Q.2 - Chương 24
Phương Nhược Thần vừa muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng đường nhìn lại sơ ý nhắm tới bên cổ của Lăng Thịnh Duệ. Cách ra chiếc cổ áo có chút nhăn
nheo, vừa khéo lộ ra một vết ứ máu màu đò đậm, màu sắc tuy đã nhạt đi
suýt soát là không nhìn thấy nữa, nhưng Phương Nhược Thần tinh mắt vẫn
chỉ cần liếc ngang liền có thể thấy rõ.
Phương Nhược Thần về phương diện này cũng coi như “kinh nghiệm phong phú”, tự nhiên sẽ biết dấu vết đó là từ đâu mà ra.
Đó là một dấu hôn…
Một cơn tức giận khó hiểu lan tràn trong lòng, sắc mặt Phương Nhược Thần trong nháy mắt đen đến cực điểm.
Tối hôm qua cậu không lúc nào là ngơi đi lo lắng cho Lăng Thịnh Duệ được an toàn, âm thầm phái đi không ít người đi lục soát tung tích của anh, sau khi tìm kiếm không có kết quả, Phương Nhược Thần thậm chí còn tự mình
ra ngoài tìm anh, nhưng anh ta ngược lại, cư nhiên không biết trốn cùng
kẻ khác ở một nơi quái quỷ nào đó để… ngoại tình?
Phương Nhược Thần đột nhiên nghĩ bản thân quả thực ngu xuẩn cực kỳ.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch, gương mặt vừa nháy mắt đen đi của Phương Nhược Thần khiến anh nảy sinh một loại dự cảm vô cùng không hay, anh
biết Phương Nhược Thần luôn luôn âm tình bất định, nhưng lại thực sự
nghĩ không ra ngoài việc mình đã mất tích một ngày đêm, thì rốt cuộc đã
đắc tội gì với cái kẻ luôn chuyên chế độc quyền này.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, đêm qua anh đã đi đâu?” Cưỡng chế mình phải kiềm nén lại
tức giận, Phương Nhược Thần nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ một cách lạnh
lùng, gằn từng chữ một từng câu một mà hỏi.
Cậu ta nói rất chậm,
phảng phất như đang tận lực muốn để Lăng Thịnh Duệ nghe được thật rõ
ràng vậy, từng chữ một đều cố sức mà phát âm thật kỹ, dáng vẻ đó, tựa
như đang hận không thể đem Lăng Thịnh Duệ từng miếng từng miếng một,
nuốt thẳng vào bụng cậu ta vậy.
Cả người Phương Nhược Thần tản ra băng giá lạnh thấu xương, khiến Lăng Thịnh Duệ nảy sinh ngay xung động
muốn đào tẩu, cơ mà anh đương nhiên sẽ không khờ dại đến mức làm ra loại hành vi gần như là tự tìm đường chết này, ấp a ấp úng trả lời: “Tôi…”
Anh nói ra một chữ, liền không nói thêm được nữa, đường nhìn sắc bén của
Phương Nhược Thần phảng phất như đang đem anh xuyên thủng đi vậy, làm
anh chẳng dám lặp lại cái lý do mà chính anh cũng cảm thấy khập khiễng
đó, thế là đành cúi đầu thật sâu, hoàn toàn không nói thêm lần nữa, chờ
đợi sự phán xét của Phương Nhược Thần.
Phương Nhược Thần lẳng lặng nhìn anh, nhãn thần càng ngày càng lạnh đi.
Rốt cuộc, cậu cũng nhịn không nổi nữa, cậu vốn còn hy vọng Lăng Thịnh Duệ
có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, bất luận là cái gì, cậu đều sẵn lòng tin tưởng. Nhưng hiện tại, cậu rất thất vọng, thái độ rúc mình lại của người kia, đã tương đương rồi với một lời thừa nhận ngầm hiểu.
Phương Nhược Thần đột nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo đến mức thấu cả xương tủy.
Con ngươi co rụt thật mạnh, Phương Nhược Thần đẩy ngã Lăng Thịnh Duệ lên trên giường, leo lên đấy, xé ra quần áo của anh.
“Cậu làm gì vậy!”
Động tác kịch liệt bất thình lình xảy ra của Phương Nhược Thần đã dọa Lăng
Thịnh Duệ một trận khiếp vía, vô thức mà chống trả, nhưng lại bị Phương
Nhược Thần bắt lại hai tay một cách thô bạo, tay phải ấn chúng nó lên
trên đỉnh đầu anh, tay trái tiếp tục đi vạch chiếc quần anh đang mặc.
Phương Nhược Thần nhìn cũng chẳng thèm nhìn mà vứt đi từng mảnh quần áo xuống
sàn nhà, gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể đang trần trụi của Lăng Thịnh
Duệ.
Vóc người của Lăng Thịnh Duệ vẫn hoàn mỹ như trước, nhưng
cái Phương Nhược Thần chú ý hoàn toàn chẳng phải điều này, mà là những
vết tích mờ ám phủ đầy lên da thịt màu mạch của anh.
Bắt đầu từ cổ trở đi, lan tràn một mạch xuống phía dưới…
Phương Nhược Thần xanh cả mặt, đường nhìn chậm rãi dời xuống, lướt qua hai
điểm mê người nổi lên trên bờ ngực, theo phần bụng nhìn xuống, cuối cùng ngừng tại nơi phân thân vẫn có chút sưng đỏ ở giữa hai đùi anh.
Những nơi này, hầu như đều tràn ngập các vết tụ nhạt màu…
Lăng Thịnh Duệ vốn vẫn còn đang mờ mịt không rõ, nhưng nhìn vào đôi mắt sắc
bén tựa như laser kia của Phương Nhược Thần, nhất thời phản ứng lại kịp… Những vết tích trên thân mình đều bị Phương Nhược Thần phát hiện cả
rồi.
Lăng Thịnh Duệ đình chỉ sự giãy dụa của mình, nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi phía trên mình đang mang vẻ mặt phẫn nộ, bỗng dưng
cảm thấy rất mê mải, không rõ.
Anh không hiểu vì sao Phương Nhược Thần lại có hành động như thế, rõ ràng đã biểu hiện sự chán ghét cực kỳ của mình đối với anh, nhưng vì sao lại để tâm những chuyện như thế kia? Lẽ nào một người làm như anh trong mắt cậu ta, ngay cả chút đụng chạm
vào anh cũng không thể để người khác chạm vào hay sao?
Phương
Nhược Thần tách mở hai đùi của Lăng Thịnh Duệ, dang chúng nó ra thật
rộng, ấn lên trên ngực anh, động tác rất thô bạo, đầu gối của Lăng Thịnh Duệ va mạnh vào xương quai xanh, đau đến khoét tim.
Thân thể bị
loay hoay thành tư thế khuất nhục như thế này, nửa thân dưới hoàn toàn
bại lộ trước mắt Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ không hề chống trả
gì, anh biết rằng điều này chỉ vô dụng. Những lần kinh nghiệm đầy thống
khổ đã bảo anh rằng, loại thời điểm này tốt nhất là không nên phản kháng lại, trước mặt Phương Nhược Thần một thân cậy mạnh như thế, anh dù cho
có chống trả như thế nào đi nữa thì cũng sẽ chẳng có kết quả gì sất.
Bởi quanh năm không chạm mặt ánh mặt trời, làn da bên trong đùi Lăng Thịnh
Duệ trắng nõn, khiến những vết tích kia càng thêm chói mắt.
Nhìn chằm chằm vào những vết tích ấy, đôi mắt của Phương Nhược Thần gần như đang muốn phun ra lửa vậy.
“Anh đang rất thèm muốn có phải không? Hơn nửa đêm ra ngoài, chính là vì tìm một thằng đàn ông nào đó chơi anh?” Phương Nhược Thần không hề thả ra
hai chân của Lăng Thịnh Duệ, châm chọc, khiêu khích mà nói rằng.Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt, chăm chú mím lại môi, im lặng.
Phương Nhược Thần vốn tưởng rằng anh sẽ phản bác lại với vẻ mặt mình vô tội,
nhưng đợi cả nửa ngày, Lăng Thịnh Duệ một tí phản ứng cũng chẳng có,
khiến cậu nảy sinh loại cảm giác giống như tay đang phải đánh thật mạnh
lên trên bề mặt vải bông vậy, cực kỳ bất lực.
“Anh cứ nhục nhã
như thế, cứ thích thú việc mở chân để thằng nào khác chơi mình đến thế
sao? Được người ta chơi thì rất sướng đúng không?”
Cơn phẫn nộ
ngập ngụa không nơi phát tiết, Phương Nhược Thần tiếp tục phun ra những
lời mà ngay cả cậu ta cũng cảm thấy cực kỳ khó nghe, nhưng cảm giác khó
có thể chịu đựng kia trong lòng cậu lại không có bất kì sự giảm bớt nào, trái lại là ngày càng tuôn trào mãnh liệt.
Lăng Thịnh Duệ vẫn
như cũ không có phản ứng, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, tựa như hết
thảy mọi chuyện đều không liên can gì đến anh.
Nội tâm Phương
Nhược Thần bỗng nhiên nảy sinh một loại đau đớn rỗng không, trên tim tựa như có một lưỡi dao cùn chậm rãi đè nén, cứa lấy vậy, không có loại cảm giác tê tâm liệt phế, nhưng lại ngột ngạt, áp bức không gì sánh được.
Ôm chặt tay của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần kéo anh xuống giường,
không quan tâm đến bước đi lảo đảo của anh, lôi anh đứng trước tấm
gương.
“Anh nhìn thật kỹ cho tôi, tất cả các dấu vết trên người
anh này, cái thằng đó rất mãnh liệt đúng không nhỉ, chơi anh rất sảng
khoái có đúng không!” Phương Nhược Thần hai mắt đỏ sậm, hai tay nắm lấy
tay của Lăng Thịnh Duệ ấn định gương mặt anh trước gương, ép buộc anh
nhìn vào vết tích trên thân của chính mình.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn vào kẻ đứng trong gương kia, ánh mắt trống rỗng, giống như đang nhìn phải một kẻ xa lạ nào đấy.
Vì lẽ nào, bản thân mình lại phải chịu nỗi nhục nhã như thế này? Vì lẽ
nào, từng kẻ một trong số bọn họ đều tận hưởng việc làm nhục anh. Là bởi vì gương mặt này phải không? Lăng Thịnh Duệ không khỏi cắn chặt môi
dưới. Nếu gương mặt này bị hủy đi, mình sẽ có khả năng thoát khỏi bể khổ này đúng không?
Lăng Thịnh Duệ đau đớn nhắm lại hai mắt, trên mặt không còn một tia huyết sắc.
Anh lần đầu tiên cảm giác được, hóa ra bản thân mình lại nhơ nhuốc đến thế này…
Sự thờ ơ của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần tức đến sắp phát điên, cậu vốn cho rằng Lăng Thịnh Duệ nhìn vào những vết tích trên thân mình
trong gương, sẽ lộ ra vẻ hổ thẹn, nhưng cái tên này lại chẳng có, thậm
chí cả biểu cảm trên mặt cũng chẳng có chút nào biến hóa.
Giận không thể nhẫn, đẩy Lăng Thịnh Duệ ngã lên mặt sàn, Phương Nhược Thần bắt đầu cởi bỏ áo và quần trên thân mình.
“Anh đã thích được mấy thằng đàn ông vui vẻ mình như thế, vậy ngay bây giờ
chính tôi đây cũng sẽ thỏa mãn anh.” Phương Nhược Thần nhìn khinh miệt
người đang nằm cuộn mình trên mặt sàn kia, khóe môi lộ ra một tia cười
trào phúng.
Cởi sạch chính mình, Phương Nhược Thần đặt thân lên trên Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ đẩy ngã mạnh đến mức thần trí có chút mơ hồ, trước mắt là sao trời bay lượn, căn bản đã hết cách thấy rõ động tác của Phương Nhược
Thần, mãi đến khi thân thể ấm áp của đối phương bắt đầu đè lên mình một
cách bá đạo, khơi gợi lên vài phân mảnh quá khứ nào đó ẩn nấp tại nơi
sâu thăm thẳm trong kí ức anh, anh mới bắt đầu giãy dụa lại trong vô
thức.
“Thả, thả tôi ra…” Hai cánh tay run lẩy bẩy ấn lên hai vai Phương Nhược Thần, muốn đẩy cậu ra khỏi trên người anh.
Phương Nhược Thần cười lạnh, túm lấy tay phải của Lăng Thịnh Duệ, đè lại bên
cạnh người anh: “Anh không thích bị người ta cưỡng bức à? Hay là, anh
thích chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ hơn?”
Tiện tay tóm cả cái tay
còn lại của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần cũng y theo lúc nãy ấn nó
xuống, cười lạnh bảo: “Vậy thì tôi đây cũng phải chơi cùng một thằng đàn ông thấp hèn như ông anh rồi.” Dứt lời, cúi đầu xuống, cố sức ngăn chặn đôi môi anh.
Đầu lưỡi Phương Nhược Thần không tốn chút sức nào
liền đẩy mở được khớp hàm đóng chặt của Lăng Thịnh Duệ, bắt đầu điên
cuồng mà tàn sát một cách bừa bãi trong miệng anh.
Đây hoàn toàn
là một nụ hôn mang đầy tính nghiêm phạt, đầu lưỡi Phương Nhược Thần hầu
như không chút nào lưu tình mà càn quét từng ngóc ngách trong khoang
miệng Lăng Thịnh Duệ, ngay cả khớp hàm cũng không buông tha, hôn một
cách cực kì ngang ngược, thị uy.
“Ư…”
Lăng Thịnh Duệ cơ hồ đã sắp ngộp thở tới nơi.
Phương Nhược Thần càng hôn càng bực mình, hễ nghĩ tới khả năng có một kẻ nào
khác dùng phương thức đồng dạng để hôn qua người đàn ông này, cậu liền
cảm thấy khó có thể chịu được.
Lăng Thịnh Duệ là kẻ hầu nhà cậu, sao có thể để người khác đụng tới?
Kết thúc rồi một nụ hôn cực sâu khiến Lăng Thịnh Duệ tưởng như đã kéo dài
đằng đẵng cả nửa thế kỉ, Phương Nhược Thần cuối cùng cũng buông anh ra.
Nhặt lên thắt lưng da mà bản thân lúc nãy vừa xả xuống quăng ở một bên trên
mặt sàn phòng, Phương Nhược Thần kéo lấy hai tay Lăng Thịnh Duệ vẫn còn
đang mơ màng, chuẩn bị trói lại.
Chỉ là tất những hành động của cậu, khi vừa nhìn thấy những vết hằn thật sâu trên cả hai cổ tay anh, thì ngay lập tức ngưng lại.
Bạn đang đọc truyện Dã Thú Pháp Tắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.