Chương 86: Thế Giới Người Chết
Tần Mục ngồi ở dưới đèn lồng, ngọc bội trước ngực tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt, ngọc bội kia vẫn muốn bay lên, bay về phương xa.
"Nơi này có phải là Vô Ưu Hương hay không? Nếu không phải, như vậy đến cùng Vô Ưu Hương ở nơi nào?"
Thuyền con khoan thai nhưng tốc độ đi tới lại cũng không chậm, sau khi leo lên chiếc thuyền con này, Tần Mục chú ý tới, những khô lâu kia liền không
nghe không hỏi tới bọn họ, phảng phất không nhìn thấy bọn họ.
Từng ngọn từng ngọn núi khô lâu khôi phục bình thường, những khô lâu này phảng phất lại trở về tử vong, rơi vào yên lặng.
Tần Mục lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy những chuyện gặp được trên con đường đã
qua này thật không thể tưởng tượng nổi, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới
những chuyện như thế vậy mà xảy ra, hơn nữa chuyện sau kỳ quái hơn
chuyện trước.
Ma quái trong bóng tối, Âm sai trong thôn trang ở
bờ sông, đến thế giới bên trong khói xám, lại tới thuyền nhỏ hiện tại
bọn họ đang ngồi, khô lâu chèo thuyền dưới áo tơi, tất cả những thứ này
đều có vẻ khó mà tin nổi, thế nhưng lại một mực xảy ra.
Hơn nữa,
thế giới bóng tối trong Đại Khư cũng không đơn giản giống như trưởng
thôn tưởng tượng vậy, trưởng thôn vốn cho là chỉ tồn tại một cái Ám
giới, vậy mà bây giờ nhìn lại thì chỉ một Ám giới đã không thể giải
thích tất cả những gì bọn họ nhìn thấy.
Ám giới có thể tồn tại, cũng có thể không chỉ là Ám giới, trong bóng tối này vẫn còn tồn tại những thế giới khác.
"Trưởng thôn, người khách đi thuyền vừa mới cho chúng ta Phong Đô tệ là ai
vậy?" Tần Mục quay đầu lại nhìn người chèo thuyền một chút, nhỏ giọng
hỏi.
"Một người bạn cũ."
Sắc mặt trưởng thôn hờ hững, nói: "Rất lâu rồi ta chưa từng thấy hắn, cũng không nghe tin tức về hắn,
vốn cho là hắn chết rồi, không nghĩ tới hắn còn sống. Người ở thời đại
chúng ta kia, có thể sống đến hiện tại, đều rất đáng gờm."
Tần
Mục ngẩn người mê mẩn, thời đại kia của trưởng thôn nhất định là hào
kiệt xuất hiện lớp lớp, là thời đại quần sao rực rỡ, tất nhiên sinh ra
rất nhiều nhân vật kinh thiên động địa, kinh tài tuyệt diễm như trưởng
thôn vậy.
Chỉ là làm người tiếc hận chính là thời gian thúc giục
người già, mặc dù là tuyệt đại phong hoa năm đó, đến tuổi già cũng phải lọm khọm rồi, tính mạng không lâu.
"Không nghĩ tới hắn vẫn hoạt bát như vậy, thích chạy tới chạy lui, lần này không biết làm sao liền chạy đến nơi đây."
Trưởng thôn cười nói: "Hắn biết luồn cúi hơn ta, cũng đã gặp nhiều điều thần
bí hơn, kỳ thực ta rất ước ao cuộc sống tự do của hắn, nhẹ nhõm hơn ta.
Mục nhi, có thể con sẽ gặp hắn, cái tên này không có chỗ ở cố định, lại
thích góp vui khắp nơi. Hắn tên là Lăng Cảnh, dưới mắt trái có một nốt
ruồi đen, tay phải thiếu ngón áp út, là ta chặt đứt."
"Trưởng thôn, chiếc thuyền này sẽ mang chúng ta đi nơi nào?"
Tần Mục nhìn chung quanh, bọn họ đã cách lối vào cái thế giới kỳ dị này rất xa, không thấy được con đường lúc trước, cứ bay tiếp như vậy thì không
biết muốn trôi về phương nào.
Hơn nữa, ai biết nơi này có phải là Đại Khư hay không?
Thậm chí, nơi này có thể không phải là thế giới chỗ Đại Khư!
Trưởng thôn khẽ cau mày, ngọc bội của Tần Mục hấp dẫn bọn họ tới đây, ông đã
sinh sống trong Đại Khư nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải
chuyện cổ quái như vậy, đi tới địa phương cổ quái như vậy. Tuy nhiên
ngọc bội của Tần Mục dẫn bọn họ đi tới nơi này, chắc chắn sẽ có quan hệ
với nguồn gốc của ngọc bội.
Hiện tại bọn họ không biết mình ở nơi nào, không cách nào rời thuyền, chỉ có thể tùy chiếc thuyền cùng người
chèo thuyền kỳ quái này mang theo bọn họ đi về hướng không biết.
"Mục nhi, nếu không mang theo con đi ra thì có thể vĩnh viễn ta cũng không phát hiện được nơi này."
Đang nói, khói xám phía trước dần dần trở nên nhạt, lộ ra vùng đất rộng lớn, dãy núi nguy nga, dãy núi đã không còn là núi khô lâu nữa, tới gần biên giới biển mây mù có một cái ụ tàu bằng gỗ xuất hiện, có thể neo thuyền.
Chiếc thuyền con này nhẹ nhàng tới gần ụ tàu rồi dừng lại.
Tần Mục vội vã lấy ra một văn Phong Đô tệ, định trả tiền thuyền, người chèo thuyền kia dựng thẳng lên hai ngón xương trắng.
Tần Mục lại lấy ra một văn Phong Đô tệ, người chèo thuyền kia gật đầu, hai
người rời thuyền, đi về phía đất liền, Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy chiếc thuyền con và khô lâu chèo thuyền kia đều đã biến mất trong
sương mù, chỉ có đèn lồng ở đầu thuyền còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong
sương mù.
"Địa phương kỳ quái... "
Ngọc bội trước ngực hắn nhẹ nhàng bay lên, chỉ về phía trước.
Tần Mục theo trưởng thôn tiến lên, chưa đi được bao xa liền thấy một mốc lộ giới, trên đó viết mấy chữ triện (một kiểu chữ Hán).
"Thế giới người chết, người sống dừng bước, người chết tiến lên."
Tần Mục đọc chữ viết trên mặt bia, hai người đều ngẩn ra, Tần Mục chần chờ
nói: "Trưởng thôn, chúng ta còn đi về phía trước sao?"
Trưởng
thôn ngẩng đầu nhìn về phía trước, mơ hồ nhìn thấy rất nhiều thôn xóm,
cười nói: "Nếu đến rồi, há có thể không tiếp tục tiến lên, xem phía
trước đến cùng có cái gì? Chúng ta tiếp tục đi."
Tần Mục đuổi
theo ông, hai người vượt qua mốc lộ giới, đột nhiên Tần Mục kinh ngạc
thốt lên một tiếng, giơ hai tay của mình lên, chỉ thấy hai tay của hắn
vậy mà trong lúc vô tình đã biến thành xương trắng âm u!
Hắn vội vàng cởi quần áo, chỉ thấy máu thịt dưới áo quần của mình mất sạch, chỉ còn lại những khúc xương trắng toát!
Hắn nhìn về trưởng thôn, trưởng thôn vậy mà cũng đã biến thành một bộ
xương bay trên không trung, kỳ quái chính là, trưởng thôn vậy mà sinh ra tay và chân!
Lồng ngực và đầu của ông đều là xương trắng, thế nhưng hai chân và hai tay đều có máu có thịt!
Tuy nhiên rõ ràng trưởng thôn không có tay và chân, sao đột nhiên lại mọc ra hai tay hai chân?
"Thế giới người chết, thế giới người chết... Mục nhi, chúng ta lui về." Trưởng thôn đột nhiên nói.
Tần Mục lui trở về trước mốc lộ giới, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy huyết nhục lại trở về trên người mình, mà tay chân của trưởng thôn thì lại biến
mất không còn tăm hơi, máu thịt trên lồng ngực và trên đầu lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Thì ra là như vậy. Lại có thế giới kỳ diệu như thế... "
Trưởng thôn khẽ mỉm cười, lại đi vào thế giới người chết, nói: "Chúng ta vào xem xem."
Tần Mục đè xuống khiếp sợ trong lòng, theo ông đi vào thế giới kỳ diệu này, hai chân trưởng thôn rơi xuống đất, di động bước chân, đột nhiên dừng
lại nhìn hai tay của mình, vô cùng cảm khái, tựa hồ đang nhớ lại tay
chân đã mất đi của chính mình.
Phía trước, dãy núi sừng sững, miếu thờ trùng trùng lớp lớp, một thôn trang quy mô không nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Hai người đi tới thôn này thì dừng lại, chỉ thấy nơi này vậy mà hoa thơm
chim hót, rất là an bình, các thôn dân an cư lạc nghiệp, còn nuôi gà vịt dê bò, ở cửa thôn còn có một con lợn trắng mập mạp rầm rì rầm rì đi qua bên cạnh bọn họ.
Tần Mục và trưởng thôn đứng trước cửa thôn,
không tiến vào thôn, mấy thôn dân quay đầu nhìn lại, ánh mắt quái dị.
Sau một lát, một ông lão run rẩy đi ra làng, nếp nhăn rải rác vắt ngang
trên mặt, tươi cười nói: "Hai vị khách lạ, có chuyện gì không?"
Tần Mục và trưởng thôn hạ thấp người thi lễ, Tần Mục hỏi: "Lão trượng, xin hỏi Vô Ưu Hương đi như thế nào?"
Ông lão kia giơ tay, chỉ về phía sau núi, nói: "Vượt qua mấy ngọn núi, qua một cái cổng, liền có thể nhìn thấy Vô Ưu Hương."
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Tần Mục và trưởng thôn đi về phía ngọn núi, Tần Mục quay đầu lại, chỉ thấy
thôn dân trong thôn trang này còn đang nhìn bọn họ, ánh mắt kỳ lạ.
Trưởng thôn nói: "Trong mắt bọn họ chúng ta chính là người chết, vì lẽ đó bọn họ mới sẽ nhìn chúng ta như vậy."
Tần Mục quay đầu lại, nói: "Trưởng thôn, con cảm thấy có gì đó quái lạ...
Gia gia mù mở ra Thần Nhãn Cửu Trọng thiên cho con, tuy hiện giờ con
không triển khai mắt, thế nhưng con vẫn có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một vài thứ... "
Trưởng thôn dừng bước: "Con nhìn thấy gì?"
Tần Mục nói: "Trên người bọn họ có ma khí."
Trưởng thôn suy tư, nói: "Thế giới người chết hẳn là thay đổi quy tắc sống và
chết, đây là sức mạnh của Thần Ma. Chúng ta tiến vào nơi này, xem thì
không có máu thịt, nhưng khi lui ra thế giới người chết thì máu thịt
liền lập tức hiện lên, nói rõ trên thực tế là máu thịt vẫn tồn tại, chỉ
là bị quy tắc vặn vẹo không cách nào nhìn thấy hay chạm tới. Mục nhi,
Thần Nhãn Cửu Trọng thiên của con vẫn còn, con còn có thể điều động
nguyên khí, dùng nguyên khí khống chế Thần Nhãn Cửu Trọng thiên trong
mắt của mình không?"
Tần Mục lập tức bắt tay thử nghiệm, rất
nhanh cảm giác được con mắt của chính mình, tiếp theo nguyên khí của hắn tiến vào trong ánh mắt, thúc giục trận văn Thần Nhãn Cửu Trọng thiên mà người mù khắc trong mắt hắn, lập tức chỉ cảm thấy tất cả trước mắt mình đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn lại, tất cả mọi
người trong thôn trang kia đều thay đổi dáng dấp, không còn là người, mà là từng bộ từng bộ xương khô, dù là gà vịt dê bò, thậm chí bao gồm con
lợn béo múp kia cũng đã biến thành xương khô!
Xương cốt của những thôn dân kia không giống xương cốt của người, hình thù kỳ quái, rõ ràng không phải là loài người.
Tần Mục miêu tả lại những gì bản thân nhìn thấy, trưởng thôn suy tư chốc lát, nói: "Là Thiên Ma chúng."
"Thiên Ma chúng?" Tần Mục ngơ ngác.
"Thiên Ma chúng là Ma tộc. Tuy Thiên Ma giáo của con có hai chữ Thiên Ma,
nhưng trên thực tế đều còn là con người, chỉ là mang theo tên Thiên Ma
giáo mà thôi. Thế nhưng Thiên Ma chúng lại khác, Thiên Ma chúng là chủng tộc đến từ dị vực trong truyền thuyết, tính xâm lược cực mạnh. Còn bọn
họ đến từ nơi nào, liền không thể nào biết được, có chút truyền
thuyết... "
Trưởng thôn dừng một chút, không hề nói tiếp, nhìn về phía trước, nói: "Lẽ nào nơi này là thế giới của Thiên Ma? Nhưng cũng
không quá giống. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, nếu bên trong là
thế giới Thiên Ma, liền lập tức lui ra ngoài!"
Bọn họ vượt qua mấy ngọn núi, rốt cục đi tới cánh cổng mà lão giả ở cửa thôn kia nói tới.
Hai tòa sơn môn, trên sơn môn có cầu đá tựa như xà ngang, trên vách núi viết hai chữ Phong Đô.
Tần Mục giật mình trong lòng, có một loại cảm giác không rõ, Phong Đô chính là Quỷ Môn quan trong truyền thuyết, lẽ nào nơi này là thế giới Địa
ngục hay sao?
Trưởng thôn lại làm như không thấy, đi thẳng tới,
Tần Mục vội vàng đuổi theo, hai người nhìn về phía trước, đều là trong
lòng hơi chấn động.
Phía trước, trong trung tâm từng toà từng toà thành trì vuông vức, Thần điện, Thần miếu sừng sững cao vút trong mây,
nguy nga, bao la, thành trì đếm mãi không hết, cung điện đếm mãi không
hết, Thần Miếu đếm mãi không hết, phóng tầm mắt nhìn lại, không nhìn
thấy phần cuối!
Nơi đó là thế giới sau cánh cổng Phong Đô, mênh mông, mênh mông, đồ sộ!
"Nơi đó hẳn là đô thành của Phong Đô."
Tần Mục mới vừa mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền
rách nát. Đó là chiếc thuyền do ngọn núi tạo thành, trên thuyền từng
xiềng xích lay động trên không trung, tựa như dây diều, mà phần cuối của những dây diều này buộc một quả cầu màu xám.
Một hình cầu to lớn, thế nhưng bị phá mất một nửa.
Đó là một vầng trăng.
Bạn đang đọc truyện Mục Thần Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.