Chương 121: Khí Linh
Hoàn cảnh lại yên tĩnh lại lần nữa, có vẻ mọi người đang tiêu hóa đoạn
lịch sử ghê người Thương Chi Hề vừa nói, Long Tiểu Chi nâng lá cây mở
miệng nói."Vậy Lạc gia thì sao? Từng có địa vị như thế nào trong Thương
An quốc?"
Giọng nói của Thương Chi Hề rất bình tĩnh."Lạc gia
giống như Đường gia vậy, cũng là quyền quý đương triều, ra thật ra khi
đó không chỉ có hai nhà Đường Lạc nhận được tin tức, còn có mấy gia tộc
khác cũng nhận được tin tức, nhưng thời gian trôi đi, thanh danh hai nhà Đường Lạc lên cao, những thế lực khác dần dần biến mất."
"A."
Long Tiểu Chi gật đầu nhỏ, không lên tiếng hỏi thăm nữa, có điều cái
chân trần lại không thành thật đá Hiên Khâu Thiên Giác một cái.
Mặt Hiên Khâu Thiên Giác không thay đổi, trong mắt lại nhiễm ý cười, bé con đang nhắc nhở mình, lời nói Thương Chi Hề có vấn đề.
"Tục danh của Thương An đế là gì?" Trong yên tĩnh, đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác hỏi một vấn đề ngoài dự đoán của mọi người.
Vậy nên mọi người mới ý nhận ra, không có ghi lại gì về vị Thương An đế
này, cho dù khi đó là thời đại vương quyền tối thượng, tục danh hoàng
thất là cấm kỵ trong đại chúng, nhưng một chút mảnh nhỏ cũng không có
lưu truyền tới nay thì có vẻ không bình thường.
Vẻ mặt Thương Chi Hề hơi sững sờ, hình như không ngờ Hiên Khâu Thiên Giác lại hỏi thăm
như thế, nhưng hoàn hồn rất nhanh."Tục danh của Thương An đế là Thương
An Mạc, bởi vì chuyện có liên quan đến lịch sử hoàng tộc, cho nên trong
Thương Lăng có ghi lại chút ít."
Hiên Khâu Thiên Giác không biến sắc, đôi mắt nhẹ nhàng bình tĩnh."Hóa ra là vậy."
Nhìn song đôi mắt bình tĩnh ôn hòa không gợn sóng trước mặt, Thương Chi Hề
đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu, tỉ mỉ nhớ lại những lời mình vừa
nói, xác định không có chỗ hở, này mới âm thầm thở phào một cái, cảm
giác mà Hiên Khâu Thiên Giác này để lại cho người ta quá mạnh mẽ, dù là
thực lực hay là cơ trí."Giờ sắc trời đang dần tối, chỉ sợ tối nay sẽ là
một cuộc ác chiến, vì vậy, chỉ có đột phá trận pháp phòng ngự của hoàng
cung, có lẽ còn có một đường sống, tiền bối nghĩ thế nào?"
"Rất
đúng." Hiên Khâu Thiên Giác gật đầu tỏ vẻ tán thành, dưới tình huống
không có cách nào bình yên rời khỏi, tìm kiếm nguyên nhân khiến thành
Thương An khác thường quả là là một lựa chọn tốt, dù sao trong hoàn cảnh này, con người dễ trấn định và tỉnh táo hơn khi có mục tiêu dưới.
Xác định được mục tiêu, đoàn người thừa dịp sắc trời còn chưa tối đi đến
cửa chính hoàng cung, hoàng cung mỹ lệ màu vàng thẫm tỏa ra ánh sáng
vàng cổ xưa mà kín đáo trong trời chiều, giống như vị vua ngồi trên cao, lẳng lặng nhìn xuống Thương An thành.
Hiên Khâu Thiên Giác đứng
lại trước cửa chính hoàng cung, rất nhanh đã hiểu vì sao tiểu đội Thương Lăng không thể đi vào vương cung, bởi vì hoàng cung này cũng có thiết
lập hạn định, đưa tay thăm dò đến gần, quả nhiên trừ cảm giác lạnh lẽo
thấu xương còn có cảm giác bài xích cực mạnh, chắc hẳn tiến vào hoàng
cung cũng cần điều kiện nhất định.
Long Tiểu Chi nhẹ nhàng kéo tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, mang bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vào trong hoàng
cung."Sư phụ, hình như bên trong có người." Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng
đầu sờ sờ đầu Long Tiểu Chi, hắn cũng cảm thấy trong vương cung có
người, hoặc nói là có linh tu, còn có một cảm giác bị nhìn chăm chú
khiến người ta vô cùng khó chịu.
"Tiền bối có cách đột phá không? Hình như hoàng cung cũng thiết lập trận pháp." Thương Chi Hề lên tiếng
hỏi thăm, bởi vì truyền thừa trận pháp không đầy đủ như luyện đan và
luyện khí, cho nên bây giờ người thông hiểu trận pháp ít lại càng ít,
nếu Hiên Khâu Thiên Giác đã có thể dẫn mọi người đột phá Long Quyển đại
trận, chắc hẳn hoàng cung này cũng không thành vấn đề.
Trong lúc
đoàn người chờ đợi Hiên Khâu Thiên Giác giải đáp, đột nhiên trong vương
cung điện lại vang lên tiếng đánh nhau, nguồn gốc của tiếng động này
vang sâu trong hoàng cung, mặc dù cách rất xa, nhưng tình hình chiến đấu có vẻ vô cùng kịch liệt, bởi vì ngoài ở ngoài hoàng cung cũng có thể
nghe thấy.
Người Thương Lăng tiểu đội nhất thời nhớ tới lời của
Mặc Bạch, trong thành Thương An còn có người, hơn nữa ít nhất là hai
người, một người trong đó rất có thể là kẻ để lại dấu chân lúc đầu, hơn
nữa cũng là cô gái liên tục lặng lẽ đuôi bọn họ mà đến, nhưng vì sao bọn họ bị ngăn cản ngoài hoàng cung, còn cô gái kia lại có thể vào vương
cung trước bọn họ một bước.
Đầu óc Thương Chi Hề và An Chiêu
Nhiên hiển nhiên khôn khéo hơn những người khác nhiều, một lần là Long
Quyển đại trận, lần này trận pháp phòng ngự hoàng cung, đây tuyệt đối
không thể nào là trùng hợp, sắc mặt hai người nặng nề hơn rất nhiều.
Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thèm để ý sắc mặt hai người, bình tĩnh mở
miệng."Chắc hẳn hai vị đã đoán được, Long Quyển đại trận Phỉ Thúy Châu,
phòng ngự hoàng cung Thương An thành thật ra rất dễ đi qua, chỉ cần
huyết mạch hai nhà Đường Lạc mà thôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao có
Hào Liễu trà trộn vào Lạc gia, hơn nữa lừa gạt lấy đứa con trong bụng
Đường Bạch Trần, như vậy thân là Thương Lăng truyền thừa huyết mạch
hoàng thất, vì sao lại bị bài xích ở ngoài?"
Thương Chi Hề im
lặng một lát, mới mở miệng một lần nữa."Lừa gạt tiền bối quả là ta không đúng, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn với tiền bối, hơn
nữa lại liên quan tới danh dự Thương Lăng quốc, nên mới có chỗ giấu
giếm, nếu tiền bối muốn biết tiền căn hậu quả, sau này chắc chắn ta sẽ
trần thuật tường tận, nhưng mà bây giờ, nếu như không nhanh chóng vào
cung, chuyến này chắc chắn lợi không kịp hại."
"Chuyện xưa của
Phỉ Thúy Châu quả thực không liên quan tới bản tôn, giờ bản tôn chỉ có
hỏi, mục đích các ngươi đến Phỉ Thúy Châu là gì?" Vui vẻ trong mắt Hiên
Khâu Thiên Giác biến mất, bình tĩnh nhìn chăm chú Thương Chi Hề.
Yên
lặng lan ra, như qua rất lâu, Thương Chi Hề mới cười khẽ một tiếng."Quả
nhiên tiền bối không phải là người thường, cũng được, hiện thời tình
huống như thế, giấu giếm tiếp chắc hẳn tiền bối cũng không dẫn chúng ta
cưỡng chế đột phá trận pháp phòng ngự này."
"Ở đất bồi Nam Cực,
truyền thuyết về Phỉ Thúy Châu nhiều không kể xiết, nhưng mà có một tin
đồn lại bị tộc ta niêm phong cất vào kho, sở dĩ truyền thuyết về Phỉ
Thúy Châu có thể trải qua vài ngàn năm mà chưa biến mất, là vì bản thân
Phỉ Thúy Châu là một tòa phủ đệ, là một vị tu chân đại năng thời kỳ
thượng cổ minh ngộ lúc phi thăng, đưa phủ đệ của mình đến đất bồi Nam
Cực, cho vùng hoang mạc vô tận này một con đường sống sót, từ đây nơi
hoang vu này mới dần dần có dấu vết của sinh linh, chỉ cần có người
luyện hóa Phỉ Thúy Châu, thì có nghĩa là có được một tiểu thế giới,
nhưng trong Phỉ Thúy Châu này, Thương An quốc trải qua hình thành, hưng
thịnh rồi diệt vong, vạn năm năm đã qua, lại không ai tìm được cách
luyện hóa Phỉ Thúy Châu."
"Nói thế, giờ Thương Lăng đã tìm được
manh mối luyện hóa Phỉ Thúy Châu?" Hiên Khâu Thiên Giác thoáng thấy hứng thú hỏi, nếu Phỉ Thúy Châu này là phủ đệ của tu sĩ thì Phỉ Thúy Châu đủ để tự gọi là thần khí, trong Phỉ Thúy Châu có sinh linh sống sót, linh
lực sung túc, nếu có thể mang theo bên người, chẳng những có thêm một
thứ bảo vệ tính mạng, cũng tương đương với có một cái không gian có thể
sinh ra tài nguyên và sinh mệnh vô hạn.
Thương Chi Hề thản nhiên thừa nhận."Đúng vậy, nhưng thứ cho ta không thể nói cho tiền bối."
"Là sao?" Hiên Khâu Thiên Giác chỉ cười không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Thương Chi Hề một cái.
Trán Thương Chi Hề lập tức khẽ rỉ ra mồ hôi lạnh, đang suy tư nên ứng đối
thế nào, đã thấy Hiên Khâu Thiên Giác cười nhạt một tiếng, tiếp tục dùng giọng dịu dàng như nước nói."Vật từ thời thượng cổ, trải qua mấy vạn
vạn năm tháng, chắc hẳn phải hóa ra khí linh rồi."
Dù là An Chiêu Nhiên trầm ổn lạnh nhạt nghe này cũng không khỏi lộ vẻ khiếp sợ, Thương Chi Hề cũng vậy, sự nhạy cảm của Hiên Khâu Thiên Giác vượt xa tưởng
tượng của hắn, lúc này Thương Chi Hề mới biết được, nam nhân này ngoại
trừ thực lực ra, trực giác cũng chính xác đến đáng sợ, nếu đã bị chọc
phá, Thương Chi Hề cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.
"Tiền
bối nói không sai, quả thực Phỉ Thúy Châu đã biến ảo ra khí linh, chỉ
cần thuần phục khí linh, đương nhiên Phỉ Thúy Châu cũng sẽ nhận chủ. Sở
dĩ Thương Lăng chúng ta quyết định tiến vào Phỉ Thúy Châu lúc này, một
là vị trí Phỉ Thúy Châu hay thay đổi, mà thời gian này chúng ta đúng lúc biết rõ nó sẽ xuất hiện ở đâu, mặt khác chính là Khổ Hàn Băng Hải phía
Bắc Cảnh xuất hiện rung chuyển, Tù Thủy Thành đang ở triệu tập thế lực
bốn phương, đất bồi Nam Cực cũng là một trong các thế lực được mời, muốn gia tăng một bảo đảm cho mình nên mới quyết định đến Phỉ Thúy Châu thử
một lần."
Thật ra Thương Chi Hề cũng không muốn nói ra quá nhiều, nhưng lúc nhận ra có một số việc cho dù hắn có lòng giấu giếm, lấy sự
cơ trí của Hiên Khâu Thiên Giác, thì cũng có thể đoán được một hai, như
thế không bằng bán một nhân tình, nói rõ mọi chuyện mình biết.
"Như vậy, chúng ta vào hoàng cung đi." Hiên Khâu Thiên Giác cũng không tiếp
tục hỏi gì."Bản tôn có thể giúp các ngươi đi qua trận pháp phòng ngự
hoàng cung, nhưng sau khi đi vào hoàng cung, đừng mong vào bản tôn sẽ
dùng tướng mệnh hộ."
"Vãn bối hiểu rồi." Thương Chi Hề tự nhiên
hiểu ý cảnh cáo của Hiên Khâu Thiên Giác, quả thực Hiên Khâu Thiên Giác
cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ Thương Lăng bọn họ, hơn nữa tiểu đội
Thương Lăng còn thiếu tiểu yêu tử điệp một món trân bảo, nghĩ tới đây,
ánh mắt Thương Chi Hề không tự chủ được dời đến trên người tiểu tử điệp.
Long Tiểu Chi thấy thế khẽ hừ một tiếng, xoay đầu nhỏ đi, hình như muốn nói
thiệt cho ta còn mời ngươi ăn lá cây, ngươi lại lừa ta.
Thương
Chi Hề thoáng lúng túng ho nhẹ một tiếng, chuyện này quả thực là Thương
Lăng bọn họ đuối lý, dù sao nhận chủ nếu Phỉ Thúy Châu, Long Tiểu Chi
muốn cầm cũng cầm không đi. Thương Chi Hề âm thầm quyết định, trừ Phỉ
Thúy Châu, nếu đụng phải linh vật hiếm quý khác thì đưa cho tiểu yêu
thêm vài món cũng không sao.
Ánh sáng tím lộng lẫy quen thuộc mà
thoải mái tràn ra giữa không trung, chiếc ô kia bay bổng xoay tròn trước mắt mọi người lần nữa. Không cần Hiên Khâu Thiên Giác chỉ dẫn, mọi
người ăn ý đi trong ánh sáng của ô.
Cũng do Hiên Khâu Thiên Giác
khống chế, chiếc ô chậm rãi vào trong hoàng cung, lần này ánh sáng màu
tím lộng lẫy kia vừa tiếp xúc vào phạm vi hoàng cung, liền lập tức nhìn
thấy khí lạnh màu băng lam tung bay tứ tán, lượn lờ phía trên hoàng
cung, chiếc ô dừng lại một lát, chỉ nghe một tiếng rạn nứt thanh thúy,
ánh sáng thừa thế dâng cao, hàn khí màu băng lam cuối cùng bị thôn tính.
Bởi vì có Hiên Khâu Thiên Giác ở đây, đoàn người thuận lợi rảo bước đi vào
nội cung thành Thương An, lúc Hiên Khâu Thiên Giác thu hồi chiếc ô, mọi
người lập tức cảm thấy lạnh hơn rất nhiều, cả hoàng cung như một hầm
băng khổng lồ, ý lạnh thấu xương.
Dù như thế, tiểu đội Thương
Lăng cũng không dám dừng lại lâu, lập tức đi vào sâu trong hoàng cung,
bọn họ còn nhớ rõ tiếng đánh nhau lúc trước. Ba người Hiên Khâu Thiên
Giác theo sát phía sau, cũng đi vào sâu trong hoàng cung.
Thông
qua mấy đại điện và hành lang, cuối cùng đoàn người đi đến hoa viên tận
cùng trong hoàng cung. Dọc đường, Thương Chi Hề còn ngẫu nhiên giảng
giải kết cấu của hoàng cung và tên khu vực họ đi qua cho ba người Hiên
Khâu Thiên Giác nghe."Vườn hoa này không phải là ngự hoa viên, là chỗ
Thương An đế đặc biệt xây cho Đường Cầm xây, quy mô vượt xa hoa viên
thực sự của hoàng cung, cho nên vườn hoa này cũng gọi là Đàn Cầm viên."
Chỉ đơn giản nhìn lướt qua, thì không khó phát hiện chỗ tinh xảo của Đàn
Cầm viên này, chẳng những nhiều loại hoa đan xen hợp lí, hơn nữa còn có
một hồ nước yên tĩnh xa xăm, quy mô Đàn Cầm viên này quả thực không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.