Chương 111: Thiên Ma Múa Trên Nước
Tần Mục từ từ thở hắt ra một hơi, tin tức này quá kinh người, hắn không thể không chậm rãi tiêu hóa.
Mặc dù cái chức quan Quốc tử Đại Tế Ti này chỉ là tam phẩm, xem ra không
cao lắm, thế nhưng thực sự quá quan trọng, Thái học viện quản lý công
pháp thần thông cả thiên hạ, biên soạn thành quyển, có thể nói là thánh
địa của thánh địa võ học thần thông trong thiên hạ, chí cao vô thượng.
Hơn nữa quan chức của Duyên Khang quốc cũng thường thường xuất thân từ
Thái học viện, mỗi người từ nơi này đi ra đều có thể nói là môn sinh của thiếu niên Tổ sư, có tình nghĩa thầy trò.
Cái chức quan này không lớn, thế nhưng sức hiệu triệu quá mạnh mẽ!
Thêm vào thân phận bí mật của thiếu niên Tổ sư, vậy thì phi thường khủng bố.
Phó Khánh Duẫn nói: "Nếu công tử đã đến chỗ ta vậy thì trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày, ngày khác lại đi Thái học viện. Chỉ là công tử muốn tiến vào Thái học viện thì cần trải qua một vài thử thách."
Tần Mục buồn bực: "Thử thách gì thế?"
"Thái học viện không phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào, phải trở thành thái học sĩ, mới có thể tiến vào nơi đó."
Phó Khánh Duẫn cười nói: "Ý của Tổ sư, đương nhiên là công tử phải trở
thành thái học sĩ trước. Sát hạch thái học sĩ năm nay sắp bắt đầu, công
tử và sĩ tử các nơi đồng thời kiểm tra, hoàn thành kiểm tra, liền có thể tiến vào bên trong."
"Cảm ơn Duẫn Nhi tỷ."
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta vẫn không có chỗ dừng chân, liền trước tiên ở lại chỗ Duẫn Nhi tỷ mấy ngày."
Phó Khánh Duẫn thấp giọng nói: "Công tử ở nơi này đương nhiên không phải là không thể, chỉ là phải đề phòng mấy cô gái phóng đãng ở chỗ này, các
nàng bụng dạ khó lường, lại là ước gì muốn bò lên đầu ta làm Giáo chủ
phu nhân đây."
Mặt Tần Mục đỏ chót, lúng túng nói: "Còn có chuyện như vậy?"
Phó Khánh Duẫn cười khanh khách nói: "Công tử, ngươi như vậy là không thể
chịu nổi sự khiêu khích của các nàng đâu. Người đi theo thiếp thân,
thiếp thân sắp xếp gian phòng cho người."
Gian phòng Phó Khánh
Duẫn sắp xếp rất là thanh nhã, chỉ là xem bố trí trong phòng này lại
giống như nơi ở của con gái, chăn màn đều thơm ngát. Phó Khánh Duẫn vội
vàng nói: "Đây là nơi thiếp thân chợp mắt, nếu công tử không hài lòng có thể lại đổi phòng khác."
"Không cần."
Tần Mục để bọc quần áo lên bàn, Phó Khánh Duẫn lại còn ở trong phòng chưa rời đi, cắn đôi
môi đỏ tươi, ôn nhu nói: "Công tử còn phân phó gì hay không?"
"Không có, cảm ơn Duẫn Nhi tỷ."
Tần Mục đang nói thì bọc quần áo giật giật, từ bên trong chui ra một con
tiểu bạch hồ cõng theo ba lô nho nhỏ, Phó Khánh Duẫn liếc mắt nhìn, xoay người liền đi ra ngoài, thầm nói: "Chẳng trách, nguyên lai là mang theo tiểu hồ ly tinh... "
Trên người Hồ Linh Nhi bay ra mùi rượu, Tần Mục cau mày, nói: "Linh Nhi, ngươi trốn trong bọc quần áo uống trộm rượu rồi!"
"Không có!"
Bạch hồ say khướt, đột nhiên nấc rượu, vội vã ngậm miệng, sau đó lại nấc,
hai chân sau đứng lên, loạng chà loạng choạng, suýt nữa ngã chúi nhũi từ trên bàn xuống.
Tần Mục dở khóc dở cười, từ trong bao quần áo
lấy ra một cái bầu rượu trống trơn, nói: "Còn nói không có? Mấy ngày nay ta nghiên cứu Đại Dục Thiên Ma kinh, phát hiện một môn công pháp thích
hợp với ngươi, gọi là Tạo Hóa Linh công, mấy ngày này đã tìm hiểu cặn
kẽ, còn dự định truyền cho ngươi, kết quả ngươi lại uống đến say
khướt."
Hồ ly rốt cục ngã xuống bàn, Tần Mục nhấc nó lên quăng
vào trong chăn, Hồ Linh Nhi ôm gối ngủ. Một đường đi tới này, Tần Mục
tránh né sự đuổi giết của Ngự Long môn, cũng rất mệt mỏi, lúc này nằm
xuống ngủ say.
Đến ban đêm, hắn bị đói bụng tỉnh dậy, rời giường, thấy Hồ Linh Nhi vẫn còn đang ngủ, liền không đánh thức nó.
Tần Mục lấy gỗ đánh răng, thuốc mỡ trong bao quần áo, rửa mặt một chập rồi
đi ra khỏi phòng, ngoài cửa có một cô gái, nhìn thấy Tần Mục thì ánh mắt sáng lên, cười nói: "Công tử rời giường rồi, tỷ tỷ biết công tử nhất
định là đói bụng, vì lẽ đó đã chuẩn bị cơm nước từ lâu, bảo ta đợi ở chỗ này mời công tử dùng bữa."
Tần Mục cảm ơn, theo nàng đi tới một gian phòng sạch sẽ trong Thính Vũ các, đối diện cửa sổ có khóm trúc,
cách khóm trúc nhìn qua có một cái đình và hòn non bộ, rất là u tĩnh.
Tần Mục ngồi xuống, mấy cô gái nối đuôi nhau mà vào, đặt cơm nước xuống,
cũng không lâu lắm liền sắp đầy một bàn. Trong đình ngoài cửa sổ kia có
một cô gái mặc áo trắng mang đàn tiến đến, ngồi trong đình, nhẹ nhàng
gảy đàn, sau một lát lại có mấy cô gái đi tới, có cô ôm tỳ bà, có cô
mang theo ống tiêu dài, có cô ôm đàn tranh, ở nơi đó thổi tiêu đàn hát.
Tần Mục đang ăn cơm, nhìn nhập thần, nghe mê mẩn, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Ánh mắt của hắn rơi trên mười ngón tay đang nhảy nhót khảy đàn của một cô
gái, bất giác thả bát đũa xuống, ngón tay của chính mình cũng khảy
theo, sau một lát lại rơi vào trên người cô gái ôm tỳ bà, quan sát chỉ
pháp gảy đàn của cô ta, sau đó lại nhìn vào chỉ pháp của cô gái thổi
tiêu, chìm đắm trong đó.
"Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ, nguyên lai không chỉ là gảy, còn có khều, vuốt, móc, hất, bắn, ngắt... "
Con mắt Tần Mục càng lúc càng sáng, chỉ pháp của những cô gái biểu diễn
trong đình khiến mười ngón tay của hắn càng lúc càng hưng phấn, đối
chiếu với Lôi Âm Bát thức mình tu luyện, hắn chỉ cảm thấy lĩnh ngộ của
mình về chiêu Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ càng lúc càng sâu, có một loại
cảm giác thông suốt mở rộng, hận chính mình không thể cũng nhảy ra
ngoài, tận tình gảy một khúc!
Nhìn mấy cô gái biểu diễn, hắn
cũng có lòng muốn biểu diễn, tâm tình này càng thiêu càng vượng, chỉ là hắn biết rất ít về âm luật, không dám tùy tiện xông tới mấy vị giai
nhân này.
Thế nhưng tâm tình kia lại càng lúc càng rục rà rục rịch.
Hắn nhìn nhập thần, bất giác quên ăn cơm, mười ngón tay khi thì như đánh
đàn, khi thì như gảy tỳ bà, khi thì ghép lại như thổi tiêu, khi thì lại
giống như là kích thích đàn tranh.
Mây cô gái trong đình tựa hồ
cũng chú ý tới thiếu niên trong cửa sổ, một cô gái thấp giọng cười nói: "Nguyệt Nhi muội muội, công tử đang nhìn ngươi kìa! Hình như là coi
trọng ngươi rồi!"
Cô bé kia ngượng ngùng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Nhưng vào lúc này, Tần Mục rốt cục đắc ý quên mình, đứng dậy bước ra một
bước, ầm một tiếng đụng cửa sổ nát tan, vài bước đã đi tới trong đình,
không nói lời gì lấy tay đoạt tỳ bà từ trong tay Nguyệt Nhi muội muội
kia.
Mấy cô gái trong đình vốn còn cho rằng Thiếu giáo chủ muốn
đánh, trắng trợn cướp đoạt thiếu nữ, không nghĩ tới vị Thiếu giáo chủ
này không cướp Nguyệt Nhi muội muội, ngược lại cướp đàn tỳ bà.
Tần Mục tựa hồ tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, ôm tỳ bà vào trong
ngực, nhẹ nhàng gảy, âm luật phát ra cũng không phải réo rắt sụt sùi,
trái lại phát ra tiếng sấm sét xé gió răng rắc răng rắc, khiến chúng nữ
sợ hết hồn!
Tần Mục tận tình vong ngã, mười ngón tung bay khảy tỳ bà, từng tiếng sấm sét kia rơi vào trong tai của hắn đã biến thành âm
thanh ngọt ngào, êm tai dễ nghe, làm đảo lộn toàn bộ tiếng đàn, tiếng
tiêu, tiếng đàn tranh của những cô gái kia.
Những cô bé này đã
dày công học tập âm luật, vừa bị tiếng sấm sét hắn gảy ra quấy rối liền
tự điều chỉnh lại, từng người từng người nghiêm mặt biểu diễn, muốn áp
chế tạp âm Tần Mục bắn ra.
Thịch! Thịch! Thịch!
Đột nhiên
lôi âm Tần Mục gảy ra biến đổi, trở nên leng keng mạnh mẽ, giống như
tiếng sắt thép va vào đá, khí sát phạt bàng bạc lao ra, lại một lần nữa
đè âm luật của chúng nữ xuống, chỉ nghe tỳ bà bị hắn gảy đến nỗi âm
thanh quái dị nổi lên bốn phía, khiến người ta hai mặt nhìn nhau.
Những cô bé này ngược lại nổi lên tính tranh cường háo thắng, bàn tay cô gái
đánh đàn kia vỗ một cái, đàn cổ dựng thẳng lên, đứng cách mặt đất khoảng một tấc, cô gái gảy lên dây đàn, mười ngón như bay, âm luật nhảy lên
nhanh đến nỗi khiến tai người đều không nhận ra ý vị mỗi cái âm phù.
Cô gái thổi tiêu đứng dậy, bước chân không tự chủ được mà chuyển động, mỗi một bước đi ra, khí thế tăng lên một phần, tiếng tiêu liền trong trẻo
một phần, âm luật kia hóa thành những bông hoa cuộn trên thân tiêu, một
lòng muốn áp chế lại âm thanh quái dị từ Tần Mục bắn ra.
Một cô
gái bên cạnh ôm lấy đại nguyễn*, dải băng phía sau bay tán loạn, thỉnh
thoảng chạm lên mặt đất, nâng cô gái này lên không trung, từ không trung áp chế âm thanh quái dị của Tần Mục.
*đại nguyễn: một loại đàn.
Còn có một cô gái vội vã chạy ra đình, sau một lát, bé gái này đẩy từ trong phòng ra một cây đàn dương cầm lớn, leng keng thùng thùng gõ vang đàn
dương cầm, âm luật phát ra từ cây đàn dương cầm kia réo rắt vút cao, vậy mà lại có xu thế hóa thành thần thông, đẩy cả thiếu nữ ngồi trước đàn
cùng cây đàn dương cầm đi tới, áp chế Tần Mục và tạp âm hắn tạo ra.
Lại có một cô gái chạy ra đình, chỉ nghe ầm một tiếng, cô bé này vậy mà hủy cả cửa phòng, đẩy ra một bộ chuông có năm mươi sáu cái, to nhỏ không
đều, cô bé kia nắm chùy gõ chuông, tiếng chuông vang dội, năm mươi sáu
miệng chuông tạo ra tiếng chuông không giống nhau, âm thanh bay về Tần
Mục.
Tần Mục đắc ý quên mình, ôm tỳ bà cười ha ha, âm luật cây
đàn tỳ bà kia có thể phát ra có hạn, thế nhưng ở trong tay hắn lại xuất
ra tư thế hào hùng, giống như tiến vào một cái chiến trường mây đen nằm
dày đặc, Thần Ma đang sát phạt, trong sấm vang chớp giật, Thần Ma đại
khai sát giới, tỏ rõ uy phong!
Trong đầu của hắn, mặc kệ là Lôi Âm Bát thức Mã gia truyền thụ, hay là kiếm pháp của trưởng thôn, hoặc
là cước pháp của người què, đao pháp của đồ tể, chùy pháp của người câm, toàn bộ đều được hắn dung nhập vào trong biểu diễn.
Trong Đại
Dục Thiên Ma kinh cũng có chương liên quan tới âm luật, giờ phút này
cũng một mạch tràn vào trong đầu của hắn, để tiếng tỳ bà của hắn thôi
thúc tha thiết, sát phạt càng lúc càng nặng, loáng thoáng bên trong tỳ
bà vậy mà xen lẫn Thần âm, Ma âm và Phật âm mơ hồ.
Đột nhiên, cái đình này không chịu nổi âm luật của mọi người, chia năm xẻ bảy, chúng
nữ và Tần Mục sắp rơi vào trong hồ nước, từng người vội vàng phát ra
nguyên khí, để bản thân đứng yên trên nước.
Chúng nữ cất bước
trên mặt nước, quay chung quanh Tần Mục không ngừng chuyển động, âm luật càng gấp gáp càng khẩn trương, nguyên khí của Tần Mục bùng phát, tỳ bà
bay lên không trung, mười ngón nhảy nhót, tiếng tỳ bà réo rắt bức thiết, chống lại âm luật đến từ bốn phương tám hướng.
Đột nhiên, từng
sợi từng sợi tỳ bà đứt đoạn, Tần Mục ném tỳ bà xuống, chúng nữ vui vẻ
trong lòng, đã thấy dưới hồ nước đột nhiên hiện lên từng dây nước*, vờn
quanh Tần Mục, Tần Mục không hề bị quản thúc với kích thước to nhỏ của
tỳ bà, dây nước chung quanh đều là dây đàn để hắn kích thích âm luật,
gảy dây nước, lôi âm mãnh liệt, chấn động đến mức chúng nữ ngã trái ngã
phải.
*thủy tuyến = dây nước cho dễ hình dung.
"Các ngươi ồn ào gì đấy?"
Phó Khánh Duẫn đi tới, nhìn thấy chúng nữ liên tục bại lui, đột nhiên một
cô gái cười ha ha, ném sáo trúc, uyển chuyển nhảy múa theo âm luật của
Tần Mục, hành vi phóng đãng, quần áo xốc xếch.
Phó Khánh Duẫn lộ
vẻ kinh ngạc, vội vàng trở về phòng lấy tỳ bà của bản thân ra, nói:
"Công tử đang tìm hiểu thần thông, bọn tỷ muội, các ngươi lui ra, ta đến giúp hắn một tay!"
Đang lúc nói chuyện, chúng nữ đại bại, bị âm
luật của Tần Mục chi phối, khua tay múa chân trên mặt nước, vừa múa vừa
hát, cười đến rất là lẳng lơ.
Phó Khánh Duẫn lắc đầu liên tục,
tiếng tỳ bà vang lên, đè xuống âm luật mà Tần Mục dùng dòng nước phát
ra, lúc này chúng nữ mới thanh tỉnh lại, vội vàng thi lễ với Phó Khánh
Duẫn rồi từ trên hồ nước lui ra.
Bạn đang đọc truyện Mục Thần Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.