. Nhưng xem ra mười hai đại tộc này có
số lượng phải rất đông, vì mỗi tộc lại có rất nhiều chi phái khác nhau,
cho nên điều này khó có thể tạo thành một liên minh giữa các đại tộc lại với nhau rồi. Nội việc kết hợp các chi phái trong một tộc cũng đã đủ
rắc rối thì nói gì đến việc hợp lực với các tộc khác được.
“Mười hai đại tộc phân biệt chiếm lấy mười hai vùng lãnh thổ thích hợp với họ làm nơi định cư chính, gọi là Thánh Địa. Mười hai vùng Thánh Địa được
đánh dấu rõ ràng trên bản đồ, mày có thể dễ dàng thấy được”
Tử Phong liền dùng ý thức quan sát bản đồ Lục Địa, đúng là có thể thấy rõ
ràng mười hai vùng đất rất rộng, được chia làm mười hai khu vực bao bọc
xung quanh mảnh Lục Địa này. Tuy nhiên nếu cộng hết lãnh thổ mười hai
Thánh Địa này cũng chưa được một nửa diện tích của Lục Địa Thiên Tước,
như vậy có thể đoán ra những vùng đất còn lại là lãnh địa Trung Lập,
hoặc thuộc lãnh thổ của các thế lực khác.
Chính giữa Lục Địa có
đánh dấu bằng một vòng ánh sáng năm màu, đó là Ngũ Quang Tước, như vậy
Thánh Địa của Ngũ Quang Tước đặt ở đó.
“Được rồi, tao chỉ nói qua về Lục Địa và các thế lực lớn nhất của nó bấy nhiêu đó thôi. Còn
lại mày có thể tự tìm hiểu qua tấm bản đồ tao vừa đưa mày. Đợi sau khi
chúng ta vào Thành Phương Kiều, mày có thể tự tìm những tài liệu nói về
Lục Địa Thiên Tước. Những loại tài liệu ấy hiện tại tao không có, chứ
không thì tao đã không phải mắc công nói dài dòng như thế này làm gì” -
Vân Phi coi như xong nhiệm vụ, chỉ cần nói sơ qua cho Tử Phong hiểu là
được rồi, còn chi tiết thì quá nhiều, mà nó lại nằm sẵn trong nhiều tài
liệu phổ biến rồi nên không cần nói thêm nữa.
Tử Phong coi như đã biết sơ qua về nơi mình đang sống, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Vậy loài như Ngọc Kỳ Lân thì nằm trong thế lực nào?”
Vân Phi biết thế nào con kỳ nhông này cũng vặn vẹo ra vài câu để hỏi hắn
rồi, nhưng cũng đành giải thích cho Tử Phong vì đó là trách nhiệm của
hắn.
“Trên Lục Địa Thiên Tước này, những chủng tộc không thuộc về mười hai đại tộc và các thế lực mới là người chiếm số lượng đông
nhất. Tuy nhiên không phải vì so sánh thực lực hay số lượng để tạo ra sự phân biệt giữa các thế lực với nhau, nguyên nhân vì có những chủng tộc
không can hệ gì đến chuyện bên ngoài, hoặc không thống nhất một cách có
hệ thống nên không được xem như một thế lực hoàn chỉnh, đơn cử là Nhân
Tộc, bọn chúng rất đông nhưng lại rời rạc và hay chống đối lẫn nhau”
“Còn về chuyện không can hệ gì đến thế giới bên ngoài thì đó là những chủng
tộc ẩn cư hoặc những loại rất thần bí, ít khi lộ diện. Ngọc Kỳ Lân chính là một trong số đó, một loại vừa thần bí vừa có số lượng rất hiếm hoi,
vì chúng là những thần thú do trời đất hóa sinh ra. Đặc biệt hơn nữa,
những loài như Ngọc Kỳ Lân còn có những năng lực và Thiên Phú rất mạnh
mẽ. Mày có biết Ngọc Kỳ Lân hay được gọi là gì không”
Tử Phong đương nhiên là không biết gì về mấy chuyện này nên lắc đầu.
“Người ta hay gọi Ngọc Kỳ Lân là ông Hoàng của không gian” - Vân Phi nói -
“Nghe qua thì mày cũng đoán ra năng lực của Ngọc Kỳ Lân là gì rồi đó?”
Tử Phong thông qua câu “ông Hoàng của không gian” nên dễ dàng biết ngay, nhưng chưa kịp trả lời thì Vân Phi đã nói luôn rồi.
“Đúng vậy, Thiên Phú của Ngọc Kỳ Lân chính là thông thạo Đại Đạo về không
gian. Với năng lực ấy thì khi đối đầu với chúng là một chuyện vô cùng
khó khăn. Chúng có thể tùy ý điều khiển khoảng không gian xung quanh,
đến và đi bất cứ đâu, có thể ép chết đối thủ một cách bất ngờ, nói chung là tao không biết như thế nào, chỉ đoán thế thôi. Nhưng chính vì là ông Hoàng của không gian nên muốn gặp được một con Ngọc Kỳ Lân là vô cùng
khó, chỉ khi chúng muốn gặp ta thì may ra”
Tử Phong gật đầu,
tuy không biết Đại Đạo không gian là cái gì, nhưng với loại năng lực
muốn đến thì đến muốn đi thì đi của Ngọc Kỳ Lân cũng đã rất bá đạo rồi.
Loại này đúng là muốn gặp chúng đúng là vô cùng khó khăn.
“Vậy tại sao Đế Quốc Phương Kiều lại có trong tay một cái sừng Ngọc Kỳ Lân?
Chẳng phải muốn gặp chúng đã khó, đằng lại có thể lấy được sừng của
chúng sao?” - Tử Phong nghi hoặc hỏi.
“Thế giới này rất rộng
lớn và vô cùng nguy hiểm, nắm trong tay một Đại Đạo chưa chắc đã mạnh
mẽ, ngoài kia còn vô số những chủng tộc thần bí khác hay những tên quái
vật tu luyện khác nữa, có khi chỉ vì sơ xẩy mà mất mạng trong tay một kẻ có thực lực kém cũng rất nhiều. Việc Đế Quốc Phương Kiều có được sừng
Ngọc Kỳ Lân thì chắc chắn không phải do chiếm được từ một con Ngọc Kỳ
Lân, mà là “nhặt được của rơi” thì đúng hơn. Nhóm chúng ta đã biết tin
về sừng Ngọc Kỳ Lân tồn tại ở rừng Khu Vụ nên đã đến đó từ sớm, tiếc là
đã bị ai đó đoạt trước. Bây giờ đã biết kẻ đoạt tay trên của chúng ta là bọn người của Đế Quốc, nhưng tại sao bọn chúng lại đưa cái sừng đó ra
làm vật phẩm tặng cho người chiến thắng trong giải đấu do chúng tổ chức
làm gì thì vẫn còn là ẩn số. Chỉ còn cách tham gia vào cuộc thi đó thôi
để hoàn thành mục đích của chúng ta thôi”
Chuyện cả nhóm có mục đích là tìm sừng Ngọc Kỳ Lân thì Tử Phong đã nghe qua, nhưng tại sao thì hắn không biết.
“Sừng Ngọc Kỳ Lân có tác dụng gì? Và tại sao chúng ta cần đoạt lấy nó”
“Như tao đã nói, Ngọc Kỳ Lân có Thiên Phú là không gian. Những kẻ đang có
Thiên Phú tương tự hoặc đang tìm những thứ thích hợp để tu luyện hay chế tạo bảo vật đều cần đến nó, bởi vì trong cái sừng ấy là nơi chứa tinh
hoa pháp tắc về không gian của Ngọc Kỳ Lân. Mặc dù không bằng Ngọc Châu
trong cơ thể Ngọc Kỳ Lân nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm nhiều kẻ phải đỏ mắt thèm thuồng”
“Nhưng đó không phải là nguyên nhân chúng ta cần cái sừng ấy, vì nó không có tác dụng gì nhiều với chúng ta cả.
Nguyên nhân chính là về chuyện của Đại Tỷ, mà chuyện ấy thì tao không
thể nói ra bây giờ được”
Chuyện này rốt cuộc lại liên quan đến Nguyệt Tỷ, nếu vậy thì Tử Phong có hỏi thêm nữa cũng không có được đáp
án. Hắn định hỏi thêm gì đó thì bỗng nghe có giọng thông báo từ bên
ngoài vọng vô Phi Thuyền:
“Quý khách đang trong vùng không
phận của Thành Phương Kiều, để đảm bảo an toàn cho quý khách, xin quý
khách hãy di chuyển theo hướng dẫn của chúng tôi để đến khu vực tập kết
Phi Thuyền”
Tiểu Thanh cho dừng Phi Thuyền lại, ngay sau đó
một vật thể bay hình tròn xuất hiện chặn ngay phía trước Phi Thuyền, sau đó nó bay về một hướng khác. Tiểu Thanh liền cho Phi Thuyền bay theo
sau.
“Đã tới Đế Đô rồi đấy” - Tiểu Thanh thông báo với mọi người.
Tử Phong tạm gác lại mấy vấn đề định hỏi, bây giờ hắn lại thấy hào hứng
với cảnh tượng xa xa trước mắt hơn. Tuy hắn không nhìn rõ lắm nhưng cũng thấy được phía xa xa là một thành phố rộng lớn với nhiều ngôi nhà bóng
bẩy trải dài đến mất hút trong tầm mắt. Một nơi rất hoành tráng, hắn
đoán vậy.
Song Khả cũng không phá quấy với Đà Phu nữa mà cũng
bay đến bên cạnh Tử Phong, hai đứa miệng trầm trồ vui mừng không ngớt,
khiến cả không gian bên trong náo loạn hẳn lên.
.
.
.
Cách đó không xa, tại một khu vực cạnh bãi tập kết Phi Thuyền, có một nhóm người đang ngồi đó như đang chờ đợi một ai.
Bất chợt, một thanh niên trong nhóm người liền đứng bật dậy, nhìn về hướng
Phi Thuyền của nhóm người Tử Phong rồi tỏ vẻ vui mừng gọi:
“Sư Phụ...Tam thúc cuối cùng cũng đến rồi”
Trong đám người đó, một người trung niên nhanh chóng quay mặt về hướng người
thanh niên vừa chỉ đến. Khi nhìn thấy Phi Thuyền màu đen với hình dạng
quen thuộc, người trung niên mới thở phào nhẹ nhõm nói:
“Tam
thúc của ngươi đúng là một kẻ lề mề chậm chạp, chắc trên đường đi lại
tìm được món đồ nghệ thuật nào khiến hắn thích thú nên không thèm đáp
lại tin nhắn của chúng ta. Đúng là khiến chúng ta lo lằng thừa mấy ngày
nay mà. Chúng ta vào trong đón Tam Thúc của ngươi thôi”
Cả nhóm hơn chục người liền đứng dậy, sau đó di chuyển nhanh vào vào bên trong bãi tập kết để chuẩn bị đón “Tam Thúc”
Bạn đang đọc truyện Bách Biến Dạ Hành được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.