Chương 56
Trước kỳ thi mấy
ngày, trời mưa tầm tã khiến thời tiết cực kỳ râm mát. Nhưng đến ngày thi thời mặt trời lại ló ra, vừa nóng vừa bức bối khiến người ta khó chịu
không thôi.
Cũng may trong nhà Đường Nhân có xe nên cô không cần phải chịu đựng cái nóng ở bên ngoài.
Sáng sớm Tưởng Thu Hoan đã chuẩn bị một bữa ăn sáng thịnh soạn, bà đứng ngồi không yên bên cạnh bàn ăn.
Con gái bảo bối của bà sắp ra chiến trường, mấy kỳ thi lúc xưa chỉ là
trò trẻ con, kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất, mặc dù bà rất tin
tưởng con gái bà.
Các trường học đã nghỉ, cho nên Đường Vưu Vi cũng ở nhà. Ông từ trên lầu đi xuống vỗ vỗ vai con gái: “Thi tốt.”
Đường Nhân cười rạng rỡ: “Ba lo lắng cho con sao?”
Dì Tôn bưng dĩa thức ăn ra, cười nói: “Ngày xưa trước khi đi thi thì phải ăn bánh quẩy cùng trứng gà, Nhân Nhân mau ăn lấy may.”
Đường Nhân không đành lòng nói cho dì Tôn biết bây giờ tổng điểm mỗi môn là 100 điểm, nhưng dù sao thì sự quan tâm của dì Tôn cũng khiến lòng cô ấm áp.
Cô gật gật đầu nói: “Con ăn, ăn hết. Cảm ơn dì Tôn.”
Trên bàn ăn không có tiếng nói chuyện, ai cũng sợ phải nói sai điều gì đó cho nên cực kỳ cẩn thận.
Đường Nhân thở dài: “Ba mẹ lo lắng quá rồi đó.”
Tưởng Thu Hoan trừng cô: “Sợ ảnh hưởng đến con thôi, tí nữa mẹ đưa con tới trường thi.”
“Dạ dạ dạ, nghe lời mẹ hết.” Đường Nhân đầu hàng.
Từ nhà cô đến Nhất Trung đi xe khoảng mười phút là tới, bình thường
Đường Nhân toàn trực tiếp đi qua, nhưng hôm nay trời nóng như vậy, cô
cũng không muốn bướng bỉnh.
Thoải mái được chừng nào hay chừng đó.
Lúc ra đến cửa, Đường Vưu Vi bắt đầu căng thẳng không thôi: “Giấy báo
thi, thẻ học sinh, bút chì bút máy tẩy có đầy đủ chưa, lúc tô đáp án
phải kiểm tra cẩn thận.”
Ông là hiệu trưởng, đương nhiên cũng gặp rất nhiều trường hợp lúc tô đáp án không kiểm tra lại khiến bị mất điểm oan, có chỗ sai, có chỗ tẩy
không sạch, đủ mọi lý do mất điểm.
Đường Nhân ôm lấy ông: “Con gái ba biết rồi ạ, ba đừng lo lắng quá.”
Xe chạy trên đường với tốc độ rất chậm, ven đường đều là thí sinh và gia đình thí sinh, còn có rất nhiều cửa hàng treo biểu ngữ chúc các sĩ tử
thi tốt.
Đường Nhân nhìn một lượt, sau đó hạ cửa kính xe xuống, hơi nóng lập tức đập vào mặt.
“Đừng hồi hộp, cứ bình tĩnh làm bài.”
“Mang đầy đủ đồ dùng chưa con, khát thì nhớ uống nước, muốn đi toilet
thì cứ giơ tay xin giám thị đi toilet, bài nào biết trước làm trước.”
Bên tai là tiếng dặn dò quan tâm của cha mẹ thí sinh.
Có đôi khi, cha mẹ quá căng thẳng chỉ khiến con mình hồi hộp hơn.
Vài phút sau, trường Nhất Trung hiện ra trước mắt, bên cạnh có cảnh sát
giao thông ngăn đón, Tưởng Thu Hoan dừng bên đường: “Muốn mẹ đưa con vào không?”
Đường Nhân lắc đầu: “Dạ thôi, mẹ làm vậy chỉ khiến con căng thẳng hơn
thôi, mẹ về đi dạo với dì Tôn đi, mẹ cứ sinh hoạt bình thường như hằng
ngày á.”
Tưởng Thu Hoan trợn mắt, làm sao có thể sinh hoạt bình thường được, con
gái bảo bối của bà đi thi đại học sao bà có thể ngồi yên được: “Cố gắng
lên.”
Mặt mày Đường Nhân hớn hở: “Dạ.”
Cô xuống xe thì lập tức bung dù ra che, vừa bước ra khỏi xe đã bị cái nóng bao vây khắp người, có chút không thoải mái.
Nơi cổng trường có sinh viên tình nguyện, bày biện rất nhiều nước khoáng đóng chai, sinh viên tình nguyện đội mũ phân phát cho thí sinh và gia
đình thí sinh mỗi người một chai nước, khích lệ nói: “Cố gắng lên.”
Đường Nhân nhìn chăm chú mấy giây, sau đó xoay người đi vào trong trường Nhất Trung.
Môn đầu tiên là Ngữ Văn, chín giờ bắt đầu thi, lúc cô đến thì mới tám giờ.
Cô dựa theo giấy báo thi đi tìm phòng thi, phòng thi ở tầng hai bên cạnh cầu thang, cửa sổ và cửa chính bị đóng lại hết, trên mặt cửa còn dán
giấy niêm phong.
Chắc phải đến tám giờ rưỡi mới mở cửa.
Bên ngoài phòng thi có sắp xếp ghế nhựa xếp chồng ở một góc, Đường Nhân
lấy ra một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh lan can, thuận tiện
nhìn xuống phía dưới.
Thời gian trôi qua, thí sinh đi thi cũng bắt đầu đông hơn.
Đường Nhân trả lại ghế, dựa lưng vào tường, không biết Lục Trì đã đến chưa nhỉ.
Vừa nghĩ tới, cô lập tức liếc mắt về phía cầu thang, đúng lúc nhìn thấy
một bóng dáng cao gầy, anh mặc áo sơ mi, điệu bộ vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Lục Trì!” Cô kêu lên.
Lục Trì giật mình, quay đầu lại thấy cô đang chạy như bay tới, vẻ mặt
anh ngỡ ngàng, bị cô bất ngờ ôm chầm lấy khiến anh vô thức lùi về sau
một bước nhỏ.
Đường Nhân ôm lấy anh hớn ha hớn hở: “Xa nhau ba ngày có nhớ tớ không?”
Lục Trì đẩy cô ra, thấy mọi người ở xung quanh đang nhìn chằm chằm hai
người họ, hai tai anh bắt đầu đỏ lên: “Ở đây nhiều người.”
Đường Nhân đâu thèm quan tâm: “Cứ để bọn họ nhìn có sao đâu, dù sao cậu cũng là của tớ mà.”
Nói thì nói như thế, nhưng cô vẫn buông anh ra, dù sao thời tiết cũng
nóng, dựa sát vào nhau cũng chẳng thoải mái gì, cô kéo anh qua một bên.
Những thí sinh khác đi ngang qua cũng nhịn không được liếc nhìn hai
người họ, nhất là liếc nhìn cô nữ sinh xinh đẹp kia, không ngừng cảm
thán, bọn họ thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Đương nhiên cũng có người nghĩ hai người họ dính lấy nhau thì chắc học hành cũng chẳng tới đâu.
Có giám thị tới mở cửa, các thí sinh bắt đầu đi vào phòng thi, chỉ còn sót lại vài nam sinh đang đùa giỡn trên hành lang.
Lục Trì nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Thi tốt.”
Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung thêm: “Môn lý nhớ xem xét thời gian suy nghĩ cho thật cẩn… Cẩn thận rồi làm.”
Lúc anh khẩn trương thì hay bị nói lắp, anh dừng lại không nói nữa.
Đường Nhân yêu nhất cái bộ dáng nghiêm túc của anh.
Cô bóp mặt anh, cười hì hì: “Mai mới thi lý mà, hay tối nay cậu phụ đạo cho tớ nhé.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Tối nay’, Lục Trì đương nhiên nghe ra, hai mắt anh khẽ động, anh không phản bác cũng không đồng ý.
Lục Trì thấy có những giám thị ở gần đó đang cầm túi bài thi đi về phía này, anh mở miệng: “Vào phòng thi

Bạn đang đọc truyện Eo Thon Nhỏ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.