Chương 370: Tử Y Trúng Đạn Rồi
Vừa thấy Chu Tử Y ngã xuống, đôi mắt Tiêu Thần như sắp nổ tung ra, trái
tim thiếu chút nữa tan vỡ, hắn lập tức cho xe chạy hết tốc lực, phóng
như bay lên tiền tuyến!
Khốn kiếp, chuyện quái quỉ gì đang
diễn ra vậy, khó khăn lắm mới gặp được cô gái mình thích, rốt cuộc xảy
ra trận cái kiểu như vậy, thật là bực mình mà!
Pằng!
Tạch~ Tạch~!
Tiếng súng vừa vang lên, hàng trăm chiếc xe ngã ngổn ngang lập tức hỏng nát, tiếng kèn, tiếng thét chói tai, còn cả tiếng súng hỗn tạp trong
đêm khuya an tĩnh, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng hỗn loạn.
Ánh mắt của Tiêu Thần dán chặt vào người Chu Tử Y, bốn thanh niên nấp
sau chiếc Mazda kiểu cũ, trong tay mỗi người là một khẩu súng lục, đang
đối đầu với hơn hai mươi cảnh sát, mà Chu Tử Y thì ngã xuống ngay trước
chiếc Mazda đó.
Tạch tạch tạch!
- Chạy mau đi, trúng đạn là mất mạng đó!
Tiêu Thần tinh mắt chú ý thấy, phía sau chiếc Mazda có một cậu khoảng
chừng hai mươi tuổi, quay lại đằng sau hò hét một hơi, liền khiến cho
vài tài xế phát hoảng, cậu nhóc này hóa ra là muốn làm loạn đây, bốn
người âm thầm đi chầm chậm vòng sang phía bên phải chiếc xe. Bởi vì cách bên phải chiếc xe năm mét là vỉa hè, kế bên vỉa hè có một lối đi xuống, hướng đó dẫn vào bãi đỗ xe dưới hầm. Có năm sáu lối ra khỏi bãi đỗ xe,
đó là những đường rút lui dễ dàng nhất của bọn họ.
Tiêu Thần lái xe máy đi, không lâu sau đã đến được tiền tuyến, từ trên
xe phóng người nhảy lên không trung, đám người phía dưới chỉ nghe một
tiếng nổ lớn “Ầm ầm”, mấy chiếc xe trên mặt đất gặp chấn động bị hất
tung lên, một bóng người phóng vọt qua, nữ cảnh sát bị thương nằm trên
mặt đất lúc nãy đã biến mất dạng.
Một luồng sáng phát ra từ phía vỉa hè bên phải, liền biến mất rất nhanh trong bóng đêm mờ mịt.
Chu Tử Y trúng một viên đạn, cũng may là không trúng vào bộ phận nguy
hiểm, chỉ trúng vào vai phải của cô, tuy là chỉ có như vậy nhưng sắc mặt của cô ấy cũng đã trắng bệch rồi, đau đớn đến độ ngất đi. Tiêu Thần ôm
lấy Chu Tử Y, cố gắng hết sức mình, hai phút sau đó đã đưa được Chu Tử Y tới một bệnh viện gần đó để cấp cứu. Vị bác sĩ nhìn thấy một nữ cảnh
sát trúng đạn, liền lập tức tiến hành tổ chức công tác cấp cứu ngay.
Đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu sáng liên tục, mãi cho đến hai giờ sáng, đèn mới chợt tắt, một vị bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Tiêu Thần vội vàng đi đến phía trước hỏi thăm:
- Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ tuổi trung niên thở dài một hơi, khuyên nhủ Tiêu Thần:
- Cậu yên tâm đi, cô ấy không sao, viên đạn đã được gắp ra. Nhưng do
mất máu nhiều quá, nên trong thời gian ngắn cô ấy không thể tỉnh lại
được, chúng tôi đã chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi, nghỉ
ngơi ở đó vài ngày chắc là cô ấy có thể tỉnh lại thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.Tiêu Thần cầm tay vị bác sĩ tuổi trung niên, nói lời cảm ơn.
Hắn đã nắm được tình trạng sức khỏe của Chu Tử Y, biết là không nguy
hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao nghe được lời nói của bác sĩ, trong
lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
…
Hai giờ rưỡi sáng, Chu Tử Y được bệnh viện chuyển đến một phòng bệnh cao cấp, Tiêu Thần đi làm thủ tục nhập viện, còn phải đến một cửa hàng 24h trong thành phố
mua một bộ đầm mặc mùa hè và một ít đồ phụ tùng cá nhân của phụ nữ cho
Chu Tử Y.
Vì muốn chăm sóc cho Chu Tử Y, tối hôm nay Tiêu
Thần không thể về nhà được, hắn gọi điện thoại cho Mễ Kỳ Á ở nhà, hai
tuần trước vừa mua cho cô ấy một cái điện thoại di động, tiện việc liên
lạc. Mễ Kỳ Á cũng chưa ngủ, Tiêu Thần nói hôm nay sẽ không ngủ ở nhà,
bảo cô ấy đừng xem sách nữa, đi ngủ sớm một chút.
Cô nàng này quả thực rất ham học, chỉ sợ đi học rồi trình độ sẽ thua kém bạn bè,
gần đây đang học bù. Nhưng cũng phải nhờ vào “Ngọc Chân Quyết” mà Tiêu
Thần cho cô, tuy rằng bây giờ cô không giống Tạ Tiểu Như đã ngộ được
tầng thứ nhất, nhưng Ngọc Chân Quyết có lợi ích rất lớn đối với các chức năng của cơ thể con người, trí nhớ của Mễ Kỳ Á đã tốt hơn nhiều so với
trước đây. Trí nhớ tốt, học tập cũng nhanh hơn rất nhiều, cho nên cô
nàng càng thêm điên cuồng học tập cho dù Tiêu Thần vẫn hay khuyên cô
nàng nên học tập điều độ, đừng có phung phí quá độ sức lực của cơ thể.
Màn đêm dày đặc, Tiêu Thần cũng không thấy buồn ngủ, ngồi cạnh bên giường Chu Tử Y, vuốt lại tóc Chu Tử Y cho ngăn ngắn.
- Lão Đại, sao không dùng Cầm Long Chân Khí giúp cô ấy bình phục nhanh hơn một chút?
Trong đầu Tiêu Thần vang lên tiếng nói của Daniel.
Nếu dùng Cầm Long Chân Khí chữa trị cho Chu Tử Y, hiệu quả chắc chắn
tốt hơn truyền dịch từ từ rất nhiều lần, gã không hiểu vì sao Tiêu Thần
không sử dụng nguồn tài nguyên tốt như vậy.
- Không phải ta
không nghĩ đến, mà là hiện tại tình trạng sức khỏe của cô ấy rất yếu,
cần tĩnh dưỡng vài ngày rồi hẵn dùng Cầm Long Chân Khí để giúp cô ấy thì tốt hơn, bằng không thì không có lợi cho cô ấy.
Tiêu Thần thở dài nói, hắn cũng muốn nhìn thấy một Chu Tử Y khỏe mạnh, xinh đẹp hoạt bát vậy.
Nhưng nếu như bây giờ dùng Cầm Long Chân Khí chữa trị cho Chu Tử Y,
kinh mạch, khí quan trong cơ thể Chu Tử Y đều đang trong tình trạng suy
yếu, hiện tại nếu động thủ có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường, Tiêu Thần không muốn mạo hiểm như vậy. Lúc này nên tin tưởng vào nền y học hiện
đại là một sự lựa chọn sáng suốt nhất.
- Này, lão đại, Cầm Long Quyết của anh dạo này tiến triển thế nào rồi?
Daniel nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thần ngưng trọng, bèn lấy đề tài tu luyện ra tán gẫu với Tiêu Thần.
Tiêu Thần nói:
- Tu luyện hả, hai tháng nay ta không thể nào dụng công được, mà dù sao cũng còn ngươi mà, ngươi cố gắng chăm chỉ là được rồi.
Daniel đổ mồ hôi lạnh, giọng điệu bất mãn nói:
- Không thể nào! Lão đại anh thật là lười biếng, chỉ có mỗi mình em tu
luyện. Cầm Long Quyết mà luyện như thế sao mà thành? Cho dù một mình em
cố gắng cũng được đi, nhưng đến lúc cơ thể anh lĩnh hội được thành quả,
anh sẽ gặp khó khăn để khống chế Cầm Long Chân Khí, mà nếu tu luyện của
anh lạc hậu rồi, đến lúc muốn lấy lại thì vô cùng khó khăn, hơn nữa tiềm lực sẽ mai một, rất khó đạt cảnh giới cao nhất.
- Ngươi nói rất có lý, sau này ta sẽ chú ý tu luyện.
Tiêu Thần thở dài, hắn cũng không phải không muốn tu luyện, mà gần đây
có quá nhiều việc, trước đó không lâu là việc ám sát Vương Thiết Lâm,
gần đây lại là việc của những người thân bên cạnh, quá nhiều việc phải
gánh trên vai khiến hắn không còn thời gian tu luyện, nhưng những gánh
nặng này lại không thể trút đi đâu được.
Daniel nói:
- Lão đại, em biết anh sống trên địa cầu có nhiều vướng bận, nhưng anh
cũng biết đó, mấy việc này đều là tối kị khi tu luyện, phàm một người
lòng có nhiều vướng bận, ràng buộc, sẽ khó tu luyện thành công. Em còn
nhớ vài Đại Ma Thần trong Vũ Trụ Hắc Ám, tất cả đều là mấy lão máu lạnh
vô tình, nhưng mà tu vi của bọn họ thật đúng là kinh thiên động địa,
thậm chí chỉ vài tên liên kết lại với nhau cũng đủ để tạo ra một thế
giới, còn về thực lực mỗi tên Đại Ma Thần thì chỉ cần giơ tay lên là có
thể hủy diệt hàng trăm hành tinh ngay.
- Daniel!
Tiêu Thần đột nhiên nghiêm mặt nói.
- Mấy tên ngươi vừa nói tới đều là Ma Thần của Vũ Trụ Hắc Ám, bọn chúng máu lạnh vô tình, xem bách tính sinh linh như con ong cái kiến, cho nên bọn chúng chỉ xứng đáng làm mấy cỗ máy giết người. Mà ta là một con
người, xuất thân từ Địa Cầu, từ nhỏ đã được người thân họ hàng thương
yêu nuôi nấng, ta không có cha mẹ, ăn cơm trăm họ mà lớn lên. Ta có
người yêu, có bạn bè, ta không muốn trở thành cỗ máy giết người như bọn
chúng.
- Nếu như chỉ vì công lực, hoặc chỉ để nắm quyền
sinh sát trong tay thôi, thì trở thành một cường giả như vậy thì có ý
nghĩa gì đâu?
Bạn đang đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.