Q.7 - Chương 7: Chương 7
Phượng Minh nhíu mày khó hiểu: “Quốc sư nói cái gì?”
“Thân thể của Minh vương, bên trong đã bị tổn thương nguyên khí, nếu như bây
giờ không chữa trị, sau này khó tránh khỏi sẽ dần dần hư nhược, giẫm lên vết xe đổ của ta.” Tiếu ý như ẩn như hiện lẩn quẩn bên bờ môi ưu mỹ của Lộc Đan, y duỗi tay ra, chầm chậm nâng cằm Phượng Minh lên, nhìn vào
nơi sâu nhất trong con ngươi đen nhánh của Phượng Minh: “Không hiểu tại
sao, trong lòng ta luôn tràn đầy bất an đối với tương lai Đông Phàm. Tại họa sắp tới, Đông Phàm chưa chắc có thể thoát được khỏi kiếp nạn này.
Nhưng ta tin tưởng, Minh vương nhất định có thể bảo vệ Đại vương. Vì Đại vương, Minh vương nhất định phải bình an. Những ngày cuối cùng này, ta
sẽ dùng thọ mệnh còn lại của mình, dưỡng hồi nguyên khí đã bị hao tổn
của Minh vương.”
“Không!” Phượng Minh lùi về phía
sau một bước, trừng lớn mắt nhìn Lộc Đan, lắc đầu nói: “Ta không cần!
Ngươi không được làm như vậy.”
Hắn mơ hồ biết trong
lời nói của Lộc Đan chí ít có một phần rất lớn là sự thật, vì từ sau
trận chiến trên A Mạn giang, thân thể hắn thực sự đang dần dần hư nhược. Bởi vậy Dung Điềm mới đối với mỗi lần cảm mạo ho khan nho nhỏ của hắn
mà kinh sợ, động một tí là lại cấm túc.
Nhưng kể cả
như vậy, cũng không có nghĩa hắn có thể yên dạ yên lòng dùng sinh mệnh
trân quý của kẻ khác để tu bổ cho nguyên khí của chính mình.
Lộc Đan mở miệng muốn nói, lại hình như không chịu được gió lạnh, đột nhiên ho khan một trận thật dài mới dừng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn
Phượng Minh đang trừng lớn mắt cơ hồ không thể khôi phục lại từ trong
chấn kinh, khẽ cười nói: “Minh vương có năng lực gì có thể cản trở ta
làm như vậy? Nơi này là Đông Phàm vương cung, ta lại có thể thi pháp
cách tường. Minh vương đừng quên, ngươi vừa mới ở trong cung điện của ta dùng qua trà bánh, trong trà bánh sớm đã phóng hạ vật dẫn thi pháp, chỉ là lần này không phải máu tươi mà thôi.”
Phượng Minh kinh ngạc hỏi: “Ngươi vì sao phải làm như vậy?”
Lộc Đan nở nụ cười, nhẹ nhàng tiến sát tới bên Phượng Minh, ở vị trí gần
như chóp mũi có thể đụng chóp mũi mới dừng lại, “Ta muốn ngươi, vĩnh
viễn còn nợ ta phần nhân tình này.”
Thiên địa trắng xám một mảng, dung nhan đẹp như thần linh gần ngay trước mắt, Phượng Minh khắp người phát lạnh một trận.
Trí tuệ của Lộc Đan rốt cuộc có bao nhiêu sâu? Có lẽ hiện tại y thật sự
chưa biết Phượng Minh đang giấu diếm cái gì, nhưng giữa mập mờ sáng tối, y đã vì người mình tâm ái mà làm tốt tính toán cho tình huống xấu nhất
có thể xuất hiện trong tương lai.
Nếu như Lộc Đan vì
Phượng Minh mà hi sinh những ngày quý báu cuối cùng, nếu như Bình Tích
xuất hiện đại loạn, nếu như quân đội Tây Lôi thực sự thình lình vây hãm, nếu như kế hoạch của Dung Điềm thành công thậm chí là chiếm được cả
Đông Phàm, vậy chí ít Phượng Minh sẽ không tiếc hi sinh tính mạng để bảo hộ Đông Phàm vương.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt xinh
đẹp tựa tiếu phi tiếu của Lộc Đan, thật lâu sau mới tìm về được năng lực hô hấp, hít mạnh một luồng không khí lạnh băng, khiến phế bộ trong nháy mắt cảm thụ được sự lãnh liệt của mùa đông, thấp giọng hỏi: “Đáng giá
sao?”
Nét cười trên mặt Lộc Đan càng đượm, đột nhiên
đứng thẳng người lên, nhàn nhã nhìn về phía một mảnh rừng thông xa xa
đối diện với Thiên Địa cung đã bị băng tuyết che phủ, nói tiếp: “Minh
vương biết cái gì là đại thế không? Nếu như thuyền lớn đang hành tẩu
trên dòng nước xiết mà không thể kiểm soát được phương hướng của bánh
lái, người trên thuyền cho dù thông tuệ đến mức có thể tính toán ra được thời khắc thuyền đụng vào đá ngầm chìm nghỉm, cũng không đủ năng lực để xoay chuyển cục diện, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền lớn đi về hướng
hủy diệt. Một người cho dù lợi hại đến đâu, cũng không thể một mình chi
phối thiên hạ đại thế. Bởi vì sức người thủy chung là có hạn.”
Y quay đầu lại nhìn Phượng Minh, thở dài: “Đông Phàm đang trôi trên dòng
nước xiết, mà bánh lái lại cùng lúc bị khống chế bởi mấy kẻ không đồng
lòng, nếu quyền khống chế bánh lái có thể hoàn toàn rơi vào trong tay
một người, may ra Đông Phàm có thể sống sót được lâu hơn một chút. Muốn
đoạt được quyền khống chế bánh lái cũng không hề dễ dàng, Đại vương cần
người giúp hắn. Nhưng điều khiến ta lo lắng hơn chính là, ở trong dòng
nước xiết sẽ xuất hiện địch nhân không ngờ đến.” Ánh mắt ý vị thâm
nhường bắn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh bị ánh mắt sắc bén của y đâm đến sống lưng một trận phát lạnh.
Tiếng vó ngựa đột nhiên nổi lên, từ xa tiến tới gần, đạp vỡ sự tĩnh lặng trước cửa Thiên Địa cung.
Một gã thị vệ xoay người xuống ngựa, trầm giọng nói: “Quân vụ hội nghị triệu tập khẩn cấp, Quân Lệnh ti cho mời Minh vương.”
Phượng Minh còn chưa tỉnh lại từ trong cơn chấn động mà Lộc Đan cấp cho, đã bị thúc ép lên ngựa, quất ngựa chạy đi. Lộc Đan vẫn đứng nguyên tại chỗ,
nhìn theo bóng dáng Phượng Minh nhỏ dần phía xa xa.
Khi chạy đến bên ngoài quân vụ nghị thính, kim trống vừa mới gõ đến tiếng thứ hai mươi mốt. Phượng Minh thầm nghĩa: lẽ nào
mật mã Ma Nhĩ Tư* của Dung Điềm lại tới nữa rồi? Tới tấp như vậy, hắn
cũng không sợ Quân Thanh nhìn ra kẽ hở sao?
(*Ma Nhĩ Tư: nghĩa là “vuốt nhẹ ngươi nè” =))))
Phượng Minh vội vàng đi vào, chỉ sợ hắn lại là người đến muộn nhất.
Thương Nhan sắc mặt trầm trọng, đứng lên chào hỏi Phượng Minh, nói: “Đã phái
người đi mời Tôn Tử đại sư, đại sư nói nàng không muốn phiền lòng, không muốn đến đây.”
Phượng Minh sớm đã nghe thái hậu nói, hơi gật gật đầu: “Sư phụ là người tu hành, vốn không thích tham gia vào những việc như thế này.” Nói đoạn liền ngồi trở lại vị trí của mình,
vừa vặn đối diện với Quân Thanh.
Mành cửa bị vén lên, gió lạnh tràn vào, một gã tướng lĩnh đầy người phong sương tiến đến,
hướng về phía trung tâm hành lễ với Quân Thanh, cao giọng bẩm báo: “Quân Lệnh ti đại nhân, các bộ tinh binh đang được triệu hồi khẩn cấp, ngoại
trừ Đệ Cửu quân và Thập Nhất quân trấn giữ bên ngoài biên cảnh, những
quân đội tinh nhuệ khác ở lân cận đô thành có thể về tới trong đêm nay.”
Quân Thanh gật đầu, lệnh cho hắn lui ra, nói với Tà Quang: “Ngươi nói một chút về tình hình.”
Tất cả mọi người đều muốn biết quân tình, không hiểu đã xảy ra chuyện gì,
triệu tập bọn họ tới đây khẩn cấp như thế, đều nín thở chờ đợi.
Tà Quang đi tới chính giữa, quét mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng,
mới trầm mặt nói: “Cách đây không lâu, ta phụng mệnh Quân Lệnh ti dẫn Đệ Nhị quân đi vây quét phục binh thành nam. Chẳng ngờ địch nhân sớm đã
biết tung tích của chúng ta, vây quét không những bất thành, quân ta còn bị bọn chúng thiết lập rất nhiều bẫy rập, tử thương thảm trọng.”
“Hơn nữa, nhiều loại vết tích cho thấy, số lượng nhân mã đang mai phục ở bên ngoài thủ phủ, vượt rất xa so với những gì chúng ta dự tính.” Thương
Nhan cất cao giọng: “Có thể nói, thủ phủ của chúng ta, hiện tại đã lâm
vào nguy hiểm.”
Quân Thanh nhìn khuôn mặt kinh ngạc
của những tướng lĩnh xung quanh, chậm rãi nói: “Ta đã hạ lệnh cho các lộ tinh binh khẩn cấp hành quân, chạy về đô thành.”
Phượng Minh vừa nghe, nhất thời hiểu ra cuộc nói chuyện giữa hắn và thái hậu đã bị nghe lén.
Bất quá nghe lén thì nghe lén đi, nguyên bản nói chính là dự tính để cho bọn họ nghe lén.
Một gã tướng lĩnh bộ dáng thoạt nhìn cũng là quân tá lo lắng nói: “Cứ như vậy, binh lực của các thành khác sẽ bị rút bớt rồi.”
“Đô thành dù thế nào cũng quan trọng hơn các thành khác, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Phượng Minh ngạc nhiên đáp: “Sách lược của Bắc Kỳ quốc cũng quá kỳ quái. Đánh
chiếm đô thành thì lại thế nào? Công thành dễ bảo thành nan, chiếm cứ
một cái đô thành trung ương, các thành xung quanh sẽ lập tức bao vây tấn công bọn chúng, căn bản là không thể bảo trì được thành quả thắng lợi.” Nói được một nửa, mới chợt nhớ ra có lẽ hơn phân nửa là Dung Điềm giở
trò quỷ bên trong, vì sao lại phải nhắc nhở bọn họ chứ? Hối hận đến hận
không thể tát cho mình hai ba cái.
May mà vấn đề này hình như cũng đã được các tướng lĩnh cấp cao suy xét qua.
Quân Thanh trong ngực có định kiến, từ từ đáp: “Đại loạn của tế sư viện vừa
mới kết thúc, chính là thời kỳ bấp bênh của Đông Phàm. Lúc này nếu như
đô thành có sự cố gì bất ngờ, sẽ làm lung lay toàn bộ trụ cột Đông Phàm. Đến lúc đó cho dù đoạt lại được đô thành, bách tính cũng đã tâm loạn,
vậy sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.”
“Cư nhiên chọn thời điểm mấu chốt như vậy để trọng binh tập kích đô thành của chúng
ta. Tuy rằng kế hoạch này sẽ khiến bọn chúng tổn thất một lượng lớn tinh binh, nhưng có thể triệt để đả kích nguyên khí và nhân tâm Đông Phàm,
cuối cùng cũng là chúng ta chịu thiệt.” Quân tá của Đệ Ngũ quân đánh một quyền lên mặt bàn gỗ: “Không biết kẻ nào nghĩ ra mưu kế độc lạt như
vậy, để ta bắt được, nhất định phải đem hắn tươi sống bỏ vào trong bầy
sói, trút hết mối hận trong lòng.”
Các tướng lĩnh đều ào ào gật đầu hưởng ứng. Chỉ có Thương Nhan lộ vẻ u sầu, nhìn về phía
Quân Thanh. Quân Thanh hơi ra hiệu cho hắn, Thương Nhan liền đứng lên
nói: “Còn có một việc quan trọng nữa…” Nặng nề ho hai tiếng.
Hắn là lão tướng Đông Phàm, lên tiếng với sắc mặt ngưng trọng, mọi người gần như yên tĩnh lại ngay lập tức.
Thương Nhan nhíu mày, đến khi tất cả ánh mắt xung quanh đều đã tập trung trên
người hắn, mới dùng âm lượng trầm thấp mà tất cả mọi người đều có thể
nghe thấy để nói: “Tất cả dấu vết đều cho thấy, bên trong Đông Phàm
chúng ta có gian tế. Đặc biệt là kế hoạch vây quét phục binh ở thành nam hôm nay, chỉ có người từ cấp quân tá trở lên mới được biết.”
Quân vụ nghị thính nhất thời tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nếu như kế hoạch cấp cao nhất của quân vụ nghị thính Đông Phàm cũng có thể
bị địch quốc biết rõ như lòng bàn tay, vậy chẳng phải hệt như ở trên sa
trường bịt kín mắt giao chiến với địch nhân?
Từ cấp quân tá trở lên có nội gián?
Hơn mười đạo ánh mắt sắc như lợi kiếm, chầm chậm chuyển đến một người.
Lông tơ khắp người Phượng Minh nhất thời dựng thẳng lên. Có lầm hay không?
Tuy rằng hắn cũng xem như một cái nội gián không lớn không nhỏ, nhưng
chuyện lần này tuyệt đối không phải do hắn làm!
Tiếp xúc với mắt hổ thần quang của Quân Thanh, Phượng Minh bỗng nhiên đứng dựng lên.
“Ta chắc hẳn là người không có tư cách tham gia quân vụ nghị thính nhất,
hơn nữa trên lập trường dường như cũng có điều bất đồng với Quân Lệnh ti đại nhân.” Ánh mắt trong suốt của Phượng Minh nhìn thẳng vào Quân
Thanh, sau một lúc lâu, lại lắc đầu cười khổ nói: “Quên đi, kẻ bị người
hoài nghi dẫu có nói gì cũng sẽ bị xem như xảo biện. Ta chỉ muốn biết,
Quân Lệnh ti đại nhân dự tính xử trí ta thế nào?”
Vài tiếng hừ lạnh hàm chứa nộ khí và oán hận, từ phía tướng lĩnh hai bên truyền tới.
Một gã tướng lĩnh trung niên vẻ mặt dữ tợn đứng sau Thập Tứ quân tá liền
bước ra một bước, chắp tay hướng về phía Quân Thanh nói: “Thỉnh Quân
Lệnh ti đem tên gian tế này giao cho ta, bảo đảm sau một canh giờ có thể khiến hắn phun ta toàn bộ bí mật.”
Phượng Minh thầm
rùng mình, khóe miệng nặn ra một tia ý cười châm chọc: “Một canh giờ
sau, ta chẳng những sẽ phun ra toàn bộ bí mật, nhất định còn cam đoan từ nay về sau tuyệt đối không cùng Quân Lệnh ti đại nhân tranh đoạt bất
luận cái gì nữa. Ha ha, dù sao ở đây cũng đều là người của quân đội, sẽ
không có ai lại nói Quân Lệnh ti đại nhân dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với đối thủ.”
Ánh mắt Quân Thanh dời về phía Phượng Minh, cả tòa quân vụ nghị thính chỉ trong nháy mắt đã tĩnh đến cực điểm.
Phượng Minh mím môi, đứng thẳng đối mặt với Quân Thanh. Đủ loại hình phạt tàn
nhẫn cổ đại, xem trên ti vi còn có thể, nhưng sắp phải đem chính thân
mình ra thể nghiệm, vậy tuyệt đối không phải chuyện thích thú gì. Vấn đề gay go nhất chính là, thái hậu lão nhân gia nàng vẫn còn đang ở trong
vương cung Đông Phàm, việc này chắc chắc cũng sẽ liên lụy tới nàng.
Trái tim đã phải chịu áp lực trầm trọng, tựa hồ càng đập càng chậm, cuối cùng tạm ngừng lại.
Tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Bạn đang đọc truyện Phượng Vu Cửu Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.