Chương 313: Đưa Tiễn Ôn Thần
Edit: hoada
Thang đại nãi nãi đã từng gặp qua Minh Ngọc sao? Minh Phỉ có chút kinh ngạc, ngay sau đó nàng nghĩ đến hình như có thể là khi nàng mới vừa vào kinh, khi đó nàng còn chưa thấy Minh Ngọc chưa phát
tác bệnh. Nhắc tới thì Thang đại nãi nãi cũng thật là kiên trì, đừng vội nói đến chuyện Minh Ngọc không phải vào cung, nếu thật sự vào cung thì
cả đến người nhà hay họ hàng thân thích muốn thăm bệnh chính mình cũng
không tiện cự tuyệt nên liền cười rồi đồng ý.
Thang đại nãi nãi
rất vui mừng, phu nhân Trần ngự sử cầm tay Minh Phỉ cười nói đến một
cách đầy ý vị sâu xa: “Đến lúc đó chúng ta cũng đều đến thăm nàng ấy,
các người cũng đừng lo lắng, ở tuổi này, nàng ấy như một nụ hoa mới chớm nở, chắc chắn bệnh rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Minh Phỉ cười nói: “Hi
vọng như vậy.” Nhưng mà trong nội tâm lại cảm thấy hình như bọn họ đã
nghe được gì đó, tuy nhiên có thể khẳng định Minh Ngọc đã không phải vào cung nữa rồi.
Tiễn mấy người rời đi, trở lại hậu viện thì thấy
khách nhân đã dần đi hết, Hàm Dung đang đốc thúc mọi người dọn dẹp chén
đĩa trên bàn, vừa thấy Minh Phỉ đi đến lập tức ngoắc ngoắc nàng: “Muội
ra phía sau xem một chút đi, vừa mới thấy Minh Tư làm gì đó khiến cho
nhị tỷ khóc, đại tỷ đang an ủi muội ấy, muội cũng đến xem sao đi.”
Thì ra là do bộ trang sức gây ra họa, hôm nay Minh Tư đeo bộ trang sức của
Minh Nhã để ra ngoài, vốn cho rằng bản thân mình trang điểm tỉ mỉ như
vậy thì tất nhiên sẽ quan diễm quần phương, sẽ không có người nào nổi
bật hơn so với mình, nhưng Minh Nhã khi bị nàng đoạt mất bộ trang sức
lại mang một bộ trang sức bằng vàng ròng hồng lam bảo thạch sáng chói
khác, khiến trong lòng nàng lửa giận bừng bừng nhưng vì có khách khứa ở
đây mà không dám phát tác. Cuối cùng cũng đợi đến khi tiệc tan, lại bị
Hứng Ca đồng ngôn vô kị hỏi nàng tại sao lại mang đồ trang sức của Minh
Nhã khiến nàng thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.
Minh Tư điên
tiết lấy tất cả trang sức trên người, bứt đứt đôi khuyên tai ném xuống
nền nhà, vừa thấy Minh Nhã đến đã không thèm kiềm chế lời nói cho rằng
cô ta mưu tính nhà mẹ đẻ khiến cho Thái Quốc Đống, Thái Quang Đình thay
chồng của nàng ta mưu cầu con đường danh lợi, nói nàng ta vừa âm hiểm,
vừa hèn hạ… còn nhắc tới Tam di nương với những lời rất khó nghe. Minh
Nhã không chịu nổi khi bị xúc phạm, xỉ nhục, lúc ấy đã bật khóc nức nở.
Minh Phỉ thở dài: “Tính khí của nàng ta càng lúc càng cổ quái khiến người ta chán ghét, cũng không biết phụ thân có tính toán gì với nàng ta không
nữa?”
Hàm Dung kéo nàng đứng sang một bên nói nhỏ: “Hôm đó ta có
nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện, nhị di nương có ba đứa con, bây
giờ chỉ còn lại một mình nàng ta, còn là bộ dạng này thì chỉ có thể cô
đơn tới già nên trong lòng cũng không đành lòng, vô luận thế nào thì
cũng nên vì nàng tính toán một chút, cũng không thể giữ mãi nàng ta ở
trong nhà được. Mẫu thân nói nhà ai có thể chấp nhận nàng ta chứ? Phụ
thân đã nói, trước đó phụ thân gặp một người họ Từ tới từ Nam Cương, thê tử mất sớm, có một nhi tử, một nữ nhi, cũng đều lớn hết rồi, phụ thân
hỏi thăm thì biết được người kia nguyện ý cưới nàng ta, cũng không cần
nàng ta sinh con dưỡng cái gì, chỉ cần chăm sóc cuộc sống hàng ngày và
ăn uống là được.”
Minh Phỉ khó hiểu: “Có phải người này hơi lớn
tuổi không?” Người này đương nhiên là nhìn thấy chức quan của Thái Quốc
Đống nên mới nguyện ý cưới Minh Tư, nhưng đối với Thái Quốc Đống mà nói
thì đây cũng là việc cực hạn mà ông ấy làm vì Minh Tư rồi. Dầu gì cũng
là quan viên, không phải là thương hộ hoặc là nhà dân bình thường, đây
cũng đủ để thỏa mãn nguyện vọng của hai mẹ con Minh Tư rồi.
Hàm
Dung gật đầu: “Không thể không lớn tuổi sao được? Đã sắp bốn mươi rồi.
Hơn nữa là người ở Nam Cương, mặc dù tính khí có hào phóng nhưng cũng
không phải là người hiền lành gì. Tuy nhiên, nàng ta cứ nhất định phải
gả cho người nào đó có chức quan, bản thân lại không thể sinh con, có
thể gả cho người nào tốt được chứ? Nhưng mặc kệ thế nào cũng coi như tạm được đi vì ai cũng có thể có được điều mình muốn. Nàng ta không ở đây,
mắt chúng ta không thấy, tâm không phiền, mặc kệ nàng ta như thế nào.”
Vốn Minh Tư là người thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình, mặc dù rơi vào hoàn
cảnh này nhưng vẫn không cần người đồng tình hay thương cảm cho mình.
Thái Quang Đình từng nói với Hàm Dung, với tính khí của Minh Tư sẽ khiến người ta đã ghét càng thêm ghét hơn, với cá tính như vậy thì phải cần
dùng roi dạy dỗ mới có thể ngoan ngoãn được. Thái Quốc Đống có thể chọn
người muội phu này thật ra rất thích hợp. Lúc nàng ta chanh chua chỉ cần bị đấm một cái thật mạnh thì đương nhiên sẽ thuận theo thôi, nhưng chỉ
cần Thái Quốc Đống còn sống một ngày thì đối phương cũng không dám quá
phận mà dùng vũ lực với nàng ta, chỉ cần Minh Tư thông minh một chút,
bình thường không khó chịu, đanh đá, chua ngoa, tính khí cũng nên thu
liễm một chút nếu không sẽ tự chuốc lấy cực khổ thôi, nếu muốn trở lại
nhà mẹ đẻ thì cả đời về sau sẽ không có nơi để trông cậy, dựa dẫm nữa.
Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Muội thật sự không ngờ mấy năm qua phụ thân có thể
thay đổi lớn như vậy.” Chẳng những không cần đưa Minh Ngọc vào cung,
cũng không cần Minh Tư phải thủ tiết, bản thân cũng không hề trêu hoa
ghẹo nguyệt nữa, so với trước kia thì bây giờ coi như Trần thị cũng có
thể hạnh phúc lắm rồi.
Hàm Dung vỗ vỗ nhẹ lên đầu vai nàng: “Thay đổi thật lớn có thể là do tuổi tác càng lúc càng lớn chăng? Hoặc giả là nghe nói qua chuyện của nhà chồng muội nên hơi xúc động thôi.”
Đến buổi chiều, sau khi khách về hết, Thái Quốc Đống biết được chuyện của
Minh Tư, gọi Minh Tư đến khiển trách một trận, Minh Tư uất ức, bất mãn
không ngừng lấy tình cảnh của mình ra than thở, khóc lóc khổ sở, nào là
bản thân nghèo bị tỷ muội huynh đệ xem thường, còn nói tới chuyện Thái
Quang Nghi chết đáng thương như thế nào, rồi nhị di nương bị bệnh nặng,
cuối cùng bi ai khóc lớn.
Thái Quốc Đống im lặng nghe nàng ta kể
lể, khóc lóc một hồi rồi mới thở dài: “Người gặp hoàn cảnh khó khăn
không phải chỉ có một mình ngươi, nhưng có ai chanh chua không nói lý
như ngươi không? Nếu truy cứu nguyên do thì đều là do ta không phải, lúc đầu đã ngu xuẩn không để ý tốt cho cái nhà này, không có để ý dạy dỗ
ngươi nên người, nên lúc này mới có hậu quả như hôm nay. Nhưng việc đã
đến nước này rồi, ta không thể cứu vãn được nữa. Ta thay ngươi tìm một
mối hôn sự, mặc dù đối phương có hơi lớn tuổi một chút nhưng dù gì cũng
là một viên quan…” Sau đó sơ lược nói qua hoàn cảnh của Từ Thiên Tổng
cho nàng ta biết rồi tiếp tục: “Nếu như ngươi nguyện ý, ta nói mẫu thân
ngươi chuẩn bị cho ngươi năm ngàn lượng bạc làm sính lễ, sau này ngươi
có đồ cưới bên mình cũng không cần chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt
người khác mà sống.”
Minh Tư nín khóc: “Phụ thân còn có tính toán nào khác nữa không?” Thật ra ý nàng muốn hỏi là còn có người nào tốt
hơn nữa không nhưng không dám hỏi thẳng ra.
Thái Quốc Đống kiên
định lắc đầu: “Không có. Ngươi là quả phụ tái giá, lại muốn đối phương
phải là quan viên, nào có chuyện dễ dàng như vậy được?” Chủ yếu nhất là
bản thân nàng còn không thể sinh con đẻ cái, nhưng ông không đành lòng
nói ra.
Minh Tư cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhẹ giọng
đáp: “Con nguyện ý.” Chỉ bằng vào dung mạo của nàng, cho dù có đi theo
một đại lão gia thô kệch, còn có nhà mẹ đẻ để dựa vào, còn không thể xơi tái người kia đến sít sao hay sao? Đã trải qua hai năm sống khổ sở rồi, nàng còn có gì sợ nữa chứ?
Thái Quốc Đống đoán được suy nghĩ của nàng ta liền trầm giọng nhắc nhở: “Ta còn sống một ngày thì hắn còn
không dám bất kính đối với ngươi, nhưng sau này ngươi phải sống thật
tốt, tất cả đều dựa vào bản thân mình. Nếu không thì thần tiên cũng
không thể giúp ngươi được. Nếu như ngươi vẫn giữ nguyên tính khí này,
lại bị ngươi ta hưu, trở lại nhà mẹ đẻ, ta nếu còn sống thì còn không
sao, dầu gì cũng lo cho ngươi cơm ăn áo mặc, nhưng nếu là ta chết rồi,
không cần ta nói ngươi cũng biết là ngươi sẽ như thế nào chứ?”
Minh Tư cảm thấy rét lạnh, nếu phu gia không thích lại hưu nàng ta, Thái
Quốc Đống cũng không còn sống, thì trong nhà này là thiên hạ của Thái
Quang Đình, của Trần thị rồi, nào còn chỗ cho nàng dung thân nữa? Vẫn là thừa dịp Thái Quốc Đống còn sống, đòi nhiều đồ tốt hơn, sớm gả đi nơi
khác là tốt nhất, vì vậy liền ấp a ấp úng nói: “Phụ thân, nghe nói Nam
Cương rất xa, độc chướng nhiều, cuộc sống cực kì gian khổ, thiếu đại
phu, thuốc men cũng thiếu…”
Thái Quốc Đống liếc nàng rồi thở dài
nói: “Không cần ngươi nói, ta cho riêng thêm ngươi một ngàn lượng bạc
nữa. Nhiều hơn nữa ta cũng không có… Ta cũng lớn tuổi rồi, ngươi còn có
hai đệ đệ còn chưa lập thê, phía dưới còn Minh Ngọc vẫn chưa xuất giá
nữa. Ngươi cùng đừng chê ít, trong mấy tỷ muội ngươi, khi xuất giá cũng
chỉ có ba ngàn lượng bạc thôi.”
Minh Tư thật cao hứng cười: “Cảm ơn phụ thân.”
Thái Quốc Đống mệt mỏi khoát khoát tay: “Sau khi rời khỏi đây, ngươi lập tức đi tìm nhị tỷ ngươi nhận lỗi đi. Bây giờ là như vậy, nhưng ngươi có
biết sau này sẽ như thế nào không? Không biết đâu sẽ có lúc ngươi sẽ cần nhờ đến nhị tỷ ngươi. Còn nữa, ngươi phải tôn trọng mẫu thân ngươi một
chút, ngươi đừng có lúc nào cũng chống đối, cũng tỏ thái độ bất kính với bà ấy, bà ấy đối với mẹ con các ngươi như vậy là cực kì hào phóng rồi.”
Minh Tư nghe vậy thì có mấy phần không tình nguyện nhưng nàng cũng biết
không thể đắc tội với Thái Quốc Đống được, vì vậy nên cũng tỏ vẻ xuân
phong hả hê đi tìm Minh Nhã bồi lỗi. Đến phòng Minh Nhã thì thấy tất cả
mọi người đều ở đó, nàng cũng không che giấu sắc mặt vui mừng trên mặt,
vui vẻ nói xin lỗi, lời lẽ tỏ ra vô cùng hối lỗi.
Trần thị thấy
thế thì biết nàng đã chấp nhận cửa hôn sự của Từ gia rồi, bản thân bà
không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có tốn nhiền tiền chút nhưng cuối
cùng cũng có thể đưa tiễn vị ôn thần này đi là tốt lắm rồi. Mất năm ngàn lượng để cuộc sống sau này được thanh tịnh, yên ổn là một chuyện phi
thường tốt đẹp.
Không đến mấy ngày sau, quả nhiên truyền ra tin
tức đã quyết định chính phi của Ngũ hoàng tử, chính phi này không phải
là Thôi Cát Cát mà là cháu gái ruột của Trụ quốc công, hơn nữa còn là
đích thân hoàng thượng hạ chỉ. Nhưng Trụ quốc công trước đây là người
thuộc về phái của thái tử. Cũng lúc đó, chuyện Thôi Cát Cát là chính phi của thất hoàng tử cũng lặng lẽ truyền ra ngoài, một ít chuyện rắc rối
giữa các vị hoàng tử cuối cũng đã được hoàng đế hóa giải trở nên đơn
giản hơn rồi.
Sau khi đã định ra chuyện chính phi của Ngũ hoàng
tử, Thái Quốc Đống liền thượng tấu lên hoàng thượng, thỉnh cầu không để
cho Minh Ngọc tham dự vào việc chọn chính phi được chuẩn tấu. Đại khái
là bởi vì Thái Quốc Đống tương đối xui xẻo, nên thấy vẻ mặt của ông có
vẻ lo sợ hết mức, nhìn lại còn có chút đáng thương tội nghiệp nên được
hoàng thượng ban thưởng một ít lễ vật an ủi. Khi Thái Quốc Đống về nhà,
vội vàng bảo Minh Phỉ viết thư cho Hoa Hoàn, sau đó nhanh chóng chuyển
thư đi.
Vậy là sóng gió của việc tuyển phi cuối cùng cũng trở thành quá khứ.
Mấy ngày nữa trôi qua, Minh Lệ để lại cho Minh Ngọc một bộ trang sức Dương
Chi Bạch Ngọc thêm vào đồ cưới khi xuất giá rồi cáo từ rời đi, cho đến
lúc đi cũng chưa từng có một lời gì nói không hay về Thái Quốc Đống.
Thái Quốc Đống cũng không thể làm gì khác là đành để nàng rời đi.
Tiếp Thang đại nãi nãi và phu nhân Trần ngự sử đang cùng nhau cầm tay đi
tới, sau khi thấy vẻ mặt bị bệnh của Minh Ngọc, họ đều kinh thán không
thôi. Trần thị có lòng muốn thử bọn họ nên cố ý nói bệnh của Minh Ngọc
nặng lên rất nhiều, Thang đại nãi nãi không nói gì thêm cũng không đồng ý ở lại ăn cơm.
Trong lòng Trần thị vô cùng bất mãn, ngầm cười
lạnh nhìn Minh Phỉ và Hàm Dung nói: “Còn nói nhà mình rất chân thành và
có tâm, khi nghe nói bị bệnh còn chưa phản ứng gì rõ ràng, chỉ nghe tin
con bé bị bệnh, không thể vào cung được lại giống như bắt được cơ hội.
Nhưng cuối cùng, khi thấy bộ dạng của Lục nha đầu lập tức bị hù dọa
thành bộ dáng này, cơm cũng không dám ăn, chẳng lẽ sợ nhà chúng ta mặt
dày mày dạn cố gắng nhét con gái vào nhà bà ta sao? Chỉ bằng tướng mạo
của Lục nha đầu, chẳng lẽ không tìm được người nào tốt hơn để gả à?”
Minh Phỉ cười nói: “Mẫu thân chớ nên tức giận. Đây vốn là chuyện thường tình thôi mà, bọn họ cưới con dâu đương nhiên là phải cưới một con dâu có
thân thể khỏe mạnh rồi.”
Trần thị nói: “Nói là nói thế nhưng
trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu! Chờ thân thể Lục nha đầu khỏe lại,
nhất định bà ấy lại dính đến chúng ta cho xem!”
Minh Phỉ chỉ cười cười không nói, nàng chỉ biết Trần thị sẽ không hại Minh Ngọc, đó là bà muốn thật tâm suy tính vì Minh Ngọc, điều này cũng đủ để nàng tôn kính
đối với bà rồi.
Mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, Minh Phỉ
không đợi được Hoa Hoàn và Tiêu Từ đến, cũng không thể lưu lại lâu hơn,
hai vợ chồng Minh Nhã cũng muốn về nhà ăn tết, nên sau khi thương lượng
xong, nàng tính toán cáo từ mọi người, muốn trở về cho sớm. Vậy nhưng
Thang đại nãi nãi lại tới cửa lần nữa, lần này thế nhưng lại mang theo
rất nhiều thuốc bổ, không những vậy còn có thêm một phương thuốc cổ
truyền tặng cho Minh Ngọc để bồi bổ cơ thể, ngay sau đó lặp lại lời cũ
muốn kết thân.
Bạn đang đọc truyện Hỉ Doanh Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.