Chương 18: Cao Bối Vân
“Bạn thân Thiên Tuệ, tớ...tớ đến
mua...đồ.” Khó khăn nói ra, vặn vặn hai tay. Cử chỉ cực kì đáng yêu làm
cho cô muốn ôm vào trong lòng nhưng nghe kĩ lại thì thấy hơi khó hiểu.
“Nơi này cậu có bao giờ đặt chân tới đây đâu tại sao hôm nay lại tới? Vả lại ở đây không có những thứ cậu có thể dùng được đâu.”
“Tớ...tớ mua đồ cho con trai tớ.” Nụ cười ngây ngô nở trên môi, đôi mắt sáng
bừng một cách kì lạ. Lời nói vừa ra làm cho nhị tiểu thư cảm thấy choáng váng đến nổi loạng hoạng đứng không vững, cô thật không dám tin cho dù
cô bạn này có ngốc nghếch đến đâu cũng không thể làm ra những chuyện như thế này được.
“Cậu bị điên rồi sao? Không biết tự
bảo vệ bản thân à? Còn để cho tên khác...tên khác...Là đứa nào đụng vào
cậu nói đi tớ sẽ khiến cho tám đời tổ tông nhà nó chết không được yên.”
Tức giận nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của người đối diện bên cạnh lắc lia lịa,
cô bạn không những không chóng mặt mà còn tưởng là một trò chơi mới liền vui vẻ bật cười ra tiếng cười giòn tan. Bàn tay xa lạ bất ngờ xuất hiện nắm lấy cổ tay nhị tiểu thư làm cho hành động bị đình chỉ. Thiên Tuệ
cau có trừng mắt nhìn nhưng đáp lại cô chỉ là một nụ cười thân thiện của một tên con trai da dẻ trắng trẻo, tướng tá ngon lành hết chỗ chê. Hừ
mũi hất mạnh bàn tay của người thanh niên đang nắm ra nhưng lực tay của
tên đó hình như đang mạnh hơn làm cho cô cảm thấy bực bội dữ dội vô
cùng, lớn tiếng nói thẳng vào mặt người con trai đứng sau lưng cô bạn
của mình.
“Anh làm cái gì vậy? Buông ra.”
“Tôi sẽ buông nếu cô thả tay ra khỏi người em ấy.” Bàn tay tự nhiên vòng qua eo của cô gái có đôi mắt ngọt lịm như đường đứng bên cạnh.
“Hoàng Ân, như...như vậy không tốt, sẽ là bé hư con mau xin lỗi ngay.”Nhị tiểu thư trợn to đôi mắt nhìn cô bạn thân mình chống hai tay lên hông
bắt người con trai bên cạnh phải mau nhận lỗi với cô. Có phải cô đang mơ không? Không đúng, đây chỉ là mơ mà thôi. Thiên Tuệ không ngừng ngại
thưởng cho mình một cái tát như trời đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của
chính bản thân sau khi nhìn nhận đây là hiện thực thì cô mới tá hỏa la
toáng lên.
“Người này là ai? Bối Bối, cậu mau nói rõ coi.”
“Hả, à đây là con trai của mình. Thế nào có phải rất dễ thương không?” Cô
bạn hồn nhiên giới thiệu đứa con trai to xác của mình với nhị tiểu thư.
“Xin chào, tôi là Đặng Hoàng Ân, năm nay hai mươi tuổi, rất vui được làm quen với cô.”
Người con trai nhã nhặn buông cổ tay cô ra. Giọng nói không trầm cũng không
bổng vang lên làm cho những dây thần kinh của Thiên Tuệđóng băng toàn tập. Năm phút...mười phút...đợi đến khi nhị tiểu thư bừng
tỉnh thì lúc này cô mới nở nụ cười ngượng nhìn hai người đối diện, thái
độ hoàn toàn thay đổi, thân mật hỏi han cô bạn nhỏ nhắn của mình.
“Bối Bối ngoan, cậu có biết người này đã trưởng thành rồi không? Hai mươi
tuổi lận đó đừng có nhận bừa quan hệ mẹ con chứ, cậu làm mình sợ đến
đứng tim luôn. Xin lỗi anh, bạn của tôi không biết giữ phép tắc nên mong anh thông cảm bỏ qua cho.”
“Cậu nói gì vậy, đây là
con trai của mình mà. Với lại hai mươi tuổi với hai tuổi khác nhau chỗ
nào đều không phải cùng số hai sao? Tớ biết rồi cậu là đang giận vì đứa
bé này chọc tức cậu phải không? Hoàng Ân mau xin lỗi bạn thân Thiên Tuệ
mau.”
“Cao Bối Vân, cậu mở to mắt ra mà nhìn cái tên này có cái gì giống một đứa bé lên hai không mà dám nhận là con trai
của cậu, mau tỉnh lại đừng để người khác hại mình nữa.”
Khuôn mặt của nhị tiểu thư phút chốc đỏ bừng vì máu dồn lên não. Không xong
rồi, cô tức đến nỗi sắp trào máu họng rồi. Thật không ngờ đứa bạn này
ngốc đến mức không phân biệt đúng sai, phải trái cứ thấy thích cái gì
thì lamg lấy cái đó, tự tung tự tác thật phiền phức. Bối Bối định nói
lại nhưng bị người con trai tự nhận ngăn cản, anh mỉm cười nhắc nhở cô
không phải đến đây mua đồ cho anh sao nên vì thế Bối Bối cũng quên hẳn
lời mình muốn nói cho Thiên Tuệ nghe là gì, tung tăng bước vào trong cửa hàng đồ dùng học tập xem sản phẩm. Nhị tiểu thư ra sức đề phòng người
bên cạnh, hàn khí ẩn hiện trong ánh mắt không mấy thiện cảm của cô dành
cho Hoàng Ân.
“Anh đừng có hòng mà làm hại đến Bối Bối, nếu không tôi sẽ làm cho anh chết không toàn thây.”
“Sao tôi có thể thực hiện những việc gây tổn hại em ấy được chứ? Cô chẳng
phải là bạn thân của em ấy sao chắc cũng biết được Bối Vân là người như
thế nào. Em ấy là một cô gái rất tốt, tốt nhất trong những người tôi
từng tiếp xúc qua.” Anh nhún nhún vai, vẻ mặt dịu dàng nhìn người con
gái đang chạy nhảy phía bên trong cửa hàng.
“Anh biết?”
“Tất cả bí mật của em ấy tôi đều biết rõ, sống với nhau hơn ba tháng làm sao mà không hay không biết chứ. Ngay cả Bối Vân bị thiểu năng trí não
không phải ai cũng nhìn ra đâu. Cô bé của tôi có thể bị người ngoài nhìn vào nói em ấy ngu ngơ, khờ khạo hay không hiểu chuyện nhưng đối với
tôi, em ấy là cô gái đáng yêu nhất, tốt bụng nhất. Cô biết không ngày
hôm đó là vì áp lực công việc nên tôi mới ra bên ngoài tản bộ đồng thời
mua một cái bánh bao để ăn. Thật không ngờ lại bị con chó hoang cắn mất
một nửa, tôi định đứng dậy đuổi theo thì một cái bánh khác chìa trước
mặt tôi. Lúc đầu cảm thấy khá ngạc nhiên vì sao cô bé này lại sẵn sàng
cho một người xa lạ không hề quen biết một cái bánh bao nóng hổi như
vậy? Khi tôi đề phòng nhận lấy thì em ấy rất hồn nhiên hỏi han tôi đủ
điều, rồi còn đề nghị tôi làm con nuôi của em ấy. Tôi thật sự rất shock
chẳng thể giải thích gì, lúc đầu tôi còn nghi ngờ đây có phải âm mưu của một đường dây buôn bán trai bao không nữa vì vậy tôi quyết định từ
chối. Em ấy khá buồn nhưng vẫn lấy lại tinh thần đứng dậy xoa đầu tôi
rất dịu dàng còn bảo sau này phải sống thật tốt đừng đi giành đồ ăn với
một con chó. Thì ra Bối Vân lầm tưởng tôi chẳng khác nào mấy tên ăn mày
nên mới hành động như vậy dù bề ngoài không mấy gì giống những người bị
chứng bệnh thần kinh nhưng qua cách nói chuyện khó khăn còn hay bật cười không hiểu lý do nên tôi dám khẳng định “cô gái này không bình thường”
nên đành đồng ý nhận lời của em ấy về làm con nuôi. Bảo bối của tôi đối
xử rất tốt với tôi cứ như một người mẹ thật sự vậy nhưng hình như tôi
không có loại tình cảm đó với em ấy thì phải.”
“Anh không thích Bối Bối đối xử như vậy với anh sao?”
“Thích chứ nhưng tôi thích cô gái đó coi tôi là một người đàn ông hơn là con trai của em ấy.”
“Bối Bối rất cô đơn đúng không?”
“Đúng vậy, nhiều lần tôi nhìn thấy hình dáng nho nhỏ đó ngồi thừ người hằng
giờ nhìn lên bầu trời trước lúc mặt trời lặn. Tuy em ấy cố tỏ ra là một
người nuôi dưỡng mẫu mực nhưng thật chất đến cả ba mẹ em ấy là ai cũng
không hề biết. Cô không dám nghĩ tới chuyện này đâu Bối Vân rất tin
người có lần em ấy đi dạo cùng tôi thì có tên ăn mày giả dạng đến xin
tiền nói đủ thứ nào là con cái cần có tiền để ăn, mẹ già thì mắc
bệnh,...Tôi nhìn qua là biết phường gian dối rồi, định không cho thì em
ấy kiên quyết lấy hết số tiền có trong người ra cho tên đó. Tôi vì quá
tức giận nên mới mắng em ấy một trận đã đời vậy mà em ấy chỉ dịu dàng
mỉm cười đáp lại: “Không phải là con người phải biết thương yêu nhau
sao? Anh ta còn có con thơ phải cần nuôi, mẹ già cần phải chữa bệnh,
hoàn cảnh như vậy thật đáng thương. Vậy tại sao lại không ai cho tiền
giúp đỡ anh ta?” Bối vân là một cô gái rất đơn thuần phải không, bạn
thân Thiên Tuệ?”
Hoàng Ân nhướm mày liếc nhị
tiểu thư. Sau khi xác nhận người con trai này không phải loại xấu xa gì
thì cô mới bớt đề phòng cũng thoải mái nói chuyện. Càng bàn về những
công việc hằng ngày mà Bối Bối thường làm càng khiến cho Thiên Tuệ muốn
ôm cô bạn này vào lòng ngay. Khi cả hai đang nói chuyện hăng say thì có
khoảng năm, sáu người không mấy tốt đẹp đi ngang qua. Họ cố tình gây
chuyện với hai người khi giả vờ đụng vào Hoàng Ân. Người đàn bà dữ tợn
trong đó cứ nằng nặc bắt anh xin lỗi vì đã đụng vào mình không thì sẽ
thưa kiện lên công an. Anh chẳng thèm quan tâm đếm xỉa gì đến bọn chúng
cứ bình thản mà trò chuyện với nhị tiểu thư nhưng không thể nào nghĩ tới một cú đấm thẳng tiến đánh vào mũi anh. Bối Bối vui vẻ tiến ra với ý
định kéo người con trai này vào trả tiền, sau khi nhìn thấy cảnh tượng
trước mắt, cơ thể run rẩy không ngừng chạy thẳng lại chỗ Hoàng Ân đang
đứng, hốt hoảng.
“Con trai cưng, con có bị sao không? Máu mũi, con bị chảy máu rồi, mẹ đã dặn con không được ăn
chocolate quá nhiều mà. Về nhà con sẽ không còn thấy mấy thứ đó nữa
đâu.” Bàn tay run run lau máu trên mũi của anh, hai mắt đầy lo lắng. Anh lắc đầu mỉm cười lấy lòng, khung cảnh xung quanh họ thật sự rất đẹp đến nỗi không ai muốn phá vậy mà có tên hai mắt dùng để trưng kiểng.
“Nè cô bé, không liên quan thì đứng ra chỗ khác cho bọn tôi giải quyết công việc.” Gã đã đánh Hoàng Ân lên tiếng, đẩy Bối Bối ra xa nhưng không thể lay chuyển được cô.
“Hoàng Ân, anh rất tự tin vì
mình là người hiểu cô gái kia nhất phải không nhưng trong ba tháng qua
liệu anh có biết được bí mật thật sự của Bối Bối nhà chúng tôi không?”
Nhị tiểu thư khép hờ đôi mắt cuốn hút liếc nhìn anh. Người con trai đang cố mở miệng phản bác thì một tiếng hét thảm thiết vang lên làm mọi ánh mắt hiếu kỳ của những con người mua sắm gần đó nhìn vào chỉ thấy Cao Bối
Vân tung mình trên không dùng khuỷu tay đập mạnh vào đầu của tên đứng
đối diện mình từ trên xuống. Nhanh nhẹn vô cùng, mạnh mẽ vô cùng, xung
quanh cô gái nhỏ nhắn đó sát khí dày đặc bao quanh. Hoàng Ân bàng hoàng
không nói lên lời, nhị tiểu thư bên cạnh bật cười đắc ý.
“Tám lần vô địch Muay Thái ở mức chuyên nghiệp thế giới, năm lần huy chương
vàng boxing toàn quốc. Tuy cô gái nhỏ của nhà tôi gặp khó khăn trong
việc giao tiếp, học vấn nhưng lại là một thiên tài đích thật trong võ
thuật. Sự tập trung của cô ấy là tuyệt đối.” Hai người đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé của người con gái đứng giữa đám người bị đánh cho tơi tả,
trai gái đều không phân biệt.
.........................................................
Tác giả rửa tay gác kiếm một tuần sau sẽ gặp lại. Do giang hồ dậy sóng.
Chúc các đồng chí trên mặt trận này một năm mới vui vẻ, phát tài phát
lộc, hạnh phúc sum vầy, cung hỷ phát tài, mã đáo thành công. (tác giả
bung lụa, tung hoa, tung bông, tung cả họ hàng nhà nó.)
Bạn đang đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.