Chương 113: Chương 103
Có Hứa Mạch ở đây,
quả thật có rất nhiều vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn. Ít nhất sau khi
anh xuất hiện thì Lâm Hồng Tín không còn dám tùy tiện đi tìm Lâm Du nữa. Cùng lúc đó, cuối cùng công ty mới của Lâm Hồng Tín đã bước vào quỹ
đạo.
"Chị họ, đi dạo phố không?" Rốt cuộc Diệp Di Nhiên cũng đã hoàn toàn
xong lớp học kỹ thuật nấu nướng đáng sợ, cú điện thoại đầu tiên là gọi
cho Lâm Du, nhiệt tình hẹn cô đi dạo.
"Khóa học của em xong rồi sao?" Đã lâu rồi không bị Diệp Di Nhiên hẹn đi dạo nên Lâm Du nhướn mày hỏi.
"Xong rồi, nếu còn chưa xong thì chắc em khóc mất." Học được vài ngày
đầu thì Diệp Di Nhiên còn có chút hứng thú. Nhưng sau đó chương trình
học càng lúc càng nhiều, tất nhiên cô không muốn đi. Quả nhiên cô không
thể làm mẹ hiền dâu thảo được!
"Vậy được rồi, em tới Hứa thị đi, chị đang ở phòng làm việc của anh họ
em." Hôm nay Lâm Du vừa đúng lúc cô đến Hứa thị làm thêm giờ với Hứa
Mạch, Diệp Di Nhiên gọi điện thoại đến rất đúng lúc. Nếu như hai người
cùng đi ra ngoài, Hứa Mạch sẽ không có ý kiến.
"Hả? Anh họ ở đâu?" Hiển nhiên Diệp Di Nhiên đã hiểu lầm. Theo bản năng
rụt cổ một cái, đè thấp giọng xuống, "Chị chắc chắn quỷ hẹp hòi đó chịu
thả người sao?"
Bình thường Diệp Di Nhiên thích tiền trảm hậu tấu. Cô còn muốn bắt cóc
Lâm Du trước rồi sau đó cô có thể tưởng tượng ra Hứa Mạch bị tức giận
đến bốc khói lên đỉnh đầu. Nhưng cô thật không ngờ là Lâm Du lại đang ở
Hứa thị, nghĩ như thế nào cũng đều thấy nguy hiểm.
"Hôm nay anh họ em có công việc rất nhiều." Ngay trước mặt Hứa Mạch, Lâm Du không hề nói nhiều tới cái khác. Nhưng cô tin tưởng Diệp Di Nhiên có thể nghe hiểu.
"Thật à?" Diệp Di Nhiên quả thật nghe hiểu, nụ cười trên mặt lập tức nở
rộ, "Tốt lắm, chị chờ em một chút, em lập tức tới tìm chị."
So với Diệp thị, Diệp Di Nhiên rất ít tới Hứa thị. Nhưng cô vẫn hướng
của cửa lớn Hứa thị. Thuận lợi đi tới dưới lầu Hứa thị,
diẽndan,llequysdoon Diệp Di Nhiên ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn cao
ốc Hứa thị cao vút trước mắt thì không khỏi không cảm khái, Hứa thị khí
phái hơn Diệp thị bọn họ nhiều.
Cho dù Lâm Du nói Hứa Mạch rất nhiều công việc, nhưng Diệp Di Nhiên vẫn
phòng ngừa vạn nhất nên không tự tiện đi lên lầu tìm người mà gọi một cú điện thoại cho Lâm Du, Diệp Di Nhiên vui sướng hô: "Chị dọ, xuống đây
đi!"
Nhưng mà rất không đúng dịp là đầu dây bên kia lại không phải giọng của
Lâm Du mà là của Hứa Mạch: "Tiểu Du đi vệ sinh, em tự mình đi lên đi."
"Anh... Anh họ?" Diệp Di Nhiên lui về phía sau một bước dài theo bản
năng. Quá đáng ghét, sao lại là anh họ nghe điện thoại? Nói như vậy là
cô vẫn không thoát khỏi, vẫn phải lên lầu sao~?
" Ừ." Nghe giọng ngạc nhiên của Diệp Di Nhiên, Hứa Mạch im lặng, dừng
một chút rồi lại nói, "Mấy ngày nay anh sẽ làm thêm giờ đến rất khuya,
em dẫn Tiểu Du đi dạo nhiều một chút, chi phí ghi nợ cho anh."
"Thật?" Có chuyện tốt như vậy sao? Chắc chắn là anh họ không lừa cô sao? Diệp Di Nhiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy Hứa Mạch đang cố ý để cô mất
phòng bị, thật ra có ý đồ để cho cô lên rồi dạy dỗ cô.
Hứa Mạch thật sự không có ý đồ này. Gần đây Hứa thị có một dự án lớn,
anh thật sự bề bộn nhiều việc nên mới phải làm thêm giờ. Vốn dĩ còn suy
nghĩ cách nào để Lâm Du về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng Lâm Du quyết tâm
đợi anh tan việc.
Lúc Diệp Di Nhiên gọi điện thoại tới thì Hứa Mạch đang nghĩ xem có nên
dứt khoát đưa Lâm Du về nhà trước rồi anh lại trở về công ty làm thêm
giờ không. Nếu không thì anh chỉ có thể mang công việc về nhà để làm...
Ai biết Diệp Di Nhiên lại hẹn Lâm Du đi dạo phố đúng lúc như vậy. Hiếm
khi Hứa Mạch không cảm thấy Diệp Di Nhiên cướp người với mình mà ngược
lại còn chủ động nói muốn tài trợ tiền.
Khi chắc chắn Hứa Mạch thật sự trả tiền cho cô thì Diệp Di Nhiên cười ha ha một tiếng, cúp điện thoại rồi liền hí ha hí hửng nói tên mình ra,
thuận lợi đi lên lầu.
"Chị họ, em tới đây!" Hứa Mạch đẩy cửa văn phòng ra, Diệp Di Nhiên liền
nhào về phía Lâm Du. Bất kể nói thế nào thì ở bên cạnh Lâm Du đều là an
toàn nhất, không hề bị lừa bịp.
"Được rồi, đừng ra vẻ nữa, dẫn chị họ của em đi đi!" Hứa Mạch vừa nói
vừa đưa một tấm thẻ cho Diệp Di Nhiên, "Mua cho chị họ em thêm mấy bộ
quần áo nữa, trở về anh sẽ kiểm tra."
"A! Anh họ thật đúng là người tốt!" Mặc dù Diệp Di Nhiên không thiếu
tiền, nhưng anh họ tình nguyện cho tiền xài thì cô vẫn rất hưởng thụ.
Rất tích cực tiến lên nhận lấy tấm thẻ, xoay người kéo Lâm Du đi ra
ngoài.
"Ngày mai là cuối tuần, hai người đi dạo về trễ một chút cũng không sao. Sau này anh sẽ gọi điện thoại cho Chu Lăng, để cậu ta đi đón hai
người." Mặc dù có thể đi dạo về trễ nhưng Hứa Mạch vẫn rất không yên
lòng dặn dò.
"Anh họ, bây giờ em có lái xe, sẽ không làm lạc chị họ!" Sao nghe thế
nào cũng thấy anh họ không tín nhiệm cô vậy, Diệp Di Nhiên liếc mắt,
cường điệu nói.
"Chỉ cho phép mang chị họ em đi dạo phố, không cho phép đi mấy nơi như
quán bar. Nếu không thì cứ chờ anh dạy dỗ hai người đi." Diệp Di Nhiên
ham chơi, Hứa Mạch cũng rất hiểu. Nghe Diệp Di Nhiên nói tự mình lái xe
thì anh càng không thể chắc chắn Diệp Di Nhiên dự định chơi khuya tới cỡ nào.
"A, anh họ! Chị họ đã là người lớn rồi, đến quầy bar thì sao? Chúng ta
cũng không làm bừa, chỉ đi thả lỏng một chút thôi, sao lại không cho
phép chứ?" Cái gì vậy, Diệp Di Nhiên quả thật có ý đến quầy bar. Không
phải là vì đi uống rượu mà là vì muốn đưa Lâm Du đi cảm nhận không khí ở đó một chút. Cô nghe nói, cho tới bây giờ Lâm Du chưa từng đến quầy
bar.
Đối với một cô gái sống ngoan ngoãn như Lâm Du, Diệp Di Nhiên không
ngừng kêu la: Thua thiệt. Vì vậy cho nên cô đã suy nghĩ rất nhiều lần để tìm cơ hội đưa Lâm Du đi xem thử một chút. Dù là chỉ đi vào ngồi một
lần thì cũng coi như một loại trải nghiệm mới mẻ mà! Nhưng cho tới hôm
nay cô mới tìm được cơ hội thích hợp.
Nhưng thật đáng tiếc cô còn chưa hành động thì đã bị Hứa Mạch vạch trần ý đồ. Diệp Di Nhiên bẹt miệng, khuôn mặt không cam lòng. Quá đáng ghét, ánh mắt anh họ sắp nhìn xuyên tường rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấu.
"Dĩ nhiên có thể đến quầy bar, nhưng phải có anh đi cùng. Nếu như bây
giờ em muốn đi thì phải có Chu Lăng đi cùng, nếu vậy sẽ không có ai dám
nói em không đúng." Thật ra Hứa Mạch cũng không có nghiêm khắc hạn chế
Lâm Du như vậy. Thông thường mà nói thì chỉ cần nới Lâm Du muốn đi anh
đều đồng ý. Nhưng mà Hứa Mạch không yên tâm tính tình của Diệp Di Nhiên
cho nên mới tận lực nhắc nhở.
"Đã biết rồi! Lần sau anh họ và Chu Lăng cùng đi, dẫn em và chị họ đến
quầy bar ngồi một chút. Như vậy được chưa?" Mặc dù có chút thất vọng
nhưng Diệp Di Nhiên cũng không quá cố chấp. Chẳng qua cô muốn dẫn Lâm Du đi nếm thử một chút cảm giác mới mẻ thôi, đi trễ một chút cũng không
sao.
"Nếu như Tiểu Du muốn đi." Hứa Mạch vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Du.
Lâm Du lắc đầu một cái: "Thật ra thì em không có hứng thú."
Khác với Diệp Di Nhiên, Lâm Du càng thích sống bình thản và an tĩnh. Mới mẻ cũng tốt, kích thích cũng được, đối với cô mà nói cũng cũng không có sức dụ dỗ quá lớn.
"Chị họ, chị..." Diệp Di Nhiên còn muốn khuyên thêm nhưng không cẩn thận liếc thấy ánh mắt cưng chiều của Hứa Mạch khi nhìn Lâm Du, lúc này liền ngậm miệng lại. Được rồi, chị dâu nói cái gì cũng đều đúng, anh họ sẽ
phụ họa theo một cách vô điều kiện.
"Bọn em đi trước đây, không quấy rầy anh làm thêm giờ nữa. Anh cũng
tranh thủ thời gian làm việc để về nhà sớm đi. Bọn em đi dạo xong sẽ
điện thoại cho anh." Lâm Du nói với Hứa Mạch.
" Được." Gật đầu một cái, Hứa Mạch nhìn Lâm Du và Diệp Di Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Cho đến khi đi ra khỏi cao ốc Hứa thị, ngồi lên xe rồi thì Diệp Di Nhiên mới không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Chị họ, chị không cảm thấy anh
họ quản lý chị quá chặt sao? Nhìn em thử đi, Chu Lăng không hề ràng buộc thời gian em, còn ủng hộ em đi tìm chị chơi đùa."
"Biết sao được? Chị cảm thấy cũng tốt." Lâm Du thật sự không cảm thấy
Hứa Mạch quản chế cô quá nghiêm khắc. Bản thân cô cũng không quá thích
náo nhiệt, ngày thường có Hứa Mạch ở bên cạnh cũng không cảm thấy cô
đơn. Cuộc sống như thế cô đã thấy đủ rồi.
Thật đúng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh mà... Diệp Di
Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Được rồi, chị đã không cảm thấy bị
kiềm chế thì em cũng không lắm miệng nữa."
"Kiềm chế?" Lâm Du kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệp Di Nhiên đang lái xe,
"Ngày ngày ở bên cạnh Chu Lăng, em cũng cảm thấy bị kiềm chế sao?"
"Làm sao có thể?" Diệp Di Nhiên phản bác theo bản năng, bĩu môi, "Em còn mong Chu Lăng giống như anh họ, giờ giờ phút phút đều canh chừng em!
Nhưng mà em cũng biết không thể hi vọng nhiều."
Được rồi, Diệp Di Nhiên thừa nhận cô hâm mộ Lâm Du. Luôn cảm thấy so với Hứa Mạch thì Chu Lăng ít khi thể hiện anh yêu cô hơn.
"Không phải là em cảm thấy Chu Lăng làm không tốt chứ?" Lâm Du vốn không phải người giỏi về tình yêu. Nhưng lời nói của Diệp Di Nhiên lúc này
đầy oán trách, nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cũng không phải không tốt, chẳng qua là cảm thấy..." Diệp Di Nhiên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể so sánh. Nhưng nếu so sánh thì lại
không bằng."
"So với ai?" Cho là trong lòng Diệp Di Nhiên có người khác, sắc mặt Lâm Du nghiêm túc, giọng lạnh xuống.
"Còn có thể là ai? Anh họ!" Không nghe ra giọng Lâm Du thay đổi, Diệp Di Nhiên vẫn rơi vào trầm tư rồi đột nhiên la lên rất như rất hợp tình hợp lý, "Mặc dù ngoài miệng em luôn nói anh họ quản chị quá nghiêm nhưng ai mà không biết đó là do anh họ yêu say đắm và coi trọng chị chứ? Hoàn
toàn không so được mà!"
Thì ra là nói Hứa Mạch... Lâm Du thở phào nhẹ nhõm. Nghiêm chỉnh quay
đầu, hỏi "Hay là lần sau chị cũng hẹn em đi dạo phố, rồi cũng kêu Chu
Lăng ngăn không cho phép em ra ngoài?"
Diệp Di Nhiên bĩu môi một cái: "Hay là thôi đi. Nếu như Chu Lăng thật sự làm như vậy thì sau này em sẽ không thể đến rủ chị đi chơi nữa. Chị
cũng không phải không biết anh họ bụng dạ hẹp hòi, sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn chị bị uất ức? Không sắc bén càn quét em và Chu Lăng đã là
không tệ rồi."
"Cũng không đến nỗi như em nói..." Lâm Du còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên nghĩ đến việc nếu như là

Bạn đang đọc truyện Ông Xã Là Người Thực Vật được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.