Chương 195: Nhìn Mầm Biết Cây
Vương Mộc Nhiên ôm lấy thi thể ông lão câu cá kia đặt lên lưng hươu đực, điều khiển con hươu lao nhanh đuổi theo mấy người Tần Mục và quốc sư
Duyên Khang, cao giọng nói: "Quốc sư, ta sẽ báo thù cho sư phụ ta!"
Quốc sư Duyên Khang quay đầu lại, rất là chăm chú, nói: "Kỹ nghiệp của sư
phụ ngươi không tồi, sau khi ngươi học xong, lúc tìm ta báo thù thì hãy
truyền thụ bản lĩnh lại cho đệ tử của mình trước đã, không nên để cho
bản lãnh của hắn tuyệt hậu."
Vương Mộc Nhiên quát lên một tiếng, dưới chân hươu đực sinh ra một đám mây, lao lên không trung, dần dần biến mất.
"Có người mời người lánh đời ở Tiểu Ngọc Kinh đến đây thử nghiệm, thực sự là chết không hết tội."
Quốc sư Duyên Khang thu hồi ánh mắt, nói với mấy người Tần Mục bọn họ: "Tiểu Ngọc Kinh là một nơi thần bí, không tranh với đời, lai lịch cực kỳ cổ
xưa, ta cũng chỉ là nghe qua lời đồn liên quan tới Tiểu Ngọc Kinh, đây
là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ của Tiểu Ngọc Kinh. Quả thực có vài
phần thủ đoạn, chỉ là đã lạc hậu với thời đại. Bọn họ không thường xuyên ra ngoài đi lại, không thấy được sự phát triển công pháp của những môn
phái khác, đóng cửa chế tạo máy móc, rất dễ dàng lạc hậu. Các ngươi phải nhớ, bế quan là tu luyện không thành cao thủ."
Mấy người Tần Mục gật đầu tán thành, trong lòng lại có chút nghiêm nghị.
Ông lão câu cá này, lại là người mà người khác mời ra thử nghiệm thôi sao?
Lẽ nào muốn mượn mạng sống của ông lão này để thử xem cái hồ nước quốc sư Duyên Khang này còn sâu bao nhiêu?
"Trận tranh đấu này, đã bắt đầu rồi." Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, nghĩ thầm.
Ly thành.
Đại quân của Duyên Khang quốc đã tấn công đến nơi này, lúc bọn họ đến đây thì chiến đấu đã kết thúc.
Chiến đấu hẳn là không quá kịch liệt, Tần Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy tường thành nơi này vẫn còn hoàn chỉnh, đại quân Duyên Khang trực tiếp đẩy
tới, gặp gỡ phản quân bên ngoài thành, lập tức tiêu diệt đối phương.
"Trong Thái học viện có Trận Nguyên điện, Quân Cơ lâu là những nơi chuyên môn
truyền thụ trận pháp, binh pháp, môn phái trên giang hồ mà chính diện
chống lại đại quân Duyên Khang thì kết cục đã rõ ràng." Hắn nghĩ thầm
trong lòng.
Ly thành không bị chiến tranh phá hủy, bách tính nơi
này vẫn tính là bình an, Tần Mục đi tới hiệu thuốc mua thuốc, mỗi một
hiệu thuốc trong thành đều mua vài loại thuốc.
Đi qua mười mấy
hiệu thuốc đã mất hết nửa ngày, đến buổi tối, mấy người Tần Mục vào
trong huyện nha Ly thành ở lại, huyện lệnh của huyện nha Ly thành đã bị
bắt, bị áp giải về triều đình.
Qua không lâu, bên trong huyện nha truyền ra mùi thuốc, ước chừng qua nửa canh giờ, một nha hoàn bưng chậu đi ra, đổ cặn thuốc vào phiến đá trên đường.
Nửa canh giờ sau, nha hoàn kia lại bưng ra một chậu cặn thuốc và đổ lên đường, cho người đạp lên.
Cứ như thế mãi, một đêm đổ bảy chậu cặn thuốc.
Sau hừng đông, đám người Tần Mục lại nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này mới tiếp tục đi về hướng nam.
Hiệu thuốc Ly thành.
Một vị trung niên nho sĩ mặc áo xanh, bên trong khoác áo lót trắng, đứng ở
sau quầy, lật lên mười mấy toa thuốc, trên những toa thuốc này chính là
ghi lại dược liệu Tần Mục đã mua ở mười mấy tiệm thuốc.
"Không
đúng, không đúng, có vài dược liệu căn bản là vô dụng, có vài dược liệu
căn bản không phải là thuốc chữa thương, tiểu tử này rất tinh khôn
đấy... "
Trung niên nho sĩ này ngẩng đầu, cười nói: "Không hổ là
tiểu thần y nổi tiếng khắp kinh thành, không muốn để cho ta từ trong
thuốc nhìn ra thương thế của quốc sư đến cùng là nặng bao nhiêu, thực sự là láu cá. Tuy nhiên cũng là khinh thường Đạo Tuyền chân nhân ta."
"Chân nhân, cặn thuốc đến rồi!"
Bên ngoài có mấy vị dược sư trẻ tuổi đi tới, mỗi người ôm một cái chậu thuốc, bên trong đều là bã thuốc.
Đạo Tuyền chân nhân kiểm tra từng cái, không ngừng cười gằn, sau một lát,
tính toán nói: "Vị tiểu thần y này quả nhiên khôn khéo, cố ý trộn lẫn
vài cặn thuốc khác, muốn cho ta nhìn không ra hắn đã trị liệu cho quốc
đến một bước nào. Tuy nhiên ở trước mặt ta mà giở chút tâm cơ đó thì
ngươi vẫn còn quá non. Các con, bốc thuốc!"
Hắn báo ra từng tên
từng tên thuốc, mấy dược sư trẻ tuổi lập tức mang mỗi loại linh dược
tới, Đạo Tuyền chân nhân trầm ngâm chốc lát, phân loại dược liệu, lại
đổi mấy lần, sau khi cảm thấy không còn sai lệch, lúc này mới ra lệnh
cho đệ tử mở lò luyện thuốc.
Sau mấy canh giờ, Đạo Tuyền chân
nhân nhìn mấy lọai thuốc mình luyện ra trong đó, loại thuốc thứ nhất là
nước thuốc, tính chất cực kỳ mạnh mẽ, loại thuốc thứ hai là thuốc mỡ,
thoa ngoài da có tác dụng khử độc, loại thuốc thứ ba là linh đan to
khoảng đầu ngón út, màu trắng bạc như mọc đầy gai, thoáng đưa ngón tay
chạm thử thì sẽ bị kim khí bên trong linh đan truyền đến đâm bị thương.
Loại thuốc thứ tư là một luồng khí màu trắng đục lắng đọng bên trong lò,
loại thuốc thứ năm lại là một chén nhỏ chất lỏng màu đỏ sậm, tốc độ bốc
hơi rất nhanh, loại thuốc thứ sáu và thứ bảy lại là linh đan, thế nhưng
dược tính lại không giống nhau.
Đạo Tuyền chân nhân kiểm tra
xong bảy loại thuốc, sắc mặt hơi thay đổi, khen: "Vị tiểu thần y này
không tầm thường, thật sự không tầm thường. Chiếu theo biện pháp trị
liệu này của hắn, nhanh thì hai mươi ngày, lâu thì nửa năm, bất kể quốc
sư Duyên Khang có thương thế gì cũng sẽ khỏi hẳn thôi!"
Hắn mang theo bảy loại thuốc, giậm chân xuống nhún người nhảy vào không trung, đạp không trung hóa thành một vệt sáng lao đi.
Vệt ánh sáng này hướng về Nam Cương bay nửa ngày, đi được hai, ba ngàn dặm rồi hạ xuống thành Đại Lý ở Nam Cương.
Thành Đại Lý là thành thị lớn nhất Nam Cương, năm đó nơi này cũng là một
quốc gia, tôn sùng Phật pháp, bên trong quốc gia có ba ngàn sáu trăm
chùa miếu lớn nhỏ, thường có tên gọi là Tiểu Tây Thiên phương Nam, sau
đó bị Duyên Khang chiếm đoạt.Đạo Tuyền chân nhân rơi vào trước chùa La
Quang khí thế huy hoàng nhất trong thành, bước nhanh đi vào trong chùa,
mười mấy vị tồn tại cấp Giáo chủ trong chùa dồn dập đứng dậy.
"Đạo Tuyền chân nhân đến rồi!"
Một vị mang mặt nạ bằng đồng xanh dẫn đầu ra nghênh đón, cười nói: "Lần này Đạo Tuyền chân nhân đến đây nhất định là mang tin tốt!"
"Không sai."
Đạo Tuyền chân nhân lấy ra bảy loại thuốc kia, bày ra hình chữ nhất, nói: "Lần này quốc sư Duyên Khang quyết đấu với Chân tán nhân của Tiểu Ngọc
Kinh, tuy hắn giết chết Chân tán nhân, thế nhưng cũng đã bị thương,
chuyến này hắn lại có tiểu thần y bên cạnh, bởi vậy đạo nhân ta cho
rằng, tiểu thần y sẽ trị liệu cho hắn, thuốc được sử dụng đương nhiên sẽ tiết lộ ra tình hình thương thế của quốc sư Duyên Khang. Bảy loại
thuốc này chính là thuốc tối qua tiểu thần y luyện cho hắn, mời mấy vị
xem."
Thượng thư Đại Hành Đài Mã Liên Sơn kinh ngạc nói: "Đạo
Tuyền chân nhân luôn luôn không phục trời không phục đất, tự nhận dược
thuật chỉ ta là đệ nhất thiên hạ, Tiểu Độc Vương cũng thúc ngựa không
kịp, vì sao hôm nay lại gọi một tên nhóc chưa ráo máu đầu là thần y?"
Đạo Tuyền chân nhân nghiêm nghị nói: "Trước giờ ta đều tự cho mình cực cao, là vì trên dược lý những người khác không thể sánh bằng ta, chỉ là lang băm biết chút ít toa thuốc mà thôi. Ngay cả Tiểu Độc Vương, tuy cũng kế thừa bãn lĩnh của Ngọc Diện Độc Vương nhưng bản thân lại không có bao
nhiêu chiến tích, chỉ thường thôi. Hơn nữa ta coi thường cách làm người
của hắn, ngay cả sư phụ đều có thể bán đi, làm ta khinh miệt. Thế nhưng
vị tiểu thần y này quả thực xứng đáng với cái tên thần y."
Hắn
chỉ vào loại thuốc thứ nhất, nói: "Đây là nước thuốc mà vị tiểu thần y
kia dùng mấy chục loại dược liệu luyện thành, trong đó riêng vật
kịch độc liền chiếm một nửa. Thang thuốc này có thể kích phát hoạt tính
hồn phách, trị liệu vết thương hồn phách. Hồn phách của quốc sư Duyên
Khang có bị thương hay không?"
Một ông lão thở hồng hộc nói: "Hắn quả thực bị thương, ta dùng Thuần Dương Tam Thập Lục Thiên Cương Tinh
Sát thương tổn được hồn phách của hắn, thế nhưng hắn cũng đánh ta bị
thương."
Đạo Tuyền chân nhân nói: "Một chén thuốc này, chính là
trị liệu vết thương hồn phách của hắn, rất là đúng bệnh. Vị thuốc thứ
hai là thuốc mỡ, trên người quốc sư Duyên Khang có ngoại thương hay
không, hơn nữa còn mang theo hỏa độc?"
Lại có một bà lão nhếch
miệng cười nói: "Chân nhân nhìn rất chuẩn, bên trong công pháp của ta có chứa hỏa độc. Ngày đó, lúc đánh lén quốc sư Duyên Khang thì ta thành
công một đòn, đánh vào hậu tâm của hắn."
"Thuốc mỡ của tiểu thần y có thể loại bỏ hỏa độc."
Đạo Tuyền chân nhân chỉ vào vị thuốc thứ ba, nói: "Bên trong linh đan này
chứa kim khí, cực kỳ sắc bén, hẳn là quốc sư Duyên Khang đã trúng cổ
độc hoặc là mộc độc. Ngày đó ai thương tổn được quốc sư Duyên Khang và
dùng đến mộc độc hoặc là cổ độc?"
Lại có một ông lão cười ha ha nói: "Khi ba người chúng ta phục kích quốc sư Duyên Khang thì ta dùng cổ độc."
"Vậy thì đúng rồi."
Đạo Tuyền chân nhân tiếp tục nói: "Vị thuốc thứ tư chính là phương pháp hấp cách thủy, quốc sư Duyên Khang có thương tích ẩn trong bảy Thần Tàng
lớn, dược tính đã khó có thể tiến vào, vị tiểu thần y này liền hóa dược
lực thành một luồng khí, đặt quốc sư Duyên Khang lên lồng hấp rồi
chưng."
Mấy vị Giáo chủ trong chùa La Quang đều nở nụ cười: "Sao không chưng rục tên này luôn chứ?"
"Ngoài ra, còn có chút ẩn tật chưa khỏi, vì lẽ đó vị tiểu thần y này lại dùng
phương pháp châm cứu, cây châm kia trống rỗng, bên trong châm này chứa
vị thuốc thứ năm, vị thuốc này bốc hơi rất nhanh, vừa tiến vào trong cơ
thể hắn thì sẽ rót vào bên trong da tóc."
Đạo Tuyền chân nhân chỉ về vị thuốc thứ sáu, nói: "Vị thuốc này lại có tác dụng gia cố thân
thể, củng cố hiệu quả lần trị liệu này. Mà vị thuốc thứ bảy lại là một
vị thuốc bổ, dùng để tẩm bổ thân thể của quốc sư Duyên Khang. Qua cuộc
thăm dò này đã có thể tin chắc, thương thế của quốc sư Duyên Khang quả
thực chưa lành."
Hắn than thở một tiếng, nói: "Tuy nhiên, nếu cho vị tiểu thần y này một tháng thì quốc sư Duyên Khang sẽ được hắn điều
trị đến trạng thái đỉnh cao, thương thế khỏi hẳn và cũng sẽ không để lại chút ẩn tật nào!"
Ly Tình cung chủ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:
"Mấy vị, thương thế của quốc sư Duyên Khang tựa hồ nặng hơn chúng ta dự
đoán một chút."
Người đeo mặt nạ bằng đồng xanh kia cười nói:
"Điều này là bởi vì hắn gặp phải Chân tán nhân của Tiểu Ngọc Kinh. Ta
quen biết Chân tán nhân từ nhỏ, khá thân thiết, chỉ là sau này hắn đi
tới Tiểu Ngọc Kinh, lúc này mới ít qua lại. Chân tán nhân cũng là cảnh
giới Thần Kiều đỉnh cao, cách quốc sư Duyên Khang không xa."
Đạo
Tuyền chân nhân nói: "Chân tán nhân của Tiểu Ngọc Kinh đã chết rồi. Quốc sư Duyên Khang đã giết hắn, tại Ly thành ta cảm giác được gợn sóng của
cường giả đánh nhau từ trong núi truyền đến."
Ánh mắt Ly Tình
cung chủ rơi vào thân thể người đeo mặt nạ bằng đồng xanh kia, tựa hồ
muốn nhìn xem khuôn mặt phía dưới mặt nạ là ai: "Các hạ dựa vào ân tình
lúc nhỏ để Chân tán nhân xuống núi chịu chết, tâm cơ không khỏi sâu quá
đấy. Mà từ khi gặp các hạ tới nay, ngươi vẫn luôn mang theo mặt nạ,
không dám dùng bộ mặt thật gặp người. Ngươi bán đi bạn bè, lại giấu
đầu lòi đuôi làm ta rất lo lắng. Nếu như bị ngươi bán, ta sợ liền ai bán ta cũng không biết."
"Cừu cung chủ, ngươi có thể yên tâm, hắn tuyệt đối không có vấn đề."
Ly Tình cung chủ Cừu Điệp Y theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện lại là một trong Tam Kỳ của Tam Kỳ bảo, Đại Bảo chủ Xa Chính Lý, phụ
thân vị Xa quý phi trong kinh thành kia.
Sau khi hắn tạo phản, Xa quý phi cũng bị liên lụy, hiện nay ở trong lãnh cung không biết là sống hay chết.
Ly Tình cung chủ lạnh nhạt nói: "Ngươi nói không có vấn đề liền thật sự
không có vấn đề sao? Xa bảo chủ, đừng quên ngươi cũng là hoàng thân
quốc thích."
Xa Chính Lý hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn nói
chuyện thì đột nhiên một bà lão cười nói: "Cung chủ, thân phận người
này không có vấn đề."
Bà lão vừa lên tiếng này chính là một trong ba vị cường giả thời đại trước phục kích quốc sư Duyên Khang, bà đã nói không có vấn đề thì Ly Tình cung chủ cũng chỉ đành kiềm chế lại.
"Nếu thật sự quốc sư Duyên Khang trọng thương chưa lành, như vậy chúng ta có cần cho hắn thời gian dưỡng thương hay không?"
Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh nhìn chung quanh một vòng, nói:
"Hắn ra lệnh Hà Tiêu Bằng chạy tới cho chúng ta chọn hai con đường, hiện tại đã đến lúc nên quyết định chúng ta phải đi con đường nào?"
Bạn đang đọc truyện Mục Thần Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.