Chương 66: Dụng Cụ Sơ Khai Đầu Tiên
Mộc Phong là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, một bước nhảy xa đến tận trước gót chân Mộ Dung Ý: "Này này này, tại sao da ngươi có thể trở nên trắng như vậy, tốt như vậy chứ! Chẳng lẽ là phương thuốc của ta có
vấn đề, không thể nào chứ, rõ ràng là thành phần bên trong không có dược liệu làm trắng cơ mà, không được, ta phải vào xem một chút." Nói xong,
lắc mình chui vào trong phòng.
Từ lúc mười tuổi Mộ Dung Ý đã rời
kinh, lớn lên trong vùng trời bão cát đao thương mưa tên ngoài Tây Bắc,
mặc dù ngũ quan cương nghị tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng da dẻ cũng không
thể coi là hoàn hảo, da màu cổ đồng thậm chí có chút thô ráp, so với
dáng vẻ trắng nõn nhẵn mịn giống như mỹ ngọc hiện tại quả là chênh lệch
rất xa.
Nhưng mà, khóe miệng Ám Nhất dương cao, chẳng lẽ lang băm này cũng chỉ chú ý sơ qua vẻ ngoài của chủ tử thôi sao! Chẳng lẽ hắn sẽ không phát hiện khí chất của chủ tử cũng thay đổi sao? Cùng với cái
loại lãnh huyết vô tình, thô bạo khát máu, tỏa ra hơi thở kinh khủng có
thể đóng băng khi người khác đến gần quá ba thước như trước kia, chẳng
lẽ không cảm thấy được bây giờ chủ tử đã ôn hòa hơn rất nhiều sao?
Người khác có thể không phát hiện ra được, nhưng là bọn hắn là tâm phúc của
Nhiếp Chính vương, đi theo Nhiếp Chính vương vào sinh ra tử nhiều năm,
chỉ một ánh mắt của chủ tử là bọn họ hiểu có ý gì, huống chi là hơi thở
chủ tử thay đổi.
Trước kia chủ tử quá mức ngoan lệ vô tình, cũng
quá quá cô độc, tóm lại, thật khiến cho người ta lo lắng, lần thay đổi
hiện tại, có lẽ là một chuyện tốt.
Ám Nhất Ám Cửu đồng thời thu hồi kinh ngạc trong mắt: "Chúc mừng chủ tử khôi phục lại hình dáng ban đầu."
"Ừ, bên ngoài cũng sắp xếp xong rồi?" Mới vừa khôi phục, sắc mặt Mộ Dung Ý
còn có một chút tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn lãnh mị như trước.
"Vâng, đều đã an bài thỏa đáng, trời sáng là có thể lên đường." Ám Cửu cúi đầu trả lời.
Xung quanh phạm vi trong vòng một dặm hắn đều dò xét một lần, không phát
hiện người khả nghi, hơn nữa thế thân của chủ tử cũng đã lên đường, cho
dù có người tra đến, cũng không tra ra đầu mối gì.
"Cái gì, nhìn
cái bộ dáng này của ngươi mà còn muốn xuất hành, rốt cuộc ngươi có phải
là người hay không vậy, không cần nghỉ ngơi sao?" Mộc Phong từ trong nhà chui ra, gần như muốn giơ chân lên, vừa rồi tên hỗn đản này đã tiêu hao hết toàn thân nguyên khí, nếu như không phải là mình bỏ vào bột thuốc
trân quý ở trong nước, thì hiện tại không chừng đã hôn mê, mới bò dậy từ trong thùng nước lập tức muốn lên đường, đây rõ ràng không phải là muốn làm hỏng thân thể của mình sao!
Hắn đoán rằng mình không thể nào mặc kệ hắn sao! Không có thiên lý, không có thiên lý! Mình lao tâm lao
lực giúp hắn một đêm không ngủ, hiện tại chẳng những không thể nghỉ
ngơi, còn phải phụng bồi tên khốn kiếp này lên đường, có muốn người ta
sống nữa hay không!
"Ngươi có thể lưu lại!" Mộ Dung Ý liếc hắn
một cái, cất bước đi ra ngoài, "Không cần chờ trời sáng, hiện tại liền
xuất phát." Nhân thời gian này, thu thập mấy con bọ chét trong kinh
thành đang muốn bật mình nhảy cao kia một phen thì mình mới có thể nhanh chóng đón tiểu nha đầu về.
"Chủ tử, thân thể của ngài?" Ám Nhất
có chút không yên lòng, lúc trước mỗi lần sau khi chủ tử phát độc được
khôi phục luôn luôn điều dưỡng lại hai ba ngày, hiện tại mới vừa khôi
phục liền lên đường, thật sự không thành vấn đề sao?
"Không sao." Mộ Dung Ý phất tay, vẫn không ngừng bước chân đi ra ngoài.
Mộc Phong thấy Mộ Dung Ý mặc dù suy yếu, nhưng vẫn thẳng tắp sống lưng như
cũ thì tức giận trợn trừng mắt, mình có thể lưu lại! Mình có thể lưu lại sao? ! Thân thể tên hỗn đản này không biết chừng vừa ra cửa đã té xỉu,
nếu mình thật sự lưu lại bất kể sống chết của hắn, không nói sư phó của
mình, ngay cả Liên Cẩm cùng với mấy tên ám vệ dưới tay hắn cũng không
tha cho mình!
Tiểu nhân, biết mình không thể lưu lại còn nói như vậy, tên hỗn đản này chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi!
Trong lòng phỉ nhổ mấy câu, rốt cục cảm thấy cỗ khí ngăn ở ngực được thông
suốt, Mộc Phong mới di chuyển chân đi theo, ánh mắt liếc về phía Ám
Nhất: "Lắp ba lắp bắp, đầu gỗ bảo thủ, ta cho ngươi biết, xe ngựa chuẩn
bị cho bổn công tử nhất định phải có trải mấy lớp lông Tuyết Hồ dày,
trong xe còn phải có lông vũ Quân Sơn thượng đẳng, nước trà phải giữ
đúng bảy phần nhiệt độ, bổn công tử uống không quen quá nóng, những thứ
này là cơ bản nhất, bổn công tử thân kiều thịt mắc (*),xe ngựa không đạt đủ yêu cầu ta sẽ ngồi không quen, lỡ may bổn công tử nghỉ ngơi không
tốt ảnh hưởng đến việc quan sát bệnh tình cho chủ tử thì ngươi chính là
đầu sỏ gây nên, biết không?"
(*) Thân mềm mại, thịt mắc (đắt) tiền
Ám Nhất nghiêng đầu, giả bộ không nghe thấy.
Ám Cửu gật đầu một cái: "Mộc thần y yên tâm, xe ngựa đương nhiên sẽ bố trí theo lời ngươi nói."
Lúc này Mộc Phong mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, cho dù tên hỗn đản Mộ Dung Ý
này ghê tởm cở nào, ít nhất về phương diện đãi ngộ này luôn luôn đáp ứng không phản đối, chỉ cần mình nói ra, chưa từng bác bỏ đi. Nói lầm bầm,
nhìn vào chuyện được tốt đãi như vậy, mình liền miễn cưỡng lần nữa tận
tâm thay hắn xem một chút vậy.
**
"Hàn Hàn, ăn cơm." Ngô
Mạc thị đẩy hàng rào ra, nhìn Hàn Hàn đang cúi đầu hý hoáy chuyện gì đó
với gốc cây cà chua, không nhịn được nhẹ thở dài.
Từ sau khi
Thanh Phong đi đến nay đã được mười ngày, mười ngày này các nàng chuyển
từ căn phòng gạch vào nhà ngói mới xây, ngày thứ hai dọn nhà, Hàn Hàn từ trấn trên mang về một cô nương tên là Mi Nương, phụ trách quản lý hai
đỉnh núi, còn chiêu mộ thêm trên dưới một trăm người từ trong thôn lân
cận tới giao cho Mi Nương quản lý, thôn trưởng đến tìm Hàn Hàn nói điều
kiện, cũng bị Hàn Hàn cường ngạnh mời trở về.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua Vương bà tử tới đây nói, Ngô Mạc thị lại thở dài.
Hàn Hàn ngẩng đầu, thấy mặt Ngô Mạc thị chau mày lo lắng, vỗ vỗ tay đứng lên: "Sao thế nãi nãi?"
"Không có gì." Ngô Mạc thị hòa ái cười cười, "Nha đầu ngươi mỗi ngày đều bận
rộn ngay cả cơm cũng không để ý ăn, tiếp tục như vậy không thể được,
thân thể của ngươi làm sao mà chịu nổi."
"Không sao nãi nãi, yên
tâm đi, thân thể của con rất tốt, hôm nào con lại mua thêm một con bò
sữa về, mỗi sáng uống một chén sữa tươi, thân thể sẽ tốt hơn." Hàn Hàn
cười tiến lên kéo lấy cánh tay Ngô Mạc thị, "Đến lúc đó nãi nãi uống
chung, sẽ càng ngày càng trẻ tuổi."
"Nói bậy, ngươi nói vượt qua
cả tiên đan rồi. Nếu thật sự thần kỳ như vậy, những đại gia đình kia thế nào lại không thấy uống cái đó chứ?" Ngô Mạc thị cười vỗ vỗ tay Hàn
Hàn, cũng không tin.
Hàn Hàn hất đầu nhìn: "Sữa tươi so với tiên
đan còn tốt hơn nhiều!" Nếu nói tiên đan cũng chẳng qua chỉ là là thêm
đi chì với thủy ngân trong độc hoàn, làm gì mà so được với sữa tươi
thiên nhiên tinh khiết, có dinh dưỡng?
"Đúng đúng, sữa tươi tốt
hơn tiên đan." Ngô Mạc thị lấy lệ nói một câu, "Tốt hơn nữa cũng kém ngũ cốc hoa màu, người là sắt cơm là thép, ngươi còn không nhanh đi về
nghiêm chỉnh ăn cơm."
"Dạ dạ, ăn cơm nãi nãi nấu là ngon nhất." Hàn Hàn cười đùa kéo Ngô Mạc thị vào phòng.
Mi nương ở trong phòng dọn xong bàn ghế, thấy hai người Hàn Hàn đi vào, tranh thủ bưng thức ăn lên.
"Được rồi, ngươi cũng đừng vội vàng, mệt mỏi cho tới trưa, ngươi cũng nhanh
nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Hàn Hàn thấy thế vội khuyên.
Sau khi Mi Nương đến đây luôn làm việc chững chạc, gọn gàng ngăn nắp, nàng
còn rất thông minh, mình dạy cho nàng số Ả Rập vừa học đã biết, danh
sách cũng nhớ rõ, con người nàng còn chịu khó, Hàn Hàn càng nhìn càng
hài lòng, chỉ cảm giác mình kia hai mươi lượng kia quá đáng giá, đây quả thực là vượt qua trị giá hồi báo!
"Đúng thế Mi Nương, đã vào cửa thì chúng ta chính là một gia đình, ngươi đừng có đem mình trở thành
nha hoàn, mau cùng Hàn Hàn ngồi nghỉ ngơi một chút." Ngô Mạc thị phụ họa theo, Hàn Hàn sớm đã nói rõ lai lịch Mi Nương cho bà, vì vậy bà đối với cô nương hiếu thuận đáng thương như Mi Nương rất để tâm và đau lòng,
biết lúc đầu đối phương cũng là tiểu thư phú quý nhà người ta, thế nào
cũng không chịu nhận thức nàng thành nha hoàn.
"Tạ lão phu nhân
thương cảm, chẳng qua là lễ không thể bỏ, nếu cô nương mua ta, thì chính là chủ tử của ta, phục vụ chủ tử là điều tất nhiên, Mi Nương không cảm
thấy khổ cực." Bày thức ăn ra xong, Mi Nương ngoan ngoãn nói.
"Cho dù ngươi tự xưng là nô tỳ, thì ta cũng không coi ngươi là nô tỳ, ta mua ngươi về cũng không phải là để cho ngươi biến mình thành nô tỳ." Hàn
Hàn vừa rửa tay trong chậu gỗ, vừa cải chính, "Chỉ cần ngươi vẫn trung
thành với ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, hiện tại chỉ là mới
vừa bắt đầu, chờ thời gian lâu dài ngươi sẽ biết."
"Vâng” Mi Nương thấp giọng đáp.
Vốn dĩ lúc nhận được mệnh lệnh chủ tử muốn đưa mình cho một thôn cô, trong
lòng nàng vẫn không vui, nàng được Vu công tử chọn trúng huấn luyện ba
năm, mới lấy được vị trí chưởng quỹ Tú Xuân Phường ở Giang Nam. Còn chưa kịp lên đường, lại bị đưa cho một tiểu cô nương, chẳng qua mệnh lệnh
chủ tử không thể làm trái, có không vui hơn nữa cũng phải tới đây.
Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, nàng phát hiện tiểu cô nương Hàn Hàn này một
chút cũng không đơn giản, chỉ một cách nàng dạy phương pháp đặc thù nhớ
sổ sách đã đơn giản dễ hiểu, cho dù là Vu công tử cũng không biết được,
nhất thời trong lòng sinh ra một chút hy vọng đối với tương lai, đi theo tiểu cô nương này, có thể sau này sẽ đến một thế giới mới mà ngay cả Vu công tử cũng không thể bằng được.
Trong lòng có kỳ vọng, nàng càng làm việc tận tâm tận lực.
Hàn Hàn nhìn trong mắt nhớ trong lòng, biết Mi Nưng là một nữ tử thông minh, sử dụng người này càng thêm yên tâm.
Cơm trưa vừa ăn xong, chỉ thấy Vương bà tử đẩy cửa đi vào: "Ta nói đại thẩm tử, hôn sự Hàn Hàn suy tính thế nào rồi?"
Vương bà tử là trong thôn nổi danh lắm miệng, chuyên dùng mánh khóe làm mai mối.
"Hôn sự?" Con ngươi Hàn Hàn chuyển động, nhìn về phía Ngô Mạc thị, "Hôn sự cái gì?"
Ngô Mạc thị thở dài, vỗ vỗ tay Hàn Hàn: "Không có gì." Đứng lên đi ra ngoài nghênh tiếp, "Bây giờ Hàn Hàn còn nhỏ, chuyện hôn sự, chờ nàng lớn một
chút rồi hãy nói."
"Cũng đã mười bốn, cũng không nhỏ rồi." Vương
bà tử thấy Hàn Hàn từ trong nhà đi ra, quan sát trên dưới mấy lần, nhếch miệng cười không ngừng, "Chậc chậc, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu này
mà xem, ánh mắt lão bà ta ngày ngày nhìn khắp thôn, nhưng cũng không
phát hiện ta trong thôn còn cất giấu một đóa hoa như vậy, không trách
được phu nhân thôn trưởng coi trọng, tuy nói vóc dáng hiện tại hơi nhỏ,
nhưng cũng không sợ, đến trong nhà thôn trưởng nuôi ăn nuôi uống thật
tốt, không quá hai năm, tuyệt đối trổ mã thành đóa hoa khắp mười dặm tám thôn ta."
Hai mắt to của Hàn Hàn hơi nheo lại: "Ngươi nói phu nhân thôn trưởng coi trọng ta?"
"Haizz, còn không phải sao, nếu không thì nhờ vả ta tới đây làm gì chứ? Lẽ ra,
lời này không nên nói với một tiểu cô nương như ngươi, nhưng người trong thôn chúng ta cũng không chú ý nhiều như vậy, nói đúng cũng không có
gì, dù sao cha mẹ ngươi cũng không có ở đây. Lại nói tiếp, không chỉ phu nhân thôn trưởng, ngay cả vị Tam công tử nhà nàng cũng rất hài lòng với ngươi đấy, chắc ngươi đã Tam công tử kia rồi chứ, lớn hơn một hai tuổi
so với ngươi, bộ dáng đàng hoàng thanh tú, so với mấy vị công tử ở trấn
trên cũng chẳng thiếu thứ gì, xuất thân cũng không kém, con trai của
thôn trưởng, coi như cũng là cũng con em quan lại đấy, nếu không phải cô nương nhà ta còn nhỏ, ta cũng muốn nói cho hắn biết. Haizz, xem ta nói
mấy chuyện này để làm gì chứ, tóm lại, lão bà tử ta làm mai nhiều năm
nay, đây chính là một cái cọc gỗ quá tốt, ngươi được cả nhà thôn trưởng
coi trọng, gả qua khẳng định là Thiếu nãi nãi, nếu không mau mau đáp
ứng, bỏ qua vụ này sẽ không có lần sau đâu."
"Mặc dù cha mẹ ta
không có ở đây, nhưng tổ mẫu vẫn còn, lời lão nhân gia, ta vẫn phải nghe theo, cho nên, cho dù chuyện lần này thật tốt, sợ rằng cũng phải bỏ lỡ, thật là xin lỗi, để cho ngài một chuyến tay không rồi." Hàn Hàn cười
híp mắt nói.
Cái gì mà ‘phu nhân thôn trưởng coi trọng mình’, chỉ sợ là thôn trưởng coi trọng những tài phú phía sau mình đi!
Từ lần trước thôn trưởng uy hiếp mình đem quyền quản lý đỉnh núi giao cho
trong thôn, bị mình lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, hắn vẫn không có động
tĩnh gì, cứ tưởng rằng đã chết tâm, không nghĩ tới lại ở chỗ này chờ
mình.
Gả cho nhi tử hắn, đừng nói đức hạnh nhi tử hắn cao ngạo
không thèm nhìn mình, cho dù là được coi trọng gả qua, chỉ sợ là quả
hồng mềm nằm trong tay mặc cho người ta nắn bóp, mình còn có chút quyền
tự chủ nào sao? d#%^l*q@@$d
Nàng chưa có ngu, không ngu xuẩn đến mức biết trước mắt là lò sưởi còn muốn nhảy vào trong.
Vương bà tử sửng sốt, không nghĩ tới mình nói tốt như vậy, tiểu nha đầu trước mắt này lại không động tâm, thật đúng là gỗ mục khó đẽo!
Ánh mắt chuyển về, lại nhìn vào Ngô Mạc thị: "Đại thẩm tử, nàng là đứa nhỏ
không hiểu chuyện, không biết chuyện nặng nhẹ. Ngươi trải qua nhiều,
chuyện này ngươi phải giúp nàng quyết định thật tốt. Tuy nói hiện tại
nàng có thể làm ra chút tiền, nhưng 'Không người nào tốt quá ngàn ngày', chỉ không chừng ngày nào đó Tào chưởng quỹ chán ghét không muốn dùng,
đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Huống chi cho dù nàng có làm tốt
hơn nữa, cũng không là làm việc cho người khác sao? Nào có nghiêm chỉnh
trải qua cuộc sống một Thiếu phu nhân tự tại được? Lại là người cũng một thôn, đến lúc đó ai không cao liếc nhìn nàng một cái, trên mặt đại thẩm tử ngươi cũng dính ánh sáng. Hiện tại chỉ muốn trông chờ vào tài phú
trước mắt, chờ nàng lớn tuổi những người này không cần nữa, thì cuộc
sống tương lai thế nào? Hơn nữa, là nữ nhân nhất định sẽ có một ngày
xuất giá, dõi mắt nhìn mười dặm tám thôn này, còn có người nào xuất sắc
hơn so với Tam công tử nhà thôn trưởng sao? Chẳng lẽ muốn để cho nàng
học hai đường thúc nhà Đại Nha một dạng, một trăm lượng bán cho thiếu
chưởng quỹ của Thực Khách Cư kia làm thiếp mới được? Kia thật đúng là ý
kiến nông cạn, người sáng suốt người nào không biết nói là bán qua đó
làm thiếp, thật ra chính là bán qua làm nô làm tỳ cho nhà người ta,
không biết bị hành hạ thế nào đây..."
Không đợi nói xong, Ngô Mạc thị liền tức giận đỏ mắt quát: "Ngươi lão tú bà này nói cái gì mà miệng phun ra mấy câu hôi thối thế hả! Nhi tôn (con cháu) nhà ngươi mới vội
vàng bán cho nhà người ta làm thiếp, bán làm nô làm tỳ cho người ta
người sử dụng ấy! Dù gì Hàn Hàn nhà ta cũng so với kẻ nhiều chuyện là bà giỏi hơn đấy, cũng không phải người ngươi thuyết tam đạo tứ mở miệng
nói loạn!" Hàn Hàn là sinh mạng của bà, làm sao có thể cho người khác
chửi bới nguyền rủa như thế.
Không nghĩ tới Ngô Mạc thị ở trong
thôn được xem là có tính khí tốt lại đột nhiên nổi giận, Vương bà tử bị
hù dọa giật mình, nghe hiểu Ngô Mạc thị mắng, nhất thời mặt đỏ lên, suy
nghĩ đến toàn gia thôn trưởng đối với nha đầu Hàn Hàn này giống như thật sự có ý, hai bên nói không chừng có thể kết thành thân gia, mặc dù vô
cùng căm tức, nhưng cũng không dám tùy tiện phát tác coi thường Ngô Mạc
thị như trước kia, nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Ta cũng chỉ muốn hảo tâm vì ngươi nên mới tới đây nói chuyện, ngươi không vui thì coi như thôi đi,
tội gì mắng chửi người khác? Chẳng lẽ công tử nhà thôn trưởng còn không
xứng với tôn nữ của ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều, để xem một chút tương lai cháu gái nhà ngươi tìm được cái dạng tốt gì!" Vừa nói, vừa
thở phì phò bỏ đi.
Ngô Mạc thị cũng là tức giận mới mắng Vương bà tử, thấy Vương bà tử thở phì phò bỏ đi, hiển nhiên muốn đi thôn trưởng
nhà tố cáo, một khi thôn trưởng cứng rắn muốn cưới Hàn Hàn, bà sợ là
muốn cũng không ngăn được, trong lòng lại có chút hối hận không nên đắc
tội với Vương bà tử, lỡ may bà ta trở về thêm dầu thêm mỡ nói cái gì,…
thì biết nên làm thế nào cho phải!
"Yên tâm đi, nãi nãi." Thấy
mặt Ngô Mạc thị dáng vẻ lo sợ bất an, trong lòng Hàn Hàn ấm áp, đi tới
cầm tay của bà, "Có hai ngọn núi này, thôn trưởng sẽ không làm gì con.
Cùng lắm thì chúng ta phân ra Lưu thôn, trông coi hai ngọn núi này sống
qua ngày, cũng bớt phải suy nghĩ đến chuyện bọn họ ngày ngày chạy đến."
Ngô Mạc thị gật đầu một cái: "Tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải lui tới cùng
người trong thôn. Ai, nếu không phải là gia gia và phụ thân ngươi đi
sớm, trong nhà chỉ cần có người nam nhân, cũng không đến nỗi bị khi dễ
như vậy. Nãi nãi thấy Nhị Tráng nhà Lâm thẩm không tệ, là người cũng
đàng hoàng..."
"Thôi mà nãi nãi, con chỉ xem Nhị Tráng ca như là
ca ca của mình, cũng không có ý tưởng khác, nếu lời này của người để Lâm thẩm nghe được, thì sẽ vô cùng ngượng ngùng!" Não bộ Hàn Hàn vừa
chuyển, vội chặn lại.
"Ta cũng chỉ nói một chút, ngươi không vui
thì thôi vậy." Ngô Mạc thị vỗ vỗ tay Hàn Hàn, biết nàng đã có chủ ý,
không nói thêm nữa.
"Ha hả, con biết nãi nãi hiểu rõ con nhất mà, hôn sự của con người cũng không cần quan tâm, bây giờ con còn nhỏ, qua
hai năm rồi hãy nói."
"Được, nãi nãi nghe lời ngươi."
**
"Ngươi nói gì, nàng không đồng ý?" Vợ thôn trưởng đang ngồi trên ghế bật dậy,
"Để nàng gả cho Tam ca nhà ta mà là coi trọng nàng, một tiểu tiện chân
nhưng lại không biết chuyện như vậy, thật sự cho là mình là một thiên
tiên sao?"
"Còn không phải sao, ta nói dáng vẻ Tam công tử chúng
ta đường đường, ở trong thôn cũng là con em quan lại, ai ngờ nha đầu
chết tiệt kia nhưng lại bĩu môi trách móc chỉ là người cày ruộng, coi là cái gì mà con em quan lại, trong mắt trong miệng kêu ca chướng mắt
không hợp ý, ai, ta cũng đã vô cùngtức giận nói phải trái đôi câu, ai
ngờ nãi nãi kia của nàng ta nhưng lại dám chỉ vào lỗ mũi của ta mắng,
nói những lời đó ta cũng ngượng ngùng không muốn nói cho phu nhân nghe,
lại sợ làm dơ bẩn lỗ tai của ngài. Cọc hôn sự này ta xem là tám phần
không được rồi, ngài vẫn nên nhìn sang nhà khác đi. Theo ta thấy, không
chừng nha đầu kia đến trấn trên lung lay mấy ngày, một lòng muốn trèo
cao, không chừng muốn học muội muội đồi phong bại tục kia của nàng,
nhanh chóng gả cho Tiền lão gia làm thiếp đấy!"
"Hừ, với đức hạnh đó của nàng ta mà cũng xứng sao! Không phải là vì... Ta có thể coi
trọng nàng, một kẻ cha mẹ đều chết, tiện phôi khắc phụ khắc mẫu! Phi!"
Vợ thôn trưởng nói lầm bầm đôi câu, đặt mông ngồi trên cái ghế, nhìn
thôn trưởng, "Ngươi cũng thấy đấy, không phải là ta không đồng ý hôn sự
này, là người nhà bọn họ hoàn toàn không để Tam nhi nhà chúng ta vào
mắt, ngươi còn muốn gì nữa đây."
Thôn trưởng không nói gì, hồi
lâu mới phất tay về phía Vương bà tử một cái: "Được rồi, ngươi về trước
đi, chuyện này khiến ngươi phí tâm rồi. Ngươi yên tâm, ta đã tìm người
giúp ngươi chuyện về hai mẫu đất kia của nhà ngươi, ngươi về nhà chờ tin tức là được."
"Ai, thật đúng là cám ơn ngài thôn trưởng, tiện
nha đầu kia không đáp ứng là nàng không có phúc phận, với điều kiện của
Tam công tử chúng ta, mười dặm tám thôn này còn không phải là thiên chi
kiêu tử sao? Ngài yên tâm, quay trở lại ta nhất định giúp Tam công tử
tìm một cô nương tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với tiện nha đầu kia,
để cho tiện nha đầu kia hối hận đi." Vương bà tử lập tức cười híp mắt,
nịnh nọt mấy câu, thấy thôn trưởng có chút không nhịn được, mới vội vàng đi ra ngoài.
Vợ Thôn trưởng vẫn không cam lòng mắng.
"Được rồi, ngươi cũng đừng mắng nữa!" Thấy trong nhà không có người ngoài, thôn trưởng nhắm hai mắt, phiền não xoa bóp đầu.
"Ta có thể không mắng sao, thằng bé nhà chúng ta giống như bảo bối thế mà
một tiện nha đầu như nó cũng dám ghét bỏ, còn không nhìn xuống bãi nước
tiểu mà soi lại mình đi, không phải bởi vì nàng đến trấn trên hợp tác
với Tào chưởng quỹ, nên chúng ta mới coi trọng nàng hả? Không cảm tạ đại ơn đại đức còn chưa tính, còn dám chọn ba lấy bốn! Đúng là đồ cha mẹ
chết sớm, không ai dạy bảo!"
"Câm miệng!" Thôn trưởng chợt mở mắt ra quát một tiếng.
Vợ Thôn trưởng giật mình, phản ứng kịp thì lửa giận lại càng thêm tán
loạn: "Tốt nhỉ, người ta mắng con trai của ngươi, ngươi không nói giúp
nhi tử hả giận, ngươi còn nói giúp cho con tiểu tiện nhân kia, nói, có
phải ngươi cũng bị con tiểu tiện nhân đó dụ dỗ rồi hay không?"
"Nói hưu nói vượn cái gì vậy hả!!!" Thôn trưởng trợn mắt, "Ta cho ngươi
biết, hai ngọn núi kia chính là do Mạc Hàn Hàn tự mình mua, một vạn
lượng bạc cũng là của nàng, cái gì mà Tào chưởng quỹ căn bản chỉ là ngụy trang! Chúng ta cũng bị nàng lừa!"
"Ngươi nói gì!" Vợ Thôn trưởng cả kinh, không thể nào tin, "Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Đương nhiên là chính nàng kiếm." Thôn trưởng thở dài, "Chúng ta đã coi thường nàng rồi!"
Nhớ tới lần trước mình đi tìm Mạc Hàn Hàn, nói nàng đi thuyết phục Tào
chưởng quỹ chuyển giao quyền quản lý hai ngọn núi từ trên tay nàng cho
trong thôn quản lý, vốn muốn uy hiếp cộng thêm lợi dụng, chuyện tình nắm chắc có thể thành công, kết quả lại bị miệng lưỡi bén nhọn của tiểu nha đầu kia chặn trở lại, nửa phần cũng không có dáng vẻ hèn nhát như lúc
trước mình nhìn thấy.
Lúc ấy trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không đúng, cho đến lúc tiểu nha đầu kia ngả bài ra với mình, rõ ràng rành
mạch tự nói với mình, hai mươi mẫu đất cùng hai ngọn núi kia, kể cả thổ
địa phía dưới đỉnh núi cũng ở trong tay nàng.
Chính là ban đầu
trong lòng mình tính toán lợi ích, cố ý viết tên Mạc Hàn Hàn trên mặt
khế đất, mà không phải tửu lâu Như Ý, muốn khiến cho Mạc Hàn Hàn phải
đắn đo, ngày sau dễ dàng lấy lại số khế đất này từ trong tay Mạc Hàn
Hàn, cho dù tửu lâu Như Ý phát hiện vấn đề rồi hỏi tới, cũng có thể đẩy
lên trên người tiểu nha đầu kia. Lúc ấy cho là một tiểu nha đầu như Mạc
Hàn Hàn không thể hiểu những thứ này, là người hèn nhát, cho dù phát
hiện vấn đề cũng không dám nói ra, bây giờ nhìn lại, không chừng trong
lòng nàng lúc ấy vui mừng thế nào đấy, mình một lòng muốn tính toán
người khác, không nghĩ tới bị bắn ngược trở lại... Lại còn bị một tiểu
nha đầu tính toán!
Nếu như sớm biết số tiền này đều là của Mac
Hàn Hàn, mình quyết định sẽ không để cho nàng lấy được đỉnh núi và mảnh
đất dễ dàng như vậy, mà cho dù có lấy được, cũng phải lập khế ước khác
bị sự quản chế. trong thôn
Chẳng qua là lúc phát ra cũng đã muộn!
"Ngươi nói gì?" Vợ Thôn trưởng hít vào, cũng trở nên căm tức, chợt nhìn chằm
chằm thôn trưởng, "Ngươi nói đều là thật? Làm sao có thể? Nàng một tiểu
nha đầu làm sao có năng lực kiếm nhiều tiền như vậy? Một vạn lượng đấy,
đủ cho người cả thôn chúng ta ăn rất nhiều năm!"
Thôn trưởng gật
đầu một cái: "Ta tự mình đến trấn trên nghe ngóng, vốn dĩ Tào lão bản
tửu lâu Như Ý không hề mua đất của thôn chúng ta, càng không mua núi.
Hơn nữa tiểu nha đầu kia cũng không phải là người làm công cho Tào lão
bản, ta nghe mấy tiểu nhị trong điếm nói, Tào lão bản đối với tiểu nha
đầu kia đặc biệt coi trọng, mỗi tháng đều phân ra một số bạc lớn cho
nàng!"
"Chẳng lẽ một vạn lượng kia cũng là do Tào chưởng quỹ cho nàng?" Vợ Thôn trưởng kinh ngạc hợp bất long chủy.
Thôn trưởng gật đầu một cái: "Tám phần phải."
"Ông trời của ta!" Vợ Thôn trưởng hít khí, "Tiểu nha đầu kia mới đi trấn
trên bao lâu mà có thể được phân nhiều tiền như vậy chứ? Vậy không phải
sau này nàng ta sẽ phát tài à? Không được, ta phải đi tìm nàng!" Đứng
lên định phải đi ra ngoài.
"Đứng lại, ngươi đi tìm nàng làm cái gì?" Thôn trưởng nhíu mi nhìn nàng.
"Ta tự mình đi nói chuyện với Ngô Mạc thị, cưới Hàn Hàn nhà bà về làm nhi
tức chúng ta chứ gì nữa! Ban đầu ngươi không nói cho ta mấy chuyện này
sớm hơn, nếu nói sớm, ta còn phải đi tìm Vương bà tử sao, lão chủ chứa
(lão tú bà?) đó nhất định là mắt lớn mà tim trống rỗng, miệng nói thì
không buông tha người khác, không chừng lúc ấy nói như thế nào đó mới
chọc giận đến Ngô Mạc thị cũng nên. Tính Ngô Mạc thị ngươi còn không
biết à, một lão bào tốt bụng ai cũng có thể mắng chửi như vậy, nhất định là do lão chủ chứa kia nói không dễ nghe. Không được, ta phải tự mình
đi một chuyến, một người vợ tài thần như vậy không thể để cho nàng chạy
mất."
"Quay lại" thôn trưởng đứng lên kéo lại, "Ngươi đi cũng không được đâu, tiểu nha đầu kia sẽ không đồng ý."
"Tại sao, ngươi nhìn chướng mắt con trai của ngươi như thế hả? Tam nhi nhà
chúng ta có điểm không tốt, tại sao nàng không đồng ý chứ?" Vợ Thôn
trưởng vừa vội vừa giận nhìn thôn trưởng.
"Bằng thông minh của
nàng ta sự, có thể không biết chúng ta đánh chủ ý gì hả?" Thôn trưởng
liếc nhìn nàng một cái. Thấy nàng không muốn đi ra ngoài nữa, buông tay
ra, "Ban đầu là chúng ta nghĩ quá đơn giản, mặc dù Tam nhi nhà chúng ta
dáng dấp không tệ, nhưng so sánh với mấy công tử ở trấn trên, vẫn còn
kém chút... Ngươi đừng trợn mắt, ta nói là lời thật sự, cũng chỉ bằng
một phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn như ngươi, mới cảm thấy ở trong thôn không tệ liền cho là nhất. Tiểu nha đầu kia cả ngươi cũng nói là một
tài thần, một tài thần có thể để ý người trong thôn sao?"
"Vậy có cái gì nhìn không khá chứ, không phải nàng cũng là người trong thôn
sao?" Mặc dù biết nam nhân mình nói có lý, nhưng vợ thôn trưởng vẫn
không nhịn được lầm bầm đôi câu, giọng nói lại mềm nhũn ra.
"Ngươi đừng mạnh miệng, nếu là ngươi, ngươi có thể không nhặt cao chi phi (*)
hả?" Thôn trưởng nhìn sang, vợ thôn trưởng nhất thời không biết nói gì.
(*) nhặt cao chi phi: Giống như lựa chọn cái tốt hơn, hoàn hảo hơn.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tính như vậy?" Vợ thôn trưởng suy nghĩ một chút nhưng trong người vẫn có chút không cam lòng, sớm biết tiểu nha
đầu này có thể kiếm tiền như vậy, nàng đã sớm ước định.
"Nếu
không như thế nào, dồn ép, nàng thật sự sẽ chặt đứt lui tới với trong
thôn, trông coi hai ngọn núi sống qua ngày, thua thiệt vẫn là thôn chúng ta." Nhớ tới mình lúc trước uy hiếp Mạc Hàn Hàn, tiểu nha đầu kia lại
bình thản nói sẽ mang theo hai ngọn núi cách biệt hoàn oàn với Lưu thôn, nhìn vẻ mặt kia cũng biết đối phương không có ý định lừa gạt hắn, lúc
ấy câu nói đầu tiên đã đủ hù dọa hắn, không có cách nào, rồi mới trở về
suy nghĩ dựa vào đám hỏi có thể bức nàng ra, ai ngờ tiểu nha đầu này lại không thèm.
Một nữ cô nhi không có cha mẹ, làm sao mà học được những thủ đoạn khôn khéo như vậy? Suy nghĩ một chút đã thấy nhức đầu!
Hồi lâu, thôn trưởng phất tay: "Được rồi, cũng chẳng còn gì để bàn cãi,
ngươi nhớ, sau này thấy nàng thì khách khí một chút, tóm lại đều là
người một thôn, có chỗ tốt, dĩ nhiên là thôn chúng ta được lợi ích đầu
tiên, không nên để thôn khác chiếm tiện nghi, biết không?"
Mặc dù vợ thôn trưởng không cam lòng, nhưng mấy ý tưởng khác thường cũng biến
mất, có vẻ không vui "Ừ" một tiếng, coi như là đáp ứng.
**
Bên trong phủ Nhiếp Chính vương
Khuôn mặt Mộ Dung Ý âm trầm ngồi trên ghế bằng gỗ lim màu vàng phía sau có
khắc hình rồng, nhìn xong tờ giấy trong tay, ngón tay hơi siết chặt, lúc buông ra, một đám bụi từ đầu ngón tay chảy xuống, trong con ngươi hẹp
dài lãnh mị thoáng qua sự ngoan lệ: "Một kẻ vô học cũng dám tơ tưởng đến người của ta, không biết trời cao đất rộng! Truyền lời xuống, để cho
Trấn Trường trấn Trăm Thước tìm cho con thứ ba thôn trưởng Lưu thôn một
nữ nhân già nhất xấu nhất bẩn nhất làm vợ, không làm được, vị trí Trấn
Trường kia của hắn cũng không cần ngồi nữa."
Khóe miệng Ám Nhất
giật giật, sau khi chủ tử trở lại hết thảy đều tốt, chẳng qua là mỗi
ngày lúc thấy tin tức liên quan tới Mạc cô nương, nhất định sẽ làm ra
một số cử động ngoài dự đoán mọi người, nói ví dụ như lần này, dám mơ
ước người của chủ tử, giống như tính tình chủ tử, không phải là nên bắt
cả nhà thôn trưởng lại rồi nghiền xương thành tro sao? Thế nào lại đổi
thành phương thức chỉnh người ghê tởm như vậy? Còn già nhất xấu nhất bẩn nhất, chủ tử là thành tâm muốn cho cả nhà thôn trưởng buồn nôn đến chết sao?
Người truyền tin tức đến hiển nhiên cũng bị mệnh lệnh của
chủ tử nhà mình làm cho ngẩn ra như bị sét đánh, đến khi sửng sốt một
lát mới phản ứng được: "Vâng” , ra khỏi cửa, xoa mồ hôi trên trán, dám
ngẩn ngơ ở trước mặt chủ tử, thật là đáng chết! Không dám trì hoãn, vội
vàng đi truyền tin tức.
Mộ Dung Ý cầm lên một quyển sổ con tiếp tục phê duyệt.
"Đại ca, ngươi ở bên trong thư phòng không vậy?" Giọng nói hào phóng từ ngoài cửa truyền đến.
Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Mộ Dung Ý âm u, không kịp đáp trả, cánh cửa đã "Rầm" một tiếng bị mở ra từ bên ngoài, một nam tử thân hình cao gầy
tuấn tú, eo nhỏ hẹp hông lớn chân dài khiêng một thanh trọng kiếm đạp
ánh mặt trời đi tới.
Hai tròng mắt Mộ Dung Ý híp lại, ánh mắt
nhìn qua đối phương mỹ mạo câu hồn đoạt phách, quyến rũ xinh đẹp tuyệt
luân nhưng lúc này y phục lại hơi có vẻ xốc xếch, ngoại bào màu sẫm, mày kiếm tà tà hơi nhíu lại: "Ngươi lại đánh nhau với người khác?"
Mộ Dung Lân bất mãn khiêng trọng kiếm để xuống trên mặt đất, đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh: "Cùng nhi tử Tào Ngu nhà Binh bộ Thượng thư làm một
trận, ỷ vào nhiều người cho là lão tử sợ hắn, hừ, không đánh đến cha mẹ
hắn không nhận ra thì ta đây làm Vũ tướng quân cũng không công!"
Mộ Dung Ý có chút nhức đầu, kể từ sau khi hắn ta nghe tin mình "Trúng độc
hôn mê" liền từ biên quan chạy về, thì mỗi ngày đều đánh nhau với người
ta, hết lần này tới lần khác còn không có người có thể đánh thắng được
hắn ta, còn có mấy kẻ không tròng nhìn hắn xinh đẹp, muốn đến gần tiếp
cận đều bị ăn đòn.
Nửa tháng này, hắn ta gần như đem con em trong gia đình quyền quý trong kinh thành ra đánh một lần, mỗi ngày lúc vào
triều tất cả đều dâng sớ buộc tội hắn ta, mặc dù không thể làm gì được
hắn ta, nhưng mà mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám đại thần nước mắt nước mũi khóc rống, cũng rất nhức đầu, hết lần này tới lần khác lại
không thể làm gì, người của mình đánh con trai trưởng, cháu ruột người
ta gần chết, còn không cho phép người khác khóc lóc sao?
"Hắn làm thế nào mà chọc tới ngươi?" Lông mày Mộ Dung Ý càng nhăn chặt hơn.
Gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp quyến rũ của Mộ Dung Lân đỏ lên, khẽ cắn răng, tức giận kêu lên: "Lão tử chính là ngứa ngáy tay chân muốn luyện tập một
chút, không nghĩ tới tiểu bạch kiểm nhỏ con kia không chịu nổi một cú,
ta chỉ mới đấm một phát đã gục trên đất không đứng dậy nổi, phi, một gối thêu hoa (giống như công tử bột)!" Bộ mặt ghét bỏ giống như ngại đối
phương vì quá yếu nên không đánh nghiện.
Khóe miệng Ám Nhất giật
giật, nhìn Mộ Dung Lân một cái, thầm nghĩ, lực đạo một quyền kia của
ngươi đánh chết cả một con chiến mã, công tử phú quý nào trong kinh
thành có thể chịu nổi? Nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai này của hắn, tám phần là Tào Ngu kia cũng là một kẻ có mắt không tròng, bị dung nhan gieo họa của Lân công tử lừa mất, chẳng qua, với dung mạo của Lân công tử mà
không sinh ra là nữ nhi, thực sự có chút đáng tiếc, nếu không, danh
tiếng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ kia sao người khác có thể lấy đi!
"Này, ta nói ngươi Ám Nhất, con mẹ nó ngươi muốn bị đánh có phải hay không,
ngươi có tin còn dám dùng ánh mắt gian tà của ngươi nhìn lão tử như vậy, lão tử liền moi cặp mắt kia của ngươi không hả!" Cảm nhận được ánh mắt
tiếc hận của Ám Nhất, Mộ Dung Lân lập tức xù lông.
"Ha hả, Lân công tử ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan, sẽ bị hù dọa." Ám Nhất cười khan một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Hừ, nếu can đảm thì ta đã cho cặp mắt của ngươi bay ra ngoài rồi!" Mộ Dung Lân hừ lạnh một tiếng.
"Khi nào thì ngươi trở về phủ?" Ngón tay Mộ Dung Ý gõ gõ trên mặt bàn, nhìn về phía Mộ Dung Lân.
"Ta không trở về, ở chỗ này ăn ngon uống tốt, trở về làm gì." Mộ Dung Lân lắc đầu, trả lời không có chút do dự nào.
"Tam thúc đã đi tìm ta rất nhiều lần."
"Tìm tìm, trước kia cũng không phải là không đi tìm, ngươi không cần quan
tâm tới hắn là được." Một chân Mộ Dung Lân gác ở trên ghế, trên mặt mỹ
nhân quyến rũ tràn đầy xem thường.
"Bọn họ tới nhiều nên rất
phiền toái! Chuyện của ngươi thì tự mình giải quyết đi, nếu không, nếu
lần tới Tam thúc đến tìm ta, ngươi liền chuyển chỗ đi." Ngón tay Mộ Dung Ý đang gõ dừng lại, giương mắt nhìn sang.
"Thật là đáng ghét,
tuổi hai người này cũng chưa lớn, chính mình ở trong nhà ân ân ái ái
sinh thêm cho ta mấy đệ đệ muội muội là tốt rồi, cần thiết phải thúc
giục ta về làm gì, không sợ quấy rầy chuyện tốt bọn họ sao!" Mộ Dung Lân phiền não gãi gãi tóc, nhìn về phía Mộ Dung Ý, "Ta giải quyết bọn họ
như thế nào, hiện tại ta tránh cũng tránh không kịp đây, trừ phi ngu mới có thể trơ mắt đến gần."
"Đó là chuyện của ngươi."
"Ta là đệ đệ ngươi!"
"Đường đệ!"
"Đường đệ cũng là đệ đệ, ta chỉ có thể nhận thức một đại ca này là ngươi,
ngươi cũng không thể không quan tâm đến ta!" Vò đứt mấy sợi tóc cũng
không nghĩ ra nguyên do nữa, Mộ Dung Lân dứt khoát nương nhờ trên ghế
bất động chịu đạn, chính trực nhìn thẳng vào Mộ Dung Ý.
"Ném hắn ra ngoài!" Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt không nhìn bộ dạng vô lại của hắn, giọng nói lãnh mị trầm thấp vang lên.
Ám Nhất từ một bên chậm rãi đi tới, cười cười: "Lân công tử, xin lỗi."
"Mẹ nó, Ám Nhất, ngươi dám đụng lão tử, có tin lão tử cắt đứt móng vuốt của ngươi hay không!" Mắt xếch xinh đẹp quyến rũ hung hăng trừng, Mộ Dung
Lân hung tợn uy hiếp.
"Chủ tử phân phó, Lân công tử tính muốn phản kháng?"
"... ." Trầm mặc một lúc, "Lão tử không cần ngươi ném, lão tử tự đi! Không
phải chỉ hai người thôi sao, lão tử cũng không tin không giải quyết được bọn họ!" Rống lên một câu rất có trọng lượng, Mộ Dung Lân khiêng lên
trọng kiếm đi từ từ đi ra ngoài.
"Chủ tử, Lân công tử hắn..."
"Tìm chút chuyện Cho hắn làm, tỉnh dậy luôn chọc phiền toái cho Bổn vương!"
**
"Cô nương, Vương chưởng quỹ lại phái người đưa tới đây một số cây dược
liệu, ngài có cần tới xem một chút hay không?" Bên trong xưởng phấn, Mi
Nương cầm một cuốn sổ đi tới.
Trong xưởng có một công nhân đang
chế biến tinh dầu, hai người khác thì chia ra một người vo chế miến khô
một người đãi nước Mân Côi đến trong veo.
Ba người này đều là
người Hàn Hàn mua từ trong tay người môi giới trấn trên được ký với văn
tự bán đứt, sử dụng tương đối yên tâm.
Bởi vì Mi Nương biết điểm này, cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ.
Hàn Hàn nhận lấy sổ sách từ trong tay Mi Nương nhìn một chút, thấy phía
trên tất cả đều là tên dược liệu mình muốn, dùng để chế luyện các loại
phấn bảo vệ da nhất định, gật đầu một cái: "Tìm Tôn sư phó qua xem một
chút, nếu không có vấn đề, thì đưa lên trên Nam Sơn."
Nam Sơn
chính là ngọn núi có cây cỏ móc tốt, bởi vì vị trí hai ngọn núi thì nó
nằm ở phía Nam, vì Hàn Hàn muốn phân biệt hai ngọn núi đó, nên dứt khoát một cái tên là Nam Sơn, một cái tên là Bắc Sơn.
Thì ra Tôn sư
phó là buôn bán dược liệu ở trấn Trăm Thước, bản thân cũng kinh doanh
một ruộng thuốc, sau lại bị người khác hãm hại bán thuốc giả, dược liệu
và ruộng thuốc đều bị lấy, chỉ còn lại một cửa hàng miễn cưỡng duy trì
nghề nghiệp, từ đó liền tụt dốc nhanh chóng.
Sau này Hàn Hàn hỏi
thăm thấy có người như vậy, lập tức bỏ ra một số tiền lớn, để cho hắn
phụ trách trồng trọt dược liệu ở Nam Sơn.
Hiện tại Mi Nương quản
lý toàn bộ hai ngọn núi Nam Bắc, Tôn sư phó cũng coi là một trợ thủ đắc
lực của nàng, nghe Hàn Hàn nói muốn Tôn sư phó xem qua, Mi Nương gật đầu một cái: "Nô tỳ đi ngay."
Mmi nương vừa ra khỏi, liền nghe thấy
giọng nam tử thanh thúy ở ngoài cửa viện cao giọng hỏi: "Xin hỏi, Mạc cô nương ở nhà không?"
"Tiểu nhị ca, tại sao ngươi tới vậy?" Hàn Hàn mở cửa thì thấy tiểu nhị tửu lâu Như Ý đứng ngoài cửa.
Tiểu nhị cười cười đưa lên một phong thư được gói bằng giấy bằng da dê:
"Chưởng quỹ kêu ta nói cho cô nương biết, đây là tiền lời mấy ngày nay
những chi nhánh tửu lâu khác đưa đến, chưởng quỹ sợ gần đây cô nương có
chuyện cần dùng gấp, liền nói đưa cho cô nương trước."
Hàn Hàn
nhận lấy phong thư, cười nói: "Tào chưởng quỹ ngĩ như vậy thậy là chu
đáo, vậy ta không khách khí, làm phiền Tiểu nhị ca đi một chuyến rồi,
thay ta cám ơn Tào chưởng quỹ, nhờ Tiểu nhị ca chuyển lời chưởng quỹ
ngày khác ta tự tới cửa nói cám ơn."
"Cô nương quá khách khí, ta
ngồi xe ngựa tới, không phiền hà gì cả. Cô nương cứ làm việc tiếp, ta
cũng phải vội quay về hồi âm cho chưởng quỹ." Tiểu nhị vừa cười nói, vừa kéo xe ngựa bên cạnh rồi rời đi.
Chờ tiểu nhị đi xa, Hàn Hàn mới xoay người trở về nhà.
Mở tấm giấy bằng da dê trong tay ra, một xấp ngân phiếu thật dầy lộ ra, cầm lên đếm một chút, lại có ba vạn lượng.
Cầm ngân phiếu, ánh mắt Hàn Hàn hiện lên sự vui vẻ, đang buồn vì chuyện
không có tiền bạc để khai phá Bắc Sơn đây, không nghĩ tới tiền đã tới
rồi, sau này sản nghiệp càng ngày càng lớn, người mua về khẳng định sẽ
càng ngày càng nhiều, chỉ mấy gian phòng ốc như hiện tại chắc chắn sẽ
không đủ, còn phải xây thêm mấy phòng nữa mới được.
Ruộng thuốc
đã có tạo hình ban đầu, chế tạo thử phấn bột nước cũng rất thành công,
tin tưởng qua một tháng nữa là có thể mở rộng quy mô sản xuất, Hàn Phong các nhất định sẽ rất nhanh mở ra khắp nước.
Cũng không biết đến
lúc đó Tiểu Phong Phong có còn nhớ mình hay không... Hiện tại chắc hắn
cũng đã sớm đoàn tụ cùng cha mẹ của mình rồi. . . .
Ánh mắt Hàn
Hàn xuyên thấu qua màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài bầu trời, không biết
này đứa nhỏ kiêu ngạo kia có bị người khác khi dễ hay không... Tính tình hắn luôn không được tự nhiên, sợ là bị khi dễ cũng sẽ không nói ra...
Thu hồi ánh mắt, Hàn Hàn thở dài, "Con đi ngàn dặm mẫu lo âu", hiện tại nàng mới hiểu chính xác những lời này!
Đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng hét tràn đầy lo lắng: "Hàn Hàn muội tử, không xong..."
Bạn đang đọc truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.