Chương 117: Chương 38
Tuy chỉ có thời gian nửa tháng, nhưng Nam Sơn và Bắc Sơn hiện giờ lại hoàn toàn khác lúc nàng rời đi.
Ở Nam Sơn, dược liệu mọc cực tốt, những dược liệu nàng mua về lúc trước
đều sống toàn bộ.Quả nhiên Tôn sư phụ rất giỏi trong việc xử lý dược
liệu, dựa trên hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, mà phân bố quy hoạch
dược liệu phù hợp, loại thích bóng râm thì trồng ở mặt sau núi, loại
thích ánh mặt trời thì trồng phía trước.
Dạo một vòng quanh ruộng dược thảo, nghe Tôn sư phụ giải thích hợp lý rõ ràng, Hàn Hàn liên tục gật đầu, quả nhiên không hổ là người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc trồng thảo dược, cho dù không được đào tạo
chuyên môn, nhưng những tri thức dược liệu đó cũng không ít hơn tiến sĩ
Đông y học như nàng là bao. Có nhân tài như vậy giúp đỡ mình trong việc
quản lí, sau này nhất định sẽ là một trợ lực lớn.
Lúc gần đi, Hàn Hàn đã giao cánh rừng trúc ở Nam Sơn cho Ngô thợ đan.
Ngô thợ đan có việc làm ổn định, không cần ở nhà chờ người khác đặt làm
cái sọt hay cái ky để sống tạm qua ngày. Hơn nữa, hiện giờ cả nhà của
hắn đều là thợ thủ công ở Nam Sơn, tiền công đều được Hàn Hàn cấp phát,
trong lòng cảm kích Hàn Hàn, cho nên khi làm việc cũng dụng tâm không
ít. Mỗi ngày đều tuần tra rừng trúc ba lần, nhìn thấy cây trúc nào thích hợp thì chặt mang về, dựa vào bản vẽ của Hàn Hàn để chế một ít hộp nhỏ
hay muỗng nhỏ, hoặc là một ít thanh tre nhỏ, sau đó khắc chữ Hàn Phong
Các lên trên.
Ngô thợ đan không biết chữ, lúc bắt đầu khắc mấy chữ này, thành phẩm
khắc ra cực kỳ xấu. Mi Nương giúp hắn tìm một nhà thư pháp có tiếng ở
trấn trên để xin ba chữ này, muốn Ngô thợ đan dựa vào mẫu đó mà khắc
theo, Ngô thợ đan cũng chịu bỏ công bỏ sức, cầm khúc gỗ miệt mài luyện
tập ngày đêm, cho nên lúc này bút lực mới mạnh mẽ, nét chữ mới tinh tế
bay bổng như thế.
Cũng vì vậy, lúc Hàn Hàn nhìn thấy chữ mà Ngô thợ đan khắc, đã giật mình một phen. Lúc trước nàng chỉ định để Ngô thợ đan chế tạo hộp, còn hoa
văn trên hộp và chữ sẽ nhờ người khác, nhưng không ngờ Mi Nương đã sắp
xếp rất tốt, để một mình Ngô thợ đan làm, mà Ngô thợ đan cũng không phụ
sự mong đợi của mọi người, làm cực kỳ xuất sắc.
Nhất thời Hàn Hàn vừa mừng vừa sợ, trong lòng lại càng yên tâm về bọn họ hơn.
Hiện giờ thời tiết khá nóng, cho dù là trên núi, độ ấm cũng cao hơn hai
mươi độ, không thích hợp gieo trồng mộc nhĩ, Hàn Hàn dứt khoát bảo Mi
Nương bảo quản khuẩn bào thật tốt, sau đó cùng mang đến Vô Ảnh Sơn
Trang.
Bởi vì có người chăm sóc, mấy cây thì là ban đầu đã lớn hơn rất nhiều,
Hàn Hàn nheo nheo mắt, chỉ cần cẩn thận nhân giống, thì nàng có thể thu
hoạch rất nhiều hạt thì là, sang năm sẽ có thể dùng hạt thì là mở ra một thị trường mới. Sau đó lại dùng thêm một ít dược liệu thích hợp ở nơi
này chế thành gia vị đặc biệt của Mạc thị, không lo sau này không thể
chiếm một vị trí nhỏ trong các tửu lầu trên cả nước.
Sau khi khảo sát quanh Nam Sơn, Hàn Hàn lại đi đến Bắc Sơn xem xét, chỉ
thấy dù là cây ăn quả hay là hoa tươi, cũng đều mọc cực kỳ xanh tốt.
Trên cánh đồng có người đang làm việc, nhìn thấy Hàn Hàn liền chào hỏi
sôi nổi, cho dù là người mình không quen, Hàn Hàn cũng cười đáp lại.
Tiếp đó lại tham thảo quy hoạch Nam Sơn với Liễu Trường Sinh, rồi mới
xuống núi.
Giải quyết xong chuyện hai ngọn núi, sắc trời cũng đã gần trưa, hiếm khi Hàn Hàn trở về, nên Nhị Tráng đã mời một đầu bếp ở tửu lâu Như Ý nấu
mấy bàn tiệc rượu, lại gọi mấy quản sự đến tụ hội, vội vàng đến mức chân không chạm đất.
Mộ Dung Ý đi theo Hàn Hàn loay hoay một hồi, lại phát hiện Hàn Hàn chỉ
lo nói chuyện với những thôn dân kia, không hề để ý tới hắn, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, trong lòng có chút không vui. Cảm giác bị tiểu nha đầu
làm lơ, thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng cũng biết Hàn Hàn nóng lòng giải quyết công việc, không có thời
gian để tâm đến hắn, cho nên tuy rằng không vui, nhưng cũng không nói
gì, suy nghĩ một lúc, thấp giọng dặn dò Hàn Hàn hai câu, sau đó rời đi.
Đến nơi không có người thì vung tay áo lên, Ám Nhất lập tức xuất hiện
trước mặt: “Chủ tử.”
“Vào trấn mua cho tiểu nha đầu hai chiếc xe ngựa.” Sau này có chuyện gì, thì bảo những quản sự này trực tiếp đến vương phủ báo với Hàn Hàn là
được, nếu không cần thiết, nhất định không cho tiểu nha đầu quay lại
đây, hạn chế khả năng nàng gặp mặt những quản sự này, thì sẽ quăng mình
sang một bên.
“Dạ” Ám Nhất đã đi theo Mộ Dung Ý nhiều năm, đối với tính tình chủ tử
nhà mình cũng hiểu biết vài phần, vừa rồi thấy chủ tử nhà mình nhíu mày, thì đã biết chủ tử không vui, bây giờ lại d.d.l.3.d0n nhận được mệnh
lệnh này, trong lòng đã đoán được vài phần, biểu hiện này của chủ tử rõ
ràng là đang ghen, nói như thế, có lẽ chủ tử đã thích Mạc cô nương.
Nhưng nếu đã như vậy, vì sao khi Mạc cô nương hỏi ngài, chủ tử lại phủ
nhận chứ?
Chẳng lẽ đây là “Kẻ trong cuộc u mê, người bên ngoài thì tỉnh” mà Mộc
thần y hay nói, chủ tử cũng không phát hiện ra tâm ý của mình? Hắn là
một cấp dưới tận tâm, có nên nhắc nhở chủ tử một chút hay không? Dù sao
suốt ngần ấy năm, chủ tử tìm được một nữ tử mà ngài không cảm thấy bài
xích cũng không dễ dàng.
Nghĩ như vậy, nhất thời đứng không yên, chân mày có chút xoắn lại.
“Còn có việc à?” Âm thanh quyến rũ trầm thấp vang lên, đôi mắt hẹp dài
không vui liếc nhìn Ám Nhất, nghĩ có phải gần đây mình quá nhu hòa rồi
hay không, chẳng những thuộc hạ dám xem trộm chuyện của hắn, bây giờ còn dám thất thần trước mặt hắn.
Ám Nhất cả kinh, ánh mắt nhìn Mộ Dung Ý thay đổi mấy lần, cuối cùng khẽ
cắn môi: “Thuộc hạ mạo muội hỏi chủ tử một câu, rốt cuộc chủ tử có thích Mạc cô nương hay không?” Là một thuộc hạ, hỏi những vấn đề này thì đã
quá phận nghiêm trọng, nếu chủ tử tức giận, sắc mặt Ám Nhất trắng bệch……
Con ngươi ma mị của Mộ Dung Ý nhìn chằm chằm Ám Nhất một lúc, nhìn đến
khi Ám Nhất tuyệt vọng cho rằng chủ tử sẽ không trả lời, giọng nói lạnh
lùng quyến rũ mới chậm rãi vang lên: “Có quan hệ gì với ngươi?”
Phốc ——, Ám Nhất dường như nghe thấy âm thanh hộc máu của chính mình,
hắn rất vất vả lấy hết can đảm, mạo hiểm bị trừng phạt để chỉ điểm chủ
tử, không ngờ lại bị chủ tử không lưu tình đả kích trở lại như vậy.
“Tiểu nha đầu không phải là người mà ngươi có thể tưởng nhớ, sau khi trở về lãnh một trăm roi.” Lạnh lùng phân phó xong, bóng dáng thon dài của
Mộ Dung Ý biến mất trong núi.
Ám Nhất khóc không ra nước mắt, hắn tưởng nhớ Mạc cô nương? Vậy mà chủ tử cũng có thể nghĩ ra!
Hắn có thể cho rằng, mình gặp tai bay vạ gió hay không? Tuy nói hắn đã
chuẩn bị tốt tinh thần nhận phạt , nhưng mà một trăm roi này…… Đó đều là roi da có gai, người bình thường còn không chịu nổi ba mươi roi……
Quan trọng chính là, mặc dù bị đánh, nhưng vẫn không biết chủ tử có thích Mạc cô nương hay không?!
Lần bị phạt này…. Quá oan rồi….
**
Kinh thành
Trong một sân viện tinh tế tao nhã, nam tử có khuôn mặt thanh tú không
kiên nhẫn ném nắp bát trà trong tay, “Xoảng” một tiếng vỡ nát: “Đại ca,
chúng ta đã tới đây mấy ngày nay, nhưng vẫn không tìm ra một chút manh
mối nào, có khi nào tình báo của phụ hoàng xảy ra vấn đề hay không, căn
bản đứa bé kia không ở Dĩnh Thành?”
Nam tử lắc đầu: “Cách đây mười bảy năm, phụ hoàng đã tra xét rất lâu mới tìm được chút tin tức như vậy. Năm đó có người nhìn thấy nha hoàn Lan
Hương bên người Khâu thị xuất hiện ở đây, nha hoàn kia ở đây, tất nhiên
Khâu thị cũng ở đây. Đứa bé trong bụng Khâu thị là huyết mạch duy nhất
của Hộ Quốc Công, tìm được bà ta rồi, tất nhiên Hộ Quốc Công sẽ càng
trung tâm với hoàng tộc chúng ta."
“Hộ Quốc Công tay cầm quyền cao, tướng lãnh nguyện trung thành dưới
trướng không ít, nếu ông ta nguyện trung thành, thì đối với hoàng thất
chúng ta sẽ là một trợ lực rất lớn. nhất tộc ngoại thích cũng sẽ có điều kiêng kị, nhưng lúc ấy đứa bé kia vẫn còn nằm trong bụng Khâu thị, ngần ấy năm qua đi, ai biết Khâu thị đã hạ sinh nam hài hay là nữ hài, nếu
là nữ, tìm về có ích lợi gì? Tuy Thượng Quan đại nhân đã lớn tuổi, nhưng cũng không thiếu nữ nhi, con thứ nhà ông ta, liên tiếp sinh mấy người,
đều là nữ nhi, nghe nói hiện giờ lại có một người có mang, cũng không
biết là nam hay là nữ……” Nam tử thanh tú bĩu môi, bộ dạng rất là khinh
thường.
“Nghe nói khi nội loạn năm đó phát sinh, Khâu thị đã có thai sáu tháng,
thái y bắt mạch, nói là nam hài, sau đó nội loạn bắt đầu, trưởng tử của
Thượng Quan đại nhân táng thân trong loạn chiến, Khâu thị cũng mất
tích…… Nói ra cũng thật có lợi cho Thượng Quan Phi Vũ kia, thân phận con thiếp thất, nhưng lại được hưởng thụ đãi ngộ dành cho trưởng tử ngần ấy năm, tiêu dao tự tại…… Chờ đến khi tìm được hài nhi do Khâu thị hạ
sinh, địa vị của Thượng Quan Phi Vũ bị uy hiếp, phủ Thượng Quan tất sẽ
xảy ra nội chiến, kể từ đó, tương lai mười mấy năm, Thượng Quan nhất tộc sẽ không còn là mối uy hiếp của hoàng tộc. lee.quyy.donn Như vậy, chẳng những có thể lấy được lòng trung thành của Hộ Quốc Công, mà còn có thể
kiềm chế đại tộc sau lưng Quốc Cữu, một công đôi việc. Cho nên, bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải tìm được hài tử mà Khâu thị hạ sinh.”
Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt nam tử bỗng lóe lên sự sắc bén.
Nam tử thanh tú gật gật đầu: “Phụ hoàng an bài đương nhiên sẽ có đạo lý, chúng ta tận lực nhưng mà…… Nghe ám vệ nói hôm qua Nhiếp Chính Vương đã cùng tiểu trù nương trong phủ của hắn trở về thăm người thân, là thật
sao?”
Nam tử gật gật đầu: “Tin tức của ám vệ, dĩ nhiên không sai.”
Nam tử thanh tú nam tử bĩu môi: “Một tiểu trù nương, cũng đáng để đường
đường Nhiếp Chính Vương lo lắng như thế? Nghe nói Nhiếp Chính Vương vì
tiểu trù nương kia, mà phạt Noãn quận chúa của phủ Liêm Thân Vương…… Vì
một tiểu trù nương mà đắc tội phủ Liêm Thân Vương, chẳng lẽ tiểu trù
nương này lớn lên quốc sắc thiên hương, dung mạo khuynh thành? Theo ta
thấy, tiểu trù nương kia cũng không phải thứ gì tốt, còn tuổi nhỏ mà đã
là hồ ly tinh không an phận, lớn lên một chút thì còn thế nào nữa!”
Nam tử liếc nhìn hắn một cái: “Cho dù là nữ tử quốc sắc thiên hương,
đứng trước mặt muội cũng sẽ ảm đạm thất sắc, muội gấp gáp làm gì? Nếu Mộ Dung Ý là một tên háo sắc thì dễ rồi, chỉ sợ hắn dầu muối không ăn, đó
mới là khó giải quyết……”
“Đại ca huynh lo lắng cái gì, không phải lần trước ở Xuân Vũ Lâu chúng
ta đã thấy hắn sao, huynh còn nói thiên hạ không có người không

Bạn đang đọc truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.