Chương 53
Mấy ngày trôi qua, Hách Thiên Thần vẫn chưa rời đi. Hách Cửu Tiêu đương nhiên cũng vậy.
Sau giờ ngọ, một cơn mưa lất phất rơi nhẹ, không khí tràn đầy hương thơm
hoa cỏ, chẳng qua có một chút bực bội, người đến người đi cũng không
thích nói chuyện, nguyên bản là một nơi náo nhiệt lại trở nên yên ả. Mà
trong Tuyền Cơ phường, có hai nơi thủy chung vẫn im lặng, giống như
không có người lưu lại.
Lúc này mọi người ở trong Tuyền Cơ phường đều biết hai nơi đó, một là nổi danh giang hồ Đàn Y công tử, còn lại là Huyết Ma Y mà Lý đại nương thỉnh đến.
Quan hệ giữa Huyết Ma Y và Đàn Y công tử đã lan truyền xôn xao, kể từ lúc hai người mới gặp gỡ rồi sau đó kết bằng hữu, bỗng nhiên bất thình lình thân cận như thế, muốn
người ta tin rằng giữa hai người không có cái gì thì chỉ sợ cũng không
phải dễ dàng.
Nếu một việc làm cho tất cả mọi người tin tưởng,
cho dù việc đó vốn không phải là sự thật thì trong mắt của bọn họ cũng
sẽ trở thành sự thật. Huống chi việc này cũng có không ít người chứng
kiến, người lắm chuyện sẽ thêu dệt thêm những gì mà mình chứng kiến và
nghe thấy, người được thuật lại có tin hay không thì cũng thế, sự tình
của hai người đã sớm bị lan truyền.
Những tin đồn kỳ thật cũng
không dễ nghe, nhưng mặc kệ có dễ nghe hay không, thì địa vị của Thiên
Cơ các trong chốn giang hồ cũng không phải chỉ vài ba lời thị phi là có
thể dao động. Thanh danh của Đàn Y công tử cũng không phải người khác
chỉ vài câu xằng bậy mà có thể phá hoại, muốn làm cho đám mây bay qua
chân trời phải rơi xuống mặt đất bám đầy bụi là chuyện không tưởng. Cho
nên bất luận lời thị phi như thế nào thì hôm nay vẫn có người bởi vì
thanh danh của Đàn Y công tử mà tìm đến tận nơi.
“Tại hạ biết
chuyện này rất hoang đường, nhưng….nghĩ tới nghĩ lui, ta thật sự nghĩ
không ra còn có ai có thể giúp được ta. Đàn Y công tử, trên giang hồ mọi người đều nói ngươi có giao tình với Huyết Ma Y….”
“Đợi đã!” Lý
đại nương đứng dậy, “Đại nương cho ngươi vào đây không phải để ngươi có
cơ hội nói hưu nói vượn! Ngươi bảo rằng có việc muốn thỉnh cầu Đàn Y
công tử, là đại sự liên quan đến mạng người, bây giờ lại dính dáng đến
Huyết Ma Y là sao? Muốn thỉnh Huyết Ma Y thì tự mình đi thỉnh–” Hắn nâng lên y mệ, mặc dù đang mỉm cười nhưng trên mặt lại ngưng tụ vài phần
lãnh ý, “Lý cung chủ, đừng quên nơi này không phải Nam Hải Vô Cực cung, ở bên trong Tuyền Cơ phường là do đại nương ta định đoạt.”
Một tia sáng chớp nhoáng hiện lên trên những ngón tay đang cầm chiếc khăn lụa
dưới lớp y mệ, đó không phải là ám khí, mà là kim châm. Tú hoa châm có
khi không chỉ được sử dụng trên tơ lụa, mà còn có thể sử dụng trên thân
người, người khác có lẽ làm không được nhưng Lý đại nương thì có thể,
(Tú hoa châm = kim thêu)
Trong phòng khách của Tuyền Cơ phường,
lúc này đứng trước mặt Hách Thiên Thần và Lý đại nương là một nam nhân
với toàn thân phong trần, dáng người khôi ngô, trên mặt xem ra có một
chút nôn nóng. Hắn gấp rút lên đường từ Nam Hải Vô Cực cung, trong tên
có hai chữ Nam Hải là vì ở nơi đó nằm về hướng nam, lại dựa vào biển.
Cung chủ Lý Tiếu Thiên của Nam Hải Vô Cực cung xem ra không giống như
đang mỉm cười, mà thật sự càng giống như đang khóc lóc. Hắn miễn cưỡng
nhếch lên khóe miệng, “Đại nương có thể để cho ta nói hết lời được hay
không, ta không phải vì thỉnh Huyết Ma Y chữa bệnh mà đến đây.”
Dường như hắn không quan tâm tú hoa châm trên tay của Lý đại nương tùy thời
đều có thể khâu kín cái miệng của hắn lại, thậm chí còn có khả năng
phóng xuyên qua vài lỗ trên cổ của hắn, Lý Tiếu Thiên tựa hồ cũng không
để ý đối với bất luận điều gì, ngay cả tánh mạng của mình cũng không hề
bận tâm
Trên lưng của hắn vẫn còn mang theo một thanh kiếm, thanh kiếm này đã bị tuốt vỏ, chỉ còn chuôi kiếm được vắt trên lưng, hắn là
người bất cứ lúc nào đều có thể rút kiếm, nhưng là chuyện gì lại có thể
làm cho một nam nhân tên là Tiếu Thiên, có tính khí dũng cảm trở thành
người như ở trước mắt? Cung chủ luôn luôn tiền hô hậu ủng, lúc này chỉ
dẫn theo một gã sai vặt, vì gấp rút lên đường mà ngay cả y phục cũng
chưa kịp thay đổi, bộ dáng có hơi thoáng suy sụp. Từ Nam Hải Vô Cực cung đến Tuyền Cơ phường phải mất khoảng hai tháng lộ trình, Lý Tiếu Thiên
lại cố ý tìm đến vị Đàn Y công tử này.
“Lý Cung chủ nếu nói là
tìm ta, thì trước tiên nên nói ra lý do vì sao lại muốn tìm ta?” Hách
Thiên Thần không ngồi xuống, hắn cũng đứng giống như Lý Tiếu Thiên,
nguyên nhân mà hắn không ngồi xuống không phải bởi vì khiêm nhượng, mà
bởi vì nơi này là ngoại đường của Tuyền Cơ phường, những chiếc bàn và
chiếc ghế ở nơi đây đã bị rất nhiều người sử dụng. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
“Vì ngươi cũng đã từng trải qua nguy hiểm cùng với ta ở
Thập Toàn trang, cho nên đại nương mới để ngươi vào đây, ngươi có chuyện gì thì nói mau.” Tú hoa châm ở đầu ngón tay bị thu trở về, Lý đại nương lúc trước đã gặp Lý Tiếu Thiên ở Thập Toàn trang trong ngày hỷ sự của
Tần gia tiểu thư, lúc ấy Lý Tiếu Thiên cũng không phải bộ dáng như ngày
hôm nay.
Vẻ mặt lộ ra tinh thần suy sụp, Lý Tiếu Thiên than dài
một tiếng, “Nay ta không còn là Lý Cung chủ.” Lý Tiếu Thiên nhìn thoáng
qua nam nhân đứng cách xa hắn một khoảng, thanh y trên người vẫn không
có gì khác biệt so với ngày ấy ở Thập Toàn trang, cũng nhìn không ra
người như vậy có thực sự cùng Huyết Ma Y có quan hệ khác thường hay
không. Khí chất trên người của Đàn Y công tử giống như không có việc gì
có thể làm cho hắn dao động, làm cho hắn ngã xuống.
Nhìn thấy
Hách Thiên Thần đứng như vậy, Lý Tiếu Thiên giống như đã làm ra quyết
định, “Đàn Y công tử, ta không phải đến đây để tìm Huyết Ma Y, nhưng
chuyện này cũng có một chút quan hệ đến Huyết Ma Y, có thể thỉnh hắn ra
được hay không?”
Hắn không hỏi Lý đại nương có thể thỉnh Huyết Ma Y ra được hay không, mà lại hỏi Hách Thiên Thần, Lý đại nương nghe xong lời này cũng nhìn sang Hách Thiên Thần, không biết từ khi nào thì kẻ
khác nói đến một người sẽ luôn nhớ đến người còn lại. Lý đại nương biết
được một ít nội tình, trong khi Lý Tiếu Thiên không biết nhưng vẫn hỏi
như vậy, có thể thấy được dọc đường đi đã nghe được không ít lời đồn
đãi.
Hách Thiên Thần chắp tay mà đứng, không bày tỏ thái độ gì.
Im lặng cũng có nghĩa là không có ý kiến, Lý đại nương liền sai người đi thỉnh, lúc này hắn cảm thấy có một chút hiếu kỳ, là chuyện gì mà lại
liên quan đến Đàn Y công tử mà còn dính dáng cả Huyết Ma Y.
Từ
sau chuyện của Tử Diễm, vài ngày qua Hách Thiên Thần không có thời gian
gặp mặt Hách Cửu Tiêu, lúc này nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt liền dính
lên trên người của hắn.
Một thân cẩm y lan tỏa hơi thở lạnh lùng
đầy áp bách, Hách Cửu Tiêu cũng không có gì khác biệt so với mấy ngày
trước, vừa đi ra thì không khí trong phòng chỉ nháy mắt liền hóa thành
mùa đông, chỉ cần thấy bóng dáng đang bước vào thì sẽ khiến người ta trở nên rụt rè.
Lý Tiếu Thiên định thần, “Huyết Ma Y, tại hạ Lý Tiếu Thiên….”“Nam Hải Vô Cực cung, ta biết.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cắt ngang, tầm mắt rơi lên người của Hách Thiên Thần.
Lý Tiếu Thiên bị khí thế của Hách Cửu Tiêu gây khiếp sợ, cũng kinh hãi với ánh mắt như vậy. Đến nơi này hắn mới biết lời đồn quả thật không sai,
bất quá lúc này hắn không có tâm tình đi suy đoán quan hệ của người
khác, hắn còn có chuyện quan trọng hơn, “Ở đây có một thứ muốn Huyết Ma Y xem thử.”
Hắn tìm đến Đàn Y công tử nhưng trước tiên lại mời
Huyết Ma Y xem thứ gì đó, Lý đại nương càng cảm thấy hiếu kỳ, “Để cho
đại nương ta cũng nhìn một chút, là bảo bối gì mà Lý Cung chủ phải ngàn
dặm xa xôi đích thân đưa đến.”
Chỉ thấy Lý Tiếu Thiên từ trong
lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ, so với vò rượu nhỏ nhất thì nó còn nhỏ
hơn một chút. Trên miệng bình bị che lại cẩn thận, phía trên còn có rất
nhiều dây thừng quấn quanh, thế nên nhất thời vừa lấy ra thì trông không giống một cái bình, mà càng giống một quả cầu được làm bằng dây thừng.
Đem quả cầu dây thừng đặt trên người thì không có ai lại cảm thấy thoải
mái.
“Lão thiên gia a, Lý Cung chủ, mỗi ngày ngươi đều mang theo
nó?” Sợ hãi than một tiếng, Lý đại nương nhíu mày lắc đầu, “Rốt cục là
cái gì quan trọng đến mức phải cột lại như thế, chẳng lẽ còn có kẻ nào
muốn lấy trộm?”
Lý Tiếu Thiên lấy ra chiếc bình, rồi nhìn những
sợi dây thừng, sau đó giống như đang thở phào nhẹ nhõm, “Mỗi ngày ta
mang theo nó, ngủ cũng không rời khỏi người, nhưng ta thật sự không muốn mang theo, ta ước gì có thể cách thứ này càng xa càng tốt.”
Vẻ
mặt của hắn xem ra vô cùng chán ghét, còn có một chút sợ hãi và oán hận, nhưng lại cất giữ thứ này như là bảo bối, chẳng lẽ không phải rất mâu
thuẫn hay sao? Chiếc bình nhỏ được đặt trên bàn, thoạt nhìn giống như
một quả cầu được làm bằng dây thừng, Lý Tiếu Thiên đặt nó xuống, giống
như không bao giờ nguyện ý nhìn đến nó một lần nữa, ngay cả chạm cũng
không muốn chạm.
Lý Tiếu Thiên càng như vậy thì Lý đại nương lại
càng hiếu kỳ, không đợi hạ nhân động thủ, vài tia sáng chớp nhoáng hiện
lên, dây thừng bên ngoài bị cắt đứt, hắn thu lại tú hoa châm, tháo ra
nắp đậy ở phía trên, rồi lại phát hiện bên trong còn có thêm một lớp
khác, “Rốt cục là cái gì mà phải che giấu cẩn thận như vậy?”
Mở
ra nắp đậy, bên trong cư nhiên còn được phủ kín bằng một lớp sáp đèn
cầy, lúc này không chỉ là Lý đại nương, ngay cả Hách Thiên Thần cũng bắt đầu thấy hiếu kỳ. Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh hắn nhưng không liếc mắt
nhìn chiếc bình mà vẫn đang nhìn hắn, thậm chí còn truyền âm nói với
hắn, “Ngươi vẫn còn đang giận ta vì chuyện kia?”
“Ta không có
giận ngươi.” Hách Thiên Thần truyền âm sang, lúc này hắn phát hiện dưới y mệ của mình có thêm một bàn tay, đó là của Hách Cửu Tiêu.
“Nếu là không có thì vì sao mấy ngày qua ngươi không nói chuyện với ta, cũng không thấy ngươi từ trong phòng bước ra.”
“Mấy ngày gần đây sự vụ của Thiên Cơ các bận rộn, ta không có thời gian nhàn hạ.” Hách Thiên Thần không có ý rút tay lại, tiếp tục truyền âm trả
lời, “Trước mắt không phải lúc để nói những chuyện này.”
“Nếu ta ở ngay đây hôn ngươi thì không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, đến lúc đó
để xem có phải rất thích hợp để nói về chuyện này hay không?”
Bên tai vang lên lời nói nguy hiểm, Hách Thiên Thần nhíu mi, hắn tin Hách Cửu Tiêu không phải là không dám làm.
“Thiên nột–” Một tiếng thét sợ hãi chói tai đến cực điểm, đó là của Lý đại
nương phát ra, Hách Thiên Thần quay đầu lại, chỉ thấy Lý đại nương lảo
đảo rút lui từng bước, ngón tay run run chỉ vào chiếc bình, sắc mặt tái
xanh.
Lý đại nương tuy thân là nam nhân mặc nữ trang, nhưng ngày
thường nói chuyện đều rất nhu hòa, ngay cả mỗi khi thóa mạ kẻ khác cũng
chưa từng hô to luống cuống như thế, từ trước cho đến nay hắn chưa bao
giờ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi như vậy, tiếng kêu lớn đến mức từ ngoại đường vang vọng vào bên trong nội đường, dẫn theo cả một đám người chạy ra.
“Đại nương, ngươi làm sao vậy?” Tú nữ của Tuyền Cơ phường
cũng có võ công, nghĩ rằng có địch nhân xâm nhập, liền vội vàng chạy ra, ngay cả kim châm cũng chưa kịp buông, trong lúc nhất thời đám người
hoản loạn tràn ngập toàn bộ ngoại đường, bọn họ đều nhìn thấy sắc mặt
của Lý đại nương, tuyệt đối là đã bị dọa đến thất kinh hồn vía.
“Kia…..thứ kia……đến tột cùng là cái gì vậy?” Đầu ngón tay run run chỉ lên bàn,
chiếc bình nhỏ đã được mở nắp, sáp đèn cầy che đậy bên trong cũng bị vén lên một góc, từ bên trong không ngừng phát ra tiếng vang sột soạt.
Cái gì mà có thể làm cho Lý đại nương bị dọa thành như vậy? Đám người tiến
lên thăm dò, bất luận là ai vừa nhìn thấy cũng sợ hãi hét lên như Lý đại nương. Âm thanh của nữ tử càng the thé, những tiếng hét chói tai liên
tục vang lên, chỉ trong khoảnh khắc, đám tú nữ đều vội vàng bỏ chạy.
Hách Thiên Thần nhìn thấy trong bình có thứ gì đó, đương nhiên hắn không
giống Lý đại nương bị dọa đến tái xanh mặt mày, nhưng thần sắc ôn hòa
lại dần dần trở nên căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.