Chương 234: Giả Mạo Bạn Gái
Tiêu Thần đã có một thời gian không gặp Tần Vận rồi, trước khi đến BJ
hắn cũng định tới gặp vị bà xã lớn này đấy, thế nhưng không có ngờ rằng, còn chưa tới BJ đã bị Tham Lang nhốt vào trong rừng rậm nguyên thủy,
vẫn chưa có thời gian liên lạc với cô. Hơn nữa di động cũng đã mất, Tiêu Thần đối với các con số cũng không phải đặc biệt mẫn cảm, số điện thoại của Tần Vận ở BJ hắn cũng nhớ không nổi..
Nhìn nam nhân kia cùng Tần Vận đi vào thang máy, Tiêu Thần nhìn Tạ Tiểu Như đang đứng một bên nói:
- Chị Tiểu Như, tôi lên lầu trước, chị buổi tối có thời gian cứ lên đây nói chuyện phiếm với tôi nhé.
Dứt lời, Tiêu Thần đút một mảnh giấy vào trong tay Tạ Tiểu Như, đó là
số điện thoại hắn hiện đang dùng, rồi khẩn trương đuổi tới cửa thang
máy.
- Phòng 1803?
Tiêu Thần đi vào một thang máy
không có người khác, trực tiếp nhấn tới tầng 18, vừa rồi hắn nhớ rõ Tần
Vận nói là phòng 1803.
Khách sạn Quang Huy, không hổ là khách sạn cấp năm sao, mới vừa ở đại sảnh lầu một đã có năm buồng thang máy
thông lên trên, không gian trong thang máy lớn, ánh sáng ngọn đèn cũng
rất dịu dàng.
Thời gian sắp đến mười một giờ đêm, khoảng thời gian này người dùng thang máy không nhiều, Tiêu Thần đợi sau khi hai
người Tần Vận tiến vào thang máy, hắn mới lựa chọn một cái thang máy ở
giữa.
- Tên kia nhất định không phải là người tốt! Nhìn nụ cười giả tạo nơi khóe miệng vừa rồi của y, nhất định là có âm mưu gì!
Tiêu Thần trực giác tự nói với mình, vị nam nhân kia tên là "anh Minh", nhất định là có âm mưu gì đấy.
Hơn nữa vừa mới nghe vài câu đối thoại của y và Tần Vận, hình như còn
dẫn theo Tần Vận đến nhà thăm mẹ y, cái này khiến Tiêu Thần trong lòng
rất không thoải mái, bà xã của mình sao có thể đi theo nam nhân khác tới nhà y chứ.
Tuy nhiên lần trước Tiêu Thần có kinh nghiệm của
Uông Tiểu Kỳ và Uông Hoa, lúc này cũng không có xúc động như vậy, mà
định đi theo lên trên, trước hết hắn muốn làm rõ tình trạng rồi nói sau, đừng giống lần trước, đánh Uông Hoa đến hộc máu, vậy không tốt lắm.
"Đinh!"
Thang máy dừng tại lầu tám, cửa thang máy tự động mở ra, một cô gái cao gầy bước vào trong thang máy, một thân áo da màu đỏ, dáng người vô cùng bốc lửa, kỳ quái là trên mặt che một chiếc khăn lụa, khiến Tiêu Thần
thấy không rõ diện mạo của cô. Cô gái thấy trong thang máy có người, đầu tiên là sửng sốt một giây, tiếp theo cũng đi vào thang máy, cô cũng
không có ấn con số, mà là đứng ở một góc trong thang máy, xem ra cũng
hẳn là tới tầng mười tám.
Cô gái dáng người thật hấp dẫn, tuy nhiên Tiêu Thần cũng không có tâm tư dùng ánh mắt đánh giá nàng, mắt
thấy thang máy tới tầng 15 rồi, cô gái lại đột nhiên tiến lên nhấn số
17.
"Đinh!"
Thang máy đứng tại tầng 17, cô gái có chút khẩn trương ra khỏi thang máy.
- Khiếp! Thật sự là một người phụ nữ kỳ quái!
Tiêu Thần khẽ gắt một câu, bóng lưng cô gái này có chút quen thuộc, rất nóng bỏng.
"Đinh!"
Thang máy rốt cuộc dừng ở tầng mười tám, Tiêu Thần ra khỏi thang máy,
nhìn căn phòng thứ nhất gần thang máy, là phòng 1825, đi ra rẽ một chút, bên trong đã không có Tần Vận và bóng dáng người đàn ông kia nữa rồi.
Phòng 1803 ngay tại góc đầu kia, Tiêu Thần đi qua đó, chỉ thấy phía
hành lang đầu kia, Tần Vận và người đàn ông kia đang đứng ở cửa nói mấy
thứ gì đó.
Cách hơi xa nên Tiêu Thần cũng không thể nghe được nội dung bọn họ nói chuyện cụ thể là gì, tuy nhiên thò cái đầu ra, Tiêu Thần lại vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt Tần Vận. Hai người đứng ở
cửa nói chuyện khoảng bốn năm phút, cuối cùng sắc mặt Tần Vận có chút
xấu hổ mời người đàn ông đó vào phòng.
- Trời! Không phải đưa tới cửa đấy sao, đấy, không ngờ lại tiến vào phòng rồi!
Tiêu Thần cảm thấy không ổn, vội đi tới cửa phòng 1803, áp lỗ tai vào trên cửa.
- Anh Minh, kỳ thật anh không cần khách khí với em như vậy, bác Mai
cũng là trưởng bối của em, em vẫn khá kính trọng bác, bác ngã bệnh em
đến thăm hỏi một chút là việc nên làm mà.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Tần Vận.
Sau khi tu luyện Cầm long quyết đến đoán thể tầng thứ tư, năng lực của
Tiêu Thần được nâng cao toàn phương diện, không chỉ là thân thể cường độ tăng lên, ở phương diện lục cảm cũng mạnh hơn rất nhiều. Trước kia hắn
đứng cách hai mươi mét là có thể thấy rõ ngũ quan của người khác, hiện
tại hơn năm mươi mét cũng có thể thấy rõ ngũ quan của người khác, phương diện thính lực cũng nâng cao rất nhiều, tiếng nói của Tần Vận trong
phòng không lớn, nhưng Tiêu Thần vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
- Tiểu Vận, em không cần nói như vậy, tình trạng của mẹ anh em cũng
thấy đấy, phỏng chừng cũng sắp dầu hết đèn tắt rồi, công việc hiện tại
của em bận rộn như vậy, có thể bớt chút thời gian đi tới thăm bà ấy,
thật sự rất cảm ơn em.
Người có tên anh Minh thanh âm có chút bi thương.
- Anh Minh anh cũng đừng lo lắng quá, bác Mai thể cốt còn tốt lắm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh không nên suy nghĩ nhiều.
Thanh âm Tần Vận cũng có chút nghẹn ngào.
- Tiểu Vận là em không biết, lúc trước ở trong bệnh viện, anh đã che
giấu bệnh tình của bà, bệnh tình của mẹ anh thật sự nghiêm trong hơn
nhiều so với bên mặt ngoài nhìn thấy.
Thanh âm của người đàn ông có chút uể oải.
- Làm sao vậy? Anh Minh anh giấu diếm chuyện gì!
Tần Vận kinh ngạc.
- Lúc ở bệnh viện, vị bác sĩ chữa bênh của mẹ anh đã tìm anh, nói cho
anh biết mẹ anh bị bệnh ung thư xương, đây chính là bệnh nan y, anh vẫn
nói dối bà, không nói cho bà biết tình hình thực tế, chính là sợ bà chịu không nổi đả kích này.
Người đàn ông u uất nói.
- Ung thư xương?
Tần Vận có chút không dám tin tưởng
- Bác Mai còn trẻ như vậy, làm sao có thể mắc bệnh nan y như vậy! Bác
ấy hiện tại cũng khôi phục tốt lắm mà, em thấy sắc mặt cũng rất tốt.
- Nói tuổi trẻ, mẹ anh hiện tại cũng sắp năm mươi tuổi rồi, đã không
trẻ nữa rồi. Tiểu Vận em cũng biết, ba của anh đã qua đời sớm, mẹ anh
một thân một mình nuôi nấng anh cùng tiểu Lệ khôn lớn, trước đây khi
chưa làm được sự nghiệp lớn như bây giờ, mẹ anh mỗi ngày làm bốn phần
công việc, thể lực đã sớm cạn kiệt rồi. Mấy năm nay, xương cốt thân thể
của bà càng ngày càng tệ, đau đớn đã bắt đầu xâm nhập lên não của bà
rồi. Nhất là năm nay, một lần bà ra nước ngoài du lịch không ngờ té ngã, thân mình lập tức liền bị tê liệt, cộng với các loại tổn thương trước
đây, toàn bộ tăng thêm. Vào tháng ba năm nay, anh đã đưa bà đi bệnh viện làm kiểm tra một lần, kết quả kiểm tra lần ấy cho thấy bà bị bệnh ung
thư xương, và đã đến giai đoạn cuối. Nhưng anh không dám nói cho mẹ anh
biết tình hình thực tế, chỉ nói là xương cốt mẹ không được tốt lắm, mệt
mỏi, nên phải nghỉ ngơi nhiều.
Người đàn ông nghẹn ngào nói.
- Tại sao có thể như vậy, Bác Mai thật sự là rất khổ.
Tần Vận cũng rất đau đớn, cô nói tiếp
- Hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có phương pháp trị liệu đấy.
- Anh cũng hỏi qua bác sĩ điều trị, bác sĩ nói không có cách nào, và
nói thời gian của mẹ anh nhiều nhất chỉ còn lại ba tháng.
Người đàn ông nói.
- Ba tháng! Anh không phải nói đùa chứ!
Tần Vận cả kinh nói, đầu óc bị chấn động một chút, vị bác Mai kia, cùng mình cũng coi như quan hệ không tệ.
Ban ngày trong bệnh viện thấy khí sắc của bà còn rất tốt, còn kéo tay
mình nói chuyện tán gẫu kia đấy, nhưng buổi tối đã có người tự nói với
mình, bà chỉ còn sống được ba tháng nữa, thử hỏi có ai có thể chấp nhận
được.
- Ừ, bác sĩ nói với anh như vậy, sau đó anh cũng đem
kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ anh tới mấy bệnh viện trong ngoài nước, nhưng kết luận đều giống như bệnh viện kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể
sống được ba tháng.
Người đàn ông kia nói.
- Thật không ngờ, bác gái tuổi còn trẻ như vậy, đã phải đối mặt với tử vong.
Tần Vận thở dài, sinh mạng là thứ già phú quý u sang nhất, một giây
trước còn là một sinh mạng sống vui vẻ, giờ nhiều nhất cũng chỉ có ba
tháng nữa, không thể không khiến người ta thương cảm.
- Kỳ thật anh hôm nay đi theo em đến phòng của em là muốn nhờ tiểu Vận em giúp anh một chuyện.
Nhưng đàn ông dường như hạ quyết tâm thật lớn, mới nói ra những lời này.
Tần Vận vội hỏi:
- Anh Minh anh có việc gì cần em giúp, anh cứ việc nói, em nhất định sẽ làm hết khả năng.
- Yêu cầu này, đối với em mà nói, có thể là có chút quá mức, nhưng anh
đúng là không nghĩ ra được người nào khác, hy vọng sau khi anh nói ra,
tiểu Vận em cho dù không đồng ý, cũng không nên trách tội anh.
Người đàn ông có chút xấu hổ, nói chuyện có chút lúng túng.
- Anh Minh, anh nói gì lạ thế, bác gái hiện tại bị bệnh nặng như vậy, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng lo đấy.
Tần Vận vội hỏi.
- Là như vậy, em cũng biết, anh lớn hơn em hai tuổi, năm nay cũng ba mươi rồi, đến bây giờ còn chưa kết hôn.
Người đàn ông giận dữ nói
- Nhà anh chỉ có anh và tiểu Lệ, tiểu Lệ năm nay hai mươi bốn tuổi,
cũng chưa kết hôn, gia đình anh đến hiện tại cũng chưa có người nối dõi. Mẹ anh vẫn luôn hy vọng có thể nhìn thấy anh kết hôn, và ẵm đứa cháu
nội.
- Trong lúc bà nằm viện, vẫn luôn nhắc nhở anh, hy vọng
anh mang bạn gái hoặc là vợ đến bệnh viện thăm bà, trước đây anh vốn
không chú ý đến việc này, nghĩ đến bây giờ tuổi còn trẻ, đàn ông ba mươi phải lo sự nghiệp đã. Mà khi anh biết mẹ anh nhiều nhất chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa, anh đã nghĩ mang một người bạn gái đến cho bà xem,
để bà yên tâm. Nhưng em cũng biết, anh từ khi đi làm tới giờ không có
bạn khác phái, cho nên, anh muốn. . .
Người đàn ông nói đến chỗ
này liền nói lắp, Tiêu Thần ở ngoài cửa nghe được rõ ràng, hắn đương
nhiên hiểu được nam nhân này là có ý gì.
Hóa ra là muốn mượn
bà xã mình, giả mạo bạn gái gã, tuy nhiên Tiêu Thần cho rằng gã không có đơn thuần như vậy, nam nhân kia ăn mặc cũng rất ngăn nắp, từ cuộc nói
chuyện vừa rồi cũng có thể biết, ít nhất bà già bị bệnh kia là người rất có tiền. Vừa có tiền, lại đẹp trai, đàn ông ba mươi tuổi còn độc thân,
đây chính là con mồi để các cô gái theo đuổi, chẳng lẽ không tìm được
một người bạn khác phái để giả mạo bạn gái gã ư?
Tiêu Thần đem cái lỗ tai dán chặt lên cửa, không hy vọng bỏ qua một câu, muốn nghe Tần Vận trả lời như thế nào.
- Anh Minh, anh nói là, muốn em giả mạo làm bạn gái của anh đi gặp bác gái?
Thanh âm Tần Vận có chút run rẩy, giả mạo bạn gái chuyện như vậy cô cho tới bây giờ chưa từng làm qua, tình tiết như vậy cũng chỉ có ở trong
phim ảnh hoặc là trong tiểu thuyết mà thôi.
- Ừ, anh muốn nhờ em giúp việc này, cũng không cần em làm gì khác, chỉ hy vọng ngày mai
em lại tới bệnh viện cùng anh, chúng ta lấy thân phận bạn trai bạn gái.
Không biết tiểu Vận, em có thể giúp anh chuyện này hay không?
Nam nhân thanh âm có chút ý tứ khẩn cầu
Bạn đang đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.