Q.3 - Chương 154: Không Cần Người Thương
Đinh ninh thắng?
Người thiếu niên Bạch Dương Động thật sự đã đoạt được thủ danh trong kỳ Mân Sơn Kiếm hội này ư?
Tuy rằng ai cũng biết điều này là sự thật, ấy thế mà nhiều người vẫn
không thể tin rằng: Người thiếu niên Bạch Dương Động thật sự đã đánh bại an bài của ả cung nữ họ Dung, nói cách khác hắn đã chiến thắng ý muốn
của vị hoàng hậu chưa từng bị đánh bại kia.
Giữa lúc những tuyển sinh và người tu hành ở đây còn trong trạng thái mờ mịt, nhìn những người này còn đứng ì ra đó, Lâm Tùy Tâm buông cuốn
sách trong tay xuống, lão hắng giọng mang theo ý cười nhàn nhạt mà tuyên bố: "Mân Sơn kiếm hội chấm dứt, Đinh Ninh là thủ danh."
Lâm Tùy Tâm là người chủ trì khâu kiếm thí cuối cùng, cũng là người đại biểu cho cả Mân Sơn kiếm tông.
Khi thanh âm của lão vang lên, tất cả mọi người mới hoàn toàn bừng tỉnh, mới chính thức tiếp nhận sự thật này.
Rất nhiều tuyển sinh nhìn nhau, nếu là trước đây, lúc bình thường bọn hắn đều là những tài tuấn ưu tú nhất, tâm tính mỗi một người đều rất là kiêu ngạo, nhưng lúc này từ trong ánh mắt đối phương, bọn hắn lại không thấy bất luận một điều không phục nào.
Không người nào không phục.
Không thấy ai không phục.
Bởi trong kiếm hội này, Đinh Ninh đã thể hiện ra những năng lực mà có lẽ cả đời bọn họ không có khả năng thực hiện được.
Tiếp đến, họ nhìn về phía Trương Nghi.
Giờ phút này, bên người Trương Nghi trống không, Đinh Ninh không còn ở đó, nhưng tất cả mọi người biết rõ rằng hắn còn sống, cũng hiểu vinh
quang kế tiếp đều thuộc về hắn. Thời điểm sau cùng khi mà vạn chúng chú
mục (vạn người cùng nhìn đến) thì hắn lại không có ở đây, việc này cho
thấy rằng Đinh Ninh vẫn bình tĩnh trước sau như một tựa như cái tên của
hắn vậy, điều này làm cho bọn hắn cảm thấy khó chịu nổi.
Giống như là hắn vừa khinh thường vừa hưởng thụ sự khiếp sợ, ghen ghét và hâm mộ từ bọn họ vậy.
Đinh Ninh bình tĩnh, điều này có thể lý giải là hắn khinh thường,
khinh thường giải thích, khinh thường làm bạn với bọn hắn hay không?*
*Dịch: mấy tên này yy dữ, ĐN đi chữa thương chứ bộ
Sự trầm mặc bao trùm sơn cốc.
Mỗi một lần Mân Sơn kiếm hội đều không giống nhau, nhưng khi kiếm hội kết thúc thường là lúc náo nhiệt nhất, người thì chúc mừng nhau, nhiều
người thì khóc thảm, cũng có người hoan hô chiến thắng, nhưng không lần
nào khiến cho mọi người trầm mặc như lần này.
Vinh quang quá lớn khiến người khác tự ti trầm mặc.
Trong một cung điện màu xanh trên núi, ngọn núi này nhìn như một
thanh kiếm màu xanh lục đâm thẳng lên trời, trên đỉnh núi, Bách Lý Tố
Tuyết với bộ đồ trắng đang lẳng lặng nhìn cảnh trong sơn cốc như đang
ngắm một bức họa, bỗng nhiên ông ta nở một nụ cười sảng khoái.
Người như ông tuyệt đối không thể ức chế tâm tình của mình.
Vì thế ông buông tiếng cười.
Tiếng ve kêu cùng tiếng cười trong trẻo theo gió núi từ trên cao vang vọng khắp sơn cốc.
Trong sơn cốc, tất cả những người sư trường tu hành cũng nghe được
tiếng cười đó, tuy rằng không một ai nhìn thấy thân ảnh Bách Lý Tố Tuyết nhưng từ trong tiếng cười mang ý vị bao trùm Thiên Địa ấy, bọn họ biết
rõ người kia nhất định là vị tông chủ Mân Sơn kiếm tông.
Nghe tiếng cười của Bách Lý Tố Tuyết, trong lòng những người này càng thêm cảm khái.
Nhất là những người có thân phận và địa vị đặc thù.
Trên đường núi, gã đàn ông trung niên áo vàng thay cung nữ họ Dung
hồi âm tin tức đang đứng lặng bất động, giống như hóa thành một con tò
te nặn bằng đất sét.
Còn vị quan Lễ Ti Ti thủ Ti Không Liên kia thì toàn thân y kích động không kiêm chế được mà run rẩy lắc lư.
Hoàng Chân Vệ quay đầu nhìn về phương hướng có tiếng cười của Bách Lý Tố Tuyết truyền tới, trong ánh mắt mang theo sự kính nể.
Nhưng Phan Nhược Diệp lại lắc đầu, sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như trước và nói: "Ta nghĩ rằng bà ta không bỏ qua chuyện này đâu."
"Thánh thượng còn ở trên núi này."
Thanh âm còn lạnh hơn của cô có hơi trì hoãn rồi tiếp tục vang lên:
"Mặc dù chỉ nhắm vào sự an bài của hoàng hậu, cử động lần này của Bách
Lý Tố Tuyết đúng là làm càn hơi quá mức rồi!"
"Kỳ thực, bà ta là một nữ chủ nhân rất hợp cách."
Hoàng Chân Vệ rất ít khi cùng Phan Nhược Diệp tranh luận, nhưng lúc
này ông ta lại lắc đầu, tỏ ra cái nhìn bất đồng: "Không có ai ở Trường
Lăng am hiểu và thích hợp làm nữ chủ nhân hơn bà ta, bởi bà ta so với
bất luận ai khác đều hiểu được cách cân nhắc và khống chế."
"Đại Tần chúng ta không chỉ có Mân Sơn kiếm tông, mà còn có Linh Hư kiếm môn."
Dừng lại chốc lát, Hoàng Chân Vệ vừa nhìn Phan Nhược Diệp vừa luận sự mà không một chút cố kỵ: "Đại Tần chúng ta có thể mất đi một Mân Sơn
kiếm tông, nhưng tuyệt đối không thể cùng lúc mất đi hai đâị thánh địa
tu hành, chỗ mấu chốt là, nếu Mân Sơn kiếm tông mất đi thì Linh Hư kiếm
môn rất nhanh cũng sẽ mất đi."
Phan Nhược Diệp trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Là vì cảm giác không an toàn hay sao?"
Hoàng Chân Vệ rất kinh ngạc về việc Phan Nhược Diệp có thể lý giải
nhanh như thế, ông gật đầu rồi nói khẽ: "An toàn là cảm giác thật kỳ
diệu, một số người tình nguyện chấp nhận bản thân có một đối thủ cường
đại tồn tại, mà không muốn thấy người đối thủ kia biến mất."
"Bởi vì đối thủ cường đại thường thường như xó nhà có nhau* (tương
trợ, giúp đỡ nhau), chỉ một cây cột không thể chống vững nhà, nội tâm đã không yên còn thêm cảm giác không an toàn cũng đủ khiến cho một người
làm ra sự tình khác ngày thường." Khuôn mặt Phan Nhược Diệp bình tĩnh
nhìn những người tu hành trong sơn cốc, thanh âm trì hoãn một lát rồi
tiếp tục nói: "Những người tu hành ở Trường Lăng đều không có cảm giác
an toàn, nhưng bà ta biết rõ giới hạn của nó ở đâu, do đó bà ấy khiến
cho mỗi người tu hành ở Trường Lăng đều có cảm giác không an toàn nhưng
không để cho cảm giác ấy quá mức (vượt qua kiểm soát)."
* Thành ngữ Trung Quốc
Hoàng Chân Vệ cảm thấy lời tổng kết của cô rất đúng, hơn nữa ông ta
còn có chút kinh ngạc tại sao Phan nhược Diệp phải nói ra những lời này, cho nên nhất thời không biết nên nói cái gì.
Phan Nhược Diệp không nói gì thêm nữa.
Nếu cô ở lại nơi đây chỉ vì cái kết quả cuối cùng, hiện tại kết quả đã có, cô cũng không cần lưu lại làm chi nữa.
Vậy nên cô gật đầu hành lễ với Hoang Chân Vệ, quay người ly khai, thân ảnh mỹ lệ rất nhanh biến mất trong núi rừng u ấm.
So với tràng cảnh trong sơn cốc, nơi nghỉ ngơi trong doanh địa (nơi trú đóng) càng thêm tĩnh mịch.
Rất nhiều quan viên nghé qua nơi này đều ngầm sợ hãi và cố ý tránh đi doanh trướng của ả cung nữ họ Dung.
Bọn hắn nghĩ rằng lúc này vị cung nữ họ Dung kia nhất định đang rất phẫn nộ. Ai cũng không muốn lây nhiễm lửa giận của ả.
Nhưng mà ai cũng không ngờ được rằng, lúc này trong doanh trướng,
khuôn mặt người cung nữ họ Dung vẫn như trước, không có bất kỳ thần sắc
phẫn nộ nào.
Ả chẳng qua chỉ cúi thấp đầu mà nghiêm túc trầm tư.
...
"Liệt Huỳnh Hồng ở đâu?"
Khi tất cả tuyển sinh đã tiếp nhận sự thật Đinh Ninh đạt được thủ
danh, rốt cuộc có người nhớ đến cái tên của tuyển thủ đứng đầu trong
bảng xếp hạng tài tuấn trước đây.
Bất kể là Diệp Hạo Nhiên hay Cố Tích Xuân, mặc dù cuối cùng hai người bọn hắn thua trong tay Đinh Ninh, nhưng mà bọn hắn cũng đã thể hiện
thực lực vượt xa các tuyển sinh bình thường.
Liệt Huỳnh Hồng được xếp thứ nhất trong quyển sách nhân tài, vì sao có thể thất bại ở bên trong biển gai?
Huống chi trước đó mọi người đều biết rõ, Liệt Huỳnh Hồng đến từ Giao Đông quận, như vậy gã hẳn phải là một quân cờ mấu chốt trong ván cờ của ả cung nữ họ Dung bày ra chứ.
Tuy rằng hầu hết các sư trưởng tu hành đều tận mắt chứng kiến cảnh
Liệt Huỳnh Hồng rời khỏi như thế nào, nhưng khi tiến vào sơn cốc để quan sát, những người sư trưởng này cũng không có cơ hội cùng những tuyển
sinh trao đổi về việc này, cho nên giờ phút này tất cả tuyển sinh cũng
không biết Liệt Huỳnh Hồng đã gặp phải điều gì.
"Liệt Huỳnh Hồng bị đánh bại bởi Tạ Trường Thắng và Thẩm Dịch."
Có mấy người sư trưởng đồng thời lên tiếng, trả lời nghi vấn của người tuyển sinh kia.
Sơn cốc yên lặng trong chốc lát, rốt cuộc oanh một tiếng nổ tung.
Trong những người đi theo Đinh Ninh, chỉ có Tạ Trường Thắng cùng Thẩm Dịch không có tiến vào đợt kiếm thí cuối cùng, nhưng mà ai cũng không
nghĩ tới bọn hắn đã chiến thắng một trong những địch nhân trọng yếu nhất của Đinh Ninh?
Nói cho cùng, từ đầu tới cuối thắng lợi này giống như đều thuộc về những người của Bạch Dương Động.
Rất nhiều tuyển sinh đắng chát nghĩ rằng, Đinh Ninh và những người này, đều thắng từ đầu đến cuối.
...
"Đinh Ninh thắng, đoạt thủ danh."
"Đinh Ninh còn sống."
Một gã quan viên mặc phục triều từ cửa Mân Sơn kiếm tông đi ra, thừa
lúc xe ngựa đến một nơi hoang vắng, nơi hoang vắng này đang có một cỗ
xe ngựa rất lớn đang đỗ ở đó.
Trong xe ngựa, một người mang khí tức trầm tĩnh, nhưng y vẫn khiến
người khác cảm giác được nguy hiểm, người nam tử áo đen này cầm lấy một
bình trà nóng.
Đối diện với của y, một người nam tử áo trắng đang ngồi an tọa.
Nghe tin tức mà gã quan viên mang đến, người nam tử áo đen cùng người nam tử áo trắng đều nhịn không được cười lên.
Hai người nhìn nhau, nam tử áo trắng nhịn không được nói: "Chuyện
không thể cũng làm được, Trường Lăng này thật sự là nơi có vô số khả
năng."
...
Cảnh đêm vẫn bao phủ Trường Lăng như trước.
Nơi xa khói lửa đã sớm tắt, chẳng qua trong không khí mang theo càng thêm nhiều khí tức nguy hiểm.
Bạch Sơn Thủy đi xuyên qua các ngõ phố trong Trường Lăng.
Cô đi lại rất cẩn thận, từng cái nhấc lên hạ xuống của thân thể đều
bảo đảm chính mình sẽ không bị phát hiện bởi bất kỳ một tòa vọng lâu nào ở Trường Lăng.
Bên ngoài Trường Lăng, cách một nhánh sông Vị Hà không xa.
Nhưng trong mắt của cô lặng yên thoáng hiện hàn quang giống như một
dải kiếm phong, nàng lập tức dừng bước, một thân ảnh phía trước từ đầu
hẻm bên trái đi ra, đứng ngay dưới một mái hiên lợp ngói đen, gã lẳng
lặng nhìn nàng.
"Ngươi đã trở lại Trường Lăng, ngươi có thể cùng ta nói chuyện."
Một thanh âm trầm thấp nhưng dị thường vững vàng hùng hậu vang lên.
"Lương Liên, Lương đại tướng quân." Ánh mắt Bạch Sơn Thủy híp lại,
trong lòng khẽ run lên, nhưng cô cười lạnh đáp lại: "Ta đoán chính là
ngươi."
"Ngươi có thể an nhàn đi qua, không cần thông báo, tuy rằng ta ở trong nội thành, nhưng vẫn không an tâm."
Thân hình Lương liên thẳng tắp tựa như một cây trường thương dựng
đứng dưới mái hiên, gã nhìn Bạch Sơn Thủy, giọng nói lạnh lùng như chém
đinh chặt sắt: "Kỳ thật điều ta muốn không nhiều lắm, ta cũng không mong ngươi chết, ta chỉ muốn ngươi giao ra Cô Sơn Kiếm Tàng."
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười chế nhạo: "Cái này còn không nhiều?"
Lương Liên lắc đầu, "Chỉ một ít thứ không thể làm cố quốc phục hồi như xưa được, chẳng lẽ nó so với sinh tử còn trọng yếu hơn?"
"Người nọ cùng Ba Sơn Kiếm Tràng đều đã biến mất, trong Trường Lăng
này có điều gì mà không có khả năng xuất hiện?" Bạch Sơn Thủy thu liễm
dáng tươi cười, ưỡn ngực, chậm rãi nói: "Huống chi Cô Sơn Kiếm Tàng
không phải ngươi muốn, mà là bà ta muốn."
"Ngươi có thể sống sót được đều dựa vào sự thương hại của bà ta, ngươi có tư cách gì mà thương hại ta?"
"Ta lại là người không cần người khác thương hại?"
Bạch Sơn Thủy ngửa đầu.
Trong bầu trời, có một giọt nước óng ánh xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện Kiếm Vương Triều được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.