Chương 135: Nhượng Bộ
Thấy Cung Viễn Hòa
đứng dậy muốn đi, Chu di nương vội đẩy đẩy Cung Nhị phu nhân, lại đẩy
Cung Viễn Trật: "Nhị công tử, nhanh nhanh, còn không mau khuyên Đại công tử và Đại nãi nãi? Các vị là thân huynh đệ (huynh đệ ruột) từ nhỏ cùng
nhau lớn lên, hiểu lầm nào mà không giải được?"
Hôm nay nếu thật
sự để cho hai người Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ đi ra khỏi cửa chính Cung
gia, chạy đi trọ ở khách điếm, chỉ sợ không đợi đến ngày hôm sau Cung
gia sẽ trở thành trò cười cho cả Thủy Thành Phủ, Cung Nhị phu nhân và
Cung Viễn Quý ngay lập tức sẽ vang danh vang dội. . . . . . Cung Viễn
Trật không nghĩ tới Cung Viễn Hòa thật sự làm ra được như vậy, nhưng vì
kế hoạch hôm nay, không thể không tận lực khuyên Cung Viễn Hòa mới được.
Cung Viễn Trật lập tức bỏ Cung Nhị phu nhân ra, bước nhanh về phía trước kéo Cung Viễn Hòa lại: "Ca ca, huynh thật sự nhẫn tâm như vậy?"
Cung Viễn Hòa nhìn hắn vẻ mặt đau xót: "Nhị đệ, đệ xem đệ nói cái gì? Người
nhà Cung gia chúng ta đơn bạc, vòng tới vòng lui cũng chỉ có mấy người
thế này. Cứ cãi nhau như vậy, cho dù tình cảm có tốt hơn nữa cũng không
chịu được giày vò. Ca ca cũng bởi vì không đành lòng, cũng sợ ầm ĩ đến
mức không thu dọn được, cho nên mới muốn đi ra ngoài, nếu thẩm thật sự
bị chọc tức, ta muôn lần chết không chối từ, làm sao không phụ lòng phụ
thân, làm sao không phụ lòng các đệ? Đệ đừng khuyên nữa!"
Cung
Viễn Trật vội la lên: "Huynh và tẩu tẩu có thể trở về phòng trước đi,
nơi này để đệ xử lý. Đêm hôm khuya khoắc, không nên đi khách điếm gì đó, nhiều bất tiện."
Vẻ mặt Cung Viễn Hòa thương tâm nói: "Thật ra
ta cũng không sao cả, nhưng đệ xem tẩu tẩu đệ một chút, nàng đến bây
giờ, bụng còn trống không. . . . . . Bộ dạng này của nàng, nếu thật sự
trở về Thái gia, để cho người ta xem nàng thế nào, xem Cung gia chúng ta như thế nào? Đệ đừng khuyên nữa, ca ca biết đệ là người tốt, nhưng ca
ca thật không dễ mới có thể thú (cưới) được một tẩu tẩu cho đệ, tất
nhiên là không thể bảo nàng cứ như vậy trở về Thái gia."
Lời của
Cung Viễn Hòa đã nhắc nhở Cung Viễn Trật, hắn bèn mang ánh sáng hi vọng
nhìn về phía Minh Phỉ, chỉ thấy trên quần áo danh quý kia của Minh Phỉ
dính đầy cơm và thức ăn, chật vật không chịu nổi, hai con mắt còn khóc
đến đỏ bừng, đứng ở nơi đó bả vai run run, rất đáng thương. Nhìn giống
như là một tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) bị phu gia (nhà chồng) ức hiếp
không có sức chống trả nào, không khỏi than thở một tiếng, cái này gọi
là chuyện gì đây chứ?
Cung Viễn Hòa một bên tách tay Cung Viễn
Trật ra, một bên kéo Minh Phỉ: "Đi thôi, thừa dịp sắc trời còn sớm, Xan
Hà Hiên còn chưa thu dọn, đi lấp đầy bụng trước, sau đó sẽ từ từ tìm
khách điếm. Kim Trâm, nhanh đi giúp nãi nãi ngươi lấy bộ quần áo, rồi đi Xan Hà Hiên tìm chúng ta."
Kim Trâm nhìn sang Minh Phỉ trước,
thấy Minh Phỉ không có ý phản đối, lập tức chạy như bay. Cung Tịnh Kỳ
canh giữ ở cửa viện, sai người ngăn lại không thả, Kim Trâm nháy mắt với Hoa ma ma, Hoa ma ma lập tức kêu la, bên ngoài nhất thời nháo thành một đoàn.
Cung Viễn Trật gắt gao níu Cung Viễn Hòa không thả, quay
đầu lại hết lời khuyên can Cung Nhị phu nhân: "Mẫu thân, người nói một
câu đi chứ. Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ không phải là được rồi sao?" Lại
quay sang mắng Cung Viễn Quý: "Ngươi thật sự là quá to gan lớn mật! Lại
dám động thủ đánh tẩu tẩu, bình thường ngươi đọc sách đều ném vào trong
bụng chó rồi hả? Phụ thân không có ở đây, ta thay phụ thân trừng phạt
ngươi! Lập tức nhận lỗi với tẩu tẩu, rồi đi viết một trăm bài Đại Vũ! A, không, hai trăm bài đại tự (chữ to)! Rồi tiếp tục chịu phạt quỳ!"
Cung Viễn Qúy đã sớm ỉu xìu, nghe thế căng giọng khóc lên: "Ta không phải cố ý. Cái bàn không phải là ta lật lên!"
Hắn khóc Minh Phỉ cũng khóc theo, chỉ có điều một người gào khóc, một người nhỏ giọng nức nở. Minh Phỉ vừa khóc vừa nhìn lén vẻ mặt của mọi người,
chỉ thấy Cung Nghiên Bích nắm khăn đứng ở trong ánh đèn, mắt nhìn chung
quanh, vẻ mặt đều là khẩn trương sợ hãi, mơ hồ lại hàm chứa một chút
khinh thường cùng vui sướng khi người gặp họa.
Cung Tuyển Khoa
cau mày đứng ở trong một góc khuất, nhàn nhạt nhìn đèn lồng trong góc
phòng, giống như đều nhìn tất cả ở trong mắt, lại giống như hết thảy đều không có ở trong mắt, rất xa cách, cũng rất khinh thường.
Mà Chu di nương thì đang đỡ Cung Nhị phu nhân đứng ở ngay giữa phòng, gương
mặt lo âu và sợ hãi, thỉnh thoảng nhỏ giọng khuyên nhủ Cung Nhị phu
nhân, vẻ mặt của Cung Nhị phu nhân giận đến đỏ bừng, ngực phập phòng
kịch liệt, tay nắm chặt khăn cũng run rẩy không ngừng, có thể thấy được
thật sự tức không nhẹ.
Ước chừng là lời nói của Chu di nương có
chút tác dụng, Cung Nhị phu nhân thở một hơi thật sâu, đứng thẳng lên,
lạnh lùng nhìn Cung Viễn Hòa: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu
bỏ qua cho lão Tứ? Hắn chính là thân đệ đệ (em trai ruột) của ngươi! Còn mấy đệ đệ muội muội của ngươi nữa, cũng còn chưa có gả cho người ta,
chẳng lẽ ngươi thật sự muốn phá hủy thanh danh của nhà chúng ta, nhất
định đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng?"
Cung Viễn Hòa châm chọc
cười một tiếng: "Thẩm nói lời này. . . . . . Chất nhi vạn phần không dám nhận. Nói đến vấn đề huynh đệ ruột, chất nhi thật sự có mấy câu không
thể không nói. Bàn về công, lúc trước tổ phụ tổ mẫu để cho phụ thân thừa tự hai nhà, đó là văn kiện ở quan phủ, cho nên ta mới gọi thẩm là thẩm, nhưng, chất nhi cũng không vì vậy liền bỏ quên công ơn nuôi dạy của
thẩm đối với chất nhi, chuyện đó trọn đời không dám tương vong. Về tư,
Tứ đệ và ta đích xác là thân máu mủ, nhưng người xem một chút hắn làm
chuyện như thế với tẩu tẩu hắn, bảo ta làm sao nói cho phải đây? Phàm là trong lòng hắn thật sự đối đãi ta như thân ca ca, đối đãi với thê tử ta như thân tẩu tẩu, có dám như thế không? Hắn chỉ là một hài tử tám tuổi
còn như vậy, trong lòng hạ nhân trong phòng này sẽ nghĩ như thế nào?
Người cũng đừng trách chất nhi đa tâm, sự thật chính là như thế! Sáng
nay chất nhi tới đây thỉnh an người, xin người chủ trương đại lễ, người
bị bệnh, chất nhi và chất nhi tức phụ (cháu trai và cháu dâu) thật lòng
đau lòng người, muốn vì người phân ưu, người lại kéo tới phương diện tài sản, nói từng từ đâm thẳng vào tim gan! Mang một mảnh hảo tâm của chất
nhi nói thành lòng lang dạ sói, hiện tại ngay trước mặt người cả nhà
chất nhi hỏi một câu, chất nhi có nửa câu gì đề cập tới tài sản hay sao? Như vậy thật đả thương người, nhưng phàm là người, cũng sẽ lạnh thấu
tâm. Nói cho cùng, vốn là chất nhi và chất nhi tức phụ của người suy
nghĩ, cho rằng thật lòng bỏ ra sẽ có hồi báo. Nhưng đáng tiếc thay. . . . ."
"Không nói nữa." Cung Viễn Hòa khổ sở xoa mắt, nhìn về phía
Cung Viễn Trật, "Nhị đệ, tình cảm giữa ta và đệ cho tới bây giờ đều tốt, ca ca cũng không muốn làm đệ khó xử. Hôm nay, nếu ca ca ra khỏi cánh
cửa này, chính là đuổi tận giết tuyệt, không để ý đến tình cảm tay chân, không thể bỏ qua cho Tứ đệ; nếu không đi, để thẩm thấy ta rồi lại tức
giận, thương tổn thân thể, là bất hiếu; càng có lỗi với đại tẩu đệ,
thiếu Thái gia một câu trả lời hợp lý, là bất nghĩa. Đệ hãy cho ca ca
một chủ ý, xem làm thế nào mới tốt?"
Trong lòng Cung Viễn Trật đã sớm có tính toán, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sớm muộn gì cũng sẽ phân đi ra, khẳng định là có ý định này. Mặc dù đột nhiên gây rối loạn, nhưng
cũng sẽ không phải hiện tại muốn kéo ra xin xỏ. Thứ nhất trong lúc vội
vàng, Cung Trung Tố không ở đây, làm sao kéo ra rõ ràng? Thứ hai coi như bọn họ thật sự muốn, cũng vẫn biết sợ người khác nói bọn họ nóng lòng,
lời ong tiếng ve. Vì vậy tính toán của hai người hẳn là không muốn cùng
bọn họ chen lấn sinh hoạt, không muốn nhận cơn tức giận không đâu của
Cung Nhị phu nhân. Kết hợp với hành động ban ngày ban mặt hai người ăn
thức ăn từ bên ngoài, hắn mơ hồ đoán được, chắc là mưu cầu của hai người chính là muốn lập phòng bếp khác trước.
Tuy rằng Cung Viễn Trật
nghĩ được tới đây, nhưng hắn luôn không bắt được ý tưởng thật sự của
Cung Viễn Hòa rốt cuộc là cái gì, không thể thiếu thử dò xét một phen:
"Ca ca, mẫu thân đệ đi đứng không bình thường, hết sức hồ đồ, Tứ đệ thì
tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện một chút, thế này mới khiến ca ca, tẩu
tẩu bị uất ức lớn như vậy. Hiện tại tất cả mọi người đều kích động,
những chuyện này cũng không phải là trong thời gian ngắn là có thể làm
ra rõ ràng được, không bằng đợi mọi người tỉnh táo lại ngồi xuống từ từ
thương lượng lần nữa."
"Làm sao tỉnh táo được? Bây giờ thẩm nhìn
thấy ta liền tức giận, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt
nữa." Cung Viễn Hòa rất là khó xử.
"Theo tiểu đệ thấy, mấy ngày
nay ca ca tẩu tẩu không nên tới đây, mọi người tách ra một khoản thời
gian trước, tỉnh táo suy nghĩ một chút, nghĩ xong trở lại thương lượng
sau."
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Ta sợ xuất môn (ra ngoài)
mang cơm về lần nữa, lại chọc cho thẩm mất hứng, nói ta cố ý làm hư
thanh danh của bà, ta đảm đương không nổi."
Xem ra thật sự là bị
hắn nghĩ đến chỗ mấu chốt rồi, Cung Viễn Trật âm thầm nuốt một cục tức
lớn, vội hứa hẹn: "Sao có thể để ca ca tẩu tẩu đi ra ngoài mang thức ăn
về được? Bên kia không phải vốn có phòng bếp sao? Trước tiên tạm thời
phái những người từ trong phòng bếp bên này qua hầu hạ là được. Lương
thực gạo thịt thức ăn vân vân, cũng lấy từ bên này qua."
Cung
Viễn Hòa không tỏ rõ ý kiến cười một tiếng, nhàn nhạt sửa sang lại quần
áo cho Minh Phỉ, nói: "Thật may là người còn trẻ, thể cốt cường tráng,
chưa bị trúng ở đâu, nếu không ngày mai lại mặt, ta thật đúng là không
biết làm thế nào giao phó cùng mẫu thân, ca ca nàng."
Nói lảng ra chuyện khác, đây chính là không hài lòng. Vậy rốt cuộc là không hài
lòng ở đâu? Cung Viễn Trật chưa từng đương gia, cho nên không biết mấu
chốt của vấn đề ở nơi nào. Chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Cung
Nghiên Bích.
Vẻ mặt Cung Nghiên Bích luống cuống, nắm chặt khăn không nói lời nào.
Cung Viễn Trật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Cung
Nhị phu nhân, Cung Nhị phu nhân chỉ xanh mặt, đứng ở nơi đó cứng cổ, cặp mắt bốc lửa, một bộ dạng hận không thể xé hai người Cung Viễn Hòa ra
ăn.
Minh Phỉ thấy chuyện lâm vào cục diện bế tắc, kéo tay áo Cung Viễn Hòa: "Chân thiếp đau quá. Cũng không biết có phải là bị trặc chân
hay không."
Cung Viễn Hòa khẩn trương nói: "Vậy chúng ta đi mời
đại phu xem một chút trước nhé? Hi vọng bị thương không có nặng như thế
mới tốt, nếu không ngày mai biết làm sao bây giờ?" Hắn xin lỗi nhìn Cung Viễn Trật, "Nhị đệ, đệ xem, chân của tẩu tẩu đệ bị thương, cũng không
thể bảo nàng đứng ở chỗ này chứ? Ngày mai vô luận như thế nào cũng phải
lại mặt, mời đại phu nhìn xem càng sớm càng tốt, xử lý thỏa đáng, cũng
tận lực che giấu đi."
Ai cũng không chịu nhượng bộ, Cung Viễn
Trật phát điên đi đến bên cạnh Cung Nhị phu nhân, đỏ mắt nhìn bà ta, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, rốt cuộc là người giận dỗi quan trọng, hay là
thanh danh của nhà chúng ta quan trọng? Người không nhìn thể diện của
nhi tử, cũng phải vì Tứ đệ và các muội muội suy nghĩ một chút chứ?"
Rốt cuộc phải nhượng bộ, hay là thật sự để Cung Viễn Hòa dẫn theo Minh Phỉ
đi ra phố du ngoạn một trận đây? Cái gì nặng cái gì nhẹ, đương nhiên
trong lòng Cung Nhị phu nhân đều biết, chẳng qua là bây giờ bà ta thật
sự nuốt không trôi cục tức này. Nhưng mọi chuyện đều đã quyết, nuốt
không trôi cũng chỉ có thể nuốt xuống, ai bảo bà ta thiếu kiên nhẫn,
Cung Viễn Quý lại rơi vào bẫy rập của Minh Phỉ? Bà ta run rẩy cắn chặt
hàm răng, đành nặn ra một câu: "Không phải các ngươi muốn ở riêng sao?
Được, ta thành toàn các ngươi, ngày mai các ngươi liền bắt đầu từ số
không."
Cung Viễn Hòa cười khẽ: "Lời này của thẩm hơi nói quá
lời, chất nhi và chất nhi tức phụ cho tới bây giờ chưa từng nói qua lời
này." Hắn cũng có thể trả đũa, nói Cung Nhị phu nhân muốn đuổi hai người họ.
Cung Tịnh Kỳ chạy đi vào, nói: "Dĩ nhiên là ca ca chưa nói
qua lời này, là chúng muội cảm thấy thân thể mẫu thân muội không tốt, có chút hồ đồ, dẫn đến hai bên có chút hiểu lầm, tạm thời tách ra tỉnh táo một chút thì tốt hơn. Gạo và rau thịt vân vân, khắng định khẩu vị của
tẩu tẩu và chúng ta không giống nhau, cũng không thể lấy từ bên này
sang, mẫu thân xem một chút, một năm cho đại ca đại tẩu chi phí chi tiêu bao nhiêu?
Rốt cuộc là nữ hài tử giúp đỡ quản lý chuyện trong
nhà, vừa nói ra thì đã nói đến chỗ mấu chốt. Cung Viễn Hòa muốn tranh,
chính là cái này. Chuyện đã làm đến nước này, chẳng lẽ còn muốn cho Cung Nhị phu nhân cưỡi trên đầu hắn, mỗi tháng mượn việc phân phối những thứ như gạo rau thịt… này lại ghi loạn một khoản sổ sách lần nữa, nạo vét
sạch phần sản nghiệp kia của hắn mới được à? Hơn nữa, cho những thứ gì
còn chưa biết được đấy.
Thấy Cung Viễn Hòa không nói thêm gì nữa, Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng thời nhìn
về phía Cung Nhị phu nhân: "Mẫu thân, người cảm thấy thế nào?"
Cung Nhị phu nhân cười một tiếng: "Đều do hai tỷ đệ các ngươi thương lượng
xong, còn tới hỏi ta làm cái gì?" Hất tay liền đi vào trong phòng. Chu
di nương vội liếc mắt ra hiệu cho Cung Nghiên Bích, vội vàng đi vào
theo.
Cung Viễn Hòa cười một tiếng: "Thôi, đừng nói cái gì mà chi phí chi tiêu nữa. Ta có bổng lộc, vẫn có thể nuôi sống thê nhi của ta.
Nhị đệ, Tam muội, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói đến đều là máu
mủ nhà mình, các ngươi thay ta suy nghĩ, ngay cả ca ca chịu nữa điểm uất ức, cũng muốn thay các ngươi lo nghĩ. Ta sẽ theo đề nghị của các ngươi, tạm thời mở phòng bếp, để tránh quấy rầy đến thẩm dưỡng bệnh. Lúc nào
thân thể thẩm nương tốt hơn, chúng ta lại trở lại hầu hạ thẩm." Nói là
tạm thời, nhưng ở đây đều biết là vĩnh viễn.
Thật sự một đồng
tiền cũng không cho hai phu thê Cung Viễn Hòa sinh sống sao? Cung Tịnh
Kỳ và Cung Viễn Trật đều cảm thấy không thể nào nói nổi. Nói trắng ra
là, Cung Nhị phu nhân nắm chặt một số lớn sản nghiệp lớn của nhười ta
trong tay, nửa điểm không lấy ra đưa cho người ta trang trải cuộc sống,
cũng sẽ bị người ta đâm thọt sau lưng. Nhưng Cung Nhị phu nhân đã hầm hừ tức giận trốn vào trong phòng, khuyên cũng khuyên không được.
Cung Viễn Trật một lòng muốn kết thúc chuyện như thế này cho xong, còn muốn
đi theo vào khuyên Cung Nhị phu nhân, Cung Nghiên Bích nháy mắt với hắn, ý bảo hắn, dầu gì Cung Viễn Hòa đã không âm ĩ muốn kéo Minh Phỉ đi ở
khách điếm, nên tạm thời để xuống, hôm khác lại tiếp tục thương lượng
lần nữa cũng không muộn.
Lúc này Cung Viễn Hòa mới có cơ hội nhàn nhạt quét mắt qua Cung Viễn Quý một cái, Cung Viễn Quý đã sớm ngừng
khóc, thấy hắn quét tới, bị sợ đến lui về phía sau co lại, lấy lòng nhìn Minh Phỉ: "Tẩu tẩu, ta không phải cố ý, là có người nói với ta, ngươi. . . . . ."
Cung Tịnh Kỳ hét to một tiếng: "Nói lung tung! Nói xin lỗi thì xin lỗi, nói bậy cái gì?"
Cung Viễn Hòa cũng thật sự mệt mỏi, thở dài: "Thôi, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, lần này coi như xong. Nhưng ngươi cần nhớ, loại hành vi này
không phải người như người nhà chúng ta có thể làm, càng không phải là
chuyện người đọc sách nên làm. Bây giờ ngươi không nhớ, chung quy sẽ có
một ngày ngươi sẽ hổ thẹn hối hận." Nhìn sang Minh Phỉ: "Chúng ta đi
thôi, trước lấy ít đồ cho nàng lấp bụng, rồi mời đại phu tới xem vết
thương một chút."
Cung Tịnh Kỳ vội đuổi theo: "Tẩu tẩu, tẩu muốn ăn cái gì, muội lập tức phân phó phòng bếp làm.
Minh Phỉ quay đầu lại, nhìn thấy Cung Tịnh Kỳ đứng ở trong ánh đèn, khuôn
mặt mệt mỏi bất đắc dĩ, nhớ tới chung đụng vui vẻ lúc trước, trong lòng
không tránh khỏi mềm nhũn, khẽ cười nói: "Cám ơn Tam muội, ta không có
khẩu vị, chỉ muốn một chén cháo trắng, một đĩa dưa chua là được rồi."
Cung Tịnh Kỳ gật đầu một cái: "Rất nhanh muội sẽ sai người đưa sang, ngày
mai tẩu lại mặt muội cũng sẽ sai người chuẩn bị xong sớm."
Minh Phỉ cười cười: "Làm phiền Tam muội muội."
Hai người mới vừa đi được vài bước, Cung Viễn Trật lại đuổi theo: "Đại ca, đại tẩu, đệ đưa các người trở về."
Cung Viễn Hòa lắc đầu: "Thôi, hay là đệ mời đại phu xem cho thẩm trước một
chút đi. Ta cảm thấy gần đây bà ấy hỉ nộ vô thường, càng ngày càng dễ
cáu kỉnh, có chút không khống chế được, tiếp tục như vậy không phải
chuyện tốt."
"Vâng. Đệ nhớ kỹ rồi." Trong lòng Cung Viễn Trật có
thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nói từ đâu. Người ca ca này từ nhỏ đã cùng chơi rất thân với hắn, lớn lên cũng vẫn thường ở chung một chỗ,
mặc dù Cung Viễn Hòa không nói, nhưng nhiều chuyện trong lòng hắn cũng
có tính toán. Nói thật, chuyện hôm nay, nếu như nói hắn không có chút
nào oán Cung Viễn Hòa, đó là giả, dĩ nhiên, nói hắn có nhiều oán hận,
cũng không đúng. Hắn oán Cung Viễn Hòa nhanh như vậy đã gây sức ép, một
chút cũng không niệm tình xưa, nhưng lại cảm thấy mẫu thân mình thật sự
đã làm quá mức.
Thấy Cung Viễn Trật đứng ở nơi đó không đi cũng
động đậy, Cung Viễn Hòa cười nói: "Nhị đệ còn có lời gì muốn nói sao? Ca ca không phải người ngoài."
Cung Viễn Trật thở hổn hển nghỉ tốt
một chút, mới do do dự dự nói: "Ca ca, chuyện hôm nay, huynh có thể đừng viết thơ nói cho phụ thân biết hay không?"
Cung Viễn Hòa cười một tiếng, "Đệ yên tâm, ta tự có chừng mực, thẩm đối với ta có ân nuôi dưỡng."
Ý này là nói, thư thì nhất định phải viết, chỉ có điều sẽ để đường lui.
Cung Viễn Trật thở dài: "Đã trể rồi, đệ không làm phiền ca ca tẩu tẩu
nữa. Chỗ mẫu thân đệ hai người không cần phải lo lắng, Tứ đệ, đệ cũng sẽ dạy dỗ hắn."
Thấy Cung Viễn Hòa đỡ Minh Phỉ đi tới, Hoa ma ma và Kim Trâm, Tử La lập tức xông tới: "Đại gia, đại nãi nãi." Hoa ma ma cầm khăn đau lòng lau vết bẩn trên quần áo Minh Phỉ, hỏi liên miên, "Đại
nãi nãi có bị thương nơi nào không?"
Cung Viễn Hòa nhận lấy khăn
trong tay bà ấy tự mình lau cho Minh Phỉ: "Các ngươi đi trước đi, ta và
đại nãi nãi sẽ đi chầm chậm về."
Hoa ma ma và Kim Trâm không có ý kiến gì, nhưng Tử La lo lắng nói: "Nô tỳ soi đèn cho các chủ tử nhé?"
Cung Viễn Hòa nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, cười nói: "Ánh trăng sáng như vậy, cần gì phải thắp đèn lồng!"
Kim Trâm vội kéo Tử La, "Tử La muội muội, chúng ta đi trước. Chắc là Đại gia và đại nãi nãi còn có lời muốn nói."
Cung Viễn Hòa cố ý đi chậm lại, Minh Phỉ cũng đành phải đi theo hắn dừng
cách xa sau lưng đám người Hoa ma ma. Nàng cảm giác được, cảm xúc của
Cung Viễn Hòa đang xuống thấp, chỉ có thể khẽ cầm ngược tay hắn, cười
nói: "Lúc trước chàng phản ứng thật là nhanh, ta thật sự sợ bà ta đột
nhiên ngã vào trong lòng chàng, tiếp đó sẽ đổ tội cho chàng."
Cung Viễn Hòa cười nhéo mặt của nàng: "Nàng cũng không kém, nếu hôm nay
không có nàng, khẳng định ta sẽ cùng bà ta náo không đứng lên nổi." Minh Phỉ chính là loại thê tử hắn muốn, sẽ không trở thành gánh nặng cho
hắn, sẽ là trợ lực cho hắn.
Minh Phỉ nói: "Nhất định chàng còn có chiêu phía sau phải không? Chàng tính làm đến mức nào, nói với ta một
tiếng, ta cũng có tính toán tốt mới được."
Cung Viễn Hòa cười
nói: "Làm đến mức nào? Ưmh? Đương nhiên là lấy hết thứ thuộc về ta về,
để cho nàng chân chính lên làm Cung đại nãi nãi." Cợt nhã dời đề tài,
tiến tới bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng có mệt hay không?" Không đợi Minh Phỉ trả lời, lại quả quyết nói: "Không cần hỏi, khẳng định mệt
mỏi! Lúc trước bị Tiểu Tứ đấm đá mấy cái này, lại ngã chút xíu, cũng
không biết bị thương chỗ nào, tới ta xoa xoa cho nàng?" Tay không thành
thật liền mò lên eo, mông, đùi Minh Phỉ sờ soạng.
Minh Phỉ kéo
tay của hắn ra: "Tránh ra á! Ta thật sự là mệt muốn chết rồi!"Có tân hôn của ai mệt mỏi như nàng không? Nói ra giống như là hành quân cấp tốc.
Cung Viễn Hòa ngồi xổm xuống: "Đến đây, nàng dâu nhỏ, phu quân nàng cõng nàng về."
Minh Phỉ thành thật không khách khí úp sấp trên lưng hắn: "Coi như chàng có lương tâm!"
Bạn đang đọc truyện Hỉ Doanh Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.