Chương 92: Chương 51.2
Lãng Quên
Một cánh tay kia của Tần Diệc Hạo chậm rãi
chuyển đến sờ xương quai xanh của cô, động tác rất chậm, mang theo bình
tĩnh thăm dò và mờ ám, ngoài miệng không nhanh không chậm hỏi lại một
lần nữa: “Lúc trước em chủ động ôm tôi chính là…”
Vốn vô cùng
khẩn trương đấu tranh, nếu như Tần Diệc Hạo hiểu ở trong lòng mà không
trực tiếp nói ra còn không sao, đằng này lại không ngừng truy hỏi khiến
cho trong lòng Khương Sam vốn không chịu nổi liền đỏ ửng hai hốc mắt. Cô rất nhanh ngẩng đầu lên đôi mắt sương mù mang theo
tức giận và xấu hổ, nước mắt ẩn ẩn ở giữa con ngươi.
Rõ ràng cô đang rất sợ hãi, cơ thể khẩn trương run nhẹ, nhưng lực xô đẩy lại rất lớn.
“Tôi ngăn được anh sao? Anh đã trực tiếp đi vào, tôi còn ngăn anh được sao?”
Cô giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, trong lòng kiêu ngạo khiến cô
không chịu nổi nguy cơ bị cô lập, chuyện tới trước bỗng khiến cho cô cảm thấy chính mình làm không được, cho dù trong phút chốc đau thương căm
hận cùng với ý định đã xây dựng tâm lý, cô vẫn như cũ không thể nào
buông bỏ chính mình, trong lòng Khương Sam bắt đầu cảm thấy hối hận,
giọng nói mềm mại đến nỗi vẫn có thể lộ ra chút sắc bén.
“Anh buông! Tôi không cần ngâm nước nữa! Tôi phải về, anh buông!”
Tần Diệc Hạo một tay ôm lấy Khương Sam giữ ở trong ngực, cơ thể tuổi trẻ
trơn mịn mềm mại phẫn nộ ở trong tay vùng vẫy, được một màn cọ xát như
vậy, vẻ trấn định của Tần Diệc Hạo rất nhanh chóng bị tan rã khòng còn
gì, nhịn không được thống khổ kêu rên một tiếng: “Khương Sam! Em đừng
động!”
Khương Sam đâu chịu
nghe lời anh, sợ hãi một khi bị khơi ra, liền vỡ đê tốc độ nhanh chóng
hầu như làm cho người ta không phản ứng kịp, nhiệt độ trên người Tần
Diệc Hạo nóng bỏng cùng với nơi nào đó to lớn cứng rắn kề sát chính mình khiến cho Khương Sam giãy dụa càng lớn hơn.
“Tôi phải đi về ngủ, anh buông ra, buông ra!”
Trong giọng nói Khương Sam mang theo nức nở, giờ phút này cô vô cùng hận
chính mình xúc động cho quyết định qua loa như vậy, cô rất sợ, cô thật
sự là sợ đến cực điểm! Kế tiếp chính mình phải vượt qua biến hóa càng
lúc càng lớn, sợ hãi trong lòng Khương Sam cũng ngày càng lớn hơn, giờ
phút này cô hận không thể chết đi là tốt rồi, sao có thể đẩy chính mình
tới hoàn cảnh như vậy?!
“Đừng động nữa!”
Mắt
Tần Diệc Hạo đều đã đỏ, cảm nhận người dưới thân kích động không chịu
nghe lời, chỉ lo vùng vẫy, lại không biết cô càng vùng vẫy anh càng
không thể khống chế chính mình, cái loại cảm giác đau khổ lại sung sướng này khiến cho người anh muốn nổ tung rồi! Rõ ràng ban đầu do chính cô
ngầm đồng ý, chuyện vừa tới cô lại bỗng dưng đổi ý, một lần nữa Tần Diệc Hạo cảm thấy bất lực.
Tần Diệc Hạo tức giận dùng một tay mạnh mẽ cầm lấy hai tay Khương Sam bắt chéo ở phía sau lưng, một tay khác không khách khí sờ lấy chỗ mềm mại nhất, hơi dùng chút lực ở cả hai nơi một
lúc!
Khương Sam bỗng nhiên bị đau hét lên chói tai!
Vốn
chỉ chuẩn bị giáo huấn Khương Sam một chút, nhưng khi lòng bàn tay đặt
lên chỗ kia, bản thân lại khống chế được bóp thêm hai cái nữa, nhìn cô
gầy như vậy, nhưng chỗ đó lại không bao gọn hết trong lòng bàn tay, cô
bị đau rụt người lại ở trong lòng anh, anh cũng bị đau hận không thể
ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô hết vào trong miệng.
“Tôi đã nói… Em đừng động.”
Giọng Tần Diệc Hạo khàn khàn gian nan nói, anh thở gấp cùng với tiếng Khương
Sam nức nở: “Em mà động nữa tôi thật sự sẽ không nhịn được, em ngoan
chút, không muốn thì nói, tôi sẽ không làm gì em.”
Nói xong cơ
thể lại không nhịn được di chuyển, Khương Sam mặc áo tắm cái mông bị
đụng phải phát đau, ở trước ngực lại bị một bàn tay quá phận giữ lấy,
Khương Sam vừa thẹn thùng vừa lúng túng cắn môi dưới ra máu, tiếng nức
nở vụn vặt đứt quảng phát ra, nghe Tần Diệc Hạo nói xong, cô run lẩy bẩy mới chịu dừng lại động tác vùng vẫy, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng
hơn.
“Lúc này biết sợ? Sao lúc tôi mới bước vào em lại không ngăn cản?”
Tần Diệc Hạo cười khổ trêu chọc, thở gấp ôm lấy Khương Sam dựa lên núi giả, bởi vì hai tay bị bắt chéo sau lưng, chỗ cao ngất kia nhìn vào lại càng thêm cao ngất ngưởng, chỗ khe rãnh sâu hiện lên trắng nõn, nhìn qua vô
cùng to lớn. Tần Diệc Hạo có chút yêu thích
không muốn buông tay, anh thậm chí cảm giác theo từng cái nắn bóp của
mình ở giữa lòng bàn tay đụng phải nơi nào đó dựng đứng lên, liền hít
sâu một ngụm khí lớn, anh gần như đã bị Khương Sam bức cho muốn điên
rồi!
“Anh thật là…”
“Anh mau thả tôi ra!”
Giọng nói Khương Sam run rẩy, tay Tần Diệc Hạo cách bởi áo tắm lại giống như trực tiếp an ủi lên cơ thể cô, cô không chịu nổi kích thích như vậy, chỉ có
thể mong Tần Diệc Hạo mau chóng bình tĩnh lại làm theo lời anh vừa mới
nói buông cô ra.
Cô hối hận, cô thật sự hối hận rồi!
Tay
Tần Diệc Hạo cuối cùng cũng rời khỏi chỗ đó, rồi lại sờ qua xuống dưới,
xẹt qua rốn trắng noãn, trực tiếp chen lấn xuống phía dưới giữa hai chân thon dài!
“Tần Diệc Hạo!”
Khương Sam hét chói tai, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi nhanh chóng giãy dụa!
Giọng Tần Diệc Hạo kéo căng, hết lần này đến lần khác thì thào trấn an Khương Sam đang sợ hãi: “Ngoan một chút, em đừng động nữa, tôi sẽ không làm,
em nghe lời đi.”
Lúc nói chuyện môi Tần Diệc Hạo dính vào trên cổ Khương Sam, sức lực Tần Diệc Hạo thực sự quá lớn, Khương Sam vừa sợ lại không biết phải làm sao, cả người liền cứng nhắc thành một khối, cũng
không dám có hành động gì, nhưng khi cô mới dừng lại, Tần Diệc Hạo vừa
đồng ý cô sẽ không làm gì cô ngón tay thô kệch ở bên cạnh liền trượt đi
vào!
“Oanh” một tiếng, đầu óc Khương Sam muốn nổ tung rồi!“Không, không cần!”
Nhưng Tần Diệc thật sự muốn làm gì rồi, còn ai có thể ngăn cản được anh, anh
là đàn ông, không phải cọc gỗ, cho dù đã kiềm chế suy nghĩ, bị dày vò
một trận như vậy vẫn còn duy trì lý trí đã không tệ rồi, sao còn có thể
khống chế hành vi bản thân, đốt ngón tay ở nơi nào đó bên eo của Khương
Sam nhấn một cái, Khương Sam liền bủn rủn, lại không thể khống chế động
tác bên eo, tay Tần Diệc Hạo thuận thế đi vào!
“Tôi chỉ sờ, em thả lỏng người, tôi sẽ không làm gì khác!”
Môi Tần Diệc Hạo ở trên tai Khương Sam hôn nhẹ, vì tránh né động tác của
Tần Diệc Hạo, cả người Khương Sam cong lại như con tôm! Ngón tay Tần
Diệc Hạo thon dài đụng chạm vào nơi ướt át đó, đồng thời Khương Sam cong người cái mông đè ép chặt chẽ lấy anh, trong đầu như pháo hoa nở rộ,
Tần Diệc Hạo bị kích thích gầm nhẹ một tiếng, hoàn toàn khống chế không
được xuất ra!
Mọi chuyện về sau liền trở nên yên tĩnh, Tần Diệc
Hạo thở gấp trong lòng cũng thấy quá thất bại, vẫn ôm chặt lấy Khương
Sam như cũ, Khương Sam vẫn duy trì tư thế cứng ngắc không di chuyển,
trên mặt rơi xuống, một giọt, hai giọt… Nước mắt to như hạt đậu rơi tí
tách trên mặt nước, tạo nên nhiều đóa hoa nhỏ như bọt nước nhỏ.
Thật lâu phía sau mới truyền tới một tiếng khàn khàn: “Thật xin lỗi.”
Tần Diệc Hạo nhẹ nhàng kéo lại chỉnh sửa quần áo của cô bị anh làm cho rối
loạn, vẻ mặt kiềm chế bế cô từ trong nước lên, môi dưới có vết máu đông
lại do cô cắn bừa bãi, Tần Diệc Hạo hít một ngụm khí lớn, vội đưa tay
ngăn cản: “Đừng cắn, chảy máu rồi.”
Khương Sam hung dữ cắn lấy
ngón tay vào trong miệng, không tới hai lần trong miệng đã có mùi máu
tươi, Tần Diệc Hạo lại không cảm thấy đau, ngón tay cũng không hề tránh
né.
Sau khi cho Khương Sam mặc lấy áo tắm chỉnh tề, Tần Diệc Hạo
lau đi nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt cô: “Được rồi, cắn không
thấy đau răng sao?”
Lúc này Khương Sam mới buông ra, Tần Diệc Hạo cười khổ nhìn ngón tay bị cắn chảy máu: “Thật là một phụ nữ ác độc.”
Nhưng anh cũng biết bản thân làm quá, vốn chỉ muốn trêu chọc cô, trước đó anh an bài tới chỗ suối nước nóng chỉ đơn giản muốn tắm cho cô cả người bị
dơ bẩn, anh không phủ nhận cũng từng có suy nghĩ khác một chút, nhưng
anh tin tưởng khả năng tự chủ kinh người của mình, nhất định sẽ không
làm ra chuyện không nên làm.
Ai biết được anh lại quá đề cao
chính mình cũng như coi nhẹ cô, căn bản Tần Diệc Hạo không dám nghĩ lại
cảnh tượng vừa rồi, nghĩ đến cả cơ thể liền không ngừng nóng lên, anh
thật sự sợ bản thân nhịn không được sẽ làm cô bị thương.
“Hãy
theo tôi.” Con ngươi Tần Diệc Hạo hẹp dài thâm thúy nhìn thẳng Khương
Sam, anh không ngừng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Tôi sẽ đối tốt
với em, cưng chiều em, em muốn gì tôi đều có thể cho em, tôi sẽ chịu
trách nhiệm với em, Khương Sam, ở bên cạnh tôi được không?”
Khương Sam ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt to sương mù không nhìn rõ vẻ mặt
chứa đầy nước mắt, người đàn ông trước mặt lạnh lùng mà cường tráng
anh đã từng xa xôi như vậy khiến cô luôn kiêng
dè, anh cường đại đủ khiến cho Bạch Kỳ hoàn toàn không thể làm gì với
cô, tất cả của anh, địa vị, thủ đoạn, năng lực, vô luận là cái nào cũng
khiến cô cho dù có cố gắng cả đời cũng không thể với tới.
Nhưng người đàn ông này cô có thể trêu chọc được sao?
Nhìn vào đôi mắt Tần Diệc Hạo sau khi nói ra lời tâm tình ấm áp và hứa hẹn,
vẫn thâm trầm như cũ không nhìn ra được cảm xúc bên trong hai tròng mắt, trong đáy lòng Khương Sam không khống chế được rùng mình một cái
Bạch Kỳ ở ngoài cửa đường mòn chỗ Khương Sam đứng suốt một đêm.
Chung quanh chỗ anh đứng sớm đã rơi đầy đầu mẩu thuốc lá, anh nhìn Tần Diệc
Hạo ôm lấy Khương Sam đưa về bố trí ổn thỏa, nhìn Tần Diệc Hạo cho người canh giữ ở trước phòng Khương Sam, sau đó liền chậm rãi đi vào phòng ở
bên cạnh, nhìn sáng sớm Tần Diệc Hạo đưa Khương Sam dùng điểm tâm sau đó lái xe rời đi.
Khương Sam không có phản kháng, cô nhu thuận như
vậy đi theo ở bên cạnh anh ta, giống như vô số lần trước đây đi theo ở
bên cạnh mình, nếu tối hôm qua Bạch Kỳ còn cho rằng hành
động của Khương Sam chính là cố ý giận hờn anh, nhưng mọi việc từ tối
qua cho đến sáng hôm nay khiến cho tâm tình Bạch Kỳ hoàn toàn chìm xuống dưới đáy cốc.
Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn trong mạch máu, mỗi một đoạn trong cơ thể Bạch Kỳ trở nên nguội lạnh.
Ngay sau đó vào lúc Triệu Thanh Thanh đang hưng phấn vui vẻ tìm đến Bạch Kỳ, liền nhìn thấy đáy mắt anh che lấp một khoảng tối tăm nhìn về phía cô, Triệu Thanh Thanh bỗng giật thót cả người, trong lòng bắt đầu cảm thấy
bất an.
Từng lúc sống lại cho tới nay, trong lòng Khương Sam chưa từng có lúc nào yên lặng như hiện tại, Khương Sam không tiếp nhận điện
thoại của bất cứ ai, cô nhốt mình ở trong nhà đã lâu, mỗi ngày ngoài
việc ăn và ngủ ra, toàn bộ thời gian cô dành để luyện múa, mãi cho đến
ngày xã đoàn Niết Bàn phân tổ cô mới bước ra khỏi nhà.
Trong nháy mắt bước ra khỏi nhà, đón lấy ánh mặt trời chói chang, mặt Khương Sam không thay đổi thở nhẹ một hơi.
Nên đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh mãi vĩnh viễn không giải quyết
được vấn đề, bất kể đã xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn trôi qua từng
ngày. Cô sẽ không bao giờ ngưng tiến độ của mình vì bất cứ điều gì, còn
chưa kể đến những kẻ ác kia vẫn còn chưa bị trừng phạt, sau khi yên tĩnh suy nghĩ, cô đã đưa ra quyết định, cô không có bất luận gì đều không có tư cách co đầu rụt cổ tránh né.
Trong nháy mắt ở chỗ xã đoàn
tập trung liền nhận ra được Khương Mật ăn mặc trang điểm xinh đẹp, một
tia suy sụp trong lòng Khương Sam triệt để biến mất, nhìn thấy Khương
Mật tươi cười, khóe miệng Khương Sam gợi lên ý cười kỳ dị.
Khương Mật đứng bên cạnh Khương Vi, Triệu Thanh Thanh cũng đang tươi cười hòa
nhã cùng Khương Vi nói chuyện, thấy Khương Sam đi đến đây, vẻ mặt hai
người Khương Vi và Triệu Thanh Thanh trong nháy mắt đều trở nên kỳ quái.
Bày ra bộ dáng từ ái, lấy thái độ của người lớn trong nhà, Khương Mật cười
khanh khách nghênh tiếp: “Đứa nhỏ này, sao bây giờ mới tới? Những người
khác trong xã đoàn đều đã đến, nhìn con, thật sự không hiểu chuyện, để
giáo viên nhìn thấy sẽ không thích.”
Lúc này Khương Mật không ý
thức được, vội vàng đụng vào người nào đó trúng phải họng súng, sau này
sẽ phải gánh lấy hậu quả nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.