Chương 30
Edit+Beta: Phương Phương, Người Đi Đường
Bốn phía một mảnh yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông. Mùa hè cực
nóng từng chút từng chút hòa tan trong tiết trời cuối tháng tám, cảm
giác mát mẻ trong lành dần dần tỏa ra xâm nhập vào mỗi ngõ ngách trong
thành phố.
Đã một tuần trôi qua, Tề Thiệu Diễn nhìn móng vuốt mềm nhỏ của mình, rốt cục bắt đầu nóng lòng sốt ruột.
Cái loại tâm tình bức thiết kèm theo trên người đều ướt át dính mùi nôn mửa thật không chịu được. Thậm chí Tề Thiệu Diễn bắt đầu tuyệt vọng, mọi
thứ trước mắt có thể là mơ?
Nhiều chỗ bị trầy da và vết thương
trên người như nhắc nhở hắn cần phải tỉnh táo hơn một chút. Nhớ lại
giây phút ngắn ngủi lúc đó mà trong người vẫn còn cảm giác nhiệt huyết
sôi trào.
Nói tóm lại, đây hết thảy giống như một câu chuyện
hoang đường nhưng lại diễn ra hết sức chân thực. Mang theo sinh mệnh
đang lấp lửng của hắn.
Hắn còn nhớ rõ bản thân dũng cảm quên mình như người hùng bổ nhào về phía cầu nhảy, khoảnh khắc nhảy xuống, trong
đầu không còn gì khác ngoài suy nghĩ "chết cũng phải cùng chết" với Lục
Thiền, hoặc có thể nói rằng chết vì tình.
Nhưng sự thật là, hắn được cứu.
Hắn không chết, có thể là ông trời ban ân, đây là lần thứ mấy rồi? Từ bị xe đâm, đến bị người ta ném, thậm chí bây giờ còn rơi xuống từ điểm cực
cao "Sơn vô lăng, thiên địa hợp"* kiểu Quỳnh Dao cũng không làm cho hắn đi gặp thượng đế
(*) Sơn vô lăng, thiên địa hợp: là một câu hát trong bài Mộng lý (Trong
giấc mộng) của Quỳnh Dao. Dịch nghĩa là "Như ngọn núi không có góc cạnh, trời đất hòa hợp", dịch thơ là "Không sắc cạnh giữa trời đất hòa hợp".
Với nghĩa của câu thơ này, có thể hiểu anh nam chính nhảy xuống không
màng núi màng sông, núi cao gập ghềnh xem như không còn góc cạnh, đất
trời như nhau hòa làm một, một loại cam nguyện hòa cùng trời đất.
Hắn nhớ khi nằm trên mặt đất hắn đã gắng sức ngửa đầu nhìn lên chỗ cao và
mơ hồ thấy bóng người Lục Thiền, đáy lòng toát ra sự bất an như lửa đốt, cho tới khi hắn thấy rõ được người bước tới gần cầu nhảy kia, thực sự
khó có thể khống chế được cảm giác toàn thân run sợ, hướng về phía Lục
Thiền chạy tới.
Tề Thiệu Diễn cảm thấy cơ thể hắn sở dĩ biến về
hình người là vì Lục Thiền. Trước đây làm mèo, siêu năng lực này hắn
không cảm giác được, nhưng gần đây hắn lại nhiều lần 'gặp được', có lẽ
là 'vô ý phát hiện' xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện nhiều mối nguy
hiểm.
Tề Thiệu Diễu liếc mắt một cái thì liền nhận ra cái thằng cha đang đeo kính mác mặc áo khoác chống nắng màu trắng, Trần Liệt.
Rõ ràng là đang giữa hè, Tề Thiệu Diễn lại cảm giác như mình đang bơi ở nam cực vào mùa đông.
Không nghi ngờ chút nào, gã kia đã từng thiếu chút nữa đem hắn đẩy xuống âm
phủ lại xuất hiện ở đây, theo bản năng Tề Thiệu Diễn sinh ra cảm giác
nguy hiểm.
Trong lòng hắn rốt cuộc Lục Thiền đã chiếm một vị trí quan trọng như thế nào, Tề Thiệu Diễn có chút đần độn. Từ lúc nhìn thấy cô đã khiến tâm tư hắn nảy sinh hứng thú, hắn nhất kiến chung tình, nếu lâu nay cứ thuận theo tự nhiên phát triển, có thể nước đã chảy thành
sông, trải qua một phen theo đuổi rồi yêu nhau, thậm chí là kết hôn rồi
sống đến già, Tệ Thiệu Diễn tự tin như vậy. Thế nhưng trên con đường yêu đương ngời sáng còn chưa thành công thì lại biến thành thú cưng, trở
thành con mèo Lục Thiền.
Không cần quá nhiều lời, Tề Thiệu Diễn
chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảm của mình bị cô gái kia làm hao mòn sạch sẽ, ngay cả góc cạnh cũng không thèm mài giũa một chút*, hắn đối với Lục Thiền là một con mèo ngây thơ lúc nào cũng cảm thấy cô tốt nhất khi cho hắn ăn
*Câu này ngụ ý như không thèm hâm nóng tình cảm dù chỉ một chút.
Giữa người và người, đến cùng cũng có nhiều giới định, giới hạn như thế nào
mới có thể khiến người ta bất chấp mọi thứ đối với một người nói ra hết
hết tình cảm của mình, thoải mái bày tỏ lời yêu thương và tiếng lòng của trái tim, thậm chí giống như người phương Tây, chỉ ăn một bữa điểm tâm
thôi cũng có thể ung dung thoải mái nói lời yêu.
Tề Thiệu Diễn luôn cảm thấy ngày này xa quá, không thể thành, rồi lại gần ngay trước mắt.
Nhất là khi thầm tự hỏi trái tim của mình, cái loại tình cảm gần gũi nhỏ
nhặt vụn vặt tưởng như bình thường này không biết từ lúc nào lại sớm từ
dưới đất chui lên rồi đâm thành chồi non ăn sâu bén rễ vào trong hắn
khiến lòng hắn không khỏi nhu hòa.
Dưới đáy sông trong veo, trong dòng nước thanh khiết trong suốt ấy, thậm chí hắn còn phản ứng không
kịp tại sao mình lại có thể biến thành "Tề Thiệu Diễn", để có năng lực
ôm Lục Thiền vào trong ngực. Trái tim một hồi rầm rĩ nổ tung không thể
phát tiết, nhất là khi hắn cảm giác được khuỷu tay của mình khi ấy mang
theo vài phần lạnh lẽo và cơ thể thì hơi run, cái loại cảm giác này đôi
khi lại càng khắc sâu.
Phía sau lưng bị đá cắt đau nhứt, trên
lòng bàn chân bị vật gì đó bén nhọn không biết tên đâm đau đớn, thậm chí trên cánh tay còn vô số vết thương lớn nhỏ hắn đều không để ý bằng vẻ
mặt tái nhợt lúc này của Lục Thiền, khuôn mặt không có chút huyết sắc
nào -- trái tim như chợt bị đánh đau nhức.
Không chút do dự, áp
môi xuống, Tề Thiệu Diễn mượn danh nghĩa trên nguyên tắc chính nhân quân tử "Hô hấp nhân tạo", lâu như vậy cuối cùng cũng làm được việc mà trước đây vẫn muốn làm.
Lúc kéo Lục Thiền đang hôn mê đặt lên một tảng đá, Tề Thiệu Diễn không còn nửa phần khí lực chạy đi, ý thức được vài
giây liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, mình đã không còn ở Đàm
Hương, mà là đến một địa phương hoàn toàn xa lạ. Càng thêm thê thảm
chính là, hắn lại biến thành Cải Trắng.
Đêm khuya tối thui, ánh trăng thê lương mông lung chiếu xuống một ngõ hẻm u ám.
Không một tia vui sướng vì "còn sống", hắn tỉnh táo đánh giá tình cảnh của
mình. Đây là một ngõ cụt nhỏ, quá biết đóng kịch, quá quá quá đáng xấu
hổ! Dọc mép ven bờ, Tề Thiệu nhìn cặp mắt vàng rực kia, nheo nheo con
ngươi, từ từ đi về phía trước, không phát ra tiếng động.
"Cậu rất may mắn, nhóc con." Đôi mắt vàng kia từ trên đỉnh đầu linh hoạt nhảy
xuống, lông ngắn trên người run run chậm rãi tới gần hắn, "Chúc mừng cậu vẫn còn sống."
Một con mèo màu đen. Hắn nhìn qua so với mình gầy hơn rất nhiều, nhưng rất rõ ràng, nó to hơn mình, chí ít làm một con
mèo mà nói, chính mình mới có mấy tháng tuổi, bị gọi là "nhóc con" tuy
nghe không quá thoải mái nhưng không thể làm gì.
"Không cần chúc mừng." Tề Thiệu Diễn nhìn nó, "Là anh cứu tôi?"
Nó lắc đầu: "Không phải tôi. Là Lập Quả. Đợi ngày mai anh ta tới cậu nên cảm ơn hắn."
Tề Thiệu Diễn sửng sốt: "Lập Quả?"
"Ừ." Tiếng hừ nhẹ như phát ra từ trong cổ họng nó, "Lập Quả, anh ta là người tốt, cứu rất nhiều mèo, mỗi buổi trưa anh ta đều sẽ tới. Cậu có thể cảm ơn anh ta."
"Chờ đã!" Tề Thiệu Diễn cảm giác mình có chút chóng mặt, "Nơi này là nơi nào?"
"Đường phố Nam Hoàn." Một giọng nói khàn khàn đột nhiên ở sau lưng hắn vang lên.
Tề Thiệu Diễn lại càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân giọng
nói kia, được rồi, cũng là một con mèo, màu lông sọc xám trắng, cơ thể
nó rất to mập.
"Cậu là mèo nhà?"
"Không sai biệt lắm." Tề Thiệu Diễn mơ hồ trả lời.
Tề Thiệu Diễn không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại trở về thành phố A, phố Nam Hoàn là khu vực nội thành của thành phố A, cách nhà Lục Thiền khá xa,
đi xe buýt cũng phải mất ba bốn lần xe, ngoài ra còn đi thêm một đoạn
đường khá xa.
Mèo đen nhìn phía sau nó, con mắt lóe lóe, chậm rãi đi tới bên cạnh, hạ thấp đầu cọ cọ: "Đại Năng, đã lâu không gặp."
Con mèo được gọi là Đại Năng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ánh mắt như cũ dừng
lại trên người Tề Thiệu Diễn, đột nhiên nói: "Lập Quả là mèo nhà, chính
là khi ra ngoài du lịch thì bị ném đi."
Tề Thiệu Diễn sửng sốt.
Đại Năng không để ý vẻ kinh ngạc của hắn, tiện đà nói: "Thường cách một
đoạn thời gian, anh ta cũng có mang một vài con mèo trở về, nghe nói
ngày đó cậu được anh ta nhặt được ở Đàm Hương."
"Có gì cần cứ việc nói, Lập Quả có thể giúp cậu." Đại năng nói xong câu đó, liền biến mất đầu tường.
Mèo đen liếm liếm móng vuốt, khẽ thở dài: "Được rồi, nhanh ngủ một giấc a!
Chỗ này cũng coi như an toàn, có thể ở lại, an tâm đợi."
Tề Thiệu Diễn trầm mặc, một lúc lâu chỉ có thể "Được" một tiếng.
***
Thật không ngờ, con mèo tên Lập Quả kia, lại là một học sinh trung học mười
bảy tuổi, bất quá cao hơn một mét bảy, dáng dấp quả uổng phí. Thiếu niên đeo cặp sách màu đen bằng vải bạt từ từ ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, như có ma thuật thoắt cái lấy ra trong túi xách một đống đồ -- trong
hộp cơm là cơm trắng nóng hổi và gan heo cắt vụn, còn chứa ở hộp ny lon
bên trong là hoa quả được cắt nhỏ.
"Ăn đi." Thiếu niên đem cơm đổ ra một tí trên mặt đất, cười híp mắt nhìn hắn.
Tề Thiệu Diễn lui về sau một bước, không động vào thức ăn trước mặt. Tất cả mèo hoang lớn nhỏ đều chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
"Không được bắt nạt nó." Lập Quả cau mày, sau khi quét mắt một vòng, lại lần
nữa lấy ra gan heo và cơm trắng, cơm trắng cùng gan heo nằm trên lòng
bàn tay của cậu thiếu niên. Tay cậu hơi hơi đưa tới, dường như là sợ hắn lại bị khi dễ không ăn được.
Tề Thiệu Diễn do dự một chút, chậm rãi lè lưỡi, đem thức ăn trong lòng bàn tay từng chút từng chút ăn hết.
Đây là một nam sinh có tấm lòng vô cùng kiên nhẫn, một tuần sau khi sống chung, Tề Thiệu Diễn khẳng định cho ra lời bình.
Mỗi buổi trưa cậu ta đều đến cái hẻm nhỏ vắng vẻ này một lần, không thiên
vị con mèo nào cả mà đều tự mình đút đồ ăn cho từng con. Trách không
được mấy con mèo ở đây đều rất thích cậu ta.
Nhưng bắt đầu từ hôm qua, Lập Quả không có tới, mèo đen tựa hồ rất gấp, ở ngõ hẻm nóng lòng
muốn thử đi ra ngoài tìm xem, lại bị Đại Năng quát bảo ở lại.
"Cậu đi làm gì? Muốn chết hả!" Đại Năng chậm rãi từ góc khuất đi tới, "Hãy để tôi đi. Các người đợi ở đây."
Đám mèo hoang phía sau cũng bắt đầu rục rịch.
"Đại năng, để tôi đi cho!" "Đại Năng, tôi quen đường hơn!" "Đại năng, tôi có thể!"
"Được rồi!" Đại Năng thấp giọng gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua
chúng nó, đột nhiên nhìn về phía Tề Thiệu Diễn: "Cậu ta cùng đi với tôi. Buổi tối sẽ trở lại, đừng cãi cọ."
Tề Thiệu Diễn không nghĩ tới mình chẳng hề nói một câu đã bị điểm danh.
Đại năng chậm rãi đi qua bên người hắn: "Còn không đuổi theo."
Tề Thiệu Diễn không nói hai lời, yên lặng đi theo phía sau Đại năng, không nhìn một đám đang kêu la phía sau, linh hoạt thoát ra ngõ nhỏ.
Trong khoảng thời gian này vết thương trên người Tề Thiệu Diễn bắt đầu chậm
rãi khép lại, cho tới bây giờ đã không ảnh hưởng đến tâm tình hắn rồi.
Ngày hôm qua Tề Thiệu Diễn nghĩ muốn chờ Lập Quả đến để nói lời tạm biệt rồi đi luôn, nhưng không chờ được người kia tới.
Vô luận nói thế nào, cũng là ân nhân cứu mạng. Không nói một tiếng liền đi thật không có đạo lý.
Sau khi theo Đại Năng băng qua một đoạn phố dài, Đại năng đột nhiên dừng
lại, quay đầu nhìn về phía Tề Thiệu Diễn: "Bây giờ cậu có thể đi."
Tề Thiệu Diễn sửng sốt: "Không tìm Lập Quả sao?"
Đại Năng liếc mắt nhìn hắn: "Tôi đi tìm là được rồi. Không cần cậu."
Tề Thiệu Diễn há miệng, vừa muốn mở miệng đã bị lời của Đại Năng đánh gãy: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cậu đối với Lập Quả cảm ơn là điều nên
phải, thế nhưng, cậu rõ ràng có chuyện quan trọng hơn muốn làm, hơn một
tuần lễ tôi đều thấy rất rõ ràng, cậu cũng không thuộc về nơi này. Nếu
như muốn rời đi, thì bây giờ cậu đi đi."
Tề Thiệu Diễn không nói
gì, hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn Đại Năng, con mèo kia đã vượt quá tuổi
lộ vẻ già dặn, "Tôi cùng đi với anh."
Đại Năng xoay người, vọt về phía trước: "Tùy cậu."
"Chờ đã."
"Thế nào?" Đại Năng quay đầu, không nhịn được nhìn hắn, lại phát hiện ánh
mắt của hắn gắt gao rơi về phía đối diện, trong đáy mắt hàm chứa một
tầng sáng đỏ tươi.
"Lập Quả đành nhờ anh. Xin lỗi" Lời vừa dứt, con mèo màu trắng liền nhanh chóng chạy về phía trước.
Đại Năng nhìn hướng hắn rời đi, trầm mặc nghiêng đầu qua chỗ khác, sau đó chạy về phía trước.
Tề Thiệu Diễn không biết mình tại sao lại nhìn thấy Lâm Luật Dương ở chỗ
này, theo lý thuyết, đây là thành phố A, ở bất kì một xó xỉnh nào ở
thành phố A nhìn thấy hắn đều chẳng có gì lạ.
Người đàn ông đối
diện ăn bận tây trang, dáng vẻ hào sảng vóc người hoàn mỹ hiện ra. Trên
mặt của hắn mang theo ba phần cười nhạt, ánh mắt vẫn dán chặt vào người
phụ nữ hở hang mặc quần cụt ngắn màu đỏ bên cạnh.
Người phụ nữ
nghiêng đầu qua chỗ khác cùng hắn nói gì đó, khóe miệng nhếch lên, đáy
mắt toát lên niềm vui mừng nhảy nhót, mà Lâm Luật Dương thì cúi thấp
đầu, lộ ra cái gáy sạch sẽ trắng nõn, cùng người phụ nữ nói gì đó.
Tề Thiệu Diễn cảm giác đáy lòng khô nóng từng chút từng chút đang thức
tỉnh, nhất là khi nhìn thấy người phụ nữ kia nhíu mày, ôm chặt cổ Lâm
Luật Dương, sau đó không chút kiêng kỵ gì bên cạnh cả cùng hắn hôn môi.
Lòng hắn liều mạng đè nén phẫn nộ, bắt đầu mạnh mẽ phát sinh.
Bạn đang đọc truyện Nam Thần Biến Thành Mèo được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.