Chương 41: Nhật Kí Của Huyền Nhung 14 Tuổi
Phương Anh khóa chặt cửa phòng mình lại, nhẹ nhàng ôm cuốn sổ ngồi vào bàn. Cô bật đèn bàn lên, hồi hộp mở trang đầu tiên.
Nhật kí của Huyền Nhung 14 tuổi ruốt cuộc thì có cái gì bí mật?
“1 tháng 1 năm 2000
Bây giờ là 12 giờ đêm, mình đang ăn mì gạo và xem TV đón Tết tây một mình. Mẹ bận ở trường quay, chưa về.
Đáng lý, mình và mẹ có thể cùng nhau ăn mì, cùng nhau xem TV, nhưng chỉ vì
đạo diễn đột nhiên gọi bảo đến quay một lát rồi về nên mẹ không thể ở
nhà với mình được. Mẹ đi từ 8 giờ tối rồi, giờ vẫn chưa thấy về… Chắc mẹ đang lại đón Tết tây ở quán rượu nào rồi.
Nếu mẹ đã
say, thì cầu mong mẹ đừng về nhà cho tới khi tỉnh rượu. Mẹ say toàn đánh mình, rồi la hét gọi mình là “con đĩ Quỳnh Trâm” thôi ! Đau lắm !
…”
“28 tháng 2 năm 2000
Mấy đêm rồi mẹ chưa về nhà, liệu mẹ có biết túi mì gạo sắp hết không nhỉ?
Nếu biết mẹ sẽ lại mắng mình ăn tham cho xem… Buồn lắm !
Sắp đến Tết rồi, mình muốn được đi xem pháo hoa và ngắm hoa đào nở quá !
Nếu mình làm mẹ vui, mẹ sẽ dẫn mình đi chăng?
Nhưng mà, mẹ sẽ vui khi nào nhỉ? À, khi uống rượu, uống rồi đánh mình, thấy mẹ cười hả hê lắm !
Chỉ là, sao mẹ lại ghét cái cô minh tinh xinh ơi là xinh Nguyễn Quỳnh Trâm
nhỉ? Còn gọi cô ấy là ‘con đĩ’ nữa. Mình thấy cô ấy ở trên TV được mọi
người yêu quý lắm mà. Mẹ thật kì !
...”
“19 tháng 3 năm 2000
Hóa ra, mẹ mình chỉ là một diễn viên đóng thế, cũng chẳng phải người chuyên đóng vai công chúa xinh đẹp trên TV. Mẹ nói dối mình, nếu mình mà không nghe được từ bọn trong lớp thì mình còn tưởng mẹ mình nổi tiếng lắm !
Mẹ bảo, mẹ không được đóng vai chính là vì do cái cô Quỳnh Trâm gì đó. Cô ta đúng là đồ xấu xa.
Nếu xét ra, mẹ mình đẹp hơn cô ta nhiều nhé ! Mặc dù mẹ hơi nát rượu, hơi nóng tính một tí, nhưng mẹ diễn hay cực kì.
Nhờ có mẹ, mà năm nào ở trường mà có hội kịch biểu diễn trên sân khấu, mình đều được đóng vai chính hết. Ai cũng khen mình diễn tự nhiên, khen mình xinh đẹp,… chắc mình giống mẹ, trời sinh đã có tố chất làm diễn viên
chăng? Chỉ là mẹ hơi đen đủi một chút, mãi chẳng phất lên được chút nào.
…”
“5 tháng 4 năm 2000
Hôm nay mình dậy muộn, thế là mì mẹ nấu trương hết. Mì trương ăn không
ngon, với lại, cũng sắp vào giờ rồi, nên mình đôi co với mẹ, cứ khăng
khăng không chịu ăn.
Thế là mẹ tức, túm tóc mình gí vào bát mì, giọng dữ tợn lắm: Mày có chịu ăn không?
Vâng, con ăn đây ạ.
Mình vừa khóc vừa ăn. Mì trôi xuống cổ họng rồi còn bị nấc lên, mẹ nhìn
mình, rồi đánh vào má mình: Mày xem mày ăn kìa, có ngứa mắt không cơ
chứ?
Con xin lỗi. Con ăn tử tế lại ngay đây. Mình nói
vậy, và gắp mì bỏ vào miệng, cố gắng vừa nhai vừa nhịn đau. Mẹ đánh mạnh quá, má mình hình như đang nóng lên.
Khổ nỗi, càng
muốn nhịn, mình càng khóc to hơn, bát mì mãi vẫn chưa vơi đi tí nào. Mẹ
lại tát mình, mạnh hơn, đau hơn: Tao bảo mày ăn cứt à mà mày khóc? Khóc
cái nỗi gì? Nín ngay.
Thế là mình lại nói: Vâng, con không khóc nữa.
Mình sợ, đến mức nước mắt vẫn tuôn ra nhưng không dám bật thành tiếng. Mình
biết, mình không thể ngăn nó chảy ra được, thế là đành lặng lẽ cúi đầu,
gắng mà ăn cho kì hết.
Rồi đang ăn thì chảy máu mũi,
nó nhỏ đầy xuống bát mì. Mình sợ mẹ mắng, nên cố hít lại, rồi dùng đũa
khuấy tô mì lên, cho tan máu vào nước. May sao mà nó chỉ chảy có vài
giọt rồi ngừng.
…
Mình từ nhỏ rồi
quen ăn nhất vẫn là mì, nên thỉnh thoảng rảnh rỗi, vẫn thử xuống bếp mày mò làm vài món mì mới… Nhưng quả thực, lần đầu tiên ăn máu chan mì, dù
nó không tanh nhưng mình vẫn buồn nôn vô cùng…”
“3 tháng 5 năm 2000
Hôm nay có ông lạ lạ mặt đến trường đợi mình sau tan học, Ông ta vừa béo,
vừa râu ria, trông cực kì dê già. Ông ta cứ tiến tới bắt chuyện với
mình, còn nói muốn ăn kem không thì dẫn di, muốn mua váy mới không mua
cho,… Cô giáo dạy, những kẻ như thế là kẻ xấu, họ đang dụ dỗ mình để
hòng bắt cóc mình, không nên tiếp chuyện.
Ông ta còn tự nhận là có quen mẹ, làm mình đã nghi lại càng nghi.
Mình sợ quá, liền cắm đầu bỏ chạy thục mạng. Ông ta còn đuổi theo, í ới gọi
mình, nhưng chỉ được một đoạn ngắn thôi ! Mình biết mà, cái chân ngắn
một mẩu đó thì chạy chiếc gì chứ.
Thế là mình chạy về
nhà, phấn khởi khoe với mẹ rằng mình đã biết tránh kẻ lạ mặt có ý đồ
xấu, biết tự bảo vệ chính mình, tưởng mẹ khen, ai ngờ mẹ lại cười cười
rồi bảo: Đúng là cái đồ ngu, có sướng không biết hưởng.
Mình ngẩn ra: Ơ, thế mẹ quen ông ấy ạ?....
Mẹ nói: Ờ, ông ta chính là người một tuần nay mua mì, mua bimbim, socola,…về cho mày đấy.
Con tưởng đó là tiền mẹ quay phim mua về cho con chứ?
Mày nghĩ cái chức danh diễn viên đóng thế thì tiền cát-xê được bao nhiêu?
Mày đúng là ngu hết cả phần thiên hạ rồi con ạ. Lần sau, có ai khác đến
và nói sẽ mua quà cho mày thì cứ ngoan ngoãn mà đi theo, rồi thỏa thích
mua gì thì mua. Mày nhìn mày xem, ranh con gầy còm nhom thế này thì ai
thèm bắt cóc, ai thèm mua mày về chứ?
Vâng, con nhớ rồi.
‘Có sướng mà không biết hưởng’…”
“23 tháng 5 năm 2000
Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao mẹ lại bảo mình đi theo mấy người đàn ông
đó rồi. Họ là người bao mẹ mà. Mình thật đúng là đồ ngốc.
À, chiều nay, mình đã lén mẹ đạp xe ra trường quay. Mẹ mà biết, chắc sẽ
đánh mình chết mất. Nhớ cách đây vài năm, cái hồi mới học văn miêu tả,
có đề bài là: Hãy miêu tả về người mẹ kính yêu của em. Thế là mình viết
tất cả về mẹ mình, tên của mẹ, nghề nghiệp của mẹ, vẻ đẹp của mẹ,… Cô
giáo cho mình 9 điểm, mình vui lắm ! Bọn trong lớp tranh nhau mượn bài
của mình để đọc, rồi cứ ồ à vẻ ngạc nhiên lắm: ‘Đây là mẹ mày á?’, ‘Thật ư?’, ‘Mẹ mày làm diễn viên sao?’,… Mình hơi bị phổng mũi đấy. Đã bảo
mà, mẹ mình rất tuyệt vời.
Nhưng khi mình về khoe với
mẹ, thì mình xé toạc nó ra, đánh mình, rồi nói mình là 'con lợn ăn tốn
cơm tốn gạo mà chẳng thông minh ra tí nào'.
Mẹ bảo, mẹ
rất xấu hổ nếu mình xuất hiện trước công chúng với tư cách là con gái
mẹ. Mình hỏi, mẹ ghét con à? Mẹ chỉ cười rồi nói, không.
Mẹ cũng bảo, sau này nổi tiếng rồi, sẽ cho mình gặp bố, và công khai mình trước công chúng.
Thế là dù rất đau, nhưng mình vẫn cười.
Mình tin mẹ, mình sẽ đợi. Chỉ là, tò mò quá, nên mới liều một lần đạp xe ra để được nhìn thấy mẹ đóng phim.
Mình tìm chỗ gửi xe, rồi chạy bộ ra chỗ vườn hoa nơi mẹ đóng phim.
Đó là lần đầu tiên mình được tới nơi xa hoa như vậy. Vườn hoa đó nằm giữa
một khu đô thị, giữa bạt ngàn những căn biệt thự đồ sộ ấy. Mình cứ mải
miết ngắm nhìn hoài thôi, liệu có bao giờ mình được sống ở đây không
nhỉ?
Từ xa, mình đã thấy dân ở đây vây quanh khu vườn
ấy, cũng không đông lắm. Thế là mình hớn hở chạy sang, núp cạnh một cái
cây gần hồ và thưa người nhất để được nhìn thấy mẹ.
Hình như là họ đang nghỉ một chút giữa chừng, người trong đoàn làm phim
không nhiều lắm, nên chỉ cần quan sát một chút là thấy ngay. Mẹ đang
ngồi dưới gốc cây, tay cầm kịch bản lẩm nhẩm đọc. Trông mẹ thật đơn độc, một mình ngồi đấy, không ai thèm đoái hoài gì tới.
Rồi mình nhìn sang trái một chút, lại thấy một cô rất xinh đang ngồi trên
ghế trải, đầu có bạt che, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trên cái bàn
ấy đầy ắp hoa quả và đồ ăn. Thỉnh thoảng lại có người chạy lại, hỏi han
gì đó, lại còn có người bưng nước đến hầu hạ tận nơi,…
Mình lôi từ trong túi quần ra một tờ giấy báo cũ, trên đó là ảnh một người
đã được cắt ra, đó là ảnh của cô minh tinh Quỳnh Trâm- “con đĩ” trong
lòng mẹ. Mình nhìn tờ báo, rồi lại nhìn cô gái đó, và mình chắc chắn,
người đó là minh tinh Quỳnh Trâm.
Đúng là hình ảnh đối lập.
Năm xưa, cả mẹ mình và cô ấy cùng học chung một trường đại học, chung một
phòng kí túc xá, thân hay ghét thì mình không biết, nhưng nói chung thì
từ thời ấy là cả hai đều đã nổi tiếng là xinh đẹp nhất nhì rồi.
Sau này ra trường, đều khởi nghiệp tại cùng 1 công ty, đều chung một ước mơ là trở thành diễn viên thực thụ. Và rồi, kẻ lên voi, kẻ xuống chó.
Mẹ mình đóng nhiều phim, nhưng lượng người xem cực kì ít, thậm chí là
những phim đầu tư tiền tỷ, cũng đều thất bại thảm hại. Mẹ mình cứ tuột
dốc dần, rồi hoàn toàn trở nên mờ nhạt trong làng giải trí. Ngược lại,
cái cô Quỳnh Trâm ấy, thì cứ đóng phim nào là phim ấy thành công vang
dội, ngày càng nổi tiếng, và bây giờ, đã trở thành ngôi sao hạng A của
giới showbiz Việt Nam.
Hình như mẹ có vẻ không bằng lòng cho lắm!
Mà thôi kệ đi, mẹ không bằng lòng cũng đúng. Bà cô Quỳnh Trâm đó,
xinh thì cũng xinh….. Nhưng rõ ràng mẹ mình đẹp hơn. Cô ta, cô ta lấy
cái gì mà có được chồng giàu, sự nghiệp thăng tiến?
Thật không công bằng, không công bằng…
Mình trừng mắt lên nhìn về phía bà ta, nào ngờ đúng lúc đó, có cái con bé từ đâu nhảy ra không biết, vỗ bộp phát lên vai mình. Nó mặc bộ đồng phục
cấp hai trường Arm – ngôi trường quốc tế chuyên dành cho con nhà giàu,
rồi cười toe toét với mình: Bạn là fan của minh tinh Quỳnh Trâm hả?
Mình lúng túng, không biết làm sao nên cứ gật đầu đại. Chắc nó thấy mình cầm hình bà ta nên tưởng bở, thôi kệ đi...Lúc ấy, mình mới nhìn kĩ mặt nó,
rất xinh. Chỉ là sao lại giống…?
Nó cười híp cả mắt,
rồi nắm tay mình kéo vào giữa trường quay. Mình sợ tới xanh mặt, nó kéo
mình tới chỗ minh tinh Quỳnh Trâm đây mà. Chẳng lẽ nó biết mình đang lầm bầm chửi bà ta? Không phải chứ?
Mình không dám giãy, lại sợ mẹ nhìn thấy nên cứ cúi gầm mặt xuống mà đi.
Mẹ ơi, có bạn này là fan của mẹ này. Bạn ấy ngại không dám gặp nên con kéo bạn ấy vào này. Con nhỏ đó buông tay mình ra, rồi nhào vào lòng người
phụ nữ đó.
Mình cứ ngẩn ra không biết nói gì nữa, tim
mình cứ đập thình thịch ấy. Hóa ra là mẹ con à, thảo nào lại thấy giống
tới thế, xem ra tí nữa thì mình đụng phải thú dữ rồi... Hai mẹ con bọn
họ cứ trò chuyện qua lại, trông thân mật mà hạnh phúc lắm !... Mình nhìn mà nhức nhối hai con mắt.
Rồi bà ấy đột nhiên vẫy vẫy tay gọi mình đến gần đấy.
Thế là mình tiến tới thật, biết sao được nữa. Chào cô ạ.
Chào cháu. Bà ta cười thật tươi.
Cháu… Cháu rất hâm mộ cô ạ. Cô có thể bắt tay cháu không ạ? Mình cố cười, rồi ngẩng đầu lên. Mình diễn rất sâu.
Được chứ. Rồi bà ấy nắm tay mình, thật chặt. Còn mình thì cười thật tươi,
như thể mừng rỡ lắm! Bà ấy cũng cười nữa, nụ cười rất đẹp, khiến bao
nhiêu ghét bỏ trong lòng mình cứ thế bay biến hết. Thật kì lạ làm sao.
Ngay sau đó thì đạo diễn nói bắt đầu quay tiếp, mình mới giật mình, viện cớ đó mà trốn về. Không biết mẹ có để ý không nữa….
Không ổn. Mình phải ghét cái cô Quỳnh Trâm đó, phải thật ghét... Vì mẹ, mình
không thể thích cô này được, mẹ sẽ đánh mình chết mất...”
“5 tháng 6 năm 2000
Dạo này mẹ hiền dễ sợ. Hôm qua mẹ say rượu, lảo đảo về, mình còn tưởng sắp
bị ăn đánh. Nào ngờ đâu mẹ chỉ ôm lấy mình, khóc nức nở nói gì mà ‘Các
người cứ đợi đấy’, ‘Đồ chết tiệt’, ‘Mày tưởng mày hơn tao’, ‘Trời ơi,
tao sẽ không tha cho mày’,… Rồi lăn đùng ra ngủ li bì.
…”
“12 tháng 7 năm 2000
Hôm nay lúc ăn cơm, mình mới để ý mẹ cứ liên tục mở ra mở vào sổ tiết kiệm. Mình liền hỏi, mẹ đang làm gì vậy?
Mẹ bảo, kiểm tra tiền.
Mình lại hỏi, nhiều tiền không mẹ?
Nhiều với mày, ít với tao.
Là bao nhiêu ạ?
Gần 1 tỷ đồng.
Wow! Mình phấn khởi hẳn, mẹ đổi đời rồi ạ? Tự nhiên ở đâu ra nhiều tiền thế ạ?
Đổi con khỉ. Tiền tao tiết kiệm mấy năm nay đấy.
Mình phì cười, mẹ tiết kiệm làm gì? Cứ đem ra mà tiêu, đằng nào mà chả có
người bao rồi. Tiền đấy sao mẹ không đi mua váy áo, trang sức về đeo cho sướng, cho giàu có? Mẹ muốn sống trong nhung lụa lắm mà.
Mày thì biết cái gì về ‘giàu có’? Muốn sống sướng nhất thời thì cứ đem tiền này mà đốt, còn muốn sống sướng cả đời, phải biết tính toán, đem đống
này đổi thành… ờ thành cái gì đó thật đáng giá. Hiểu chưa?
Vâng.
Mày ấy, ngu lắm. Thật chẳng hiểu chuyện gì cả…
Vâng, con sẽ học tập mẹ ạ, con sẽ thông minh, sẽ cố gắng hiểu chuyện…
Ừ, ngoan thế chứ, lấy tiền này đi mua đồ ăn vặt đi, tùy thích nhé…!!!”
“8 tháng 7 năm 2000
Mẹ hỏi mình, mày có muốn học trường quốc tế không?
Mình gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ rồi đáp, nhưng nhà mình làm gì có tiền?
Tao hỏi thế nào thì mày trả lời thế đi, tao có bao giờ bắt mày phải tự trả học phí đâu mà lo.
Vâng, con muốn. Mình gật đầu, chắc mẹ lại câu được ông đại gia nào rồi.
Vậy tốt. Mẹ cười, rồi chẳng nói gì nữa. Còn đưa tiền cho mình, bảo mình muốn ăn gì thì cứ đi mua mà ăn đi.
Mẹ cho mình nhiều tiền lắm. Điều đó càng làm mình tin, mẹ chắc phải câu được con cá vàng rồi… Haha”
“14 tháng 8 năm 2000
Dạo này mẹ chăm chỉ mua báo ghê ! Toàn là báo giải trí. Chẳng biết mẹ xem
gì mà ngày nào cũng mua ấy. Mẹ chả mấy khi lên báo, có lên cũng toàn đại loại kiểu ‘sao nữ ăn mặc hở hang’,…mua nhiều như vậy làm gì chứ?
À quên, mình vừa giành được giải trong cuộc thi tiếng Anh của hội đồng
Anh, tuyệt thật. Mẹ hứa sẽ cho mình học trường quốc tế, nếu thế thì lên
tới đại học, liệu mẹ có lo cho mình đi du học được không nhỉ?
Ái chà, muốn tới Mỹ quá !
Sau này mình sẽ vào một công ty lớn thật lớn làm việc, kiếm thật nhiều tiền, rồi cưới một anh chàng giàu có,…”
“20 tháng 9 năm 2000
Mình chuyển nhà rồi. Không phải sống trong căn nhà cấp 4 xập xệ đấy nữa, mà là một chung cư to ơi là to ấy…”
“9 tháng 10 năm 2000
Hôm nay tan học, mình về nhà, vừa lên tới tầng thì được chứng kiến một cảnh không mấy đẹp mắt.
3 người phụ nữ vây lấy mẹ mình ở trước cửa nhà. Mình vội vã chạy lại nấp ở gần đó, quan sát.
Trong 3 người ấy, có một người phụ nữ đứng giữa trông rất quen, có vẻ là chị
đại cầm đầu tới đây gây sự. Mình gãi gãi đầu, rồi mới chợt nhớ ra. Người đó chẳng phải là con mụ vợ của gã đại gia mới bao mẹ hơn tháng nay đây
mà. Cách đây không lâu, mẹ có cho mình xem hình bà ta, dặn nếu thấy thì
phải tránh xa thật xa.
Ah, tìm đến nhanh ghê!
Mình rất ngoan ngoãn ngồi im, không dám hé mặt ra nhìn nữa. Thay vào đó,
mình lại dỏng tai lên nghe lén. Chỗ nấp cũng không quá xa, lại thêm
giọng mấy mụ đấy rõ to nữa.
‘Đ*t mẹ mày, trông mặt
xinh thế này mà lại đi sống dựa vào cái nghề đĩ điếm ấy à? Mày thiếu
tiền hay sao hả? Mày lên giường với ông già nhà tao mấy lần rồi để mà
lão ấy bỏ bê tao cả tháng???... A, con đĩ này,…’ Hình như bà ta tát mẹ
mình...
‘Xin chị nói năng cẩn thận ạ, em và chồng chị chỉ là đi ăn với nhau vài lần…’
‘Ơ thế con mặt l*n nào vào khách sạn với chồng tao tối qua??? Tao có hẳn
hình đây. Mày thích trả treo không?? Tao tát chết con mẹ mày giờ.”
‘Nghe nói mày là diễn viên? Diễn viên gì vậy? Phim người lớn hả? Ôi haha, chị xem, cái ngành giải trí thời nay thối nát không cơ chứ??’
‘Nó còn có đứa con gái học lớp 8, 9 gì rồi cơ, khéo sau này cũng nối nghiệp mẹ nó… A, mày trừng mắt với tao á? Con cụ nhà mày, tao nói sai à? Mày
xem mày làm mẹ thế có được không? Tao thật không hiểu nổi loại gái đĩ
như mày sẽ nuôi dạy con thành cái gì nữa..???’
‘Móc mắt nó đi chị, à hay thôi, chị em mình cứ tung chuyện này cho lũ phóng viên, để tụi nó xử đẹp vụ này đi…’
…
Đúng cái lúc bà hàng xóm đi ngang qua, mẹ mình nhanh chóng đóng sập cửa lại. Bọn họ tiếp tục đứng ngoài chửi một thôi một hồi, mãi mới thấy bảo vệ
lên đuổi về.
Mình vào nhà, thấy mẹ ngồi ôm mặt khóc
trên ghế sofa. Mẹ đang buồn bực, tốt nhất không nên lại gần, kẻo mẹ tức
lên lại cho mình ăn đánh. Thế là, mình cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, mở sách vở ra học bài.
Mình đang học chưa được bao lâu
thì nghe thoáng có tiếng rì rầm nói chuyện ngoài phòng khách. Mình mở hé cửa, rồi thò mặt ra. Mẹ đang gọi điện thoại cho ai đó, ánh mắt rất đáng sợ.
‘Cướp hết chứng cứ… Ừ, bao nhiêu tiền cũng được…
Nhanh vào đấy… Không, không giết, nhưng phải đánh… Ừ, ừ, đánh thật mạnh
vào… Cứ nhằm thẳng mặt mà đánh cho tao…’
Mẹ nói ngắn thôi, nhưng rất cay độc, toàn những lời kiểu 'Đánh cho chảy máu mũi, sưng phồng môi thì thôi...'
Mình rùng cả người, mẹ đang nói chuyện với những kẻ chuyên đi ‘giải quyết
hộ’? Hóa ra, mẹ tích tiền để làm những chuyện như vậy ư?
Làm thế nào mẹ quen được với bọn chúng?”
Phương Anh khóc sưng cả mắt. Cô không ngờ Huyền NHung lại có một tuổi thơ như vậy. Cô ta vốn là một đứa trẻ ngây
thơ, lại luôn bị giáo dục theo cách như vậy… Bảo sao cô ta sợ mẹ… Hóa ra là vì thế này ư?
“16 tháng 11 năm 2000
Mẹ ngày càng trở nên đáng sợ. Mình không hiểu nổi, ngoài việc thuê bọn
chúng xử lý mấy vụ thị phi ra thì mẹ còn thuê để làm gì nữa mà cứ vài
ngày lại ôm điện thoại ngồi nói gì đó, vẻ mặt thì đăm chiêu, thỉnh
thoảng lại cười cười nhìn rất kinh dị.
Tối đến, cứ đi đi lại lại trong phòng không chịu ngủ, rồi cắn móng tay,…
Rồi cho đến hôm nay, mình thấy mẹ lén la lén lút ra khỏi nhà, liền bám
theo. Mình thấy mẹ bắt taxi đi ra tận ngoại ô thành phố, mình cắn răng,
cũng nhảy lên chiếc taxi khác bám theo. Coi như tuần này khỏi ăn sáng
vậy.
Mẹ đi vào căn nhà cấp 4 dựng sát bên cạnh một
cánh đồng bạt ngàn lúa chín, trải dài tít tắp. Ở đây rất thưa dân, phải
đi cả đoạn dài mới bắt gặp được một hộ gia đình. Mình ra khỏi taxi, trả
tiền rồi bám theo.
Mình thập thò ngoài cửa sổ căn nhà
ấy, nhìn vào. Một căn nhà cũ kĩ, nhưng rất sạch sẽ. Có một bộ bàn ghế
đặt giữa nhà. Có mẹ mình và một người đàn ông nữa, họ ngồi đối diện
nhau. Mình cùng chiều với người đàn ông đó.
Không biết họ nói gì, mà mặt trông nghiêm trọng.
Mình hơi run, dù gì cũng là đối diện mẹ, nếu để mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ đánh
chết mình quá… Nói thế chứ, gan mình cũng to, lúc đó, mình cứ tự nhủ
rằng, không sao, chỉ xem một chút thôi, 1 chút thôi….
Họ nói chuyện rất lâu, rồi đột nhiên, người đàn ông đó lấy ra từ túi xách
một tờ giấy màu đen, khá nhỏ, có dòng chữ ghi bằng mực đỏ… Mẹ cầm lấy,
đút vào trong túi. Họ nói thêm vài câu rồi đứng dậy. Lúc đó, mình quay
người chạy thẳng vào cánh đồng, chạy thật xa căn nhà ấy, rồi nằm im
xuống. Dùng lúa để ẩn thân. Mình biết, họ chuẩn bị ra về.
Mãi một lúc lâu sau, mình mới từ từ ngẩng đầu lên, mẹ và người đàn ông đó có lẽ là đi rồi.
Mình mới rón rén bò lên, rồi tự tìm đường ra đường cái, bắt taxi và đi về.
Mẹ không chút nghi ngờ gì về việc mình về muộn. Thế là, tối đó nhân lúc mẹ ngủ rồi, mình mới đi lục lọi túi xách của mẹ để tìm tờ giấy ấy. Mình
biết làm thế là sai, nhưng mình không nhịn được, vì mẹ đang giấu mình âm thầm thực hiện một cái gì đó với toán người xã hội đen ấy…
Mẹ quả nhiên vẫn để nó ở đấy, mình cầm tờ giấy chạy vào nhà vệ sinh, rồi
chốt cửa lại. Lúc đó, mình mới tờ giấy ra, bên trong có đúng 3 chữ: boO. Chữ ‘o’ thứ hai được viết to và bên trong là hình một cái đầu lâu, viết bằng mực đỏ.
Xem xong, mình phải đem trả lại ngay.
May mắn làm sao, mẹ vẫn đang ngủ li bì và không hay biết chuyện gì cả.
Điều đó làm mình phải thở phào nhẹ nhõm lắm...
Nhật kí ơi, mình nghĩ hoài, nghĩ mãi mà không hiểu nổi nó là cái gì nữa, tự nhiên thấy thật bất an, nhật kí ạ……..”
“10 tháng 12
Mình đang ở khách sạn hạng sang tại Mỹ, cụ thể là tại LA. Tin nổi không?
Chả biết mẹ lấy đâu ra tiền để cho mình đi du lịch ở đây nữa. Lại còn cho phép mình nghỉ học hẳn 1 tuần để đi chơi.
Mà không biết có tính là du lịch không nữa. Mẹ con mình đi gấp gáp lắm,
đến được ngày rồi mà vẫn chưa được đi đâu, mẹ ra ngoài suốt, toàn bắt
mình ở lại khách sạn.
Chúa ơi, LA đấy. Thành phố đẹp…”
Đọc đến đây, Phường Anh bắt đầu cảm thấy kì lạ, sao đoạn nhật kí chỗ này ngắn thế không biết.
“11 tháng 12
À, hóa ra ‘boO’ là thế. Mình hiểu rồi.
Mình biết mà. Minh luôn linh cảm mẹ đang toan tính gì đó. Thật tệ rằng, mình nghĩ đó là một vụ đẫm máu.”
“12 tháng 2
…
Bây giờ là 7 giờ tối, mẹ rủ mình đi ăn nhà hàng và mình viết những dòng này sau khi mình vừa tắm xong. Mẹ bảo sẽ ăn ở nhà hàng hạng sang bậc nhất
LA nên mình háo hức lắm ! Nhật kí, cậu thấy mình nên mặc váy xanh hay
váy hồng?...
…
Ah, mẹ gọi rồi, mình đi đây. Hẹn lát gặp lại nha. “
“14 tháng 12
Sáng nay, báo chí đưa tin ầm ầm về mẹ mình và bố mình. Còn mình đã được
chuyển tới sống ở khu đô thị mà trước đây mình đã ao ước vô cùng.
Nhưng mình nghĩ, mình chưa bao giờ thực sự là chủ nhân của căn nhà này. Bố
không yêu mình. Bố cũng không yêu mẹ mình. Bởi vì mình chỉ là sản phẩm
của một cuộc tình vụng trộm 14 năm trước- phút lầm lỡ đáng trách của ông ấy?
Mình buồn nhiều chứ khi biết sự thật. Nhưng mình
vẫn cố an ủi bản thân đây nhật kí, rằng mình phải vui lên. Từ giờ mình
sẽ được sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp rồi. Mặc kệ là con vợ cả hay vợ lẽ, đều không thể chịu thua bất cứ ai. Mẹ đã bảo thế mà. Mẹ bảo, dù là
phút lầm lỡ đối với ông ấy, nhưng lại là 'ông ấy' cơ mà, mình không
thiệt, mẹ cũng vậy.
Chỉ vì người đó là 'ông ấy'.
Chỉ là, mình đã hết sức lấy lòng ông ấy rồi, nhưng ông ấy vẫn...
Ông ấy bận quan tâm tới Thùy Anh- người chị cùng cha khác mẹ của mình. Chị
ấy đã nhập viện vì cú sốc tinh thần mẹ bị thảm sát 2 ngày rồi. Chị ta mà biết sự thật, thì sẽ ghét mình lắm !”
“24 tháng 12
Đây là mùa giáng sinh đầu tiên mình được hưởng to và đẹp đến vậy. Khắp nhà
trang trí dây đèn bảy màu, rồi cây thông to vật vã… Qùa nhiều không đếm
nổi. Nhưng mà, không khí trong nhà u ám quá…
Dường như, chỉ mình mình là vui…”
Thế là hết cuốn nhật kí. Phương Anh gập quyển sổ vào, những chi tiết quan
trọng cô đã dung điện thoại chụp lại. Lúc này mới gửi hết sang bên Thùy
Anh. Cô để ý, đã hơn 10 giờ rồi.
Chết thật, sao giờ này hai mẹ con nhà kia vẫn chưa về???
Cô vội gọi cho Huyền Nhung: “Này, đang ở đâu đấy. Muộn lắm rồi sao chưa về?”
“Kệ tôi.” giọng Huyền Nhung bực bội đáp lại rồi cúp máy luôn.
Phương Anh bực mình lầm bầm chửi, con bà nhà nó nữa, bất lịch sử quá thể… ừ thì kệ luôn đấy. Chắc lại đi chơi đâu đâu rồi...
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, là Harry gọi đây mà. Cô nhấc máy: “Alo !”
“Mau ra sân bay đi, tôi cho cô 30 phút”
“Ơ, từ từ đã nào… Chuyện gì vậy? Sao lại gấp thế?”
“Đừng hỏi nhiều, mau ra đi, 45 phút nữa bay rồi…. Với cả, đọc mã ngân hàng của cô cho tôi, tôi chuyển tiền luôn.”
“A… Chuyển vào số tài khoản 45**** nha !”
“45****? Tài khoản của cô à?”
“Không, là của 1 người bạn của tôi…. Tôi nợ tiền anh ta.”
“Ok. Ra nhanh nhé !”
Phương Anh cúp máy, liền nhắn ngay một tin cho Kiệt: [ Tôi trả nợ cho anh. Cảm ơn vì đã cho tôi vay. ]
Xong xuôi thì vội vàng lôi va ly ra, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc bỏ vào… Chết tiệt, bao lâu không thông báo, giờ lại…
***
Cùng lúc đó, Huyền NHung và bà Thiên Mỹ vẫn đang thong thả đi dạo phố, mua sắm các kiểu.
“Mấy giờ thì bay?” Bà Thiên Mỹ hỏi, mắt nhìn một hàng dài các loại đầm, vẫn chưa ưng ý cái nào.
“6 giờ sáng ngày mai ạ.” HUyền NHung cười hì hì, tự lấy cho mình một cái áo khoác ướm thử lên người.
“Ừ. Chọn nhiều quần áo vào... Thích cái nào cứ lấy mang đi mà diện.”
“Vâng, mệ ơi, mẹ thấy cái áo này có hợp với du lịch tại Thái không ạ?” Huyền
Nhung cười tươi đưa chiếc áo đang thử đến trước mặt mẹ mình.
“Cũng được đấy. Chọn thêm cái chân váy đằng kia đi…” Bà hài lòng gật đầu.
“Dạ ! Còn đôi giày màu bạc này thì thế nào ạ? À đúng rồi, con với mẹ lát đi mua mỹ phẩm nhé ! Con gái Thái chuộng màu son nhạt nhạt ấy ạ…”
“Ừ.” Bà Thiên Mỹ cười cười, tay khoanh lại: “Con gái, là phải biết ăn diện. Đừng để kẻ nào vượt mặt mình…”
Huyền Nhung đang chọn đồ, bỗng khựng lại. Chẳng biết nghĩ những gì, chỉ thấy
một lúc sau đã toe toét trở lại: “Vâng, con nhớ rồi…”
“Ngoan”.
Chợt, điện thoại trong túi bỗng reo vang. Huyền Nhung cầm lên, nhấc máy:
“Chuyện gì thế?” Đây là con bé nội gián cô cài ở công ty để thu thập tin tức đây mà.
“Không xong rồi chị ơi, bọn họ bất ngờ đổi lịch bay.”
“Cái gì???” Cô ta sửng sốt.
“30 phút nữa bay rồi… Chị đi bây giờ kịp đấy.”
“Biết rồi.” Cô ta dập máy, rồi quay ra nhìn mẹ mình: “Mẹ, con đi trước nhé !”
Bà Thiên Mỹ gật đầu, rút trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng, bảo: “Mang đi, có gì hết tiền còn đi rút.”
“Vâng. Mẹ chịu khó bắt taxi về một chuyến nhé, con xin lỗi.”
Nói rồi, cô ta quay đầu chạy đi mất hút. Vừa lao lên xe, là nhấn ga lên mức cao nhất có thể, bất chấp tất cả để đến kịp giờ bay.
Cùng lúc đó, Phương Anh cũng vừa kịp lao khỏi nhà, lên taxi…..
Bạn đang đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.