Chương 70: Chương 68.2: Vào Kinh
Sự tình an bài thỏa đáng, Vu quản sự cũng tới đón nàng.
Trước khi đi, không tránh bị Ngô Mạc thị căn dặn ngàn vạn lần, khó bỏ khó chia.
Ngồi ở trên tấm đệm mềm mại thoải mái bên trong xe ngựa, Hàn Hàn ôm tiểu hồ
ly chậm rãi nhớ lại kịch cung đình mình từng xem qua trước đây, suy tư
về việc tiến vào vương phủ nếu gặp phải phiền phức thì nên đối phó như
thế nào, thỉnh thoảng cùng Vu quản sự nói mấy câu, trò chuyện một chút
về tình hình vương phủ.
Vu quản sự cũng không giấu giếm, nói tình huống những người ở trong vương phủ một năm một mười với Hàn Hàn.
Một đường thuận lợi, thẳng đến khi nghe thấy tiếng động ồn ào náo nhiệt, mi tâm Hàn Hàn khẽ động, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy cánh cổng
cửa phủ nguy nga đứng vững cách đó không xa.
Xe ngựa tới gần, có
thể thấy rõ ràng phong cách trên tường cổ xưa nặng nề cùng với những vết ấn ký bị cắt loang lổ kết bụi, lộ ra màu xanh của tường gạch bên trong, cho thấy nó đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Trên cửa thành, đá khắc thành hai chữ lớn "Dĩnh thành", nét chữ cứng cáp hùng hậu, tỏ rõ uy nghiêm không thể khinh thường.
"Đến kinh thành rồi?" Hàn Hàn có chút kinh ngạc, không phải nói tới kinh
thành phải đến tận buổi sáng sao, tại sao có cảm giác nhanh như vậy,
hình như mình cũng mới ngồi được có nửa ngày.
"Thưa Mạc cô nương, đây là kinh đô Dĩnh thành, tiếp tục đi vào khoảng một khắc nữa là đến
vương phủ." Thấy nàng hỏi, Vu quản sự quay lại nói, giống như nhìn ra
được sự nghi hoặc của Hàn Hàn, lập tức giải thích thêm, "Bình thường xa
mã đi đoạn đường này nhanh nhất cũng cần bốn canh giờ, thế nhưng ngựa
trên xe ngựa cô nương là từ trên xa giá riêng của vương gia phân ra
chuẩn bị cho cô nương, chính là thiên lý mã ngàn dặm mới tìm được một,
vì vậy so với xe ngựa bình thường cũng nhanh hơn một chút."
Nghe
Vu quản sự giải thích như vậy, Hàn Hàn hiểu rõ gật gật đầu, trong lòng
nhịn không được oán thầm, nhiếp chính vương quả nhiên là nhiếp chính
vương, để sớm ăn được một bữa mỹ thực, lại có thể nói cho thiên lý mã
tới kéo xe, người này sẽ không giống như Tiêu Nguyên Bồi, đều là một ăn
hàng chứ?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không lá gan hỏi ra,
ngồi ở trong xe ngựa kéo mành lên ngó lung tung xung quanh, chỉ thấy
người đến người đi, khắp nơi đều là nhà cửa cao lớn rộng rãi, tiếng gọi
mua rao hàng liên tiếp, quả nhiên so với trấn Trăm Thước thì náo nhiệt
hơn rất nhiều.
Có Vu Thanh ở phía trước dẫn đường, người đi đường biết được ký hiệu trên xe ngựa nhiếp chính vương phủ, không đợi xe ngựa đi qua đã lập tức nhao nhao né tránh, bởi vậy nên một đường càng thuận
lợi hơn.
Bên trên tửu lâu, Lý quận vương Mộ Dung Tường cách cửa
sổ nhìn xe ngựa đi qua: "Đây là nữ đầu bếp mà đại ca phái người thỉnh
đến?"
"Vâng" Một gã sai vặt đứng nói, "Phu nhân đưa tin đến, nói
vương gia phái Vu quản sự đi đón người, một hai ngày sẽ trở về. Hiện tại Vu quản sự ở phía trước mở đường, trong xe ngựa cũng chỉ có thể là nữ
đầu bếp trong thôn kia."
"Hừ, đại ca càng lúc càng thú vị, bị
bệnh một trận lại trở nên thích những kẻ dân đen làm gì đó." Mộ Dung
Tường thu hồi ánh mắt, trong mắt xẹt qua vẻ khinh miệt.
Gã sai
vặt là tâm phúc Tăng thị, biết Lý quận vương này từ nhỏ được nuông chiều nên tâm cao khí ngạo, đối với nhiếp chính vương có nhiều chuyện không
cam lòng, thấy hắn nói vậy, vội vàng nói: "Nghe nói nữ đầu bếp này rất
có tay nghề nấu ăn, mấy món mới gần đây của tửu lâu Như Ý cũng đều từ
trong tay nàng mà ra, sau khi vương gia ngẫu nhiên ăn món mới của tửu
lâu Như Ý thì khen không dứt miệng, mới sai hạ nhân đi mời người chế
biến ra mấy món ăn này về làm đầu bếp riêng."
"Ồ? Một thôn nữ
cũng có tay nghề bậc này hả?" Lý quận vương hưng trí, "Cũng đúng, vị đại ca kia của ta luôn luôn xoi mói, mọi việc đều phải tốt nhất, ta còn
tưởng rằng hắn bị bệnh một trận rồi tính tình biến đổi, thì ra là phát
hiện bảo bối. Tiểu thôn nữ này đã có tay nghề cao như vậy ta nhất định
phải gặp một lần."
"Ý phu nhân là, có thể lợi dụng tiểu thôn nữ này..."
Mộ Dung Tường giơ tay lên, ngăn lại lời nói tiếp của gã sai vặt: "Trở lại
nói cho mẫu thân, nói rằng ta làm việc có chừng mực, biết nên như thế
nào."
"Vâng" Thấy Lý quận vương hiểu ám chỉ của mình, gã sai vặt cũng không nói thêm gì nữa, hành lễ lui ra.
Mộ Dung Tường ngước mắt nhìn sang phương hướng nhiếp chính vương phủ, trong mắt lóe lên tia âm ngoan, xoay người rời đi.
Xe ngựa quành qua mấy đường, bốn phía dần dần tĩnh lặng, ngay lúc Hàn Hàn nghi hoặc muốn hỏi, trước mắt bỗng trở nên rộng lớn.
Một chiếc cổng to lớn cùng với khoảng sân rộng nằm trên cả mặt đường, hai
bên tường viện thật dài chiếm hết cả phần đường. Trước cửa là hai đầu sư tử bằng đá uy phong lẫm liệt, hai cánh cổng lớn được quét màu đỏ thắm,
kim biển trên cửa treo cao, đề tên "Nhiếp chính vương phủ", trái phải
hai bên cây cột màu hồng là một hàng câu đối, chữ sơn thiếp vàng, bên
trái là "Công lao lớn phong công Thần quốc kình thiên nhất trụ", bên
phải "Chiến công hiển hách uy đồng tháng thường minh".
Hai nhóm người buộc ngựa vào cọc trước cửa, mặt đất được quét sạch sẽ không có một hạt bụi nào.
Hàn Hàn quay đầu nhìn về phía Vu quản sự, do dự có nên đi xuống hay không.
"Xin cô nương chờ trong xe một lát." Vu quản sự từ trên ngựa xuống, cầm dây
cương trong tay đưa cho người hầu theo phía sau, người phía sau nhao
nhao xuống ngựa, một trong số đó nhận lấy dây cương rồi dắt ngựa đi vòng qua cửa hông tiến vào.
Vừa thấy Vu Thanh, hộ vệ giữ cửa liền chạy tới: "Vu gia, ngài đã trở về?"
"Ừ, mở cổng, nâng phó kiệu ra, vương gia mời khách quý tới." Gật gật đầu, Vu quản sự lạnh nhạt phân phó.
Hộ vệ nghe vậy cả kinh, kinh ngạc liếc mắt nhìn Hàn Hàn một cái, lập tức
đáp ứng, chỉ trong chốc lát, hai gã sai vặt thanh y nâng một cỗ kiệu ra.
"Cô nương thỉnh xuống xe lên kiệu." Thấy kiệu được mang ra, Vu quản sự hơi khom người trước cửa xe ngựa, làm ra tư thế mời.
Hàn Hàn không rõ chân tướng, ngốc lăng ôm tiểu hồ ly xuống xe ngựa ngoan
ngoãn ngồi lên kiệu, để tiểu hồ ly trên đùi, nghĩ về truyện Hồng lâu
mộng lúc Lâm Đại Ngọc tiến vào Giả phủ hình như cũng là một đường nâng
vào, âm thầm bĩu môi, quả nhiên cổ nhân có tiền chính là thích khoe
khoang, đường cũng luyến tiếc đi hai bước.
Nàng nào biết, nàng
chính là người đầu tiên được ngồi kiệu từ cổng chính tiến vào nhiếp
chính vương phủ, ngay cả hoàng đế muốn vào nhiếp chính vương phủ cũng
phải hạ xa giá, để lại tâm phúc ở bên ngoài không thể đi vào.
Bởi vậy, thấy Hàn Hàn được Vu quản sự mời ngồi kiệu vào phủ, hộ vệ giữ cửa
gần như là kinh ngạc, ngay cả mắt cũng muốn rơi xuống.
Mới vừa vào phủ, liền có một hạ nhân chạy tới cùng Vu quản sự nhỏ tiếng mấy câu.
Vu quản sự phất tay một cái, hạ nhân lui ra.
Vu quản sự quay đầu nhìn về phía Mạc Hàn Hàn cười nói: "Vương gia phân phó hôm nay đã trễ, mời Mạc cô nương đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tái kiến
cũng không trễ."
Hàn Hàn ngồi ở trên kiệu cười gật đầu: "Theo vương gia phân phó."
Thấy Hàn Hàn không có ý kiến, Vu quản sự phất tay, kiệu tiếp tục đi về phía
trước, không mấy bước, trước mặt đụng phải một đám nha hoàn hộ tống hai
nữ tử đang đi tới.
Nữ tử mặc y phục vàng nhạt thêu hai đóa mai
nở rộ xinh đẹp lộng lẫy có khuôn mặt trái xoan, mũi ngọc nhỏ tinh tế,
dung mạo thanh tú đẹp đẽ, chỉ là trên mặt lại nhiều hơn một nét kiêu
ngạo.
Một nữ tử khác lại mặc váy màu lam thêu bách điệp hoa viền bạc, khuôn mặt thon dài, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn
khá là dịu dàng nhu mỹ.
"Đây là nữ đầu bếp đại ca gọi tới?" Nữ tử khuôn mặt trái xoan ngước mắt nhìn Hàn Hàn một cái, rồi lại liếc sang
Vu quản sự dẫn đường phía trước.
"Hồi tiểu thư, vị này chính là
Mạc cô nương." Đầu Vu quản sự hơi thấp, giọng nói đúng mực, bọn họ đều
là người được vương gia tự mình chọn lựa, đi theo vương gia lâu nhất,
đương nhiên biết vương gia vô cùng không muốn gặp toàn gia Tăng thị.
Tiểu thư? Lại gọi nhiếp chính vương là đại ca... Tâm tư Hàn Hàn khẽ động,
nghĩ dọc đường đi Vu quản sự giới thiệu cho mình tình hình trong vương
phủ, cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt, thì ra đây chính là muội muội
cùng cha khác mẹ của nhiếp chính vương - Mộ Dung Tiên.
"Mạc cô
nương?" Lông mày Mộ Dung Tiên nhướn lên, nhìn về phía Vu quản sự, "
Chẳng qua chỉ là một nữ đầu bếp đại ca tìm tới, cũng đáng để ngươi kêu
một tiếng cô nương? Ta thấy ngươi làm việc càng ngày càng hồ đồrồi! Kiệu này tùy tiện ai có chút ít tài năng là được dùng trong vương phủ sao,
ngươi cũng dám lớn mật dùng kiệu nâng một nữ tử nhà quê nhập phủ như
thế!"
Nghe nói vậy, Hàn Hàn suy nghĩ lúc đi trên đoạn đường này,
hình như trừ mình ra, quả thật là không có ai ngồi kiệu, chẳng lẽ trong
vương phủ không cho ngồi kiệu? Có chút nghi hoặc nhìn về phía Vu quản
sự.
Vu quản sự vẫn đúng mực như cũ nói: "Tại hạ là quản sự vương
phủ, tất nhiên hành sự đều phải nghe vương gia phân phó, tiểu thư như có nghi vấn gì, có thể trực tiếp đi hỏi vương gia."
Hàn Hàn nhíu
mày, lời này nói ra, thật đúng là nửa phần mặt mũi cũng không cho Mộ
Dung Tiên, chẳng lẽ Mộ Dung Tiên ở trong vương phủ không được tiếp đãi?
Mộ Dung Tiên nghẹn họng, lập tức giận dữ chỉ vào Vu quản sự: "Làm càn! Đây là thái độ ngươi nói chuyện cùng chủ tử hả! Nhìn xem ta trở về nói rõ
với ca ca, nói hắn đuổi ngươi ra thế nào!"
Nữ tử mặt thon dài bên cạnh thấy Mộ Dung Tiên thật sự nổi giận, vội vàng mềm giọng khuyên bảo: "Chẳng qua Vu quản sự cũng chỉ dựa vào phân phó làm việc, chắc biểu ca
dặn dò như vậy cũng có đạo lý của huynh ấy, tuy là muội muội vì bảo vệ
quy củ vương phủ, nhưng cũng không thể tưởng thật, mọi việc luôn có
ngoại lệ không phải sao."
Nghe lời này xong Hàn Hàn mới nhìn nữ
tử kia nhiều hơn một lần, gọi nhiếp chính vương là biểu ca, chắc nữ tử
này chính là chất nữ Tăng Lăng Nhi nhà mẹ đẻ Tăng thị.
Nghe Vu quản sự nói, Tăng Lăng Nhi này được Tăng phu nhân đối đãi rất tót, ba năm thỉnh thoảng tiến vào vương phủ ở hai ngày.
Mộ Dung Tiên không cam lòng, còn muốn phát tác hai câu, đã bị Tăng Lăng
Nhi kéo kéo y phục, biết nếu thật sự muốn làm to chuyện thì mình cũng
không chiếm được chỗ tốt, tuy nói Mộ Dung Ý có danh là đại ca nàng,
nhưng kỳ thực nửa phần cũng không xem mẹ con các nàng ở trong mắt, ngay
cả phụ thân cũng không thấy đối xử tôn trọng hơn, chỉ là đáng trách tên
cẩu nô tài này, thấy đại ca không muốn gặp các nàng, cũng dám không để
các nàng vào mắt!
Cắn cắn răng, trừng mắt nhìn Mạc Hàn Hàn: "Lớn
mật, một dân đen nho nhỏ như ngươi thấy bản cô nương mà cũng dám không
xuống kiệu hả!" Nàng không làm gì được Vu quản sự, thế nhưng một thôn nữ nhỏ còn có thể không trị được sao? Thân phận ti tiện như vậy, còn dám
ngồi trên kiệu tiến vào từ cổng vương phủ, lúc trước khi nàng và mẫu
thân đến vương phủ, chẳng qua cũng chỉ đi vào từ cửa hông!
Hàn
Hàn không nói gì, đây là nghĩ hồng mềm dễ bóp sao? Bất đắc dĩ thả lỏng
tay: "Quả là ta cũng muốn xuống, thế nhưng cỗ kiệu quá cao, đi xuống như thế lại sợ té, vẫn là xin tiểu thư thứ lỗi, nếu không, ngài cùng Vu
quản sự nói một chút, kêu hắn nói hạ nhân hạ kiệu ta xuống trước?" Tốt
nhất là nàng làm náo nhiệt thêm, rồi được thả về thôn thì càng tốt!
Vu quản sự nghe thế, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiên một cái: "Vương gia phân
phó phải nhanh hộ tống Mạc cô nương đi nghỉ ngơi, hiện tại đã dừng lại
rất nhiều canh giờ, có lẽ vương gia sẽ trách tội, tại hạ xin cáo lui
trước!" Hành lễ với Mộ Dung Tiên, vung tay lên, dẫn người đi qua.
Mộ Dung Tiên nghẹn khuất, khuôn mặt lập tức giận đến trắng bệch, hung hăng vò nát chiếc khăn trong tay, khóe mắt ác độc trừng về phương hướng Hàn
Hàn rời đi mà sắp nứt ra.
"Người được biểu ca chọn trúng, tất
nhiên là có chỗ bất phàm, có vài phần tính tình khác cũng đúng, muội
muội không cần quá để ý, chúng ta vẫn nên trở về thôi, thời gian muộn
rồi, chắc cô chờ đã nóng nảy." Tăng Lăng Nhi ở một bên ôn nhu nói.
"Chẳng qua là một dân đen ngu giốt, có cái gì mà kiêu ngạo, thật sự cho rằng
đại ca ta nhìn trúng nàng, thì nàng liền bay lên cành biến thành phượng
hoàng sao! Hừ, đằng ngày nào cũng có ngày đại ca ta ăn ngấy mấy món ăn
của nàng ta,xem bản cô nương thu thập nàng thế nào!" Mộ Dung Tiên phẫn
hận hừ một tiếng, cùng Tăng Lăng Nhi chuyển hướng đi về phía hậu viện.
(:] Không biết tính tình Tăng Lăng Nhi này thế nào nhưng có ai thấy nàng ta nói giống như, chính xác là kích cho Mộ Dung Tiên càng thêm tức giận hơn không, đây là hạng người tớ ghét nhất trong tất cả các truyện)
Kiệu một đường nâng Hàn Hàn đến trước cửa viện có không khí trang nghiêm rồi dừng lại, Hàn Hàn từ kiệu bước xuống, ngẩng đầu nhìn thấy phía trên cao của cửa khắc ba chữ lớn mạnh mẽ hữu lực "Lạc Huy Uyển".
Hàn Hàn
kinh ngạc, nhìn về phía Vu quản sự: "Đây là chỗ ta ở?" Quy cách (điều
kiện chỗ ở) này không khỏi quá cao chứ? Quy mô viện này so với mấy ngôi
nhà ngói mình mới xây còn lớn hơn gấp đôi.
"Đây là nơi ở vương
gia, vương gia phân phó xuống, Mạc cô nương cùng vào ở trong sân, trong
viện có phòng bếp nhỏ, thuận tiện cho vương gia tùy thời truyền thiện
(*)." Vu quản sự giải thích.
(*)Truyền: gọi; thiện: thức ăn
Cùng vương gia lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết kia ở cùng một chỗ? Hàn Hàn suy nghĩ một chút da đầu liền tê dại, cười khan một tiếng: "Con
người của ta đi ngủ hay bị mộng du, lỡ may quấy nhiễu đến vương gia sẽ
không tốt, nếu không, ngài nói chuyện cùng vương gia một chút, xin đổi
chỗ ở cho ta?"
Mộng du? Vu quản sự sửng sốt, không ngờ Mạc cô
nương này còn có bệnh tình đó, nếu quả thật buổi tối mộng du quấy nhiễu
tới vương gia, như vậy thì không tốt cho lắm! Do dự một chút: "Cô nương chờ một lát, để ta đi xin chỉ thị vương gia." Nói xong xoay người rời
đi.
Ám Tam vừa tiến phủ theo Hàn Hàn, Ám Nhất liền nhận được tin
tức chạy tới nhìn, thuận tiện hỏi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay ở Lưu
thôn.
Lúc này đang ngồi một bên trên cây nói chuyện tào lao với
Ám Tam, thình lình vừa nghe thấy Hàn Hàn nói mình có thói quen mộng du,
thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, mộng du? Sao hắn lại không biết?
Quay đầu nhìn về phía Ám Tam: "Mạc cô nương bị mộng du?" Trong Lưu thôn
thì Ám Tam ở khoảng cách gần để phụ trách bảo hộ cho Mạc cô nương, đương nhiên rõ ràng.
Ám Tam ngạc nhiên: "Chưa từng có đâu."
Hai người nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự hiểu rõ, thay chủ tử nhà mình kêu trời một tiếng, nếu để cho chủ tử biết người ngài ấy ưu tư ngày đêm lại đi trốn ngài, không biết sẽ có thái độ gì, nhưng cũng có thể khẳng
định, tuyệt đối sẽ không cao hứng.
Chủ tử mất hứng, tất nhiên bọn họ phải đi theo gánh chịu.
Thấy Vu quản sự thực sự muốn đi bẩm báo, Ám Tam cuống quít đập đập Ám Nhất: "Nhanh đi ngăn cản, đừng để hắn đi nói cho chủ tử!"
Thân hình Ám Nhất khẽ động, yên lặng không tiếng động bay xuống bên cạnh,
nhảy mấy bước, từ một bên đường nhỏ vòng lại ngăn cản Vu quản sự.
"Vu quản sự, vội vã như vậy là muốn đi đâu thế?"
Vu quản sự thấy Ám Nhất, vội vàng cười nói: "Thì ra là Ám Nhất hả, ta đang muốn đi tìm vương gia, vương gia ở thư phòng sao?"
"Ừm, vương gia ở thư phòng có chuyện quan trọng cần làm, Vu quản sự tìm
vương gia có chuyện gì sao?" Mắt Ám Nhất cũng không chớp nói. Vương gia ở thư phòng đang chọn đồ để thưởng cho Mạc cô nương, cũng được xem là
chuyện quan trọng.
Vu quản sự biết Ám Nhất là thiếp thân hầu hạ
bên người vương gia, thấy hắn hỏi, cũng không giấu giếm, liền nói qua
chuyện Hàn Hàn bị mộng du một lần, "Ta qua đây chính là muốn hỏi vương
gia, có muốn đổi gian phòng khác cho Mạc cô nương hay không?"
"Không cần." Ám Nhất khoát khoát tay, "Vương gia chinh chiến sa trường nhiều
năm, sao lại bị một nữ tử mộng du dọa chứ? Ngươi cứ làm theo phân phó
trước kia của vương gia mà an bài đi."
Vu quản sự suy nghĩ, Ám Nhất nói cũng có đạo lý, vội vàng cáo từ trở về nói cho Hàn Hàn.
"Không được?" Hàn Hàn không nói gì, không được thì không được vậy, dù sao mình là người đã chết qua một lần, còn sợ một người sống sao! Cắn cắn răng,
theo Vu quản sự tiến vào Lạc Huy Uyển.
Tuy Lạc Huy Uyển là nơi
vương gia ở, nhưng bố trí lại không hoa mỹ, trong viện núi giả đá tảng
hình thù kỳ lạ san sát, vài cây cổ thụ chọc trời cành lá sum suê, trừ
những thứ này ra, cũng không có gì khác.
Vừa vào cửa, liền cảm
thấy một loại áp bách sắc bén, sắc trời bên ngoài còn hơi sáng, nhưng
trong viện bóng cây lắc lư, gần như là u ám.
Khóe miệng Hàn Hàn
co giật, mẹ nó, đây thực sự là chỗ của người ở sao, chụp phim ma cũng
không sai biệt lắm! Không hiểu được buổi tối mình ở nơi này có thể gặp
ác mộng hay không.
"Mạc cô nương thỉnh đi bên này." Vu quản sự
dẫn Hàn Hàn trực tiếp dừng ở một gian phòng bên cạnh chính phòng, "Đây
là nơi ở cô nương, cô nương tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở đây trước, lát
nữa sẽ có người đưa bữa tối và nước rửa mặt qua."
Hàn Hàn cười híp mắt gật gật đầu: "Làm phiền Vu đại ca."
**
Thấy bóng dáng Vu quản sự đã không còn, Ám Nhất xoay người trở lại thư phòng.
"Chủ tử"
"Vu quản sự đã sắp xếp xong xuôi?" Mộ Dung Ý cũng không ngẩng đầu lên, nhìn hoa mai điền (*) cầm lên từ bên trong hộp.
(*) Hoa cài đầu hình hoa mai.
Cánh hoa mai điền được dùng huyết ngọc quý giá mài thành một mảnh mỏng, dưới ánh đèn chiếu sáng, ẩn ẩn có hồng quang lưu động, trông rất đẹp mắt.
Mộ Dung Ý hài lòng khóe môi nhếch lên, lấy ra từ trong hộp rồi nhẹ nhàng
để một bên, khí sắc tiểu nha đầu vẫn không tốt lắm, có huyết ngọc hoa
mai điền này, khí sắc có lẽ sẽ dễ coi hơn một chút.
"Sắp xếp xong xuôi." Ám Nhất cúi đầu, nhìn bàn tay chủ tử đã quen cầm lợi kiếm, lãnh
lệ vô tình, bộ dáng chém giết huyết vũ (mưa máu), hiện tại đột nhiên vẻ
mặt trầm tĩnh như thế, hình như còn có chút dịu dàng dùng tay cầm bảo
kiếm chọn trang sức cho nữ tử dùng, cảm giác kia. . . . Chỉ có thể dùng
một câu nói hình dung —— cảnh tuy đẹp nhưng hắn không dám nhìn mà!
"Ừ" nhàn nhạt ừ một tiếng, Mộ Dung Ý cầm lên một đôi vòng ấm ngọc quan sát, vòng tay chạm vào rất ôn nhuận, óng ánh trong suốt, không một tia tạp
chất.
Nghe nói ấm ngọc có thể dưỡng thân, thân thể tiểu nha đầu kia quả thật là phải nên điều dưỡng một chút, lưu lại.
Lấy vòng tay ra, để sang bên cạnh.
Ngước mắt nhìn Ám Nhất vẫn đứng ở một bên: "Còn có việc?"
Nghĩ nghĩ, Ám Nhất vẫn nên nói ra chuyện Mộ Dung Tiên ngăn Mạc Hàn Hàn ở trên đường.
"Đưa Ám Ngũ Ám Lục qua làm nha hoàn cho Hàn Hàn, nói cho các nàng biết, nếu
dám bất kính với Hàn Hàn, thì lập tức bị trừng phạt!" Con ngươi Mộ Dung Ý hẹp dài lướt qua một tia lãnh lệ, giọng nói lãnh mị chậm rãi vang lên.
Cổ Ám Nhất co rụt lại: "Vâng" Ám Ngũ Ám Lục này là hai tỷ muội song bào
thai, cũng là người không dễ chọc , trong mấy người ám vệ bọn họ, không
ít bị hai người bọn họ chỉnh qua, lúc này lại đưa các nàng cho Mạc cô
nương. . . . Chậc chậc, không biết là bị con quỷ xui xẻo nào gieo tai
họa cho hai nàng ta.
Chờ Mộ Dung Ý chọn xong trang sức, bên ngoài trời cũng đã tối đen.
Trong lúc đó Vu quản sự qua đây bẩm báo một lần, Mộ Dung Ý biết Hàn Hàn được
an bài ở trong gian phòng sát vách mình, nghĩ đến việc lát nữa là có thể nhìn thấy tiểu nha đầu kia, con ngươi hẹp dài nặng nề, đứng dậy trở lại viện.
Trong viện, đèn trong gian phòng Hàn Hàn đã tắt, bên trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều quen thuộc.
Nắm chặt tay, Mộ Dung Ý chậm rãi đẩy cửa phòng Hàn Hàn đang ngủ ra đi vào...
Bạn đang đọc truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.