Chương 3
Thí nghiệm của lúc
trước quả thật rất hiệu quả, biết được nhược điểm của dã thố là cái tai, vì vậy đánh chúng nó trở nên thoải mái rất nhiều. Hơn nữa Tuần Thú đoản cung này mạnh hơn nhiều so với bạch bản trang mà hệ thống phân phối,
hắn hiện tại có thể một tiễn mà bắn chết dã thố.
Có tiểu đao thu
thập da cũng đỡ tốn công rất nhiều, rất nhanh danh sách nhiệm vụ của Tạp Hóa Điếm lão bản giao cho trừ nanh sói ra còn lại đều đã thu thập được. Tuy nói song chức nghiệp thăng cấp rất chậm nhưng hiện tại kinh nghiệm
đánh dã thố đã không còn đủ. Hắc Diệu sửa sang lại túi đeo một chút, bắt đầu hướng địa phương bên ngoài Tân Thủ Thôn đi.
Dã lang quả
nhiên không dễ bị ức hiếp như dã thố (đó là đương nhiên =.=). Hơn nữa
loại quái vật này đã chủ động công kích, hiện tại Hắc Diệu ngoài việc
chuyên tâm đối phó mục tiêu của mình, còn phải chú ý những quái vật khác từ trong bụi cỏ nhảy ra đánh lén. Tuy rằng đã lên được mấy cấp, nhưng
lượng máu của hắn vẫn chưa đột phá được đến 100 điểm, chỉ cần một con dã lang, hai trảo liền có thể làm hắn sống lại. May là sự nhanh nhẹn khác
thường đã bù lại khuyết điểm ít máu của hắn, mỗi khi thấy mình bị lang
tấn công , trên đầu có một chữ “MISS”, thì trong lòng Hắc Diệu cực kì
thích thú.
Dùng chủy thủ lấy cái răng nanh cuối cùng trên thi thể của dã lang, vừa lòng nhìn bên cạnh bản nhiệm vụ thu thập tài liệu của
Tạp Hóa Điếm lão bản giao có thêm chữ “Hoàn thành độ: đã hoàn thành”,
liền vui mừng trở về nhận thưởng.
Con người luôn luôn tại thời
điểm quá vui mà hóa buồn, khi suy nghĩ của hắn chỉ tràn đầy phần thưởng
của nhiệm vụ kia, thình lình một con dã lang nhảy ra từ bụi cỏ, mở cái
mồm to cắn tới. Lần này vận khí may mắn lại không phát huy tác dụng, Hắc Diệu hoảng sợ nhiều hơn đau đớn nhìn máu của mình đã hạ xuống đáy.
Không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng lợi dụng ưu thế về tốc độ bỏ ra một
khoảng cách so với dã lang, tay phải liền lấy ra một cây vũ tiễn nhắm
vào chỗ yếu hại của lang mà bắn. May mắn đoản cung trong tay cũng lợi
hại, hai tiễn liền làm lang ngã trên mặt đất. Hắc Diệu cũng không qua đó thu thập chiến lợi phẩm, lập tức lấy ra thụ cầm của ngâm du thi nhân,
một đạo hoàng sắc quang mang hiện ra từ huyền cầm, mạnh mẽ tiến vào nơi
bị thương trên tay trái, miệng vết thương dưới tác dụng của hào quang
dùng một tốc độ nhanh đến mắt thường có thể thấy được khép lại.
Đã rút bài học vừa rồi, Hắc Diệu cũng không dám tái chủ quan, chạy nhanh
qua lang thi trên mặt đất, bỏ vật liệu thu thập được vào túi, xoay người đi về hướng Tạp Hóa Điếm lão bản trả nhiệm vụ.
Giờ phút này
trong trò chơi đã xế chiều, cảnh sắc chung quanh đều được bao phủ bởi
một tầng hồng sắc thản nhiên, tán thưởng phong cảnh trước mắt, bỗng
nhiên Hắc Diệu bị một vật thể không rõ hấp dẫn lực chú ý, kinh nghiệm
nói cho hắn biết cái kia khẳng định có gì đó cổ quái, hoặc là nhiệm vụ
ẩn tàng của NPC.
Vừa đến gần liền thấy, quả nhiên là một người
toàn thân đầy máu té trên mặt đất, “Ngươi sao rồi?” Mặc dù có chức năng
bảo hộ thị giác, trong trò chơi sẽ không xuất hiện những thứ như là □,
hay là những hình ảnh quá mức đẫm máu tàn khốc, nhưng mùi máu tươi cùng
vết thương đáng sợ trên người kẻ kia vẫn làm cho người khác không khỏi
nhíu mày.
“Ta … là … thám báo … phụng mệnh mang một phong … thư,
giao cho trưởng lão Đại Thần Điện … nửa đường … bị ma thú công kích … ta không xong rồi … Ngươi hãy giúp … giúp ta đưa tín … van cầu …” NPC kia
hiển nhiên đã là trạng thái sắp chết, cố gắng đem lời nói ra hết liền
ngất đi.
Đây là nhiệm vụ bào thối (chân chạy) bình thường trong
trò chơi, nếu hắn cầm lấy lá thư này trực tiếp đi tìm trưởng lão thì
nhiệm vụ liền hoàn thành, nhưng là hiện tại, nhìn cái tên đang hôn mê
nằm trên mặt đất này, Hắc Diệu có chút chần chờ, trò chơi này làm ra rất giống thật a, gương mặt tái nhợt cùng miệng vết thương thi thoảng chảy
máu của NPC kia quả thật làm người khác không thể cứ như vậy xoay người
rời đi, mặc dù biết đây là nhiệm vụ của NPC nhưng chính mắt thấy hắn
chết như vậy trong lòng cũng không thoải mái.
Quên đi, coi như là giúp mình cân bằng tâm lí, lấy ra Bổ Huyết dược thủy cho tân thủ từ
trong túi, nâng đầu tên kia lên, đem dược thủy từ từ quán vào miệng hắn, rót hết một lọ dược, sắc mặt tái nhợt kia cũng dần có biến chuyển tốt
đẹp, miệng vết thương trên người cũng khép lại một chút, nhưng người vẫn hôn mê như cũ, “Thôi được, làm người tốt thì làm đến cùng.” Hắc Diệu
bĩu môi lấy bình Bổ Huyết dược thủy còn sót lại trong túi ra quán hắn.
“Ách … Là ngươi cứu ta sao?” Dược thủy có tác dụng, người bị hôn mê vì trọng thương rốt cuộc tỉnh lại.
“Ân.” Xem ra không giống với những quy định cứng nhắc trong những trò chơi
khác, nhiệm vụ của còn có rất nhiều cách hoàn thành
khác.
“Hắc! Huynh đệ ngươi thật lợi hại, ngươi là ngoạn gia đầu
tiên từ lúc bắt đầu cho đến nay cứu sống ta!” NPC vừa nãy còn đang hấp
hối nằm trên mặt đất hiện tại đột nhiên vui vẻ đứng lên, vỗ một cái thật mạnh vào vai Hắc Diệu, mặt tươi như hoa nói, còn đâu bộ dáng sắp chết
lúc nãy?
“…” Trên đầu hiện ra mấy đường hắc tuyến, một NPC ồn ào
như vậy, nếu biết trước lúc nãy mình đã trực tiếp mang hắn bỏ tại sa mạc rồi.
“Hắc, huynh đệ, ngươi cứu sống ta, mở ra nội dung của nhiệm vụ ẩn tàng, theo ta đến Thần Điện để giao nhiệm vụ nào.” NPC kia lại vỗ mạnh vai của Hắc Diệu, xoay người vừa hát vừa nghênh ngang hướng phía
thần điện mà đi.
Rõ ràng là NPC thế nhưng lại biết hát, tuy rằng
có chút lạc giọng, thế nhưng hắn thân là FANS của ban nhạc kia vừa nghe
liền biết: “Ngươi … thật là NPC?” Cho dù là khoa học kĩ thuật có phát
đạt đến đâu, cũng không thể làm ra một NPC trí năng như vậy chứ?
“Ách? … Bị ngươi phát hiện rồi?” NPC đang dẫn đường phía trước kia đột nhiên
xoay lại, gãi gãi đầu: “Kì thật trong trò chơi này không hề ít NPC là
thành viên trong tổ chế tác, thứ nhất là có thể tự mình thể hội trò chơi do mình sáng tạo, thứ hai cũng là khai phá hướng đi mới cho trò chơi,
bất quá ngươi không nên để lộ ra nga, nếu bị ngoạn gia phát hiện ra thân phận thật, chúng ta sẽ bị khấu trừ tiền thưởng …”
… Quả nhiên là NPC không bình thường, có chút bất đắc dĩ nhìn cái người hai tay thành
hình chữ thập, hướng hắn cúi đầu, cảm thấy có chút đau đầu: “Nếu giả làm NPC thì phải diễn giống một chút a … Ngươi đã từng gặp qua NPC nào biết hát chưa?”
“Lần đầu tiên có người cứu ta a, những ngoạn gia
trước kia đều trực tiếp cầm tín mà đi … A? Ngươi cũng thích Phi Đầu Sĩ
sao … Nga ha hả không thể tin được sẽ gặp được người cùng sở thích,
ngươi thích album nào của bọn họ??” Mắt thấy tình cờ gặp gỡ người cùng
sở thích với mình, vị ‘NPC’ này nhất thời đem chuyện phải làm kia quên
đến không còn một mảnh, lôi kéo tay áo hắn bắt đầu nói.
Đối với
người trước mặt thật sự là không còn gì để nói, Hắc Diệu cau mày, đành
cam chịu vừa đi vừa mặc hắn lải nhải đến nỗi nước miếng văng tứ tung,
“Đến Thần Điện rồi, ngươi không phải nói là mang ta đến gặp đại trưởng
lão sao?”
“A? Đến Thần Điện rồi? Không xong!” Người vừa vui vẻ
lúc nãy giờ đây lại đột nhiên suy yếu vắt lên người mình, dùng thanh âm
nhỏ nhất nói bên tai: “Trưởng lão Thần điện là thủ trưởng của ta sắm
vai, đừng để hắn biết được ta diễn bị lộ, bằng không tiền thưởng của
tháng này xem như xong, xin ngươi a …”
Tên này … Thật đúng là
nặng a … Hắc Diệu Chi Ngân bất đắc dĩ kéo cái tên NPC “sắp chết” từng
bước từng bước vào đại điện. Trước cửa Thần điện là hai con ngục khuyển
hắc nhĩ Bạc Lạc Tư bằng đá, đại trưởng lão mặc trường bào màu đen với
chú văn màu đỏ đứng giữa thần điện, thấy NPC bị hắn kéo trên đất như một con cẩu đi vào, khóe miệng thoáng nhếch: “Hoan nghênh ngươi đến Đại
Thần Điện của tộc này, Hắc Diệu Chi Ngân.”
Nhìn người thật kia
sắm vai dùng một khẩu khí nghiêm trang nói, trong lòng Hắc Diệu có chút
buồn cười, nhưng không biểu hiện ra, chỉ phải nhăn mặt nghiêm túc nói:
“Ta ở sa mạc gặp được tên thám báo sắp chết này, hắn nói phải mang một
phong tín quan trọng đến Đại Thần Điện, liền bồi hắn cùng đến.”
“Nga?” Tiếp nhận phong thư nhìn qua một lần, đại trưởng lão nhíu mày thở dài:
“Chúng ta từ thượng cổ đã cùng Thần tộc đoạn tuyệt, đi vào nơi âm u dưới lòng đất này không biết đã bao nhiêu năm, nhưng là Thần ngày càng cao
ngạo lại không chấp nhận được sự tồn tại của chúng ta, không ngừng dùng
tất cả các loại phương thức đả kích, ý đồ muốn tiêu diệt hoàn toàn bộ
tộc ta, bất quá, chúng ta sao lại dễ dàng bị thu phục như vậy? Hài tử,
cảm tạ ngươi đã cứu thám báo của ta, cảm tạ ngươi đem phong thư này đến
cho ta, bất quá ngươi có nguyện ý thay thám báo truyền tin tức đến cho
một vị trưởng lão khác hay không?”
Trước mắt hệ thống nêu lên: “Nhận nhiệm vụ mới ‘Cường lực phản kích’ hay không?”
Xem là một nhiệm vụ bào thối siêu lớn, bất quá nhiệm vụ ẩn tàng sẽ cấp phần thưởng không tồi, đương nhiên không chút do dự chọn “Nhận”
“Được rồi, thỉnh mang phong thư này giao cho trưởng lão Icarus bên cạnh Huyết trì.” Bàn tay gầy lớn của đại trưởng lão đưa thư qua, đột nhiên nháy
mắt với Hắc Diệu, nhỏ giọng hỏi: “Tên kia có phải đã bị lộ rồi không?”
(Icarus: con trai của thần Daedalus trong thần thoại Hy lạp, khi cùng
Daedalus bay để thoát khỏi đảo Crete, do bay quá cao nên đôi cánh bị ánh mặt trời làm tan chảy, chết được chôn cất trên một hòn đảo. Để kỷ niệm
đảo đó được gọi là Ikaria. Nguồn: baike.baidu)
? Sửng sốt một
chút, ngay lập tức hiểu ý hắn, Hắc Diệu cười cười: “Cũng không tệ lắm,
lần sau nhớ đừng cho hắn hát bài của Phi Đầu Sĩ là tốt rồi.”
Đại
trưởng lão cũng cười với hắn, nói với NPC đang giả chết trên mặt đất:
“Đứng lên đi, đã bị nhìn ra rồi.” Tên kia từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên người, nụ cười còn chưa nở ra nơi khóe miệng đã bị câu nói sau đó của đại trưởng lão biến thành gương mặt khóc tang “Nếu bị người khác phát hiện, ngươi liền không có tiền thưởng của tháng này.”
“Không cần a … lão bản …”
“Không được.”
“Không cần a, tha ta lần này thôi …”
“Không có khả năng …”
“Người ta lần đầu được cứu, chỉ là rất hưng phấn …”
“Không có đường nào cứu vãn …”
Khi xoay người rời khỏi thần điện, nghe cuộc đối thoại của hai NPC phía
sau, Hắc Diệu Chi Ngân mỉm cười, trò chơi này, thật đúng là rất có ý tứ …
“Bởi vì sự cần thiết của pháp trận nghi thức, thỉnh giúp ta thu thập mười
cây Kim Linh Thảo, ba khối Hắc Mã Não, ba khối Lục Mã Não, một bình Nhật Lạc Chi Thủy …”
Xem ra tất cả NPC đều không phải do người thật
giả thành, người trước mắt này mặc kệ hắn có lăn qua hỏi lại như thế
nào, chỉ biết báo ra một chuỗi dài các tên vật phẩm, muốn người khác
thay hắn đi tìm, hơn nữa cũng không cung cấp chút manh mối nào.
Thương lượng cùng NPC ngu ngốc kia nửa ngày cũng không có kết quả, cuối cùng
chỉ biết nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, nếu có thể công kích NPC
thì Hắc Diệu chắc chắn sẽ cho lão gia hỏa kia một tiễn.
Rốt cuộc
làm sao mà tìm những vật phẩm này a! Bão cát thổi lên mặt đến phát đau,
một người du đãng trong sa mạc không bờ bến, may mắn nơi này không có
quái vật chủ động công kích, không cần lo lắng sẽ bị vây, bất quá chung
quy cùng những con quái vật mắt to trừng mắt nhỏ, cho dù là ai cũng sẽ
hỏng mất.
“Kháo! Đây là nhiệm vụ gì! Một chút gợi ý cũng không
cho, này không phải là trêu chọc người khác chứ?” Căm tức đặt mông ngồi
trên tảng đá, thì thào nguyền rủa cái nhiệm vụ đáng ghét, thuận tiện nhổ lên một cái cây nhỏ sinh trưởng trong khe đá cho hả giận.
“Đinh” một thanh âm qua đi, hệ thống nêu lên: “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu
Chi Ngân, đạt được nhiệm vụ vật phẩm một cây Kim Linh Thảo. Đạt thu thập kỹ năng thuần thục lên 1 điểm.”
??? Tiện tay liền lấy được nhiệm vụ vật phẩm? Vậy nửa ngày lòng vòng trong sa mạc chẳng phải đều uổng
phí sao? Nên nói mình thập phần may mắn hay là thập phần ngu xuẩn?
Ta nhổ, ta nhổ, mặc kệ nhìn thấy cây gì cứ lấy trước rồi tính sau, trong
sa mạc này đều là Kim Linh Thảo, chỉ trong chốc lát là nhổ được sáu cây.
Ân? Đây là gì? Cây thứ bảy được nhổ lên không có biểu hiện là vật phẩm
nhiệm vụ, đem cây kia đưa lên trước mắt nhìn kỹ, quả nhiên không giống
cây lúc nãy nhổ, lá nho nhỏ, có chút giống thủy tiên, nhưng trên chiếc
lá dài nhỏ còn có thể loáng thoáng trong thấy gân lá hồng sắc, lấy tay
hướng về phía chất lỏng ở chỗ bị nát sau đó đưa lên ngửi, là một mùi
thơm nhàn nhạt.
“Đinh” Hệ thống nêu lên: “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân đạt được Giám Định Thuật thêm 1 điểm.”
Tái quay đầu nhìn thảo quả trong tay thản nhiên hiện ra “An Thần hoa, thảo dược sơ cấp.”
Nga? Bất đồng với những dã thảo tùy tay nhổ lên, thứ này là thảo dược, ôm
tâm tính nếm thử, bỏ cây vừa nhổ được này với Kim Linh thảo vào trong
cái chai trống dùng để bổ máu, lắc lắc, bạch quang chợt lóe, cây cỏ liền không thấy bóng dáng, thay vào đó thế nhưng là một loại chất lỏng màu
đỏ nhạt.
“Đinh” Hệ thống nêu lên: “Đạt được sơ cấp Bổ Huyết dược
tề, chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân lĩnh ngộ Luyện Kim Thuật sơ
cấp.”
… Chỉ như vậy là thành???? Trừng mắt nhìn cái chai trong
tay một lúc, Hắc Diệu chần chờ vẫn là vào trang web của chính phủ tra
một chút, dù sao trong tư liệu mà mình sưu tầm lúc trước cũng không nhắc tới kỹ năng có thể dễ dàng lĩnh ngộ như vậy.
Trên mạng tìm kiếm
một vòng, bởi vì trò chơi vừa công khai, trừ những tài liệu mà chính phủ cung cấp thì những thứ khác ít đến đáng thương, tìm nửa ngày rốt cuộc
cũng tìm được một bài post về sinh hoạt kĩ năng, vừa nhấp vào, Hắc Diệu
liền choáng váng.
Vì cái gì? Bởi vì theo cách nói của chính phủ,
loại sinh hoạt kỹ năng này so với chiến đấu kỹ năng còn khó hơn, thường
thì đều dựa vào một số nhiệm vụ khác thường nào đó hoặc tìm NPC ẩn tàng
mà học tập.
… Quả nhiên có vấn đề … xem ra chuyện mình chỉ đi một vòng dã ngoại mà lĩnh ngộ được ba sinh hoạt kỹ năng là tuyệt đối không
bình thường.
Sẽ không là hệ thống BUG chứ? Do dự trong chốc lát
Hắc Diệu Chi Ngân vẫn là quyết định về du hí thương trực tiếp hỏi GM.
Tuy nói Lost Temple hoàn toàn là hệ thống đầu não chủ quản, nhưng vì ứng đối một số tình huống, cuối cùng vẫn thiết trí GM trong trò chơi. Mở ra thái đan (menu) của hệ thống ra gọi GM. Chỉ trong chốc lát một thanh âm ngọt ngào vang lên bên tai: “Ngươi hảo, Hắc Diệu Chi Ngân, ở tuyến
BM1480 vì ngài phục vụ, xin hỏi ngài có nghi vấn gì?”
Kể lại đơn
giản tình huống của mình cho GM một chút, bên kia trầm mặc trong chốc
lát, hồi đáp: “Cảm tạ sự quan tâm của ngài đối với hệ thống, nhưng tình
trạng của ngài cũng không phải hệ thống BUG, mà là liên quan đến độ may
mắn rất cao của ngài … Xin hỏi ngài còn nghi vấn gì?”
“… Đã hết,
cảm tạ.” Hắc Diệu Chi Ngân luôn luôn không tin vào may mắn lúc này mới
cảm nhận được mình đúng là sủng nhi của nữ thần may mắn …
Này
nguyên lai còn có quan hệ với độ may mắn? Xem ra mình đem ngoại hình bù
cho may mắn là một lựa chọn sáng suốt … Biết được không có lợi dụng BUG
của hệ thống, hiềm nghi đang treo lơ lửng đã nuốt xuống bụng, Hắc Diệu
yên tâm bắt đầu cướp đoạt các loại đồ vật trên sa mạc, từ hoa hoa thảo
thảo nhỏ bé, đến thụ mộc thạch đầu to lớn, không bao lâu sau liền sắp
hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu những thứ thạch đầu cùng hoa thảo, chỉ còn
bình Lạc Nhật Chi Thủy không biết nên tìm ở nơi nào. Trong sa mạc tìm
nước, NPC này thật là có sức tưởng tượng, sao hắn không kêu mình đi tìm
duyến mộc cầu ngư luôn đi, ít nhất mình còn biết được có loại cá thích
trèo trên cây. (duyến mộc cầu ngư là trèo cây tìm cá, ở đây nghĩa bóng
là làm những chuyện viễn vông vô ích)
Không biết có phải vì
chuyện vừa công khai hay không, ngoạn gia Ma tộc ít đến đáng thương, Hắc Diệu đã ở trong này đi gần một ngày cũng không thấy đến một ngoạn gia
nào, rốt cuộc phải đi đâu để tìm Lạc Nhật Chi Thủy a, hắn hiện tại rơi
vào trạng thái không mục đích, cuối cùng vô kế khả thi đành phải lại ra
ngoài lên mạng tìm tư liệu.
Xem ra mình là người đầu tiên nhận
nhiệm vụ ẩn tàng này, trên mạng vơ vét nửa ngày cuối cùng tìm được một
bài post không nói rõ ràng của chính phủ, nguyên lai lúc trước thảo dược cùng thạch đầu này, đều là số lượng mà NPC bán ra, cuối cùng chỉ dẫn
cách đi tìm Lạc Nhật Chi Thủy là cái gì mà “Từ phương hướng mặt trời lặn tìm đến nơi có nguồn sống, ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng được …”
Đây là cái chỉ dẫn loạn thấy bát tao gì a! Phía chính phủ đều là mơ hồ như
vậy, manh mối nhiệm vụ mà viết y như thơ tình … Đóng lại trang, Hắc Diệu thất vọng nhu nhu thái dương, bất quá oán giận thì oán giận, hắn còn
chưa nghĩ đến việc buông tha nhiệm vụ này, dù sao đã tốn nhiều thời gian tìm những đồ vật này như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được một manh mối
liên quan, lúc này mà buông tha chẳng phải sẽ trở thành tình huống sắp
thành lại bại sao?
Phương hướng mặt trời lặn … hẳn là hướng Tây?
Nhìn nhìn bản đồ nhỏ, cắt ngang suy nghĩ, cũng không quản đến vị trí địa hình, trực tiếp đi về hướng Tây, đi đến lúc xương sống thắt lưng đều
đau, tứ chi vô lực, mắt thấy trị số nguy hiểm của bão thực độ (chỉ số ăn uống), khẽ cắn môi lấy ra Hắc Diện Bao cắn hai miếng, nghỉ ngơi một
chút lại đi tiếp, làm Đường Tăng chắc cũng là như thế? Không, Đường Tăng tốt xấu gì cũng còn ba người một ngựa đi cùng, còn bản thân thì lẻ loi
một mình gian khổ hơn so với hắn, kéo lê đôi chân sắp gãy, Hắc Diệu an
ủi mình tiếp tục bôn ba.
Rốt cuộc … này … này không phải tiểu
thần điện mà mình xuất sinh sao? Mệt sống mệt chết đi về hướng Tây như
thế nào lại về đến nơi này? Chẳng lẽ lý giải của mình là sai? Lạc Nhật
Chi Thủy, Lạc Nhật Chi Thủy … thủy … thủy … Nhắc đi nhắc lại nhân vật
vật phẩm, trong đầu Hắc Diệu Chi Ngân hiện lên tinh quang, bay vọt vào
Xuất Sinh Thần Điện, đi đến Huyết Trì của tân thủ, lấy ra một cái bình
nhỏ dẫn nước vào, nhìn lại, quả nhiên, trên bình nhỏ có biểu hiện:
“Nhiệm vụ vật phẩm Lạc Nhật Chi Thủy.”
Ta XXOO … Tuy rằng lấy
được Lạc Nhật Chi Thủy, nhưng hiện tại trong lòng hắn hoàn toàn không có niềm vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ, mà hiện tại hắn đang ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời của trưởng lão Icarus và người nêu lên manh mối
phía chính phủ, cái gì mà Lạc Nhật Chi Thủy chứ, rõ ràng hắn chỉ cần đến Huyết Trì lấy nước là được, còn giả thần giả quỷ làm hắn trên sa mạc du đãng hết cả một ngày!!!
Đem những thứ thiên tân vạn khổ giao cho Icarus, kia NPC khuôn mặt thẫn thờ bỏ những thứ đó vào một cái túi to,
gật gật đầu, lời nói như một công thức: “Cảm tạ cống hiến của ngươi vì
Ma tộc, nguyện Lucifer đại nhân phù hội ngươi.”
“?” Này … cứ như
vậy là xong? Còn tưởng rằng sẽ có phần thưởng hậu đãi nhiệm vụ, không
ngờ nói một câu liền đuổi người đi? Hắc Diệu Chi Ngân luôn có trách
nhiệm và bình tĩnh giờ đây đang có dục vọng muốn chém người, bất đắc dĩ
NPC đó là một hệ thống nên ngươi có mắng gì hắn cũng không hiểu, đánh
hắn lại đánh không được …
NPC? Trong đầu linh quang chợt lóe,
xoay người chạy vội đến đại thần điện “Đại trưởng lão, nhiệm vụ hậu tục
chết tiệt của ngươi …” Thanh âm phẫn nộ vang vọng trong đại điện trống
trãi, làm cho đại trưởng lão đang đứng ở giữa cả kinh run rẩy: “Ngươi
nhiệm vụ này rốt cuộc là chuyện gì? Ngay cả thưởng kinh nghiệm giá trị
gì cũng không có?” Hắc Diệu Chi Ngân một phen bóp lấy cổ đại trưởng lão
lay động tới lui, đem một bụng ức khí phát trên người đại trưởng lão.
“Khụ khụ, đừng kích động.” Đại trưởng lão bị bóp cổ đến khó thở cố giãy ra
nói: “Phần thưởng là đến chỗ ta lĩnh, đừng kích động …”
“Thưởng
cái gì?” Bị nhiệm vụ này đùa giỡn suốt một ngày, Hắc Diệu Chi Ngân đến
bây giờ vẫn là sắc mặt không tốt, trừng mắt hắn, trong tay gắt gao cầm
Tuần Thú đoản cung, rất có tư thế một lời bất hòa liền đao kiếm cùng
hướng.
“Khụ, phần thưởng có ba loại,” Đại trưởng lão sợ hãi sửa
lại cổ áo của trường bào, nhanh chóng nói, tuy rằng trong trò chơi cảm
giác đau chỉ bằng 30% so với hiện thực, nhưng vạn nhất đối phương mà bạo phát bắn một tiễn, mình cũng sẽ chịu không nổi … “Loại thứ nhất là vật
phẩm, thưởng cho một kiện khinh giáp hoàn mỹ, loại thứ hai là tiền bạc,
thưởng cho một số tiền nhất định, loại thứ ba là giá trị kinh nghiệm,
đem phần thưởng của nhiệm vụ đổi thành giá trị kinh nghiệm.”
“Ta
muốn giá trị kinh nghiệm.” Nghe hắn nói xong, Hắc Diệu Chi Ngân không
nghĩ ngợi gì liền nói. Thứ nhất song chức nghiệp giả luyện cấp rất khó
khăn, thêm vào giá trị kinh nghiệm có thể nhiều một chút cũng là nhiều;
thứ hai hắn hiện tại đã học được Thu Thâp, Giám Định, Luyện Kim ba sinh
hoạt kỹ năng, sau này kiếm tiền tuyệt đối không thành vấn đề; thứ ba nếu còn phải đứng ở Tân Thủ Thôn với cái mặt nhìn là muốn đánh kia của đại
trưởng lão, hắn thực sự sợ mình sẽ không nhịn được mà bắn ra một tiễn …
“Hảo.” Nhìn thấy hung quang trong mắt đối phương, đại trưởng lão nhanh chóng
đáp ứng, lập tức vung tay, chỉ thấy trên người Hắc Diệu Chi Ngân có một
đạo kim quang xoắn óc hiện ra, hệ thống nêu lên: “Chúc mừng ngoạn gia
Hắc Diệu Chi Ngân lên đến cấp mười.”
Cấp mười? Xem ra nhiệm vụ này cũng không tồi, thưởng cho mình giá trị kinh nghiệm lên thẳng cấp mười.
“Cái kia … Có cần ta mở Truyền Tống Trận tống ngươi đến thôn trang kế tiếp không?”
“? Được, cảm tạ.” Không ngờ hoàn thành nhiệm vụ còn có thêm phúc lợi này,
sắc mặt u ám rốt cuộc cũng dịu đi, hướng đại trưởng lão khẽ gật đầu ý
tạm biệt, Hắc Diệu Chi Ngân xoay người bước đến Truyền Tống Trận.
Bạn đang đọc truyện Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.