Chương 108: Ngự Long Môn Đông Đảo
Vù ---
Thân thể cực kỳ tráng kiện của con trăn lớn kia khoanh
lại, vậy mà quấn quanh mấy tầng lầu của lâu thuyền, siết mấy tầng lầu
này vang lên tiếng cót két cọt kẹt, trên thuyền đâu đâu cũng có sĩ tử
đang kinh ngạc đến ngây người, người lái thuyền cũng sợ đến choáng
váng.
"Vệ Dung huynh, ngươi biết bay không?" Tần Mục đột nhiên hỏi.
Vệ Dung còn chưa phục hồi lại tinh thần: "Cái gì?"
Tần Mục giơ tay, ném tên mập này ra ngoài lâu thuyền, tiếng kêu thảm thiết
của Vệ Dung từ phía dưới truyền đến: "Ta không biết bay a, a —— "
Tần Mục tung người nhảy xuống lâu thuyền, Hồ Linh Nhi vốn đang say khướt mà giờ phút này cũng tỉnh táo như cú mèo buổi tối, trong tích tắc khi
Tần Mục tung người nhảy xuống thì tiểu hồ ly liền khống chế pháp thuật,
một ngọn gió nâng Tần Mục lên.
Tần Mục đạp chân lên ngọn gió, gào thét lao xuống, vươn tay nắm lấy Vệ Dung, Vệ Dung sợ hãi không thôi,
cúi đầu nhìn lại, lại hét lên một tiếng.
"Đừng ồn ào!"
Tần Mục phát lực lao nhanh, không trung trên đầu bọn họ, lâu thuyền to lớn
cót ca cót két vang vọng, tầng lầu phá nát gào thét đập xuống phía dưới, Tần Mục trên không trung liên tục né tránh, né tránh từng khúc gỗ gào
thét lao qua, phóng về phía xa xa.
Vệ Dung quay đầu nhìn lại, ánh mắt đờ đẫn, chỉ thấy mấy tầng lầu bị cắn nát, con trăn to lớn kia
khoanh tròn trên lâu thuyền, liều mạng siết chặt, chiếc lâu thuyền kia
sắp bị siết thành hai đoạn!
Sĩ tử trên lâu thuyền dồn dập nhảy ra ngoài, có thần thông giả đã học được phương pháp bay lượn, thao túng
linh binh bay đi, có người lại chưa từng học qua, trên không trung khua
tay múa chân gào thét quăng xuống phía dưới.
"Long Kiều Nam! Ngươi muốn tạo phản hả?"
Ông chủ lâu thuyền này giận tím mặt, thân hóa thành một người lửa khổng lồ
giết về phía thanh niên yêu diễm kia, thần thông cực kỳ bá đạo, tuy
nhiên chiếc lâu thuyền đã khó mà chống đỡ được cuộc chiến của hai vị cao thủ. Phòng luyện đan ở trung tâm bị cự xà siết đến vỡ tan, dược sư và
đồng tử bên trong vội vã lao ra, nhảy khỏi thuyền.
Cùng lúc đó,
con trăn phun ra một luồng khói độc vào trên mặt chủ thuyền, lập tức
ngọn lửa trên người khổng lồ dập tắt, ngửa mặt ngã thẳng xuống.
"Xong đời... "
Sắc mặt Vệ Dung trắng bệch: "Ngự Long môn làm phản, cái tên nuôi dưỡng con
giun dài ngoằng kia là Thiếu môn chủ Long Kiều Nam của Ngự Long môn,
tiếng ác lừng lẫy... "
Tần Mục cố gắng nâng hắn chạy xuống mặt
đất, phía dưới là chân núi, có thể ẩn giấu tung tích, không bị cường giả của Ngự Long môn phát hiện.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ rốt cục rơi xuống đất, Hồ Linh Nhi tản đi pháp thuật, đang muốn nói chuyện, đột
nhiên bầu trời truyền đến một tiếng hét thảm, một sĩ tử xuyên qua tán
cây rậm rạp rơi trước mặt bọn họ, chia năm xẻ bảy, máu chảy đầu rơi.
Đùng!
Lại là một tiếng vang trầm nặng từ nơi không xa truyền đến.
Đùng, đùng, đùng...
Khu vực chân núi này tựa như trời mưa, từng tên từng tên sĩ tử từ không trung rơi xuống, tan xương nát thịt!
Sắc mặt Vệ Dung vàng như đất, thân thể run lẩy bẩy, lỗ tai Tần Mục giật
giật, đột nhiên kéo hắn lao nhanh về phía trước, phía sau bọn họ một
tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến, nửa chiếc thuyền ầm ầm nện xuống, hủy
diệt một mảnh núi rừng, từng gốc cây bị đánh ngã vèo vèo vọt về bốn
phương tám hướng, cực kỳ khủng khiếp.
Thân của lâu thuyền to lớn
kia trượt ra trăm trượng, hầu như sắp nghiền ép lên người bọn Tần Mục
đang chạy trốn, cuối cùng dừng lại.
Tần Mục vẫn phát lực lao
nhanh về phía trước, bên trong lâu thuyền truyền đến tiếng nổ vang kinh
thiên động địa, đó là lò luyện đan nổ tung, sóng khí dâng trào thổi bay
hai người một cáo!
Tần Mục rơi xuống đất, thả Vệ Dung ra, thấp
giọng nói: "Chúng ta đi mau, rất nhanh sẽ có cao thủ Ngự Long môn chạy
tới nơi này, kiểm tra có người còn sống hay không!"
Vệ Dung vẫn chưa hết sợ hãi, lập tức chạy về phía trước, nói: "Bọn họ thấy chúng ta không chết sẽ làm thế nào?"
Hồ Linh Nhi lườm hắn một cái, có vẻ hơi say rượu, đương nhiên là từng lén lút uống rượu: "Vệ béo, ngươi nói xem?"
Vệ Dung rùng mình một cái: "Lần này Ngự Long môn gan to bằng trời, lại dám ở gần kinh thành tập kích thuyền của sĩ tử vào kinh dự thi, chờ thương
thế của quốc sư tốt rồi, nhất định sẽ không bỏ qua Ngự Long môn!"
"Ngươi thật sự cho rằng quốc sư bị thương?"
Tần Mục lắc đầu nói: "Dưới cái nhìn của ta, quốc sư căn bản là không có bị
thương, mà là cố ý muốn dẫn xà xuất động, dẫn hết toàn bộ thế lực phản
đối hắn trong cảnh nội Duyên Khang quốc ra, một lưới bắt hết. Ngự Long
môn không phải cũng bị hắn dẫn ra sao?"
Vệ Dung ngẩn ngơ, thất
thanh nói: "Ý của ngươi là... Không thể! Ta nghe nói hiện tại phản loạn
không dưới hai mươi nơi, cướp thành đoạt đất, khiến bách tính tử thương
vô số, cũng không thiếu trộm cướp hoành hành, quốc sư làm sao có khả
năng dung túng chuyện như vậy?"
Tần Mục nói: "Đây đương nhiên là
quyền mưu. Nếu hắn không có bị thương, làm sao có khả năng dẫn ra những
loạn thần tặc tử này? Vì lẽ đó hắn liền bị thương. Hắn ở Đại Khư nếm mùi thất bại, trên đường trở về bị ám sát, bị thương nặng, bất luận danh
tiếng hay là thực lực đều giảm xuống một mảng lớn. Ai sẽ bỏ qua một cơ
hội thật tốt như thế?"
Hắn quả quyết nói: "Dưới cái nhìn của ta,
quốc sư hẳn là sớm có mưu đồ, chưa lôi ra toàn bộ loạn thần tặc tử, hắn
sẽ không xuất thủ bình loạn."
Vệ Dung vẫn là khó có thể tiếp thu, lẩm bẩm: "Nhưng mà sẽ chết rất nhiều người... "
"Thế nhưng hậu hoạn của quốc sư Duyên Khang thì sẽ hoàn toàn diệt trừ, có đúng hay không?"
Tần Mục nhìn Vệ Dung một chút, cái tên mập mạp này linh hoạt lạ kỳ, vậy mà
có thể đuổi kịp bước chân của hắn, chỉ là tất nhiên không có bao nhiêu
lĩnh ngộ với gió, không giẫm được ngọn gió bay đi, nói: "Hắn diệt trừ
sạch sẽ hậu hoạn, sau này hắn lại dụng binh lần nữa, còn ai dám ở sau
lưng của hắn giở trò? Còn nữa, nếu lần này quốc sư một lưới bắt hết toàn bộ kẻ địch, lúc đó hắn muốn leo lên ngôi vị Hoàng đế thì ai dám dị
nghị?"
Vệ Dung liên tục rùng mình mấy cái, như là xem quái vật
nhìn hắn: "Tần huynh đệ, ngươi cùng ta không chênh lệch nhiều thế chứ?
Ngươi làm sao có thể nghĩ ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy? Tiểu hồ ly,
hắn là cáo già tinh tu luyện thành người đấy hả?"
Hồ Linh Nhi nhảy nhót nói: "Vệ béo, ngươi cũng phát hiện? Ta đã sớm hoài nghi công tử là hồ ly đực thành tinh rồi!"
Vệ Dung nói: "Đừng gọi ta là Vệ béo, Vệ gia ta ở Giang Lăng tốt xấu gì cũng là đại phiệt nổi tiếng, truyền đi rất mất mặt."
Tiểu hồ ly nói: "Vậy ta gọi ngươi là mập ú."
Vệ Dung trầm mặc chốc lát, khàn giọng nói: "Ngươi vẫn là gọi ta Vệ béo đi, tốt xấu cũng chỉ là hơi mập."
Đột nhiên, Tần Mục hỏi: "Vệ Dung huynh, ngươi tu vi gì?"
"Ta đã phá Ngũ Diệu bích, mở ra Ngũ Diệu Thần Tàng, tuy nhiên tu vi thật giống như không cao hơn ngươi bao nhiêu."
Vệ Dung buồn bực nói: "Ngươi tu vi gì?"
"Linh Thai cảnh."
Tần Mục dùng nguyên khí cuốn một cái, rút rao mổ lợn ra, nói: "Vệ Dung huynh, ngươi đối phó hai con, ta đối phó hai con!"
Vệ Dung còn đang ngơ ngác thì đột nhiên phía trước bốn con rắn lớn từ
trong rừng cây phía trước trườn ra, cùng xuất hiện với những con rắn lớn này là một tiếng sáo, tiếng sáo uyển chuyển du dương, rất là nhẹ nhàng, tựa như một cô gái thôn quê đẹp đẽ đang trêu chọc rắn lục trong bụi cỏ, âm luật chợt trầm chợt bổng, chợt cao chợt thấp.
Người thổi sáo
hẳn là đệ tử của Ngự Long môn, Tần Mục theo tiếng sáo nhìn lại, nhưng
không nhìn thấy cao thủ của Ngự Long môn, hẳn là ẩn núp rồi.
Ngự
Long môn vốn là một môn phái ở quận Đại Hưng gần kinh thành, lấy việc
nuôi rắn mà sống, nuôi những con rắn rất lớn, bởi vậy tự xưng là Ngự
Long.
Môn phái này bị quốc sư hàng phục, vẫn yên phận, thậm chí
dị thú nuôi dưỡng trong quân cũng có rắn lớn của đệ tử Ngự Long môn
nuôi dưỡng.
Tiếng sáo réo rắt, rắn lớn theo tiếng sáo trườn tới.
"Tần huynh đệ, vũ khí của Ngự Long môn trông là rắn lớn, kì thực là tiếng
sáo, tiếng sáo của bọn họ điều khiển công kích của mấy con rắn to... "
Vệ Dung đang muốn nói cho Tần Mục thủ đoạn công kích của Ngự Long môn thì
Tần Mục đã lao ra, Vệ Dung bất đắc dĩ, chỉ đành cất bước xông về phía
trước.
Đột nhiên, tiếng địch trở nên rầm rập cấp bách, đột nhiên từng con từng con rắn to mào đỏ chót tăng nhanh tốc độ, đập về phía hai người.
Trong nháy mắt khi Tần Mục chạm mặt con rắn thứ nhất, đột nhiên ánh đao sáng lên, tựa như quả cầu màu bạc bùng phát!
Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!
Chỉ một thoáng máu thịt tung toé, con rắn mào đỏ này còn chưa kịp tấn công, liền thấy ánh bạc vòng quanh thân thể lao qua, ánh bạc này đi từ đầu
rắn đến đuôi rắn, sau khi ánh bạc biến mất, chỉ còn thừa lại một bộ
xương rắn to lớn, không còn một chút máu thịt.
Cùng lúc đó, Hồ
Linh Nhi điều khiển đao gió ngoằn ngoèo chém về phía một con rắn to
khác, tiếng sáo kia khống chế rắn lớn há miệng hút đao gió vào trong
miệng, sau đó liền muốn phun ra khói độc.
Tần Mục chập ngón tay
đâm về phía trước, Thiếu Bảo kiếm đâm vào trong mắt con rắn, ngón tay
hắn hất lên trên một cái, lập tức Thiếu Bảo kiếm từ bên trong đầu rắn
phá tan sọ não mà ra!
Một bên khác, Vệ Dung nhào lên, tu vi của
hắn tinh thuần, cõng một hộp kiếm sau lưng, điều khiển từng thanh từng
thanh phi kiếm đâm về phía rắn to, kiếm trong hộp cũng là linh binh,
chỉ là độ sắc bén kém hơn Thiếu Bảo kiếm và dao mổ lợn của Tần Mục.
Vệ Dung linh hoạt qua lại dưới công kích của hai con rắn to, tạo cho rắn
lớn càng nhiều vết kiếm thương, thế nhưng lại không thể tìm được cơ hội
chém giết hai con rắn này.
Tuy tu vi của hắn rất tinh thuần, thế
nhưng kỹ xảo chiến đấu lại kém xa Tần Mục, hơn nữa chiêu thức cũng là
chiêu thức của học viện, không có thực lực một đòn chết chắc.
Đột nhiên, Hồ Linh Nhi xông vào trong núi rừng phía trước như một làn khói, mà một bên khác Tần Mục cũng xông vào núi rừng từ một hướng khác, Vệ
Dung kêu lên sợ hãi, cũng muốn xông qua, lại bị hai con rắn to cuốn
lấy, không có cơ hội.
Nhưng vào lúc này, tiếng sáo im bặt, hai
con rắn to không có tiếng sáo chỉ huy, trở nên hơi ngốc trệ, Vệ Dung lập tức bắt được cơ hội, chém chết hai con rắn to, vội vàng xông vào trong
rừng, chỉ nghe âm thanh của tiểu hồ ly truyền đến: "Vệ béo, bên này!"
Vệ Dung vội vã chạy tới, chỉ thấy Tần Mục và tiểu hồ ly đều ở nơi đó, một
cây đại thụ che trời bên cạnh đang chảy máu, Vệ Dung lại không nhìn thấy người, cẩn thận nhìn thật kỹ, lúc này mới nhìn thấy máu chảy không phải là cây, mà là một thanh niên, trang phục trên người thanh niên này vậy
mà giống vỏ cây như đúc, thậm chí ngay cả trên mặt cũng vẽ đầy hình
dạng hoa văn của vỏ cây!
Người này khoét một cái lỗ trong đại thụ, vừa vặn có thể làm cho hắn ẩn thân vào, không quan sát kỹ căn bản không nhìn thấy hắn.
"Là đệ tử Ngự Long môn!"
Vệ Dung giật mình trong lòng, nói: "Tần huynh đệ, đệ tử của Ngự Long môn luôn luôn đi cùng một nhóm!"
"Ý của ngươi là... "
Tần Mục cũng thay đổi sắc mặt, nhìn sâu vào trong rừng rậm, nơi đó từng
cây đại thụ xanh um tươi tốt, sau đó từ bên trong thân cây đi ra cả trăm bóng người, trên người đều là hình dạng hoa văn của vỏ cây.
Tiếng sáo vang lên, trong rừng núi có không biết bao nhiêu con rắn to trườn
đến, bầy rắn phủ kín núi đồi, cái mào hồng hồng của những con rắn lớn
này tựa như từng đoá từng đoá hoa chập chờn trong gió.
Bạn đang đọc truyện Mục Thần Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.