Chương 293: Trở Về Lăng Phủ
" Hỗn đản, đừng như vậy, để ta giúp ngươi ăn…."
Đàm Uyển Phượng cũng có chút nhịn không được, nàng hiện tại có chút ăn không tiêu
" Ta hiện tại thay đổi chủ ý, ta sẽ ăn ngươi !"
Lăng Phong đột nhiên trở nên bá đạo
" Đừng như thế có được không?"
Đàm Uyển Phượng giọng điệu cầu xin nhìn Lăng Phong
" Được rồi !"
Không ngờ Lăng Phong lại đồng ý buông tha
Đàm Uyển Phượng liền dùng hai bàn tay ngọc giúp Lăng Phong ăn bánh bao
Lăng Phong đột nhiên cảm thấy có mỹ nhân làm bạn cũng là một điều thú vị a
Mà Đàm Uyển Phượng thì không cảm thấy như vậy, bởi vì nàng giúp hắn ăn nên hai tay Lăng Phong tất nhiên là nhàn rỗi. Cho nên toàn bộ đều dùng trên người nàng, đến khi Lăng Phong ăn xong thì Đàm Uyển Phượng cũng cảm
thấy thân thể mình mềm như lụa, không thể đứng lên bình thường được.
" Lát nữa ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa, ta dẫn ngươi đi xem chỗ này". Lăng Phong nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài
" Nơi nào vậy?" Đàm Uyển Phượng cuống quít hỏi
" Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết"
Rất nhanh Lăng Phong đã trở lại, hắn đã thuê được một chiếc xe ngựa.
" Cho ngươi ".Hắn từ trong xe ngựa lấy ra một cái túi, đưa cho Đàm Uyển Phượng
" Cái gì thế?"
" Đó là quần áo, ngươi mặc đi "
" Thật sao?"
Đàm Uyển Phượng nhất thời vui vẻ, nàng rốt cuộc cũng có thể mặc quần áo,
như vậy ít nhất nàng cũng có một cảm giác an toàn. Nàng nhanh chóng nhận lấy cái túi từ tay Lăng Phong, sau đó chạy vào trong phòng, cẩn thận
đóng cửa lại
Áo ngực? Đàm Uyển Phượng mặt bất giác đỏ lên, nàng chính là lần đầu tiên mặc loại áo ngực này, trước kia đều là mặc yếm. Thật ra nàng cũng rất thích mặc áo ngực, nhưng đo sợ sư nương cùng các sư muội
nói mình ăn mặc tùy tiện cho nên không dám mặc. Phải biết rằng áo ngực
mới là thứ tốt nhất để tôn lên vẻ đẹp của phái nữ
Lúc này lại có một
cái áo ngực làm cho nàng nhất thời vui vẻ, nàng chợt nghĩ mình có nên
hay không lớn mật một tí? Nàng xem đi xem lại kĩ càng một hồi, rốt cuộc
không nhịn được, đem áo ngực mặc lên, sau đó mặc quần lót vào, rồi mặc
thêm váy dài, dùng vải quấn quanh eo thon. Rồi nàng lại lục xem trong
túi xem còn thứ gì không
Ngọc trâm? Đàm uyển Phượng ngẩn ngơ cả
người, nàng căn bản không nghĩ đến Lăng Phong lại cẩn thận như vậy, trên người nữ nhân cần thứ gì hắn đều nghĩ đến. Nàng cẩn thận cài trâm lên
tóc, đây là lần đầu tiên được nam nhân tặng quà. Lục Thừa Thiên mặc dù
theo đuổi nàng biết bao lâu nhưng chưa bao giờ tặng nàng bất cứ thứ gì.
Nàng sờ sờ cái trâm ngọc, ánh mắt vẫn không động.
Trong gương hiện
lên một nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt đưa tình, trước ngực lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết. Nàng nhẹ nhàng quay một vòng, váy dài theo đó bay nhẹ, cả người toát lên vẻ vũ mị, quyến rũ, xinh đẹp …..
Đàm Uyển
Phượng đột nhiên muốn cho tất cả nam nhân nhìn thấy hình dạng của mình,
bởi vì chắc chắn bọn họ sẽ bị vẻ đẹp của nàng làm cho say mê. Không có
nữ nhân nào lại không thích đẹp, nàng cũng vậy thôi !
Lăng Phong nhìn thấy Đàm Uyển Phượng chậm rãi từ trong phòng đi ra, hắn đột nhiên ngẩn
ngơ cả người, hắn không ngờ Đàm Uyển Phượng sẽ xinh đẹp như vậy. Nhìn bộ váy lưới lộ nữa ngựa trên, hắn liền thấy cổ họng khô lại, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, nói :" Mặc có vừa không, chúng ta lên đường ".
"Lăng phủ? Vì cái gì hắn lại tới nơi đây?"
Đàm Uyển Phượng không tin được vào mắt mình, nhìn thấy tên ác ma trong phút giây này, lòng nàng như muốn tan nát. Hắn đứng giữa trời chiều, ánh tà
chầm chậm phủ xuống, gió Tây Phong phần phần thổi qua đám cỏ hoang,
giống như là trời đang nổi sóng lớn, nháy mắt quét ngang thiên địa
Mà thân ảnh Lăng Phong đứng giữa khung cảnh đó, giống như một tảng đá trụ
giữa cơn bão, mặc dù có chút phong phanh cô độc nhưng cũng cao ngạo,
giống như muốn cùng vận mệnh đấu tranh, đối với võ lâm cừu hận
Lăng
Phong vẫn đứng đó không nhúc nhích như một pho tượng đá. Hắn đã hoàn
toàn quên đi thời gian. Xa xa trên bầu trời hàng vạn cánh chim bay về
phương trời nao!
" Ngươi không phải mỗi ngày đều tới nơi này sao?" Lăng Phong hời hợt hỏi
Đây là Lăng Phủ, đây cũng chính là nơi làm Đàm Uyển Phượng cảm thấy đau
lòng nhất. Nàng không hiểu vì cái gì tên thiếu niên ác ma lại muốn mang
mình đến nơi nàng không muốn đến nhất này, ít nhất là hiện tại, nàng
không muốn. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng phát hiện hắn
giống như đang tự kiềm lòng, làm cho nàng càng không muốn đối mặt với
mọi thứ trước mặt.
" Đây là vì cái gì?"
" Ngươi cùng Lăng Phủ có
quan hệ như thế nào?" Đàm Uyển Phượng cuối cùng không nhịn được hỏi một
câu. Bởi vì có thể mang nàng tới nơi này thì có thể nói lên hắn cùng
Lăng Phủ nhất định có quan hệ nào đó, điểm này ít nhất làm cho nàng cảm
thấy một tia vui mừng.
" Lăng Phủ trên dưới đều là thân nhân của ta.
Ta lại không thể báo đáp, nguyên bản ta muốn giết ngươi vì hắn báo thù,
chính là ta lại không làm được điều đó!"Đàm Uyển Phượng lúc này hoàn
toàn có thể bỏ chạy, bởi vì Lăng Phong đã đem sự chú ý hoàn toàn tập
trung ở đống đổ nát, giống như đang suy nghĩ về quá khứ gì đó. Nhưng
nàng lại không trốn, thậm chí nàng chưa từng nghĩ qua điều đó, nàng đã
hoàn toàn bị người nam nhân trước mắt này cảm động, có lẽ hắn là một hạ
nhân của Lăng Phong, chịu qua ân huệ của Lăng Phủ, những việc hắn đối
với mình làm hết thảy chính là muốn thay Lăng Phong báo thù. Từ điểm
này, Đàm Uyển Phượng trong lòng có vô hạn trấn an, nàng không còng trách hắn, bởi nếu vì Lăng sư đệ sự tình, thì nàng cảm thấy đây là trời trừng phạt mình !
Đàm Uyển Phượng đột nhiên quay về xe ngựa, lấy trong bao ra một cái áo, nhẹ nhàng đi đến bên Lăng Phong, giúp hắn phủ thêm, ôn
nhu nói :" Buổi tối thời tiết có điểm lạnh, ngươi nên mặc thêm y phục đi
" Ân …"
Lăng Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trên một hiện lên một tia cảm động. Nhưng là sau đó hắn lập tức lộ vẻ nóng nảy, đem cái áo kia ném ra xa, khuôn mặt trở về vẻ lãnh mạc :" Ta không cần ngươi thương hại …"
" Ta không phải đang thương hại ngươi ". Đàm Uyển Phượng như nhớ ra cái
gì đó, một lần nữa gắt gao ôm lấy Lăng Phong, đoạn nói :" Ta không trách ngươi, ta biết ngươi đã chịu nhiều ủy khuất !"
Lăng Phong ngây ngẩn
cả người, nếu hắn nói cho nàng biết mình chính là Lăng Phong, là tiểu sư đệ, thì Đàm Uyển Phượng nàng còn có thể đối với mình nói ra những lời
như vậy không? Nếu như vậy thì thật ấm áp
" Ngươi nói gì?"
Hắn hỏi lại
" Ta không trách ngươi, ta tin tưởng ngươi !"
Lăng Phong thần tình lộ lên vẻ tịch liêu! Hắn trong nháy mắt như già đi
" Hỗn đản…"
Đàm Uyển Phượng thấy Lăng Phong có bộ dạng như thế, bỗng nhiên đứng lên đem Lăng Phong ôm vào trước ngực, nhẹ nhàng nói :" Đừng có như vậy được
không? "
Hơi thở mềm mại bỗng nhiên sộc vào mũi hắn, làm cho hắn
một trận tao dâm, thật lâu rồi hắn chưa có cảm giác này. Lăng Phong xúc
động muốn rơi lệ, hắn đột nhiên nhớ tới sư nương
Loại ôn nhu này làm
cho Lăng Phong thấy cảm động. Kỳ thật trừ bỏ sợ băng lãnh bên ngoài, Đàm Uyển Phượng so với Lục Phỉ Nhi càng giống sư nương hơn
Vừa nghĩ tới
sư nương, Lăng Phong lập tức tỉnh táo lại, nỗi lòng bất an cũng biến
mất. Lăng Phong hít một hơi sâu, đem toàn bộ ý niệm đuổi ra khỏi đầu.
Vừa nghĩ tới sư nương, Lăng Phong lập tức tỉnh táo lại, nỗi lòng bất an
cũng biến mất. Lăng Phong hít một hơi sâu, đem toàn bộ ý niệm đuổi ra
khỏi đầu.
Giờ phút này Lăng Phong không ngừng hít vào mùi thơm của
hoa lài, phối hợp với bầu ngực đang dao động từng trận của Đàm Uyển
Phượng làm cho hắn trong lòng chợt ngọ ngoạy
" Trong lòng tốt hơn nhiều rồi chứ?" Đàm Uyển Phượng vẫn nhẹ giọng hỏi han
" Đàm Uyển Phượng, ta muốn ngươi !". Lăng Phong nói xong không nhiều lời, đã đưa tay lên muốn cởi y phục của nàng. Hắn muốn phát tiết tình cảm của mình, đối với tình cảm của Đàm
Uyển Phượng hoàn toàn vứt bỏ ra ngoài. Bởi vì hắn bắt đầu sợ, hắn phát
hiện đối với sự quan tâm của nàng hắn không thể lãnh mạc được. Làm cho
hắn yếu đuối không thể tiếp tục báo thù, trong nháy mắt, hắn lại bắt đầu lãnh mạc
Mặc dù nói là lãnh mạc nhưng thật ra tận đáy lòng hắn đối
với nàng đều là nhu tình. Thậm chí hắn biết những việc mình làm đối với
nàng đều là sai. Chính hắn cũng không cảm nhận được, hắn đối với Đàm
Uyển Phượng đã biến đổi xưng hô, biến nàng thành một người thân cận của
mình
Đàm Uyển Phượng ngẩn người, hai tay bắt lấy ma chưởng của Lăng Phong, trong miệng vội vàng nói :" Không được, nếu như vậy không tốt, nếu ngươi tiếp tục làm vậy, ta sẽ la lên, hỗn đản …".
Nàng phi thường sốt ruột, bởi vì nàng không biết làm thế nào để phản kháng.
Hơn nữa trải qua thời gian bị Lăng Phong chiếm hữu thô bạo, sự chống cự
của nàng không còn kiên quyết nữa, ngay cả bản thân nàng cũng không cảm
giác được, nàng gọi Phong là hỗn đản nhưng ngữ khí tràn ngập nhu tình,
giống như người yêu gọi nhau
Lăng Phong như cũng hiểu được ý nghĩ của Đàm Uyển Phượng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói :" Ngươi cứ kêu đi, nơi
này dù sao cũng không có ai, ta nhớ hôm qua hai chúng ta điên cuồng,
thanh âm ngươi kêu cũng rất lớn a !"
Lăng Phong cố ý nói, xong
không để cho Đàm Uyển Phượng nữa phần cơ hội, ma chưởng đã muốn theo nửa phần ngực trên của nàng trượt vào trong.
Đàm Uyển Phượng nhất thời
đỏ mặt, lại nghĩ thời gian mấy ngày qua, đích xác lúc đầu àng phản kháng vô cùng kịch liệt, nhưng là bị ham muốn thúc giục, nàng cuối cùng cũng
nhịn không được rên lên, nàng chính là cảm thấy nhục nhã. Nàng bắt đầu
giãy dụa thân thể, tránh né ma thủ của Lăng Phong, nhưng nàng quên là
chỉ cần đơn giản chống cự một chút là có thể thoát khỏi ***g ngực của
hắn.
Lăng Phong chậm rãi tới gần môi của nàng, hình thành một cảm
giác áp bách mãnh liệt hướng thẳng tới Đàm Uyển Phượng giống như một tòa núi lớn. Đàm Uyển Phượng thời khác này như quên cả phản kháng, trơ mắt
nhìn Lăng Phong hôn lên đôi môi đỏ tươi của mình
Nàng trong lòng có
chút sợ hãi, tên hỗn đản này vừa rồi khí thế như thuần phục nàng, làm
cho nàng thậm chí còn quên cả chống cự. Cho đến khi Lăng Phong dùng tay
mở nút áo nàng thì nàng mới tỉnh lại, cổ họng khó khăn lắm mới nói được
:" Hỗn đản, không được làm thế ! Đây là ở bên ngoài a …"
Chính là Lăng Phong căn bản không nghe thấy, ngón tay theo đà tiến vào áo
nàng, cảm thụ da thịt nàng, tiếp theo bắt đầu vuốt ve. Ma chưởng của
Lăng Phong càng lúc càng nhanh, Đàm Uyển Phượng thân thể càng lúc càng
tê cứng, thân thể cũng bắt đầu phối hợp với ma trảo của hắn, hai tay
nàng cũng vòng qua ôm lấy eo hắn
Trải qua một trận hôn môi dài, Đàm
Uyển Phượng liền thở hồng hộc, bởi vì Lăng Phong dùng Hóa công tán triệt tiêu nội lực của nàng, cho nên bây nàng bây giờ cũng giống như một
người bình thường thôi. Lúc lưỡi Lăng Phong tiến vào miệng nàng, nàng đã muốn thở không ra hơi, nàng đành phải đem đầu của mình dùng sức hướng
ra phía sau để cố gắng hít lấy không khí
Thân thể hai người chậm rãi
nghiêng, giống như con thuyền va phải đá ngầm, chậm rãi chậm rãi chìm
xuống. Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, chung quanh cỏ hoang một trận
lay động, cứ như vậy mà Đàm Uyển Phượng nằm ở trên mặt đất
Lăng Phong ma chưởng đã muốn theo phần ngực trên đi vào, cách một lớp áo ngực vuốt ve bầu ngực đầy đặn của nàng, một tay kia bừa bãi vén váy nàng lên
" Ân …"
Đàm Uyển Phượng nhịn không được phát ra một âm thanh, nhưng liền cảm giác
được bây giờ đang là ban ngày, liền cuống quít đùng sức kẹp chặt hai
chân, cố gắng nói :" Hỗn đản, đừng như vậy, ta chịu không nổi, dừng lại
có được không?"
Chính là Lăng Phong giống như không nghe thấy, dùng
bàn tay kia tách chân nàng ra chạm đến cửa động, cách một lớp quần lót
vuốt ve. Đàm Uyển Phượng không còn chịu đựng được nữa, cổ họng phát ra
hơi thở gấp, bàn tay vô lực không ngăn cản được động tác của Lăng Phong
Xa xa từng cánh chim bay về tổ, gió chậm rãi thổi qua bụi cỏ, rồi lại cuốn qua cây đào gần đó, từng phiến hoa đào rơi xuống, trên không trung
không ngừng
Bạn đang đọc truyện Kiều Kiều Sư Nương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.