Chương 106: Phúc Đức Đã Tu Được

Edit: Quan Vũ.

Lão Hầu phu lêWđ nhân không thèm để ý tới tổ tôn mấy người Thẩm thị, kéo bàn tay của Quân Khởi La qua, không coi ai ra gì, nói: “Bà già ta đây vừa thấy con thì biết ngay con là hài tử ngoan, có người có mắt như mù không thấy rõ, nhưng trong lòng của bà già này thì lại rõ như gương.”

Có người ở đây ấy, chẳng phải là chỉ Long Túc Vân hay sao? Làm sao Thẩm Uyển Tâm không hiểu được chứ?

Khi nàng thấy lão Hầu phu nhân có vẻ mặt từ ái với Quân Khởi La, còn mình thì chẳng thèm ngó ngàng tới, thì trong lòng ấm ức tức tối vô cùng.

Hừ, ngay cả cái thứ nữ nhân xấu xí Quân Khởi La kia chẳng giỏi cái gì, mà vẫn coi nàng ta như bảo bối chứ! Bản tiểu thư sẽ chờ nàng ta gả đi khắc chết cái tên ma ốm Long Dận kia!

Quân Khởi La chẳng thể ngờ rằng Thẩm Uyển Tâm oán hận nguyền rủa trong lòng? Khẽ cười với lão Hầu phu nhân: “Lão Hầu phu nhân quá khen.”

Lão Hầu phu nhân càng nhìn Quân Khởi La càng vừa ý, hiếm khi cảm thấy Long Triệt cũng đã làm một cái chuyện khiến người ta vừa lòng thoải nguyện, hòa nhã nói: “Ngày thành hôn của con và A Dận sẽ là mùng 18 tháng sau, chính là ngày thành hôn tốt nhất trong năm nay. Có lẽ là ngày này hơi vội vã một chút, nhưng mà con yên tâm, lúc A Dận tới đặc biệt nhấn mạnh với ta, tất cả đã có nó rồi, con không cần chuẩn bị thứ gì cả, chỉ cần chờ làm tân nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất vào một tháng nữa thôi.”

“Quân tỷ tỷ, biểu ca còn nói nữa.” Đoạn Thiên Nhã nhìn #Guānyǔ Quân Khởi La rồi le lưỡi, cười nói chen vào: “Mẫu thân và tổ phụ của tỷ mất sớm, e là không có ai chuẩn bị đồ cưới cho tỷ, bảo tỷ không nên cảm thấy đau buồn vì chuyện này, sau này toàn bộ Tấn Vương phủ đã là của tỷ cả, huynh ấy mãi mãi kiên trì ủng hộ tỷ.”

Chu thị nghe xong lời này thì không vừa lòng. Cái gì mà nói “E là không có ai chuẩn bị đồ cưới cho tỷ”? Coi Chu Ngọc Lan nàng là người chết à?

Bây giờ trên danh nghĩa Chu Ngọc Lan nàng là mẫu thân của Quân Khởi La, mặc dù nàng quả thật không tính chuẩn bị quá nhiều, nhưng vì thanh danh của Phàn Dương Vương phủ và mặt mũi của Vương gia, nhưng ý là vẫn thơm thảo làm mà.

Đúng ngay lúc nàng há mồm định nói cái gì đó, thì Thiệu thị lại hung hăng lườm nàng một cái, nàng đành phải im lặng trong phẫn nộ.

Trong lòng Thẩm Uyển Tâm thì lại vô cùng không yên.

Vì sao nàng thành thân thì cái gì cũng phải tự mình chuẩn bị, còn bây giờ đến Quân Khởi La, thì đã có cái tên ma ốm kia chuẩn bị hết vậy? Thậm chí nàng ta cũng không cần phải chuẩn bị đồ hồi môn!

Phải biết rằng, đồ cưới của nữ tử càng nhiều, thì gia đình trượng phu sẽ càng coi trọng ngươi một chút, sau này địa vị trong gia đình trượng phu cũng sẽ cao hơn một chút, và ngược lại thì sẽ khiến người ta phàn nàn này nọ.

Theo ý của Long Dận, sau khi Quân Khởi La gả đi thì có thể cai quản mọi chuyện của Tấn Vương phủ, mệnh của nàng ta cũng thật quá tốt rồi ấy chứ.

Nhưng mà nghĩ đến Long Dận chẳng sống được bao lâu, thì lòng Thẩm Uyển Tâm lại bình thường trở lại.

Quân Khởi La hơi biến sắc: “Mạng của dđ]l|q"đôn Khởi La thật khổ, nương mất sớm, phụ thân không thương, có thể được Tấn Vương thế tử đối đãi như thế, quả là phúc đức Khởi La đã tu được mấy đời.”

Nếu nói chẳng phải chuẩn bị cái gì, chỉ cần chờ làm tân nương là được rồi, cùng lắm là khiến Quân Khởi La cảm thấy Long Dận quan tâm đến chuyện của nàng, nhưng mà ngay cả đồ cưới cũng không cần chuẩn bị, thì lại khiến cho nàng lầy làm cảm động lắm.

Nàng vẫn biết ý nghĩa của đồ cưới đối với một tân nương.

Được phu như thế, thì còn cầu gì hơn?

Nhưng mà tốt xấu gì nàng cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, làm sao có thể không có đồ cưới đây?

Chẳng những đồ cưới phải có, mà nàng chắc chắn còn phải khiến cho người kinh thành phải trợn tròn mắt ra nhìn!

“Ai có thể nói A Dận cưới được con không phải là phúc của nó chứ?!” Lão Hầu phu nhân vừa lòng vỗ bàn tay của Quân Khởi La, hình như nhớ đến cái gì, đôi mắt ươn ướt: “A La, A Dận là một hài tử số khổ, tằng tổ cô mẫu không có yêu cầu khác, chỉ mong sau khi con thành thân, con đối xử với nó thật tốt, thế thì sau khi bà già này xuống dưới đất, cũng có thể có câu trả lời thỏa đáng với liệt tổ liệt tông của Tấn Vương phủ.”

Chương 107: Chặt đứt hậu hoạn.

Edit: Quan Vũ.

Quân Khởi La gật đầu, nói: “Lão Hầu phu nhân yên tâm, Khởi La đã hiểu.”

“Ừ, hài tử ngoan.” Lão Hầu phu nhân lau nước mắt, gỡ một chiếc vòng tay trong suốt xanh biếc trên cổ tay ra, lQu9đ@n đặt lên tay của Quân Khởi La và nói: “A La, con cũng đừng gọi lão Hầu phu nhân lão Hầu phu nhân, nghe thế thì cảm thấy rất xa lạ, gọi tằng tổ cô mẫu như A Dận đi.”

“Người lớn ban thưởng, không thể từ chối.” Quân Khởi La nói: “Khởi La tạ ơn tằng tổ cô mẫu.”

Mấy người Thiệu thì đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng lão Hầu phu nhân còn có thân phận Quận chúa, nên không thể không ngồi cười ra mặt theo.

Lão Hầu phu nhân nhàn nhạt liếc qua, thì thấy rõ điệu bộ của mấy người. Cho dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với Quân Khởi La cũng không tiện nói gì thêm, quát người của mình: “Người đâu, mang thiếp canh của Tấn Vương thế tử đến.”

Nhạc Tiêu nhận lấy canh thiếp được dâng lên, rồi lại cầm canh thiếp của Quân Khởi La giao cho đối phương.

Nói chuyện qua lại mấy câu, lão Hầu phu nhân khách khí vài câu với Thiệu thị, rồi mới dẫn theo người của mình xin từ biệt.

Quân Khởi La tiễn người đến cổng của Vương phủ rồi mới quay về.

Tới khi vào trong cổng, thì phát hiện Thẩm Uyển Tâm dẫn theo nha hoàn thân cận của nàng đi qua từ hành lang dài ở đối diện, Quân Khởi La và Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu làm bộ như không trông thấy, bước đi không nhanh không chậm.

“Tiểu thư, ngày Thẩm Uyển Tâm xuất giá sắp tới gần, tiệc rượu Trung thu ngày mai, hẳn là sẽ không đi đâu.” Nhạc Tiêu khẽ nói.

“Yến hội ngày mai làm sao thiếu đi nàng ta được chứ?” Quân Khởi La thả chậm bước chân, nán lại, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Uyển Tâm tới gần, mới cao giọng với vẻ khó khăn đủ điều: “Ai dà, lẽ ra Tấn Vương thế tử thật sự không tệ, nhưng mà chàng lại không thể sống thêm được mấy năm, ta gả đi, chẳng phải là chờ làm quả phụ thủ tiết sao?”

“Phải đó.” Nhạc Tiêu hiểu dụng ý của tiểu thư nhà mình ngay, phối hợp nói tiếp: “Tiểu thư, theo ta thấy thì An Vương điện hạ thân phận tôn quý, tuấn tú nho nhã, chủ yếu nhất là thân thể l:q:#đ$n hắn ta mạnh mẽ tráng kiện, có thể mạnh hơn Tấn Vương thế tử nhiều lắm! Hơn nữa, Văn phi nương nương đúng là rất coi trọng người đấy!”

Quân Khởi La tiếc hận nói: “Nói ra thì ta thật đúng là hối hận, ngày trước, tại sao lại đồng ý từ hôn với hắn ta chứ? Cho dù là dựa vào Văn phi tiến vào An Vương phủ thì làm sao nào? Dựa vào thân phận chính phi của An Vương, Thẩm Uyển Tâm nàng ta có thể làm gì ta? Nhưng lại không có bán thuộc hối hận mà!”

Nhạc Sênh thần kinh thô nhưng không có nghĩa là nàng ngu dốt, vội vàng thần bí, hề hề, nói: “Tiểu thư, ta từng có được một loại thuốc, chỉ cần nam nhân ăn vào, chắc chắn hắn ta sẽ yêu người yêu đến chết đi sống lại. Hay là vào yến hội tối mai, chúng ta lặng lẽ bỏ vào trong nước trà của An Vương điện hạ, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì còn sợ gì hắn ta không chịu nhận chứ? Mà cho dù hắn ta không nhận, thì còn có Văn Phi mà!”

“Cái này không tốt lắm đâu?” Quân Khởi La khó xử nói: “Sẽ bị người ta khinh thường.”

“Có gì không tốt chứ? Tuy Đông Lăng chúng ta đã lập Thái Tử, nhưng nghe nói An Vương mới chính là người có khả năng nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nhất, đến lúc đó tiểu thư người sẽ là hoàng hậu, kẻ nào dám xem thường người, chặt quả đầu của hắn xuống!”

Quân Khởi La làm thinh một lúc, cuối cùng thì gật đầu như hạ quyết tâm: “Được, cứ theo đó mà làm.”

Mấy người quyết định xong thì không thèm nhiều lời nữa, đi về Bích Khê Uyển.

Thẩm Uyển Tâm tiến lên từ đằng sau một bụi dây leo, nhìn bóng lưng mấy người Quân Khởi La, trong đôi mắt như chìm ngập trong nọc độc.

Tiện nhân, đúng là tiện nhân mà! Cũng đã từ hôn với An Vương điện hạ rồi, lại còn muốn hớt tay trên!

“Tiểu thư, hay là chúng ta nói với An Vương điện hạ đi, bảo người đề phòng một chút.” Kim Kiều nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình đã đen xanh, vội vàng nói ra biện pháp.

Thẩm Uyển Tâm híp mắt nhìn ở chỗ bóng dáng Quân Khởi La dần dần khuất khỏi tầm mắt, rất lâu rồi mới nói: “Cung yến ngày mai, quan viên tứ phẩm trở lên và người nhà đều sẽ tham gia, đến lúc đó, nhiều người nhìn lẫn lộn, chỉ sợ khó lòng đề phòng. Dù sao chuyện hôn lễ đã được chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, ngày mai…”

Quân Khởi La, những gì ta rất không dễ dàng có được, làm sao lại để cho ngươi đoạt lấy một lần nữa chứ? Xem ra l?q>đ ta phải nghĩ cách gì đó, chặt đứt hậu hoạn mới được!

Bạn đang đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.