Q.12 - Chương 21
Đầu óc Phượng Minh nhất thời quay mòng mòng một trận.
Hòa ước?
Không thể nào! Nghe nói hòa ước giữa quốc gia và quốc gia là chuyện phi
thường nghiêm trang trịnh trọng, bởi nó có khả năng đưa đến những kết
cục lớn lao sau này.
Hắn muốn ở giữa nơi tối đen như mực, thuyền
lại bị phá hỏng đến mức sắp sửa chìm xuống mà kí hiệp ước hoà bình giữa
hai quốc gia?
"Việc này... Không thích hợp lắm thì phải?"
"Có chỗ nào không thích hợp? Lẽ nào những gì Minh vương vừa mới nói chẳng
qua chỉ là thuận miệng nói ra, không hề tính đến việc thực hiện?"
"Thân phận của ta, chẳng hề..."
"Minh vương của Tây Lôi, cư nhiên lại không thích hợp đại diện cho Tây Lôi kí hòa ước? Hay là Tiêu gia thiếu chủ không thể làm chủ sự vụ của Tiêu
gia?"
Này là sao? Người này chính là đang gây sự, không phải sao? Có mà Hiệp ước bất bình đẳng!
Hạ Địch lộ ra một bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, cũng không chờ Phượng Minh
gật đầu, thản nhiên nói, "Nếu Minh vương không chịu qua thuyền của ta,
vậy để ta cho người của mình qua thuyền của Minh vương đi. Hừ, Đan Lâm
chúng ta một mảnh hảo tâm, cư nhiên lại bị người nơi nơi chốn chốn phòng bị, thật sự là người tốt khó làm. Nếu không phải vì sự thái bình của
bách tính Đan Lâm sau này, bản vương tử cần gì phải chịu khuất nhục bực
này." Đoạn quay sang phân phó thủ hạ của mình, "Không Lưu, buông thuyền
nhỏ xuống, ngươi một mình đi qua, để cho bọn họ nhìn xem người Đan Lâm
chúng ta là như thế nào. Mau đi!"
Không Lưu lĩnh mệnh.
Thuyền nhỏ được hạ xuống, trong chốc lát đã tới được phía sau chủ thuyền của
Tiêu gia. Không Lưu trên tay nâng một cái hộp, La Đăng tự mình đi qua
dẫn đường cho hắn.
Nhìn thấy chiến tướng tên gọi Không Lưu này
dám can đảm mà đơn thương độc mã đi tới địa bàn của mình, người Tiêu gia đều vô cùng khâm phục.
Nếu như bọn họ biết Không Lưu là hải tặc trà trộn vào, nhất định sẽ không kinh ngạc như vậy.
Trong thiên hạ, hải tặc chính là loại người phóng túng bất kham, sống chung
với chết chóc, với vùng biển khơi lúc nào cũng nghiệt ngã và quỷ dị khó
lường. Bọn họ có thể nói là người không sợ chết nhất trên thế gian này.
Mà Không Lưu được Hạ Địch chọn lựa ra từ trong hết thảy những hải tặc giỏi mà mình có, dày công đào tạo, càng là kẻ không sợ chết nhất giữa những
kẻ không sợ chết.
Không Lưu đi đến trước mặt Phượng Minh. Một
người trong số các cao thủ mặt không đổi sắc cầm lấy lưỡi dao sắc bén mà mở hộp ra, lấy ra bút mực cùng hai bức hòa ước đã được thảo sẵn.
Người Tiêu gia ở trên thuyền này chỉ biết đến việc giết chóc và cùng thuyền
bè các nơi qua lại buôn bán, đối với chính trị không phải là người trong nghề, nên cũng không hiểu gì. Dung Hổ dù sao cũng theo Dung Điềm mấy
năm nay, tính ra cũng có chút vốn liếng, liền xung phong mà sải bước
tiến lên phía trước một bước tiếp nhận hoà ước, cung kính đưa đến tận
tay Phượng Minh, bản thân cũng đứng ở phía sau Phượng Minh, mở to hai
mắt hỗ trợ.
Phượng Minh nhìn nhìn, cư nhiên lại không phải Hiệp ước bất bình đẳng?
Thế nhưng, điều khoản của hiệp ước hợp tác bình đẳng này xem ra rất không
tồi. Hơn nữa Hạ Địch đã đại diện Đan Lâm vương tộc mà kí ở mặt trên, còn có con dấu.
Nội dung đại khái bao gồm 3 điều:
Điều thứ
nhất, thế lực cùng khu vực hành chính do Đan Lâm vương tộc và Tây Lôi
vương Dung Điềm, Minh vương Phượng Minh cai quản kết thành đồng minh,
đời đời hữu hảo, không xâm phạm lẫn nhau.
Điều thứ hai, sau khi
mở rộng tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, toàn bộ lợi nhuận có
liên quan tới lượng sa phải chia đều cho hai bên. Lợi nhuận mà Đan Lâm
thu được không phải của cả Đan Lâm vương tộc, mà là dành riêng cho Đan
Lâm vương tử Hạ Địch.
Điều thứ ba, Hạ Địch còn muốn cùng Tiêu gia kí kết làm ăn, dùng lợi nhuận có được từ song lượng sa để đổi lấy từ
Tiêu gia những xa xỉ phẩm chốn cung đình, vật dụng hàng ngày cùng vật tư quân sự, nhất là cần có hắc ín để chế tạo thuyền, quy định Tiêu gia
hàng năm phải cung cấp một số lượng lớn.
(*Hắc ín: nhựa đường)
"Ngươi cảm thấy như thế nào?" Phượng Minh liếc mắt nhìn Dung Hổ đang đứng bên cạnh mình.
Hòa ước quốc gia, một khi đã kí liền không thể thay đổi.
Phượng Minh hảo có chết hay không lần đầu tiên đụng vào, thật đúng là sợ bị đối diện Đan Lâm vương tử cho thình lình mà kháng.
Hiệp ước hắn kí nếu như có lỗ hổng, nói không chừng sau này Dung Điềm vì suy nghĩ cho tôn nghiêm của hắn, cho dù không nguyện ý cũng sẽ tuân thủ
theo. Nếu như mang tới phiền toái cho Dung Điềm thì thảm rồi.
Hắc ín từ Tiêu gia sao? Cái này thực ra chỉ là việc nhỏ.
Dung Hổ ngưng trọng mà nhìn mấy lần, "Thuộc hạ cảm thấy, dường như thực sự chính là hòa ước hữu nghị."
Trong các câu chữ, ngay cả hàm ý khác tựa hồ cũng đều không có.
Một hiệp ước như thế này được kí, không chỉ Đan Lâm có lợi, mà Tây Lôi cùng Tiêu gia cũng đều có lợi.
"Ta bây giờ liền kí?"
"Chờ một chút." Dung Hổ hai mắt lại nhìn, từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy
có gì đó không đúng, chỉ vào một quy định viết rất chi tiết ở phía trên, hỏi, "Theo như lời được viết trên đây, vì để biểu đạt thành ý, hai bên
đều phải phái sứ giả tới lưu trú dài hạn, người được chọn nằm trong giới hạn?"
Không Lưu hiểu rõ điều hắn lo lắng là cái gì, đúng mực
nói, "Sứ giả ở đây đương nhiên không phải chỉ bậc quyền quý như Minh
vương hoặc Tây Lôi vương, chỉ cần là thuộc hạ Minh vương hoặc Tây Lôi
vương, một vị tướng lĩnh có hiểu biết nhất định về eo biển Đan Lâm là
tốt rồi. Ân, bởi vì bôn ba trên biển rất vất vả, tốt nhất là người trẻ
tuổi một chút, sức khoẻ tốt, nếu như còn có kiếm thuật không tồi thì
càng tuyệt vời."
Phượng Minh và Dung Hổ trong đầu lóe sáng một chút, không hẹn mà cùng nhớ tới Tử Nham.
Muốn nói biết rõ về eo biển Đan Lâm, trong tất cả thủ hạ của Dung Điềm e rằng cũng chỉ có hắn.
Phượng Minh hướng về phía Hạ Địch dò hỏi, "Ta có một việc muốn thỉnh giáo vương tử điện hạ."
"Xin cứ nói."
"Ta có một thủ hạ tên là Tử Nham."
Hạ Địch bị cái tên vẫn cất giữ trong lòng này nóng rực mà ủi một cái,
trong nháy mắt liền bừng tỉnh tinh thần, nghe Phượng Minh nói tiếp, "Gần đây hắn ở lại bờ biển Đồng Quốc, nghe nói là muốn điều tra một chút về
tình hình của hải tặc Đan Lâm, không biết vương tử có từng nghe tin hắn
bị bắt giam?"
Trong cõi lòng đang tận lực đè nén của Hạ Địch vô
duyên vô cớ nổi lên một cỗ cảm giác tê dại rất nhỏ, tà ý càng sâu, khuôn mặt thế nhưng vẫn là một bộ dáng không chút để ý như lúc trước, "A, ta
dường như đã từng nghe qua cái tên này. Tử Nham? Ân quả thật đã từng
nghe qua người này."
Phượng Minh vội vàng truy hỏi, "Vương tử có tin tức của hắn?"
"Nghe nói hắn từng một hai lần chạm chán với hải tặc Đan Lâm, lại còn thành
công đào tẩu, hẳn là vẫn bình an đi?" Hạ Địch thuận miệng nói bậy bạ mà
nghe giống như thật, lại làm như cố tình nhớ tới, nói với Phượng Minh,
"Người này dường như có chút thông thuộc với eo biển Đan Lâm, không nghĩ tới chính là thủ hạ của Minh vương. Sứ giả thường trú bên ta phải là
tay thiện nghệ hiểu rõ hải vực bên ta như vậy. Minh vương chi bằng hãy
phái y tới làm sứ giả, thế nào?"
Phượng Minh vì trong lòng hoài nghi, cùng Dung Hổ trao đổi ánh mắt, lại đoán không ra Hạ Địch đến tột cùng thực ra có mưu kế gì.
Bọn họ nào biết được chân tướng giữa Tử Nham và Hạ Địch?
Không Lưu hiểu rất rõ lòng dạ của vương tử nhà mình, ở bên cạnh không nhanh
không chậm mà bồi thêm một câu, "Đánh nhau với hải tặc, nếu như nhân thủ không nhiều, thực sự là vô cùng nguy hiểm. Vị thuộc hạ này của Minh
vương nếu như trong thời gian dài không có tin tức, nói không chừng đã
gặp điều bất trắc. Nếu hắn được chỉ định làm đặc sứ lưu trú tại Đan Lâm
ta, vương tử có thể lập tức phát một đạo văn kiện khẩn cấp về hoàng cung Đan Lâm, ra lệnh cho thuỷ quân Đan Lâm lục soát khắp vùng hải vực phụ
cận, nói không chừng..."
Mọi người suy đi nghĩ lại, cũng nghĩ
không ra việc phái Tử Nham đi Đan Lâm làm đặc sứ có chỗ nào không ổn.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng liên quan đến việc duy trì sự hữu hảo
giữa hai bên, ngàn vạn thế hệ, ngàn vạn người có thể có được lợi ích từ
đó, dù sao cuối cùng cũng phải phái người đi.
Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Minh cuối cùng gật đầu, "Được. Lấy bút đến đây."
Dung Hổ đưa bút mực lên, lại hiển nhiên có một người vì Phượng Minh bày ra hai bản hòa ước, tiện cho Phượng Minh kí tên.
"Minh vương", Không Lưu nói, "Nếu đã ước định, Minh vương không ngại ghi chú
rõ tính danh đặc sứ trên hòa ước chứ? Như vậy vương tử chúng ta sẽ lập
tức đem hòa ước đưa về hoàng cung, thuận tiện phát tin tức bảo hộ đặc sứ ra toàn bộ hải vực Đan Lâm."
Phần sau của câu nói này đối với Phượng Minh quả thực là thiên đại mê hoặc.
Dung Hổ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được quyết định như vậy đối với
hành tung không rõ của Tử Nham lúc này vô cùng có lợi. Dù sao Đan Lâm ở
trên biển rất có thế lực, để Tử Nham ở dưới sự bảo hộ của Đan Lâm vương
tộc cũng được đi? So với bây giờ còn tốt hơn gấp trăm lần.
Phượng Minh nghiêm túc mà kí tên trên hai bản hòa ước. Con dấu tùy thân không
mang theo, liền dùng ngón tay cái chấm vào nghiên mực, ấn một ấn lên chỗ vốn dành cho con dấu.
Lúc này Dung Hổ nhận một bản, Không Lưu nhận một bản.
Không Lưu trở lại phía bên Hạ Địch, trình lên hòa ước. Hạ Địch mở ra, chỉ vội vàng quét mắt nhìn lên hàng chữ "bổ nhiệm Tử Nham làm sứ giả" ở phía
trên, thầm nghĩ nam nhân nghiêm chỉnh kia cuối cùng cũng rơi vào tay
mình, phải đi theo mình trở lại Đan Lâm, khố hạ cư nhiên lại mãnh liệt
co rút một cái, hoan hỉ đến mức hận không thể ngẩng đầu lên trời cười
dài.
"Hòa ước đã thành, đa tạ Minh vương." Hạ Địch đem hòa ước
giao cho Không Lưu bảo quản, hướng về phía Phượng Minh chắp tay cáo
biệt, "Chúng ta sau này cũng phải đi Đồng Trạch. Khi nào tới đó, ta sẽ
gặp lại Minh vương. Trải qua thời gian, Minh vương nhất định sẽ tin
tưởng thành ý của Đan Lâm.
Đoạn sai người vẫy cờ lệnh, mang theo toàn bộ đội thuyền nghênh ngang rời đi.
Phượng Minh mơ mơ hồ hồ mà ký hiệp ước hữu nghị, đứng ở đầu thuyền nhìn đội
thuyền của đối phương dần dần đi xa, lòng như lạc trong sương mù dày
đặc.
Chuyện đêm nay quỷ dị đến mức khó mà lý giải được. Trải qua
một hồi huyết chiến ác liệt khiến đội thuyền bị hủy đến thất thất bát
bát, kết cục cư nhiên lại là hai bên ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn
nhau?
Phượng Minh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng quay sang hỏi Dung Hổ, "Bọn Thu Lam đâu? Ngươi đem các nàng giấu ở đâu vậy?"
Dung Hổ đáp, "Thiếu chủ yên tâm, các nàng đều ở bên trong khoang thuyền tầng hai, thuộc hạ còn để lại mấy cao thủ để chiếu cố, vừa rồi vẫn luôn luôn bí mật nhìn, cũng không có địch nhân tới gần nơi đó." Đoạn ra lệnh cho
thủ hạ ở bên cạnh đưa các nàng ra ngoài, trước tiên dùng thuyền nhỏ đưa
các nàng đến khu vực an toàn trên bờ biển.
Phượng Minh gật gật đầu, hơi an tâm một chút.
Trên thuyền khắp nơi đều là người chết, để cho nhóm Thu Lam nhanh chóng lên trên bờ biển là tốt nhất.
La Đăng vẫn luôn chú ý tới tình hình của Đan Lâm, lúc này tận mắt nhìn
thấy đội thuyền Đan Lâm thực sự rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau
lau mồ hôi lạnh, xin chỉ thị, "Thiếu chủ, chúng ta cũng phải nhanh cập
bờ một chút, chủ thuyền trụ không nổi nữa."
Lạc Vân nói, "Đan Lâm vương tử này không phải người tốt, thù này chúng ta sớm muộn cũng phải báo."
Phượng Minh ngẩn ngơ một lát mới mở miệng thở dài, "Sớm biết rằng kết cục
chính là kí hòa ước, hà tất phải động thủ đánh nhau, hại chết nhiều mạng người như vậy? Thi thể bất luận là địch hay là ta đều phải mai táng cẩn thận, nếu có người còn sống thì chữa thương cho bọn họ."
Nhiễm
Thanh nói, "Người của đối phương chỉ sợ là đều chết hết. Cho dù có sống
cũng không cần giúp bọn hắn chữa thương, một kiếm cắt đứt yết hầu là
được rồi. Ai biết vừa rồi khi bọn họ chém giết, đã giết đi của chúng ta
bao nhiêu huynh đệ?"
"Đúng vậy, cứu địch là lòng dạ đàn bà."
"Hoang đường!" Phượng Minh bỗng nhiên gầm nhẹ.
Vị thiếu chủ này tính tình ôn hòa điềm đạm, từ trước đến giờ đều giống như một tiểu bảo bảo(*) ngoan ngoãn, cho nên mới khiến cho ấn tượng của mọi người về hắn là hiền dịu nhát gan. Tiếng gầm nhẹ tức giận này không
biết từ đâu vô nguyên vô cớ phát ra, khiến người xung quanh giật nảy
mình.
(*bảo bảo: bé cưng =)))
Phượng Minh chăm chú nhìn
boong thuyền bị nước sông tàn phá sạch sẽ đến mức chỉ còn một hai mảnh
ván nhuốm màu máu, thấp giọng hỏi, "Các ngươi có biết chỉ cần động nhẹ
một kiếm, liền hủy đi tâm huyết của bao nhiêu người không? Có được một
người phải trải qua mười tháng mang thai, chăm sóc từng ngày từng ngày.
Muốn nuôi lớn một người phải dùng bao nhiêu lương thực, dạy bảo bao
nhiêu đạo lý? Loài cầm thú cũng chỉ khi rơi vào cảnh cùng đường mới trở
nên tàn ác, huống chi chúng ta là người?"
Hắn nhìn boong tàu hơn
phân nửa đã chìm trong nước, phân phó thủ hạ, "Đem những thuyền nhỏ còn
lại hạ xuống, mọi người cập bờ đi. Chủ thuyền không thể di chuyển, tạm
thời để lại ở chỗ này, sau này vứt bỏ hay tu sửa, tùy La Đăng quyết
định."
La Đăng nghiêm nghị nói, "Dạ, thiếu chủ."
"Nhiễm Thanh."
"Có thuộc hạ."
"Ngươi coi thường mạng người, phạt ngươi mười ngày không được cầm kiếm."
Nhiễm Thanh sắc mặt đột biến.
Người trong Tiêu gia sát thủ đoàn luôn mang binh khí theo người, đừng nói
mười ngày, cho dù là rời khỏi một canh giờ cũng đủ để khó chịu.
"Thiếu chủ..." Trải qua cuộc chiến đêm nay, mọi người trong Tiêu gia đối với
Phượng Minh đều bất giác nảy sinh cảm giác khác biệt so với trước kia,
giờ phút này thấy hắn mở miệng trừng trị, cư nhiên cũng không dám chống
lại. Nhiễm Thanh là một cao thủ trẻ tuổi trong Tiêu gia, không biết là
sợ môn quy của Tiêu gia hay là sợ vị thiếu chủ tối nay bỗng nhiên uy
nghiêm khác thường, rốt cuộc giống như là đối mặt với lão chủ nhân, quỳ
xuống van xin, nói, "Nhiễm Thanh đáng chết, thỉnh thiếu chủ ấn theo Tiêu gia môn quy lấy roi hành hình, xin thiếu chủ đừng tước đi binh khí của
thuộc hạ."
Phượng Minh hòa mình vào gió đêm, đứng ở trên mũi
thuyền đầy nguy hiểm rình rập, thân hình thon dài tuấn dật. Mặt sông sau khi trải qua trận ác chiến, mùi nhàn nhạt của khói thuốc súng cùng máu
tanh vẫn có thể ngửi thấy như cũ. Bóng đêm bao phủ xuống hình dáng rắn
rỏi kiên cường, khiến cho vị Tiêu gia thiếu chủ này như có thêm một phần lãnh tĩnh ngưng trọng khó có thể nói lên lời.
Dung Hổ đứng ở
ngay gần đó. Sau khi Nhiễm Thanh quỳ xuống, Dung Hổ thấy ngực Phượng
Minh đột nhiên phập phồng dữ dội, cho rằng Phượng Minh trước nay đều là
mềm lòng, da mặt lại mỏng, sẽ bỏ qua cho Nhiễm Thanh.
Không ngờ
Phượng Minh khe khẽ thở dốc một chút, lại nhẹ giọng nói, "Ngươi không
phục cách xử phạt của ta, đó là không muốn ở lại Tiêu gia nữa?"
Hắn dù sao cũng là Tiêu gia thiếu chủ, ngữ khí tuy rằng cực nhẹ, nhưng lại
có trọng lượng nặng đến mức ngay cả Lạc Vân cũng kìm lòng không nổi mà
trở lên khẩn trương.
Mọi người mấy ngày này đều thấy Phượng Minh
không nói một lời, bị người mỉa mai chế nhạo cũng chỉ cười tủm tỉm, tính tình ôn hòa đến mức không thể tưởng tượng nổi. Giờ phút này suy nghĩ
sâu xa một chút, kỳ thực theo lí mà nói, Phượng Minh thân là Tiêu gia
thiếu chủ, quả thật có quyền xử lý bất luận kẻ nào. Miễn là lão chủ nhân Tiêu Túng không phản đối, ai dám chất vấn mệnh lệnh của thiếu chủ?
Lạc Vân còn thấy sợ, huống gì Nhiễm Thanh.
Bị đuổi ra khỏi Tiêu gia là chuyện khiến bọn hắn sợ hãi nhất. Nhiễm Thanh
lập tức môi cắt không còn một giọt máu, hoảng sợ đem bội kiếm đeo ở bên
hông ngay cả bao kiếm cũng cởi xuống, ngay ngắn đặt ở boong thuyền.
Phượng Minh liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn khi buông ra thân kiếm, đôi tay vững
vàng vẫn quen cầm kiếm khẽ run lên. Phượng Minh chợt nhớ tới trong cuộc
ác chiến vừa rồi, Nhiễm Thanh bị cung tên bắn trúng, tuy rằng không phạm vào chỗ yếu hại, nhưng dược tính hẳn vẫn còn tồn tại. Sau khi cùng Hạ
Địch giằng co, việc đứng e rằng hơn phân nửa cũng là dựa vào binh khí mà cứng rắn chống đỡ.
Phượng Minh cảm thấy không đành lòng, im lặng mà mấp máy môi.
Dung Hổ thấy Phượng Minh vừa mới xây dựng uy tín, nếu như nói lung tung,
không chừng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mặc dù Nhiễm Thanh có
chút đáng thương, nhưng mười ngày đảo mắt đã qua. Dung Hổ liền giữa
đường mở miệng cướp lời Phượng Minh, "Minh vương, đã đến lúc phải hạ
thuyền nhỏ."-----
Phượng Minh bừng tỉnh, "A" một tiếng, nói với
Lạc Vân, "Binh khí của Nhiễm Thanh tạm thời do ngươi bảo quản, mười ngày sau hãy trả lại cho hắn." Cứng rắn hạ lệnh, xoay người dẫn theo mọi
người đi xuống thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Vừa lại gần bờ đã thấy có tiếng kêu khóc thất thanh truyền tới, hiển nhiên là từ ba đại thị nữ vừa rồi được hộ tống lên bờ biển, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch xanh xao, khóc như hoa đào gặp mưa.
Phượng Minh bị các nàng vừa bao
vây ôm lấy vừa khóc lóc, mười phần uy phong vừa rồi lập tức không cánh
mà bay đến chín phần, xấu hổ mà dỗ dành nói, "Chuyện vừa rồi thoạt nhìn
rất nguy hiểm nhưng kì thực cũng không có gì to tát, cho dù có tổn thất
cũng không phải là sinh li tử biệt..."
Trên thực tế, thiếu chút
nữa chính là sinh li tử biệt rồi - nếu như đội thuyền của Hạ Địch lúc đó không ngừng công kích một cách kỳ quái...
Còn chưa đem ba tỉ
muội này dỗ dành cho an tĩnh lại đã thêm hai người vóc dáng đồ sộ như
hai ngọn tháp bổ nhào tới, gào khóc thảm thiết mà than, "Minh vương!
Minh vương! Ngươi không sao chứ? Ngươi thật sự không việc gì chứ?"
"Ai nha! Không có việc gì là tốt rồi. Nếu như ngươi thật sự chết, đại ca nhất định sẽ lột da ta!""Không, là lột da ta!"
"Tại sao lột da ngươi? Là lột da ta!"
Tam đại thị nữ yếu đuối, nước mắt lưng tròng được người an ủi còn chưa kịp
biểu lộ tình cảm sâu sắc gì, vậy mà đã bị hai tên đại hỗn đản không hiểu chuyện chạy ra quấy rối. Thu Tinh ánh mắt còn vương một tia ướt át, hay tay chống ngang hông lớn tiếng can ngăn, "Liệt Trung Thạch! Liệt Đấu!
Da của hai người các ngươi ta đều lột!"
"Tại sao??"
Liệt
Trung Thạch phi thường nghiêm túc chất vấn, "Ngay đến ngón tay của Minh
vương cũng đều hảo hảo không có lấy một vết xước, ngươi tại sao muốn lột da chúng ta?"
Thu Nguyệt chỉ ở một bên gạt lệ, đặc biệt không có chút phản ứng nào với trận đấu khẩu của bọn họ. Nhìn thấy Phượng Minh
bình an vô sự, Thu Nguyệt cầm lòng không được, quét mắt nhìn ra phía sau Phượng Minh.
Thu Lam thế nhưng lại bị đám người nói không biết
lựa lời Liệt Trung Thạch chọc giận, vươn một ngón tay mạnh mẽ chọc vào
bả vai tên Liệt Trung Thạch ngốc nghếch, "Không cho phép ngươi nguyền
rủa Minh vương. Ngươi nếu như còn nói hươu nói vượn, ta sẽ nói Đại
vương, không, nói Thừa tướng xử phạt ngươi thật nặng!"
"Không muốn! Đừng kêu đại ca phạt ta!"
Trong khi Liệt Trung Thạch còn đang uổng công kháng nghị, Liệt Đấu đã buông
Phượng Minh ra, một bước nhảy xa tới ba trượng, trừng mắt với Thu Lam
hỏi, "Ngươi hà cớ gì lại ức hiếp thiếu gia nhà ta?"
Bọn họ tranh
chấp nội bộ, Phương Minh được dịp thoát thân, thầm kêu may mắn, nhanh
chóng từ giữa đám dở hơi (-_-) này chuồn ra, lại vừa vặn gặp phải Lạc
Trữ - tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn. Lạc Trữ vẫn mang bản mặt than như thường lệ, lạnh lùng nói, "Thiếu chủ bình yên vô sự, thuộc hạ an
tâm rồi."
"Lạc tổng quản, ta..."
"Minh vương!"
Phía trước bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Phượng Minh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đồng Quốc vương thúc Khánh Chương
cùng một một đoàn hộ vệ tùy thân đang vội vàng tiến tới. Thuyền hắn ngồi cũng giống như những phó thuyền khác của Tiêu gia, đều cập bến sớm hơn
so với chủ thuyền của Phượng Minh.
Phượng Minh vội vàng nghênh
đón, ân cần hỏi thăm, bởi đây chính là ô dù quan trọng nhất của hắn ở
Đồng quốc hiện nay, "Vương thúc không bị kinh sợ chứ!"
"Không sao."
Lời nói ra tuy là như thế, nhưng nhìn sắc mặt Khánh Chương, thực sự có thể
so với tờ giấy trắng để hình dung. Thịt mỡ trên gương mặt mập mạp còn
đang vì trong lòng quá run sợ mà kẽ rung. Phần lớn những thị vệ hộ tống
đi bên cạnh hắn, và ngay cả Ngự Tiền tướng quân Trang Bộc tựa hồ cũng bị kinh sợ không ít. Tất cả đều cố gắng làm ra bộ dạng bình tĩnh.
Trang Bộc cũng là vẻ mặt xấu hổ, chắp tay với Phượng Minh, nói, "Hổ thẹn. Bản tướng lãnh binh canh giữ ngay tại đất liền, thế nhưng lại không thể kịp thời phát hiện ra mai phục trên mặt sông trước mặt. Vừa rồi thấy bị tập kích, khoảng cách quá xa, cư nhiên lại chỉ có thể mở lớn mắt nhìn
thuyền của Minh vương người vây khốn. Trang Bộc vô năng, xin Minh vương
thứ tội." Đoạn khom lưng cúi xuống, trang nghiêm hành đại lễ.
"Không không!" Phượng Minh đỡ lấy hắn, ngăn lại đại lễ, chân thành nói, "Tướng quân đã tận lực rồi. Ta ở trên mặt sông có nhìn thấy tướng quân ra lệnh cho binh lính mãnh liệt bắn về phía địch nhân. Phượng Minh không phải
người Đồng quốc nhưng lại được tướng quân bảo hộ như thế, trong lòng vô
cùng cảm kích."
Cuộc đối thoại lần này đã khiến cho quan hệ của Trang Bộc cùng vị Tiêu gia thiếu chủ trẻ tuổi kéo gần thêm một bước.
Trang Bộc ban nãy đúng là cố gắng nghĩ cách cứu viện, nhưng khổ nỗi không con thuyền nào có thể trực tiếp nghênh chiến, cự li bắn của cung tiễn lại
không đủ, không ngờ Phượng Minh lại hiểu đạo lí như vậy. Điều đó khiến
cho Trang Bộc không khỏi nảy sinh cảm giác tri kỷ.
Trang Bộc nhìn về phía mặt sông. Chủ thuyền khổng lồ xa hoa tráng lệ của Tiêu gia đã
chìm xuống chỉ còn lại đỉnh cột buồm. May mà mặt sông vùng này mặc dù
rộng nhưng không phải khu vực sâu nhất, thuyền dù chìm nghỉm cũng còn có thể dùng sức người kéo về bờ. Y tự tiến cử mình với Phượng Minh, "Bản
tướng thân là Đồng quốc Ngự Tiền, có quyền điều động thủy quân ở Hàn
Nhược. Thuyền lớn đã bị đắm này của Minh vương nếu cứ để vậy thì thật là đáng tiếc. Chi bằng để bản tướng ra lệnh cho thủy quân Hàn Nhược, lệnh
bọn họ trợ giúp thủ hạ của Minh vương dùng dây kéo đem thuyền lớn kéo về bờ. Nếu có đồ vật quý báu nào rơi xuống đáy sông, cũng có thể lệnh cho
bọn họ cùng nhau mò vớt."
Nhắc tới đồ quý, Phượng Minh liền lập
tức nhớ tới đủ loại trân bảo được cất giấu trong bảo khố trên chủ thuyền của Tiêu gia - những thứ thường ngày vẫn được La Đăng lấy ra tán tụng.
Đồ rớt thì rớt, nhưng cái đau đầu chính là ở đó có không biết bao nhiêu
bảo bối của lão cha Tiêu Túng. Lần này bị Đan Lâm nhị vương tử Hạ Địch
đùa giỡn đến xoay mòng mòng, cả chiến thuyền khổng lồ xa hoa bị phá hủy
còn chưa tính, nếu như cả báu vật cũng làm mất hết, thực không biết lão
cha sẽ có phản ứng như thế nào?
Hắn sợ nhất chính là không nói tiếng nào liền cầm kiếm đâm tới, một kiếm chặt đứt quan hệ với đứa con bất hiếu này.
Phượng Minh thoáng cái lạnh run, lập tức bày tỏ cảm tạ trước sự nhiệt tình của Trang Bộc, gật đầu nói, "Được như thế thì không gì tốt bằng. Ta cũng
đang tiếc chủ thuyền, còn có đồ vật trên thuyền..."
Cùng lúc đó,
Dung Hổ sau khi giải quyết xong việc tranh cãi giữa tam đại thị nữ Thu
Lam Thu Tinh Thu Nguyệt với hai tên dở hơi Liệt gia, một đường đi về
phía Phượng Minh.
Phượng Minh nói đến phân nửa, bỗng nhiên nhìn thấy Dung Hổ, thiếu chút nữa nghẹn lại.
Không xong rồi!
Cái tráp chống phân hủy đựng thủ cấp của Đồng quốc Đại vương Khánh Đỉnh không phải còn đang ở bên trong chủ thuyền sao?
Vạn nhất bị người Đồng quốc mà Trang Bộc phái đi phát hiện, chỉ e Trang Bộc với quyền điều động binh mã trong tay, sẽ lập tức quay lại đối phó với
mình.
Phượng Minh mồ hôi lạnh từng đợt từng đợt chảy xuống, lập
tức chuyển hướng, ngây ngô cười nói, "Cái kia... cái kia... Vẫn là không nên làm phiền Trang Bộc tướng quân... Tự chúng ta mò vớt, hắc hắc, tự
mình tìm là được rồi..."
Trang Bộc lấy làm lạ.
Bất quá nếu người ta đã không cần hỗ trợ, hắn cũng không nên khăng khăng giữ ý,
thuận theo cười nói, "Không sao. Sau này nếu như Minh vương có gì cần ta hỗ trợ, cứ nói ra là được."
"Được..."
Sau khi ứng phó với Trang Bộc xong, Phượng Minh vội vã lén lén lút lút đưa Dung Hổ tới một
góc khuất, "Dung Hổ, thủ cấp kia ngươi để ở đâu? Không phải vẫn đang để
trên chủ thuyền chứ? Trời ạ, nếu nổi lềnh bềnh rồi bị người vớt được, ta đây chẳng phải chết chắc hay sao? Đồng Trạch chính là thủ phủ của bọn
hắn. Chúng ta nói không chừng sẽ bị bao vây tứ phía, loạn côn đánh
chết..."
Dung Hổ cười nói, "Minh cương không cần lo lắng. Cái
tráp đặt bên trong khoang thuyền đóng chặt, tuyệt đối không thể trôi đi
đâu. Thuộc hạ sẽ lập tức phái thợ lặn giỏi xử trí việc này."
Phượng Minh từ buồn chuyển sang vui, vỗ hai cái lên bả vai hắn, khích lệ nói,
"Ta biết Dung Hổ làm việc cẩn trọng, hắc hắc, trách không được Thu Lam
ngưỡng mộ ngươi như vậy." Nói rồi không đợi Dung Hổ kịp phản ứng, Phượng Minh đã làm một cái mặt quỷ rồi nhanh chóng chuồn đi tìm mấy người Thu
Lam.
Bờ của đoạn lưu vực Ô Mạn giang này từ trước đến nay dường như chưa từng náo nhiệt như vậy.
Một đêm nháo đến mức người ngã ngựa đổ.
Mọi người nghỉ ngơi, chỉnh đốn hàng ngũ, không ít người còn phải băng bó
lại miệng vết thương. La Đăng cùng Lạc Trữ tự mình kiểm kê nhân số, xem
xét thương vong của người có liên quan, kể cả Đồng quốc vương thúc Khánh Chương vân vân..., ở trên bờ ồn ào một trận rất lâu mới xong.
Khi sắc trời sáng dần lên, mọi người đứng giữa một tầng sương mù mỏng mảnh
bao phủ, lặng nhìn dòng nước róc rách chảy của Ô Mạn giang.
Mộc
lôi cùng với những tàn tích hỗn độn trôi nổi trên mặt sông sau trận
chiến sớm đã bị dòng chảy cuốn xuống hạ du. Huyết chiến đêm qua tại Ô
Mạn giang tịch không để lại một chút dấu tích nào, tựa như căn bản một
chút cũng chưa từng phát sinh.
Tất cả mọi người đều tự ngăn mình sinh ra một ảo giác, rằng tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.
"Minh vương!" Giữa ánh nắng sớm, Trang Bộc sau khi cùng Khánh Chương thương
lượng ổn thỏa liền quay sang trưng cầu ý kiến của Phượng Minh, "Hàn
Nhược cách nơi này cũng không xa. Chi bằng Minh vương lưu lại một vài
nhân thủ canh giữ thuyền và mò vớt hàng hóa, những người khác trước tiên theo đường bộ hướng về phía Hàn Nhược. Hiện tại nếu xuất phát, có lẽ
chạng vạng là có thể đến nơi, như vậy chí ít việc ăn ngủ đêm nay có thể
giải quyết."
Đúng lúc này Dung Hổ lại vắng mặt, Phượng Minh theo
thói quen quay đầu tìm kiếm nhưng không thấy, liền dò xét ý kiến của Lạc Vân.
Lạc Vân thế nhưng lại vẫn như ngày thường, mở lớn con mắt
bày ra một bộ dáng mặc kệ. Dáng vẻ tuy là lạnh lùng thờ ơ, nhưng rốt
cuộc vẫn là theo quy củ mà chắp tay đáp lại, "Mời thiếu chủ hạ lệnh."
Bọn Thu Lam đều ở bên cạnh chăm sóc Minh Vương, thấy Lạc Vân tự nhiên biết
điều, cả đám đều kinh ngạc mở to mắt tựa như là thấy quỷ.
Phượng
Minh cũng có phần kinh ngạc, vò đầu nói, "A, cái đó... Lạc Vân, ngươi
hãy chọn ra vài người để lưu lại, tự mình dẫn dắt, phụ trách việc bảo vệ đội thuyền, những người khác thì lên đường cùng với đám người của Trang Bộc tướng quân."
"Thiếu chủ," Lạc Vân nghiêm túc đề nghị, "Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ bên cạnh thiếu chủ, tuyệt không thể tách ra."
Phượng Minh không có ý kiến gì, gật đầu nói, "Tốt lắm, vậy ngươi chọn người
lưu lại, rồi chọn thêm một người cầm đầu, còn ngươi theo ta tiếp tục lên đường."
Mọi người phân công công việc.
Lạc Vân tự mình đi chọn thủ lạ ở lại. Mới chọn xong, định đi tìm Phượng Minh bẩm báo, vừa
quay người lại, lại đột nhiên thấy một bóng đen lướt qua trước mắt. Lạc
Vân từ nhỏ đã sớm luyện thành một loại phản ứng giống như bản năng, còn
chưa thấy rõ tình hình đã sớm theo phản xạ rút kiếm quét ngang.
Vật kia bị kiếm chạm tới, thế nhưng lại nhẹ nhàng bay lên, không mang theo
một chút lực công kích nào. Sau khi bị kiếm kia quét ngang một đường,
vật kia liền phát ra một tiếng "xoạt" khe khẽ, giống hệt thanh âm khi y
phục bị xé hỏng.
Lạc Vân vô cùng kinh ngạc, vừa định thần lại thì thấy móc trên thân kiếm quả nhiên là một kiện y phục, đường may tinh
tế. Đáng tiếc vừa rồi bị một đường kiếm cắt ngang, ở giữa không trung
cũng chịu một lực rất lợi hại, kiếm khí đem y phục xuyên thành một cái
lỗ, nhìn vô cùng đáng tiếc.-----
Một cỗ oán khí chẳng biết từ đâu toát ra, khiến hắn nhất thời cảnh giác.
Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt sáng cơ hồ đang phát hỏa.
Thu Nguyệt thấy Lạc Vân biểu tình lãnh đạm liền trừng mắt nhìn, một bụng
tức giận xông tới tận não. Đoạn cũng không nhìn xem kiếm trong tay Lạc
Vân lợi hại như thế nào, tùy tiện động nhẹ một chút đã có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nàng, mạnh mẽ đi tới, vô cùng can đảm mà đem mảnh vải trên thân kiếm một phen ném lên trên mặt đất, dùng chân giẫm loạn lên, oán
hận nói, "Tay nghề của ta quả là thấp kém, muốn phá thì phá, đúng là
uổng công sửa chữa."
Lạc Vân sửng sốt một hồi, mở to mắt nhìn
nàng dùng giày vải để chà đạp kiện xiêm y kia đến không ra hình dạng gì, nhịn không được giữ nàng lại, "Sao lại phá hỏng thứ này?"
Thu
Nguyệt thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của hắn, chịu không nổi mà làm ra một bộ dáng chống đối, oán khí dồn lại ở một chỗ, hướng hắn hỏi, "Ta
phá xiêm y ta thêu, ngươi cũng muốn quản? Ngươi muốn thế nào? Tiểu đông
tây như ngươi cũng muốn quản chuyện của ta?"
Nàng càng thêm ra
sức giẫm lên kiện xiêm y đã thảm thương đến không nỡ nhìn kia, dường như chỉ có làm như vật mới có thể bộc phát hết sự khó chịu trong lòng.
Lạc Vân không đẩy nàng ra, cũng không xoay người bỏ nàng mà đi, rầu rĩ mà
nhìn nàng phá hỏng xiêm y chính nàng đã thêu để trút giận. Sau một hồi
lâu, hắn bỗng nhiên dùng giọng điệu bình thản hỏi, "Không phải ngươi sửa lại cho ta sao?"
Thu Nguyệt vốn đang nháo đến long trời lở đất bỗng nhiên đông cứng lại, sững sờ ngay tại chỗ, ngẩng đầu trừng mắt với Lạc Vân.
Loại vẻ mặt này rốt cuộc là như thế nào? Ý tứ trong đó, ai cũng nhìn không ra.
Lạc Vân thấy hàng lông mi dài mà dày trên đôi mắt tròn xoe lấp lánh của
nàng như có chút ướt ướt, nhưng lại mang theo nét êm dịu khiến người ta
có chút động lòng. Hắn nhíu mày nói, "Ngươi khóc?"
Thu Nguyệt bị
hắn hỏi, giật mình, giống như con mèo con bị người ta giẫm phải đuôi,
lông trên người gần như đều dựng thẳng lên, liền xấu hổ, hung hăng dậm
chân nói, "Ta... cho dù khóc thì cũng liên quan gì tới ngươi?"
Thu Nguyệt che đi gương mặt ấp úng, rõ ràng muốn xoay người chạy.
Lạc Vân là tinh anh của Tiêu gia, từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng lãnh
đạm, lúc này lại bị hành động khó hiểu của Thu Nguyệt làm cho tròn mắt,
đứng chôn chân nửa ngày mới đứng lên, khom lưng nhặt lên xiêm y đã bị
nàng làm cho không thể bẩn hơn trên mặt đất.
Vẫn đang ngẩn ngơ, bả vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ lên.
Hắn xoay người, nhìn thấy khuôn mặt của Dung Hổ.
Dung Hổ kì quái nhìn hắn, "Gọi ngươi hai lần, ngươi thế nhưng một chút phản
ứng cũng không có. Ngươi làm sao vậy Lạc Vân? Hiện tại đã ở trong cảnh
nội của Đồng Quốc, chuyện như tối hôm qua không biết khi nào sẽ lại tái
diễn. Chúng ta phải bảo vệ sự an toàn của Minh vương, tuyệt đối không
thể buông lỏng. Ngươi phải nâng cao cảnh giác mới được. Bằng không nếu
như địch nhân tập kích từ phía sau, ngươi có bị trúng tên bắn lén cũng
không biết đã xảy ra chuyện gì. Ân? Đây là y phục của ngươi? Sao bẩn như vậy?"
Lạc Vân bất động thanh sắc mà đem y phục thu vào trong
ngực, "Là của ta, không cẩn thận làm rơi trên mặt đất nên bẩn. Đi, chúng ta đi gặp Thiếu chủ."
Phượng Minh bên kia đã chuẩn bị tốt. Bởi
vì vẫn lo lắng Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu sẽ đem chuyện về đầu của
Khánh Đỉnh nói ra trước mặt đám người Khánh Chương, mọi người đều thống
nhất ý kiến để hai người to lớn dở hơi kia ở lại bờ sông, cùng Lạc Vân
chọn ra Tiêu gia cao thủ trông coi đội thuyền.
Liệt Trung Thạch
và Liệt Đấu kháng nghị vô hiệu. Trước khi xuất phát, bọn họ đã nhận
nghiêm lệnh của Liệt Trung Lưu, rằng nhất định phải nghe lời Phượng
Minh, nên đành phải ủy khuất mà lưu lại.
Tiểu Thu đáng yêu đương nhiên cũng ở lại.
Bất quá Tiểu Thu yêu thích bờ sông, thật là cao hứng mà đung đưa cái đuôi
to ở trên vai Liệt Trung Thạch, vẫy tới vẫy lui. Thu Nguyệt không suy
nghĩ nhiều mà muốn mang một mình Tiểu Thu đi, đáng tiếc Tiểu Thu trung
thành với chủ, không chịu rời đi.
Thế là, đội ngũ quá mức hỗn độn này sau khi gặp qua thủy chiến đáng sợ trên mặt sông, một lần nữa xuất
phát tiến đến mục tiêu đã sớm định ra.
Theo lời Trang Bộc, tới lúc chạng vạng, bọn họ quả thực đến được cổng thành Hàn Nhược.
Khi nhóm người hầu đưa ra ấn tín của Đồng quốc Vương thúc Khánh Chương,
quan thủ thành Hàn Nhược lập tức dẫn đầu chúng thuộc hạ vọt ra khỏi cổng thành long trọng đón chào.
Tin tức về các vị khách quý sẽ tới
thành Hàn Nhược kì thực đã sớm được truyền đạt cho quan thủ thành, cho
nên thức ăn thượng đẳng cùng chỗ nghỉ chân tốt nhất đã sớm được hết lòng an bài, đầy đủ mọi thứ.
Điều ngoài dự định duy nhất chính là
Vương thúc Khánh Chương và Tây Lôi Minh vương đều không phải là ngồi
thuyền lớn xa hoa dễ chịu mà đến, mà là đi bộ giống như chạy nạn đến
thôi.
Đêm đó mọi người đều cực kì mệt mỏi, sau khi hưởng qua một
chút tiệc rượu được chuẩn bị công phu của quan thủ thành liền nhanh
chóng tản đi nghỉ ngơi.
Chuyện liên quan đến chuyện an toàn của
Phượng Minh, Dung Hổ và Lạc Vân vẫn luôn nghiêm túc, cẩn thận. Nhà khách nơi Phượng Minh ở tạm được kiểm tra triệt để, hơn nữa trong ngoài đều
có an bài thị vệ tinh nhuệ của Tây Lôi và cao thủ Tiêu gia.
Phượng Minh vì bữa tiệc xã giao, không thể không uống vài chén, bước chân lúc
trở về đã có chút chênh vênh. Thu Lam sau khi chăm sóc hắn xong, nhẹ
nhàng kể lể, "Minh vương thật không biết thương tiếc bản thân, rõ ràng
là mệt thì không nên uống rượu. Đại quan Đồng quốc coi việc mời rượu kia là cái gì chứ..."
"Minh vương đã về!" Tỷ muội Thu Nguyệt được
giữ lại trong nhà khách để sắp xếp mọi việc, lúc này trông thấy bóng
dáng Phượng Minh ở xa xa, vội vã chạy ra nghênh đón, phấn khởi như đóa
mây nhẹ nhàng chuyển động, vừa dìu Phượng Minh vào phòng vừa líu ríu
nói, "Như thế nào lại đi lâu như vậy? Lại uống rượu sao? Tối nay thực
không nên uống rượu."
Phượng Minh ngạc nhiên nói, "Vì cái gì mà tối nay không nên uống rượu?"
Thu Nguyệt và Thu Tinh thần bí cười hề hề, không hẹn mà cùng nói, "Không nói cho người biết."
Phượng Minh và Thu Lam không biết chuyện gì, nhìn thoáng qua nhau. Tiếng cười
trong trẻo của Thu Tinh vang lên, còn thừa nước đục thả câu, "Chỉ có
chúng ta và Dung Hổ biết rõ, nhưng mà..."
"Nhưng mà Dung Hổ cũng sẽ không nói, hì hì." Thu Nguyệt nói tiếp một câu.
Phượng Minh còn đang suy nghĩ không ra thì bị họ đẩy đến trước cửa.
Thu Nguyệt thuận tiện mà hung ác trừng mắt với Lạc Vân được bố trí canh giữ ở ngoài cửa một cái, lạnh lùng cảnh cáo, "Đêm nay Minh vương phải hảo
hảo nghỉ ngơi, ngươi không được phép vào đây quấy rầy."
Cửa mở,
Dung Hổ đang ngồi ở bên trong liền đứng lên, nở nụ cười không bình
thường với Phượng Minh, "Minh vương cũng đã trở về, nước ấm đã được
chuẩn bị tốt, mời Minh vương tắm rửa." Hắn làm ra một động tác tay, mời
Phượng Minh đi vào phòng.
Phượng Minh đi vào phòng, đẩy một cánh
cửa bên trong ra, quả nhiên, một cái dục dũng to lớn chỉ có người quyền
quý mới có thể sử dụng hiện ra trước mắt.
Bên trong sương mù mờ ảo, rõ ràng là trong thùng đầy nước ấm.
Hai tiểu nha đầu Thu Nguyệt Thu Tinh này thật là ngày càng biết chăm sóc người ta.
Trong khi trên mặt Phượng Minh vẫn còn biểu tình mơ hồ, hai tỷ muội ở phía
sau hắn đã vừa cười duyên vừa nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước một bước,
cúi thấp người thi lễ, nói, "Nô tì cáo lui."
Thu Lam nói, "Ai, ta còn muốn hầu hạ Minh vương tắm rửa..."
Lời còn chưa dứt đã bị Thu Nguyệt Thu Tinh một trái một phải che miệng kéo
đi ra ngoài. Hai tỷ muội còn thuận tiện quan tâm mà khép cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện Phượng Vu Cửu Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.