Chương 123: Kinh Nghiệm Của Chu Thị
Sáng sớm hôm sau, trong khắp kinh thành chìm trong một bầu không khí kinh ngạc sợ hãi, còn cả một chút hưng phấn.
Tại sao?
Tất nhiên là bởi vì lão nương của Phàn Dương Vương gia lại là hung thủ hại
chết nữ nhi ruột dòng chính của Phàn Dương Vương, chuyện này còn không
thể làm cho người ta ngạc nhiên ư? Không chỉ như thế, lão thái bà độc ác kia, lại còn không tha cho một hài tử còn chưa được bảy tuổi nữa……
Đáng chết!
Nhưng mà khi mọi người tận mắt trong thấy thi thể của Thiệu thị bị treo lên
tầng cao trên cổng phía Nam, trong lòng treo một thi thể lên kia, không
khỏi quá dọa người rồi, hơn nữa dân chúng ra ra vào vào phải bước qua
ngay bên cạnh người bà ta, sao có thể không sợ được?
Nghe nói Thiệu thị này còn bị chính nhi tức của bà ta đập chết!
Nhi tức đập chết bà bà, quả thật loại chuyện này, nghe mà rợn người, từ xưa đến nay rất lấy làm hiếm thấy. Thiệu thị nhận phải kết cục như thế,
cũng là bà ta xứng thôi! GuānyǔMọi người chỉ trích Chu thị, nhưng chỉ có đôi ba câu, còn tán dương hành động đại nghĩa diệt thân vĩ đại nàng ta
hơn.
Đồng thời, còn có một chuyện về Phàn Dương Vương phủ được
truyền tụng với nhau khắp kinh thành trong lặng lẽ, đó là tối hôm qua
tân nương sắp thành hôn của An Vương điện hạ – Thẩm Uyển Tâm tham gia
vào buổi cung yến trong hoàng cung, lại bị bắt quả tang nàng ta bò lên
giường Tiêu Dao Vương gia.
Cũng không biết tin tức lan truyền ra
từ đâu, ban đầu chỉ có rất ít người biết, nào ngờ một truyền mười mười
truyền trăm, không bao lâu sau thì ai ai cũng biết.
Rất nhiều
người muốn hỏi, cả nhà Thẩm thị này là thứ người gì thế? Đúng là làm bẩn cánh cửa trăm năm của Phàn Dương Vương phủ! Thương xót Quân Khởi La
tiểu thư còn phải sống chung với một đám người như thế, khiến người ta
thương tiếc!
Còn có Long Túc Vân bên kia, vốn dĩ hôm nay là ngày
đại lành hắn cưới chính phi, kết quả hắn vứt bỏ không cần Quân tiểu thư
tốt đẹp, chọn cái ả Thẩm Uyển Tâm không biết xấu hổ, đêm trước ngày
thành thân còn cho hắn một cú đánh lén trời giáng, quả là xứng lắm!
Từ xưa đến này, tốc độ bát quái lan truyền đi với tốc độ chóng mặt, quả
thật có thể ngang với cảnh bão quét qua. Trong một buổi sáng ngắn ngủi,
cả nhà Thẩm thị và An Vương Long Túc Vân đã biến thành đối tượng đàm
luận của dân chúng trong khắp kinh thành, mức độ náo nhiệt thì không cần phải nói.
Do tối hôm qua Quân Khởi La ngủ quá muộn, nên lúc tỉnh dậy đã là giờ Tỵ rồi.
Phượng Thiên Khuyết ngồi bên ngoài đại sảnh, tay đang cầm quyển sách và nhìn,
khóe mắt thoáng trông thấy bóng dáng của nữ nhi, lúc này y mới ngẩng đầu lên khỏi trang sách, vốn đang còn bị dung mạo quá giống Quân Như Sơ của nàng làm cho ngây ngẩn, nhưng sau đó thì đặt quyển sách xuống ngay,
nghênh đón với khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ, tới khi trông thấy
dưới mắt nàng có một chút xanh tím hơi mờ nhạt gần như không dáng kể,
thì nụ cười tươi trên gương mặt đã biến mất, đau lòng đã thay vào đó:
“Xem con, vành mắt đã đen hết rồi.”
Quân Khởi La cười khanh
khách: “Cung yến trung thu tối qua đã náo nhiệt rất khuya, sau đó lại bị Long Dận kéo đến dạo chơi ở Kính Nguyệt hồ, cho nên mới ngủ hơi muộn.”
Nàng cố ý giấu giếm không nói chuyện tên đồ đen chầu chực ở cửa Bích Khê
uyển, thật sự không mong y lo lắng, nếu không chắc chắn y lại lải nhải
nhiều.
Mày kiếm của Phượng Thiên Khuyết chau lại, vô cùng bất
mãn, nói: “Khuya khoắt chơi hồ gì? Tiểu tử Long Dận kia không biết
thương người như thế, phụ vương phải suy xét cân nhắc có nên lựa chọn
người nữ tế* khác hay không!”
*Nữ tế: Con rể.
Vô Thương,
Vô Ảnh ở trong một nơi bí mật gần đó nghe Phượng Thiên Khuyết nói thế,
không khỏi đầu đầy vạch đen, trong lòng nói, chủ tử, người xác định
người nhạc phụ tương lai này không phải là người chuyên đi nghĩ cách phá đám người chứ?
Đồng thời, ở Tấn Vương phủ, Mặc Liên Hiên, vị thế tử nào đó đang đọc sách trước cửa sổ hắt hơi một cái thật mạnh, tự dưng trong lòng dâng lên một chút khủng hoảng.
Quân Khởi La mỉm cười nói: “Phụ vương, nữ nhi đâu phải là kiểu chiều chuộng như người nghĩ thế được?”
Phượng Thiên Khuyết không đồng ý, ngạo kiều nói: “Phượng Thiên Khuyết ta không chiều chuộng nữ nhi, thì còn ai chiều chuộng? Phụ vương đã viết thư cho hoàng bá bá của con, phong con làm Quận chúa!”
Quân Khởi La
khiếp sợ, bất đắc dĩ cười nói: “Phụ vương, có phải người quá nóng vội
rồi không? Hơn nữa bây giờ nữ nhi còn chưa muốn công khai thân phận, để
tránh bứt dây động rừng.”
Hiển nhiên Phượng Thiên Khuyết hiểu
Quân Khởi La đang nói cái gì, đau lòng nói: “Phụ vương thật sự không
muốn con làm khổ mình, nghe phụ vương nói, một đao làm thịt Thẩm Cẩm
Thành và cái ả ác phụ Chu Ngọc Lan kia, chúng ta về Tây Việt đi, phụ
vương lại tìm một nam tử còn tốt hơn tiểu tử Long Dận kia cả trăm lần.”
Vô Thương và Vô Ảnh nằm trên cây trong viện, nghe vậy thì suýt
chút nữa đã ngã từ trên cây xuống. Cuối cùng bọn hắn cũng xác định, vị
nhạc phụ này thật sự là tay đến phá!
“Hắt xì!” Vị thế tử nào đó lại hắt hơi một phát, ngờ vực vân vê cái mũi.
Vô Ngân nhảy ra khỏi góc tối, cách cửa sổ, hỏi: “Thế tử, có phải hôm qua người đi chơi hồ với chủ mẫu bị phong hàn không?”
Long Dận trợn trắng mắt nhìn hắn nói: “Trong mắt ngươi, gia nhà ngươi vô
dụng thế à?” Nói xong, mắt phượng hơi híp lại: “Chắc chắn là cái lão già Phượng Thiên Khuyết kia nói xấu bản thế tử trước mặt A La rồi!”
Giọng điệu nói chuyện của Phượng Thiên Khuyết thật sự chẳng tương xứng với vẻ bề ngoài nho nhã của y, Quân Khởi La cũng hoài nghi phụ thân từ trên
trời rơi xuống của mình, phải chăng đang cố ý giả trang thành như thế để lừa thế nhân, để bịp đối thủ.
Quân Khởi La tự động bỏ qua câu
nói cuối cùng kia của y, nói: “Phụ vương, mẫu thân bị chết thảm như thế, hơn nữa con còn hoài nghi tổ phụ cũng không chết bình thường, cho nên
con tuyệt đối không cho phép Thẩm Cẩm Thành bọn họ giải thoát bằng cái
chết được! Con muốn đập tan ý chí của bọn họ, từng chút từng chút một,
con muốn làm cho bọn họ biết cái chết với bọn họ cũng chỉ là điều xa
xỉ!”
Cái chính yếu nhất, nàng từng thề báo thù cho nguyên chủ đã
chết! Nàng sử dụng thân phận của nàng ấy để sống, lại có được rất nhiều
điều xa vời kiếp trước không dám hy vọng, mà những điều nàng có thể làm
cho nguyên chủ rất ít rất rất ít, làm sao nàng có thể nuốt lời được?
Giọng điệu của nàng phẳng lặng như nước hồ thu, nói những lời tàn ác mà bình
thản giống như uống trà uống nước, nhưng Vô Thương, Vô Ảnh lại nghe mà
lạnh cả sống lưng.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được một nữ
tử có dung mạo mỹ lệ thoát tục, tính tình thoải mái bình thản này lại có thể có tâm tư độc ác đến như thế, nhưng cố tình, Tấn Vương phủ lại cần
một chủ mẫu độc ác tuyệt tình giống như nàng!
Nghĩ đến đây Vô
Thương, Vô Ảnh liếc nhau, trông thấy một câu trong mắt đối phương: Ừ,
sau này tuyệt đối không thể đắc tội với nàng.
Phượng Thiên Khuyết không hề cảm thấy lo lắng hay ác cảm về nữ nhi mình có tình tình như
thế, mà trái lại còn hơi vui mừng. Theo ý y, nữ nhi cường thế, cho dù y
không ở bên cạnh thì cũng không phải lo lắng. Nếu như năm đó Như Sơ tàn
nhẫn bằng một nửa A La, thế thì cũng không hương tiêu ngọc vẫn đương
tuổi còn xuân như thế!
Vì thế y hơi bất đắc dĩ nói: “Đồng ý với
phụ vương, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Phụ vương đã mất đi mẫu thân
con, tuyệt đối không thể mất luôn cả con nữa!”
Có được câu trả lời chắc chắn của Quân Khởi La, y mới gọi chỗ bên ngoài: “Phượng Tam, Phượng Cửu.”
Hai bóng đen che mặt nhanh chóng mở cửa sổ bay vụt vào, quỳ một gối xuống,
cung kính chắp tay nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Quận chúa!”
“Đứng lên đi.” Phượng Thiên Khuyết quay sang nói với Quân Khởi La: “A La, hai người họ là ám vệ của phụ vương, sau này sẽ ở bên cạnh con, âm thầm bảo vệ con.”
“Phụ vương, bên cạnh con có Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mà,
các nàng cũng không phải là nha đầu bình thường! Hơn nữa, người ra khỏi
nhà, những người này đã ở cạnh người lâu rồi, nữ nhi cũng khá yên tâm."
Quân Khởi La cảm động đến nỗi muốn nói hết những thế lực dưới tay mình
với y, nhưng ngẫm lại vẫn nhịn xuống.
“Phụ vương hiếm khi kết thù kết oán với người khác, để lại nhiều người bên cạnh cũng vô dụng.”
Phượng Thiên Khuyết nói xong, hơi ghen nói: “Con giữ lại người của tiểu
tử kia không giữ người của phụ vương, phụ vương sẽ không vui đâu!”
Vũ: Lão ngoan đồng dễ thương quá!
Quân Khởi La thở dài, đành phải nhận Phượng Tam, Phượng Cửu, chỉ dặn bọn họ
sau này đừng gọi mình là Quận chúa xong, thì bảo bọn họ đi làm bạn với
Vô Thương, Vô Ảnh.
“Tiểu thư.” Nhạc Sênh bưng mâm đi vào: “Vương
gia mua đồ ăn sáng qua, thấy người còn chưa dậy, chính y cũng không ăn
sáng luôn, nô tỳ khuyên sao cũng không nghe. Nô tỳ hâm nóng đồ ăn sáng,
hai người ăn chút đi.”
Quân Khởi La nghe trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, vô cùng vui vẻ đến bàn ăn dùng bữa với Phượng Thiên Khuyết.
……
Hôm nay là ngày nắng đẹp, còn chưa đến trưa, thi thể của Thiệu thị đã bốc
lên một mùi tanh tưởi, mùi hôi khiến người ta khó chịu. Mà dù cho có
thế, nhưng vẫn không ít dân chúng hay tin đến xem, một đám đi tới, rồi
lại một đám lớn.
Dù sao thì từ ngày Đông Lăng khai quốc tới nay, loại chuyện này, vẫn là lần đầu thấy mà!
Mà cho dù Thiệu thị chết rất thảm, thì cũng không thể át nổi sự phẫn nộ
của bọn họ đối với Thiệu thị, nếu không lo lắng ô uế tường thành, chắc
chắn bọn họ sẽ mang đống trứng thối rau quả nát đến vứt lên Thiệu thị ác độc kia!
Một chiếc xe ngựa gỗ Lê Hoa chạy vội theo con đường,
trông thấy trước cửa thành có nhiều dân chúng vây quanh, thì phu xe đành phải dừng lại, xuống xe ngựa, gọi người bên trong xe: “Tiểu thư, cửa
thành bị dân chúng ngăn chặn rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”Trong xe
ngựa, giọng nói dịu dàng uyển chuyển của nữ tử vọng đến,
thu hút cái nhìn của dân chúng chung quanh, không trông thấy người, thì
lại quay đi.
Phu xe tuổi còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú, làn da
trắng trẻo nõn nà, trông có vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi. Hắn nhìn
theo ánh mắt của mọi người, bỗng thấy một thi thể treo trên tường, thoán chốc mặt mày trở nên tái xanh, cuối cùng hét một tiếng “Á” sợ hãi.
“Tiểu Vũ, có chuyện gì mà kinh hoảng vậy?” Lần này lại là một giọng nói vui
vẻ ngọt ngào vọng ra, hiến nhiên có ít nhất hai nữ tử ngồi trong xe
ngựa.
“Bẩm…… Bẩm tiểu thư, trên tầng cao tường thành treo một thi thể, thật đáng sợ!”
“A, có chuyện như thế?”
Giọng nói dịu dàng của nữ tử đầu tiên kia nghe có vẻ rất kinh ngạc, xốc màn
xe lên nhìn về phía tầng cao của tường thành, thì trông thấy thân hình
nhỏ nhắn, quần áo trang sức* được mặc rất phù hợp, trong mái tóc đen của bà điểm chút hoa râm, nhìn qua là biết ngay đó là một vị thái thái. Một sợi dây thừng to thô cứng buộc ở tóc bà treo trên tầng cao ngay chính
giữa cổng thành, vết máu trên mặt che đi cả nửa gương mặt, hoàn toàn
không nhận ra là ai, nhưng nàng lại cảm thấy chút tình cảm quen thuộc.
*Gốc là tang vật [赃物] tìm khắp nơi chỉ toàn là nghĩa tụi mình hiểu là đồ phi pháp đó. –_- Nhưng người ta đang nói ăn mặc, nên ta chọn từ này.
“Sư muội, muội ở lại trong xe, ta xuống xem một chút.” Nữ tử nói với bên
trong xe ngựa thì ngảy xuống xe ngay, kéo một vị lão thái thái gần đó,
chỉ vào thi thể kia và hỏi: “Bà à, chuyện này là sao thế?”
Lão
thái thái kia quay đầu lại, trông thấy một vị đại mỹ nhân yểu điệu, nàng mặc một bộ xiêm y màu lam, chất vải có những hình hoa văn gợn sóng
nước, cử chỉ tao nhã, vừa nhìn đã biết ngay là tiểu thư quyền quý nhà
kia, vì thế bà mở miệng ra như loa, giọng nói cũng hơi cất cao, mang
chút vui sướng khi người gặp họa: “Bà ta sao, chẳng phải là lão thái
thái của Phàn Dương Vương phủ Thiệu Thu Cúc à!”
“Á!” Lam y nữ tử nghe thế thì khẽ hét lên, thân thể hơi hoáng suýt nữa đã ngã quỵ.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Lão thái thái kéo tay nàng, nói với vẻ có ý tốt: “Kiểu đại tiểu thư giống như ngươi, õng õng ẹo ẹo, làm gì trông
thấy tình cảnh khủng khiếp thế này chứ? Cô nương nên lên xe ngựa đi.”
Lam y nữ tử cố gắng làm bộ ổn định tinh thần, nói: “Bà, ta không sao. Xin
hỏi bà ta phạm phải chuyện gì, dẫn đến kết cục như thế?”
“Bà ta ư……”
Lão thái thái phun một bãi nước bọt, nói: “Lúc thê tử trước của Phàn Dương
Vương - Như Sơ tiểu thư sinh con, bà ta mua chuộc bà mụ hại nàng băng
huyết đến chết, lại còn hạ độc với nữ nhi của nàng, toan tính cướp đoạt
thế lực và sản nghiệp của Phàn Dương Vương phủ cho Thẩm gia, may rằng
ông trời có mắt, Khởi La tiểu thư lành lặn trở về. Nghe nói thịnh yến
trong cung tối qua, Thiệu thị bị ma nhập, coi Khởi La tiểu thư thành Như Sơ tiểu thư, cuối cùng nhận tội với nàng, vừa dập đầu vừa sám hối, sau
đó thị bị Phàn Dương Vương phi đập chết. Để cảnh tỉnh thế nhân, hoàng
thượng hạ lệnh treo Thiệu thị ngay tầng cao cổng thành, phơi nắng ba
ngày ba đêm, không được khâm liệm, không thể nhập thổ vi an, lại càng
không được vào từ đường Thẩm thị!”
Hình như lam y nữ tử bị dọa
đứng hình, che miệng, trợn trừng đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn thi thể trên tầng cao cổng thành, khẽ thì thào: “Tại sao có thể như thế? Tại sao có
thể như thế?”
Trong xe ngựa, hoang sam nữ tử có diện mạo vui vẻ
dễ thương trông thấy thân thể của lam y nữ tử lảo đảo, bèn nhảy xuống xe ngựa tới đỡ nàng, lo lắng gọi: “Sư tỷ?!”
Đôi mắt khép thật chặt, sau cùng lam y nữ tử liếc mắt nhìn thi thể treo trên tầng cao tường
thành một cái, rồi nói với hoàng y nữ tử: “Chúng ta lên xe ngựa đi, đi
vòng cửa thành phía Bắc.”
……
So với khung cảnh dùng bữa ấm cúng của phụ nữ tại Bích Khê uyển, trong một chỗ khác ở Phàn Dương
Vương phủ, nha đầu, l.q$d@n bà tử, sai vặt, tôi tớ trong phủ, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, nói chuyện làm việc vô cùng dè dặt cẩn thận, sợ không
chú ý một cái là bị mắng một trận té tát.
Nghe nói một gã sai vặt bên Hoa uyển kia hơi lớn giọng do trút giận, bị Thẩm Uyển Hoa cho người đánh chết rồi. Vương gia bên kia cũng không dễ hầu hạ chút nào, tổng
quản Thẩm Hải cũng đã ăn chửi lắm lần.
Thẩm Hải này chính là nhi
tử của Thẩm Phúc, hơn ba mươi tuổi, mặt hơi ú, luôn nở nụ cười răng
trắng giống như Bồ Tát, tính tình rất tốt, ngày thường ra ngoài đi theo
bên cạnh Thẩm Cẩm Thành thu xếp chút chuyện vặt cho ông ta. Tối qua, sau khi Thẩm Cẩm Thành về từ trong cung, thì gọi hắn đến thư phòng, bổ
nhiệm cho hắn làm tổng quản của Vương phủ. Cũng nói chuyện Thẩm Phúc –
phụ thân của hắn có lẽ đã chết trên tay Quân Khởi La cho hắn.
Có
lẽ người khác cảm thấy Thẩm Hải là một người dịu dàng hiền hậu, nhưng
Thẩm Cẩm Thành biết hoàn toàn không phải như thế. Hắn ta độc ác vô cùng! Trước khi Sát Thủ Minh giải quyết Quân Khởi La, bảo hắn đi đấu với Quân Khởi La, để cho hắn giải tỏa phiền muộn mấy ngày nay gặp phải cũng
được.
“Đùng bốp bốp.”
Trong Tâm uyển, sau khi một loạt
những tiếng binh bing đùng đùng vang lên, thì theo sau chính là tiếng
gào khóc vọng ra của Thẩm Uyển Tâm.
“Chàng không chịu gặp ta……
Không chịu gặp ta!” Thẩm Uyển Tâm nhào lên chăn, khóc tê tâm phế liệt:
“Ta cũng không muốn níu giữ lấy chàng không rời, tại sao ngay cả gặp mặt ta mà cũng không chịu? Chẳng lẽ trước kia chàng nói yêu với ta, nói đời này trừ ta ra không cưới ai khác, chỉ là gạt người sao? Hu hu hu…… Đồ
lừa đảo, đồ lừa đảo!”
Kim Kiều, Ngân Kiều cẩn thận nhặt nhạnh thu dọn từng thứ lộn xộn trên mặt đất, trong lòng cũng hung hăng chửi mắng
An Vương Long Túc Vân một trận.
Các nàng vừa đồng ý yêu cầu của
tiểu thư, cho người đến An Vương phủ truyền tin, muốn mời An Vương chạng vạng đến Nhất Phẩm lâu gặp mặt, nào ngờ người của An Vương phủ nói cái
gì mà tiểu thư sắp gả cho Tiêu Dao Vương gia rồi, khước từ với lí do
không tiện gặp mặt.
Chuyện này không được, tiểu thư vừa mới hay
tin, thì đã đập bể hết nhưng thứ có thể đập trong phòng, khiến cho ai
nấy trong các nàng cũng hoảng loạn.
“Tâm Nhi!”
Chu thị
nghiêng ngả chao đảo tiến vào từ bên ngoài, trông thấy một đống lộn xộn
đầy đấy, đến ngồi xuống trước giường, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, đau
lòng hỏi: “Con lại làm sao thế? Đừng dọa mẫu phi.”
Trạng thái của nàng cũng không tốt lắm, tối qua, nhắm mắt lại thì thấy ngay Thiệu thị – mặt mày máu me muốn lấy mạng mình, cả đêm chưa hề chợp mắt nổi. Nhưng
mà nàng nghĩ đến hôn sự Tâm Nhi đã trông mong từ lâu bị ngâm nước nóng,
sợ nàng nghĩ quẩn trong lòng mới gượng tấm thân mệt mỏi đi qua xem, quả
nhiên, từ rất xa đã nghe thấy tiếng khóc của nàng.
“Mẫu phi……”
Thẩm Uyển Tâm nhào vào lòng Chu thị, buồn bã khóc lóc kể lể: “Nữ nhi không
muốn gả cho tên Tiêu Dao Vương gia kia đâu, hắn gần lớn tuổi bằng phụ
thân, lại còn là kẻ không đáng tin như thế, người bảo nữ nhi sống làm
sao đây?”
Làm sao Chu thị không biết chuyện Tiêu Dao Vương gia
hoang đường đến thế nào? Nhưng mà trong sạch của nữ nhi đã trao cho hắn
rồi, nếu không gả cho hắn, thì chỉ có nước vào trong am làm ni cô thôi!
“Tâm Nhi, cho dù Tiêu Dao Vương gia không tốt thì hắn cũng là Vương gia,
Thái hậu cũng che chở cho hắn như thế, con không gả cho hắn thì có thể
làm sao đây? Chẳng lẽ con đợi hoàng thượng hạ chỉ đưa con vào trong am
làm ni cô?” Chu thị khuyên can, an ủi.
Nghe thấy vào trong am làm ni cô, cơ thể Thẩm Uyển Tâm không khống chế được, run lẩy bẩy một lát,
vào am làm ni cô còn chẳng bằng bảo nàng chết đi cho rồi. Thế nên tiếng
khóc cũng yếu đi rất nhiều, nhưng trong lòng nghĩ đến từng chuyện xấu xa của Tiêu Dao Vương gia thì vẫn hơi sốt ruột.
“Thật ra ngày sau
như thế nào, còn không phải do con tự nắm lấy sao?” Chu thị truyền thụ
kinh nghiệm cho nàng: “Theo ý mẫu phi, Tiêu Dao Vương phi chính là một
người yếu đuối dễ bắt nạt, nàng không có bản lĩnh nắm giữ trái tim của
Tiêu Dao Vương gia, mới có thể để hắn làm xằng làm bậy bên ngoài. Nghe
lời mẫu phi, con vào Tiêu Dao Vương phủ, chuyện quan trọng chính là tóm
lấy trái tim Vương gia, con đấy, chỉ cần chủ động về chuyện kia một
chút, dựa vào dung mạo xinh đẹp của con, còn sợ không tóm được người của hắn, trái tim của hắn sao?”
Thẩm Uyển Tâm nghe nói “chuyện kia” thì đôi gò má không khỏi đỏ bừng lên, cũng nín khóc úp mặt trên vai Chu thị.
Tối hôm qua nàng mới nếm thử chuyện đời, mặc dù mơ mơ màng màng, nhưng
trong cảm nhận ban đầu đến mãi về sau, cũng cảm giác được loại chuyện
kia mang đến sung sướng từ thể xác lẫn tinh thần……
Chu thị biết
nàng nghe hiểu, lại thổi thêm lửa: “Hơn nữa, sớm muộn gì An Vương cũng
sẽ tranh ngôi vị kia với Thái Tử, đến lúc đó, gió tanh mưa máu, ai biết
kết cục sẽ như thế nào? Cho nên nói, gả cho Tiêu Dao Vương gia cũng
không hẳn là chuyện không tốt.”
Thẩm Uyển Tâm thầm nghĩ, lời của
mẫu phi mình rất có đạo lý, trong lòng cũng đồng ý như thế trong vô thức rồi. Q.V/.l"q.d Nhưng mà đối với Long Túc Vân, nàng cũng trở nên tức
giận nói trong lòng: Vốn định nói cho ngươi chuyện đêm đó Thái tử Phi
tìm đến mình, ngươi cũng đã không muốn gặp, thì cứ như thế đi!
Bên này Chu thị vừa mới thuyết phục Thẩm Uyển Tâm xong, thì giọng nói hứng
khởi của Vệ ma ma thân cận Chu thị đã vọng vào: “Vương phi, đại tiểu
thư!”
Thật sự Chu thị không nghĩ ra sắp có chuyện tốt gì quang
lâm* đến Phàn Dương Vương phủ, ngờ ngợ hỏi: “Ma ma, có chuyện gì mà vui
vẻ thế?”
*Quang lâm [光临]: giống như đến, nhưng theo kiểu trang trọng.
Vệ ma ma đến ngay cửa, cười tươi đến nỗi thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu:
“Vương gia phái người qua nói, nhị tiểu thư đã về rồi!”
Tất nhiên nhị tiểu thư trong đây không phải là Quân Khởi La, mà là tiểu nữ nhi
của Chu thị – Thẩm Uyển Nguyệt. Lúc trước Quân Khởi La chưa về, người
trong phủ quen gọi Thẩm Uyển Nguyệt là nhị tiểu thư, trong thời gian
ngắn không thể sửa đổi cái miệng được.
“A!”
Chu thị và Thẩm Uyển Tâm nhìn nhau, đứng lên ngay, trên hai gương mặt, ai cũng vui mừng.
“Bây giờ Nguyệt Nhi đang ở đâu?” Chu thị hỏi.
Bạn đang đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.