Q.2 - Chương 271: Mạo Danh Thế Thân
Bạch quang từ trong ngọc giản bắn ra ngoài, ngưng
tụ trong không trung thành một màn sáng. Mặt ngoài màn sáng lăn tăn gợn
sóng, dần dần hiện lên một thân hình nam tử cao lớn cùng mấy hàng chữ
nhỏ. Các nét trên gương mặt nam tử vô cùng rõ ràng, sau lưng hắn đeo đao côn màu đen bắt chéo nhau. Nhất là một đầu tóc đen như thác xõa tung,
tung bay trong gió, khiến hắn có thêm vài phần khí thế kiêu ngạo.
Trên nóc nhà, Hầu Tái Lôi nằm bên cạnh Thạch Mục thấy vậy, trong lòng đột nhiên cả kinh. Gã lặng lẽ liếc Thạch Mục lấy một cái, rồi lập tức
thu ánh mắt trở về.
Thạch Mục làm như không thấy cử động lén lút của họ Hầu, tiếp tục xem phía dưới.
"Thạch Mục? Người này là ai? Làm sao lại bị truy nã cùng một chỗ với
Liễu Ngạn? Theo ta được biết, bên người Liễu Ngạn không có ai trông
giống như vậy mà?” Trong phòng, trung niên nhân áo xám hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ, hay đây là thân tín Liễu Điện Chủ mới
chiêu mộ? Chẳng qua cái Thiên Đạo Tập Sát Lệnh này đúng là hàng thật,
ban thưởng khá xa xỉ đó!” Quyền chấp sự nói.
"Ngươi bây giờ cho ta xem vật này là có ý gì? Chẳng lẽ…" Thần sắc trung niên nhân áo xám khẽ động.
“Lý sư huynh minh giám. Trước đó không lâu ta đã từng gặp qua người
này một mặt. Lần đó cũng không để ý. Kết quả mấy ngày trước tình cờ lấy
được cái lệnh truy nã này, lúc này mới nhớ ra. Ta đã phái người đi xác
minh rồi, người này hôm nay vẫn còn ở trong thành. Chắc cũng vì việc
tuyển chọn ra biển lần này mới lưu lại.” Quyền chấp sự cười hắc hắc, hơi kề sát vào trung niên nhân áo xám, nhỏ giọng nói.
“Tốt! Xem người này chỉ là một gã Thuật sĩ Tinh Giai, hai người chúng ta hợp tác bắt hắn còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Sau khi
việc này thành công, vi huynh nhất định sẽ thay lão đệ nói tốt vài câu
trước mặt Thương Lang Điện Chủ, chuyển ngươi ra khỏi cái thành rách nát
này.” Trung niên nhân áo xám vỗ tay cười to, nói.
"Đa tạ Lý sư huynh!" Quyền chấp sự nghe vậy đại hỉ, vội vàng đứng dậy, chắp tay cúi người cảm ơn trung niên nhân áo xám.
Kết quả vừa nói xong, một cố chấn động Pháp lực từ nóc nhà đột nhiên
lăng không hiện ra, nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng, tạo
thành một cái lồng Pháp lực trùm lên, cách ly toàn bộ tòa lầu các với
thế giới bên ngoài. Trong lúc nhất thời, trong tòa lầu các không nghe
được bất kỳ một thanh âm gì từ bên ngoài truyền vào. Thanh âm giống như
đột nhiên biến mất vậy.
Trung niên nhân áo xám cùng Quyền chấp sự hầu như cùng lúc cảm ứng
được chấn động Pháp lực trên nóc nhà, sắc mặt hai người đột biến. Nhưng
không đợi bọn hắn làm ra phản ứng, một chỗ trên nóc nhà ầm ầm nổ tung,
một đạo kim quang bắn ra, chém tới Quyền chấp sự. Đồng thời, một đạo ánh đao lửa đỏ to cỡ hơn một trượng, cuốn theo mây lửa cuồn cuộn, từ trên
nóc bay xuống, bổ về phía trung niên nhân áo xám.
Sắc mặt Quyền chấp sự đại biến, nhưng lão phản ứng cũng không chậm,
hư ảnh một điểm tinh quang sau đầu nhanh chóng sáng lên, trong tay không biết lấy từ đâu ra một cây pháp trượng bằng xương, quơ quơ trước người
một cái. Từ cây cốt trượng cuồn cuộn tuôn ra sương mù màu xám, ba cái
đầu lâu lăng không hiển hiện ra trong sương mù, xếp trước người lão
thành một hình tam giác, miệng chúng nó khép mở, phun ra chum chùm sợi
tơ màu trắng. Tơ trắng cuốn lấy kim quang, trong nháy mắt liền bao bọc
nó thành một cục tơ màu trắng. Nhưng chỉ một khắc sau, từ cục tơ màu
trắng bỗng bốc lên kim diễm hừng hực, tơ trắng nhao nhao đứt phừn phựt.
Kim quang lóe lên!
Một thanh đoản kiếm Kim Tiền kim quang rạng rỡ từ đó bay ra, nhoáng
một cái liền biến ảo thành một thanh cự kiếm to cỡ tấm ván cửa, thân
kiếm bốc kim diễm phừng phừng bổ xuống ba cái đầu lâu.
"Xùy" một tiếng trầm đục.
Cự kiếm màu vàng chỉ bổ một cú đã dễ dàng đánh nát ba khối đầu lâu.
"Linh Khí!"
Quyền chấp sự thét lên một tiếng kinh hãi, thân kiếm cực lớn của Kim
Tiền Kiếm bỗng nhoáng lên một cái, chuôi kiếm vỗ nhẹ lên đầu Quyền chấp
sự. Trước mắt tối sầm, họ Quyền liền hôn mê bất tỉnh. Ngọc giản màu
trắng trong tay lão chưa kịp thu hồi, rơi lăn sang một bên.
Cùng một thời gian, sau đầu trung niên nhân áo xám sớm đã hiện ra hư
ảnh của năm điểm tinh quang, mười ngón tay như bánh xe chuyển động liên
hồi, quanh thân lão tuôn ra sương mù màu xám. Từng cây từng cây cốt mâu
chằng chịt hiển hiện mà ra trong màn sương xám lượn lờ. Cốt mâu phải có
tới hai mươi ba cây.
"Vèo vèo" tiếng xé gió nổi lên!
Hai mươi ba cây cốt mâu hóa thành một dòng nước lũ màu xám dày đặc, phóng lên nghênh đón ánh đao lửa đỏ đang bổ xuống kia.
"Ầm, Ầm" từng tiếng nổ do vật cứng va chạm với nhau thi nhau truyền từ không trung đến!
Đợi cho hơn mười cây cốt mâu nổ tung thì ánh đao lửa đỏ mới bạo liệt ra, hóa thành từng điểm ánh sáng màu đỏ tán loạn!
Trung niên nhân áo xám phất tay áo, hơn mười cây cốt mâu còn lại mới
thay đổi phương hướng, nhao nhao phóng về lỗ thủng trên nóc nhà. Tại chỗ đó, một thân ảnh màu xám bồng bềnh rơi xuống.
Không ai khác ngoài Thạch Mục.
Chỉ thấy hai nắm tay hắn nắm chặt thành quyền, nắm đấm trở nên trong
suốt như ngọc, hai đấm vung ra, nghênh đón hơn mười cây cốt mâu đang lao tới.
“Bành bành” vài tiếng về sau, hơn mười cây cốt mâu như bị búa sắt
nặng nề bổ trúng, mũi thương rạn nứt, vỡ ra thành mảnh vụn rơi xuống tán loạn trên đất.
Thân hình vừa mới tiếp đất, Thạch Mục đã thúc giục pháp quyết trong
tay, cự kiếm màu vàng đang ở cách đó không xa bỗng hóa thành một đạo kim quang bỏng mắt, chém tới trung niên nhân áo xám. Trong tay trung niên
nhân áo xám chẳng biết từ lúc nào thì nhiều ra một miếng Phù lục màu sắc ám ám. Lão ném miếng Phù lục vào cự kiếm màu vàng đang từ không trung
lao tới.
Phù lục rời tay liền nổ tung, hóa thành một mảnh ráng chiều màu xám,
bao phủ lấy cự kiếm màu vàng. Thế đi của cự kiếm màu vàng lập tức bị hãm lại, kim diễm quanh thân nó trong khoảnh khắc liền bị dập tắt, kim
quang tỏa ra cũng bị ảm đạm đi không ít. Sau khi lung lay vài cái liền
“lạch cạch” rơi xuống trên mặt đất, không nhúc nhích gì nữa.
"Ha ha, thì ra là ngươi. Ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi ngược lại tự đưa mình tới cửa! Không nghĩ tới tu vi võ đạo của ngươi không yếu, lại
còn có một kiện Linh khí thật tốt! May mà trên người ta có sẵn một
trương Uế Linh Phù. Ta xin khuyên các hạ, còn là ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Trung niên nhân áo xám liếc nhìn đánh giá Thạch Mục, ánh mắt
lại lộ ra vẻ tham lam nhìn Kim Tiền Kiếm, nói.
“Ta là đồng môn với các hạ, chẳng lẽ các hạ muốn ra tay với người của mình, sau đó đi địch tông đổi ban thưởng?” Thạch Mục nhìn thoáng qua
ngọc giản màu trắng nằm bên cạnh Quyền chấp sự ở cách đó không xa, hỏi.
“Hắc hắc, việc này thì ngươi cứ yên tâm đi. Tại hạ xưa nay làm việc
gọn gàng, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào. Dù cho Liễu Ngạn chính mình tìm tới, không có chứng cứ, hắn cũng không làm gì được
ta cả! Tốt rồi, đừng nhiều lời nói nhảm, nạp mạng đi!” Trung niên nhân
áo xám cười hắc hắc.
Lão vừa dứt lời, hơn mười thanh cốt thương vốn đã biến thành xương vỡ rơi đầy bên chân Thạch Mục lại nhao nhao bay lên, nhanh chóng đan lại,
ngưng kết thành từng cây xương trắng, như một cái lồng giam bằng mảnh
xương nhỏ, nhốt chặt hai chân Thạch Mục lại tại chỗ.
Cùng lúc đó, thân thể trung niên nhân áo xám giống như bị nhồi khí,
nhanh chóng trướng phồng lên. Chỗ da thịt lộ ra ngoài, làn da nhanh
chóng chuyển sang màu xanh đen, rồi mọc ra từng mảng lông đen dày đặc.
Trong miệng y còn mọc ra hai cặp răng nanh dài ngoằng. Móng tay mọc dài
ra, trông như móng vuốt sắc bén của dã thú. Thì ra trung niên nhân áo
xám này cũng là Võ-Pháp đồng tu, ngoài việc là một gã Thuật sĩ Tinh Giai có tu vi không kém ra, không ngờ y còn tu luyện Cương Thi Công đến Tiên Thiên trung, hậu kỳ rồi.
"Chết đi!"
Một tiếng hét khô khốc vang lên, thân hình Cương thi lông đen nhanh
như thiểm điện vọt ra. Hai cánh tay vung lên, nhanh đến chỉ còn tàn ảnh, bóng của bộ móng vuốt đen quơ quào bay đầy trời, lao đến chỗ họ Thạch,
như muốn xé nát hắn ra thành mảnh vụn. Nhưng vào lúc này, nơi ngực Thạch Mục lóe lên hắc quang, trên hay tay hai chân nhanh chóng mọc ra một lớp vảy đen. Đồng thời hắn dán lên người một tấm Phù Lục có thanh quang mờ
mịt. Lập tức, một tầng ánh sáng xanh bao bọc cả thân hình hắn vào trong.
"Bành" "Bành" hai tiếng, hai cái lồng giam xương nhỏ trói hai chân hắn lại kia lập tức vỡ tung!
Ngay khi thân ảnh Thạch Mục hơi nhấp nhoáng, sắp rời khỏi thì một
mảng lớn móng vuốt màu đen đã gào thét vồ tới, khí thế vô cùng hung hãn, xé nát Thạch Mục thành vô số mảnh vụn. Nhưng “Thạch Mục” lập tức tán
loạn biến mất, hóa ra đây chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi!
Cương thi lông đen khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì sau đầu
đã có một hồi gió lạnh gào thét tới, đồng thời, một cố khí tức tiếp cận
cường giả Địa giai từ sau lưng bộc phát ra.
"Phanh phanh" mấy tiếng trầm đục!
Một loạt quyền ảnh chằng chịt rơi xuống tấm lưng của Cương thi lông
đen, tiếng xương vỡ rạo rạo bộc phát ra! Tiếp theo, một nhát quyền đao*
sượt qua cổ Cương thi.
(Quyền đao: Lấy tay làm đao, bàn tay duỗi ra, các ngón tay khép
lại, lấy cạnh tay chém lên sau gáy, làm người khác ngất đi. Xem phim kím hiệp là hay thấy đó mà
Cương thi lông đen “Bịch” một tiếng, hôn mê ngã nhào trên đất. Nó rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng của trung niên nhân gầy lúc trước. Lộ
ra sau lưng là một bóng người được bao bọc trong thanh quang, bóng người dần dần ngưng thực, vảy đen trên tay chân dần rút đi, đúng là Thạch
Mục.
"Không sai…" Thạch Mục lộ ra vẻ hài lòng thì thào lẩm bẩm.
Vì tốc chiến tốc thắng, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Phù lục cao
cấp - Phong Ảnh Phù, phối hợp với biến thân hóa thú, tốc độ nghiễm
nhiên đạt đến mức kinh người, không cần tốn nhiều sức đã thu thập được
đối phương.
Thạch Mục tiến lên vài bước, nhặt Kim Tiền Kiếm rơi trên mặt đất lên, thả thần thức quét qua thân kiếm, trong lòng an tâm một chút. Xem ra Uế Linh Phù kia chẳng qua chỉ là xóa đi một bộ phận Linh tính của Kim Tiền Kiếm, để cho chủ nhân không thể điều khiển kiếm một cách tự nhiên, chứ
cũng không tổn hại gì đến căn bản của kiếm cả. Chỉ cần hao chút ít công
phu uẩn dưỡng lại trong người hắn một phen, liền khôi phục Linh tính
rồi.
Hắn thu Kim Tiền Kiếm vào trong cơ thể. Suy nghĩ một chút, lại nhặt
miếng ngọc giản màu trắng có Thiên Đạo Tập Sát Lệnh kia lên, thu vào
trong giới chỉ trữ vật, sau đấy hướng về phía nóc nhà thủng vẫy vẫy tay.
Hầu Tái Lôi dường như sớm chờ đã lâu, Thạch Mục vừa nâng tay lên, gã đã từ chỗ thủng trên nóc nhảy xuống.
"Mục tiền bối, làm sao lại chưa giết hai người bọn họ?” Gã liếc Thạch Mục, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
Hôm nay chứng kiến hết thảy, dường như đã làm cho gã biết một vài sự
việc không nên biết, trong lòng gã tự nhiên có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng gã lại càng thêm bội phục thực lực của Thạch Mục. Gã cũng tự biết
thông minh, biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
“Tên Sứ giả Tổng đàn này vừa mới đến Bì Thành không bao lâu, chắc còn chưa kịp tiếp xúc quá nhiều ngoại nhân. Ngươi đã tinh thông thuật dịch
dung, vậy ta chuẩn bị để cho ngươi thế thân hắn, chủ trì sơ tuyển ra
biển lần này.” Thạch Mục trực tiếp phân phó nói.
"Mục tiền bối, cái này chỉ sợ có chút..." Hầu Tái Lôi khẽ giật mình.
“Về phần nên làm như thế nào, ngươi tự đi hỏi hắn đi. Đúng rồi, đừng
quên hòi lại tên Quyền chấp sự kia, hỏi hắn xem hắn còn lộ ra việc truy
nã này với người nào khác không?” Thạch Mục nói.
"Mục tiền bối yên tâm, việc này cứ giao cho tại hạ là được!" Hầu Tái
Lôi nghe vậy, hai đầu lông mày lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Thạch Mục nói như vậy, chứng tỏ bản thân mình vẫn rất là được tín nhiệm đấy.
Ánh mắt gã nhìn lướt qua hai kẻ đã hôn mê bất tỉnh, phất tay gọi ra
hai con Khô lâu, kéo hai người vào gian phòng trong. Rất nhanh, từ trong đó truyền ra từng tiếng rú thảm thiết như không phải của con người.
Thạch Mục tức thì phối hợp, khoanh chân ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy những âm thanh như giết heo kia.
Bạn đang đọc truyện Huyền Giới Chi Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.