Chương 57: Chương 44.2
Trời đã tối hẳn không cách nào đọc chữ được nữa, Triệu Thanh Cốc đành cất
sách vào, nằm nói chuyện với Quan Viễn. Trong buồng vừa nóng vừa bí
túng, Quan Viễn cảm giác không thoải mái, Triệu Thanh Cốc cứ quạt cho
cậu suốt. Qua hồi lâu Quan Viễn mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nghe thấy tiếng động lạ, gần như đồng thời mở mắt ra.
Lúc này, người đàn ông giường trên đang đứng trên đất, dùng tay bịt kín
miệng cô gái giường dưới lại. Cô gái kia cố gắng giãy giụa phát ra những tiếng ô ô rất nhỏ.
Triệu Thanh Cốc ra hiệu cho Quan Viễn đừng cử động, rón rén bước xuống giường giống như một con báo đen hòa vào bóng
đêm, tiện tay cầm lấy cái bình thủy, đập thật mạnh xuống lưng người đàn
ông kia. Người đàn ông hét thảm một tiếng, lập tức ngất đi. Triệu Thanh
Cốc sợ ông ta còn tỉnh, đập thêm một nữa cho chắc.
Cô gái kia sợ
tới mức ngơ người một hồi mới khóc òa lên. Nhân viên soát vé nghe tiếng
chạy tới, thấy người đàn ông nằm bất tỉnh trên đất, bèn nghiêm mặt nhìn
Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc vội giải thích, “Người đàn ông
này có ý đồ xấu với chị đây, may mắn tôi bật dậy cứu kịp! Chị à, chị nói một câu công bằng đi!”
Cô gái kia ngừng khóc, xác nhận lời Triệu Thanh Cốc.
Anh soát vé nghe xong, nhanh chóng kêu bảo vệ tới giải quyết. Mấy buồng bên cạnh nghe tiếng cũng đi ra xem. Trong đó có một người đàn ông tuổi
trung niên tướng mạo đàng hoàng vừa thấy khuôn mặt của kẻ nằm dưới đất
kia lập tức ngạc nhiên hô to. Không ngờ, tên này đúng là tội phạm đang
bị cảnh sát truy nã với tội lỗi chồng chất, cường bạo phụ nữ, giết người cướp của. Người đàn ông trung niên này là cảnh sát đang nghỉ phép về
quê thăm người thân lại vô tình lập được công lớn.
Sau khi biết
Triệu Thanh Cốc là cứu người, trưởng tàu đã tới bày bỏ sự biết ơn với
anh. “Khá lắm! Đúng là thanh niên có triển vọng!”
Trải qua chuyện này cô gái kia càng thêm tin tưởng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Trò
chuyện một hồi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mới biết cô gái kia tên Hứa
Xảo Tình, nhà ở Thượng Hải, lần này ra Bắc thăm ông ngoại, cũng đang
định nhân dịp cải cách kinh tế làm chút mua bán nhỏ.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ngạc nhiên nghĩ thầm: chẳng lẽ người nhà Hứa Xảo Tình
yên tâm để cô gái trẻ đi xa một mình như vậy?! Nhưng vì không thân nên
không hỏi ra.
Hai bên đều có ý kết bạn nên trò chuyện rất vui vẻ, chẳng mấy chốc đã qua ba ngày hai đêm, rốt cuộc tới Thượng Hải.
Vừa đặt chân xuống đất, Triệu Thanh Cốc đã lập tức cảm nhận được sự khác
biệt của thành phố này. díàễn.dnaf/lq/quyddooàn Cả thành phố đang phát
ra sức sống kinh người với những tòa nhà cao tầng mới xây. Người đi
đường ăn mặc đa dạng hơn so với phương bắc nhiều. Ai ai cũng phấn chấn
vì có mục tiêu để phấn đấu.
Ra khỏi ga, Hứa Xảo Tình nhiệt tình
mời Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về nhà chơi, còn hứa nhất định sẽ giúp
hai người một tay. Nhưng dọc đường Quan Viễn thấy Hứa Xảo Tình cứ quấn
Triệu Thanh Cốc nói chuyện đã rất không vui, giờ làm sao chịu đi. Triệu
Thanh Cốc càng không muốn, nói có chuyện cần làm, ở nhờ nhà người khác
không tiện.
Hứa Xảo Tình hết cách, đành đi theo hai người tới chỗ trọ cho biết chỗ rồi mới về.
Quan Viễn ngồi phịch xuống giường nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, trong lòng như đang có ngọn lửa bốc lên bừng bừng. Triệu Thanh Cốc tuy chỉ mới
mười lăm tuổi, mặt còn hơi non, nhưng phong cách trầm ổn lại có sức hấp
dẫn vô cùng với con gái, trên xe lửa Hứa Xảo Tình cứ ngắm Triệu Thanh
Cốc gần như không nháy mắt.
“Sao tự nhiên nhìn anh dữ vậy?” Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi.
Quan Viễn bĩu môi, mặc dù biết Triệu Thanh Cốc chẳng có ý gì với Hứa Xảo
Tình, nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng, “Anh, mình đừng gặp cái cô Hứa Xảo gì kia nữa!”
Triệu Thanh Cốc bật cười nói, “Người ta tên là Hứa Xảo Tình.”
“Hừ! Nhớ rõ như vậy, chẳng lẽ là có ý với người ta?” Quan Viễn ôm ngực nói,
cố gắng tạo dáng vẻ thật hung hăng. Nhưng trong mắt Triệu Thanh Cốc lại thành thật đáng yêu.
“Đừng đoán mò! Anh chuẩn bị nước ấm rồi, mau vào tắm thôi, mai còn phải làm chuyện quan trọng!”
Tất nhiên Quan Viễn sẽ không bỏ qua cơ hội được tắm chung với Triệu Thanh
Cốc, lập tức quăng mớ bực mình trong đầu ra sau, vui vẻ vọt vào phòng
tắm với Triệu Thanh Cốc.
Sáng hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh
Cốc còn đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục. Quan Viễn
kéo chăn che kín đầu, giả bộ không nghe. Triệu
Thanh Cốc bật cười sờ mặt Quan Viễn mấy cái mới đứng lên đi mở cửa.
Hứa Xảo Tình cười tươi như hoa đứng bên ngoài, tay xách theo một bọc to bánh bao và sữa đậu nành.
“Tôi đoán hai người chưa ăn sáng nên mua tới nè, ăn thử coi có ngon
không?” Hứa Xảo Tình không đợi Triệu Thanh Cốc mời đã nhanh chóng bước
vào phòng.
Quan Viễn vừa nghe thấy tiếng Hứa Xảo Tình, lập tức
bật người dậy. Mới sáng sớm đã gặp người không ưa tâm tình tệ tới mức
nào không nói cũng biết.
Triệu Thanh Cốc đang định từ chối một
cách uyển chuyển thì thấy Quan Viễn tỉnh, bèn quẳng hết chuyện khác qua
một bên chạy đi lo cho cậu.
Triệu Thanh Cốc thuần thục ôm Quan Viễn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, để một mình Hứa Xảo Tình đứng ở ngoài.
Hứa Xảo Tình thực sự không ngờ Triệu Thanh Cốc lại cưng chiều em trai dữ
vậy, đến mức chỉ cần Quan Viễn vừa động một, Triệu Thanh Cốc đã lập tức
phát hiện, bỏ mặc tất cả người hoặc chuyện khác qua một bên, chăm chú lo cho Quan Viễn.
Lớn chừng này còn ẵm đi đánh răng rửa mặt?!
Khi Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vệ sinh cá nhân xong, Hứa Xảo Tình đã bày
sẵn bánh bao và sẽ đậu nành lên bàn. “Mau lại ăn đi, để lâu sẽ lạnh mất
ngon đó! Bánh bao này là của một cửa hàng nổi tiếng lâu đời ở Thượng
Hải, không dễ mua được đâu!”
“Chị Tình, cám ơn chị rất nhiều! Thật sự không cần phải vậy đâu!” Triệu Thanh Cốc nói.
Hứa Xảo Tình nghe Triệu Thanh Cốc gọi mình bằng chị, cứng người mấy giây
mới cười hỏi, “Sao lại gọi tôi bằng chị? Năm nay tôi mới mười bảy thôi,
chẳng lẽ cậu còn nhỏ hơn tôi nữa?”
Quan Viễn nhanh miệng đáp, “Đến tháng chạp năm nay anh em mới đầy mười lăm tuổi.”
Hứa Xảo Tình há hốc miệng, “Thật à?!”
Quan Viễn nhân cơ hội nói tiếp, “Ở quê em có tục phải cưới vợ nhỏ tuổi hơn.” Cho nên chị đừng có ảo tưởng gì nữa, ở đâu thì về lại chỗ đó đi!
Hứa Xảo Tình dù tính tình phóng khoáng nhưng vẫn còn là một thiếu nữ, nghe
Quan Viễn nói vậy mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, vội vàng chào tạm biệt.
Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, cười nói, “Lại nghịch ngợm rồi.”
Bạn đang đọc truyện Trở Lại Những Năm 80 được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.