Chương 30
Đến viện tiến tấu, Tô Mạch tự nhiên là hầu hạ ngon lành. Nàng liền mở bao giấy mà Cảnh Đế đưa cho nàng, đây lại là cuốn tơ vàng.
Cuốn tơ vàng là thịt gà ti bọc phấn hoàng kim sắc, sau đó bọc hoa quả rau
dưa cuốn chặt vào da gà tạo thành từng đoạn ngắn. Vừa có hương vị thịt
gà thoả mãn cái người không có vị thịt không vui Tô Mạch này, lại có
hương vị của hoa quả, rất hợp để ăn vào những ngày hè này.
Tô
Mạch cười tủm tỉm tự mình đem cuốn tơ vàng bày lên bàn, quay lại trước
mặt Triệu Nghị, còn tán dương: “Trương huynh thật cẩn thận!”
Triệu Nghị mày vừa nhấc, nhìn về phía Tô Mạch.
Tô Mạch vội vàng kìm hãm cảm xúc kinh hỉ, giải thích nói: “Mỗi người đều
nói người Tương Nam thích ăn đồ ngọt, chỉ có Trương huynh phát hiện ra
thần không thích đồ ngọt." Lời này vừa nói ra cả người Tô Mạch như đều
đắm chìn trong bể tình.
Triệu Nghị liếc mắt, thực thích hợp mà
nhắc nhở một câu, “Cuốn tơ vàng này là ta mua". Chẳng lẽ mới vừa rồi
ngươi không chú ý tới thứ này là trẫm cho ngươi sao? Điều này mà cũng có thể cứng rắn mà áp lên người Trương Thỉ được?
Khẩu khí Triệu
Nghị thực điềm đạm, ánh mắt càng điềm đạm, thanh thanh đạm đạm mà nhìn
Tô Mạch kẹp cuốn tơ vàng giữa hai đầu ngón tay, có chút rung động. Một
cái tiểu cuốn sắc tơ vàng rất nhanh rơi xuống mặt đất. Bên trong miếng
cuốn các loại ướp bên trong rơi rụng hết ra đủ màu sắc: hồng, hoàng,
xanh, tím, nhè nhẹ đều đều, nháy mắt trên mặt đất tràn ra một bông hoa
nhỏ.
Tô Mạch mất ba giây thời gian tự hỏi, đồ thánh thượng mua đã rơi trên mặt đất có cần nhặt lên để ăn không. Nhưng nàng lại tưởng
tượng ở giàn nho này thường có con mèo nhỏ đến tè bậy và ị bậy cho nên
cái ý tưởng nhặt lên lập tức bị nàng bóp chết trong nôi.
Triệu
Nghị cũng nhìn qua bên này, thanh sắc bất động, Tô Mạch xấu hổ mà ho
khan một tiếng, đôi mắt nhìn về phía cái đĩa, cùng cái gì đều phát sinh
quá giống nhau, khóe miệng xả ra ý cười nói: “Nhất định là Trương huynh
nói cho người.”
Triệu Nghị cười như không cười mà nhìn nàng, bởi
vì trắng đêm không ngủ, giờ phút này hai mắt đầy tơ máu giống như bạo
quân trong truyền thuyết vậy. Điệu cười vô cùng lạnh lẽo dị thường này
khiến
Tô Mạch theo bản năng mà rùng hết cả mình.
“Đại công tử đối với Trương Thỉ tựa hồ hết sức để bụng.”
Tô Mạch tâm can nhi khẽ run lên “Hoàng, Dịch công tử nói lời này đi đâu
vậy, Trương huynh cứu ta nhiều lần, ân cứu mạng, tất nhiên là phải tương báo".
Ái chà, cái lý do này cũng tìm đến đủ đường hoàng đi. Ấy vậy mà trẫm cứu ngươi sao ngươi không tương báo đi.
Làm một thế hệ bạo quân, bản lĩnh khống chế cảm xúc của Triệu Nghị rất là
cường hãn, hắn chỉ là liếc mắt nhìn Trương Thỉ bên kia, sát khí lập tức
giảm đi.
Trương Thỉ ở bên kia đem một quyển cầm phổ từ trong
lòng ngực móc ra, đưa cho Hiểu Nguyệt nói: “Hôm qua nghe xong tiếng đàn
của đại công tử, hôm nay ta cố tình ở thư phòng tìm một quyển cầm phổ
trân quý.”
Vừa hạ triều Triệu Nghị liền đi tìm Trương Thỉ. Lúc ấy Trương Thỉ đang lục tung đống sách vở của hắn đến là chật vật để tìm
bảo vật, hoá ra là tìm cầm phổ tặng cho Tô Mạch. Nhưng quái lạ ở chỗ
tặng cầm phổ cho Tô Mạch, mà lời nói này của Trương Thỉ lại nói với Hiểu Nguyệt, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nương nhà
người ta.
Hiển nhiên, cô nương Hiểu Nguyệt này đối với Trương Thỉ không phải không có cảm giác. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ rực, khóe
mắt hàm xuân, mang theo thẹn thùng của thiếu nữ. Biểu tình này so với
cái người trước mặt hắn thấy người sang bắt quàng làm họ còn có bộ dáng
chân thành hơn nhiều.
Trương Thỉ luôn có tác phong của quý công
tử, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nghị bắt gặp hắn ái mộ một nữ tử. Cái bộ dạng xuẩn ngốc kia đúng là làm hắn mở rộng tầm mắt, tâm tình liền
tốt hẳn lên.
Trương thỉ đối với người khác vây xem không chút nào để ý, lại nói với Hiểu Nguyệt: “Nơi này cô nương ở đã quen chưa? Hôm
qua xem sắc mặt lệnh đường không tốt lắm, nàng có muốn ta viết một
phương thuốc hay không?". Kỳ thật, một bộ dạng của khất cái kia, làm sao mà nhìn ra được sắc mặt tốt hay không. Nhưng mà dọc đường lên kinh
thành, hai người phụ nữ yếu ớt, tất nhiên ăn không ít khổ, điều dưỡng
một chút cũng là việc lên làm.
Hiểu Nguyệt cũng biết Trương Thỉ
là quân y, nếu là bạn bè của Tô Mạch, nàng cũng không cùng hắn khách
khí, “Nếu có thể ta mời Trương đại xa qua xem mạch cho mẫu thân ta. Có
lẽ là trên đường đi quá mệt nhọc, thời tiết này cũng không tốt, vẫn luôn uể oải không muốn ăn.”
Trương thỉ cười đến càng thêm hiền lành, “Mời cô nương dẫn đường.”
Nhìn hai người rời đi, Triệu Nghị đem ánh mắt một lần nữa nhìn đến Tô Mạch
ngây ngốc không hề phát giác, nghĩ đến vật nhỏ này một lòng đối đãi
người, cứ như vậy bị nha hoàn của mình thông đồng đi rồi. Tâm tình Triệu Nghị cực kì sung sướng, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
“Hôm nay trẫm lại đây là muốn kiểm tra công khoá của ngươi.”
Tô Mạch ngây ngốc, Cảnh Đế ngụy trang mang thế tử phiên vương nhập kinh
thành tự mình dạy dỗ đạo cai trị nhân từ, nhưng ngụy trang chính là ngụy trang, có thể làm sao mà thật được.
Tròng mắt Tô Mạch đảo qua
một vòng, đứng dậy tươi cười khéo léo, “Hoàng Thượng muốn khảo cái gì?”
Hiện tại không có người khác, Triệu Nghị không che dấu thân phận, nàng
tất nhiên phải đem cái vị trí thần tử đặt ở đúng chỗ.
“Nhi tử
của phiên vương, phần lớn sẽ không thi công danh, nếu muốn dẫn các ngươi vào triều làm quan, đạo trị quốc an bang luôn cần phải khảo hạch.”
Tô Mạch cúi đầu, nàng không cảm thấy Triệu Nghị cố tình đi một chuyến này
vì loại việc nhỏ như vậy, cho dù muốn khảo hạch, cũng nên chờ đông đủ
bốn vị thế tử đến cùng nhau khảo hạch. Triệu Nghị khác thường như vậy,
khẳng định có mục đích khác, tỷ như, tự mình thử bốn vị thế tử đối với
hoàng quyền độ trung thành ra sao?
Quả nhiên, ngay sau đó, Triệu
Nghị liền ra một cái đề đủ khiến Tô Mạch cảm thấy luận đề này như là ác
mộng vậy: Luận cắt đất vì vương cùng nhất thống thiên hạ, ai thiệt ai
được lợi?
Da đầu Tô Mạch tê rần, luận đề mẫn cảm như vậy, không cẩn thận là rơi đầu.
Lông mày Triệu Nghị cũng chả thèm nhíu, nhàn nhạt nói: “Chậm rãi mà suy nghĩ. Trẫm có thời gian chờ.”
Sau đó chính là một hồi gian nan mưu trí lịch trình, Tô Mạch lấy một cuốn
giấy trắng, đem cuốn tơ vàng ăn xong rồi cũng chưa bắt đầu hạ bút.
Triệu Nghị an vị ở cách đó không xa, nhìn hắn ngồi coi ở đó, ngẫu nhiên
giương mắt liếc nhìn Tô Mạch một cái. Hai lông mày Tô Mạch đều nhíu lại
một chỗ.
Trương Thỉ và Hiểu Nguyệt quay lại thì bắt gặp quang
cảnh này, Tô Mạch nghe thấy động tĩnh liền quay đầu đi, vừa định hướng
Trương Thỉ cầu cứu, Triệu Nghị liền tìm việc đem hai người điều đi.
Trương Thỉ cũng nói: “Ta đây đi cắt thuốc cho Ngô ma ma.”
Hai người vừa đi, trong viện càng thêm yên tĩnh như là tiếng châm rơi cũng
có thể nghe thấy. Tô Mạch nghe được âm thanh của tiếng ve kêu và tiếng
hít thở trầm ổn của Triệu Nghị. Triệu Nghị cũng dùng dư quang nơi khóe
mắt mà liếc Tô Mạch, hắn nhớ rõ khi hành quân, rất nhiều lần Tô Mạch đều cầm bút mực là lăn ra ngủ, lần này xem ngươi làm sao ngủ được đây?
Tô Mạch cũng thường trộm liếc Triệu Nghị, cái luận đề này vô luận thế nào
nàng đều không thể viết, nhưng bạo quân liền ở chỗ này thủ, nàng muốn
tìm cái gì để ngụy trang lừa gạt đây? chuyện sống còn, nàng nơi nào có
nửa điểm buồn ngủ?
Tô Mạch tròng mắt vừa chuyển, cười nói với
Triệu Nghị: “Hoàng Thượng, hiện tại canh giờ không còn sớm, nếu không,
dùng xong cơm trưa, lại tiếp tục?”
Triệu Nghị thực nể tình mà đồng ý.
Trong yến hội, Tô Mạch phi thường nhiệt tình kính rượu Triệu Nghị, tửu lượng
bạo quân nghe nói rất giỏi, nhưng mà rượu này có pha sẵn ít thuốc mê,
thực dễ dàng làm người mơ màng buồn ngủ, trước kia nàng đều dùng để yên
giấc, nàng cũng không tin, không thể quật ngã được bạo quân!
Triệu Nghị cũng nhìn Tô Mạch một ly tiếp một ly mà uống, lại nhìn nàng đôi
mắt sáng trong, long mi hơi liễm, “Ái khanh tửu lượng không tồi.”
Ai nói tên nhóc này ba ly say đến bất tỉnh nhân sự? Vật nhỏ này uống năm ly, mà hiện tại men say đều không có.
“Giống nhau giống nhau, làm sao có thể so sánh được với Hoàng Thượng rộng?”
Triệu Nghị thần sắc nhàn nhạt, Tô Mạch căn bản không thể nào tra xét hắn rốt
cuộc là có ý tứ gì, chỉ cố gắng thắt chặt con tim mà ứng đối.
Kết quả ăn xong chầu cơm này, ai cũng không có thể đem đối phương chuốc say, nên viết vẫn là phải viết.
Tô Mạch nghiến răng mà nắm chặt cán bút , chẳng lẽ rượu thuốc mê này để
lâu đến vô dụng? Tô Mạch trộm ngó Triệu Nghị, đúng rồi, bạo quân làm sao có thể so sánh như phàm nhân được, phỏng chừng thuốc mê này đối với hắn căn bản là vô dụng.
Bên này nàng bên âm thầm ảo não, dong dài
kéo ra được một khắc, đột nhiên nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng, đôi mắt
bỗng dưng sáng lên.
Tô Mạch cười đến trong lòng nở hoa, trên mặt
lại vẫn như cũ duy trì bộ dáng hiền thần, nhẹ nhàng đẩy Triệu Nghị,
“Hoàng Thượng mệt nhọc, hay là đi vào trong phòng nghỉ tạm? Ở đây có
nhiều muỗi ……”
Triệu Nghị không phản ứng, rốt cuộc Tô Mạch cũng an tâm.
Tô Mạch tự mình kéo ghế vào giàn nho ngồi tiếp tục xem thoại bản. Tuy rằng Triệu Nghị cải trang đi tuần, nàng cũng không dám để hắn ngủ một mình
trong sân, chỉ có thể canh giữ một tấc cũng không rời.
Trương thỉ và Hiểu Nguyệt chừng hai canh giờ sau mới trở về. Trương thỉ tiến vào
nội viện liền thấy Cảnh Đế ngồi dưới giàn nho ngủ, đôi mắt hắn trợn
tròn.
“Ngài ấy ngủ rồi?” Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mạch hướng hắn làm một cái tư thế giữ im lặng, lúc này mới đứng lên,
xoa chân tay bởi vì ngồi quá lâu mà tê mỏi, thấp giọng nói: “Trương
huynh, ngươi tới chăm sóc ngài ấy trong chốc lát, ta cũng mệt rã rời.”
Trương thỉ gật đầu. Hiểu Nguyệt đi theo Tô Mạch vào phòng, hầu hạ nàng thay quần áo.
Tô Mạch nhìn xem cô gái nhỏ này khó có khi có được một bộ dáng trầm mặc,
không kìm được hỏi: “Ngươi cảm thấy Trương Thỉ như thế nào?”
Nguyên bản khuôn mặt Hiểu Nguyệt đang trắng nõn nà, trên mặt hai má đột nhiên mà ửng hồng.
“Khá tốt.”
Tô Mạch cũng vừa lòng gật gật đầu, người nàng coi trọng, tất nhiên cũng muốn được người nhà tán thành mới tốt.
Hiểu Nguyệt trộm liếc nhìn nàng, chẳng lẽ đây là gia nàng đang tìm trượng phu cho nàng?
Lại suy nghĩ thái độ của Trương Thỉ đối với nàng, càng thêm chắc chắn chuyện này.
Bên này Tô Mạch mới vừa đi được một khắc, Triệu Nghị đột nhiên mở mắt ra,
Trương Thỉ đang cầm ấm rót trà cho chính mình tay liền run rẩy. Ổn định
lại tinh thần, rốt cuộc đem ly trà lạnh kia một lần uống sạch.
Triệu Nghị ngồi dậy, trong mắt hình như có nghi hoặc, “Trẫm ngủ?”
Trương Thỉ gật đầu, hơi thở Triệu Nghị có chút trầm lãnh xuống. Nhưng mà hắn
vẫn là chưa từ bỏ ý định, kêu người hầu đem rượu uống hôm nay mang lại
đây —— hắn có thể ngủ tuyệt đối là bởi vì giữa trưa ăn rượu và đồ nhắm.
Bầu rượu còn có một chút rượu, không xem còn tốt, vừa nhìn xuống dưới bình, Triệu Nghị cười, tuyệt đối là bị tức quá hoá cười. Cái bầu rượu này thế nhưng có vách ngăn cách —— khó trách hôm nay Tô Mạch uống như thế nào
cũng không say, hoá ra chỗ cổ quái là ở đây.
“Ngươi cảm thấy trẫm có nên hay không cho tiểu thế tử học thật tốt quân thần chi lễ?”
Trương Thỉ cũng liếc mắt nhìn bên trong cái bầu rượu, ngực oa lạnh oa lạnh, này Tô đại công tử a……
Ngày đó, trong cung cử tới Từ công công quản sự nói là muốn dạy Tô Mạch Tô Dự lễ nghi chính thống của triều đình.
Lúc ấy Tô Mạch và Tô Dự đang cùng nhau ăn cơm chiều, vị Từ công công này
liền từ dùng bữa bắt đầu giảng giải, Tô Mạch đói bụng đến mức muốn kêu
to, một bữa cơm ăn một canh giờ, mười miệng cũng chưa ăn đến mức ấy.
Lễ nghi bàn ăn vừa giảng giải xong, thì lại đến lễ nghi khác, một lần
giảng giải này là một canh giờ không ngừng nghỉ. Tô Mạch trợn tròn mắt,
hai mắt vô thần mà nhìn công công nước miếng bay tứ tung, tay hoa lan
kiều đến trông rất đẹp mắt.
Tô Dự dùng khuỷu tay đâm đâm nàng, “Hôm nay ngươi làm cái gì lại đắc tội bạo quân?”
Tô Mạch nghiêm trang mà nhìn Tô Dự, “Vi huynh luôn ngồi ngay ngắn chính trực, nơi nào sẽ ở trước mặt rồng đánh mất lễ nghi".
Tô Dự khóe miệng run rẩy.
Bạn đang đọc truyện Diệu Cốt Sinh Hương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.