Q.12 - Chương 254: Chương 3-2
Tử Nham thấy người nọ tấn công, không nhanh không chậm di động cước bộ.
Ngô Mãnh bổ ba nhát búa, hắn liền sải ba bước chân, cơ hồ di chuyển
thành nửa vòng tròn tại chỗ. Mỗi một bước đi đều tránh thoát đòn thế
hiểm ác của đối phương, trong nguy hiểm cực kỳ, lại cố tình mang tới cho người ta cảm giác thong dong trầm ổn.
Ngô Mãnh công kích một hồi vẫn không trúng, gân xanh nổi đầy trên trán, xoay xoay hai tay, lại
điên cuồng tấn công một vòng nữa. Đầu búa lóe sáng hàn quang, nhất thời
toàn bộ boong thuyền đều là những tia chớp lập lòe, tựa hồ muốn bao phủ
lấy tất cả thân thể Tử Nham.
Đây là đợt công kích toàn lực của hắn, cho nên Tử Nham cũng không dám xem thường.
Kình phong đập thẳng vào mặt, Tử Nham giơ bảo kiếm lên cao, chặn lại đường búa từ ngang trời bổ tới.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Liên tục bốn tiếng va chạm của binh khí vang lên, lan ra khắp cả boong
thuyền. Đầu búa từ từ hạ xuống, hung hăng bổ vào vỏ kiếm, làm lóe ra
những tia lửa chói lòa.
Tử Nham thua Ngô Mãnh về lực cánh tay,
lại chống đỡ theo phương hướng từ dưới lên trên, sau bốn lần va chạm,
tay đã một trận rần. Hắn vội vàng thối lui về phía sau, đến khi cảm giác gót chân đụng phải một cái bàn nào đó, mới đứng vững lại một lần nữa.
Chậm rãi khống chế nhịp tim đập gia tốc, Tử Nham giương đôi mắt sáng như ánh đuốc, nhìn chằm chằm vào Ngô Mãnh lúc ấy đang xông tới. Bảo kiếm mà Hạ
Địch cho mượn, vẫn còn nằm trong vỏ.
Ngô Mãnh cũng là cao thủ,
biết cách quan sát địch nhân, bằng không làm sao có tư cách trở thành
nhị thủ lĩnh của hải tặc Đan Lâm. Thời điểm giao thủ vừa rồi, bất chợt
hắn hiểu được, tuy rằng Tử Nham thân hình linh hoạt, phản ứng nhanh
nhẹn, thế nhưng khí lực không sánh được với mình, hiển nhiên hắn sẽ
không để người này có cơ hội xả hơi. Vì lẽ đó, hiện tại, hắn điên cuồng
hét lên một tiếng “Xem đây!”, sau đó nhanh chân lao tới. Khi đến trước
mặt Tử Nham lúc đó đã không còn đường lui, lợi búa trong tay hắn đột
nhiên đổi hướng, xoay ngang trước ngực. Hắn tự nhiên mà bước sang phải
một bước, dùng khí thế như cuồng phong bão táp, lia búa theo một đường
cong, bổ vào sau gáy đối phương…
Tử Nham được Hạ Địch nhắc nhở,
từ lúc bắt đầu đã chú ý cước bộ cửa người này, vừa thấy hắn nhấc chân
phải lên, đã lớn tiếng quát “Tới đây!”, sau đó điên cuồng vận lực thắt
lưng, bật nhảy lên cao.
Xoẹt!
Bảo kiếm rốt cuộc được rút ra khỏi vỏ.
Trước ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người, Tử Nham nhảy lên giữa không trung, lấy một góc độ làm người ta không thể tưởng tượng được, xoay eo
vung kiếm, xé toạc không gian mà chém xuống.
Ngô Mãnh âm thầm hoảng hốt, lập tức thối lui ý đồ né tránh.
Vốn dĩ là hắn muốn bức ép Tử Nham chống đỡ đến cực hạn của lực cánh tay,
cho nên một búa này có đi mà không thể trở về, hơn nữa chân phải đang
bước lưng chừng nửa bước, như thế nào rút lại được?
Trong lúc hắn sợ hãi và tuyệt vọng, trường kiếm đã xuất hiện ngay trước mắt, lấy tốc
độ sét đánh không kịp bưng tai chém xuống thẳng vai phải.
Huyết hoa tung tóe khắp nơi.
“A!”
Ngô Mãnh kêu thảm đến kinh thiên động địa, sau đó điên cuồng nhảy vài chục
bước về phía sau, va đập mạnh vào mấy cái bàn, cuối cùng bởi vì không ổn định được cước bộ, mà ngã nhào trên mặt đất.
Mấy cái bàn nhất
thời bị khua đổ, tiếng loảng xoảng của chén bát rơi vỡ vang lên không
dứt bên tai, rượu ngon cùng mỹ thực bị máu tươi trên vai Ngô Mãnh ào ào
phun tới.
“A a… Tay ta! Tay ta!” Ngô Mãnh kêu lên thảm thiết như sắp phát điên.
Vai phải của hắn đã bị chém đứt, lộ ra vết thương đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Một cánh tay tráng kiện vô thanh vô tức rơi xuống bên chân của Tử Nham, năm đầu ngón tay thế nhưng vẫn nắm chặt lợi búa uy chấn khắp hải vực Đan
Lâm nọ.
Boong thuyền chủ rộng lớn rơi vào một mảnh quỷ dị, căng
thẳng như dây đàn, cùng với những tiếng gào thét thê lương điên dại và
thân ảnh đang chảy máu đầm đìa quay cuồng trên mặt sàn của Ngô Mãnh, là
nỗi kinh hãi trong lòng mỗi một con người.
Cá Mập hung ác bạo
tàn, lại bị nam nhân tên gọi Tử Nham này một kiếm chém đứt cánh tay! Cái người từ lúc xuất hiện đã luôn bị đại thủ lĩnh sờ sờ soạng soạng, tùy ý trêu chọc này, cư nhiên lại là một kiếm thủ đáng sợ như thế!
Đông đảo những ánh mắt đổ dồn về phía Tử Nham, sự ái muội và hiếu kỳ ban đầu, bây giờ đã dần biến thành kính sợ.
“Thật phấn khích!” Hạ Địch vẫn luôn bày ra bộ dáng đáng giận của kẻ ngồi xem
náo nhiệt. Ngay tại thời điểm mọi người còn đang kinh hãi, nghi hoặc
trộn lẫn bất an này, hắn cư nhiên cười rộ lên, đồng thời khoa trương mà
vỗ tay nhiệt liệt, hệt như một tên vô lại đi xem xiếc khỉ ở giữa phố
chợ, vui vẻ cười nói: ”Mọi người đừng quá chú mục vào màn biểu diễn của
nhị thủ lĩnh a! Nào nào nào, tất cả ngồi xuống đi, ăn cơm uống rượu! Tử
Nham, bảo bối ngoan, lại tới ngồi cạnh ta nào.”
Hạ Địch bắn cho Tử Nham một ánh mắt đũa giỡn, lại vỗ vỗ lên bắp đùi mình ra hiệu.
Tử Nham tức giận liếc xéo hắn một cái, tra kiếm vào vỏ rồi chậm rãi trở
lại bên người Hạ Địch, khi trả kiếm cho đối phương, còn thấp giọng hỏi
một câu: “Kiếm của ngươi là cái thứ gì, cư nhiên sắc bén như thế? Ta
cũng không định chặt đứt cánh tay của hắn đâu.”
Hạ Địch cũng thấp giọng trả lời: ”Kiếm của ta chính là thứ tốt, chẳng những dùng song
lượng sa làm nguyên liệu, còn phải có phương pháp rèn đúc độc nhất vô
nhị của ta. Ngươi cứ ngoan ngoãn so chiêu với ta ở trên giường, ta liền
đem bí mật nói hết cho ngươi biết.”
Hắn ẩn ý sâu xa mà cười với
Tử Nham một cái, sau đó chuyển rời tầm mắt xuống dưới boong thuyền, bỗng nhiên cất cao âm điệu, tò mò hỏi: ”Các ngươi muốn đưa nhị thủ lĩnh đi
đâu?”
Giữa boong thuyền, mấy tên thủ hạ mà Ngô Mãnh mang theo đang nâng hắn lúc này đã thần trí mơ hồ ra khỏi vũng máu.
Thấy Hạ Địch đặt câu hỏi, bọn chúng nhất thời khựng lại. Một người có thân
hình cao lớn nhất, thoạt nhìn hẳn là thủ hạ tương đối thân tín của Ngô
Mãnh, xoay người lại, thấp giọng nói: “Đại thủ lĩnh, nhị thủ lĩnh bị
thương… chúng ta muốn… đưa hắn về thuyền Cá Mập…”
“Bị thương?” Hạ Địch lộ ra biểu tình kinh ngạc, chậc chậc mấy tiếng rồi lắc đầu, ”Thế
này không được, miệng vết thương sợ nhất chính là nhiễm trùng rồi thối
rữa, trước hết cần phải rửa cho sạch sẽ. Nếu nhị thủ lĩnh đã bị thương
trên thuyền của ta, đương nhiên ta phải có trách nhiệm đến cùng. Không
Lưu, Cảnh Bình, các ngươi mời nhị thủ lĩnh xuống biến đi, để hắn gột rửa một phen.”
Không Lưu và Cảnh Bình đồng thanh đáp ứng, sau đó lập tức đi qua.
Chúng hải tặc chấn kinh. Mảnh hải vực này thường xuyên có cá mập lui tới, bản nhân Ngô Mãnh vốn có sở thích tàn nhẫn là ném người sống xuống biển để
cá mập cắn nuốt, cho nên mới có cái danh xưng “Cá Mập” này.
Hiện tại, khắp người hắn đều là máu tươi, ném xuống biển, chẳng phải là muốn để hắn làm mồi cho cá mập hay sao.
Đại hán đang đỡ Ngô Mãnh nhất thời run lên, nhịn không được ngẩng đầu, nói: “Đại thủ lĩnh… Đại thủ lĩnh…” Bắt gặp ánh mắt xuyên thấu tâm tư từ trên cao nhìn xuống của Hạ Địch, sống lưng hắn bỗng dấy lên một trận rét
lạnh.
Hạ Địch thế nhưng lại cười, hỏi: “Làm sao vậy? Tất cả mọi người đều là huynh đệ, có chuyện cứ việc nói thẳng đi, hửm.”
Tiếng cười lọt vào lỗ tai, đại hán kia chỉ thấy lòng bàn chân cũng ứa ra hàn
khí, rốt cuộc thức thời ngậm miệng, cúi đầu không dám hé răng.
Không Lưu, Cảnh Bình đi tới, tiếp nhận Ngô Mãnh lúc này tựa hồ đã có chút ý
thức cho nên liều mình phản kháng, kéo thẳng tới mép thuyền, không chút
nương tay ném xuống mặt biển.
Có lẽ hiểu được chính mình sẽ gặp
phải tình huống gì, trước khi rơi vào trong nước, Ngô Mãnh phát ra một
tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Tử Nham không ngờ Hạ Địch lại ngoan độc như thế, không khỏi kinh ngạc một hồi, sau cùng nhịn không được lên tiếng: “Hạ Địch…”
“Ân?” Hạ Địch giống như đang chứng kiến một sự việc rất nhỏ chẳng đáng kể gì, quay đầu lại nhìn Tử Nham, chợt nói: ”Ngươi chưa từng thấy cá mập ăn
thịt người đi? Nào, ta đưa ngươi tới mở rộng tầm mắt.”
Dứt lời, hắn đứng lên, lôi lôi kéo kéo Tử Nham đi về phía mạn thuyền.
Mọi người cũng nhịn không được mà đi theo, mép thuyền lập tức chật kín
người vây xem. Hạ Địch hưng trí bừng bừng, sai người mang tới rất nhiều
đèn đuốc, cắm vào mép thuyền, để tiện cho mọi người quan sát trò vui sắp được mở màn dưới biển.
Ngô Mãnh bị ném vào trong nước, bả vai tổn thương, không thể bơi xa, chỉ cực lực giãy dụa ở một chỗ.
Tuy rằng có rất nhiều thuyền lớn quanh đây, song mặc dù người nọ có ngửa
đầu khóc gào cầu cứu, hiển nhiên cũng không một ai dám ra tay tương trợ.
“Cá mập!” Đám người trên thuyền bỗng nhiên xôn xao một trận.
Tử Nham nhìn theo phương hướng mọi người chỉ trỏ, chỉ thấy trên mặt biển
đen kịt, quả nhiên lờ mờ xuất hiện một nước gợn. Vây cá dần dần hiển lộ
rõ ràng, con kình ngư kia đích thực đang bơi tới chỗ Ngô Mãnh điên cuồng giãy dụa.
Thật sự là cá mập! Xem ra nó ngửi được mùi máu từ
miệng vết thương của Ngô Mãnh mà mò tới đây. Trái tim Tử Nham mãnh liệt
căng thẳng, tuy rằng Ngô Mãnh là địch nhân của hắn, thế nhưng xử tử như
vậy cũng quá mức tàn nhẫn rồi. Nghĩ như thế, ánh mắt hắn lại không khỏi
chuyển dời về phía Hạ Địch.
Hạ Địch tựa hồ đoán được người nọ
đang suy nghĩ cái gì, vẫn duy trì nụ cười nhạt nhạt vô tình, thản nhiên
nói: ”Hắn thường ném người khác xuống biển cho cá mập ăn, hiện tại hẳn
là nên thử một lần, như thế mới công bằng. Hạ Địch ta từ trước tới nay
vẫn là một tên hỗn đản không nhân tính, điểm này sứ giả đại nhân ngươi
không phải đã sớm thấy rõ rồi sao?”
Cá mập tới rất nhanh, trong
lúc Hạ Địch nói chuyện, mọi người chung quanh đã bắt đầu phát ra những
tiếng kinh hô. Kỳ thực với bản chất hung tàn của hải tặc, dùng người
sống làm mồi cho cá mập không phải là một chuyện hiếm thấy, có điều lần
này con mồi kia lại chính là nhị thủ lĩnh của mình, bởi lẽ đó sự chấn
động càng mạnh mẽ hơn bình thường gấp bội.
Tử Nham nghe thấy tiếng hô, liền quay đầu lại, nhìn vào mặt biển, chỉ kịp thấy Ngô Mãnh bị nhấn chìm trong chớp mắt.
Vây cá cực đại xẹt qua khóe mắt, ngay sau đó, một dòng máu đen đặc từ lòng
biển trồi lên, triệt để phơi bày dưới màn trời tăm tối, nháy mắt kế tiếp liền bị nước biển hòa tan, trôi đi không còn dấu vết. Tử Nham trong
lòng ảm đạm, hiểu được dưới mặt biển hun hút kia Ngô Mãnh đã thành mồi
ngon cho cá mập rồi. Người này cả đời làm nhiều việc ác, khát máu thành
quen, kết cục của ngày hôm nay, cũng xem như thế sự chuyển vần.
Hạ Địch ở bên cạnh xem trò vui, lại ghé vào lỗ tai Tử Nham hỏi: ”Con cá
thật lớn, có muốn xem một màn săn cá mập ngoạn mục hơn không?”
Tử Nham không hiểu người nọ đang nói cái gì, vừa ngẩng đầu lên định hỏi
lại, đã thoáng thấy trong con ngươi đen láy của Hạ Địch lóe lên một tia
tinh quang phi thường sắc bén. Chính vào khoảng khắc ấy, sự việc nói thì chậm mà xảy ra lại quá nhanh, Hạ Địch dứt khoát rút bảo kiếm trên lưng, dùng răng cắn chặt, rồi nhảy lên mạn thuyền, hệt như một mũi tên từ
giữa không trung lao thẳng vào mặt biển.
“Hạ Địch!” Tử Nham chấn động, đột nhiên rướn về phía trước một chút, song lại bị Không Lưu từ phía sau giữ chặt một phen.
Hắn thấp giọng nói với Tử Nham: “Đừng lo lắng.”
Sau khi mọi người xung quanh kinh ngạc một hồi, bắt đầu phát ra những tiếng hoan hô vang như sấm dội.
“Đại thủ lĩnh săn cá mập rồi!”
“Săn cá mập! Săn cá mập!” Bọn hải tặc quen thói giết chóc, chỉ bội phục
những người có thực lực, có bản lĩnh mà lại không sợ chết. Ai có đủ can
đảm và khí phách, người đó liền có khả năng chinh phục được bọn chúng.
Khi Hạ Địch dùng động tác cực kỳ hoàn mỹ xé toạc không gian mà nhảy xuống
nước, đám mây đen do cái chết thảm của Ngô Mãnh kéo tới phủ kín tâm tư
chúng hải tặc, bỗng chốc giống như gặp được mặt trời mà nhanh chóng tiêu tan.
Tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Kẻ mạnh chính là
vua chúa, người mà bọn họ cần, là một thủ lĩnh cường hãn không ai có thể sánh bằng!
Hạ Địch giống như một mũi tên lao thẳng vào trong
nước, ngay lập tức kinh động đến con cá mập khổng lồ mới cắn nuốt Ngô
Mãnh lúc vừa rồi. Vây cá thật lớn đại biểu cho tử thần nơi biển cả một
lần nữa trồi lên, mang theo cảm giác kinh tâm động phách, nhắm thẳng nơi Hạ Địch vừa rơi xuống mà đuổi tới, ngay nháy mắt tiếp theo lại biến mất dưới làn nước biển.
Mặt biển bỗng nhiên tĩnh lặng đến mức khiến
cho lòng người sợ hãi, mỗi một ánh mắt, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào
nơi Hạ Địch vừa chìm xuống.
Thân thể Tử Nham còn cứng ngắc hơn cả một tảng đá, bàn tay chống lên thành thuyền đã toát đầy mồ hôi lạnh từ
lúc nào chẳng hay, trái tim trong ngực cũng nhảy loạn từng hồi, tựa hồ
tùy thời có thể nhảy ra khỏi cổ họng.
Một khắc an tĩnh này còn
gian nan hơn cả trăn năm, hắn quả thực chưa từng biết, cuộc đời lại có
những khoảng lặng có thể tra tấn con người ta lâu dài đến như vậy.
Hình ảnh dưới nước đột nhiên trồi lên một dòng máu đỏ như khi Ngô Mãnh biến
mất vừa rồi, bất chợt hiện lên trong đầu Tử Nham. Cảm giác khủng bố đó
khiến khớp hàm hắn càng ngày càng cắn chặt, cứ như thể ngay thời khắc
tiếp theo, một màn như thế sẽ thình lình tràn vào đáy mắt của mình.
Hạ Địch chết tiệt!
Gió biển thổi qua lỗ tai, như một bàn tay đầy ác ý kích thích trêu chọc sợi dây thần kinh đã căng thẳng đến mức có thể đứt phựt bất cứ lúc nào. Tử
Nham nghe thấy tiếng đập hỗn loạn của trái tim mình, cảm giác máu huyết
toàn thân tựa hồ vô pháp lưu thông. Suy nghĩ Hạ Địch ở dưới nước bị cá
mập cắn nuốt như một tia chớp loáng thoáng xẹt qua tâm trí hắn, khiến
cho ngay cả hô hấp cũng đã trở thành khó khăn. Đúng vào lúc ấy, mặt biển bỗng nhiên toát lên một trận bọt nước, Tử Nham căng thẳng thần kinh, lo lắng nhìn qua, chỉ thấy một dòng chất lỏng sẫm màu trồi lên.
Máu! Hạ Địch! Tử Nham rung mạnh toàn thân.
Nhưng là, ngay tại khoảnh khắc hắn định nhảy khỏi boong thuyền, tiếng hoan hô chấn động không gian tĩnh lặng đã vang lên một lần nữa.
“Đại thủ lĩnh! Đại thủ lĩnh! Đại thủ lĩnh!”
Trong thanh âm hò hét đinh tai nhức óc, Tử Nham mở to hai mắt chăm chăm dõi
vào biển rộng, không dám tin mà nhìn một thân ảnh quen thuộc từ dưới
nước chầm chậm trồi lên.
Nam nhân bình ổn đứng giữa dòng nước
trong màn đêm hư ảo kia, đích thị là Hạ Địch! Bội kiếm của hắn chẳng
biết đã vứt đi đâu, mà bản thân hắn, giờ phút này đang ở trong nước ngửa đầu nhìn lên trên thuyền.
Khi bắt gặp ánh mắt Tử Nham ở giữa
không trung, Hạ Địch nở một nụ cười đầy đắc ý, nhấc cánh tay khỏi mặt
nước vẫy vẫy thay lời hỏi thăm. Trên thuyền lại bùng nổ từng hồi hoan hô ầm ĩ. Không Lưu sai người thả dây thừng, để Hạ Địch một thân ướt sũng
trèo lên boong, trước sự kính nể và tán thưởng từ tận đáy lòng của tất
cả mọi người.
Hắn hiển nhiên đã trải qua một hồi ác chiến, xiêm y trên người chẳng biết vì vật lộn cùng cá mập hay là tự xé để tiện bề
hành động mà rách tung, lộ ra từng thớ cơ bắp rắn chắc trên thân thể.
Người nọ tuyệt không để ý đến đám thuộc hạ vây quanh, một lèo đi thẳng
tới trước mặt Tử Nham.
Nhìn vào sắc mặt tái nhợt của đối phương, hắn hiển nhiên có chút hài lòng, “Phấn khích không?”
Tử Nham hận đến nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt quai hàm, hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa mãn
cái tâm ham hư vinh của Hạ Địch mà tung hô giống đám hải tặc kia.
“Tên… hỗn đản này!”
Xác con cá mập khổng lồ bị săn lần này đã nổi lên mặt nước, Cảnh Bình sai
người đi vớt nó lên. Con cá dài tương đương một nam tử trưởng thành,
khoang miệng đầy răng sắc nhọn, thoạt nhìn khủng bố vô cùng. Bảo kiếm
của Hạ Địch rạch thành một lỗ hổng thật dài trên cái bụng trắng phau của nó, khiến cho gan ruột nhất thời tràn ra đầy đất.
Khi đám người
Cảnh Bình đem xác con cá mập lên boong thuyền, xin chỉ thị để xử trí, Hạ Địch một thân vẫn còn dính đầy bọt nước, lập tức dùng thứ khí thế bá
chủ không cho bất cứ kẻ nào làm trái, chỉ vào con cá mập ở trên mặt đất, mỉm cười, rành rọt từng chữ từng chữ nói: ”Đây là tế phẩm đêm nay ta
hiến cho Hải thần, lấy chính con cá mập mà ta đã dùng cả tính mạng để
săn về này, bẩm báo với Hải thần, vị kiếm thủ phi phàm tên gọi Tử Nham ở bên cạnh ta đây, sẽ là người mà suốt cuộc đời Hạ Địch ta — trân ái
nhất!”
Tử Nham bị bất ngờ, nghe xong lời ấy thì khiếp sợ tới mức không cách nào phản ứng.
Mà Hạ Địch sau khi dứt lời, vẫn chưa nhìn về phía đối phương, trái lại tầm mắt chuyển thành lãnh ý, đảo qua tất cả đám thủ hạ xung quanh, lạnh
lùng nói: ”Đêm nay, muốn bẩm báo với Hải thần, còn có chuyện kết thành
minh hữu, bắt tay khai thông tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa
với Minh vương, và việc Tử Nham thay thế Ngô Mãnh trở thành nhị thủ
lĩnh. Ta là người biết nói lý lẽ, nếu có ai bất mãn, hiện tại liền nói
ra, bằng không, qua đêm nay, sau khi bái tế xong xuôi, bất cứ kẻ nào giở trò quỷ sau lưng ta, sẽ bị coi là bất kính với hải thần, phải dùng cực
hình hầu hạ.” Dừng lại một chút, hắn trầm giọng hỏi: ”Có ai bất mãn
không?” Cùng với câu nói ấy, đáy mắt hắn lóe lên một tia hung hiểm dị
thường.
Đám hải tặc bị hù dọa đến chấn kinh như vậy, đã sớm bị
khí thế của hắn áp đảo rồi, làm gì còn ai dám nói một chữ không. Hơn nữa Tử Nham một phen xuất thủ, trong vòng một chiêu đã chém đứt cánh tay
của Ngô Mãnh, căn cứ vào việc chỉ tôn trọng người mạnh hơn của bọn
chúng, để Tử Nham thay thế Ngô Mãnh cũng là việc dễ được thông qua.
Sau khi boong thuyền trầm mặc một hồi, vài phó thủ lĩnh bắt đầu tỏ thái độ, ”Tất cả nghe cứ theo ý tứ của đại thủ lĩnh mà lo liệu.” Những người
khác thấy thế cũng sôi nổi tiếp lời: ”Đại thủ lĩnh nói như thế nào, liền làm như thế ấy!”
Hạ Địch điên cuồng cười lớn, ”Được, đều là
huynh đệ tốt của Hạ Địch ta. Nào! Tiếp tục dạ tiệc! Gọi các mỹ nữ lên
hết một lượt đi, múa vài vũ khúc diễm lệ một chút!” Hắn mạnh mẽ lôi kéo
Tử Nham trở lại chỗ ngồi ở chủ vị. Mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống,
âm nhạc một lần nữa vang lên, đám mỹ nữ tựa như hồ điệp bay qua những
khóm hoa, khoác trên thân thể những mảnh lụa còn mỏng manh hơn so với
ban ngày, nhẹ nhàng lướt trên boong tàu, vừa múa vừa hát. Mỹ thực liên
tiếp được đưa lên bàn tiệc, không khí lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.
Hạ Địch hưng trí bừng bừng, không dùng chén nhỏ mà lệnh cho Không Lưu mang mấy hũ rượu mạnh tới. Đưa cho Tử Nham một hũ, chính mình lại cầm một
hũ, hắn cười nói: “Sự tình tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa đã
lo liệu thỏa đáng, hôm nay cuối cùng cũng có được một chuyện khiến ngươi cao hứng, cùng ta uống cạn hũ rượu này hẳn là một việc nên làm đi?”
Tử Nham chứng kiến một đêm kinh tâm động phách này, lại vì chuyện Hạ Địch
săn cá mập lúc vừa rồi, mà tinh thần chưa ổn định, còn chính tai nghe
được tên kia tuyên cáo ‘người trân ái nhất’ gì gì đó ở trước mặt tất cả
mọi người, trong lòng quả thực ngũ vị tạp trần, nhất thời mất đi phương
hướng. Hắn chỉ cảm thấy rối ren hỗn độn vô cùng, tâm tư tê tê dại dại
hệt như bị ma trảo gãi vào vậy.
Cầm hũ rượu nặng trĩu trong tay,
Tử Nham cúi đầu đảo mắt nhìn thoáng qua, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, im
lặng mà uống vào một ngụm lớn.
Chỉ nghe Hạ Địch ở một bên cười nói, “Hay! Hay lắm!”
Vành tai sứ giả đại nhân bỗng chốc nóng lên, thì ra Hạ Địch đã ghé sát tới,
phả từng luồng hơi nóng lên một bên mặt hắn, thấp giọng thì thầm: “Thời
điểm ngươi dùng kiếm, thật là đẹp.”
Tử Nham uống vào một ngụm
rượu mạnh, hơi men cũng theo đó mà chầm chậm dâng lên, khiến cho cái gáy nóng ran một hồi. Nghe xong lời nói của Hạ Địch, hắn vẫn duy trì biểu
tình lạnh nhạt thản nhiên, nghiêng đầu liếc nhìn người kia một cái, đáy
mắt dâng lên một tia phức tạp, trầm mặc hồi lâu, lại ngửa đầu uống vào
một hớp.
Chỉ trong chốc lát, một hũ rượu mạnh đã được người uống
cạn. Tử Nham không chống lại được men say, vứt cái hũ đã trống không đi, chậm rãi dựa vào vách thuyền. Hạ Địch nhanh chóng vươn tay đỡ lấy hắn,
để hắn tựa vào lồng ngực của mình.
“Tử Nham, ngươi say.”
Giương đôi mắt nhập nhèm đã lờ đờ vì men rượu, Tử Nham tà tà liếc người kia
một cái, nói: ”Ta mệt, đi ngủ trước một hồi. Nếu ngươi dám nhân cơ hội
làm xằng làm bậy, ta liền một kiếm đâm chết ngươi.” Dứt lời, hắn khép
mi, ngả vào trong ngực của Hạ Địch.
Hạ Địch mừng rỡ, ôm Tử Nham
vào lòng, đứng lên nói với mọi người: ”Các ngươi từ từ thưởng thức ca
múa, ta và nhị thủ lĩnh vào phòng ngắm trăng sáng sao khuya, tâm sự vài
chuyện đứng đắn.”
Sau đó, hắn đắc ý nháy mắt với Không Lưu một
cái, ôm Tử Nham mềm nhũn vì thể lực tiêu hao sau một hồi đại chiến, lại
vô thức uống rượu quá nhiều, vội vã lên lầu.
Bạn đang đọc truyện Phượng Vu Cửu Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.