Chương 127: Chương 71.2
Thời gian không đợi người, thời gian nửa tiếng mà người đàn ông lịch sự
đó nói không còn bao nhiêu nữa, cũng không kịp muốn tìm hiểu anh ta cuối cùng đã cho cô uống gì, Khương Sam nhanh chóng chạy tới cửa sổ bên
cạnh, cô cố hết sức vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng giữ lấy
cành cây gần nhất kéo mạnh về phía mình.
Đã vào mùa đông, thân
cây với lá cây đều đã trở nên khô cằn, vô cùng dễ dàng bẻ lấy được một
đống, chỉ là cành cây quá cứng, Khương Sam dùng sức kéo được một lúc,
trong lòng bàn tay đã có vết đứt, nhưng cô không dám ngừng, chỉ chốc lát máu đã chảy đầy trên cành cây.
Trong phòng chỉ có hai cuốn sách
tiếng Anh, Khương Sam nhanh chóng cầm lấy hai cuốn sách nhúng vào nước,
cành lá bẻ được cũng bó lại nhúng qua nước, trong lòng bàn tay nóng rát
đau đớn, Khương Sam thở dốc một hơi, bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, kịch liệt vận động một lúc khiến cả
người Khương Sam ra mồ hôi ướt đẫm quần áo, Khương Sam nhanh chóng cởi
luôn áo khoác ngoài ra.
Nhưng vẫn cảm thấy nóng, cái nóng này
khác với cái nóng do vận động, từ cơ thể tỏa ra bên ngoài, nóng khiến
cho trong lòng người ta thấy hoảng sợ, đầu cũng choáng váng, Khương Sam
cắn môi cầm tất cả những gì cần ngâm nước đều ngâm, chóng mặt đặt mông
ngồi xuống nền nhà.
Thở hổn hển bóp lấy bắp đùi, trong lòng
Khương Sam đang suy nghĩ tình huống tệ nhất…. Uống phải gì đó không có
ói ra hết hoàn toàn.
Bụng dưới dâng lên một cỗ nhiệt nóng khiến
trên người Khương Sam càng ngày ra mồ hôi càng nhiều, ngay cả đầu các
ngón tay cũng bắt đầu chuyển sang màu hồng, lúc này còn không rõ Bạch Kỳ đã cho chính mình uống gì đó, d!^Nd+n(#Q%*d@n Khương Sam thật sự có thể chết đi được rồi!
Kiếp trước cũng từng trải qua như thế này, vì muốn trừng phạt cô, anh ta đã từng cho cô uống loại thuốc này một lần.
Mãi cho đến khi cô khóc cầu xin anh ta, mãi cho đến khi cô chịu không nổi,
quấn quýt trên người anh ta, mãi cho đến tất cả sự tự tôn cùng với sự
kiên trì của bản thân bị chính bản thân chủ động nghiền nát đến dưới
người anh ta.
Động tác Khương Sam trở nên nhanh hơn, cô run rẩy
bắt đầu xếp tất cả cành lá ẩm ướt để chung với hai cuốn sách, cơ thể
phản ứng khiến cho cô thấy buồn nôn.
Khương Sam hít sâu một hơi, tay run rẩy rút điếu thuốc trong hộp ra, cô chưa từng hút thuốc, lần
đầu tiên mạnh miệng hút thuốc đã bị sặc một cái, một cỗ cay độc từng cổ
họng tràn lan bên trong, Khương Sam khó chịu bắt đầu ho khan, đầu óc lại tỉnh táo không ít.
Sau khi đốt được cành lá khô cháy được toàn
bộ, Khương Sam mới bắt đầu để sách và cành lá ướt lên phía trên, lửa
đang cháy cao nhanh chóng bị tắt dần, một cỗ khói đặc nhanh chóng tràn
lan khắp căn phòng.
Đứng ở cạnh cửa sổ dùng chiếc áo khoác nhúng
nước che mũi lại, cả người Khương Sam suy yếu dựng vào tường, sau khi
trong phòng tràn ngập khói đen, lúc này mới mặt không thay đổi la lớn
lên:
“Cứu mạng! Cháy rồi!”
“***!”
Người đàn ông ngoài cửa tức giận chửi nhỏ một tiếng, tiếp theo nghe tiếng mở cửa:
“Khương tiểu thư có chuyện gì?”
Người đàn ông lịch sự một bên vừa gọi Khương Sam, một bên đưa tay mạnh mẽ mở
cửa ra lại bị khói đen dày đặc từ trong phòng tuôn ra ngoài làm cay mắt. Người đàn ông bị khói hun tới khiến đôi mắt cay xè không mở mắt ra nhìn được, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ nhịn không được bắt đầu ho khan kịch
liệt, anh ta vừa ho vừa nhanh chóng đi vào trong phòng, nhưng bên trong
chỉ thấy toàn khói đen xám xịt, sớm đã không thấy động tĩnh của Khương
Sam đâu hết, anh ta cho là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng kinh sợ mất
ba hồn chín vía!
Người đàn ông này cũng từng được huấn luyện
nghiêm chỉnh trong quân, chỉ trong chốc lát quan sát trong phòng liền
phát hiện đến chỗ bó củi ướt đang được đốt khiến cho khói đen bay đầy
phòng, bây giờ mới ý thức được bản thân đã bị người ta đùa giỡn, sắc mặt lập tức kinh sợ, mặt trắng bệch chạy nhanh ra ngoài!
Cánh cổng
vốn luôn được đóng chặt đã bị mở ra, mắt người đàn ông lịch sự vẫn không ngừng chảy nước mắt, anh ta ở bên ngoài tìm xung quanh, nhưng không
thấy bóng dáng Khương Sam ở đâu hết, khắp nơi đều là một mảng trống
trải.
Người đàn ông lịch sự vẫn luôn ôn hòa khách khí bây giờ sắc mặt đã biến thành màu tím, còn chưa xác nhận nên đi tìm ở phương hướng
nào đã nghe thấy tiếng xe Jeep quen thuộc, nhìn thấy người không nên
đứng ở trước cổng, tốc độ chiếc xe trở nên nhanh hơn, lúc này người đàn
ông lịch sự thật hận không thể ngất ngay đi, còn hơn phải đối diện với
cơn phẫn nộ của Bạch Kỳ!
Trên bầu trời không biết bắt đầu từ lúc
nào đã có tuyết rơi, bông tuyết bay dính vào trên mặt, nhưng cũng không
thể giảm bớt cơn nóng bỏng trong người Khương Sam, trên người dính đầy
khói bụi khiến cô vô cùng chật vật.
Dược tính đang bắt đầu phát
tán, lại trải qua vận động kịch liệt, phản ứng dược hiệu ngày càng mãnh
liệt, chân Khương Sam bắt đầu không tự chủ được nhũn ra, cảnh tượng
trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, sắc mặt Khương Sam đỏ hồng không chút
do dự lấy tay đập mạnh vào thân cây!
Vết thương trên tay còn lưu
vết máu bị đập trúng ngay lập tức truyền đến cơn đau tê liệt cả người.
Dựa vào đau đớn khiến bản thân tỉnh táo, Khương Sam tiếp tục cắn răng
chạy sâu vào trong rừng cây.
Ở phía sau mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện và tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân càng ngày càng gần,
Khương Sam cắn cắn đầu lưỡi, trước lúc người phía sau phát hiện ra mình, cả người Khương Sam liền lệch đi, ngã vào trong một đám cỏ rậm rạp cao
hơn nửa người! Cô lấy tay che miệng mình, cố gắng thu nhỏ bản thân lại,
cả người không dám có một cử động nhỏ nào hết!
Sắc trời dần dần
tối đi, người đuổi theo phía sau sốt ruột tìm kiếm, đến bên cạnh bụi cỏ
cũng chỉ lướt mắt nhìn qua, sau đó tiếp tụcchạy về phía trước đi tìm,
đợi người chạy đi xa Khương Sam mới dám thở ra tiếng.
Hô hấp còn chưa điều hòa lại kịp, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng theo là giọng nói lạnh lùng của Bạch Kỳ.
“Nhìn theo dấu vết có thể đã chạy theo hướng này!”
Tiếp theo là giọng nói của người đàn ông lịch sự kia:
“Một mình Khương tiểu thư không thể nào chạy xa được, huống chi lại uống phải….”
“Câm miệng!”
Bạch Kỳ tức giận quát lên, giọng nói đầy áp lực mang theo sắc bén, người đàn ông lịch sự bị dọa cả người co rút lại, cũng ý thức được bản thân nói
sai rồi, một cô gái uống trúng thuốc chạy trốn, nếu tìm được thì không
có gì để nói, nhưng nếu gặp phải người khác, hậu quả kia không thể nào
tưởng tượng nổi….
Chỗ Bạch Kỳ dừng chân cách chỗ Khương Sam trốn
không xa, người đàn ông lịch sự đi theo bên cạnh cũng không dám lên
tiếng, một cỗ áp lực khiến người khác không dám hít thở lan tràn trong
không khí, Khương Sam che mắt lại, không dám hô hấp, sợi tóc gáy sau
lưng đều dựng đứng cả lên.
Bỗng lúc này điện thoại của Bạch Kỳ
đột ngột vang lên, Bạch Kỳ cầm nhìn xem, lại là cuộc gọi của chính ủy
Tần, tay cầm điện thoại của Bạch Kỳ ngày càng nắm chặt lại, cuối cùng
cũng không có nhận cuộc gọi, điện thoại lại vang lên, sau một lúc lâu,
Bạch Kỳ nói:
“Trở về.”
Bạch Kỳ nhanh chóng xoay người theo hướng lúc trước trở về, người đàn ông lịch sự cũng không dám hỏi nguyên nhân, vội vàng đuổi theo phía sau.
Cho dù đã không còn nghe thấy âm thanh của hai người bọn họ, Khương Sam cũng không dám động đậy, ngồi đợi thêm hai phút, thấy hai người bọn họ không có quay lại, Khương Sam
mới đỡ thân cây từ từ đứng lên.
Nhìn nhìn bốn phía, sắc trời đã
tối hoàn toàn, Khương Sam dựa vào trí nhớ thay đổi phương hướng, chống
đỡ đôi chân mềm yếu, lặng yên không tiếng động chạy theo một phương
hướng khác.
Không biết đã chạy bao lâu, giày của Khương Sam không biết đã rơi ở nơi nào, tóc tai hỗn loạn, trên tay đầy vết máu loang lổ, cô cuối cùng đã nhìn thấy được đường cái.
Lúc này trời đã hoàn
toàn tối thui, Khương Sam không biết bản thân đã chạy đến đâu, ở đây
ngoài ánh đèn đường yếu ớt không còn ánh đèn của địa phương khác, Khương Sam chống đỡ cả người mệt mỏi đi theo $#LangQuen%$LQĐ*$ bên cạnh đường
cái, tránh ở chỗ ánh đèn không chiếu tới cắn răng đi về phía trước.
Bây giờ chỉ còn có thể mong đợi nhìn thấy một chiếc xe trước khi bọn Bạch Kỳ tìm thấy cô.
Trong đôi mắt đen của Khương Sam đầy tàn nhẫn, cô chưa từng nghĩ sau khi sống lại một lần nữa, vậy mà bản thân sẽ có một ngày bị bức đến hoàn cảnh
như thế này!
Chỉ có thể tránh được một lần này, Khương Sam cô tuyệt đối không để cho Bạch Kỳ một cơ hội nào có thể đối xử với cô như thế nữa!
Còn cái gọi là kiểm tra kia…. Khương Sam nhắm chặt mắt, Bạch Kỳ, nếu tôi
theo mong muốn của anh, anh có thể sẽ không dùng cái đó để kiểm tra tôi
không, khiến tôi hoàn toàn trở thành người của anh!
Bạch Kỳ, tất
cả những chuyện mà anh ta đối với cô chỉ vì anh ta có nhà họ Bạch làm
hậu thuẫn, Khương Sam muốn không từ thủ đoạn nào, cần phải từ chút một
phá hủy tất cả bọn họ, triệt để hủy đi.
Khương Sam nắm chặt bàn
tay đầy máu của mình, cuối cùng ở nơi xa ẩn hiện một chiếc xe đang chạy
tới, biểu tình trên mặt Khương Sam đang buông lỏng, lập tức ngưng thần
lại, nhanh chóng trốn phía sau thân cây.
Đứng ở đó nhìn chằm chằm vào chiếc xe, nhìn thấy là một chiếc xe quân đội xa lạ, cuối cùng
Khương Sam mới yên lòng, lảo đảo chạy ra giữa đường cái.
Chiếc xe không chút đề phòng bị bất ngờ thiếu chút nữa đụng trúng cô, khó khăn dừng lại cách người cô một tấc mới dừng lại!
Đầu phía bên kia đường nghe được tiếng còi xe, đèn xe sáng chói ngay chỗ
ngã rẽ, trong lúc vội vã nhìn thấy biển số xe có chút quen thuộc, mắt
thấy chiếc xe kia nhanh chóng chạy đến đây, Khương Sam không đợi người
lái xe phát giận, chạy nhanh đến bên cạnh cửa sau, mở cửa xe ra chui vào ngồi.
“Có người đuổi theo tôi, lái xe!”
Giọng nói Khương Sam khàn khàn lên tiếng.
Khương Sam nửa hôn mê cả người ngã về phía trước, được một cánh tay kiên cố
mạnh mẽ ấm áp đỡ lấy, cả người Khương Sam được người kia kéo lên ngồi
gần lại, lấy tay cầm lấy cằm cô nâng mặt lên nhìn.
Hình dáng quen thuộc kia lập tức đập vào mắt!
Giọng nói Tần Chiến có chút không dám tin, tiếng nói khô khăn nói từng tiếng khó khăn:
“Khương Sam? Sao em lại ở chỗ này?”
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.