Chương 178: Chương 150
Ninh gia hồi kinh,
Triệu Trầm đã phái người chăm sóc trên đường từ trước, cho nên hắn nắm
rõ hành trình của đoàn người như lòng bàn tay.
Trước một ngày Ninh gia về đến kinh, Triệu Trầm mời Quách phu nhân đến
ăn cơm tối, sau khi phụ tử Quách Nghị rời cung cũng trực tiếp đến bên
này.
Sau khi ăn xong, Ninh thị để A Kết và Lâm Trúc dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.
A Kết biết bọn họ phải bàn bạc chuyện ngày mai đón tiếp người, dù sao
thì có gì Triệu Trầm cũng đều sẽ nói cho nàng, bây giờ nàng đi dỗ mấy
đứa nhỏ ngủ. Lâm Trúc có thai cũng không nên vất vả, chỉ dẫn cháu gái đi theo trưởng tỷ.
Trong phòng lớn, tất cả nha hoàn đều đã lui ra ngoài, Triệu Duẫn Đình
nhìn thê tử, nói với Quách Nghị: “Ngày mai ta và Thừa Viễn đi đón người, các người thì sao?”
Mặc dù lúc bình thường Quách Nghị vẫn luôn cố ý đối nghịch với Triệu
Duẫn Đình, nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục người muội phu(em rể/chồng của em gái vợ) này, lúc này hắn cũng không có tâm tư để bỏ đá xuống
giếng trào phúng Triệu Duẫn Đình, thở dài nói: “Thân thể thê tử Tử Kính
nặng nề nên ở nhà, chúng ta đều đi.” Quách gia đối với Ninh gia không có áy náy như Triệu gia, nhưng dù sao cũng là nhạc phụ nhạc mẫu, nhiều năm không gặp, hắn cũng coi như là nửa nhi tử, theo lý cũng nên cùng thê tử đi đón người.
Ninh thị cúi đầu không nói.
Quách phu nhân nắm tay Ninh thị đi đến phòng khác, nhỏ giọng khuyên:
“Chuyện của muội chỉ có tổ phụ, phụ mẫu chúng ta và Tấn Thư biết, hiện
giờ Ninh gia nhiều người như vậy, muội đi đón, bị người xấu để ý truyền
đi sẽ không hay. Sau này sẽ tìm cơ hội đến thăm họ, bọn họ cũng biết nỗi khổ của muội, muội không cần phải tự trách.”
Chuyện năm đó, chỉ trách Tần gia, cũng tráchTriệu gia, duy chỉ có người không nên trách nhất là muội muội này.
“Muội nhớ bọn họ.” Ninh thị tựa vào trong ngực tỷ tỷ lặng lẽ khóc, “
Trước kia tổ mẫu thương muội nhất, nhưng chuyện người qua đời muội cũng
không biết, tổ phụ cũng sắp tám mươi tuổi, còn phải chịu cực khổ ngồi xe ngựa. Phụ mẫu cũng gần sáu mươi, không biết tóc đã bạc chưa … còn có
tam ca, tam tẩu …”
Ninh Tấn Thư đứng thứ ba trong Ninh gia, là con thứ hai trong nhị phòng, sau Quách phu nhân và trước Ninh thị.
Quách phu nhân an ủi muội muội, đỏ mắt nói: “Phụ thân và nương đều không trách muội, nếu Tấn Thư oán trách muội, ta sẽ không coi hắn là đệ đệ,
muội cũng không cần nhận hắn làm ca ca.” Bà mặc kệ đại phòng, tam phòng, tuy rằng đều họ Ninh, dù sao cũng cách một tầng, còn đệ đệ cùng các bà
là do một mẹ sinh ra, nếu hắn cũng như người ngoài không hiểu lý lẽ thầm oán muội muội, bà nhất định sẽ đứng về phía muội muội.
~
Sáng ngày hôm sau, hai nhà đã ra ngoài thành đợi từ sớm.
Cũng không lâu lắm, An vương phi cũng mang theo Đường Cử bị thọt chân
tới, xe ngựa dừng ở đối diện, phân biệt rõ ràng với hai nhà Triệu,
Quách.
Lúc mặt trời lên cao, mười mấy chiếc xe ngựa không nhanh không chậm tiến đến.
Ở biên quan trời lạnh giá rét, bây giờ hoàng thượng đã trả lại tòa nhà
cho Ninh gia, bên trong cũng có đầy đủ đồ dùng, người nhà họ Ninh trừ
quần áo thì không có hành lý gì, nhưng tòa nhà không thể chứa nhiều
người.
Lão thái công(Ông nội của Ninh thị) có ba nhi tử.
Đại lão gia có hai cữu gia(cậu của Triệu Trầm/Quách Tử Kính...), ba người biểu huynh đều đã thú thê sinh tử (lấy vợ sinh con).
Ninh lão gia chỉ có một mình Ninh Tấn Thư là cữu gia. Ninh Tấn Thư có
một nam hai nữ, trưởng nữ đã xuất giá, nhi tử Ninh Đức là người cùng thế hệ nhỏ nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã cưới Trương thị, nhi tử và
nữ nhi đều có đủ, ngoài ra còn biểu cô Ninh Nghi Phương, năm nay mười
sáu tuổi, chưa xuất giá.
Nhân khẩu nhà tam lão gia là đơn giản nhất, đường con cái của hai người
gian nan, ở kinh thành cũng chỉ có một nữ nhi, sau khi đến biên quan
sinh thêm một nhi tử, chính là tứ cữu gia Ninh Tấn Đường, bối phận thì
cao nhưng tuổi còn nhỏ, mới hơn mười bốn tuổi.
Mười mấy chiếc xe ngựa trùng trùng điệp điệp đi tới, từ từ dừng lại.
Nhiều người, lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mấy đứa trẻ vui mừng hô lên vài câu 'Kinh thành', rất nhanh đã bị phụ mẫu trong xe ép lại.
Không có người xuống xe, chỉ có lão thái công vén mành xe lên.
Người của ba nhà tranh thủ thời gian làm lễ chào hỏi, An vương phi lặng
lẽ ở phía sau nhìn, Quách phu nhân nhìn tổ phụ với đôi mắt đầy nước.
Râu tóc của lão thái công bạc trắng, sắc mặt vàng vọt, dù sao cũng đi
đường hơn một tháng, cả trẻ nhỏ cũng không chịu đựng nổi, càng không cần phải nói đến ông cụ. Nhưng ánh mắt của ông vẫn tinh tường, từ từ đảo
qua mọi người, nhìn Quách Tử Kính và Triệu Trầm nhiều hơn chút, liền nói với Quách Nghị và Triệu Duẫn Đình: “Hôm nay chúng ta chuyển nhà, không
rảnh nói chuyện với các người, ngày mai có thời gian lại qua đó một
chút, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tâm sự chuyện nhà.”
Giọng nói có chút mỏi mệt, nhưng bình tĩnh trong trẻo.
Quách Nghị và Triệu Duẫn Đình đều quen thuộc với lão thái công, cung
kính xác nhận. Giọng nói của Quách phu nhân run rẩy: “ Tổ phụ, cho cháu
theo ông trở về đi, cháu gái sẽ bóp chân cho ông đỡ mỏi mệt.”
Lão thái công cười cười, ngoắc tay bảo đại tôn nữ(cháu gái trưởng) lên
xe: “Được, tổ phụ cũng nhớ cháu, nương cháu ngồi ở xe kia không tiện,
Liên Dung ngồi cùng xe với ta đi.”
Quách phu nhân lập tức vui mừng ra mặt, được nhi tử đỡ lên xe.
An vương phi cũng muốn nói gì đó, nhưng lão thái công đã thả màn xe.
An vương phi cắn môi, nắm tay nhi tử đi về phía xe ngựa vương phủ, quyết định đi theo phía sau đoàn xe, khó được gặp mặt, hôm nay bà nhất quyết
phải gặp được phụ mẫu. Đường Cử lại không muốn đi theo, lên xe liền nói: “Nương, chúng ta trở về đi, ngày mai nương lại đến.”
Hắn không cảm thấy Ninh gia đáng

Bạn đang đọc truyện Con Đường Sủng Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.