Chương 6: Đệ Nhất Mỹ Nhân Thất Quốc (5)
Nói thật, V384 không hiểu vì sao độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng
nhanh như vậy, nhưng trong lòng Đắc Kỷ lại biết rõ, một nam nhân không
để ý đến tình yêu đương nhiên sẽ quan tâm những thứ khác, vì thế đối với hắn mà nói tất cả những “thứ khác” có liên quan đến nữ nhân kia, đều có nghĩa là phiền toái.
Thân phận của Việt Cơ nhìn thì có vẻ
như rất trắc trở, nhưng kỳ thật lại rất dễ có thể đâm trúng điểm ấy
trong lòng Doanh Chiêu, vong quốc nghĩa là không có thế lực, bối cảnh,
tự tiến cử chẩm tịch đã nói rõ rằng ngoại trừ vứt bỏ tôn nghiêm ra nàng
không còn con đường nào khác có thể đi, ham muốn của nam nhân là khống
chế và muốn bảo vệ là luôn tồn tại, đây là cơ sở của ba mươi phần trăm
độ hảo cảm đầu tiên.
Còn sau ba mươi phần trăm, chính là do những ngày Đắc Kỷ sớm chiều sống cùng Doanh Chiêu, chuyện trên đại điện là
ngòi nổ nàng lưu lại, để cho Doanh Chiêu biết được nàng đối với hắn mà
nói là rất đặc biệt, ít nhất khi những người khác nhìn Tề Cơ, hắn không
sẽ bực bội đến thay đổi sắc mặt.
Đương nhiên, có nói những thứ
này cho V384 nghe nó cũng nghe không hiểu, kỳ thật Đắc Kỷ có vài phần
hiếu kỳ đối với người chế tạo mấy loại máy móc có ý thức này, rõ ràng là nó biết suy nghĩ, biết cảm thấy hỉ nộ ái ố, nhưng mà dường như lại cách những suy nghĩ, tâm tình trời sinh của con người một tầng, rõ ràng là
thái độ của Doanh Chiêu dần dần chuyển biến, nhưng đến nơi của V384 này, lại chỉ biết dùng cái gì mà độ hảo cảm để đánh giá.
Một đêm này Doanh Chiêu dịu dàng khác thường, lăn qua lăn lại đến nửa đêm,
ôm nàng vào lòng cùng nhau ngủ yên, sau khi Doanh Chiêu Đắc Kỷ mở mắt
ra, ngón tay thon dài chậm dãi vẽ vài vòng tròn trên ngực hắn, nàng mê
luyến lồng ngực của nam nhân, lồng ngực của những nam nhân mà nàng từng
thích đều giống như vậy, vững vàng lại khiến cho người khác an tâm.
"Vương thượng..." Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, không phải là ngôn ngữ của một quốc gia nào, trong giọng nói lại mang theo sự chân thành khó tả, lông
mày Doanh Chiêu hơi động một chút, nhưng không mở mắt ra.
Đắc Kỷ
tựa đầu lên ngực của Doanh Chiêu, khóe miệng khẽ cong lên một chút, nghe giọng nói nhắc nhở độ hảo cảm của Doanh Chiêu tăng lên một phần trăm
hai phần trăm, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Ngày tiếp theo, sau khi
Doanh Chiêu rời đi, Ngụy Thái Hậu quả nhiên sai người đến mời nàng, vốn
Đắc Kỷ cũng muốn đến, trái lại một chút bối rối cũng không có, chỉnh lại đầu tóc đi theo cung nhân đi đến Cam Tuyền cung của Thái Hậu.
V384 vội vàng sắp xếp tài liệu của Ngụy Thái Hậu muốn truyền cho Đắc Kỷ, Đắc Kỷ vừa nhìn tài liệu về những gì nhân vật trải qua, phân tích tính cách và đủ loại phương án lấy lòng thật dài, toàn thân Hồ ly đều cảm thấy
có chút đau đầu, đem những tài liệu này trả lại cho V384, thầm nói: "Mấy thứ này đều không cần, bà ấy sẽ thích ta."
Nếu Ngụy Thái Hậu này là cái nam nhân, V384 bảo đảm mình sẽ lập tức nằm xuống kêu 666 mặc kệ
chuyện này, nhưng mấu chốt đó là bà bà (mẹ chồng) mà không phải là
trượng phu, nhi tử thích không có nghĩa là mẹ hắn sẽ thích, huống chi
không biết Ngụy Thái Hậu này đã nghe khích bác từ đâu hay là vì lý do gì mà chưa gặp mặt Đắc Kỷ, độ hảo cảm đối với nàng là không, ngày hôm qua
trên điện lại giảm xuống âm hai mươi phần trăm, nàng lấy tự tin đó ở đâu ra vậy?
Nhưng mà Đắc Kỷ đã tính trước, V384 không có cách nào, đành phải đem tài liệu thu về.
Đang khi nói chuyện đã đến Cam Tuyền cung, lúc Đắc Kỷ vào điện khẽ cúi đầu,
trên mặt mang theo sự kính cẩn, lại vẫn không giấu được sắc đẹp tao nhã
trên người, ánh mắt lưu chuyển giống như hoa đào nở rộ, đẹp không sao tả xiết. d!en.d@n.|e.quy.d0n.
Ngày hôm qua Ngụy Thái Hậu đã biết
đến vẻ xinh đẹp của Việt Cơ, hôm nay gặp lại vẫn bị dung mạo như tiên
kia làm cho khinh ngạc, trong lòng lập tức cảm thấy không thích, xinh
đẹp liên quan đến họa thủy, ánh mắt của sứ thần Tề Quốc ngày hôm qua
không biết rõ lọt vào trong mắt của bao nhiêu người hữu tâm, hơn nữa
Việt Cơ lưu lạc đến Tề Quốc nửa năm mới bị đưa tới, nghe nói còn dây dưa không rõ với vài vị Hoàng Tử của Tề Quốc, dạng nữ nhân này được nhi tử
nhà mình chuyên sủng, thực sự làm cho lòng bà- kẻ làm mẹ này không thoải mái.
Tề Cơ ngồi phía dưới bên cạnh Ngụy Thái Hậu, gương mặt vẫn
thoa phấn trắng bệch thêm một chút hồng như cũ, Đắc Kỷ có thể từ gương
mặt trắng bệch kia nhìn ra hốc mắt nàng đỏ bừng, xem ra là đã khóc cả
một đêm.
Đắc Kỷ tự nhiên thành thục hành lễ, làm cho Ngụy Thái
Hậu muốn bắt bẻ mà tìm không ra một tia sai lầm, muốn làm khó dễ cũng
nói không nên lời, lúc này Ngụy Thái Hậu mới nhớ, Việt Cơ cũng xuất thân là công chúa, giọng nói không khỏi hòa hoãn lại, nói: "Ngồi đi, hôm nay gọi các ngươi đến, là muốn hỏi các ngươi một chút, tới chỗ này ở cũng
đã ngày rồi, đã quen chưa?"
Tề Cơ vội vàng cười tươi như hoa tiếp lời: "Hồi Mẫu Hậu, Tần Cung rất tốt, so với Tề Cung, mặc dù không tinh
xảo bằng, nhưng lại rộng lớn, Tề Cung không thể sánh bằng."
Lúc
Ngụy Thái Hậu hỏi những lời này, mặt nhìn về phía Đắc Kỷ, bị Tề Cơ giành nói trước như vậy, cặp mày lá liễu của bà không nhịn được cau lại,
nhưng vẫn chậm rãi gật đầu một cái, lại hỏi Đắc Kỷ: "Việt Cơ cảm thấy
như thế nào?"
"Hồi Thái Hậu, khi thiếp mới tới trong lòng có chút lo sợ, ngày đêm khóc khó ngủ" gò má Đắc Kỷ ửng hồng, khẽ cúi đầu nói:
"Cũng may Vương Thượng thương cảm... Thiếp chỉ cảm thấy Tần Cung ngàn
tốt vạn tốt."
Ngụy Thái Hậu cũng có nữ nhi, biết rõ tiểu nữ nhi nhà
người ta ngày thường nói chuyện như thế nào, ngôn ngữ của Việt Cơ chân
thành, biểu lộ tâm tình không chút nào giả bộ, điểm này so với Tề Cơ
mạnh hơn nhiều, giọng nói của nàng hòa hoãn lại, chỉ nói:"Vương Thượng
thương cảm ngươi, là thương tiếc ngươi, ngươi cũng nên sinh chăm sóc
vương thượng thật tốt mới phải."
Đắc Kỷ nghe được những lời nói
có hàm ý này của Ngụy Thái Hậu, chỉ là nhất thời không hiểu ý nghĩa
trong lời nói của bà, sững sờ nhìn về phía Ngụy Thái Hậu, trong cặp mắt
hoa đào trong suốt như được rửa, bộ dáng như một thiếu nữ mới gả chưa
hiểu chuyện, Ngụy Thái Hậu gần như lập tức nhớ tới trưởng nữ gả đến Sở
Quốc xa xôi, Sở Quốc cách Tần quốc cả khoảng trời, trước giờ giao tình
không tệ, Tần Công chúa gả đi gần như không bị ức hiếp, nhưng bà cũng
không nhịn được mà bận tâm.
Lòng mền nhũn, cũng không nói thêm
lời bói móc hay cảnh cáo nữa, Ngụy Thái Hậu khoát khoát tay, lại hỏi
những chuyện khác, hình như Tề Cơ cũng nhìn ra chuyện gì, rất muốn nói
chen vào, ồn ào làm sắc mặt Ngụy Thái Hậu trầm xuống, chỉ lát sau liền
từ chối nói thân thể khó chịu, đuổi cả hai người đi.
Lúc Đắc Kỷ
đến mang theo hai người cung nhân Doanh Chiêu đưa cho nàng, sau lưng Tề
Cơ lại là tầng tầng lớp lớp và mười người hầu mang từ Tề Quốc đến, đi ra khỏi Cam Tuyền cung, đoàn người liền ngăn Đắc Kỷ lại.
Lúc này
sắc mặt Tề Cơ có sức sát thương rất lớn, Đắc Kỷ không chịu được chuyển
rời tầm mắt đi, nhưng động tác này rơi vào trong mắt của Tề Cơ lại trở
thành yếu thế, nàng ta cười lạnh một tiếng, nói: "Việt nữ, ngươi còn
biết mình không chịu nổi? Cuộc đời này ta chưa thấy nữ nhân nào bỉ ổi
hơn ngươi, tự tiến cử chẩm tịch, cũng mệt ngươi có thể nghĩ ra được.
Ngày xưa đối với đại huynh, nhị huynh ta, ngươi cũng là bộ dạng này?"
Đắc Kỷ sửa sang lại mái tóc một chút, dịu dàng nói: "Thiếp tự tiến cử chẩm
tịch với Vương Thượng, là ái mộ Vương Thượng, chuyện tình yêu, tại sao
lại là ti tiện? Nếu như chuyện giường chiếu cũng là ti tiện, Công chúa
ngàn dặm xa xôi đến Tần quốc, cùng trải qua hai ngày giường chiếu cùng
Vương Thượng, chẳng phải là còn ti tiện trước thiếp
sao?"
Tề Cơ trợn tròn mắt, nàng ta thế
nào cũng không nghĩ đến Việt Cơ luôn luôn nhu nhược lại có thể nói ra
những lời như vậy, nàng ta dường như là vô ý thức nâng bàn tay lên, V384 thề dù Đắc Kỷ nhắm mắt lại cũng có thể tránh cái tát này, nhưng mà nàng không nhúc nhích, mặc cho bàn tay mạnh mẽ của Tề Cơ rơi xuống gương mặt xinh đẹp đến không giống người phàm kia.
"Công chúa, thiếp đã
không còn là bồi dắng của người..." Đắc Kỷ hít hít mũi, giống như vô
cùng ủy khuất, hốc mắt cũng cố gắng đỏ hồng lên, rơi vào trong mắt người khác, lại trở thành cố nén nước mắt.
Tề Cơ chỉ cảm thấy trong
lòng vô cùng sung sướng, nhưng mà nhớ tới gần đây Việt Cơ được sủng ái,
lại hơi có chút sợ hãi và hối hận, nàng ta khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Đám hỏi giữa hai nước Tần Tề là do trăm năm giao hảo, ta là phu nhân
Vương Thượng cưới hỏi đàng hoàng, chuyện hôm nay là do trước đây ngươi
đã làm nhục ta, cho dù Vương Thượng truy vấn, ta cũng sẽ nói thật, nếu
là Vương Thượng bị ngươi dụ dỗ mê hoặc, muốn thiên vị ngươi, Nhị huynh
của ta vẫn còn ở dịch quán chưa đi!"
Nghe Tề Cơ cực kỳ kiêu ngạo
kêu một tiếng nhị huynh, Đắc Kỷ bắt đầu có chút muốn mê hoặc Điền Dư,
hắn còn dễ hơn so với Doanh Chiêu rất nhiều, hơn nữa lại dễ khống chế,
nhưng mà nghĩ đến gương mặt lòe loẹt của Điền Dư kia, nàng liền mất hứng thú.
Da thịt trên mặt là mềm mại nhất, trên đường Đắc Kỷ trở về, gò má bắt đầu sưng phồng lên, lúc đầu còn không đau, sau đó càng ngày
càng sưng đỏ, trừng trận đau đớn cũng dần nổi lên theo gò má, cung nhân
vẫn luôn đi theo nàng nhịn không được nói ra: "Phu Quân, Tề Phu Nhân vừa rồi thực sự rất quá đáng, người định cứ im lặng như vậy sao? Vương
Thượng yêu thương ngài như vậy, người tốt xấu gì cũng nên khóc một chút, chờ Vương Thượng trở lại..."
"Không có việc gì" Đắc Kỷ đụng nhẹ
gò má một cái, đau đến hít một hơi khí, giọng nói vẫn là hết sức dịu
dàng, nói: "Cũng vì tính tình ta quá xấu, với thân phận này của ta, vốn
không nên chống đối lại Phu Nhân, sứ thần của Tề Quốc vẫn còn ở dịch
quán, không nên vì ta mà huyên náo không vui."
Nhưng mà vết
thương trên mặt liếc một cái là có thể nhìn ra, Đắc Kỷ cắn môi, cầm lấy
son phấn bột nước chưa bao giờ dùng từ trong nội thất ra, cung nhân có
khuyên như thế nào cũng không được, chỉ đành đau lòng trang điểm giúp
nàng.
Sự thật đã chứng minh rằng trang điểm trắng trắng hồng hồng cũng cần xem sắc mặt, da thịt Việt Cơ trắng nõn, dù thêm một tầng phấn
mỏng lên cũng không lộ gì, che gò má sưng đỏ, màu sắc của da thịt lộ ra
dưới tầng phấn mỏng, sưng đỏ lại giống như thẹn thùng mà đỏ mặt, trên
môi điểm son đỏ, lại mang thêm sự diễm lệ mê hoặc.
Đắc Kỷ chưa
từng trang điểm, soi gương trái soi phải soi, chỉ cảm giác mình đẹp hơn
trước, lại không nói rõ được là đẹp hơn ở chỗ nào, cung nhân lại chỉ làm nàng lo lắng bị Vương Thượng nhìn ra, trong lòng mềm thành một vũng
nước, Phu Quân của nàng, tại sao lại ngốc như vậy chứ, cứ như vậy sao có thể khiến cho người ta không đau lòng đâu?
Rất nhanh đã đến
chạng vạng, Doanh Chiêu không tới, lại sai nhân truyền Đắc Kỷ đi đến tẩm điện của hắn, điều này rất hợp với mong muốn của Đắc Kỷ. Cũng giống như Đát Kỷ trước đây chưa từng trang điểm, đây cũng là lần đầu tiên Doanh
Chiêu thấy nàng trang điểm, sững sờ một lúc sau mới phản ứng kịp, sau
một cái liếc mắt kinh diễm đó, độ hảo cảm lại tăng vụn vặt một hai phần
trăm.
Đắc Kỷ không bị lệ thuộc vào số liệu của độ ảo cảm, hành lễ với Doanh Chiêu như không phát giác điều gì, hạ thấp mắt cười nhẹ:
"Vương thượng."
Theo bản năng, Doanh Chiêu đưa tay ra, lúc đang
muốn đỡ nàng dậy, bàn tay dừng ở giữa không trung một chút, sau đó vô
cùng cứng ngắc thu hồi lại sau lưng, giọng nói cố gắng bình thản nói:
"Đứng dậy đi."
Bạn đang đọc truyện Đắc Kỷ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.