Q.2 - Chương 288: Hạo Kiếp
Ngay khi vòng hai của cuộc tỷ thí chọn người ra
biển đang diễn ra đến hồi lửa nóng thì toàn bộ cổ quốc Tây Hạ cũng đang
phải trải qua một trận kiếp nạn to lớn trước giờ chưa từng có.
Ngày hôm nay, hai cỗ thế lực lớn nhất Đại lục Đông Châu chính đang
dùng xu thế như gió cuốn mây tan, quét sạch từng tòa cứ điểm, phân đàn
của Minh Nguyệt Giáo trong nước.
Với tư cách là Quốc giáo của cổ quốc Tây Hạ, Minh Nguyệt Giáo đã trải qua gần vạn năm gầy dựng, tín đồ ở trong nước tự nhiên cũng đạt tới một con số khổng lồ. Những tín đồ này vốn không có sức phản kháng gì, nhưng ở trong trận hạo kiếp này cũng phải chịu chung một số phận với Giáo đồ
Minh Nguyệt, bị tàn sát đẫm máu.
Dù sao mang tiếng là quân đoàn diệt trừ dị đoan, một khi xuất ra cũng sẽ không để ý đối phương có vũ lực hay không. Nhất là sau khi phát sinh việc tập kích đấu giá hội thành Thiên Ngu, loại hành vi này càng có
thêm lý lẽ hùng hồn. Một tia cố kỵ cuối cùng cũng không cần để ý tới
nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cổ quốc Tây Hạ tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông.
Hôm nay, giờ phút này hai cỗ thế lực cuối cùng cũng đã đi tới mục
đích chuyến đi này của bọn họ, sơn mạch Âm Thi, dưới chân núi Bàn Cổ,
trụ sở Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo.
Núi Bàn Cổ cao vút trong mây, giờ phút này lại đang bị một màn sáng
khổng lồ màu xám, phảng phất như thực chất bao phủ. Ngoài màn sáng có
phù văn lưu chuyển, khí xám tràn ngập.
Xuyên qua màn sáng mờ mờ màu xám, có thể thấy thấp thoáng từng tên
đệ tử Minh Nguyệt Giáo mặc trường bào màu xám, đông đảo như rừng. Có
khoảng gần vạn người, bộ dáng sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Những người này, có không ít kẻ là bị đào thải ra từ vòng tỷ thí thứ
hai trên lôi đài, thông qua Truyền Tống Trận trực tiếp bị đưa đến bên
trong Tổng đàn. Bọn họ đang dùng ánh mắt kinh ngạc cùng kinh hoàng, đánh giá vùng núi chung quanh Bàn Cổ Phong đã bị vô số bóng người vây chặt
như nêm cối.
Phía Bắc núi Bàn Cổ, phần lớn bóng người mặc áo bào màu đen, phía Nam thì lấy đạo bào màu lam làm chủ,. Nhân số hai phe đồng đều, đều có
khoảng trên dưới năm sáu ngàn người gì đó. Chẳng qua, ở xa xa phía Bắc,
phía Nam, còn có vô số bóng người mặc áo đen, áo lam đang hội tụ về đây
liên miên không ngừng. Loại tình huống này còn kéo dài đến hết một nén
nhang, cho đến khi nhân số hai phe đều đạt tới hơn một vạn người, mới
dừng lại.
Giờ phút này, nếu như từ đỉnh núi nhìn xuống, sẽ thấy có hai cái nửa
vòng tròn thật lớn, một đen một lam, chia ra vây kín núi Bàn Cổ vào
trong.
Phía Nam núi Bàn Cổ, đệ tử Thông Thiên Giáo đứng tràn đầy khắp sườn
núi, trên không còn lơ lửng một cái hồ lô màu lam vô cùng khổng lồ. Trên hồ lô, một lão giả tóc bạc mặc đạo phục bát quái đang ngồi xếp bằng,
tóc bạc, gương mặt hồng hào, nhắm hai mắt, trong tay có một cây phất
trần đang tùy ý tựa trên đầu vai.
Đây đúng là Vô Trần Đạo Nhân, Giáo chủ Thông Thiên Tiên Giáo. Sau lưng lão, còn có hơn mười gã đạo nhân cũng đang ngồi xếp bằng.
Đột nhiên, bờ môi Vô Trần Đạo Nhân khẽ mấp máy, giống như đang truyền âm gì đó.
Lập tức liền có ba gã đạo nhân từ trong hơn mười người đứng lên,
hướng Vô Trần Đạo Nhân chắp tay một cái, sau đó thân hình liền nhoáng
lên, nhảy xuống hồ lô.
Rất nhanh, sau một hồi ồn ào, đệ tử phía dưới liền phân ra một chi
đội ngũ có quy mô hơn ngàn người, hùng hổ đi thẳng về thành Khúc Dương ở cách đó không xa về phía Nam.
Phía Bắc núi Bàn Cổ, trên đầu hơn vạn tên đệ tử áo đen đang lơ lửng
một cái quạt hương bồ khổng lồ, lớn cỡ hơn hai mươi trượng. Mặt ngoài
chiếc quạt lượn lờ khí đen, ở phía trước một nam một nữ đang sóng vai
nhau mà đứng.
Nam tầm ba bốn mươi tuổi, một thân nho bào, khuôn mặt thanh nhã, thần sắc điềm đạm chín chắn, đang nhìn về ngọn núi khổng lồ màu xám phía
trước.
Nữ mặc áo choàng màu đen, bên trong có thể thấy thấp thoáng trang sức và quần áo màu vàng, trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân mang theo vài
phần vũ mị.
Hai người này tự nhiên chính là Tư Đồ Hạo – Tông chủ Thiên Ma Tông cùng với Kim Tiểu Thoa.
Sau lưng hai người còn đứng hơn mười thân ảnh cao lớn, quanh thân bọn họ bị bao trùm bởi một tầng khí đen, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt có
chút lạnh lùng cứng đơ.
"Tông chủ, nơi này chính là Tổng Đàn Minh Nguyệt Giáo sao?" Kim Tiểu Thoa đột nhiên mở miệng hỏi.
"Chính xác mà nói, nơi đây chẳng qua chỉ là Tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo tại Đại lục Đông Châu mà thôi." Tư Đồ Hạo nói.
"Chẳng lẽ bọn hắn còn có thế lực ở Đại lục Tây Hạ?" Kim Tiểu Thoa khẽ giật mình.
"Không sai. Nhưng nói cho cùng, những thứ này chẳng qua chỉ là một
góc thế lực của Minh Nguyệt Giáo mà thôi... Tiểu Thoa, ngươi không phải
là muốn tìm người sao? Theo ta được biết, tiểu tử kia có lẽ là tại thành Khúc Dương đó." Tư Đồ Hạo nhẹ gật đầu, không chờ Kim Tiểu Thoa hỏi lại
cái gì, liền đổi đề tài nói.
"Tông chủ, ngươi nhưng mà đã đáp ứng qua ta, lỡ như ở nơi này nhìn thấy hắn, ngươi phải tha hắn một lần." Kim Tiểu Thoa nói.
"Tiểu tử kia coi như là người của Thiên Ma Tông ta. Chỉ cần hắn không làm ra sự tình gì khác thường, ta tự nhiên sẽ không làm khó hắn. Đúng
rồi, tuy hôm nay ngươi đã có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ nhưng Vô Trần
cũng đã phái người đi vây quét thành Khúc Dương, để phòng ngừa vạn nhất, hãy để hai gã Thiên Ma Vệ đi theo ngươi đi.” Tư Đồ Hạo nói, sau đó một
tay khẽ vẫy. Lập tức liền có hai cái thân ảnh cao lớn từ phía sau đứng
ra, đi tới sau lưng Kim Tiểu Thoa.
"Đa tạ tông chủ. Tiểu Thoa liền cáo từ trước." Kim Tiểu Thoa quay đầu lại liếc nhìn hai cái thân ảnh, nói.
Nói xong, thân hình nàng liền nhoáng một cái từ trên quạt hương bồ
khổng lồ nhảy xuống, hai gã Thiên Ma Vệ không nói gì theo sát sau lưng
mà đi.
Đúng lúc này, một hồi kèn to rõ từ phía dưới vang lên.
Chỗ phía dưới chân núi, trong hàng đệ tử Thiên Ma Tông, lúc này đã
nhiều ra hơn hai mươi con Khôi Lỗi, mỗi con to chừng vài chục trượng, bộ dáng gồm các loại mãnh thú như lang, gấu, báo..vv Quanh thân chúng nó
khoác một tầng lân giáp màu xám, tán mát ra trận trận Linh áp cường đại.
Những con Khôi Lỗi hình thú này, đúng là Chiến khôi cấp Linh Khí nổi
danh tại Đại lục Đông Châu của Thiên Ma Tông. Mỗi một cỗ đều cần đến
mười tên Thuật sĩ Tinh giai điều khiển, đồng thời phải hao phí một lượng Linh Thạch cực lớn mới có thể khởi động. Tuy hành động của chúng chậm
chạp, nhưng được cái rắc chắc dị thường, uy lực càng không thua kém
cường giả Địa giai.
"Tiến công!" Thanh âm của Tư Đồ Hạo từ bên trên truyền ra. Thanh âm
tuy rằng không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai tất
cả mọi người bên dưới.
Thần sắc đám người này nhao nhao chấn động, huy múa binh khí, pháp
khí trong tay, vây quanh Khôi Lỗi hình thú, chậm rãi đi tới gần đỉnh
núi. Từ xa trông lại, như có một mảnh hải dương màu đen đang lan tràn
đến trên đỉnh núi.
Khi còn cách Đại trận hộ sơn bao phủ cả đỉnh núi một đoạn khoảng
cách, từng cột sáng đủ màu to như cái vại nước từ trong miệng Khôi lỗi
hình thú bắn ra, theo đó là các đạo công kích của Võ giả Tiên Thiên hoặc Thuật sĩ, nhao nhao rơi vào trên màn sáng xám. Phát ra từng đợt tiếng
nổ đinh tai nhức óc.
Trên màn sáng màu xám sáng lên từng mảng từng mảng đoàn sáng đủ màu, sau liền tán ra thành tửng điểm sáng nhỏ, tán loạn mất.
Cùng lúc đó, đủ các loại Pháp thuật Linh quang, từ trong màn sáng
khổng lồ tuôn ra dồn dập như mưa đá, cho các đệ tử Thiên Ma Tông đang bò lên đỉnh núi một đòn phủ đầu. Chẳng qua bên phía Thiên Ma Tông sớm đã
có chuẩn bị, từng cái vòng bảo hộ bằng Pháp thuật cỡ lớn nhanh chóng bay lên, chắn trước mặt các đệ tử Thiên Ma Tông đang chạy nước rút. Đồng
thời có một vài Võ giả Địa giai phi thân mà ra, thi triển đủ loại thần
thông, thủ đoạn để yểm hộ các đệ tử xông núi.
Tuy đã ngăn được hơn một nửa công kích, nhưng dù cẩn thận đến mấy
cũng có lúc sơ sót, có không ít đệ tử vĩnh viễn ngã xuống trên con đường tiến sát đỉnh núi.
Hầu như cùng lúc, phía bên kia ngọn núi khổng lồ cũng vang lên tiếng
nổ mãnh liệt, vô số chấn động Pháp lực truyền đến. Rõ ràng, Thông Thiên
Tiên Giáo cũng đã bắt đầu phát động tiến công.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Dưới sự công kích dày đặc như vậy, màn sáng khổng lồ màu xám với tư
cách là đại trận hộ sơn của Minh Nguyệt Giáo bắt đầu rung rung. Cả tòa
Bàn Cổ Phong cũng như bị địa chấn hơi đung đưa, dường như đang gào thét
rên rỉ.
Ngay khi rất nhiều đệ tử cấp thấp của Thông Thiên Tiên Giáo cùng Ma
Thiên Tông vọt tới trước màn sáng, chuẩn bị khởi xướng một vòng công
kích mới với đại trận hộ sơn của Minh Nguyệt Giáo thì từ phía trước màn
sáng đột nhiên toát ra một cỗ sương mù màu đen.
Tiếp theo, trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức đến từ thế giới tử vong
tràn ngập khắp nơi. Vô số Cương thi, Khô lâu hình thù kỳ quái đột ngột
hiện ra, trong đó không thiếu chiến tương Khô lâu có thực lực đạt tới
cấp bậc Tiên Thiên, Cương thi lông đen, thậm chí còn có một số Khô Lâu
Vương, Cương Thi Vương thực lực Địa giai.
Một khi xuất hiện, những sinh vật Tử Linh này liền lập tức tiến lên, chiến thành một đoàn với đám đệ tử cấp thấp của hai tông.
Trên mặt tất cả đệ tử Minh Nguyệt Giáo đều lộ ra vẻ điên cuồng, không chút nào tiếc rẻ Chân khí, Pháp lực, không ngừng phát ra công kích.
Phối hợp với những sinh vật Tử Linh, tàn sát đệ tử của đối phương. Dù
sao, một khi bị công phá, cùng chỉ còn một con đường chết.
Nhưng dù sao nhân số song phương chênh lệch quá lớn, Thông Thiên Tiên Giáo cùng Ma Thiên Tông sau khi bỏ ra đại giới vô cùng nghiêm trọng là
tính mạng của vài ngàn đệ tử, rốt cuộc dần làm chủ cục diện.
Theo càng ngày càng nhiều công kích rơi xuống trên màn sáng xám, màn sáng bắt đầu lấy một tốc độ chậm rãi, tối dần, tối dần đi.
...
Trong một gian mật thất cực lớn của Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo.
Trên mặt đất, một cái Pháp trận sáu cạnh to chừng trăm trượng đang
lưu chuyển hào quang, tản mát ra huyết quang u u, vô số Linh Thạch khảm
đầy các nơi trên Pháp trận.
Sáu mươi bốn tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang phân tán ngồi xếp bằng ở từng cái tiết điểm mấu chốt trên Trận pháp. Trong tay mỗi người đều cầm một cái xương sọ màu máu, vô số cột sáng màu máu từ trong xương sọ bắn
ra, chui vào các nơi trong pháp trận. Mà dung nhan của những người này,
theo mắt thường có thể thấy cũng đang nhanh chóng già đi.
Mà trong đại trận, một vị lão giả đầu đầy tóc trắng đang ngồi xếp
bằng trong đó. Trước mặt lão giả lơ lửng một viên châu đỏ rực, mặt ngoài viên châu phủ đầy những đồ án linh văn.
Lão giả tóc bạc này không phải ai khác, đúng là Hữu hộ pháp của Minh Nguyệt Giáo.
Chỉ thấy hai tay lão đang không ngừng biến ảo, từng đạo pháp quyết từ trong tay bay ra, rơi vào trên viên châu đỏ rực.
Đồ án Linh văn phía trên viên châu dần phát sáng lên, đồng thời nó
chậm rãi xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đúng vào lúc này, lão
giả tóc bạc niệm vài câu khẩu quyết, há miệng phun một ngụm máu lên viên châu đỏ rực.
Nhất thời, huyết quang đại thịnh, một cột sáng màu máu thô to từ đó
bắn ra, chui thẳng lên hư không phía trên mật thất, chẳng biết đi đâu.
"Liễu Ngạn, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây rồi..."
Lão giả tóc bạc sau khi phun ra tinh huyết, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng khô kiệt.
...
Kịch chiến công, thủ trên núi Bàn Cổ vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Giờ phút này, bên ngoài màn sáng xám khổng lồ bao phủ núi Bàn Cổ đã
phủ đầy thi thể tàn phá, trong đó có đệ tử hai tông, có sinh vật Tử
Linh.
Nhưng bất kể là Vô Trần Đạo Nhân ngồi trên hồ lô phía Nam, hay Tư Đồ
Hạo đứng trên cái quạt hương bồ khổng lồ phía Bắc núi Bàn Cổ, đều không
ai ra tay, cũng không có quá nhiều biểu lộ đối với tình hình tử thương
thảm trọng phía dưới.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Âm khí bao phủ đỉnh núi màu xám đột nhiên cuồn cuộn co rút lên, trong nháy mắt, đều co lại trong hài cốt của Yêu thú như lang như hổ trên
đỉnh núi kia. Hài cốt cả người Yêu thú lập tức tản ra huyết quang mãnh
liệt, một đôi mắt vốn trống trơn bỗng dâng lên hai luồng hồn diễm màu
bạc lớn tầm vài trượng. Đầu lâu của nó chợt nhẹ nhàng rung động, tựa như vừa mới tỉnh ngủ dậy. Chấn động Pháp lực vô cùng cường đại, như sóng
tỏa lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng phủ lên, bao trùm cả ngọn núi vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện Huyền Giới Chi Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.