Q.3 - Chương 237: Các Loại Phản Ứng (6)
Edit: Kang
Tả Hiểu Lan và Diệp Nam
Thiên mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng không có nghĩa bọn họ không hiểu
biết, dầu gì khi 2 người còn trẻ thì đã thịnh hành game online rồi, mặc
dù khi đó không chơi, nhưng bây giờ cũng không tính là muộn. Bất kể nói
thế nào, so với cùng thế hệ thì bọn họ tương đối theo kịp trào lưu,
tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận xét, cho nên, thời điểm chuyện về Diệp
Từ bùng nổ trên kênh thế giới, hai người cũng đã mò lên diễn đàn xem qua những bức ảnh ấy 1 lần.
Bất quá, thái độ của hai người là hoàn toàn bất đồng.
Tả Hiểu Lan cho tới bây giờ vẫn sợ con gái mình không ai thèm lấy, vừa
thấy có một game thủ bộ dạng đẹp trai lại vô cùng lợi hại để ý con gái
mình thậm chĩ còn âm ấp hôn hít rồi thì trong lòng vô cùng cao hứng, có
thể nói là vô cùng vui mừng, phấn chấn, ngây ngất, điều này có phải đại
biểu cho hơn 20 năm lo lắng này của bà bống chốc hóa thành mây bay hay
không? Thật ra thì con gái bà vẫn rất có mị lực, nếu không, cậu chàng
nhìn tốt như vậy làm sao sẽ cái này cái kia con gái bà? Tóm lại là, vẫn
là gien của bà tốt.
Mà thái độ của Diệp Nam Thiên, khách quan mà
nói thì bảo thủ hơn chút, ông không thể giống như vợ mình, thấy một
thằng con trai để ý con gái mình liền giống như cắt tiết gà, phải biết
rằng, trong tâm khảm Diệp Nam Thiên, Diệp Từ chính là đứa con gái xinh
đẹp nhất trên đời này, là cô gái hoàn mỹ không ai sánh bằng, cho nên,
tuyệt đối sẽ không có chuyện không ai thèm lấy.
Với việc cho tới
bây giờ cũng chưa có cậu chàng nào theo đuổi Diệp Từ, ông một chút cũng
không lo lắng, bây giờ ở bên cạnh Diệp Từ đều là mấy tên táo sâu dưa
vẹo, chíp hôi, căn bản không thể nhìn ra được hết vẻ đẹp của con gái
ông, cho nên mới không có ai theo đuổi, nếu là những người đàn ông thành thục mà thấy Diệp Từ nhà ông thì đúng là xông vào mà cướp luôn rồi, lo
gì không ai thèm lấy!! (thật ra thì loại ý nghĩ này, ông bố nào cũng đều thấy như vậy, bất kể con gái nhà mình là cái dạng gì cũng đều được cho
là trên trời dưới đất tuyệt thế mỹ nhân, cho nên, trong quá trình con
gái lấy chồng, người mẹ vẫn lý tính hơn người cha một chút. Dĩ nhiên,
đây là kinh nghiệm của Yên Hoa, bởi vì lần đầu tiên ra mắt, toàn bộ đều
là huyết lệ dạy dỗ a, so... các bạn biết đấy...)
Thế nhưng tên
oắt con này, thế nhưng dám gặm? Mặc dù sau lần Phá Lãng đề cập tới thằng Lưu Niên này, ông cũng đã nhiều lần dò hỏi nhân phẩm của thằng đó khắp
nơi, kỹ thuật, dĩ nhiên còn có tài lực, đều là lựa chọn số 1, nhưng là,
lựa chọn số 1 còn chưa hỏi hain gì, ông còn chưa đồng ý giao con gái cho nó, sao nó dám không biết tự giác như vậy chứ!
"Hừ, nhất định là nó cưỡng bách Tiểu Từ nhà mình làm ra cái chuyện đồi phong bại tục này! Trước mặt mọi người hôn hôn hít hít..." Diệp Nam Thiên hừ hừ mũi, dội
cho bà vợ vẫn đang hừng hực hưng phấn lảm nhảm bên cạnh một chậu nước
lạnh.
Tả Hiểu Lan vừa nghe lời này có chút mất hứng, bà nhìn Diệp Nam Thiên từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Vậy mà tôi lại không
biết, ông 18 tuổi lừa tôi vào tròng lại có 1 mặt cổ hủ như vậy đấy. Nếu
không phải ông vẫn ở chung với tôi thì tôi còn tưởng ông đổi hồn đấy,
cái tên ở ngay đèn xanh đèn đỏ đè tôi ra hôn chết đi đâu rồi hả!"
(Kang: Ta…ta quỳ!!!! =)))))))))))))
"Uy uy uy! Hai chuyện này khác nhau có được hay không, bà đừng có nói sang
chuyện đó!" Bản mặt già của Diệp Nam Thiên hiếm khi đỏ lên, bất quá, ông vẫn cố cứng: "Đó là tôi với bà, bây giờ đang nói chuyện Tiểu Từ, không
thể đánh đồng!"
"Lúc ấy làm nửa ngày ông nói không có gì, bây giờ người ta CMN hôn con gái ông một cái mà ông giãy đánh đạch! Tôi thấy
cậu Lưu Niên cũng không tệ, người ta ít nhất biết kiếm một chỗ kín đáo
mà hôn, ông thì hạ miệng ngay trên đường, ông có biết năm đó tôi khủng
hoảng thế nào không hả!" Tả Hiểu Lan đối với việc Diệp Nam Thiên chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn thấy vô cùng bất mãn.
"Chỗ kín đáo? Chỗ kín đáo mà lại biến thành mưa gió khắp thành!"
"Đó là chụp lén, đó là bị chụp lén, chẳng lẽ ông không biết mấy tên săn ảnh vô sỉ đó từ khi ông và tôi còn bé đã đầy rấy rồi sao? Cũng không phải
là hai đứa nó muốn vậy." Tả Hiểu Lan trừng Diệp Nam Thiên một cái, lại
cười híp mắt nhớ lại hình ảnh Lưu Niên và Diệp Từ ôm ôm hôn hôn, hết sức hài lòng.
Tiểu Từ nhà bọn họ chính là 1 cái cọc gỗ không biết nở hoa, nếu không kích thích mạnh như vậy, phỏng đoán nó cả đời cũng không ai thèm lấy,chỉ riêng điểm khí phách ấy của Lưu Niên, Tả Hiểu Lan liền
vô cùng hài lòng về người con rể tương lai này.
"May mà có người
chụp lén, vạn nhất không có ai chụp lén, Diệp từ nhà chúng ta còn không
biết sẽ bị thằng đó là gì đâu!" Diệp Nam Thiên nghĩ tới con gái bảo bối
mình nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan lại bị tiểu tử tối
này ăn sạch xong chùi mép, liền cảm thấy muốn phát điên, ông rất rất tức giận!
Ông nhất định phải cho thằng này đẹp mặt.
Bạch Mạch đứng ở cửa lầu 3 nghe hai người chí chóe nửa ngày, Bạch Mạch cũng có
chút ngượng ngùng rồi, hình như anh đã không cẩn thận nghe được chuyện
xưa của trưởng bối rồi. Vì để tránh cho mình sẽ nghe thấy càng nhiều
chuyện không nên nghe, anh hội vàng ho khẽ, dẫn tới sự chú ý của 2
người.
"Nha, Tiểu Mạch tới rồi." Tả Hiểu Lan vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Mạch, liền vội vàng đứng lên kéo anh ngồi xuống, cũng
không cho anh cơ hội lấy hơi, liền hỏi: "Ảnh trên diễn đàn con thấy
chưa, con thấy có được không?" Bạch Mạch khẽ giật khóe miệng, cái gì gọi là thấy có được không, anh cảm thấy không tấm nào không được cả.
"Dì, dì có ý gì?"
"Nga nga, ý ta là, con cảm thấy Lưu Niên như thế nào, Tiểu Từ nhà ta gả cho
nó có được không?" nhìn đôi mắt to của Tả Hiểu Lan đang vụt sáng vụt
sáng nhìn mình, Bạch Mạch đột nhiên cảm giác Tả Hiểu Lan và Tả Tiểu
Thanh không hổ là hai chị em a. Vốn dĩ anh cảm thấy mẹ mình và mẹ Diệp
Từ mẹ trừ ngoại hình giống nhau ra, căn bản không có một chút đồng
danngj nào, mẹ anh chính là một người không biết chút gì, mà mẹ Diệp Từ
chính là phụ nữ Trung Hoa kiểu mẫu.
Nhưng cho tới hôm nay, anh
mới phát hiện, 2 người quả đúng là 2 chị em, nếu không phải là hai chị
em,ánh mắt nhìn lom lom này của người không thể giống nhau đến thế, nếu
không phải hai chị em, sau ánh mắt đơn thuần ấy của các bà không thể
giấu diếm một loại sát ý "thuận ta thì sống nghịc ta thì chết ".
"Tiểu Mạch, đừng nghe dì con nói bậy, bà ấy chính là tóc dài kiến thức ngắn,
có phải con cũng thấy Lưu Niên không ra gì, một chút cũng không đáng
tin, làm việc chẳng có khuôn phép gì giống ta không!" Diệp Nam Thiên vội vàng ngồi ở bên kia Bạch Mạch, đem Bạch Mạch kéo lại đây.
Thật
ra thì, Bạch Mạch hết sức tán thành lời Diệp Nam Thiên, nhưng là annh có thể nói như vậy sao? Không thể, tuyệt đối không thể, mặc dù trong nhà
này họ Diệp đông hơn, nhưng phải biết quyền sinh quyền sát trong cái nhà này vẫn nằm trong tay họ Tả, vì mạng nhỏ của mình, anh vẫn không nên
vội vã mở miệng.
"Ông có ý gì! Đây là ông đang ám thị Tiểu Mạch,
để nó hùa theo ông, ông quá mức rồi, ông quá gian trá rồi!" Tả Hiểu Lan
vỗ bàn đánh “BA!” 1 tiếng, đứng lên."Tôi quá đáng? Tôi gian trá? Tả Hiểu Lan, trong đầu bà đang suy nghĩ gì! Bầy giờ bà đã qua cái tuổi 18 kia
rồi, đừng có để mấy cái tình tình ái ái kia làm cho điên đảo có được hay không, dùng chút lý trí ít ỏi của bà mà suy nghĩ một chút, loại đàn ông tùy tiện này có gì tốt? Loại đàn ông tùy tiện này có thể tin được
không? Loại đàn ông tùy tiện này có thể yên tâm phó thác một đời con gái của ta cho nó sao?"
"Tùy tiện, hôn môi thì là tùy tiện? Ông cho
rằng con gái ông mới 3 tuổi? Ông nghĩ con gái ông là trẻ con hả? Con gái ông đã trưởng thành rồi, con gái ông bây giờ có thể gả cho người ta
rồi, bây giờ cái gì cũng không, như vậy mà nói không đơn thuần, như vậy
thì là ngu xuẩn, ông tưởng đây là thời phong kiến, trước khi cưới còn
không biết mặt chồng, trực tiếp đem khăn che đầu cô dâu xong tống vào
tân phòng cho đàn ông ôm ôm hôn hôn thì mới không phải là tùy tiện hả?!"
"Ít nhất cũng không thể nhanh như vậy chứ…!"
"Sao ông biết là nhanh, ông theo dõi Tiểu Từ a? LÀm sao ông biết chúng nó đã phát triển bao lâu rồi?" Tả Hiểu Lan hậm hực hừ mũi: "Cái này không
được, cái kia không được, trước khi cưới cái gì cũng không thử một chút, ông không sợ sau khi kết hôn không hợp nhau à? Lớn thì thôi đi, nhỏ thì sao, hạnh phúc cả đời của con gái tôi biết bắt đền ai a!"(Kang: Lúc
dịch đoạn này ta cũng không hiểu lắm, dịch xuống 1 đoạn nữa nghe tiếng
lòng Mạch ka mới ớ người ra. Ờ thì, cái gì mà trước khi cưới phải thử 1
chút, Niên ka... to thì tốt mà nhỏ thì ảnh hưởng đến hạnh phúc 1 đời của con gái bả …mọi người biết rồi đấy… =)))))))
Lời của Tả Hiểu Lan khiến cho Bạch Mạch mới uống vào miếng nước liền toàn bộ phun ra ngoài. Cái này, cái này, cái này quả nhiên là em gái của mẹ anh, nói liên tục
không cần nghỉ lấy hơi cũng giống y hệt. Nhỏ…, ai ôi, dì thân ái của
con, dì thật đúng là dám nói a.
"Cái gì? Còn phải thử một chút!"
Thanh âm của Diệp Nam Thiên bỗng chốc vút lên, một bộ không thể tưởng
tượng nổi nhìn Tả Hiểu Lan: "Bà điên rồi sao,bà…!"
"Được rồi được rồi, dì, dượng, con cảm thấy chuyện này..." Bạch Mạch lau sạch nước
trên mặt, cảm thấy mình mà không nói lời nào thì hai người này sẽ tốc
nóc phòng lên mất, vì vậy anh mở miệng giảng hòa, không nghĩ tới, hai
người đồng thanh ngắt lời anh, hai người đồng thời quay ngoắt sang:
"Tiểu Mạch, con nói, bà ấy (ông ấy) có phải quá vô lý rồi không!" Lời
của Bạch Mạch toàn bộ tắc trong giọng, nửa ngày cũng không phun nổi 1
chữ, gương mặt anh vặn vẹo, trong lòng khổ không tả nổi.
Ai nha,
dì dượng thân ái của con ơi, loại khích bác ly gián quan hệ này, con có
thể nói không? Đương nhiên là không thể, nhưng nếu bây giờ không nói,
phỏng đoán anh sẽ còn thảm hơn, vì vậy trong 0. 00001s, miệng anh đã bắn pằng pằng: "Con thấy, Lưu Niên tốt hay không tốt, được chay không được, thì ý kiến của chúng ta cũng không quá quan trọng..."
"Vậy ý kiến của ai mới trọng yếu?"
" Ân..." Bạch Mạch ừng ực nuốt nước bọt, nhìn hai người đang hung thần ác sát trừng mình, không có cốt khí đẩy trách nhiệm: "Con thấy, ý kiến của Tiểu Từ trọng yếu nhất..." Anh thấy 2 người thoáng sững lại, vội vàng
bắt đầu phân tích phải trái: "Hai người xem, người yêu đương kết hôn
cũng không phải chúng ta, người cảm thấy hạnh phúc hay không hạnh phúc
cũng không phải chúng ta, cái gọi là uống nước ấm lạnh tự mình biết,
loại chuyện này vẫn nên hỏi đương sự mới là tốt nhất."
Tả Hiểu
Lan và Diệp Nam Thiên anh nhìn tôi tôi nhìn anh 1 hồi, không ai nói gì
một lúc lâu, sau đó 2 người đều cùng ngồi xuống, cẩn thận cân nhắc lời
của Bạch Mạch, quả nhiên, nó nói rất có đạo lý.
Bạch Mạch thấy hai người không còn ổn ào nữa thì đánh bạo nói: "Chúng ta đợi Tiểu Từ ra khỏi ngục thì hỏi một câu là được."
" Ừ." Hai người không thể làm gì khác hơn ngoài đáp ứng, bất quá tnhìn
thấy đối phương liền quay ngoắt đầu, hừ một tiếng. Một lát sau Tả Hiểu
Lan đứng lên, "Tôi không chơi nữa, Tôi llog out đi ngủ!" Dứt lời liền
trực tiếp log out.
Lưu lại Diệp Nam Thiên và Bạch Mạch im lặng
ngồi trên lầu 3. Bạch Mạch nhìn vẻ mặt nặng nề của Diệp Nam Thiên cảm
thấy mình không nên ngồi đây kẻo tai bay vạ gió, vì vậy định cáo từ,
không nghĩ tới Diệp Nam Thiên mở miệng trước: "Tiểu Mạch, chuyện này,
con phải đứng về phía dượng."
"Dạ?" Bạch Mạch sửng sốt một chút.
"Trăm ngàn lần không thể để thằng oắt Lưu Niên đó hưởng lợi, không thể để nó
dễ dàng đắc thủ như vậy!" Diệp Nam Thiên mặt đầy bi phẫn: "Dù nữ đại bất trung lưu, ta cũng phải “nhạn quá bạt mao”!"
(*Nhạn quá bạt mao: nhạn bay qua cũng phải bứt lấy 1 cọng lông, ý rằng thế nào cũng phải
khiến Niên ka trày vi tróc vảy mới rước được Từ tỷ về nhà.)
Bạch Mạch khóe miệng khẽ rút, dượng thân ái của con a, ngài đúng là đàn ông, suy nghĩ không khác con một chút nào...
Vì vậy,ở lầu 3 tiệm may của Tả Hiểu Lan,hai tên đàn ông đạt được hiệp ước chung.
Tả Hiểu Lan log out, khẽ liếc qua khoang trò chơi của Diệp Nam Thiên thấy
ông vẫn còn đang chơi, vì vậy bò ra, khóa luôn nắp khoang vào. Nói cách
khác, một hồi nữa Diệp Nam Thiên muốn log out, chỉ cần bà không mở khóa
cho ông ta, Diệp Nam Thiên sẽ không thể ra được, hừ hừ, đáng đời cái lão già chết tiệt nhà ông dám đối nghịch với tôi!
Tả Hiểu Lan cười
nhạt mấy tiếng, sau đó đi về phía phòng Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng, lặng
lẽ mở cửa, nhìn thấy Đàm Phá Lãng đang lướt web, bà lanh mắt thấy, trên
tranng web kia có hình của Diệp Từ và Lưu Niên, vì vậy cười gian đi tới
bên người Đàm Phá Lãng, cười hắc hắc: "Phá Lãng a, con đang xem gì vậy?"
"Không, không có gì, con xem sách thấy hơi mệt nên tùy tiện lên mạng xem linh
tinh thôi." Đàm Phá Lãng cười rất mất tự nhiên, buồn cười, nếu để cho mẹ nuôi nhìn thấy hình của Lưu Niên ca và Diệp Từ tỷ, Lưu Niên ca phỏng
chùng sẽ bị đập chết...
Hình như khoong phải nha, mẹ thấy như ảnh ai đang hoon nhau…." Tả Hiểu Lan híp mắt lại nhìn Đàm Phá Lãng cười rất gian trá.
Đàm Phá Lãng nuốt khan, cậu rốt cuộc biết được tính cách gian trá kia của
Diệp Từ tỷ là giống ai rồi, hoàn toàn giống hệt mẹ nuôi! Chẳng qua là
Diệp Từ tỷ đem cái đặc tính này của mẹ nuôi khuếch đại lên thôi! Mà
những đức tính tốt đẹp khác của mẹ nuôi đã bị tỷ rút nhỏ vô hạn rồi.
"Không có, không có! Mẹ nuôi, mẹ nhìn lầm rồi, con thật chỉ là tùy tiện xem
một chút!" Đàm Phá Lãng vội vàng muốn tắt máy vi tính, lại bị Tả Hiểu
Lan đè lại, sau đó đoạt lấy chuột mở trang web ra, vì vậy...
Đàm
Phá Lãng nhìn gò má Tả Hiểu Lan, lại nuốt khan, không dám thở mạnh, vội
vàng giải thích: "Mẹ nuôi, con, con biết Lưu Niên ca ngoài đời, anh ấy,
anh ấy là một người rất tốt, cũng không có quan hệ với cô gái nào, anh
ấy thực sự rất thích rất thích Diệp Từ tỷ..."
Đàm Phá Lãng còn
chưa nói hết, đã thấy Tả Hiểu Lan xoay đầu lại, nhìn Đàm Phá Lãng cười
hắc hắc: "Phá Lãng a, mẹ nuôi cùng con thương lượng chuyện này được
không?"
"Chuyện gì..." tim Đàm Phá Lãng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, đây là tình huống gì, quá quỷ dị rồi!
Tả Hiểu Lan ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Phá Lãng, Đàm Phá Lãng dí sát tai qua, sau đó, như vậy như vậy, như vậy như vậy…
Kang thông báo, hết quyển 3.
Bạn đang đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.