Chương 617: Phòng Lụt Hay Chống Hạn?
Trong giữa
tháng năm, ánh nắng được chiếu rọi khắp Thanh Sơn, bầu trời xanh trong
vắt, không có dấu hiệu nào của mưa cả. Mực nước ao hồ ở Thanh Sơn so với các năm trước giảm xuống rõ rệt, huyện Vân Hồ ở những nơi không tiếp
giáp với ao hồ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng hạn hán.
Phạm Hồng Vũ khi từ tỉnh trở về, liền triển khai cuộc họp hội nghị thường vụ Ủy ban Nhân dân huyện.
Một cuộc họp có sáu bảy vị Phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân huyện , Chủ
nhiệm huyện phủ Trần Hà, bao gồm Chủ nhiệm ủy ban kế hoạch huyện, Trưởng phòng Tài chính huyện, Trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, Trưởng
phòng Thủy lợi huyện cùng các ngành phụ trách các bộ phận tương quan
cũng tham gia vào hội nghị thường vụ.
Hội nghị thực hiện ở văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện.
Phòng họp được bố trí hoàn toàn theo kiểu mới, bàn hội nghị hình chữ
nhật bằng gỗ lim, cây được trang trí đèn đủ màu trong chậu cây cảnh, Chủ tịch huyện Phạm trẻ tuổi đangngồi ngay ngắn ở vị trí của mình. Vóc dáng hắn cao ráo, dường như đang ở trên cao nhìn xuống, quan sát xung quanh
có uy thế vô cùng lớn.
- Các đồng chí, chủ đề hội nghị hôm nay có hai đề tài thảo luận, vấn đề đầu tiên đưa ra kế hoạch để phòng chống lũ lụt.
Phạm Hồng Vũ đôi mắt sáng ngời, ngồi trên chậm rãi nhìn qua một lượt say đó chậm rãi nói.
Mọi người tham gia hội nghị không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt thể hiện vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Nhìn qua cửa sổ, cây và hoa được ánh nắng mặt trời chiếu rọi chói chang
như thế, không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ mưa, hầu hết trong dân
chúng trong huyện đang lo lắng tình trạng hạn hán kéo dài. Ấy vậy mà Chủ tịch huyện lại cho rằng lũ lụt sẽ nhanh chóng kéo đến, cần phải chuẩn
bị chống lũ.
Có phải đang có gì nhầm lẫn không?
Đối với sự kinh ngạc của mọi người Phạm Hồng Vũ không để ý đến, chỉ cần
là điều quan trọng, cần thiết, thì Phạm Hồng Vũ luôn đưa ra chủ ý quyết
định, không chịu ảnh hưởng của ai.
- Ha ha, trước khi đưa ra đề tài thảo luận, tôi nên thông báo cho các
đồng chí biết một số tin tức tốt lành, để giúp chúng ta chống lũ, thành
phố đã trợ cấp cho chúng ta ba mươi bảy vạn, ở tỉnh cho chúng ta chín
mươi hai vạn, hiện tài tài khoản phòng chống lụt bảo huyện có hơn một
trăm ba mươi bốn vạn, có thể chúng ta dùng trong tình trạng khẩn cấp.
Nghe được tin tức này, mọi người đang ngồi nơi đây ai cũng vui mừng kinh ngạc.
- Chủ tịch huyện Phạm, ở tỉnh trợ cấp cho chúng ta chín mươi hai vạn sao?
Ngồi phía tay trái Phạm Hồng Vũ là Phó Chủ tịch thường trực huyện Tề
Chính Hồng không kìm được vội hỏi, sắc mặt có chút bất ngờ. Phó chủ tịch thường trực huyện cũng phải được biết về tài chính, chuyện lớn như vậy
mà Phòng tài chính huyện không báo cáo cho y sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Ừ, tôi có đi lên tỉnh mấy ngày trước, đặc biệt hướng Chủ tịch tỉnh kể khổ, cuối cùng cũng được trợ cấp khoản đó.
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên trận cười rầm rộ.
Chưa có thư ký nào giống với thư ký của Chủ tịch tỉnh thế này cả, bất cứ khi nào gặp mặt Chủ tịch tỉnh cũng kể khổ này nọ, để kiếm kinh phí.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến chuyện hắn có một địa vị quan trọng đối với Chủ tịch tỉnh, hắn vốn là bí thư đầu tiên của tỉnh, được lão thượng cấp vô cùng ưu ái cũng là điều bình thường. Nếu chỉ vừa rời đi khỏi văn phòng tỉnh mà ngay cả phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh cũng không thể
vào, đó mới kỳ quái.
Phạm Đại Bí hoàn toàn không thất bại đến vậy.
Tâm lý Phạm Hồng Vũ nắm chắc, ở cơ sở người ta thường nhắc đến hắn chính là bí thư tỉnh đầu tiên, đó là điều tất nhiên. Tính chất công việc ở
huyện thì không thể nào so sánh với tỉnh lớn được, khi công việc thực
hiện gọn gàng dứt khoát thì có hiệu quả hơn. Chỉ có điều cần tự dựa vào
năng lực bản thân mình, không thể dựa vào sự yêu mến của cấp trên được.
- Ha ha, tốt, tốt lắm, vấn đề tài chính cuối cùng cũng có nhiều một chúy, bây giờ thứ gì cũng cần có tiền....
Tề Chính Hồng cười ha hả gật đầu liên tục.
Tài chính túng quẫn, bản thân y là Phó chủ tịch thường trực huyện làm
cũng không uy phong gì, chỉ cần một ít tiền mà khi Tề Chính Hồng phê
duyệt rồi, nhưng khi cầm tờ phê chuẩn này chạy đến Phòng tài chính thì
bị người ta dội cho gáo nước lạnh ước từ đầu đến chân.
Không có tiền.
Đây là những chữ "cơ bản" mà Trưởng phòng Tài chính hay nói.
Nếu các bộ phận phía dưới có nói gì, lập tức Trưởng phòng tài chính liền không cần nhẫn nhịn, chửi rủa, nói với lãnh đạo huyện "Thứ gì cũng phê, Phòng tài chính không phải là máy in tiền, sao có tiền được".
- Nhưng cũng phải nói rõ một chút, tiền giành cho việc phòng chống lụt
bão, thì giành chống lụt bão tiền nào làm chuyện ấy, không được lặp lại
sai lầm như cũ, dùng tiền này xây dựng sửa chữa đê điều. Chúng ta dùng
số tiền này để sửa chữa những nơi bị hỏng của đê. Đội trưởng Triệu, bắt
đầu từ lúc này chuyện sử dụng tiện phòng chống lụt bão, dù nhiều hay ít
đều do tôi ký tên, nếu không có chữ ký của tôi thì tiền đó không được
đưa đi đâu cả.
Phạm Hồng Vũ nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn đang nhìn về phía Trưởng phòng tài chính Triệu Kiệt cách đó không xa.
- Vâng, Chủ tịch huyện, Phòng tài chính kiên quyết quán triệt lời nói của Chủ tịch huyện Phạm.
Triệu Kiệt vội vàng ngồi thẳng lưng, kính cẩn mà đáp, thần sắc thật sự
rất nghiêm túc. Triệu Kiệt đã hơn bốn mươi tuổi, cũng là cán bộ lâu nắm, khi Lục Cửu được đề bạt lên làm Chủ tịch huyện Vân Hồ, trên lý luận,
mọi người đều nghĩ Triệu Kiệt là người cùng phe với Lục Cửu.
Trước giờ Phòng tài chính luôn là chiến trường, Trưởng phòng tài chính
luôn là thân tín của bí thư, là tâm phúc của Chủ tịch huyện. Nếu bí thư hoặc Chủ tịch huyện thay đổi, trên cơ bản Trưởng phòng tài chính cũng
sẽ bị thay đổi.
Tuy nhiên, Phòng tài chính là quan chức chính phủ, Triệu Kiệt dù là thân tín của Lục Cửu thì ở trên hội nghị cũng phải cung kính với Chủ tịch
huyện đấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ nhận chức chưa quá hai tháng, nhưng ra tay không giống
người bình thường. Ngay cả Tạ Hậu Minh dù già như vậy, làm việc lâu năm
như vậy, nhưng ăn nói không kiêng nể, không nghe lệnh nên đã bị tước
khỏi chức vị Bí thư Đảng ủy công an, nghư nói Lục Cửu vì muốn ăn theo
nên cũng bị liên lụy.
Đối mặt với người ghê gớm như vậy, Triệu Kiệt không chú ý cẩn thận sao được?
Ánh mắt Tề Chính Hồng lập tức hiện lên chút không vui.
Phạm Hồng Vũ cố ý đưa điều kiện này ra chính là nhằm vào Tề Chính Hồng
gã. Cả huyện này duy nhất chỉ có hai người có quyền về tài chính đó là
Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường trực huyện. Mặt khác Phó chủ tịch
thường trực cũng có thể phê duyệt nhưng nhất định phải thông qua Phạm
Hồng Vũ xác nhận lại. Đương nhiên, Phó chủ tịch thường trực huyện chỉ có quyền tương đối về tài chính mà thôi, nếu vượt qua mức cho phép thì
phải được Chủ tịch huyện phê chuẩn.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ trịnh trọng đưa ra đề xuất này đã khiến cho Tề Chính Hồng không nén được giận.
Với việc Tề Chính Hồng không hài lòng, Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến.
Phạm nhị ca chính là loại người này, mãnh đất của mình có thể không tính toán,
Tề Chính Hồng có tư cách của ông ta nhưng cũng chỉ là trợ thủ cho Chủ tịch huyện Phạm mà thôi.
- Tài chính đã được chuyển vào quỹ của huyện, tu sữa đê điều để chống lũ sẽ được thực hiện nhanh chóng. Thời gian lúc này của chúng ta vô cùng
cấp bách, hiện giờ đã là ngày mười ba tháng năm, cần nhanh chóng tu sữa
con đê trong vòng ba mươi km, phân bố trong nhiều trấn, trong hai mươi
điểm, nhất định phải hoàn thành công tác tu sữa nhanh chóng. Chỉ có như
vậy mới có thể kịp để chống lũ lụt năm nay.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên, nói nhẹ nhàng nhưng giọng điệu chân thật đáng tin để nói.
- Đây là công tác quan trọng nhất của huyện chúng ta lúc này, để đảm bảo việc tu sửa đê điều hoàn thành trong đầu tháng sáu, hiện tại tôi muốn
phân công vài đồng chí trông coi việc này. Đến lúc đó huyện còn tổ chức
nghiệm thu, nếu công trình sữa chữa này không đạt yêu cầu nghiệm thu thì người lãnh đạo phụ trách đó phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nếu nặng
có thể sẽ bị phê bình kiểm điểm. Nếu công việc làm không xong, thì đừng
trách tôi không nói trước, bất kể là ai đều bị xử phạt theo quy định.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ lại nhìn vào mắt vài vị Phó chủ tịch huyện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Ở đây, trước tiên tôi nhận một nơi, tôi sẽ phụ trách khu Thập Nguyên.
Thập Nguyên và nông trường Triều Dương gần kề nhau, tôi sẽ nhanh chóng
đến xem đốc thúc một chút, điều này tương đối dễ dàng hơn...
Ánh mặt Phạm Hồng Vũ lại nhìn Tề Chính Hồng.
Chủ tịch huyện đã dẫn đầu báo danh "nhận thầu" khu Thập Nguyên, kế tiếp người nên bày tỏ thái độ đó chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Tề
Chính Hồng.
Hai hàng chân mày Tề Chính Hồng nhăn lại nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, với tình hình trước mắt thì tôi thấy dường như
chống hạn hợp lý hơn chống lũ đó. Theo tư liệu tôi điều tra được, mực
nước của hồ Thanh Sơn năm nay so với năm trước giảm xuống hai mét. Hiện
tại đến giữa tháng tư, mà mưa chưa có, chúng ta có nên nghiên cứu cách
chống hạn trước không? Các khu Đại Phương, Thạch Tuyền đều đã xuất hiện
dấu hiện hạn rồi, trước mắt để có nước tưới vô cùng khó khăn, nước dùng
để sinh hoạt cũng đang dần cạn kiệt, dân chúng đã báo cáo lên, xin huyện chi ít tiền chống hạn trước.
Mấy vị Phó chủ tịch huyện khác không kìm được đều gật đầu đồng ý, dường như họ cho rằng điều Tề Chính Hồng nói là thật.
Mặt trời nắng chói chang, mấy khu ở phía Bắc đã xuất hiện tình trạng
hạn hán rồi, vậy mà ở đây Chủ tịch huyện Phạm lại nói đến tầm quan trọng của việc phòng lũ, nói như thế nên thật sự thấy không có chút thực tế
nào cả. Biết hắn ta trẻ tuổi, nhưng công việc là công việc không thể nào tùy tiện nói đùa được.
Với chuyện Tề Chính Hồng nói, Phạm Hồng Vũ từ chối cho ý kiến, chuyển
hướng phân công công tác cho việc quản lý phòng chống lụt bão cho Phó
chủ tịch huyện Ngụy Thanh Bình, hắn thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Ngụy, ý kiến của anh thế nào?
Ngụy Thanh Bình cũng đã hơn bốn mươi tuổi, tương đương với tuổi của Tề Chính Hồng.
Bộ máy lãnh đạo của huyện Vân Hồ đa số đều hơn bốn mươi tuổi, duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là trẻ nhất, tuổi trẻ nhất mà lại là người ra lệnh. Mỗi
lần tổ chức hội nghị thường vụ chính quyền hoặc hội nghị công việc của
Chủ tịch huyện đều có một loại cảm giác kỳ lạ, không phối hợp.
Tuy nhiên với tính cách của Ngụy Thanh Bình, nhìn Tề Chính Hồng trước
mắt lại bị Phạm Hồng Vũ hỏi ý kiến, trên mặt ông ta liền cười ôn hòa
nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, việc phòng chống lụt bảo là chuyện hệ trọng, hơn
nữa huyện chúng ta lại có nhiều hồ nên càng quan trọng hơn. Toàn huyện
có hơn bốn mươi sáu km đê chống lũ, hầu hết đã lâu năm không tu sữa,
hiện giờ có tài chính nếu có thể sửa được thì tốt quá... Tuy nhiên, vài
khu trấn năm nay ở Bắc bộ quả thật có tình trạng hạn hán, Đại Phương,
Thạch Tuyền đã báo cáo lên, tôi đã xem qua, tình hình hạn hán tương đối
nghiêm trọng, lúc này lại là thời điểm lúa đang trổ bông, là thời kỳ
quan trọng, nếu xuất hiện trong khu diện rộng thì sẽ ảnh hưởng nghiêm
trọng đến vụ mùa năm nay, cũng không thể xem thường được...
Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn quan sát sắc mặt của Tề Chính Hồng.
Lời nói này, như chưa nói, không đắc tội với ai cả.
Bị kẹp giữa sự thế lực của Chủ tịch huyện và của Phó chủ tịch thường
trực huyện, Ngụy Thanh Bình quả thật khó xử, chỉ có thể nói lập lờ như
thế. Đương nhiên, nếu thực hiện được hai công tác cùng lúc là tốt nhất,
cũng đỡ làm Phó chủ tịch huyện Ngụy khó xử .
Bạn đang đọc truyện Quyền Lực Tuyệt Đối được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.