Q.7 - Chương 688: Ai Biết Lòng Nữ Nhân (1)
Uy Quốc công Quốc cônghồi kinh, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ
cùng các quan lớn lục bộ tới trước đại viên môn đón chào. Chúng quan
viên chỉ là đến ngoài thành nghênh đón, khi Dương Lăng đến kinh đã qua
giữa trưa, hôm nay ắt phải không thể kịp nói công sự, chư vị đại nhân
bao gồm Tiêu các lão chỉ là giản đơn thăm hỏi mấy câu, hết phần lễ, đón
Dương Lăng vào kinh, liền từng người cáo từ.
Dương Lăng nhìn ngày qua giữa trưa, hoàng thượng đã giải tán ngọ triều, thông thường sẽ hơi
trễ một chút mới trở về Báo viên, vội vàng chuẩn bị xong xuôi hôm nay
cũng không kịp đi gặp y, liền dặn bảo kẻ dưới tướng tá cầm lệnh tiễn đi
binh bộ, ngũ quân đô đốc phủ và Kinh doanh giải quyết việc giao nhận
xong xuôi, tự dẫn thân binh quay trở lại Quốc công phủ ở thành tây
trước.
Trong phủ đã nhận được tin tức hắn hôm nay hồi kinh, Hàn
Ấu Nương, Cao Văn Tâm cùng Tuyết Nhi, Ngọc Nhi, Đường Nhất Tiên, mang
theo người nhà vui vẻ ra cửa nghênh đón. Liên Nhi trải qua ba năm, hôm
nay lại lần nữa bước vào Dương phủ, mới đường đường chánh chánh chính
chính xem như là người của Dương gia. Nhìn mấy vị phu nhân Ấu Nương, Văn Tâm, lại nhìn thấy hai chữ to Dương phủ trên mép cửa, mặc dù nàng luôn
luôn kiên cường, tính tình lại vô cùng lý trí, cũng không cầm được mừng
đến chảy nước mắt.
Nhắc tới, các phu nhân Dương gia thực sự lấy
nàng lận đận nhiều nhất, Ấu Nương kết bạn với nàng vào lúc bần hàn, tình cảm hai bên sâu sắc nhất, thấy nàng rơi lệ cũng không cầm được nước mắt giàn dụa, hai nữ tử ôm nhau trước khóc thút thít bắt đầu kể lể, còn có
Văn Tâm và Nhọc Nhi tiến lên khuyên nhủ, lúc này mới chuyển từ khóc lóc
thành cười.
Dương Phán Nhi thanh khiết thông minh, trắng ngần, là một đứa bé gái vô cùng dễ thương, người một nhà nhìn đều rất yêu mến.
Nhất là Tuyết Nhi đang mang bầu nặng nề và Đường Nhất Tiên yêu mến trẻ
ôm Dương Phán nhi xuống xe dắt tay nhỏ bé của nó cực kỳ thắm thiết. Hai
nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp yêu kiều ngọt ngào, lại là con gái,
Phán Nhi thấy cũng không sợ lạ, mặc cho các cô ấy nắm lấy tay nhỏ bé của mình, người một nhà vừa nói vừa cười đi vào cửa.
Đến cửa vào
phòng tiếp khách nội quyến của nhị đường. Trên giường La Hán tiểu nha
hoàn Vân Nhi đang cùng đại thiếu gia chơi ở trên giường, vừa thấy lão
gia cùng các vị phu nhân đi vào, vội vã hớn hở mà chào đón làm lễ chào
hỏi. Nhìn ra được nàng hôm nay cũng trang điểm, chẳng những thế còn mặc
một bộ quần áo mới màu sắc tươi đẹp, trên mặt cũng quét mày ngài nhạt,
trang điểm nhạt, đã sơ sơ nẩy nở dung mạo thanh lệ, dáng vẻ vui mừng.
Dương Lăng biết nàng là đang bận tâm Lưu Đại Bổng Chùy, hắn cười liếc nhìn
con trai, khoát tay nói với Vân Nhi - Hết việc rồi, ngươi đi làm việc
khác đi.
Vân Nhi hoan hỷ tràn trề vái chào một lễ - Đa tạ lão
gia, Sau đó giống như hồ điệp xuyên hoa, đi vòng qua chư vị phu nhân,
vội vàng chạy đi tiền sảnh, khiến cho hai nha đầu Tuyết Nhi, Đường Nhất
Tiên đều phì cười.
Dương Lăng nhìn con trai một chút, chỉ thấy
Dương đại thiếu gia mặc quần yếm, dáng điệu nghênh ngang ngồi ở trên
giường đang hướng về phía bọn họ cười ngây ngô, hiển nhiên là trông thấy nhiều người náo nhiệt trong lòng vui vẻ. Nụ cười này, lộ ra rõ ràng hai cái răng trắng nhỏ, không ngờ trên lợi đã mọc hai cái răng cửa nhỏ rồi.
Hồn nhiên không để ý, Dương đại thiếu gia tay cầm cây kẹo que, ăn nước dãi
đầm đìa, mũi thì lòng thòng, thừa dịp mọi người không chú ý liền xuytj
một tiếng hút trở lại. Dương Lăng nhìn thấy mà buồn cười, đi tới khom
lưng, phủi phủi tay nói - Nào, con trai ngoan, ôi! Nước mũi chảy này,
làm sao vậy thế?
Dương đại thiếu gia trí nhớ tốt, hai tháng không gặp, cẩn thận nhìn một chút nào ngờ vẫn nhận ra cha, liền giơ kẹo que
bò về phía hắn. Dương Lăng ôm lấy, trước tiên từ trong tay áo móc ra
khăn tay lau nước mũi cho nó. Đại thiếu gia né tránh lại muốn bò đi.
Ấu Nương nhận lấy khăn tay từ trong tay Dương Lăng, nhẹ nhàng lau cho con
trai, cười nói - Con bướng bỉnh quá, tự mình vừa chạy ra ngoài chơi,
cũng không thèm mặc thêm quần áo, cảm lạnh rồi.
- Ồ, không có
sao. Bệnh vặt. Không sốt là được, mắc chút ít bệnh thân thể xương cốt
tráng kiện. Dương Lăng không quan tâm mà nói, sau đó há miệng, giả bộ
nói - Nào, con trai ngoan, cho cha ăn kẹo nào.
Dương đại thiếu
gia vừa nghe vội vàng đem kẹo que dính nước dãi đầm đìa giấu sau lưng,
chọc cho Dương Lăng cười ha ha. Lúc này Dương Phán Nhi giãy ra khỏi
tayTuyết Nhi và Nhất Tiên, đi tới kéo vạt áo của hắn, chu cái miệng nhỏ
nhắn hỏi:
- phụ thân, đó là ai vậy ạ?
Nhìn dáng dấp tiểu
nha đầu thấy phụ thân mình đối với tiểu hài tử khác thân thiết như vậy,
có chút ghen tị. Nó mặc dù hết sức giấu ghen tị đi nhưng ở đây đều là
người lớn, lại đều là nhân tinh, ai không nhìn ra chứ, mọi người bật
cười rộ lên.
Dương Lăng trông thấy liền ôm nó đặt vào trên giường đất, cười nói - Phán Nhi, đây là đệ đệ của con. Con là tiểu tỷ tỷ của
đệ đệ, sau này ở chỗ này, thì có đệ đệ cùng con. Các con cùng nhau chơi
đùa, cùng nhau đọc sách, có được hay không?
Phán nhi nghiêm túc khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lại: - Con là tỷ tỷ?
Nó vui mừng: - Này, con sên, mau gọi tỷ tỷ đi.
Đại thiếu gia cắn kẹo que rất tò mò nhìn Phán Nhi. Dương đại thiếu gia hiếm khi nhìn thấy đứa bé cùng lứa mà bình thường ngoại trừ một đống di
nương và nha hoàn, người hầu cũng chỉ có con chó Nhật tầm vóc còn nhỏ
hơn phân nửa so với nó làm bạn, lúc này thật vất vả thấy một đứa bé tầm
tầm với mình, nó vô cùng vui vẻ.Dương đại thiếu gia lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng: - Tỷ tỷ
Sau đó rất hào phóng nói:
- Này, cho tỷ ăn này.
Nói xong rút kẹo que từ trong miệng ra đưa tới, Dương Phán nhi ngậm miệng
né tránh, sau đó nhíu lông mày nói: - Ta không ăn, bẩn lắm.
Dương đại thiếu gia cười ngây ngô hai tiếng, lại đem kẹo que ngậm ở miệng,
vội vàng nằm bò trên giường đất, thật nhanh leo đến trên đầu, từ phía
sau chăn nệm kéo ra một cái sọt nhỏ, bên trong lộn xộn một đống đồ chơi
trẻ em, sau đó tựa như dâng vật quý nói:
- Tới, tỷ tỷ chơi đi.
Dương Phán Nhi nhìn một cái bên trong xanh xanh đỏ đỏ, mọi thứ đồ vật đủ mẫu
mã đều có, không ghìm mình nổi ánh mắt sáng lên, cô bé quay lại nhìn
Liên Nhi. Liên Nhi cười nói - Đi đi.
Dương Phán Nhi lúc này mới
hào hứng chạy tới. Dương đại thiếu gia không những đem những thứ mình
coi như vật báu, thường ngày ngay cả các di nương cũng không cho chạm
vào lấy hết ra, lại nghĩ tới con chó Nhật kia của mình, vội vàng kêu
lên:
- Cẩu cẩu, cẩu cẩu!
Con chó Nhật bộ dạng uể oải đang
nằm khoèo ở lò sưởi đặt gần đầu giường chó Nhật nghe tiểu chủ nhân vẫy
gọi vội vàng bò dậy, giống đoàn quả bóng tuyết nhỏ tựa như lăn qua.
Dương Phán nhi thấy hai mắt tỏa sáng, đưa tay ra muốn sờ lông của nó,
nhưng lại không dám.
Cô bé đang nhìn chằm chằm sợ hãi, Dương đại
thiếu gia thờ ơ như không cầm tay của nó đặt lên mình con chó Nhật, Phán Nhi bị dọa sợ hét lên một tiếng, cậu bé lại rút kẹo ra rất nghiêm túc
nói: - Tỷ tỷ đừng sợ, cẩu cẩu không cắn đâu.
Dương Phán nhi nhìn
chằm chằm ánh mắt sáng trong suốt, vừa sợ vừa yêu mà thử hai cái nữa,
quả nhiên con tiểu cẩu mặt mũi kỳ quái kia ngoan ngoãn nằm sấp cũng
không kêu lên. Dương Phán Nhi không kìm nổi cười vui vẻ, Dương đại thiếu gia thấy tỷ tỷ vui mừng, cậu cũng vui vẻ nhảy lên.
Dương Lăng thấy hai đứa bé chơi vui vẻ, liền cười nói với hai thị tỳ: - Các ngươi trông coi hai đưa, chúng ta đi hậu uyển trước.
Về đến nhà cảm giác kia chính là ấm áp, thoải mái, khác hẳn với bên ngoài
bên ngoài, người một nhà vui cười hoà thuận vui vẻ, nói chuyện nhà
chuyện cửa một chút, nói chuyện kinh doanh từng người phụ trách, lại nói một số chuyện phát sinh khác, nói chuyện hành quân chiến tranh lý thú
đông một câu tây một câu, cảnh tượng náo nhiệt mà thời gian qua vô cùng
mau.
Rất nhanh đến thời gian bữa tối, người một nhà ngồi vây
quanh bên cạnh bàn ăn dùng cơm, bữa ăn hàng ngày là Văn Tâm đặc biệt làm cho Tuyết Nhi, thức ăn dùng cho phụ nữ có thai. Nàng ăn rất ngon miệng, cằm ban đầu nhọn bây giờ đang dần dần mượt mà lên, khuôn mặt vẫn tươi
đẹp chẳng qua lại tăng thêm tăng thêm một chút tiếng uyển chuyển của
thiếu phụ.
Dương Lăng quan tâm hỏi han, dịu dàng làm cho cô gái
nhỏ này càng vui vẻ, khuôn mặt tựa minh ngọc ửng hòng, vuốt cái bụng nhô lên. Tuyết Nhi từ khi có thai, tính tình vẫn còn giống tiểu mỹ nhân,
nhưng lại toát lên chút thần thái tự hào của người sắp làm mẹ.
Hai người Ngọc Đường Xuân, Cao Văn Tâm nhìn thấy, trong lòng cũng trào dâng cảm giác khác biệt. Ngay cả những dân chúng bình thường cũng mong muốn
mong muốn con cháu đầy đàn, đèn nhang đèn hưng thịnh, huống chi Uy Quốc
công phủ? Nhưng đến tại hai người còn chưa có đứa con nối dõi. Ngọc
Đường Xuân còn tốt hơn chút, dù sao nàng tuổi còn quá nhỏ, nhưng Cao Văn Tâm đến nay đã chừng hai mươi rồi, mắt thấy các tỷ muội từng người một
lần lượt có thai, vị cô nương này không kềm nổi bối rối, ngay cả ăn cơm
cũng mất hứng thú.
Liên Nhi vô cùng thông minh, biết mình dắt con gái trở về phủ, đã có chút khuấy động nho nhỏ đối với hai vị tỷ muội
vẫn chưa có con nối dõi. Bây giờ không như lần trước. Lần trước là sợ
phu quân xa cách lâu ngày, lạnh nhạt mình, đó là chỉ mong sao Dương Lăng bù đắp nhiều cho mình, khoảng thời gian qua đã độc chiếm nhận mưa móc
rất nhiều, hôm nay lại rốt cục chính thức thành người của Dương gia,
nàng còn có gì không thỏa mãn?
Vừa gả cho Dương Lăng, tự mình
phải nghĩ biện pháp xúc tiến một nhà êm ái, hơn nữa Cao Văn Tâm lại là
bình thê của Dương Lăng, địa vị có thể cao hơn chút so với mình. Thấy
nàng ta có chút thương cảm. Liên Nhi đảo trong nhãn châu, trong lòng đã
có suy tính.
Bạn đang đọc truyện Ngược Về Thời Minh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.