Chương 26
"Ta cũng chưa nói là
con làm không đúng, chẳng qua là làm như vậy, rất dễ bị người khác ghi
hận, sau này không nên làm như vậy nữa." Vân Linh nói, giọng nói rất nhẹ nhàng .
Đừng nói một mình Chu Linh nhi, cho dù cả Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu gộp
lại, hắn cũng không sợ, nhắc nhở đệ tử, là dạy nàng cách đối nhân xử
thế, sau này cũng không đến nỗi phải chịu thua thiệt.
Nghe được ý nhẹ nhàng trong lời nói, lông mày Đắc Kỷ nhíu lại, bỗng
nhiên nói: "Sư tôn đến nơi này của đệ tử, không phải là chỉ cố ý đến đưa rượu thôi sao?"
Vân Linh ngẩn ra, viện cớ này còn chưa đủ sao?
Hắn đột nhiên hơi có chút khẩn trương, sợ tâm tư của mình bị đệ tử phát
giác, nàng sẽ đối với hắn thế nào đây? Sẽ không cảm thấy hắn xấu xa, sẽ
không chán ghét hắn chứ?
Đệ tử lại không nhìn ra hắn đang căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong
lên, môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng, nói: "Đệ tử bế quan mười năm để đột
phá Hóa Thần, kiếm cũng sắp rỉ sắt rồi, sư tôn tới là chỉ điểm đệ tử
sao?"
Vân Linh không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, vuốt cằm nói: "Vốn dĩ là như vậy."
Kiếm của Đắc Kỷ vẫn là thanh mà Vân Linh tặng khi nàng vừa đến thế giới
này, kỳ Hóa Thần của Vân Linh rất ngắn, thanh kiếm hiện thời hắn đang
dùng là do Tông Môn ban tặng khi hắn vào Đại Thừa kỳ, làm bạn với hắn
cũng gần năm trăm năm, gần như là một phần thân thể của hắn.
Kỳ thật yêu cầu của Kiếm Tu đối với kiếm không cao như người ngoài vẫn
tưởng tượng, tu luyện tới trình độ nhất định, thì kiếm ý sẽ biến hóa
thành nhiều dạng: lấy khí làm kiếm, phi hoa trích diệp* làm kiếm, lấy
bản thân làm kiếm, vân vân, những người giống như Vân Linh và Nghiêm
Sương nghiêm túc: kiếm chính là kiếm, ở trong giới Kiếm Tu đều bị coi là những lão bảo thủ không hiểu tùy cơ ứng biến.
*Phi hoa trích diệp: hoa rơi, ngắt lá. Chắc mọi người xem trong phim
chưởng cũng thấy có cảnh người ta hát lá hái hoa bắn viu viu nhỉ??? “Phi hoa trích diệp làm kiếm” chính là chỉ cái đó đó
Lão bảo thủ cũng tự có phương thức luyện kiếm của lão bảo thủ, mỗi lần
Nghiêm Sương và Vân Linh luận bàn đều hoàn toàn vứt bỏ cảnh giới, giống
như kiếm khách bình thường, dùng kiếm đánh nhau, d!3nd@nl3equYd0on Đắc
Kỷ không phải là Kiếm Tu, nhưng tu vi của nàng vẫn còn, lại xem qua ký
ức của Nghiêm Sương, từng chiêu kiếm cũng có vài phần tương tự, huống
chi nàng cũng không phải là chạy đến đây để luyện kiếm.
Đánh nhau mới qua bốn năm hiệp, Vân Linh liền có chút bất an, từ trước
đến giờ kiếm đều không nói dối, tâm tư của hắn đối với đệ tử, lúc xuất
kiếm cũng khó tránh khỏi mang theo vài phần ngưng đọng, tình hình hiện
giờ của hắn cũng giống với bình rượu Quy Y kia, đầy chén yêu say đắm,
khổ sở khó tả, nhưng lại không có nơi nào ẩn núp.
Đắc Kỷ chẳng hề chuyên tâm luyện kiếm, nên đương nhiên sẽ phát giác Vân
Linh căng thẳng, sắc mặt nàng biến đổi một chút, kiếm trong tay thế đột
nhiên thay đổi, từ thủ chuyển thành công, Vân Linh xuất kiếm nương tay,
nhưng nàng sẽ không, cho dù Vân Linh thủ thế không hề sơ hở, cũng bị
nàng nàng tấn công một phen khiến hắn giống như rơi vào thế hạ phong.
Sau ba mươi hiệp, Đắc Kỷ thu kiếm trước, Vân Linh nhìn cặp mày đang cau
lại của nữ tử trước mắt, không biết tại sao trong lòng cũng có chút bất
ổn.
"Sư tôn, người có tâm sự gì sao?" Đắc Kỷ do dự một chút, vẫn hỏi ra.
Vân Linh có chút khẩn trương, nhưng trên mặt hoàn toàn không nhìn ra,
giọng hắn nhàn nhạt nói: "Chỉ là thử kiếm của con thôi, giữa con và ta,
không cần thật sự đánh nhau."
Đắc Kỷ trưng gia thần sắc bừng tỉnh, sắc mặt hơi đổi, nói: "Đệ tử mới
nhập Hóa Thần, còn có rất nhiều chỗ không hiểu, có thể được Sư Tôn chỉ
điểm thì quá tốt rồi, nhưng nếu như vậy, thì chuyện bế quan có lẽ sẽ trễ lại một chút."
Vân Linh nghiêm túc nhìn Đắc Kỷ nói: "Sớm muộn gì cũng phải bế quan, chậm trễ mấy ngày cũng không sao."
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ cong lên, trong mắt mang theo một chút vui vẻ, nói "Sư Tôn đang nói loạn sao..."
Đôi mắt phượng trong suốt của Vân Linh xẹt qua một chút thần sắc ảo não, dừng một chút, nói: "Những ngày này có điều gì không hiểu, cứ tới hỏi
ta, cố gắng hiểu rõ mọi chuyệ trước khi bế quan."
"Sư tôn nói đúng." Đắc Kỷ gật gật đầu, đột nhiên do dự một chút, nói:
"Sư tôn luôn luôn ở Lạc Anh Phong không ra, cũng là... Đang bế quan sao? Có phải con quấy rầy Sư Tôn hay không?"
Bế quan cũng có nhiều loại khác nhau, có Đại Tu Sĩ ẩn cư trên rừng dưới
biển, rời xa nhân thế phân tranh, coi đây là bế quan, cũng có tu sĩ đóng cửa ở trong động phủ, cũng là vì vứt bỏ những quấy nhiễu của thế giới
bên ngoài, toàn tâm toàn ý tu luyện, Vân Linh hàng năm cư ngụ trên Lạc
Anh Phong, phần lớn những vị Đại Tu Sĩ có tu vi tương đương với hắn đều
đã ẩn cư, bên ngoài sớm đã có lời đồn đãi nói hắn đang bế quan.
Vân Linh ngẩn ra, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn là người không
dễ ràng bị ngoại giới quấy nhiễu, không ra khỏi Lạc Anh Phong là bởi vì
chính hắn cam tâm tình nguyện, không có chút liên quan nào đến bế quan,
nhưng khi nhìn thấy thần

Bạn đang đọc truyện Đắc Kỷ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.