Chương 156: Đối Với Mạnh Hạo Kiêng Kị!
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh. Giờ phút
này không có ai đứng ra ngăn cản. Tu sĩ áo bào xám nhắm mắt
ngồi xuống, đối với tất cả chuyện bên ngoài ngoảnh mặt làm
ngơ. Còn Từ Hữu Đạo, trong lòng lão đã biết Mạnh Hạo không tầm
thường, giờ phút này đương nhiên là sẽ không đi ngăn cản.
Về phần Hàn Bối, nàng dù đoán Mạnh Hạo có năng lực phi phàm,
nhưng cũng không xác định. Chỉ là do nàng ngẫu nhiên biết được một vài sự tình, từ đó mà nổi lên rất nhiều suy đoán. Vì thế
mà cũng muốn mượn chuyện này để quan sát chiến lực của Mạnh
Hạo.
Tuy nhiên, nàng vẫn nói ra một câu khuyên can. Nhưng trung niên nữ tử họ Lý sao có thể nghe theo. Nữ tử này tuy nói là có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng hiển nhiên là người yếu nhất trong số những người ở nơi đây. Ả có thể trở thành Trúc Cơ hậu kỳ, là do tổ tiên tích đức đổi lấy tạo hóa.
Đối với Tạ Kiệt. Việc này là do gã âm thầm thôi động, nên tự nhiên là sẽ không quay ra ngăn cản. Gã đứng sang một bên, quan
sát Mạnh Hạo, khóe miệng mang theo nụ cười. Trong lòng gã cũng
đang nghĩ dùng việc này để thăm dò thoáng qua, vì sao trưởng
bối trong tông môn lại muốn mình phải để mắt chặt chẽ tới người
này. Gã không hiểu, với tu vi của các vị trưởng bối trong tông
môn, vì sao lại đi để ý một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ này. Sau khi tới phúc địa này, bản thân gã cũng không quá để ý. Nhưng hôm
nay đã gặp thì cũng phải thăm dò một phen.
Mọi người có đủ loại suy nghĩ. Mạnh Hạo sau khi quét mắt qua
một lượt, tuy không thể nói là hiểu rõ toàn bộ, nhưng cũng
nhìn ra được thất thất bát bát. Giờ phút này trung niên nữ tử họ Lý đã tới gần, bóng roi hồng nhạt gào thét mà đến. Mạnh Hạo
mặt không biểu tình, không lùi mà lại tiến tới. Khi đối phương
tiến đến, lập tức bước ra ba bước.
Theo bước chân phóng ra, tay phải của Mạnh Hạo nâng lên vỗ vào khoảng không phía trước.
Lập tức bốn phía có cuồng phong gào thét, lan rộng ra xung
quanh, khiến cho cỏ dại bốn phía đồng loạt bị lay động. Ngay sau
đó, tay phải của Mạnh Hạo vẫn không dừng lại chút nào, lại vỗ
ra cái thứ hai, cái thứ ba, thứ tư, cho đến cái thứ năm!
Liên tục năm lần. Đó chính là Thanh Vân thập cửu phách mà
Mạnh Hạo dùng nhánh dây lấy được ở trên người của gã thanh niên
áo tím đã chết kia. Tuy là tàn quyển, nhưng ngũ phách đầu tiên
lại rất nguyên vẹn.
Lực lượng của năm phách. Mỗi một phách đều ẩn chứa toàn bộ tu vi hoàn mỹ Trúc Cơ ba tòa đạo đài của Mạnh Hạo. Lúc này sau khi
đánh ra năm phách, lập tức trước người của hắn tạo thành một hình người có vô số bàn tay, nhấc lên cuồng phong, lao thẳng về phía trước.
Chớp mắt khi Thanh Vân ngũ phách vừa xuất hiện, trung niên nữ tử
họ Lý cùng với Tạ Kiệt đều biến sắc, lập tức nhận ra phách ấn
này chính là thuật pháp của tlập tức bọn họ, người ngoài không
có khả năng biết được. Nhưng hôm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy
Mạnh Hạo thi triển ra, hơn nữa lại cực kỳ chuẩn xác, nên không
khỏi chấn động.
Trung niên nữ tử họ Lý mặc dù là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng thực tế
đạo đài trong cơ thể chỉ có bảy tòa mà thôi. Mà không phải Hữu
Khuyết, chỉ là Toái Bàn. Lúc này vẫn đang khinh thường, ngọn
roi hư ảo đã đụng chạm với đại thủ ấn của Mạnh Hạo. Thậm chí
ả còn dự đoán, là đại thủ ấn của đối phương sẽ bị ngọn roi
thế như trẻ che của mình đánh nát. Sau đó sẽ rơi lên người đối
phương. Một đòn này cũng đủ để xương vỡ gân đứt.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên quanh quẩn. Đích thật là có
sụp đổ, nhưng tan vỡ không phải là đại thủ ấn của Mạnh Hạo, mà
là cây roi của Hàn Bối kia. Cây roi kia vừa mới chạm vào đại thủ ấn đã lập tức run rẩy, rồi trực tiếp chia năm xẻ bảy. Biến hóa
bất ngờ này khiến cho sắc mặt của Hàn Bối đại biến, lộ ra vẻ
khó tin cùng với không thể tưởng tượng nổi.
Ả như thế nào cũng không nghĩ tới kết quả lại như vậy. Cây
roi mà mình dùng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ thi triển ra, lại không thể
bằng không bằng đại thủ ấn của đối phương . Việc này vượt qua sự
tưởng tượng của ả, khiến hai mắt ả lúc này lộ ra khiếp sợ.
Cùng lúc đó, đại thủ ấn của Mạnh Hạo thế như chẻ tre đánh vỡ cây
roi, nhấc lên cuồng phong, mang theo khí thế kinh người
Lại một âm thanh nổ vang quanh quẩn, tấm lá chắn nhỏ kia rung lên bần bật, lui về phía sau mấy trượng, nhưng lại đem đại thủ ấn của Mạnh Hạo
ngăn cản được. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo đã cất bước đi tới, hai mắt
lộ ra ánh sáng âm u. Linh thức của hắn khổng lồ thậm chí còn vượt qua cả Trúc Cơ hậu kỳ, ở trong giây phút này bộc phát mãnh liệt, hướng về phía trung niên nữ tử họ Lý.
Trung niên nữ tử họ Lý kêu thảm một tiếng. Ả chỉ cảm thấy trong đầu
như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua, làm cho linh thức tựa hồ muốn sụp đổ, phun ra máu tươi. Lúc thân hình ả loạng choạng lùi về phía sau, thì Mạnh Hạo đã bước tới bên cạnh tấm lá chắn nhỏ. Tay phải nâng lên xuyên
qua hư ảnh bàn tay to của hắn, chộp lên lá chắn nhỏ. Bàn tay hư ảnh cũng theo động tác của Mạnh Hạo mà nắm lại, đem tấm lá chắn này bắt lấy, sau đó kéo mạnh một cái. Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, trực tiếp dùng linh
thức xóa đi lạc ấn ở trên đó. Sau khi hắn thu nó vào trong túi trữ vật
thì quay sang nhìn về phía trung niên nữ tử họ Lý.
Nữ tử này vốn bị làm cho kinh hoảng, rồi sau đó lại bị linh thức của
Mạnh Hạo đè ép, cuối cùng lại không thể ngăn được Mạnh Hạo xóa đi lạc ấn ở trên pháp bảo. Ba phen mấy bận, khiến cho thân hình ả lảo đảo lùi về
phía sau, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong đầu nổ vang. Cho
đến khi lùi ra phía sau mấy trượng mới miễn cưỡng dừng lại được. Lúc
nhìn về phía Mạnh Hạo, đã lộ ra hoảng sợ.
“Ngươi...” Trung niên nữ tử họ Lý tê cả da đầu. Ả lập tức đoán ra
được, Mạnh Hạo ở trước mắt này, tuyệt không phải là Trúc Cơ sơ kỳ. Từ
trước tới giờ ả chưa từng thấy qua Trúc Cơ sơ kỳ nào lại có được chiến
lực như vậy. Nhất là cái linh thức đáng sợ kia, ả chưa từng gặp qua trên người bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào.
Cho dù là Vô Hạ Trúc Cơ, dưới cái nhìn của ả cũng không làm được điểm ấy!
“Thuật này có tất cả mười chín phách.” Vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn như
thường, hờ hững mở miệng. Lúc hắn liếc nhìn trung niên nữ tử họ Lý cũng
không đề cập tới chuyện hắn cướp đi lá chắn.
Lời này vừa nói ra, khiến cho trung niên nữ tử họ Lý trợn mắt há mồm, sắc mặt lại tái đi thêm một ít. Thân hình của ả lúc này run run, một
kích vừa rồi đã làm cho đạo đài trong cơ thể ả chấn động, khiến ả phun
ra máu tươi, nhưng lại không thể không tế ra pháp bảo. Nếu như có nhiều
hơn năm phách thì ả không biết là pháp bảo có thể chống cự được hay
không. Một khi không địch lại, thì đạo đài trong cơ thể mình nhất định
là sẽ bị hao tổn.
“Tu vi của đạo hữu thâm bất khả trắc, là do ta lỗ mãng, kính xin đạo
hữu chớ có để ý. Tấm Vân Sơn lá chắn kia là vật tại hạ bồi tội.” Trung
niên nữ tử họ Lý miễn cướng mở miệng, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền
cúi đầu thật sâu. Khi ánh mắt nhìn về hướng Mạnh Hạo, đã lộ ra vẻ kiêng
kị mãnh liệt.
Chẳng những ả như thế, mà Từ Hữu Đạo cũng ngưng thần nhìn Mạnh Hạo
một chút, trong lòng cảm thấy lúc trước mình không ra tay là vô cùng
chính xác. Cái tên Mạnh Hạo ở trước mắt này tuyệt đối không phải là tu
sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Bởi vì nếu hắn thực sự là Trúc Cơ sơ kỳ... Thì sự đáng sợ của người này còn lớn hơn gấp mấy lần.
Tu sĩ áo xám vẫn luôn nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa lúc này cũng mở hai mắt ra, nhìn Mạnh Hạo, khẽ gật đầu.
Hàn bối nhìn Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
“Mạnh Hạo đạo hữu tới không muộn, rất đúng lúc. Ngươi có thể tới đây
thì khả năng chúng ta lấy được tuế nguyệt tàn quyển có thể nắm chắc thêm ba thành.”
Tạ Kiệt cười cười, không nói gì, lại càng không đề cập đến sự tình
Thanh Vân thập cửu phách. Trong lòng y đối với Mạnh Hạo đã có phần kiêng kị, y lại càng cảm thấy Mạnh Hạo không thể đơn giản trêu chọc. Dù cho
đến cuối cùng, y cũng chỉ nhìn thấy linh thức khổng lồ của Mạnh Hạo, còn pháp thuật cùng với pháp bảo lại không nhìn thấy được chút nào.
Đối với loại người không nhìn thấu này, Tạ Kiệt không muốn đơn giản
đi trêu chọc. Y luôn có thói quen nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, rồi mới đánh ra một kích lôi đình.
“ Tạm thời chưa đề cập đến Tuế Nguyệt tàn quyển vội. Tại hạ tới đây
là do Hàn đạo hữu mời tới. Nhưng nơi đây, tông môn của ngươi làm việc
như thế, làm cho Mạnh mỗ không thể không do dự, liệu rằng lấy ra tàn
quyển giúp ngươi, sau đó lại bị lấy ra đạo đài hay không?” Vẻ mặt của
Mạnh Hạo vẫn như thường, nhìn Hàn Bối và Tạ Kiệt, chậm rãi mở miệng.
Hắn vừa nói ra, hai mắt Hàn Bối và Tạ Kiệt đều lóe lên. Nhưng không
đợi hai người mở miệng, Từ Hữu Đạo đã âm trầm cười cười, chậm rãi nói
ra.
“Mạnh đạo hữu quả là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái. Chuyện
này lão phu cũng đang định hỏi. Kính xin hai vị đạo hữu giải thích nghi
hoặc.”
“Tại hạ cũng muốn biết.” Tu sĩ áo bào xám đang ngồi ở đằng kia, giờ
phút này cũng mở ra hai mắt lạnh như băng, nhìn về phía hai người Hàn
Bối và Tạ Kiệt mở miệng.
Đây là an nguy của bản thân, nên giờ phút này ngay cả trung niên nữ
tử họ Lý cũng ngẩng đầu, dù không nói chuyện nhưng mà lại lui ra phía
sau vài bước tạo thành tư thái vây quanh Hàn Bối cùng với Tạ Kiệt.
“Sự tình của tông môn ta không thể nói ra, kính xin các vị đạo hữu
chớ có ép hỏi. Mà cho dù có nói ra thì chưa chắc đã là sự thật. Dù sao
chuyện này tông môn giấu kín, ta dù thân là đệ tử hạch tâm nhưng cũng
không biết nhiều lắm. Nhưng an nguy của các vị đạo hữu ở nơi đây, ta đã
mời các vị đến đương nhiên là sẽ phụ trách.” Hàn Bối mỉm cười, vung tay
phải. Lập tức có bốn cái ngọc giản bay ra, phân chia đến riêng từng
người. Sau đó Hàn Bối tiếp tục nói.
“Bên trong ngọc giản này có ghi chép cặn kẽ phương pháp rời khỏi nơi
đây. Chỉ cần đứng ở cửa ra, rồi triển khai thuật pháp trong ngọc giản là có thể thuận lợi rời khỏi nơi đây.
Mấy cái lối ra ở trong thượng cổ phúc địa này đều đã được ghi chép
bên trong ngọc giản. Nếu chư vị không tin thì có thể nhìn ngọc giản xem
nơi đây là chỗ nào thì liền biết tại sao ta lại lựa chọn nơi đây làm địa điểm tập kết.” Bộ dáng của Hàn Bối vẫn tươi cười như trước, mang theo
chân thành và tự tin.
Linh thức của Mạnh Hạo đảo qua ngọc giản. Một lát sau hắn ngẩng đầu
nhìn xung quanh, sau đó tập trung ở vị trí dưới chân. Bên trong ngọc
giản này có đánh dấu ba vị trí lối ra. Một trong số đó... chính là mảnh
đất dưới chân mọi người.
Thậm chí khi Mạnh Hạo nâng tay bấm niệm pháp quyết theo phương pháp
ghi ở trong ngọc giản, hắn lập tức cảm nhận được mặt đất ở dưới chân
truyền ra một cỗ lực lượng Truyền Tổng. Nhưng hắn không tiện nếm thử do
đó cũng nới lỏng ấn quyết.
“Đây là bốn con linh trùng, các vị đạo hữu có thể kiểm tra một chút.
Nếu như không có vấn đề thì truyền linh thức vào, đem nó tống xuất từ
cửa ra này, lập tức có thể biết được lời của tiểu muội là thật hay giả.” Tay phải của Hàn Bối nâng lên, bốn con sâu nhỏ màu trắng lớn khoảng
ngón tay cái bay ra, rơi trước mặt bốn người Mạnh Hạo.
Từ Hữu Đạo cầm lấy một cái, cẩn thận kiểm tra rồi nhẹ gật đầu, sau đó lạc ấn linh thức vào bên trong, rồi dùng phương thức ghi trong ngọc
giản tống xuất. Lập tức con sâu nhỏ này chui xuống mặt đất, không còn
bóng dáng.
Trung niên nữ tử họ Lý cũng lựa chọn một con trong đó. Còn về phần tu sĩ áo bào xám thì lại lấy ra ở trong túi trữ vật của bản thân, lấy ra
một cái hạt tử mà không lấy linh trùng do Hàn Bối đưa cho.
“Tại hạ tự nhiên là tin tưởng Hàn đạo hữu.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua
mấy con sâu nhỏ ở trước mặt, hờ hững mở miệng. Hắn lấy một con sâu nhỏ,
tay phải bấm niệm pháp quyết dựa theo phương thức ghi ở trong ngọc giản, trực tiếp triển khai lực lượng rời khỏi nơi đây. Nhưng hắn tống xuất,
ngoại trừ con sâu nhỏ này, còn âm thầm lấy đi một nhánh dây vẫn đang ẩn
sâu dưới mặt đất cùng tống xuất theo. Một lát sau, hắn cảm nhận được từ
trên con sâu nhỏ kia một mảnh đại địa hoàn toàn bất đồng với nơi đây, mà lại cách cực kỳ xa xôi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, cái đoạn nhánh dây kia lại truyền ra
một nguy cơ mãnh liệt, khiến cho hai mắt Mạnh Hạo có chút co rút lại.
Nhưng rất nhanh, nhánh dây bị tống xuất này đã bị diệt vong. Nhưng
trước khi chết, nó vẫn kịp truyền lại một hình ảnh cuối cùng. Lúc này
đây hiện ra trong đầu Mạnh Hạo, là một tòa thanh đồng đỉnh cực kỳ to
lớn, đỉnh này to lớn trọn vẹn vạn trượng, khí thế mênh mông!
Bạn đang đọc truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.