Q.7 - Chương 607: Dịch Chiến Như Kỳ
Cảnh vạn mã lao nhanh dù trên bình nguyên Tề Lỗ
cũng ít khi xuất hiện. Thời tiết khô ráo, tro bụi đầy trời càng nâng cao uy thế. Cờ treo phấp phới, tiếng nổ vang như sấm gầm, ngựa như rồng
càng làm người mất dũng khí.
Có câu "binh dựa vào mã", sức chiến đấu mạnh yếu còn phải cậy vào
chiến mã rất nhiều. Nếu không phải Đức Châu tường cao hào sâu, có ưu thế tiêu diệt bọn Hưởng Mã đạo thì dù binh sĩ Đức Châu gấp hai lần Hưởng Mã đạo kia, phân nửa là bộ tốt, căn bản là đánh không lại. Hai quân vừa
mới giao chiến thế sẽ như chém dưa, bị tiêu diệt hết phân nửa.
Quân triều đình đến ứng cứu chín vùng biên giới phòng tuyến và Kinh
Sư đại doanh. Quân đội hai nơi này đã tiêu hao quá nhiều bổng lộc cùng
quân nhu của triều đình. Vệ sở trong nước nuôi không nổi quân mã, lúc
thái bình cũng không cần bố trí lượng lớn kị binh cho nên ở bên trong vệ sở trang bị khá xa xỉ, mặc dù Đức Châu là trọng trấn quân sự nhưng kị
binh cũng chỉ ở mức hai ngàn người.
Tiếng kèn ô... ô... ngắn đầu thành báo hiệu khẩn cấp, tiếng trống như khinh lôi cũng đột nhiên vang lên. Các đội quan binh cũng bắt đầu vội
vàng đi lên đầu thành, lăn cây lôi thạch, bôi dầu hỏa, đẩy đẩy khiêng
khiêng... tất cả nhanh chóng dời về phía lỗ châu mai. Bạt che trên pháo
cũng bị kéo xuống, nòng pháo đen thui toát lên thứ ánh sáng lành lạnh
nhắm ngay dưới thành.
Nơi này vẫn dùng pháo truyền thống, Phích Lịch Lôi Hỏa pháo, tốc độ
bắn so với kiểu pháo mới của thủy quân Giang Nam ứng dụng có kém hơn,
nhưng uy lực lại lớn hơn một chút. Trong cuộc chiến thủ thành, nếu đem
hai loại pháo này kết hợp có thể tăng thêm sức mạnh, càng tỏ rõ uy lực.
Đáng tiếc triều đình liên tiếp dụng binh, liên tục mở tiệc, hơn nữa
bắc phương, Giang Nam thông thương, làm thuyền đóng quân, cải tạo bãi cỏ Liêu Đông, mua ngựa sắm trâu, an trí di dân, tài chính đã đến hồi túng
quẫn. Hiện tại hỏa khí kiểu mới chỉ có thể thử ở quy mô nhỏ, không thể
trang bị toàn quân.
- Oàng!!!
Đại pháo gầm hét lên, mặt đất chấn động. Pháo đạn cuộn với mây đen
như cuốn tới trận địa, lập tức người ngã ngựa đổ, nơi đạn chưa nổ chiến
mã được huấn luyện cũng kinh hãi mà hí lên, đội hình toán loạn.
Tuy nhiên đối mặt với đội kị binh như nước triều dâng này, pháo là uy lực lớn nhất. Chẳng qua là sóng triều cường dễ dàng bị đất liền làm mất dấu, khiến cả đại đội chiến mã hoảng loạn mất phương hướng. Tuy rằng
bối rối nhưng không có ai có ý định chạy trốn, hơn nữa trình độ điều
khiển ngựa của các kị sĩ cao thâm, có thể rất nhanh sửa đổi, điều chỉnh
tiết tấu tiến công.
Dưới thành có sông đào bảo vệ thành, chiến hào quân sự pháo đài sự mã vừa sâu vừa rộng, không sợ đám Hưởng Mã đạo chỉ bằng một vòng xung
quanh đã đánh tới thành. Nhóm quan quân cấp cao hạ lệnh chuẩn bị quân
giới lấy cận chiến phòng thủ thành. Hỏa pháo thủ và cung nỗ thủ dùng tên yểm hộ, mũi tên che trời phủ đất mà bắn tới đám Hưởng Mã đạo, khiến cho chúng hồn xiêu phách lạc.
Địa thế nơi này trống trải, mặt phẳng là kênh đào, chính diện là
thành trì Đức Châu. Hai mặt còn lại là đất hoang, rừng rú, đường đất mà
thành. Hướng tới hay lui sau đều gãy hướng, chạy trốn dễ dàng. Địa thế
trống trải, dễ dàng bài bố nhân mã công thành, cư nhiên cũng dễ dàng hơn cho quân coi giữ thành nhắm bắn. Tám ổ đại pháo liên tục nổ vang, không ngừng lấy mạng người, mà đám liều mạng cũng tru lên ngày một gần.
Thành Đức Châu sở hữu ba mươi hai khẩu đại pháo, xung quanh các cửa
có tám khẩu, tận lực phóng đạn, lực sát thương đến kinh người. Tuy nhiên pháo nhét vào tốn thời gian công sức, mà khoái mã lại chạy như điên
nhanh hơn tia chớp, trong khoảnh khắc đã tiến đến gần. Tấn công gần, đầu tường góc chết càng nhiều hơn, pháo chỉ có thể uy hiếp trong phạm vi
hữu hạn, lúc này chủ yếu phải dùng vào cung nỏ.
Dưới tường tro bụi lan tràn, che khuất bầu trời. Hưởng Mã đạo đều
dùng khăn đỏ che mặt, bắt đầu tung kị chạy, không ngừng bắn tên, áp chế
đầu thành dùng hỏa lực, tiếp đến là yểm hộ quân đội phía sau.
Vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên vốn là sở trường của quan ngoại Thát Tử,
mấu chốt nằm ở kỹ thuật cưỡi ngưa cao siêu, bằng không sẽ không thể bắn, mà mũi tên bắn ra khỏi cung sẽ mất dấu, chính mình cũng không biết đã
bắn đi đâu. Hoặc là trên ngựa xóc nảy bay về tám hướng, bắn tên vô lực,
căn bản không có sức sát thương.
Hưởng Mã đạo cánh quân tinh nhuệ cũng nhiều người có kĩ thuật cưỡi
ngựa bắn cung cao siêu. Bởi vì mã hộ trong nhà chăm ngựa, rất nhiều
Hưởng Mã đạo từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, bởi vậy kĩ thuật cưỡi
ngựa cao siêu cũng không phải là khó. Tinh kị như vậy cũng chừng ngàn
rưỡi đến hai ngàn người.
Bọn chúng vừa cưỡi ngựa chạy, vừa không ngừng bắn tên, lực lượng
ngang với quân giữ đầu thành. Pháo thủ lúc này quả thực thành đại pháo
đánh muỗi, đối với bọn Hưởng Mã đạo có tài cưỡi ngựa bắn cung đã hoàn
toàn mất tác dụng rồi.
Một chữ "Lưu" kia trên nền cờ ở bên mảnh đổ nát phía xa, trên đê lờ
mờ vài nhân ảnh, hiển nhiên là Lưu Lục đóng quân ở đó mà chỉ huy tác
chiến. Nơi đó dưới đê là đầm lầy cỏ lau lục bình, cách kênh đào hơn hai
dặm. Khoảng cách không xa lắm, có thể xem toàn cục, cũng có thể chỉ huy
điều hành toàn cục diện.
Dương Lăng vừa ghé vào giá đặt tên, đã bị một người giật mạnh trở về. Người kia chụp lấy cánh tay hắn giữ thật chặt. Dương Lăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy La Sĩ Quyền mặt đầm địa mồ hôi quát:
- Ông trời của tôi ơi, ngài thế nào lại ở chỗ này vậy? Mau, mau tránh khỏi nơi nguy hiểm này đi.
Hóa ra lúc nãy còn Hưởng Mã vừa đến, La Sĩ Quyền tình thế cấp bách đã mở hai thân binh, chạy lên tường thành, tự mình chỉ huy. Chờ y điều
hành xong một phen, hạ liên tiếp mấy mệnh lệnh xong mới nhớ ra đã quên
mất một vị đại nhân vật. Y quay đầu nhìn lại, bọn Hưởng Mã đạo dùng mũi
tên nhọn bắn lên thành đầu, tên ngang trời, cục diện tán loạn. Uy quốc
công vịn tay lên ụ bắn tên theo dõi chiến trận, làm y bị giật mình không ít, lập tức chạy vội tới.
Vết thương La Sĩ Quyền tuy không động gân cốt, nhưng dù sao cũng đau
da rát thịt. Vừa rồi phi nước đại đến cổng thành chỉ huy đã xé vỡ miệng
Vết thương, nay lại mang thương tích chạy qua chạy lại cho nên mồ hôi vã ra đầy đầu.
Dương Lăng thoải mái cười nói:
- La tướng quân không cần lo lắng. Nam man bắc lỗ, đông oa tây di**,
bản quốc công đều đã chứng kiến rồi. Bọn Hưởng Mã đạo này chưa chắc đã
cao minh hơn bọn chúng, chúng ta sợ gì chứ...
(** Nam man bắc lỗ, đông oa tây di: Ý miệt thị chỉ người bốn phía
Đông Tây Nam Bắc đều là lũ man di chẳng ra gì. Theo quan niệm Trung Quốc xưa thì chỉ có Trung Hoa giữa là kết tinh của trời đất).
Hắn đang nói, một mũi tên Lang Nha ào ào lướt tới, nhằm giữa lỗ châu
mai mà bắn. Ngũ Hán Siêu hơi động đầu vai, "soẹtt..." một tiếng, mũi tên bị đánh bay, chỉ thấy trong tay Ngũ Hán Siêu nửa thanh Thu Thủy đang từ từ tra vào vỏ. Kiếm xuất cực nhanh, khiến người ta khó theo dõi được.
La Sĩ Quyền bị dọa cho nhảy dựng, thần sắc Dương Lăng lại tự nhiên, mí
mắt cũng không chút thoáng động.
La Sĩ Quyền không bình tĩnh tự tại như Dương Lăng. Dương Lăng là Khâm Sai Tổng Đốc, tuần phủ Sơn Đông - địa quốc công gia, phụ trách công
việc cả khu vực phòng thủ, tiêu diệt thổ phỉ, định ra chiến lược tiêu
diệt phỉ, điều hành các lộ binh mã. Y hiện tại trấn thủ Đức Châu không
phải là giả, nhưng không phải là tướng lĩnh phụ trách phòng ngự thủ
thành Đức Châu. Nếu y để đầu thành tổn thất, bản thân khó tránh tội hộ
vệ không chu toàn.
Nơi đây gần Kinh Sư, bốn phương tin tức linh thông thông suốt. Đương
kim hoàng thượng sủng ái tín nhiệm vị Uy quốc công này thế nào, y nghe
qua không ít tin đồn. Có thể khiến hoàng thượng mặc đồ nữ tử, hóa trang
đi trèo tường, ngoại trừ vị đại nhân trước mắt này không có người thứ
hai.
Dương Lăng thấy vị La chỉ huy này nóng nảy, lại nhìn thấy bọn lính
đầu thành khẩn trương bận rộn. Mặc dù các sĩ quan quân đội không ngừng
thúc giục, lại càng khẩn trương, nhưng động tác lại có phần cứng nhắc,
xem chừng không chỉ là bình thường thiếu luyện tập. Thấy mình đứng đây
càng làm bọn họ thêm căng thẳng, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, La tướng quân an tâm chỉ huy, bản quốc công lên thành lâu xem yểm thủ ra sao rồi?
La Sĩ Quyền mừng rỡ, vội vàng gọi thêm vài thân binh cùng Dương Lăng
lên thành lâu. Bọn Hưởng Mã đạo không có vũ khí công thành tầm xa sắc
bén, đứng ở thành lâu sẽ an toàn hơn.
Tổng Tiểu Ái thấy Dương Lăng nghe lời như vậy, có chút kinh ngạc. Kì
thật Dương Lăng cũng muốn đứng đây quan sát bọn Hưởng Mã đạo nhằm tìm ra phương pháp tác chiến trực quan, nhưng bởi như vậy La Sĩ Quyền lại
không lòng dạ nào mà chỉ huy, đem toàn bộ chú ý đặt lên hắn. La Sĩ Quyền là tổng chỉ huy, Dương Lăng cũng không có ý định muốn thay thế, tự giác cầm đao đến chỉ huy cuộc chiến phòng thủ Đức Châu, như vậy sẽ không gây phiền phức cho La chỉ huy nữa.
Hơn nữa quân coi giữ trong thành gấp đôi ngoài thành, cứ cho là kẻ
thù có ưu thế về ngựa, nhưng tác dụng của nó trong công thành không lớn, mà quân coi giữ chiếm cứ ưu thế về địa lợi và vũ khí, lại hoàn toàn thủ thế. Nếu như đã vậy còn cần mình ra mặt, vậy La Sĩ Quyền dù là kẻ ngu
cũng không thể nhẫn nhịn được, căn bản không thể dùng.
Dương Lăng đang tính bước kế tiếp, La Sĩ Quyền là quân cờ trọng yếu,
cần y một mình đảm đương một phía. Dương Lăng trăm phương ngàn kế chỉnh
đốn quân đội phòng thủ Đức Châu, nhấn mạnh quân lệnh quân luật, trước
mặt quân sĩ Đức Châu tạo nên quyền uy tuyệt đối cho La Sĩ Quyền. Chính
nhờ vậy mà hiện giờ quân đội mới được vững mạnh như vậy, càng tiến thêm
một bước củng cố địa vị của y. Dương Lăng không lui vào phía sau màn,
không khéo lại đoạt đi sự nổi bật của y.
Thấy Dương Lăng lui về trong lầu, La Sĩ Quyên lập tức phấn chấn lại tinh thần, hét to:
- Áp chế cung nỏ, tận lực sát thương. Các cung thủ, không được bối rối.
Nói xong liền rút đao ra, nấp sau ụ tường lỗ châu mai bên cạnh, ngưng thần quan sát động tĩnh từ bọn Hưởng Mã đạo.
Quân ngũ tác chiến, cung nỏ làm đầu. Cung xạ tốc độ cao, nhưng cầm
nắm khó khăn, mà bắn nỏ bằng cơ quan sáng học tối quen, lực có thể bắn
xa nhưng nhét vào khó khăn, phóng ra chậm chạp, lại không dùng được trên ngựa chiến nhưng thủ thành thì lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Thành Đức Châu bố trí tỷ lệ nỏ và cung là sáu bốn. Lúc này tên nỏ bắn ra cùng lúc. Cung hai thạch nội hai trăm bước có thể xuyên qua giáp cắm vào cơ thể. Kình nỏ tầm bắn còn xa hơn. Chỉ nghe dây cung cắt rầm rì,
cung nỏ bắn ra cùng lúc, vô số nhánh Lang Nha tiễn kêu gào bắn ra ngoài.
- A!
Một tên Hưởng Mã đạo đang phi ngựa bị mũi tên lông vũ bắn trúng, ngã
xuống ngựa. Tên kia nửa tiếng cũng chưa phát ra được liền bị một kình nỏ chiếu thẳng vào trán, thân thể gã liền ngã ngửa ra sau, treo trên lưng
ngựa.
Mấy trăm mũi tên Lang Nha phá không mà tới, bắn tới như mưa rào,
trong nháy mắt cũng đến hai trăm người thương vong. Mất đi người quản
lý, chiến mã chạy hỗn loạn tứ phía, trận hình tấn công liền tan tác,
không còn được nghiêm túc như trước. Kỵ quân Hưởng mã bị thế tấn công
ngăn trở, bắt đầu vừa chạy đồng thời bắn tên nhằm áp chế lại. Mưa tên
vun vút, tuy quân canh giữ đầu thành có dựng lá chắn, song vẫn không ít
người trúng tên bị thương.
Song phương đầu tiên cùng công thủ, đều là áp chế tầm xa, ra sức bắn
chết đối phương. Xem dáng vẻ bọn Hưởng mã đạo này, hiển nhiên còn có hậu chiêu. Bọn chúng đương nhiên sẽ không lấy thân xác máu thịt để công
thành. Bọn Hưởng mã đạo giơ lên tấm chắn, có mộc thuẫn, thiết thuẫn, còn có loại lá chắn tự chế bằng cây mây, đủ loại, tuy rằng không kháng cự
được kình nỏ, nhưng vẫn có thể chống đỡ được cung tiễn.
Trong thành lâu, Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái một trái một phải đứng
sau lưng Dương Lăng. Dương Lăng một thân quần áo xanh ngồi ở trên cao
dựa lưng vào thành ghế, bắt chéo chân ngồi gần cửa sổ trông ra, thần sắc thản nhiên. Hắn vỗ nhẹ trên đầu gối, hắng giọng nói:
- Ta đang ở thành lâu ngắm cảnh núi, chợt nghe được ngoài cửa thành
hỗn loạn, tinh kì phấp phới nhìn không rõ, thì ra Lưu Lục gửi binh tới.
Tống Tiểu Ái bật cười, hé miệg nói:
- Đại nhân hát khúc gì vậy? Thật là nhàn nhã quá đi.
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Thiếu một chiếc Nga mao đại phiến (quạt lông ngỗng lớn), nếu không càng thú vị hơn.
- Hả? Thú vị hơn?
Tống Tiểu Ái ngạc nhiên
Quan binh căng thẳng đứng quan sát khắp nơi, thấy vị Quốc công gia
này nói nói cười cười, không thèm để ý hơn vạn kỵ binh đứng dưới thành,
trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục, tâm trạng vốn lo lắng cũng có
phần bình phục lại.
Đại quân của Lưu Lực hiển nhiên là đến gần thành Đức Châu mới bất
chợt tăng tốc. Bởi vì phía sau xuất hiện người đẩy xe ngựa kéo, có phòng xe giá gỗ, hẳn là mang theo không ít vũ khí công thành. Dương Lăng
thoải mái cười nói:
- Thì ra là thế. Ta đã nói rồi, Lưu Lục ngu ngốc hơn nữa, chung quy
vẫn không biết dùng người. Ba vạn binh mã có thể công thành Đức Châu
không.
Nữ nhân dựa vào cảm tính, Tống Tiểu Ái đối với Dương Lăng vẫn là một
kiểu sùng bái mù quáng. Dưới thành ước chừng hơn một vạn người, nàng
biết Quốc Công đại nhân nhất định có biện pháp khắc chế. Nhưng nếu như
dưới thành là trăm vạn quân, thấy Dương Lăng nhàn nhã như vậy, nàng vẫn
sẽ cho rằng Dương Lăng nhất định có biện pháp.
Ngũ Hán Siêu lại có chút căng thẳng. Y nhìn bọn Hưởng Mã đạo phía
dưới thành đang từ từ phân tán. Bọn hưởng mã đạo dẫn dụ hoả lực đầu
thành, đồng thời bắn tên yểm hộ khí giới công thành phía sau. Ngũ Hán
Siêu nói:
- Quốc Công, Lưu Lục ngừng tấn công mấy ngày, ắt là không lần ra được thực hư của chúng ta, đồng thời nhất định cũng đang chuẩn bị công
thành. Hắn đã dám đến, e là đã nắm chắc, có cần phải kiến nghị với La
Tướng quân điều một bộ phận nhân mã từ ba thành còn lại không?
Trong thành lâu, một số tướng sĩ quân coi giữ bản địa như ngừng thở,
lắng tai nghe Dương Lăng nói chuyện. Dương Lăng lắc đầu cười nói:
- Nắm chắc? Hắn có cái gì mà nắm chắc? Hắn chỉ là không thể không
đến. Nếu không phải kế hoạch từ bỏ sống yên ở Sơn Đông, bắc ách Kinh đô, săn Giang Nam, cách xa Kinh sư, cứ đâm đầu vào chốn phồn hoa, nhưng
muốn sống yên ở đó càng khó.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Thành Đức Châu này, Lưu Lục nhất định đánh hạ. Kẻ thủ thành thất
bại không ngoài địch mạnh ta yếu. Thành lớn mà ít người, lương ít dân
nhiều, quân nhu thất thoát ra ngoài, tướng sĩ không phụng mệnh. Ngoài ra sông ngoài cao mà trong thành thấp, mạch đất sơ mà ao hoàng nông, vật
chất không đủ, tiền lương không cấp, dù thành có cao thì cũng không thể
thủ được.
Thành Đức Châu binh hùng tướng mạnh, hào sâu tường dày, bảy vạn đại
quân đủ để giữ thành. Hơn nữa lương thảo sung túc, đường thuỷ thuận lợi, thưởng phạt nghiêm minh, pháp luật chặt chẽ. Dù kẻ địch có đông gấp
nhiều lần, căn bản cũng không thể công được.
Dường như chứng minh cho lời nói của Dương Lăng, tên đổ xuống như
mưa, đại pháo nổ vang, khí thế kia làm cho đại quân Lưu Lục vừa mới nhào tới không thể khống chế được nỗi sợ hãi. Quân tiền phương có gan khiêu
chiến đã không còn nhiều lắm, tuy nhiên xe tiếp viện phía sau vẫn dần
dần được đẩy tới.
Quan binh đứng trên thành quan sát nhất cử nhất động của bọn Hưởng Mã đạo rõ như lòng bàn tay, có thể nhanh chóng tìm ra cách ứng phó. Nhưng
vì gần đó không có núi cao, vì đại pháo của quan binh, Bọn Hưởng Mã đạo
lại không dám thiết lập tháp quan sát ngay trên tổ xe. Giữa địch và ta
bên nào nặng nhẹ rất rõ ràng. Bên trong thành quân coi giữ bố trí phòng
thủ thế nào, điều chỉnh hoả lực ra sao, bên ngoài thành chỉ có thể chờ
đến lúc giao chiến mới có thể phán đoán được vài phần, mà bọn họ ở ngoài thành có động tĩnh gì, bên trong liền biết hết.
Giờ phút này, hành động của bọn Hưởng Mã đạo liền bị quan binh phát hiện ra:
- Nỏ sàn! Là nỏ sàn? Tiên sư chúng nó, không ngờ bọn chúng lại dùng đến nỏ sàn rồi. Mau, đánh cho nát nó
Thanh âm của La Sĩ Quyền từ nơi xa truyền đến.
Nỏ sàn lại một loại nỏ cỡ lớn trang bị đặt trên giá gỗ, trong 500 mét có thể xuyên thủng thân thể, có thể nói là bá vương trong các loại nỏ.
Thời Nam Tống quân Tống từng dùng nỏ sàn bắn chết Đại Hãn Mông Cổ, do đó dẫn đến cuộc tranh giành Hãn vị giữa Hốt Tất Liệt và A Lý Bất Ca, nhờ
vậy Nam Tống mới có thể kéo dài hơn mười năm.
Tiễn mà nỏ sàn phóng ra lấy gỗ làm càn, dùng đầu thiết thương làm mũi nhọn, dùng miếng sắt làm đuôi cánh, được xưng là “Nhất thương tam kiếm
tiễn” kỳ thực là đoản mâu mang lông đuôi chim, dùng để thủ thành, các
loại chiến xa, thang mây, mộc che, cự thuẫn...tấn công gặp phải cũng bị
phá nát. Dùng để công thành, thành luỹ đổ, nếu như là thổ thành mộc
trại, càng bị bẻ gãy nghiền nát.
Vào thời điểm đó, đây được xem là vũ khí công thành hạng nặng, khó
trách La chỉ huy lo lắng như thế. Quân canh giữ đầu thành nhanh chóng di chuyển đại pháo, tính toán vị trí mục tiêu. Nỏ sàn tuy nói là binh khí
hạng nặng nhưng đối với lính sử dụng cung nỏ mà nói, đặt lên xe ba gác
thô sơ tuy là dễ dàng di động nhưng để nhắm trúng vào mục tiêu thì e nói dễ hơn làm.
Không phải là nỏ sàn thôi sao?
Ai không có chứ, ngươi có ta cũng có nha!
Kiều Tứ Hải được điều về phòng thủ thành Đức Châu thấy đại pháo không có cách nào bắn được nỏ sàn đang được bọn hưởng mã đạo dùng lừa kéo xe
ngựa di chuyển đến dưới thành, không đợi La Sĩ Quyền phân phó, lập tức
gầm rú kêu người khênh nỏ sàn gác thành đẩy lên giữa đầu thành, chuẩn bị dùng nỏ sàn chiến nỏ sàn.
"Ong", một luồng sóng chấn động xẹt qua tai mọi người, âm thanh vang
dội, tiếng người hô ngựa hí chấn động màng nhĩ, lại giống như máy bay
chiến đấu nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu.
Dương Lăng cảm thấy tai ngứa ngáy, sau một lát mới nghe tiếng nói của Kiều Tứ Hải từ đầu thành truyền đến:
- Bọn họ phóng ra "đạp quyết tiễn', tập trung cây lăn đá lăn, dầu hỏa vôi, bọn chúng sắp mạnh mẽ tấn công thành rồi.
Dương Lăng vừa nghe "Đạp quyết tiễn" lập tức hiểu. Thời điểm ở trong
biên quân Đại Đồng hắn dù chưa từng thấy “Đạp quyết tiễn”, nhưng cũng
từng nghe người ta nói tới. Đạp Quyết tiễn chính là dùng nỏ sàn ghim
đoản mâu trên tường thành, để người công thành leo lên thành, giống như
thang mây cơ động. La chỉ huy ghé sát vào tường thành nhìn thăm dò một
chút, chỉ thấy năm đoản mâu thẳng tắp cắm vào hốc tường, dù là đoản mâu, phần đuôi vẫn rung động kịch liệt, phát ra thanh âm vù vù.
Y chỉ nhìn rồi lập tức rụt đầu về. Binh lính bên cạnh vội dựng thẳng
thuẫn để chắn. Quả nhiên, trong quân Lưu Lục có người nhìn thấy, đốc đốc vài tiếng, trên mặt thuẫn đã bị trúng mấy mũi tên bắn lén.
Đừng tưởng rằng bức tường gạch xanh này lợi mâu bắn không vào, không
chỉ chất lượng gạch tốt, hơn nữa xây bằng đất dính, kháng thổ càng
nhiều.
Năm đó cự phú Thẩm Vạn Tam trợ giúp Thái tổ xây dựng Nam Kinh, hai
người tự sai người của mình xây một đoạn tường thành phía sau. Chu
Nguyên Chương tiến đến kiểm nghiệm, lệnh sĩ tốt cầm thiết chùy đập bể
tường thành, một búa vừa đập, tường thành do mình phụ trách xây dựng đã
bị đánh sụp. Mà bức tường thành do Thẩm Vạn Tam dùng trọng kim mướn
người, đích thân giám sát xây dựng ba chùy đánh mà không sụp. Chu Nguyên Chương giận giữ, chém người giám sát xây dựng, kinh thành như thế, nơi
khác không cần nghĩ cũng biết.
Đương nhiên loại gạch này bị đập vỡ chỉ vỡ ở bề mặt, sẽ không tạo
thành cả bức tường thành bị sụp đổ, đầu tiên gạch này chính là một khối
rất lớn, hơn nữa tường thành rất dầy, chiều rộng hơn mười trượng, cho dù người dùng mười con trâu kéo cũng không đổ, huống chi còn có kháng thổ
rất dày nặng, càng thêm rắn chắc.
Chỉ có điều mặt tường dù cứng rắn như nào, từng đoản mâu này cắm vào
nửa thước cũng đã cố định như bàn thạch, chỉ cần xếp thành hàng với độ
dốc nhất định vọt tới tường thành, tựa như đáp từng bậc thang trên tường thành, đừng nói leo lên, đám hưởng mã đạo nghiêng người đứng dưới tường chạy cũng chạy lên được.
La Sĩ Quyền đỡ nón trụ, cười lạnh nói:
- Ý tưởng kỳ lạ! Bản quan có thể cho phép đám tặc tử các ngươi đắc
thủ hay sao? Đến đây nào, cứ đâm đoản mâu vào, ta sẽ ném đập gãy mâu,
nện ngã bọn chúng.
Dương Lăng ngồi ở đầu thành cũng không phải là ngắm phong cảnh, vẻ
thản nhiên này dĩ nhiên là để đám quân coi giữ địa phương xem đấy. Hắn
miệng thì cười nói, nhưng hai mắt vẫn quan sát đặc điểm công thủ và thế
tiến thoái của đám hưởng mã đạo ngoài thành, càng chú ý quan sát La Sĩ
Quyền. Xem y chỉ huy, điều hành, trù tính như nào, quan sát lực phán
đoán lực cơ biến của y cùng với năng lực chiến đấu, trình độ phục tùng,
sĩ khí quân tâm và tố chất hiệp đồng tác chiến của binh lính.
Hắn ở đây đang xem cuộc chiến, không chỉ là xem địch, hơn nữa còn
quan sát bên mình. Hắn vừa mới đến Đức Châu, còn chưa biết người biết
ta. Chiến trường, là thời điểm khó che giấu ưu khuyết điểm của bản thân
nhất, cho nên cũng khiến hắn nhanh chóng tìm hiểu được hết thảy. Trước
mắt, hắn rất hài lòng với La Sĩ Quyền.
La Sĩ Quyền không phải loại bề ngoài như hung thần ác sát trong lòng
thì nhát gạt, vừa ra chiến đã sợ, mà là chiến thần rất biết khích lệ sĩ
tốt, cũng không phải là tham tướng thích hợp công thích hợp thủ, mà là
lão tướng có kinh nghiệm chiến trận phong phú. Y giống như một viên chỉ
huy theo nghĩa hiện đại, điều hành an bài vô cùng nhuần nhuyễn, tâm tư
rất kín đáo, rất nhiều chi tiết đều suy tính chu đáo.
Danh tướng ai cũng có sở trường riêng, có người giỏi về tấn công, có
người thiện thủ, có người thiện chính hợp, có người thiện kỳ chiến. La
Sĩ Quyền này hiển nhiên là thiện thủ. Dương Lăng rất hài lòng với người
này. Có người này thủ Đức Châu, chỉ cần trên dưới toàn quân như một, để
cho y điều hành thuận buồm xuôi gió, chỉ huy dễ sai khiến, thì trọng
châu Đức Châu có thể được bảo vệ. Hiện tại, mình cuối cùng có thể yên
tâm triển khai kế hoạch tiêu diệt phỉ Sơn Đông rồi.
Một kế không thành, người của Lưu Lục bắt đầu thay đổi phương pháp
công thành. Y cho người trang bị dây cung nỏ sàn, một lần bắn hơn mười
mũi tên, phát ra giống như bão tố, mũi tên rời cung, nhảy tới, lực sát
thương kinh người.
Nhờ vào lực sát thương lớn của nỏ sàn và nhóm kỵ thủ không ngừng bắn
tên áp chế, hơn mười chiếc thang công thành đã bắt đầu di chuyển áp sát
vào bên trái tường thành. Thang công thành rất ít sử dụng phân tán, như
vậy rất dễ bị người thủ thành tiêu diệt từng bộ phận. Một khi sử dụng,
ít nhất phải tập trung hơn mười cái thang ở một chỗ, vừa công vừa thủ
đấy, không ngừng bắn tên về phía nhau. Còn là lấy mạng người để lấp vào, như vậy một phương công thành trả giá bằng thương vong rất lớn, tuy
nhiên đây lại là phương pháp xử lý công thành mau lẹ nhất.
La Chỉ huy điều hành, Kiều Tham tướng mang người vọt tới phía thang
công thành. Cùng lúc đó, đám hưởng mã đạo bên kia lại có hơn mười cáp mô xa kéo hào kiều bắc qua sông đào bảo vệ thành tiến về phía tường thành.
Cáp mô xa đẩy về phía trước, không khác với chiến xa công thành mà
người Thát Đát sử dụng khi tấn công Kê Minh Dịch, nó cùng dùng da trâu
bọc để chắn mưa tên, đám hưởng mã đạo tránh ở phía dưới. Phi câu cầm
trong tay, chuẩn bị vượt qua chiến hào ép leo lên. Đầu thành lập tức lấy hỏa súng, hỏa tiễn ngăn cản lại, đồng thời quan binh tập kết đến nơi
này, chuẩn bị chiến đấu.
Cổng chính bởi vì có tám khẩu đại pháo uy hiếp, đám hưởng mã đạo chỉ
công kích hai bên, rất ít dám khiêu chiến chính diện, tận đến khi bọn
chúng từ phía xa dựng lên hai máy ném đá loại nhỏ đơn giản, từng vật có
độc được đốt cháy ném lên đầu thành, quấy cho đầu thành tràn ngập sương
khói, mới có một xe công thành đáp vào mái lầu, đám hưởng mã đạo đẩy xe
lập tức reo hò lao đến, có người khác khiêng hào kiều chạy từ bên cạnh
lên trước.
“Rầm rầm…”, đại pháo phun lửa lên, tám khẩu đại pháo bắn hai đợt, từ
xa vài máy ném đá bị bắn vỡ tung, người khiêng hào kiều dưới thành bị
mưa tên bắn chết non nửa, người còn lại trốn dưới hào kiều để tránh né
mưa tên, hào kiều được đáp lên rãnh mương. Xe công thành, cây gỗ cỡ lớn
đụng cửa thành, đám liều mạng rú gào đánh tới.
Trong lòng bọn họ, quan binh chỉ duy nhất dựa vào thành cao hào sâu
để thủ, chỉ cần đụng mở cửa thành, quan binh sẽ mất sạch dũng khí, trở
thành con thỏ để mặc chúng chém giết. Đức Châu là thành lớn, bên trong
có nhiều gia đình giàu có, nhiều tài vật và nhiều phụ nữ đẹp. Hơn nữa
Lưu đại soái nói, đánh hạ được Đức Châu, là có cơ hội có được thiên hạ.
Mỗi người họ đều có cơ hội làm tướng quân, dù sao đã là mệnh ti tiện
rồi, vì sao không ra sức đánh cược một lần.
Đám hưởng mã đạo gầm rú, đụng cây gỗ lớn vào cửa thành, từng tiếng
trầm đục nặng nề, chấn động ngay cả đầu thành cũng cảm nhận được. Một
Bách hộ giơ yêu đao hô lớn:
- Mau, chuẩn bị thiết đụng mộc, đuốc đuôi én.
Trên đầu thành bày đặt thiết đụng mộc, thân gỗ đầu sắt, đầu sắt do
sáu mũi sắt tạo thành, từng mũi sắt dài hơn một thước, tựa như sáu đinh
sắt Lang Nha. Đám quan binh ném thiết đụng mộc xuống dưới, đập trúng
đỉnh xe công thành, đinh sắt thô to sắc bén đâm rách đỉnh xe, ngay sau
đó thiết đụng mộc đập lên, xé mở một lỗ hổng lớn.
Lập tức đuốc đuôi én được ném xuống dưới, tạt dầu hỏa xuống dưới, xe
công thành biến thành ngọn lửa lớn, ngay cả dưới xe cũng bị thấm dầu bén lửa, không có tác dụng che chắn nữa, đám hưởng mã đạo phụ trách đẩy xe
công thành lập tức liều mạng bỏ chạy trở về cho dù đã có nhân mã bên
mình không ngừng bắn tên yểm hộ. Quan binh trên đầu thành không ngừng
bắn tên truy đuổi, đã ghim những tên hưởng mã đạo ôm giấc mộng làm tướng quân dưới đất.
Dương Lăng đứng ở trên cổng thành, thấy vũ khí công thành nhiều loại
phong phú này, so sánh với khí giới tấn công phòng thủ chính quy trong
quân, bề ngoài thì tàm tạm nhưng tác dụng cũng không hề thua kém, không
khỏi tràn đầy cảm xúc.
Hắn thở dài, nói với Ngũ Hán Siêu:
- Ta từng nghe nói, người phạm tội dù không phải là thiên tài, nhưng
tài trí tuyệt đối không hề tầm thường đấy. Ở phương diện khác, họ nhất
định mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Câu nói đó rất đúng, trong
đám hưởng mã đạo thật sự là có người tài.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tiểu Ái nhìn thấy nhiều loại khí cụ công thành như thế, đôi mặt đẹp mở to nhìn thích thú. Nghe Dương Lăng nói
vậy lập tức tán thành:
- Vâng, đại nhân nói đúng, trong đám hưởng mã đạo có không ít thở thủ công giỏi.
- Triệu Toại đến Sơn Tây, Hứa Thái, Giang Bân cũng đuổi theo sau. Hứa Thái đã truyền dụ lệnh xuống, quan viên quân chính địa phương Sơn Tây
đều tự phụ trách lãnh địa thuộc mình quản lý, chỉ được kháng cự kẻ tặc
bên ngoài, không được lãnh binh đuổi theo, để tránh bị trúng kế kẻ tặc,
khiến chúng thừa dịp thành không mà vào.
Người mặc áo bào xanh ngồi đối diện với Trương Dần chậm rãi nói. Gã
hiện tại có thân phận là Tham nghị trong quân Trương Dần, tên là Giang
Nam Nhạn. Trên thực tế gã cũng là thành viên tham mưu của Trương Dần,
thân phận thật sự là Đại pháp sư Di Lặc giáo của Di Lặc Giáo chủ Lý Phúc Đạt.
Lý Phúc Đạt cười ha hả nói:
- Không cần quản hắn, chỉ cần không đến Thái Nguyên, cứ mặc cho Triệu Phong Tử tung hoành đi. Hứa Thái này có quân lệnh, rất hợp ý ta. Sơn
Tây đông có Thái Hành. Tây có Lã Lương, nam có quần sơn Trung Điều, Tích Thành, đông liền Thái Hành, tây sát Lã Lương, có thể nói đâu đâu cũng
là rừng núi rậm rạp, khe rãnh tung hoành. Nếu như tiêu diệt phỉ còn khó
hơn lên trời. Nói tới, vẫn là nên trông giữ Sơn Đông bên kia.
Lý Phúc Đạt hưng trí bừng bừng nói:
- Không thể tưởng được Dương Hổ lại lập nên cục diện lớn như vậy ở
Sơn Đông. Ừm…trong đó dĩ nhiên không thể thiếu công lao người của chúng
ta âm thầm hiệp trợ. Chẳng qua hắn có thể tạo nên cục diện như hiện giờ, phát triển đến mức này vẫn là ngoài dự liệu của ta. Xem ra Lưu Cẩn, Tất Chân ở Sơn Đông cướp đoạt vô độ, quá mất dân tâm, cũng đã giúp hắn một
đại ân rồi.
Lý Phúc Đạt mỉm cười nói:
- Bá Nhan Khả Hãn cũng chỉ như vậy thôi, lần trước hợp tác thất bại,
khiến cho tình cảnh của hắn khó khăn. Bộ tộc Thát Đát sắp sụp đổ, ta còn lo lắng rất khó lại hợp tác được với hắn. Không thể tưởng tượng lúc này không cần ta ra tay, hắn lại chủ động tới hỗ trợ.
Có hắn lúc ẩn lúc hiện ở biên tái, triều đình chẳng những không dám
vận dụng biên quân, mà ngay cả Kinh Doanh cũng không dám phái ra, điều
này rất có lợi cho Dương Hổ ở Sơn Đông tạo phản. Có điều hành động của
Bá Nhan hơi cổ quái, nếu dốc toàn bộ lực lượng được ăn cả ngã về không,
vậy thì đánh nhỏ gây loạn nhỏ có tác dụng gì chứ? Nếu không công mà lui, lòng người tận tán, ôi, Bá Nhan Khả Hãn từng ngạo mạn kiêu hãnh, cũng
có lúc đáng thương.
Giang Nam Nhạn nói:
- Giáo chủ, với binh lực hiện tại Bá Nhan rất khó có động tác lớn.
Tôi thấy hắn đã cùng đường rồi, chạy đến biên cảnh đầu cơ thủ lợi, mong
ngóng thừa dịp Đại Minh nội loạn, tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Tuy nhiên
đến lúc này, lại giúp Dương Hổ, Lưu Lục một đại ân rồi.
Bên chúng ta, vốn trong kế hoạch là muốn lợi dụng Dương Hổ tạo phản,
tranh thủ thời gian cho Ninh Vương. Nhưng mà Dương Hổ trong thời gian
ngắn đã có thể tụ nhiều binh mã như vậy, có thể thấy được triều đình
cũng không lớn mạnh như chúng ta tưởng tượng. Thừa dịp hắn gây loạn họa ở Sơn Đông, sao chúng ta không thuận theo thời thế, nhân cơ hội khởi binh chứ? Làm gì mà cứ nhất định phải mượn dùng tên phế vật Ninh Vương?
Lý Phúc Đạt lắc đầu mỉm cười nói:
- Thời cơ chưa đến, Đại Minh hơn một trăm năm cơ nghiệp, không phải
đơn giản có thể lay động như vậy. Tuy nói hiện tại dân chúng bất mãn
nhiều, nhưng trong đại bộ phận người dân vẫn thừa nhận địa vị chính
thống của nó.
Sau khi Chính Đức kế vị, gian nịnh trong triều đã loại trừ dần dần,
bề ngoài nhìn nó rất yếu, nhưng trên thực tế Giang Nam, Đông Nam, Tây
Nam, Đông Bắc, Tây Bắc vẫn đang được triều đình nắm giữ chặt chẽ trong
tay, không thể khinh thường.
Lực lượng của chúng ta chủ yếu ở phương bắc, Dương Hổ có thể nhanh
thành thế như vậy, thật ra trợ lực chính là do chúng ta âm thầm ủng hộ,
sao không để hắn xung phong cơ chứ? Thành hay bại chúng ta cũng không bị tổn thất. Nếu chúng ta khởi binh vào lúc này, chẳng khác nào giành thức ăn với Dương Hổ, bởi vì địa bàn mà thế lực của chúng ta có thể khống
chế trên cơ bản chính là địa phương mà Dương Hổ tung hoành lui tới không cố kỵ. Chúng ta khởi binh, chính là phân binh cho Dương Hổ đấy.
Hiện tại địa phương khác còn rất bình ổn, Ninh Vương cánh chim không
gió, vẫn chưa phải lúc tạo phản. Hiện tại phải nghĩ biện pháp khiến
Dương Hổ gây họa lớn hơn nữa, khiến người người oán trách, dân chúng mất lòng tin, khi đó dân chúng, thân sĩ, quan lại các nơi ăn bữa hôm lo bữa mai, nhất định tụ tập oán cho triều đình. Phiên vương các nơi tự thấy
lợi ích bản thân bị ảnh hưởng, cũng sẽ bất mãn với triều đình. Như vậy,
Ninh Vương khởi binh, lấy danh nghĩa giúp đỡ hoàng thất tiêu diệt loạn
phỉ, thanh quân trắc mà xuất binh bắc phạt, có thể tranh thủ được dân
tâm, dễ dàng đánh hạ triều đình đang sứt đầu mẻ trán.
Y thở dài nói:
- Nam Nhạn, biết vì sao ta nhất định phải mượn Ninh Vương để đoạt
thiên hạ không? Nhiều lần thất bại, khiến ta không thể không thận trọng
được. Chúng ta khởi binh, Dương Hổ khởi binh, phản đối chúng ta chính là khắp thiên hạ, một khi cổ lực lượng này quật khởi, không phải là nhỏ,
thành công sẽ cực kỳ bé nhỏ. Mà Ninh Vương khởi binh Tĩnh Nan, chẳng qua chỉ là tranh đấu trong bộ phận hoàng tộc, phiên vương khác sẽ thờ ơ
không quan tâm, rất nhiều Đại tướng nơi biên cương cũng sẽ ngồi yên đầu
cơ, lực cản trở sẽ có thể giảm đến thấp nhất. Hơn nữa một khi thành
công, chúng ta là có thể lợi dụng con rối Ninh Vương này để nắm trong
tay hai lực lượng khổng lồ nhất tinh nhuệ nhất là Kinh Doanh và biên
quân.
Đến lúc đó, bất kể quan ngoại ai là đương gia, chúng ta đều bí mật
liên hệ cắt đất kết minh, mười vạn quân đội tinh nhuệ chín vùng biên
giới lập tức có thể phóng xuất, có một đại quân vô địch như vậy có thể
nam chinh thảo nghịch bất cứ lúc nào, lại lấy danh nghĩa ủng hộ Ninh
Vương làm Hoàng đế tước bỏ thuộc địa, có lẽ căn bản không cần phải xuất
binh, phiên vương các nơi sẽ ngoan ngoãn giao ra lãnh địa, hồi kinh làm
một Vương gia nhàn tản. Sau đó…ha hả, Ninh Vương cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.
Giang Nam Nhạn gật gật đầu, nói:
- Giáo chủ nói rất đúng, điều lo lắng duy nhất của thuộc hạ là liệu
thế lực của Dương Hổ, Lưu Lục phát triển đến mức không khống chế được
hay không? Nếu thật sự phái hắn khống chế Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây,
ngăn cách nam bắc, tinh binh Bắc Cương lại không thể gấp rút tiếp viện,
Dương Hổ, Lưu Lục thừa cơ tọa tại, nếu chẳng may Ninh Vương khởi binh
cũng không thể chế phục hắn, chẳng lẽ không phải lợn lành chữa thành lợn què sao? Người của chúng ta ở bên cạnh hắn hữu hạn, Dương Hổ, Lưu Lục
cũng không phải những kẻ đơn giản nha.
Trương Dần thản nhiên cười, khinh miệt nói:
- Thiên hạ hôm nay còn chưa tới mức loạn thế không có thuốc chữa,
dưới tình hình trước mắt, hạng người Dương Hổ, Lưu Lục không có kinh
doanh tích lũy trường kỳ, không có thế gia đại tộc ủng hộ, không có nho
lâm sĩ tử hưởng ứng, không có dân chúng rộng khắp làm căn cơ, chỉ trong
vòng mấy tháng ngắn ngủi đi lên, trong thời gian quá ngắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, muốn có ngày đó, chỉ là nằm mộng thôi.
Tranh hùng trục lộc là mua bán lớn, không phải là dành cho hạng thảo
mãng không có đầu óc như chúng chơi đâu. Dương Hổ cũng thế, Lưu Lục cũng thế, đều là một đám ô hợp không có tầm mắt dài rộng, bọn chúng chơi sẽ
tự làm mình rơi đầu.
Dương Lăng không phải là đi Sơn Đông sao? Ta thấy, người này vài lần
tác chiến ở nam bắc tây đông, chiến pháp biết tròn biết méo, căn bản
vượt xa đám người Dương Hổ. Hơn nữa địa vị của hắn ở trong quân hết sức
quan trọng, có lực ảnh hưởng lớn đối với Hoàng đế trong triều. Hắn làm
Tổng đốc, tuyệt đối có thể khiến cho các lực lượng đang phân tán chia sẽ nghe theo chỉ huy điều hành của hắn.
Nếu ta đoán không sai, Dương Hổ ở Sơn Đông đã bị chặn chân rồi. Lựa
chọn duy nhất của hắn là xuôi nam Trung Nguyên, cắn loạn trung tâm Trung Nguyên, hoàn thành sứ mệnh lưu tặc duy nhất của hắn: Sáng tạo điều kiện cho Ninh Vương tạo thế tụ binh.
Trương Dần nâng chung trà lên, ngón tay chuyển động, cười khoái trá:
- Hạng Dương Hổ, Lưu Lục chỉ thích hợp làm may, chuyên môn may áo cho kẻ khác là rất tốt đấy. Bọn họ có thể đối phó được Dương Lăng sao? Ha
hả, một người nếu từ nhỏ chính là Hạng Võ, ngươi cho hắn một trăm lần cơ hội, hắn làm theo vẫn không đánh lại Lưu Bang đấy.
Bạn đang đọc truyện Ngược Về Thời Minh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.