Chương 310: Bi Ai
Hoa ma ma từ nơi bà vú của Minh Nhã biết được chuyện này, liền nói với
Minh Phỉ: "Tứ cô nãi nãi đây là lâu rồi không có cơ hội ức hiếp người,
tay lại ngứa rồi. Bàn luận ra, lúc trước đồ trang sức của nàng ta có thể tốt hơn Nhị cô nãi nãi nhiều, bản thân mình không có tiền đồ, đều bị
người tính kế mất đi, vào lúc này lại tới tính toán người trong nhà. Đây gọi là sợ bên ngoài, hung ác với nhà mình."
Minh Phỉ cười nói:
"Đây chính là chó thì vẫn muôn đời ăn cứt. Nàng ta cảm thấy khó có được
cơ hội lần này, đương nhiên muốn trăm phương ngàn kế ra mặt, hận không
thể vừa có mặt liền ép tất cả mọi người xuống. Làm sao quản được người
bên cạnh chết sống? Ma ma giúp ta đi mời Nhị tỷ qua đây."
Lúc Hoa ma ma tới, Minh Nhã đang buồn rầu ngồi ở bên bàn lật hộp trang sức. Lúc trước nàng ta gả sớm, mặc dù bên ngoài phong quang, nhưng đồ cưới chẳng hề phong phú, chỉ không khó khăn lắm mà thôi, vàng thật bạc trắng
nhiều, châu báu khảm nạm ít. Sau đó Thái Quốc Đống từ Đăng Châu gửi về
một hộp trân châu, nàng ta cũng luyến tiếc không chịu cầm đi khắc trổ,
muốn giữ lại tương lai sắp xếp cho Hưng ca nhi thú thê dùng. Trâm cài
thạch anh và khuyên tai ngọc thiền kia chính là do Tam di nương vì nàng
lên kinh chuẩn bị cho nàng, lúc này khen ngược, bị Minh Tư trắng trợn
cướp đi tất cả, còn thừa lại đều là đồ trang sức kim ngân tầm thường,
địa phương nhỏ mang đi ra ngoài còn được, chỉ sợ sau khi vào kinh sẽ bị
người cười chê.
Vú nuôi Minh Nhã thấy Hoa ma ma đến, vội vàng
đứng dậy kéo Hoa ma ma, lẹ mồm lẹ miệng mà nói: "Lão tỷ tỷ đến rất đúng
lúc, sau này phải đến kinh thành, nãi nãi chúng ta đang lo không biết
nên ăn mặc thế nào mới tốt, cầu xin giúp nãi nãi chúng ta ra chủ ý."
Hoa ma ma nhìn thoáng qua hộp trang sức của Minh Nhã một cái, nhưng thấy
kiểu dáng cũ kỹ, số lượng cũng không nhiều, thuận tiện chọn cao trong
lùn, giúp đỡ chọn một cây kim trâm bươm buớm, cười nói: "Cái này khác
biệt”. Đây chính là cây trâm lúc trước Tam di nương mới vừa mang thai
Minh Nhã Trương thị đã thưởng cho, sau này Minh Nhã xuất giá, Tam di
nương lại tặng nó cho Minh Nhã. Minh Nhã cảm thấy mặc dù thợ làm tinh
tế, nhưng suy cho cùng cũng cũ kỹ, bình thường cũng không thích đeo, lập tức lặng yên nhận lấy nó xem xét một hồi lâu, cũng không nói tốt, cũng
không nói không tốt, chỉ hỏi Hoa ma ma: "Ma ma đến có chuyện gì?"
Hoa ma ma cười nói: "Nãi nãi chúng nô tỳ mời Nhị cô nãi nãi sang."
Minh Phỉ nơi này bảo Đan Hà lấy vài món đồ trang sức tốt nhất của mình lựa
ra, bỏ vào hộp gỗ chuyên dùng đựng đồ trang sức, đặt lên bàn để cho Minh Nhã chọn lựa. Đan Hà cười nói: "Mấy món này đều không tiếc, vì sao nãi
nãi không lấy toàn bộ ra cho Nhị cô nãi nãi chọn lựa? Vừa ý cái nào thì
lấy cái đó, chẳng phải tốt hơn sao?" Nửa giấu nửa lộ như vậy, chỉ sợ
Minh Nhã sẽ cảm thấy chưa đủ thành tâm.
Minh Phỉ nói: "Đều là tỷ
muội như nhau, ta cũng chỉ là may mắn có phu nhân để lại đồ cưới, lại
may mắn gả cho Đại gia, mới có nhiều chỗ hài lòng. Nếu ta lấy ra hết,
thì ngược lại có vẻ ta khoe khoang rồi. Đây cũng là đồ tốt nhất của ta,
Nhị tỷ tỷ nhìn rồi sẽ biết."
Đan Hà cười nói: "Nãi nãi cũng quá
tỉ mỉ." Lại thấy Minh Phỉ cũng bỏ bộ đồ trang sức ốc biển trân châu kia
vào, liền khuyên nhủ: "Nãi nãi, cái này cũng muốn......? Nếu không cẩn
thận hỏng rồi, ngay cả tu bổ cũng không có biện pháp tu bổ."
Minh Phỉ cười nói: "Tính tình Nhị tỷ tỷ giống Tam di nương, làm sao phạm sai lầm được." Nói không chừng, ngay cả tay Minh Nhã cũng sẽ không duỗi ra.
Không lâu sau, Minh Nhã vào phòng, cười nói: "Tam muội tìm ta có chuyện gì?"
Minh Phỉ cũng không nhiều lời với nàng ta, trực tiếp cầm cái hộp đến trước
mặt nàng ta: "Tứ muội muội làm việc thiếu sót, ai ra cửa lại mang những
thứ đồ tốt này? Đều là để thuận tiện, chọn vài món quý trọng gặp khách
là tốt rồi. Nhị tỷ tỷ thương xót cho nàng ta, không đành lòng để cho
nàng ta khó xử, nhưng lại làm cho chính tỷ khó xử rồi. Thật may là muội
muội nghe Hoa ma ma nói, mang thêm vài món đồ trang sức ứng phó nhu cầu
bức thiết, nếu Nhị tỷ tỷ không ghét bỏ, thì chọn vài món ứng phó khẫn
cấp đi. Sau này trả ta cũng giống như vậy. "
Minh Phỉ nói chuyện
dễ nghe, trong lòng Minh Nhã thoải mái, liền cười nói: "Không dối gạt
Tam muội muội, ta đang rầu đây, lại không tiện đi hỏi nàng ta lấy trở
về, chỉ sợ nàng ta khóc nháo, mất thể diện mọi người. Còn cứ tính chờ
như thế, lại sợ phụ thân nói ta khó đi được một chuyến, cũng không thu
xếp chỉnh tề một chút, như vậy ta liền không khách khí.
Quả thật
giống như Minh Phỉ đoán, Minh Nhã cũng không chọn thứ quý trọng nhất
kia, đối với bộ đồ trang sức ốc biển trân châu kia chỉ thưởng thức tán
thưởng một phen rồi để qua một bên, ngay cả các loại ngọc trâm cũng
không cần, chỉ chọn một bộ trang sức vàng ròng hồng lam bảo thạch.
Vú nuôi của nàng ta cố gắng thuyết phục nàng ta chọn bộ ngọc dương chi kia: "Nãi nãi chọn cái này đi, cái này tôn lên nhất."
Minh Nhã lắc đầu nói: "Ta sẽ lấy cái này, tránh cho Hưng ca nhi tay lộn xộn, không cẩn thận rơi xuống đất hư rất đáng tiếc." Dứt lời vô cùng cao
hứng nói cảm tạ Minh Phỉ xong, cầm đồ trang sức trở về phòng.
Đan Hà cười nói: "Trước kia đi cùng nãi nãi gặp Nhị cô nãi nãi mấy lần, chỉ cảm thấy nàng ta tính tình tốt, thật không nghĩ đến nàng ta thành thật
như thế."
Hoa ma ma nói: "Cái này cũng không được tính là thật sự thành thật, mà là biết đúng mực." Lại cười: "Nãi nãi, người xem, đợi
đến ngày đó Tứ cô nãi nãi thấy, nhất định sẽ mắng Nhị cô nãi nãi không
thành thật, một mình giấu đồ tốt đi."
Minh Phỉ nói: "Chỉ cần an ổn đưa nàng ta đến trong tay lão gia, ta sẽ đốt nhang thơm. Những thứ này đều là chuyện nhỏ."
Một ngày này, bởi vì ngày hôm sau được vào kinh, mọi người liền dậy thật
sớm, mỗi người thu dọn quần áo đầu tóc, tinh thần phấn chấn vào kinh.
Minh Tư trang điểm trái phải, lấy tất cả trâm sai khuyên tai từ chỗ Minh Nhã đeo lên, lột bỏ khiêm tốn giản dị những ngày qua, ăn mặc sáng chói
rực rỡ, thần thái phấn khởi đi xuống lầu.
Minh Nhã và Minh Phỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý, làm như không thấy, nên làm thế nào thì làm thế nấy. Phan thị cũng nhíu mày.
Sai người gọi Minh Tư vào một bên nói chuyện. Đại ý đây chỉ là chuyện bình
thường, nàng ta là một quả phụ lại ăn mặc diễm lệ phô trương như thế,
rơi vào trong mắt Ngự sử, sẽ ảnh hưởng thanh danh Thái gia, đối với
chính nàng ta cũng không tốt vân vân.
Không lâu sau, Minh Tư nổi
giận đùng đùng đi lên lầu, xuống lần nữa, thì trâm sai thạch anh và
khuyên tai ngọc thiền đều đã tháo xuống, đổi một cây trâm cài kiểu dáng
bình thường cùng một đôi Kim Đinh Hương. Lúc này Phan thị mới hài lòng,
bảo mọi người lên xe lên đường.
Minh Tư lại khơi chuyện khiêu
khích Minh Phỉ và Minh Nhã: "Thật chưa từng thấy qua người ác độc như
thế, còn không bằng một người ngoài quan tâm ta như vậy. Người khác còn
biết khuyên ta không nên làm ra chuyện trái thông lệ, nhưng hai vị thân
tỷ tỷ của ta đây lại giả câm giả điếc. Đây là cố ý muốn cho ta bị phụ
thân vừa nhìn thấy liền sinh lòng chán ghét thì phải?"
Bọn họ nói nàng ta sẽ nghe sao? Hoàn toàn sẽ không nghe. Minh Phỉ và Minh Nhã liếc mắt nhìn nhau, mặc kệ nàng ta, chỉ ôm con trêu đùa. Minh Tư bẽ mặt, mới xem như yên ổn lại.
Xe chạy đến nửa đường, đột nhiên dừng lại,
Vương Thiên Bảo chạy như bay đến xe ba tỷ muội Minh Phỉ: "Đại nãi nãi,
Đại cữu gia tới đón chúng ta."
Minh Phỉ kéo rèm cửa sổ ra một kẽ
hở nhỏ nhìn ra ngoài, xa xa nhìn thấy bóng dáng của Thái Quang Đình. Hắn đang hành lễ thăm hỏi với trưởng bối trong tộc, nhìn lại hình như là
mập hơn ngày trước một chút. Không bao lâu sau, đoàn xe lại bắt đầu
chuyển động, Thái Quang Đình giục ngựa đi tới trước xe Minh Phỉ, hai
huynh muội cách cửa sổ xe cười thành một đóa hoa. Thái Quang Đình giống
như xiếc ảo thuật từ trong lòng ngực lấy ra một cái chong chóng tre tinh xảo đưa cho Hưng ca nhi, một cái trống lắc đưa cho Thư Mi.
Minh
Phỉ vừa nhìn thấy cái trống lắc kia liền muốn cười, Thư Mi đã sớm không
có hứng thú với nó rồi, quả nhiên Thư Mi nhận lấy nhíu mày liếc mắt
nhìn, thậm chí lười lắc chơi, tiện tay ném tới trong ngực Hưng ca nhi.
Hưng ca nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, rất không tình nguyện đưa chong
chóng tre cho Thư Mi, quả nhiên Thư Mi không khách khí chút nào nhận
lấy, nhìn nó nhe răng cười cười, một dòng nước miếng trong suốt chảy
xuống. Hưng ca nhi thấy nàng cười, liền quên ủy khuất của mình, vui vẻ
cầm trống lắc chơi.
"Đứa nhỏ Hưng ca nhi này thật là độ lượng
hiểu chuyện." Thái Quang Đình thấy thế cười lên, "Hưng ca nhi cởi ngựa
cùng cữu cữu không?"
Hưng ca nhi thẹn thùng đỏ mặt, nâng mắt nhìn Thái Quang Đình một chút, lại nhìn Minh Nhã một chút, thấy vẻ mặt Minh
Nhã nghiêm túc, buồn cúi đầu xuống. Minh Phỉ sờ sờ đầu của nó, cười nói: "Nam hài tử muốn cởi ngựa là chuyện tốt mà, muốn đi thì đi đi, nhớ cám
ơn cữu cữu."
Hưng ca nhi vẫn không dám động đậy, khát vọng nhìn
Minh Nhã, Minh Nhã thở dài, cười nâng nó lên bên cửa sổ đưa cho Thái
Quang Đình. Thái Quang Đình lập tức bế nó vào trong áo choàng che kín
lại, chỉ lộ ra một đôi mắt, cười lớn cởi ngựa đi.
Thư Mi gấp đến
độ oa oa kêu to, Minh Phỉ cười ôm nàng vào trong ngực: "Con còn nhỏ, lớn chút nữa mới có thể cởi ngựa." Lại khuyên Minh Nhã: "Nhị tỷ tỷ tỷ đừng
quá câu thúc Hưng ca nhi, nó đã đủ tốt rồi."
Minh Tư nhàn nhạt
nói: "Đúng là vậy, nhìn xem nha đầu nhà người ta dạy hoang dã thế kia?
Hưng ca nhi lại giống như nữ hài tử vậy."
Một người sống bất kể
thời điểm nào cũng cần phải dùng lời khó nghe mới có thể dẫn tới sự chú ý của người khác, đó mới chính là bi ai. Minh Phỉ dứt khoác mặc kệ nàng
ta, nhiều lời cùng loại người này đều là lãng phí nước miếng.
Minh Nhã cũng tức trong lòng, trực tiếp quay mặt qua bên cạnh giả vờ không
nghe thấy, quay sang nói với Minh Phỉ: "Sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Vất vả lắm mới đến Thái phủ, dễ chịu rất nhiều, Trần thị dẫn theo đám
người Hàm Dung, Thái Quang Diệu, Thái Quang Hoa đón mọi người ở trước
cửa thuỳ hoa, lại khuấy động náo nhiệt một phen. Mắt Minh Tư đỏ lên,
chứa hai hàng lệ, tìm kiếm bóng dáng của Thái Quốc Đống khắp nơi, lại
không gặp được, liền tiện tay kéo Thái Quang Diệu qua: "Phụ thân đâu?"
Thái Quang Diệu đã là thiếu niên12 tuổi, cung kính hành lễ với nàng ta xong, nói: "Phụ thân vẫn còn đang xử lý công việc ở quan thự, chưa trở về
nhà."
Thể hiện với Trần thị nhất định là không có bất kỳ tác dụng gì, Minh Tư lập tức thu nước mắt về, nhàn nhạt đứng ở một bên nhìn mọi
người chào hỏi vấn an.
Minh Phỉ kéo Hàm Dung sang một bên, lặng lẽ hỏi "Sao không thấy Minh Ngọc?"
Hàm Dung tách Hiền ca nhi và Thư Mi đã thành một đoàn ra, nháy mắt với Minh Phỉ, dùng giọng nói người chung quanh cũng có thể nghe thấy nói: "Thân
thể Lục muội muội có chút không khỏe, mẫu thân sợ nàng lây bệnh tức qua
khách, nên để cho nàng nghỉ ngơi, không nên ra ngoài."
Trong lòng Minh Phỉ có tính toán, đây là đã phát động. Qủa nhiên Phan thị quan
tâm, vội nói: "Minh Ngọc không thoải mái ở chỗ nào? Mời đại phu đến xem
rồi chưa? Nếu không sợ ồn ào, chúng ta đi thăm nàng một chút đi. Còn có
Minh Bội cũng thế, không thể đi ra gặp khách, chúng ta cũng phải thăm
một chút."
Thái Quang Đình liền cùng Thái Quang Diệu dẫn nam
khách đi chiêu đãi, Trần thị chối từ không được, cũng dẫn các nữ quyến
cùng vào bên trong. Đi thăm Minh Bội trước, Minh Bội đã là đại cô nương, khí chất tác phong cũng đã thể hiện rõ, có thể nói là hoàn toàn lột
xác. Thấy mọi người đi vào, mặc dù nàng thẹn thùng, nhưng hành động cử
chỉ lại hào phóng, tiến lùi có độ, lấy được khen ngợi của mọi người.
Tứ di nương rất hài lòng, cảm kích nhìn Trần thị cười. Trần thị hài lòng,
bảo Tiểu Ý đỡ Phan thị, cố ý tân bốc, chuyện trò vui vẻ với đám thân
quyến.
Minh Tư đối với trang trí trong phòng Minh Bội đố kị vô
cùng, nhìn thấy bộ dạng Minh Bội như vậy, lại càng xé nát khăn tay. Trần thị thu toàn bộ vẻ mặt nàng ta ở trong mắt, nhàn nhạt quét mắt hai ma
ma kia một cái, hai ma ma kia rùng mình, lập tức lên tinh thần, chặt chẽ nhìn chằm chằm Minh Tư.
Bạn đang đọc truyện Hỉ Doanh Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.