Chương 10
Lúc hắn thức dậy đã là 9h sáng hắn thấy mình đang nằm ngay ngắn
trên giường. Ngồi dậy hắn day day thái dương cho bớt đau đầu rồi nhanh
chóng vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương hắn thật muốn đấm kẻ
trong gương một phát, hắn nhớ tất cả nhưng gì đã diễn ra tối qua.
Nặng nề bước xuống nhà dưới hắn nghe có tiếng trò chuyện râm rang
dưới ấy, có tiếng nó tiếng tiếng khúc khích cười của Bọ rồi tiếng
Du Thanh đang than thở gì đó, có tiếng chân chạy qua chạy lại hắn đoán
chắc là thằng bạn thân của mình đang làm “phục vụ” .Hắn cũng từng
như vậy mà, hắn cứ lưỡng lự không biết nên xuống hay quay lên.
Haizzzzzz
- Woa chủ nhà xuống rồi – Du Thanh nháy mắt trêu chọc hắn. kết quả
của việc đấu tranh tư tưởng là hắn đã xuống nghe cô chọc ghẹo
- Tốt quá rồi cậu mau phụ tớ đi híc, 2 người đó có thêm tiểu đồng
minh nữa, huhu hành tớ nè – Hải Phong làm mặt xấu nhìn hắn cầu cứu
- Chú ấy bảo chúng ta hành chú ấy kìa dì Thanh – Bọ kéo giọng
châm chọc Hải Phong, mặt cậu lúc này càng méo hơn.
- Vậy chúng ta phải làm sao nhỉ? – Du Thanh bế Bọ ngồi lên người
mình hỏi
- Không chơi với chú ấy nữa – Bọ đưa ra ý kiến
- Khônggggggg ….. sao cháu lại đưa ra ý kiến quái gở đó – Hải Phong
nhảy dựng lên như đĩa phải vôi vứt đại mấy trái cây trên tay xuống đất
lao đến dùng “đôi mắt long lanh” nhìn cô
- Dì thấy ý của Bọ hay đó – cô nhìn cậu cười cười
Hải Phong nghe thế lập tức giành lấy Bọ bay thẳng ra vườn, Bọ
với tay qua cô kêu cứu. Thanh cũng lập tức chạy theo trong nhà chỉ còn
lại hắn và no nãy giờ không nói câu nào, mỗi kẻ một đầu nhặt mớ
trái cây lăn lóc dưới sàn, cắm cuối đến lúc tay cả hai cùng chạm
vào quả cuối cùng. Cô và Hải Phong ngoài vườn chơi với Bọ ngoáy đầu
nhìn hai kẻ “bất thuờng” trong nhà, cả hai cố ý ra ngoài để tạo
không gian vậy mà cứ im lặng nhìn nhau, bất giác hai người cùng thở
dài.
- Em đi cất trái cây, dọn đồ ăn sáng cho anh chắc anh đói lắm – nó
lúi húi ôm đống trái cây vô bếp
Nó không nhắc gì tới chuyện tối qua hắn thì cứ như gà mắc tóc
loai hoay, hắn rất thông minh cái đầu này của hắn giaỉ quyết bao nhiêu
là chuyện trọng đại của công ty vậy mà sao việc này không tìm được
huớng ra “aaaaaaaaaaa” hắn thầm hét trong lòng.
- Em..em sẽ đi – nó vẫn dang lấy thức ăn và nói
Lời nói của nó làm hắn giật mình khỏi mớ suy nghĩ của mình
- Đồng …em….
- Em không muốn anh thấy khó chịu vì em, bây giờ lại có thêm Bọ
nữa thật khó cho anh, em sẽ nhờ Thanh tìm nhà trọ giúp em, em cũng
sẽ đi làm…
- Là anh sai, anh xin lỗi – hắn phía sau tiến tới ôm chặc lấy nó
giọng run run lạc đi – anh không nên làm vậy với em, nhưng anh đã rất
ghen khi nhìn thấy em và Jack trên tivi cả Bọ nữa ba người cứ như một
gia đình, anh thấy mình như kẻ dư thừa anh rất đau rất đau
Hắn nói một hơi như sợ nếu dừng lại hắn sẽ không được nói nữa
sợ nó sẽ không thèm nghe hắn nữa.
- Anh yêu em, thật sự yêu em, yêu ngay cái nhìn đầu tiên
“yêu” hắn đã nói yêu nó đấy, dù bộc lộ rõ tình cảm của mình
nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói yêu nó, nó phải làm sao đây. Lòng
cả trăm mối tơ vò không biết phải nói gì với hắn nữa. Thấy nó im
lặng hắn buông nó ra xoay người nó lại đối diện với mình, nâng gương
mặt nó lên nhìn sâu vào mắt nó
- Ở lại bên anh, được không?
- Em…
- Em có yêu anh không?
- Em…
- Em nhớ lại rồi? Và em yêu anh ta? (Jack ấy ạ)
- Không không có em và Jack mới gặp như đã quen cảm giác như người
thân, không phải như anh nghĩ…
Nó vội vàng giải thích, nhìn bộ dạng lo lắng có phần luống
cuống của nó làm hắn thật vui. Hắn biết trong lòng nó có hắn, nó
cũng đã nói Jack chỉ như người thân, hắn vui như muốn phát điên dù nó
chưa nói yêu hắn, nó ngại hắn biết chứ, không cần nói hắn hiêỉ nó
mà, yêu không cần dùng lời nói. Đem nó lần nữa ôm thật chặt, cười
gian gian cuối xuống định hôn nó..
- Chú xấu xa chú sao ức hiếp mami ? – Bọ ở đâu nhảy vào phá đám
hắn
Theo sao “tiểu yêu tinh” còn có 2 đại yêu tinh thật biết lựa lúc
mà vào phá đám chuyện tốt của hắn, hừ một tiếng hắn quay sang “ba
kẻ phá đám”
- Con dám gọi ta là chú xấu xa nữa ta ném con ra đường – hắn đe
doạ
Nhưng bé Bọ nhà ta là ai chứ, nhỏ đấy nhưng thông minh có thừa
nhé, Bọ đã nắm được tử huyệt của hắn nên đâu có sợ hắn, liền
nghênh chiến
- Bọ không sợ, Bọ dẽ dắt mami theo, Bọ có thể đến nhà papa còn
nhà dì Thanh nữa, không Bọ dắt mami về Anh luôn – nhìn hắn trực diện
mà đối đáp
“tiểu quỷ này con ai chứ? hừ” hắn khóc thầm, (cò: hehe năn nỉ đi
ta cho biết con ai. Hắn: ngươi đi chết đi ), 1 lớn 1 nhỏ trên sân khấu, 3
kẻ còn lại bụm miệng xem kịch hay
- Con dám?
- Có gì phải sợ? Mami rất thuơng Bọ không để ai ức hiếp Bọ,
- Con….
- Con rất thông minh đúng không? Chú không cần khen hihi – Bọ nhìn
hắn đầy tự tin “giống ai ta?” – thật ra chỉ cần chú đưng bắt nạt Bọ,
đừng ức hiếp mami thì Bọ không gọi thế nữa
Bọ lại nhìn hắn ra vẻ kẻ cả, hắn trước giờ có biết nhún
nhuờng ai vậy mà tự khi gặp nó hắn đã biết cả đời này sẽ bị nó
khuất phục, bây giờ lòi ra một tiểu oa nhi này nữa, đúng là “ức
hiếp” hắn quá mà!
- Ta hứa, thế nào?
- Đàn ông nói phải giữ lời – nghe lời nói thì rất ư là người
lớn nhưng hành động lại hoàn toàn của trẻ con
Bọ muốn hắn móc tay làm chứng, làm hắn không nhìn được phì
cười, ba người kia đứng xem nãy giờ thiếu điều bò lăn ra mà cười. Bỏ
qua thái độ của người khác Bọ chạy đến bên nó
- Mami đừng lo, Bọ sẽ bảo vệ mami – bé nói chắc nịch “Bọ sẽ thay
papa chăm sóc và bảo vệ mami”
- Uhm có Bọ mami không sợ – nó cuối xuống bẹo má Bọ lúc ngước
lên nó thấy chóng váng mọi thứ như tối lại, nó nhăn mặt loạng
choạng. Hắn thấy thế vội đỡ lấy.
- Em/chị/mami sao thế??
- Không…chắc tại đứng lâu quá
Hắn đưa nó lại sofa ngồi, lo lắng nhìn nó, tới khi nó thấy bình thuờng
ma hắn vẫn chưa an tâm. Cả bọn muốn nó đi khám cho chắc nhưng nó bảo
không sao
- À anh Tùng, tuần sau là tới buổi biểu diễn của show thời trang
hợp tác với SM đúng không? – Du Thanh
- Em là vedett mà còn hỏi sao?
- Chủ đề là thời trang Gia Đình mà em thấy Bọ rất lanh lẹ hay
là….
- Ý của em…
- Đúng vậy đó
Hải Phong dường như hiểu ý cô muốn gì khi nghe hắn và cô trò
chuyện, Bọ thì không quan tâm cứ loay hoay trong lòng nó lại nghịch mấy
sợi tóc nó. Nó thì không chú tâm vì đang bận tâm mối lo khác những
hiện tượng lạ xảy ra trong nó gần đây và dự định của nó.
Du Thanh, Hải Phong, và hắn cả anh nữa đều tất bật với công việc
của mình. Chỉ mình nó là cứ ở nhà chăm hoa chăm Bọ… khiến nó buồn
chán, thấy mình vô dụng và dư thừa. N1o quyết định tối nay phải nói
chuyện đàng hoàn với hắn
“renggggggggggg”
- Alo
- <….>
- Không sao,
- <……>
- Đừng lo, tôi biết
- <…..>
Sau khi Bọ ngủ nó định qua tìm hắn nhưng thấy hắn đang làm việc
lại thôi định quay ra thì ai đó tinh mắt kêu lại
- Sao không vào?
- Anh đang làm việc mà! – nó e dè bước vào dứng sớ rớ ngay cửa
Hắn chịu không được tiến tới đóng cửa rồi kéo nó ngồi xuống
làm nó giật thót
- Nhóc con, yên tâm anh không làm gì em đâu, em có việc gì tìm anh
à?
- Em muốn nói với anh là….
- Sao thế nói đi hi, con mèo hung hăng này biết sợ anh sao – hắn
nghịch ngợm véo mũi nó một cái
- Đau! – nó xuýt xoa – em muốn đi làm, ở nhà hoài chán làm không
thoải mái
Mặt hắn lộ vẻ khó chịu nhìn nó, nghiêm túc lại
- Sao thế? Ở nhà chăm Bọ không tốt sao? Anh có thể nuôi em cả đời
đó nhóc
- Em không muốn cứ sống bám vào người khác – nó lí nhí
- Cái gì mà sống bám, chồng nuôi vợ là bình thuờng mà? Anh chỉ
là người khác trông mắt em sao? – hắn tỏ ra giận dỗi
- Không phải, anh không phải người khác, nhưng em chưa phải là vợ
anh, anh biết mà!
- Vậy kết hôn đi, tuần sau, à không em muốn thì mai cũng được
- Em còn chưa gặp cả ba mẹ anh mà,
- Ba mẹ anh mất rồi, anh chỉ còn bà nội và người cô hiện đang bên
Mỹ – giọng hắn buồn hẳn
- Xin lỗi, em không có ấn tượng gì cả xin lỗi – nó rối rít
- Đâu phải lỗi của em – hắn an ủi “em sao biết được mấy chuyện đó
hả nhóc”
- Em thật sự muốn đi làm, cũng phải cho Bọ đi mẫu giáo để chơi
với bạn cùng trang lứa chứ? – nó phụng phịu
- Thôi được nghe em, em muốn làm thì làm, nhưng công việc do anh
quyết định
Lời hắn nói khiến nó lo lo không biết hắn cho nó làm gì nhưng
được đi làm là tốt rồi.
- Vậy em…
- Mai đến công ty, em làm trợ lí cho anh – “hắc một công đôi việc
có thể cả ngày bên em,không lo em chạy lung tung, em thong minh thế giúp
anh làm việc thì ok hắc hắc mình thật thông minh” hắn nghệch mặt ra
tự sướng
“trợ lí sao? Dễ vậy à? Chắc có mục đích khác haizzzz ” nó vừa
mừng đó lại lo đó, xong rồi định đứng dậy về phòng cho hắn làm
việc nghỉ ngơi nữa.
- Ngủ thôi! – hắn nằm ình xuống kéo theo cả nó đang ngơ ngác –
ngủ ở đây đi, 1 tháng nữa chúng ta kết hôn được không?
- Còn Bọ? – mặt nó đỏ gay
- Dạo này không có em anh không tài nào ngủ được – hắn không để ý
lời nó mà tiếp tục nhõng nhẽo, nó đành im đó vậy
Biết hắn khó chịu trong lòng nó kể mọi chuyện hôm qua cho hắn
nghe, nghe rồi hắn bắt nó hứa sau này người ta có hiểu lầm như vậy
phải giải thích ngay, còn nếu muốn thi gia đình thì phải gọi hắn….
Nó cứ há hốc mà nhìn hắn tưởng tượng tới cảnh kêu người ta chờ để
nó gọi hắn đến …. Nó thật bó tay với hắn. Hắn nhẹ nhàng đi vào
giấ ngủ, nó tận huởng khoảng lặng đó ngắm nhìn hắn thật kỉ. Lông
mi không dài lắm nhưng lại rất dày, sóng mũi khá cao, nước da hơi ngâm
nhìn rất khoẻ, môi con trai mà lại đỏ thắm, ngón tay khá dài. Gương
mặt lúc ngủ thật đáng yêu thật giống với….
Nó bất giác đưa tay vuốt má hắn, tim tự nhiên rớt nhịp, nó hoảng
sợ nhảy khỏi giuờng về phòng “đừng ngốc nữa, bình, tĩnh bình tĩnh
mày đừng ngốc”. Tim nó thấy đau
Bạn đang đọc truyện Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.