Chương 21
La Chiêu chính là nghe thấy tiếng thét chói tai kia, hắn mới xác định được chính xác phương hướng mà tìm đến, nhưng đồng thời, hắn vẫn là nhịn
không được nhíu mày —— cái thằng ranh này như thế nào mà kêu khó nghe
vậy. Nếu Hoàng Thượng ở ngay cạnh hắn, thế mà không chém hắn làm đôi
sao?
Sự việc Hoàng Thượng và Tô đại công tử mất tích chỉ có vài
người bọn họ biết. Những người tới tìm chính là đội cận vệ của Hoàng
Thượng. Do đó bọn họ cũng biết, khẳng định là có chuyện ngoài ý muốn.
La Chiêu nhanh chóng hướng chỗ có tiếng thét chói tai lao đi, liền thấy
phía trước có lửa trại. Tô Mạch đang trừng mắt hoảng sợ nhìn vào bóng
đêm. Cảnh Đế nằm ở ngay bên người nàng, mà xung quanh lửa trại, không
khó phát hiện ra một đám đen thi thể.
La Chiêu có chút buồn bực, mùi máu tươi nồng nặc như vậy rất dễ dàng dụ dã thú đến, cũng may hắn tới kịp thời. La Chiêu
đi qua, dò xét hơi thở của Triệu Nghị, lại nhìn thoáng qua Tô Mạch đầy người máu me, “Ngươi có bị thương không?”
Tô Mạch lắc đầu.
La Chiêu liền đốt hoả tiễn tuỳ thân, một mũi tên xuyên qua đám mây, mũi
tên xuyên qua đám mây mang theo đặc chế hoả dược rít một tiếng rồi phóng lên cao, triệu hoán những người tìm kiếm ở phụ cận, cũng đưa tín hiệu
cho những người ở nơi xa: Đã tìm được người rồi.
La Chiêu khiêng
Triệu Nghị lên, một chân dẫm tắt lửa trại, quay đầu bước đi, thế nhưng
tay Triệu Nghị vẫn gắt gao túm chặt tay Tô Mạch, mà Tô Mạch vẫn nằm liệt trên mặt đất.
“Chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức". La Chiêu nhắc nhở nói.
“Chân ta nhũn không đi nổi.” Tô Mạch ngẩng mặt nhìn La Chiêu, trong mắt có
chút kinh hách quá độ, yếu ớt nhìn qua, làm trái tim của hắn không tự
chủ mà đập mạnh.
La Chiêu nghẹn cả lời, vì cái gì mỗi lần gặp gỡ
thằng ranh tiểu thế tử này là không có chuyện gì tốt cả? La Chiêu dứt
khoát đem Tô Mạch cũng xách lên, nhanh chóng hướng phía doanh trại đi
đến.
“La tướng quân, ngươi là người tốt……” Tô Mạch tìm được độ
ấm, giọng nói cũng vững vàng chút. Trong tình thế này, nếu La Chiêu hơi
có dị tâm, nàng và Triệu Nghị hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khoé miệng La Chiêu run rẩy, cũng lười cùng nàng nói lời vô nghĩa. Nhưng này một bên là Tô Mạch ôn hương mềm mại, đối lập là một bên Triệu Nghị rắn
chắc lãnh ngạnh, làm cho hắn có ảo giác như chính mình đang ôm nữ nhân
vậy. Tưởng tượng như vậy, mặt La Chiêu hết đen lại đỏ.
Có lẽ là rốt cuộc cũng tìm được người dựa vào, Tô Mạch an tâm hơn, căng thẳng thần kinh được thả lỏng liền hôn mê.
Trương Thỉ xem mạch cho hai người, mạch đập không yên ổn, “Đúng là trúng độc, nhưng không sâu, chắc hẳn đã dùng qua thuốc giải".
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Tô Dự mới đem tầm mắt dừng ở tay Triệu Nghị trước sau nắm chặt cổ tay Tô Mạch, hắn liền cởi áo
choàng ngồi xổm xuống, đem ngón tay của Triệu Nghị từng cái một tách ra.
Đột nhiên Triệu Nghị mắt mở ra, Trương Thỉ đang kiểm tra miệng vết thương
cũng sợ tới mức giật thót cả mình. Dường như là nhìn đến những người
quen thuộc, rốt cuôc Triệu Nghị buông lỏng bàn tay nắm tay Tô Mạch, lại
lần nữa nhắm mắt lại.
“Hoàng Thượng?” Trương Thỉ thật cẩn thận mà gọi một tiếng, Triệu Nghị một chút phản ứng cũng không có. Trương Thỉ lau
cái trán đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới xác định hành vi nhiều lần “Xác
chết vùng dậy”, sau đó hắn liền ổn định trái tim cũng không tiêu hoá nổi việc này!
Đại tướng quân Mông Trí liền cảm thán nói: "Nhất định
là Hoàng Thượng vì bảo hộ Tô thế tử mới có thể bị thương……” Một câu nói
leng keng hữu lực đầy nhịp điệu,
không thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để biểu đạt tình cảm kính ngưỡng của hắn đối với đương kim thánh thượng.
Tô Dự trong lòng mừng thầm, may mắn cái
vị này chính là người thô thiển, nếu không,
hắn nhất định phải nêu trước toàn quân với hàng vạn ngôn từ ca tụng công đức của thánh thượng để còn lưu danh thiên cổ.
Hôm sau Triệu Nghị mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe thấy âm thanh của vật nhỏ đang ở trong doanh trướng. Hắn nỗ lực mở to mắt vài lần mắt, tròng
mắt lăn lộn vài cái, lại không thể mở được. Cả người mềm nhũn vô lực, tứ chi dường như không chịu hắn khống chế, khó mà nhúc nhích.
Tối
hôm qua Tô Mạch liền tỉnh, cũng là thời điểm Tô Dự tính toán bảo nàng
tắm rửa. Lúc này nàng mới vừa uống thuốc xong, khuôn mặt nhỏ tái nhợt,
nhìn Trương Thỉ đang cắt thuốc.
“Ngày hôm qua ta bắt được một con thỏ vô cùng mập mạp".
“Thật vậy chăng?”
“Là sự thật, Hoàng Thượng cũng thấy. Không tin ngươi hỏi người.”
Trương Thỉ duỗi tay thử một chút độ ấm trên trán Tô Mạch, Tô Mạch liền ngửa
đầu, nhìn vẻ mặt hắn ý cười ôn nhu, ấm áp như vậy, chưa từng có người
nào đối xử với nàng như vậy, dù là phụ vương hay Tô Dự cũng vậy, càng
đừng nói những người không liên quan. Tô Mạch nhìn nhìn liền có điểm
hoảng hốt.
"Vẫn có chút nóng lên, ăn nhiều rau dưa củ quả, không được ăn thức ăn mặn".
"Ta bắt được con thỏ, tặng ngươi ăn, tạ lễ ngươi cứu mạng ta".
“Đây đều là việc ta lên làm. Huống chi, người cứu ngươi không phải ta, là Hoàng Thượng mới đúng.”
Tô Mạch tựa như không nghe thấy lời này, tiếp tục nói: “Ta biết một cô nương trông vô cùng giống ta, tính tình cũng tốt...".
Mẹ ơi, sao tự nhiên lại nhớ đến đôi môi...?
Triệu Nghị tuyệt đối bị làm giận dữ đến mức phải tỉnh. Hoá ra Tô Mạch trộm
con thỏ của hắn không phải vì cùng Trương Thỉ tỷ thí mà là vì muốn đạt
được hảo cảm của Trương Thỉ. Hai người này còn ở đây “Khanh khanh ta
ta”, là xem Triệu Nghị hắn là người chết sao?
Cho nên, đột nhiên
Triệu Nghị lại “Xác chết vùng dậy”, ngồi thẳng tắp trên giường, Tô Mạch
và Trương Thỉ sợ tớ mức cả hai đều song song ngậm miệng.
Trương thỉ chạy tới, lại bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết *.
*vọng, văn, vấn, thiết: là phương pháp tứ chẩn, chẩn đoán của y học cổ truyền: khám tai mũi họng, sờ nắn bụng, ngửi hít...
Triệu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạch, mắt trừng to, làm gì giống như
ma ốm cơ chứ. Tô Mạch vốn dĩ nhìn về hướng ấy, lập tức sợ đến mức cả
người bất động.
Trương Thỉ không biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bằng kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm cùng nhau liền
đoán rằng hẳn là Tô Mạch liên lụy Cảnh Đế. Cảnh Đế có muốn trách tội
nàng cũng không có gì là kỳ quái.
Trương Thỉ nhịn không được vì
Tô Mạch nói vài lời, “Hoàng Thượng độc có thể giải nhanh như vậy, cũng
là nhờ đại công tử. Hắn đã lấy máu đút cho Hoàng Thượng uống, thanh trừ
hơn phân nửa độc tố.” Trong tình thế nguy hiểm như vậy vẫn có thể nghĩ
đếh phương pháp lấy máu để giải độc, Trương Thỉ không thể không đối với
vị thế tử yếu nhược này lau mắt mà nhìn.
Ánh mắt Triệu Nghị hoà hoãn đi không phải do Trương Thỉ nói những lời này, mà là do bộ mặt đáng thương kia của Tô Mạch.
“Trẫm muốn tắm gội thay quần áo, Tô ái khanh, ngươi lưu lại hầu hạ.”
Tô Mạch nào dám chậm trễ, Triệu Nghị lưu lại nàng tất nhiên có quan hệ đến sự việc ám sát ngày hôm qua.
Quả nhiên, Triệu Nghị được hầu hạ vào bồn tắm, liền nói: "Như thế nào ngươi và Trương Thỉ lại quen thuộc như vậy?"
Tô Mạch sửng sốt, chẳng lẽ không phải kêu nàng giữ kín sự tình ngày hôm qua sao?
Lần này ám sát tuyệt đối là có mưu tính, đối phương rõ ràng là ôm cây đợi
thỏ. Quân đội Triệu Nghị đều có thói quen săn bắn nhưng không phải lần
nào Triệu Nghị cũng đi săn. Hành quân mấy tháng qua, Tô Mạch cũng chỉ
thấy hắn đi săn ba lần. Nàng nghe Trương Thỉ kể rằng, địa điểm đi săn
bắn hôm qua là nơi mà Triệu Nghị thời điểm vẫn là hoàng tử đi săn bắn
nhiều lần. Chuyện lần này xảy ra, hắn tự mình đi săn, nhất định không
phải là chuyện ngoài ý muốn.
Điểm này quá rõ ràng, chắc chắn là
người có liên quan đến Triệu Nghị. Quan hệ đến những người trong hoàng
gia, Tô Mạch là người ngoài cho nên cần phải bịt miệng.
Nhưng ai
biết Triệu Nghị lại nói lời này, không hiểu ý hắn là sao, đành phải cẩn
thận mà trả lời: “Trương Thỉ làm người rất hoà ái, thần chịu ân huệ của
hắn nhiều lần, cho nên có ít nhiều quen thuộc".
Triệu Nghị đối với cái đáp án bày tỏ ý gậy đầu, lúc này mới chuyển sang chuyện chính.
"Sự tình ngày hôm qua ngươi hẳn phải quên rồi nhỉ."
Đơn giản rõ ràng, lại khiến Tô Mạch rốt cuộc an tâm. Nếu Triệu Nghị không
nói lời này, nàng liền hoài nghi liệu có phải hay không Triệu Nghị sẽ
tìm một kẻ nguỵ trang để giết nàng diệt khẩu.
Đội quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Hôm sau, tất cả tinh thần đều phấn chấn lên đường vào kinh.
Hai mươi vạn đại quân, trùng trùng mà tiến vào kinh thành. Cách kinh thành
khoảng mấy chục dặm, nơi nơi đều có dân chúng ven đường hoan nghênh.
Cách mười dặm văn võ bá quan cũng ra nghênh đón. Hoàng thất lấy An Vương Triệu Tùy cầm đầu, đám quan lại thì Tể tướng Hạ Khải chương dẫn đầu.
Tô Mạch và Tô Dự hai cái con tin này, tất nhiên là phải lưu lại. Hai cái
phiên vương khác cũng đã sớm đệ trình tội thư, liền cử người làm con tin sớm lên đường vào kinh. Chờ bốn con tin đều đến đông đủ là có thể thống nhất cách an bài.
Cảnh Đế chiêu cáo thiên hạ rằng bồi dưỡng nhân tài cho phiên vương, đương nhiên sẽ không giam lỏng bọn họ tại kinh
thành, mà cần thiết tỏ vẻ khoan dung độ lượng để chiều lòng thế nhân.
Tất cả đều là cảnh tượng hoàng thất và quan lại vui vẻ hoà thuận, nơi nào
nhìn ra được tình thế Triệu Nghị mới bị ám sát ngày hôm qua?
An Vương Triệu Tùy bưng rượu nói rằng vì
Tô Mạch và Tô Dự đón gió tẩy trần. Làm con tin, bị người có ý đồ mượn sức
là chuyện bình thường, Tô Mạch tự nhiên cũng phải thật cẩn thận tiếp
đãi.
Đặc biệt vị An Vương này, nghe nói hắn là
hoàng tử được sủng ái nhất của đương kim Thái Hậu tuy rằng không phải là thân sinh mẹ ruột. Trưởng tử của Trương Thái Hậu là Kiến nguyên đế, Kiến nguyên đế
hoa mắt ù tai, tuổi còn trẻ liền chết non.
Sau đó lập cháu đích tôn
năm tuổi lên kế vị, tả tướng phụ chính, quản lý chung các loại quan lại, đại chính vương triều liền rơi vào thời kì đen tối nhất trong vòng hai
năm. Chẳng những dân chúng phải chịu khổ, loạn phiên vương, hoàng thất
nhiều người cũng bị giết hại. Một vị hoàng tử khác của Trương Thái Hậu
cũng bị chết trong trận rung chuyển này.
Đoan Vương Triệu Nghị
phản công kinh thành diệt trừ gian thần, giúp đỡ xã tắc, Trương Thái Hậu có ý định lập An Vương làm hoàng đế, nhưng vì Triệu Nghị quá cường thế, bà ta cũng chỉ đành thỏa hiệp. Cho nên, hiện giờ, An Vương Triệu Tuỳ
chính là uy hiếp lớn nhất của Triệu Nghị.
Có Thái Hậu chống lưng, hoàng thất tông thất đối An Vương rất là tôn sùng, lại thân thiết với
nhiều quan lại trong triều, mối lo này rất là lớn mạnh.
Cảnh Đế
Triệu Nghị đối toàn bộ hoàng thất mà nói, hắn chính là một đóa hoa kì lạ trong rừng, cả người tài ba, mặc dù là quan hệ huyết thống, cũng là
kính sợ có thừa mà thân thiết là không đủ.
Triệu Tùy năm vừa rồi
mới tròn hai mươi, cũng đã lộ ra một hương vị cáo già khôn khéo. Trước
mặt bọn họ luôn cười đến ôn hòa vô hại, càng là như vậy, Tô Mạch càng là cảm thấy sởn tóc gáy.
Tô Dự nói: “Gia huynh thân thể ôm bệnh nhẹ, kỵ rượu, nếu An Vương điện hạ không chê, tại hạ liền tiếp rượu với ngài?".
Triệu Tùy cũng không ỷ vào thân phận mà làm khó hắn, chỉ nói: “Đại thế tử nên bảo trọng thân thể.”
Tô Mạch âm thầm hít vào một hơi. Người này tâm tư sâu sắc, không phải tiểu nhân như nàng có thể giao thiệp được. Đối với phương thức xã giao, Tô
Mạch cực kì an phận đứng ở vị trí của mình, nếu ai quá nhiệt tình nàng
cũng chỉ có thể dùng lạnh lùng đáp lại. Ai biết người nào đó khuôn mặt
tươi cười không giấu con dao nhỏ thọc sau lưng mình một cái.
Trong triều đình, chuyện mượn đao giết người nàng đã nghe nói quá nhiều, tất
nhiên là phải tránh. May mắn là sắc trời đã muộn, không thể trì hoãn
lâu, đoàn người sôi nổi vào kinh thành. Hai mươi vạn đại quân đóng tại
vùng phụ cận kinh thành.
Cảnh Đế muốn khao thưởng tam quân, cho phép những tướng lĩnh cùng binh sĩ sống tại kinh thành có thể trở về nhà nghỉ tạm ít hôm.
Tô Mạch và Tô Dự, hai huynh đệ được sắp xếp ở viện tiến tấu Tương Nam.
Trương Thỉ tự mình đưa bọn họ đến. Khi vừa vào cửa, Tô Mạch còn định mời Trương Thỉ vào ngồi, Tô Dự lại rất sảng khoái mà tiễn khách.
“Sắc trời đã tối, Trương đại phu mời trở về thôi, ngày khác huynh đệ chúng ta ắt tới cửa bái tạ.”
Trương Thỉ chân trước vừa bước vào cửa viện tiến tấu, nghe thấy lời này liền
rụt trở lại, liền tiện tay đưa phương thuốc của Tô Mạch cho Tô Dự, “Ta
đây đi trước.”
Tô Mạch hận không thể đem thằng này đạp lên tường, ngay lập tức nàng liền đi theo Trương Thỉ vài bước, “Xá đệ không hiểu
chuyện, ngươi chớ nên đa tâm.”
Trương thỉ quay đầu lại mỉm cười
nhìn Tô Mạch, “Đại công tử, thân phận các ngươi đặc thù, nếu có quan
viên đến thăm, tránh được nên tránh. Nhị công tử cũng là suy nghĩ vì ta, không muốn cuốn ta vòng xoáy thị phi này". Hiện tại Hoàng Thượng an trí chất tử còn chưa rõ ràng. Kết giao quá sâu cũng là không thoả đáng.
Trương Thỉ xoay người lên ngựa, lại hướng Tô Dự ở hành lang chắp tay, giục ngựa mà đi.
Tô Dự nhìn theo Trương Thỉ, đi đến trước mặt Tô Mạch nói: “Tình huống ở
nơi này như thế nào chúng ta còn chưa lắm rõ, tuỳ tiện mời khách nhân
vào, sợ mất lễ nghĩa.”
Tô Mạch nhíu mày, Tô Dự khi nào trở nên lõi đời như vậy?
Tô Dự cũng nhướng mi, chẳng lẽ để hắn đi vào tiếp tục cùng ngươi “Khanh khanh ta ta”?
Tìm kiếm với từ khoá: 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn NgaNgaHn về bài viết trên: maiphuong2408, tlam0212, xuanthoathoaxuan
Hôm nay, 05:25 NgaNgaHn Thành viên cấp 2 Ngày tham gia: 01.02.2015, 05:20
Tuổi: 28 Re: [Cổ đại] Diệu cốt sinh hương - Ca Sơ - Điểm: 62
OFFLINE sinh nhật diễn đàn ở HÀ NỘI - ĐÀ NẴNG - TP.HCM (Đến là có QUÀ TO) Chương 22
Mỗi phiên vương ở kinh thành đều có nơi phụ trách chuyên môn cùng với viện
tiến tấu trung ương. Quan lại của phiên vương ở kinh thành hầu như đều ở viện tiến tấu, hai vị chất tử phủ Tương Nam vương đương nhiên cũng
không ngoại lệ.
Thời kì nguyên đế cai trị, phiên vương cường thế, viện tiến tấu ở kinh thành hoành hành ngang ngược. Ngay sau khi Cảnh Đế đăng cơ, việc đầu tiên chính là đem viện tiến tấu sửa trị lần lượt, bây giờ quan lại viện tiến tấu đã không còn là thân tín của Tương Nam vương phái đến mà là quan lại do Cảnh Đế tuyển chọn.
Quan tiến tấu Lý Ký đã dọn dẹp hai sân thật tốt chào đón hai vị thế tử vào ở.
Viện tiến tấu có năm khuôn viên lớn và đại viện Tương Nam nơi trọng thần hồi kinh báo cáo công tác. Những năm nguyên đế, viện tiến tấu tự tiện xây
dựng thêm nhiều phòng ốc, viện tiến tấu Tương Nam lại có thêm hai biệt
viện mới nhưng mà còn chưa kịp sử dụng thời thế liền thay đổi. Hiện giờ
lại đúng lúc hai vị thế tử vào kinh thường trú. Hai cái sân viện này ở
đúng hai bên hoa viên, một cái nằm phía đông, một cái nằm phía tây. Ba
người mới vừa tiến hoa viên, thì nghe thấy những bước chân nhỏ nhẹ, hai
thiếu nữ mặt mày yểu điệu cầm đèn lồng trong bóng đêm đi đến. Tuy rằng
trời cũng không quá tối nhưng cũng không nhìn rõ lắm, song ngay từ ánh
mắt đầu tiên Tô Mạch liền nhận ra hai người này, đây không phải là hai
thị thiếp của Tô Dự: Trương thị và Từ thị hay sao?
Địa vị của hai người này cũng không đơn giản. Trương thị mặt ngọc mày ngài này chính
là nữ nhi thứ xuất của Võ bình hầu, tính ra cũng là biểu muội của Tô
Mạch, mà vị kia, Từ thị tính tình mềm mại từ ái chính là cháu gái của
Tương Nam Vương phi Từ thị, con gái của thương nhân, cũng là biểu muội
của Tô Dự.
Tô Dự mười lăm tuổi nạp thiếp, hắn nạp biểu muội thứ
xuất hoa dung nguyệt thẹn nhà nàng. Tô Mạch nàng đây đến nay cũng chỉ có một nha đầu thông phòng là Hiểu Nguyệt. Đơn cử từ việc này, Lý Ký có
thể nhìn ra thế tử nào thân phận bên nặng bên nhẹ.
Theo lẽ
thường, phía đông dành cho người có vị trí cao hơn, do đó dành cho chính vị đích trưởng tử nhưng vào ngày hai vị thị thiếp này vào kinh liền
chiếm viện phía đông. Lý Ký cũng không có nhiều cản trở, cứ để thuận
theo tự nhiên. Tuy rằng Lý Ký là quan lại do triều đình bổ nhiệm, nhưng
mà tục ngữ có câu nhập gia tuỳ tục, ngay cả Võ bình hầu cũng không quan
tâm đến cháu ngoại trai Tô Mạch này, thì hắn Lý Ký cũng không nghịch ý
hai vị cầm quyền giả ý Tương Nam.
Ngô thị và Từ thị song song
tiến lên hành lễ, một người đỏ thẫm, một người hoa phục nhẹ nhàng, đều
là trang phục mới may của mùa hè. Tự đáy lòng Tô Mạch không thể không
khen ngợi một câu "Đệ đệ hảo phúc khí.”
Tô Dự mặt trầm như nước, chỉ nhìn nàng một cái, sau đó không hé răng.
Nhưng Ngô Xảo Ngọc lại hướng Tô Mạch vén áo thi lễ, thân thiết kêu một tiếng, "Biểu ca, đi đường tàu xe mệt nhọc, vất vả. Xảo Ngọc đã chuẩn bị chu
toàn, để biểu cả được nghỉ ngơi thoải mái!".
Ngô Xảo Ngọc này tuy rằng là bà con xa với Tô Mạch nhưng hơn một năm nay ở phủ Tương Nam
vương, bọn họ cũng không nói với nhau quá mười câu. Nhớ ngày mà Tô Mạch
chịu sự đối xử rét lạnh của vương phủ, toàn vương phủ tất cả người trên
kẻ dưới đều ước gì cùng nàng phủi sạch quan hệ. Người duy nhất có thể
dựa vào là nhà ngoại của mẫu phi- Võ bình hầu nhưng họ cũng xem nàng
người không tồn tại. Tất cả đều đem mọi sự săn sóc quan tâm dâng lên
người Tô Dự.
Ngô Xảo Ngọc vì muốn tạo niềm vui cho vị vương phi
thảo mai kia, cho nên đối với Tô Mạch tránh còn không kịp nữa là. Đây là lần đầu tiên trước mặt người khác, nàng ta lấy lễ mà đối đãi với Tô
Mạch.
Tô Mạch nhìn đến buồn cười, trên mặt vẫn tỏ vẻ trầm ổn, “Đa tạ ý tốt của biểu muội. Một thân phong trần, vi huynh cần phải về phòng rửa mặt sau đó nghỉ ngơi."
Ngô Xảo Ngọc rất rõ tình cảnh hiện
tại. Mặc dù Từ thị và Trương thị đều là nữ nhi thứ xuất, nhưng cũng
không phải không có khả năng sắp lập làm thế tử phi, vì hai nhà đều
không có nữ nhi con vợ cả. Các nàng đều trông đợi vào quan hệ nhà mẹ đẻ
để có thể thuận lợi ngồi lên vị trí thế tử phi phủ Tương Nam vương.
Khi ở Tương Nam, Từ vương phi hiển nhiên là giúp đỡ cháu gái nhà mình. Mà
nay ở kinh thành xa xôi, Từ Vương phi muốn nhúng tay cũng là chuyện
ngoài tầm với, nếu Ngô Xảo Ngọc có thể nhận được trợ giúp của thế tử
biểu ca Tô Mạch thì phần thắng cũng nhiều hơn một phần.
Tô Mạch
chán ghét nhất là nội trạch lục đục với nhau, tất nhiên sẽ không nghĩ
đến chuyện giúp biểu muội này đi thừa nược đục thả câu.
Nhưng Ngô Xảo Ngọc hiển nhiên không phải người dễ dàng từ bỏ, “Biểu ca, nếu ca
mệt mỏi, ta kêu Bình Nhi đưa chút trà bánh mang đến viện của ca. Biểu ca nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Săn sóc chu toàn như vậy
đúng là một cô nương hiểu lòng người nha! Tô Mạch đành khách khí đa tạ
nàng ta, sau đó đi về phía Tây Sương viện.
Trước kia Tô Mạch cảm
thấy cái thằng đệ đệ này lúc nào cũng như ông cụ non lạnh lùng chẳng phù hợp với tuổi, hiện giờ nàng lại có một loại cảm xúc khác với cái tính
tình của hắn.
Tô Mạch thương cảm trấn an hắn: "Đệ cũng không cần
phải cảm thấy ngượng ngùng, Lý Ký cũng nói đông uyển khá lớn, các ngươi
một nhà ba người, cũng không thể để hai nàng thiếp của ngươi ở cái viện
kia, nếu không lại làm ầm ĩ long trời lở đất ấy à...".
Không nghĩ tới Tô Dự lại đáp lại nàng: "Ta ở Đông uyển là chuyện đương nhiên, huynh trưởng không cần lo lắng.”
Tô Mạch một hơi liền bị đè nén ở ngực, thằng này rốt cuộc là ý gì hả?
Tô Mạch bước chân nhanh hơn, Tô Dự lại bước xuống một bước, tiếp tục nói:
“Kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, ta giúp huynh trưởng chắn đao chắn thương, chẳng phải huynh trưởng nên cảm tạ ta sao?”
Tô Mạch dưới chân cứng lại, được tiện nghi còn khoe mã, thằng này đúng là cực kì vô sỉ mà.
Tô Dự đối với hành vi căm giận của nàng chỉ tỏ vẻ vô tâm thờ ơ, ngược lại
sắc mặt lạnh nhạt tiếp tục khuyên nhủ: “Hiện giờ ngươi một mình ở kinh
thành, nên nạp hai phòng thiếp thất hầu hạ mới phải”
“Chuyện của vi huynh, huynh đều có chủ trương.”
Nạp thiếp cái gì, để các nàng tới đâm thủng tầng giấy cuối cùng ở cửa sổ
sao? Tuổi nàng ngày càng lớn, việc cấp bách chính là phải tìm một người
thích hợp.
Việc tuyển người, Trương Thỉ là người thích hợp nhất. Người tính tình tốt, lại còn
cùng hoàng đế quan hệ thân cận, sự việc nếu bại lộ, còn có thể giúp nàng ngăn chặn.
Tô Mạch tưởng tượng quả là vô cùng tốt đẹp, Tô Dự liền đánh một đòn cảnh
cáo nện xuống, “Có phải ngươi coi trọng Trương Thỉ hay không?".
Huynh trưởng hắn trước nay ánh mắt luôn nhìn trắng ra như thế, người khác có
thể nhìn không ra ý tứ của ca hắn, nhưng đệ đệ hắn đây nhìn tên kia mười sáu năm, nếu mà không nhìn ra ý tứ của hắn thì đúng là mắt mù luôn cho
rồi.
Tô Mạch giật cả mình, nuốt nước miếng,
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Thế nhưng chột dạ đến vậy?
Tô Dự mặt lạnh hơn, nói một lời thề son sắt mà: “Tô gia nam nhi chúng ta tuyệt đối không cho phép đoạn tụ!”
Vinh dự của gia tộc, Tô Dự thề phải bảo vệ.
Lưng Tô Mạch cảm thấy lạnh lẽo, “Đệ đệ, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta đương nhiên không phải đoạn tụ, ha hha……”
Tô Dự không thèm đáp trả nàng nhưng vẫn nhắm mắt theo đuôi nàng vào Tây Sương viện.
Tây Sương viện không lớn, chính là một viện tầm thường gồm hai cái sân.
Ngoại viện có hai nha đầu thô sử làm việc tạp dịch, thấy bọn họ đi đến,
lập tức tiến lên quỳ lạy. Mà nội viện cũng chỉ có hai cái nha đầu, phụ
trách việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của chủ tử.
Điều này so với hộ giàu có đãi ngộ còn kém xa, Tô Dự không chịu nổi phải nhíu mày,
“Nếu không, ta gửi thư về nhà để bọn họ phái mấy nha hoàn có năng lực
đến đây hầu hạ huynh".
Tô Mạch cẩn thận quan sát thái độ của Tô
Dự, không phát hiện có gì khác thường, lúc này mới xua tay, đáp: “Nếu có người đến cũng không thật tình chăm sóc ta, không cần phải làm như
vậy.". Khó khăn lắm mới thoát khỏi vương phủ, nàng cũng không muốn từ
ngàn dặm xa xôi còn có người đến quản thúc.
Tô Dự thiếu chút nữa
quên mất, lúc trước khi ở phủ Tương Nam vương , bên người Tô Mạch cũng
chỉ có một bà vú và một nha đầu gọi là Hiểu Nguyệt, công việc trong viện đều là các nàng làm. Tuy rằng
vất vả nhưng đối với Tô Mạch hầu hạ
cũng coi như tận tâm, cũng không có thượng vàng hạ cám lục đục với nhau, cuộc sống khi đó nhưng thật ra quá đơn giản an tĩnh.
Nếu như thật sự đem người phủ Tương Nam vương điều đến đây, ai biết lại sẽ có cái gì lệch lạc diễn ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Dự càng không được tốt. Duỗi tay sờ soạng thử cái bàn,
một phen đánh giá cũng không có hôi hám, mở ra chén trà, cũng là vừa rửa
qua, thực sạch sẽ, đổ thử chén trà, nước hơi lạnh, chung quy là cũng tạm ổn.
Hai nha hoàn bên người trông cũng thanh tú xinh xắn, xấp xỉ
tuổi Tô Mạch, hai nha đầu thô sử thì lớn hơn một chút. Bọn họ cúi đầu
đứng trước mặt hắn cũng là cung kính thuận theo.
Tô Dự đem ly trà lạnh uống cạn, “Vậy ta đi đây. Ngươi nghỉ ngơi sớm chút".
Dứt lời đứng dậy, hắn cũng không quên cùng mấy người hạ nhân dặn dò một câu,
"Hầu hạ cẩn thận".
"Vâng, thiếu gia". Bốn giọng nói đồng thời đáp lại.
Tô Mạch nâng ly trà chỉ cảm thấy buồn cười. Sân viện của nàng mà thằng đệ này nó ra lệnh đến là tự nhiên.
Ban đêm, Triệu Nghị ngủ lại quân doanh, đến sáng sớm hôm sau mới hồi cung.
Ngồi vào long ỷ, nhìn một chồng tấu chương thật dày, đột nhiên Triệu
Nghị quay sang nói với thái giám tổng quản Lưu Đức Nguyên nói: “Tô Mạch
thân mình không tốt, hắn lại tham ăn, ngươi kêu phòng bếp làm chút điểm
tâm khẩu vị Tương Nam đưa qua đi.”
Lưu Đức Nguyên xem sắc mặt của chủ tử, sau đó đợi một lúc lâu cũng không nghe được phân phó khác, "Hồi Hoàng Thượng, vậy còn Tô nhị công tử thì sao?".
Cùng là Tương
Nam vương thế tử, cũng không thể bên nặng bên nhẹ làm cho triều thần lại nhìn ra gió thổi cỏ nay để gây chuyện, về lâu về dài là không được tốt.
Triệu Nghị mí mắt cũng lười nhích, "Tô Dự không thích thức ăn, ngươi tuỳ tiện đi nhà kho chọn một món cho hắn".
Lưu Đức Nguyên nghe lệnh rời đi.
Vì thế, Tô Mạch vừa rời giường thì thấy trong cung đưa tới điểm tâm tinh
xảo. Mặt trên màu sắc và hoa văn thực đặc biệt, đó là miền đất Tương Nam với đầy cây cỏ và hoa dại.
"Bẩm công tử, tiểu công công mang đồ tới có nói, đây là Hoàng Thượng cố tình lệnh ngự trù làm điểm tâm Tương Nam ……”
Hai nha hoàn nhìn hộp điểm tâm này đôi mắt tỏa sáng lấp lánh —— đây chính
là tay nghề của Ngự Thiện Phòng, thức ăn như vậy, gia vị và nguyên liệu
chính là cùng bá tánh bình dân hoàn toàn bất đồng.
Tròng mắt Tô
Mạch đảo hai vòng, khóe môi nhếch lên, nhấc hộp đồ ăn đi ra ngoài, mới
đi tới cửa lại quay trở lại. Kêu hai nha hoàn cầm hộp đồ ăn đi đổi cái
vỏ, sau đó mới đi ra cửa.
Trương Thỉ chưa thành gia, hàng năm
cũng ở bên ngoài, tuổi tuy đã lớn, lại vẫn chưa tự lập môn hộ, vẫn như
cũ cùng cha mẹ huynh trưởng ở tại Trương phủ.
Tô Mạch vừa đến,
trùng hợp nhìn thấy một phụ thân trung niên trang phục đỏ thẫm từ Trương phủ đi tới, nghe khẩu khí của quản gia, người này chính là đến nhà làm
mai.
Trương gia, ngoại trừ Trương Thỉ còn có một vị tiểu thư chưa lấy chồng gọi là Trương Dao, Tô Mạch nhịn không được hỏi quản gia nhiều một câu.
Quản gia biết ý đồ của Tô Mạch đến đâm ra vô cùng cung kính, tất nhiên là biết gì nói hết.
“Nhị công tử chưa cưới vợ, tam tiểu thư
làm sao có thể vượt mặt ca ca gả chồng trước. Nhị công tử vừa hồi kinh, phu nhân vẫn luôn nóng nảy, liền cần tập tranh đưa cho công tử lựa chọn
Thiếu phu nhân.”
Tô Mạch đi đến nửa đường, Trương Thỉ đã đi tới
đón. Hôm nay Trương Thỉ mặc chiếc áo gấm màu lam đơn giản, đầu đội kim
quan lộ ra một cỗ quý công tử hiên nhiên khí độ.
Tô Mạch đôi mắt cong cong, “Vừa gặp đã thấy, Trương huynh đúng là dáng vẻ đường đường.”
Trương Thỉ cười dẫn đường cho Tô Mạch.
Thời điểm mùa hè, giữa hồ có nhà thuỷ tạ cực kì thoải mái, gió lạnh thổi
phất phơ, mãn đường lá sen hương thơm tẩm nhập vào tận đáy lòng, vô cùng thích ý.
Nhà thuỷ tạ này gọi là Thính Vũ Lâu, chính là Tàng Thư
Lâu lớn nhất của Trương phủ. Sách đều vô cùng kị lửa, xây dựng ở giữa hồ là vô cùng thích hợp.
Gần cửa sổ có một án thư đặt một quyển
sách thuốc viết tay được mở ra, mặt trên đè nặng một khối ngọc thạch,
chắc là Trương Thỉ đang đọc dở biết Tô Mạch đến thăm cho nên ngừng ở chỗ này.
Bên cạnh sách thuốc có đặt một tập tranh,
Tô Mạch đem
điểm tâm tặng cho Trương Thỉ, chính mình mở tập tranh ra, quả nhiên là
bà mối đưa tới. Đông đảo mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, vẽ rất có hồn, điều
này chứng tỏ rằng đây chính là một hoạ sĩ tài nghệ cực kì cao siêu.
Trương Thỉ thấy nàng nhìn ngắm vô cùng nghiêm túc, không khỏi hài hước nói:
“Đại công tử cũng chưa thành gia, không bằng tuyển một nàng? Đây đều là
những vị danh môn khuê tú, tiểu thư tài mạo song toàn nổi tiếng trong
kinh thành".
Tô Mạch giả bộ một bộ dáng chính nhân quân tử, khép
lại tập tranh nói: “Việc nhân duyên, ta thích thuận theo duyên phận. Có
lẽ một ngày bỗng nhiên quay đầu, phát hiện người thích hợp làm bạn cả
đời lại là người ở ngay cạnh mình, cái loại cảm giác này mới mỹ diệu.”
Tô Mạch kỳ thật càng muốn nói, tập tranh này sao có thể xem làm thật! bút
pháp của hoạ sĩ vữa thấy là có thể đem Đông Thi vẽ ra được cả phong vận
của Tây Thi. Chỉ có thể lừa gạt Trương Thỉ hiền lành chứ làm sao có thể
qua mắt được mắt nàng.
Trương thỉ nghĩ nghĩ, khóe miệng tràn ra một nụ cười, “Đúng vậy.”
“Trương huynh, ta biết một vị cô nương, dịu dàng hiền lương, đáng tiếc nàng hiện giờ không ở kinh thành……”
Đây là lần thứ hai Tô Mạch nói lời này với Trương Thỉ, Trương Thỉ vẫn hơi
xấu hổ nhưng cũng nể tình nói: "Người đại công tử coi trọng nhất định có chỗ hơn người. Nếu có duyên, Trương mỗ nhất định phải gặp mặt".
Tô Mạch tận lực ngăn chặn khóe miệng giơ lên độ cong, nhiệt tình mà tiếp
đón Trương Thỉ ăn điểm tâm, “Đây là bánh hoa quế Tương Nam, huynh nếm
thử xem hhahha".
Trương Thỉ cắn một miếng, mềm mại ngon miệng,
không phải là điểm tâm Tương Nam hắn đã từng ăn có hương vị ngọt lịm mà
điểm tâm này có vị nhàn nhạt, người làm bánh chính là cắt nát quả hạnh,
vẫn còn nguyên tư vị, đúng là không tồi.
“Huynh thấy sao?” Tô
Mạch cũng không thích ăn đồ ngọt, cho nên nghe nha hoàn nói là điểm tâm
vị Tương Nam, nàng liền không có hứng thú, nhưng mang đến mượn hoa hiến
phật vẫn là không tồi, dù sao cũng là tay nghề ngự trù.
"Rất ngon! Ta còn không biết trong kinh thành có người có thể làm ra điểm tâm hương vị Tương Nam".
Tô Mạch ý cười càng đậm. Trương Thỉ và Triệu Nghị thân thiết như vậy mà ăn lại không biết là Ngự Thiện Phòng làm, nàng liền yên tâm. May mắn khi
ra cửa thay đổi cái hộp đựng đồ ăn, cho nên vừa nhìn thấy không ai có
thể nghĩ là thức ăn do ngự trù trong cung làm.
"Ta còn sợ lần đầu tiên làm không hợp khẩu vị của huynh, thật may là huynh thích".
Tô Mạch mặt dày vô sỉ nói, vẻ mặt tỏ vẻ mang một bộ dáng cực kì bình tĩnh.
Trương Thỉ kinh ngạc, “Đây là ngươi làm?”
Trưởng tử con vợ cả Tương Nam vương làm sao lại đi làm điểm tâm?
Tô Mạch cũng cảm thấy da đầu căng cứng, không chút để ý mà tiếp tục lấp
liếm, “Ta có một nha hoàn gọi Hiểu Nguyệt, cùng nhau lớn lên, khi ta còn bé không có bạn chơi, thỉnh thoảng cùng nàng học một vài chuyện lặt
văt...".
Như vậy về sau nếu nàng có làm chuyện gì không hợp lý có thể lấy chuyện này ra giải thích.
Trương Thỉ biết Tô Mạch ở phủ Tương Nam vương phải chịu nhiều ghẻ lạnh, một vị thế tử tốt như vậy lại phải chơi cùng tiểu nha hoàn học làm điểm tâm
cũng thật đủ chua xót. Trương Thỉ là người tính tình đôn hậu như vậy,
hiển nhiên sẽ không đi bóc lại vết sẹo của Tô Mạch. Hắn nhìn trong mặt
Tô Mạch cũng không thấy tia đau lòng ngược lại nhịn không được sinh ra
vài phần thương tiếc.
Hai người thưởng thức lẫn nhau thẳng cho gần tới buổi trưa.
Trương Thỉ cũng chuẩn bị mời Tô Mạch ở lại ăn cơm. Tô Dự lại không được mời
cũng đến, đương nhiên, Tô Dự cũng mang theo quà biếu, đó là một quyển y
thư viết tay, đều là những phương pháp chữa bệnh kì diệu khó có được
trong dân gian. Trương Thỉ vừa nhìn thấy thì khó có thể rời mắt được.
Tô Mạch liếc Tô Dự nhàn nhạt một cái,
"Quyển sách này ngươi lấy được từ đâu?".
Trên mặt Tô Dự trầm tĩnh không gợn sóng, trong lòng thì huyết vũ tinh phong. Hắn chỉ tham ngủ một lát, vừa mới rời giường thì biết Tô Mạch tới tìm
Trương Thỉ, chẳng lẽ hắn nói những điều tối hôm qua đều vô ích sao?
“Trương đại phu, gia huynh còn cần uống thuốc, ta phải đưa hắn trở về.”
Lúc này Trương Thỉ mới từ sách y ngẩng đầu lên, xấu hổ mà vuốt thái dương,
“Thực xin lỗi, ta quên mất việc này. Đúng rồi ta lại viết một phương
thuốc khai thực. Đại công tử có thể tẩm bổ thật tốt". Thân thể gầy yếu
đơn bạc như vậy mà lại là con cháu vương phủ, thật đúng là khiến người
ta phải than thở.
Tô Dự nhìn Trương Thỉ viết nhanh một phương
thuốc, nét mực vừa khô, liền cuộn lại, “Trương đại phu xin dừng bước,
sách y này khó mà có được, huynh đệ chúng ta không quấy rầy huynh nghiên cứu."
Dứt lời chắp tay, lôi kéo Tô Mạch rời đi.
Bạn đang đọc truyện Diệu Cốt Sinh Hương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.