Chương 177: Ra Mặt
Thấy con gái của mình bị người khác dẫn đi, Lăng Bảo Tương tức giận, nắm chặt nắm đấm xông về phía Lý Vượng Tài.
- Đúng là không biết sống chết!
Lý Vượng Tài thấy Lăng Bảo Tương vung tay đánh về phía mình, một bước nhẹ
nhàng khéo léo, né sang một bên, ngay sau đó đánh một cái phía bên hông
của Lăng Bảo Tương, “Á” tốc độ của Lăng Bảo Tương rất chậm, căn bản
không né được đòn của Lý Vượng Tài, bị một chưởng của Lý Vượng Tài đánh
trúng vào điểm yếu bên hông, bị đau, nửa quỳ nửa ngồi trên đất.
Lý Vượng Tài ra đòn liền trúng, cũng không vậy mà dừng tay, nhảy lên phía
trước một bước, giữ lấy khớp xườn của Lăng Bảo Tương, Lăng Bảo Tương lập tức liền đau quá mà gào thét, tất cả những thôn dân lúc này đều nhìn về phía đó.
- Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Ông đây
đưa cho mày 50 ngàn đã là coi trọng mày lắm rồi! Con bé này theo tôi về
Lý gia cũng là nơi tốt!
Lý Vượng Tài tức giận nhìn Lăng Bảo Tương, bất chấp những ánh nhìn của những thôn dân kia:
- Nếu không nể mày là giờ là thông gia, bây giờ tao có thể phế mày rồi!
- Mày là đồ súc sinh! Mau thả con gái tao ra!
Lăng Bảo Sương khóe miệng đã rớm máu, ánh mắt nhìn sang, Tiểu Thái Nhi đã bị đám tiểu lưu manh kia lôi vào chiếc xe đang dừng ở bên kia.
- Hừ, đừng khiêu chiến sự nhẫn nhịn của tao!
Lý Vượng Tài nghiến răng nói:
- Ở trấn Phượng Hoàng còn chưa có ai dám mắng tao! Ha Ha, làm thông gia
tương lai của tao, mày là người đầu tiên! Hơn nữa cũng là người cuối
cùng!
Lý Vượng Tài lại vung tay thêm chút lực, Lăng Bảo Tương cổ
tay bị khống chế đau há mồm, nhưng ông cũng là một hảo hán, lại không
dám kêu đau, cố nhịn, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Vượng Tài.
- Anh sai rồi, đây tuyệt đối không phải là người cuối cùng của anh!
Một người thanh niên, từ bên ngoài bãi cỏ bước vào, người thanh niên trẻ
tuổi này nhìn người thôn dân chất phác kia, có chút bất đắc dĩ lắc lắc
đầu, người thanh niên này chính là Tiêu Thần.
Vừa nãy ở phía xa,
Tiêu Thần đã quan sát rồi, Tiểu Thái Nhi xem chừng cũng mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn Tiểu Hinh Nhi một chút, thoạt nhìn cũng là một cô bé dễ
thương đáng yêu, còn tên ngốc của Lý Vượng Tài thì lại là một tên đần
độn ngu ngốc, cô gái đáng yêu như vậy, sau này lại bị gả cho tên ngu
ngốc kia, Tiêu Thần quả thực không nỡ.
- Còn có thể có người thứ
hai, người thứ ba, người thứ một trăm sẽ chửi anh, hơn nữa đến tổ tông
mười tám đời nhà anh cũng sẽ bị chửi!
Tiêu Thần chậm chạp bước về
phía Lý Vượng Tài và Lăng Bảo Tương, Lý Vượng Tài và Lăng Bảo Tương
ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên đứng trước mặt này.
Lý Vượng Tài buông Lăng Bảo Tương ra, nhếch miệng cười lớn:
- Ơ, đồ nhà quê anh cũng muốn đến khoe anh hùng à? Muốn làm chúa cứu thế sao?
Lý Vượng Tài vừa mới đứng lên, gẩy gẩy ngón tay cái đeo nhẫn ngọc, liếc
Tiêu Thần một cái, tên tiểu tử này mặc dù cao, bộ dạng cũng cường tráng, nhưng trên người lại mặc bộ đồ rách nát, vừa nhìn liền biết được không
phải là con nhà có của, Lý Vượng Tài căn bản không coi hắn ra cái gì.
- Mẹ nó chứ, đừng giả phú hộ trước tao.
Tiêu Thần trực tiếp mở miệng mắng, chỉ Lý Vượng Tài quát lớn:
- Một cái nhẫn ngọc đáng giá có mười tệ mà mày cũng ra vẻ, mày nghèo đến nỗi điên rồi đúng không?
- Ặc…
Lý Vượng Tài giật mình, những thôn dân khác cũng đều ngơ ngẩn, tiểu tử này điên rồi à?
- Lấy vợ cho con, mà chỉ bỏ ra được 50 ngàn, các anh có phải nghèo đến điên rồi hay không?
Tiêu Thần vẻ mặt cười nhạo, vô cùng thân mật bước đến trước mặt Lý Vượng Tài, cười nói:
- Tiếng là lấy vợ cho đứa con trai ngốc, kỳ thực là muốn lên giường trộm với Tiểu Thái Nhi chứ gì?
- Anh nói xã hội bây giờ, làm gì còn loại cầm thú như này?
Tiêu Thần vẻ mặt khó hiểu, lắc lắc đầu, cười khổ
- Cầm một cái nhẫn mười tệ mà cũng làm cao! Cầm 50 ngàn muốn đòi lấy vợ
bé, lại còn phải mượn danh tiếng của cậu con trai ngốc nữa!
- Tôi có lúc còn đang cảm thán, tại sao con người lại có thể vô liêm sỉ như
vậy, tại sao con người lại có thể không biết xấu hổ như vậy! Tại sao có
những người được xưng là thánh nhân, có những người lại bị gọi không
bằng loài chó lợn, không biết Lý đại tài chủ có thể giúp tôi giải thích
được không!
Tiêu Thần bộ mặt cười nhạo nhìn Lý Vượng Tài, sắc mặt Lý
Vượng Tài tím tái lại, từ trước đến giờ chỉ có gã đi nói móc ức hiếp
người khác, hôm nay lại bị tên Trình Giảo Kim qua đường này làm mất mặt, người ta còn cố tình làm ra bộ mặt cười nhạo nữa.
- Ặc, tôi cảm
thấy bây giờ đứng trước mặt tôi là một con súc sinh không bằng loài chó
lớn, hay là anh hỏi anh ta xem tại sao lại không làm người tốt, mà thế
nào lại đi làm súc sinh như vậy!
Lý Vượng Tài miệng lưỡi cũng công
phu không kém, giơ tay ra không đánh mặt người cười, cũng không đánh đập tàn nhẫn, mà là châm chọc khiêu khích để có hiệu quả có được sảng
khoái.
- Ha ha, chắc anh ta cũng không thể giải thích được, giải thích loài chó lợn như anh không hiểu được tiếng người.
Tiêu Thần không yếu thế chút nào, cũng không cần phải yếu thế, cúi người xuống muốn kéo Lăng Bảo Tương lên.
- Muốn chết à!
Lý Vượng Tài bị chọc giận, khuỷu tay phải nhằm đúng cổ Tiêu Thần mà đánh!
- Loài chó lợn mới muốn chết!
Tiêu Thần đã khom người xuống, một luồng gió lạnh thổi qua, Tiêu Thần vừa
nhấc khủy tay trái lên, cản lại khuỷu tay phải của Lý Vượng Tài, lập tức đánh một quyền vào bụng Lý Vượng Tài, “Á” Lý Vượng Tài mồm phun máu, cả người tựa như một trang giấy, bay xa mấy thước. “Bịch” một tiếng ngã
trên mặt bùn đất.
Tên tiểu tử không rõ lại lịch này, một quyền đã đánh bay Lý Vượng Tài, một đám thôn dân trong tay vẫn còn vò nát đồng
nhân dân tệ, cũng đều ngơ ngác nhìn, Lăng Bảo Tương cũng ngơ ngác, đến
khi Tiêu Thần kéo ông dậy, ông mới phản ứng lại.
- Tiểu huynh đệ là?
Lăng Bảo Tướng không hiểu hỏi, người thanh niên này hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hơn nữa lại đẹp trai như vậy, màu da lại trắng, gần miền khí hậu
này, người con trai rất khó có được làn da trắng như Tiêu Thần, đều đen
đen giống Nhị Cẩu.
- Ha ha, cái này đợi sau này rồi nói tiếp.
Tiêu Thần hướng về phía ông cười cười, ôm đỡ Lăng Bảo Tương dậy, hai người
hướng về phía Lý Vượng Tài, Lý Vượng Tài thấy Tiêu Thần bước về phía
mình, sợ hãi đến độ sắc mặt trắng bệch, căn bản từng bước từng bước lùi
về phía sau.
- Mau tới đây! Mấy người ngu xuẩn các người!
Lý
Vượng Tài gắng hết sức mình, mấy tên lưu manh đứng bên cạnh chiếc xe ô
tô, lúc này thấy Lý Vượng Tài bị người khác đánh, bốn năm người khóa
Thái Nhi vào trong xe, sau đó đều chạy tới.
- Ha ha, đồng bọn của chó lợn cũng ngu xuẩn hết sao?
Tiêu Thần đỡ Lăng Bảo Tương tới trước mặt Lý Vượng Tài, mấy tên lưu manh
cũng không phải loại lương thiện gì, vừa lấy mấy cây gậy sắt từ trong xe ra, bị một tên tiểu tử quê mùa như vậy mắng, sao có thể chịu được.
- Mẹ cái bọn này, sao lại có bọn chó quê này xuất hiện, lại dám bất kính với Lý đại gia!
Một tên tiểu tử dáng người gầy nhỏ trong đó cầm chặt lấy cây gậy sắt trong
tay, hướng về phía Tiêu Thần đánh đập, còn những người còn lại cũng
không lùi về sau, đều muốn thể hiện trước mặt Lý Vượng Tài, bốn năm
người đều hướng về phía Tiêu Thần mà đánh.
Tiêu Thần đẩy Lăng Bảo Tương ra, thân mình né vài bước, hai tay một trái một phải bắt lấy hai
cây gậy sắt hung hãn, hai tên súc sinh muốn xông lên thì lại bị chặn
lại, Tiêu Thần dùng sức, thuận thế kéo đầu hai cây gậy, hai tên tiểu tử
liền ngã gục về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần nâng hai đầu gối lên, hung
hăng đánh vào bụng hai tên đó.
- Á…
- Mẹ nó!
Hai tên hét thảm, rồi đều ngã xuống đất!
Bạn đang đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.