Chương 219: Cầu Cứu
Hôn sự của Minh Ngọc
quả thực nên chuẩn bị rồi, Minh Phỉ không để lại dấu vết quan sát Thang Thịnh. Thiếu niên mười sáu tuổi, bên miệng đã có một vòng râu ria, ánh
mắt trong trẻo, cử chỉ trang trọng, nhìn rất vừa mắt, chính là không
biết nhân phẩm như thế nào. Thích xem sách thích đọc sách không sao cả,
nhưng nếu thành si, lại không phải là nhân tuyển trượng phu tốt. Loại
nam nhân này, thái bình thịnh thế thuận buồm xuôi gió thì cũng thôi đi,
nếu gặp phải trắc trở gì, chỉ sợ cả cơm canh cũng không có cho vào trong miệng. Tiểu Minh Ngọc của nàng , không thể giao cho loại hoa trong nhà
kính này.
Thang Thịnh và Trần Chí tới cáo từ, Trần đại nãi nãi
nhìn về phía Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: "Điệt nhi này của ta từ nhỏ đã
xuất sắc, nếu một ngày hắn có thể đi lên Kinh Thành dự thi, mong rằng
lệnh huynh chăm sóc một ít. Mặc dù thúc ngoại tổ phụ và tiểu di ở kinh
thành, cũng là trưởng bối, không bằng ca ca ngươi cùng là người trẻ
tuổi, lại mới vừa trải qua thi đình, có thể chỉ điểm hắn một ít."
Minh Phỉ không tim không phổi cười: "Khó được cữu mẫu không ngại. Chỉ sợ ca
ca ta ngu dốt, lầm lỡ Thang gia biểu đệ." Nếu thật sự có tâm, đi Kinh
Thành cũng tốt, có thể để cho Thái Quang Đình quan sát một chút.
Trần đại nãi nãi nói: "Nơi nào, nơi nào. Ca ca ngươi là tuấn tú trong đồng
lứa của bọn hắn, nếu hắn ngu dốt, sẽ không có ai thông minh hơn hắn
được." Nàng thấy mặc dù Minh Phỉ cười đến rực rỡ, lại hình như nửa điểm
cũng không sinh ra tâm tư khác, không khỏi thầm thở dài. Xem ra Trần thị nói không sai, hôn sự của Minh Ngọc, hai người ca ca tỷ tỷ này yêu cầu
cực cao. Chất nhi nhà mình mặc dù mình cảm thấy tốt, người khác cũng
không thể vừa mắt.
Thang đại nãi nãi ở một bên nhìn thấy, biết rõ đối phương không để nhi tử nhà mình ở trong mắt, khá là không thoải
mái. Nhưng Minh Ngọc cũng là nhi tức thích hợp nhất mà nàng và Trần đại
nãi nãi thông qua sau nhiều lần thương lượng. Thường ngày chỉ nghe người khác nói qua Minh Ngọc, hôm nay thấy bộ dáng cử chỉ phong độ của Minh
Phỉ, trong lòng rất là hài lòng, cảm thấy tỷ tỷ như thế, muội muội cũng
tất nhiên không kém được. Chọn được người thích hợp như vậy, nếu như tùy tiện buông tha, thật sự là không có lời, hơn nữa đối phương càng thận
trọng, càng nói rõ nàng ấy không tệ. Liền tiến lên cười nói: "Vậy cứ
quyết định như thế, đến lúc đó đại nãi nãi cũng đừng từ chối."
Minh Phỉ cười đồng ý, mọi người lên xe ngựa của mình.
Trần Đại nãi nãi hỏi Thang đại nãi nãi: "Ngươi cảm thấy như thế nào?" Những
năm này nương gia ngày càng sa sút, nhu cầu cấp bách trước mắt là chọn
tức phụ tốt để đề khí. Cho nên chọn tới chọn lui, chất nhi mới có thể đã mười sáu tuổi mà vẫn chưa đính hôn.
Thang đại nãi nãi nói: "Ta
thấy cử chỉ hình dáng của nàng đều rất tốt, tưởng tượng muội tử của nàng cũng sẽ không kém. Nhưng ta cảm thấy hình như nàng chướng mắt Thịnh nhi chúng ta. . . . . . Nếu đến cuối cùng vẫn chướng mắt, cũng không nên
trì hoãn Thịnh nhi chúng ta?"
Trần Đại nãi nãicười cười: "Thịnh
nhi cứ muốn tham gia thi Hương, cũng không ở công phu một hai năm. Dù
sao đi nữa hài tử kia còn nhỏ, bọn họ xoi mói như vậy, một lát cũng
không định được, nếu bọn họ thật sự có nhân tuyển hợp ý, Trần gia cô nãi nãi nơi đó nhất định nói trước cho chúng ta, chúng ta lại tính toán sau cũng không muộn. Huống chi sang năm Thịnh nhi tham gia thi Hương, nếu
có thể trổ hết tài năng, nhất định khiến bọn họ coi trọng một chút, đến
lúc đó nếu để cho Trần gia cô nãi nãi nói tốt vài câu, chưa chắc đã
không thể thành."
Thang đại nãi nãi ngẫm nghĩ một lần, cũng là
đạo lý này, nghĩ trước phải khiến Minh Phỉ có ấn tượng tốt với nàng mới
được, sau mấy lần mượn tay Trần Đại nãi nãi hẹn Minh Phỉ đi ra ngoài du
ngoạn, hai bên tăng cường hiểu biết lẫn nhau.
Một đoàn người chậm rãi đi đến Thôi phủ, lão nương Thôi Mẫn quản lý đương gia, ra nghênh
tiếp mọi người. Minh Phỉ giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dáng vẻ Thôi lão
phu nhân thủ tiết nhiều năm chỉ chừng năm mươi, mặc một thân y phục đỏ
sậm dệt đoạn hoa bằng kim trang, đầu đội trâm kim phượng, thanh tú hàm
uy, vững vàng đứng ở nơi đó, tự có một loại khí thế, nhìn chính là một
người không dễ lừa gạt.
Nhiều chỗ nữ quyến, thị phi bát quái cũng rất nhiều, sau khi nhập tọa, trong đám người có người khe khẽ bàn luận: "Thôi lão phu nhân ngày trước cũng không đưa sổ sách cho vị thủ phụ
tiểu thư kia, đối với Tôn tiểu thư Hàn Lâm gia, chỉ sợ cũng không có chỗ nào hài lòng."
"Chuyện vui hôm nay, làm có chút đơn giản, còn
không bằng tháng trước Tống gia cưới nhi tức. Nhà bọn họ là quan, Tống
gia cũng chỉ là dân."
Có người khinh thường nói: "Này tái giá có thể so sánh với nguyên phối sao?"
Đang khi nói chuyện, phòng ngoài truyền đến một tiếng kêu: "Kiệu hoa vào
cửa!" Lực chú ý của mọi người cũng bị dời qua, trọng điểm bát quái lại
đặt ở tân nương tử năm nay bao nhiêu tuổi, hình dáng gì, nương gia và
hàng vai* như thế nào.
* Hàng vai: trong họ hàng thân tộc.
Ở bên trong phức tạp, có người kéo kéo tay áo Minh Phỉ, Minh Phỉ quay đầu lại, là tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp của Thôi Mẫn, cười híp mắt hành lễ với nàng, nói: "Đại tiểu thư chúng ta mời Thái gia biểu di đi ra phía
sau nói chuyện."
Minh Phỉ nói qua với Tiết cữu mẫu, dẫn theo Đan Hà cùng tiểu thiếp này đi tới hậu viện.
Trước mặt náo nhiệt, càng về sau càng an tĩnh. Thôi Cát Cát mặc một thân y
phục màu xanh dương mộc mạc, ngồi ở dưới một gốc hoa quế, trong ngực ôm
đứa trẻ con, đám người Chương ma ma vây quanh bên người, một đám người
đang nói đùa. Thấy Minh Phỉ tới, Thôi Cát Cát giao hài nhi cho Chương ma ma, bước nhanh về phía trước tới đón Minh Phỉ: "Biểu di, trì hoãn ngài
uống rượu thật là ngượng ngùng."
Minh Phỉ nguyên tưởng rằng, mẫu
thân chết đi, phụ thân cưới người khác, loại thời điểm này Thôi Cát Cát
ước chừng rất khó chịu, vốn định nghĩ trấn an nàng như thế nào, nhưng
thấy vẻ mặt điềm đạm tự nhiên của Thôi Cát Cát, nên cũng không đi nói ra chuyện lúc trước, phối hợp Thôi Cát Cát lời nói có chút phong hoa tuyết nguyệt (bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên).
Thôi Cát Cát cũng vốn định hỏi thăm Minh Phỉ chuyện của nàng khi còn bé, nói xong lời khách sáo, Chương ma ma cười nói: "Tiểu thư của chúng ta muốn
xin biểu di chỉ bảo."
Thôi Cát Cát xấu hổ lôi kéo tay áo Chương ma ma, nhỏ giọng nói: "Ma ma. . . . . ."
Mình có chỗ nào mà Thôi Cát Cát muốn học sao? Minh Phỉ trầm tư một chút,
cười nói: "Chỉ sợ ta tài sơ học thiển không thể giải thích nghi hoặc cho đại tiểu thư."
Thôi Cát Cát siết chặt khăn, cười nói: "Ta nghe
nói trước khi biểu ngoại bà vào cửa, biểu di cũng bằng tuổi ta? Cũng
nghe nói quan hệ của biểu di cùng biểu ngoại bà giống như mẹ con ruột
thịt, ta muốn xin ngài chỉ giáo, ngài là làm như thế nào? Tổ mẫu ta nói, người với người chung đụng, trong này học vấn cực lớn, đại sự không dễ
dàng phạm sai lầm, bình thường trong khi ở chung chuyện nhỏ ngược lại dễ dàng sinh ra hiềm khích với người khác nhất, như vậy, như thế nào mới
có thể làm tất cả đều vui vẻ? Lại khiến phu nhân hài lòng, lại khiến tổ
mẫu hài lòng, còn khiến phụ thân vui mừng mình lại không uất ức?"
Muốn hết sức làm cho tất cả mọi người hài lòng, lại muốn để cho mình trôi
qua vui vẻ, quả nhiên là một trong những chuyện bắt buộc khi tiến vào
cung đình. Người lão sư này không dễ làm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thôi Cát Cát, Minh Phỉ có chút khẩn trương, nghiêm túc sau khi tự hỏi,
nói: "Ta không có gì chỉ giáo cho Đại tiểu thư, những năm này ta chỉ nhớ một điều, muốn tất cả mọi người hài lòng là không thể nào, chuyện thập
toàn thập mỹ căn bản là không có, như vậy, ta chỉ phải bắt được chuyện
quan trọng nhất là được. Chuyện nhỏ có thể nhịn, chuyện lớn không
nhường, mọi việc nghĩ đến chỗ tốt của đối phương, nhiều lần đứng ở góc
độ của đối phương suy nghĩ, chớ để bắt được một chút sai lầm."
Thôi Cát Cát trầm tư một lát, gật đầu nói: "Chuyện nhỏ có thể nhịn, chuyện
lớn không nhường, nhiều lần đứng ứng ở góc độ của đối phương suy nghĩ. . . . . ." Trên mặt tràn ra một đóa hoa, cười nói: "Ta biết nên làm như
thế nào, tạ biểu di chỉ giáo."
Mặc dù nàng cười đến rực rỡ, Minh Phỉ lại cảm thấy nàng cười giống như tiểu hồ li.
Chương ma ma nhỏ giọng nhắc nhở Thôi Cát Cát: "Đại tiểu thư, bên ngoài ước chừng đã mở tiệc."
Thôi Cát Cát khoát tay, một nha hoàn bưng một hộp gấm đã mở ra đến, bên
trong là hai chuỗi vòng tay sáp ong y hệt nhau. Thôi Cát Cát cười nói:
"Biểu di, làm phiền các ngươi nhớ, cái này là ta đưa cho ngài và Lục
biểu di chơi đùa, một chút lễ mọn, bất thành kính ý, mong rằng biểu di
không nên chê."
Minh Phỉ cám ơn, để Đan Hà thu.
Thôi Cát
Cát thành khẩn nói: "Ta vốn muốn chờ sau khi chuyện trong nhà qua, nữa
muốn mời biểu di và biểu di phu đến ăn bữa cơm thường. Nhưng hôm qua
biết được, phụ thân từ nay trở đi muốn lên đường bồi phu nhân đi Thủy
Thành phủ lại mặt, có thể phải ở lại Thủy Thành phủ một đoạn thời gian,
trong nhà chỉ có hai người ta và nãi nãi, mọi chuyện bất tiện, cho nên,
xin biểu di tha lỗi."
Thôi Mẫn bận đến không thể đi Thủy Thành
phủ nhận Viên Mai Nhi, lại muốn cùng Viên Mai Nhi ở lại Thủy thành phủ
một đoạn thời gian? Minh Phỉ nhạy cảm liên hệ lần xuất hành này của Thôi Mẫn và tình thế nghiêm trọng ở Thủy Thành phủ lại với nhau. Lại Thôi
Cát Cát nhìn, Thôi Cát Cát cười đến ngây thơ che giấu thối nát: "Biểu
di, bên ngoài mở tiệc, ta để cho người đưa ngài đi ra ngoài. Về sau nếu
trở lại Phủ Minh, nhất định nhớ đến xem ta."
Khó khăn nhịn đến
tiệc mừng giải tán, Minh Phỉ không kịp chờ đợi tìm đến Cung Viễn Hòa,
nói chuyện Thôi Mẫn muốn đi Thủy Thành phủ ở lại một đoạn thời gian cho
hắn. Cung Viễn Hòa cau mày nói: "Nàng nhanh chóng nói chuyện này cho
Trần Đại nãi nãi, để cho nàng nói cho bá ngoại tổ phụ của nàng nghe."
Trần Tham Chính, ban đầu ở Thủy Thành phủ chiếm cứ Địa Đầu Xà nhiều năm, chuyện chung quy có chút không sạch sẽ, nếu một lần nữa tra lại, làm
sao có thể thiếu hắn?
Minh Phỉ tìm được Trần Đại nãi nãi, nói
việc này cho nàng biết. Vẻ mặt Trần Đại nãi nãi không thay đổi, cũng rất nhanh đã cáo từ với Trần Phu Nhân rời đi.
Buổi tối hôm đó, Trần
gia đã có người tới mời Cung Viễn Hòa, nói là Trần Tham Chính được một
bao trà ngon, muốn mời Cung Viễn Hòa cùng nhau đi bình phẩm.
Minh Phỉ bị biến thành cả kinh sợ hãi, có chút đứng ngồi không yên, cảm giác phía sau sẽ xảy ra chuyện gì lớn. Suy nghĩ nghỉ một chút, để Đan Hà và
Bạch Lộ dọn dẹp hòm xiểng.
Bạch Lộ ngạc nhiên nói: "Nãi nãi, chúng ta mới đến muốn đi?"
Minh Phỉ úp úp mở mở nói: "Ta không có thói quen đồ bày khắp nơi."
Bạch Lộ: "Không có ném loạn."
Đan Hà liếc Bạch Lộ một cái: "Nãi nãi bảo ngươi thu cho ngươi liền thu thập, nhiều lời như thế!"
Dẹp xong hòm xiểng, sắc trời đã tối, Tiết cữu mẫu để cho người qua mời Minh Phỉ qua đánh bài diệp tử, Minh Phỉ nói mình uống nhiều mấy chén, cự
tuyệt, tập trung tinh thần chờ Cung Viễn Hòa trở lại. Cho đến khi trăng
lên đỉnh đầu, Cung Viễn Hòa mới do xe ngựa Trần gia tiễn về tới.
Minh Phỉ nghênh đón nói: "Nói thế nào?"
Cung Viễn Hòa thấy nàng khẽ nhíu mày, biết nàng lo lắng, cười nói: "Giới
thiệu mấy vị đại nhân cho ta biết, chạy tới lại hỏi ta mấy chuyện ở Thủy Thành phủ thôi. Nàng yên tâm, hắn tinh lắm, ở trên quan trường nhiều
năm như vậy, không phải không rõ ràng giả dối."
Minh Phỉ nói: "Chúng ta có nên trở về hay không?"
Cung Viễn Hòa nói: "Khó khăn ra ngoài, lại muốn vội vã trở về, không
có nhiều lợi lắm? Chu Thanh lấy chồng vào đúng 16 phải không? Tam tỷ tỷ của nàng ước chừng là hạ tuần? Chúng ta ở lại chơi mấy ngày, mùng mười
lại trở về." Lại an ủi Minh Phỉ: "Loại chuyện như vậy không gấp được ."
Bạn đang đọc truyện Hỉ Doanh Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.