Q.3 - Chương 205: Khinh Phong!(2)
Hoa thương! Cái tên này vừa được nói ra khỏi miệng, chẳng những Chương
Bình hơi kinh ngạc, ngay cả người đàn ông trung niên đứng sau lưng anh
ta cũng kinh ngạc tới cực điểm. Hoa Thương, đây là tên của đạo tặc cao
cấp. Từ khi cái tên này bắt đầu xuất hiện dày đặc, cho tới bây giờ, suốt mười năm trôi qua, ở vô số trò chơi, cái tên này hoàn toàn đứng đầu,
người khiêu chiến cô đếm không hết, bất quá, cuối cùng toàn bộ đều biến
mất. Vốn là Chương Bình cảm thấy, tuổi tác của Hoa Thương hẳn là đã hơn
30, nhưng không nghĩ tới Hoa Thương trước mặt chỉ tầm hơn 20.
Không biết là thời điểm cô nổi danh quá sớm hay là có thuật trú nhan.
"Hạnh ngộ hạnh ngộ, có thể ở chỗ này gặp được Hoa Thương tiểu thư là
vinh hạnh của Thư mỗ." Hoa thương đưa tay ra, Thư tiên sinh lúc này cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng khẽ nắm đầu ngón tay nhỏ trắng kia. Sau đó buông
ra. Ông ta khẽ cười, gật đầu với Hoa Thương, khiến cho lời của ông ta
trở nên hết sức chân thành.
Hoa thương cũng haha cười: "Vốn dĩ tooi vẫn luôn cảm thấy đàn ông lịch
thiệp rất vô nghĩa, bây giờ mới phát hiện là tôi sai, đấy là tôi chưa
gặp được Thư tiên sinh. Hóa ra đàn ông lịch thiệp mới là đàn ông thượng
hạng nhất, chẳng những khiến phụ nữ như tắm gió xuân, ngay cả giọng nói
cũng như gãi vào tim vậy."
Đối với lời tán dương trắng trơn của Hoa Thương, Thư tiên sinh cũng
không lộ vẻ khác thường, ông ta vẫn giữ một bộ vân đạm phong khinh, chỉ
nhàn nhạt nói: "Không biết Hoa Thương tiểu thư có thể mang chúng tôi tới gặp mặt Khinh Phong tiên sinh?"
Hoa Thương bất lộ thanh sắc đánh giá trên dưới Thư tiên sinh, vểnh bờ
môi nhu nhuận như đóa hoa, vẻ mặt quyến rũ cười một tiếng. Cô nâng ngón
tay như hành khẽ vén tóc qua một bên, xoay người đi về phía căn phòng
trong cùng: "Xin mời, hai vị."
Hai người theo sau lưng Hoa Thương đi về phía căn phòng tận cùng trên
lầu 3, dọc theo đường đi Thư tiên sinh cẩn thận quan sát mỗi căn phòng,
chỉ tiếc, những gian phòng này cửa nếu không phải đang đóng thì là khép
hờ, căn bản là không thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, không thể
thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Thư tiên sinh chút nào, ít nhiều có chút
buồn rầu.
Rất nhanh, bọn họ đã tới căn phòng trong cùng kia.
Vì đây là căn phòng xa nhất, cho nên cũng là phòng lớn nhất lầu 3. Nó bị chia làm hai, bên trong đóng kín, cho nên một nhóm người chỉ nhìn thấy
bên ngoài phòng. Căn phòng này cũng không lớn, chỉ có mười mấy m2, nhưng bàn làm việc kê sát tường, trên bàn để ba màn hình kề sát nhau, sau bàn có một ghế gỗ cao, phía trên ngồi một người, bất quá vào giờ phút này
anh ta đang vùi đầu vào màn hình tay gõ lách cách không biết đang làm
gì, cho nên không thấy rõ diện mạo anh ta.
Bức tường đối diện bàn làm việc, đặt một chiếc salon cứng, giữa salon để một khay trà. Trên bàn trà có một chậu hoa nhỏ, được cắt tỉa cẩn thận,
hết sức hữu thần. Cuối phòng có máy điều hòa, gió mát thổi vù vù, thổi
đi sự phiền nào về cái nóng cuối thu của Thư tiên sinh.
Giày cao gót của Hoa Thương cộp cộp đi xa rồi cộp cộp lại gần, người đàn ông trẻ ngồi sau máy tính đến đầu cũng không buồn nhấc lên, chỉ nói:
"Em lại kêu ai rửa chén giúp rồi? Em như vậy không tốt, đừng bắt người
ta rửa chén giúp em, bọn họ đều là đại nam nhân, suốt ngày giúp em rửa
chén còn ra thể thống gì."
Hoa thương chun mũi, hừ mũi nói: "Anh lại không giúp em rửa chén, còn dám đường đường chính chính nói như vậy."
"Không phải hôm nay anh có việc à, nếu không phải anh không bận việc thì ngày nào mấy cái bát đó chả do anh rửa."
"Một năm 365 ngày, anh 360 ngày bận việc, nói cái rắm a!" Hoa thương
tiếp tục hừ lỗ mũi, sau đó còn nói: "Chương tiên sinh và Thư tiên sinh
tới rồi."
Người đan foong trẻ kia đứng bật dậy xuyên qua ba cái màn hình lớn nhìn
thấy hai người đàn ông phía sau Hoa Thương, trên mặt cũng không có biểu
tình dư thừa, vừa không có thụ sủng nhược kinh, càng không có mừng rỡ
như điên. Anh ta chỉ nhìn thoáng qua hai người, sau đó mới nói: "Hai
người uống gì? Trà hay là nước trắng?"
Chương Bình cũng đã gặp không ít cảnh đời, càng gặp qua không ít nhân
vật, bọn họ vô luận là ai khi thấy ông chủ mình đều một bộ vô cùng nhiệt tình, bất kể thật giả, ít nhất ngoài mặt đều như vậy. Nhưng là, duy chỉ có người đàn ông trẻ này thể hiện khác biệt, thậm chí thái độ còn có
chút thờ ơ.
"Hay là mời hai vị uống nước trắng đi, cái đó giải khát, hơn nữa, trà
chỗ chúng tôi, Thư tiên sinh cũng uống không quen." Người đan foong trẻ
kia khẽ mỉm cười, quay sang nói với Hoa Thương: "Cũng rót cho anh một
ly, rót ly lớn một chút, hôm nay em nấu ăn quá mặn, anh sắp chết khát
rồi!"
Thư tiên sinh tựa hồ cũng không bất mãn gì về thái đồ quá sức bình
thường của người này, thậm chí ánh mắt nhìn anh ta còn mang theo mấy
phần tán thưởng.
(Kang: TMD, từ đầu chương toàn đại từ phiếm chỉ, hao hứng thú vđ!!)
Hoa Thương nghe lời người đàn ông trẻ này, trợn mắt, hung tợn khua vang
giày cao gót, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa không quên trề môi mắng thầm: "Có ăn đã không tệ rồi, anh còn ngại mặn, cẩn thận có ngày em cho thuốc chuột vào cơm của anh, để cho anh muốn ăn cũng không ăn được!"
Người đàn ông trẻ nghe thấy rốt cuộc có chút ngượng ngùng, anh ta gĩ đầu nhìn về phía Thư tiên sinh và Chương Bình, đứng lên, mới hai người ngồi xuống, nói: "Cô ấy chính là như vậy, tôi chiều quá thành hư rồi, hai vị chớ để ý."
Thư tiên sinh vẫn là dáng vẻ cười híp mắt, sau đó nói: "Thật ra thì đàn
ông đều vậy, chuyện hạnh phúc nhất vấn là có người nấu cơm cho ăn, mặc
dù mùi vị nhất định kém hơn đầu bếp tỏng tiệm, nhưng quan trọng là món
ăn ấy đặc biệt làm vì cậu, cho dù có chút tì vết nhưng cũng đừng nói ra, cô ấy mới có thể cả đời cam tâm tình nguyện nấu cơm cho cậu."
"Không nhìn ra, Thư tiên sinh còn rất có cách ngự thê." Người đàn ông
trẻ kia cười cười, kéo ghế, ngồi đối diện với Thư tiên sinh và Chương
Bình.
Thư tiên sinh khoát khoát tay, híp mắt cười nói: "Nào có cái cách ngự
thê gì, chẳng qua là kết hôn lâu rồi, tự nhiên sẽ biết một số đạo lý.
Phụ nữ a, giống động vật nhỏ lông xù, cậu phải vuốt thuận chiều lông,
nếu cậu với cô ấy có xịch mích, cậu phải tin tưởng, thua thiệt nhất định là cậu. Phải biết rằng, so bản sự càn quấy, một trăm tên đàn ông cũng
không bằng một người phụ nữ, các nàng có thể đem một chueyenj nhỏ như
hạt vừng nói thành lớn như trời, hơn nữa còn khiến cậu phải nghe. . .
Cho nên, người đàn ông phải biết chịu thiệt thòi một chút, như vậy cậu
mới có thể hưởng phúc."
Thư tiên sinh đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng giày cao gót của Hoa
Thương từ phía xa truyền tới, ông ta vội vàng im lặng, hướng về phía
người đàn ông trẻ kia khoát tay, không nhiều lời nữa. Chỉ híp mắt cười
tahamf đánh giá người đàn ông trước mắt này.
Anh ta thoạt nhìn không quá 30 tuổi, vóc người thập phần cân xứng, ăn
mặc cũng rất tùy tiện, khí trời rất nóng, anh ta thậm chí chỉ đi một đôi dép lê ngồi trước mặt hai người. Ngón tay anh ta thon dài, bất quá khớp xương hơi lớn, nhìn ra được, hóa ra đã từng làm không ít việc chân tay. Tướng mạo ngược lại rất phổ thông, cũng không rực rỡ diễm lệ như Hoa
Thương, nhưng cặp mắt kia lại hết sức có thần, chỉ cần nhìn một cái là
sẽ không quên được. Tóm lại đây là một ngừi đàn ông bình thường đến cực
điểm, nếu trên đường cái Thư tiên sinh có lướt qua, ông cũng sẽ không
nhìn nhiều thêm một cái. Nhưng là, thường thường người như vậy mới là kẻ nguy hiểm nhấtt, bởi vì bọn họ bình thường, bởi vì bọn họ không xuất
chúng, tới khi làm việc mới khiến người khác trở tay không kịp.
Hoa thương đem nước bưng tới, rót cho 3 người, còn cẩn thận cho thêm
canh và đá viên. Có thể nhìn ra, đây là một co gái hết sức thông minh
còn huệ chất lan tâm, trên ngón tay cô ướt nước, khiến cho đầu ngón tay
nộn nộ thủy linh kia càng thêm động lòng người, hình như một bức tranh
vậy. Trên người cô cũng không có mùi nước hoa giống như những cô gái
khác, ngược lại có một mùi trái cây rất đặc trưng, rất trong lành cũng
rất mê người.
Thư tiên sinh nhận lấy chiếc ly Hoa Thương đưa tới, cẩn thận nhìn ly
nước, tính cẩn thận của cô đã thê hiện trong một ly nước này. Trong ly
của mình có một lát cnah mỏng, một viên đá, mà trong ly của chhuowng
bình là một lát canh và ba viên đá, trong ly lớn của Khinh Phong thì có
cả nửa ly đá, thế nhưng khoogn có chanh. Trừ điều này ra, trên bàn còn
có canh đào cô vừa rửa xong, phía dưới trải đá, phía trên để anh đào đỏ
tươi, nhìn phá lệ thèm ăn.
Chương bình cũng chú ý tới ly nước của mình không giống với Thư tiên
sinh,tò mò hỏi Hoa Thương. Hoa Thương chỉ cười một tiếng: "Tôi không
biết thân thể Thư tiên sinh như thế nào, bất quá, nhìn tuổi tác Thư tiên sinh cũng đã tới lúc phải chú trọng dưỡng sinh rồi, người có tuổi tầm
này cũng không nên tham đồ lạnh, chỉ hơi mát một chút là được rồi. Còn
chanh, cho thêm một chút vào cho có mùi vị là được rồi, không cần cho
quá nhiều."
Thư tiên sinh nghe được lời của Hoa Thương, rất hợp với ý mình, ông ta
âm thầm gật đầu, nữ nhân như vậy, chẳng trách cô có thể trở thành đọa
tặc cao cấp 10 năm bất bại, năng lực quan sát và năng lực phán đoán của
cô không phải người bình thường có thể so được.
Mời nước mấy người xong, Hoa thương bưng ly, ngồi lẳng lặng một góc
không lên tiếng, cô cũng không có ý rời đi, hơn nữa Khinh Phong cũng
không có ý tránh cô, xem ra, giữa hai người này hoàn toàn không có bí
mật gì.
Chương Bình bắt đầu đi thẳng vào chủ đề: "Khinh Phong tiên sinh, cách
ngày vận mệnh nâng cấp phiên bản lần đầu chỉ còn 10 ngày, mọi người
chuẩn bị như thế nào rồi?"
Khinh Phong khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Chương Bình tiên sinh, những điều
này các ngài cũng không cần biết. Danh tiếng Thịnh Thế chúng tôi hẳn các ngài cũng đã biết, đâu cần tới tận đây hỏi tôi những vấn đề này? Các
ngài cứ giống những ông chủ tước ngồi một chỗ chờ kết quả cuối cùng là
dược rồi."
"Lần này không giống nhau, Khinh Phong tiên sinh, Vận Mệnh không dễ đối
phó như những trò chơi khác, cho nên chúng tôi muốn biết rốt cuộc các
cậu chuẩn bị thế nào rồi." Chương Bình lắc đầu: "Khinh Phong tiên sinh
hình như còn chưa đăng nhập trò chơi Vận Mệnh đi, trò chơi này được gọi
là trò chơi vượt mọi thời đại, thiết kế của nó hoàn toàn không rập khuôn bất cứ trò chơi nào chúng ta từng chơi, tôi cảm thấy các cậu không nên
quá mức tự tin mà khinh địch."
Khinh Phong không nói gì, anh ta với Chương Bình lời từ chối cho ý kiến, chỉ nhàn nhạt nhìn Chương Bình một cái, rồi sau đó hỏi: "Không biết
Chương Bình tiên sinh đã chơi trò này chưa?"
Sắc mặt Chương Bình hơi đỏ lên, liếc qua Thư tiên sinh sau đó mới nói: "Chơi rồi."
"Bao nhiêu cấp rồi? Hoặc là nói, thành tựu như thế nào?"
"Không quá lý tưởng, chỉ trên 30 cấp." Chương Bình vốn không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn thừa nhận.
"Vậy hiểu biết của anh về trò chơi thế nào?"
"Trò chơi này so với những trò chơi khác yêu cầu đoàn thể cao hơn, hơn
nữa tính tự chủ rất lớn. Căn cứ vào tin tức chúng tôi lấy được, có hai
hệ thống nhiệm vụ, một là Hệ Thống nhiệm vụ chính công khai, hai là Hệ
Thống nhiệm vụ ẩn, hai loại nhiệm vụ này có liên quan với nhau, gia tăng rất nhiều yếu tố bất định cho trò chơi." Chương Bình đem những hiểu
biết của mình về Vận Mệnh toàn bộ nói cho Khinh Phong.
Khinh Phong cũng chỉ khẽ nhướng lông mày, không có nói gì. Thư tiên sinh ngồi một bên giơ tay lên, tỏ ý Chương Bình đừng nói nữa: "Tôi tin tưởng Khinh Phong tiên sinh đã có tìm hiểu sơ bộ, như vậy nhận thức sẽ hoàn
chỉnh hơn so với chúng tôi. Tôi chỉ muốn biết, lần này Khinh Phong tiên
sinh vẫn muốn áp dụng chiến thuật biển người sao?"
"Đây không phải là biện pháp trực tiếp nhất ao?" Khinh Phong nhún vai:
"Theo tôi biết, chiến thuật biển người có đôi khi là chiến thuật tiện
lợi nhất, chỉ cần phá hủy Hệ Thống trò chơi, sau đó nhanh chóng rút lui, trò chơi này cơ bản liền tê liệt."
"Đây đúng là biện pháp tốt, hơn nữa các cậu lần nào cũng thành công,
chẳng qua là, lần này, tôi muốn cho Khinh Phong tiên sinh một cái đề
nghị." Thư tiên sinh hí mắt, chỉ có lúc này ông ta nhìn không giống một
người đàn ông trung niên quý khí, mà giống như là một đối thủ khủng bố
sâu không lường được đang vận sức chờ phát động.
"Tôi xin rửa tai lắng nghe." Khinh Phong nhìn Thư tiên sinh, biểu tình trên mặt khiến người khác đoán không ra.
"Bây giờ Vận Mệnh chủ yếu là game thủ Trung Quốc, game thủ ngoại quốc
cũng có, nhưng so với game thhur Trung Quốc, tỷ lệ không hề coi là quá
cao. Điều này liên quan tới việc tập đoàn Vinh Diệu truyền bá không rộng rãi, một khi bọn họ tuyên truyền rộng trên khắp thế giới. . ." Khóe môi Thư tiên sinh khẽ cong lên, mặc dù ông ta không nói rõ, nhưng là, từ
trong lời của ông ta có thể nghe ra, một khi tập đoàn Vinh Diệu tấn công vào thị trường Thế giới, 10 triệu game thủ của Thịnh Thế là quá ít,
muốn phá hỏng trò chơi, thật sự là có chút phù du hám đại thụ rồi.
Khinh Phong nghe lời Thư tiên sinh thì hơi khựng lại, rồi sau đó mới nói: "Như vậy Thư tiên sinh muốn là…?"
“Thay vì dùng chiến thuật biển người không có hàm lượng kỹ thuật gì,
ngược lại tại sao không sử dụng biện pháp nào thông minh chút." Thư tiên sinh mỉm cười: "Tôi biết, Khinh Phong tiên sinh đọc đa số là sách của
Kim Dung, cậu hẳn là không xa lạ gì với tính toán đi. . ."
Chân mày Khinh Phong hơi nhíu, không nói gì.
Mà Thư tiên sinh lại nói: "Tôi biết như vậy hao phí sẽ cao hơn, bất quá
Khinh Phong tiên sinh không cần lo lắng, những thứ này tôi toàn bộ ủng
hộ, chỉ hy vọng Khinh Phong tiên sinh phóng tay làm, dù cho không thể
phá sụp Vận Mệnh, cũng mong Khinh Phong tiên sinh kéo chân để nó không
cần phát triển nhanh như vậy."
Khinh phong cũng không hỏi mục đích của Thư tiên sinh, dẫu sao loại
chuyện này hắn biết càng ít càng tốt. Anh ta chẳng qua là tay súng, lấy
tiền tài người thay người tiêu tai, còn nguyên nhân vì sao ông chủ phải
làm vậy thì Khinh Phong không cần thiết phải biết. Bất quá chuyện lần
này hơi đặc thù, nếu ngay cả ông chủ đều bắt đầu can thiệp vào phương
pháp làm việc của anh ta, đã nói lên chuyện này không phải dễ làm như
vậy.
Anh ta nghĩ rồi nghĩ, sau đó nói: "Nếu như tôi không làm được thì sao?"
"Không làm được?" Khóe môi Thư tiên sinh có chút tàn nhẫn: "Trong từ
điển của tôi không có từ này. Tôi hy vọng Khinh Phong tiên sinh không
nên quên."
Thư tiên sinh vào lúc này mới gây ra một loại áp lực khiến ngườ khác hít thở không thông, KHinh Phong khẽ lướt qua khuôn mặt Thư tiên sinh, lại
nhìn qua Hoa Thương vẫn ngồi một góc, sau đó lắc đầu: "Đã như vậy, Thư
Tiên sinh vẫn nên mời cao nhân khác đi."
Khinh Phong lùi bước khiến Thư tiên sinh có chút kỳ quái, ông ta hoàn
toàn không nghĩ tới vào giờ phút này Khinh Phong sẽ buông lời cự tuyệt,
nhất thời ngơ ngẩn, ông ta hỏi, "Tại sao?"
"Nguy hiểm quá lớn."
"Chẳng lẽ Khinh Phong tiên sinh không biết, nguy hiểm càng lớn, hồi báo mới có thể càng lớn sao?"
"Thư tiên sinh, tôi đã có gia đình rồi, tôi có nhà có vợ, dưới tay còn
có một đám nah em muốn ăn cơm, mấy loại chuyện liều mạng này trước đây
có thể làm, bây giờ tôi không muốn làm nữa. Tôi chỉ muốn an ổn một chút, mọi người đều có một hớp cơm no là được. Nói thật ra, công việc liên
quan tới Vận Mệnh này tôi vẫn không muốn tiếp nhận, dẫu sao tôi cũng qua cái tuổi đánh đánh giết giết rồi. Chẳng qua thù lao bên ông trả không
tệ, tôi muốn cho anh em kiếm một khoản lớn sau đó sẽ thu tay. Nhưng là,
nếu việc này hệ số nguy hiểm quá cao, tôi sẽ không làm." Khinh Phong khẽ mỉm cười: "Chúng tôi thậm chí có thể tiến vào Vận Mệnh, nhưng nếu phải
lấy danh ngạch đứng đầu, tôi nghĩ lấy thực lực của chúng tôi, kiếm mãn
bồn đầy bát là không thành vấn đề, mặc dù khổ cực, nhưng không đến nỗi
tiêu sạch tiền vốn."
Thư tiên sinh ngậm chặt miệng, nhìn không ra rốt cuộc trong lòng ông ta đang nghĩ cái gì.
Khinh Phong cười một tiếng: "Thật ra thì để chúng tôi làm cũng không có
gì, chẳng qua là, Thư tiên sinh đừng có chặn đường lui của chúng tôi như thế. Chúng tôi thu người tiền tài thay người tiêu tai, nếu đã cầm tiền
của ngài thì khi tiến vào Vận Mệnh sẽ dốc sức hoàn thành yêu cầu của
ngài, chẳng qua là, kế hoạch này không có thay đổi lớn, tôi không thể
biết được kết quả có được như nguyện không. Cho nên, ngài đem áp lực có
thể có này áp lên đầu chúng tôi. Nếu như phải đền tiền vi phạm hợp đồng, tôi ngược lại là có thể đồng ý, dẫu sao đây là chuyện đương nhiên,
chẳng qua là, phải gánh vác tất cả trách nhiệm, xin lỗi, tôi không thể
đồng ý."
Thư tiên sinh híp mắt lại, chăm chú nhìn Khinh Phong, một hồi lâu mới
thở ra một hơi: "Khinh Phong, cậu là một người cẩn thận, nhưng tôi cũng
không phải một kẻ sắt đá."
Khinh Phong tự nhiên biết Thư tiên sinh đang nói gì, anh ta lắc đầu:
"Thư tiên sinh, ngài có biết tại sao tôi lại lựa chọn một nơi đặt chân
như thế này không?"
Thư tiên sinh hơi sững sờ.
Khinh Phong tiếp tục chỉ hoàn cảnh xung quanh và nói: "Nơi này vừa bẩn
vừa loạn, còn tùy thời đều có ăn trộm, trị an còn không tốt. Mà huynh đệ thủ hạ của tôi không ít người có mặt mũi, còn tôi, còn trụ sở chính của Thịnh Thế, tại sao tôi lại lựa chọn một nơi như thế này?"
Thư tiên sinh híp mắt lại, ông ta nghĩ ông ta đã biết Khinh Phong muốn nói gì rồi.
"Khinh Phong tôi từ 16 tuổi đã bắt đầu chơi game, đến bây giờ đã được 15 năm rồi, từ lúc 18 tuổi đã mang theo một đám anh em, thoáng một cái đã
13 năm, ngài cảm thấy người tôi đắc tội còn ít sao? Nhưng là, cho tới
bây giờ tôi vân bình an sống sót, tiếp tục làm châu chấu, chẳng lẽ ngài
thực sự thấy mạng tôi rất lớn sao?" Khinh Phong đứng lên, một hơi uống
sạch ly nước đá, đem ly giao cho Hoa Thương mỉm cười nói: "Vợ, thêm một
ly nữa."
Hoa Thương trợn mắt, đứng dậy lại đi ra ngoài rót nước.
"Cậu đang uy hiếp tôi?" Thư tiên sinh hai mắt nheo lại xuất hiện tia nguy hiểm.
Khinh Phong lại lắc đầy: "Không hề." Biểu tình của anh ta hết sức chân
thành: "chẳng qua tôi muốn nói cho Thư tiên sinh, nếu tôi dám đi con
đường này, tôi sẽ không sợ gặp phải quỷ, cho nên, Thư tiên sinh chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, ngài đừng đem tư thái cao cao tại thượng
trên thương trường ra đè ép tôi, tôi không có nghĩa vụ bồi ngài diễn
kịch."
Thư tiên sinh chăm chú nhìn Khinh Phong hồi lâu, rốt cuộc thở ra một
hơi: "Được rồi, chúng ta đều thối lui một bước, cậu nhất định phải kéo
chân Vận Mệnh 2 năm, nếu như không làm được, cậu phải đền gấp đôi tiền
hợp đồng cho tôi."
Khinh Phong cười lên: "Thư tiên sinh, nói sớm một chút có phải tốt hơn không?"
Thư tiên sinh không nói gì, cho Chương Bình một ánh mắt, cChương Bình mở cặp táp lấy ra một chồng văn kiện, giao cho Khinh Phong: "Khinh Phong
tiên sinh, đây là tài liệu chúng tôi thu thập về accs đại công hội hiện
tại, anh có thể nhìn trước một chút."
Khinh Phong nhận, mắt anh ta quét tới từng phần, bên môi xuất hiện nụ
cười nhàn nhạt: "Thật đúng là nhiều bạn cũ a, không nghĩ tới lần này tại cùng một trò chơi lại gặp được toàn bộ bọn họ, vận khí thật tốt. Không
biết mọi người lúc gặp mặt có thể hay không cùng nhau uống một ly?"
Thư tiên sinh thấy Khinh Phong ung dung như vậy, trong lòng cũng buông
lỏng rồi không ít, bỗng nhiên ông ta lại nghe Khinh Phong hỏi: "Đây là
công hội gì."
Khinh Phong vẫn đang xem tư liệu các công hội, bỗng dưng xuất hiện một
số liệu làm anh ta sửng sốt, trong một chồng những cái tên đại công hội
lâu đời lại ló ra một cái công hội nhỏ không mấy danh tiếng .(Kang:
Nhiều lúc méo hiểu chỉ, diễn tả cho lắm xong văn câu trước đá câu sau.
Hắn đã chơi méo đâu mà biết cái nào có danh tiếng cái nào ko? Em là em
tôn tọng chị lắm nên ko sửa văn phong của chị mà chỉ mắng thầm thôi đấy
nhé!) Theo đạo lý mà nói, loại công hội không vượt qua 3000 người như
thế này tại sao lại nằm trong diện điều tra của Thư tiên sinh, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện 1 cái ở đây, anh ta tỉ mỉ nhìn tư liệu phía sau, phát hiện cái công hội này mặc dù không lớn, nhưng first kill rất
nhiều, cư nhiên lại chiếm được 1/3 first kill của toàn bộ Đông đại lục,
mà năm Ngũ giáp lại rất dọa người.
Anh ta có chút kinh ngạc, một cái công hội nhỏ như vậy tuyệt đối không
thể sánh bằng những công hội lớn như Đại Đường, Lang Tộc, Chiến Thiên
Hạ, tại sao lại đoạt được nhiều first kill như kỳ tích vậy chứ? Chẳng
lẽ, trong đó có bí mật gì sao? Vì vậy annh ta cầm tờ giấy mỏng kia lên,
nhìn về phía Thư tiên sinh.
Thư tiên sinh chuyển mắt nhìn qua, đã thấy trên tờ giấy mỏng trong tay
Khinh Phong, phía trên viết bốn chữ "Thiên Thiên Hướng Thượng" . Ông ta
vuốt cằm nói: "Là một công hội mới thành lập, hình như là sau khi Vận
Mệnh update mới thành lập."
"Một công hội như vậy tại sao lại có nhiều first kill như vậy? Bọn họ
trang bị rất tốt? Phối hợp rất tốt?" Đây mới là điều Khinh Phong cảm
thấy kỳ quái nhất.
"Trình độ của game thủ bọn họ rất cao, rất kỳ quái, game thủ trong tinh
anh đoàn của bọn họ cơ bản đều là game thủ có thực lực rất cao. Ở những
trò chơi khác, những người chơi này căn bản đều phân tán trong các đại
công hội, nhưng công hội này rất kỳ quái, bọn họ tựa hồ giống như thu
thập tem mà thu thập toàn bộ những người này gom vào một chỗ. Mà chỗ
khiến tôi thấy kỳ quái chính là, trước khi những người này gia nhập
Thiên Thiên Hướng Thượng, dường như cũng đều là tiểu nhân vật không có
tên tuổi gì, đều là sau khi gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng mới dần
dần hiển lộ thiên phú." Đối với một điểm này Thư tiên sinh cũng hết sức
kỳ quái, nếu bạn muốn nói là có người tiên tri trước, loại chuyện này
cũng quá mơ hồ rồi, thực sự rất không có khả năng.
"Nga?" Ánh mắt Khinh Phong lướt qua những cái tên trong đoàn tinh anh
một lượt, biểu hiện mãnh liệt hứng thú, rồi sau đó anh ta lại cười lên:
"Công hội này nếu để chơi đùa một chút thì không sai, bất quá, cũng
không cần để tâm làm gì."
"Đúng rồi, Thiên Thiên Hướng Thượng rất có danh tiếng, trừ bọn họ nắm nhiều first kill ra, còn có một người hết sức trọng yếu."
"Ai?"
"Công hội bọn họ có một game thủ rất ghê gớm, là một Thợ Săn, được chính phủ Đông Đại Lục xưng là vua SOLO, là game thủ cao cấp chân chính." Thư tiên sinh hiển nhiên cúng không quá thấy hứng thú với biệt danh này,
chỉ đơn giản thuật lại một tin tức.
"Rất lợi hại?" Nghe Thư tiên sinh nói như vậy,Khinh Phong đối với Thợ Săn này khơi dậy không ít hứng thú.
"Tooi cũng không btinh thông về trò chơi, tôi tinh thông về buôn bán."
Thư tiên sinh cũng không đánh giá gì về Thợ Săn này, ông ta đứng lên,
cười với Khinh Phong: "Khinh Phong tiên sinh, nếu như cậu không có ý
kiến gì về sự hợp tác giữa chúng ta, tôi muốn mời cậu ngày mai tới công
ty chúng tôi ký hợp đồng hợp tác."
" Được, không thành vấn đề." Khinh Phong rời mắt khỏi mấy tờ giấy, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Thư tiên sinh, đứng lên theo ông ta, nhìn
thẳng Thư tiên sinh: "10h sáng ngày mai, tôi sẽ đúng giờ tới phòng làm
việc của ngài."
Bạn đang đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.