Chương 97: Chương 75
Quách Bảo Châu cũng không đi quá xa, nơi nàng hái hoa chỉ cách lương đình một khoảng thời gian chừng một ly trà.
Ngắm hoa lại gặp kẻ khiến bản thân mất hứng, nàng vốn định đi thẳng về,
nhưng khi nàng phát hiện thiếu niên mặt trắng kia thế nhưng lại dùng khí thế hung hăng đi theo phía sau nàng, Quách Bảo Châu dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Sao, không phục muốn đánh nhau sao?"
"Ta..." Quý Chiêu không nói nên lời.
Khi hắn còn nhỏ, thường bị các trưởng bối khen là lớn lên giống nữ nhi, bị
nhóm bạn chơi chung đem ra giễu cợt, bởi vậy từ khi trưởng thành, Quý
Chiêu rất phản cảm khi có người dùng dung mạo để đánh giá hắn. Hôm nay,
nếu người vừa đụng độ là nam nhân, chắc chắn hắn đã sớm thưởng cho đối
phương một cước, cố tình, người ta lại là một cô nương hung dữ, muốn
đánh cũng không thể xuống tay, không đánh, hắn nuốt không trôi chuyện
này!
Thôi, trai hiền không cùng nữ đấu, quân tử động khẩu không động thủ.
Đón nhận ánh mắt khiêu khích, đánh giá của cô nương nhà người ta, Quý Chiêu hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Tiểu gia ta không thèm động thủ với nữ
nhân, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, cô nương gia thì nên có dáng
vẻ của cô nương gia, đừng cứ mở miệng là mắng chửi, ra tay đánh người,
cẩn thận tương lai không ai thèm lấy ngươi về."
Mấy lời nhận xét
kiểu này, Quách Bảo Châu đã nghe quen tai từ lâu, bây giờ nghe tiếp cũng tức giận không nổi, trái lại còn ý vị thâm trường nhìn Quý Chiêu, “chậc chậc” hai tiếng rồi cười nói: "Lúc trước ta vốn tưởng chỉ có bề ngoài
của ngươi lớn lên giống nữ nhân, không ngờ tính tình cũng vậy, thích xen vào việc của người ta... Phi! Ta có tìm được trượng phu hay không còn
cần ngươi để ý sao! Nhanh đi tìm Hạ cô nương của ngươi đi, chứ chẳng may bỏ lỡ nàng ấy, sau này không khéo lại không cưới được tức phụ đâu!"
Lần đầu tiên gặp được cô nương có miệng lưỡi sắc sảo thế này, Quý Chiêu tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú hết đỏ lại trắng, thoáng thấy đối phương định bỏ đi, hắn không kịp suy nghĩ đã vội vã đuổi theo, đứng ngăn trước người Quách Bảo Châu. Quách Bảo Châu xoay trái xoay phải đều không thể
vượt qua, lửa giận bùng lên, lui ra phía sau hai bước, ngửa đầu trừng
mắt nhìn hắn: "Ngươi có tránh ra hay không? Ta cho ngươi biết, đừng nói huynh trưởng của
ta đang ở phía trước,tự bản thân ta ra tay cũng có thể đánh cho ngươi
răng rụng đầy đất!"
Quý Chiêu cười gượng, theo hướng ngón tay
nàng chỉ nhìn qua, lại quay đầu nói: "Được, kêu huynh trưởng ngươi đến
đây, ta cũng muốn hỏi một chút xem ngày thường hắn dạy dỗ muội muội thế
nào..."
"Hình như Thế tử rất quan tâm tới chuyện ta dạy dỗ muội
muội của mình, xá muội có chỗ gì không ổn, kính xin thế tử tận tình chỉ
giáo."
Quý Chiêu chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng nói trong
trẻo lạnh lùng có chút quen thuộc từ sau lưng truyền đến, hắn nghi ngờ
nhướng lông mày, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy bất an. Nhìn bộ mặt
lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa của Quách Bảo Châu, hắn quay người
nhìn lại, liền thấy hai bóng người từ sau một khóm cây từ từ đi tới, đi
theo còn có ba tiểu nha hoàn, mà nam tử cao lớn, mi dài mắt phượng phía
trước kia, không phải là Triệu gia trưởng tử, người chưa đến nhược quán
(thời xưa gọi thanh niên khoảng hai mươi tuổi là nhược quán) đã có bản
lĩnh được bổ nhiệm làm tam phẩm chỉ huy sứ mà hắn ngưỡng mộ nhiều ngày
qua đây sao?
"Thế huynh!" Quý Chiêu cao hứng lên tiếng. Hắn đang
phát sầu vì sau khi hồi kinh không có cơ hội liên hệ với Triệu Trầm, nhờ người an bài cho hắn làm Kim Ngô vệ rãnh rỗi cũng không phải chuyện lập tức là có thể làm được, không ngờ hôm có thể gặp được ở đây!
Triệu Trầm không để ý hắn, hỏi Quách Bảo Châu: "Xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Quý Chiêu đại biến, đột nhiên nhớ lại lời Triệu Trầm vừa mới nói,
khó có thể tin, hỏi: "Thế huynh, nàng, nàng không phải muội muội của
huynh chứ? Ta nhớ rõ trong nhà thế huynh chỉ có một tiểu muội muội
khoảng mười tuổi."Trong lòng lại lớn tiếng kêu không ổn, dù cho không
phải muội muội ruột, quan hệ hẳn cũng không phải bình thường, sớm biết
như thế, hắn vừa thấy mặt đã nên xem đối phương là cô nãi nãi (bà cô) để dụ dỗ rồi!
Thấy hắn nắm rõ tình huống trong nhà mình, Triệu Trầm liếc nhìn Quý Chiêu một cái, giải thích: "Nàng là biểu muội của ta, ca
ca ruột của nàng ngươi đã gặp qua..."
"... Quách thống lĩnh?" Hai chân Quý Chiêu như nhũn ra, trán đổ mồ hôi. Năm trước kinh thành đại
biến, bên ngoài máu chảy thành sông, hắn bị tổ mẫu bắt ở nhà, nơi nào
cũng không cho đi, sau này mới nghe nói Hoàng Thượng xông vào cung nghĩ
cách cứu viện tiên hoàng trong tay tiền Thái Tử, trong đám thị vệ mở
đường hộ giá cho hắn có Quách Tử Kính, sau một trận huyết chiến, cuối
cùng chỉ có Quách Tử Kính và vài người còn sống, trong đó, công lao lớn
nhất thuộc về Quách Tử Kính, về sau, chức vụ thống lĩnh ngự tiền thị vệ
thuộc về hắn coi như hoàn toàn xứng đáng.
Mà hắn lại đắc tội với muội muội ruột của Quách Tử Kính sao?
Quý Chiêu không dám tiếp tục ở lại, trước mặt Triệu Trầm xin lỗi Quách Bảo
Châu: "Mới vừa rồi Quý mỗ có mắt không tròng nhận lầm người, đường đột
bắt chuyện cùng Quách cô nương, kính xin Quách cô nương đại nhân không
chấp nhặt tiểu nhân, tha thứ cho Quý mỗ một lần."
Làm sao có khả
năng Quách Bảo Châu sẽ tha cho hắn chứ? Nếu Quý Chiêu chỉ ném hoa của
nàng, nàng còn không đến mức quá tức giận, nhưng cố tình, hắn lại nói
ngực nàng nhỏ? Nàng có thể nhẫn nhịn mới là lạ!
"Nằm mơ đi, ta cảnh cáo ngươi, về sau nhìn thấy ta thì lập tức tránh cho xa, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Quý Chiêu liên tục gật đầu đồng ý, nghĩ thầm trong lòng, không cần nàng nói hắn cũng sẽ trốn tránh nàng, hung dữ lại không thể đắc tội, chủ động
đụng đến để bị mắng sao?
"Vậy thế huynh cùng mọi người tiếp tục
ngắm hoa đi, ta có việc phải đi trước, ngày khác lại đến nhà thế huynh
thăm hỏi." Bỏ qua cả việc hỏi xem nữ tử đi bên cạnh Triệu
Trầm là ai, Quý Chiêu nói xong liền nhanh chóng chạy thoát. Hôm nay hắn
lên núi là để phá hoại hôn sự, chậm trễ lâu như vậy, hắn còn phải tìm Hạ cô nương chân chính để chọc giận nha!
Quách Bảo Châu bĩu môi với bóng dáng của thiếu niên, lập tức tò mò hỏi: "Biểu huynh, hắn là ai?
Tại sao huynh lại biết loại người này?"
Triệu Trầm biết thê tử
cũng tò mò, vừa lúc bảo mấy người trở về khách phòng, vừa đi vừa giải
thích: "Hắn là thế tử Quý Chiêu của Trung Nghĩa hầu phủ, quen biết tại
bãi săn, giao tình hời hợt. Bảo Châu, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, muội trêu chọc hắn trước sao?" Hắn thấy, Quý Chiêu tuy ham chơi
nhưng không phải kẻ quần là áo lượt, sẽ không vô duyên vô cớ khi dễ một
cô nương xa lạ.
Quách Bảo Châu nhỏ giọng thầm thì hai câu, tóm
tắt đơn giản chuyện Quý Chiêu nhận lầm người rồi lại đoạt hoa của nàng,
không đề cập đến chuyện Quý Chiêu châm biếm ngực nàng nhỏ. Người nào
chứ, rõ ràng là một kẻ mắt mù, nàng đâu có nhỏ? Dù không sánh được với
tẩu tử, nhưng cũng không tính là nhỏ!
A Kết không phát hiện Tiểu
Cô Tử (em gái chồng) đang nhìn chằm chằm về phía ngực mình, ôn nhu
khuyên nhủ: "Bảo Châu, về sau nếu có gặp những chuyện như thế này, muội
đừng để ý, cứ quay người rời đi là được, nếu làm lớn chuyện, bị người ta nhìn thấy cuối cùng vẫn là muội chịu thiệt." Cãi nhau với nam nhân,
tiểu cô nương cho dù cãi thắng cũng sẽ không chiếm được gì tốt.
Triệu Trầm nghe xong liền khẽ cười trộm, nhớ lúc trước ở Đăng Châu, thê tử
vẫn trốn tránh hắn, trốn qua trốn lại cuối cùng vẫn bị hắn vừa đấm vừa
xoa dỗ vào cửa.
Ở chỗ khác, Quý Chiêu lượn qua lượn lại giữa mấy
khóm hoa ước chừng một khắc đồng hồ cũng không thể tìm được bóng dáng tỷ đệ Hạ gia.
Hắn cảm thấy ảo não không ngừng, bỏ qua cơ hội lần
này, hắn chỉ có thể tiếp tục phí tâm cố sức với tổ mẫu, dù sao hắn cũng
sẽ không cưới .
Quý Chiêu ỉu xìu quay trở về.
Lúc ra khỏi
rừng hoa thì ngoài ý muốn phát hiện trong lương đình, ở bên người Hạ lão phu nhân có thêm một một cô nương mang váy tím, còn có hai nam oa sáu
bảy tuổi ngồi giữa hai lão thái thái, không biết đang nói chuyện gì,
chọc tổ mẫu mặt mày hớn hở.
Quý Chiêu theo bản năng muốn rời đi.
Qua đó làm gì? Khẳng định không thể ở trước mặt Hạ lão phu nhân khi dễ
cháu gái người ta, cái này quan hệ đến nề nếp giáo dục con cái của nhà
mình!
Quý lão thái thái tinh mắt, không để Quý Chiêu kịp xoay
người đã lớn tiếng kêu lại: "A Chiêu con qua đây!" Xú tiểu tử không nghe lời, vừa rồi cũng không biết trốn đi đâu!
Quý Chiêu đành phải kiên trì đi qua.
Quý lão thái thái cười tủm tỉm giới thiệu với hắn: "Hai đệ đệ chắc con đã
thấy, đây là tam muội muội của con. Khi còn nhỏ tổ mẫu dẫn con đến Hạ
gia làm khách, con và Mân Quân thường cùng nhau chơi, có còn ấn tượng
không?"
Quý Chiêu nhìn Hạ Mân Quân, trong lòng cười lạnh, khi còn nhỏ? Lúc hắn còn mặc quần thủng đít nhỉ, nhớ rõ mới là lạ!
Đang muốn lắc đầu, cô nương đối diện khẽ mở miệng: "Lão phu nhân đừng trêu
đùa mấy tiểu bối, chuyện nhỏ như vậy, làm sao Quý ca ca có thể nhớ rõ
chứ? Con cũng không nhớ được nữa là huynh ấy.”
Tiếng nàng êm dịu rất dễ nghe, Quý Chiêu lại nghĩ tới vị Quách gia cô nương kia, vênh váo tự đắc, khí thế bức người.
Hạ lão phu nhân cười gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà thời gian trôi qua thật
nhanh, nháy mắt A Chiêu cũng đã cao như vậy, nhìn này, khí phái đầy
mình, so với phụ thân hắn năm đó còn xuất sắc hơn."
"Thôi đi,
ngươi đừng nịnh hót hắn, còn kém xa phụ thân, không giống Mân Quân, nữ
nhi mười tám thay đổi thật nhiều, như nước trong veo, dù sao ta vẫn chưa thấy cô nương nào đẹp hơn Mân Quân." Quý lão thái thái cười tủm tỉm trả lời.
Hạ Mân Quân ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên giày của thiếu niên đối diện, không biết bây giờ hắn chân chính gặp được
mình, liệu có thể thay đổi tâm tư không?
Quý Chiêu không thay
đổi, hắn cũng không kiên nhẫn nghe hai lão thái thái khen ngợi qua lại,
khom người nói với hai người: "Đã giữa trưa, ta qua bên kia trước, xem
cơm chay trong tự chuẩn bị thế nào, tổ mẫu và mọi người thì cứ thong
thả, từ từ hẵng qua."
Thời gian quả thật không còn sớm, Quý lão thái thái gật gật đầu.
Quý Chiêu sải bước ra khỏi đình.
Buổi chiều về đến nhà, Quý lão thái thái không kịp chờ đợi đã hỏi cháu trai: "Thế nào, tổ mẫu không lừa ngươi chứ, Mân Quân quả thật rất đẹp phải
không?"
"Vóc dáng rất thấp, ta không thích." Quý Chiêu miễn cưỡng tựa vào trên ghế, múc từng muỗng, từng muỗng canh anh đào nấm tuyết ướp lạnh đưa vào miệng, ăn vài miếng cũng nhớ tới hiếu thuận bề trên, ngẩng đầu hỏi: "Tổ mẫu có muốn ăn một chén không? Thanh nhiệt trừ hoả."
Quý lão thái thái hung hăng nhìn hắn: "Không cần ngươi dẻo miệng, Mân Quân
thấp chỗ nào? Nàng bây giờ còn cao hơn ta khi gả cho tổ phụ ngươi đấy,
đừng tưởng lão bà ta đây không nhìn thấu tâm tư không muốn thành thân
của ngươi, cứ chờ đi, hai ngày nữa ta liền chọn ngày lành đưa thiếp canh đi!"
Quý Chiêu chậm rãi buông bát, đứng lên nói: "Tổ mẫu, lúc ta muốn thành thân tự nhiên sẽ mời người làm chủ, hiện tại ta không nghĩ
đến, nếu người không để ý đến mong muốn của ta mà đưa thiếp canh qua,
ta lập tức đến Tây Bắc tòng quân, không tin người cứ thử!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại cho ta!" Quý lão thái thái quát lớn, "Ngươi không muốn con chó kia của ngươi nữa sao?"
Quý Chiêu quay đầu cười: "Uy Phong có thể làm thành canh cho tổ mẫu uống,
đó là may mắn của nó, tổ mẫu hãy cho người làm thịt nó đi, Tôn nhi lại
đi chọn con mới về nuôi, về sau tổ mẫu nếu lại muốn uống, coi như khỏi
phải ra bên ngoài mua ."
Thật là một dáng vẻ dầu muối không ăn (đại loại là cứng đầu, nói gì cũng không nghe).
Quý lão thái thái ôm một bụng lửa giận, nhưng cố tình đây lại là độc đinh
của dòng tộc, ngày kế đành tự mình đến Hạ gia một chuyến.
Bà nói
rất uyển chuyển, nhưng xét đến cùng vẫn là Quý Chiêu chướng mắt cô nương nhà mình, Hạ lão phu nhân cười trấn an lão tỷ muội không nên tức giận,
trong lòng lại quyết định buông tha Quý gia, lựa chàng rể tốt khác cho
cháu gái. Kinh thành nhiều nhà huân quý như vậy, chỉ bằng dung mạo của
Mân Quân, còn phải lo lắng sao? Trước kia xét tới Quý Chiêu cũng chỉ vì
giao tình với Quý lão thái thái năm đó mà thôi.
Bà nghĩ thông
suốt, nhưng sau khi Hạ Mân Quân biết được lại âm thầm vò vò chiếc khăn
thêu, chuyển lửa giận tới trên người Quách Bảo Châu.
Kinh thành
tổng cộng có mấy Hạ gia chứ? Nàng cũng không tin Quách Bảo Châu không
đoán được người hẹn gặp Quý Chiêu là nàng, Quách Bảo Châu răn dạy Quý
Chiêu thì cứ răn dạy, cớ gì lại bảo là nàng coi trọng quyền thế của phụ
thân Quý Chiêu chứ? Chắc hẳn vì vậy Quý Chiêu mới sinh ra hiểu lầm với
nàng...
~
Sắp tới tháng 6, tiết trời ngày càng nóng, trong Vọng Trúc hiên cũng không thể không dùng tới băng.
Nửa tháng này, Triệu Trầm đều ở trong cung trực đêm, hôm nay mới có thể trở về phủ, A Kết muốn chọn xiêm y đẹp mắt và trang điểm cho bản thân, lại
phát hiện hạ y (y phục mùa hè) mà tú phòng mới đưa đến đều trở nên lớn
hơn so với y phục ngày trước của nàng.
Nàng cúi đầu nhìn bụng
mình. So với mấy tháng đầu, bây giờ bụng đã lớn lên, đôi lúc ngẫu nhiên
chờ đợi còn có thể cảm nhận được vài cái máy thai nhè nhẹ của đứa nhỏ,
chính bởi vì như thế, Triệu Trầm không trở về, nàng cũng không quá mức
nhớ mong. Hài tử của nàng từ từ lớn lên, nàng đã không còn phải chờ đợi
một mình nữa.
Trước khi mặt trời lặn, Triệu Trầm hồi phủ, liếc mắt liền phát hiện sự thay đổi của thê tử.
"Lớn như vậy? Cho ta xem." Tắm rửa xong, Triệu Trầm để thê tử tựa vào đầu giường, vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Mỗi lần hắn về nhà đều muốn sờ bụng của nàng, A Kết cười, chủ động vén vạt
áo lên, lộ ra vùng bụng xanh nhạt, giờ đã không thể nào hoàn toàn che
giấu bụng dưới, ôn nhu nói cho hắn biết: "Đứa nhỏ đã biết động, chỉ là
không rõ ràng, chàng dựa vào lâu một chút, xem xem có thể cảm nhận được
hay không?"
Mắt phượng của Triệu Trầm sáng ngời, mừng đến mức nói không nên lời, vén áo nàng lên. Ở trên bụng của thê tử, nhẹ nhàng hôn
một cái, bàn tay to âu yếm vuốt ve dọc theo hình dạng bụng nhô ra, tựa
như đối đãi với trân bảo, sờ vài vòng, yêu thích đủ, lúc này mới áp mặt
lên, giống như đứa nhỏ đang nằm chờ. Đại khái là
không muốn khiến thê tử nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của bản thân,
khuôn mặt hắn hướng về phía giường, xoay ót về phía thê tử.
Hắn
chậm rãi chờ đợi, lòng A Kết mềm như nước, giơ tay đặt lên đầu vai nam
nhân, chuyển động dọc theo cánh tay rắn chắc có lực của hắn. Một người
lạnh lùng như vậy, quyền thế như vậy, giờ này, khắc này, lại cẩn thận
đợi nàng và đứa nhỏ của nàng, chỉ có nàng có thể nhìn thấy Triệu Trầm
như vậy.
"Động rồi, A Kết thật sự động rồi!" Không biết qua bao lâu, Triệu Trầm đột nhiên ngẩng đầu, hưng phấn nói.
"Chẳng lẽ thiếp còn có thể lừa chàng sao?" A Kết thả áo xuống, oán trách nhìn
nam nhân đang ngây ngốc, "Nương nói, về sau số lần động sẽ càng ngày
càng nhiều, còn có thể đá thiếp đấy."
Đó là cảnh tượng Triệu Trầm hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, hắn tràn đầy chờ mong, ôm
lấy A Kết, hôn nàng, "Thật tốt, A Kết nàng thật tốt."
A Kết bị hắn hôn đến ngứa, bắt lấy tay hắn, hỏi: "Ngày mai chàng được ở nhà phải không?"
Triệu Trầm cầm lại tay của thê tử thưởng thức, áy náy nhìn nàng: "Đúng, thời
gian trước không thể chăm sóc nàng, ngày mai, cả ngày ta đều ở bên cạnh
nàng." Nói xong, bị đôi môi hồng nhuận của thê tử gợi lên nhớ nhung vốn
bị đè nén đã nhiều ngày, hắn đứng dậy, nâng mặt nàng, hôn lên.
Sau một trận náo loạn, Triệu Trầm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "A Kết,
nàng còn nhớ rõ tết Nguyên Tiêu chúng ta gặp phải đôi phu thê nọ trước
sạp đèn không?"
A Kết đương nhiên nhớ rõ, tò mò nhìn hắn, "Làm sao?"
Triệu Trầm ôm người nói: "Nam nhân kia là đương kim nhị hoàng tử Cảnh vương, ở cùng với hắn chính là Cảnh vương phi."
"Cảnh vương và vương phi?" A Kết kinh ngạc hỏi.
Triệu Trầm "Ừ" một tiếng.
Hoàng Hậu sinh được hai người con, đại hoàng tử sinh ra không bao lâu liền
chết yểu, nhị hoàng tử Đường Uẩn thuở nhỏ cũng ốm yếu nhiều bệnh, không
được Hoàng Thượng coi trọng, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, triều thần
đều suy đoán Đường Uẩn có thể được thụ phong Thái Tử hay không, kết quả
Hoàng Thượng chỉ phong hắn làm Cảnh vương, ban lệnh ra cung mở phủ. Bên
kia, Hiền phi sinh được tam hoàng tử Đường Thao, tuy cũng ban lệnh ra
khỏi cung, phong vương, nhưng mà bởi vì mẫu phi được sủng ái, bản thân
hắn lại văn võ vẹn toàn, làm cho quan lại trong triều đồng lòng nhận
định là người có khả năng trở thành thái tử nhất, Thụy vương phủ vì vậy
mà náo nhiệt hơn nhiều so với Cảnh vương phủ.
Chuyện vài vị hoàng tử, A Kết đã được nghe Triệu Trầm kể từ lâu, nàng chỉ là không hiểu vì
sao Triệu Trầm đột nhiên nhắc đến Cảnh vương, dù cho nàng đã từng trùng
hợp nhìn thấy vương gia và vương phi, thì có chuyện gì chứ?
Đôi
mắt hoa đào của nàng chớp chớp, trong mắt là sự khó hiểu, Triệu Trầm hôn một cái, cúi đầu nói: "Hôm nay khi ta rời cung thì vừa vặn đúng lúc
Cảnh vương phủ phái người đưa thư vào cung, nói là Cảnh vương phi sinh
trưởng tử cho vương phủ, cũng là đích tôn đầu tiên của Hoàng Thượng."
A Kết không khỏi cười : "Đây là chuyện tốt mà."
Nàng cũng mong rằng mình có thể sinh được nhi tử, vị vương phi dịu dàng mà
ngày đó có duyên bất ngờ gặp gỡ cũng sinh nhi tử, suy bụng ta ra bụng
người, nàng kìm lòng không đậu mà vui vẻ hộ người ta.
Triệu Trầm
đoán nàng sẽ vui vẻ, cho nên mới kể cho nàng, bàn tay to lại sờ bụng thê tử, ôn nhu nói: "Cái cửa hàng đèn kia thật có phúc, vương phi thuận lợi sinh con, A Kết cũng sẽ sinh một tiểu tử mập mạp." Hắn không quan trọng con trai hay con gái, nhưng nếu thê tử ngóng trông nhi tử, hắn đương
nhiên chọn chuyện nàng thích nghe để nói.
Về phần Cảnh vương có con sẽ có ảnh hưởng gì, đó là việc hắn cần suy tính.
Việc này Triệu Trầm chỉ thuận miệng nói, A Kết cao hứng trong chốc lát cũng
liền bỏ ra sau đầu, không ngờ hơn nửa tháng sau, Cảnh vương phủ đưa
thiệp mời tới, mời Thái phu nhân đến vương phủ dự tiệc đầy tháng, cũng
cố ý chỉ tên mời A Kết cùng đi.
Bạn đang đọc truyện Con Đường Sủng Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.