Chương 25: Chợ
Ngày thành thân của Vân di rất nhanh liền định ra, trong khoảng thời gian
trước khi xuất giá nàng vẫn chờ ở nhà thêu uyên ương chẩm và chăn hỉ,
giá y linh tinh đại bộ phận tướng quân phủ đã chuẩn bị tốt phái người
đưa tới, Vân di chỉ cần ở mặt trên tùy ý thêm mấy châm là được.
Việc vui tới gần, tâm tình Từ Trường Thanh càng thêm phiền muộn, không yên
lòng Vân di nên chạy tới cửa sau tướng quân phủ nhìn lén Vưu tham quân
kia, nghe nói hắn gần bốn mươi tuổi, vừa thấy nhưng lại chỉ hơn ba mươi, trách không được Vân di ái mộ hắn, quả thật là diện mạo đoan chính,
nhìn không giống như tướng quân, mà như là đọc người đủ thứ văn thư .
Từ Trường Thanh không khỏi thầm nghĩ, người của tướng quân phủ thật cổ
quái, già không giống già, nhỏ cũng không giống nhỏ, tướng quân lại
không giống người dẫn quân, tuy nói con người không nhất định lộ bản
chất ra bên ngoài, nhưng cũng thật sự khác đến quá xa .
Vưu tham
quân tuy rằng xa nhìn rất có khí lượng, nhưng đối với người dượng xa lạ, Từ Trường Thanh cảm thấy không có hảo cảm, phỏng chừng Vưu tham quân
biết mình có thêm một cháu ngoại trai tiện nghi, cũng sẽ không hoà nhã
gì.
Vừa nghĩ liền càng thêm khó chịu, liền gạt Vân di một người
chạy đến hạ phố, nơi Từ Trường Thanh ở khi vừa tới kinh thành đã bị Túy
Tiên cư hủy đi, Túy Tiên cư đổi thành Túy Tiên lâucửa hàng phụ cận liên
quan đến cũng tốt lên, nhà Hổ tử mổ thịt heo đối diện cũng xưa đâu bằng
nay, gặp lại Hổ tử, đúng là so với trước đó lại béo ra không ít.
Hổ tử đã nghe nói a di của Từ Trường Thanh sắp lập gia đình, vài lần đều
muốn tìm Từ Trường Thanh, nay thấy hắn đến mừng rỡ hỏng rồi:“Từ Trường
Thanh, ta còn nghĩ ngươi đã quên ta, nghe nói a di của ngươi phải lập
gia đình, về sau ngươi đi theo a di của ngươi gả qua, thân phận có phải
cũng nước lên thì thuyền lên hay không, coi như là thiếu gia nhà quan
lại, ta nghe nói trong phủ tướng quân ăn mặc không lo, mỗi tháng còn có
thể lĩnh rất nhiều tiền tiêu……”
Từ Trường Thanh nghe xong mặt đều đen, Vân di tuy gả cho nhà người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ ở
trong phủ người ta cọ ăn cọ uống, người khác có tốt cũng không bằng
mình, người khác cho tiền có nhiều cũng không bằng tự mình kiếm tiền.
Bất quá khi hắn ở hạ phố giao hảo cũng chỉ có Hổ tử, Hổ tử tuy rằng tham ăn lanh mồm lanh miệng, nhưng tâm tư lại không có gì, đối với hắn cũng
không mắt tiện ghen tị, lần này tới gặp Hổ tử, Từ Trường Thanh cố ý mang hắn đi cửa hàng điểm tâm hỉ phụng, mua không ít điểm tâm, tổng cộng hơn một lượng bạc, vừa đi vừa cùng Hổ tử ăn.
Ăn xong điểm tâm, Hổ tử lau miệng nói:“Gần đây nghe người ta nói phía nam có nạn hạn hán, có
rất nhiều người vào kinh thành, bọn họ đều tụ ở ngõ song liễu phía bắc,
mấy ngày nay còn có không ít thương nhân tiểu phiến ở đó bầy sạp, ta và
cha ta ngày hôm qua còn qua bên kia mua mấy khảm đao và đao mổ heo, cha
ta về nhà thử còn nói mặc dù cũ nhưng dùng tốt, bên trong mấy thứ quái
dị lạ lùng đều có bán, nếu không ta dẫn ngươi đi xem xem thế nào ?”
Từ Trường Thanh vừa nghe liền biết Xương châu bên kia tình hình tai nạn đã bắt đầu lan tràn, người trước hết sớm vào kinh xem như may mắn nhất
Từ Trường Thanh nghĩ qua, liền cùng Hổ tử đi qua nhìn xem.
Ngõ Song Liễu là ngõ người nghèo, vốn không ít người, hơn nữa đã nhiều ngày không ngừng có người từ bên ngoài đến thuê ở nơi này, càng có vẻ náo
nhiệt phi phàm, nguyên lai nơi này còn có chợ nhỏ, ngày thường có một ít tiểu phiến buôn bán màn thầu bánh bao, còn có vài người bán hàng rong
bán chút đồ phái nữ như khăn trùm đầu son phấn kim chỉ một ít vật rẻ
tiền, bất quá từ khi có người bên ngoài đến chợ nhỏ bắt đầu náo nhiệt,
hai bên cơ hồ đều bị chiếm đầy, chỉ cần muốn bán, trải tấm vải thô làm
sạp, đem thứ muốn bán bày lên là được, người nhìn trúng tự nhiên sẽ hỏi
giá, chỉ cần là giá không tệ liền ra tay.
Rất nhiều người ở đây
mua được vật mĩ giới liêm gì đó, trở về nói ra, một truyện mười, mười
truyện trăm, dù cách khá xa, cũng sẽ có người kết nhóm lại đây tìm chút
tiện nghi, chợ như vậy kẻ có tiền sẽ chướng mắt, phần lớn là một ít tiểu hộ, hoặc nha hoàn tỳ nữ nhà giàu thường xuyên đến thăm, vận khí tốt có
thể đào được thứ mình thích.
Từ Trường Thanh và Hổ tử cùng đi,
lọt vào trong tầm mắt đúng là một cảnh tượng phồn vinh, các sạp bán đồ
ven đường lớn tiếng rao to, người mua đồ cũng nối liền không dứt, rực rỡ muôn màu.
Hổ tử và Từ Trường Thanh dọc theo đường đi nhìn trái
nhìn phải, ánh mắt đều tỏa sáng, có người bán đao thương côn bổng, cũng
có người bán son phấn, tiểu quán bày các loại ngọc bội ngọc kiện chỗ nào cũng có, thậm chí còn có giấy cũ trân quý, cùng nửa thành quần áo giày
thêu mới mọi thứ đều có, từ một văn tiền đến mấy lượng bạc mấy chục
lượng bạc, giá không cố định, phần lớn đều là thuận miệng chào giá,
nhưng cơ hồ đều so với ở trên chợ thấp hơn nhiều, trách không được có
nhiều người đến như vậy, nếu tìm được thứ gì đó có thể tiết kiệm không
ít tiền,
Tuy rằng nhiều người vật tạp, nhưng trong đó cũng có
không ít đồ tốt, thậm chí còn có đồ gia truyền của tiểu gia hộ nào đó
linh tinh, Hổ tử trừng to mắt đi thẳng đến chỗ có đồ ăn, Từ Trường Thanh cũng cẩn thận lưu ý, vừa đi vừa nhìn, đi ngang qua một tạp thư quán
cước bộ đột nhiên ngừng lại, tạp thư quán kia bất quá chỉ dùng một kiện
áo bào cũ bày trên mặt đất, mặt trên bày mấy bản sách cũ mà thôi, mà
ngồi bên cạnh sạp là một thư sinh sắc mặt uể oải, bộ dáng ỉu xìu, chỉ sợ sách này bầy đã nhiều ngày, không có thu hoạch.
Đến ngõ người
nghèo này mua đồ phần lớn là một ít phụ nhân tỳ nữ linh tinh, nam cũng
đều là dân quê mùa, dùng đầu ngón chân cũng tính ra, không có người tiêu tiền mua sách xem không hiểu lại không có tác dụng gì về.
Mà Từ
Trường Thanh sở dĩ dừng lại là vì vừa rồi đi ngang qua thư quán, hắn cảm giác được một tia linh khí mỏng manh, nếu nói ngọc khí có linh khí này
không chút nào kỳ quái, ngọc vốn là vật ẩn chứa linh khí thiên địa, nếu
không có mới lạ, nhưng trong sách có linh khí, chưa bao giờ gặp qua.
Từ Trường Thanh do dự ngồi xổm xuống, tùy ý lật xem mấy quyển sách, cuối
cùng cầm lấy một cuốn không chút nào thu hút, ngay cả gáy sách cũng
không có, chỉ dùng chỉ xuyên qua vài đạo để cố định, đó là một bản viết
tay đơn sơ, trang giấy có chút ố vàng, hiển nhiên bảo tồn không tốt lắm, bên cạnh có dấu vết mài mòn, Từ Trường Thanh mở ra trang đầu tiên, là
một bộ nhân đồ, vẽ thủ công, nhưng vẽ cực kì cẩn thận, đáng chú ý nó lại là một bộ y lý kinh lạc đồ, nhưng so với kinh lạc đồ đơn giản hơn
nhiều, hơn nữa dùng bút chu sa đem vài điểm vẽ ra mấy đường.
Hắn
nhìn đại khái, sau đó lại lật qua, toàn bộ chỉ có sáu tờ giấy, mặt trên
ghi chú rậm rạp, giải thích cực kì chi tiết, Từ Trường Thanh lật đến
nhất trang giấy cuối cùng, ở dưới thấy được một hàng chữ, dưỡng linh
thuật, dẫn linh nhập thể, trữ lấy hạ phúc, cứ thế mãi, sẽ thành đại đạo.
Từ Trường Thanh nheo mắt, lập tức đem sách khép lại, ánh mắt nhìn về phía
thư sinh kia, thư sinh kia xanh xao vàng vọt, tựa hồ vài ngày không ngủ
tốt, có người ở lật sách, mới ngẩng đầu, thấy Từ Trường Thanh xem xong
liền thuận miệng nói:“Bản viết tay này vốn là năm đó ông cố ta từ trong
sơn động ngẫu nhiên tìm được, đáng tiếc ta cùng đạo pháp này vô duyên,
tiểu công tử nếu thấy hợp ý, liền cho một lượng bạc là được.”
Thấy Từ Trường Thanh nhìn quanh trái phải, nhất thời không nói, thư sinh kia biểu tình có chút suy sụp tinh thần nói:“Tiểu sinh vừa rồi nói là thật, sách này vừa thấy liền biết là niên đại xa xưa, nếu không phải tiểu
sinh hiện tại trên người một xu cũng không có, cũng sẽ không muốn bán
sách đổi tiền dùng……”
Từ Trường Thanh vừa rồi chỉ là dò xét, thấy không có người chú ý hắn, mới không lên tiếng đem sách thu vào trong
lòng, cũng không để ý tới thư sinh kia nói cái gì, chỉ từ trong tay áo
lấy ra một lượng bạc nhét vào trong tay thư sinh kia, xoay người liền
đi.
Thư sinh kia nhìn thấy bạc, sắc mặt đại hỉ, vừa rồi trong tay không có tiền trong bụng đói khát, hắn đã tính cho chút tiền liền bán,
còn hơn đói chết đầu đường, lại không nghĩ rằng đối phương lại trực tiếp như vậy, ngay cả giá cũng không mặc cả.
Từ Trường Thanh cảm thấy thật sự kích động, hắn cũng không phải tin vào lời thư sinh kia, mà là
hắn có thể xác thực cảm giác bản viết tay này trong chữ viết mang theo
linh khí, có thể bởi vì niên đại đã xa, linh khí hiện tại đã tán không
ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra người viết dưỡng linh thuật này không phải
người thường, có lẽ là bút tích thực của cao nhân đắc đạo nào đó lưu
lại, đối người khác có thể không đáng một đồng, nhưng đối với hắn, giá
trị không phải một lượng bạc có thể bằng được.
Hôm qua gặp được
Chiến lão tướng quân, thần thái tiên phong đạo cốt hắn và thanh lương
khí trên người trong lúc vô tình ở trong lòng Từ Trường Thanh gieo xuống mầm móng, hôm nay thấy dưỡng linh thuật này, mầm mống liền phá xác mà
ra, không khỏi dưới đáy lòng nảy rễ, thế gian vạn vật đều có thể dưỡng
linh khí, người cũng có thể, ngọc dưỡng linh thì trường tồn, người dưỡng linh thì thọ, không ai không muốn khi mình hơn trăm tuổi, vẫn tinh thần mười phần, thần thái sáng láng.
Trong lúc vô ý chiếm được một
quyển trân quý như vậy, tâm tình buồn bực mấy ngày nay của Từ Trường
Thanh cũng trở thành hư không, rất có tinh thần đem đồ bày bán ở đây
nhìn cho kỹ, lại không phát hiện thứ đồ nào có chứa linh khí, liền biết
thứ này có thể ngộ mà không thể cầu, không phải nơi nơi đều có bán, vì
thế định tâm cùng Hổ tử tiếp tục đi dạo.
Cuối hẻm có người bán mầm móng từ dã sơn, hạt giống các loại hoa dại và thực vật.
Từ Trường Thanh chọn một ít dã tường vi tạp sắc, lại thấy có mấy hạt giống nho dại, người nọ giới thiệu nói loại nho dại này nhỏ, sản lượng cực
cao ăn và chua chua ngọt ngào, vị thực không tệ.
Từ Trường Thanh
không khỏi nhớ tới Tử Tử, nàng chính là đặc biệt thích đồ chua ngọt, nếu mang một ít đến trồng trong núi nhỏ, có thể cho Tử Tử đỡ thèm, còn có
thể nhưỡng rượu nho, nhất cử lưỡng tiện, vì thế lại lấy hơn mười văn
tiền ra mua.
Nơi này không chỉ có có bán hoa dại, còn có bán các
loại dã vật, tỷ như mấy loại chim diễm lệ màu lông ít thấy, hoặc là hầu
tử thuần dưỡng tốt, sóc, một vài con thú tiểu hài tử nhà giàu thích,
dùng lồng sắt giam lại, mỗi ngày chơi đùa cũng cực kì thú vị.
Từ
Trường Thanh đối với mấy thứ này có chút cố kỵ, dù sao núi nhỏ ở bên
trong thức hải của hắn, nếu vật sống ở bên trong bay loạn chạy loạn,
ngẫm lại thật sự là mồ hôi lạnh.
Bất quá khi hắn nhìn thấy bên
cạnh hàng bán khỉ có hộp ngọc, không khỏi đem tầm mắt dừng ở đó, hộp
ngọc là thượng đẳng hàn ngọc, phẩm chất không tệ, nhưng khiến cho hắn
chú ý cũng không phải hộp ngọc bên ngoài, mà là thứ bên trong hộp ngọc,
hắn nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy bên trong lập loè mấy điểm linh khí kỳ
quái, giống như còn sống.
Bạn đang đọc truyện Dã Thú Ngửi Tường Vi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.