Chương 57
Từ Trường Thanh đem ngọc trâm thủy tinh chủng gài lên, chưởng quầy ngắm
nghía nửa ngày không ngừng gật đầu, theo lý mà nói, đại đa số người mua
ngọc là muốn dùng ngọc sức mĩ hóa chính mình, mà đông gia hoàn toàn cùng người tương phản, ngọc sức mang trên đầu hắn , đều rất xuất sắc, cho dù là khối ngọc kém khó lọt vào mắt, cũng có thể phá lệ phát ra ra ba phần mỹ cảm, loại khí chất nâng ngọc này giống như kia đế vương lục , cực kì hãn hữu, đối với giới bán ngọc , có thể ngộ không thể cầu, thật sự là
khiến người tức kinh hỉ, lại hâm mộ.
Từ Trường Thanh bản thân
nhìn không tới, cho nên cũng không hề có cảm giác, gài ngọc trâm cũng là làm theo phép bình thường, trong lòng nghĩ vài món này đều là phỉ thúy
thủy tinh chủng nếu bán không được, vậy để cho người đem khối thủy tinh
chủng lớn trong khố kia mở ra lại làm một tấm ngọc tịch, cái dưới thân
hắn không biết bị bao nhiêu người mắt thèm, bởi vì là mình dùng, cho nên chưởng quầy vẫn không bán, đơn giản liền làm thêm một tấm, sau đó đem
tấm lan sắc bán đi , lại là một khoản lớn, kỳ thật so ra, Từ Trường
Thanh càng thích thủy tinh chủng có linh khí , dù nó vô sắc, nhưng chủng đủ lão, chất đủ tế, thế nước càng thật, màu sắc trong suốt càng thêm
nội liễm tự nhiên.
Đúng lúc buổi chiều không cần đến học đường,
bởi vì lễ nghi đã học xong, chỉ cần học đến trưa là có thể tự do hồi
phủ, thời gian cũng đầy đủ, bất quá, một năm đầu đồng thí hắn đã là tú
tài, hai năm sau sẽ chính thức tham gia khoa cử, học nghiệp tuyệt không
thể hoang phế, ngược lại càng phải bỏ tâm tư, cho nên khi rảnh phần lớn
đều ở phía sau viện hoặc viết chữ , nhưng chưởng quầy vẫn muốn hắn ở
phía trước trong cửa hàng lộ mặt, nói không chỉ một lần, vì thế, cũng
chỉ đem chỗ đọc chuyển qua tiền thính .
Quả nhiên, qua một buổi
trưa có người vào cửa hàng, lại có một người hỏi trâm gài tóc thủy tinh
chủng trên đầu Từ Trường Thanh , Trần chưởng quầy vui vẻ đem vài mẫu A
Đức làm lấy ra cho người ta xem, bởi vì vô sắc chủng luôn không được
người xem trọng, nhưng khối Từ Trường Thanh mua về , có thể nói là cực
phẩm trong vô sắc, ngay cả như vậy, người mua cũng không nhiều, cho nên A Đức ở trên phương diện chạm trổ hạ công phu.
Bỏ qua ngọc chất,
kiện kiện chạm trổ tinh mỹ, lại bởi vì thủy tinh chủng là trong suốt,
khi khắc càng phí công phu, bán đi trước hết là một cái trâm cài đầu cho nữ quyến , thân thoa độ cong tự nhiên , giống như một nhánh cây, đuôi
sinh ra một mảnh lá cây đón gió phấp phới, thân thoa cùng lá cây toàn
thân trong suốt, trên gân lá cây có mấy lục ti, phá lệ dễ nhìn, mà trên
phiến lá , có một con kim thiền trông rất sống động, toàn bộ đều dùng
vàng ghép thành, thập phần tinh xảo, ngay cả hoa văn trên cánh đều thấy
rõ , nữ quyến kia vừa thấy liền yêu thích không buông tay .
Từ
Trường Thanh ngồi nhìn , cũng có chút mệt, liền đứng dậy hoạt động , đến hậu viện nhìn, bên tường viện là một chỗ phòng ở, cố ý để Phùng Mãn xây tường dầy, không chỉ mùa hè che nắng, mùa đông cũng có thể chống lạnh,
người trong phòng điêu khắc ngọc đỡ phải chịu khổ.
Từ Trường
Thanh không bỏ được đem Phùng Mãn đưa trở về, Giang Quyết cũng liền quên chuyện này , về sau đề cập muốn thay Phùng Mãn chuộc thân, hắn mới nhớ
tới, sự tình cũng thuận lợi, dù sao Phùng Mãn tại Giang phủ chỉ là một
hạ nhân tạp vụ, mà Giang phủ không thiếu hạ nhân, tự nhiên cũng không để ý ít một hai ngừoi, cầm bán một người cũng chẳng là chuyện gì lớn.
Sau đó Giang Quyết cũng không ít theo Từ Trường Thanh lấy ngọc trong ngọc
điếm, tân phẩm mới ra đều sẽ để cho hắn, đều cho hắn giá tiện nghi nhất, hắn lấy đến về phủ lấy lòng mẫu thân cùng vài ca ca muội muội, vài năm
nay trong nhà càng nổi bật hơn .
Phùng Mãn vẫn ở trong cửa hàng,
tuy rằng khế bán mình vô luận ở trong tay ai đều là làm hạ nhân , nhưng
rõ ràng ở chỗ Từ công tử nơi này so với Giang phủ tốt hơn nhiều
Bởi vì trong cửa hàng tiêu thụ rất nhiều ngọc, cho nên hộp nhanh hết, Từ
Trường Thanh cách mỗi đoạn thời gian đều sẽ mua mộc tài quý cho hắn,
Phùng Mãn mỗi ngày cần phải dùng mộc tài chế tạo ra hộp gỗ tinh mỹ để
đựng ngọc, có thể nói Đại Uyển Mĩ Ngọc không chỉ có ngọc sức tinh mỹ số
một số hai, hộp đựng ngọc cũng có thể nói là tinh phẩm, bộ dạng, dài
ngắn, vuông, tròn, lục giác đủ loại, không loại nào không có.
Bên trong toàn bộ phủ bạch cẩm mềm mại, tuy rằng hộp cũng không lớn, nhưng
mỗi một hộp đều thiết kế đa dạng, từ vẻ ngoài đến bên trong đều hết sức
tinh xảo ,
Khi Từ Trường Thanh đi , Tiền Viễn đang mang sang canh đậu xanh dùng nước giếng trần nửa ngày, bên trong sớm bỏ đường phèn,
lúc này uống thấm ngọt giải nhiệt, liền đến lương đình, cầm bát ra, tiếp đón người trong viện tới uống, thấy bọn họ uống hăng say, Từ Trường
Thanh cũng thử một chén, đừng nói, tay nghề của Tiền Viễn dù bưng tới
bát nước sôi, cũng dễ uống hơn nước sôi bình thường.
Mấy người
đều tới chào hỏi Từ Trường Thanh, trong đình đặt ghế đá, Từ Trường Thanh để bọn họ đều ngồi xuống uống, không cần đứng, vừa lúc Hổ tử chủy sàm,
sớm ngửi được mùi, cùng chưởng quầy nói vài câu chạy tới, hai ba hụm
uống sạch, uống xong chẹp miệng, thích ý .
Từ Trường Thanh lấy
tay gõ hắn một cái, sau đó để hắn bưng lên mấy bát đưa đến chỗ chưởng
quầy và tiểu nhị trướng phòng ở tiền thính , lại từ trong tay áo lấy ra
thỏi bạc , sai hắn đi mua chút trái cây điểm tâm, hôm nay quá nóng,
khiến người không dậy nổi tinh thần, mua điểm này nọ để mọi người nghỉ
ngơi một chút.
Sau đó đứng dậy muốn đổ chút nước cho mấy con chó
hoang hắn mang về trong viện , vừa múc nước, liền bị A Thuận và A Đức
một bên đoạt đi.
Từ Trường Thanh đành phải đi phòng bếp, vài năm
nay Tiền Viễn lại dạy hắn không ít, tuy rằng Tiền Viễn không biết đông
gia vì sao đối với làm đồ ăn cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng hiển nhiên cũng tinh thông , làm đồ ăn hương vị không kém mình mấy, nếu đây không
phải đông gia, hắn sớm nổi lên tâm tư thu đồ đệ , bất quá hắn có thể cảm giác được tiểu đông gia tựa hồ gần như coi hắn là sư phó, đối với hắn
cực kỳ tôn kính, Tiền Viễn tự nhiên cũng thân cận với hắn, vừa là ân
nhân vừa là đông gia vừa là nửa đồ đệ, muốn không thân thiết cũng khó,
một ít tay nghề áp đáy hòm đều không hề giữ lại dốc túi dạy bảo, lại nói tiếp tay nghề Từ Trường Thanh hiện tại đã dày công tôi luyện, so với
mình không kém là bao .
Vừa rồi để Hổ tử mua trở về hai khối thịt chân dê nửa nạc nửa mở còn tươi, Từ Trường Thanh tẩy sạch, dùng nước
trong không gian ngâm, sau đó thừa dịp lúc này chuẩn bị một ít đồ gia vị , ngân sói thích nhất ăn thịt , chỉ cần là thịt hắn làm , không món nào không ăn, hơn nữa thích ăn cay , cuối cùng lại từ trong không gian lấy
ra ba bình rượu quả nhỏ, mứt quả và mật.
Sau đó đem chân dê lao
ra, đem thịt cắt thành khối, lại dùng que trúc xiên lây, bôi đồ gia vị , liền đưa tới trên bếp lò chậm rãi quay, hắn để Phùng Mãn tìm người làm
một cái bếp sắt như vậy để tiện nướng thịt, thịt nướng là sở trường của
Tiền Viễn, thứ này chú ý nhất là hỏa hậu và gia vị, nhất là nướng thịt
dê, Từ Trường Thanh đi theo hắn cơ hồ học được không mười mươi, trò giỏi hơn thầy mà thắng .
nướng một hồi, liền đem rượu quả cùng mật
quết lên thịt , để sang bên cạnh, chờ thêm một hồi hai loại chậm rãi
thấm vào thịt , lại tiếp tục nướng, nướng một hồi lại bôi một tầng, tới
tới lui lui như vậy vài lần, hương vị liền lan khắp hậu viện , hương vị
thơm đến mức ngay cả Tiền Viễn cũng không khỏi nuốt nước miếng, thầm
khen đông gia nướng thịt thật đúng là so với mình còn đỉnh hơn, lập tức
nghĩ có nên vào nhà trộm một xiên ăn không, ai ngờ Hổ tử lại đoạt trước.
Kết quả Từ Trường Thanh nửa cây cũng không cho, đưa tay đem thịt nướng rồi
thu ở một bên, để bọn họ ai muốn ăn thì tự mình nướng , chân dê mua về
còn rất nhiều, đừng để hắn nướng là được.
Tiền Viễn thấy thế biết hắn sợ nóng, liền vui tươi hớn hở sắn áo tay ra trận, đem thịt còn lại
nướng sạch, toàn bộ người trong cửa hàng ăn đền người người miệng đầy
mỡ, mặc dù mặt đầy mồ hôi, vẫn cố mà ăn.
Ngày nóng như vậy, Từ
Trường Thanh nếu không phải nghĩ làm đồ ăn cho ngân sói , căn bản cũng
không muốn tới gần bếp lò, biến thành một thân mồ hôi không nói, quần áo cũng mang theo mùi khói, đương nhiên không thể đem thịt xiên vất vả
ngồi nướng chắp tay nhường cho.
Đem hơn mười xuyến thịt dê nguội
lại quết một tầng mứt quả , liền cẩn thận dùng giấy dầu gói lại, thấy
không còn sớm, liền đứng dậy hồi phủ,
Vừa về một lúc, đầu bếp nữ
liền lấy đến một phong thư, là quản gia mang tới , Từ Trường Thanh đem
xiên thịt dê đặt lên trên bàn, lập tức tiếp nhận mở ra, không ngoài dự
kiến, là thư của Vân di , mặt trên là chữ viết của nàng.
Ba năm
Vân di tổng cộng đã trở lại hai lần, lần đầu tiên là sinh xong hậu sản
không lâu, bởi vì trong lòng lo cho Từ Trường Thanh trở về nhìn xem, khi đó sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên là sinh hài tử đại thương nguyên
khí, hài tử cũng bởi vì một lần máy thai, tuy rằng sau đã được bảo vệ
nhưng sinh ra thể chất ốm yếu, may mắn có thần y ở đó, nếu không chỉ sợ
sinh ra liền tắt thở .
Cho hài tử điều trị một tháng, mới chậm
rãi chuyển biến tốt, nhưng không thể thấy gió hay đi xa, liền lưu lại
nơi đó không có mang về , Vân di chỉ ở trong phủ ở mấy ngày, thấy Từ
Trường Thanh hết thảy đều tốt, liền buông tâm, ở vài ngày cảm thấy tinh
thần mình tốt hơn, trên người cũng có sức, bất quá trong lòng lo lắng
nhi tử bên kia, ở ba bốn ngày liền vội vàng trở về.
Lần thứ hai
trở về là năm trước, cố ý trở về qua năm, sau đó nhìn cháu, cười nói sợ
mình đi lâu, Từ Trường Thanh sẽ không nhận ra nàng, sau đó cho Từ Trường Thanh mang về mấy bộ quần áo hài miệt nàng làm, chỉ là không nghĩ tới
hắn lớn nhanh, quần áo làm hơi ngắn , lần này ở hơn nửa tháng.
Nhưng kỳ quái, thần sắc nhìn về phía Từ Trường Thanh thường xuyên lo lắng, Từ Trường Thanh ẩn ẩn cảm thấy lần này trở về Vân di giống như thay đổi,
ánh mắt có ý tứ nói không rõ, thần sắc phức tạp, thường nhìn Từ Trường
Thanh không kìm được rơi lệ, làm hại Từ Trường Thanh nghĩ tiểu đệ đệ hắn không thấy mặt lại có gì biến cố, kết quả Vân di sờ sờ đầu của hắn, nói mình không phải, còn nói rất nhiều về Từ Trường Thanh mới trước đây,
tiếp đó vừa muốn hắn chăm sóc chính mình, đọc sách cho tốt, còn ẩn ẩn đề cập Chiến Vô Dã, ý tứ dù không rõ, cũng là ám chỉ không cần đến gần.
Từ Trường Thanh nghe có chút nhị trượng sờ không tới đầu, trước đó Vân di
là hy vọng hắn có thể cùng Chiến Vô Dã ở chung tốt đẹp, nhưng đi xa hai
năm, thái độ lại tương phản, khiến hắn bất hòa, loại thật sự là có chút
khó hiểu.
Hắn và Chiến Vô Dã vài năm nay mặc dù không nói thân
cận bao nhiêu, nhưng ít ra không giương cung bạt kiếm ,không vừa mắt
giống trước đó , hơn nữa cùng ở một phủ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu
gặp, đột nhiên vô sự bất hòa , chẳng lẽ không phải biểu hiện mình là
người hỉ nộ vô thường.
Bất quá những lời này, cũng không nên nói
với Vân di, hắn cảm thấy tự biết là được, ngày thường bảo trì quan hệ
bình thường , tự nhiên sẽ không cùng hắn thân cận.
Năm trước Vân
di ở hơn nửa tháng mới về, Từ Trường Thanh cũng không có buộc nàng tái ở lại, dù sao tiểu đệ không thấy mặt kia thân thể yếu nhược, mỗi ngày đeo ấm sắc thuốc, nếu lại không có mẫu thân ở bên người, chẳng phải càng
làm cho người ta thương tiếc, nghe a di nói hắn so với mình mới trước
đây còn gầy yếu hơn, bất quá hiện tại đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn đang
chịu không nổi lặn lội đường xa mệt nhọc, nghe Vân di nhắc tới, Từ
Trường Thanh trong lòng hơi tưởng niệm, thật sự là muốn đi theo xem ,
nhưng lại đi không được, cũng không biết khi nào thì mới có thể gặp mặt, Vân di đi, Từ Trường Thanh đem kén ngọc tằm trong không gian vài năm
nay, kéo tơ dệt thành một cuộn lụa trắng cho Vân di mang theo, để nàng
bình thường không có việc gì làm chút quần áo cho tiểu đệ, ngọc tàm ti
đối thân thể hắn cũng có ích.
Bởi vì Vân di hai năm không ở bên
cạnh, cho nên cho hắn gởi thư cũng thực thường xuyên, trong thư nói với
hắn một ít chuyện áo cơm cần chú ý , cùng vài chuyện vặt vãnh thông
thường của tiểu đệ , Từ Trường Thanh xem , đợi đem thư hồi âm viết xong, thổi khô mực để vào phong thư , sắc trời đã tối muộn.
Từ Trường
Thanh đem thư giao cho quản gia , trở về ăn cơm chiều, liền đi tắm rửa
một cái, thay một thân nội sam ngọc bạch bằng ngọc tàm ti , ngọc tằm
trong núi nhỏ bởi vì có linh khí ôn dưỡng, trưởng thành nhanh , hơn nữa
tơ phun ra cũng thật tốt, nay đã tích cóp không ít kén tằm, trước đó vài ngày lại dệt một ít lụa.
Người dệt lụa thấy đều nhịn không được
tán thưởng nói là tơ tốt hiếm thấy , dùng ngọc tàm ti dệt thành lụa lại
làm thành nội sam, mặc không chỉ thoải mái, còn cực kì nhẹ nhàng không
dính thân,
Hồi ốc liền nhìn thấy ngân sói đang ghé vào trên ngọc
điếm dưới giường hắn , khẽ phất cái đuôi, vừa thấy Từ Trường Thanh đẩy
cửa đi vào , liền lập tức dùng miệng ngậm giấy gói dầu trước mắt , đứng
lên.
Sau đó bốn chân giống như đế vương tuần tra lãnh thổ của
mình, thong thả bước tới, sau đó cúi đầu miệng buông lỏng, đem giấy gói
dầu ném tới trên sàn, ném đương nhiên lăn đến bên chân Từ Trường Thanh
củng củng chân hắn, ý tứ trong động tác là nó đói bụng, muốn Từ Trường
Thanh mau mở ra giấy gói dầu cho nó ăn .
Bạn đang đọc truyện Dã Thú Ngửi Tường Vi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.