Chương 145: Xử Lý Tình Huống Rất Khéo, Rất Kiên Cường
Beta: Dung Huỳnh (thuduy87@gmail.com)
Người đem đồ ăn vào không phải ai khác,chính là cái tên mấy ngày trước đây đã đùa giỡn Hàn Vân Tịch: Cố Thất Thiếu.
Hắn vẫn mặc y nguyên một bộ quần áo vô cùng xa hoa, cường điệu, dài phết
đất màu đỏ đậm, dù đang bưng một mâm đồ ăn, nhưng vẫn làm cho người ta
cảm nhận được một loại đặt biệt đẹp đẽ, nhìn rất tôn quý hoa lệ, cặp mắt đen hẹp dài thể hiện bản chất ăn chơi trác táng, mê hoặc lòng người,
cộng thêm nụ cười như có như không, giống như từ trước đến nay hắn chưa
từng biết đến buồn phiền.
Hàn Vân Tịch đứng phắc lên, đập một cái thật mạnh lên bàn:
"Tại sao lại là ngươi?".
Cố Thất Thiếu cười rất vui vẻ:
"Khó được Vương phi nương nương đại giá quang lâm đến nơi quán ăn nhỏ này,
quán ta thật sự rất vinh hạnh, là chủ quán, ta tất nhiên muốn đích thân
phục vụ thật tận tình". Hắn đi tới, thật cẩn thận đặt một măm đồ ăn nhẹ
lên bàn, hoàn toàn làm ngơ với thái độ khiếp sợ của Hàn Vân Tịch. Vườn
trà Thiên Hương, quán trà Minh Hương, đều là tài sản của tên biến thái
này sao? nhìn hắn có vẻ giàu có, lại không nghĩ tới sản nghiệp của hắn
có thể trải rộng khắp nơi như vậy. Thật đúng là thứ âm hồn bất tán. Vì
có Cố Bắc Nguyệt nên Hàn Vân Tịch cũng không muốn cùng tên điên này gây
gỗ nhau, nàng điều chỉnh tâm trạng một chút rồi ngồi xuống, chấp nhận sự phục vụ của Cố chủ quán. Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt hiện lên một tia phức
tạp, nhưng rất thức thời, không nói bất cứ chuyện gì. Khi Cố Thất Thiếu
đem món ăn cuối cùng để trên bàn, Hàn Vân Tịch cao ngạo nhưng cũng rất
lịch sự phất phất tay:
"Ở đây không có việc của ngươi, ra ngoài đi".
Cố Thất Thiếu cười, cố tình vòng qua Cố Bắc Nguyệt đi đến bên cạnh Hàn Vân Tịch, bộ dáng rất chuyên nghiệp nói:
"Vương phi nương nương, cô chọn đều là các món ăn đặt biệt của quán, mỗi một
món đều được làm bởi đầu bếp giỏi, từ khâu xử lý đến chế biến nguyên
liệu đều rất cẩn thận, cô cứ từ từ ăn, ta cũng sẽ lần lượt giải thích
cho cô nghe"
Hắn vừa nói vừa tự mình gắp một miếng bánh hoa quế
bỏ vào chén của Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái, ung dung
chậm rãi bưng chén lên, đổ xuống đất.
"Nếu ngươi không đi ra ngoài, ngươi có tin là bổn vương phi sẽ làm quán ăn này của người đóng cửa luôn".
Nhưng mà Cố Thất Thiếu cũng không tức giận, nhẹ nhàng kéo vạt áo ngồi xuống
"Ta đương nhiên tin tưởng, đồ vật của ta nếu Vương phi nương nương thích thì tất cả sẽ đều là của cô"
Thật đúng là một tay già đời, mồm miệng gian xảo. Hàn Vân Tịch ngoài cười
nhưng trong lòng không cười, bất ngờ quơ tay về phía Cố Thất Thiếu, phấn độc lập tức phát tán trên mặt hắn, đáng tiếc Cố Thất Thiếu lại cố tình
há miệng thật lớn hút một ngụm khí vào rồi thổi bay đi hết độc dược của
nàng, hắn hình như rất xem thường cách nàng hạ độc. Tốt thôi, loại hạ
độc bằng kỹ xảo nhỏ này chỉ có hiệu quả với những tên lưu manh trên
đường, đối với cái loại lưu manh đã thành tinh như Cố Thất Thiếu thì
hoàn toàn mất hết tác dụng. Hàn Vân Tịch lại nhớ đến những lời của Lý
thị nói trước khi chết, người giỏi giải độc càng giỏi hạ độc, câu này
thật sự đã vu oan nàng.
Nàng không phải là người giỏi hạ độc, đặt biệt là hạ độc một cách vô hình.
Hàn Vân Tịch nheo hai mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm, thấy bộ dáng này của nàng, Cố Thất Thiếu càng nhìn càng thích, thật ra hắn tình cờ đi ngang qua
đây mới nhìn thấy Hàn Vân Tịch đang ngồi trong này, hắn hoàn toàn không
phải là loại người bám dính nàng không chịu bỏ, mà hắn cũng không có
rãnh rỗi đến mức đó.
"Tốt, tốt, độc nha đầu,vậy cô mời ta một bữa cơm, coi như là đền đáp ơn cứu mạng", Cố Thất Thiếu bắt đầu đứng đắn.
Chỉ có điều tên này dù có tỏ ra đứng đắn cũng không thể nào nhìn ra được chút đứng đắn nào.
"Ơn cứu mạng của ngươi có thể báo đáp bằng
cách tốt như vậy sao? Chỉ cần ăn một bữa cơm là coi như chúng ta kết
thúc hết mọi chuyện thật sao?"
Hàn Vân Tịch hận đến nổi không thể chạy nhanh thoát khỏi cái tên biến thái này. Cố Thất Thiếu suy nghĩ một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu cô muốn lấy thân báo đáp thì cũng có thể được".
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch liền đánh ra một cái tát, cùng lúc đó Cố Bắc Nguyệt cũng giận dữ đập bàn:
"Ngươi làm càn".
Cố Thất Thiếu chụp được tay Hàn Vân Tịch, hai mắt híp lại, ngạo mạn liếc
Cố Bắc Nguyệt một cái, Cố Bắc Nguyệt cảm nhận được sát khí nổi lên bốn
phía, tên này mới nhìn giống như trêu đùa đơn thuần, nhưng thật ra không đơn giản chút nào. Trong một lúc, không khí khẩn trương. Nhưng Cố Bắc
Nguyệt cũng không sợ hãi, hắn đứng lên, lạnh lùng nói:
"Vị công tử này, xin huynh lập tức buông tay Vương phi nương nương ra".
Hàn Vân Tịch không nghĩ tới, một người luôn hiền lành như Cố Bắc Nguyệt
cũng có lúc trở nên hung dữ như vậy, nàng bình tĩnh lại, nhanh chóng
tránh khỏi tay Cố Thất Thiếu, cũng đứng lên nói
"Cố thái y, chúng ta đi thôi"
Hàn Vân Tịch đang rất muốn đi kêu quan phủ tới, buộc tên điên này vào tội
quấy rối, sau đó đóng cửa quán ăn này, cho dù hắn nhiều cửa hàng nàng
cũng không ngại phong tỏa từng cái một, nhưng lần này Cố Bắc Nguyệt cũng có mặt, việc nàng và y gặp nhau cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng
chung quy vẫn là không hợp quy củ, nàng không sợ bị người khác phê bình
nhưng cũng không thể liên lụy đến Cố Bắc Nguyệt. Lỡ như Cố Thất Thiếu
làm lớn chuyện, Cố Bắc Nguyệt sẽ làm sao bây giờ. Hàn Vân Tịch đi rất
nhanh, Cố Bắc Nguyệt vội vàng đuổi kịp, nhưng chưa đi quá xa lại gặp
được Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao từ trước mặt đi tới. Chuyện này cũng
quá trùng hợp rồi. Thế giới này thật sự rất nhỏ. Hàn Vân Tịch dừng bước, lần này Long Phi Dạ cũng đứng lại, liếc mắt nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Hàn Vân Tịch cũng liếc mắt nhìn Đoan
Mộc Dao, chắc hai người muốn tới đây ăn cơm, hay cho Tần vương điện hạ,
đúng là thật nhàn rỗi có thể cùng Đoan Mộc Dao đi dạo hết một ngày. Đoan Mộc Dao cũng nhìn Hàn Vân Tịch, lại thấy bên cạnh nàng còn có thêm một
người đàn ông toàn thân quần áo màu trắng hơn tuyết, nàng ta không biết
Cố Bắc Nguyệt, chỉ cảm thấy người này có khuôn mặt đẹp hơn người, khí
chất ôn nhu, trong sạch, rất xứng đôi với Hàn Vân Tịch. Cố Bắc Nguyệt
thấy Đoan Mộc Dao nhìn, cũng không tránh né, y biết nàng ta nên trong
lòng thấy rất phiền, vì sao Tần vương điện hạ lại đi chung với Vinh Nhạc công chúa đến đây? Cứ như thế, bốn người đứng nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ.
Hàn Vân Tịch trực tiếp nhìn Long Phi Dạ, hai người cũng không hề nói bất kỳ lời nào, cứ nhìn nhau như vậy làm cho
không khí xung quanh trở nên đặt biệt yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay lúc
này, Cố Thất Thiếu từ trong phòng đi ra, cười đến lộ lúm đồng tiền yêu
nghiệt:
“Hôm nay không biết là cơn gió nào thổi đến quán của ta, làm cho Tần…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Hàn Vân Tịch đã chen vào, cười nói:
“Cố Thất Thiếu, không phải ngươi nói muốn cùng ta ăn cơm sao? còn không mau đi vào?”
Vừa nói nàng vừa nắm cổ tay Cố Bắc Nguyệt lôi theo:
“Cố thái y cũng đi chung luôn đi, mấy lần trước tìm ngươi gây phiền toái không ít, ta vẫn chưa có dịp cảm ơn ngươi tử tế”.
Chuyện gì đang xảy ra? Cố Thất Thiếu còn chưa hiểu, Cố Bắc Nguyệt vẫn còn chưa bình tĩnh lại, thì cả hai đã bị Hàn Vân Tịch lôi vào trong phòng. Sau
khi vào trong, Hàn Vân Tịch quay người lại, không hề nhìn đến Long Phi
Dạ dù là một lần, dứt khoát đóng cửa. Cửa vừa đóng, nàng dựa lưng vào
trên đó, liên tục hít thở sâu mấy lần, lúc sáng Long Phi Dạ đã bỏ mặc
nàng, bây giờ nàng lại tranh thủ bỏ mặc hắn trước. loại cảm giác này
thật mới lạ. Cố Thất Thiếu và Cố Bắc Nguyệt bị nàng lôi vào trong phòng, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, nghi hoặc đánh giá Hàn Vân Tịch. Nàng đang
muốn làm gì? Chỉ đóng cái cửa thôi sao lại nhìn giống như đang phải dốc
hết sức chiến đấu, còn phải hít sâu mấy lần.
“Vương phi nương nương, làm vậy có chút không ổn, điện hạ có thể …”, Cố Bắc Nguyệt có chút lo lắng.
“Điện hạ rất bận, chúng ta không nên quấy rầy hắn, tới ăn cơm thôi, mọi người đến đây đều là vì muốn ăn cơm mà”
Thấy thái độ khác thường của Hàn Vân Tịch, chân mày của Cố Bắc Nguyệt càng
nhíu chặt, Cố Thất Thiếu nghịch ngợm vuốt vuốt cằm, giống như đang cẩn
thận suy nghĩ chuyện gì đó, hắn cười cười rồi ngồi xuống ghế:
“Độc nha đầu, cô gái mới gặp lúc nãy chính là Vinh Nhạc công chúa đó”
Đôi đũa trong tay Hàn Vân Tịch hơi ngừng, sau đó lập tức gật đầu “Ừ”.
Cố Thất Thiếu cố ý chọc ghẹo nói:
“Nghe nói Tây Chu hoàng đế có ý muốn gả Vinh Nhạc công chúa đến Thiên Ninh,
lần này cô ta đến đây chắc là muốn gặp mặt chồng tương lai”.
Nghe thế, Hàn Vân Tịch ngừng luôn việc đang ăn thức ăn trong miệng, nhưng
rất nhanh nàng lại nhai nuốt rất nhiệt tình, vừa ăn vừa nói:
“Nàng ta là bị gả đi chứ không phải đến cưới về, gặp mặt cũng vô dụng, gả cho ai thì nàng ta đều không thể tự ý định đoạt”.
“Cô ta chính là con gái của vợ lớn, là em gái ruột của Thái tử Tây Chu, dù
gả đến Thiên Ninh thì cũng rất ít người có tư cách tham gia tuyển chọn”
Tầm mắt nóng rực của Cố Thất Thiếu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái miệng
nhỏ đang hoạt động của Hàn Vân Tịch, cô nàng này ngay cả cách ăn uống
cũng không hề giống mấy loại tiểu thư yểu điệu kia, làm hắn càng xem
càng thích. Không biết khi nào Long Phi Dạ mới bỏ nàng, hay là tính toán làm nàng dứt khoát bỏ Long Phi Dạ luôn. Đối với chuyện hôn nhân của hai nước Hàn Vân Tịch cũng không có hiểu biết gì nhiều, nàng giả vờ bình
thản hỏi thăm:
“Sẽ có mấy người được chọn”.
Lúc này, Cố
Bắc Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận đánh giá lại Cố Thất
Thiếu, cũng chưa nói chen vào, y nghĩ, nhìn thái độ thì Vương phi nương
nương và tên lạ mặt này chắc có quen biết, cũng không giống như là quan
hệ xấu.
“Thái tử, thiếu tướng quân, còn có …”, Cố Thất Thiếu cố ý ngừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp: “Tần vương”. Hàn Vân Tịch liếc
nhìn Cố Thất Thiếu một cái thật sâu, cười nhẹ, bắt đầu chuyển đề tài:
“Ăn cơm thôi”.
Nàng cũng nhìn về phía Cố Bắc Nguyệt một cái:
“Cố thái y, không cần giữ lễ tiết, thoải mái ăn cơm đi”.
Đoan Mộc Dao gả cho Long Phi Dạ, buồn cười, đường đường là một công chúa
chính thất của một nước, do hoàng hậu sinh ra chứ không phải là con của
các trắc phi thì làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm thiếp? Khả năng
lớn nhất chính là Đoan Mộc Dao gả cho Thái tử, như vậy nàng ta phải gọi
Long Phi Dạ một tiếng Hoàng thúc, gọi nàng là Hoàng thẩm. Suy nghĩ này
đã giúp cho tâm tình không vui cả một ngày của Hàn Vân Tịch nhanh chóng
tan biến hết. Nàng gấp một cái bánh bao nhỏ, trắng muốt đến trong suốt
lên, rất có hứng thú thưởng thức, nhưng Cố Thất Thiếu lại chưa chịu thua nói tiếp: “Nghe nói cô công chúa này là người có văn, võ, nhan sắc đều
toàn vẹn, tầm nhìn cũng rất cao, nếu thật là vậy thì ngoài Tần vương ra
cũng không có ai có thể lọt vào mắt cô ta. Vô cùng có khả năng là phủ
Tần vương sẽ xuất hiện hai chính phi nương nương”.
Hàn Vân Tịch
sao lại quên mất chuyện có thể có hai chính phi trong cùng một phủ, nên
biết rằng dù là Hoàng hậu cũng đều có thể có hai người huống chi là
Vương phi, tuy rằng nói địa vị sẽ ngang nhau nhưng vẫn phải nhìn vào
xuất thân để phân chia quyền lực cao thấp. Hàn Vân Tịch thất thần đến
nổi tay và miệng đều không cử động. Đáy mắt Cố Thất Thiếu xẹt qua một
tia phức tạp, dùng giọng điệu châm chọc nói tiếp:
“Nào, nào,
Vương phi nương nương, bánh này chấm với dấm chua ăn sẽ rất ngon”, làm
gì có chuyện Hàn Vân Tịch không nghe ra được ý tứ mỉa mai của Cố Thất
Thiếu, nhưng nàng chỉ cười nhẹ nhàng, không tranh cãi với hắn nữa.
Ai cưới, ai gả, cũng không có quan hệ gì với nàng. Nàng giận cũng chỉ là
giận Long Phi Dạ đã không làm đúng lời hứa với nàng mà thôi. Mặc kệ sự
khiêu khích của Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch vẫn thờ ơ, ăn uống qua loa
một chút nàng liền không tiếp tục nổi nữa, đứng lên nhàn nhạt nói: “Hai
người cứ từ từ ăn, ta có chuyện phải đi trước”.
Khi nàng mở cửa
đi ra, lại thấy Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao cũng không có vào phòng ăn
riêng, mà đều ngồi ở giữa sảnh lớn, cách phòng nàng ngồi cũng không xa.
Giờ phút này, hai tròng mắt của Long Phi Dạ vốn trời sinh đã lạnh lẽo,
càng lạnh thêm ba phần, nhưng Hàn Vân Tịch chỉ nhìn thoáng qua một cái
rồi bước nhanh rời đi, nhìn bóng dáng nàng từ phía sau hoàn toàn là kiên cường và cô độc. Tầm mắt Long Phi Dạ nhìn theo nàng cho tới khi nàng đi xuống lầu, ánh mắt lạnh băng gấp nhiều lần lúc nãy, phức tạp đến nổi
làm người khác đoán không ra tâm tình hắn bây giờ. Tất cả đều lọt vào
trong mắt của Đoan Mộc Dao, nàng ta thấy không cam lòng:
“Sư huynh, ăn thôi, đồ ăn nguội lạnh hết rồi”.
Rõ ràng quán này có phòng ăn riêng, sư huynh lại nhất định phải ngồi ở chỗ này, ngồi lâu như vậy, một bàn đồ ăn mang ra cũng chưa từng đụng tới
một miếng, mặc dù là nghe theo mệnh lệnh của Thiên Huy hoàng đế nên mới
đồng ý đi chung với nàng một ngày, làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, nhưng cả
quãng đường đi cùng nhau, ngay cả một tiếng hắn cũng không hề nói. Thật
lạnh lùng.
Nàng cũng đã sớm quen với tính khí này của hắn, nhưng từ khi gặp Hàn Vân Tịch trên đường đến giờ, hắn lại càng tỏ ra xa cách, lạnh nhạt hơn trước. Là Hàn Vân Tịch làm lòng hắn phiền loạn sao? Lần
đó, chuyện xảy ra ở Dược Quỷ Cốc nàng đã điều tra rõ ràng, không phải sư huynh muốn bao che cho Hàn Vân Tịch mà vì hắn cũng muốn sinh huyết đan, nhưng lần này là vì sao? Cũng không biết Long Phi Dạ có nghe được lời
Đoan Mộc Dao nói hay không, hắn trước sau vẫn không động đũa, chỉ ngồi
uống trà, rồi đột nhiên nói:
“Xe ngựa đã chờ sẵn trước cửa tiệm, ăn xong thì tự mình đi về”.
“Sư huynh, nghe nói Thiên Ninh đế đô có một con hẻm chợ đêm tên là Hoa Hòe, muội…”.
Đoan Mộc Dao còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã đứng lên rời đi, tức thời,
khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Đoan Mộc Dao bỗng trở nên dữ tợn. Hàn Vân Tịch, lại là Hàn Vân Tịch, mối thù giữa ta và ngươi chắc chắn phải có.
Bạn đang đọc truyện Thiên Tài Tiểu Độc Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.